TTV Translate - Ứng dụng convert truyện trên mobile
Hướng dẫn đăng truyện trên website mới
Đăng ký convert hoặc Thông báo ngừng
Trang 4 của 4 Đầu tiênĐầu tiên ... 234
Kết quả 16 đến 20 của 20

Chủ đề: [Truyện dài] Số 10: Cự Đế

  1. #16
    Ngày tham gia
    Feb 2009
    Bài viết
    627
    Xu
    0

    Mặc định

    CỰ ĐẾ (2)

    ___________________________________________


    Chương 16: Quyết định thay đổi



    Sau khi rời khỏi khu vực nguy hiểm ấy, Tiểu Thạch đã cạn kiệt sức lực, ngã lăn trên đất, bắt đầu lên cơn sốt.
    Yên Nhi không còn cách nào khác, liền chạy xung quanh kiếm thảo dược trị liệu, tình cờ phát hiện một hốc đá gần đó, lại kéo Tiểu Thạch đến đấy.
    Tiểu Thạch mê man bất tỉnh suốt ba ngày. Ngay vừa tỉnh dậy, hắn liền hỏi:
    - Đã rời khỏi chưa?
    - Chúng ta đã đến khu vực của Vạn Linh rồi, huynh an tâm đi.
    Nghe thế, hắn mới có thể an tâm, lại ngất đi lần nữa.
    Lần thứ hai tỉnh lại, đã là tối hôm sau.
    - Huynh ăn chút cháo đi.
    Dù nói rằng đã tới khu vực của Vạn Linh, nhưng từ đây muốn về tới nhà vẫn còn một quảng đường khá dài, nên Yên Nhi không dám bỏ Tiểu Thạch lại mà chạy về kêu tiếp cứu.
    Tiểu Viêm vẫn đang ngủ say, không có dấu hiệu tỉnh lại.
    - Có tiếng nước chảy… Gần đây có suối à?
    Tiểu Thạch lên tiếng hỏi.
    Yên Nhi gật đầu nói:
    - Có một con suối nhỏ.
    Nghe thế, Tiểu Thạch lại động thân ngồi dậy, Yên Nhi liền lo lắng ngăn lại.
    - Huynh định làm gì vậy? Huynh còn phải nghỉ ngơi nhiều…
    - Ta… muốn đi tắm… muội an tâm đi. Không xảy ra chuyện gì đâu.
    Yên Nhi đành dìu hắn ra chỗ con suối, ngồi xuống rồi, Tiểu Thạch lại nói:
    - Muội về trước đi.
    - Không được.
    Yên Nhi phản đối, nhưng rồi lại đành miễn cưỡng nói:
    - Muội về trước nhưng một lúc nữa sẽ quay lại. Được không?
    Tiểu Thạch gật đầu.
    Yên Nhi đi rồi, hắn vẫn ngồi bên bờ thật lâu. Nhìn cái bóng đang in dưới mặt nước, Tiểu Thạch đau đớn cắn răng, lại điên cuồng lao xuống đập nát nó.
    Chính hắn bây giờ cũng cảm thấy căm ghét với bộ dáng của mình. Hắn không những không đủ sức để bảo vệ Yên Nhi, hết lần này đến lần khác làm Yên Nhi lâm vào nguy hiểm. Đã thế, hắn biết rõ, biết rằng, khi hắn lên cơn điên, hắn có thể làm hại Yên Nhi. Lúc đó, chỉ một chút nữa, chính tay hắn sẽ giết chết Yên Nhi.

    Từ xa, thấy một cái bóng quen thuộc bước tới, Lâm Khấu và Lã Tốn liền đoán ra đó là Tiểu Thạch, cả hai liền chạy tới.
    - Lão đại.
    - Ngươi cuối cùng cũng đã về…
    Nhưng vừa thấy mặt Tiểu Thạch, hai người liền im bật.
    - Ta sẽ bế quan một thời gian.
    Nói rồi, Tiểu Thạch đi thẳng vào phòng của mình đóng cửa lại.
    Tới lúc này, Lâm Khấu và Lã Tốn mới thở hắt ra được một hơi, họ đã bị sát khí toả ra từ người của Tiểu Thạch làm sợ hãi, với bằng đó sát khí, hắn có đóng cửa bế quan thời gian dài cũng không dám lên tiếng dị nghị.
    “ Trước lúc huynh có thể bình tĩnh trở lại, muội không cần đến tìm huynh.”
    Tiểu Thạch đã kiên quyết nói với Yên Nhi như vậy. Yên Nhi cũng đành dặn dò mấy câu chứ không dám phản đối.
    “Thời gian tới, huynh không nên sử dụng sức mạnh của mình, chỉ cần an ổn ngồi thiền để tịnh tâm mình, được không?”
    Cúi nhìn bàn tay của mình, Tiểu Thạch lẩm nhẩm:
    - Ta tuyệt đối không làm tổn hại tới muội…
    Lần đóng cửa này của hắn, là suốt một tháng trời.


