TTV Translate - Ứng dụng convert truyện trên mobile
Hướng dẫn đăng truyện trên website mới
Đăng ký convert hoặc Thông báo ngừng
Trang 3 của 39 Đầu tiênĐầu tiên 1234513 ... CuốiCuối
Kết quả 11 đến 15 của 193

Chủ đề: Thế giới ngầm - ansu16

  1. #11
    Ngày tham gia
    Feb 2009
    Bài viết
    261
    Xu
    299

    Mặc định

    Thế giới ngầm

    Tác giả: ansu16


    Quyển 1: Bước ngoặt cuộc đời

    Chương 9: Trình báo



    Chợt Việt phát hiện cậu sinh viên nhìn chằm chằm vào cái “bọc” áo trên tay anh với vẻ hiếu kỳ. Thấy cậu ta để ý đến cái bọc mình cầm trên tay, anh biết nhất định không thể để chiếc hộp lộ ra nên kiếm cớ bỏ đi:

    - Thôi, muộn rồi, mình phải xuống núi đây, còn chuẩn bị đi học nữa. Các bạn tiếp tục tham quan ĐBC nhé.

    Một cậu sinh viên khác lên tiếng:

    - Bạn về à? Tiếc quá, tụi này đang cần một hướng dẫn viên.

    Việt lại giả bộ ngạc nhiên, anh nói:

    - Ồ, vậy sao? Tiếc quá nhỉ, giờ mình về rồi, còn phải cất cái này nữa...

    Rồi anh nhấc chiếc hộp được bọc bởi cái áo lên và chỉ vào nó:

    - Cái thứ này phải để lạnh ngay chứ để muộn là hư hỏng hết, cũng may có các bạn nhắc.

    Cậu ta tò mò:

    - Cái gì thế bạn?

    - À, mấy thứ trên núi ấy mà, thôi mình về, tạm biệt, chúc các bạn chơi vui vẻ.

    Dứt lời, anh bắt đầu xuống núi luôn. Khi đi ngang chỗ mấy cô gái, họ nhìn anh với ánh mắt "quái lạ", khiến anh lủi nhanh hơn.

    Anh chạy xuống một đoạn đường khá xa, tới chỗ bắt đầu có nhà dân thì có một bác chạy xe máy tới hỏi anh:

    - Này cháu, cần đi xe không?

    - Xe ôm hả bác?

    - Ừ!

    Việt thầm mừng rỡ trong bụng. Nãy giờ anh vẫn lo lắng đám côn đồ đó, giờ có bác xe ôm đây thì hay quá rồi, dù bọn chúng có thấy anh cũng không dám làm gì. Anh hỏi:

    - Từ đây về đường XYz gần trường ĐHKT thì bao nhiêu hở bác?

    - Hai chục cháu à.

    "Giá kiểu gì thế này, chát quá." Dù không hài lòng với giá tiền nhưng vì hết cách về phòng nên anh chỉ còn cách chấp nhận. Thà bỏ ra số tiền lớn còn hơn là cuốc bộ từ đó về phòng. Anh bảo bác tài chạy xe chạy thẳng một mạch về chỗ trọ. Tới phòng là mười một giờ, chưa kịp thở thì anh phát hiện... chết tiệt, cửa phòng khoá kín bưng. Tối qua đi nhậu với nhóm, thằng bạn cùng phòng cầm chìa, nên giờ anh không vào được phòng. Anh bèn mở máy gọi:

    - Alo, Bình, mày đang ở đâu đấy?

    Tiếng Quang Bình ở đâu dây bên kia vang lên:

    - Tao đang ăn cơm trưa, có gì không?

    Việt nói:

    - Máy đang giữ chìa khoá phòng hả?

    - Ừ, mày không vào được chứ gì?

    Việt đáp:

    - Ừ, hôm qua tao quên không mang theo.

    Quang Bình hỏi:

    - Tối qua mày làm cái quái gì mà đi xuyên đêm luôn vậy hả?

    - Chơi gái.

    Quốc Việt trả lời gọn lỏn. Suýt tý nữa Quang Bình phun hết thức ăn ra bàn. Anh ta vuốt vuốt ngực cho cơm xuống rồi mới cười hềnh hệch, mỉa mai một câu:

    - Chơi thì cũng một hai tiếng thôi chứ. Hay hôm qua mày làm cả chục hiệp, hai chân nhũn ra nên...

    Quốc Việt cắt lời cậu ta:

    - Mày lắm mồm quá, nhớ ăn nhanh về mở cửa chứ giờ tao mệt quá, muốn làm một giấc.

    Anh nói đúng sự thật hoàn toàn, bị đám côn đồ rượt bộ đến rượt xe mấy bận còn gì. Bình đốp lại:

    - Shit, mày mệt kệ mày, cứ đứng đó mà chờ, tao ăn lâu lắm.

    - Mày... thôi, khi mày về mua hộ tao hộp cơm gà là được, tao trả tiền sau.

    - Ừ, chờ đấy, chốc nữa tao mang về cho.

    Phải công nhận thằng bạn "giữ lời", nó bắt anh ngồi đợi ngoài cửa hơn nửa tiếng đồng hồ. Mấy cô bé cùng dãy trọ đi ngang qua, bắt gặp đều che miệng cười làm anh rất xấu hổ. May là da mặt anh đen, có đỏ vẫn chả thấy gì. Hơn nữa, anh là dân nông thôn, làm công việc đồng áng thường xuyên nên thân hình chắc khoẻ, chiếc áo ba lỗ mặc bó sát vào người làm nổi bật từng khối cơ rắn chắc, ít ra vớt vát lại chút nam tính.

    Tận mười hai giờ kém hai mươi, thằng bạn "tốt" mới lò dò về phòng, trên tay cầm hộp cơm, tha cho hắn một bữa.

    - Của mày đây.

    - Ừ, tao cám ơn! Tiền này.

    Quốc Việt móc ví trả Quang Bình.

    - Ừ... Ê! Làm gì nhìn tao hoài vậy hả thằng kia?

    Quốc Việt đáp:

    - Còn làm gì nữa, mau đưa lại tao năm trăm đồng tiền thừa đi chứ.

    - Cái gì? Năm trăm đồng mà cũng tính toán.

    - Chứ sao, hôm qua tao chơi hết tiền rồi, còn năm trăm gửi xe đạp mày.

    - Shit, éo đưa, năm trăm này xem như tiền công mua cơm cho mày.

    Quang Bình giơ chân định đá Việt, nhưng anh ta đã biết trước nên đá hụt. Việt cười cười không nói gì, thực ra anh chỉ đùa giỡn mà thôi, ai lại đi tính toán mấy trăm đồng với bạn bè làm gì. Bình lấy chìa khoá ra mở cửa, chợt anh thấy cái hộp đẹp để ở góc cửa, tò mò hỏi:

    - Cái gì đây mày?

    - À, quà ông tao gửi.

    Việt vội cầm lên, không muốn Bình phát hiện vật trong chiếc hộp, còn Bình nghe anh trả lời thì mắt sáng lên. Lần trước ông Việt gửi cho trái cây, có cả bánh tráng này nọ nữa, toàn là đặc sản, ăn ngon cực kỳ, bữa nay chắc cũng thế, mới nghĩ đã thèm nhỏ dãi. Đáng tiếc Việt đã dập tan hi vọng đó ngay từ trong trứng nước:

    - Đây là đồ đạc của tao lúc ở quê, khi đi quên mang theo, không phải đồ ăn đâu mà đòi.

    Bình vẫn không tin:

    - Sao keo thế, chia sẻ cho anh em bạn bè mới tốt.

    Việt cất cái hộp vào va li khỏi ánh mắt tò mò của thằng bạn, anh nói:

    - Đồ ăn gì chứa trong cái hộp bé xíu thế này, đây là dụng cụ làm việc của tao.

    - Làm gì ghê thế, hừ tao đi học đây, để đấy chiều về tao xử nó.

    Việt bật cười:

    - Hê hê, mày sẽ phải thất vọng thôi, à, cho tao mượn máy tính nhé, tao muốn tìm kiếm mấy thứ.

    Anh cần chứng thực quyển sách nên phải dùng máy lên mạng. Hoàn cảnh chưa đủ điều kiện cho anh mua máy tính, mỗi lần muốn làm gì liên quan máy móc, mạng miếc là anh phải chạy ra quán net hoặc mượn máy hai người cùng phòng. Quang Bình gật đầu đồng ý:

    - Được, cứ mở máy dùng thoải mái, à mà này, nhớ chừa lại nửa phần cho tao.

    - Tin hay không tuỳ mày.

    Anh lắc đầu chán nản với thằng này, đã nói đó là dụng cụ làm việc nhiều lần mà vẫn không tin. Đợi thằng bạn đi xa, anh lấy chiếc hộp đem so bút tích.

    Anh dạo trên mạng hồi lâu mà vẫn chưa có kết quả, cuối cùng anh tìm thấy bút tích của Vua và Hoàng Hậu trong một diễn đàn lịch sử rất nhỏ và không nổi tiếng mấy. Anh đem ra so sánh thì thấy nét chữ trong sách giống hệt với bút tích.

    Như vậy bây giờ anh đã dám chắc chắn một trăm phần trăm đây là do chính tay vua và Hoàng Hậu viết.

    -Woa.a...a.............

    Quốc Việt ngáp ngắn ngáp dài, cả đêm hôm qua chợp mắt chẳng được mấy, về lại ôm lấy máy ngay, không mệt mỏi mới lạ. Anh bèn cất chiếc hộp vào va li, khóa lại cẩn thận rồi ngả lưng ra giường. Anh ngủ thẳng một mạch đến hơn ba giờ chiều.

    Sau khi đánh một giấc ngon lành, anh đã khoẻ lại tám chín phần rồi, nhưng chưa thể nghiên cứu cuốn sách bây giờ, còn việc quan trọng hơn phải làm: Đến đồn cảnh sát để trình báo.

    Tính tình của anh vốn dĩ khá cứng nhưng chả hiểu sao hôm nay đến đồn cảnh sát, tim bỗng đập thìch thịch, mỗi bước chân nặng như chì. Trong lòng anh dường như có chút sợ sệt. Anh được hai cảnh sát đưa tới phòng lấy lời khai, ở đó đã có một anh ngồi chờ sẵn. Anh chưa kịp ngồi ấm chỗ thì anh ta đã dằn mặt anh bằng một câu:

    - Sao giờ cậu mới đến? Cậu Không xem lời của chúng tôi ra gì hả?

