TTV Translate - Ứng dụng convert truyện trên mobile
Hướng dẫn đăng truyện trên website mới
Đăng ký convert hoặc Thông báo ngừng
Trang 35 của 39 Đầu tiênĐầu tiên ... 253334353637 ... CuốiCuối
Kết quả 171 đến 175 của 193

Chủ đề: Thế giới ngầm - ansu16

  1. #171
    Ngày tham gia
    Feb 2009
    Bài viết
    261
    Xu
    299

    Mặc định

    Thế giới ngầm

    Tác giả: ansu16


    Quyển 3: Những đại gia tộc

    Chương 16:





    Trong một căn phòng của khách sạn, tên đại ca ban nãy đứng nói chuyện với ai đấy. Người đó lộ vẻ tức giận rồi bất ngờ vung tay lên một cái, tên đại ca không nghĩ người này lại ra tay với hắn. Mặt hắn bị trúng một tát nổ đom đóm mắt, thân hình gã loạng choạng lùi về sau vài bước, với một thân công lực như gã mà cũng chẳng thể đứng vững được. Gã lại nghe người đối diện quát:

    - Thằng ngu, ở đất này mà mày lại dám làm càn vậy à? Tao đã nói với mày thế nào hả?

    Tên đại ca run cầm cập, trả lời:

    - Thưa anh, tại em thấy thằng ranh đó phá đám chuyện của chúng ta nên chỉ muốn trừng phạt nó một chút thôi ạ.

    Thì ra tên đại ca này có cả thượng cấp, nhìn vẻ sợ hãi của gã thì đã đủ biết tên thượng cấp này ghê gớm lắm. Lại nghe tên này nói:

    - Hừ, mày tưởng mày mạnh hơn tên Bạch đường chủ của bọn Bạch Hổ là có thể ti toe ở đây sao? Mày có biết là hai thằng Phong và Hỏa hộ pháp sang đây tìm hiểu sự việc nhưng cũng không dám làm bậy không hả? Hừ, mày tìm ra được danh tính của lũ nhóc đó chưa?

    - Dạ em chưa có thông tin nhưng đã có hình ảnh rồi đây ạ.

    Tên thượng cấp cầm lấy xấp ảnh nhìn một chốc rồi quay sang trợn mắt quát:

    - Thằng ngu, mày vừa chọc giận bọn Hoàng gia rồi đấy. Con bé tối nay là cháu gái của lão già tên Dương, gia chủ Hoàng gia đấy, lão ta mà làm ra nhẽ chuyện này thì mày xác định vào quan tài là vừa.

    Gã kia tái mặt:

    - A A, đại ca, em lỡ dại, xin anh cho em cơ hội lập chuộc tội ạ.

    Lúc này có một giọng nói khác vang lên trong phòng:

    - Khỏi cần lập công chuộc tội nữa, lần trước tao đã bảo mày nằm im, âm thầm điều tra rồi, mày đã làm trái lời tao nói thì tự chịu hậu quả đi.

    - Ơ ơ... đại ca...

    - Nếu mày còn muốn giữ cái đầu trên cổ thì tự tìm cách giải quyết, tao không nương tay đâu.

    - Ơ ơ...

    p- Hừ, còn không mau biến đi.

    - Dạ dạ em biến, em biến.

    Gã kia không dám mở miệng cầu xin nữa, ba chân bốn cẳng lập tức chạy ào ra khỏi phòng.

    Gã đang đứng gần cửa sổ vừa nhìn xuống đường phố bên dưới vừa hỏi người ngồi trên ghế:

    - Này Beo, nghe đâu anh sang R, sao bây giờ vẫn còn ở đây?

    Gã tên Beo đáp:

    - Chuyến bay bị hoãn, tôi tạm ở đây một thời gian, còn anh đến thành phố này làm gì?

    - Tôi tới đây thăm một ông bạn cũ.

    - À, vẫn là ông già đó hả?

    - Phải. Mà này, ông chủ đang khá bực về tiến độ công việc của anh ở đây đấy, nhất là sau vụ phá đám của thằng ranh con đó.

    Dường như hai tên này có mâu thuẫn từ trước nên trong lời nói luôn ẩn chứa ý mỉa mai nhau. Bởi vậy, gã Beo nghe xong thì sắc mặt tối sầm lại, giọng cũng trở nên rất lạnh nhạt:

    - Thằng oắt con đó không đáng quan tâm, tuy võ công tôi không bằng anh nhưng với đầu óc của tôi thì tôi vẫn dễ xử nó.

    Cuộc nói chuyện càng lúc càng gay gắt, gã kia định đáp trả thì điện thoại của gã đổ chuông. Gã nhìn số hiện trên màn hình thì bắt máy:

    - Alo.

    Bên kia vang lên giọng đàn ông:

    - Alo, chúng ta gặp nhau ở đâu?

    - Chỗ cũ.

    - Được, tôi sẽ đến đó.

    - Được.

    Gã cúp máy, sau đó quay sang nói với tên Beo:

    - Tôi đi đây, có dịp tôi sẽ tiếp tục nói chuyện với anh sau.

    Tên Beo gật đầu:

    - Hẹn anh dịp khác vậy.

    Tên Beo nhìn gã kia khuất sau cánh cửa phòng, hếch mép cười khẩy. Gã kia chạy xe máy đến chỗ hẹn, ở đó đã có một người đàn ông đứng đợi sẵn; khi thấy gã xuất hiện, ông ta lên tiếng trước:

    - Cậu đến chậm đấy.

    Qua giọng nói của ông ta thì có thể đoán được tuổi tác ông ta cũng đã trên dưới năm chục tuổi rồi. Nhưng gã kia không hề tỏ ra chút tôn trọng nào với ông ta mà đáp lại gọn lỏn:

    - Tôi bận công việc, ông có gì thì nói mau đi.

    Người đàn ông kia lộ vẻ bực tức, có điều nét mặt đó chỉ thoáng qua, ông ta nói một cách điềm tĩnh:

    - Thiết Thủ, số lượng lần này thế nào?

    Gã Thiết Thủ trả lời:

    - Gấp đôi, ông chắc chắn sẽ thành công không?

    - Không thành vấn đề, khi nào?

    - Khi nào đến thì tôi sẽ báo, trước mắt ông cứ dọn đường đi. Lợi nhuận thì chia bảy - ba. Thế nào?

    Người đàn ông đáp lại:

    - Chưa đề cập đến việc cậu chưa đảm bảo chắc chắc thời gian khiến tôi khó nói chuyện với các đối tác của tôi, bây giờ thêm cả việc cậu muốn ăn phần nhiều, cậu quá đáng rồi đấy.

    Gã Thiết Thủ nhún vai:

    - Hừ, bên tôi là nguồn cung mà ông đòi ngang bằng sao? Ba - bảy là cái giá cuối cùng, không thêm không bớt.

    - Sao có thể được, phải là năm - năm, tôi còn phải công thêm chi phí bỏ ra cho các đối tác của tôi nữa chứ.

    Thiết Thủ nhếch mép cười khẩy:

    - Tôi hiểu quá rõ những đối tác của ông và họ thừa biết cái gì tốt cái gì xấu, điều nào nên làm hay không được làm, tôi đưa ra điều kiện thế là tốt lắm rồi. Nếu ông không thể chấp nhận được thì thôi dẹp đi ông già, khỏi cần hợp tác làm ăn gì nữa.

    Người đàn ông bắt đầu tỏ vẻ bực tức:

    - Để ý lời nói của cậu đi, nãy giờ tôi tôn trọng cậu lắm rồi đấy; tuy cậu thuộc Hắc Báo nhưng cậu cũng hiểu rõ tôi là người thế nào, đừng để tôi phải trở mặt.

    Vẫn điệu cười khinh khỉnh trên miệng, dường như Thiết Thủ không để mấy câu của đối phương, gã đáp:

    - Tôi chả sợ ông trở mặt, nếu không phải vì nghĩ chúng ta từng hợp tác nhiều lần thì đã không mất thời gian đôi co với ông đâu. Mọi chuyện dừng ở đây, tôi để ông một đêm suy nghĩ thật kỹ, sáng mai tôi không nhận được câu trả lời từ ông thì xem như phi vụ này kết thúc.

    - Cái gì? Cậu dám...

    Thiết Thủ ngồi lên xe, vừa nổ máy vừa nói:

    - Tạm biệt, cứ nghĩ kỹ đi ông già, ha ha...

    Dứt lời, gã quay xe chạy thẳng, mặc kệ người đàn ông đứng đó với cơn giận đang sôi sục trong bụng, hai nắm tay ông ta siết chặt lại, nội lực dồn vào tay từ bao giờ; ông ta luôn muốn đánh gã Thiết Thủ vài chưởng nhưng tự biết bản thân không bằng đối phương nên đành nuốt cơn tức lại. Ông ta hậm hực ngồi lên xe, vừa đi vừa nghĩ: “Phi vụ lần này quá lớn, bỏ qua thì phí quá, còn đồng ý với điều kiện của thằng khốn đó thì chịu thiệt... Hừm...”

    “M* kiếp!” Một lúc sau, ông ta chửi đổng một câu, sau đó mở điện thoại gọi cho ai đó:

    - Alo, ông đang ở đâu đấy, tôi cần gặp ông thương lượng một chuyện.

    - Tôi đang ở văng phòng.

    - Được, tôi qua ngay.

    Nói xong, ông ta ngắt cuộc gọi và tăng ga chạy nhanh đến chỗ hẹn.

    ...

