TTV Translate - Ứng dụng convert truyện trên mobile
Hướng dẫn đăng truyện trên website mới
Đăng ký convert hoặc Thông báo ngừng
Trang 2 của 4 Đầu tiênĐầu tiên 1234 CuốiCuối
Kết quả 6 đến 10 của 20

Chủ đề: [Truyện dài] Số 10: Cự Đế

  1. #6
    Ngày tham gia
    Feb 2009
    Bài viết
    627
    Xu
    0

    Mặc định

    CỰ ĐẾ (1)

    ___________________________________________


    Hồi 6: Hoán gân chuyển cốt



    Tách trà bổng nhiên rơi xuống đất vỡ toang, Yên Nhi quýnh quáng gom những mảnh vỡ lại.
    - Sao đến giờ vẫn chưa về chứ…
    Yên Nhi lo lắng lẩm bẩm.
    - Sư huynh, huynh cứ tới kiểm tra đi, xem đệ có nói đúng không…
    Đột nhiên có tiếng động bên ngoài, Yên Nhi liền giật mình trốn vào trong góc. Ngay sau đó, có mấy người tiến vào, Yên Nhi lập tức nhận ra 2 trong số 3 người, đó chính là người đã lảng vảng quanh đây nhiều ngày nay, không ai khác chính là Lâm Khấu và Lã Tốn.
    Lâm Khấu quăng cây búa của Tiểu Thạch xuống đất, lớn tiếng nói:
    - Đệ đã nghi ngờ tên này lâu rồi mà. Hôm nay, chính mắt đệ thấy hắn lén lút sau núi, đệ đến hỏi liền chối bay biến rồi biến mất. Hắn chính là đã bỏ trốn mà…
    - Đệ cũng có mặt ở đó, đệ cũng thấy như vậy…
    Lã Tốn nói thêm vào.
    Yên Nhi hốt hoảng khi nghe như vậy, chắc chắn Tiểu Thạch đã xảy ra chuyện, mà chuyện này hai kẻ đó phải có quan hệ.
    Trái với mong đợi, người thứ 3 không hề tỏ thái độ gì, chỉ thờ ơ nói:
    - Tiểu Thạch vốn cũng không chân chính là người của Vạn Linh phái, nếu hắn muốn bỏ đi thì cũng không ai ngăn cản, đương nhiên phải chịu trừng phạt, nhưng đó là chuyện nếu bắt được hắn. Có điều, khu Cửu Cửu này, trên dưới mỗi ngày đều phải ăn cơm, giờ hắn đã đi mất thì phải có người thay hắn làm nhiệm vụ. Hai ngươi hãy làm thay phần việc của hắn đi.
    Nói rồi, người đó đưa mắt liếc Lâm Khấu và Lã Tốn một cái rồi thản nhiên bỏ đi.
    - Sư huynh Phục Tử Minh, huynh làm vậy là bất công.
    Lâm Khấu bất mãn gào lên.
    Phục Tử Minh quay lại nhìn hắn nói:
    - Ở đây, trừ Tiểu Thạch ra, vai vế hai ngươi là thấp nhất, nếu ngươi không làm, lẽ lại muốn sư huynh ta nấu cơm cho ngươi ăn?
    Nghiến chặt răng, Lâm Khấu không thể cãi lại, chỉ có thể nuốt lửa hận, Lã Tốn đứng bên cạnh đã xanh mặt nãy giờ, chẳng dám nói một câu không thể.
    - Đệ đã biết.
    Lâm Khấu gằn từng chữ nói với Phục Tử Minh. Không thèm để ý tới thái độ của Lâm Khấu, Phục Tử Minh chỉ thong thả bước đi.
    - Chúng ta phải chấp nhận vậy sao?
    Lã Tốn lo lắng hỏi nhỏ.
    - Còn làm gì được chứ? Ngươi có thể đấu với hắn sao?
    Lâm khấu cay nghiến nói.
    - Biết thế đừng giết tên Tiểu Thạch đó. Huynh nghĩ tên đó có thể còn sống không?
    - Hừ, ngươi thử rơi xuống vực núi xem còn sống hay không.
    - Hắn đúng là sao chổi…
    Chưa kịp nói hết câu thì Lã Tốn đã ngã xuống đất ngất xỉu, Lâm Khấu cũng ngã xuống ngay sau đó.
    Yên Nhi liếc mắt nhìn hai kẻ đang nằm trên đất, căm tức nói:
    - Nếu Tiểu Thạch thật sự đã chết, ta bắt hai người...

