TTV Translate - Ứng dụng convert truyện trên mobile
Hướng dẫn đăng truyện trên website mới
Đăng ký convert hoặc Thông báo ngừng
Trang 29 của 39 Đầu tiênĐầu tiên ... 192728293031 ... CuốiCuối
Kết quả 141 đến 145 của 193

Chủ đề: Thế giới ngầm - ansu16

  1. #141
    Ngày tham gia
    Feb 2009
    Bài viết
    261
    Xu
    299

    Mặc định

    Thế giới ngầm

    Tác giả: ansu16


    Quyển 2: Phong ba bão táp

    Chương 76:





    Song quyền đè lên nhau, uy lực mạnh hơn không biết bao nhiêu lần. Bản thân gã từng luyện qua vô số loại võ thuật, Đông Tây đủ cả, đặc biệt là những môn bắt nguồn từ nước X nên gã ta chẳng lạ gì mấy môn nội công nữa chứ. Gã nói:

    - Ha ha ha, mấy chưởng đó chỉ đủ để đuổi muỗi cho tao thôi.

    Bất chợt Việt xen vào:

    - Nhưng nếu có thêm tao nữa thì sao?

    Việt đang đứng quan sát cũng nhảy vào tham gia cuộc đấu. Nhìn qua hai chiêu ban nãy, anh nhận ra được người nọ vẫn không đủ khả năng thắng được gã sát thủ, dù gắng gượng lâu thêm nữa thì anh ta cũng sẽ thua. Nếu như thế hậu quả tất yếu là hai người cùng chết. Vì vậy, anh quyết định không đứng ngoài cuộc nữa. Tính mạng là quan trọng nhất, Việt đã bất kể thể diện của mình hợp công với người kia. Anh bèn sử dụng loại chưởng pháp lợi hại nhất của mình là Lão Mai Quyền kết hợp cùng Hổ Quyền, thỉnh thoảng lại dùng Hùng Kê Quyền chọc vào những chỗ hiểm độc trên người gã sát thủ làm gã liên tục bị phân tâm.

    Việt và người lạ liên thủ giáp công khiến cho tên sát thủ đối phó vô cùng vất vả. Võ công hai người kết hợp hoàn hảo đến mức kỳ dị, từ chiêu thức tới nội công, cứ như đồng đội chinh chiến cùng nhau nhiều năm rồi vậy. Những cú đấm mạnh như sấm sét của gã sát thủ đều bị chưởng lực của hai người hóa giải. Điều này có nằm trong suy nghĩ của bao giờ hắn đâu, hiện tại hắn đã nhận ra, nếu một người thì hắn thắng chắc, nhưng hai thằng bọn chúng hợp công thì nguy hiểm dồn dập.

    Trong đầu gã sát thủ bỗng nhiên nảy ra độc kế. Hắn giả vờ sơ xuất trúng phải một chưởng của người lạ. Tay trái của hắn bất chợt bị tê liệt, ra đòn chậm chạp, uy lực kém đi rất nhiều, chống đỡ khó khăn, lộ những sơ hở chết người, dần dần lâm vào thế yếu. Việt dĩ nhiên thấy được, rất vui mừng, nên anh ra chưởng tới tấp, ngay lập tức sập bẫy của đối phương tạo sẵn.

    Giao đấu thêm vài chiêu, gã sát thủ nhanh chóng phát hiện phần hông Việt không được bảo vệ tốt, hai mắt ánh lên sự thâm hiểm, hắn khẽ nhếch mép cười, tay trái đang buông thõng đột ngột nắm lại đấm thẳng vào. Việt choáng váng do trúng đòn đau, thế công trở nên chuệch choạch, anh liên tục lộ ra những sơ hở chết người. Tên sát thủ dễ gì để lỡ thời cơ, hắn nhanh như cắt, đấm một quyền cực mạnh.

    Việt trở tay không kịp, bị hắn đánh bay ra xa, thân thể đập mạnh vào thân cây, miệng phun ra ngụm máu lớn, mặt mày tái nhợt, rõ ràng dính nội thương rất nặng. Hơn nữa, dư lực quyền chưa hết, tiếp tục truyền sang thân cây làm nó rung lên bần bật, cành lá rơi xuống lả tả. Toàn thân Việt như bị rút cạn sức lực, đã hết cách đứng dậy, anh chỉ còn đành lấy tay ôm ngực và ngồi dựa vào thân cây theo dõi cuộc chiến.

    Biến cố bất ngờ này cũng ảnh hưởng người lạ khá lớn. Gã sát thủ loại bỏ thành công một người, kẻ ngáng đường không còn, áp lực giảm xuống, hắn cười lên khoái trá, vọt tới tấn công người lạ như cuồng phong bạo vũ. Người lạ thi triển khinh công tránh né những đòn hiểm hóc. Bất ngờ anh ta đá một cước thẳng ngực tên sát thủ, lợi dụng phản lực từ quyền đánh trả của kẻ thù, lộn người trong không trung hai vòng trở về sau. Tên sát thủ cũng không đuổi theo mà đứng tại chỗ cười ha hả, ra vẻ khinh miệt.

    - Hừ, tiếp chiêu này của tao đây!

    Người nọ đạp mạnh hai chân vào thân cây sau lưng, song thủ cùng phóng tống ra. Chưởng chưa tới mà gã sát thủ đã cảm giác áp lực đè nặng lên ngực, rõ ràng chiêu thức này rất lợi hại. Hai mắt gã nhíu lại, trở nên nghiêm túc. Hắn thật không ngờ đối phương có một chiêu thức thực sự đáng sợ. Gã xiết chặt hai nắm tay, cơ gân nổi cuồn cuộn, tư thế như cung đã giương, mũi tên sẵn sàng bắn đi bất kỳ lúc nào. Khi chưởng lực của người lạ đến gần tên sát thủ, mắt hắn lộ hung quang, sắp sửa tung đòn sấm vang chớp giật.

    - Mày quên tao rồi hả?

    Tiếng nói của Việt vang lên, đi kèm là luồng kình lực đột ngột từ trên cao ập xuống đầu tên sát thủ, thì ra Việt biết mình không thể đứng ngoài cuộc trơ mắt đứng nhìn nên đã từ đằng xa tung mình nhảy lên cao rồi đánh tới một chưởng.

    - Hừ!

    Tên sát thủ đưa một tay lên ngăn chặn, nào ngờ chiêu này của Việt chỉ là thùng rỗng kêu to, chứa rất ít nội lực. Hắn thấy chưởng lực này của Việt chẳng có tí sức mạnh nào, bèn gia tăng hết sức mạnh quyết một chiêu giết chết Việt, đồng thời gã cười mỉa nói:

    - Ha ha ha, đã kiệt sức rồi mà còn muốn nhảy vào, đúng là ngu ngốc.

    Việt đang vận công nên không dám đáp lại, chịu phải một chưởng của kẻ địch khiến anh đau đớn cùng cực, miệng phun ra một hộc máu. Mặt anh vốn tái nhợt nay lại càng thêm thê thảm. Việt chợt mượn lực chưởng của đối phương để nhảy sang một bên, thân thể vừa chạm đất thì đổ gục xuống, ngồi phịch lên nền đất, hộc liên tiếp ba ngụm máu tươi nữa, nhưng anh lại bật cười quái dị. Tên sát thủ đang bất ngờ trước nụ cười này thì Việt nói:

    - Mày mới là thằng ngu đấy! Mày tiêu rồi.

    - Ý mày...

    Tên sát thủ chưa kịp thốt ra hết câu thì trước ngực giống như bị búa tạ đập mạnh, hơi thở nghẹn lại, tóc bị thổi ngược về sau. Thì ra chưởng lực của người lạ đã áp sát vào tên sát thủ, gã ta muốn tránh thì không kịp rồi. Bản thân người lạ cũng ngạc nhiên trước hành động Việt lén ra tay vì trước đó anh ta thấy Việt đã không còn sức chiến đấu nữa.

    “Bùng!” Chưởng của người nọ đập trúng ngực gã sát thủ, sau đó là tiếng hét thảm thiết. Chưởng lực đẩy tên sát thủ bay vèo đi, miệng hắn phun ra vòi máu, thậm chí có cả tiếng “răng rắc” nho nhỏ vang lên trong lồng ngực. Gã sát thủ tự biết mình không thể tiếp tục giao chiến, bèn nương theo chưởng lực bỏ chạy.

    Nhìn theo bóng của tên sát thủ chạy mất hút, Việt bước thở phào nhẹ nhõm. Vừa rồi Việt nhân cơ hội gã sát thủ tập trung tất cả tinh thần vào việc chống đỡ chưởng lực của người nọ, anh âm thầm tiếp cận hắn, bất ngờ đánh ra một đòn. Tình hình đương lúc căng thẳng, gã sát thủ chắc chắn không lường được chưởng đó của Việt chỉ là dọa dẫm, buộc hắn phải chia sức ra chống đỡ nên hắn bị phân tâm, lơ là người kia. Cơ hội kết liễu hắn là đây.

    Giờ cả người chẳng còn chút sức lực nào, Việt chỉ biết ngồi im một chỗ cười cười, anh nói với người nọ:

    - Cuối cùng thì cũng thắng được hắn, đáng tiếc vẫn để hắn chạy thoát. Tôi rất cám ơn anh đã giúp, nếu hôm nay không có anh, chỉ sợ tôi đã mất mạng rồi.

    Vì hiện tại trời nhá nhem tối không nhìn rõ mặt mũi, nên Việt chỉ có thể thông qua giọng nói mà phán đoán tuổi tác. Người nọ Việt, lắc đầu:

    - Không có gì đâu, đây là chuyện tôi nên làm, nhưng mà...

    Anh ta dừng một lát rồi nói tiếp:

    - Tôi không thích việc anh đánh lén khi nãy cho lắm...

