TTV Translate - Ứng dụng convert truyện trên mobile
Hướng dẫn đăng truyện trên website mới
Đăng ký convert hoặc Thông báo ngừng
Trang 1 của 4 123 ... CuốiCuối
Kết quả 1 đến 5 của 20

Chủ đề: [Truyện dài] Số 10: Cự Đế

  1. #1
    Ngày tham gia
    Feb 2009
    Bài viết
    627
    Xu
    0

    Mặc định [Truyện dài] Số 10: Cự Đế

    CỰ ĐẾ (1)

    ___________________________________________


    Hồi 1: Vạn niên sơn



    Quần núi Vạn Niên, là dãy núi đã tồn tại cả vạn năm, ngọn núi chính có tên gọi là Vạn Niên, chính là nơi cư ngụ của phái Vạn Linh, môn phái tu dưỡng linh hồn của con người.
    Linh hồn trở thành vũ khí.

    “Vạn niên sơn có phái Vạn Linh
    Linh hồn cực đại, đại linh sư
    Diệt gian, diệt ác giúp dân lành…”
    Một đám trẻ con nắm tay nhau tạo thành một vòng tròn, vừa đi vừa hát bài vè về phái Vạn Linh.
    Đây là một thôn làng ở dưới chân núi Vạn Niên, nhờ có phái Vạn Linh trấn tụ mà được hưởng phước lây, những bọn thổ phỉ, cướp giật không dám bén mảng, vì thế mà có được một cuộc sống thái bình. Đối với họ, những người không có khả năng triệu hoán vũ khí linh hồn, phái Vạn Linh chính là sự tự hào và mơ ước, sự tồn tại to lớn đó từ lâu đã trở thành một tín ngưỡng khiến muôn người tôn thờ.
    Hôm nay, Tiểu Thạch được lệnh xuống núi mua vài thứ lặt vặt. Tiểu Thạch năm nay đã 14 tuổi, từ lúc 5 tuổi, trong cơn lưu lạc đã cùng mẫu thân đên núi Vạn Niên này, sau mẫu thân hắn chết dưới chân núi, vì thương xót nên chưởng môn phái Vạn Linh là Thạch Chấn Uy đã thu nhận hắn vào môn phái. Tuy miễn cưỡng cũng được gọi là thành viên của phái Vạn Linh nhưng vì chức vụ của hắn đến bây giờ vẫn quá thấp, nên không được hưởng nhiều quyền lợi như các môn đồ chính thức trong môn phái. Một thân áo lam đã sờn cũ, ngắn đi nhiều so với lúc trước, dép cỏ bện lại, lại thêm cái đầu tổ quạ không biết đã bao lâu không được chải chuốt… nhìn chung, nếu hắn không phải đã quen mặt với dân làng ở đây, hẵn ai cũng cho rằng hắn là một đứa khất cái. Bộ dạng của hắn quả thật nếu để các môn phái khác nhìn thấy thì đúng là làm xấu mặt cho phái Vạn Linh, nhưng lại nghĩ, cây nào mà chẳng có sâu, rồng còn có một cái vẩy ngược nữa là, thế nên chẳng ai thèm để ý, mà cũng có ai lại sẵn lòng giúp hắn sửa soạn chứ.
    Đi ngang một cái hẻm nhỏ, bị những tiếng ồn ào trong đó phát ra làm chú ý, Tiểu Thạch theo quán tính quay đầu lại nhìn. Một đám thanh thiên vô lại đang ức hiếp một đứa trẻ ăn xin. Đứa ăn xin đó mặc một cái áo trùm nhếch nhác lớn, che kín cả mặt mày, nó đang bị cả đám xúm lại xô đẩy qua lại. Bị vấp chân, nó té nhào xuống đất, vẫn không phát ra một tiếng van xin.
    Thấy cảnh đó Tiểu Thạch cảm thấy tức giận, nhưng hắn tuyệt không có ý muốn không ra mặt can ngăn. Hắn đã từng lâm vào cảnh đó, thậm chí đến tận giờ, hắn vẫn đang chịu như vậy. nếu không thể tự mình vượt qua thì mãi mãi vẫn bị kẻ khác chà đạp, sự giúp đỡ của người khác? Có thể thoát được hôm nay thì sao? Ngày mai, ngày mai nữa, có thể nhờ sự giúp đỡ của người khác mãi sao? Lại nữa, hắn có năng lực để giúp kẻ khác ư? Một kẻ vô năng như hắn.
    Trong khoảng khắc quay đầu bỏ đi, đột nhiên hắn cảm thấy đứa bé đó đang nhìn mình, đôi mắt sáng lấp lánh không hề có ý van xin hay cầu cạnh hắn sẽ giúp mình, chỉ đơn giản nhìn hắn. Tiểu Thạch thoáng kinh ngạc nhưng rồi thầm nhủ do mình cả nghĩ thôi, đứa bé ăn xin đó vẫn đang nằm trên đất, chịu đựng sự chà đạp của những kẻ lớn hơn mình.
    - Mày nhất quyết không chịu lên tiếng van xin à.
    Một tên mặt mày bợm trợn lớn tiếng quát.
    - Muốn kiếm việc ở đây sao? Mày nghĩ mày là ai? Một đứa không cha không mẹ như mày?
    - Mà có thể do mẹ nó có chữa hoang, sinh ra rồi bỏ đi. Tao đã từng thấy một vụ như vậy rồi…
    Lại thêm giọng của một tên ẻo lả góp vào. Lúc này, Tiểu Thạch đã đi qua con hẻm, nhưng toàn bộ lời nói đó hắn đều nghe thấy toàn bộ.
    Tên mặt bợm trợn cầm một gúc cây lên định quất lên người đứa ăn xin thì bất ngờ bị một bàn tay nắm lại.
    - Tên nào?
    Hắn tức tối quay đầu lại nhìn, ngay khi thấy Tiểu Thạch hắn từ ngạc nhiên lại đổi thành giọng cười mỉa mai:
    - Tưởng anh hùng phương nào hoá ra là tên đầu bếp phế vật ở Vạn Linh.
    Môn đồ của phái Vạn Linh không một vạn cũng vài ngàn người, đương nhiên không phải ai cũng thuộc hạng anh hùng khiến người khác phải nhớ mặt, ghi tên, nhưng ở Vạn Linh ấy, lại có một kẻ đặc biệt khiến người ta chú ý. Đặc biệt không phải vì hắn lớn mạnh mà hắn nổi vì cái danh phế nhân của mình, người duy nhất không phải là linh hồn sĩ.
    Linh hồn sĩ là tên gọi chung cho những người có khả năng gọi được sức mạnh của tứ đại nguyên tố: Địa (núi non, đất đai), Thuỷ ( sông, biển), Hoả (lửa, ánh sáng), Phong (gió) của vũ trụ thông qua linh hồn của mình, sức mạnh đó được thực thể hoá trở thành một loại vũ khí đặc biệt, tên gọi vũ khí linh hồn.
    Chỉ có những người có tiềm năng đặc biệt về linh hồn mới có thể trở thành linh hồn sĩ, và nó được kích phát trong độ tuổi từ 6 đến 10 tuổi. Cũng có vài trường hợp sớm hoặc muộn hơn, nhưng Tiểu Thạch năm nay đã 14 tuổi, vẫn không thể triệu hoán vũ khí linh hồn của mình ra, có thể nói, hắn ta chỉ là một kẻ bình thường. Một kẻ bình thường mà lại ở Vạn Linh, nơi chui rèn linh hồn sĩ trở nên mạnh hơn không phải trò cười thì là gì.
    Tiểu Thạch nhíu mày khi nghe câu châm biếm của tên mặt bợm trợn, những tên lâu la khác lại còn cười hùa theo, nhưng hắn không có vẻ tức giận, chính xác hắn đã từ lâu không còn tức giận với những lời cười cợt này nữa.
    - Thả cho nó đi. – Tiểu Thạch nghiêm giọng nói.
    Tên cầm đầu trợn mắt ngạc nhiên hỏi lại:
    - Thả? Dựa vào mày sao? Nếu như mày có thể đánh thắng tao thì tao sẽ suy nghĩ lại.
    Chưa nói dứt câu thì từ lòng bàn tay của hắn có một sáng xám nhạt xuất ra, một cái búa đá từ từ hình thành trong tay hắn.
    Những tên khác nhìn theo với ánh mắt ngưỡng mộ và ghen tị, Tiểu Thạch thì hơi sửng sốt một tí, vẫn bảo trì im lặng.
    - Tao cũng là linh hồn sĩ, đã nhiều lần xin gia nhập vào Vạn Linh phái mà không được chấp nhận. Tại sao một tên phế vật như mày lại được?
    Hắn cay nghiến gằn từng chữ.
    Tiểu Thạch nhìn người ở trước mặt, cũng định giải thích lý do cho hắn biết nhưng nghĩ lại thôi, đằng nào hai bên đánh một trận là không tránh khỏi rồi, mà Tiểu Thạch lại không có ý định bỏ trốn. Dù hắn chỉ là một đầu bếp nhỏ xíu trong một nhánh nhỏ, hẻo lánh nhất ở Vạn Linh thì hắn cũng đã gần 10 năm được nhìn thấy đủ loại vũ khí linh hồn, vừa liếc qua thì biết tên mặt bợm trợn này đúng là linh hồn sĩ thật, nhưng lại thuộc về “hạ cấp”, không có cơ hội để phát triển linh hồn hơn nữa, chính vì vậy hắn mới không được Vạn Linh phái thu nhận.
    Kể từ lúc triệu hoán vũ khí linh hồn ra thì khí thế của tên mặt bợm trợn có phần thay đổi, sự dữ dội và uy chấn từ vũ khí của hắn toả ra khiến những kẻ yếu gan cảm thấy run sợ, vũ khí linh hồn của hắn có sức mạnh thuộc tính là “Thạch Sơn” thuộc về “Địa” trong tứ đại nguyên tố.
    Tiểu Thạch không có vũ khí, cái hắn có chỉ là cơ thể rắn chắc dẻo dai sau nhiều năm xách nước, chẻ củi. Nhưng hắn không vẻ muốn bỏ cuộc. Dù có thua nhất định cũng không được đầu hàng, đánh không thắng cũng phải để cho đối phương mấy cái vết tích, đó chính là đều hắn rút ra sau khi sống đến giờ. Hắn không cầu thắng nên cũng chẳng sợ thua.
    Phập
    Tiểu Thạch đưa hai tay lên nắm lấy cây búa đá từ trên đánh xuống đầu hắn, sức nặng trăm cân từ cây búa nện xuống khiến hai chân hắn lún xuống đất một lỏm sâu.
    - Hôm nay, tao sẽ bẻ mấy cái xương sườn của mày.
    Tên mặt bợm trợn liếc nhìn Tiểu Thạch đang chống chọi vất vả mà rít lên.
    Tiểu Thạch cắn răng chịu đựng, sức nặng từ cây búa đang càng lúc càng gia tăng, lấy trứng chọi đá kiểu này không phải là ý tốt.
    Hai tay đang nắm chặt lấy búa đá của tên bợm trợn bỗng dưng buông ra, tên bợm trợn thấy thế liền cười đắc ý, cầm búa đá nện mạnh xuống lần nữa, nhưng Tiểu Thạch đã nhanh chân nhảy sang một bên cho một cú đá vào hông tên bợm trợn. lãnh trọn cú đá của Tiểu Thạch và cả phản lực khi búa đá nện xuống đất gây ra, cả người tên bợm trợn bay sang một bên, đâm thẳng vào tường rồi rơi bịch xuống đất, ói ra một ngụm máu, đánh rơi cả búa đá.
    - Lão đại…
    Mấy tên kia thấy thế liền la lên và chạy lại chỗ tên bợm trợn đang lăn lóc. Lợi dụng lúc đó, Tiểu Thạch chạy lại chỗ đứa ăn mày lôi dậy rồi chạy đi.

