TTV Translate - Ứng dụng convert truyện trên mobile
Hướng dẫn đăng truyện trên website mới
Đăng ký convert hoặc Thông báo ngừng
Trang 1 của 39 12311 ... CuốiCuối
Kết quả 1 đến 5 của 193

Chủ đề: Thế giới ngầm - ansu16

  1. #1
    Ngày tham gia
    Feb 2009
    Bài viết
    261
    Xu
    299

    Mặc định Thế giới ngầm - ansu16 - Q3Ch38

    Đây là bộ đầu tay còn bộ Chân Long Kiếm là bộ thứ hai nên văn phong của bộ đầu này chưa tốt lắm, mong các độc giả thông cảm
    Truyện thuộc thể loại Hiện đại, Kiếm hiệp, Tiên hiệp, Dị năng... nói chung là thập cẩm, nội dung truyện diễn ra trong một KHÔNG GIAN SONG SONG với thế giới thực nên sẽ có nhiều địa danh hay tên người trùng lặp.



    Thế giới ngầm

    Tác giả: ansu16







    Link luận đàm: http://www.tangthuvien.com/forum/showthread.php?t=96092
    Lần sửa cuối bởi ansu16, ngày 15-03-2022 lúc 23:09.
    ---QC---
    Truyện Chân long kiếm: Hidden Content Hidden Content Thế giới ngầm Hidden Content http://www.tangthuvien.com/forum/showthread.php?t=96092


  2. Bài viết được 12 thành viên cảm ơn::   [Hiện ra]
    Darkzergling,dtthanh4321,lacquy1234,ltgbao97,no_dance8x,trungvp2110,
  3. #2
    Ngày tham gia
    Feb 2009
    Bài viết
    261
    Xu
    299

    Mặc định

    Thế giới ngầm

    Tác giả: ansu16


    Quyển 1: Bước ngoặt cuộc đời

    Trailer:


    Gió rít gào trong đêm, nhiệt độ xuống tới mức thấp hơn mười độ C, không khí rét lạnh, buốt đến thấu xương, trong không gian tối tăm vang lên tiếng la hét và tiếng súng liên hồi, thậm chí cả tiếng chó sủa văng vẳng, trong lúc này, một bóng người thấp thoáng đang chạy thục mạng trong rừng với tốc độ rất nhanh.

    Bóng người chạy giống như lướt đi trên mặt đất, bàn chân chỉ chạm nhẹ lên đất một cái đã vọt đi xa hơn người bình thường chạy rất nhiều, chỉ có điều, dường như người này đang bị thương ở chân phải, dáng đi khập khiễng. Vì thế quãng đường đi được không bao nhiêu, chủ yếu là nhờ vào lực đạp của chân trái, tốc độ thì mỗi lúc một chậm dần. Máu tươi từ miệng chảy ra không ngừng. Quần áo trên người đó bị xé rách thành những vệt dài, máu từ vết thương thấm đẫm cả áo, trên tay hắn ta còn lại cầm một thanh đao, vừa ôm tay kia ra sức phóng đi. Người này thỉnh thoảng quay đầu lại quan sát phía sau, thấy bọn người kia vẫn đuổi sát theo sau lưng, hắn ta lẩm bẩm chửi rủa:

    - C*n m* nó, thật không ngờ bọn chúng lại có thể mời được tên khốn Kim Cương hỗ trợ. Nếu không phải do hắn thì kế hoạch của mình không bị thất bại thê thảm như vậy, bản thân cũng đâu đi đến bước đường này.

    - Mau đuổi theo, hắn chạy theo đường này, mau đuổi theo.

    Tiếng bọn người đuổi theo vang vọng trong cánh rừng, bước chân càng dồn dập, tăng tốc rượt theo người bị thương. Bỗng có giọng nói âm trầm cùng tiếng cười khinh miệt của một người đàn ông vang lên:

    - Hắn ta đã bị thương nặng rồi, không thể thoát ra khỏi cánh rừng này được đâu. Chúng ta cách hắn không còn xa nữa, các ngươi không cần gấp, chỉ cần tốc độ này là vừa rồi, cứ vờn cho con mồi kiệt sức cái đã rồi hãy kết thúc, thế không hay hơn sao, khửa khửa khửa...