    - Lâm Khấu, Lã Tốn.
    Đang chẻ củi thì nghe tiếng Tiểu Thạch gọi, hai người rụt rè quay lại nhìn, trong lòng có một tia lo sợ, sợ phải thấy gương mặt đầy sát khí của Tiểu Thạch một lần nữa. Nói là linh hồn sĩ, nhưng bọn hắn trước giờ luôn an ổn ở Vạn Linh, trước giờ chưa từng giết chóc qua, nên hôm đó, khi thấy gương mặt như ác quỷ của Tiểu Thạch, thật đã chấn động lắm.
    Tiểu Thạch như không biết gì, vẫn đứng ở đó chờ hai người, lại còn cười nhẹ, đúng là Tiểu Thạch ngờ nghệch trước kia.
    Tảng đá nặng trong lòng Lâm Khấu và Lã Tốn liền được trút bỏ, Lã Tốn gọi:
    - Lão đại.
    Lâm Khấu không khách khí, đập mạnh vào vai Tiểu Thạch và nói.
    - Ngươi lần trước làm ta hết hồn, may đã như cũ lại rồi.
    Tiểu Thạch bật cười nói:
    - Xem sức lực khá lắm, mấy tháng nay xem ra ngươi cũng tiến bộ khá nhiều.
    Nghe thế, mặt của Lâm Khấu và Lã Tốn liền hiện lên nét tự hào. Hắn nói:
    - Phải. Thật sự đã tiến bộ không ít.
    Lã Tốn lại tranh nói:
    - Lão đại, lão đại. Ta và Lâm nhị ca còn nằm trong nhóm 5 người được chọn ra thi đấu đại hội lần này nữa đó.
    Tiểu Thạch bất ngờ nói:
    - Lại tới rồi à.
    - Còn nửa tháng nữa là bắt đầu rồi. Ta trước đó cứ sợ ngươi không về kịp, lại còn đóng cửa bế quan cả tháng nữa chứ.
    Lâm Khấu ồ à nói. Lã Tốn lại có chút thương cảm nói:
    - Nhưng lão đại lại không được chọn.
    Tiểu Thạch cũng có chút bất ngờ với lời nói đó, hắn lại cười:
    - Ha ha, ta không phải đệ tử của Vạn Linh sao lại được tham gia, hơn nữa, ta còn không phải linh hồn sĩ.
    - Nhưng mà…
    Lã Tốn lại định nói gì đó nhưng lại thôi.
    - Được rồi. Hai ngươi sắp thi đấu, vậy để đại ca ta chịu khó làm đối thủ cho các ngươi luyện tập vậy.
    Nghe thế, hai người liền lộ vẻ mặt bất lực.

    - Yên Nhi … Yên Nhi …
    Đứng giữa rừng tre, Tiểu Thạch lên tiếng gọi. Một lúc sau, có một người mặc áo choàng to che phủ cả thân người từ trên cao đáp xuống mặt Tiểu Thạch. Bỏ cái nón choàng xuống, để lộ gương mặt xinh xắn của mình, Yên Nhi mỉm cười, dịu dàng gọi:
    - Tiểu Thạch.
    Từ trong áo choàng của Yên Nhi lại có một cái bóng bay vụt ra, nhảy xổ vào lòng Tiểu Thạch, dúi dúi đầu nũng nịu. Vuốt vuốt đầu Tiểu Viêm, Tiểu Thạch cười nói:
    - Tên nhóc này vẫn trong dạng nhỏ tẹo này à.
    - Ừ, bình thường vẫn nhỏ như vậy để giảm năng lượng nhưng sức ăn thì không nhỏ chút nào.
    Xoa xoa đầu Yên Nhi, Tiểu Thạch cười lớn:
    - Ha ha. Thời gian qua đã vất vả cho muội nhiều rồi.
    Yên Nhi để mặc cho Tiểu Thạch vò lấy đầu của mình, tận hưởng hơi ấm của hắn. Mãi lúc sau, mới lên tiếng hỏi:
    - Huynh… sao rồi?
    Biết Yên Nhi có khả năng nhìn thấy linh hồn của người khác, dù có che dấu thì không ít gì, Tiểu Thạch hỏi ngược lại:
    - Muội nghĩ thế nào?
    Nhìn nụ cười như giả như thật của Tiểu Thạch, Yên Nhi cảm thấy trước mắt tối sầm.
    Hắn rời khỏi cửa không phải vì hắn đã ngộ ra mà hắn đã từ bỏ, không đi theo con đường Yên Nhi đã chỉ hắn nữa.
    Trong suốt một tháng bế quan, đầu óc hắn luôn rối loạn, những ý nghĩ cứ đánh chiếm lẫn nhau làm hắn không có một lúc được an ổn. Hắn vẫn không thể từ bỏ, sức mạnh mà hắn đã đạt được, sức mạnh được tạo ra từ máu và chết chóc. Hắn không thể từ bỏ được, vậy cũng không thể từ bỏ sát khí được sinh ra trong người hắn. Chỉ là hiện nay, hắn đã có thể cô đọng sát ý của mình lại giống như hắn đã ép sự thù hận trong người hắn trước kia, tuỳ thời đều có thể bộc phát.
    Yên Nhi cảm thấy bất lực, bây giờ Yên Nhi đã không còn ý lợi gì cho Tiểu Thạch nữa, lại còn trở thành một gánh nặng của hắn.
    Thấy Yên Nhi chới với sắp té ngã, Tiểu Thạch liền chụp tay của Yên Nhi kéo lại.
    - À, huynh cảm thấy sức nặng đang mang không còn gây sức ép cho huynh nữa, muội tiếp tục tăng lên nữa đi, bao nhiêu cũng được.
    Yên Nhi không dám nhìn vào Tiểu Thạch, chỉ nhí lí nói:
    - Số cân huynh đang mang đã hơn 300 cân rồi, tiếp tục ép nữa cũng không có lợi ích, đến lúc buông rồi.
    Giọng Yên Nhi càng về sau càng nhỏ lại.
    Tiểu Thạch nhíu mày nghĩ ngợi, rồi lại nói tiếp:
    - Cũng được. Tìm lấy môt vũ khí thích hợp thì tốt thôi. Ta đã quyết định, một tháng sau rời khỏi Vạn Linh.
    - Rời khỏi đây?
    Yên Nhi hoảng hốt hỏi lại.
    - Ừ, nửa tháng nữa là đến kỳ đại hội ba năm được tổ chức một lần ở Vạn Linh, mỗi phân khu chọn ra năm người thi đấu rồi chọn ra quán quân. Lần gặp muội đầu tiên, chính là vừa kết thúc kỳ đại hội trước. Đã 3 năm rồi.
    Trong mắt của Tiểu Thạch thoáng hiện tia ấm áp khi hồi tưởng lại quá khứ, còn thuận tay bắt lấy mấy sợi tóc của Yên Nhi vuốt ve.
    Ba năm, hắn một thiếu niên 14 tuổi giờ đã trưởng thành, nhưng Yên Nhi vẫn mang hình hài y như lúc đó. Đôi mắt của hắn đột ngột trở nên sắc lạnh, hạ giọng nói:
    - Ta nhất định phải tìm cách hoá giải phong ấn của muội.