    Ở cách đó chừng hai cây số, tại một bãi cỏ vắng vẻ, tối om, một cậu thanh niên tung người nhảy lên cao, miệng hú một tiếng dài đầy sảng khoái; thân hình cậu ta lộn một vòng trên không rồi nhẹ nhàng đáp xuống đất. Cậu thanh niên này là Nam, sau khi thoát khỏi đám Hắc Báo, Nam không về ngủ ngay mà tiếp tục đi tìm một chỗ để luyện công. Với Nam bây giờ ngoài sách vở trên trường ra thì có lẽ võ học là thứ cậu quan tâm nhiều nhất. Giờ thì cậu đã luyện xong một nửa số các hình được chạm trổ trên chiếc trống đồng thứ tư. Trong lúc nghỉ ngơi, Nam xem tiếp sang các đồ hình được chạm khắc trên chiếc trống thứ năm về sau thì Nam ngạc nhiên. Bởi lẽ tuy chúng vẫn kết hợp một cách hoàn hảo với những đồ hình trước đó nhưng các đồ hình mới này lại luyện theo đường lối khác hẳn.

    Nam cho rằng mình đã chụp sai thứ tự nên xem tiếp các hình sau đó nhưng không như Nam tưởng, những hình này hướng dẫn luyện công theo các đường kinh mạch khác với bốn chiếc trống đầu tiên.

    Nam nhìn đồng hồ trên điện thoại, thấy đã khá trễ để nghiên cứu các hình chạm trổ này, Nam tạm gác chúng sang một bên và trở về phòng trọ. Trên đường đi, Nam sực nhớ lại mấy chuyện ban nãy, cậu bèn gọi điện cho Việt, may mắn lần này Việt đã bắt máy. Giọng của Việt vang lên ở đầu bên kia:

    - Chào thằng em, gọi anh có việc gì thế?

    Nam đáp:

    - À, em gọi thăm sức khỏe của ông anh thôi, bọn kia dao này còn kiếm anh gây sự nữa không?

    Việt nói

    - Vẫn, nhưng đều bị anh đuổi đi hết; mà chú mày vào thẳng vấn đề luôn đi, giữa anh và chú mày không cần rào trước đón sau như vậy.

    Nam cười gượng mấy tiếng:

    - Hà hà hà, em có chuyện quan trọng muốn hỏi ông anh đây. Anh đã nghe đến băng đảng nào có tên là Hắc Báo chưa?

    Việt giật mình, không hiểu tại sao Nam lại nhắc tới bang Hắc Báo, lập tức hỏi lại:

    - Ồ, anh không biết, mà sao vậy?

    Nam bắt đầu kể lại, bắt đầu từ lúc cậu vô tình phá đám vụ làm ăn của bọn Hắc Báo cho đến tối nay bị bọn chúng bao vây trên đường. Việt nghe Nam kể mà vô cùng kinh ngạc: “Sao ngoài thành phố A lại xuất hiện băng Hắc Báo vậy chứ, mình đã tiêu diệt chúng ở thành phố D rồi, lẽ nào có dư đảng của chúng chạy ra ngoài đây để thiết lập lại băng nhóm.” Nhưng ngẫm lại, Việt thấy suy luận này không đúng, bởi theo lời của Nam thì bọn Hắc Báo cậu ta chạm trán dường như còn ghê gớm băng đảng ở thành phố D nhiều. Bỗng Việt lại nghe Nam hỏi:

    - Anh thật sự không biết bọn chúng à?

    Việt không dám chắc bọn Hắc Báo mới này với băng đảng mà Việt đã tiêu diệt ở thành phố D là một hay là là hai nên chỉ trả lời Nam một cách mơ hồ:

    - Ừ, nhưng anh quen biết một vài người có tiếng, để anh hỏi thăm họ thế nào rồi anh sẽ nói lại sau.

    Nam nói:

    - Thế cũng được, mong anh điều tra ra sớm giúp em chứ em cảm giác bọn Hắc Báo này không phải là bọn lưu manh đầu đường xó chợ bình thường đâu.

    Việt nói:

    - Tất nhiên anh hiểu, chú em cứ yên tâm, anh sẽ điều tra cho ra ngọn ngành.

    - Vậy cám ơn anh trước.

    - Ha ha, giữa chúng ta cần gì khách sáo thế. Anh có việc phải kết thúc đây, hi vọng chúng ta có cơ hội gặp nhau như trước.

    - Hi vọng như thế, tạm biệt anh.

    Nam cất điện thoại vào túi quần rồi chạy về phòng. Tuy nhiên Nam chưa ngủ ngay mà sửa soạn đồ để sáng mai qua nhà ông Công vì mai là ngày giỗ của cố nội của Nam.

    Ngày hôm sau, Nam đã có mặt ở nhà ông Công lúc tám giờ sáng. Nam nói chuyện với ông Công một lúc thì được ông Công dẫn ra hậu viện. Đây không phải là lần đầu tiên đến nhà ông Công nhưng Nam vẫn rất ngạc nhiên khi thấy được quy mô của ngôi nhà, à, căn biệt thự thì đúng hơn. Nam đi trên một con đường nhỏ được lát gạch đỏ; hai bên là hai vườn cây rất đẹp, có lạch suối nhân tạo chảy len lỏi trong vườn tạo nên bầu không khí trong lành mát mẻ.

    Con đường nhỏ dẫn thẳng đến một căn phòng lớn. Khi bước vào phòng, Nam nhận ra ngay đây là phòng tập, cũng tương tự phòng luyện công của Hoàng gia (gia tộc của bà Mai. Trong phòng giờ đang có hai người, một người là Quang, em họ Nam và một người nữa Nam chưa gặp. Hai người họ đang luyện cùng nhau, lần đầu thấy được võ công của gia tộc. Nam rất tò mò và hứng thú khi chứng kiến được trận tỷ thí giữa Quang và ông bác đó.

    “Hình như thằng bé quả thật chưa từng tu tập võ công gia tộc.” Ông Công đứng bên cạnh theo dõi vẻ mặt của Nam, nên có nhận định như thế. Ngoài mục đích chính khi gọi Nam đến hôm nay là ngày giỗ của cha ông, cũng chính là cố của Nam thì mục đích thứ hai là ông muốn xem thử Nam đã luyện võ công gia tộc hay không.

    TTV Translate - Ứng dụng convert truyện trên mobile



    Link luận đàm: http://www.tangthuvien.com/forum/showthread.php?t=96092
    ---QC---
    Truyện Chân long kiếm: Hidden Content Hidden Content Thế giới ngầm Hidden Content http://www.tangthuvien.com/forum/showthread.php?t=96092


  2. Bài viết được 2 thành viên cảm ơn::   [Hiện ra]
    adbn,ngocnghechvn,
  3. #172
    Ngày tham gia
    Feb 2009
    Bài viết
    261
    Xu
    299

    Mặc định

    Thế giới ngầm

    Tác giả: ansu16


    Quyển 3: Những đại gia tộc

    Chương 17:





    Nam quan sát kỹ mỗi chiêu thức mà hai người đánh ra. Từng trải qua nhiều trận đấu hung hiểm, đối đầu với nhiều cao thủ nên Nam có khả năng đánh giá võ công của một ai đó, chẳng hạn như võ công gia tộc cậu quả rất lợi hại, so với võ công Hoàng gia hay với mấy gã cậu đối đầu trước đó không hề thua kém chút nào. Tiếc rằng hai người họ đang luyện công với nhau nên mỗi đòn tấn công của Quang tung ra đều vẫn chưa phát huy hết uy lực của chiêu thức.

    Bỗng nhiên Nam nhíu mày khi thấy ông bác đánh chưởng về phía Quang. Nam nhận ra chưởng này, chưởng này là chưởng của kẻ đã tập kích cậu trên đường lúc trước (quyển 3 - chương 5). Nam tự nhủ: “Thật vô lý quá, kể ra thì mình cũng là người của gia tộc, nếu quả thật bác này là người đã đánh lén mình thì ông ta hại mình vì cớ gì chứ?”

    Ông Công phát hiện sắc mặt của Nam tự dưng trở nên khác thường thì lấy làm lạ. Ông hỏi Nam:

    - Có chuyện gì vậy cháu? Ông nhìn cháu hình như không tốt lắm.

    Nam lắc đầu:

    - Dạ không có gì ạ, tại cháu nhìn hai người họ mà hoa cả mắt ạ. Cháu thật không ngờ là gia tộc của mình lại có võ thuật lợi hại như thế.

    Ông Công bật cười:

    - Thế võ công của cháu là do ai dạy? Cháu không giấu nổi ta đâu, Quang đã nói lại với ta về trận bóng rổ rồi. Mấy đứa kia đều là người của hai gia tộc lớn là Hoàng gia và Trần gia, ấy vậy mà cháu vẫn trụ vững trước áp lực của mấy đứa nhỏ đó thì rõ ràng võ công của cháu phải rất tốt.

    - Ơ... dạ cái này... lúc nhỏ cháu có tập chút ít.

    Nam ấp úng, quả thực Nam chưa từng nghĩ rằng mình chỉ tham gia một trận bóng rổ với Quang thôi mà bị bại lộ, không còn cách nào khác Nam đành phải thừa nhận:

    - Đúng là cháu luyện võ nhưng cũng luyện giống mấy người ở trung tâm dạy võ thôi, chẳng qua cháu luyện theo đường ngoại công từ nhỏ nên mạnh hơn họ một chút.

    Ông Công lại hỏi:

    - Luyện theo lối ngoại công mà được như cháu bây giờ quả thật không dễ đâu, người đã dạy cháu chắc hẳn là một cao nhân rất giỏi, là ai vậy?

    Nam nghĩ nếu như mình nói nửa thật nửa giả thì ông Công sẽ dễ tin lời cậu hơn, Nam nói:

    - Người này thì chắc ông biết rồi, người dạy cháu là bà Mai bên Hoàng gia ấy ạ. Bà ấy đã dạy võ cho cháu khi cháu còn rất nhỏ, cháu được như bây giờ hoàn toàn là nhờ bà ấy.

    Ông Công gật gù:

    - Ra thế, chả trách cháu lại giỏi như vậy. Nhưng mà Hoàng gia cũng giống gia tộc chúng ta, đều chỉ truyền thụ cho con cháu trong nhà, sao bà Mai có thể bất chấp gia quy mà dạy cháu được chứ.