    Người bị thương theo dốc núi chạy lên cao dần, cây cối xung quanh đã bắt đầu trở nên thưa thớt. Người này cũng biết nếu cứ tiếp tục, thể nào hắn ta cũng sẽ không còn chỗ ẩn nấp an toàn nữa... nhưng dừng lại, có thoát hay không...? Liệu còn đường quay lại nữa không cơ chứ? Hắn ta đang chạy đột ngột dừng bước. Ánh mắt nhìn về phía trước đầy vẻ bi thương rồi bật cười khô khốc, trong điệu cười tràn ngập sự đau khổ. Hắn ta từ từ quay người lại.

    Đám người đuổi theo chẳng mấy chốc đã đuổi kịp, tất cả có đến cả hai ba chục người, cầm đao kiếm có, súng có chắn thành một hàng dài trước hắn. Một người đàn ông chừng ba lăm ba sáu tuổi bước ra, tiến tới trước mặt đối phương, nói:

    - Ưng, bó tay chịu trói đi, ngươi đã hết đường rồi, sau lưng ngươi là vực thẳm, không còn sự lựa chọn nào nữa.

    Người tên Ưng cười ha hả, nói:

    - Bó tay chịu trói? Các người nghĩ ta là ai? Kim Cương, chẳng lẽ ông không sợ con thú cùng đường như ta sẽ có hành động thế nào hay sao?

    Kim Cương cười khẩy, hỏi lại:

    - Vậy bây giờ ngươi còn sức nữa ư?

    - Phải phải, hắc hắc hắc, ta đã kiệt sức, à, thế còn người đâu?

    Ưng nói một câu chẳng ăn nhập gì với hoàn cảnh lúc này.

    - Đã đi trước, thật may mắn cho ngươi, khi ta đến thì người đã biến mất. Ta tìm khắp nơi nhưng không thấy.

    Ưng cười rộ lên đầy khoái trá và mỉa mai đối phương:

    - Đi rồi? Rất tốt! Rất tốt! Ha ha ha, thật không ngờ vẫn còn có những việc mà Kim Cương ngươi bó tay, quá thú vị đi, ha ha ha.

    Kim Cương bị móc họng, bực tức hừ lạnh, trầm giọng:

    - Ưng, đừng cố gắng làm gì vô ích, chịu trói đi, ta sẽ giúp cho ngươi một cái chết nhẹ nhàng.

    - Hắc hắc hắc, giờ chỉ còn mình ta, có thể được chết nhẹ nhàng sao? Không cần đâu, chúng ta đều cùng một loại người, ta hiểu ngươi lắm chứ, hơn nữa, ta thích một cái chết khác hơn, nó hấp dẫn hơn nhiều, hắc hắc hắc.

    Ưng còn chưa kịp dứt lời, bất thình lình nhảy lên, tay phải cầm thanh đao chém về phía người kia, âm thanh rít lên chói tai, chiêu thức cực kỳ lợi hại. Nhưng đối phương dường như đã đoán trước điều này, nên hai tay lập tức đánh ra, một tay gạt ra một tay chưởng tới. Thanh đao trong tay Ưng đang đi theo đà ban đầu, bất ngờ đổi hướng ngược lại. Lưỡi đao chém lên trên đánh tới thượng bàn của đối phương. Kim Cương hoàn toàn không nghĩ đến Ưng còn một độc chiêu này, trên cổ bị chém một đường, nhưng chưởng của hắn cũng đã đánh trúng ngực người nọ. Những người chứng kiến đều kinh ngạc, mở to mắt nhìn kết quả sắp diễn ra.

    “Bình!!!” Chưởng lực mạnh mẽ đập lên ngực Ưng. Hắn ta lập tức hộc máu, văng ngược về sau, bay ra ngoài không trung ở phía trên vách núi, miệng hắn lẩm nhẩm hai từ “vĩnh biệt” rồi rơi tự do xuống dưới đáy vực.

    - Chiêu vừa nãy của ngươi quả nhiên rất độc, có điều một tay đã tàn phế nên không thể phát huy được hết uy lực, nhưng cho dù là vậy, với trình độ của ngươi cũng không thể gây tổn thương cho ta được, ha ha ha. Ngươi chết, từ nay môn võ đó đã thất truyền mãi mãi, ha ha ha....