    Việt giật mình, vốn đã run lại càng thêm sợ. Anh nuốt một ngụm nước bọt, tằng hằng lấy chút can đảm rồi trả lời:

    - Dạ do em bận việc quá, hôm nay mới đến được ạ.

    Anh cảnh sát kia tiếp tục dọa:

    - Dù anh bận việc gì cũng gác hết sang một bên, cậu xem đây là chỗ muốn đến lúc nào là đến hả?

    - Dạ... dạ.

    Việt lắp bắp, thường ngày chém với bạn bè ghê lắm, vậy mà hiện tại một từ cũng khó phát ra thế. Anh kia chỉ vào ghế nghiêm giọng nói:

    - Còn đứng đấy làm gì, mau ngồi xuống đi.

    - Vâng ạ.

    Anh cảnh sát mở cuốn sổ và bắt đầu hỏi:

    - Tên?

    - Nguyễn Quốc Việt

    - Tuổi?

    - Mười chín.

    .v.v...

    Cứ thế, anh cảnh sát hỏi những thông tin nhân thân của Quốc Việt.

    - Tại sao cậu lại đánh nhau với bọn côn đồ?

    Việt trả lời đúng theo sự thật:

    - Dạ bọn chúng gây sự trước, em chỉ tư vệ thôi ạ.

    - Lý do?

    Việt lắc đầu:

    - Dạ em không biết.

    Quốc Việt trả lời lấp liếm. Anh cảnh sát hừ một tiếng, nghiêm giọng hỏi:

    - Hừ! Không có lý do gì sao chúng vô cớ đánh cậu được. Trả lời mau.

    Việt gãi đầu gãi tai, miệng ấp úng hồi lâu mới nói:

    - Em đi vệ sinh và gặp bọn chúng ở trong đấy, rồi bọn chúng lao tới đánh em.

    Mấy trò nói dối anh rành rẽ lắm rồi, nên nói mà mặt không hề có một chút thay đổi. Chẳng qua anh kia còn cao tay hơn, anh ta trợn trừng hai mắt nhìn anh, truy vấn:

    - Cậu giỡn mặt tôi đấy hả? Đã đến đây thì phải thành khẩn khai báo. Có gì nói đấy không được giấu diếm. Cậu càng giấu giếm, phía kia mà khai lỗi về phần cậu, đến lúc bị vu oan cũng đừng oán trách tôi không nhắc cậu trước!

    Việt nghe thế thì giật mình đánh thót, vội vàng đem đầu cua tai nheo kể hết không sót chữ nào.

    Sau một hồi ghi ghi chép chép, anh công an đứng dật bảo Việt:

    - Được rồi, việc lấy lời khai đã xong, cậu ngồi ở đây, có được cho về hay không còn cần phải xem xét.

    Rồi anh ta cầm tờ khai đi sang một phòng khác, bên trong có người đàn ông trung niên đang đọc công văn. Anh cảnh sát chào một câu rồi nói:

    - Thưa chú, cháu đã lấy lời khai của Quốc Việt xong rồi ạ.

    Ông ta ngừng đọc tài liệu, ngẩng đầu lên đáp:

    - Vậy sao? Đưa chú xem.

    Người nọ lấy tập lời khai từ tay anh ta, đọc hết, sau đó nói:

    - Vậy chỉ là ẩu đả thông thường do uống rượu, không phải là các băng nhóm thanh toán lẫn nhau?

    Anh cảnh sát gật đầu khẳng định:

    - Vâng ạ. Cháu đã xác minh, lời khai của cậu ta khớp với thông tin chúng ta đã thu thập được, hoàn toàn là do mâu thuẫn ở quán nhậu trước, rồi đánh nhau ở quán karaoke.

    - Ừ, thế thì cho cậu nhóc đó trở về được rồi.

    - Vâng ạ!

    Khi anh kia sắp bước ra khỏi cửa thì ông ấy gọi giật lại:

    - À quên, vẫn tiếp tục theo dõi tên "Chung ruồi", chú nghĩ sự việc chưa dừng lại đâu.

    - Vâng ạ.

    ...

    Quốc Việt thở phào nhẹ nhõm khi bước ra khỏi đồn cảnh sát. Lúc còn ở quê, anh cũng được mời đi uống trà vài lần nhưng chưa lần nào sợ như lần này, sợ vãi cả mồ hôi lạnh. Bỗng nhiên chuông điện thoại reo, là cậu Ba anh gọi tới:

    - Dạ cậu gọi cháu có chuyện gì không ạ?

    - Thứ tư tuần tới là sinh nhật ông, cậu gọi cho cháu hỏi xem thử có dự tính nào không?

    - Dạ cháu sẽ gọi cho ông để chúc mừng sinh nhật ông thôi ạ.

    Quốc Việt cảm giác hơi là lạ, sinh nhật của ông mọi năm đều làm rất bình thường, sao lần này cậu anh lại gọi nhắc nhở nhỉ? Cậu anh tiếp tục nói:

    - Ơ thế cháu quên rồi hả?

    - Quên gì cơ ạ?

    Anh càng mù mờ khó hiểu. Cậu anh "a" lên một tiếng, ông ấy cười cười:

    - À à, cậu quên mất là cháu không biết chuyện này, sinh nhật lần này của ông cháu sẽ do chính quyền xã tổ chức.

    Được cậu nhắc anh mới nhắc đúng là có cái này. Ông của anh năm nay là bảy mươi tuổi, theo lệ thường thì khi đến sinh nhật thì xã sẽ chủ động tổ chức tiệc mừng thọ cho ông (bà) lão đấy, vì vậy, anh đáp:

    - Dạ đã làm lớn như thế thì cháu chắc chắn phải về rồi ạ.

    - Ừ, nếu cháu về được thì hay quá, ông bà nhất định vui lắm đấy, thế nhé, cậu cúp máy đây.

    - Dạ vâng ạ!

    Quốc Việt thở dài, sém tý là quên, may sao có cậu gọi, mà vậy cũng hay, tiện thể đem quyển bí kíp của vua về nhờ ông dịch hộ, cỡ đâu bốn năm buổi là xong tất.

    Anh quay trở về phòng trọ, hiện tại không có ai, anh bèn lấy quyển bí kíp ra nghiền ngẫm.

    TTV Translate - Ứng dụng convert truyện trên mobile




    Link luận đàm: http://www.tangthuvien.com/forum/showthread.php?t=96092
    Lần sửa cuối bởi ansu16, ngày 28-07-2013 lúc 15:38.
    ---QC---
    Truyện Chân long kiếm: Hidden Content Hidden Content Thế giới ngầm Hidden Content http://www.tangthuvien.com/forum/showthread.php?t=96092


  2. Bài viết được 5 thành viên cảm ơn::   [Hiện ra]
    Darkzergling,ltgbao97,quantruongtien,
  3. #12
    Ngày tham gia
    Feb 2009
    Bài viết
    261
    Xu
    299

    Mặc định

    Thế giới ngầm

    Tác giả: ansu16


    Quyển 1: Bước ngoặt cuộc đời

    Chương 10: Bị mất mặt



    Cơ bản thì có thể phân sách ra làm ba phần.

    Phần một vẽ các hình thể hiện các động tác chạy bộ, xách nước... nhiều hình mà ít chữ.

    Phần hai là phần luyện chiêu thức, bên cạnh các hình vẽ thể hiện bài quyền pháp là các bài thơ mà võ Tây Sơn gọi là các lời thiệu.

    Phần thứ ba là phần tu tập nội công. Phần này thì chữ chiếm đa số, cũng là phần phức tạp nhất, gồm các hình vẽ người đàn ông lõa thể với đủ các tư thế khác nhau. Trên thân có những đường chỉ xanh

    đỏ chạy dọc khắp cơ thể.

    Nhìn những gì viết trong sách, Việt càng háo hức hơn, chỉ mong sao mình đọc hiểu được chúng để bắt tay vào luyên ngay lập tức.

    Bỗng Việt nghĩ đến quyển bí kíp này chắc hẳn vô cùng quý giá, không may bị ai đó nẫng mất hay làm hỏng thì nguy, để đề phòng điều này, chắc phải chép thêm một bản nữa.

    Bữa tiếp theo, Việt lên trường học môn Anh Văn Một. Đợt thi Anh Văn chuẩn đầu vào may sao anh đạt điểm cao hơn mức chuẩn mười điểm nên không phải học lớp Anh Văn dự bị như vẫn thường lo

    lắng. Cô giáo dạy môn này điểm danh từng buổi mà lại không cố định lúc nào điểm, lúc thì đầu giờ, lúc cuối buổi, có khi thì ngay tiết giữa nên anh chẳng thể nghỉ học để “dưỡng thương” được.

    Anh vừa mới đi đến lớp đã nghe mấy thằng bạn trong lớp ngồi bàn luận về gái gủng, mạnh yếu gì gì đấy, vẫn là đề tài chủ yếu trong các cuộc nói chuyện của đàn ông. Cuộc nói chuyện khá sôi nổi,

    một thằng mặc áo đỏ nói:

    - Hôm qua tao tình cờ đi ngang qua một cái kiệt, thấy có con bé trông xinh lắm, dáng lại cực chuẩn, muốn dừng xe lại nhìn kỹ một chút, nhưng vội đi việc quá nên không kịp làm gì, tiếc thật.

    Mạnh Hùng cười hô hố:

    - Dù mày không có việc thì cũng chả làm được cái éo gì, người như mày mà được con bé đó chú ý thì chắc trời sập.

    Cậu kia nói với giọng bất mãn:

    - Này, sao lại nói xấu bạn bè thế nhỉ, tuy tao hơi xấu trai thật đấy nhưng ít ra tao rất có phong độ.

    Lại có thằng khác chêm vào:

    - Thôi đi, nếu mày phong độ chắc tao thành nam châm hút gái quá, mà mày thấy con bé đó ở đường nào thế?

    - À, ở cái kiệt đầu tiên bên tay phải đường Xx ấy, chỗ đó sinh viên nữ trọ khá nhiều, ế ế, mày hỏi làm gì, tấn công à? Mày không có cửa đâu

    Việt Tiến ngạc nhiên hỏi:

    - Oái! Là chỗ đó thật à?

    - Ừ, sao, có chuyện gì? Mày quen con bé đó à?

    Ai cũng thấy lạ khi thấy hành động của Tiến. Tiến lắc đầu trả lời.