    - Ngươi đi đi. Đây là chân núi Vạn Niên rồi, ta không thể đưa ngươi theo được. Đừng để gặp lại bọn vô lại lúc nãy.
    Tiểu Thạch nhìn đứa ăn mày nói.
    Đứa ăn mày không trả lời, cái áo trùm của nó che gần hết khuôn mặt nên cũng không biết đang biểu hiện gì. Không nhiều lời, Tiểu Thạch quay đầu bỏ đi.
    - Tại sao lại quay lại?
    Đột ngột đứa ăn mày lên tiếng hỏi, Tiểu Thạch dừng chân lại.
    - Lúc đó rõ ràng ngươi không hề có ý giúp đỡ, đột ngột lại thay đổi… bởi vì, lời nói của tên kia sao?
    Tiểu Thạch xoay lại nhìn, lại thấy ánh mắt của đứa ăn mày. Đôi mắt đen sâu thẩm, điểm ánh sáng rực rỡ cứ như đang nhìn xoáy vào trong linh hồn người khác. Tiểu Thạch bất ngờ vụt thoát khỏi ánh nhìn của đứa bé ăn xin đó.
    - Lúc đó, linh hồn của ngươi đã dao động mãnh liệt. Là tức giận sao?
    Nó lại nói.
    Tiểu Thạch bắt đầu thấy khó chịu, cũng không muốn hơn thua với một đứa trẻ, hắn phớt lờ.
    - Ngươi đừng tự cho mình thông minh nữa. bớt mấy lời nói nhăng, nói cuội lại đi. Đừng mong lần sau lại có người tới giúp.
    Tiểu Thạch đi thẳng lên núi, đứa bé ăn xin vẫn đứng tại chỗ nhìn theo.
    - Người đó… có linh hồn cực mạnh.
    Đứa bé lẩm nhẩm, đôi mắt của nó lại loé sáng.

    TTV Translate - Ứng dụng convert truyện trên mobile

    ---QC---


  2. Bài viết được 9 thành viên cảm ơn::   [Hiện ra]
    fanmiq,lamlai123,poorsnowy,thểtôn,
  3. #2
    Ngày tham gia
    Feb 2009
    Bài viết
    627
    Xu
    0

    Mặc định

    CỰ ĐẾ (1)