    Người đàn ông trúng đao kia bước tới nhìn xuống vực thẳm, cười to nói. Nhát đao chém chỉ tạo ra một vết xước trên cổ mà thôi, hoàn toàn không tạo ảnh hưởng gì đối với hắn. Người này chỉ vào những người đang đứng xung quanh, nói:

    - Ngươi, ngươi... cùng khoảng chín, mười đứa nữa xuống dưới kia tìm hắn cho ta, sống phải thấy người chết phải thấy xác, không thể không đi tìm được, chỉ đáng tiếc không thể nhổ cỏ tận gốc, lại để đồng bọn của hắn chạy thoát.

    Mấy người kia tỏ vẻ khó khăn nói:

    - Nhưng mà thưa ngài, trời đang rất tối, khu vực lại rất rộng, nếu muốn tìm ra sẽ mất không ít thời gian đâu, nếu để bọn interpol kia trong thấy sẽ rất phiền phức.

    - Hừm, được rồi, quay về, các người lo thu dọn cho sạch sẽ hết đi, đúng là không nên dây dưa ở đây quá lâu, có điều, ta sẽ khó nói chuyện với ông chủ các ngươi mà thôi.

    Người đàn ông suy nghĩ một lúc rồi nói. Hắn ta quyết định bỏ qua ý định tìm kiếm xác người đàn ông chạy trốn kia, bước lại về nhóm người kia rồi tất cả nhanh chóng quay về, khu rừng trở lại vẻ tĩnh mịch lúc ban đầu, dường như chưa có chuyện gì xảy ra.

    TTV Translate - Ứng dụng convert truyện trên mobile



    Link luận đàm: http://www.tangthuvien.com/forum/showthread.php?t=96092
    Lần sửa cuối bởi ansu16, ngày 28-07-2013 lúc 15:31.
    Truyện Chân long kiếm: Hidden Content Hidden Content Thế giới ngầm Hidden Content http://www.tangthuvien.com/forum/showthread.php?t=96092

  4. Bài viết được 20 thành viên cảm ơn::   [Hiện ra]
    Darkzergling,dtthanh4321,lacquy1234,long17111995,ltgbao97,sytant,talavip241,trungvp2110,
  5. #3
    Ngày tham gia
    Feb 2009
    Bài viết
    261
    Xu
    299

    Mặc định

    Thế giới ngầm

    Tác giả: ansu16


    Quyển 1: Bước ngoặt cuộc đời

    Chương 1: Ngày nhập học



    Hôm nay là một ngày rất đẹp trời ở thành phố ĐN, mặt trời đã lên cao, nhưng ánh nắng chiếu xuống lại không quá gắt, thỉnh thoảng lại có những làn gió mát từ bờ biển tràn vào bên trong, khiến cho tâm thần con người ta trở nên thật sảng khoái.

    Vào thời điểm này, trên con đường gắn bó với những năm tháng thăng trầm trong đời sinh viên trường đại học kinh tế lại đông đúc một cách lạ thường. Dọc đường đi, có rất nhiều thiếu niên, thiếu nữ mười tám mười chín tuổi cười nói vui vẻ, mang theo gương mặt háo hức bước đi về phía những tấm băng rôn đỏ với đủ kiểu chữ khác nhau. Bầu không khí rất náo nhiệt.

    Phía trên khá cao cổng treo tấm băng rôn đỏ chói ghi “Chào mừng tân sinh viên ....”. Thì ra hôm nay là ngày nộp hồ sơ nhập học, nên mới có đông người như vậy. Lúc này một thanh niên mặc bộ đồ bình thường: sơ mi, quần jean, đóng thùng, đang bước vội về phía cánh cổng. Anh cầm trên tay một tập giấy hay cái gì đại loại thế, trên đó có ghi: “Hồ sơ sinh viên.....” dùng để nhập học. Chàng thanh niên này tên Nguyễn Quốc Việt, thi đậu khoa Quản trị kinh doanh của trường Đại học kinh tế ĐN. Hôm nay là ngày phải lên trường nộp hồ sơ để nhập học, ai cũng đến sớm, chỉ riêng anh ta là đến trễ hơn một tiếng. Anh ta thầm nghĩ: “Hic, tối hôm qua xem bóng đá đến ba giờ sáng mới ngủ, lại quên mở báo thức làm mình dậy trễ....Chết thật! Hôm nay lại là ngày nộp đơn nữa chứ.”

