TTV Translate - Ứng dụng convert truyện trên mobile
Hướng dẫn đăng truyện trên website mới
Đăng ký convert hoặc Thông báo ngừng
Trang 3 của 4 Đầu tiênĐầu tiên 1234 CuốiCuối
Kết quả 11 đến 15 của 20

Chủ đề: [Truyện dài] Số 10: Cự Đế

  1. #11
    Ngày tham gia
    Feb 2009
    Bài viết
    627
    Xu
    0

    Mặc định

    CỰ ĐẾ (2)

    ___________________________________________


    Chương 11: Bạch Hồ quyết chiến.



    Sâu tận trong khu rừng hoang vắng ở dãy Vạn Niên sơn…
    Yên Nhi ngồi trên một cành cây, chân đung đưa qua lại, rất nhàn nhã nói:
    - Tiểu Thạch, nhanh lên, tới giờ cơm rồi.
    Nghe thế, Tiểu Thạch đành cười khổ, lấp lửng đáp:
    - Muội… không thấy ta đang…
    Nhưng chưa được tròn câu thì đã bị lôi vào cuộc chiến tiếp, con báo hoa mai nanh thép lại lao tới định cắn cho một một phát. Với nanh dài và cứng như thép của nó thì an chắc rằng đã bị vồ thì con mồi sẽ bị xé toạt ra làm hai, chết ngay lập tức.
    Cách đây khoảng ba tháng, Yên Nhi hay bỏ đi đâu đó, hỏi thì chỉ nói đi loanh quanh khắp nơi, rồi đột ngột, một ngày nọ, Yên Nhi lên tiếng tuyên bố:
    - Tới lúc phải dạy huynh vài bộ võ công rồi.
    Y như rằng ngay lập tức, liền bắt Tiểu Thạch thu dọn nói phải vào rừng vài tháng chứ không thể luyện ở đây được. Tiểu Thạch đành tìm Lâm Khấu và Lã Tốn, nói cho họ biết mình sẽ đi vắng một thời gian, trong lúc đó, hai người sẽ thay hắn làm cơm nước cho khu Cửu Cửu và không được để lộ ra việc hắn không có mặt ở Vạn Linh. Dù rất không cam lòng, nhưng Lâm Khấu và Lã Tốn cũng phải nghe theo lời của Tiểu Thạch vì đã bị nắm thóp. Sau khi đơn giản nói vài câu như thế, Tiểu Thạch cùng Yên Nhi liền lên đường.
    Nơi Yên Nhi nhắm tới là khu rừng dưới vực sâu, không một bóng người lui tới, chỉ có dã thú sinh sống. Vừa tiến vào, lập tức liền bị mấy con thú bảo vệ lãnh thổ của mình tấn công, lúc đầu, Yên Nhi còn thỉnh thoảng ra tay giúp đỡ một chút, rồi dần dần đều cho Tiểu Thạch tự lo liệu, chỉ ngồi một bên quan sát rồi bình phẩm.
    Đưa tay lên che miệng, ngáp một hơi dài, Yên Nhi lười biếng hỏi:
    - Huynh định chơi với con mèo hoa đó đến khi nào?
    Tiểu Thạch thật muốn cười không được, khóc cũng không xong, nhìn con báo hoa mai đang điên cuồng tấn công mình trước mặt. Lại ngẫm nghĩ, Yên Nhi nói tới đây để dạy mình võ công nhưng từ lúc đó đến giờ ngày nào cũng có mấy con thú đến rình rập, tấn công làm hắn không lúc nào được yên và Yên Nhi cũng chưa chỉ hắn bất kỳ cái gì gọi là võ công đó.
    Thở dài một cái, né người sang bên để tránh móng vuốt của con mèo điên loạn trước mặt, rồi Tiểu Thạch tung người lên không trung, lợi dụng trọng lượng hơn hai trăm cân trên người mình khi rơi xuống đạp con báo hoa một cái thật mạnh. Trong lúc nó đang đau đớn, động tác chậm lại thì Tiểu Thạch lại xoay người trên không đá ngang một cái, đích là một trong hai cái nanh thép của con báo hoa. Cái nanh dài của nó không chịu nổi cú đá liền tạo ra những khe nứt nối dài rồi vỡ toang ra.
    Con báo chấn động, cả người run lên một cái rồi gầm lớn, lùi về phía sau, vẫn hung hăn trừng mắt nhìn Tiểu Thạch, nhưng trong đáy mắt của nó lại lộ ra một tia hoảng sợ.
    Tiểu Thạch vẫn không rời mắt khỏi nó, đề phòng bị tấn công bất ngờ. Một lúc sau, lên tiếng nói một tiếng uy áp:
    - Cút.
    Mơ hồ cảm nhận được con báo hoa đang run rẫy, mồ hôi nhỏ xuống. Nó chần chừ chốc lát, rồi cũng quay người bỏ đi, nhưng vẫn quay đầu nhìn chầm chầm về phía Tiểu Thạch, đến khoảng cách an toàn rồi mới phóng nhanh đi mất.
    Tới lúc này, Tiểu Thạch mới thở phào được một cái. Nhưng rất tiếc, chưa kịp hồi sức, lại nghe Yên Nhi nói:
    - Muội đói lắm rồi. Huynh nhanh làm cơm đi.
    Tiểu Thạch chán nản đến mức không thở ra hơi, chậm chạp quay lại nhìn Yên Nhi, liền bắt gặp đôi mắt long lanh, vẻ mặt hờn dỗi, phụng phịu đang nhìn mình đầy trách móc. Tiểu Thạch ngán ngẫm đành nói:
    - Được rồi. Làm ngay đây.
    Dường như chỉ chờ có thế, Yên Nhi lập tức liền mỉm cười gật đầu.
    - Nấu nhiều nhiều chút nhé…
    - Ừ.
    - Thêm luôn mấy cái nấm hái được lúc nãy nữa…
    - Ừ.

