CỰ ĐẾ (1)
___________________________________________
Hồi 1: Vạn niên sơn
Quần núi Vạn Niên, là dãy núi đã tồn tại cả vạn năm, ngọn núi chính có tên gọi là Vạn Niên, chính là nơi cư ngụ của phái Vạn Linh, môn phái tu dưỡng linh hồn của con người.
Linh hồn trở thành vũ khí.
…
“Vạn niên sơn có phái Vạn Linh
Linh hồn cực đại, đại linh sư
Diệt gian, diệt ác giúp dân lành…”
Một đám trẻ con nắm tay nhau tạo thành một vòng tròn, vừa đi vừa hát bài vè về phái Vạn Linh.
Đây là một thôn làng ở dưới chân núi Vạn Niên, nhờ có phái Vạn Linh trấn tụ mà được hưởng phước lây, những bọn thổ phỉ, cướp giật không dám bén mảng, vì thế mà có được một cuộc sống thái bình. Đối với họ, những người không có khả năng triệu hoán vũ khí linh hồn, phái Vạn Linh chính là sự tự hào và mơ ước, sự tồn tại to lớn đó từ lâu đã trở thành một tín ngưỡng khiến muôn người tôn thờ.
Hôm nay, Tiểu Thạch được lệnh xuống núi mua vài thứ lặt vặt. Tiểu Thạch năm nay đã 14 tuổi, từ lúc 5 tuổi, trong cơn lưu lạc đã cùng mẫu thân đên núi Vạn Niên này, sau mẫu thân hắn chết dưới chân núi, vì thương xót nên chưởng môn phái Vạn Linh là Thạch Chấn Uy đã thu nhận hắn vào môn phái. Tuy miễn cưỡng cũng được gọi là thành viên của phái Vạn Linh nhưng vì chức vụ của hắn đến bây giờ vẫn quá thấp, nên không được hưởng nhiều quyền lợi như các môn đồ chính thức trong môn phái. Một thân áo lam đã sờn cũ, ngắn đi nhiều so với lúc trước, dép cỏ bện lại, lại thêm cái đầu tổ quạ không biết đã bao lâu không được chải chuốt… nhìn chung, nếu hắn không phải đã quen mặt với dân làng ở đây, hẵn ai cũng cho rằng hắn là một đứa khất cái. Bộ dạng của hắn quả thật nếu để các môn phái khác nhìn thấy thì đúng là làm xấu mặt cho phái Vạn Linh, nhưng lại nghĩ, cây nào mà chẳng có sâu, rồng còn có một cái vẩy ngược nữa là, thế nên chẳng ai thèm để ý, mà cũng có ai lại sẵn lòng giúp hắn sửa soạn chứ.
Đi ngang một cái hẻm nhỏ, bị những tiếng ồn ào trong đó phát ra làm chú ý, Tiểu Thạch theo quán tính quay đầu lại nhìn. Một đám thanh thiên vô lại đang ức hiếp một đứa trẻ ăn xin. Đứa ăn xin đó mặc một cái áo trùm nhếch nhác lớn, che kín cả mặt mày, nó đang bị cả đám xúm lại xô đẩy qua lại. Bị vấp chân, nó té nhào xuống đất, vẫn không phát ra một tiếng van xin.
Thấy cảnh đó Tiểu Thạch cảm thấy tức giận, nhưng hắn tuyệt không có ý muốn không ra mặt can ngăn. Hắn đã từng lâm vào cảnh đó, thậm chí đến tận giờ, hắn vẫn đang chịu như vậy. nếu không thể tự mình vượt qua thì mãi mãi vẫn bị kẻ khác chà đạp, sự giúp đỡ của người khác? Có thể thoát được hôm nay thì sao? Ngày mai, ngày mai nữa, có thể nhờ sự giúp đỡ của người khác mãi sao? Lại nữa, hắn có năng lực để giúp kẻ khác ư? Một kẻ vô năng như hắn.
Trong khoảng khắc quay đầu bỏ đi, đột nhiên hắn cảm thấy đứa bé đó đang nhìn mình, đôi mắt sáng lấp lánh không hề có ý van xin hay cầu cạnh hắn sẽ giúp mình, chỉ đơn giản nhìn hắn. Tiểu Thạch thoáng kinh ngạc nhưng rồi thầm nhủ do mình cả nghĩ thôi, đứa bé ăn xin đó vẫn đang nằm trên đất, chịu đựng sự chà đạp của những kẻ lớn hơn mình.