    Nghĩ đến đó, anh ta bèn guồng chân tăng tốc chạy tới khu vực nộp hồ sơ. Khi đến nơi thì đã có rất nhiều người đã xếp thành ba bốn hàng dài dằng dặc, trong lòng ức chế khóc không ra nước mắt, thầm nghĩ: “Trời ơi! Đông quá, lại phải chờ đến bao giờ đây trời, chắc đến chiều mất thôi.” Anh ta nhìn xung quanh xem chỉ dẫn ở đâu nhưng không thấy, bèn quay sang hỏi một người mặc áo sơ mi xanh caro đứng gần mình:

    - Này bạn cho mình hỏi chút, muốn nộp hồ sơ vào ngành Quản trị kinh doanh thì xếp vào hàng nào vậy?

    Nam sinh áo xanh quay lại, nhìn Quốc Việt, trả lời:

    - À, bạn xếp vào hàng ngay sát phía bên tay trái bạn đó... Bạn đăng ký ngành Quản trị kinh doanh hả? Vậy là hai chúng ta cùng ngành rồi! Ủa? nhưng đã hướng dẫn lâu rồi mà, sao bạn lại không biết? Mới đến hả?

    - Ừ, tại xe mình hư nên tới trễ, bạn đến lâu chưa?

    Quốc Việt đành phải nói dối, không thể nói mình dậy muộn được. Nam sinh áo xanh nói:

    - Mình đã đến khi vừa mới bắt đầu kia, mà bạn xếp hàng vào đi.

    Quốc Việt hỏi lại:

    - Ừ, à, mình tên Quốc Việt, còn bạn tên gì?

    Anh chàng áo xanh đáp:

    - Mình tên là Việt Tiến. Hầy, vẫn còn đông quá.

    - Bạn nộp đơn chưa thế, sao bạn lại đứng đây?

    Quốc Việt cảm thấy kỳ quái, sao cậu ta không xếp vào hàng, nếu xong rồi thì còn đứng đây làm gì nữa chứ.Việt Tiến gật đầu:

    - Đã nộp rồi, mới vừa xong, mà ngành mình năm nay nhiều người đăng ký quá, số lượng con gái đăng ký vào đây cũng tăng hơn năm ngoái, mình đợi mãi mới đến lượt, bây giờ đang đợi để nộp sổ đoàn.

    Quốc Việt buồn bực, miệng lẩm bẩm:

    - A, còn nộp sổ đoàn nữa hả? Hic, xem ra mình phải đến chiều tối mới xong

    Việt Tiến cười cười vỗ vai anh anh ủi:

    - Không đến nỗi thế đâu, đến trưa là cùng, làm gì ghê thế. Thôi, mình đi đã, có gì gặp lại trên lớp.

    - Ừ, hẹn gặp lại.

    Quốc Việt chào tạm biệt, xếp vào hàng, đưa mắt quan sát xung quanh. Hai mắt anh ta sáng như đèn pha, săm soi mấy cô nàng đứng cạnh đó, thầm cảm thán: “Chà, trường kinh tế quả nhiên là nơi tập trung mỹ nữ, mình chọn đăng ký trường này là đúng rồi, he he he.”

    Từng hàng người dần ngắn lại, Quốc Việt chờ mãi mà vẫn chưa tới lượt mình, tâm trạng bắt đầu chán nản.

    ...

    “Bịch!” Vừa về đến phòng trọ, Việt thả ngay cặp xách trên giường, ngồi phịch xuống, vẻ mặt bơ phờ. Phải đứng xếp hàng để nộp hồ sơ từ sáng đến tận hơn 2 giờ chiều đã khiến hai chân anh ta rã ra. Thằng bạn cùng phòng trọ với Việt đã về từ sớm, giờ đang cùng một ông sinh viên khóa trên nữa đang chúi mũi vào chơi game, một người DoTA, một người thì Fifa Online 2. Thấy Quốc Việt đã về, người đang đá Fifa ngẩng đầu lên hỏi:

    - Sao giờ mày mới về?

    Anh chàng vừa mới nói là Quang Bình, cùng khóa học với anh, nhưng lại khác ngành, đứa bạn này học bên ngành Kế toán. Người đang hứng trí ra skill until là ông anh Thành Nhân, học ngành ngân hàng trên Việt một khóa kia cười nói:

    - Ha ha, không phải do ngủ dậy trễ hay sao. Anh sáng nay đã nhắc chú rồi, thế mà vẫn cứ dậy trễ, anh thật hết chỗ nói với chú mày luôn.