    Việt cười cười không đáp, nếu giao đấu một một e rằng khi lúc không bị thương bản thân anh cũng chưa chắc thắng được gã sát thủ. Việt thấy người này có võ công giỏi thật đấy nhưng rõ ràng là kinh nghiệm thực chiến không có nên mới nói như vậy, hơn nữa chắc người này tuổi cũng ngang tuổi anh nên suy nghĩ còn quá đơn giản, mà thật ra không trách gì được, người này võ công tuy giỏi nhưng đâu phải ai cũng là người trong xã hội đen như Việt. Người kia hỏi tiếp:

    - Anh có thể đứng lên được không? Tôi đỡ anh xuống núi.

    Việt chống tay thử rồi lắc đầu:

    - Tạm thời vẫn chưa được.

    - Thế tôi ngồi đây với anh một lát cũng được.

    - Cám ơn.

    - Không có gì, chuyện nên làm mà.

    Người kia ngồi xuống đối diện với Việt. Hai người ngồi ở tư thế này có thể trợ giúp nhau, quan sát được khoảng không gian sau lưng của đối phương để đảm bảo an toàn tối đa. Người kia hỏi Việt:

    - Tôi tên Đại Nam, anh tên là gì vậy?

    Việt bật cười lớn:

    - Tôi tên là Quốc Việt, ha ha, không ngờ tên hai chúng ta lại có chút thú vị.

    Nam cũng cười theo, không hiểu sao mà sự xa lạ giữa hai người lại dường như không hề tồn tại, Nam hỏi Việt:

    - Này, tại sao anh lại bị đuổi giết thế?

    Việt lắc đầu:

    - Tôi không biết nữa, nhưng tôi biết tên đó là sát thủ.

    Việt nói ra tên sát thủ để nhắc nhở đối phương sắp tới đây phải cẩn thận. Chỉ là Nam nghe xong thì lại ngẩn mặt ra:

    - Sát thủ? Chúng là ai thế?

    - Là mấy kẻ đâm thuê chém mướn ấy.

    Người bình thường thì chả mấy ai nghe đến danh từ “sát thủ” nên không biết là điều dễ hiểu. Việt bèn nhắc nhở Nam:

    - Tôi bị người ta thuê sát thủ đến giết, giờ anh bị gã sát thủ thấy mặt nên chắc chắn sẽ gặp nguy hiểm. Thật xin lỗi, đã làm liên lụy đến anh.

    - Không sao, dù gì thì tôi cũng chẳng ở đây lâu, tôi sắp phải đến nơi khác học đại học, gã sát thủ đó muốn tìm ra tôi e là không được.

    - Chỉ mong là thế, mà anh nói anh còn đi học đại học sao?

    Việt ngạc nhiên, anh cứ tưởng Nam với trình độ võ công cao như thế thì ít ra cũng lớn hơn mình nhiều tuổi chứ không nghĩ đối phương còn là một sinh viên. Nam gật đầu:

    - Phải, tôi mới thi đậu đại học năm nay thôi.

    Việt bật thốt lên:

    - Cái gì? Vừa thi đậu đại học năm nay sao? Còn nhỏ hơn tôi hai tuổi nữa.

    Đầu óc bỗng dưng choáng váng, bao lâu nay anh cứ tưởng mình luyện được trình độ võ công thế này độ tuổi rất trẻ thì đã là nhân tài võ thuật rồi, không ngờ còn có người kinh khủng hơn nữa, còn có thiên lý nữa không đây. Hay chính bản thân mình đã quá tự cao? Ếch ngồi đáy giếng thật rồi, sự kiêu ngạo của Việt vì thành quả của mình đạt được phút chốc đổ sụp, mà phía đối diện Nam cũng ngạc nhiên:

    - Anh lớn hơn hai tuổi, vậy anh năm nay mới hai mươi mốt tuổi à? Không ngờ đấy, em chưa thấy ai như anh cả.

    Việt nở nụ cười gượng gạo để che lấp sự xấu hổ của mình. Tiếp tục đề cập vấn đề này chỉ càng mất mặt mũi, Việt bèn lảng sang chuyện khác:

    - Ha ha, chúng ta sàn sàn nhau thôi. Mà này, sao em lại ở trên núi này thế.

    Nam đáp:

    - Em đến đây chơi với chị, nghe chị em kể có đỉnh Bàn Cờ đẹp lắm nên mới tò mò, một mình leo lên đỉnh xem thế nào. Ai ngờ vừa định đi về nhà thì tình cờ bắt gặp anh đang bị hại nên mới giúp một tay.

    - Ra vậy, nếu như không có chuyện trùng hợp này thì e hôm nay anh đã bỏ xác ở trong rừng.

    Việt và Nam đều có cảm giác ly kỳ, hai người lạ gặp nhau nhưng lại nói chuyện hợp như hai chiến hữu lâu ngày vậy, có lẽ một phần là vì cả hai vừa cùng hợp sức đánh đuổi gã sát thủ chăng? Việt lắc đầu gạt suy nghĩ này ra khỏi đầu, hoàn cảnh của anh hiện tại không cho phép anh kết bạn lung tung nữa, cuối cùng chỉ làm hại người đó mà thôi. Việt hít một hơi, cảm giác chân khí đã thông suốt thì chống tay đứng dậy dựa vào thân cây:

    - Được rồi, chúng ta xuống núi thôi, chứ để tên sát thủ nào khác nữa đến đây thì cả hai chúng ta sẽ chết.

    - Phải, để em đỡ anh xuống núi. Chúng ta đi chung một đoạn đường này cho vui.

    - Cám ơn nhiều.

    Đại Nam đỡ lấy sau lưng Quốc Việt từ từ xuống núi. Vì Việt mang nội thương trên người nên không thể thi triển khinh công, chứ với trình độ võ công hai người, chứ độ cao này chẳng là gì cả.

    TTV Translate - Ứng dụng convert truyện trên mobile



    Link luận đàm: http://www.tangthuvien.com/forum/showthread.php?t=96092
    ---QC---
    Truyện Chân long kiếm: Hidden Content Hidden Content Thế giới ngầm Hidden Content http://www.tangthuvien.com/forum/showthread.php?t=96092


  2. Bài viết được 4 thành viên cảm ơn::   [Hiện ra]
    adbn,Darkzergling,heroatpro,ngocnghechvn,
  3. #142
    Ngày tham gia
    Feb 2009
    Bài viết
    261
    Xu
    299

    Mặc định

    Thế giới ngầm

    Tác giả: ansu16


    Quyển 2: Phong ba bão táp

    Chương 77:





    Hai người vừa đi xuống núi vừa nói chuyện. Đại Nam đã không thể nén nổi cơn tò mò nữa, bèn hỏi:

    - Anh Việt này, em muốn hỏi anh một vấn đề, anh làm gì mà bị sát thủ đuổi giết vậy? Đã xảy ra lâu chưa ạ?

    Việt nhún vai trả lời:

    - Cũng không có gì to tát cả, hơn nửa năm trước, khi anh đang đi tìm việc làm thêm, đã vô tình đắc tội một số người, ngờ đâu những người đó tàn nhẫn như vậy, thuê cả sát thủ đến giết anh.

    Nam bắt đầu thấy hứng thú:

    - Đắc tội gì ghế thế? Hay anh lỡ gây sự với xã hội đen?

    Nam thấy trên phim ảnh toàn kiểu này nên suy đoán như vậy. Việt tặc lưỡi nói:

    - Cũng gần như là thế, haiz...

    Nam tỏ vẻ lo lắng:

    - Rắc rối lớn đây, theo em thấy thì nếu chưa giết được anh thì chúng nhất định sẽ không chịu dừng tay lại đâu.

    - Ừ, anh biết chứ, anh cũng đang đau đầu không biết giải quyết chuyện này ra sao đây.

    - ...

    ...

    Hai người mất chừng mười lăm hai mươi phút thì đi xuống tới chân núi, đèn đường ở đây đã được bật sáng. Nam nhìn Việt từ trên xuống dưới mấy lượt rồi nói:

    - Anh Việt này, giờ quần áo trên người anh đã rách như vậy, lại dính đầy máu nữa, em e là anh không thể trở về lúc này được đâu.

    Việt cười cười lắc đầu:

    - Anh ở một mình nên không cần lo lắng điều đó mà em mới nên thay hơn anh đó. Chị em mà thấy em như thế này thì em xong đời rồi đấy.

    Tuy Nam có võ công rất giỏi nhưng nhắc tới cơn giận dữ của bà chị mình thì không khỏi rùng mình, phải phải, chị ấy mà giận thì hậu quả rất khủng khiếp. Bởi thế Nam gật đầu như gà mổ thóc:

    - Anh nói rất chính xác, em đi tìm chỗ nào để làm sạch người đây. Hẹn gặp anh sau.

    - Ừ. Tạm biệt.

    Nam lập tức vọt đi ngay, không thể khiêu khích uy nghiêm của bà chị được. Việt thấy bộ dạng hoảng hốt của cậu ta thì bật cười. Nhưng rồi Việt sực nhớ lại là chưa kịp xin phương thức liên lạc với Nam thì sao hẹn gặp lại đây, bó tay rồi; mà thế cũng tốt, ít ra cậu ta không bị liên lụy nữa.

    Việt trở về phòng trọ của mình, là căn phòng cũ trước khi phải chạy trốn chứ không phải là phòng cũ kia. Đồ đạc anh cũng đã chuyển sang phòng mới cả rồi. Việt vừa về gần phòng trọ của mình thì thấy hai người vừa chuẩn bị rời đi, có lẽ họ thấy anh không có ở đây nên bỏ đi. Việt thấy gương mặt của hai người đó thì thầm kêu không hay, đang muốn lẩn trốn thì anh đã bị họ phát hiện. Một người lên tiếng gọi anh rồi cùng người bên cạnh chạy tới chỗ anh đứng. Việt chỉ còn cách cười khổ:

    - Sao hai em lại đến đây?