    ___________________________________________


    Hồi 2: Yên Nhi



    Đang chuẩn bị làm cơm trong bếp thì bên ngoài có tiếng gọi:
    - Ê, Tiểu Thạch.
    Như đã biết rõ giọng nói đó, Tiểu Thạch không cần nhìn, quay đầu lại lễ phép nói:
    - Sư huynh có gì dặn dò.
    - Sư phụ nói muốn ăn măng tươi, ngươi lên rừng tre hái một ít đem về đi.
    Vị sư huynh tên Tư Tốn nói.
    Tiểu Thạch khẽ nhìn hắn một cái rồi cười đáp:
    - Dạ, đệ hiểu rồi. Trưa nay sẽ làm món canh măng.
    Nghe thế, Tư Tốn cười lớn nói:
    - Giỏi, biết điều thế là tốt. Ngươi ráng cố gắng làm việc, biết đâu sư phụ vui vẻ lại dạy cho ngươi thứ gì đó.
    Tư Tốn đi rồi, Tiểu Thạch thở hắt ra một cái, rồi đeo cái thúng lên lưng, xách dao lên rừng tre.
    Tiếng lá khô sột soạt dưới chân, rừng tre nằm sâu trong dãy Vạn Niên sơn, cách ngọn núi của hắn hơn một giờ đi bộ.
    Vạn Linh phái là một môn phái lớn có đến cả ngàn đệ tử, phân bố khắp dãy Vạn Niên sơn, dựa theo thuộc tính linh hồn mà chia thành bốn nhánh chính tương ứng với tứ đại nguyên tố là: Địa Đường, Thuỷ Đường, Hoả Đường và Phong Đường. Đứng đầu Vạn Linh là chưởng môn Thạch Chấn Uy, người đã bế quan tu luyện nhiều năm nay, kế tiếp là phó chưởng môn Lâm Hối, cũng là người chấp pháp chính của Vạn Linh phái, rồi đến 4 vị trưởng lão của bốn nhánh chính, sau đó, mỗi nhánh lại chia nhỏ giao cho mỗi vị sư phụ quản lý.
    Tiểu Thạch chính là thuộc nhóm nhỏ như vậy, phân khu Cửu Cửu (hay bị đọc nhại thành Cẩu Cẩu) sư phụ thì không biết đã bao lâu không xuất hiện, đến mức hắn còn không nhớ rõ mặt của ông ấy, đệ tử chỉ có hơn 10 người, hội đủ mọi thuộc tính, nằm ở một ngọn núi vô danh trong dãy Vạn Niên, hắn chính là người lo cơm nước cho 10 người này. Nói tóm lại, nhóm Cửu Cửu là tập hợp của những người thuộc loại bỏ đi ở Vạn Linh phái.
    - Rõ ràng hắn đang nói dối, sao ngươi lại còn nghe theo?
    Tiếng ai đó vang lên sau lưng, Tiểu Thạch kinh ngạc quay lại nhìn, chính là đứa bé ăn xin hôm trước.
    - Tại sao ngươi lại ở đây? Không biết Vạn Linh phái cấm người xâm nhập sao?
    - Mấy cái điều luật ấy sao làm khó ta được.
    Giọng của đứa bé vẫn đều đều, nghe có ý xem nhẹ.
    Tiểu Thạch không thèm nói nữa, tiếp tục đi, vờ như không thấy đứa bé đó.
    - Này, đừng làm lơ như vậy chứ.
    Nó có vẻ giận dỗi nói khi bị bỏ rơi như vậy.
    - Nghe này, nghe này, ta có thể giúp ngươi trở nên mạnh hơn…
    Không từ bỏ, đứa bé vẫn tiếp tục lẽo đẽo theo Tiểu Thạch, liên mồm nói.
    - … thật đó, ta có thể giúp ngươi mà. Linh hồn bị phong ấn của ngươi…
    Đang lúc nó đang cố sức gào lên thì Tiểu Thạch đã nhanh tay bịt miệng nó lại rồi nằm bẹp xuống đất. Bất ngờ bị ôm lấy, nó ra sức giãy dụa.
    - Im lặng. – Tiểu Thạch ra lệnh.
    Đúng lúc ấy, có hai người bay xoẹt qua.
    Tiểu Thạch đưa mắt nhìn theo hai người đang bay lượn trên không, tỉ thí với nhau, người áo xanh nói:
    - Sư huynh, xem chiêu này của ta.
    Từ thanh kiếm được kết bằng những dây leo của vị áo xanh cầm trên tay phát ra một ánh sáng xanh rực, ngay lập tức, từ những thân cây xung quanh người áo vàng có vô số dây leo phóng ra trói người áo vàng vào bên trong. Không có ý phản kháng, người áo vàng cứ để cho những dây leo vừa sinh ra đó bao lấy mình, tạo thành một cái kén bằng dây leo to lớn treo lủng lẳng giữa không trung.
    Người áo xanh thấy vậy cười lớn, nhưng tiếng cười chưa dứt thì chỗ dây leo đang bao lấy người áo vàng bổng dưng phát hoả, toàn bộ hoá ra tro, người áo vàng từ từ hiện thân, vũ khí xa luân trên tay vẫn còn đang toả ra ánh sáng nhàn nhạt chứng toả mới vừa sử dụng xong.
    - Hoả khắc mộc. Xem đệ làm cách nào để thắng ta.
    - Hừ, trong rừng cây, thuộc tính của đệ được phát huy tối đa, đệ không tin không thắng được huynh.
    Nói rồi, cả hai lại tiếp tục đấu với nhau, một dây leo đâm thẳng tới chỗ người áo vàng, người áo vàng vẫn không lùi một bước nào, cứ nghênh ngang đón lấy. Một lúc sau, họ lại tiếp tục di chuyển. Nằm im thêm một lúc, chắc chắn họ đã đi xa rồi, Tiểu Thạch mới ngồi dậy.
    - Có gì mà hay ho chứ.
    Đứa bé bĩu môi khi thấy gương mặt Tiểu Thạch vẫn còn mơ màng vì trận đấu lúc nãy.
    - Con nít ngươi. – Tiểu Thạch đưa tay búng vào trán nó rồi nói: - ngươi chẳng biết gì cả. Hai người lúc nãy chính là linh hồn sĩ, là sự mơ ước của mọi người trong thiên hạ đó. Có thể gọi được vũ khí linh hồn của mình…
    - Hừ, vậy ngươi nói thử, hai người lúc nãy ai sẽ thắng?
    - Hoả khắc mộc, vị sư huynh áo vàng đương nhiên có lợi thế hơn, nhưng vị sư huynh áo xanh nói cũng đúng, đây là địa bàn của y, thắng thua chưa nói chắc được.
    - Đầu đá. Không biết cái gì là một đóm lửa cháy cả khu rừng sao. Nếu bản thân y ngoài sức mạnh thuộc tính “Mộc” thuộc “Địa” trong tứ đại nguyên tố ra mà có thêm thuộc tính “Thổ” hoặc “Thuỷ” thì mới có cơ hội.
    - Làm sao một người lại có hai thuộc tính được chứ. Trước giờ ta chưa từng nghe qua.
    Tiểu Thạch tròn mắt nhìn đứa ăn xin, đứa ăn xin không lúng túng, lại cười nhạt hỏi ngược lại:
    - Bản thân con người chính là sự hoà hợp của cả tứ đại nguyên tố rồi. Vậy lý do gì lại chỉ thiên về một nguyên tố?
    Tiểu Thạch ấp úng không biết trả lời. Đứa bé trả lời luôn:
    - Là do sự hạn chế trong suy nghĩ của con người thôi. Có thể bản thân ngươi có một thuộc tính nổi trội hơn, đến mức lấn áp các thuộc tính còn lại, làm cho ngươi nghĩ ngươi đơn thuần thuộc về thuộc tính đó. Nhưng không có nghĩa ngươi không thể tu luyện những thuộc tính còn lại, dù rằng đều đó rất khó khăn…
    - Hình như… ngươi hiểu nhiều về linh hồn sĩ?
    Tiểu Thạch bất ngờ nhìn đứa nhỏ trước mặt, không khỏi hồ nghi.
    - Ta từ năm 3 tuổi đã bắt đầu nghiêm cứu về vũ khí linh hồn, đến nay đã hơn 10 năm, lấy gì lại không rõ.
    Tiểu Thạch như đã hiểu ra, rồi lại ngạc nhiên hỏi nó:
    - Hơn 10 năm? Từ năm 3 tuổi? Vậy không phải ngươi đã 13, 14 tuổi rồi sao?
    Như bị chọt phải chỗ đau, đứa bé ăn xin trừng mắt nhìn Tiểu Thạch, gương mặt bầu bĩnh của nó càng ửng đỏ lên, trông rất đáng yêu.
    - Vậy thì sao? Ngươi dám xem thường vẻ ngoài của ta sao?
    - Không có, không có. Đương nhiên là không rồi, chỉ là hơi ngạc nhiên một chút thôi. Nhìn thế nào bất quá cũng khoảng 7, 8 tuổi thôi…
    - Ta bị phong ấn cơ thể.
    Đứa bé nghiêm túc nhìn thẳng vào mắt của Tiểu Thạch nói.
    - Cũng như ngươi bị phong ấn linh hồn vậy.
    Đôi mắt của nó lại loé lên, Tiểu Thạch cảm thấy linh hồn của mình đang bị dòm ngó, cảm giác thật khó chịu.
    - Ngươi nói… ta bị phong ấn linh hồn?
    - Ta có khả năng nhìn thấy linh hồn người khác. Linh hồn của ngươi rất mạnh, nhưng đáng tiếc, sức mạnh đó đã bị phong ấn, đó là nguyên do khiến ngươi không thể giải phóng vũ khí linh hồn của mình được.
    Tiểu Thạch nuốt xuống một cái, không thể tin nổi vào tai mình, hắn rất mạnh nhưng sức mạnh đó đã bị phong ấn. Lần đầu tiên có người nói với hắn như vậy, nhưng người đó cũng chỉ là một đứa bé, chính xác là một người mang hình dáng của một đứa bé. Mà cho dù lời của nó nói là thật, nó có thể nhìn được linh hồn, lại nghiêm cứu cả chục năm về linh hồn, thì cũng chỉ mới mười mấy tuổi đầu, không hơn mình, vậy lời của nó nói có thể tin được không? Chính các vị sư phụ của Vạn Linh phái còn không có khả năng như vậy mà…
    - Vậy có cách giải được phong ấn đó không?
    Tiểu Thạch đánh tiếng hỏi nhưng có vẻ chính hắn cũng không có mấy hy vọng.
    - Rất khó.
    Đứa bé lập tức trả lời.
    Không phí thời gian thêm, Tiểu Thạch đứng lên, với tay lấy cái thúng rơi trên đất tiếp tục đi về phía rừng tre.
    Thấy thế, đứa bé hấp tấp nói:
    - Ngươi thật sự muốn giải phong ấn lắm sao?
    Tiểu Thạch dừng chân, im lặng một thoáng rồi nói:
    - Đương nhiên. Ta muốn có sức mạnh, muốn trở nên hùng mạnh.
    Đứa bé im lặng suy nghĩ, Tiểu Thạch lại đi tiếp.
    - Nếu thật sự có người có thể giúp ngươi giải được phong ấn của mình, ngươi có chấp nhận lấy người đó không?
    Tiểu Thạch cười nhạt, cảm thấy vô vị, nhưng nếu quả thật nếu có người như vậy, thì dù có xấu như quỷ hắn cũng sẽ chấp nhận. Hắn xoay người lại nhìn, đáp với giọng nửa thật nửa đùa:
    - Được thôi.
    Đứa bé kéo cái áo trùm xuống, khuôn mặt của nó được lộ ra hoàn toàn, dù chỉ là một đứa con nít nhưng rất đẹp, mắt to, màu đen sâu thẳm, lại có điểm sáng rực rỡ, mũi nhỏ, môi hồng hồng xinh xắn, vài sợi tóc của nó rơi ra khỏi áo trùm bay bay theo gió, nó nói:
    - Vậy từ giờ huynh là hôn phu của Yên Nhi.