    - Cái chỗ đó không phải chỗ thằng Việt đang trọ à, để nó lên ta hỏi nó có biết con bé đó không?

    - Thằng nào vừa nói xấu sau lưng tao đấy?

    Quốc Việt đến sau lưng đám bạn nói to làm cả bọn giật mình. Mạnh Hùng thở phì một hơi nói:

    - Ái chà, thằng này thiêng thật, vừa chửi một câu là có mặt ngay, bọn tao đang có chuyện muốn hỏi mày đây.

    Việt đã biết quá rõ mấy thằng này nên vào đề ngay:

    - Chuyện gì? Lại chuyện cô hàng xóm nữa hả?

    Thằng đầu têu câu chuyện cười ha hả đáp:

    - Tri kỷ, đúng là tri kỷ, nói một hiểu mười. Tao hỏi mày, gần dãy phòng trọ của mày hình như có con bé xinh xinh đi xe đạp màu xanh da trời sọc vàng phải không?

    - Hử, không dưng lại nhắc dãy trọ tao, à, mày hỏi con bé nào nhỉ?

    Quốc Việt vuốt cằm suy nghĩ giây lát rồi gật đầu:

    - A, con bé đó hả, nếu mày muốn bóc lịch vài năm thì tao giới thiệu cho.

    Thằng bạn giật mình hỏi:

    - Có liên quan éo gì đến bóc lịch chứ.

    Amh không ngần ngại tặng cho tên đó một cục gạch:

    - Thì con bé đó đang học lớp mười, mày gan to hơn người thì cứ việc làm tới.

    - Oái, lớp mười hả, có đùa không đấy, phổng phao như thế mà chỉ mới lớp mười? Không đâu, tao thấy ít nhất là lớp mười hai rồi.

    Thằng áo đỏ choáng váng trước câu trả lời của anh. Anh cúi đầu xuống vẻ mệt mỏi, miệng đáp:

    - Bây giờ bọn nhóc đó phát triển nhanh lắm, tao chỉ nói đúng sự thật, tin hay không tùy mày. Thôi giờ tao ngủ đã, hôm qua làm việc khuya nên rất mệt, cần nghỉ ngơi để lấy lại thể lực, cấm thằng nào

    làm phiền.

    Một thằng ngồi bàn trên bất chợt quay xuống hỏi, giọng kỳ quái:

    - Này Việt, sao tao cảm thấy đầu mày hình như to hơn hôm qua thì phải.

    Mạnh Hùng cạnh cậu ta gật đầu khẳng định:

    - Ừ nhỉ, có vẻ là thế thật, đúng là to hơn hôm qua.

    Cậu ta cúi xuống, nheo mắt quan sát rồi cười phá lên:

    - Ha ha ha, thằng Việt bị cắm sừng đấy tụi mày ơi, to đùng luôn.

    Hùng nói khiến cho mấy đứa kia cũng cười ha hả theo. Chuyện xấu bị mấy đứa bạn phát hiện, sắc mặt biến đổi hẳn. Sáng nay anh đã đổi kiểu tóc để che giấu, tưởng che giấu kỹ lắm rồi, nào ngờ vẫn

    để lộ ra. Anh im lặng không đáp. Trong lúc chưa tìm ra cách đối phó như thế nào thì có đứa phía sau vỗ vai anh nói:

    - Này, nói thật đi, hôm qua thấy em nào xinh quá, thú tính nổi lên làm bậy bị em đó cho ăn mấy guốc vào đầu.

    Thằng bạn tốt Việt Tiến còn nhân cơ hội ném đá xuống giếng:

    - Còn phải nói, Việt cứ thấy em nào xinh là mắt sáng lên, chỉ thấy mỗi chữ S chứ có còn biết gì nữa đâu.

    Nghe lời này, bọn con trai lại càng cười to, ồn đến mức làm cho mấy cô bé phía trên nhìn xuống đầy vẻ ngạc nhiên. Mặt Việt đã biến sang màu tái. Bọn này thật là, không ý từ gì hết, chả nhỏ tiếng gì

    cả, mất mặt quá. Anh bèn giả bộ ngủ để thoát khỏi tai họa này. Mạnh Hùng cúi đầu hỏi nhỏ anh:

    - Này, mày đi trình báo với cảnh sát chưa?

    Anh lắc đầu:

    - Rồi, bị mấy ông cảnh sát ở đấy sạc cho một trận hết hồn. Mà tao chỉ phạm lỗi gây mất trật tự xã hội, phạt tiền rồi thả cho về.

    - Ừ! Lần này mày tai qua nạn khỏi, nhưng mày đã dính một sẹo, bị cảnh sát chú ý, về sau nhớ cư xử cẩn thận, không thì tiêu đấy.

    Việt gật đầu:

    - Ừ, tao biết rồi, lần này chơi dại quá, rút kinh nghiệm.

    Hùng hỏi:

    - Này, cục u trên đầu mày là bị bọn côn đồ nó đánh phải không?

    Tên bạn đã cho sẵn câu trả lời rồi, Việt gật đầu luôn, khỏi phải mất công suy nghĩ nguyên nhân che dấu sự thật. Tên bạn chợt cười hềnh hệch:

    - Hế hế hế! Vậy chiều nay mày nhớ tập xà cẩn thận, lỡ tay một cái đập đầu vào xà, sưng thêm một cục nữa là thành con trâu đấy.

    Việt hừ một tiếng bất mãn, phẩy phẩy tay:

    - Mày nói đểu tao đấy hả, biến đi!

    - Hé hé hé

    ...

    Buổi chiều Việt đi học giáo dục thể chất, môn xà kép. Anh chẳng lạ gì với môn xà kép này. Lúc ở quê, cứ vào mỗi buổi chiều, anh không chơi bóng chuyền với đám bạn thì cũng chơi xà đơn, xà kép.

    Thầy dạy được hơn một tiết thì có việc phải đi. Thầy cho lớp tự quản, trước khi đi đã dặn dò rất kỹ: tập xà cũng được nhưng phải có ít nhất hai bạn đứng bên cạnh đứng canh để đề phòng xảy ra bất

    trắc.

    Tiến bảo Việt:

    - Này, tao để ý mày nãy giờ, thấy mày có vẻ giỏi cái môn xà này thì phải.

    Việt gật đầu:

    - Giỏi thì chưa tới, tao tập cũng tàm tạm.

    - Mày làm được hai động tác đầu không?

    - Được, cái động tác trồng chuối trên xà tao cũng làm được mà.

    Tiến dĩ nhiên cho rằng anh đang khoác lác nên hỏi lần nữa:

    - Thật không đấy? Cái này khó lắm.

    Anh gật đầu khẳng định chắc chắn:

    - Thật, để tao làm cho mày xem.

    Nói xong thì anh xắn tay áo, bước tới xà trước mặt. Hùng vội ngăn cản:

    - Này Việt, cái này liên quan đến tính mạng đấy, không đem ra đùa giỡn được đâu.

    - Yên tâm, tao làm nhiều lần, quen lắm rồi, không sao đâu.

    Anh vỗ vai trấn an thằng bạn, sau đó lên xà. Anh làm mấy động tác khởi động rồi trồng chuối. Quà thực anh nói không ngoa, không những trồng chuối ngon lành mà còn thực hiện những động tác khó

    hơn nhiều. Mấy thằng con trai đứng xung quanh chứng kiến, tất cả đều vỗ tay hoan hô, thu hút sự chú ý của các cô gái. Họ nhìn sang bên này rồi chụm đầu vào nhau thì thầm bàn tán. Hằng bảo với Thu

    Ngọc cái gì đấy rồi cùng cười lên, có vẻ như rất thích thú.

    Tên Trường đứng trong lớp thấy và nghe rõ mọi việc, nỗi căm tức đối với Quốc Việt càng tăng nhiều lần, không biết Đình Hiếu vô tình không hiểu điều này hay cố ý chơi khăm Trường, chỉ nghe hắn

    ta nói:

    - Này Trường, mày thấy rồi đấy, con gái nó ngoài thích những thằng học giỏi ra thì nó còn thích những thằng khỏe mạnh, nhanh nhẹn như thằng Việt kia, chứ mấy thằng công tử như mày đời nào

    chúng nó thích được.

    Tên Trường tỏ vẻ bất mãn, đáp lại:

    - Mày cũng có khác gì tao đâu, tự xem lại mình đi, đừng vội nói tao thế.

    Hiếu nhếch mép cười, nói:

    - Phì, tao khác xa mày đấy, tao vẫn thường tập luyện thể lực, còn mày thua thằng đó xa, bỏ cuộc sớm thì hơn.

    - Hừ, mày là bạn tao xem thường tao quá, đợi đấy, tao đi làm cho mày biết tao còn giỏi hơn nó.

    Tính cách của Trường bốc đồng, Đình Hiếu nói một câu không lọt tai một cái là cơn nóng bốc lên, hắn ta xăm xăm bước tới xà kép nằm cạnh bên cái xà Việt vừa xuống. Đình Hiếu lắc đầu ngao ngán,

    quay sang bảo thằng Tân:

    - Mày và tao lại đó hỗ trợ cho hắn, thật không hiểu thằng này đang nghĩ gì nữa, hở cái là...

    Trường cũng khởi động và lên xà giống Việt, đến đoạn chuẩn bị chổng ngược người, Đình Hiếu nói:

    - Trường, nghĩ thật kỹ đi, đừng liều mạng.

    Mấy đứa con trai khác cũng can ngăn nhưng hắn ta vẫn ngoan cố lắc đầu, xua xua tay từ chối:

    - Không có gì đâu.

    Trường nằm úp lên xà, sau đó từ từ nhấc hai chân lên cao giống khi thầy biễu diễn trước đó. Khi thân người sắp đạt chín mươi độ thì hắn sơ sẩy, vai đụng vào một trong hai thanh, đau đến méo miệng.

    Vì để mất thăng bằng, hai chân lộn luôn sang đầu bên kia, hắn ta ngả ngửa ra trên xà. Hơn nữa, hai chân hắn lại không dang rộng nên người lọt thỏm xuống.

    Việc xảy ra quá bất ngờ, hai thằng Đình Hiếu và Tân giật mình đứng ngây ra, không kịp đưa tay đỡ. May sao Việt đứng rất gần, chạy vọt tới chộp rất kịp thời, tất cả thấy vậy đều thở phào nhẹ nhõm.

    Việt giúp hắn ta đi một đoạn, vừa đi vừa nói:

    - Đấy, đã bảo rồi mà, nếu không làm được thì đừng có làm.

