CỰ ĐẾ (2)
___________________________________________
Chương 11: Bạch Hồ quyết chiến.
Sâu tận trong khu rừng hoang vắng ở dãy Vạn Niên sơn…
Yên Nhi ngồi trên một cành cây, chân đung đưa qua lại, rất nhàn nhã nói:
- Tiểu Thạch, nhanh lên, tới giờ cơm rồi.
Nghe thế, Tiểu Thạch đành cười khổ, lấp lửng đáp:
- Muội… không thấy ta đang…
Nhưng chưa được tròn câu thì đã bị lôi vào cuộc chiến tiếp, con báo hoa mai nanh thép lại lao tới định cắn cho một một phát. Với nanh dài và cứng như thép của nó thì an chắc rằng đã bị vồ thì con mồi sẽ bị xé toạt ra làm hai, chết ngay lập tức.
Cách đây khoảng ba tháng, Yên Nhi hay bỏ đi đâu đó, hỏi thì chỉ nói đi loanh quanh khắp nơi, rồi đột ngột, một ngày nọ, Yên Nhi lên tiếng tuyên bố:
- Tới lúc phải dạy huynh vài bộ võ công rồi.
Y như rằng ngay lập tức, liền bắt Tiểu Thạch thu dọn nói phải vào rừng vài tháng chứ không thể luyện ở đây được. Tiểu Thạch đành tìm Lâm Khấu và Lã Tốn, nói cho họ biết mình sẽ đi vắng một thời gian, trong lúc đó, hai người sẽ thay hắn làm cơm nước cho khu Cửu Cửu và không được để lộ ra việc hắn không có mặt ở Vạn Linh. Dù rất không cam lòng, nhưng Lâm Khấu và Lã Tốn cũng phải nghe theo lời của Tiểu Thạch vì đã bị nắm thóp. Sau khi đơn giản nói vài câu như thế, Tiểu Thạch cùng Yên Nhi liền lên đường.
Nơi Yên Nhi nhắm tới là khu rừng dưới vực sâu, không một bóng người lui tới, chỉ có dã thú sinh sống. Vừa tiến vào, lập tức liền bị mấy con thú bảo vệ lãnh thổ của mình tấn công, lúc đầu, Yên Nhi còn thỉnh thoảng ra tay giúp đỡ một chút, rồi dần dần đều cho Tiểu Thạch tự lo liệu, chỉ ngồi một bên quan sát rồi bình phẩm.
Đưa tay lên che miệng, ngáp một hơi dài, Yên Nhi lười biếng hỏi:
- Huynh định chơi với con mèo hoa đó đến khi nào?
Tiểu Thạch thật muốn cười không được, khóc cũng không xong, nhìn con báo hoa mai đang điên cuồng tấn công mình trước mặt. Lại ngẫm nghĩ, Yên Nhi nói tới đây để dạy mình võ công nhưng từ lúc đó đến giờ ngày nào cũng có mấy con thú đến rình rập, tấn công làm hắn không lúc nào được yên và Yên Nhi cũng chưa chỉ hắn bất kỳ cái gì gọi là võ công đó.
Thở dài một cái, né người sang bên để tránh móng vuốt của con mèo điên loạn trước mặt, rồi Tiểu Thạch tung người lên không trung, lợi dụng trọng lượng hơn hai trăm cân trên người mình khi rơi xuống đạp con báo hoa một cái thật mạnh. Trong lúc nó đang đau đớn, động tác chậm lại thì Tiểu Thạch lại xoay người trên không đá ngang một cái, đích là một trong hai cái nanh thép của con báo hoa. Cái nanh dài của nó không chịu nổi cú đá liền tạo ra những khe nứt nối dài rồi vỡ toang ra.
Con báo chấn động, cả người run lên một cái rồi gầm lớn, lùi về phía sau, vẫn hung hăn trừng mắt nhìn Tiểu Thạch, nhưng trong đáy mắt của nó lại lộ ra một tia hoảng sợ.
Tiểu Thạch vẫn không rời mắt khỏi nó, đề phòng bị tấn công bất ngờ. Một lúc sau, lên tiếng nói một tiếng uy áp:
- Cút.
Mơ hồ cảm nhận được con báo hoa đang run rẫy, mồ hôi nhỏ xuống. Nó chần chừ chốc lát, rồi cũng quay người bỏ đi, nhưng vẫn quay đầu nhìn chầm chầm về phía Tiểu Thạch, đến khoảng cách an toàn rồi mới phóng nhanh đi mất.