    - Bà Mai chỉ truyền thụ cháu những môn ngoại công mà thôi, chẳng qua vì cháu đã luyện hơn mười năm rồi nên mới được như bây giờ.

    Ông Công nói:

    - Không sau, chỉ cần chăm chỉ luyện công thì sẽ có kết quả tốt.

    Nam không muốn tiếp tục bàn luận về vấn đề này nữa nên Nam tìm cách chuyển hướng khác:

    - À phải, cháu có vài điều muốn hỏi ông ạ.

    - Ồ cháu hỏi đi.

    - Ba mẹ cháu tính ra cũng là trực hệ của gia tộc nhưng tại sao lại đưa gia đình đến sống ở một nơi xa xôi, hơn nữa lại rất ít khi liên hệ với ông bà, cháu cảm thấy rất khó hiểu. Cháu từng hỏi ba mẹ rất nhiều lần nhưng hai người đều lắc đầu không nói gì cả. Rốt cuộc đã có chuyện gì xảy ra trong gia tộc mà khiến mọi thứ trở nên như vậy ạ?

    Sắc mặt ông Công lập tức thay đổi. Ông không ngờ Nam lại hỏi ông điều này. Ông im lặng giây lát rồi mới thở dài đáp lại Nam:

    - Cái này quả thật khó trả lời, nó đã xảy ra lâu rồi, thật sự thì ông cũng không muốn nhắc tới nó nữa.

    Nam tiếp tục hỏi:

    - Chả lẽ chuyện đó tệ đến mức ấy sao ạ?

    Ông Công nói:

    - Không quá tệ, chỉ vì đây là chuyện làm xấu mặt của gia tộc, cho dù cháu có biết cũng chỉ biết mà thôi, đâu thể thay đổi được, chi bằng cháu cứ lơ nó đi, hãy để quá khứ ngủ yên.

    - Dạ.

    Nam gật đầu, tuy vậy trong lòng Nam lại càng tò mò chuyện đã xảy ra; rõ ràng ông Công càng tỏ ra muốn giấu nó thì càng khiến nó thêm phần tệ hại.

    Đột nhiên có luồng gió cực mạnh ập vào người Nam, sau đó là tiếng hét “cẩn thận” của ông Phúc. Nam giật mình phát hiện một chưởng của Quang đã đánh thẳng vào mình. Trong lúc nguy cấp chưa nghĩ được cách ứng phó, Nam theo bản năng dồn toàn đánh ra một chưởng đáp trả lại. Song chưởng đụng nhau tạo thành tiếng nổ lớn.

    Cả hai người đều bị chấn động mạnh, thân thể bật ngược về sau. Nam mượn thế xoay hai vòng để giảm xung lực rồi mới dừng lại. Nam hít sâu một hơi ổn định chân khí trong cơ thể và nhìn về phía đối diện. Nam thấy Quang khá chật vật mới đứng vững. Quang nghĩ bụng: “Nội lực mạnh thật, chí ít cũng hơn hẳn tên nhóc Thịnh bên Trần gia.” Quang thở hắt ra một hơi rồi nói với Nam:

    - Xin lỗi anh nhé, em với chú Phúc luyện công không để ý anh đang ở đây. (Quang là em họ của Nam nên phải xưng hô như thế.)

    Dù biết lời đối phương chưa chắc là thật nhưng Nam vẫn cười cười lắc đầu:

    - Không có gì đâu, xảy ra sơ sót khi luyện tập là chuyện thường mà, cũng tại anh đứng gần chỗ Quang luyện công quá. Anh sẽ lùi lại một khoảng, Quang và bác kia cứ tiếp tục luyện đi.

    Ông Phúc nói:

    - Thôi chúng ta cũng nên dừng ở đây thôi, ông chủ và cậu chủ còn cần chuẩn bị cho buổi giỗ nữa. Tôi sẽ dẫn Nam đi chuẩn bị cũng như giới thiệu cho Nam vài quy tắc trong gia tộc.

    Giờ thì Nam đã biết ông bác luyện công với Quang là quản gia trong nhà ông Công. Nam nghe ông Công nói:

    - Ừ, ông đi đi. Hình như gần đến giờ lành rồi.

    Ông Phúc nói với Nam:

    - Cậu Nam đi với tôi nào.

    - Dạ vâng.

    Ông Phúc dẫn Nam rời khỏi phòng luyện công. Đợi hai người đi hẳn thì ông Công mới quay sang mắng Quang:

    - Ông đã nói cháu biết bao nhiêu lần rồi, làm gì cũng không được lỗ mãng, nóng vội; cứ như hồi nãy vậy, đang yên đang lành tự dưng cháu chuyển hướng chưởng vào thằng nhóc đó, cháu có nghĩ rằng là thằng nhóc sẽ bị thương nếu không phản ứng kịp không hả?

    Quang cười gượng, đáp lại:

    - Dạ ai bị thương thì có lẽ phải xem lại ạ, một chưởng của cháu ban nãy chẳng những không làm gì được thằng nhóc mà cháu còn bị phản lại nữa đấy ạ, đến giờ cháu vẫn còn thấy khó thở.

    Ông Công ngạc nhiên:

    - Cháu nói thật đấy à?

    - Dạ vâng, chưởng ban nãy của thằng nhóc rất mạnh. Cháu đã luyện Long Hổ Không Hồng Thần Công đến tầng thứ rồi mà thiếu chút nữa bị nội thương bởi chưởng của nó.

    - Để ông xem nào.

    Ông Công đặt bàn tay lên ngực Quang rồi truyền nội lực sang người Quang để trị thương cho anh ta. Rất nhanh sau đó, Quang cảm thấy những chỗ ứ tắc trong kinh mạch đã được thông suốt. Ông Công nói:

    - Cháu đi sửa soạn để lo liệu buổi giỗ đi.

    - Dạ.

    Quang muốn nói gì nữa đó nhưng ông đã nói thế thì không tiện ở lại nữa, Quang nhanh chóng rời khỏi phòng luyện công. Ông Công vừa bước đi vừa suy nghĩ: “Lạ thật, đúng là theo như mình kiểm tra thì thằng nhóc chưa từng luyện võ công của gia tộc, còn bà Mai thì chắc chắn không bao giờ truyền thụ võ công Hoàng gia cho nó, đây là gia quy rồi; rốt cuộc thằng nhóc luyện loại gì chứ?”

    ...

    Nam đến đây chủ yếu là để có mặt trong ngày giỗ của cố của Nam nên chả có việc gì làm, cậu đi dạo trong vườn cây với mấy suy nghĩ vẩn vơ.

    Hôm nay để giữ an toàn tính mạng cho bản thân, Nam buộc lòng phải để lộ võ công. Nam biết rất rõ sau việc này, bản thân sẽ bị gia tộc chú ý mọi hành động, cử chỉ. Có điều cậu thật sự không hiểu ở thời hiện đại với vô số loại súng ống có uy lực cực kỳ đáng sợ thì liệu võ công còn quan trọng như thời xưa nữa hay không?

    Bỗng có tiếng nói vang lên làm Nam giật mình:

    - Cháu là Đại Nam phải không?

    Nam nhìn về phía tiếng nói thì thấy đó là một bà lão đang tiến đến cậu, mái tóc bà ấy đã bạc trắng, xem chừng bà ấy còn lớn tuổi hơn cả bà Mai nữa. Nam không ngờ bà ấy lại biết tên mình, cậu hỏi lại:

    - Dạ cháu chào bà ạ, cháu xin hỏi bà là?

    Bà lão cười đáp:

    - À, bà là chị gái của ông Công. Bà tên là Loan.

    Nam “a” lên một tiếng đầy kinh ngạc, lâu nay Nam nghĩ ông Công là tộc trưởng của gia tộc nên luôn nghĩ ông Công là con cả trong nhà, giờ cậu mới biết trên ông ấy còn một người chị gái. Bà Loan đứng nhìn Nam một hồi rồi liên tục nói “giống quá” vài lần làm Nam ngơ ngác không hiểu gì.

    Thấy vậy, Bà Loan thở dài:

    - Xem ra cha mẹ cháu đã không nhắc gì đến mấy ông bà già này với cháu rồi.

    - Ơ dạ thì...

    Nam không biết đáp lại thế nào vì quả thực từ nhỏ đến lớn hầu như chẳng mấy khi cha mẹ cậu đề cập đến các thành viên trong gia tộc; chỉ mãi đến khi cậu nghe cha mẹ nói với nhau về gia tộc thì cậu mới hỏi, có điều hai người trả lời khá qua loa, về cơ bản thì không giúp cậu hiểu gia tộc của mình.

    Bà Loan không giận khi thấy Nam như thế, bà chỉ cười:

    - Không thể trách cha mẹ cháu được, bản thân hai người họ cũng không biết nên nói với cháu ra sao, nào, đi dạo với bà, bà sẽ giải đáp những điều cháu thắc mắc.

    Nam chỉ chờ có thể, cậu lập tức gật đầu:

    - Dạ vâng ạ.

    Nam vừa đi vừa hỏi:

    - Bà và ông Công là con thứ mấy trong nhà ạ?

    Bà Loan đáp:

    - Bà là con thứ hai, ông Công thứ tư, trên bà còn một người anh cả nữa.

    Nam lại hỏi:

    - Ơ sao anh của bà không đảm nhiệm vị trí tộc trưởng mà lại để cho ông Công ạ? Vì như cháu tìm hiểu thì những gia tộc lớn như chúng ta thì người con cả mới được ở vị trí đó.

    3Bà Loan nhìn Nam vài giây rồi gật đầu:

    - Vốn dĩ là thế, tiếc là anh cả của bà đã mất từ lâu, còn ông kế dưới bà thì đã hi sinh trong chiến tranh nên giờ ông Công mới đảm nhiệm vị trí này.