    Chạy vội ra sau núi, nơi Tiểu Thạch hay đốn củi, Yên Nhi đã nhanh chóng phát hiện ra dấu vết hai bên đánh nhau còn để lại. Nương theo những dấu vết đó, Yên Nhi đã đến được vực sâu, chỗ Tiểu Thạch rơi xuống.
    Cắn răng một cái, Yên Nhi nhanh chóng đi tìm những dây leo chắc chắn, nối chúng lại với nhau rồi đi tìm đường xuống dưới đó.
    Ở dưới đáy vực, Tiểu Thạch mơ màng mở mắt ra, cơ thể không thể nhúc nhích nổi một cái, cả tiếng rên cũng không bật ra được, nhanh chóng lại bị hôn mê lần nữa.
    Lại mở mắt ra lần nữa, Tiểu Thạch dần tỉnh táo hơn, thấy mình đang ở trong một hang động, có tiếng người nói:
    - Huynh tỉnh rồi.
    Nhìn lại bóng người trước mắt lần nữa, đúng là Yên Nhi, gương mặt lem luốc của Yên Nhi mừng rỡ nở nụ cười khi thấy Tiểu Thạch mở mắt, nhưng ngay lập tức, lại trở nên nghiêm túc, nói:
    - Huynh may mắn rơi xuống bụi cây dầy dưới đáy vực nên mới giữ được mạng sống, nhưng toàn bộ xương cốt đã đứt đoạn…
    Hai mắt Tiểu Thạch hoa lên, cái ý nghĩ từ giờ chính thức trở thành phế nhân xuất hiện trong đầu hắn, nhưng vẫn không thốt lên được một lời.
    - Bây giờ, chỉ có một cách duy nhất có thể giúp huynh.
    Yên Nhi tiếp tục nói nhưng trong mắt lại có vẻ ngần ngại, không dám quyết định, Tiểu Thạch hồi hợp chờ đợi câu tiếp theo của Yên Nhi.
    - Hoán gân chuyển cốt.
    Yên Nhi lại im lặng lần nữa, thở ra một hơi, nói tiếp:
    - Cách này rất nguy hiểm, nếu thất bại, huynh chắc chắn phải chết không nghi ngờ, huynh có muốn liều mạng không?
    Chết? Bản thân hắn có còn sợ sao? Sống cả đời phế nhân phải nằm một chỗ mới thật gọi là chết.
    Tiểu Thạch nhắm mắt, khi mở ra, hai mắt sáng bừng lên, ý chí kiên quyết.
    Yên Nhi hít một hơi, quyết tâm nói:
    - Được, chỉ cần còn một tia hy vọng, muội nhất định cũng không bỏ cuộc.
    Trong những ngày tiếp theo, Tiểu Thạch cảm thấy dường như Yên Nhi đang đắp thuốc gì đó lên cơ thể mình, nhưng cơ thể của hắn không có lấy một chút phản ứng, hắn cũng không hỏi, tuyệt đối tin tưởng Yên Nhi.
    Đến một ngày, Yên Nhi nói với hắn:
    - Phương pháp này muội chỉ được đọc trong một quyển sách cổ, trước nay không biết có từng thành công hay chưa. Cả muội cũng không dám chắc. Vậy huynh có muốn tiếp tục thử hay không?
    Tiểu Thạch vẫn nhìn Yên Nhi với ánh mắt kiên quyết, cảm giác như hắn đang gật đầu, dù đều đó là không thể, cả cơ thể của hắn đã hoàn toàn mất cảm giác.
    - Được. Những ngày tiếp theo sẽ cực kỳ đau đớn,huynh nhất định phải cố chịu, tuyệt đối không được bỏ cuộc.
    Yên Nhi bắt đầu bắt tay vào làm, đôi tay đang run rẩy nhanh chóng lấy lại bình tĩnh, không thể để xảy ra sai sót.
    Tiểu Thạch vẫn nằm yên một chỗ, không biết được Yên Nhi đang làm gì trên cơ thể của mình, không hề cảm giác được.
    Đến chập tối ngày thứ 3, từ chân hắn truyền đến đại não một cơn đau thấu xương. Quá bất ngờ vì bị đau đớn như thế, Tiểu Thạch đã cắn môi đến bật máu, rồi lại mừng rỡ, hắn đã biết đau, cơ thể của hắn.
    Yên Nhi lấy một cái khăn cho hắn cắn lấy.
    Tiếp đó, trong suốt những ngày sau, những cơn đau hành hạ hắn đến sống đi chết lại, cảm thấy đến cả linh hồn cũng muốn bị vỡ nát. Hai mắt hắn đỏ ngầu, những tia máu căng lên như muốn vỡ hết ra.
    Suốt những ngày đó, Yên Nhi không lên tiếng nói một lời, hoàn toàn im lặng. Tập trung. Không phải chỉ có một mình hắn chịu khổ, Yên Nhi cũng đang chịu không kém, thậm chí còn hơn cả hắn.
    Chịu đựng, chịu đựng, chịu đựng…
    Ý nghĩ đó cứ liên tiếp lặp lại trong đầu. Hắn không thể bỏ cuộc, nhất quyết không bỏ cuộc. Phải sống, phải khoẻ mạnh lại, trở nên mạnh mẽ hơn, vì Yên Nhi …
    Chịu… đ… ự… n… g…

    TTV Translate - Ứng dụng convert truyện trên mobile

    ---QC---


  2. Bài viết được 3 thành viên cảm ơn::   [Hiện ra]
    fanmiq,
  3. #7
    Ngày tham gia
    Feb 2009
    Bài viết
    627
    Xu
    0

    Mặc định

    CỰ ĐẾ (1)

    ___________________________________________


    Hồi 7: Quái xà



    Mở mắt ra lần nữa, biết rằng mình vẫn đang ở trong hang động trước đó, lại thấy Yên Nhi đang ngủ gật bên mình, Tiểu Thạch định lên tiếng gọi nhưng hoàn toàn bất lực.
    Đúng lúc ấy, Yên Nhi lại ngồi bật lên, giật mình tỉnh dậy từ trong giấc mộng. Gương mặt đang hoảng hốt của Yên Nhi khi thấy Tiểu Thạch đang nhìn mình lại trở nên sửng sốt, cứ ngỡ vẫn còn nằm mơ, biết đây là sự thật, nước mắt bắt đầu trào ra rồi oà khóc.
    - …muội đã nghĩ huynh không tỉnh lại nữa…
    - …huynh đã hôn mê hơn nửa tháng…
    - … muội cứ nghĩ mình đã hại chết huynh…
    Khóc đến khi khản giọng, Yên Nhi mới dừng, lại nói:
    - Để muội lấy nước cho huynh uống.
    Tiểu Thạch lại định nói nhưng tiếng nói hoàn toàn không có, cả ngón tay cũng không cử động được. Hắn bắt đầu hốt hoảng, lẽ nào “hoán gân chuyển cốt” đã thất bại? Hắn thật sự phải trở thành phế nhân? Suốt đời nằm một chỗ sao?
    Như biết được suy nghĩ của Tiểu Thạch, Yên Nhi lên tiếng trấn an:
    - Huynh đừng lo. Quá trình “hoán gân chuyển cốt” đã thành công. Hiện giờ huynh cực kỳ suy yếu nên mới không thể cử động được. Thêm một thời gian nữa, huynh sẽ bình phục thôi.
    Tiểu thạch vẫn đang lo sợ, sợ rằng Yên Nhi vì không muốn mình đau lòng mà nói dối. Thấy vậy, Yên Nhi lại hỏi:
    - Huynh không tin lời muội sao?
    Tiểu Thạch cắn răng, lắc đầu rồi lại gật đầu.
    Yên Nhi thở ra một hơi, cúi xuống cho Tiểu Thạch uống nước, dịu dàng nói:
    -Sẽ nhanh thôi. Huynh đã chịu được đến bước này, lẽ nào lại không tin tưởng bản thân mình...
    Sau khi cho hắn uống nước, Yên Nhi lại xoa bóp khắp người hắn. Dù không rõ ràng, nhưng quả thật có chút cảm giác trên da thịt, Tiểu Thạch bắt đầu bình tâm lại.
    - Huynh hãy nghỉ ngơi thêm một lúc, muội đi kiếm thức ăn về.
    - Còn nữa, huynh đừng vội cố sức cử động. Phải để cơ thể huynh hồi phục hơn.
    Đi được vài bước, Yên Nhi chợt nhớ ra, lại dặn dò.
    Tiểu Thạch nhìn theo bóng Yên Nhi ra cửa hang, Yên Nhi còn cẩn thận dùng những tảng đá và cây cối che cửa hang động lại.
    Vẫn nằm yên một chỗ, Tiểu Thạch hấp tấp muốn biết cơ thể của mình bây giờ ra sao rồi, nhưng nhớ đến lời của Yên Nhi, lại không dám. Không thể vì khinh suất chốc lát mà làm mọi công sức đến bây giờ bị đổ vỡ.
    Cứ như thế chờ thời gian trôi đi, thật khó chịu. Sau khi cố kềm cho mình trở nên bình tĩnh hơn, Tiểu Thạch bắt đầu suy nghĩ lại.
    Tại sao hắn lại ra nông nổi này? Bởi vì hắn quá yếu. Võ công Yên Nhi dạy thật sự khiến hắn mạnh hơn, nhưng khi đối phó với vũ khí linh hồn thì bất lợi hiện ra rất rõ ràng. Hắn phải trở nên mạnh hơn, đương nhiên vẫn tiếp tục học võ công, nhưng hơn hết, phải tìm được cách giải phong ấn linh hồn của mình. Chỉ có vũ khi linh hồn mới đối chọi được với vũ khí linh hồn.
    Tuyệt đối không để lâm vào cảnh này lần nữa.
    Bản thân hắn không thể tự lo được làm sao có thể bảo vệ được Yên Nhi.
    Lại còn phong ấn cơ thể của Yên Nhi nữa, làm cách nào mới phá được nếu hắn cứ yếu đuối như vậy.