    - No rồi…
    Yên Nhi với vẻ mặt thoả mãn nói.
    Ngược lại, Tiểu Thạch nãy giờ chỉ một dáng chán nản nhìn Yên Nhi, mãi lâu sau, mới lên tiếng hỏi:
    - Muội nói sẽ dạy võ công cho huynh mà. Sắp tới lúc phải về Vạn Linh rồi mà sao không thấy muội chỉ gì?
    Lập tức, hai mắt Yên Nhi liền sáng lên, ngồi ngay ngắn lại, nghiêm túc nói:
    - Huynh muốn học gì?
    Tiểu Thạch ấp úng đáp:
    - Thì võ công… giống như những võ công của Vạn Linh mà muội đã nói…
    - Không phải huynh vẫn đang học sao?
    Yên Nhi bình thản đáp, lại nhìn thẳng vào mắt Tiểu Thạch nói tiếp:
    - Võ công, ban đầu không phải bắt nguồn từ những chiêu thức cơ bản trong chiến đấu sao? Cái mà muội muốn huynh học không phải chỉ những đòn thế hoa mỹ bên ngoài. Là sức mạnh, là kinh nghiệm tích luỹ qua những trận chiến, thấu hiểu cái gọi là sức mạnh, con đường sinh tồn do chính huynh tự tạo thành chứ không phải của ai khác. Thứ thuộc về chính mình lẽ nào không tốt hơn đi vay mượn từ bên ngoài sao?
    Tiểu Thạch liền trầm ngâm, ngẫm nghĩ.
    - Muội không muốn huynh tự cao, nhưng cũng không nên tự ti như thế. Huynh xem thử, liệu có một linh hồn sĩ nào có khả năng chiến đấu suốt thời gian dài như huynh không? Họ có thể một mình đối phó được những con thú cường đại có thể nhào ra tấn công mình bất cứ lúc nào? Họ quá tự phụ vào khả năng cường đại của mình. Đặt trường hợp huynh và một linh hồn sĩ nào đó gặp tình huống nguy hiểm đến tánh mạng, muội tin chắc huynh là người sống sót. Muội muốn bản thân huynh trở thành một thiết giáp, trở thành vũ khí, sức mạnh của mình.
    Tiểu Thạch lại im lặng, hắn biết rõ vị thế của mình, thật ra hắn đã từng xem qua võ công của Vạn Linh mà Yên Nhi đã vẽ lúc trước, quả thật những chiêu thức nhìn có vẻ biến hoá, đẹp mắt nhưng hắn tự hiểu cái đó không phù hợp với mình. lúc lâu sau mới nói:
    - Huynh hiểu rồi. Từ giờ…
    Chưa kịp dứt câu, lại có một tiếng gầm lớn vang lên. Cả hai liền cảnh giác, một luồn áp bức đè nén.
    Nhưng sau đó, toàn bộ đều im lặng, không một tiếng động nào phát ra nữa, cả những con côn trùng cũng như xếp cánh lại.
    - Tiểu Thạch…
    Sắc mặt Yên Nhi tái nhợt, có vẻ lo sợ lắm.
    Tiểu Thạch cũng biết đối thủ lần này đặc biệt cường đại, nhưng lại không biết nó chính xác như thế nào nên cũng không biết phải biểu lộ ra sao, còn Yên Nhi có vẻ như đã biết nên lại càng trầm trọng hơn.
    - Chạy!
    Thét lên một tiếng, cả hai liền quay đầu chạy thẳng.
    Chưa được ba bước thì từ trong rừng sâu, một thân đồ tượng xuất hiện đè bẹp cả những thân cổ thụ dưới chân mà bước tới. đó là một con Đại hùng thiết lực sĩ, cao trên năm thước, cả người phủ đầy lông đen, trên trán lại có hoa văn màu trắng, hai mắt sáng quắt hung tợn. Mắt thấy con mồi đã chạy trốn, nó lại gầm lên một tiếng thật to làm rung động cả khu rừng.
    Tiểu Thạch hơi chậm lại, ý muốn quay lại đối đầu với con đại hùng đó. Yên Nhi liền cản lại ngay:
    - Huynh không thể đánh lại nó đâu. Nó chính là bậc vương giả của khu rừng này, nhìn khí tức thì nó đã được tiến giai thành công. Đối đầu với nó chỉ có con đường chết mà thôi.
    Tiểu Thạch nhíu mày, hai nắm tay xiết chặt lại đang đấu tranh nội tâm, cuối cùng cũng đành theo lời của Yên Nhi, tiếp tục chạy trốn.
    Đại hùng thân thể tuy thô kệch, to lớn nhưng tốc độ cũng không phải tầm thường, trong phút chốc đã đuổi đến gần. Tưởng như không còn đường thoát, thì trong bụi rậm lại có một bóng trắng lao ra cản đường con Đại hùng lại.
    Cái bóng trắng đó là một con Bạch hồ hai đuôi.
    Cảm thấy con đại hùng đó không đuổi theo nữa, Yên Nhi và Tiểu Thạch mới dừng lại, vẫn duy trì một khoảng cách với nó.
    Bạch hồ và Đại hùng hiện đã giao chiến với nhau được một lúc, thể hình của Bạch hồ so với Đại hùng thì thua xa rất nhiều, cảm tưởng chỉ cần một cú bạt tay của Đại hùng nó sẽ khó thoát chết, thế nhưng, hiện tại hai bên vẫn giữ được thế cân bằng. Bạch hồ dựa vào tốc độ và sự nhanh nhạy của mình cứ đánh rồi rút, lại lao vào chỗ hiểm yếu cắn xé khiến cho đại hùng chật vật không kém.
    Nhưng dù sao, Bạch hồ vẫn yếu thế hơn đại hùng nhiều, cho dù tinh thần liều chết đến đỉnh điểm của nó cũng không thể giúp được nhiều, dần dần, tốc độ của nó chậm lại, số lần bị trúng đòn một nhiều hơn. Cả cơ thể trắng muốt của nó bây giờ đã nhuộm thành một màu đỏ của máu, nhưng đôi mắt của nó vẫn sáng rực vẻ kiên quyết.
    - Tại sao con Bạch hồ đó lại tấn công Đại hùng?
    - Muội không biết. Nhưng xem ra nó không cản được bao lâu nữa…
    Đột ngột Tiểu Thạch lại động thân, chạy về hướng hai con thú đang đánh nhau làm Yên Nhi hốt hoảng.
    - Tiểu Thạch, huynh định làm gì?
    - Giúp Bạch hồ.
    Nói rồi, không một do dự, rút ra con dao nhỏ vắt ở thắt lưng xông thẳng vào cuộc chiến. Đại hùng trong lúc sơ hở không ngờ lại bị tập kích bên ngoài, nó không kịp phản ứng, đã bị Tiểu Thạch cắt một đường dài trên mặt qua một bên mắt của nó. Máu đầm đìa chảy ra, Đại hùng kêu lên một tiếng đau đớn, đưa tay lên ôm lấy mặt.
    Tranh thủ lúc đó, Bạch hồ cũng tranh thủ thở hổn hển lấy lại sức, nó vẫn chăm chú vào con Đại hùng đang quằn quại trước mặt và quan sát cả Tiểu Thạch, không biết vì ý gì mà lại giúp nó.
    Đại hùng vẫn là Đại hùng, là vương giả của khu rừng âm độc này, dù bị mất một mắt, nhưng lập tức liền lấy lại khí thế của mình. Trừng mắt nhìn Tiểu Thạch, kẻ vừa lén ra tay tấn công mình. Nó gồng người rú lên một tiếng về phía Tiểu Thạch, âm lượng của nó tạo ra như một cơn lốc xoáy lao thẳng tới.
    Tiểu Thạch cũng không né tránh mà vẫn đứng yên nhận đòn tấn công bằng âm thanh của nó, một nhánh cây theo đó cắt một đường trên má Tiểu Thạch, nhưng Tiểu Thạch không có vẻ gì nhận ra, toàn bộ sức tập trung đều dồn về con Đại hùng trước mặt.
    Đại hùng điên cuồng lao về phía Tiểu Thạch đứng, một lần nữa, Tiểu Thạch lại dùng con dao đâm tới, nhưng lần này đại hùng đã có sự chuẩn bị, chưa kịp chạm vào đã bị nó thẳng tay chấn cho bay đi, té bịch xuống đất ọc ra một ngụm máu. Không cho Tiểu Thạch trở tay, nó lại tiếp tục truy kích, đưa tay lên định bổ xuống đầu Tiểu Thạch. Đúng lúc đó, Bạch hồ không biết từ lúc nào đã vòng ra sau đại hùng liền cắn mạnh vào cánh tay đang giơ cao của đại hùng, Tiểu Thạch thoát chết trong gang tấc.
    Đại hùng vùng vẫy hắt tay loạn xạ để tống khứ con Bạch hồ đang cắn tay mình ra, nhưng Bạch hồ lại kiên quyết chết cũng không buông, dù thân thể của nó bị chấn mạnh vào cây hay bị đập xuống đất. Mỗi lần như thế, lại nghe tiếng xương của Bạch hồ kêu lên răng rắc, không biết còn bao nhiêu phần nguyên vẹn.
    Lúc đó, Tiểu Thạch nhặt lấy con dao đâm thẳng vào cánh tay còn lại của đại hùng. Hai tay nó đã bị khoá chặt, trong lúc hoảng loạn, chỉ có thể gầm thét, muốn liều chết với kẻ thù.
    Ngay khi đó, trong màn đen, có vô số ánh bạc sáng lao thẳng tới chỗ Đại hùng, ghim thẳng vào trước ngực nó và cả trên đầu, chính là những kim châm của Yên Nhi phóng ra. Thấy thế, Tiểu Thạch cố gắng tiếp tục trụ lại giữ cho Đại hùng không thể di chuyển để Yên Nhi tấn công thêm một lần nữa.
    Sau lần này, Đại hùng đã không còn đủ sức chống đỡ, cả thân người của nó ngã ập ra sau. Bạch hồ cũng đã không trụ được nữa, nó nằm dài trên đất, máu từ miệng liên tục trào ra. Yên Nhi xem xét qua thì khẽ lắc đầu, không thể cứu được nữa.
    Từ trong bụi rậm phát ra tiếng sột soạt, một con tiểu hồ chậm rãi bò ra tới chỗ Bạch hồ đang hấp hối, âm ỉ kêu. Xem ra nó là con của Bạch hồ, nhưng đặc biệt lông của nó không phải màu trắng mà một màu đỏ rực như lửa.
    Yên Nhi đau lòng nói:
    - Nó vì muốn bảo vệ con của mình…
    Tiểu Thạch từ nãy giờ vẫn im lặng, nhìn thấy mẹ con Bạch hồ như thế khiến hắn cảm thấy xốn xang trong lòng, hai mắt ửng đỏ. Yên Nhi biết rằng Tiểu Thạch đang nhớ tới mẹ mình.
    Bạch hồ đưa mắt nhìn tiểu hồ, nó không an tâm để lại tiểu hồ một mình, nhưng nó đã bất lực, không biết là máu hay nước mắt cứ từ khoé mắt chảy dài.
    Yên Nhi đã lặng lẽ đến bên cạnh bạch hồ, nhẹ giọng nói:
    - Yên tâm, ta sẽ chăm sóc cho tiểu hồ.
    Bạch hồ đưa mắt nhìn Yên Nhi rồi lại nhìn Tiểu Thạch vẫn đang đứng một góc, cuối cùng nhìn mặt con nó lần nữa, yêu thương vô hạn rồi nhắm mắt vĩnh viễn.
    Như biết mẹ mình đã chết, tiểu hồ kêu lên những tiếng thảm thiết vang khắp nẻo rừng.
    Sau khi chôn cất bạch hồ xong, Đại hùng đang nằm trên đất bổng cục cựa, nó vẫn chưa chết, lồm cồm bò dậy.
    Thấy vậy, tiểu hồ kêu lên the thé, muốn xông vào tấn công nhưng đã bị Yên Nhi giữ lại.
    - Nó bây giờ không thể làm hại ai được nữa. Hãy để nó đi đi.
    Đại hùng thất thiểu lê từng bước vào rừng sâu, không quay đầu lại một lần. Tiểu hồ nằm trong lòng Yên Nhi vẫn kêu lên từng tiếng đau đớn…