    Hai mắt bà Loan đượm buồn khi nhắc đến anh em của mình, mấy chục năm như gió thoảng qua, quay đầu nhìn lại tuổi thơ vui vầy bên anh em, lòng bà quặn thắt.

    Dường như Nam chưa nhận ra vẻ đau buồn của bà Loan mà tiếp tục hỏi:

    - Ơ thế gia đình cháu xếp ra sao ở trong gia tộc ạ?

    Câu hỏi này Nam rất muốn có đáp án nhất kể từ khi cậu biết gia tộc mình lớn mạnh đến thế nào. Nam chỉ muốn biết gốc tích thật sự của mình như không phải muốn lợi dụng vị thế của gia tộc.

    Bà Mai nói:

    - Thật ra thì cha cháu là...

    Đúng lúc này giọng của ông Công vang lên, cắt ngang lời bà Loan:

    - Chị hai, giờ lành đến rồi, mau vào thực hiện nghi lễ nào.

    - Ừ, chị vào ngay đây...

    Bà Mai quay lại nói với Nam:

    - Để lát nữa bà cho cháu biết, giờ bà phải vào làm lễ đã.

    - Dạ.

    - Nào, cháu đi cùng bà...

    Nam tạm thời gác sự tò mò sang một bên và nhanh chóng theo bà Nam vào phòng thờ của gia tộc để làm lễ.

    TTV Translate - Ứng dụng convert truyện trên mobile



    Link luận đàm: http://www.tangthuvien.com/forum/showthread.php?t=96092
    Truyện Chân long kiếm: Hidden Content Hidden Content Thế giới ngầm Hidden Content http://www.tangthuvien.com/forum/showthread.php?t=96092

  4. Bài viết được 1 thành viên cảm ơn::   [Hiện ra]
    ngocnghechvn,
  5. #173
    Ngày tham gia
    Feb 2009
    Bài viết
    261
    Xu
    299

    Mặc định

    Thế giới ngầm

    Tác giả: ansu16


    Quyển 3: Những đại gia tộc

    Chương 18:






    Phía bên Hoàng gia, bà Mai đã trở về. Khi nghe ông Dương - anh trai bà nói lại, bà không khỏi giật mình. Bà không ngờ việc Nam vô tình phá hoại vụ làm ăn của bọn lưu manh lại liên quan trực tiếp đến bọn Hắc Báo, bây giờ thậm chí kéo thêm cả Linh vào nữa. Lần trước Nam bị bắt cóc bởi những kẻ ngoại quốc thì bà Mai đã biết Nam đã vô tình đụng chạm đến thế lực ngầm nào đó, giờ nghe tin Hắc Báo xuất hiện này thì bà đoán được phần nào những thế lực nào bị Nam phá ngang chuyện làm ăn. Nếu như phán đoán của bà đúng thì Nam đã gặp phải rắc rối cực kỳ lớn rồi. Linh tạm thời sẽ không sao vì có Hoàng gia bảo vệ; nhưng còn Nam thì chỉ có bản thân bà giúp đỡ, Lê gia của Nam chưa chắc đã ra tay. Bà Mai đứng dậy định đi đến gặp Nam thì ông Dương lại nói:

    - Em không cần vội thế đâu, dù gì chuyện cũng thành ra cớ sự thế rồi, nhanh hay chậm nữa thì đâu có tác dụng gì.

    Bà Mai thở dài:

    - Anh nói đúng, chỉ là em vẫn lo lắng quá, trong lòng cứ không yên.

    Nếu hai ông bà mà biết Nam còn gây hấn với sát thủ nữa thì có lẽ không còn giữ nổi vẻ bình thản thế này. Ông Dương chỉ tay vào ghế và nói:

    - Thằng bé giờ vẫn ổn đấy thôi. Ngồi xuống đi. À phải, nhìn vẻ mặt của em thì hình như em đã tìm ra manh mối gì rồi phải không?

    Bà Mai từ từ ngồi trở lại ghế rồi trả lời:

    - Dạ chưa có, em mới chỉ đưa ra vài giả thuyết.

    Ông Dương nói:

    - Chỉ là giả thuyết thôi thì đã có gì chắc chắn đâu mà em phải nóng vội như thế, vả lại trong thời gian này, bọn Hắc Báo đã bị các thế lực khác kềm kẹp, bọn chúng sẽ không dám làm gì quá mức đâu.

    Bà Mai hỏi lại:

    - Anh dò được thông tin gì à?

    - Ừ, từ sau khi biết bé Linh bị bọn chúng tấn công, anh đã âm thầm điều tra nên biết được vài thông tin; tạm thời chưa có gì to tát cả nên em cứ yên tâm đi.

    Nghe anh trai mình nói vậy, bà Mai tạm thời ngừng suy nghĩ về vấn đề bọn Hắc Báo mà chuyển sang chủ đề khác:

    - Em nghe hình như thằng cả nhà anh đàm phán xong với tập đoàn Minh Long rồi phải không?

    Ông Dương đáp:

    - Chưa xong hoàn toàn, nhưng cũng gần như chắc chắn, bước đầu bên Minh Long đã chấp nhận các điều khoản của bên chúng ta đưa ra. Nếu quả thật chúng ta có thể ký kết hợp đồng thành công, chúng ta có thể lợi dụng danh tiếng mảng điện thoại của họ để mở rộng mạng viễn thông của chúng ta; đặc biệt là bên Minh Long sắp ra mắt chiếc điện thoại đầu bảng của họ nữa.

    - Bên Nguyễn gia không có động thái gì sao ạ?

    Ông Dương lắc đầu:

    - Về cơ bản Nguyễn gia không có cơ hội xen vào chuyện làm ăn lần này chúng ta, bên Lê gia thì lại đang vướng vào mấy vụ lộn xộn gì đấy nên không thể chia nhỏ thực lực, họ đành phải im lặng.

    - Cũng phải khen ngợi Chính, em không ngờ thằng bé có thể chốt hợp đồng với tập đoàn Minh Long nhanh như thế. À, em có cái này cho anh...

    Bà Mai đứng dậy đi vào phòng mình cầm một tập tài liệu ra đưa cho ông Dương và nói:

    - Vừa rồi trong khi đi lo việc, em tiện thể điều tra một vài thông tin về tập đoàn Minh Long giúp anh này.

    - A hay quá, cám ơn em.

    Ông Dương mở tài liệu bắt đầu đọc. Tập đoàn Minh Long thì quá nổi tiếng rồi, ông chủ tập đoàn mới ba mươi mấy tuổi nhưng trong vòng mười năm, với chỉ hai bàn tay trắng mà anh ta đã đưa một công ty khởi nghiệp nhỏ trở thành một tập đoàn đa lĩnh vực và là một trong những tập đoàn lớn mạnh nhất cả nước. Những thông tin này mọi người đều biết cả rồi, cái ông Dương cần là thông tin đặc biệt về tập đoàn Minh Long. Chợt ông Dương ồ lên một tiếng:

    - Ồ, cậu ta là người đứng sau công ty Hùng Cường à? Điều này anh chưa bao giờ nghĩ đến đấy; mà có khi không một ai có thể nghĩ ra được.

    Bà Mai nói:

    - Trước đây thôi, giờ Hùng Cường đã bị bán lại cho tập đoàn khác rồi sao? Có gì đâu mà anh mà ngạc nhiên đến thế?

    Ông Dương nói:

    - Tuy đúng là Hùng Cường đã bị bán lại nhưng em đã quên mất là công ty Hùng Cường đã gây khó cho tập đoàn của Lê gia thế nào à? Nhiều ông lớn muốn tìm ra người sở hữu nó mà không tìm ra được đấy. Em tìm được thông tin này bằng cách nào thế?

    Bà Mai đáp:

    - Bí mật, em không tiết lộ được.

    Lại thấy vẻ mặt ngây ngốc của ông anh trai, bà Mai bật cười:

    - Đùa anh thôi, bữa đó em vô tình nghe được điều này từ một cô gái đã từng làm việc trong Hùng Cường trước đây.

    - Tức là cô gái đó đã từng đảm nhiệm vị trí trọng yếu của Hùng Cường mới có thể biết được, em có tên cô gái đó không?

    Bà Mai đáp:

    - Cô gái đó chỉ mới trên dưới ba mươi tuổi thôi, em chỉ nghe loáng thoáng cuộc điện thoại của cô gái với bạn nên cũng không có nhiều thông tin lắm, tên cô gái hình như là Trúc thì phải. Mà anh hỏi cái này làm gì? Để điều tra à?

    - Phải, dù gì có thêm thông tin về tập đoàn Minh Long thì vẫn dễ làm ăn với họ hơn chứ.

    Bà Mai nhún vai:

    - Tùy anh thôi, giờ em đi qua chỗ Nam đây, em hỏi ra nhẽ vài thứ.

    - Ừ, để anh gọi người đưa đi.

    Bà Mai lắc đầu:

    - Cần gì, em nói cậu lái xe của anh đưa em đi.

    - Ơ thế anh đi về bằng gì?

    - Anh tự lo nhé.

    Bà Mai vừa cười vừa đi ra khỏi nhà.

    Xe ô tô đưa bà Mai đến phòng trọ của Nam. Đúng lúc này đang có một chiếc ô tô cũng vừa dừng trước phòng của Nam, tiếp đó thì cửa xe mở ra và Nam bước ra khỏi ô tô; mà ở cửa phía bên kia là một bà lão tóc đã bạc trắng. Khi vừa nhìn thấy bà lão này, bà Mai không khỏi ngạc nhiên, bà nhanh chóng xuống xe rồi đi tới nói:

    - Chào Loan, đã lâu không gặp.

    Bà Loan mỉm cười đáp lại:

    - Chào Mai, cũng hơn hai chục năm chúng ta không gặp nhau rồi nhỉ.

    Bà Mai và bà Loan đều là hai nhân vật cốt cán của hai gia tộc lớn, hai người quen biết nhau là đương nhiên. Nam mở cửa phòng rồi mời hai ba lão vào trong để hai người có thể tự do nói chuyện với nhau; nhưng bà Loan lại lắc đầu:

    - À không cần đâu cháu, bà đi bây giờ luôn đây.