    Hóa ra là Quỳnh và Ngọc đến tìm Việt. Quỳnh nói với Việt:

    - Chúng tôi đến gặp anh có việc muốn nói.

    Chỗ Việt đứng may mắn không có ánh đèn đường nên hai cô gái không thấy được tình trạng của Việt hiện tại. Việt cố gắng tránh gặp hai cô vào lúc này:

    - Có chuyện gì ngày mai chúng ta nói được không? Giờ cũng gần chín giờ rồi, ở đây hầu như là dân đầu đường xó chợ, hai em đi lại khuya thế này không ổn chút nào đâu.

    Ngọc vẫn kiên quyết:

    - Không được, chuyện này liên quan đến sức khỏe của ba tôi, không thể để trễ được.

    Việt hỏi lại:

    - Ba em gặp nguy hiểm gì sao?

    Ngọc nói:

    - Chuyện dài lắm, chúng ta vào nhà rồi nói.

    - Ơ cái này...

    Việt do dự hồi lâu, làm sao để hai cô ấy vào nhà giờ này được chứ. Quỳnh thấy thế thì lấy làm lạ, bèn hỏi:

    - Sao vậy? Phòng anh cất giấu thứ gì xấu không muốn cho chúng tôi thấy à?

    Việt lắc đầu:

    - Không phải, chỉ là... chỉ là...

    Việt ậm ừ một lúc rồi đành gật đầu chấp nhận:

    - Thôi được, để anh đưa hai em vào nhà.

    Việt thở dài, phải lấy chìa khóa mở cửa. Hai cô vốn đang rất khó hiểu trước thái độ tối nay của Việt, nhưng khi Việt bật đèn lên, hai cô phát hiện thương thế thê thảm của Việt thì thốt lên thất thanh:

    - Anh bị sao thế này? Sao lại bi thương nặng thế?

    Việt vội vàng đóng cửa lại và ra dấu cho hai cô gái nhỏ giọng xuống:

    - Không có gì, đừng để hàng xóm biết chuyện này.

    Dù hai cô gái rất hận Việt, song tình cảm cũng rất sâu đậm, thấy Việt bị thương rất nặng, hơn nữa cả người đầy máu, hai cô tất nhiên lo đến cuống quýt lên. Việt an ủi hai cô đôi ba câu:

    - Không có gì, chỉ là vết thương nhẹ thôi, đây là máu của người khác. Anh đi tẩy rửa trước đã, chuyện của chú Tâm chúng ta nói sau nhé.

    Việt không đợi hai cô gái phản ứng, lập tức lao đi lấy quần áo mới rồi vào phòng tắm tẩy sạch vết máu trên người. Có điều gương mặt trắng bệch không còn sức sống do mất máu quá nhiều, hiển nhiên hai cô gái không tin lời nói dối của Việt, hai cặp mắt đều hướng vào phòng tắm đầy vẻ lo âu và sợ hãi. Gần nửa tiếng sau, Việt mới ra khỏi phòng tắm. Anh mở tủ lạnh nốc liền hai hộp sữa cho lại sức; kế tiếp lấy băng bông quấn lại chỗ vết thương trúng đạn rồi mới tiếp chuyện với Quỳnh và Ngọc. Quỳnh hỏi Việt trước:

    - Vì sao anh bị thương nặng thế chứ? Anh không biết quan tâm đến bản thân mình sao?

    Việt nói:

    -Anh đã nói là anh chỉ bị thương nhẹ thôi mà, em không cần lo lắng nữa. Được rồi, bỏ qua cái này đi, chú Tâm bị sao vậy?

    Ngọc không trả lời Việt mà tiếp tục xoáy vào vết thương trên người Việt:

    - Chẳng lẽ vì trả thù mà anh bất chấp mọi cái giá thế ư? Có đáng không?

    Ngọc nhanh chóng hiểu ra Việt bị thương hoàn toàn là do hận thù giữa Việt và người đàn ông trung niên kia. Việt buồn bã trong lòng, miệng nói:

    - Đây là cuộc sống anh lựa chọn mà, em đừng nhắc tới mấy cái này nữa. Mà hai người cứ nghĩ đến những vấn đề này chỉ khổ bản thân thôi, hai người cũng thật là.

    Những điều Việt nghĩ trong đầu thì hai cô gái đã hiểu từ lâu, cả ba đều ngầm tránh đề cập đến nó để không phải khó xử; Việt thì muốn dứt tình với hai cô gái mặc kệ tạo ra hậu quả thế nào để một lòng trả thù cho cha mẹ, tại sao ông trời cứ sắp xếp tình huống trái ngang thế này chứ? Cả ba người nhất thời không biết nói, không khí trở nên im lặng một lúc lâu, cuối cùng thì Việt lên tiếng:

    - Tạm thời những kẻ kia đã bị anh làm bị thương nên chắc chắn trong khoảng thời gian này sẽ không tìm đến gây sự nữa, sẽ không xảy ra cái gì nữa. Quay lại chuyện ba em đi Ngọc, chú ấy gặp nguy hiểm à?

    Ngọc đáp:

    - Tạm thời thì chưa, nhưng cảnh sát bảo để an toàn thì chuyển ba tôi về nhà, dù gì đó là nhà riêng, làm gì cũng tiện, hơn nữa khó có ai xâm nhập vào để hại ông ấy được.

    Việt hỏi:

    - Thế bác sĩ cũng đồng ý rồi à?

    - Ừ. Cảnh sát cũng sẽ phái thêm người âm thầm bảo vệ ông ấy.

    - Vậy cũng tốt rồi, mà chuyện này thì cần gì phải đến tận phòng anh. Em gọi điện cho anh là được rồi.

    - Tôi cũng gọi cho anh mười mấy cuộc mà lần nào cũng không liên lạc được. Tôi gọi cho cô ấy...

    Ngọc chỉ vào Quỳnh:

    - ... Cô ấy cũng không liên lạc được với anh nên hai người chúng tôi mới đến đây để tìm anh, đợi rất lâu mới gặp được.

    - Ủa sao lại không gọi được?

    Việt ngạc nhiên đi lấy điện thoại thì mới phát hiện điện thoại đã hết pin, thảo nào hai cô gái không gọi vào số của anh được. Đây là Việt tự hại mình rồi, buổi chiều trước khi đi tìm địa chỉ đặt văn phòng công ty anh quên không kiểm tra lượng pin điện thoại. Anh lại nghe Ngọc hỏi:

    - Anh biết vì sao tên Hiếu lại hại cha tôi không? Tôi suy nghĩ mấy ngày nay vẫn không tìm ra được nguyên nhân.

    Việt ngẩn ra, để cho cô ấy biết được nguyên nhân thì tốt hay xấu đây. Nhìn gương mặt tiều tụy của cả hai cô gái, Việt rất đau lòng, không nỡ để hai cô khó nhọc tìm hiểu nữa nên trả lời:

    - Một phần là vì những nguyên nhân không liên quan tới gia đình của em, còn chủ yếu theo anh nghĩ thì do hắn ghen với anh, nhất là sau lần đó.

    Nghe tới đây, gương mặt của Ngọc ửng hồng vì xấu hổ, cô đương nhiên hiểu Việt đang nhắc đến “lần nào”. Cô định nói gì đấy thì Việt đã cắt ngang:

    - Chắc giờ em cũng đã đoán ra được lần đó em trúng thuốc là do hắn ta bỏ vào ly nước. Hắn định giả kế vu hại cho anh hòng đục nước béo có, chỉ là hắn không nghĩ tới anh vẫn có thể chịu đựng được đưa em trốn thoát được, cuối cùng giữa anh và em xảy ra chuyện đó nên hắn mới rất tức giận. Có lẽ khi đấy hắn cũng vừa có được sức mạnh kỳ dị kia.

    Trước đây Quỳnh vốn đã mơ hồ nhận ra giữa Việt và Ngọc có gì đó không tầm thường nên ban đầu Quỳnh còn chút bình tĩnh nhưng nghe đến những lời cuối của Việt thì cô biết được ngay, gương mặt cũng đỏ ửng như ráng chiều. Bên này Việt vẫn nói tiếp:

    - Chính vì vậy hắn hại ba em thật ra là nhằm mục đích đưa anh vào chỗ không thể tồn tại được nữa, thậm chí hại luôn cả Quỳnh, vì hắn mà anh và Quỳnh đã...

    Tới đây thì Việt đã nhận ra mình quá lời rồi, tiếc là hai cô gái vẫn hiểu hàm ý của Việt dù Việt mới nói nửa câu. Nhắc đến chuyện tế nhị, hai cô gái đều đỏ mặt, trong lòng vừa thẹn vừa đau xót, không ngờ cả hai cô đều đã trao đời con gái bản thân mình cho tên khốn kiếp trước mặt. Vẻ xấu hổ của hai cô gái quyến rũ vô cùng, nhưng Việt lại không hề có tâm trạng thưởng thức, anh chỉ muốn tát mình mấy cái thật đau vì cái tội lắm mồm. May mắn lúc này chuông đồng hồ đột nhiên rung lên, Việt ngẩng đầu lên nhìn thì mới biết đã mười giờ mười lăm rồi. Việt nói:

    - Khuya lắm rồi, hai em nên về thôi, để anh đưa hai người về.

    Đây là cách tốt nhất để phá vỡ sự xấu hổ bất đắc dĩ này nên hai cô gật đầu và đứng dậy. Anh đi đến mở cửa ra, đồng thời nói:

    - Bây giờ cảnh sát đã nắm một vài chứng cứ phạm tội của Đình Hiếu lẫn cả cha mẹ hắn, nay mai bọn chúng sẽ bị bắt thôi. Sau này hai em đi đâu cũng nhớ quan sát trước sau, tên Đình Hiếu có thể ra tay bất cứ lúc nào đấy.

    - Bọn tôi biết rồi, không cần anh nhắc điều này đâu.