Tới lúc này, Tiểu Thạch mới thở phào được một cái. Nhưng rất tiếc, chưa kịp hồi sức, lại nghe Yên Nhi nói:
- Muội đói lắm rồi. Huynh nhanh làm cơm đi.
Tiểu Thạch chán nản đến mức không thở ra hơi, chậm chạp quay lại nhìn Yên Nhi, liền bắt gặp đôi mắt long lanh, vẻ mặt hờn dỗi, phụng phịu đang nhìn mình đầy trách móc. Tiểu Thạch ngán ngẫm đành nói:
- Được rồi. Làm ngay đây.
Dường như chỉ chờ có thế, Yên Nhi lập tức liền mỉm cười gật đầu.
- Nấu nhiều nhiều chút nhé…
- Ừ.
- Thêm luôn mấy cái nấm hái được lúc nãy nữa…
- Ừ.
…
- No rồi…
Yên Nhi với vẻ mặt thoả mãn nói.
Ngược lại, Tiểu Thạch nãy giờ chỉ một dáng chán nản nhìn Yên Nhi, mãi lâu sau, mới lên tiếng hỏi:
- Muội nói sẽ dạy võ công cho huynh mà. Sắp tới lúc phải về Vạn Linh rồi mà sao không thấy muội chỉ gì?
Lập tức, hai mắt Yên Nhi liền sáng lên, ngồi ngay ngắn lại, nghiêm túc nói:
- Huynh muốn học gì?
Tiểu Thạch ấp úng đáp:
- Thì võ công… giống như những võ công của Vạn Linh mà muội đã nói…
- Không phải huynh vẫn đang học sao?
Yên Nhi bình thản đáp, lại nhìn thẳng vào mắt Tiểu Thạch nói tiếp:
- Võ công, ban đầu không phải bắt nguồn từ những chiêu thức cơ bản trong chiến đấu sao? Cái mà muội muốn huynh học không phải chỉ những đòn thế hoa mỹ bên ngoài. Là sức mạnh, là kinh nghiệm tích luỹ qua những trận chiến, thấu hiểu cái gọi là sức mạnh, con đường sinh tồn do chính huynh tự tạo thành chứ không phải của ai khác. Thứ thuộc về chính mình lẽ nào không tốt hơn đi vay mượn từ bên ngoài sao?
Tiểu Thạch liền trầm ngâm, ngẫm nghĩ.
- Muội không muốn huynh tự cao, nhưng cũng không nên tự ti như thế. Huynh xem thử, liệu có một linh hồn sĩ nào có khả năng chiến đấu suốt thời gian dài như huynh không? Họ có thể một mình đối phó được những con thú cường đại có thể nhào ra tấn công mình bất cứ lúc nào? Họ quá tự phụ vào khả năng cường đại của mình. Đặt trường hợp huynh và một linh hồn sĩ nào đó gặp tình huống nguy hiểm đến tánh mạng, muội tin chắc huynh là người sống sót. Muội muốn bản thân huynh trở thành một thiết giáp, trở thành vũ khí, sức mạnh của mình.
Tiểu Thạch lại im lặng, hắn biết rõ vị thế của mình, thật ra hắn đã từng xem qua võ công của Vạn Linh mà Yên Nhi đã vẽ lúc trước, quả thật những chiêu thức nhìn có vẻ biến hoá, đẹp mắt nhưng hắn tự hiểu cái đó không phù hợp với mình. lúc lâu sau mới nói:
- Huynh hiểu rồi. Từ giờ…
Chưa kịp dứt câu, lại có một tiếng gầm lớn vang lên. Cả hai liền cảnh giác, một luồn áp bức đè nén.
Nhưng sau đó, toàn bộ đều im lặng, không một tiếng động nào phát ra nữa, cả những con côn trùng cũng như xếp cánh lại.
- Tiểu Thạch…
Sắc mặt Yên Nhi tái nhợt, có vẻ lo sợ lắm.
Tiểu Thạch cũng biết đối thủ lần này đặc biệt cường đại, nhưng lại không biết nó chính xác như thế nào nên cũng không biết phải biểu lộ ra sao, còn Yên Nhi có vẻ như đã biết nên lại càng trầm trọng hơn.
- Chạy!
Thét lên một tiếng, cả hai liền quay đầu chạy thẳng.