    Tiếp đó bà nói với bà Mai:

    - Tôi đi đây, hẹn gặp bà lần sau.

    Bà Mai mỉm cười, đáp:

    - Được, tạm biệt, hẹn gặp lại.

    Bà Loan lên xe rời đi. Sau khi bóng chiếc xe mất hút, bà Mai quay sang phía Nam, giọng bỗng trở nên nghiêm nghị:

    - Hai bà cháu ta vào trong nói chuyện, bà có vài điều muốn hỏi cháu.

    - Dạ vâng

    Nam nhận ra được thần sắc khác thường của bà Mai, Nam đi vào phòng mà trong lòng không khỏi lo lắng.

    Tại quán café phía bên kia đường, nằm cách dãy phòng trọ của Nam chỉ bốn năm chục mét, có hai người đàn ông ngồi nói chuyện với nhau. Người mặc áo sơ mi nói với người mặc áo thun:

    - Lâu lắm rồi ông bạn mới ra ngoài này nhỉ?

    Người áo thun gật đầu:

    - Cũng gần chục năm chứ ít gì, giờ ra đây khác quá, tôi đi theo trí nhớ thiếu chút nữa là lạc đường.

    Người kia bật cười:

    - Ha ha, phải thôi, thành phố cứ đập chỗ này xây chỗ kia liên tục mà, nửa năm đã khác chứ đừng nói là mười năm. Sao, lần này ông ra đây chắc không chỉ là du lịch nghỉ dưỡng chứ hả?

    - Ừ, chủ yếu là thế, làm vất vả như thế thì nên có chuyến nghỉ dưỡng chút chứ. Tôi nghe đâu dạo này ở đây phức tạp lắm?

    - Đúng vậy, bọn kia bắt đầu rục rịch trở lại rồi. Chúng tôi phải liên tục theo dõi, hiếm có thời gian nghỉ ngơi. À, có cái này khá thú vị, chúng tôi vừa có khám phá ra được một cậu nhóc khá tuyệt đấy, xem chừng còn khá hơn người nhân viên mới chỗ của anh đấy.

    Người áo thun ngạc nhiên:

    - Thế luôn cơ á, có hình ảnh gì không cho tôi xem chút nào.

    Người mặc sơ mi lấy ra một tấm ảnh từ trong túi áo của mình đưa cho đối phương và nói:

    - Đây là người tôi đang để ý.

    Người mặc sơ mi cầm lấy tấm ảnh xem, vừa nhìn ông ta đã ồ lên:

    - Là cậu ta sao?

    Người kia thấy vẻ kinh ngạc của ông bạn thì vội hỏi:

    - Ông biết thằng nhóc này à?

    - Ừ, lần trước tôi có gặp cậu ta vài lần, cũng nói chuyện được một lúc. Tôi tạm thời chưa bàn đến tính tình cậu ta thế nào mà chỉ đánh giá khả năng cậu ta rất tốt.

    Người mặc sơ mi tò mò:

    - Sao ông biết cậu ta? Ông với cậu ta cách nhau xa thế mà?

    Người áo thun trả lại tấm ảnh và đáp:

    - Ban đầu chỉ vô tình gặp cậu ta thôi, sau đó xảy ra mấy chuyện ngoài ý muốn nên tôi mới thấy được khả năng của cậu ta. Này ông bạn, ông quan tâm cậu ta như vậy, chả lẽ ông muốn tuyển cậu ta vào làm à?

    - Ừ, tôi cũng đang có ý định đấy, chỉ là chưa biết rõ gốc gác, nhân thân lẫn tính cách của cậu ta nên tôi vẫn cho người đi khảo sát chứ chưa tiếp cận.

    - Nhưng có vẻ như cuộc sống cậu ta khá phức tạp đấy, ông cần phải theo dõi thật kỹ. Hơn nữa, với hoàn cảnh của cậu ta, ông nghĩ ý định của ông có khả năng thành công là bao nhiêu? Theo tôi thấy, chắc là bất khả thi.

    Lời nói của ông bạn hợp lý, người mang áo sơ mi gật gù:

    - Biết là thế, nhưng tôi vẫn muốn lôi kéo thử, trong biển người dễ gì tìm được một nhân tài như vậy. Còn ông, nói thật đi, hôm nay ông ra đây là để làm chuyện gì?

    - Đúng là tôi cần nhờ ông giúp, ờ, tìm một vài thông tin quan trọng. Ông cũng biết, tôi rời khỏi công ty đã lâu, muốn nhúng tay vào lại thì rất khó khăn; nhưng với ông thì khác.

    - Thông tin về cái gì?

    - Đây.

    Người áo thun rút ra một bì đựng giấy mà vàng, bên ngoài có in dòng sơ yếu lý lịch. Người đối diện nhận lấy, sau đó mở bì giấy xem lướt qua, sau đó mới hỏi người đối diện:

    - Sao ông không vào trong kia mà lại ra đây tìm tôi?

    Đối phương đáp:

    - Nếu trong kia có thứ này thì tôi cũng đâu phải nhờ ông thế này chứ.

    Người mặc sơ mi cất tờ giấy trở lại vào tập bì, sau đó cất vào chiếc cặp bên cạnh và nói:

    - Được rồi, tôi sẽ cố gắng tìm giúp ông, nhưng mà tôi nói trước, tôi không chắc sẽ tìm thấy nó, bởi thứ ông cần khá là hiếm cũng như rất khó lấy.

    - Tôi hiểu mà, nhờ hết vào ông vậy.

    Dường như người áo thun nhìn thấy điều gì đấy nên hai chân mày nhíu lại. Bạn ông ta dễ dàng nhận ra sự khác thường nên hỏi:

    - Sao thế?

    - Không có gì đâu, chỉ là bụi vào mắt thôi.

    Người áo sơ mi liếc nhìn đồng hồ rồi nói:

    - Ồ đến giờ rồi, ông cứ tiếp tục ngồi thưởng thức ly café nhé, tôi phải về cơ quan có việc cần tôi xử lý.

    Người kia gật đầu:

    - Ừ, ông có việc thì cứ đi đi, hôm nay tôi mời.

    - Tạm biệt.

    Người mặc sơ mi đứng dậy, cầm theo chiếc cặp của mình nhanh chóng rời khỏi quán café. Hơn một phút sau, người kia lấy điện thoại ra gọi cho ai đó:

    - Hắn ta vừa rời khỏi xong, mọi người mau chóng tiến hành đi, đừng để vuột mất cơ hội lần này.

    Đầu dây bên kia trả lời lại mấy câu thì ông ta cúp máy, sau đó mới cầm ly café lên tiếp tục nhâm nhi hương vị của nó.

    TTV Translate - Ứng dụng convert truyện trên mobile



    Link luận đàm: http://www.tangthuvien.com/forum/showthread.php?t=96092
    Truyện Chân long kiếm: Hidden Content Hidden Content Thế giới ngầm Hidden Content http://www.tangthuvien.com/forum/showthread.php?t=96092

  6. #174
    Ngày tham gia
    Feb 2009
    Bài viết
    261
    Xu
    299

    Mặc định

    Thế giới ngầm

    Tác giả: ansu16


    Quyển 3: Những đại gia tộc

    Chương 19:





    Bà Mai ở trong phòng trọ của Nam hỏi Nam mấy chuyện đám lưu manh lần trước để thử thăm dò Nam có liên quan như thế nào đến bọn chúng, đáng tiếc bản thân Nam cũng không hiểu rõ bọn chúng nên bà không thu được bất cứ thông tin hữu ích gì cả.

    Bà Mai ở lại nói chuyện với Nam một lúc nữa, chỉ dạy thêm cho Nam những thứ quan trọng cần phải chú ý trong việc tu tập võ công, sau đó thì rời đi. Không bao lâu sau Nam nhận được một cuộc gọi từ số điện thoại lạ. Nam ngạc nhiên khi thấy số này hiện trên màn hình. Số này là số của em họ Nam, cháu của ông chú thứ năm của Nam, cũng là em trai của bà Loan, trạc tuổi với Nam. Lúc sáng Nam và anh ta đã trao đổi số điện thoại với nhau. Tuy rằng đã lưu số này vào danh bạ nhưng Nam có thể cảm nhận được ngoài bà Loan ra thì những người khác chả ưa gì cậu. Chính vì vậy, khi người em họ này chủ động liên lạc, Nam không khỏi bất ngờ. Vốn dĩ cũng ít quan tâm đến mấy chuyện liên quan đến gia tộc, Nam nhìn điện thoại, do dự giây lát rồi bắt máy:

    - Alo? Tôi nghe đây.

    Đầu bên kia trả lời:

    - Anh Nam đấy phải không? Tối nay rảnh anh đi chơi với bọn em nhé?

    Nam càng thêm ngạc nhiên, lại càng không hiểu vì sao mình lại được đám em họ này chú ý nhiều đến thế.

    Đầu bên kia đợi một lúc mà không thấy Nam đáp lại thì hỏi lại lần nữa:

    - Alo, anh có nghe em nói không thế?

    - À à có, anh đang nhớ lại xem tối nay có bận không ấy mà. Tối nay anh rảnh, chúng ta sẽ gặp nhau ở đâu?

    Trước sự chú ý của nhiều người trong gia tộc, Nam rất tò mò, muốn tìm hiểu thân phận thực sự của mình trong gia tộc là gì nên Nam đồng ý với người em họ này. Cậu ta nghe vậy thì vui vẻ:

    - Anh có xe không? Nếu không thì để tối em qua tận nơi chở anh.

    Nam đáp:

    - Không cần đâu, em cứ nói địa chỉ rồi lát nữa anh chạy qua sau.

    - Được rồi, địa chỉ thế này.