    - Ừ ừ, chúng ta đi thôi.

    Việt đeo mặt nạ da lên và để hai cô gái đi trước, còn anh giữ khoảng cách hai mét ở phía sau. Nhìn hai cô gái cứ đi tới trước mà không ai nói một lời, Việt bỗng bật cười khi anh nghĩ nếu như đổi lại là một người không phải là bản thân anh lúc này thì chả khác gì một kẻ xấu bám theo hai cô gái với ý đồ bất lương. Việt đưa hai cô gái về tận nơi, đảm bảo hai cô đã an toàn thật sự rồi mới về lại phòng mình.

    Việt móc điện thoại ra định gọi cho Thương để báo cho cô ta biết chuyện chiều nay, do dự giây lát rồi Việt vẫn bấm nút gọi, mặc dù giờ đã khuya nhưng cũng nên để cho cô ta biết chuyện này. Giọng Thương đầu bên kia vang lên:

    - Mười giờ rưỡi còn gọi tôi thế này chắc có chuyện quan trọng gì hả?

    Nghe tiếng của cô ta, Việt đoán cô ta vẫn chưa ngủ nên nói:

    - Tôi biết cô chưa nghỉ ngơi nên gọi báo cô là chiều nay tôi lại bị sát thủ truy sát.

    Nghe vậy thì Thương trở nên nghiêm túc hơn:

    - Anh lại gặp sát thủ nữa à? Tên đó đủ sức làm bị thương anh không vậy?

    Việt đáp:

    - Có một chút, nhưng ngược lại tên đó cũng bị tôi đánh bỏ chạy rồi, tiếc là không bắt được hắn cho cô.

    Việt nhận hết công lao về mình không phải tham lam mà vì không muốn nhắc đến Nam cho cô ta biết, nếu không thì chuyện này sẽ phức tạp hơn nhiều.

    TTV Translate - Ứng dụng convert truyện trên mobile



    Link luận đàm: http://www.tangthuvien.com/forum/showthread.php?t=96092
    Truyện Chân long kiếm: Hidden Content Hidden Content Thế giới ngầm Hidden Content http://www.tangthuvien.com/forum/showthread.php?t=96092

  4. Bài viết được 4 thành viên cảm ơn::   [Hiện ra]
    adbn,Darkzergling,heroatpro,ngocnghechvn,
  5. #143
    Ngày tham gia
    Feb 2009
    Bài viết
    261
    Xu
    299

    Mặc định

    Thế giới ngầm

    Tác giả: ansu16


    Quyển 2: Phong ba bão táp

    Chương 78:





    Thương nói:

    - Anh tả lại được hình dáng của tên sát thủ không? Biết đâu tôi có thể lấy được thông tin về gã đó từ hình cảnh quốc tế.

    Việt theo trí nhớ của mình về tên sát thủ mà tả lại cho Thương biết. Thương nghe xong thì chau mày, hiển nhiên cô nhận ra kẻ này, có điều cô không cho Việt biết, còn hình cảnh quốc tế chỉ là cái cớ thôi. Bỗng cô nghe tiếng còi xe vang lên trong điện thoại của Việt, cô hỏi:

    - Anh đang ở ngoài đường à?

    Việt thừa nhận:

    - Ừ, tối tôi có việc cần ra ngoài, tên sát thủ cũng đã bị thương nên tôi tạm thời an toàn.

    Thương nhắc nhở:

    - Cẩn thận đấy, theo như tôi đoán thì người thuê sát thủ đã liên lạc với một tổ chức sát thủ để thuê người giết anh, dù sao phía chúng tôi đang cần anh trợ giúp bắt tên Hiếu, anh thể để xảy ra bất trắc cho cả hai phía chúng ta.

    - Cô yên tâm, tôi tự biết cân nhắc.

    - Vậy thì tốt, tôi cúp máy đây

    - Ừ, hẹn gặp sau.

    Việt trở về phòng và leo lên giường đi ngủ. Nhờ vào sự trợ sức của cậu nhóc tên Đại Nam kia, tên sát thủ đã bị nội thương, ít ra mấy ngày sắp tới Việt sẽ đỡ phải lo lắng cho tính mạng của mình hơn nhiều. Bởi vậy, tâm trạng Việt giờ khá thư thả, anh nhanh chóng chìm vào giấc ngủ ngon.

    Còn Nam ở bên này thì lại hưng phấn chẳng chợp mắt được. Trận đấu buổi chiều ở trong rừng đã mở rộng tầm mắt cho Nam. Bao lâu nay Nam cứ tưởng bản thân luyện võ mười lăm mười sáu năm thì ngoại trừ người dạy võ cho mình thì hiếm có người đang ngang tài ngang sức, không ngờ lại có thể bắt gặp một người có công lực cao nhường này, thậm chí là nhỉnh hơn một chút. Nam định gọi cho bà Mai (là người dạy võ cho Nam) để khoe chuyện này, nhưng nhớ tới khuya thế này thì ba Mai đã ngủ nên dừng lại không gọi nữa, chẳng qua cứ nén sự hưng phấn trong người làm Nam vô cùng khó chịu. Nam đành bật máy tính xách tay lên vào mạng một lúc rồi mới đi ngủ.

    Sáng hôm sau, Nam lại muốn đi chơi, đáng tiếc bà chị của Nam bảo cậu ngoan ngoãn ở nhà lo việc hộ. Nam đang sắp sửa cự cãi thì bắt gặp ánh mắt dữ tợn của chị, lập tức co vòi lại mà gật đầu như gà mổ thóc, cậu chỉ đành chuyển hứng thú đó sang buổi chiều; đồng thời trong lòng không hiểu tại sao anh rể lại có thể chinh phục được bà chị đáng sợ của mình, à, cả sự khâm phục nữa chứ.

    Đến chiều thì bà chị của Nam lại bảo cậu đi theo anh rể để giúp một số việc, trước uy thế của bà chị, cậu còn mỗi nước là nuốt hết uất ức vào bụng, “vui vẻ” đi theo anh rể. Cũng may, anh rể cậu có tiết lộ thông tin là buổi tối có hội chợ gì đấy rất hay nên cũng khiến cậu giảm bớt tâm trạng buồn bực. Qua bữa cơm tối, Nam không nén nổi cơn “ham chơi” nữa mà vọt đi ngay. Chị cậu dù tức giận vì thói trẻ con này nhưng chẳng thể phát tác được, dù gì thì cậu vào đây là để đi chơi thư giãn sau kỳ thi đại học.

    Nam đến hội chợ thì bị choáng ngợp bởi không khí rộn ràng ở đây, không những rất đông người đến xem mà còn có nhiều trò vui, đặc biệt nghe đâu có cả gánh xiếc đến đây biểu diễn cho người dân thành phố. Kể ra cũng chả trách được Nam vui như thế, bởi lẽ cậu sống ở nông thôn hơn mười tám năm trời, rất ít khi được đến phố thị, bây giờ tiếp xúc với các hình thức giải trí phong phú ở thành phố lớn như thành phố D thì đương nhiên còn gì vui hơn nữa đây. Đáng buồn, Nam mang theo khá ít tiền nên chỉ có thể mua vé chơi mấy trò đơn giản và xem gánh xiếc biểu diễn, đến khi rời khỏi hội chợ cậu cảm thấy rất tiếc nuối.

    Tiếp theo cậu đi dạo trên các đường lớn để ngắm cảnh phồn thịnh, sầm uất của phố thị. Nam đang đi dạo thì bỗng dưng Nam bắt gặp lại Việt vừa ra khỏi một con đường nhỏ, Nam hớn hở chạy lại bắt chuyện với Việt:

    - Ủa! Anh Việt, chúng ta lại gặp nhau rồi.

    Gặp lại Nam, Việt cũng rất vui, anh tay bắt mặt mừng với cậu ta:

    - A Nam, không ngờ lại gặp chú em ở đây. Chúng ta thật có duyên thật đấy

    Nam cười lớn:

    - Phải phải, nhà anh ở chỗ này ạ?

    Việt lắc đầu mà chỉ tay tới đường mình vừa đi ban nãy và nói:

    - Chỗ này là nhà trọ của một người bạn của anh. Hôm nay vì có chút chuyện cần thằng bạn đấy giúp nên đi đến đây, khi trở về thì gặp em ở chỗ này.

    Thật ra là Việt đi đến phòng trọ của ông anh Thành Nhân - người trọ cùng phòng của Việt khi Việt mới vào học đại học (xem lại những chương đầu truyện). Thành Nhân có kỹ năng máy tính rất giỏi nên Việt mới đến chỗ anh ấy học hỏi một ít kiến thức. Thời buổi hiện nay không thể không có kỹ năng về máy tính cũng như về công nghệ hiện đại. Đáng tiếc là dự tính không được như ý, Thành Nhân không có ở phòng, Việt liên lạc bằng điện thoại thì mới biết là lúc này Thành Nhân đang bận xử lý công việc ở công ty nên không thể trở về dạy máy tính cho Việt được. Việt đành phải quay trở về nhà, trùng hợp là lại gặp Nam ở đây.

    Nam lôi điện thoại của mình ra và nói:

    - À anh Việt này, lần trước đi vội quá chưa kịp xin số điện thoại của anh, anh cho em xin số cái nào.

    Việt bật cười, cảm thấy cậu nhóc này có võ công cao mà sao tính tình còn trẻ con quá vậy. Việt cũng không từ chối mà đọc số điện thoại của mình cho cậu ta, là số thật sự chứ không phải là số dưới danh tính “Lâm”. Nam nháy máy vào điện thoại của Việt xong thì nói tiếp:

    - Anh Việt này, chúng ta tìm chỗ nào vắng vẻ để tý thí võ công một chút đi.