    - Huynh ăn cháo đi.
    Yên Nhi đưa một muỗng cháo làm từ thân cây tới miệng Tiểu Thạch. Tiểu Thạch khó khăn mở miệng húp lấy.
    - Được… rồi. Cám ơn… muội.
    Cánh tay cực nhọc đưa lên ngăn Yên Nhi cho mình ăn nữa.
    - Phải ăn nhiều vào mới nhanh chóng khoẻ được.
    Dù Yên Nhi nói thế nhưng Tiểu Thạch lấy gì lại không biết toàn bộ thức ăn Yên Nhi kiếm được đều cho hắn ăn hết, bản thân Yên Nhi chẳng ăn được gì. Yên Nhi đã gầy đi thấy rõ, dù rằng cứ luôn miệng nói không sao.
    Sau một tháng, cơ thể Tiểu Thạch cũng có chuyển biến dù rất chậm, chỉ mới nói được vài chữ, tay chân cử động rất khó khăn.
    - Huynh không muốn ăn nữa thì muội để ở đây. Chừng nào huynh đói thì lại ăn.
    Buổi tối, hai người nằm cạnh nhau để chia hơi ấm. Nhìn Yên Nhi co ro nằm ngoài, lá cây lót lưng cũng không được phủ đầy vì dành phần cho hắn, đôi tay nhỏ nhắn giờ lem luốc, nhiều vết chai, những vết sướt cũ còn chưa lành lại tiếp tục thêm nhiều vết thương mới, mày chau lại, miệng thì ú ớ gì đó, không thể ngủ an giấc. Hắn đau, không phải cơ thể của hắn mà ở bên trong, trái tim hắn, đau nhói.
    Rầm
    Một tiếng va đập mạnh ngoài cửa hang làm cả hai giật mình tỉnh dậy.
    Lại một tiếng đập nữa, những tảng đá Yên Nhi lấp cửa hang bị hất sang một bên. Một con rắn to tướng, trên đầu có sừng, vẩy màu tím bò vào trong hang.
    Thần kinh của Tiểu Thạch đơ cứng, việc xảy ra trước mắt khiến hắn rối loạn không biết làm gì. Cho dù ở trong hoàn cảnh thuận lợi nhất hắn cũng chưa chắc có thể đánh lại con rắn này, nói chi trong tình trạng bây giờ.
    - Huynh ở yên đấy. Muội sẽ cố dụ nó đi chỗ khác.
    Chưa kịp để Tiểu Thạch lên tiếng ngăn cản thì Yên Nhi đã xông tới.
    Lấy một hòn đá chọi vào con rắn lớn để nó chú ý tới mình, Yên Nhi nói:
    - Tới đây.
    Dù nhìn thấy Yên Nhi nhưng con rắn vẫn không có ý định tấn công, con mồi nó đang nhắm tới đang ở phía trước kia – Tiểu Thạch.
    Tiểu Thạch lúc này đang cố sức ngồi dậy, cả người vì dùng sức quá độ mà run bật lên, lầm bầm nói:
    - Yên… Nhi… đừng…
    Thấy con rắn không chú ý tới mình, Yên Nhi lại tiếp tục lấy đá chọi nó, con rắn chỉ liếc mắt nhìn một cái rồi lấy đuôi hắt về sau, tiếp tục bò tới.
    Rút trong người ra một con dao nhỏ, Yên Nhi phóng tới đâm thẳng xuống đuôi con rắn. Đau quá, con rắn rít lên một tiếng vang dội, cả hang động vì thế mà run lên, đất đá rơi đầy xuống.
    Con rắn quay đầu lại nhìn Yên Nhi, đầy sát ý, hai mắt của nó biến thành màu đỏ với con ngươi màu vàng rực, sáng bừng lên trong bóng tối.
    Bị con rắn uy hiếp như thế cũng không làm cho Yên Nhi lùi bước.
    Con rắn bổ nhào về phía Yên Nhi đang đứng, Yên Nhi nhanh chóng nhảy sang một bên, thoát chết trong gang tấc. Sau khi bị hụt một cú, con rắn nhanh chóng quay trở lại, chuẩn bị tấn công lần tiếp theo.
    Dù thoát được một lần, nhưng vẫn bị dư chấn và bị đá văng trúng phải chân làm trật khớp, hiện giờ Yên Nhi muốn trốn cũng khó. Không đợi cho Yên Nhi có cơ hội chuẩn bị, con rắn lại tiếp tục lao tới táp một cái, Yên Nhi bị trượt chân nằm sấp xuống đất, may mắn né được một lần nữa.
    Nó lại há cái miệng ra, những cái răng nanh sắc nhọn sáng loé đang tới gần.
    Phập
    Con rắn trơ ra trong phút chốc, có cái gì đó không đúng. Nó đã cắn trúng cái gì đó nhưng chắc chắn không phải thịt. Cố cắn mạnh thêm cái nữa, nhưng vẫn không được, cái miệng đang há to của nó đã bị cái gì đó chẹn lại.
    Ở dưới đất, Yên Nhi đang thở dốc, trong khoảng khắc sắp bị con rắn vồ lấy, đã nhanh bắt lấy một tảng đá nhét vào miệng nó. Và bây giờ, con rắn đang bị mắc kẹt với tảng đá trong miệng không biết làm cách nào để lấy ra. Nó tức giận rít gào, cái đuôi hết đập xuống đất lại đập lên vách hang, cái hang bị động mạnh, lại một lần nữa rung chuyển không ngừng.
    Cái đuôi của nó lại đập về chỗ Yên Nhi đang nấp, lăn người sang một bên để né nhưng Yên Nhi cũng đã bị thương, ọc ra một ngụm máu. Đúng lúc nó muốn hất đuôi xuống thêm lần nữa thì đột nhiên lại đổi hưởng, kêu lên đau đớn.
    Là Tiểu Thạch.
    Trong lúc con rắn và Yên Nhi dằn co với nhau thì Tiểu Thạch đã lê người tới, nhặt lấy con dao mà lúc nãy Yên Nhi đâm vào đuôi nó đang nằm ở trên đất rồi lợi dụng lúc nó không chú ý đã phóng lên đâm sau cổ của nó.
    - Yên Nhi, chạy!!!
    Nó lắc đầu liên hồi để hất Tiểu Thạch đi, nhưng Tiểu Thạch vẫn kiên cường hai tay đang nắm cán dao càng đâm vào cổ nó sâu hơn.
    Trong lúc bấn loạn, con rắn đã lao đầu vào vách đá mấy lần. Sau nhiều lần bị động mạnh, hang đá lần này đã sụp xuống, nhất là chỗ con rắn lao đầu vào.
    - Tiểu Thạch.
    Yên Nhi bất lực hét lớn, lúc này, chẳng thể nhích được một bước, đá cứ rơi xuống mãi, bị một cục rơi trúng đầu, Yên Nhi ngất đi.