    TTV Translate - Ứng dụng convert truyện trên mobile


  4. Bài viết được 4 thành viên cảm ơn::   [Hiện ra]
    fanmiq,poorsnowy,
  5. #3
    Ngày tham gia
    Feb 2009
    Bài viết
    627
    Xu
    0

    Mặc định

    CỰ ĐẾ (1)

    ___________________________________________


    Hồi 3: Tứ đại nguyên tố



    - Mấy hôm nay, muội luôn ở trên cây?
    Tiểu Thạch lên tiếng hỏi khi Yên Nhi dắt lại chỗ trú chân mấy ngày nay. Nghe thế, gương mặt Yên Nhi lại ửng đỏ, lấp liếm:
    - Thì biết làm cách nào được, nhưng từ nay huynh không để ta ở đây nữa là được rồi.
    - Vậy còn thức ăn?
    Mặt vốn đã đỏ sẵn, nghe tới đây là càng đỏ hơn nữa, Yên Nhi ấp úng nói:
    - Ta… ta… trộm… trong bếp…
    Tiểu Thạch thở dài một hơi, như đã biết trước như thế, mấy hôm nay, dù rất ít nhưng hắn cũng phát hiện có ai đó đã đụng vào thức ăn, nghĩ là do mấy sư huynh ăn vụng nên hắn cũng làm lơ, giờ mới biết chính xác thủ phạm.
    Yên Nhi e dè cúi mặt, lâu lâu lại khẽ liếc mắt nhìn Tiểu Thạch, xem hắn có nổi giận hay không.
    - Được rồi. Ta sẽ lo chỗ ăn ở cho muội.
    Hắn dùng hơi dùng sức vo cái đầu nhỏ của Yên Nhi, làm tóc Yên Nhi rối tung lên.
    - Nhưng phải cẩn thận. Không thể để người khác biết muội đang ở đây được, nếu không sẽ bị đuổi đi ngay.
    Từ lúc biết Yên Nhi là con gái, Tiểu Thạch có phần dễ tính hơn. Chí ít hắn không thể để mặc Yên Nhi tiếp tục lang thang mọi nơi được, không an toàn chút nào. Có lẽ vì mẫu thân của hắn nên hắn đối với con gái lại thế cô rất thông cảm. Hơn nữa, dù chỉ vì nói đùa, thì hắn cũng đã mang danh “hôn phu” của Yên Nhi, đâu thể làm ngơ được, Yên Nhi còn nói có cách giúp hắn giải phong ấn nữa mà, dù rằng bây giờ thì chưa được.
    - Khu này gọi là Cửu Cửu, cả sư phụ lẫn đệ tử cũng chỉ hơn 10 người thôi, nhà bếp thì chỉ có mình ta, chẳng ai rỗi mà ngó qua đâu.
    - Ở Vạn Linh này mọi người đều ăn chay à?
    Yên Nhi lên tiếng hỏi.
    - Ừ, tu hành mà, nếu có thể giảm bớt chấp nhặt về thể xác thì càng có lợi cho việc tu dưỡng linh hồn. Muội muốn ăn mặn sao?
    Tiểu Thạch đột ngột quay qua Yên Nhi hỏi với ánh mắt tò mò. Bị hỏi trắc trớ, Yên Nhi lại đỏ ửng mặt, phản bác:
    - Không có. Muội không thích việc giết chóc. Tại sao lại giết mấy con vật đáng thương chỉ vì một bữa cơm chứ…
    Nghe thế, Tiểu Thạch thôi không chọc nữa, tiếp tục cạo rửa mấy cây măng.
    - Mấy cái măng huynh hái lúc nãy à? Tại sao huynh cứ phải nghe theo mấy yêu cầu vô lý của những người ở đây chứ?
    Tiểu Thạch thở dài một cái rồi giải thích:
    - Ở đây, không chỉ không được ăn thịt, uống rượu, mà cả cơm chay cũng sẽ giảm bớt từ từ, đã tu tập được 5, 7 năm rồi thì hầu như không có bữa nào được ăn no. Dù ở khu bị bỏ xó này cũng không khác lắm, nên thỉnh thoảng nếu họ thèm ăn gì thì giúp một chút cũng không sao…
    Yên Nhi trợn mắt nhìn Tiểu Thạch nói:
    - Đừng nói huynh cũng ăn như vậy nha.
    - Không. Ta là ngoại lệ mà, mấy sư huynh vì muốn tu dưỡng linh hồn mới phải kiêng ăn như thế, còn ta chỉ là người bình thường. Nếu ta cũng ăn theo như vậy thì lấy sức đâu mà xách nước, chẻ củi chứ. Có thể nói, ta là người duy nhất ở Vạn Linh này luôn được ăn no. ha ha…
    Tiểu Thạch bật cười, nhưng nghe có vẻ cay đắng. Ngược lại, Yên Nhi lại thở phào nhẹ nhỏm.
    - Tốt. Muội cũng không khuyến khích huynh ăn thịt nhưng dứt khoát huynh phải ăn no, thế mới có sức để tu luyện được.
    - Tu luyện?
    Tiểu Thạch dừng tay, chầm chậm nhìn sang Yên Nhi với ánh mắt nghi ngại. Yên Nhi chậm rãi giải thích:
    - Huynh cũng đã biết, thân thể được cấu tạo bởi tứ đại nguyên tố phải không? Nếu cứ chèn ép quá, chính bản thân không được điều hoà vậy cách gì làm cho linh hồn trở nên lớn mạnh được? Một cơ thể bạc nhược có thể chứa đựng sức mạnh to lớn sao? Muội không nói cách làm của họ hoàn toàn sai, nhưng cũng không phải con đường đúng nhất. không chỉ có Vạn Linh, mà cả thiên hạ bây giờ ai cũng phạm phải điều này. Nhưng qua nhiều nghiêm cứu, vô tình phát hiện được một quyển sách xưa bị lãng quên, muội đã xác định, chỉ có trung đạo mới là con đường đúng đắn nhất…
    Tiểu Thạch im lặng lắng nghe những lời Yên Nhi nói, nghe thì cũng có có lý nhưng thật sự nằm ngoài sự hiểu biết của hắn, nên hắn vẫn buâng khuâng, ngờ ngợi.
    - Ý… của muội là ta phải đi ngược những gì Vạn Linh đã dạy sao?
    Yên Nhi nghiêm mặt lại, không trả lời, lại lấy một cái than cũi hí hoáy vẽ gì đó trên đất. Sau khi vẽ xong, Yên Nhi thở phào một hơi, đưa tay lên quẹt ngang trán, làm dính một đường đen thui thủi. Chỉ tay vào bức tranh mình vừa vẽ, nói với Tiểu Thạch:
    - Huynh xem.
    Nhìn qua Yên Nhi một cái rồi cúi đầu nhìn bực hoạ trên đất, Tiểu Thạch phì cười nhưng phải nén lại khi thấy gương mặt hờn dỗi của Yên Nhi.
    - Ta không có… cười. Ha ha…
    Yên Nhi bừng bừng nổi giận, bỏ đi ngồi một góc, xoay lưng về phía Tiểu Thạch.
    Sau khi cười chán chê, Tiểu Thạch giật mình phát hiện ra bức hoạ của Yên Nhi vẽ không phải chơi đùa mà chính là bộ công phu điều thân bất truyền của phái Vạn Linh.
    - Đây… đây là…
    - Chính là võ công của phái Vạn Linh mấy trăm năm trước. 36 thức. Nhưng đáng tiếc, nó giờ lại trở thành phương thức điều thân, không phải chân chính là võ công, bởi vì ai cũng xem trọng việc tu dưỡng linh hồn mượn ngoại lực hùng mạnh mà lãng phí nó.
    - Mượn ngoại lực?
    Tiểu Thạch lấp bắp lặp lại.
    - Chứ huynh nghĩ là gì? Kêu gọi sức mạnh từ tứ đại nguyên tố? Biến sức mạnh của tứ đại thành công cụ của mình sao? Toàn là huyễn hoặc. Thật có thể làm chủ được sức mạnh của tứ đại sao? Hay là biến bản thân mình trở thành một nô lệ cho tứ đại? Bản thân vốn dĩ không thể khống chế hoàn toàn sức mạnh đó, được vay mượn càng nhiều càng trở nên lệ thuộc thôi. Thử nghĩ, nếu một ngày, linh hồn của huynh trở nên quá tải, bị chính sức mạnh đó chấn nát hay một ngày, huynh không thể liên hệ được với nó nữa, huynh sẽ trở nên như thế nào?
    - Ý của muội là không nên sử dụng sức mạnh đó?
    - Không. Vẫn sử dụng.
    Càng lúc Tiểu Thạch càng mờ mịt.
    - Cái muội muốn nói là sự liên hệ giữa thân thể và linh hồn. Một cơ thể khoẻ mạnh mới có thể chưa đựng được một linh hồn to lớn, từ đó, mới có thể điều khiển thích đáng sức mạnh nhận được từ tứ đại nguyên tố, chứ không phải bị động như vậy. Và một cái nữa là, họ chỉ biết sức mạnh linh hồn mà lại quên mất bản thân mình vẫn có một loại sức mạnh khác.
    - Sức mạnh khác?
    - Cơ thể. Huynh nghĩ trước kia, trước khi phát hiện ra vũ khí linh hồn, con người làm cách nào để tồn tại? Võ công không phải từ đó mà truyền lại sao? Đáng tiếc, ai cũng lo chạy theo điều quá cao siêu khó đạt được đó mà lại quên mất những điều thiết thực nhất.
    - Nếu như… ta có võ công, cái gọi là sức mạnh cơ thể mà muội nói thì ta vẫn có thể trở nên mạnh hơn?
    - Huynh không nhớ huynh có thể đánh bại một linh hồn sĩ sao?
    Yên Nhi mỉm cười nhìn Tiểu Thạch.
    - Hắn… chỉ là một linh hồn sĩ hạ cấp thôi…
    - Dù hạ cấp hay cao cấp gì cũng vậy. Không thể điều khiển được sức mạnh mà mình có thì không thể chính thống trở nên mạnh hơn ai được cả.Và muội dám nói là cho đến bây giờ, chưa từng có một ai thật sự có thể điều khiển được tứ đại nguyên tố cả.
    Yên Nhi nói chắc chắn.
    - Vậy giờ phải học võ công này phải không?
    Tiểu Thạch chỉ xuống bức hoạ và hỏi.
    - Không.
    Nhưng, trái với mong đợi, Yên Nhi lại lắc đầu làm Tiểu Thạch một phen hụt hẳng.
    - Huynh nhất định phải đi từ cơ bản nhất. Hiểu rõ đến từng ngóc ngách trong cơ thể mình, rồi phải phát huy cho được sức mạnh của từng tế bào, khi đó huynh mới thật sự được gọi là thành công.
    - Từng… tế bào?
    - Cơ thể con người cũng giống như một vũ trụ nhỏ. Từng kinh mạch, tế bào chính là một hành tinh trong vũ trụ đó. Huynh thử nghĩ, nếu tất cả hành tinh trong vũ trụ đó cùng lúc bộc phát thì sức mạnh đó sẽ to lớn đến như thế nào?
    Tiểu Thạch ngỡ ngàng.
    - Vậy giờ ta phải làm gì?
    - Tiếp tục gánh nước, chẻ củi.
    Tiểu Thạch sây sẩm mặt mày, có vẻ như hôm nay hắn đã chịu đả kích nhiều rồi, nhưng hắn cũng không lên tiếng cãi, hắn nghĩ Yên Nhi đương nhiên có lý do bắt hắn phải làm như vậy. Sự tín nhiệm đối của hắn đối với Yên Nhi vô hình đã tăng lên đáng kể mà chính bản thân hắn cũng không ngờ tới.
    - Huynh vốn đã nhiều năm làm việc này rồi, hiện tại vẫn phải tiếp tục rèn luyện cơ thể mình như vậy, nhưng cường độ phải dần tăng lên, rồi luyện nội công, không những thế mỗi ngày còn phải dành thời gian ngồi thiền để tỉnh tâm.
    - Tăng cường độ lên? Ngồi thiền?
    - Ừ. Việc luyện tập cơ thể có tác dụng gì chắc không cần muội giải thích phải không. Còn việc ngồi thiền thì điều chỉnh lại mọi hoạt động của cơ thể, tạo sự cân bằng giữa nội giới và ngoại giới…
    Không biết Yên Nhi lấy đâu ra 1 cái thắt lưng thô kệch đưa cho Tiểu Thạch rồi ra lệnh:
    - Kể từ giờ lúc nào huynh cũng phải đeo cái đai này.
    Tiểu Thạch đón lấy cái thắt lưng, ngạc nhiên phát hiện ra nó ít nhất cũng không dưới 30 cân.
    - Nhớ đó. Không được cởi ra đó.
    Tiểu Thạch cười khổ nhìn Yên Nhi đang đứng trước mặt. Những ngày tháng cực khổ bây giờ mới chính thức bắt đầu.