    TTV Translate - Ứng dụng convert truyện trên mobile

    ---QC---


  2. Bài viết được 4 thành viên cảm ơn::   [Hiện ra]
    fanmiq,jinling,
  3. #12
    Ngày tham gia
    Feb 2009
    Bài viết
    627
    Xu
    0

    Mặc định

    CỰ ĐẾ (2)

    ___________________________________________


    Chương 12: Thạch Chấn Uy



    Phía sau nhà bếp của phân khu Cửu Cửu, Lâm Khấu và Lã Tốn đang đốn củi ở đó.
    Rầm
    Thanh củi sau nhát búa bị tách ra làm hai, làm ba phần văng ra khắp nơi.
    - Tên Tiểu Thạch khốn kiếp. Nói đi là đi. Tới giờ đã ba tháng vẫn chưa trở lại…
    Lã Tốn luôn miệng làu bàu mắng mỏ, Lâm Khấu đang làm việc kế bên nãy giờ chưa mở miệng nói tiếng gì nhưng nhìn mặt cũng biết đã tới cực hạn chịu đựng. Cúi nhặt lấy một khúc củi trên đất, Lâm Khấu lầm bầm:
    - Lần này, hắn mà xuất hiện, ta sẽ tự tay đập nát xương hắn…
    Vừa nói Lâm Khấu vừa bóp lấy khúc củi trong tay. Khúc củi to hơn nắm tay phút chốc đã phát ra tiếng răng rắc rồi vỡ vụn trong tay hắn, sẵn đà, Lâm Khấu ném luôn khúc củi đó.
    Không có tiếng rơi xuống hay tiếng bị văng vào đâu, mà lại có tiếng nói:
    - Hai vị sư huynh vất vả rồi.
    Đồng loạt cả hai liền quay lại nhìn người vừa nói, quả thật chính là người mà bọn hắn đã rủa xả ngày đêm, Tiểu Thạch, hắn đang nắm khúc củi mà Lâm Khấu đã ném trên tay. Nhìn tưởng không có gì nhưng Lâm Khấu biết rõ lúc nãy hắn ném ra không chỉ đơn giản là khúc củi bình thường mà còn ẩn cả sức mạnh “Thổ” của hắn kèm theo. Khi đã tu luyện đến một trình độ nhất định, không cần thiết phải triệu hoán vũ khí linh hồn vẫn có thể sử dụng được sức mạnh thuộc tính của mình, dù có sự hạn chế, nhưng để đối phó với những người bình thường, không phải linh hồn sĩ thì như thế đã là quá đủ. Thế mà Tiểu Thạch lại chụp như không.
    Bọn hắn oán hận muốn băm nát Tiểu Thạch ra, nhưng lúc này chỉ đành cắn răng chịu đựng. Mỗi lần nhìn thấy Tiểu Thạch, là mỗi lần phát hiện ra Tiểu Thạch lại thay đổi. Sau lần bị thua trước kia, bọn hắn đã liều mạng luyện tập ngày đêm để có thể báo thù, nhưng càng lúc lại cảm thấy không có hy vọng, vừa căm thù lại vừa khiếp sợ. Cho tới giờ, ai cũng nghĩ rằng linh hồn sĩ là mạnh nhất, vũ khí linh hồn là tối thượng nhưng người đứng trước mặt bọn họ, chỉ một kẻ bình thường đã cho thấy điều ngược lại.
    “Không thể thắng được.”
    Cái ý nghĩ đó hiện ra trong trí óc hai người.
    - Mấy tháng này đã phiền hai vị sư huynh quá rồi. Thời gian qua chắc không có việc xảy ra chứ.
    Giọng Tiểu Thạch vẫn đều đều, nhưng trong đó lại ẩn ý thị uy, chấn áp người khác. Lâm Khấu và Lã Tốn đương nhiên hiểu ra Tiểu Thạch muốn nói tới cái gì. Lâm Khấu trả lời:
    - Phục Tử Minh thỉnh thoảng cũng có hỏi thăm ngươi, nhưng ta đã nói khéo giúp, hắn tới giờ cũng không thể biết ngươi đã bỏ trốn.
    - Phục Tử Minh?
    Nghe thế, Tiểu Thạch cũng hơi ngạc nhiên, không hiểu Phục Tử Minh vì lý do gì mà lại tìm mình, nhưng theo như Lâm Khấu nói thì không có chuyện gì đặc biệt. có thể Phục Tử Minh chỉ thuận miệng hỏi thăm, hoặc là hắn biết gì đó nhưng lại im lặng không báo lên trên. Tạm gác lại chuyện này qua bên, bây giờ làm to chuyện cũng không có lợi…
    Thấy Tiểu Thạch mãi đứng nghĩ ngợi Lâm Khấu và Lã Tốn cũng không dám lên tiếng. Lúc sau, Tiểu Thạch lấy trong người ra thứ gì đó được bọc vải bên ngoài đưa cho Lâm Khấu và Lã Tốn, rồi nói:
    - Cái này xem như tạ lỗi với hai vị sư huynh.
    Lâm Khấu nghi ngại đưa tay đón lấy, rồi lại giật mình khi mở ra xem, không tin nổi vào mắt mình lại nhìn Tiểu Thạch đầy kinh ngạc.
    - Hai cây đại hoàng linh sâm này đệ tình cờ hái được lúc trong rừng, không tới ngàn năm nhưng cũng hơn bảy, tám trăm năm. Chắc cũng có chút ít lợi.
    Lâm Khấu và Lã Tốn vẫn không tin được vào mắt mình, hai cây đại hoàng linh sâm trên tay vẫn đang toả nhiệt nhè nhẹ, thậm chí có thể cảm nhận được nó chuyển động theo mỗi nhịp hô hấp. Đại hoàng linh sâm tuyệt đối là vật quý giá không phải ai cũng có cơ hội được thấy, nói chi là sở hữu, đó là những cây nhân sâm bình thường tình cờ được kỳ ngộ, tiến giai một bước thành Đại hoàng linh sâm, đã có đủ tứ chi, trên thân thậm chí còn có mặt mũi như trẻ con, chỉ cần vào đất nó liền có thể lẩn trốn và bỏ chạy, nghe đồn một cây đại hoàng linh sâm mấy ngàn năm thì sẽ sinh ra linh tính.
    - Không nhất thiết phải ăn, hãy trồng nó trong một cái chậu, hằng ngày mang ra phơi nắng, hấp thụ khí tức của nó khi tu luyện sẽ có lợi cho sự tăng trưởng của linh hồn.
    Lâm Khấu và Lã Tốn lại nhìn nhau, nghi ngờ hỏi:
    - Ngươi thật sự cho ta?
    Tiểu Thạch cười nhạt nói:
    - Đệ không phải linh hồn sĩ, Đại hoàng linh sâm này cũng chẳng có mấy tác dụng, để ăn cho no bụng chẳng phải phí sao, chi bằng cho hai vị sư huynh.
    - Ngươi… thật sự đã mạnh tới mức nào rồi?
    Lã Tốn bất giác buộc miệng hỏi.
    Tiểu Thạch nghe thế bất giác lại nhếch mép cười, bình thản nói:
    - Không biết được.
    Nhưng câu trả lời buâng quơ đó lại khiến Lâm Khấu và Lã Tốn cảm thấy bất an, lại một phen suy ngẫm. Đột nhiên, Lâm Khấu lên tiếng đề nghị:
    - Tiểu Thạch, ngươi có muốn thâu nhận chúng ta không?
    Không chỉ Lã Tốn kinh hoàng mà Tiểu Thạch cũng ngạc nhiên không kém, chỉ là không thể hiện ra mặt, Lâm Khấu giải thích:
    - Chắc ngươi cũng biết rõ, khu Cửu Cửu này chỉ là tập hợp những người bị các khu khác bỏ đi, không ai ngó ngàng. Đã thế, sư phụ lại chẳng bao giờ xuất hiện, chúng ta muốn học mà lại không có người dạy, lại chẳng biết học thế nào. Cả Phục Tử Minh thật sự có mấy khi chú ý đến. Từ lúc bị tống vào đây, ta đã nhục chí không màng gì nữa, nhưng ngươi lại khác. Ngươi từ một kẻ bình thường lại có thể trở nên mạnh hơn, thậm chí còn đánh bại cả hai linh hồn sĩ hợp lại, đi ngược lại những gì người ta đã biết trước giờ. Ta muốn được mạnh hơn, được ngẩng cao đầu với những kẻ đã xem thường mình…
    Đột ngột, Lâm Khấu lại quỳ xuống van nài:
    - Ta xin ngươi, Tiểu Thạch. Giúp ta trở nên mạnh hơn. Ngươi có bắt ta trở thành thuộc hạ cũng được.
    Đến đây, Lã Tốn cũng quì xuống nói:
    - Cả ta nữa. Ta tình nguyện nghe theo tất cả những gì ngươi nói…
    Tiểu Thạch vì quá bất ngờ mà phân vân, không biết phải quyết định thế nào. Đột nhiên, phát hiện ra Yên Nhi đang nấp trên cành cây phía sau. Yên Nhi không nói gì, chỉ dịu dàng nhìn hắn và ve vuốt Tiểu Viêm (tên mới của tiểu hồ) đang nằm trong lòng.
    Tiểu Thạch mỉm cười, đỡ Lâm Khấu và Lã Tốn đứng lên, nhưng bọn họ không chịu, hắn đành nói:
    - Được rồi. Đệ có thể chỉ hai huynh cách mà đệ đã học trước giờ. Hai huynh đứng lên đi.
    - Kể từ giờ, ngươi sẽ là lão đại của bọn ta. Dù có chuyện gì xảy ra, hai người chúng ta nhất định sẽ luôn đứng về phía của ngươi, nghe lời ngươi.
    Tiểu Thạch khẽ nhíu mày với cái danh xưng mới của mình, Lâm Khấu và Lã Tốn đã dập đầu ba lần với hắn.
    Hắn khổ sở nói:
    - Cứ… xưng hô như bình thường đi.