    Lời của anh chẳng khác gì đấm vào mặt tên Trường. Hắn ta hất tay anh ra, rít qua kẽ răng:

    - Kệ xác tao, mày...

    - Im hết cả cho tôi!

    Đúng lúc thầy thể dục quay lại lớp học, bắt gặp ngay thời điểm tên Trường ngã từ trên xà xuống, nên thầy nổi giận, hét lớn làm toàn bộ sinh viên giật bắn mình. Hai mắt thầy trợn ngược, vẻ giận dữ

    hiện rõ trên khuôn mặt, thầy quát:

    - Tôi giao cho các cậu tự quản lớp, các cậu lại lại làm mấy cái trò này đây hả? Các cậu có hiểu lời tôi nói không đấy?

    Thầy quét mắt khắp cả lớp một lượt, đám con trai đứa nào đứa nấy mặt mày tái mét, cúi hết đầu xuống đất, không dám nhìn vào thầy. Thầy tiếp tục quát:

    - Các cậu làm bạn như thế nào vậy hả? Thấy bạn chơi nguy hiểm mà không ngăn cản, mà còn đứng trơ mắt ra nhìn, giỏi nhỉ!

    Kế đó, thầy chỉ thẳng vào Tân quát:

    - Còn cậu, học chưa đâu vào đâu mà học đòi theo người khác, hừ, trứng mà khôn hơn vịt sao!

    Quốc Việt mím môi nén cười, chẳng qua vẫn không thể giấu nổi mắt thầy, đến lượt anh ăn mắng:

    - Cả cậu nữa, cười cái gì, cậu không xem lời tôi ra gì hả?

    “Cứu được một mạng người, công đức vô lượng, em vừa làm một điều rất tốt mà thầy lại mắng em!” Dù bất mãn nhưng Việt chả dám nói ra.

    TTV Translate - Ứng dụng convert truyện trên mobile




    Link luận đàm: http://www.tangthuvien.com/forum/showthread.php?t=96092
    Lần sửa cuối bởi ansu16, ngày 28-07-2013 lúc 15:39.
    Truyện Chân long kiếm: Hidden Content Hidden Content Thế giới ngầm Hidden Content http://www.tangthuvien.com/forum/showthread.php?t=96092

  4. Bài viết được 4 thành viên cảm ơn::   [Hiện ra]
    Darkzergling,ltgbao97,
  5. #13
    Ngày tham gia
    Feb 2009
    Bài viết
    261
    Xu
    299

    Mặc định

    Thế giới ngầm

    Tác giả: ansu16


    Quyển 1: Bước ngoặt cuộc đời

    Chương 11: Hiểu lầm rất lớn



    Thầy đưa mắt nhìn xung quanh, rồi nói:

    - Cậu lớp trưởng đâu? Cậu mau lại đây!

    - Dạ!

    Thầy gọi mất mấy phút thì tên lớp trưởng mới lon ton chạy lại. Thầy đã giận lại càng thêm giận:

    - Gọi mãi mới có mặt, cậu làm lớp trưởng kiểu gì thế! Hừ, tôi sẽ phạt hết tất cả các cậu xem lần sau còn dám nữa không?

    Thầy lệnh cho lớp trưởng điểm danh toàn bộ nam sinh, thằng nào cũng đều bị dính một “sẹo” trong bảng điểm. Chưa hết, thầy phạt cả lớp chạy việt dã mười vòng quanh sân trường. Riêng tên Trường bị thầy khuyến mãi thêm trò nhảy cóc ba vòng sân nữa, đến khi hết tiết mới thôi. Đến khi ra về, chân cẳng muốn rã rời, hắn ta nghiến răng nghiến lợi, căm tức nói:

    - Khốn kiếp, để cho thằng đó có được cơ hội.

    Đình Hiếu đáp:

    - Do mày tự dâng cho hắn thôi, nếu mày không ngoan cố làm thì đâu có việc gì.

    Trường cười khẩy, mỉa mai lại:

    - Mày mừng hơi sớm đấy, không thấy cảnh phía trước à?

    Theo cái hất hàm của Trường, Tân và Hiếu chuyển mắt nhìn về phía trước.

    Ngay trước mặt bọn chúng không xa, Quốc Việt đang đi song song với Hằng và Thu Ngọc. Ba người cùng tiệc sinh nhật của Vinh rồi dính phải vụ ẩu đả tối hôm trước, cho nên Hằng muốn hỏi thăm tình hình sức khỏe của Việt cũng như việc liên quan đến bọn côn đồ ấy mà thôi. Có điều hình ảnh ấy dưới mắt mấy tên đang ghen tị kia lại mang ý nghĩa hoàn toàn khác…

    ...

    Hằng hỏi Việt câu đơn giản:

    - Này, tối hôm trước Việt bị đám côn đồ đó đuổi đánh phải không?

    Chuyện xô xát xảy ra rất lớn, mọi người trong nhóm đi hát đều chạy ra ngoài hết, các cô gái không thể nào không biết. Anh chỉ còn cách gật đầu thừa nhận. Hằng nói tiếp:

    - Hôm đấy bạn lỗ mãng quá, nếu bạn không nổi nóng xông tới bàn của chúng thì đã không có chuyện gì rồi.

    Cô ấy trách mắng đúng, Quốc Việt lại gật đầu:

    - Ừ, nhưng thấy bọn chúng cứ mở miệng trêu chọc các bạn, mình cảm thấy khó chịu nên hành động có hơi bốc đồng.

    Thu Ngọc bĩu môi không đáp, Hằng thì cười hì hì, trêu chọc anh:

    - Bạn định làm anh hùng cứu mỹ nhân à? Mình thấy hình như nó không thành công rồi.

    Động tác của hai cô gái một chế giễu một cười, tuy khác nhau nhưng đều để lộ ra vẻ hấp dẫn, hút hồn Việt khiến chàng ta ngây ra như phỗng.

    Vẫn luôn đứng phía sau nhìn chằm chằm nãy giờ, hai tên Đình Hiếu và Trường lại có một phen GATO. Bọn chúng giận đến nghiến răng nghiến lợi. Gã Trường xiết chặt nắm tay, rít lên:

    - Thằng khốn kiếp, dám chọc gậy bánh xe. Hiếu, mày nhìn rõ chưa, còn nín nhịn nữa không.

    Trong bụng Đình Hiếu như bốc lửa, bên ngoài lại làm mặt lạnh:

    - Không sao cả, xưa nay chưa có kẻ nào có thể cướp được thứ tao muốn. Trước sau gì Ngọc sẽ thuộc về tao, con bé Hằng đó sẽ chẳng thoát khỏi tay mày được đâu, cứ chờ đấy.

    Từ nhỏ đến lớn, hắn được chiều chuộng, muốn gì được nấy đã hình thành tính hư hỏng. Bất cứ thứ gì hắn thích thì phải có cho bằng được, bất kể đến dùng cách nào. Khả năng Việt trở thành tình địch của hắn là rất lớn, điều này càng kích thích bản chất xấu xa trong con người hắn.

    Một người thì tính du côn, một kẻ thì không từ thủ đoạn, sớm muộn gì cũng phải nổ tan tành.

    Mà chuyện đấy thì để sau hãy tính, hiện tại Việt đang ngẩn ngơ ngắm hai cô gái xinh đẹp trước mắt. Hằng cười chán, chợt cô phát hiện anh vẫn mãi nhìn cô và Ngọc, một ý nghĩ tinh quái bỗng lóe lên. Cô bèn lại gần vòng lấy cánh tay Việt:

    - Em thật vô ý quá! Đáng lý hai chị em em phải cám ơn anh đã ra tay tương trợ ngày hôm qua mới phải chứ nhỉ!

    "Lại trò gì nữa đây trời!" Việt ngơ ngác không hiểu mô tê răng rứa gì cả. Hắng nói tiếp:

    - Hai chị em em gia cảnh nghèo khó, biết lấy gì đền ơn bây giờ?

    Việt ngỡ ngàng chẳng biết phải ứng phó sao trước kiểu trêu chọc quay ngoắt một trăm tám mươi độ của cô. Anh hết nhìn cô lại nhìn sang Ngọc cầu cứu. Ngọc biết cô bạn mình lại nổi máu đùa giỡn nên cũng không lên tiếng.

    Im lặng chính là ngầm tán thành, Hằng tiếp tục chọc anh:

    - Sao anh không nói gì? Hay anh chê dung mạo em xấu xí nên không vừa ý? Anh muốn em báo đáp thế nào?

    Cô to gan vòng lấy tay anh, cộng thêm giọng của cô như nũng nịu khiến xương cốt anh như nhũn ra, nhất thời chả biết đối đáp như thế nào. Đến giờ thì Ngọc không thể nhịn nổi nữa, cô che miệng cười khẽ. Cô vốn đã xinh đẹp, giờ cô lại đưa ngón tay thon dài, trắng muốt che ngang đôi môi đỏ mọng. Đôi mắt đen to tròn mất đi vẻ lạnh lùng ngày thường.

    Việt vẫn biết nụ cười ấy là do trò đùa của Hằng, không phải dành cho mình, nhưng hình ảnh đó vẫn khiến trái tim anh lạc nhịp. Anh không khống chế được bản thân, nhìn cô ngây ngốc.

    Hằng vẫn như bạch tuộc bám lấy cánh tay anh định trêu chọc thêm một hai câu. Bất chợt cô nhận thấy anh không đáp lại mà nhìn chằm chằm cô bạn của mình, trong đầu lóe lên một chủ ý mới bạo hơn. Đã nghĩ là làm, cô buông tay Việt, mặt chuyển thành ai oán:

    - Em đã bỏ đi sự ngại ngùng của phụ nữ, mong có thể đền ơn cứu mạng, vậy mà anh...

    Việt lúc này đã hoàn hồn được đôi chút, thấy Hằng vẫn tiếp tục trò đùa dai của cô, lại còn làm ra vẻ ai oán trẻ con. Anh phì cười, lớn mật đưa tay ra ôm eo cô, hùa theo:

    - Không cần phải thế, chỉ là giúp người lúc gặp cơn nguy khốn. Hai em không cần suy nghĩ lung tung cho nhức đầu.