    TTV Translate - Ứng dụng convert truyện trên mobile


  6. Bài viết được 4 thành viên cảm ơn::   [Hiện ra]
    fanmiq,poorsnowy,thểtôn,
  7. #4
    Ngày tham gia
    Feb 2009
    Bài viết
    627
    Xu
    0

    Mặc định

    CỰ ĐẾ (1)

    ___________________________________________


    Hồi 4: Phân khu Cửu Cửu



    Đang chẻ củi trong sân, đột nhiên từ sau lưng, có một quả thông bay tới, đập thẳng vào đầu Tiểu Thạch.
    Cốp
    Giận run người, Tiểu Thạch quay đầu nhìn lại, không thấy ai cả, chưa kịp định thần, lại tiếp tục bị chọi khắp nơi. Chịu hết xiết, Tiểu Thạch quát lên:
    - Yên Nhi, thôi đi.
    Nhưng phải ăn thêm vài cái nữa thì đợt tấn công mới dừng lại, ngước mặt lên, không biết Yên Nhi đã đứng trước mặt từ bao giờ, lạnh lùng nói một câu:
    - Quá tệ.
    Không hiểu chuyện gì đang xảy ra, tự nhiên lại bị mắng làm Tiểu Thạch tự ái, nhưng chẳng đợi cho Tiểu Thạch phản ứng thì Yên Nhi đã nói một lượt:
    - Năm mươi sáu quả thông. Dù ở sau lưng hay trước mặt, huynh cũng không đỡ nổi lấy một cái. Toàn thân hoàn toàn sơ hở. Nhất là ở sau lưng, huynh nghĩ đối phương sẽ bỏ qua hay chờ người khác bảo hộ giùm chứ…
    - Ta… không biết võ công…
    - Phải đợi biết võ công mới có thể tránh được sao? Phải dạy nhảy trái mới biết nhảy trái? Đừng lấy bất cứ lý do gì để biện minh cho sự yếu kém của mình. Từ bây giờ, muội sẽ tấn công huynh ở mọi lúc, mọi nơi, hãy xem chừng đi. Còn nữa, thái độ không phục tùng đó phải bị phạt, lát nữa hãy ôm thùng nước đứng tấn thêm hai canh giờ, tối nay ngồi thiền thêm 2 canh giờ nữa.
    Tiểu Thạch muốn phản bác, nhưng lại thôi, không dám nói gì nữa. Chỉ trong một thời gian ngắn, Tiểu Thạch thật sự xem Yên Nhi là sư phụ của mình, lại còn là một vị sư phụ đã nói thì làm, khi cần tàn nhẫn thì cực kỳ tàn nhẫn. Mỗi ngày, ngoại trừ thời gian phải làm việc trong bếp, thì đứng tấn, gánh nước chạy vòng vòng quanh núi, tập đến tối thì được nghỉ ngơi khoảng 1 canh giờ lại ngồi thiền đến khuya, rồi được ngủ khoảng 4 canh giờ, thức dậy lại tiếp tục ngồi thiền đến sáng tinh mơ, lại tiếp tục nấu cơm sáng... Nói tóm lại, những ngày đầu, cơ thể của hắn rã rời đến không nhấc tay nổi, nhưng đến giờ, sức chịu đựng của Tiểu Thạch đã tăng lên đáng kể, cơ thể cũng trở nên khoẻ mạnh hơn. Có một điều Tiểu Thạch biết rõ là Yên Nhi lợi hại hơn mình, đã nhiều lần hắn cố tình vây bắt nhưng Yên Nhi đều dễ dàng thoát khỏi lại còn cho hắn một trận nên thân. Sức Yên Nhi không tốt nhưng lại nhanh nhẹn và lợi dụng ngoại vật để hỗ trợ rất giỏi, tuyệt không phải người chỉ giỏi nói văn vẻ, về phương diện nào thì Yên Nhi cũng xứng đáng làm thầy. Vì vậy, Tiểu Thạch mới chấp nhận nghe lời Yên Nhi.
    - Tại sao ta vẫn chưa được học võ công?
    Tiểu Thạch hỏi, võ công, đều mà Tiểu Thạch mong chờ và nghi ngờ nhất. Cho tới khi linh hồn của hắn được giải phóng thì đó chính là hy vọng duy nhất cho hắn và thật sự cái gọi là “võ công” đó có thể giúp hắn chống đỡ được với vũ khí linh hồn không? Hắn đang mong chờ.
    Như biết được sự ngờ vực của Tiểu Thạch, Yên Nhi bình thản nói:
    - Huynh nghi ngờ?
    Tiểu Thạch không phản bác.
    Yên Nhi khẽ thở dài một tiếng, lại nói:
    - Huynh nghi ngờ cũng chẳng có gì là lạ, quả thật hiện tại, chẳng có ai còn nhớ “võ công” là gì nữa. Nhưng chắc huynh cũng đã xác nhận đó là con đường duy nhất huynh có thể đi, nếu từ bỏ thì huynh sẽ trở lại cuộc sống như trước kia. Đã như vậy, thì hãy có lòng tin, kiên trì theo đuổi, thành công hay thất bại không thể thấy trong một sớm, một chiều được.
    Tiểu Thạch im lặng suy nghĩ, thấy thế, Yên Nhi cũng an tâm.
    - À, đến khi huynh có thể tránh được hết toàn bộ những quả thông này thì cũng có thể coi là có một chút thành tựu rồi.
    Nghe lời bật mí của Yên Nhi, ánh mắt của Tiểu Thạch lại bừng lên một tia hy vọng.

    Nửa tháng sau.
    - 20, 21, 22…
    Ở mảnh sân sau bếp, một bóng thiếu niên hết nhảy lên lại nhảy xuống, xoay trái quay phải để né những quả thông đang bay tới từ bốn phương tám hướng.
    Cốp
    Một quả thông lao thẳng vào giữa trán thiếu niên thành một tiếng vang lớn, tiếp đó lại một loạt quả thông bay đến đập vào khắp người hắn. Đau quá, thiếu niên ngồi bẹp xuống đất xuýt xoa cái trán đang đỏ bừng của mình.
    - Thua, thua, ta chịu thua.
    Nghe thế, đợt tấn công dừng lại, từ trong góc khuất có một bóng người bước ra. Đó là một bé gái khoảng 6, 7 tuổi khoác bên ngoài một cái áo chùm rộng thùng thình, chỉ để lộ gương mặt khả ái, xinh xắn, đặc biệt đứa bé ấy có một đôi mắt rất sáng, sâu lắng nhìn không hợp với tuổi.
    - Có nam nhân nào lại lăn lộn dưới đất luôn miệng xin thua như thế chứ.
    Nghe trách cứ, thiếu niên không những không giận lại hỏi:
    - Muội đột ngột ra tay nhanh hơn?
    Nghe thế, đứa bé lại giận dỗi chống hai tay lên hông lớn tiếng nói:
    - Có ai lại cứ sử dụng một chiêu cho huynh tránh mãi chứ. Đó là do huynh vẫn chưa đủ nhạy bén, suy nghĩ quá đơn giản.
    Lần nào cũng vậy, hễ Tiểu Thạch làm gì khiến Yên Nhi không hài lòng, lập tức Yên Nhi sẽ lên tiếng nói ra cái sai của Tiểu Thạch một cách tàn nhẫn nhất. Dù sao, cũng biết Yên Nhi là muốn tốt cho mình và những lời Yên Nhi nói chẳng sai cái nào nên Tiểu Thạch luôn chọn cách nghe theo, không phản biện lại và cũng không dám giận hờn gì.
    Sau nhiều ngày luyện tập, số lượng quả thông mà Tiểu Thạch có thể né tránh được càng lúc càng nhiều, kỷ luật là 35 quả. Tiểu Thạch cũng có thể thấy được sự thay đổi của bản thân mình dù rằng chưa nhiều lắm, phản ứng nhanh, mắt nhìn rõ hơn và nhất là sự nhạy bén khi bị tấn công bất ngờ.
    - Tới giờ đưa cơm rồi. Muội cũng vào ăn cơm đi.
    - Huynh đi nhanh đi, rồi cùng ăn chung.
    Khi nói câu này, mặt Yên Nhi lại ửng đỏ, Tiểu Thạch bất giác mỉm cười hiền hoà. Lâu lắm rồi, kể từ khi mẫu thân hắn mất, hắn đã không được hưởng cảm giác tình thân là gì, bây giờ lại có Yên Nhi, cảm giác mất mát trong lòng hắn được lấp dần từng chút. Nhiều lần Tiểu Thạch cảm thấy thật may mắn khi gặp được Yên Nhi, muốn cảm ơn thật nhiều nhưng hắn chẳng bao giờ nói ra, hắn biết cách thiết thực nhất là cố gắng tập luyện. Trước kia, hắn chỉ vì muốn tự bảo vệ mình, không để người khác xem thường thì bây giờ hắn muốn nhanh chóng trở nên mạnh hơn vì bảo vệ bản thân mình và cả Yên Nhi. Không những vậy, hắn bây giờ đã có một mục tiêu: tìm cách hoá giải “phong ấn cơ thể” của Yên Nhi.