    - Tại sao muội không ngăn cản huynh?
    Tiểu Thạch lên tiếng hỏi khi hắn và Yên Nhi ăn cơm trong phòng. Lâm Khấu và Lã Tốn sau khi nghe sơ cách luyện tập của Tiểu Thạch đã nhất quyết từ giờ sẽ làm y vậy, cả việc bếp núc cũng sẽ đảm đương, không để Tiểu Thạch làm, dù sao Tiểu Thạch cũng là lão đại của bọn hắn, là việc bọn hắn phải làm thôi.
    - Tại sao muội phải cản huynh chứ?
    Yên Nhi nhẹ giọng đáp và đúc cho Tiểu Viêm một miếng rau.
    - Ờ, thì…
    - Huynh có nhớ lúc trước muội đã từng nói tại sao lại chọn huynh không?
    Tiểu Thạch ngây người.
    - Dù bên ngoài huynh có lạnh lùng hay tỏ ra tàn nhẫn bao nhiêu thì muội vẫn cảm thấy trái tim huynh ấm áp, chân thật nhất mà muội từng thấy. Huynh thật cảm thấy tức giận khi hai người đó gây hại cho huynh nhưng huynh chưa từng hận họ.
    Nói đến đây, Yên Nhi lại im lặng, lúc sau mới nói tiếp:
    - Không phải huynh không hận thù, nhưng ự thù hận đó được cô đọng lại, đặt trong một góc khuất của tâm hồn…
    Tiểu Thạch im lặng, suy nghĩ gì đó. Yên Nhi cũng không muốn bức hắn phải nói.
    - Vì ông ta.
    Đột nhiên, Tiểu Thạch lên tiếng.
    - Khi huynh và mẫu thân lưu lạc đến đây, mẫu thân chết, huynh đã gặp được chưởng môn Vạn Linh phái, Thạch Chấn Uy.

    Đó là một đêm mữa gió cách đây 10 năm, Tiểu Thạch quì trước ngôi mộ của mẫu thân hắn, nước mưa liên tiếp đập vào mặt hắn, một đứa bé mới năm, sáu tuổi đầu, đến hắn cũng chẳng biết mình có đang khóc hay không. Sau đó, hắn quay sang bạch y nhân đứng kế bên, người đã giúp hắn chôn cất mẫu thân, Thạch Chấn Uy.
    Ông ta đứng dưới mưa, nhưng dường như xung quanh có một tầng bao phủ, không một giọt mưa nào có thể chạm đến. Lúc đó, Tiểu Thạch không biết Thạch Chấn Uy là ai, nhưng hắn biết đây nhất định là một linh hồn sĩ. Hắn đã từng nghe nói đến, linh hồn sĩ là người có uy lực cường đại, chính là thần tiên trong chốn nhân gian, người đời ngưỡng vọng. Người này lại còn tốt bụng giúp đỡ hắn, trong lòng hắn đã tự coi đây là ân nhân, là người vĩ đại nhất trên đời này.
    Dập đầu thật mạnh xuống đất, tạ ơn với ân nhân của mình, Tiểu Thạch nói:
    - Tạ ơn đại tiên đã giúp đỡ.
    - Ngươi từ giờ định làm gì?
    - Con không biết. Con không có nhà để về, mọi người đã ruồng bỏ mẫu thân và con. Con không biết đi đâu cả.
    Thạch Chấn Uy ngồi xuống bên Tiểu Thạch, đỡ hắn ngồi dậy, nói:
    - Ngươi có muốn đi theo ta không?
    - Con thật sự được đi theo đại tiên?
    - Nhà của ta là Vạn Linh, nơi ở của linh hồn sĩ. Ngươi có muốn tới đó không?
    - Con muốn. Con muốn. Xin người hãy nhận con. Hãy dạy con được mạnh hơn.
    Tiểu Thạch liên tục dập đầu xuống đất van xin, Thạch Chấn Uy lại hỏi:
    - Ngươi muốn trở nên mạnh hơn để làm gì?
    - Báo thù. Báo thù cho mẫu thân. Trả thù những người đã đối xử tệ với mẫu thân.
    Thạch Chấn Uy im lặng, tầng bảo vệ quanh người bổng nhiên biến mất, trong chớp mắt đã ướt đẫm nước mưa. Tiểu Thạch bất ngờ nhìn vị thần tiên trước mắt, ngài nói:
    - Trả thù không phải là cách duy nhất ngươi có thể chọn. Nếu một ngày… những người đó lại xin ngươi tha thứ, ngươi có thể tha được không?
    Tiểu Thạch bất ngờ, không biết trả lời thế nào.
    - Đứa nhỏ. Ta không mong thù hận làm hoen ố con người ngươi.