    Nam ghi nhớ lại địa chỉ mà đứa em họ đọc. Nam làm xong một vài việc thì mới chạy đến chỗ hẹn. Khi đến nơi thì Nam thấy đó là một nhà hàng lớn, có rất nhiều ô tô cao cấp đỗ phía trước; hiển nhiên đây là nhà hàng dành cho giới thượng lưu. Vì không biết người em họ đang ngồi ở đâu trong nhà hàng nên Nam gọi điện cho cậu ta.

    - Anh Nam, qua đây nào.

    Một lát sau khi Nam gọi, người em họ này chạy ra. Nam hỏi cậu ta:

    - Sao lại đưa tôi đến đây vậy Tườngs? Chúng ta mới ăn ở nhà ông Công không bao lâu mà?

    Tường cười cười:

    - Vào đây đâu chỉ có ăn đâu ông anh, anh cứ vào theo em thì sẽ biết, trong này có nhiều thứ rất thú vị.

    Nghe vậy thì Nam bắt đầu cảm thấy tò mò mà đi theo sau cậu em họ. Đúng lúc này thì Nam bắt gặp hai người mới quen từ trong đi ra. Hai người này cũng rất ngạc nhiên khi nhìn thấy xuất hiện ở đây. Người lớn tuổi hơn trong hai người chủ động chào hỏi. Tường cũng chỉ xã giao đôi ba câu chào đơn giản. Nam và Tường đang định rời đi thì đối phương lại quay về phía Nam:

    - A, chào Nam, chúng ta lại gặp nhau rồi.

    Nam gật đầu đáp lại:

    - Chào anh Tài, trùng hợp thật đấy.

    Tường ở bên cạnh tiếp lời Nam:

    - Em thấy hình như hai anh đang đi chơi với bạn nên em không làm phiền nữa, em với bạn vào trong đã.

    - Ừ, vậy tạm biệt hai đứa.

    Tài nhìn theo Nam và Tường vào trong, hỏi Thịnh:

    - Có thêm thông tin gì chưa?

    Thịnh lắc đầu:

    - Em vẫn chưa có gì, thân thế thằng nhóc đó không có gì mà lại quen biết nhiều thế này thì quá kỳ lạ, để em cho người kiểm tra thêm.

    - Ừ.

    Phía bên kia, Tường vừa đi vừa hỏi Nam:

    - Anh quen biết bọn họ à?

    Nam trả lời:

    - Không, mới chỉ gặp một lần khi đi chơi bóng rổ với Quang thôi.

    - Với anh Quang á? Về sau anh nên hạn chế tiếp xúc với họ, họ thật sự không tốt lắm đâu.

    Nam ậm ừ mấy tiếng. Qua cách nói chuyện giữa ba người thì Nam có thể nhận ra được những thành viên của hai gia tộc chẳng ưa gì nhau. Mà thật ra Nam chỉ muốn tìm hiểu thân thế thực sự của mình chứ chả quan tâm đến việc tranh chấp mấy gia tộc này, cũng như chẳng muốn tìm kiếm lợi ích gì từ đó cả.

    Nhà hàng này có những phòng dành cho những ai không muốn bị quấy rầy bởi không khí hỗn tạp ở ngoài sảnh chung. Đám bạn của Nam đang nói chuyện rôm rả, bỗng thấy Tường đi vào phòng cùng một người lạ nữa thì dừng nói chuyện lại và quay sang nhìn. Trước những ánh mắt tò mò, Nam chỉ chào hỏi đôi ba câu rồi tìm một chỗ trống ngồi xuống. Thái độ dửng dưng của Nam lại càng khiến đám bạn của Tường hiếu kỳ hơn. Tường vừa nhìn cô bé nhân viên phục vụ đang mang đồ uống vào vừa nói:

    - Đây là anh họ tôi, tôi gọi anh ấy đến tham gia cùng bọn mình cho vui. Anh ấy cũng tầm tuổi bọn mình thôi nên cứ nói chuyện tự nhiên đi.

    Đám bạn của Tường nghe thế thì ồ lên. Anh họ mà Tường dẫn đến như thế này thì ắt hẳn phải là anh họ trực hệ, có điều đám bạn của Tường đều có gia thế lớn, đã biết toàn bộ anh em họ của Tường; giờ lòi ra thêm một ông anh họ lạ hoắc thế này, người nào cũng bất ngờ. Một người lên tiếng hỏi:

    - Anh họ của mày à? Sao bọn tao chưa gặp bao giờ nhỉ?

    - À, bấy lâu nay anh ấy ở xa, giờ đến đây học đại học nên tao mới gặp được.

    - Ra thế, mà ổng là con của chú hay cô nào của mày thế?

    Tường lắc đầu:

    - Tao cũng không rõ, tao có hỏi mấy ông bà trong nhà tao không trả lời kỹ, chỉ nói là một ông bác tao thôi.

    Đám thanh niên ngẩn ra, con ông bác mình mà cũng không biết là ông bác nào, đến chịu với thằng bạn. Tường nhún vai bất đắc dĩ, cầm ly rượu lên và nói:

    - Kệ đi, làm một ly cho anh ấy đỡ ngại nào.

    - ...

    Cô nhân viên phục vụ nhẹ nhàng lui ra rồi đóng cửa phòng của Tường lại. Cô gái này không quay trở lại quầy ngay mà đi đến gặp hai người đàn ông. Một người hỏi:

    - Cô có nghe được gì không?

    Cô nhân viên trả lời:

    - Dạ em có nghe được cậu thanh niên mặc áo trắng là anh họ của người tên Tường, còn cụ thể thế nào thì người tên Tường không nói.

    - Ồ, anh họ à?... Được rồi, cô quay trở lại làm việc của mình đi.

    - Dạ anh.

    Cô nhân viên đi rồi, người này quay sang nói với người đi cùng:

    - Anh Tài này, trong thế hệ chú bác hiện nay của Lê gia còn có ai chúng ta không biết không nhỉ?

    Ra là hai anh em Tài và Thịnh đang điều tra về Nam. Tài vừa đi đến bãi đỗ xe vừa nói:

    - Hẳn là không đâu, chả phải em đã có tên tuổi của cha mẹ của thằng nhóc đó rồi sao? Với khả năng của thằng nhóc đó, nếu nó quả thực là anh họ của Tường thì địa vị của họ trong Lê gia không thể thấp vậy được, đằng này em lại không điều tra ra được gì cơ mà.

    Thịnh mở cửa xe, ngồi vào ghế lái và nói tiếp:

    - Vì như thế mới quái lạ đấy anh. Em nghĩ ông chúng ta biết, để tý nữa về hỏi ông thử xem có được thêm thông tin gì hay không?

    - Ừ, em nói có lý, không thể nào một thằng ất ơ ở đâu tự dưng xuất hiện mà có thể khiến cho một đại gia tộc chú ý như vậy được.

    Tài và Thịnh quyết định lái xe chạy thẳng về nhà của ông nội mình để hỏi thăm. Còn Nam thì đang làm quen với mấy người bạn của Lương, chỉ là những người này đều là con nhà giàu, chủ đề nói chuyện của họ hầu như chỉ xoay quanh việc mua đồ đạc, rồi siêu xe, rồi mấy thứ đắt tiền; cho nên Nam thật sự khó có thể “bắt nhịp” với suy nghĩ của họ được. Có điều Nam không muốn Lương mất mặt với bạn bè của cậu ta nên ngồi lại nói chuyện hơn một giờ đồng hồ thì mới đứng dậy lấy lý do bận việc để rời đi.

    Nam nhìn đồng hồ thì thấy đã là chín giờ tối rồi, Nam theo đường tắt trở về phòng trọ để còn kịp xử lý số bài tập chưa hoàn thành. Con đường này vắng vẻ nên Nam thoải mái thi triển khinh công mà chạy. Nam chạy được một đoạn thì nghe được tiếng bình bịch như có ai đánh nhau vang lên cách chỗ Nam chừng ba mươi mấy mét. Nam vội giảm tốc độ về bình thường rồi tiến tới một cách chậm rãi. Khi còn cách mười mấy mét, Nam thấy đúng là có ba người đánh nhau, hai người đánh một người thì đúng hơn. Nam nhận ra được hai thanh niên đó là Tài và Thịnh.

    Tài và Thịnh cùng tấn công một người mang mạng che mặt. Ấy vậy mà người bịt mặt chẳng những yếu thế mà còn đối phó rất thong dong, thậm chí còn đáp trả lại bằng những chiêu thức vô cùng ghê gớm khiến cho Tài và Thịnh dần rơi vào chỗ nguy hiểm.

    Nam nghĩ bụng: “Võ công hai người đó đều mạnh hơn mình mà còn thua thì mình có hỗ trợ cũng không được gì.”

    Quả nhiên, Tài và Thịnh đều đã trúng phải chưởng của đối phương, cả hai bị đánh văng về sau, miệng hộc ra ngụm máu tươi. Gã bịt mặt cười ba tiếng rồi lao đến ra đòn sát thủ. Nào ngờ lúc này một bóng người vọt vào giữa ba người, người này lập tức đánh ra song quyền. Song quyền song chưởng đụng nhau tạo thành tiếng nổ rợn cả óc. Gã bịt mặt bị đẩy lùi về hơn hai mét còn người mới đến thì vẫn vững chãi như đá tảng.

    Nam nhìn kỹ thì phát hiện người mới đến là ông lão râu tóc bạc phơ. Vẻ giật mình hiện rõ trong mắt người bịt mặt. Ông lão không đợi đối phương có cơ hội bình tĩnh, lập tức vọt tới, hai tay đánh liên tiếp mấy quyền. Một hướng lùi về đều đã bị khóa, người bịt mặt không còn cách nào khác phải tiếp chiêu.

    Nam đứng chứng kiến mà không khỏi kinh hãi, bề ngoài của ông lão tưởng chừng yếu ớt, trói gà không chặt mà lại ép cho đối phương không thở nổi.