- Mày nhất quyết không chịu lên tiếng van xin à.
Một tên mặt mày bợm trợn lớn tiếng quát.
- Muốn kiếm việc ở đây sao? Mày nghĩ mày là ai? Một đứa không cha không mẹ như mày?
- Mà có thể do mẹ nó có chữa hoang, sinh ra rồi bỏ đi. Tao đã từng thấy một vụ như vậy rồi…
Lại thêm giọng của một tên ẻo lả góp vào. Lúc này, Tiểu Thạch đã đi qua con hẻm, nhưng toàn bộ lời nói đó hắn đều nghe thấy toàn bộ.
Tên mặt bợm trợn cầm một gúc cây lên định quất lên người đứa ăn xin thì bất ngờ bị một bàn tay nắm lại.
- Tên nào?
Hắn tức tối quay đầu lại nhìn, ngay khi thấy Tiểu Thạch hắn từ ngạc nhiên lại đổi thành giọng cười mỉa mai:
- Tưởng anh hùng phương nào hoá ra là tên đầu bếp phế vật ở Vạn Linh.
Môn đồ của phái Vạn Linh không một vạn cũng vài ngàn người, đương nhiên không phải ai cũng thuộc hạng anh hùng khiến người khác phải nhớ mặt, ghi tên, nhưng ở Vạn Linh ấy, lại có một kẻ đặc biệt khiến người ta chú ý. Đặc biệt không phải vì hắn lớn mạnh mà hắn nổi vì cái danh phế nhân của mình, người duy nhất không phải là linh hồn sĩ.
Linh hồn sĩ là tên gọi chung cho những người có khả năng gọi được sức mạnh của tứ đại nguyên tố: Địa (núi non, đất đai), Thuỷ ( sông, biển), Hoả (lửa, ánh sáng), Phong (gió) của vũ trụ thông qua linh hồn của mình, sức mạnh đó được thực thể hoá trở thành một loại vũ khí đặc biệt, tên gọi vũ khí linh hồn.
Chỉ có những người có tiềm năng đặc biệt về linh hồn mới có thể trở thành linh hồn sĩ, và nó được kích phát trong độ tuổi từ 6 đến 10 tuổi. Cũng có vài trường hợp sớm hoặc muộn hơn, nhưng Tiểu Thạch năm nay đã 14 tuổi, vẫn không thể triệu hoán vũ khí linh hồn của mình ra, có thể nói, hắn ta chỉ là một kẻ bình thường. Một kẻ bình thường mà lại ở Vạn Linh, nơi chui rèn linh hồn sĩ trở nên mạnh hơn không phải trò cười thì là gì.
Tiểu Thạch nhíu mày khi nghe câu châm biếm của tên mặt bợm trợn, những tên lâu la khác lại còn cười hùa theo, nhưng hắn không có vẻ tức giận, chính xác hắn đã từ lâu không còn tức giận với những lời cười cợt này nữa.
- Thả cho nó đi. – Tiểu Thạch nghiêm giọng nói.
Tên cầm đầu trợn mắt ngạc nhiên hỏi lại:
- Thả? Dựa vào mày sao? Nếu như mày có thể đánh thắng tao thì tao sẽ suy nghĩ lại.
Chưa nói dứt câu thì từ lòng bàn tay của hắn có một sáng xám nhạt xuất ra, một cái búa đá từ từ hình thành trong tay hắn.
Những tên khác nhìn theo với ánh mắt ngưỡng mộ và ghen tị, Tiểu Thạch thì hơi sửng sốt một tí, vẫn bảo trì im lặng.
- Tao cũng là linh hồn sĩ, đã nhiều lần xin gia nhập vào Vạn Linh phái mà không được chấp nhận. Tại sao một tên phế vật như mày lại được?
Hắn cay nghiến gằn từng chữ.
Tiểu Thạch nhìn người ở trước mặt, cũng định giải thích lý do cho hắn biết nhưng nghĩ lại thôi, đằng nào hai bên đánh một trận là không tránh khỏi rồi, mà Tiểu Thạch lại không có ý định bỏ trốn. Dù hắn chỉ là một đầu bếp nhỏ xíu trong một nhánh nhỏ, hẻo lánh nhất ở Vạn Linh thì hắn cũng đã gần 10 năm được nhìn thấy đủ loại vũ khí linh hồn, vừa liếc qua thì biết tên mặt bợm trợn này đúng là linh hồn sĩ thật, nhưng lại thuộc về “hạ cấp”, không có cơ hội để phát triển linh hồn hơn nữa, chính vì vậy hắn mới không được Vạn Linh phái thu nhận.