    Cả hai cô đều sửng sốt trước hành động của Việt. Hằng đâu ngờ anh làm táo tợn vậy. Cô xấu hổ đỏ bừng hai má, trông hấp dẫn cực kỳ. Nhưng bây giờ sự việc không thể cứu vãn được nữa, đâm lao phải theo lao, cô đẩy tay anh ra và nói:

    - Thế sao được chứ, phàm là con người, chịu ơn phải báo ơn, anh nói vậy thì em biết phải làm gi đây?

    Thu Ngọc đứng cạnh đó lắc đầu ngán ngẩm còn Việt dở khóc dở cười. Anh càng lúc càng thấm câu nói của thằng bạn. Anh cắt lời cô:

    - Mình quả thật không theo được màn cải lương này, xin tha cho.

    Hằng thấy đối phương đã bó tay chịu thua thì đắc ý, bèn chuyển giọng sang than thở:

    - Nếu như anh không ưng em, thôi thì...

    Nói đến đây cô đảo mắt qua Ngọc vẫn đứng ở bên cạnh xem trò vui nãy giờ. Cô vội kéo tay cô ấy, đẩy về phía Quốc Việt.

    -... Để chị gái xinh đẹp của em thay mặt đền ơn cho anh vậy!

    Nói xong cô vòng tay ôm lấy Ngọc đẩy về phía Việt, miệng cười lớn. Ngọc bất ngờ bị cô kéo mạnh, chưa kịp phản ứng thì dưới chân vấp một cái, người lảo đảo. Cô kinh hãi, nghĩ ắt hẳn sẽ ngã một cú nặng nề. Vì việc xảy ra quá đột ngột, cô lúng túng không biết làm gi, đành để mặc ra sao thì ra, bụng thầm mắng cô bạn chơi xấu. May mắn Việt phản ứng nhanh nhẹn, ngay lúc cô vừa mất thăng bằng, anh lao tới đỡ lấy.

    Ngọc cảm thấy người rơi vào vật âm ấm, êm ái thì biết đã thoát nạn, cô thở phào nhẹ nhõm. Nhưng khi tỉnh táo lại, phát hiện mình đang nằm trong lòng anh, cô vô cùng xấu hổ, gò má ửng đỏ. Theo phản xạ, cô đẩy anh ra. Có điều vạt áo của cô vô tình vướng vào móc khóa trên áo anh. Một tiếng roạt khô khốc vang lên. Cổ áo cô bị xé thành một đường sâu hoắm, màu xanh nhạt lộ ra thấp thoáng.

    Ngọc hoảng hốt, vội vàng đưa hai tay lên che chắn trước ngực. Việt phát hiện điều không hay trước, nhanh tay lẹ mắt ôm chặt lấy Ngọc trước khi áo của cô rũ xuống.

    Bỗng nhiên xung quanh ồ lên một tiếng. Anh giật mình nhận ra mình đang ôm Ngọc trước ánh mắt của bao nhiêu đứa bạn cùng lớp. Anh đau đầu, nhất thời không biết xử lý thế nào; lại thấy người đẹp đang giãy dụa, nửa muốn buông cô ra, nửa luyến tiếc cảm giác mềm mại trong lòng. Hơn nữa anh nghĩ nếu buông ra thì cô ấy hẳn sẽ còn xấu hổ hơn nữa. Chính vì vậy, anh bèn cúi đầu thì thầm bên tai cô:

    - Áo của bạn bị rách nút rồi, đừng giãy dụa nữa, để mình cởi áo ngoài cho bạn.

    Thu Ngọc nghe anh nói vậy thì khựng lại. Cô do dự giây lát, sau đó hít sâu một hơi, gật đầu. Thế là trước mặt bao người, một tay anh vẫn ôm Thu Ngọc sát vào ngực mình, một bên kéo khóa áo ngoài, cởi ra rồi choàng lên người cô.

    Gương mặt Thu Ngọc đỏ như ánh hoàng hôn, hai má nóng bừng, tưởng như có thể chín luôn vậy. Cô dùng tay giữ chặt áo, quấn chặt quanh người rồi bỏ chạy. Hằng cũng bối rối xách cặp chạy theo Ngọc.

    Chỉ còn một mình Quốc Việt đứng chơ vơ. Nhìn bóng dáng hai người đẹp khuất dần, anh cười khổ, tự nhủ: "Một kết thúc có hậu, mình biến thành con quái vật để người ta săn đuổi." Tuy vậy, anh vẫn bình tĩnh cúi xuống lấy balô khoác lên vai rồi lững thững ra về. Anh đi xa rồi nhưng đám bạn cùng lớp chưa hết xì xào đoán già đoán non xem chuyện gì vừa diễn ra.

    "Con quái vật mới" đã biến mất nên mọi người chỉ túm tụm bán tán thêm chốc lát rồi lũ lượt kéo nhau về.

    Nơi góc sân trường vắng lặng, hai cặp mắt đục ngầu như lửa đốt nhìn chằm chằm ra cổng trường, mặc dù hiện giờ cổng trường đã chẳng còn bóng dáng ai.

    Vẻ mặt Đình Hiếu không thể giữ bình tĩnh được nữa. Hai nắm tay của hắn xiết chặt. Khi hắn chứng kiến Việt ôm Thu Ngọc thì tức đến lộn ruột, tròng mắt đỏ vằn. Tên Trường thì khỏi phải nói, sớm đã giận đến nghiến răng nghiến lợi từ khi Hằng khoác tay Viễt. Nếu không phải e ngại đám đông và hai cô gái ở đó, có lẽ chúng đã nhảy ra ẩu đả từ lâu.

    Nhân vật chính lúc này đang tận hưởng cảm giác sung sướng lâng lâng mà không hề biết mình vừa bị hai gã kia liệt vào danh sách kẻ thù không đội trời chung.

    Sáng hôm sau, khi đến lớp, anh thấy Ngọc đã đến, anh tiến lại dãy bàn phía sau lưng cô ngồi xuống. Từ sau chuyện hiểu lầm đấy, mọi người trong lớp đều cho rằng hai người quen nhau.

    Anh và Ngọc đã giải thích nhiều lần rằng đó chỉ là tai nạn, tất nhiên, chẳng có ai tin hai người. Chuyện đó xảy ra ngay trước mắt, mà Thu Ngọc cũng không la hét gì cả, liệu có thể giả được sao. Cô thẹn quá hóa giận, lại càng ghét anh hơn. Mấy nam sinh trong lớp bây giờ đều xem anh là kẻ thù; vì anh đã thần không biết, quỷ không hay trộm đi hoa khôi của lớp, à không, của khoa chứ.

    Xét tới Việt, anh biết dù có nói gì đi nữa cũng chả có ma nào tin. Vậy là anh để thế luôn, mặt dày ngồi phía sau cô, mặc kệ người ta nghĩ gì. Anh vừa ngồi xuống, thì cô quay xuống nói với giọng bực bội:

    - Này Việt, bạn có thể chuyển chỗ khác được không? Bạn không thấy mọi người đang hiểu lầm chúng ta đang....

    Nói đến đây thì cô đỏ mặt, anh hiểu ý của cô là gì, chẳng qua anh vẫn cười vô sỉ, đáp:

    - Có sao đâu, dù sao thì cũng đã hiểu lầm rồi, giải thích bao nhiêu cũng sẽ như vậy thôi.

    Ngọc ngập ngừng:

    - Nhưng cứ như vậy thì...

    - Không có chuyện gì đâu, giữa hai chúng ta chả có gì, hoàn toàn là tình bạn trong sáng, Ngọc lo gì chứ.

    Anh vẫn mặt dày. Tình bạn giữa hai người đúng là trong sáng, nhưng thâm tâm anh có trong sáng không thì chỉ mình anh biết.

    Thu Ngọc giận đến mức ngứa răng muốn cắn, cô lườm anh một phát, chu môi giận dỗi nói:

    - Hừ, bạn thật là...

    “Đẹp quá, đúng là quá đẹp, đúng là đôi mắt em liếc như là dao cau!” Quốc Việt bị ánh mắt này của nàng làm cho ngây ngốc.


    P/S: đoạn này nhờ con em nó viết hộ, chính mình đọc cũng nổi da gà, nhưng mà lỡ viết rồi nên cũng ngại sửa mong các độc giả thông cảm.

    TTV Translate - Ứng dụng convert truyện trên mobile




    Link luận đàm: http://www.tangthuvien.com/forum/showthread.php?t=96092
    Lần sửa cuối bởi ansu16, ngày 28-07-2013 lúc 15:39.
    Truyện Chân long kiếm: Hidden Content Hidden Content Thế giới ngầm Hidden Content http://www.tangthuvien.com/forum/showthread.php?t=96092

  6. Bài viết được 5 thành viên cảm ơn::   [Hiện ra]
    Darkzergling,ltgbao97,quantruongtien,
  7. #14
    Ngày tham gia
    Feb 2009
    Bài viết
    261
    Xu
    299

    Mặc định

    Thế giới ngầm

    Tác giả: ansu16


    Quyển 1: Bước ngoặt cuộc đời

    Chương 12: Về quê



    Ngọc bắt gặp Việt nhìn chằm chằm mình, sực nhớ lại động tác khi nãy có chút mờ ám, tức thì đỏ mặt, gắt một tiếng, quay mặt đi.. Một cô gái đang mang cặp sách đi tới, trêu đùa:

    - Hai người mới sáng sớm đã liếc mắt đưa tình rồi sao, dù tình cảm thế nào, cũng đừng công khai quá mức vậy chứ.

    Khuôn mặt Ngọc càng đỏ hơn, vội vàng giải thích:

    - Thu, bạn đừng nói bậy, bạn hiểu lầm rồi, mình và Việt... không có gì cả.

    Thu gật gù tỏ vẻ đã hiểu:

    - Ừ ừ... mình hiểu, mình hiểu mà.

    Ngọc nhân lúc không ai chú ý tức giận trừng mắt nhìn Việt, ý muốn mắng anh: “tại bạn hết cả đấy, liệu hồn thì đi mau đi” rồi quay lên chẳng nói gì nữa.

    Anh lúc này đã muốn cười thật to, trong lòng thầm nghĩ: “Há há há, lại hiểu lầm rồi, cứ mặc cho hiểu lầm thật lớn đi, chả mấy chốc sẽ có được trái tim của người đẹp thôi, hé hé hé!” Vì nghĩ như vậy nên anh ngồi yên một chỗ. Nếu có ai bất mãn thì anh cứ đè lý do ngồi bàn trên mới hiểu thầy cô dạy cái gì.