    Gặp lại Việt làm Nam nhớ tới trận đấu trên núi bữa trước, chân tay cậu bắt đầu ngứa ngáy. Lúc còn ở quê, ngoài bà Nam thì Nam không có một ai để luyện tập võ công cùng, lần này đến thành phố D, gặp được một cao thủ ngang trình, tất nhiên sẽ ngứa nghề muốn tỷ thí để thỏa lòng đam mê võ công. Bản thân Việt lâu nay cũng chẳng có “bạn võ” để tập cùng nhau nên cũng có tâm trạng như vậy, có điều ngày mai anh còn một cuộc hẹn với công ty Tuyền Khoa để bàn chuyện làm ăn nên đành phải từ chối:

    - Ha ha, anh cũng đang có ý định như em vậy nhưng mà tiếc quá, mai anh có việc phải đi sớm nên tối nay chắc phải từ chối rồi.

    Nam thất vọng:

    - Thế à, chán nhỉ.

    Việt cười cười:

    - À thế này đi, tối mai anh rảnh, hay là chúng ta hẹn tối mai tỷ thí, em thấy sao hả?

    Tất nhiên Nam gật đầu đồng ý ngay:

    - Được đấy, thế thì chúng ta hẹn gặp vào tối mai, em sẽ cố gắng tìm chỗ nào đấy thật tốt rồi báo lại với anh.

    Việt nói:

    - Không cần em tốn sức như thế đâu, anh vốn có một chỗ tốt nhất rồi, anh hay đến đó luyện công, mai anh sẽ gọi em ra đây rồi chúng ta cùng đi đến đó.

    - Vậy tốt quá.

    - Được rồi, anh về đây, hẹn gặp em tối mai.

    - Vâng, tạm biệt anh.

    - Tạm biệt.

    Việt chào một cậu rồi đi thẳng về phòng trọ của mình, còn Nam thì tạm thời nén hưng phấn trong lòng xuống rồi tiếp tục tìm chỗ nào đó hấp dẫn để chơi.

    Nam đi dạo thêm vài vòng nữa. Khi Nam đi tới quảng trường có đài phun nước lớn nhất của thành phố D, Nam đột nhiên giật mình nhìn vào bóng lưng của một người đi trước mình không xa, nghĩ bụng: “A! Người phương Tây kia... đó không phải chính là gã sát thủ đã đánh nhau với mình và anh Việt ở trên núi hay sao?”

    Nam nheo mắt nhìn kỹ hơn. Mắt Nam có thi lực rất tốt, tuy rằng đường phố ở đây đông đúc, vẻ ngoài của hai người đó cũng không có gì khác thường, hết sức bình thường nữa là đằng khác, thế nhưng bằng đôi mắt sắc bén như chim ưng, Nam dễ dàng nhận ra một trong hai kẻ là tên sát thủ đuổi giết Việt: “xem nào, đúng là hắn rồi. Không ngờ hắn vẫn còn ở đây. Hắn đang đi đâu thế nhỉ?”

    Nam thấy gã sát thủ bỗng nhiên chuyển hướng đi, đồng thời một người khác cũng chuyển sang hướng đó, nhịp bước đi tương tự với gã sát thủ, người này là một người châu Á, chỉ là không rõ là người này là người nước nào ở châu Á. Nam nghi ngờ hai người này có quen biết với nhau. Thấy hai người đó vẫn tiếp tục đi tới, Nam do dự giây lát rồi quyết định bám theo bọn chúng. Tới ngã tư, hai kẻ đó tiếp tục rẽ sang đường bên trái, Nam cũng âm thầm giữ khoảng cách bám đuổi phía sau. Hai người vẫn chưa nhận ra mình bị Nam theo dõi.

    Điều khiến Nam cảm thấy kỳ quái là hai người đó đi cùng nhau nhưng không nói một câu nào, cứ như hoàn toàn xa lạ vậy. Nhưng Nam vẫn cho rằng đó chỉ là bề ngoài, cậu đoán bọn chúng đang toan tính làm chuyện xấu ở một nơi nào đó, hiện tại đang giả bộ không quen biết mà thôi.

    “Hiện giờ tên sát thủ xuất hiện ở đây, chắc chắn không có chuyện gì tốt lành, mình có nên tiếp tục hay không?” Nam đắn đó suy nghĩ. Nam biết tên sát thủ đó lợi hại hơn hẳn mình, nếu vẫn bám theo chúng, khả năng bị bại lộ rất lớn, hậu quả chắc chắn sẽ rất thê thảm. Chẳng qua trong khi Nam đang do dự, bọn chúng đến gần đường nhỏ tối đen, tên sát thủ quay đầu quan sát xung quanh giây lát rồi rẽ vào.

    “Liều thôi! Biết đâu chúng định làm vụ giao dịch gì đó như ma tuý hay buôn lậu cũng nên.” Nam quyết tâm tiếp tục theo dõi bọn chúng.

    Nam cố gắng giữ một khoảng cách an toàn với bọn chúng. Trên đường hiện tại vẫn còn người lại qua nên khả năng bản thân bị phát hiện cũng giảm thiểu đi nhiều. Bám theo bọn chúng một đoạn nữa, Nam đột nhiên cảm thấy rùng mình, xương sống lạnh toát, lông tóc dựng đứng hết cả lên, cái này không giống giác quan thứ sáu của Việt linh tính trước sự nguy hiểm mà là cảm giác sợ hãi của Nam bởi một áp lực vô hình từ đâu chợt ập đến cậu - một luồng sát khí từ hai người kia phát ra. “AA! Sát khí phát ra thật khủng khiếp! Chết thật, hình như mình bị lộ rồi.” Nam trong lòng hơi hoảng hốt, chân vì thế bước chậm lại. Đầu óc cậu loạn lên, không tìm được cách giải quyết.

    Ngay thời điểm nguy cấp, một người đi song song với Nam bên kia đường nhanh chóng nấp vào bờ tường của ngôi nhà cạnh đó, và rồi, gần như lập tức, tên sát thủ quay đầu lại, ánh mắt đáng sợ khiến Nam rùng mình. Nam thầm liếc mắt nhìn qua người vừa nấp vào bờ tường ban nãy thì thấy đó cũng là một người nước ngoài, tuổi chừng trên dưới bốn mươi tuổi, cậu bỗng hiểu ra người này giống như mình, đang theo dõi gã sát thủ. Nam không khỏi vui mừng: “Ái chà, không ngờ cũng có người theo dõi hắn như mình, tên sát thủ đắc tội nhiều người quá rồi, hà hà hà, nếu thế thì dễ giải quyết.” Nam điều chỉnh nhịp thở, thu ánh mắt trở về, vờ tạo vẻ ngạc nhiên, không hiểu ra sao nhìn người đang nấp ở bờ tường kia. Hai tay vẫn đút trong túi quần, cố giữ sự bình tĩnh ngoài mặt, tiếp tục đi tới, vượt qua mặt hai kẻ đi phía trước luôn; chỉ có làm thế thì Nam mới khiến bọn chúng hết nghi ngờ.

    Tên sát thủ nhìn vào bờ tường có người đang nấp thì thấy ngoài người kia ra không có ai khả nghi nữa nên lắc lắc đầu và xoay lại đi tiếp. Người châu Á kia cũng không có hành động gì, sắc mặt vô cùng điềm tĩnh, chỉ nhếch mép cười khẩy một cái và đi cùng gã sát thủ. Sát khí bất chợt biến mất, như chưa từng xuất hiện.

    TTV Translate - Ứng dụng convert truyện trên mobile



    Link luận đàm: http://www.tangthuvien.com/forum/showthread.php?t=96092
    Truyện Chân long kiếm: Hidden Content Hidden Content Thế giới ngầm Hidden Content http://www.tangthuvien.com/forum/showthread.php?t=96092

  6. Bài viết được 4 thành viên cảm ơn::   [Hiện ra]
    adbn,Darkzergling,heroatpro,ngocnghechvn,
  7. #144
    Ngày tham gia
    Feb 2009
    Bài viết
    261
    Xu
    299

    Mặc định

    Thế giới ngầm

    Tác giả: ansu16


    Quyển 2: Phong ba bão táp

    Chương 79:





    Nam ở phía trước khẽ thở phào nhẽ nhõm, áp lực sát khí vừa rồi đè lên tâm lý quá ư kinh khủng, suýt chút nữa là cậu không khống chế nổi mà tháo chạy. Nam đi vào lối đi nhỏ gần mình nhất rồi đứng dựa vào tường. Nam thò đầu ra nhìn thì thấy hai người kia cuối cùng dừng lại trước cửa một ngôi nhà hai tầng.

    Theo như cách bọn chúng làm việc thì quả không hổ là những kẻ rất chuyên nghiệp lẫn vô cùng cẩn thận. Bọn chúng không hề chọn nơi vắng vẻ, ít người chú ý mà lại chọn ngay một ngôi nhà hai tầng gần trung tâm thành để làm nơi bàn công việc. Hơn nữa, cách vào trong nhà tuyệt không để lộ sơ hở gì, một người vào trước, một người đứng ngoài quan sát, đến khi người kia vào mở cửa nhìn ra thì kẻ còn lại mới bước vào trong. Ngoài ra có thêm cả ánh sáng từ đèn trên tầng hai chiếu ra để bọn chúng có thể biết được mọi động tĩnh khác thường ở ngoài này.

    Nam đợi hai kẻ đó bước vào trong thì mới bắt đầu quan sát ngôi nhà lẫn không gian xung quanh nó. Ngôi nhà có vườn rộng và hai cửa sổ nằm hai bên mặt tiền. Nam nhận thấy có thể lợi dụng một chút không gian tối tăm của khu vườn mà ánh đèn tầng hai không chiếu đến. Cậu bèn khom người xuống rồi men theo các gờ nhô ra của bờ tường để đi đến ngôi nhà hai tầng, sau đó hít sâu một hơi đề khí nhảy lên cao; thân hình cậu nhẹ nhàng như chim én căng ngang qua bờ rào lọt vào trong khu vườn không một tiếng động. Khinh công của Nam gần như đạt tới mức tuyệt đỉnh.