    TTV Translate - Ứng dụng convert truyện trên mobile


  4. Bài viết được 4 thành viên cảm ơn::   [Hiện ra]
    fanmiq,jinling,
  5. #8
    Ngày tham gia
    Feb 2009
    Bài viết
    627
    Xu
    0

    Mặc định

    CỰ ĐẾ (1)

    ___________________________________________


    Hồi 8: Trở lại Vạn Linh



    Cạch cạch
    Rầm
    Đống đất đá trên đất bổng nhiên run run, bóng một người từ dưới đống đá chui ra. Là Yên Nhi.
    Đôi mắt mơ hồ, trống rỗng, vẫn chưa hoàn hồn lại, miệng thì lẩm bẩm:
    - Tiểu… Tiểu…
    Chợt bừng tỉnh lại, Yên Nhi la lớn:
    - Tiểu Thạch…
    Lê từng bước chân lại chỗ Tiểu Thạch bị chôn vùi cùng với con rắn, Yên Nhi hấp tấp vừa đào lên vừa kêu lớn:
    - Tiểu Thạch… huynh ở đâu? Tiểu Thạch…
    Mãi một lúc lâu sau, Yên Nhi đã phát hiện ra Tiểu Thạch, lại càng đào mau hơn, mặc cho tay mình đang nhỏ máu.
    - Tiểu Thạch, Tiểu Thạch…
    Cố gắng lay Tiểu Thạch tỉnh dậy nhưng không có chút cơ may, nước mắt cứ chảy dài trên má, uất nghẹn gọi:
    - Tiểu Thạch… huynh tỉnh dậy đi…
    Yên Nhi ôm lấy đầu Tiểu Thạch bắt đầu khóc nấc lên. Một lúc sau, các cơ trên mặt Tiểu Thạch bắt đầu giật giật, khó khăn mở mắt ra.
    - Yên… Nhi.
    Nghe thấy Tiểu Thạch gọi, Yên Nhi mừng rỡ reo lên:
    - Huynh còn sống, vẫn còn sống…
    Chưa kịp cười xong, Yên Nhi lại khóc lớn. Tiểu Thạch vừa tỉnh dậy lại đâm hoảng, lo lắng hỏi:
    - Muội bị thương ở đâu sao?
    Yên Nhi vẫn ôm lấy đầu Tiểu Thạch, không nín khóc được, chỉ lắc lắc đầu. Tiểu Thạch đành đưa tay lên vỗ vỗ vào đầu Yên Nhi an ủi.
    - Không sao… không sao rồi.

    - Huynh ăn nó đi.
    Yên Nhi đưa một thứ màu đỏ tới trước mặt Tiểu Thạch rồi ra lệnh.
    Thứ đỏ đỏ là mật của con rắn vừa mới chết bị Yên Nhi lấy ra.
    - Phải… ăn sao? Không phải muội không thích sát sinh sao?
    - Con rắn này chính là Tử Lân Xà, qua cái sừng trên đầu thì biết nó sống đã hơn ngàn năm, không tính là linh thú thì cũng là một loại kỳ thú hiếm có. Nó cũng đã chết rồi, để xác của nó thối rửa cũng lãng phí thôi. Mau chóng còn nóng mà ăn nhanh đi, để qua thời điểm tốt thì không còn tác dụng nữa đâu.
    Tiểu Thạch đành cắn răng đưa cái mật rắn vào miệng. Trước giờ, từ khi vào Vạn Linh phái, Tiểu Thạch luôn ăn chay, từ lâu đã quên mất mùi vị của thịt, vậy mà hôm nay lại còn bị bắt ăn tươi nuốt sống thật làm hắn thấy vô cùng khổ sở. Vị đắng không như hắn đã tưởng nhưng mùi tanh nồng sộc lên mũi làm hắn nhăn mặt lại khó chịu. Khó khăn lắm mới nuốt xong, chưa kịp thở lấy một cái thì lại nghe tiếng của Yên Nhi.
    - Còn tim, gan… cũng là vật tốt. Huynh hãy ăn luôn đi.
    Đặc biệt, Yên Nhi chỉ bắt Tiểu Thạch ăn thôi, bản thân chẳng đụng lấy một tí, khi bị Tiểu Thạch uất ức hỏi lý do thì Yên Nhi chỉ lạnh nhạt đáp gọn ba chữ:
    - Muội không thích.
    Nghe xong câu đó, Tiểu Thạch mém cắn lưỡi.

    Nhờ có Tử Lân Xà đại bổ hỗ trợ, chỉ trong nửa tháng Tiểu Thạch đã hoàn toàn hồi phục, cơ thể trở nên linh động hơn rất nhiều.
    - Huynh đã khỏi hoàn toàn rồi, vậy có dự định tiếp theo không?
    Yên Nhi ngồi trên một tảng đá gần đó lên tiếng hỏi.
    Tiểu Thạch đang đi vài đường quyền thì dừng lại, suy nghĩ một lúc rồi nói:
    - Trở về Vạn Linh phái.
    Yên Nhi im lặng, biết rằng Tiểu Thạch nhất định có lý do của mình. Tiểu Thạch lại nói tiếp:
    - Hiện giờ, huynh vẫn chưa đủ mạnh. Nếu ra ngoài sợ không an toàn hơn Vạn Linh phái được. Hơn nữa, hai kẻ đó, làm sao có thể cho chúng ung dung vậy được.
    Cùng lúc đó, ở nhà bếp của khu Cửu Cửu.
    - Sao tự nhiên đệ thấy lạnh quá.
    Lã Tốn cùng với Lâm Khấu đang ngồi rửa rau thì bổng dưng Lã Tốn lại ôm người rên rĩ.
    Lâm Khấu cáu gắt quát:
    - Ngươi đừng nghĩ mà trốn việc.
    - Không đâu. Đệ thấy lạnh thật mà…
    Lâm Khấu chẳng nói chẳng rành lại hắt rổ rau trước mặt hét toáng lên:
    - Tên Tiểu Thạch chết dẫm đó. Nếu hắn còn sống, ta nhất định sẽ không làm khó hắn nữa…
    Hơn ba tháng chui đầu trong bếp núc đã tới cực hạn chịu đựng rồi…