    Bất chợt tóc gáy dựng đứng hết cả, một cảm giác nhột nhột rất quen thuộc chạy dọc sống lưng. Hình như ai đấy ở phía sau đang chú ý tới anh. Anh ngoái đầu nhìn khắp phòng một lượt nhưng không thấy, cả kẻ đáng nghi nhất là nhóm ba thằng Đình Hiếu kia cũng chả có gì đặc biệt.

    Anh yên tâm quay lên, rồi thấy hiểu lầm này quá thú vị. Anh nhớ lại cảm giác mềm mại, thơm tho khi ôm người đẹp trong tay, tâm trạng trở nên rất tốt.

    Đáng tiếc sự đời đâu chỉ toàn vui vẻ, đến khi thầy vào anh mới tá hỏa, cảm xúc như rơi từ trên chín tầng mây xuống đất. Anh sực nhớ hôm nay học bốn tiết Triết học Mác- Lê nin, mà học phần này anh ngán đến tận cổ. Những học phần khác lâu đến mấy anh cũng chấp tất, nhưng cứ đến cái môn này là buồn ngủ.

    Việt nhìn mấy dãy bàn phía sau mà “thèm”, ba trong số những thằng bạn của anh đã ngã gục. Anh thầm hối hận, sao có thể quên là hôm nay học môn này chứ, tiết sau bắt buộc phải chạy xuống dưới.

    Tiết đầu tiên trôi qua một cách khó nhọc. Giờ giải lao, anh lập tức thu dọn sách vở đi xuống. Thu hỏi:

    - Ơ, Việt đi đâu thế? Không ngồi đây với Thu Ngọc nữa à?

    anh nào có để ý được gì, anh giờ chỉ muốn xuống dưới kia làm một giấc, theo quán tính buột miệng trả lời:

    - A, vì ngồi gần người đẹp quá, suy nghĩ lung tung, không tập trung học được nên phải đi xuống thôi.

    Lời vừa ra khỏi miệng anh đã biết mình tới số rồi, càng nhanh chóng xuống dưới. Ngọc nghe xong, bị mấy cô bé khác trêu, vừa xấu hổ vừa tức giận, muốn chạy tới đạp cho Việt mấy cái. Việt biết trước, đã nhanh chân lủi xuống dưới mất rồi.

    ...

    Chuông reo hết giờ “báo thức” cho Quốc Việt. Anh vươn vai ngáp dài, tỏ vẻ hết sức thỏa mãn.

    - AAAAA! Làm một giấc đã thật!

    Mấy thằng xung quanh cũng như anh vậy. Anh bỏ sách vở vào cặp ra về. Mạnh Hùng đập vai anh nói:

    - Này, mày khoan về đã, ở lại họp lớp kìa.

    - À, chút nữa thì quên.

    Họp lớp đầu năm thật ra chả có gì để nói nhiều, cũng chỉ là nộp tiền quỹ lớp này nọ. Đặc biệt là thông báo về đợt đi học giáo dục quốc phòng, ba tuần nữa là đi.

    "Xem ra phải tăng tốc độ chép sách chứ nếu không đổ vỡ hết kế hoạch." Quốc Việt vừa đi ra khỏi phòng học vừa bấm đốt ngón tay tính toán thời gian. Chợt có người nói với anh:

    - Xem ra mày không xem lời cảnh cáo của tao ra gì nhỉ?

    Anh ngẩng đầu lên nhìn xem thử ai vừa nói, thì ra Đình Hiếu đứng chặn trước mặt, cái gã này suốt ngày cứ gây phiền toái cho anh, bực mình anh đáp:

    - Lời cảnh cáo gì, tao không nhớ. Mày nhắc lại cho tao với.

    - Mày...

    Đình Hiếu ớ miệng, hắn chỉ tay vào anh, hậm hực nói:

    - Mày cứ giả ngu nữa đi, hừ, tao cảnh cáo lần cuối, nếu mày còn dám tiếp tục lại gần Ngọc thì đừng hòng sống nổi ở đây.

    Vẫn là những câu hăm dọa rỗng tuếch, Việt cười ruồi, hất tay tên đó ra, anh sẵng giọng:

    - Đừng chỉ vào mặt tao, cũng dẹp m* mấy câu dọa người vô dụng đó đi, muốn làm gì cứ làm thẳng luôn, tao sẵn sàng tiếp mày bất cứ lúc nào.

    - Mày…

    Thằng Trường nắm chặt tay muốn đánh, Đình Hiếu vẫn bình tĩnh cản gã đó lại. Hắn ta nói tiếp:

    - Hừ, mày chờ đấy, tao đã nói là làm, sẽ đến lúc tao thanh toán mày một thể, cả vụ mày hạ nhục thằng Trường hôm qua nữa.

    Nói xong hắn rời đi, trong khi đi ngang qua anh, hắn bất ngờ dùng vai hất một cái khiến Việt loạng choạng. Việt lắc đầu chán nản, nghĩ thầm sao bản thân đi đến đâu cũng gây ra đủ thứ lộn xộn rắc rối.

    Tên Trường cười cười bảo Đình Hiếu:

    - Hiếu, cám ơn mày!

    Hiếu lắc đầu nói:

    - Mày là bạn tao, dĩ nhiên tao phải giúp rồi.

    - Vậy khi nào chúng ta đánh hắn?

    Trường nghe được đánh là rất vui, bẻ khớp tay răng rắc. Hắn nhịn Quốc Việt lâu lắm rồi. Đình Hiếu đáp:

    - Hiện tại vẫn chưa thể làm gì hắn được, đợi sau đi.

    Tên Trường ngạc nhiên hỏi lại:

    - Sao lại thế? Chẳng phải mày cũng rất muốn đập hắn một trận ư, đợi làm cái quái gì chứ?

    Đình Hiếu nói đầy tức giận:

    - Mày tưởng tao lại không muốn sao, nhưng mà dạo này ông bà già quản chặt quá, đến cả đi vũ trường giải trí cũng khó.

    Tên Tân nãy giờ im lặng, giờ mới lên tiếng:

    - Thế sao mình không...

    Đình Hiếu hiểu ý của Tân nhưng hắn vẫn lắc đầu:

    - Chuyện nhỏ này mà phải cần làm vậy sao? Thằng khốn mình tao là đủ rồi.

    - Nhưng mày thì đang vướng mắc với ông bà già của mày kia mà.

    Đình Hiếu trầm ngâm hồi lâu rồi nói:

    - Ừ, thôi cứ tạm thời cho qua đợt quân sự này đã, mà bọn mày cũng đừng làm gì cả, tao không muốn ông bà già tao phát hiện đâu.

    - Ừ! Bọn tao biết rồi.

    “Khốn kiếp! Quốc Việt, rồi mày sẽ biết tay tao!" Đình Hiếu giận đến sôi máu, nắm tay siết chặt. Hắn kiên trì theo đuổi Thu Ngọc hơn ba năm mà cô ấy vẫn lạnh lùng, chẳng hề để ý tới hắn, hoàn toàn là công cốc. Công sức mấy năm hắn bỏ ra không bằng mấy ngày của một kẻ vừa mới vào đại học, bảo sao hắn không nổi giận cho được.

    Quốc Việt không hề hay biết tai họa sắp rơi xuống đầu mình.

    Tất cả bắt đầu từ một hiểu lầm.

    ...

    Một tuần trôi qua, anh đã kịp chép lại phân nửa cuốn bí kíp, anh chỉ không vẽ hình và chữ của anh hơi xấu chút thôi chứ anh chép đúng từng từ một. Tuy hơi mất công một chút nhưng anh lo lắng mang đi phô tô, người khác trông thấy sẽ nảy sinh tò mò, hỏng chuyện. Bản gốc anh cất kỹ ở nơi kín đáo, còn bản sao thì đem về nhờ ông dịch. Cách ngày sinh của ông một hôm, anh ra bến xe mua vé đế về. Anh dự tính sẽ ở lại khoảng năm sáu ngày nên trước đó anh đã kịp gọi cho mấy thằng bạn nhờ điểm danh hộ.

    Bác tài lái xe chạy khá nhanh, ngồi xe khoảng bốn tiếng anh đã về tới nơi. Anh mở cổng đi vào, đồng thời bà anh từ trong đi ra, thấy anh, bà rất ngạc nhiên:

    - Ơ, Việt, sao cháu lại về? Không phải cháu đang đi học à?

    Anh gãi đầu gãi tai đáp:

    - Dạ ngày mai là sinh nhật lần thứ bảy mươi, nên cháu về thôi ạ.

    Bà cười cười:

    - Cái thằng nhóc này, học chưa đầy nửa tháng đã tìm cách chuồn về, cháu muốn ăn đòn phải không?

    Bà giơ tay định cốc đầu anh, theo phản xạ, Quốc Việt lùi lại một bước, cười khì khì chối tội.

    - Dạ không, sinh nhật ông lần này được xã tổ chức, hiếm có dịp thế này, cháu phải về chứ ạ.

    Bà anh có hơi ngạc nhiên, hỏi tiếp:

    - Ai nói cho cháu mà cháu biết thế?

    - Dạ cái này cháu biết lâu rồi, thế ông đâu rồi ạ?

    Việt tìm cách lảng sang chuyện khác. Bà của anh quá hiểu cái tính này nên chỉ cười xoà:

    - Giờ này ông chắc đang ở trong vườn thôi, cháu vào thay đồ, rửa mặt, nghỉ ngơi cho đỡ mệt.

    - Vâng!

    Tất nhiên anh chẳng thế nào tránh khỏi việc bị ông mắng cho một trận vì tội dám trốn học, chẳng qua mắng thì mắng vậy thôi chứ trong lòng ông cũng rất vui, sinh nhật của mình, có thằng cháu học xa về chúc thọ, có ông lão nào không mừng đâu.

    Đến tối sau bữa cơm, anh mon men lại gần chỗ ông hỏi:

    - Ông ơi! Ông có rảnh không, cháu có chút việc nhờ ông giúp ạ.

    - Việc gì thế?

    - Dạ cháu có một cuốn sách chữ Nôm muốn nhờ ông dịch cho ạ.

    Ông nói với vẻ ngạc nhiên:

    - Sách chữ Nôm à? Thằng nhóc này, học thì không lo tập trung học, lao đầu vào những thứ này làm gì; đợi đến khi ra trường, công ăn việc làm ổn định rồi, học cũng không muộn.

    Việt nói:

    - Dạ cháu vẫn học bình thường mà ông. Vả lại sách là của bạn cháu, cháu nhỡ mồm khen ông rất giỏi chữ Nôm nên nó cứ nằn nì cháu.