    “Bình bình bình”c chỉ qua vài chiêu đầu, người bịt mặt đã trúng quyền, thân hình hắn ta đập mạnh xuống đất; tuy Nam không thấy rõ tình trạng hắn ta thế nào những cũng có thể đoán được ít nhất hắn đã thổ huyết rồi. Hắn ta biết bản thân đã thất thế, bèn quay đầu bỏ chạy. Ông lão không đuổi theo mà hỏi Tài và Thịnh:

    - Hai cháu không sao chứ?

    Đây là ông của hai anh em Tài và Thịnh. Nam không dám thở mạnh, lắng nghe Tài trả lời:

    - Dạ bọn cháu không sao, cám ơn ông đã cứu bọn cháu. Sao ông biết có người muốn giết bọn cháu mà đến vậy ạ?

    Ông lão nói:

    - Khi hai cháu rời khỏi thì ông có cảm giác bất ổn nên đi theo, sau đó thì đúng như trực giác của ông. Thôi chúng ta về, có gì nói chuyện sau.

    - Dạ vâng.

    Nam đợi đến khi xe của ba ông cháu họ chạy rồi tiếp tục về phòng trọ của mình.

    Nhắc lại gã bịt mặt. Gã bỏ chạy một đoạn rất xa rồi mới tìm một chỗ kín đáo để trị thương. Gã vừa hít thở hổn hển vừa ngồi xuống đất một cách khó nhọc, sau đó thì tháo tấm vải che xuống. Lúc này sắc mặt của gã đã trở nên tím tái, hiển nhiên đã bị nội thương khá nặng. Gã lập tức ngồi xếp bằng bắt đầu vận công trị thương; nhưng chưởng pháp của ông lão nọ vừa mạnh vừa kì dị, mất khoảng thời gian rất lâu, gã mới có thể tạm thời bình ổn chân khí.

    Gã lấy điện thoại ra gọi cho một ai đó bằng tiếng ngoại quốc:

    - Ông chủ, xin lỗi, tôi đã không thể hoàn thành được nhiệm vụ được giao, tôi xin chịu phạt.

    - Ồ, nói lại chi tiết đi.

    Đầu dây bên kia đáp lại; giọng nói người này vẫn hờ hững như đã đoán ra được nhiệm vụ đã thất bại.

    TTV Translate - Ứng dụng convert truyện trên mobile



    Link luận đàm: http://www.tangthuvien.com/forum/showthread.php?t=96092
    Truyện Chân long kiếm: Hidden Content Hidden Content Thế giới ngầm Hidden Content http://www.tangthuvien.com/forum/showthread.php?t=96092

  7. Bài viết được 1 thành viên cảm ơn::   [Hiện ra]
    adbn,
  8. #175
    Ngày tham gia
    Feb 2009
    Bài viết
    261
    Xu
    299

    Mặc định

    Thế giới ngầm

    Tác giả: ansu16


    Quyển 3: Những đại gia tộc

    Chương 20:





    Ngày hôm sau, Nam lên thư viện để luyện thi, tình cờ Nam gặp được Linh cũng đang ôn bài với bạn của cô ấy. Nam gật đầu chào Linh một cái rồi đi tìm những loại sách mình cần. Nam muốn tới chỗ Linh bắt chuyện, có điều bạn cô lại đang học cùng nên Nam đành ngồi xuống bàn ở cách bàn của cô ấy một dãy.

    Dường nhận ra được thái độ khác thường của Nam, cô bạn của Linh nói nhỏ với Linh gì đấy. Linh nhìn sang Nam rồi quay lại đập tay cô bạn mình, Linh đáp trả lại mấy câu, gương mặt đanh lại ra chiều tức giận. Sau đó cô bạn Linh che miệng lại, gập người xuống bàn, nén cười cố không tạo thành tiếng động lớn. Nam biết hai cô gái lấy mình ra làm chủ đề để trêu chọc nhau, Nam không dám nhìn họ nữa mà mở sách ra, tập trung vào ôn luyện.

    Hơn một tiếng sau, Nam dọn dẹp đống sách vở lại rồi rời khỏi thư viện, trùng hợp là Linh và bạn cô cũng vừa trả sách xong, đang ra khỏi thư viện, Nam vội gọi với theo Linh:

    - Hôm nay bà Mai có ở nhà không Linh? Mình cần có vài chuyện muốn hỏi bà.

    Linh đáp lại:

    - Bạn gọi bà ấy thử xem. Bạn có số điện thoại của bà rồi mà nhỉ?

    - Ờ mình quên khuấy đi mất.

    Bắt gặp ánh mắt khó hiểu của Linh cũng như nụ cười kỳ quái của cô bạn bên canh, Nam nhận ra được lời nói của mình đúng là quá ngớ ngẩn, cậu nhất thời lúng túng chưa biết đối đáp thế nào.

    - Ê Nam...

    May mắn đúng lúc này thì có người ở phía sau gọi Nam. Nam quay đầu lại thì bắt gặp mấy người bạn cùng lớp là Đinh, Liên cùng vài đứa bạn nữa đang hướng về bên này. Nam vẫy tay với họ. Mấy thằng con trai ồ lên vài tiếng khi thấy Nam đi chung với hai cô sinh viên xinh xắn, lại còn nháy mắt với Nam nữa chứ:

    - Ủa, ai đây Nam, giới thiệu đi?

    Thấy ánh mắt sáng hơn đèn ô tô của mấy thằng bạn, Nam chỉ còn biết cười gượng, chỉ tay vào hai cô gái:

    - À, đây là Linh, bạn cùng lớp tín chỉ với tao, còn đây bạn của Linh.

    Thấy gái đẹp, thằng nào thằng nấy rối rít hỏi thăm, Nam đứng ngoài âm thầm lắc đầu ngán ngẩm: “phen này mất hết mặt mũi với Linh rồi.”

    Liên ở bên cạnh liếc nhìn Linh một cái rồi mới quay sang hỏi Nam:

    - Nam luyện thi tới đâu rồi?

    Nam đáp:

    - Dạo này mình bận đủ thứ chuyện nên mới chỉ mới ôn tập sơ sơ, hi vọng có thể qua được giữa kỳ.

    Liên cười đáp lại:

    - Chỉ giữa kỳ thôi, không cần quá quan trọng vậy đâu Nam.

    - Ừ.

    Bỗng Đinh chen vào, Đinh vỗ vai Nam hạ giọng hỏi nhỏ:

    - Này, mày kiếm đâu được cô bé xinh thế? Định tán hả?

    Nam nghe vậy thì trừng mắt nhìn thằng bạn:

    - Mày đừng giỡn, tao chỉ quen biết sơ sơ thôi, gia thế của cô ấy bự lắm, tao chẳng muốn dây vào đâu.

    Hai mắt Đinh sáng rực lên:

    - Vậy tức là con đại gia, tao bắt đầu có hứng thú đấy.

    Nam giơ ngón cái với thằng bạn:

    - Có dũng khí, cứ thế phát huy.

    Nam ngẩng đầu nhìn trời rồi quay sang nói với mấy người bạn:

    - Ê, trời nắng quá, ra quán uống nước tý mày.

    Đinh gật đầu:

    - Ừ, tao cũng đang khát nước đây, đi thôi mọi người, chúng ta vừa đi vừa nói chuyện.

    Nam hỏi Linh:

    - Linh đi chung luôn cho vui.

    Linh lắc đầu cười cười từ chối:

    - Giờ mình còn có việc, các bạn đi đi.

    - Ừ, tạm biệt Linh.

    Linh gật đầu chào một cái rồi cùng cô bạn của cô rời đi. Nam nhìn theo Linh, nghĩ bụng: “Cô ấy là người của một trong tam đại gia tộc, e rằng khó thoát khỏi vận mệnh bị sắp sếp.” Nam khẽ thở dài, không suy nghĩ vẩn vơ nữa, Nam cùng đám bạn đi quán nước.

    Cả đám ngồi xuống bắt đầu gọi món. Đương lúc tán nhảm với mấy thằng bạn về trận bóng tối qua thì bỗng dưng Nam nhíu mày vì vừa nghe được đoạn đối thoại giữa mấy người đàn ông ngồi ở bàn bên trong, cách chỗ Nam không xa. Một trong số đó nói:

    - Tao đã phát hiện ra được đường dẫn vào chỗ này rồi, có thằng nhóc rất thích tiền, sẵn sàng giúp đỡ chúng ta.

    Người khác hỏi:

    - Có đáng tin cậy không?

    - Đáng tin, mười một giờ tối nay thằng nhóc sẽ gặp chúng ta tại khu vực đối diện căn nhà số bảy.

    - Tốt.

    - ...

    Võ công của Nam càng cao thâm, thính giác của Nam càng tăng theo, giờ ngồi trong quán café với nhạc ầm ĩ nhưng Nam vẫn có thể phân biệt khá tốt tiếng nói của mỗi người. Nam nghe được hoàn toàn cuộc đối thoại dù bọn chúng nói rất nhỏ. Trước đây Việt đã nhắc nhở Nam vài lần nên qua cách sử dụng từ ngữ của bọn chúng, Nam đoán ra được mục đích của đám này. Cậu thấy mình phải làm gì đó.

    Sau khi chia tay đám bạn tại quán nước, Nam không về phòng trọ ngay mà tạt qua nhà bà Mai; thấy nhà bà Mai khóa kín thì Nam đi thẳng sang phòng luyện công của Hoàng gia, quả nhiên bà Mai đang ở đấy, có cả Linh nữa. Linh đang ngồi luyện công. Bà Mai không muốn Nam cắt ngang quá trình luyện công của Linh nên kéo Nam sang phòng bên cạnh. Phòng luyện công của Hoàng gia gần đây đã được mở rộng thêm hai gian phòng nữa. Các gian phòng này được dựng nên bởi vật liệu rất chắc chắn, lại cách âm hoàn toàn, không sợ gây ảnh hưởng lên nhau. Bà Mai hỏi Nam:

    - Nghe Linh nói cháu tìm bà có chuyện gì à?