    TTV Translate - Ứng dụng convert truyện trên mobile


  6. Bài viết được 3 thành viên cảm ơn::   [Hiện ra]
    jinling,
  7. #9
    Ngày tham gia
    Feb 2009
    Bài viết
    627
    Xu
    0

    Mặc định

    CỰ ĐẾ (1)

    ___________________________________________


    Hồi 9: Nghi ngờ



    - Đại ca, Lâm đại ca…
    Từ bên ngoài, Lã Tốn hối hả xông cửa chạy vào, la thất thanh.
    Vừa xong việc trong bếp, đang định ngủ trưa lại bị quấy phá, Lâm Khấu ngồi bật dậy, quát:
    - Ngươi làm cái quái gì vậy?
    - Đại ca… hắn… hắn…
    Tiểu Thạch đã trở về. Hiện tại đang nói chuyện với Phục Tử Minh trong thư phòng.
    Biết được chuyện lạ như vậy, các huynh đệ trong khu Cửu Cửu đều nháo nhào, nấp bên ngoài nghe lén.
    - Ngươi nói… ngươi bị ngã xuống vực, may mắn còn sống sót nhưng vì gãy chân nên tới hôm nay mới quay về?
    Phục Tử Minh ngồi bàn trên, một tay lay tách trà, mắt thì nhìn lướt qua Tiểu Thạch với vẻ ngờ vực.
    - Dạ. Trong lúc đệ đốn củi sau núi đã sơ ý rơi xuống vực, may mắn lại rớt trúng bụi cây to bên dưới mới giữ được mạng sống. Nhưng vì chân bị gãy nên không cách nào quay về được cho tới ngày hôm nay…
    Tiểu Thạch đứng ở dưới, hai tay chấp lại trước ngực, đầu khẽ cúi xuống, dõng dạc từng tiếng nói.
    Nghe Tiểu Thạch nói thế, Lâm Khấu và Lã Tốn đang đứng nghe lén bên ngoài thầm thở phào một hơi, thầm nghĩ: “ hắn không khai ra mình”.
    Phục Tử Minh đưa mắt nhìn tách trà trên tay, không biết đang suy tính cái gì. Lúc sau, hắn đặt tách trà xuống bàn nghe một tiếng chạm khẽ. Hắn nhìn Tiểu Thạch nói:
    - Việc này lẽ ra cũng đơn giản thôi, nhưng lần trước vì đệ mất tích đột ngột nên huynh đành phải thông báo một tiếng với phó chưởng môn, giờ đệ đã quay về rồi thì cùng ta đi gặp ngài một chút, ta nghĩ ngài sẽ đồng tình…
    Tiểu Thạch khẽ cau mày, đã thông báo với phó chưởng môn? Người đó chính là chấp pháp chính của Vạn Linh sơn, cực kỳ khó nhằn, cứng nhắc trong vấn đề môn quy. Một khi đã bị hắn nhắm phải thì đừng mong có ngày sống an thân, đây là việc ai trong Vạn Linh phái đều thầm biết. Bảo Tiểu Thạch đến gặp diêm la đó, còn không phải là làm khó sao.
    Thấy vẻ mặt u ám của Tiểu Thạch, Phục Tử Minh cười hiền hoà nói:
    - Đệ đừng lo, ta sẽ nói giúp cho đệ vài lời.
    - Dạ, sư huynh.
    Khi Phục Tử Minh dẫn Tiểu Thạch đi ra, đám người đang xúm lại ngay cửa dạt ra hai bên, người tò mò, kẻ hiếu kỳ bàn luận. Duy chỉ có 2 người trong đám đó lại lộ mặt hoang mang.
    Hai người đó chẳng ai ngoài Lâm Khấu và Lã Tốn, vừa mừng vì Tiểu Thạch đã không kể tội của mình ra cho Phục Tử Minh ra, giờ Tiểu Thạch lại bị lôi tới diêm la Lâm Hối, làm sao mà bọn hắn không sợ được. Nếu như Tiểu Thạch nói lộ ra bất cứ chuyện gì đã xảy ra vào ngày hôm đó thì hai người chắc chắn phải chết không có gì phải xem xét.
    Trong đại điện của Vạn Linh phái.
    - Ngươi nghĩ ta sẽ tin câu chuyện vô lý của ngươi?
    Một âm thanh lạnh lùng, tàn nhẫn như được rít qua từng kẽ răng vang lên.
    Tiểu Thạch lúc này đang quì trước điện, Phục Tử Minh đứng kế bên im lặng không nói một lời.
    Vạn Niên sơn cao chọc trời, chỉ có chi chính và bậc thượng toạ của Vạn Linh phái mới được cư ngụ. Đây là lần đầu tiên Tiểu Thạch được bước chân vào đại điện của Vạn Linh phái, nằm trên đỉnh ngọn núi Vạn Niên, nơi này có thể xem như là cấm địa ở Vạn Linh. Muốn lên được đây, Tiểu Thạch đã phải bước hơn ngàn bậc thang, qua luôn một tầng mây…
    Không hổ là ngọn núi vạn năm, trung tâm của dãy núi Vạn Niên sơn, linh khí dày đặc, cây cỏ khắp nơi tươi tốt, dường như đều có linh tính, rất thuận lợi cho việc tu luyện của linh hồn sĩ. Vì là nơi linh thiêng của Vạn Linh phái nên vũ khí linh hồn không được phép sử dụng, phải hoàn toàn dựa vào sức mình để bước tới. Đối với những bậc linh hồn sĩ bình thường, tu luyện chưa thành đạt đã là một thử thách khó khăn, nói gì là với một kẻ bình thường. Nếu không nhờ bản thân đã trải qua một quá trình tu luyện, cộng với việc “hoán gân chuyển cốt” lần trước, Tiểu Thạch cũng không tưởng mình sẽ leo lên được.
    - Điều đệ tử nói đều là sự thật.
    Tiểu Thạch vẫn quỳ trên đất, hướng mắt nhìn người đang đứng trước đại điện, nói rõ ràng từng tiếng một, không hề có vẻ sợ sệt.
    - Nói nhảm. Làm cách nào mà một kẻ bình thường, lại bị thương nặng lại có thể sống sót được dưới vực suốt 3 tháng chứ.