    TTV Translate - Ứng dụng convert truyện trên mobile

    ---QC---


  2. Bài viết được 4 thành viên cảm ơn::   [Hiện ra]
    fanmiq,jinling,
  3. #17
    Ngày tham gia
    Feb 2009
    Bài viết
    627
    Xu
    0

    Mặc định

    CỰ ĐẾ (2)

    ___________________________________________


    Chương 17: Bạch y thiếu niên



    Thời gian thi đấu gần kề, khắp nơi đang đổ dồn về Vạn Linh để xem thi đấu. Vạn Linh cũng tỏ lòng hiếu khách chu cấp đầy đủ cho các nhân sĩ đến xem. Được Yên Nhi giảng cho đôi chút nên Tiểu Thạch cũng phần nào hiểu việc thi đấu này đáng lẽ là trong nội bộ của Vạn Linh, nhưng lại vui vẻ đón người đến xem bởi vì qua những kỳ đại hội này, cho thiên hạ biết rằng: Vạn Linh nhân tài đầy rẫy, thế lực hơn người, vị trí độc tôn luôn giữ vững, mãi mãi không thay đổi.
    Vì khách khứa tụ hội về năm nay có phần đông hơn những năm trước nên các phân khu đều bận rộn phân chia nhân lực tiếp lực khách. Khắp nơi đều có từng nhóm năm ba người bàn luận sôi nổi, xem ai sẽ là quán quân năm nay, lại còn người phô diễn tài năng hay là thi tài gì đó, đương nhiên chẳng hiếm có vài cuộc ẩu đả xảy ra.
    Đặc biệt, chỉ có một phân khu vẫn giữ được vẻ an tĩnh của mình, xem như là đặc quyền vậy. Bởi vì sợ người khác biết sự bất tài của khu Cửu Cửu nên chẳng bao giờ đưa khách đến đây ngụ tạm. Nhờ vậy, ở đây mọi người có toàn thời gian để luyện tập cho trận đấu sắp tới.
    Tiểu Thạch giành lại quyền nấu bếp của mình, nhưng lập tức liền bị Lâm Khấu và Lã Tốn từ chối. Lý do rằng đã quen phải làm rồi, giờ mà nghỉ lại thấy mất mát (?). Tranh luận suốt mấy ngày, cuối cùng chấp nhận để Tiểu Thạch làm vài ba việc vặt để giãn gân cốt…

    Ở một ngọn núi vô danh nằm trong dãy núi Vạn Niên sơn, có một người đội chiếc nón to vành làm bằng rơm đang gách trên vai một cái gánh củi, mỗi đầu gánh đều chất củi đầy ngất, gần như che khuất cả thân người hắn. Mang nặng như thế nhưng người đó vẫn bước đều từng bước như không cảm thấy nặng nhọc.
    Phát hiện ra người gánh củi đó, thiếu niên áo trắng lấy làm mừng rỡ, hắn đã bị lạc đường từ sáng đến giờ, thật đã chịu cực không ít. Thiếu niên áo trắng lên tiếng gọi:
    - Này, người đằng kia…
    Nhưng tên gánh củi lại không nghe thấy vẫn cứ bước đi thoăn thoắt. Thiếu niên cảm thấy bực tức, liền nhanh chân đuổi theo, nhưng không đuổi kịp, khoảng cách giữa hai người mỗi lúc một xa hơn. Bị thua cả một tên tều phu làm xúc phạm đến lòng tự tôn của hắn, từ lòng bàn tay của hắn lẳng lặng xuất ra một luồng sáng màu trắng sữa, luồng sáng trắng lại tiếp tục phân ra làm hai phân biệt hai bên chân hắn mà bao bọc lại, tạo thành một đôi hài trắng, hoa văn cũng màu trắng được thêu rất cầu kỳ. Đó chính là vũ khí linh hồn của hắn, bạch hài, thuộc tính “Phong” trong tứ đại nguyên tố. Bạch hài nhìn qua có vẻ vô hại, thiếu niên nhún nhẹ chân bay vụt tới trước. Hắn đi được một lúc, khi đám đất bụi tản bớt mới thấy được trên đất đã bị cắt gọn một đường sâu hoắm.
    - Đứng lại.
    Thiếu niên áo trắng ra lệnh.
    Tới lúc này, tên gánh củi mới quay đầu lại nhìn, thấy mặt thiếu niên áo trắng có vẻ cáu gắt cũng không để bụng, liền nghĩ đây chắc là khách lên Vạn Linh xem nháo nhiệt, liền lên tiếng nói:
    - Ngươi đi lạc đường? Để ta dắt ngươi đến trạm đón tiếp.
    Thiếu niên càng lúc càng khó chịu, chỉ là một gánh củi lại dám ăn nói lớn lối như thế. Nhưng hắn không để lộ ra mặt, cười cười đáp:
    - Vậy ngươi đi trước dẫn đường.
    Tên gánh củi chẳng nói gì thêm, liền quay đầu bước tiếp. Tới lúc này, thiếu niên áo trắng mới biết, nhìn mỗi bước chân của tên gánh củi này nhìn bình ổn, nhưng thật ra mỗi bước của hắn đều thật dài, ít nhất cũng hơn ba, bốn bước chân của người bình thường. Thiếu niên vẫn chưa thu hồi lại vũ khí linh hồn, Bạch hài của mình, vậy mà chỉ mới theo kịp tốc độ của tên gánh củi. Hắn lấy làm kinh hãi, đưa mắt dò xét tên gánh cũi, lại không hề phát hiện ra dao động của vũ khí linh hồn. Vậy là sao đây?
    Đi được một quảng, tên gánh củi dừng chân lại, chỉ tay về trước nói với thiếu niên áo trắng.
    - Phía trước là trạm xá của Vạn Linh. Ngươi cứ đến đấy.
    Nheo mắt lại đánh giá người trước mặt một lần nữa, tên gánh củi đội một cái nón to vành che khuất một nửa mặt của hắn, một thân áo bố rẻ tiền, nhìn thế nào cũng không phát hiện vũ khí linh hồn. Thiếu niên đánh tiếng hỏi:
    - Ngươi là đệ tử của Vạn Linh?
    - Không phải.
    - Vũ khí linh hồn của ngươi là gì?
    Thiếu niên biết mình hỏi như thế là thất thố, nhưng hắn vẫn không nhịn được. Trái ngược lại, tên gánh củi như dội một gáo nước lạnh vào hắn khi thản nhiên trả lời:
    - Ta không phải linh hồn sĩ.
    Không có ý dây dưa thêm, tên gánh củi liền quay đầu đi. Thiếu niên tức giận quát:
    - Đứng lại.
    Tên gánh củi không có ý dừng. Thiếu niên nộ khí liền ra tay chụp lấy vai của tên gánh củi kéo lại. Lúc này, chính hắn cũng giật mình, không biết tại sao hôm nay lại dễ nổi giận như thế, nếu lời tên gánh củi kia nói là thật, hắn chỉ là người bình thường, vậy thì với một đòn này có thể làm xương cốt hắn vỡ nát.
    Nhưng tên gánh củi này không như vậy, trong khoảng khắc tay của thiếu niên chụp được vai hắn thì hắn đã xoay người làm thiếu niên chụp hụt. Cái nón to vành của hắn rớt mất, làm lộ gương mặt ra, sát ý thấp thoáng hiện trong mắt. Thiếu niên giật mình phát hiện ra tên đốn củi này có vẻ còn nhỏ tuổi hơn cả mình, đang định nói thêm gì đó thì có một đám người vì tiếng động đã kéo lại.
    - Tiểu Thạch, ngươi làm gì vậy?
    Tên gánh củi đó chẳng ai khác chính là Tiểu Thạch, hắn liền thu lại sát khí, hai mắt hắn liền trở lại bình thường, nhặt cái nón bị rơi trên đất đội lên, thờ ơ đáp:
    - Người này đi lạc, đệ dẫn hắn tới.
    - Được rồi. Ngươi mau cút đi. Đừng để ta thấy lần nữa.
    Tiểu Thạch không nói gì nữa, gánh gánh củi lên đi mất. Lúc này, tên đệ tử phái Vạn Linh mới quay sang cười niềm nở với thiếu niên áo trắng, trang phục của hắn đang mặc không phải sang trọng nhưng toàn bộ đều toát lên nét cao quý, nhất định là một nhân vật có danh phận nào đó.
    - Xin hỏi quý tính đại danh của công tử?
    - Lãng Nguyệt.
    - Mời công tử đi lối này.
    - Người đó thật không phải linh hồn sĩ?
    Tên đệ tử Vạn Linh không hiểu gì, ngơ ngác nhìn, Lãng Nguyệt đến lúc này vẫn không rời mắt khỏi hướng Tiểu Thạch đã bỏ đi.
    - À, công tử đang nói đến tên Tiểu Thạch lúc nãy. Hắn không phải linh hồn sĩ gì đâu. Là phế vật có tiếng của Vạn Linh, để công tử chê cười rồi.
    Lãng Nguyệt nhếch miệng cười khinh khi:
    - Phế vật? Phế vật được như thế… ta thật muốn thâu.