    Khi vào trong ngôi nhà, Nam thấy đèn tầng hai bật sáng mà bên trong không có ai đứng gần cửa sổ quan sát, hóa ra đây chỉ là kế nghi binh, khiến cho người khác lo sợ bị phát hiện không dám đến. Nam càng thêm thận trọng, dồn nội lực xuống chân, thân hình nhô lên hụp xuống vài ba cái thì sát ngay cửa sổ bên trái một cách khẽ khàng.

    “Ồ, hôm nay đông vui thật, ở đây cũng có người tham gia náo nhiệt.” Chưa ngồi ấm chỗ, Nam chợt phát giác một bóng đen nấp ở phía đối diện, đó là một người đàn ông phương Tây. Chẳng qua đối phương hình như không phát hiện ra cậu cũng đang ở đây, một phần có thể do trời quá tối. Nam thấy ông ta chăm chú theo dõi tình hình bên trong.

    Nam không để ý ông ta nữa mà bắt đầu ghé tai sát vào tường nghe cuộc đối thoại của tên sát thủ và người châu Á nọ. Hai kẻ đó dùng tiếng Anh để nói chuyện. Người châu Á nọ ngồi quay lưng ra cửa sổ, nên Nam không thể nhìn thấy khuôn mặt của hắn ta, chỉ biết được tiếng nói. Vì theo dõi thông qua lớp cửa sổ nên Nam chỉ hiểu câu được câu chăng, cậu đành phán đoán qua những từ nghe được, có điều thông qua vẻ mặt của tên sát thủ thì dường như hắn đang khá bất mãn với người ngồi đối diện, giọng hắn gầm gừ:

    - Mr Nguyễn, tôi hi vọng rằng anh không xen vào nhiệm vụ tôi đang làm.

    Tiếng người ngồi đối diện cười khẩy:

    - Mr David, anh tưởng tôi rảnh lắm hay sao mà đi làm mấy cái việc vớ vẩn này.

    David gật đầu nói tiếp:

    - Vậy thì tốt, anh làm việc anh, tôi làm việc tôi, hai nhiệm vụ đó là việc của tôi, còn không, anh đừng trách tôi trở mặt.

    Người châu Á khinh bỉ nhìn David và mỉa mai hắn:

    - Hừ! Nếu không phải vì ông chủ đã hết kiên nhẫn với anh thì tôi cũng chẳng hơi mà đâu đi làm mấy thứ tạp nham này. Còn muốn trở mặt ư? Ha ha... anh có thể sao?

    - Mr Nguyễn, anh...

    David nghe thế biến sắc, bản thân hắn ta cũng tự biết thực lực của mình vẫn chưa thể đặt ngang hàng với kẻ đang ngồi trước mặt. David cực kỳ tức giận, nghiến răng nói:

    - Chẳng qua là vì hôm qua xuất hiện thêm một thằng khốn nhảy vào can thiệp khiến tôi không hoàn thành nhiệm vụ mà thôi.

    - Ồ, có kẻ thọc gậy bánh xe sao? Kẻ đó ngăn cản được anh, thực lực không tệ lắm đâu.

    Người ngồi đối diện hơi bất ngờ khi nghe được tin tức này, nó nằm ngoài dự đoán của hắn ta chút ít. Hắn ta hỏi:

    - Có thể khiến anh thất bại thì tên đó cũng không tệ lắm. Thế hình dáng, mặt mũi kẻ đó ra sao?

    Tên sát thủ ngẩn ra, giọng nói có hơi khác lạ:

    - Lúc đó tôi đang truy sát mục tiêu ở trong rừng, khung cảnh tối đen một màu...

    ...

    Nam nấp bên ngoài nghe đến choáng váng đầu óc. Vốn phải nghe lén qua lớp cửa sổ, cộng thêm với trình độ tiếng Anh chỉ mức khá của Nam thì Nam chỉ nghe rõ vài ba câu đầu tiên, qua khúc giữa còn lõm bõm vài từ, rồi càng về sau càng lùng bùng, cuối cùng thì chẳng hiểu hai gã kia nói mô tê răng rứa thế nào nữa (nhưng tác giả vẫn vả viết rõ để độc giả hiểu nội dung đối thoại). Nam hối hận nghĩ bụng: “Ôi! Biết thế trước đây chịu khó học Anh Văn để đến giờ ít ra hiểu được nội dung.”

    Nam liếc mắt sang người đàn ông kia. Ông ta là người phương Tây, tất nhiên hiểu được hai kẻ đó đang nói những gì. Vẻ mặt của ông ta rất nghiêm trọng, xen lẫn tức giận.

    “Choang!” Người đàn ông kia do nghe quá nhập tâm, bất cẩn va phải vật gì đó gây ra một tiếng động lớn làm kinh động tới người bên trong. Sát khí nhất thời bùng ra bao trùm một khoảng không làm cả người Nam nổi hết da gà, cảm giác như bị rơi vào một hầm băng vậy. Mà sắc mặt của người kia cũng trở nên tái mét, vội đứng dậy tìm cách trốn thoát.

    - Chết tiệt! Bọn chuột nhắt vẫn cứ lởn vởn bên ngoài, đuổi vẫn không đi, lần này tao phải giết hết.

    Tên sát thủ tức tối gầm lên, lao ra ngoài, người kia cũng đi theo sau. Nam biết không thể dây dưa ở đây thêm một phút nào nữa, rất nhanh thi triển khinh công vọt qua hàng rào rồi đạp chân vào tường tung người vừa bám gờ tường lòi ra vừa nhảy lên trên mái nhà bên cạnh rồi vận hết công lực theo đường cũ chạy đi trước khi tên sát thủ và đồng bọn hắn đi ra.

    Người đàn ông kia rất bất ngờ khi nhìn thấy một người từ trong vườn lao vọt ra ngoài như ánh chớp, thoáng cái không thấy đâu, nhưng tới lượt bản thân ông ta muốn thoát đi thì không kịp nữa rồi. Tên sát thủ tay cầm truỷ thủ, vừa lao ra lập tức ập đến tấn công, đâm thẳng tới cổ họng của ông ta. Người đàn ông nọ thực lực cũng không tầm thường, vội ngửa ra lộn mèo về sau một cái. Tên sát thủ thấy được gương mặt của người nọ thì hai mắt long sòng sọc, gầm lên đầy tức giận:

    - Con m* mày Red, chuyện của ông mà bọn hình cảnh chúng mày cũng dám chõ mũi vào, đúng là đáng chết.

    Người đàn ông nọ cười khẩy nói:

    - David, những việc sát thủ bọn mày làm nếu không phải là giết người thì cũng là... hự...

    Ông ta chưa kịp nói hết câu thì cổ họng đã bị cắt một đường sâu hoắm. Máu từ nơi đó phun ra thành vòi. Ông ta lấy hai tay bịt lấy cổ, hai mắt trợn trừng lên với vẻ không tin vào mắt mình rằng kẻ vừa ra tay, lại chính là gã châu Á đi cùng tên sát thủ.

    - Nhiều lời quá, tao ghét nhất những kẻ như thế.

    Gã châu Á vừa nói vừa bình thản lau vết máu trên con dao, à, một thanh đoản kiếm thì đúng hơn. Chuyện này đối với hắn rất bình thường, giống như là bản năng ăn cơm vậy. Ánh mắt người đàn ông hiện lên sự tức giận xen lẫn phẫn uất, còn có cả nỗi sợ hãi. Ông ta tức giận, phẫn uất bởi vì đối phương ra tay bất ngờ, còn sợ hãi là vì thực lực của đối phương vô cùng khủng khiếp. Ông ta vốn luôn chú ý gã này trước đó nhưng gã ta ra tay quá nhanh, căn bản ông ta không thấy được gì. Ông ta chỉ thấy thân hình gã ta loé lên như một tia sáng, rồi cổ họng giống như chạm phải đá lạnh, ngay đến cảm giác đau đớn cũng không có, đến khi máu ở cổ bắn ra thì cũng mất luôn tri giác. Người đàn ông này cứ trừng mắt nhìn như vậy vài giây rồi đổ gục xuống, không nhúc nhích gì nữa. Gã sát thủ David không ngờ tới xảy ra chuyện này, gã cực kỳ giận dữ trước hành động của tên người châu Á. Gã rít qua kẽ răng:

    - Nguyễn!!! Sao mày dám giết hắn trước mặt tao.

    Tên người châu Á không liếc nhìn gã ta một cái, chỉ nhàn nhã cất thanh đoản kiếm sau khi đã lau sạch máu vào áo, sau đó dùng tiếng Anh bình thản nói:

    - Tao giết hắn mày có ý kiến gì à? Có thì mày làm gì được tao.

    - Mày!!

    David mãi chỉ phun ra được một chữ này. Tên người châu Á đi đến bên cạnh xác chết của Red, nói:

    - Đừng nhiều lời nữa, tao không muốn lãng phí thời gian vào mấy thứ vớ vẩn này, mau dọn dẹp sạch sẽ chỗ này rồi đi, bọn hình cảnh sẽ đến đây ngay đấy.

    Tên sát thủ gầm gừ mấy tiếng, sau đó lấy ra một lọ thuốc, nhỏ lên xác người đàn ông kia, chỉ vài giây sau, cái xác đã tan ra thành nước. Hai gã lau sạch sẽ hiện trường rồi bỏ đi, loáng một cái đã mất dạng. Không bao lâu sau, một nhóm tám chín người xuất hiện trong khu vườn của ngôi nhà. Nhóm người này gồm mọi chủng tộc, Á Âu đều đủ và thậm chí có một người châu Phi. Một người trong đó nói bằng tiếng Anh:

    - Chúng ta quá đến quá trễ, Red đã bị bọn chúng giết hại rồi.