    Người trên điện lớn tiếng quát. Người đó độ khoảng ngũ tuần, mặc y phục màu vàng, gương mặt luôn cau có, râu đen dài có mấy sợi bạc, đôi mắt nhỏ sắc nhọn, đuôi mắt nhếch lên cao. Không ai khác, chính là phó chưởng môn của Vạn Linh phái, Lâm Hối.
    - Đệ tử không nói dối. Quả thật, việc đệ tử có thể sống sót trở về chính đệ tử cũng ngờ được. Khi tỉnh dậy, biết mình không chết, đệ tử đã muốn nhanh chóng quay về nhưng vì chân đã gãy, không biết làm cách nào. Sau đó, vì đói khát, trong lúc túng quẫn đệ tử đã hái những cây cỏ xung quanh ăn. Có thể vì may mắn, những thứ đệ tử ăn không phải độc dược lại là linh dược, cứ như vậy, đệ tử mới có thể bình phục…
    Tiểu Thạch thuật lại mọi việc đã xảy ra, đương nhiên đa phần đều do hắn bịa ra. Tại sao từ một kẻ không biết đến một chữ, giờ lại có thể ăn nói lưu loát như vậy? Cũng là nhờ Yên Nhi. Khi biết hắn là một kẻ mù chữ, đã đùng đùng bắt hắn học chữ trong những lúc nghỉ ngơi, không phải luyện võ. Lúc đó, Tiểu Thạch đã khổ sở mà than rằng: “thà bắt hắn đứng tấn, hay xách nước chạy quanh núi thêm một canh giờ cũng đừng bắt hắn học chữ”, Yên Nhi dứt khoát không chịu, nhưng từ đó thì dạy hắn học chữ một cách ôn hoà hơn, lại kể nhiều điển tích cho hắn nghe. Sau một thời gian ngắn, Tiểu Thạch cũng nắm được một số ít chữ, đặc biệt là cực kỳ nhớ rõ những câu chuyện mà Yên Nhi đã kể cho mình nghe vì thích thú.
    Lâm Hối liếc mắt nhìn Tiểu Thạch, im lặng, đang nghĩ gì thì không ai biết được.
    - Nếu phó chưởng môn không tin, xin hãy kiểm tra những vết thương trên người đệ tử.
    Nói rồi Tiểu Thạch liền vạch hai bên cánh tay áo lên, để lộ những vết thương vừa liền da, dấu vết chằng chịt, tuyệt đối không phải do đao kiếm hay cố ý gây ra được.
    Một bên mắt Lâm Hối khẽ giật một cái, vẫn nhìn trừng trừng Tiểu Thạch, rồi hắn đưa tay vuốt bộ râu dài của mình.
    - Được rồi. Xem như lần này ngươi may mắn, ta chấp nhận cho ngươi ở lại Vạn Linh phái một lần nữa…
    Khi Lâm Hối nói ra lời này, không ít người ở chánh điện lúc đó lộ vẻ khó tin, tại sao hôm nay diêm la lại dễ dàng buông tha như vậy? Đúng là không thể ngờ được mà. Chính Phục Tử Minh cũng lấy làm ngạc nhiên, lại còn không nói tới hình phạt.
    - Được rồi. Ngươi lui xuống đi.
    Lâm Hối phất tay áo nói.
    - Dạ.
    Tiểu Thạch cung kính chấp tay, cúi đầu chào một cái rồi từ từ lui ra. Thấy Tiểu Thạch đã ra đến cửa, Phục Tử Minh mới hoàn hồn, cũng chấp tay nói:
    - Đệ tử cũng xin phép lui…
    - Ngươi lại đây.
    Phục Tử Minh theo Lâm Hối ra sau hậu viên, mãi một lúc sau, Lâm Hối mới lên tiếng nói:
    - Người tên Tiểu Thạch đó trước giờ không có gì lạ chứ?
    Phục Tử Minh bất ngờ, ú ớ không biết nói gì, Lâm Hối lại nói tiếp:
    - Ngươi chắc chắn hắn chưa từng triệu hoán được vũ khí linh hồn?
    Phục Tử Minh vốn đâu phải kẻ ngốc, nghe thế liền biết ý Lâm Hối, cũng như mình lúc trước, thấy một kẻ yếu ớt bổng dưng trở nên mạnh hơn, trong lòng liền có uý kỵ. Hắn chắp tay lại, kính cẩn cúi người thưa:
    - Bẩm sư phó, quả thật Tiểu Thạch không phải là linh hồn sĩ, việc hắn đột ngột trở nên có bản lĩnh hơn đệ tử cùng từng thắc mắc, nhưng quả thật không phát hiện ra chuyện gì không đúng…
    Lâm Hối trầm ngâm không nói. Chờ đợi hồi lâu, Phục Tử Minh mới âm thầm ngước mặt lên nhìn, thì phát hiện Lâm Hối đang liếc mắt nhìn mình, liền sợ hãi cúi người xuống thấp hơn.
    - Ngươi… hãy để ý tên đó.
    Lâm Hối trầm giọng ra lệnh, rồi phắt tay cho Phục Tử Minh đi.
    Phục Tử Minh nhạy cảm, vậy Lâm Hối thì sao? Hắn đường đường là một linh hồn sư, sự hiểu biết và cảm nhận của hắn đương nhiên hơn hẵn một linh hồn sĩ. Nhưng hôm nay, hắn đã phát hiện ra một chuyện lạ kỳ. Trên người của Tiểu Thạch quả nhận không có sự dao động của vũ khí linh hồn, nhưng sức mạnh từ hắn toả lại rất mạnh, không phải linh hồn sĩ nào cũng có được, tại sao lại có chuyện lạ kỳ như vậy?
    Câu chuyện hôm nay Tiểu Thạch kể không phải không có sơ hở, mà vì những sơ hỡ đó khó mà kiểm chứng được. Việc hắn rơi xuống vực còn sống đương nhiên là sự thật, kỳ ngộ ăn được linh vật cũng không ai phản bác được. Thân thế? 10 năm trước, chính chưởng môn Thạch Chấn Uy đã dẫn hắn từ trong núi về, khi đó, hắn chỉ mới khoảng 5,6 tuổi, rõ ràng không thể giả được. Nhưng hắn đã bị Lâm Hối nghi ngờ. Vì sao?
    Từ lúc nào mà hắn trở nên thông minh như vậy? Dám nhìn thẳng mặt Lâm Hối mà không còn sợ hãi nữa?
    Tiểu Thạch đã quên mất điểm này.