    TTV Translate - Ứng dụng convert truyện trên mobile


  4. Bài viết được 4 thành viên cảm ơn::   [Hiện ra]
    fanmiq,jinling,
  5. #18
    Ngày tham gia
    Feb 2009
    Bài viết
    627
    Xu
    0

    Mặc định

    CỰ ĐẾ (2)

    ___________________________________________


    Chương 18: Vòng đấu loại



    Vạn Linh có tổng cộng 99 phân khu, mỗi phân khu cử ra 5 người để ra thi đấu. Mọi người sẽ bốc thăm chia ra bốn bảng rồi đấu loại với nhau, kẻ thua được tiễn thẳng về nhà, vòng đầu tiên được diễn ra trong ba ngày. Sau đó, được nghỉ một ngày, lại tiếp tục vòng hai, vòng này lại có thêm 5 người của chi chính tham gia, cứ như vậy đấu tới khi chọn được quán quân.
    - Lão đại, hôm nay ngươi nhất định phải tới xem ta thi đấu.
    Lâm Khấu nghiêm túc nói nhưng trong giọng của hắn có chút gì đó uỷ khuất, cảm thấy thật hoạt kê. Hôm nay là trận thứ ba ở vòng đầu của hắn.
    - Ta không phải đệ tử Vạn Linh, đến đó làm gì?
    Tiểu Thạch không chú ý đến, vẫn mải lo làm việc bếp. Thấy vậy, Lâm Khấu tức tối lớn tiếng nói:
    - Ngươi không phải đệ tử Vạn Linh nhưng ngươi là lão đại của ta. Đây là dịp hiếm gặp mà, đi xem chút có mất gì…
    Không nói lại, Tiểu Thạch đành “Ừ” một tiếng cho xong, nhìn qua Lã Tốn đang hí hửng đứng bên cạnh, Tiểu Thạch nói:
    - Thời vận của khu Cửu Cửu năm nay cũng khá tốt, Phục Tử Minh đương nhiên thông qua vòng loại mà ngươi cũng may mắn bắt được thăm trống, tiến thẳng vòng hai…
    - Đúng đó, lão đại. Ngươi không thấy được vẻ mặt ganh tức của những kẻ khác đấy thôi. Ha ha…
    Nhìn Lã Tốn đắc ý cười ra mặt, Tiểu Thạch đành lắc đầu, rồi quay qua nói với Lâm Khấu:
    - Ngươi cũng không cần lo lắng. Với bản lãnh của ngươi hiện giờ, thứ hạng cao thì ta không dám chắc nhưng chắc chắn vòng loại này không cản được ngươi đâu, đối thủ cũng không phải khắc chế thuộc tính với ngươi. Cái ngươi cần là tự tin thôi.
    Lâm Khấu không ngờ lại bị thấu suốt, quả thật hắn đang run sợ, kéo Tiểu Thạch đi cũng nhằm trấn an bản thân, không ngờ Tiểu Thạch đã biết trước hết rồi.
    - Nói vậy. Mấy hôm nay, ngươi không xem ta thi đấu vì chắc chắn ta sẽ thông qua sao?
    Tiểu Thạch cũng không phủ nhận, gương mặt đang nhăn nhún của Lâm Khấu liền giản ra, nở nụ cười, cao giọng nói:
    - Ta đương nhiên chẳng xem vòng loại này ra gì rồi. Chỉ là cái vòng loại thôi mà.
    Lại đến lượt Lã Tốn thấy ganh tị, hắn ỉ ôi nói:
    - Cho dù không bắt được thăm trống thì ta cũng tin có thể vượt qua được…