    Nghe thế, Việt không khỏi xấu hổ, chỉ là do da hơi ngăm đen nên dù có đỏ mặt cũng khó mà nhận ra. Lúc trước ở nhà, phần lớn là học buổi chiều, nên Việt có thói quen ngủ nướng, toàn phải nhờ người khác đánh thức. Hôm qua vì thức xem bóng đá quá khuya, khi đi ngủ lại quên lấy báo thức nên phải trả giá, anh không muốn nhắc đến nỗi đau này nữa bèn nói:

    - Ông anh đừng nhắc đến chuyện này nữa được không, em đang đói quá đây này, mấy quán ăn giờ này đóng cửa hết rồi, phòng có gì để xơi không vậy?

    Ông năm trên cười lớn nói:

    - Ha ha ha, không nhắc thì không nhắc nữa! À, chú mày đói hả, có mì gói đấy.

    - Có mì gói à, tốt quá.

    Quốc Việt với tay lấy gói mì để pha, chờ suốt từ sáng đến giờ đã có gì vào bụng đâu, hơn nữa giờ này thì mấy quán ăn làm gì còn đồ ngon cơ chứ. Thành Nhân nói vọng sang:

    - Này Bình, em sang chơi với anh ván DoTA đi! Chậc! chơi mà không có ai quen, chán quá.

    Bình trả lời với vẻ đang tức giận cái gì đó:

    - Không đâu, em đang đại chiến, em bị dẫn hai bàn rồi đây.

    - Hắc, ai bảo chú mày đá kém quá làm gì, anh thấy chú mày đá toàn để hổng hàng hậu vệ không à. Còn tiền đạo sút lại toàn đi trật lất, không thua mới lạ đó.

    Bình đau khổ nói:

    - Ông anh còn nói đùa nữa à, không chia buồn với thì thôi, sao lại còn châm chọc em thế?

    Lúc này Quốc Việt chợt nói xen vào, đùa cợt.

    - Lại cái thằng hôm qua hả? Mày thua chắc rồi, đá không lại đâu, hôm qua thảm bại bốn nháy còn chưa tởn?

    Bình đã buồn vì câu nói của Thành Nhân giờ càng thêm bức xúc khi nghe câu chọc của thằng bạn “tốt” này, không nói gì nữa, chỉ “Hừ” lạnh một tiếng, tập trung vào cuộc đại chiến.

    - Ha ha ha!

    Quốc Việt cười lên, quay sang màn hình của Thành Nhân thì nhìn thấy mấy tấm quảng cáo của các trang web ông sinh viên năm trên hay mở trong lúc chờ load vào trận. Trong web đó thường bắt gặp toàn hình các em xinh tươi, làm anh không khỏi nhớ đến mấy cô bé xinh xắn ngắm sáng nay, tự sướng nghĩ “khi vào học phải kiếm một em mới được, đại học rồi mà, có thể tự do yêu đương, hắc hắc hắc.” Điện thoại đang để trên bàn rung lên, số điện thoại hiện lên trên màn hình là của ông ngoại anh gọi đến, anh bắt máy:

    - Alo, dạ cháu nghe đây ông.

    Ông ấy vốn rất quan tâm đến việc học của anh, biết sáng nay là ngày nộp hồ sơ nhập học nên ông gọi đến hỏi:

    - Sáng nay đã nộp được hồ sơ chưa cháu?

    - Dạ cháu nộp hồ sơ được rồi ạ, ông không cần lo lắng đâu ạ. Mọi việc cháu có thể tự mình sắp xếp được mà ông.

    Quốc Việt trả lời, trong lòng cảm thấy ấm áp, dù anh đã vào đại học, nhưng ông bà vẫn như lúc còn ở quê, lo lắng cho anh từng li từng tí. Ông ngoại anh cười nói:

    - Thằng nhóc này, sao ông có thể không quan tâm chứ? Cháu chỉ còn có ông bà thôi chứ mấy, ông bà không lo cho cháu thì ai lo nữa đây?

    - Dạ, cháu biết rồi mà.