Chưa được ba bước thì từ trong rừng sâu, một thân đồ tượng xuất hiện đè bẹp cả những thân cổ thụ dưới chân mà bước tới. đó là một con Đại hùng thiết lực sĩ, cao trên năm thước, cả người phủ đầy lông đen, trên trán lại có hoa văn màu trắng, hai mắt sáng quắt hung tợn. Mắt thấy con mồi đã chạy trốn, nó lại gầm lên một tiếng thật to làm rung động cả khu rừng.
Tiểu Thạch hơi chậm lại, ý muốn quay lại đối đầu với con đại hùng đó. Yên Nhi liền cản lại ngay:
- Huynh không thể đánh lại nó đâu. Nó chính là bậc vương giả của khu rừng này, nhìn khí tức thì nó đã được tiến giai thành công. Đối đầu với nó chỉ có con đường chết mà thôi.
Tiểu Thạch nhíu mày, hai nắm tay xiết chặt lại đang đấu tranh nội tâm, cuối cùng cũng đành theo lời của Yên Nhi, tiếp tục chạy trốn.
Đại hùng thân thể tuy thô kệch, to lớn nhưng tốc độ cũng không phải tầm thường, trong phút chốc đã đuổi đến gần. Tưởng như không còn đường thoát, thì trong bụi rậm lại có một bóng trắng lao ra cản đường con Đại hùng lại.
Cái bóng trắng đó là một con Bạch hồ hai đuôi.
Cảm thấy con đại hùng đó không đuổi theo nữa, Yên Nhi và Tiểu Thạch mới dừng lại, vẫn duy trì một khoảng cách với nó.
Bạch hồ và Đại hùng hiện đã giao chiến với nhau được một lúc, thể hình của Bạch hồ so với Đại hùng thì thua xa rất nhiều, cảm tưởng chỉ cần một cú bạt tay của Đại hùng nó sẽ khó thoát chết, thế nhưng, hiện tại hai bên vẫn giữ được thế cân bằng. Bạch hồ dựa vào tốc độ và sự nhanh nhạy của mình cứ đánh rồi rút, lại lao vào chỗ hiểm yếu cắn xé khiến cho đại hùng chật vật không kém.
Nhưng dù sao, Bạch hồ vẫn yếu thế hơn đại hùng nhiều, cho dù tinh thần liều chết đến đỉnh điểm của nó cũng không thể giúp được nhiều, dần dần, tốc độ của nó chậm lại, số lần bị trúng đòn một nhiều hơn. Cả cơ thể trắng muốt của nó bây giờ đã nhuộm thành một màu đỏ của máu, nhưng đôi mắt của nó vẫn sáng rực vẻ kiên quyết.
- Tại sao con Bạch hồ đó lại tấn công Đại hùng?
- Muội không biết. Nhưng xem ra nó không cản được bao lâu nữa…
Đột ngột Tiểu Thạch lại động thân, chạy về hướng hai con thú đang đánh nhau làm Yên Nhi hốt hoảng.
- Tiểu Thạch, huynh định làm gì?
- Giúp Bạch hồ.
Nói rồi, không một do dự, rút ra con dao nhỏ vắt ở thắt lưng xông thẳng vào cuộc chiến. Đại hùng trong lúc sơ hở không ngờ lại bị tập kích bên ngoài, nó không kịp phản ứng, đã bị Tiểu Thạch cắt một đường dài trên mặt qua một bên mắt của nó. Máu đầm đìa chảy ra, Đại hùng kêu lên một tiếng đau đớn, đưa tay lên ôm lấy mặt.
Tranh thủ lúc đó, Bạch hồ cũng tranh thủ thở hổn hển lấy lại sức, nó vẫn chăm chú vào con Đại hùng đang quằn quại trước mặt và quan sát cả Tiểu Thạch, không biết vì ý gì mà lại giúp nó.
Đại hùng vẫn là Đại hùng, là vương giả của khu rừng âm độc này, dù bị mất một mắt, nhưng lập tức liền lấy lại khí thế của mình. Trừng mắt nhìn Tiểu Thạch, kẻ vừa lén ra tay tấn công mình. Nó gồng người rú lên một tiếng về phía Tiểu Thạch, âm lượng của nó tạo ra như một cơn lốc xoáy lao thẳng tới.
Tiểu Thạch cũng không né tránh mà vẫn đứng yên nhận đòn tấn công bằng âm thanh của nó, một nhánh cây theo đó cắt một đường trên má Tiểu Thạch, nhưng Tiểu Thạch không có vẻ gì nhận ra, toàn bộ sức tập trung đều dồn về con Đại hùng trước mặt.