    Trận của Lâm Khấu được xếp vào buổi chiều, Tiểu Thạch nói không muốn tới sớm nên Lâm Khấu và Lã Tốn đành đi trước.
    Vừa xuất hiện, y như rằng lập tức Tiểu Thạch đã biến thành tâm điểm để những người khác đả kích, những lời châm chọc, mỉa mai rộ lên quanh hắn. Tiểu Thạch thở dài một hơi, hắn không phải vì những lời đàm tếu của người khác mà cảm thấy bực dọc, chỉ là không muốn có chuyện phiền phức xảy ra thôi.
    Cuối cùng, cũng đã tìm được chỗ của Lâm Khấu thi đấu.
    - Lão đại. Ngươi cuối cùng cũng tới.
    - Được rồi. Ngươi nhanh chân lên võ đài đi, đối thủ đang chờ kìa.
    Đương nhiên cả hai đều hạ giọng không để cho người khác nghe thấy cuộc đối thoại của mình.
    Đối thủ hôm nay của Lâm Khấu tên Trương Hàm, vũ khí linh hồn của hắn là cây trường thương, thuộc tính “Hoả”. Hắn ngạo nghễ không nhìn Lâm Khấu vào đâu, cho rằng Lâm Khấu tới được trận thứ 3 này đều do may mắn. Đương nhiên, những người ở đây đều nghĩ như Trương Hàm, Lâm Khấu là ai chứ? Là một kẻ thuộc phân khu Cửu Cửu, thuộc thành phần bỏ đi của Vạn Linh phái, một nhóm tạp kỹ đến pha trò góp vui cho mỗi kỳ đại hội thôi.
    - Hai ngươi chuẩn bị xong chưa?
    Vị giám khảo của trận đấu là một lão đầu râu tóc bạc phơ, trông vẻ ngoài yếu đuối, lão nãy giờ đương nhiên nghe hết những lời xôn xao bên dưới, đám đông càng lúc càng ồn ào đến cả những lời lão nói chính lão cũng không thể nghe rõ.
    - Luật lệ của trận đấu ta lặp lại lần nữa: đến khi đánh thắng phải ngưng tay, không được cố ý sát thương…
    Chẳng ai chú ý nghe lấy, lão đầu có phần nổi giận với sự vô phép của đám đệ tử, lão trừng mắt quát lớn:
    - Im lặng…
    Không có một cơn gió, mà râu tóc của lão đầu cứ bay phấp phới, tiếng quát vừa rồi không chỉ đơn giản như vậy, trong đó còn có một phần sức mạnh thuộc tính linh hồn của lão, sức chấn áp thật kinh hồn.
    Bây giờ lão không nói chuyện từ tốn nữa, mà ra lệnh:
    - Hai ngươi đã chuẩn bị xong thì cuộc đấu bắt đầu.
    Nói rồi, lão phi thân đứng một bên góc võ đài.
    “Sức mạnh linh hồn của lão đầu thật kinh ngạc. Không cần triệu vũ khí linh hồn của mình mà thuộc tính phát ra đã mạnh đến thế. Linh hồn sư là vậy sao?”
    Tiểu Thạch không tập trung vào trận đấu mà nãy giờ chỉ chú ý vào lão đầu đang đứng giám sát trận đấu kia.
    “Nếu đấu với một người như vậy, mình có bao nhiêu phần thắng?”
    Còn lão đầu lúc này lại cảm thấy ngạc nhiên với Lâm Khấu, từ lúc vào trận đến giờ, tên Trương Hàm liên tiếp dùng sức mạnh thuộc tính “Hoả” của mình tạo thành những quả cầu lửa tứ phương tám hướng xông vào tấn công đối phương. Lâm Khấu lại ngược lại, hắn chỉ dùng vũ khí của mình hết đón lại đỡ, thân thể to lớn của hắn chuyển động lưu loát, hoạt bát. Tuy đôi lúc vẫn không né được hoàn toàn quả cầu lửa kia, nhưng chỉ cháy xém ngoài áo, không gây thương tích gì.
    - Tên kia đang làm gì thế? Vũ khí linh hồn từ lúc nào lại biến thành công cụ đánh nhau như bọn vô lại thế kia…
    - Chỉ biết tránh né vậy thôi sao? Gọi thuộc tính của mình ra mà đấu đi chứ…
    Những khán giả bên dưới liên tiếp bất bình la lớn.
    Nghe thế, Lã Tốn có phần mất bình tĩnh lên tiếng cãi cọ, lại thành một cái chợ trời. Tiểu Thạch nhìn Lâm Khấu đánh như thế thì mỉm cười hài lòng.
    “Linh hồn sĩ thì sao? Vũ khí linh hồn thế nào? Thuộc tính? Các ngươi chỉ trông chờ vào sức mạnh thuộc tính đó mà đánh nhau sao, vậy nếu sức mạnh thuộc tính đó vô hiệu thì kết quả ra sao đây.”
    Lão đầu sắc mặt thâm trầm, lão đương nhiên nhìn ra những thế võ mà Lâm Khấu thi triển nãy giờ chính là “phương thức điều thân” của Vạn Linh phái. Kể từ lúc vũ khí linh hồn được phát hiện, loài người tiến thêm một bước mới, tự cho mình là thần tiên. Mà đã là thần tiên thì làm sao lại sử dụng phương thức đánh nhau thô kệch như bọn phàm phu. Bởi vậy, cũng chẳng có ai nghĩ rằng dung hợp cả hai phương thức võ công đã thất thế khi xưa cùng với vũ khí linh hồn cường đại. Cái gọi là “phương thức điều thân” kia, từ lâu cả đệ tử của Vạn Linh cũng chẳng mấy người luyện tập.
    Nhưng trước mắt đang chứng minh, Lâm Khấu chỉ đơn thuần sử dụng “phương thức điều thân” hạ đẳng đó đánh cho một linh hồn sĩ phải cuống cuồng tay chân. Cây thương trên tay Trương Hàm làm gì đây? Hắn chưa từng nghĩ sẽ trực tiếp dùng cây thương này để đánh nhau mà, hắn cũng chẳng biết cách.
    Mắt thấy Lâm Khấu càng lúc càng tới gần, thần kinh Trương Hàm càng lúc càng căng lên, hắn quyết định ra sát chiêu, hai tay nắm chặt lấy cây thương đưa thẳng ra trước, hắn bắt đầu dồn sức vào, từ đầu mũi thương một ngọn lửa bắt đầu bùng ra, mỗi lúc một lớn hơn, gương mặt của Trương Hàm theo đó mà nhăn nhó đau đớn hơn.
    Lão đầu thấy Trương Hàm như vậy cũng chỉ nhíu mày, hắn biết chiêu này uy lực ra sao, đã sẵn sàng xông vào ứng cứu.
    Cảm thấy nguy hiểm, Lâm Khấu dừng không tiến lên nữa, nắm chặt lấy chuôi chuỳ, hắn quát một tiếng.
    - A…
    Lập tức, khoảng đất dưới chân của Trương Hàm kịch liệt dao động. Bị bất ngờ mà chao đảo, quá trình ngưng tụ sức mạnh của Trương Hàm cũng theo đó mà đình chỉ, quay lại cắn ngược hắn. Hắn ọc ra một ngụm máu, quỵ xuống đất. Lúc đó, Lâm Khấu đã lao tới. Trương Hàm định né người tránh cái chuỳ đang vung tới của Lâm Khấu thì mới phát giác ra hai chân mình đã bị chôn chặt xuống mặt đất, giẫy giụa thế nào cũng không được. Cái chuỳ sắp đánh thẳng xuống đầu hắn, hắn nhắm mắt lại tuyệt vọng.
    Chờ một lúc vẫn không thấy có gì xảy ra, Trương Hàm mới mở mắt ra, thấy cái chuỳ của Lâm Khấu dừng trước mặt mình trong gang tấc. Lâm Khấu dõng dạc nói:
    - Ngươi thua.
    Giọng điệu của hắn lúc này giống y như Tiểu Thạch lúc đánh bại hắn đã nói. Hắn biết đả kích từ lời đó lại kinh khủng đến thế nào.
    Trương Hàm thật như vậy, gương mặt hắn méo mó, biến dạng vì căm tức, hận không xé xác Lâm Khấu ra được.
    - Lão nhị, ngươi giỏi quá. Ngươi thấy không? Đó là lão nhị của ta đó.
    Lã Tốn ha hả cười huyên náo bên dưới khán đài.
    Khi Lâm Khấu quay lại chỉ thấy Tiểu Thạch khẽ gật đầu một cái, hắn liền cười mãn nguyện. Cảm giác chiến thắng đối với hắn cũng không bằng cái gật đầu kia.