    Trở lại trong căn phòng nhỏ mà Tiểu Thạch đang ngồi với Yên Nhi, giọng của hắn có chút thâm trầm:
    - Mẫu thân cũng từng khuyên huynh không nên thù hận, chưởng môn cũng nói lời tương tự như vậy. Thật sự, muốn quên đi rất khó. Đến một ngày, huynh đã có đủ sức mạnh để đòi lại công đạo… Lúc đó, có thể buông được hay không, chưa thể nói trước…
    Yên Nhi không nói, để Tiểu Thạch tiếp tục chìm trong suy nghĩ của mình, chỉ âm thầm thở dài, chỉ mới 15 tuổi lại mang quá nhiều gánh nặng.

    TTV Translate - Ứng dụng convert truyện trên mobile


  4. Bài viết được 4 thành viên cảm ơn::   [Hiện ra]
    fanmiq,jinling,
  5. #13
    Ngày tham gia
    Feb 2009
    Bài viết
    627
    Xu
    0

    Mặc định

    CỰ ĐẾ (2)

    ___________________________________________


    Chương 13: Tập luyện



    - Chậm quá… xoay nhanh hơn nữa…
    Tiểu Thạch vừa né đôi chuỳ đang tới tấp đập tới vừa nói. Người đang cầm song chuỳ đó đương nhiên là Lâm Khấu, thời gian gần đây họ thường hay luyện tập với nhau.
    - Aaa…
    Lâm Khấu hét lên một tiếng, lại vung song chuỳ đâm thẳng, cùng lúc đó chỗ đất dưới chân Tiểu Thạch đứng kịch liệt dao động mạnh. Nghĩ rằng Tiểu Thạch sẽ bị ngã, khoé miệng Lâm Khấu nhếch cười, nhưng lần nữa, Tiểu Thạch lại như biến mất khỏi không trung. Dù không ít lần chứng kiến, nhưng Lâm Khấu vẫn lúng túng với tốc độ thần sầu của Tiểu Thạch, trong chốc lát lại ngẫn người ra. Chỉ đợi có thế, Tiểu Thạch từ phía sau bấu chặt lấy cơ thể hộ pháp của Lâm Khấu, còn tay đã bắt lấy cuống họng của hắn.
    - Ngươi thua.
    Tiểu Thạch cười nhẹ nói.
    Đôi chuỳ trên tay Lâm Khấu biến mất, Tiểu Thạch buông tay ra, tung người trên không một vòng rồi đáp xuống đất.
    - Lão đại, tại sao lần nào tới đòn quyết định ngươi đều biết trước?
    Lâm Khấu khó khăn hỏi rồi ngồi bịch xuống cạnh Lã Tốn, vốn đã kiệt sức nãy giờ và nằm dài trên đất.
    - Vì tật xấu của ngươi. Mỗi lần sắp ra đòn đều thông báo trước cho ta biết.
    - Ta thông báo?
    Lâm Khấu ngờ vực hỏi lại.
    - Đúng đó, nhị ca. Mỗi lần ngươi sắp chuẩn bị sử dụng tới năng lực “Địa” của mình thì mắt hay liếc nhìn xuống đất, còn miệng thì la oang oáng.
    Vì đã nhận Tiểu Thạch là lão đại nên Lâm Khấu tự động chuyển xuống hàng thứ hai, lúc đầu, Lã Tốn có hơi bất mãn một chút, nhưng bây giờ hắn đã toàn tâm xem Tiểu Thạch là lão đại của mình.
    - Đúng là vậy. – Tiểu Thạch lên tiếng xác nhận.
    Lâm Khấu mặt dỡ khóc dỡ cười không biết nói sao.
    - Hơn nữa, dường như ngươi không điều khiển được sức mạnh “Địa” một cách thuần nhuyễn.
    Lâm Khấu có chút bất lực nói:
    - Đúng vậy. Như ngươi cũng thấy, năng lực “Địa” của ta rất hạn chế, thậm chí khó mà bắt theo ý mình được, nên chủ yếu lại nhờ vũ khí tấn công.
    Trầm mặc một hồi, hắn nhỏ tiếng than trách:
    - Người khác thì có thể làm rung chuyển cả thành thị, bắt núi dựng lên còn ta chỉ có thể làm lắc lư một vùng nhỏ hẹp…
    Muốn nâng cao được năng lực của vũ khí linh hồn thì đương nhiên phải tăng trưởng linh hồn, mà trong khoản đó thì Tiểu Thạch đành chào thua.
    - Nếu ngươi có thể nắm bắt tốt thì điều đó vẫn có thể trở thành đòn trí mạng của ngươi. Hơn nữa, chiêu thức cũng thuần phục và đa dạng…
    - Đúng rồi, lão đại. Ngươi cũng cùng học phương thức điều thân, à không, là võ công của Vạn Linh với chúng ta đi. Không phải chính ngươi nói nếu vận dụng thuần phục thì nó sẽ biến thành sức mạnh mới của chúng ta sao…
    - Đúng đó, đúng đó…
    Lã Tốn nghe thế cũng góp lời vào.
    Tiểu Thạch nhìn hai người rồi thở dài một cái, chán nản nói:
    - Ta đã nói rồi. Ta không phải đệ tử của Vạn Linh. Ta cũng không muốn học lén.
    - Nhưng mà…
    Lã Tốn định lên tiếng phản bác gì đó nhưng rồi lại đành im lặng.

    - Yên Nhi …
    Một tay bê thức ăn, một tay mở cửa phòng bước vào, Tiểu Thạch lên tiếng gọi, nhưng bên trong hoàn toàn trống vắng, không hề có ai cả.
    Đặt thức ăn lên bàn xong Tiểu Thạch bước ra ngoài, vẫn luôn miệng gọi:
    - Yên Nhi. Yên Nhi.
    Mấy ngày hôm nay, Yên Nhi và Tiểu Viêm cứ hay biến mất như vậy, không biết có chuyện gì đặc biệt hay không. Nhưng mỗi khi Tiểu Thạch lên tiếng hỏi thì lại quanh co, không trả lời.
    - Một lát nữa mà về phải làm cho ra lẽ…
    Tiểu Thạch bực bội lầm bầm, hắn không thích bị bỏ ngoài như thế này.
    Nhưng mãi đến chiều, Yên Nhi mới về đến. Vừa vào phòng thấy thức ăn trên bàn liền xà vào, không chú ý đến ánh mắt bất mãn của Tiểu Thạch đang ngồi đối diện.
    Đợi Yên Nhi ăn xong một bát rồi, Tiểu Thạch mới lên tiếng nói:
    - Mấy hôm nay, muội hay bỏ đi đâu vậy?
    - Chỉ dạo quanh rừng thôi, chẳng có gì đâu, huynh đừng lo lắng.
    Bắt gặp ánh mắt Tiểu Thạch, Yên Nhi đành thở dài một cái, đặt chén cơm xuống và nói thật:
    - Muội cảm thấy Tiểu Viêm có dấu hiệu sắp tiến giai nên mới vào rừng tìm thức ăn cho nó. Huynh cũng biết Tiểu Viêm bình thường cần năng lượng rất lớn, nên hay ăn linh chi, thảo dược, bây giờ tiến giai lại cần nhiều đến mức nào khó mà biết được, mà muội lại không muốn ảnh hưởng đến việc tu luyện của huynh…
    - Đáng lẽ muội không nên giấu. Nếu gặp phải chuyện gì nguy hiểm thì sao…
    - Muội thật sự chỉ đi tìm thảo dược quanh đây thôi. Nhưng… quả thật chúng đã bị Tiểu Viêm ăn hết rồi, nên lần sau huynh cùng muội đi sâu vào rừng hơn nữa nhé.
    Thấy Yên Nhi đã xuống nước nhỏ nhẹ, Tiểu Thạch cũng không đành làm quá, ừ hử cho xong chuyện. Chỉ có Tiểu Viêm đáng thương biết “ba mẹ” đang cãi nhau không dám lên một tiếng hó hé, lặng thầm rút một chỗ gặm thức ăn của mình.