    Ai nấy nghe thế trầm mặc. Một người khác nói:

    - Thực lực của Red không kém, kẻ có thể hạ thủ được anh ta một cách nhanh chóng như vậy thì sức mạnh của hắn ít nhất cũng đã qua cấp Vàng trong giới sát thủ rồi.

    Một người phụ nữ hỏi:

    - Chả lẽ là Tứ Đại Sát Thủ trong những lời truyền miệng sao?

    - Cái này tôi không dám chắc. Được rồi, thi thể của Red chắc đã bị hủy, mà hai kẻ đó đã đi, chúng ta ở đây thêm cũng vô ích thôi, trở về hẵng bàn tiếp. Hơn nữa chúng ta còn vụ của kẻ lãnh đạo bang Bạch Hổ nữa đấy.

    Đám người nghe xong thì thở dài đầy buồn bã, sau đó cũng bỏ đi nốt, để lại không gian trống vắng cho ngôi nhà như trước lúc xảy ra biến cố vừa rồi.

    Nhắc lại Nam, do trong lòng quá hoảng sợ, thi triển khinh công chạy thẳng một hơi ra tới ngã tư mà cậu gặp mặt Việt ban nãy thì mới dừng lại. “Ôi! Ghê quá, sát khí bọn chúng phát ra thật quá khủng khiếp, cũng may mình biết khinh công nên mới chạy thoát được.” Nam vuốt ngực thở dốc.

    “Gã người châu Á kia là kẻ đáng sợ nhất trong bọn chúng, tốt nhất mình đừng dây vào gã.” Đến lúc này Nam đã nhận ra được hai lần sát khí bùng phát không phải do tên sát thủ David kia mà bởi gã đàn ông đi cùng hắn ta. Sức mạnh của David đúng là mạnh hơn Nam nhưng gã vẫn chưa đủ sức để làm điều đó. Hai mắt Nam liếc một vòng ra xung quanh, đưa bản thân vào tâm thế đề phòng tối đa, khi đảm bảo tuyệt đối an toàn thì cậu mới thở hắt một hơi và ngồi xuống lề đường nghỉ tạm.

    Cảm giác được tâm trạng của mình đã bình ổn thì Nam mới đứng dậy, trong lòng vẫn chưa nguôi hoảng hốt về gã đi cùng tên sát thủ David. Chuyện này vô cùng quan trọng, Nam băn khoăn có nên thông báo cho Việt về gã kia hay không. Nam bấm số gọi cho Việt để thông báo tin tức vì cậu nghĩ mình phải làm thế, tiếc là Việt cúp máy ngay, sau đó có tin nhắn lại là có gì thì sẽ nói trong cuộc hẹn tỉ thí ngày mai, bây giờ Việt đã ngủ rồi. Nam do dự hồi lâu rồi quyết định không gọi nữa, Việt đã nói thế thì gọi nữa sẽ không hay chút nào. Hơn nữa Việt cũng đang an toàn ở nhà, tạm thời không có vấn đề gì. Cất điện thoại vào túi rồi Nam trở về nhà chị gái mình.

    TTV Translate - Ứng dụng convert truyện trên mobile



    Link luận đàm: http://www.tangthuvien.com/forum/showthread.php?t=96092
    Truyện Chân long kiếm: Hidden Content Hidden Content Thế giới ngầm Hidden Content http://www.tangthuvien.com/forum/showthread.php?t=96092

  8. Bài viết được 3 thành viên cảm ơn::   [Hiện ra]
    Darkzergling,heroatpro,ngocnghechvn,
  9. #145
    Ngày tham gia
    Feb 2009
    Bài viết
    261
    Xu
    299

    Mặc định

    Thế giới ngầm

    Tác giả: ansu16


    Quyển 2: Phong ba bão táp

    Chương 80:





    Trong lúc Việt và Nam đang chìm trong giấc ngủ say thì Đình Hiếu đang điên cuồng cố gắng gia tăng sức mạnh của mình. Hắn đang tập luyện trong một căn phòng kín với lão già quái dị nọ. Theo bài tập của lão già thì hiện tại hắn đang luyện tập về khả năng kiểm soát nguồn sức mạnh tiềm tàng bên trong cơ thể, đồng thời tìm cách đẩy nó lên tối đa. Trước lúc chưa có sức mạnh, Việt đánh bại hắn thì hắn chỉ đành cam chịu nhưng bất ngờ có được dị năng làm sự xấu xa trong hắn bùng lên, hắn quyết tâm giết Việt bằng được; mạnh thêm chút nữa, hắn lại muốn lật đổ Tuấn để có quyền lực, hiện đã mạnh đến thế này thì hắn còn tham lam nhiều thứ hơn nữa. Nói cách khác, sức mạnh của hắn càng khủng khiếp, tham vọng của hắn càng điên cuồng, bóng tối đã nuốt chửng tâm trí hắn mất rồi.

    Trong căn phòng của lão già bây giờ, hai mắt Đình Hiếu đỏ ngầu, trên tay hắn xuất hiện một quả cầu tím lớn, thỉnh thoảng còn xuất hiện một vài tia điện phát ra những tiếng lẹt xẹt. Theo thời gian, quả cầu điện dần dần rút nhỏ lại và khuôn mặt Đình Hiếu trở nên vặn vẹo méo mó, hắn nghiến răng đếm từng số:

    - 70... 75... 78... 8...1...

    Hắn chưa kịp đếm số tiếp theo, đột nhiên quả cầu tím phình to lên rồi bất ngờ nổ tung, áp lực của vụ nổ toả ra, hất tung cả người Đình Hiếu bay vèo về sau đập mạnh vào bức tường khiến bụi sơn rớt xuống lả tả. Trên bức tường đã có vài vết nứt, tay áo Đình Hiếu bị xé rách tan nát. Đình Hiếu phun ra một hộc máu, hắn chống tay gắng gượng đứng dậy, miệng văng tục:

    - Con m* nó! Nén ép năng lượng vẫn không thể vượt mức tám mươi mốt phần trăm. Grừ, nếu không phải vì dính một quyền của thằng khốn đó thì giờ đâu vất vả như thế này. Hự, m* nó, vết thương lại toác ra nữa rồi.

    Đình Hiếu dựa vào tường thở dốc, tay trái ôm lấy ngực trái, miệng tiếp tục chảy máu, nhưng Đình Hiếu lại bật cười đầy dữ tợn:

    - Nhưng chỉ cần từng đó thôi, tao cũng có thể biến mày thành cát bụi... khục khục khục... Quốc Việt, mày cứ đợi đấy... khục khục khục...

    Hai bàn tay Đình Hiếu siết chặt, mảnh tường vỡ ở trong tay hắn bị bóp nát bấy. Lão già đứng xem nãy giờ thì mỉa mai hắn:

    - Hừ, dục tốc bất đạt, sao mày hấp tấp vậy hả? Tưởng luyện nén ép năng lượng giống như ăn cơm, một hai ngày là xong ư?

    Đình Hiếu hừ một tiếng:

    - Lão già, ông còn cách nào giúp tôi tăng sức mạnh nhanh hơn cách luyện nén ép năng lượng này không?

    Lão già trả lời:

    - Cách thì không phải là không có. Nhưng cách đó vô cùng nguy hiểm, mười phần chết chín, phương pháp với thương thế hiện tại của mày thì phương pháp đang luyện là tối ưu nhất rồi.

    Đình Hiếu nói ngay lập tức:

    - Tôi muốn luyện theo cách thứ hai.

    Cứ dựa theo tính tình của tên Hiếu thì điều này dường như đã hoàn toàn nằm trong dự đoán của lão già, ông ta cảnh cáo hắn:

    - Ranh con, mày hãy suy nghĩ thật kỹ đi, một khi đã chọn cách đó là không thể quay lại được nữa.

    Đình Hiếu nghe thế cười rộ lên:

    - Ha ha ha, không liều mạng sao có thể trả thù, lão già, có gì... tôi tự chịu trách nhiệm... khục khục khục...

    Hắn há to miệng cười lớn làm ảnh hưởng đến vết thương ở bụng và lưng nên lời của hắn nói bị ngắt quãng. Lão già còn nghi ngờ, hỏi thêm một lần:

    - Mày muốn liều mạng thật không đấy?

    - Khục khục... Lão già, ông nhiều lời quá đấy, ông có dạy tôi không thì bảo... khục khục...

    - Dạy, tất nhiên là dạy, đợi vết thương của ngươi hai ngày sau tốt hơn chút nữa thì chúng ta sẽ bắt đầu.

    Lão già vừa gật đầu liên hồi vừa cười. Ánh mắt lão tà lóe lên vẻ gian xảo giống như vừa chơi thành công người khác một vố vậy.

    ...

    Vào buổi sáng, chị gái của Nam bận công việc ở công ty nên nhờ cậu đi mua hộ cho chị gái vài món đồ rồi đưa đến công ty. Vì không biết chỗ nào bán những đồ mà chị gái cần nên Nam phải vừa đi vừa tìm cửa hàng có bán. Đương đi trên đường đột nhiên một luồng gió mạnh và sắc bén như dao thốc tới sau lưng Nam. Cảm giác gần như bản năng của một cao thủ võ công đã cho Nam biết mình bị tập kích. Nhưng cậu lâm nguy không loạn, cậu lập tức nghiêng người sang bên rất nhanh để tránh sát chiêu bất ngờ của đối phương.

    Tuy tránh được kiếp nạn, song Nam vẫn cảm nhận kình lực cực mạnh vụt qua sát bên tai, cả người run lên vì rét lạnh, suýt nữa là bị chiêu tấn công của đối phương cắt đứt luôn tai trái. Đồng thời với lúc tránh được sát chiêu, Nam cố mường tượng tư thế của kẻ địch hiện tại, sau đó vận công vào tay phải rồi đánh một chưởng đến bụng của kẻ đánh lén. Kẻ đánh lén Nam không ngờ là Nam có thể tránh được, thậm chí có thể đánh trả một chưởng, hắn không khỏi thốt lên câu “giỏi” trong khi tay hắn thì vẫn phóng chưởng tới.