    TTV Translate - Ứng dụng convert truyện trên mobile


  6. Bài viết được 4 thành viên cảm ơn::   [Hiện ra]
    fanmiq,jinling,
  7. #19
    Ngày tham gia
    Feb 2009
    Bài viết
    627
    Xu
    0

    Mặc định

    CỰ ĐẾ (2)

    ___________________________________________


    Chương 19. Lã Tốn ứng chiến



    - Chúc mừng chúng ta lọt vào vòng hai. Hôm nay phải uống cho say.
    Lã Tốn vui vẻ nâng cao cái chén lên và hô hào. Thứ trong chén đương nhiên không phải rượu, nước lã thôi.
    Tiểu Thạch cũng không muốn làm cụt hứng của bọn hắn, nên phải ngồi đây góp chén. Lã Tốn cứ liên tiếp kể mấy trận đấu ba ngày nay hắn đã xem. Thì hắn bốc được thăm trống, được đặc cách qua luôn vòng loại nên tinh thần cũng khoan khoái, không chịu áp lực như những người khác nên có nhiều thời gian đi xem chuyện khắp nơi.
    - Đúng rồi. Ta còn nghe được chuyện của Phục Tử Minh nữa.
    - Phục Tử Minh?
    Nói đến con người này Tiểu Thạch vẫn có một mối nghi ngại. Việc xảy ra mấy năm nay, từ việc hắn biến mất, hay việc Lâm Khấu và Lã Tốn nhập bọn với hắn, cùng hắn luyện tập, không thể nào mà Phục Tử Minh lại không hay biết chút gì được. Nhưng lý do gì mà Phục Tử Minh lại im lặng, dung túng không nói ra.
    - Phục Tử Minh lẽ ra nằm trong khu Tứ Tứ.
    - Không ngờ hắn lại nằm trong cái khu tử thần đó ( Tứ Tứ đọc nhại là Tử Tử, như Cửu Cửu thành Cẩu Cẩu).
    Lâm Khấu có chút tiếc rẻ nói.
    Sư phụ của khu Tứ Tứ đó nổi danh là một kẻ ác nhân, không nể tình người. Đệ tử dưới tay hắn luôn phải chịu sự quản lý nghiêm khắc nhất, đến mức vô tình. Hắn chỉ quan tâm đến kết quả, đến việc ngươi có trở nên hùng mạnh hơn hay không mà thôi. Hắn muốn leo lên chức trưởng lão của Vạn Linh, mà những tên đệ tử dưới trướng đó chính là bàn đạp của hắn.
    - Ta nghe nói, Phục Tử Minh sở dĩ bị tống qua khu Cửu Cửu này bởi vì hắn là một “Thiên sinh mãn linh”.
    - Thiên sinh mãn linh.
    Tiểu Thạch lặp lại rồi im lặng suy nghĩ gì đó.
    - Thảo nào hắn mạnh như thế lại không được thương tiếc mà vứt bỏ.
    “Thiên sinh mãn linh”: trời sinh ra đã có linh hồn viên mãn. Ngay từ lúc bắt đầu, sẽ mạnh hơn ai hết, nhưng sức mạnh đó sẽ không bao giờ gia tăng được nữa. Không như một linh hồn sĩ bình thường, dù ban đầu linh hồn có hơi yếu, nhưng thông qua tu luyện có thể ngày một tăng tiến hơn.
    - Nghe nói lúc trước hắn được lão sư phụ ác nhân đó xem như thiên tài, được ưu ái lắm. Đùng. Tiêu hết toàn bộ.
    Lã Tốn vừa nói vừa huơ tay múa chân minh hoạ.
    - Thôi. Trời tối rồi. Các ngươi cũng về nghỉ ngơi đi.
    Đột nhiên, Tiểu Thạch đứng lên và nói. Không đợi cho hai người kia trả lời, hắn đã bỏ ra khỏi nhà bếp hướng về phía phòng của mình.