    - Sư huynh, ăn cơm.
    Dọn xong bàn ăn chuẩn bị ra ngoài thì có 2 người áo trắng bước vào, Tiểu Thạch theo phép khẽ cúi đầu nói.
    - Tiểu Thạch.
    Một người to con lớn xác tên Lâm Khấu gọi.
    - Sư huynh có gì dặn.
    - Tại sao cơm nước dạo này không được nóng? Ngươi lười biếng phải không?
    Tiểu Thạch khẽ nhíu mày, quả thật dạo này hắn hơi lơ là trong việc bếp núc.
    - Đệ biết rồi. Từ mai đệ sẽ chú ý hơn.
    - Giọng điệu đó là thế nào? Ta thấy dạo này ngươi càng lúc càng không ra gì.
    Mắt Tiểu Thạch hiện ra nét băng lãnh một cách vô thức. Quả thật, chỉ vài tháng ngắn ngủi, khí tức của Tiểu Thạch đã chuyển biến, mỗi ngày một chút một. Trước kia, hắn không có năng lực, không có ai ủng hộ, chỉ có thể sống một cách thụ động một cách nhu nhược. không chỉ người khác không thích hắn, mà chính bản thân hắn cũng cảm thấy căm ghét chính mình, nhưng đành bất lực, không biết làm cách nào để thay đổi. Bây giờ, không chỉ có thêm một người thân, người đó còn hướng cho hắn một con đường khiến hắn trở nên mạnh mẽ hơn. Khi đã có định hướng, mục tiêu, con người ta sống một cách tích cực và bản lãnh đương đầu với mọi thứ.
    - Ngươi nhìn cái gì?
    Lâm Khấu quát lớn khi thấy ánh mắt của Tiểu Thạch.
    - Đệ đã biết lỗi của mình, sau này đệ sẽ chú ý không phạm nữa.
    Tiểu Thạch vẫn nhìn thẳng vào mắt Lâm Khấu nói rõ ràng từng chữ một, dáng vẻ hộ pháp của Lâm Khấu dường như không hề tạo được sự uy hiếp gì cho Tiểu Thạch.
    - Thái độ đó là sao chứ? Không muốn sống nữa hả?
    Lâm Khấu quát lớn, gương mặt to lớn đầy mỡ của hắn đỏ bừng lên, cảm giác như con heo đang bị bắt đi trên đống lửa.
    Lúc đó, có thêm vài người nữa bước vào, nghe thấy có người lớn tiếng cãi cọ nhau thì lấy làm tò mò đều hướng mắt nhìn. Thấy vậy, tên Lã Tốn, kẻ còm nhom đi cạnh tên Lâm Khấu nãy giờ mới lên tiếng khuyên ngăn.
    - Lâm đại ca, có người đang tới, không nên làm lớn chuyện.
    Lâm Khấu nghe thế đành nén giận, dù khu Cửu Cửu này chỉ có 10 người đệ tử nhưng cũng có phân chia cao thấp, hắn dù muốn hay không cũng phải nhìn mặt kẻ trên một cái.
    Thấy tên to xác đã im, Tiểu Thạch lặng lẽ bước tiếp.
    Lâm Khấu quả thật muốn nhịn, nhưng thấy Tiểu Thạch không hề để mình trong mắt lại bừng hoả khí, hắn vung tay định đánh vào sau lưng của Tiểu Thạch đang bước tới.
    Ngay lập tức, Tiểu Thạch liền nhận ra, né người sang một bên, thuận tiện còn hất vai đẩy nhẹ một cái. Lâm Khấu bất ngờ không ngờ rằng Tiểu Thạch lại có thể tránh được, hắn mất đà té ạch sang bên.
    Rầm
    Cái ghế ở gần đó bị toàn bộ cơ thể to lớn của Lâm Khấu đè lên liền phát ra một tiếng chói tay rồi vỡ nát. Tiếng động khiến toàn bộ người trong nhà ăn đều nhìn về phía Lâm Khấu đang nằm sổng soài trên đất rồi lại đưa mắt nhìn Tiểu Thạch.
    - Sư huynh, sao lại không cẩn thận như thế.
    Tiểu Thạch vờ nói, lại còn tốt bụng tới nắm lấy cánh tay của Lâm Khấu đỡ dậy. Lâm Khấu liền hắt tay, quát lớn:
    - Ngươi đừng có giả vờ…
    - Lâm Khấu.
    Lâm Khấu dừng tay, từng cơ mặt của hắn co giật vì tức giận, hắn quay lại nhìn người vừa nói.
    - Sư huynh, hắn…
    Người đó lại phắt tay, đây là người có thể xem như là đứng đầu khu Cửu Cửu vì vị sư phụ bí ẩn chẳng khi nào thấy xuất hiện, Phục Tử Minh.
    - Không nên làm mất hoà khí. Chuyện hôm nay coi như nể mặt ta.
    Phục Tử Minh nói với giọng ôn tồn, hoà nhã như đúng dáng vẻ thư sinh của mình, nhưng ánh mắt lại sắc bén, thậm chí lạnh lẽo, tuyệt không cho phép người khác trái ý mình. Biết chuyện đã như vậy, Lâm Khấu đành nuốt cục tức xuống, thấp giọng đáp:
    - Dạ, sư huynh.
    Tiểu Thạch không lấy gì gọi là vui thích khi được Phục Tử Minh giải vây cho. Vị sư huynh này lúc nào cũng cư xử hoà ái với mọi người, thậm chí kẻ làm bếp như hắn cũng không tỏ thái độ coi thường ngoài mặt, nhưng Tiểu Thạch lại cảm thấy không muốn dây vào vị sư huynh này.
    - Thân thủ của ngươi rất khá, ngươi đã học được ở đâu sao?
    Phục Tử Minh hỏi.
    Tiểu Thạch cúi đầu lễ phép trả lời:
    - Sư huynh nói đùa rồi. Đệ hằng ngày chỉ gánh nước, chẻ cũi, nấu cơm, lấy tài cán gì mà học đòi, mà đệ cũng không dám có gan đó.
    Ý Tiểu Thạch nói hắn không hề học trộm gì của Vạn Linh phái, dù ở Vạn Linh phái công phu duy nhất liên qua đến thân thể là “Phương thức điều thân”, chả ai thèm ngó tới, nhưng chiếu theo nội quy thì phàm không phải đệ tử của Vạn Linh phái cũng không được truyền thụ, kẻ nào tự ý học lén sẽ bị nghiêm khắc trừng phạt.
    Phục Tử Minh khẽ nhíu mày, hắn cũng biết rõ Tiểu Thạch không phải là linh hồn sĩ, lai lịch cũng rõ ràng, lại nghĩ chắc vì quen hoạt động chân tay nên mới có thể mau lẹ như vậy, chỉ nhiêu đó cũng không thể gây ra chuyện gì. Hắn phắt phắt tay ra lệnh:
    - Được rồi, ngươi về chỗ của mình đi. Nên nhớ sau này phải chú ý việc của mình hơn.
    - Dạ.
    Tiểu Thạch đáp một tiếng rồi lui ra.
    Tiểu Thạch lại không hề biết rằng sau khi mình đi, Phục Tử Minh vẫn đang nhìn theo, với ánh mắt phức tạp đầy sự nghi hoặc.