    Song chưởng đụng nhau bật ra tiếng vang lớn, lực phản chấn chỉ làm thân hình của kẻ đánh lén rung rinh chút ít, còn Nam thì hất bay về sau gần hai mét. Nam tự biết mình không phải đối thủ của kẻ trước dẫu hai bên chỉ mới “chào hỏi” một chiêu thôi; cậu mượn lực đẩy về thi triển khinh công xoay người bỏ chạy.

    Khinh công của Nam quả thật đáng được xếp vào hàng đệ nhất, loáng cái đã không thấy bóng dáng của Nam đâu nữa, gã đánh lén chỉ còn biết bất lực đứng nhìn theo. Gã ta rõ rang khá ngạc nhiên khi thấy tuyệt kỹ khinh công này của Nam. Gã đứng ở đó lẩm bẩm tự nói một mình: “Ái chà! Không ngờ tuyệt kỹ đó vẫn còn hiện diện trên thế gian, thằng ranh đó không đơn giản.” Có rượt theo Nam nữa thì cũng không đuổi kịp, gã suy ngẫm một lúc rồi bỏ đi và quyết định bỏ qua việc tìm hiểu thông tin về Nam, bởi dù sao Nam cũng chả liên quan gì đến gã cả, mà kể ra thực lực của Nam còn chưa đáng để vào mắt gã. Âu đây cũng là cái may mắn của Nam.

    Nam chạy thẳng một mạch đến khi cảm giác không bị truy sát nữa thì mới dừng lại thở phào nhẹ nhõm. Vừa nãy hai bên giao đấu rất nhanh, cậu không kịp thấy được mặt của gã ta, có điều cậu khẳng định được gã vừa đánh lén mình chính là gã người châu Á mình theo dõi hôm qua bởi sát khí hai lần giống hệt nhau. Võ công của gã này chắc có lẽ bà Mai mới có thể so sánh được. Nghĩ tới chuyện nhanh như vậy mà gã ta đã tìm ra được mình, Nam sợ hãi đến toát mồ hôi hột. Chẳng qua thấy kẻ địch dư sức giết chết mình mà gã ta không truy cùng diệt tận thì cậu cũng tạm hiểu vừa rồi chỉ ngẫu nhiên đụng mặt nhau trên đường mà thôi. Nam chỉ hi vọng gã đó sẽ bỏ qua cho mình và nguy hiểm này sẽ không liên lụy đến chị gái mà thôi.

    Bỗng chị gái của Nam gọi đến nhắc nhở đưa đồ đến, Nam thở hắt ra một hơi để lấy lại tinh thần, sau đó tiếp tục tìm kiếm cửa hàng để mua đồ. Kế đó Nam đi đến công ty của chị gái, cô tiếp tân xác định Nam đúng là em trai của sếp mình thì mới hướng dẫn cho Nam đi lên gặp sếp. Đi đến trước văn phòng của chị gái rồi gõ cửa, nghe tiếng chị đáp lại thì mở cửa bước vào. Vừa vào phòng, thấy một người ngồi đối diện với chị gái thì bật thốt lên:

    - A anh Việt, sao anh lại ở đây?

    Việt thấy Nam xuất hiện thì cũng ngạc nhiên không kém:

    - Ơ Nam, em đến đây... A, em chính là em trai mà chị Tuyền vừa nhắc đến sao?

    Nam cười lớn:

    - Ha ha ha, dạ vâng, đúng là quả đất tròn, không ngờ lại gặp anh ở đây.

    Việt đâu ngờ chủ của công ty Tuyền Khoa mà anh đang muốn hợp tác lại là chị gái của người đã cứu mạng mình. Cổ đông công ty Hừng Đông đi cùng Việt để bàn chuyện hợp tác chỉ ngồi im quan sát, còn Tuyền thì tò mò hỏi Việt:

    - Ủa, hóa ra hai người các em quen nhau hả?

    Việt gật đầu đáp:

    - Dạ vâng, Nam với em chỉ mới quen nhau hai hôm trước thôi. Khi đó em đang gặp chút khó khăn, may sao đúng lúc Nam vô tình chạy lại giúp đỡ, ai ngờ Nam là em trai chị.

    - Dạ đúng vậy.

    Nam gật đầu khẳng định lời của Việt. Thanh Tuyền à lên như vỡ lẽ ra cái gì đó:

    - Ra là thế, thảo nào tối qua Nam trở về nhà muộn.

    Nam để ý thấy trên bàn chị mình đầy giấy tờ công việc thì hiểu Nam và chị mình đang bàn chuyện làm ăn nên nói:

    - Đồ chị nhờ em mang tới rồi đây. Em biết giờ chị và anh Việt bận việc nên xin phép rời đi.

    Tuyền thầm hài lòng trước thái độ biết điều của Nam. Nam chuyển đồ đã mua sang cho Tuyền và quay sang nói tiếp với Việt:

    - Anh cứ tiếp tục công việc đi nhé, xong rồi liên lạc với em, em có vài thứ muốn nói với anh.

    Việt thấy ánh mắt của Nam khác lạ thì hiểu Nam có chuyện quan trọng muốn gặp mình, Việt gật đầu đồng ý. Nam nói xong thì lịch sự chào đoàn người công ty Hừng Đông một câu rồi rời khỏi công ty. Tiếp theo Nam đi loanh quanh khu vực gần công ty của chị gái, tìm được một quán café thì tiến vào gọi nước rồi ngồi đợi Việt.

    Nam ngồi uống nước hồi lâu thì Việt gọi. Nam bắt máy, nói cho Việt địa chỉ quán café cậu đang ngồi. Việt nhanh chóng tìm thấy quán đó, Việt ngồi xuống đối diện với Nam và nói:

    - Hồi nãy anh thấy em hơi khác thường? Có gì quan trọng lắm phải không?

    - Dạ vâng... à, anh uống gì để em gọi?

    - À anh uống café đen không đường không đá.

    - Ô ghê vậy ta...

    Nam quay sang bảo với cô nhân viên phục vụ đang đứng chờ bên cạnh:

    - Cho một café đen không đường không đá đi...

    - Dạ vâng... hai anh đợi một chút... sẽ có đồ uống ngay ạ...

    Cô bé nhân viên phục vụ nhìn Việt với ánh mắt hiếu kỳ một cái rồi xoay người đi lấy đồ uống. Quán này là quán café hạt nguyên chất, những khách đến uống café ở đây gọi thức uống khẩu vị giống Việt gần như chẳng có ai, chả trách cô bé nhân viên đó có thái độ hơi bất nhã như vậy. Bắt gặp ánh mắt của cô gái, Việt chỉ cười cười cho qua. Cô bé nhân viên phục vụ đi rồi thì Nam nói nhỏ với Việt:

    - Anh Việt này, tối qua em đã thấy lại tên sát thủ đó.

    Nghe được câu nói của Nam, sắc mặt của Việt trở nên nghiêm trọng, anh hỏi lại:

    - Em thấy hắn ở đâu thế?

    Nam trả lời:

    - Dạ tối qua em đang đi chơi thì vô tình bắt gặp hắn ở đài phun nước. Em tò mò có bám theo hắn một lúc.

    - Hắn có phát hiện ra em không?

    Nam lắc đầu:

    - Dạ hắn không phát hiện ra em nhưng gã đi cùng hắn thì có.

    Việt ngạc nhiên:

    - Có người đi cùng hắn nữa sao?

    - Dạ vâng, hơn nữa... à cám ơn chị...

    Nam tiếp lấy ly café từ tay cô nhân viên phục vụ. Cậu chỉ hơn mười tám tuổi, gọi cô nhân viên phục vụ là chị cũng hợp lý, còn Việt thì bật cười trước cách xưng hô thú vị này của Nam. Việt nhấp một hớp café, cảm thụ hương thơm cùng vị đắng ngắt của café nguyên chất thấm vào từ từ, đủ loại cảm xúc hỗn tạp nổi lên trong lòng, quyện lẫn vào nhau. Anh nghe Nam nói:

    - Sao anh lại thích uống kiểu café này nhỉ? Nó đắng chát khó uống như vậy cơ mà?

    Việt cười cười:

    - Em không thấy ly café kiểu này không khác gì cảm xúc con người hay sao? Một ít đắng, một ít chua chát và hình như có cả một ít ngòn ngọt ở cuống họng... hà hà hà, em cứ tập uống thử xem, có lẽ sẽ thích đấy.

    Việt đặt ly café xuống rồi giải thích cho Nam. Cô bé nhân viên đứng gần đó hầu như nghe được, lấy thấy vẻ mặt Việt mang theo chút đau thương, cô không khỏi quan sát Việt một lúc lâu, trong lòng có chút tò mò và si mê. Việt bỗng rùng mình như thể bị ai theo dõi, anh bèn quay đầu nhìn thì thấy cô gái đang hướng mắt về phía bàn của anh. Cô gái bị phát hiện, mặt hơi đỏ lên, vội vàng liếc sang bàn khác như thể mình không cố ý vậy.

    TTV Translate - Ứng dụng convert truyện trên mobile



    Link luận đàm: http://www.tangthuvien.com/forum/showthread.php?t=96092
    Truyện Chân long kiếm: Hidden Content Hidden Content Thế giới ngầm Hidden Content http://www.tangthuvien.com/forum/showthread.php?t=96092

    ---QC---


  10. Bài viết được 3 thành viên cảm ơn::   [Hiện ra]
    adbn,Darkzergling,heroatpro,
Trang 29 của 39 Đầu tiênĐầu tiên ... 192728293031 ... CuốiCuối

Thông tin về chủ đề này

Users Browsing this Thread

Có 1 người đang xem chủ đề. (0 thành viên và 1 khách)

DMCA.com Protection Status