    Vòng đấu thứ hai đã bắt đầu sau một ngày nghỉ ngơi.
    - Đối thủ hôm nay của ngươi là thuộc tính “Mộc” phải không?
    - Đúng vậy. Nhưng lão đại ngươi cứ an tâm. Ta có lòng tin sẽ thắng trận này. Nhờ bốc được thăm trống mà ta không phải đấu vòng loại, đây là trận đấu đầu tiên mà ta lại để thua không phải là quá nhục sao.
    Lã Tốn ôn tồn nói, vẻ cợt nhã thường ngày đã thay bằng nét mặt nghiêm túc quyết tâm.
    Đúng là so với Lâm Khấu, Lã Tốn yếu hơn nhiều, đầu tiên là về mặt hình thể, hắn không những ốm yếu mà còn nhỏ con, sức mạnh thuộc tính của hắn lại là “Phong”, không có hình thể, tu luyện khó khăn. Nhưng bù lại, hắn linh động hơn Lâm Khấu nhiều, khả năng phán đoán cũng khá cao.
    Nghe tiếng triệu gọi, Lã Tốn từ từ bước lên đài, ánh mắt đầy quyết tâm.
    Đối thủ của Lã Tốn, Mộc Cần, hôm trước đã nghe nói tới lối tấn công tà môn của Lâm Khấu, hắn cũng có chút lo nghĩ biện pháp để đối phó. Thế nhưng, khi vừa thấy Lã Tốn, hắn có chút cười cợt mình đã suy nghĩ quá xa. Nhìn bộ dạng của Lã Tốn đừng nói tới là đánh nhau, sợ chỉ một cơn gió độc thổi qua, hắn cũng té xỉu.
    Thấy đối thủ có vẻ xem thường mình, Lã Tốn cũng không buồn lên tiếng cãi. Cứ để hắn xem thường. Đến phút cuối mới biết được ai thắng, ai thua.
    Chiến thuật tấn công của Lã Tốn cũng khác với Lâm Khấu, ngay từ đầu trận, hắn đã liên tiếp sử dụng sức mạnh thuộc tính “Phong” của mình tạo ra những cơn gió liên tiếp tập kích đối thủ.
    - Chỉ mới mấy cơn gió như thế có thể làm được gì chứ.
    Mộc Cần cười khẩy, hắn đưa cây trượng, vũ khí linh hồn của hắn ra trước. Lập tức, từ dưới đất có mấy cái dây leo mọc lên chặn lại cơn gió của Lã Tốn.
    Năng lực của Mộc Cẩn nhìn qua thì khá giống với vị sư huynh áo xanh lần trước Tiểu Thạch đã gặp ở rừng tre mấy năm trước nhưng không hùng mạnh bằng.
    Thấy Mộc Cẩn gọi những dây leo lên dựng thành rào chắn, Lã Tốn lại càng tăng cường tấn công hơn nữa.
    - Ngươi sẽ nhanh chóng đuối sức thôi…
    Nhưng đáng tiếc, Mộc Cẩn chưa kịp nói dứt lời thì đột ngột một cơn gió bén như dao cứa qua làm đứt một đường trên mặt hắn. Hắn cũng không chú ý đến vết thương mà kinh ngạc nhìn diễn biến trước mắt.
    Lã Tốn trong nháy mắt đã biến chiêu, những cơn gió của hắn không tràn lan ra nữa mà tập trung lại tạo thành những lưỡi dao chém nát cái tường chắn bằng cây của Mộc Cẩn đã tạo ra. Rồi lợi dụng lúc đó, Lã Tốn đã phi thân tới trước.
    Mộc Cẩn thét lên một tiếng, những cái dây leo từ dưới đất liên tiếp đâm thẳng lên, sẵn sàng xuyên thủng đối thủ. Lã Tốn cứ như con sóc, hết lách phải lại lách trái để né tránh những những mũi lao đó, càng lúc càng tiếp cận Mộc Cẩn.
    Mắt thấy Lã Tốn sắp tới sát mình, Mộc Cần cắn răng dồn sức làm thành một thành trì chắc chắn bao quanh cơ thể hắn. Sau đó, nghĩ rằng mình đã an toàn, hắn mới khẽ thở phào một cái.
    Nhưng tất cả đã quá muộn, Lã Tốn cứ như ma quỷ, đã vượt qua được bức tường đó không biết từ bao giờ, từ phía sau câu cả người lên cơ thể của Mộc Cẩn, một tay nắm vào yết hầu của Mộc Cẩn.
    Tiểu Thạch có phần cảm thấy buồn cười, trông Lã Tốn lúc này chẳng khác Tiểu Viêm cả, cũng dựa vào tốc độ để né tránh rồi tấn công vào yếu điểm của đối phương.
    Trận đấu kết thúc một cách nhanh đến bất ngờ. Đến mức khán giả ở đấy còn không biết đã bắt đầu từ lúc nào.