    TTV Translate - Ứng dụng convert truyện trên mobile


  6. Bài viết được 4 thành viên cảm ơn::   [Hiện ra]
    fanmiq,jinling,
  7. #14
    Ngày tham gia
    Feb 2009
    Bài viết
    627
    Xu
    0

    Mặc định

    CỰ ĐẾ (2)

    ___________________________________________


    Chương 14: Trước ngày bão



    Nhìn đống thảo dược mà mình vất vả lắm mới thu được bị Tiểu Viêm nhai rao ráo như kẹo làm Tiểu Thạch có một phen thấy chột dạ.
    - Tên tiểu tử này ăn thật ít hao tổn quá a.
    Yên Nhi bên cạnh lén cười.
    - Mà muội nói Tiểu Viêm tiến giai, lần trước con đại hùng kia cũng đã tiến giai, vậy thật sự tiến giai đó là cái gì?
    - Nếu như loài người gọi được vũ khí linh hồn để tăng cao năng lực thì loài thú đặc biệt có cái tiến giai. Thay đổi, tiến lên một giai đoạn mới, nhưng là nâng cao về mặt thể chất chứ không phải linh hồn như loài người.
    - Vậy cũng không sử dụng được năng lực tứ đại nguyên tố?
    - Ừ. Nhưng sức mạnh đạt được sau khi tiến giai thành công đã là lớn lắm rồi. Nếu loài người khoảng trăm người mới có một người được trở thành linh hồn sĩ thì con số đó ở loài vật là cả ngàn. Hơn nữa, có thể tìm đủ năng lượng để tiến giai cũng không đơn giản, lại còn có thể thành công hay không…
    - Không ngờ tên tiểu tử này đặc biệt đến như vậy.
    - Huynh không phải cũng là tiểu tử sao?
    Yên Nhi lại cười. Tiểu Thạch nhăn nhó không biết phản bác thế nào.
    - Thật mong Tiểu Viêm tiến giai thuận lợi.
    - Kiu…
    Tiểu Viêm kêu lên một cái, vẻ mặt như buồn ngủ lắm, đột ngột một ánh sáng nhàn nhạt toả ra bao bọc lấy thân người nó. Trong chốc lát, tạo thành một cái kén.
    - Vậy là sao đây?
    Tiểu Thạch kêu lên, đầy lo lắng. Yên Nhi liền trấn an:
    - Không sao đâu. Tiểu Viêm đã tích đủ năng lượng, bắt đầu quá trình tiến giai rồi.
    - Ừ. Bây giờ chỉ còn việc chờ đợi thôi phải không. Trước đó, có lẽ cần giải quyết một số thứ…
    - Chúng ta đã quá chủ quan rồi.
    Tiểu Thạch và Yên Nhi cũng đưa mắt nhìn xung quanh, những con thú xung quanh đấy đã bị khí tức Tiểu Viêm toả ra mà tụ hợp lại. Một cái phôi thú tiến giai có thể đem lại biết bao lợi ích…

    - Màu vàng dần rõ rệt hơn. Chắc là quá trình tiến giai không còn lâu nữa.
    Nhìn cái kén mỗi ngày một thay đổi, Yên Nhi lên tiếng phán đoán.
    Nghe thế, Tiểu Thạch đang đứng ngoài cũng vén lấy mấy cái dây leo dùng để làm cửa lên và nhìn vào trong căn nhà chòi che nắng mưa cho Tiểu Viêm mà hắn cất tạm. Quả thật màu vàng đậm hơn, đôi khi cái kén còn run lên nhè nhẹ.
    - Như thế thì tốt. Rời khỏi đây sớm ngày nào hay ngày đó. Thời gian gần đây, bọn thú ít kéo đến hơn, nhưng không ai biết chừng nào chúng lại tấn công.
    Hôm nay, đã bước qua tháng thứ 4 kể từ ngày Tiểu Viêm hoá kén. Khung cảnh quanh đây cũng đã biến đổi rất nhiều. Những cái cây và bụi cỏ xung quanh trăm thước đều bị Tiểu Viêm nhổ bỏ vì sợ bị đánh lén, chỉ còn lại duy nhất một cây cổ thụ ở trung tâm, chính là nơi có căn chòi nhỏ và Tiểu Viêm bên trong.
    - Dù sao đây cũng là dịp tốt để huynh rèn luyện phải không.
    Yên Nhi ngồi xuống bên cạnh Tiểu Thạch đang đứng canh gác và nói.
    Ánh mắt của Tiểu Thạch lại ánh lên một tia sáng, quả thật, hắn lại có tiến bộ. Hắn không phải là linh hồn sĩ, chỉ là một kẻ bình thường dựa vào sức mạnh của bản thân để bảo vệ người thân của mình. Hắn cũng không có được học những chiêu thức võ công, cái hắn là kinh nghiệm tích luỹ qua những cuộc chiến sống còn.
    Nhìn ánh mắt phát ra một tia lạnh lẽo của Tiểu Thạch đang quan sát xung quanh, Yên Nhi cảm thấy khó chịu, xiết chặt lấy bàn tay đang nắm chặt cánh tay của Tiểu Thạch. Trong nội tâm của Yên Nhi, đang chịu sự dằn xé của hai ý nghĩ, một là muốn thấy Tiểu Thạch ngày càng trở nên mạnh mẽ hơn, được hắn bảo vệ, nhưng phần nào đó lại mong rằng Tiểu Thạch mãi mãi như lúc trước, đơn thuần là một đứa trẻ vừa lớn, lúc đó dù không có sức mạnh, chịu sự ức hiếp của mọi người, nhưng trái tim hắn khi đó vô cùng chân thành…
    Yên Nhi vẫn nhớ nhiều hôm trước, trong lúc sơ ý bị mấy con thú ẩn nấp quanh đấy tấn công và bị thương nặng, Tiểu Thạch gần như đã phát điên, sức mạnh bộc phát, chỉ với hai tay không mà đêm đó không biết đã giết hết bao nhiêu con thú cường đại.
    Mỗi lần nhớ tới chuyện đó, Yên Nhi lại phát sợ. Kể từ ngày đó, Tiểu Thạch ra tay một cách tàn bạo hơn, không chừa đường sống cho bất kỳ con thú nào dám nhào tới tấn công. Không chịu nổi, Yên Nhi đã lên tiếng khuyên ngăn nhưng đổi lại chỉ là sự bác bỏ của Tiểu Thạch.
    - Tiểu Thạch…
    Yên Nhi gọi, giọng có chút run sợ. Tiểu Thạch cúi mặt nhìn, Yên Nhi liền ngước lên nói với ánh mắt cầu khẩn:
    - Khi Tiểu Viêm tỉnh dậy, chúng ta liền rời khỏi đây nhé. Được không?
    Tiểu Thạch cũng biết Yên Nhi đang lo nghĩ cái gì. Hắn thật sự cũng không muốn giết chóc, nhưng hơn hết, hơn lại càng muốn bảo vệ cho người thân của mình, dù điều đó đổi thành mạng của kẻ khác. Chỉ cần có thể bảo toàn cho họ, hắn không từ cái giá nào và cũng không bao giờ hối hận. Trước kia, vì yếu kém, chịu sự chà đạp của người khác, sống một cách hèn nhát. Bây giờ đã khác, hắn không những đã có sức mạnh, mà còn có thêm một người thân, Yên Nhi, phải bảo vệ cho Yên Nhi. Còn tìm cách giúp Yên Nhi khôi phục nữa. Chỉ có một con đường tiến lên, không để ai ngán chân mình.
    - Chúng ta sẽ cùng nhau rời khỏi đây. Muội an tâm đi.
    Nhìn thấy nụ cười lạnh nhạt của Tiểu Thạch, trái tim của Yên Nhi lại càng nhói đau hơn. Cúi gầm mặt để không phải thấy nữa, cả người run lên, khó khăn lắm mới bật được tiếng nói:
    - Đừng cười như vậy… Muội không muốn… Tiểu Thạch…
    Yên Nhi ngừng bật tiếng nói, không biết có phải đang rơi nước mắt hay không. Tiểu Thạch cũng không định dỗ.