    TTV Translate - Ứng dụng convert truyện trên mobile


  8. Bài viết được 4 thành viên cảm ơn::   [Hiện ra]
    fanmiq,jinling,
  9. #10
    Ngày tham gia
    Feb 2009
    Bài viết
    627
    Xu
    0

    Mặc định

    CỰ ĐẾ (1)

    ___________________________________________


    Hồi 10: Trả thù?



    - Yên Nhi, tăng thêm.
    - Huynh còn muốn tăng thêm?
    - Vẫn còn nhẹ lắm. Cứ tiếp tục tăng lên đi.
    Yên Nhi lấy thêm một cái vòng đeo vào tay của Tiểu Thạch.
    - Nữa. Vẫn nhẹ.
    Yên Nhi lại tiếp tục đeo thêm mấy cái vòng nữa vào tay kia và hai chân của Tiểu Thạch, trọng lượng mà Tiểu Thạch mang trên người lúc này đã là 150 cân.
    - Muội phải nhắc cho huynh nhớ, mấy cái vòng này không phải chỉ đeo trong một lúc, một khi huynh đã đeo vào, có gục ngã muội cũng không tháo ra đâu.
    - Huynh biết. Nhưng quả thật, mức chịu đựng của cơ thể qua lần đại nạn này dường như đã tăng lên đáng kể.
    Yên Nhi gật đầu, bình thản nói:
    - Muội biết. Dù sao huynh cũng “hoán gân đổi cốt” thành công, lại còn thêm Tử Lân Xà bồi dưỡng, hiện tại, có thể nói huynh không còn giống như người bình thường nữa.
    Tiểu Thạch giơ tay, đấm chân mấy cái vào không khí rồi nói:
    - Cảm giác rất tốt, vẫn còn có thể chịu thêm nhưng trước mắt cứ tập thích nghi dần cũng tốt.
    - Tạm thời cứ như vậy xem sao. Nhưng những bài luyện tập trước kia giờ đối với huynh cũng không còn mấy tác dụng nữa. Phải thay đổi.
    Tiểu Thạch nhoẻn miệng cười, không chú ý lắm, hiện tại hắn vô cùng tự tin, dù bây giờ Yên Nhi có bắt hắn chịu gian khổ thế nào thì hắn cũng có thể vượt qua được. Bây giờ, những quả thông của Yên Nhi đã không còn làm khó hắn được nữa, hắn có thể dễ dàng bắt lấy toàn bộ, thậm chí còn có thể đánh trả ngược lại nếu muốn.
    - Được thôi.
    Tiểu Thạch đáp gọn.

    Đang làm việc thì dừng tay lại, Tiểu Thạch không màng quay đầu lại nhìn, chỉ lên tiếng thách thức:
    - Hai vị sư huynh đã tới rồi thì cứ ra mặt, nấp ló sáng giờ hẵn đã mệt rồi.
    Trong bụi cây, có hai người bước ra, chính là Lâm Khấu và Lã Tốn.
    - Ta biết hai ngươi chắc chắn sẽ không chịu được tới tìm ta. Nếu hai ngươi không đến thì ta đành phải tự đi tìm rồi…
    Tiểu Thạch nhếch miệng cười khinh khi.
    - Tại sao ngươi không tố giác bọn ta.
    Chịu đựng một lúc, Lâm Khấu cũng lên tiếng hỏi.
    - Tại sao hả? Tại sao lại không tố cáo các ngươi? Muốn biết thì cứ đánh thắng ta đi. Ta sẽ giải đáp cho.
    Kiểu nói khiêu khích và xem thường của Tiểu Thạch đã khiến cho hai tên đó tức giận, máu dồn hết cả lên não, nắm tay va vào nhau nghe răng rắc.
    - Ngươi…
    - Vẫn như trước. Cả hai ngươi cùng ra tay. Ở chỗ cũ.
    Nói rồi, Tiểu Thạch phóng người đi mất, tốc độ nhanh đến mức Lâm Khấu và Lã Tốn trong thoáng chốc đã nghĩ hắn biến mất giữa không trung. Không chờ lâu, Lâm Khấu và Lã Tốn cũng động thân theo sau.
    Trở lại nơi mình đã từng suýt chết, thật có nhiều cảm nhận.
    Gió bổng dưng thổi mạnh, cuốn theo mấy lá khô dưới đất lên bay chập chờn trước mặt Tiểu Thạch, rồi đột ngột toàn bộ đổi hướng, lao thẳng tới chỗ Tiểu Thạch đang đứng.
    Phập phập
    Nhìn thấy tàn ảnh của Tiểu Thạch bị cắt nát, Lã Hối thoáng vui mừng, nhưng liền tái mặt khi biết đó chỉ là tàn ảnh.
    - Đúng rồi. Cứ đánh hết sức đi. Nếu hôm nay các ngươi có thể giết được ta thì xem như bí mật đó sẽ không ai biết được nữa…
    Giọng cười cợt của Tiểu Thạch vang lên giữa không trung, Lâm Khấu và Lã Tốn quay cuồng cũng không phát hiện được chỗ Tiểu Thạch đang ẩn nấp.
    - Ngươi có giỏi thì ra đây đánh với ta một trận.
    Tức tối, Lâm Khấu giơ cái chuỳ lên thách đấu.
    Đổi lại, chỉ nghe thấy tiếng cười của Tiểu Thạch.
    Ha ha ha…
    Tiểu Thạch lại một lần nữa xuất hiện, nét cười cợt trên mặt vẫn không mất đi.
    - Hôm nay, nếu không ta không chết thì hai ngươi phải hối hận.
    Lâm Khấu cùng Lã Tốn đều nắm chặt lấy binh khí của mình, đưa ra trước, sẵn sàng ra tay bất cứ lúc nào.
    Trên trán của hai người đã lấm tấm mồ hôi, chính bọn hắn cũng cảm thấy kinh ngạc tại sao linh hồn sĩ như hắn lại bị một kẻ bình thường uy hiếp.
    Không hiểu sao, Lâm Khấu lại cảm thấy Tiểu Thạch gầy guộc đứng trước mặt hắn như biến thành ngọn núi không thể đốn ngã. Đừng nói tuổi của Tiểu Thạch nhỏ hơn hắn nhiều, mà 3 tháng trước đây, tại chỗ này, hắn đã đánh cho Tiểu Thạch sống dỡ chết dỡ, vậy tại sao hôm nay, hắn lại cảm thấy sợ hãi?
    Gầm lên một tiếng, Lâm Khấu xông tới trước, mảnh đất dưới chân run lên từng hồi như cảm ứng với linh hồn của hắn.
    Hai cây chuỳ của hắn liên tiếp bổ xuống Tiểu Thạch, nhưng Tiểu Thạch như con thoi, nhẹ nhàng xoay trái, quay phải, né toàn bộ đòn của Lâm Khấu trong khoảng khắc.
    Tức tối, Lâm Khấu cùng lúc đâm cả hai chuỳ tới trước vào ngực Tiểu Thạch, nhưng Tiểu Thạch trong giây cuối cùng sẽ bị đánh trúng đó lại lùi một bước về sau rồi tung người lên. Liếc mắt nhìn Lâm Khấu cười một cái rồi đưa chân đá văng một cái chuỳ đi.
    Mở trừng mắt không tin nổi, trong tích tắc đó lại bị Tiểu Thạch đạp liên hồi vào ngực, Lâm Khấu ngã lăn ra sau, ói ra một ngụm máu.
    Tất cả những diễn biến đều đều xảy ra trong tích tắc.
    Tiểu Thạch đạp lên cái chuỳ vừa rớt xuống đất, lăn lăn mấy phát, khinh khỉnh nói:
    - Còn mình ngươi đó, Lã Tốn sư huynh.
    Lã Tốn tái mặt nhìn Tiểu Thạch như nhìn quái vật, Lâm Khấu có sức mạnh như thế nào Lã Tốn sao lại không biết, đã tự nhận mình dưới bậc thì giờ đây Lâm Khấu lại bị hạ một cách đơn giản như thế nói làm sao hắn không khiếp sợ cho được.
    Nắm chặt cây quạt trong tay, mắt cứ trừng trừng nhìn Tiểu Thạch trước mặt, mồ hôi đã thấm ướt áo của Lã Tốn.
    Điên cuồng quát lên một tiếng, Lã Tốn liên tiếp quạt liên hồi về phía Tiểu Thạch đứng.
    - A a a…
    Liên tiếp bị cuồng phong tập kích những gốc cây to quanh đó chịu không nổi nữa mà bứng cả gốc lên rồi bị cuốn vào trong tâm gió lốc.
    Sau khi ra đòn, Lã Tốn cũng đã đuối sức, hắn dừng tay lại thở hồng hộc. cơn gió cuối cùng đã qua, chỉ còn lại tan hoang trước mắt Lã Tốn, Lã Tốn bật ra những tiếng cười đứt đoạn, hắn dám chắc rằng Tiểu Thạch đã tan xác trong đợt lốc xoáy lúc nãy.
    - Lã Tốn, coi chừng!
    Đột ngột, Lâm Khấu đang nằm vất vưởng trên đất thét lên. Lã Tốn giật mình xoay người lại, ngay lập tức cánh tay đang nắm vũ khí của hắn đã bị nắm chặt, không cho hắn có cơ hội ra tay lần nữa. Lại là Tiểu Thạch. Cứ như âm binh, không chịu siêu thoát.
    - Ngươi…
    Lã Tốn vùng vẫy, giật cánh tay đang bị Tiểu Thạch nắm ra, nhưng vô ích. Tiểu Thạch nhìn hắn nhoẻn miệng cười.
    - Ngươi còn trò gì nữa không?
    Càng lúc càng nắm tay chặt lại, cánh tay của Lã Tốn bóp tới méo mó, run rẫy một lúc rồi buông cả cây quạt ra, cây quạt vừa rơi xuống đất đã biến mất. Lã Tốn nhăn nhó vì đau đớn, ánh mắt hiện lên vẻ cầu khẩn.
    Chán chê, Tiểu Thạch hất tay vất Lã Tốn ngã bịch xuống ngay cạnh chỗ Lâm Khấu đang nằm trên đất.
    - Các ngươi thua.
    Lâm Khấu và Lã Tốn vẫn hướng mắt nhìn Tiểu Thạch, không phải vì không phục mà là kinh hãi, cảm thấy con người trước mặt nói tuyệt tình là tuyệt tình, sẵn sàng giết hết hai kẻ bọn hắn mà không mất cả một giây suy nghĩ.
    - Ngươi… thích giết cứ giết. Đừng nghĩ ta sẽ sợ ngươi.
    Lâm Khấu lớn miệng nói.
    Tiểu Thạch nghe thế lại cười, liếc nhìn bọn hắn với nửa mắt nói:
    - Ta không cần cái mạng của hai ngươi. Dù sao, sau này vẫn còn chỗ dùng.
    - Ngươi… muốn bọn ta trở thành thuộc hạ cho ngươi?
    Thoáng sửng sờ trong giây lát, Lâm Khấu tức tối quát lên.
    - Thì sao? Ngươi lẽ lại muốn chết hơn?
    Tiểu Thạch lại cười khêu khích, giờ thế chủ động đã nằm trong tay hắn, muốn gì lại không được.
    - Ngươi cứ đi kể tội bọn ta cho Phục Tử Minh biết đi. Đừng mơ mà ta thành thuộc hạ cho ngươi.
    Nghe thế, Tiểu Thạch cũng chỉ nhếch mép cười, thông thả nói:
    - Ngươi nghĩ ta nói ra việc ngươi đã từng muốn giết ta, việc các ngươi sử dụng vũ khí linh hồn với thường nhân sẽ đả kích hơn hay là việc… cả hai linh hồn sĩ bị bại dưới tay ta, một người bình thường sẽ đả kích hơn?
    Mặt Lâm Khấu và Lã Tốn từ đỏ bừng lại hoá tím bầm vì tức giận, cả người cứ run lên từng hồi, căm tức nhìn Tiểu Thạch đang đứng trước mặt.
    Tiểu Thạch bỏ đi, để lại phía sau một câu:
    - Các ngươi nếu muốn ám toán ta lần nữa thì cứ việc đến tìm, ta luôn sẵn sàng. Cũng đừng nghĩ có thể đánh lén sau lưng ta.
    Tiểu Thạch trí nhớ rất tốt, những lời Yên Nhi đã nói lại càng không quên, Yên Nhi đã từng nhiều lần dặn dò: “tuyệt đối không được lơ là sau lưng, không thể dễ dàng tin tưởng giao phó cho người khác…”