Kể từ lúc triệu hoán vũ khí linh hồn ra thì khí thế của tên mặt bợm trợn có phần thay đổi, sự dữ dội và uy chấn từ vũ khí của hắn toả ra khiến những kẻ yếu gan cảm thấy run sợ, vũ khí linh hồn của hắn có sức mạnh thuộc tính là “Thạch Sơn” thuộc về “Địa” trong tứ đại nguyên tố.
Tiểu Thạch không có vũ khí, cái hắn có chỉ là cơ thể rắn chắc dẻo dai sau nhiều năm xách nước, chẻ củi. Nhưng hắn không vẻ muốn bỏ cuộc. Dù có thua nhất định cũng không được đầu hàng, đánh không thắng cũng phải để cho đối phương mấy cái vết tích, đó chính là đều hắn rút ra sau khi sống đến giờ. Hắn không cầu thắng nên cũng chẳng sợ thua.
Phập
Tiểu Thạch đưa hai tay lên nắm lấy cây búa đá từ trên đánh xuống đầu hắn, sức nặng trăm cân từ cây búa nện xuống khiến hai chân hắn lún xuống đất một lỏm sâu.
- Hôm nay, tao sẽ bẻ mấy cái xương sườn của mày.
Tên mặt bợm trợn liếc nhìn Tiểu Thạch đang chống chọi vất vả mà rít lên.
Tiểu Thạch cắn răng chịu đựng, sức nặng từ cây búa đang càng lúc càng gia tăng, lấy trứng chọi đá kiểu này không phải là ý tốt.
Hai tay đang nắm chặt lấy búa đá của tên bợm trợn bỗng dưng buông ra, tên bợm trợn thấy thế liền cười đắc ý, cầm búa đá nện mạnh xuống lần nữa, nhưng Tiểu Thạch đã nhanh chân nhảy sang một bên cho một cú đá vào hông tên bợm trợn. lãnh trọn cú đá của Tiểu Thạch và cả phản lực khi búa đá nện xuống đất gây ra, cả người tên bợm trợn bay sang một bên, đâm thẳng vào tường rồi rơi bịch xuống đất, ói ra một ngụm máu, đánh rơi cả búa đá.
- Lão đại…
Mấy tên kia thấy thế liền la lên và chạy lại chỗ tên bợm trợn đang lăn lóc. Lợi dụng lúc đó, Tiểu Thạch chạy lại chỗ đứa ăn mày lôi dậy rồi chạy đi.
…
- Ngươi đi đi. Đây là chân núi Vạn Niên rồi, ta không thể đưa ngươi theo được. Đừng để gặp lại bọn vô lại lúc nãy.
Tiểu Thạch nhìn đứa ăn mày nói.
Đứa ăn mày không trả lời, cái áo trùm của nó che gần hết khuôn mặt nên cũng không biết đang biểu hiện gì. Không nhiều lời, Tiểu Thạch quay đầu bỏ đi.
- Tại sao lại quay lại?
Đột ngột đứa ăn mày lên tiếng hỏi, Tiểu Thạch dừng chân lại.
- Lúc đó rõ ràng ngươi không hề có ý giúp đỡ, đột ngột lại thay đổi… bởi vì, lời nói của tên kia sao?
Tiểu Thạch xoay lại nhìn, lại thấy ánh mắt của đứa ăn mày. Đôi mắt đen sâu thẩm, điểm ánh sáng rực rỡ cứ như đang nhìn xoáy vào trong linh hồn người khác. Tiểu Thạch bất ngờ vụt thoát khỏi ánh nhìn của đứa bé ăn xin đó.
- Lúc đó, linh hồn của ngươi đã dao động mãnh liệt. Là tức giận sao?
Nó lại nói.
Tiểu Thạch bắt đầu thấy khó chịu, cũng không muốn hơn thua với một đứa trẻ, hắn phớt lờ.
- Ngươi đừng tự cho mình thông minh nữa. bớt mấy lời nói nhăng, nói cuội lại đi. Đừng mong lần sau lại có người tới giúp.
Tiểu Thạch đi thẳng lên núi, đứa bé ăn xin vẫn đứng tại chỗ nhìn theo.
- Người đó… có linh hồn cực mạnh.
Đứa bé lẩm nhẩm, đôi mắt của nó lại loé sáng.
TTV Translate - Ứng dụng convert truyện trên mobile