    Rầm
    Giữa cánh rừng im bật giữa đêm tối, một tiếng gãy đổ vang lên làm động cả một góc rừng. Tiếp theo đó, có thêm nhiều âm thanh lạ nữa. Toàn bộ đều đang đổ dồn về phía Tiểu Thạch đang trú ngụ.
    - Âm thanh nhiều đến thế này… không lẽ tất cả bọn thú đồng loạt tấn công?
    Yên Nhi sợ hãi nói.
    Hai mắt Tiểu Thạch híp lại, đôi mày đã dựng đứng, sẵn sàng giết bất kỳ kẻ xâm nhập nào.
    - Kẻ địch hôm nay rất đông. Muội vào trong lều lánh tạm đi. Ta sẽ ngăn chúng lại.
    - Để muội cùng đối phó…
    - Vào nhanh đi. Ta có thể cản chúng.
    Trong lúc cấp bách, Tiểu Thạch đã quát thẳng vào mặt Yên Nhi, ngay lập tức, hắn liền nhận ra, nhưng đã không còn thời gian để dằn vặt nữa. Tiểu Thạch nhẹ giọng nói thêm:
    - Muội còn phải bảo vệ Tiểu Viêm.
    Không còn cách nào khác, Yên Nhi đành lủi thủi bước vào bên trong nhà.
    Tiếng bước chân ngày càng tới gần, không biết tiếng rống của con gì vang lên, liên tiếp, những con thú khác cũng cất tiếng tru réo đáp lại, âm thanh lớn đến mức làm rung động cả khu rừng, những con thú nhỏ yếu liền nhanh chân bỏ chạy khắp nơi. Mọi thứ thật hỗn độn.
    Tình hình cực kỳ nguy cấp, trời đang lạnh nhưng mồ hôi của Tiểu Thạch cứ rơi xuống, hai tai như đặc lại, chỉ còn nghe mỗi tiếng đập thình thịch của trái tim mình. Hắn đang cảm thấy sợ hãi, sợ không thể bảo vệ được hai người phía sau mình.

    TTV Translate - Ứng dụng convert truyện trên mobile


  8. Bài viết được 4 thành viên cảm ơn::   [Hiện ra]
    fanmiq,jinling,
  9. #15
    Ngày tham gia
    Feb 2009
    Bài viết
    627
    Xu
    0

    Mặc định

    CỰ ĐẾ (2)