    Nam trả lời:

    - Dạ vâng ạ, cháu muốn hỏi bà đã gặp loại võ công này chưa ạ?

    Nam diễn lại loại võ mà gã bịt mặt tấn công Tài và Thịnh đã sử dụng tối qua. Bà Mai trầm ngâm giây lát rồi nói:

    - Theo bà đoán thì loại võ công này có vẻ giống với Thiên Sát Ma Chưởng, chỉ là tên này chưa luyện tới chốn nên không phát huy hết sự đáng sợ của chưởng pháp này.

    - Thiên Sát Ma Chưởng? Nghe như là tà công vậy.

    Bà Mai cắt ngang lời Nam:

    - Mà sao cháu lại thấy loại võ công này? Cháu đã đánh nhau à?

    - Dạ không, là thế này ạ...

    Nam kể lại chuyện mình gặp tối qua. Bà Mai nghe xong thì thở phào nhẹ nhõm vì Nam không dính đến chuyện này. Nhưng bà lại nghĩ: “Nguyễn gia đang làm gì mà lại dính vào bọn này chứ? Chả lẽ Nguyễn gia đang làm gì mờ ám ư? Phải báo cho anh cả biết để tránh.” Bà nghe Nam nói tiếp:

    - Bà có biết ông lão đã cứu hai người Tài và Thịnh là ai không ạ?

    - Theo như hình dáng cháu tả thì là ông nội của Tài và Thịnh đấy, cũng là trưởng tộc của Nguyễn gia.

    - Chả trách võ công ghê gớm như vậy. Hai chưởng đã khiến cho gã kia bị thương nặng luôn.

    - Đó là tuyệt học độc môn của Nguyễn gia. Mà bà cảnh cáo cháu, tốt nhất đừng có dây dưa gì với các đại gia tộc, không được dính đến Nguyễn gia, Hoàng gia của bà, thậm chí là cả Lê gia của cháu nữa.

    - Kể cả gia tộc của chính cháu ư?

    Nam không khỏi há hốc miệng kinh ngạc. Bà Mai gật đầu:

    - Phải, tốt nhất là cháu chỉ nên tập trung vào việc học thôi, cùng lắm là luyện công tốt để tự vệ. Đây là lời khuyên chân thành của bà.

    Bà Mai thở dài:

    - Thôi dừng việc này lại, nào, hai bà cháu ta luyện công, để ta xem võ công của cháu tiến bộ tới đâu rồi.

    Nam chỉ tay sang phòng bên cạnh:

    - Ơ thế Linh thì sao ạ?

    Bà Mai vung tay ra thế thủ, miệng đáp:

    - Yên tâm, hai phòng hoàn toàn tách biệt, Linh sẽ không bị ảnh hưởng đâu. Bà đánh đây, tiếp chiêu.

    Bà Mai vọt tới, tay trái đánh ra một chưởng từ trên xuống, tay phải lại đánh từ ngoài vào trong, bóng chưởng nhảy múa bay lộn bốn phương tám hướng.

    Nam biết bà Mai muốn kiểm chứng võ công của mình nên cũng đem Lão Mai Quyền và Ma Ảo Quyền ra đối chiêu.

    ...

    Mười một giờ đêm, Nam có mặt tại địa điểm mà bọn kia hẹn nhau. Khu vực này vừa rộng vừa trống trải, Nam tìm một bức tường trống và nấp phía sau để lắng nghe chúng nói gì. Nam đứng đợi mười lăm hai chục phút không thấy động tĩnh khác lạ, bọn chúng vẫn chỉ nói chuyện với nhau chứ không đưa ra hàng hóa hay bất cứ cái gì. Đến lúc này Nam có cảm giác bất ổn, đang tính rời đi thì một kẻ trong số đó lên tiếng:

    - Mày không cần nấp nữa, bọn tao đã biết mày đứng đó từ nãy giờ rồi.

    “Quả nhiên là bẫy.” Nam nhận ra mình đã lọt vào vòng vây của bọn chúng, không còn cách nào khác, cậu buộc phải lộ mặt. Nam vừa bước tới chỗ bọn chúng một cách chậm rãi vừa quan sát tình hình xung quanh, đúng là có mười mấy kẻ đứng ẩn nấp trong bóng tối.

    Một kẻ trong đám người đó nói:

    - Bọn chúng chỉ canh chừng mày thôi chứ không nhảy xổ vào đâu.

    Tên này nói bằng tiếng nước ngoài nào đó mà Nam không biết. Gã vừa nói thấy Nam ngơ ngác thì cười khẩy. Hắn đổi sang tiếng Anh:

    - Tao quên mất mày không hiểu tiếng của tao. Mày rất liều, đã biết tối nay bọn tao có vụ làm ăn lớn mà còn đến đây phá bĩnh.

    Nam dùng tiếng Anh đáp lại một cách bình tĩnh:

    - Tao không thích có kẻ làm chuyện xấu trước mắt tao, nhất là kẻ như mày.

    - Ồ, cứng miệng lắm.

    Gã vừa dứt lời thì lập tức lao đến chỗ Nam đánh ra một chưởng. Nam dù giữa vòng vây nhưng bản thân đã trải qua nhiều chuyện nguy hiểm, cậu đã dự liệu tên này sẽ tấn công bất ngờ. Vì vậy khi gã vừa ra chiêu Nam cũng động, thi triển Hắc Hổ Quyền ra đáp trả, một chiêu sát thủ đoạt mạng tức tốc bung tới.

    Chưởng pháp của gã kia rất quái dị, vừa tới hai phần ba đường thì đột ngồi chuyển hưởng móc vào Thái Dương của Nam; có điều tuyệt kỹ khinh công của Nam cũng không phải dạng vừa, Long Ảnh Bộ lập tức xuất ra, Nam hơi nghiêng chếch lên một chút là tránh khỏi, đồng thời Hổ trảo đã tiến sát đến ngực đối phương. Gã kia buộc vòng chưởng về gạt trảo của Nam. Hai người chưởng qua quyền lại hơn chục chiêu thì sầm một tiếng, song chưởng đụng nhau khiến cả hai lùi về vài ba bước.

    “Một kẻ địch đáng sợ.” Nam hít sâu một hơi điều hòa chân khí.

    Gã kìa thì hừ một tiếng:

    - Mới ở độ tuổi của mày mà đã đạt được nội lực dường này, tao có lời khen đấy, chả trách Diệp đường chủ lại thất bại dưới tay mày.

    Gã nói bằng tiếng Anh nên Nam hiểu được. Nam nghĩ bụng: “Diệp đường chủ sao? Chả lẽ tên này là đồng bọn với đám bữa trước?” Nam hơi lo ngại vì lần trước đã đụng phải một gã võ công rất cao, may mắn có bà Mai cứu mạng, tối nay Nam chỉ đến một mình, e rằng khó thoát được. Nam liếc nhìn xung quanh không thấy tên cao thủ kia thì yên tâm phần nào, chắc lần này hắn ta không đến.

    Gã đối diện Nam phát hiện cậu hơi lơ là thì chớp thời cơ lao đến tấn công, hữu chưởng của gã vỗ thẳng xuống đầu cậu. Nam cảm giác áp lực đè nặng thì biết chiêu này của kẻ địch cực kỳ lợi hại. Lần này Nam không dám sử dụng võ công bình thường nữa mà đem Huyết Xà Quyền ra chống đỡ.

    Gã ngoại quốc không ngờ Nam lại có loại võ công như vậy, hắn bèn gia tăng kình lực, chưởng nào chưởng nấy đầy mạnh mẽ, tưởng chừng có thể đánh nát xương cốt trong người Nam. Chỉ là Huyết Xà Quyền của Nam giờ đã khác hẳn, có “Trống Đồng Thần Công” bổ trợ, đòn tấn công đánh ra mang theo tiếng rít ghê rợn như xé toạc không gian, kết hợp cùng chiêu thức độc địa giúp Nam giao đấu ngang ngửa với đối phương.

    Những kẻ đứng ngoài cuộc đều bị giật mình trước võ công của Nam. Bọn chúng quan sát trận đấu của hai người mà hoa cả mắt, tựa hồ một con đại bàng đang giương cánh tấn công một con ác xà to lớn rất dữ dội, hết cánh đến trảo dội xuống đầu con ác xà. Con ác xà cũng không phải dạng vừa, liên tục chống trả lại bằng những đòn cắn, cú mổ, quật đuôi đầy uy lực.

    Hai chục chiêu trôi qua, Nam dần rơi vào thế yếu. Bởi lẽ, so về kinh nghiệm thực chiến, Nam không hề thua kém đối phương, nhưng đối phương hơn Nam mười mấy tuổi nghĩa là hơn Nam mười mấy năm công lực. Nam bị chưởng lực ép đến khó thở, hai tay dần chậm lại, hai chân có chút chuệch choạc. Gã kia thấy vậy thì nhếch mép cười khẩy, hai tay gã vạch hai vòng bán nguyệt từ ngoài đánh vào đầu và hông của Nam. Kình lực từ song chưởng của gã như gọng kìm kẹp Nam ở giữa, khóa mọi đường lui của cậu.

    TTV Translate - Ứng dụng convert truyện trên mobile



    Link luận đàm: http://www.tangthuvien.com/forum/showthread.php?t=96092
    Truyện Chân long kiếm: Hidden Content Hidden Content Thế giới ngầm Hidden Content http://www.tangthuvien.com/forum/showthread.php?t=96092

    ---QC---


  9. Bài viết được 1 thành viên cảm ơn::   [Hiện ra]
    adbn,
Trang 35 của 39 Đầu tiênĐầu tiên ... 253334353637 ... CuốiCuối

Thông tin về chủ đề này

Users Browsing this Thread

Có 1 người đang xem chủ đề. (0 thành viên và 1 khách)

DMCA.com Protection Status