    - Hừ, đâu, đưa ông xem thử?

    Dù ông biết anh đang nịnh nhưng trong lòng bớt giận một phần. Việt hí hửng lôi bản sao cuốn sách mà anh đã chép cẩn thận ra và nói:

    - Dạ đây ạ!

    Ông cầm lấy đọc lướt qua mấy trang đầu. Ông bỗng cau mày, nghiêm giọng hỏi:

    - Việt, cháu có chắc cuốn sách náy của bạn cháu đưa cho cháu chứ?

    - Dạ vâng, sao vậy ông?

    - Đây là sách dạy võ.

    Ông vừa nói vừa quan sát kỹ biểu cảm trên mặt anh. Chỉ thấy hai mắt anh sáng rực, miệng cười toe toét:

    - A! Đây là sách dạy võ hả ông? Hay quá!

    Ông hỏi anh với giọng như thẩm vấn:

    - Việt, cháu nói thật cho ông biết, cháu lấy cuốn sách này ở đâu, cháu ăn cắp của bạn phải không?

    Anh lắc đầu:

    - Dạ không, cháu không hề ăn cắp của ai cả.

    Ông anh tiếp tục truy vấn:

    - Cháu đừng hòng nói dối được ông, tâm lý của phần lớn người Việt Nam là sẽ cất giữ kín đáo những thứ quý, võ thuật lại càng giữ kỹ. Vì thế, sẽ không có chuyện ban cháu đưa cho cháu cuốn sách dễ dàng như vậy, nhất là bạn mới quen. Cháu thật lòng trả lời cho ông, cháu có nó từ đâu?

    Anh đã lường trước thế nào ông cũng sẽ hỏi, có điều anh không nghĩ ông phát hiện nhanh đến như vậy. Anh do dự hồi lâu không đáp. Ông anh nói thêm:

    - Cháu đừng mong tìm lời nói dối cho qua chuyện, đây là cuốc sách cháu chép lại, nét chữ cháu viết ông quen lắm rồi.

    Đúng là hết cách lấp liếm, Việt thở dài đáp:

    - Ơ, dạ cháu xin khai thật! Một lần đi mua sách cũ của một bà cụ bán rong, cháu tình cờ tìm thấy nó, háo hức quá nên mua luôn ạ.

    - Thật không đấy?

    Việt gật đầu khẳng định:

    - Thật một trăm phần trăm ạ.

    Ông nhìn Việt chằm chằm để tìm ra trên mặt anh có sự thay đổi nào không, đáng tiếc dù chút động tác rất nhỏ như đảo mắt cũng không có. Rốt cuộc ông nói:

    - Được rồi, ông tạm tin cháu lần này.

    Việt nghe thế thì thầm thở phào nhẹ nhõm. Ông lại nói tiếp:

    - Cháu mang theo sách gốc không? Đưa ông xem.

    Đồ quý hiếm như vậy, dĩ nhiên anh sẽ giữ kỹ, khi về quê cũng cất vào balo cầm theo, giờ là lúc phải mang ra. Anh đưa ông cuốn sách nhưng không đưa bức thư kia. Ông quan sát nó hồi lâu và nói:

    - Giấy còn khá tốt, gáy vẫn nguyên vẹn, chất lượng cuốn sách cứ như mới vậy., xem ra người chủ đã bảo quản, giữ gìn nó rất cẩn thận.

    "Tất nhiên rồi, nó được cất trong hộp kín, chôn sâu dưới đất, không có chất ôxi hóa nên rất tốt." Quốc Việt chỉ nghĩ thầm trong bụng chứ không dám nói ra ngoài miệng. Anh gật đầu liên tục:

    - Dạ cũng vì như thế nên cháu mới phải chép ra một bản đấy ạ.

    Ông nói tiếp:

    - Một người giữ sách cẩn thận, khó mà đem nó ra bán, cháu lại khiến ông bắt đầu nghi ngờ về những lời vừa nãy của cháu đấy.

    TTV Translate - Ứng dụng convert truyện trên mobile



    Link luận đàm: http://www.tangthuvien.com/forum/showthread.php?t=96092
    Lần sửa cuối bởi ansu16, ngày 28-07-2013 lúc 15:39.
    Truyện Chân long kiếm: Hidden Content Hidden Content Thế giới ngầm Hidden Content http://www.tangthuvien.com/forum/showthread.php?t=96092

  8. Bài viết được 5 thành viên cảm ơn::   [Hiện ra]
    Darkzergling,ltgbao97,quantruongtien,
  9. #15
    Ngày tham gia
    Feb 2009
    Bài viết
    261
    Xu
    299

    Mặc định

    Thế giới ngầm

    Tác giả: ansu16


    Quyển 1: Bước ngoặt cuộc đời

    Chương 13: Nghiên cứu sách



    Việt giật mình thêm lần nữa, chẳng ngờ ông tinh ý như vậy, anh cười hà hà để che dấu sự bối rối:

    - Dạ cháu cũng tò mò về cái này, cháu hỏi bà cụ rồi, nhưng bà cụ chỉ bảo nó không có tác dụng gì với bà nên bà đem bán ạ.

    - Hừm!... Để xem bên trong thế nào, ái chà!...

    - Sao vậy ông?

    Ông tặc lưỡi rồi đáp:

    - Chữ viết rất tốt, chữ tuy không được đẹp cho lắm nhưng cứng rắn, góc cạnh, đầy phóng khoáng, có lẽ người viết sách này có thân phận chẳng tầm thường.

    Quả nhiên là chuyên gia thư pháp, đọc sơ qua đã đưa ra được nhận định vô cùng chuẩn xác. Việt háo hức hỏi:

    - Hay quá, ông dịch cho cháu ông nhé?

    Ngược với vẻ mong chờ của anh, ông trầm ngâm suy nghĩ một chốc, sau đó lắc đầu trả lời:

    - Không! Ông sẽ không dịch cuốn sách này cho cháu đâu.

    Anh ngớ người, ông đã từ chối, thế hóa ra công sức anh nài nỉ từ nãy giờ đều đổ sông đổ bể ư? Anh vội vàng hỏi:

    - Tại sao ạ? Thật sự đúng là cháu không ăn cắp sách này từ ai cả, cháu không hề làm việc xấu đấy.

    Ông đáp một cách từ tốn:

    - Không phải ông không tin, có ý bảo cháu xấu xa, ăn trộm ăn cắp mà ông lo lắng dịch xong sách này cho cháu thì cháu sẽ trở nên xấu xa thôi.

    - Ơ, cháu chưa hiểu.

    Việt ngẩn tò te. Lời của ông làm anh hồ đồ. Ông suýt chút nữa bật cười khi nhìn gương mặt anh, ông nói:

    - Đây là sách dạy võ thuật, mà cháu vốn quậy phá từ nhỏ, nên nó như con dao hai lưỡi. Ông lo lắng cháu tập theo mấy thứ trong này rồi sẽ đi gây sự với người ta.

    Thì ra là vậy, những điều ông băn khoăn quả rất có lý. Việt không ngờ việc này khó thành công thế, anh cố gắng nói lời hay ý đẹp:

    - Ông à, người ta vẫn thường nói luyện võ làm tính tình điềm tĩnh hơn, cháu chắc chắn không thành người xấu đâu ạ.

    - Hừm...

    Việt tiếp tục lấn tới:

    - Lúc nhỏ cháu phá phách, nhưng giờ cháu lớn rồi, biết suy nghĩ cẩn thận, ông cứ yên tâm đi ạ.

    - Hừm...

    Thấy ông hơi do dự, Việt ra sức thuyết phục, rốt cuộc ông đồng ý:

    - Được rồi, được rồi, ông dịch nó cho cháu, nhưng có một điều kiện, tuyệt đối không được dùng nó để hại người khác, cho dù cháu có giận đến mức nào đi chăng nữa.

    Ông nhận lời rồi thì điều kiện nào cũng được, Việt gật đầu cái rụp:

    - Có trời chứng giám, cháu xin hứa sẽ không làm hại người tốt.

    - Hừ, người nào cũng không được. Cháu cầm lấy cuốn sách.

    - Ơ, cháu tưởng ông dịch ạ.

    - Yên tâm, ông đã hứa thì sẽ làm, mai ông dịch cho, còn bây giờ, ông đi... xem phim đã.

    Anh lần thứ hai hụt hẫng, hay thật đấy, ông đã bảy mươi tuổi rồi mà vẫn không mất đi khiếu hài hước.

    Nói mai dịch là nói mai thế thôi chứ sáng hôm sau cả nhà Việt bận tối tăm mặt mày, mọi người đều có việc riêng của mình, thời gian ngồi lại với nhau tán gẫu hai ba câu cũng không có.

    Chẳng qua mất cái này bù cái khác, đúng là mệt thật đấy nhưng vui thì cũng rất vui. Chưa bao giờ anh thấy hai ông bà cười nhiều như lần này, xem ra chuyến này trở về quê tuyệt hơn dự tính.

    - Phù, cuối cùng đã xong, thế là đi tong hai ngày.

    Việt đặt lưng xuống giường, thở dài một hơi. Hai ông bà đã nghỉ ngơi từ sớm. Một ngày bận rộn, anh không muốn ông nhọc công làm gì nữa. Bản thân anh mệt rã rời, chả buồn cầm sách chứ đừng nói gì đến đọc chữ.

    Ông Quốc Việt giỏi tiếng Nôm không kém gì tiếng mẹ đẻ vậy, chỉ trong vòng sáu ngày đã dịch xong phần một và hai. Còn phần cuối ông bảo chỗ này khá rối rắm nên anh cứ để nó ở đây, khi nào dịch xong ông gửi cho,

    Anh biết tính ông cẩn thẩn, tỉ mỉ, đến cả những giấy tờ anh đi học lúc nhỏ, ông vẫn cất ở chỗ kín đáo. Vi thế nên anh đồng ý mà không hề lo lắng nó bị lộ ra ngoài. Anh lên xe quay trở lại trường học.

    ...

    Ngồi trên giường, anh bắt đầu nghiền ngẫm bức thư và cuốn sách.

    Bức thư của bà hoàng Lê Ngọc Hân đã được ông anh dịch xong toàn bộ. Trước khi nhờ ông dịch Quốc Việt cũng đã đọc qua nên nội dung anh cũng hiểu được tương đối. Phần anh chưa hiểu thật ra cũng không chứa quá nhiều thông tin lịch sử. Ngược lại thông tin về cuốn bí kíp thì nhiều.