    TTV Translate - Ứng dụng convert truyện trên mobile


  8. Bài viết được 4 thành viên cảm ơn::   [Hiện ra]
    fanmiq,jinling,
  9. #20
    Ngày tham gia
    Feb 2009
    Bài viết
    627
    Xu
    0

    Mặc định

    CỰ ĐẾ (2)

    ___________________________________________


    Chương 20: Âm thanh lạ



    Lâm Khấu cũng thuận lợi kết thúc trận đấu của mình liền đến tụ hợp với đồng bọn.
    - Lã Tốn, ngươi thi đấu ra sao?
    - Đương nhiên là thắng rồi.
    Lã Tốn hắt mũi lên nói.
    Lâm Khấu cao hứng vỗ bộp bộp lên lưng hắn và nói:
    - Được lắm. Như vậy mới không làm mất mặt ta.
    Lã Tốn đau quá, nấp ra sau lưng Tiểu Thạch giận dỗi nói:
    - Ngươi không làm ta mất mặt thì có.
    Hai người bọn họ vừa cười vừa nói lớn tiếng làm những kẻ đứng gần đấy cảm thấy bực bội. Một tên bước tới nói:
    - Lũ cẩu nhà ngươi chỉ mới thắng vài trận mà đã đắc ý tới vậy sao?
    Tiếp đó, lại có kẻ góp thêm:
    - Các ngươi cũng chỉ cười được hết hôm nay thôi…
    Lâm Khấu đã rất tức giận muốn xông lên đánh một trận, nhưng đã bị Tiểu Thạch cản lại.
    - Dù có nghĩ như vậy, các ngươi cũng không nên nói ra lời như thế chứ.
    Đột nhiên, từ phía sau có người bước tới lên tiếng khiển trách nhưng thật sự chỉ toàn ý mỉa mai.
    - Các ngươi không nghĩ cho mình thì cũng phải giữ danh dự cho linh hồn sĩ chúng ta chứ. Từ khi nào lại cư xử giống lũ ô hợp chỉ dựa vào nắm đấm như thế…
    Mấy tên đệ tử khác liền khúm núm, o bế:
    - Dạ phải. Sư huynh dạy chí phải.
    - Quả nhiên là đệ tử nồng cốt của Vạn Linh có khác…
    Máu giận của Lâm Khấu và Lã Tốn đã sôi tới đỉnh, chỉ thiếu điều phun trào.
    - Có nói nhiều cũng vô ích. Chỉ có thực lực mới quyết định.
    Tiểu Thạch lên tiếng nói.
    Những tên ở đấy cảm thấy bất ngờ một tên phế vật bình thường hay lầm lũi như Tiểu Thạch hôm nay lại dám to gan đến như vậy. Một tên lớn tiếng quát:
    - Ngươi có biết ngươi đang nói với ai không?
    - Đây chính là sư huynh Đại Mạc, đệ tử của chi chính.
    Lâm Khấu liền quát:
    - Còn ngươi là ai mà dám lớn tiếng với lão đại của ta.
    Lão đại? Từ lúc nào linh hồn sĩ xuống cấp đến mức nhận một tên bình thường làm lão đại chứ? Khu Cẩu Cẩu này đúng thật làm nhục mặt phái Vạn Linh.
    Đại Mạc đưa một tay lên ra hiệu mọi người ngưng ồn ào. Hắn nói:
    - Ngươi là lão đại của bọn hắn?
    - Thì sao?
    Đại Mạc cảm thấy buồn cười, hắn lại nói:
    - Đúng là hạ cấp.
    Tiểu Thạch trừng mắt nhìn Đại Mạc, không kèm lại sát khí của mình nữa. Đại Mạc cảm thấy linh hồn của mình đang chấn động vì sát khí của Tiểu Thạch, hắn có cảm giác chỉ một ý muốn của Tiểu Thạch, linh hồn của hắn sẽ bị xé nát.
    “Tìm được ngươi rồi.”
    Bổng nhiên, một âm thanh vang lên trong đầu Tiểu Thạch, hắn kinh ngạc liền đưa mắt nhìn xung quanh tìm người vừa nói đó.
    Nhờ Tiểu Thạch đã buông tha, Đại Mạc lúc này mới thở được, mặt hắn tái nhợt, nhưng vì sỉ diện không để cho một ai biết mình vừa bị một tên phế vật đàn áp nên không nói thêm câu nào, liền bỏ đi.
    Lúc này, sau khi xác nhận giọng nói đó đã hoàn toàn biến mất, Tiểu Thạch mới thôi tìm kiếm, dù trong long rất khó chịu. Hắn cảm thấy bất giác bên trong hắn xảy ra biến hoá, hắn vừa cảm thấy mình biết người đó, muốn tìm kiếm, nhưng lại có một phần bài xích, nội tâm của hắn đang bị xáo loạn. Rốt cuộc chuyện gì đang xảy ra?
    - Huynh đệ.
    Lại một tiếng gọi, Tiểu Thạch cau có quay đầu lại nhìn, chính là thiếu niên áo trắng lần trước hắn đã gặp.
    Chờ mãi không thấy Tiểu Thạch trả lời, Lãng Nguyệt lại tiếp tục hoà nhã nói.
    - Ta đến để cảm tạ lần trước ngươi đã giúp ta.
    - Chuyện nhỏ thôi.
    Tiểu Thạch nhát gừng, quay người định bỏ đi. Lãng Nguyệt liền cản đường, lại nói:
    - Với ngươi là chuyện nhỏ. Nhưng tri ân tất báo, ngươi có muốn nói chuyện với ta một chút.
    Đánh giá lại người trước mặt, gương mặt hài hoà, cân đối, da trắng bảnh bao, phong cách ung dung, tư chất cao quý. Dù cảm thấy hắn không có ác ý nhưng với người luôn nở nụ cười thật giả khó dò như hắn Tiểu Thạch cũng không có ý thân cận.
    - Ta và ngươi không có gì để nói cả.
    - Ngươi không thử sao biết lại không có.
    Trừng mắt nhìn hắn, ý rất rõ mình không có hứng thú, đừng làm phiền nữa, rồi Tiểu Thạch bỏ đi nước một.
    Lãng Nguyệt ngước nhìn theo hướng Tiểu Thạch bỏ đi lớn tiếng mà nói:
    - Ta là Lãng Nguyệt. Hãy nhớ rõ.

    TTV Translate - Ứng dụng convert truyện trên mobile

    ---QC---


  10. Bài viết được 4 thành viên cảm ơn::   [Hiện ra]
    fanmiq,jinling,
Trang 4 của 4 Đầu tiênĐầu tiên ... 234

Thông tin về chủ đề này

Users Browsing this Thread

Có 2 người đang xem chủ đề. (0 thành viên và 2 khách)

DMCA.com Protection Status