CỰ ĐẾ (1)
___________________________________________
Hồi 6: Hoán gân chuyển cốt
Tách trà bổng nhiên rơi xuống đất vỡ toang, Yên Nhi quýnh quáng gom những mảnh vỡ lại.
- Sao đến giờ vẫn chưa về chứ…
Yên Nhi lo lắng lẩm bẩm.
- Sư huynh, huynh cứ tới kiểm tra đi, xem đệ có nói đúng không…
Đột nhiên có tiếng động bên ngoài, Yên Nhi liền giật mình trốn vào trong góc. Ngay sau đó, có mấy người tiến vào, Yên Nhi lập tức nhận ra 2 trong số 3 người, đó chính là người đã lảng vảng quanh đây nhiều ngày nay, không ai khác chính là Lâm Khấu và Lã Tốn.
Lâm Khấu quăng cây búa của Tiểu Thạch xuống đất, lớn tiếng nói:
- Đệ đã nghi ngờ tên này lâu rồi mà. Hôm nay, chính mắt đệ thấy hắn lén lút sau núi, đệ đến hỏi liền chối bay biến rồi biến mất. Hắn chính là đã bỏ trốn mà…
- Đệ cũng có mặt ở đó, đệ cũng thấy như vậy…
Lã Tốn nói thêm vào.
Yên Nhi hốt hoảng khi nghe như vậy, chắc chắn Tiểu Thạch đã xảy ra chuyện, mà chuyện này hai kẻ đó phải có quan hệ.
Trái với mong đợi, người thứ 3 không hề tỏ thái độ gì, chỉ thờ ơ nói:
- Tiểu Thạch vốn cũng không chân chính là người của Vạn Linh phái, nếu hắn muốn bỏ đi thì cũng không ai ngăn cản, đương nhiên phải chịu trừng phạt, nhưng đó là chuyện nếu bắt được hắn. Có điều, khu Cửu Cửu này, trên dưới mỗi ngày đều phải ăn cơm, giờ hắn đã đi mất thì phải có người thay hắn làm nhiệm vụ. Hai ngươi hãy làm thay phần việc của hắn đi.
Nói rồi, người đó đưa mắt liếc Lâm Khấu và Lã Tốn một cái rồi thản nhiên bỏ đi.
- Sư huynh Phục Tử Minh, huynh làm vậy là bất công.
Lâm Khấu bất mãn gào lên.
Phục Tử Minh quay lại nhìn hắn nói:
- Ở đây, trừ Tiểu Thạch ra, vai vế hai ngươi là thấp nhất, nếu ngươi không làm, lẽ lại muốn sư huynh ta nấu cơm cho ngươi ăn?
Nghiến chặt răng, Lâm Khấu không thể cãi lại, chỉ có thể nuốt lửa hận, Lã Tốn đứng bên cạnh đã xanh mặt nãy giờ, chẳng dám nói một câu không thể.
- Đệ đã biết.
Lâm Khấu gằn từng chữ nói với Phục Tử Minh. Không thèm để ý tới thái độ của Lâm Khấu, Phục Tử Minh chỉ thong thả bước đi.
- Chúng ta phải chấp nhận vậy sao?
Lã Tốn lo lắng hỏi nhỏ.
- Còn làm gì được chứ? Ngươi có thể đấu với hắn sao?
Lâm khấu cay nghiến nói.
- Biết thế đừng giết tên Tiểu Thạch đó. Huynh nghĩ tên đó có thể còn sống không?
- Hừ, ngươi thử rơi xuống vực núi xem còn sống hay không.
- Hắn đúng là sao chổi…
Chưa kịp nói hết câu thì Lã Tốn đã ngã xuống đất ngất xỉu, Lâm Khấu cũng ngã xuống ngay sau đó.
Yên Nhi liếc mắt nhìn hai kẻ đang nằm trên đất, căm tức nói:
- Nếu Tiểu Thạch thật sự đã chết, ta bắt hai người...
…
Chạy vội ra sau núi, nơi Tiểu Thạch hay đốn củi, Yên Nhi đã nhanh chóng phát hiện ra dấu vết hai bên đánh nhau còn để lại. Nương theo những dấu vết đó, Yên Nhi đã đến được vực sâu, chỗ Tiểu Thạch rơi xuống.
Cắn răng một cái, Yên Nhi nhanh chóng đi tìm những dây leo chắc chắn, nối chúng lại với nhau rồi đi tìm đường xuống dưới đó.
Ở dưới đáy vực, Tiểu Thạch mơ màng mở mắt ra, cơ thể không thể nhúc nhích nổi một cái, cả tiếng rên cũng không bật ra được, nhanh chóng lại bị hôn mê lần nữa.