    ___________________________________________


    Chương 15: Hỗn chiến



    Tiếng bước chân mỗi lúc càng dồn dập hơn, kẻ thù đang đến gần.
    “Phải nhanh chóng bình tĩnh lại, bình tĩnh lại, không được sợ hãi, không được run sợ…”
    “Không được để bọn chúng tới gần…”
    Những câu đó cứ lặp đi lặp lại trong trí óc của Tiểu Thạch, hai tay hắn càng lúc càng xiết chặt, cắn môi đến bật máu, hai mắt hắn mở bừng ra, chỉ toàn là sát ý, trước mắt hắn lúc này đã biến thành địa ngục.
    Ngẩng mặt lên trời, hắn hét dài.
    A a a …
    Yên Nhi bên trong căn nhà lấy hai tay bịt kín tay mình lại để không phải nghe tiếng thét của Tiểu Thạch, nước mắt đã đầy mặt.
    Thật sự, dù cái kén của thú đang tiến giai có lợi thế nào cũng không đủ sức hấp dẫn đến toàn bộ những con thú cường hãn, bậc vương giả của khu rừng đều tập hợp quyết phải cướp cho được như thế. Nhưng thời gian qua, số lượng những con tôm tép chết trong tay Tiểu Thạch ngày càng nhiều, chẳng khác gì muốn tranh giành địa vị trong lãnh địa của tầng lớp thống trị trong khu rừng này. Chúng đã bị chọc giận, quyết định hôm nay phải giết bằng hết những kẻ dám xâm phạm địa bàn của mình.
    Tiểu Thạch lúc này như đã biến thành ác quỷ, gương mặt không một chút nhân tính, bất cứ con thú nào dám tiến lại gần đều bị hắn vung tay, tung cước cho một cú đập ngược về sau. Con thì xung huyết ói máu, có con bị lực chấn mạnh quá đến xé rách cơ thể. Mùi máu trong không khí càng lúc càng nồng nặc, lại càng kích thích sự điên cuồng của bọn thú dữ.
    Một con sói nhảy vào cắn vào cổ của Tiểu Thạch, hắn liền đưa cánh tay lên đỡ, răng của con sói liền vỡ nát. Chính là những cái vòng sắt mà Yên Nhi bắt Tiểu Thạch mang để luyện tập, giờ đây, nó trở thành một lớp áo giáp hữu hiệu bảo vệ hắn.
    Dằn co suốt một thời gian dài, vẫn không có dấu hiệu bọn thú sẽ lui đi. Dù Tiểu Thạch đã cố gắng nhưng cơ thể của hắn đang tới giới hạn, khắp nơi toàn vết thương, máu nhuộm đỏ cả người, cơ bắp toàn thân bắt đầu co rút, hai mắt bắt đầu hoa lên, máu từ trên trán chảy vào mắt khiến hắn không thể mở được một bên mắt. Tình hình càng lúc càng nguy cấp.
    Một con cáo lợi dụng lúc đó, lại lẻn ra sau lưng Tiểu thạch đến gần căn nhà chòi. Khi nó sắp đến gần căn nhà hơn thì Tiểu Thạch đã phát hiện ra, liền quay lại bắt lấy đuôi của nó ném ra xa. Nhưng đã muộn, lại có thêm một đàn gần chục con thú điên loạn nữa nhào tới tấn công. Những dây leo che ngay cửa bị kéo đứt đoạn để lộ Yên Nhi đang co ro bên cái kén màu vàng sẫm bên trong. Yên Nhi liền rút ra những cái kim châm ném thẳng về đối phương, nhưng đáng tiếc, đó lại là một con đại tinh tinh lân giáp, nó liền đưa bộ ngực đồ sộ của mình ra đón đỡ, những mũi kim chạm vào thân nó liền bị bắn ngược lại, ghim đầy trên đất.
    Con đại tinh tinh lân giáp cố chen vào cánh cửa nhỏ xíu, nhưng chỉ có mỗi cánh tay của nó lọt được, nó bực bội hất tay một cái, căn nhà chòi tạm bợ không chịu nổi sức mạnh của nó liền đổ ập xuống.
    - Yên Nhi …
    Tiểu Thạch thét lên, những không cách nào lại gần được, chỉ có thể đứng nhìn Yên Nhi bị đè trong đống đổ nát.
    Con tinh tinh lân giáp bắt đầu hất những thứ đổ vỡ trên đất, tìm cái kén của Tiểu Viêm, một số con thú khác cũng tham gia đào bới.
    Khó khăn mở mắt ra, một thứ trước mắt đều nhạt nhoà, thấy con đại tinh tinh lân giáp đang tìm kiếm Tiểu Viêm, Yên Nhi bật tiếng rên rỉ:
    - Không… được…
    Một con thú độc nhãn kỳ quái đã tìm được Yên Nhi, nắm lấy cánh tay bị trật của Yên Nhi kéo vụt lên, con quái thú độc nhãn cười khành khạch. Yên Nhi không còn đủ sức để kháng cự.
    Đưa Yên Nhi đến trước mặt nhìn cho rõ, nó liếm mép thèm thuồng, nắm lấy tay còn lại của Yên Nhi, định xé toạt ra làm hai.
    A a a…
    Tiếng thét đau đớn của Yên Nhi vang lên, làm Tiểu Thạch cũng rối loạn bị dính thêm mấy vết cắn của những con thú khác.
    Đúng lúc đó, từ trong đống đổ nát, chỗ đặt cái kén của Tiểu Viêm phát ra một ánh sáng chói loá, trong lúc loá mắt đó, mọi người thấy có một thứ bay vọt ra, kêu lên một tiếng tức giận, áp đảo những con thú khác.
    Kiuuuu………….
    Ánh sáng đó đã tắt, nhưng trong bóng tối đó vẫn có thể thấy rõ mọi thứ nhờ vào ánh sáng như ngọn lửa phát ra từ bộ lông của con thú vừa từ trên trời đáp xuống. Tiểu Viêm đã tiến giai thành công. Từ một con thú nhỏ chỉ lớn bàn tay một chút giờ đã biến thành một con hoả hồ ba đuôi to đến hai thước.
    Tiểu Viêm lại kêu lên một tiếng, một số con thú yếu hơn đã cong đuôi chạy trốn, còn một số muốn liều chết vẫn ở lại, còn những con thú cường hãn vẫn chăm chú nhìn trước mắt, dù biết Tiểu Viêm đã tiến giai thành công nhưng chúng không nghĩ Tiểu Viêm đủ sức đánh bại mình.
    Đầu tiên, Tiểu Viêm liền xông vào con quái thú độc nhãn đang bắt giữ Yên Nhi. Con quái thú độc nhãn tuy mạnh nhưng tốc độ lại cực kỳ chậm, nó không ngờ Tiểu Viêm lại tấn công nhanh đến vậy, liền trúng liền một vết cào sâu hoắm lòi cả xương ra. Nó đau đớn buông tay cho Yên Nhi rơi thẳng xuống. Chưa chạm đất thì Tiểu Viêm đã đón được thân thể của Yên Nhi.
    Đặt Yên Nhi nằm trên đất xong, Tiểu Viêm lại tiếp tục xông vào tấn công tên quái thú độc nhãn. Con quái thú độc nhãn liên tiếp ra tay tấn công Tiểu Viêm, nhưng chẳng có cú nào trúng đích, Tiểu Viêm nhanh thoắt né hết toàn bộ những cú tấn công của nó, càng lúc càng tiến gần hơn, cắn phập vào cái cổ ngắn củn của con quái thú.
    Sau khi cắn xong, Tiểu Viêm nhảy ra xa, từ cái cổ của con quái thú, máu không ngừng tuôn ào ào như thác đổ, nó điên loạn la hét khắp nơi, không cách nào làm ngừng máu được.
    Chỉ một lát sau, con quái thú độc nhãn đã bị mất máu quá nhiều mà ngã bịch xuống đất.
    Nhờ một số con đã bỏ chạy, bên Tiểu Thạch được thông thoáng bớt. Giải quyết luôn mấy con cuối cùng, Tiểu Thạch lê người tới gần chỗ của Tiểu Viêm và Yên Nhi. Tiểu Thạch đã không còn mấy sức để có thể chiến đấu tiếp nữa, mà những con chủ chốt vẫn đang đứng trước mặt. Tiểu Viêm ghừ lên một tiếng, bước tới trước hai người để bảo vệ.
    Con đại tinh tinh lân giáp bước lên một bước, hai tay đập bình bịch vào bộ ngực của mình, nó ngửa đầu gào lên một tiếng, rồi xông tới tấn công Tiểu Viêm.
    Tiểu Viêm dù đã tiến giai thành công nhưng so với thể lực cường đại của những con cực đại quái thú này vẫn không thể sánh bằng. Chủ yếu vẫn dựa vào tốc độ nhanh nhẹn của mình né tránh rồi tấn công vào những điểm yếu của đối phương. Dù đã phần nào biết được như thế, nhưng đến khi giáp mặt, mới thấy tốc độ đó kinh khủng đến nhường nào, con đại tinh tinh lân giáp chỉ bắt được tàn ảnh của Tiểu Viêm.
    Không biết từ lúc nào, Tiểu Viêm đã vòng ra sau lưng con đại tinh tinh rồi cắn và cổ của nó như đã cắn con quái thú độc nhãn lúc nãy. Nhưng đại tinh tinh dù sao cũng mạnh hơn, bậc vương giả không chỉ có bề ngoài, dù nó đã bị cắn vào yếu điểm nhưng vẫn không đủ để đánh bại nó, nó nhanh chóng quay lại tư thế chiến đấu, hai mắt đỏ rực, quyết lôi kẻ thù vào đường chết.
    Tiểu Viêm cũng không vừa, lại một lần nữa xông vào, vẫn nhắm vào cổ của con đại tinh tinh. Dù lần này nó vẫn cắn được, nhưng bù lại, nó phải nhận lấy một cú tát tai của con đại tinh tinh. Cả người nó rơi bịch xuống đất, máu từ miệng chảy ra, nhưng lập tức, nó liền lồm cồm bò dậy, dù cả người đang run rẫy, nhưng đôi mắt của nó vẫn sáng rực ý quyết liều mạng của mình.
    Con đại tinh tinh lân giáp lần này thật sự đã nổi cơn điên, nó điên cuồng gào thét, tấn công cả những con thú đứng gần nó. Dưới tình huống đó, bọn thú còn lại chỉ có nước bỏ chạy nếu không muốn bị oan mạng.
    Tiểu Viêm cũng không vội tấn công, giữ khoảng cách an toàn, để mặc con đại tinh tinh đang điên loạn đó làm gì thì làm.
    Thấy không còn ai cho nó giết nữa, con đại tinh tinh mới quay đầu nhìn khắp nơi và phát hiện ra Tiểu Viêm. Nó liền xông tới.
    Tiểu Viêm cũng kêu lên một tiếng xông thẳng vào.
    Hai con vật không màng tới cái mạng chỉ một ý quyết đưa đối thủ vào chỗ chết mà cắn xé nhau thì kinh khủng đến mức nào?
    Lại ăn thêm một cú bạt tai của con đại tinh tinh, Tiểu Viêm chao đảo trên đất. Khi con đại tinh tinh định bổ thêm một cú nữa, thì chính nó lại bị một cú đá vào đầu làm ngã người xuống đất.
    Tiểu Thạch đã hồi phục được một phần sức, giờ đi tiếp cứu cho Tiểu viêm. Xiết chặt lấy cái đầu của con đại tinh tinh, Tiểu Thạch quát lớn.
    - Mau…
    Tiểu Viêm liền hiểu, lập tức nhào tới cắn mạnh vào cổ nó, lần này, dù con đại tinh tinh có vùng vẫy hay hất Tiểu Viêm ra tới cỡ nào, nó vẫn kiên quyết không buông, Tiểu Thạch phía sau lại càng kềm chặt lại hơn. Mãi một lúc lâu sau, sức kháng cự của con tinh tinh yếu dần rồi tắt hẵn. Nó thật sự đã chết.
    Tiểu Thạch và Tiểu Viêm nằm vật ra trên đất, thở từng hơi khó nhọc. Những con thú nãy giờ vẫn ẩn nấp gần đó vì ám ảnh cảnh chiến đấu trước đó của Tiểu Viêm và con đại tinh tinh cũng không dám ra mặt nữa. Cứ lặng lẽ canh chừng nhau.
    Một đêm tối dài đằng đẳng đã trôi qua như vậy.
    Người đầu tiên tỉnh dậy là Yên Nhi. Ngay lập tức, Yên Nhi liền đi xem tình hình của Tiểu Thạch và Tiểu Viêm, cả hai lúc này nhuốm đầy máu.
    Dù trên người bị nhiều vết thương lớn nhỏ, nhưng tính mạng không nguy kịch, Yên Nhi lúc này mới thở phào nhẹ nhỏm, bắt đầu lấy nước tới tẩy rữa và băng bó cho cả hai.
    Đến giữa trưa, Tiểu Thạch tỉnh lại, lập tức muốn rời khỏi khu rừng này liền. Bây giờ, nếu bị tấn công lần nữa, nhất định là chết không nghi ngờ. Lại nhìn qua Tiểu Viêm, hắn nhíu mày, không nghĩ mình còn đủ sức để khiêng Tiểu Viêm đi. Đang lúc phân vân, thì cơ thể của Tiểu Viêm lại xảy ra dị biến, từ từ teo nhỏ lại, đúng như kích thước ban đầu.
    - Lẽ nào Tiểu Viêm thất bại?
    Tiểu Thạch hốt hoảng la lên.
    Yên Nhi vẫn bình tĩnh hơn, xem xét Tiểu Viêm một lúc rồi lắc đầu, nói:
    - Có lẽ cơ thể Tiểu Viêm tự phản ứng để tiết kiệm năng lượng. Màu lông và ba đuôi của Tiểu Viêm vẫn còn nguyên…
    Không có thời gian để truy xét vấn đề này, lúc này cấp bách nhất là tìm nơi an toàn. Tiểu Thạch chống người đứng dậy, cả thân hình của hắn cứ run lên từng hồi theo từng bước di chuyển.
    - Mau quay về.
    Hắn ra lệnh.

    TTV Translate - Ứng dụng convert truyện trên mobile

    ---QC---


  10. Bài viết được 4 thành viên cảm ơn::   [Hiện ra]
    fanmiq,jinling,
Trang 3 của 4 Đầu tiênĐầu tiên 1234 CuốiCuối

Thông tin về chủ đề này

Users Browsing this Thread

Có 1 người đang xem chủ đề. (0 thành viên và 1 khách)

DMCA.com Protection Status