    TTV Translate - Ứng dụng convert truyện trên mobile


  8. Bài viết được 2 thành viên cảm ơn::   [Hiện ra]
    fanmiq,
  9. #5
    Ngày tham gia
    Feb 2009
    Bài viết
    627
    Xu
    0

    Mặc định

    CỰ ĐẾ (1)

    ___________________________________________


    Hồi 5: Ám toán



    Ở phía sau núi, Tiểu Thạch đang chẻ cũi đem về dự trữ. những tiếng soạt soạt liên tiếp vang lên, mỗi nhát búa của hắn, khúc cũi lớn lại tách ra làm 3, làm 4 khúc nhỏ. Đã tròn nửa năm theo Yên Nhi tu luyện, số lượng quả thông hắn né được đã gia tăng đáng kể, đôi khi còn bắt được vài quả nữa và trọng lượng hắn phải mang trên người lúc này đã tăng đến 50 cân.
    - Quả nhiên ngươi ở đây.
    Nghe tiếng nói ở phía sau, Tiểu Thạch quay đầu lại nhìn, đúng thật là Lâm Khấu và Lã Tốn.
    - Sư huynh tìm đệ có việc gì?
    Tiểu Thạch hỏi, đề phòng tối đa.
    Lâm Khấu nhe răng cười gian ác, hắn gầm giọng nói:
    - Ngươi đã làm ta mang mối nhục như vậy mà còn ra vẻ không biết gì hả?
    Tiểu Thạch nhíu mày, quả nhiên tên Lâm Khấu đến để trả lại mối thù lúc trước. Đến hôm nay, có lẽ đã tới giới hạn của hắn rồi, thời gian gần đây Yên Nhi luôn nhắc có người hay lãng vãng gần nhà bếp,Tiểu Thạch đã nghĩ ngay đến Lâm Khấu, hắn không dám ra tay ở Vạn Linh vì biết thế nào mình cũng gặp rắc rối nên đã nhẫn nại chờ đến khi Tiểu Thạch vào núi thì xuất hiện.
    Nhưng Tiểu Thạch cũng không lo lắm, vì theo môn quy của Vạn Linh thì không được sử dụng vũ khí linh hồn đối với thường dân, như vậy, Tiểu Thạch vẫn có lòng tin mình có thể đối phó được với hai người, bất quá trốn đi cũng không phải không có khả năng.
    - Sư huynh muốn gì?
    - Ta muốn cái mạng của ngươi.
    Lâm Khấu rít lên, gương mặt to tướng của hắn tối sầm lại, hai mắt lại rực sáng một cách hung ác. Từ bàn tay của hắn một luồng sáng xanh xám bốc lên, trong chớp mắt hoá thành hai cái chuỳ to lớn trên không, hắn liền đưa tay nắm lấy cán chuỳ, xoay tít một vòng, đất đá rung chuyển dưới chân.
    Lã Tốn nãy giờ vẫn im lặng đứng bên canh Lâm Khấu cũng bắt đầu hành động, từ luồng sáng màu lam nhạt hiện ra một cây quạt và cơ thể của hắn dần lơ lửng trên không.
    - Các ngươi dám dùng vũ khí linh hồn?
    Tiểu Thạch bất ngờ trước tình huống trước mắt, dù biết rõ hai người trước mắt không phải thuộc hạng tốt lành gì nhưng không ngờ lại dám ngang nhiên quy phạm điều cấm kỵ nhất của Vạn Linh phái và của chính giới linh hồn sĩ, sử dụng vũ khí linh hồn với thường dân. Chỉ cần lộ ra, sẽ bị trừng phạt rất nghiêm khắc, thậm chí là phá nát vũ khí linh hồn, cũng chính là một phần linh hồn của họ.
    - Nếu ngươi chết thì ai biết được.
    Tiểu Thạch nắm chặt lấy cán búa, một giọt mồ hôi rơi xuống, vẻ mặt lạnh lùng không để lộ sợ hãi, hắn đang suy tính. Bây giờ, muốn bỏ chạy cũng khó, hai kẻ đó đã xuất ra quân bài tẩy, nếu Tiểu Thạch không chết chính là bọn hắn chết. Chống cự cũng không có cơ may thắng, hai người, mà có ai là linh hồn sĩ “hạ cấp” đâu.
    - Hôm nay, ngươi phải chết.
    Lâm Khấu gầm lên, hắn bắt đầu xoay hai cái chuỳ trong tay. Nhưng không đợi cho hắn xuất chiêu, Tiểu Thạch đã nhanh tay hắt cả đống củi trước mặt vào hai người.
    Bất ngờ bị tấn công, Lâm Khấu và Lã Tốn đếu không ngờ đến nên trong giây lát bị rối loạn, lợi dụng lúc đó, Tiểu Thạch đã bỏ chạy.
    Hai tên kia liền đuổi theo ngay, Lã Tốn do sức mạnh thuộc tính là “Phong”, có thể bay được trên không, lại thiên về tốc độ, trong phút chốc đã chặn được đường lui của Tiểu Thạch.
    - Ngươi muốn chạy đi đâu.
    Tiểu Thạch liền dùng búa hất lên một nắm cát vào mặt Lã Tốn, trong lúc Lã Tốn đang la hét, không mở mắt ra được thì Tiểu Thạch đã rẽ sang hướng khác chạy tiếp. Cùng lúc đó, Lâm Khấu đã đuổi kịp tới, hắn hét lên:
    - Cho ngươi chạy đằng trời…
    Hắn vung một chuỳ tới trước, Tiểu Thạch vật vã né trong khoảng khắc nguy hiểm, cái áo của hắn rách một đường dài, Lâm Khấu không dừng tay, lại tiếp tục đánh ra một chuỳ, lần này Tiểu Thạch không cách nào né được, lãnh trọn chuỳ đó, máu tươi ọc ra rơi bịch xuống đất.
    - Ngươi… ngươi…
    Lã Tốn cũng đã chạy tới, hai mắt đỏ ngầu tức giận, tay cầm cây quạt đưa lên cao quạt xuống một cái thật mạnh không hề nương tay.
    Vù…
    Cơ thể của Tiểu Thạch bị trận cuồng phong làm bay vút lên cao, cả những thứ xung quanh cũng bị cuốn vào. Trong cuồng phong trận, lại bị liên tiếp những thứ bị cuốn theo đó va chạm gây ra vô số vết thương trên người Tiểu Thạch.
    Ạch
    Khi cơn gió cuối cùng chấm dứt, Tiểu Thạch đã rơi xuống mép bờ vực, không còn lực chống đỡ. Lao đao ôm lấy những vết thương trên người, trong lúc mơ màng thì nghe thấy tiếng cười gian ác của Lâm Khấu.
    - Hôm nay, ngươi sẽ chết ở đây.
    Tiểu Thạch gắng mở hai mắt ra, nhưng mọi thứ trước mắt hắn đều nhạt nhoà không thấy rõ. Chưa kịp hiểu chuyện gì đang xảy ra thì mặt đất dưới chân đã nứt toạt. Điều cuối cùng Tiểu Thạch cảm thấy là hắn đang rơi…

    TTV Translate - Ứng dụng convert truyện trên mobile

    ---QC---


  10. Bài viết được 3 thành viên cảm ơn::   [Hiện ra]
    fanmiq,
Trang 1 của 4 123 ... CuốiCuối

Thông tin về chủ đề này

Users Browsing this Thread

Có 1 người đang xem chủ đề. (0 thành viên và 1 khách)

DMCA.com Protection Status