Lại mở mắt ra lần nữa, Tiểu Thạch dần tỉnh táo hơn, thấy mình đang ở trong một hang động, có tiếng người nói:
- Huynh tỉnh rồi.
Nhìn lại bóng người trước mắt lần nữa, đúng là Yên Nhi, gương mặt lem luốc của Yên Nhi mừng rỡ nở nụ cười khi thấy Tiểu Thạch mở mắt, nhưng ngay lập tức, lại trở nên nghiêm túc, nói:
- Huynh may mắn rơi xuống bụi cây dầy dưới đáy vực nên mới giữ được mạng sống, nhưng toàn bộ xương cốt đã đứt đoạn…
Hai mắt Tiểu Thạch hoa lên, cái ý nghĩ từ giờ chính thức trở thành phế nhân xuất hiện trong đầu hắn, nhưng vẫn không thốt lên được một lời.
- Bây giờ, chỉ có một cách duy nhất có thể giúp huynh.
Yên Nhi tiếp tục nói nhưng trong mắt lại có vẻ ngần ngại, không dám quyết định, Tiểu Thạch hồi hợp chờ đợi câu tiếp theo của Yên Nhi.
- Hoán gân chuyển cốt.
Yên Nhi lại im lặng lần nữa, thở ra một hơi, nói tiếp:
- Cách này rất nguy hiểm, nếu thất bại, huynh chắc chắn phải chết không nghi ngờ, huynh có muốn liều mạng không?
Chết? Bản thân hắn có còn sợ sao? Sống cả đời phế nhân phải nằm một chỗ mới thật gọi là chết.
Tiểu Thạch nhắm mắt, khi mở ra, hai mắt sáng bừng lên, ý chí kiên quyết.
Yên Nhi hít một hơi, quyết tâm nói:
- Được, chỉ cần còn một tia hy vọng, muội nhất định cũng không bỏ cuộc.
Trong những ngày tiếp theo, Tiểu Thạch cảm thấy dường như Yên Nhi đang đắp thuốc gì đó lên cơ thể mình, nhưng cơ thể của hắn không có lấy một chút phản ứng, hắn cũng không hỏi, tuyệt đối tin tưởng Yên Nhi.
Đến một ngày, Yên Nhi nói với hắn:
- Phương pháp này muội chỉ được đọc trong một quyển sách cổ, trước nay không biết có từng thành công hay chưa. Cả muội cũng không dám chắc. Vậy huynh có muốn tiếp tục thử hay không?
Tiểu Thạch vẫn nhìn Yên Nhi với ánh mắt kiên quyết, cảm giác như hắn đang gật đầu, dù đều đó là không thể, cả cơ thể của hắn đã hoàn toàn mất cảm giác.
- Được. Những ngày tiếp theo sẽ cực kỳ đau đớn,huynh nhất định phải cố chịu, tuyệt đối không được bỏ cuộc.
Yên Nhi bắt đầu bắt tay vào làm, đôi tay đang run rẩy nhanh chóng lấy lại bình tĩnh, không thể để xảy ra sai sót.
Tiểu Thạch vẫn nằm yên một chỗ, không biết được Yên Nhi đang làm gì trên cơ thể của mình, không hề cảm giác được.
Đến chập tối ngày thứ 3, từ chân hắn truyền đến đại não một cơn đau thấu xương. Quá bất ngờ vì bị đau đớn như thế, Tiểu Thạch đã cắn môi đến bật máu, rồi lại mừng rỡ, hắn đã biết đau, cơ thể của hắn.
Yên Nhi lấy một cái khăn cho hắn cắn lấy.
Tiếp đó, trong suốt những ngày sau, những cơn đau hành hạ hắn đến sống đi chết lại, cảm thấy đến cả linh hồn cũng muốn bị vỡ nát. Hai mắt hắn đỏ ngầu, những tia máu căng lên như muốn vỡ hết ra.
Suốt những ngày đó, Yên Nhi không lên tiếng nói một lời, hoàn toàn im lặng. Tập trung. Không phải chỉ có một mình hắn chịu khổ, Yên Nhi cũng đang chịu không kém, thậm chí còn hơn cả hắn.
Chịu đựng, chịu đựng, chịu đựng…
Ý nghĩ đó cứ liên tiếp lặp lại trong đầu. Hắn không thể bỏ cuộc, nhất quyết không bỏ cuộc. Phải sống, phải khoẻ mạnh lại, trở nên mạnh mẽ hơn, vì Yên Nhi …
Chịu… đ… ự… n… g…
…
TTV Translate - Ứng dụng convert truyện trên mobile