Đại hùng điên cuồng lao về phía Tiểu Thạch đứng, một lần nữa, Tiểu Thạch lại dùng con dao đâm tới, nhưng lần này đại hùng đã có sự chuẩn bị, chưa kịp chạm vào đã bị nó thẳng tay chấn cho bay đi, té bịch xuống đất ọc ra một ngụm máu. Không cho Tiểu Thạch trở tay, nó lại tiếp tục truy kích, đưa tay lên định bổ xuống đầu Tiểu Thạch. Đúng lúc đó, Bạch hồ không biết từ lúc nào đã vòng ra sau đại hùng liền cắn mạnh vào cánh tay đang giơ cao của đại hùng, Tiểu Thạch thoát chết trong gang tấc.
Đại hùng vùng vẫy hắt tay loạn xạ để tống khứ con Bạch hồ đang cắn tay mình ra, nhưng Bạch hồ lại kiên quyết chết cũng không buông, dù thân thể của nó bị chấn mạnh vào cây hay bị đập xuống đất. Mỗi lần như thế, lại nghe tiếng xương của Bạch hồ kêu lên răng rắc, không biết còn bao nhiêu phần nguyên vẹn.
Lúc đó, Tiểu Thạch nhặt lấy con dao đâm thẳng vào cánh tay còn lại của đại hùng. Hai tay nó đã bị khoá chặt, trong lúc hoảng loạn, chỉ có thể gầm thét, muốn liều chết với kẻ thù.
Ngay khi đó, trong màn đen, có vô số ánh bạc sáng lao thẳng tới chỗ Đại hùng, ghim thẳng vào trước ngực nó và cả trên đầu, chính là những kim châm của Yên Nhi phóng ra. Thấy thế, Tiểu Thạch cố gắng tiếp tục trụ lại giữ cho Đại hùng không thể di chuyển để Yên Nhi tấn công thêm một lần nữa.
Sau lần này, Đại hùng đã không còn đủ sức chống đỡ, cả thân người của nó ngã ập ra sau. Bạch hồ cũng đã không trụ được nữa, nó nằm dài trên đất, máu từ miệng liên tục trào ra. Yên Nhi xem xét qua thì khẽ lắc đầu, không thể cứu được nữa.
Từ trong bụi rậm phát ra tiếng sột soạt, một con tiểu hồ chậm rãi bò ra tới chỗ Bạch hồ đang hấp hối, âm ỉ kêu. Xem ra nó là con của Bạch hồ, nhưng đặc biệt lông của nó không phải màu trắng mà một màu đỏ rực như lửa.
Yên Nhi đau lòng nói:
- Nó vì muốn bảo vệ con của mình…
Tiểu Thạch từ nãy giờ vẫn im lặng, nhìn thấy mẹ con Bạch hồ như thế khiến hắn cảm thấy xốn xang trong lòng, hai mắt ửng đỏ. Yên Nhi biết rằng Tiểu Thạch đang nhớ tới mẹ mình.
Bạch hồ đưa mắt nhìn tiểu hồ, nó không an tâm để lại tiểu hồ một mình, nhưng nó đã bất lực, không biết là máu hay nước mắt cứ từ khoé mắt chảy dài.
Yên Nhi đã lặng lẽ đến bên cạnh bạch hồ, nhẹ giọng nói:
- Yên tâm, ta sẽ chăm sóc cho tiểu hồ.
Bạch hồ đưa mắt nhìn Yên Nhi rồi lại nhìn Tiểu Thạch vẫn đang đứng một góc, cuối cùng nhìn mặt con nó lần nữa, yêu thương vô hạn rồi nhắm mắt vĩnh viễn.
Như biết mẹ mình đã chết, tiểu hồ kêu lên những tiếng thảm thiết vang khắp nẻo rừng.
Sau khi chôn cất bạch hồ xong, Đại hùng đang nằm trên đất bổng cục cựa, nó vẫn chưa chết, lồm cồm bò dậy.
Thấy vậy, tiểu hồ kêu lên the thé, muốn xông vào tấn công nhưng đã bị Yên Nhi giữ lại.
- Nó bây giờ không thể làm hại ai được nữa. Hãy để nó đi đi.
Đại hùng thất thiểu lê từng bước vào rừng sâu, không quay đầu lại một lần. Tiểu hồ nằm trong lòng Yên Nhi vẫn kêu lên từng tiếng đau đớn…
TTV Translate - Ứng dụng convert truyện trên mobile