    - Yên Nhi.
    Tiểu Thạch lên tiếng gọi khi vừa bước vào phòng.
    Yên Nhi đang ngồi bó gối trên giường, nghe tiếng Tiểu Thạch khẽ nhúc nhích một cái, nhưng vẫn không nhìn lại.
    - Yên Nhi.
    Tiểu Thạch lại gọi.
    - Muội không thích.
    Mãi một lúc sau, Yên Nhi mới lên tiếng nói.
    - … muội không phải phản đối việc trừng phạt hai tên gian ác đó, nhưng muội thật sự không thích… không thích Tiểu Thạch biến thành người xấu.
    Tiểu Thạch không nói gì, bước tới giường rồi lại tựa lưng vào lưng của Yên Nhi. Bất ngờ, Yên Nhi trong phút chốc chao đảo người, khi định thần thì lại nghe Tiểu Thạch:
    - Hôm nay mệt thật. Giờ chỉ muốn ngủ một giấc thôi.
    Hơi thở của Tiểu Thạch dần nhẹ hơn, quả thật đã ngủ rồi. Yên Nhi mặt đỏ tía tai ấp úng nói:
    - Huynh về phòng của mình mà ngủ chứ…
    Cũng chỉ im lặng, không có tiếng đáp trả. Yên Nhi đành rên rỉ:
    - Huynh có biết hiện giờ huynh bao nhiêu cân không…


    Còn tiếp…

    TTV Translate - Ứng dụng convert truyện trên mobile

    ---QC---


  10. Bài viết được 4 thành viên cảm ơn::   [Hiện ra]
    fanmiq,jinling,
Trang 2 của 4 Đầu tiênĐầu tiên 1234 CuốiCuối

Thông tin về chủ đề này

Users Browsing this Thread

Có 2 người đang xem chủ đề. (0 thành viên và 2 khách)

DMCA.com Protection Status