    Nhưng điều làm anh bất ngờ nhất là phần sau cùng của bức thư là do bà hoàng Bùi Thị Nhạn viết. Tuy kiến thức lịch sử anh không phải quá xuất sắc nhưng về các nhân vật nổi tiếng anh cũng biết.

    Theo nội dung lá thư thì cuốn sách này vốn được cất giữ trong tay bà hoàng Ngọc Hân. Vì thương tiếc người chồng vắn số của mình, bà đã viết bà văn tế Ai Tư Vãn và cất nó cùng với quyển bí kíp. Ba gắng gượng nuôi hai con, đến lúc biết mình không thể cầm cự lâu hơn nữa thì bà trao chiếc hộp lại cho bà Nhạn. Mấy ngày sau thì bà mất. Tính ra bà chỉ sống được ba năm kể từ khi vua Quang Trung băng hà.

    Chiếc hộp được chuyển sang cho bà Nhạn. Tình cảm giữa hai bà hoàng vốn rất tốt, bà Nhạn cất giữ chiếc hộp cẩn thận và viết tiếp vào bức thư, vẫn là những lời về vua lúc sinh thời.

    Rồi khi bà biết không thể chống thể chống nổi quân của Nguyễn Ánh - tức vua Gia Long sau này, thì đem giấu nó ở dưới bàn cờ Tiên. Nguyên nhân vì sao chôn ở đấy cũng là một điều thú vị: vua Quang Trung từng dẫn bà lên đỉnh ngắm cảnh; lúc bấy giờ vua đã chính thức lên ngôi hoàng đế. Bà nhìn vật nhớ người nên đem nó chôn ở đấy.

    Bức thư chỉ viết đến đấy, diễn tiến sau đó thế nào thì chính sử đã viết. Vua Gia Long đánh vào kinh thành, nhà Tây Sơn thất thủ. Bà Nhạn cùng con là vua Cảnh Thịnh chạy ra bắc. Đáng tiếc, kết cuộc vẫn thất bại, vua Cạnh Thịnh bị bắt, còn bà thì tự vẫn để bảo toàn khí tiết.

    Đọc xong bức thư, Việt không nén được tiếng thở dài bi thương. Cảm giác như sự hưng vong của cả một triều đại đang tái hiện ngay trước mắt. Bức thư được viết với tâm huyết của chính những nhân vật mà trước giờ chỉ nghe qua những trang sách lịch sử. Một nỗi thương cảm khó giải thích bao trùm tâm trí anh. Giờ thì anh đã hiểu tại sao khi dịch, ông anh lại liên tục thở dài như vậy.

    Hồi lâu sau anh mới bắt đầu đọc quyển bí kíp. Tâm trạng của anh từ bi thương ban đầu dần chuyển sang hứng thú. Dù sao đây cũng là quyển bí kíp võ học cả đời của một bậc anh hùng trong lịch sử.

    Đọc sách của vua rồi anh mới biết, võ công thật sự không hề giống những gì được mô tả trong tiểu thuyết kiếm hiệp ba xu được bán trên thị trường hay đăng tràn lan trên mạng. Nó cũng không phải là một người vô tình nhặt được thần công, đọc nó, ngồi xếp bằng nhìn trời nhìn đất, hít thở, luyện khí bao nhiêu lâu đấy rồi đùng phát biến thành cao thủ võ lâm. Thực tế thì muốn luyện võ thành tài, phải trải qua không ít gian khổ, thậm chí đau đớn.

    Võ Việt từ ngàn xưa đến nay cũng như nhiều loại võ khác, có một hệ thống tập luyện riêng biệt. Nhưng dù học loại nào đi chăng nữa, tất cả võ sinh đều phải trải qua một khoảng thời gian tập luyện dưới mọi hình thức như cày ruộng, gánh nước, giã gạo, xay lúa, đốn cây...

    Các công việc lao động phải làm đấy chính là những bài tập rèn luyện sức mạnh theo quan điểm “học võ công trước hết phải luyện võ lực”. Bởi một lẽ, luyện theo đường lối luyện nội công thì phải mất rất nhiều thời gian, ít nhất phải mất vài năm tới vài chục năm tùy theo phương pháp tu luyện như thế nào. Giả sử trong thời gian bắt đầu luyện nội công, có kẻ tới kiếm chuyện, nếu không có căn cơ võ lực nhất định thì chưa kịp thành đạt được mơ ước thì đã gặp nạn rồi. Chính vì vậy, việc luyện võ lực là không thể thiếu. Chúng đòi hỏi võ sinh vận dụng sức lực và phải cố gắng, kiên trì trước khi được thầy dạy võ công cho.

    Ngoài ra, giai đoạn này sẽ làm bộc lộ tính cách, ý chí của người luyện võ, đồng thời cũng để cho anh ta tu dưỡng "tâm bền, chí quyết" đối với việc luyện võ. Nói chung quá trình luyện võ lực có thể chia làm ba loại, tăng cường sức bền bỉ, chịu đựng của cơ thể và từng bộ phận.

    Luyện tay thì dùng các ngón co lại bấu chặt vào miệng chiếc xô đựng đầy nước rồi nâng lên, hạ xuống nhiều lần cho đến khi các ngón căng cứng không còn nâng được nữa. Luyện tay và chân thì có cách xách hay túi vải lớn đựng cát, sạn rồi đi và chạy ngược lên rồi xuống dốc liên tục cho đến khi đôi chân mỏi không còn đi được nữa; hoặc cõng những bao gạo, những bó củi nặng trên vai, chạy trên đoạn đường dài lởm chởm sỏi, đá.. Chỉ có điều, các phương pháp tập luyện “võ lực” ghi trong sách đều dành cho võ sinh của thời xưa, khó mà áp dụng cho Việt trong thời hiện đại được.

    Anh nghĩ ra nhiều phương pháp có thể thay thế chúng. Anh bèn sử dụng kỹ thuật công nghệ hiện đại. Anh chạy ra chợ và các cửa hàng mua các vật liệu về để làm dụng cụ luyện tập, kết hợp với nhảy dây, tập xà đơn, hít đất, kéo dây lò xo. Anh tự tạo cho mình bao cát hay bao đựng mùn cưa, trấu để đấm và đá; mua tạ chân đeo vào khi chạy bộ đường dài vào buổi sáng hay chiều. Chưa hết, anh còn đăng ký một khóa tập thể hình tăng cường thể lực nữa.

    Một điều quan trọng cần lưu ý, tập phải chính xác theo hướng dẫn và có cường độ hợp lý. Bản thân Việt cũng hiểu rõ điều này. Anh tập tới khi nào thấy mệt mỏi thì dừng lại nghỉ ngơi; nghỉ khỏe rồi lại tập. Nhưng không bao giờ anh tập quá sức bởi anh biết nó chỉ có hại mà thôi.

    À phải, quên một thứ, luyện võ thì nên kèm thêm thêm cả thuốc hỗ trợ cho việc luyện võ có hiệu quả. Thuốc bao gồm hai loại, thuốc bôi (xoa) và uống. "Thuốc xoa" dùng trước và sau khi tập. Nó được dầm chung với rượu hoặc với giấm để xoa bóp bên ngoài các bộ phận cơ thể chịu sự va đập trong khi rèn luyện. "Thuốc uống" được sử dụng khi có sự va đập vào đầu, ngực, lưng, bụng... hầu hết là phần mềm. Chúng có tác dụng thông khí, hoạt huyết, làm tan máu ứ bầm, cũng có tăng cường sức lực để khỏi bị cảm cúm tránh làm gián đoạn việc tập. Quyển bí kíp ghi rõ ràng tên những loại thuốc nào, công thức pha chế ra sao, bôi hay uống với liều lượng cụ thể, anh cứ thế mà làm theo.

    Hồi nhỏ, anh đã có thời gian ba năm tập võ cổ truyền nên không lạ với những điều này. Cũng may, lúc còn ở quê, anh thường xuyên làm công việc nhà nông, thân thể vừa đủ điều kiện miễn cưỡng vượt qua giai đoạn đầu tiên. Chỉ mươi ngày sau, anh vượt qua bài tập thể lực, tiếp tục bước vào các bài tập sau.

    Bài tập mà bất cứ ai khi bắt đầu luyện võ đều phải tập là đứng tấn. Tấn là phương pháp giữ vững trọng tâm và cân bằng cho co thể con người ở mọi vị thế, trong mọi trường hợp, vì thế mà có thể thực hiện những động tác, những ý muốn của toàn thân, khi bất động hoặc di động đuợc linh hoạt, dễ dàng, chắc chắn và hữu hiệu.

    Trung bình tấn là thế căn bản, nhất thiết phải tập thật vững chắc. Tư thế đứng mở rộng hai chân ngang vai, hạ thấp trọng tâm xuống, hai đùi song song mặt đất, eo lưng cổ thành một đường thẳng, hai tay để ngang eo hoặc để thẳng, thế tấn này để luyện sự vững chắc của hai chân, sức bền và sự dẻo dai của eo lưng, xong thế tấn này thì đến thế Kim kê tấn, Hạc tấn, Xà tấn, v.v... Kế đó mới tới phần chiêu thức, quyền pháp...

    Quốc Việt tận dụng thời gian không ngừng tập luyện, kể cả trong khi học trên trường hay ở phòng trọ. Dĩ nhiên, tập sao không gây phản cảm với người xung quanh là được.


    P/S: Vì kiến thức về võ học còn kém nên khi viết dựa vào tư liệu sách vở và trên mạng là chính nên còn nhiều sai sót, mong độc giả thông cảm cho.

    TTV Translate - Ứng dụng convert truyện trên mobile



    Link luận đàm: http://www.tangthuvien.com/forum/showthread.php?t=96092
    Lần sửa cuối bởi ansu16, ngày 28-07-2013 lúc 15:40.
    Truyện Chân long kiếm: Hidden Content Hidden Content Thế giới ngầm Hidden Content http://www.tangthuvien.com/forum/showthread.php?t=96092

    ---QC---


  10. Bài viết được 4 thành viên cảm ơn::   [Hiện ra]
    Darkzergling,ltgbao97,
Trang 3 của 39 Đầu tiênĐầu tiên 1234513 ... CuốiCuối

Thông tin về chủ đề này

Users Browsing this Thread

Có 1 người đang xem chủ đề. (0 thành viên và 1 khách)

DMCA.com Protection Status