    Khuôn mặt Quốc Việt hiện lên vẻ buồn buồn, trong lòng đang nhớ đến cha mẹ mình. Từ nhỏ anh mồ côi cha mẹ, hai người đã mất khi anh mới chỉ được ba bốn tuổi. Ngày đó khi anh đi chơi bên nhà bạn, đến tối quay về thì được ông bà thông báo cho anh biết là cha mẹ anh đã mất do tai nạn xe. Lúc anh vào nhà thì chỉ thấy cha mẹ được mọi người đặt nằm trên giường, mặc một bộ quần áo mới, cùng một số đồ vật khác, còn những người xung quanh đang bận rộn chuẩn bị tang lễ cho hai người họ. Nhưng anh không để ý đến người khác lắm, anh chỉ một mực muốn chạy đến bên cạnh bố mẹ. Đáng tiếc, ông đã cản anh lại làm anh không thể nhìn thấy mặt cho mẹ mình lần cuối. Khi đó, họ đã được trumg một chiếc khăn trắng lên mặt. Đây cũng chính là chuyện làm anh cảm thấy đau khổ nhất.
    Từ ngày hôm đó Việt tới sống với ông bà, mất đi cha mẹ, càng ngày anh càng trở nên phá phách, suốt ngày đi ra đường đánh nhau, ông bà ngoại rất muộn phiền vì chuyện này. Thế rồi một chuyện gia đình xảy ra vào năm mười ba tuổi càng làm tính tình anh xấu hơn, nhưng mà lúc đó đã chính chắn lên nhiều không còn bốc đồng, đụng đâu đánh đó như trước. Anh trở nên trầm tĩnh hơn, nói chính xác thì là lầm lỳ hơn, hoàn cảnh ông bà anh rất khó khăn, rất vất vả để nuôi anh đi học, nên anh không muốn hai ông bà đau lòng vì những lần anh phá phách giống lúc nhỏ.
    Anh bắt đầu vùi đầu vào học, rốt cuộc cũng không phụ sự kỳ vọng của mọi người, anh đã thi đậu vào trường đại học với số điểm khá cao, vượt hơn điểm chuẩn vào ngành đến bốn điểm. Ông bà anh rất tự hào, đi đâu cũng khoe với hàng xóm làng giềng. Đi vào ĐN nhập học, ông bà anh phải chạy vạy khắp nơi mới xoay sở và sắm được cho anh phí tàu xe, tiền sinh hoạt cùng với một chiếc xe đạp Thống Nhất. Không chỉ có vậy, cô chú trong họ hàng cũng trợ giúp cho ông bà anh rất nhiều, Quốc Việt cũng biết, gánh nặng trên vai mọi người không dễ chút nào, chẳng qua dù biết như thế, dù rất thương họ nhưng tính cách anh vẫn không tốt hơn chút nào, đã xấu lại thêm phần nham hiểm.

    - Alo, alo, cháu có đang nghe điện thoại không thế? Alo, alo...

    Giọng ông Quốc Việt vang lên kéo anh từ tư tưởng trở về hiện thực, anh vội nói:

    - A, dạ cháu vẫn đang nghe đây ông, cháu xin lỗi, lúc nãy cháu lơ đễnh quá.

    - Ông biết! Ông biết cháu đang rất nhớ cha mẹ. Ông cũng hiểu được tâm trạng cháu lúc bây giờ mà.

    Ông ngoại anh thở dài, thầm nghĩ: “tội nghiệp thằng bé, từ nhỏ đã mất đi cả cha lẫn mẹ.”

    Quốc Việt cố tạo ra giọng nói bình thường:

    - Dạ cháu không sao đâu ông.

    - Ừ, thế là tốt, mà thời tiết ngoài đó thế nào?

    - Dạ bình thường ông ạ, không sao đâu, ông đừng lo lắng.

    - Được rồi, ông gọi cho cháu cũng để hỏi thế thôi, giờ ông cúp máy đây, cháu nhớ giữ gìn sức khỏe để học tập cho tốt đấy.

    - Dạ, cháu biết rồi a, cháu chào ông, ông bà nhớ giữ gìn sức khỏe, ông bà đừng quá lo lắng cho cháu, cũng đừng làm cố sức kẻo lại mắc bệnh đấy ạ.

    - Ừ, ông cúp máy đây.

    Quốc Việt tắt điện thoại, đứng lặng yên, vẻ mặt lại buồn buồn. Sau một lát, anh hít một hơi thật sâu, lấy lại tinh thần, đến khi khuôn mặt đã trở lại như bình thường thì mới quay sang tiếp tục bữa trưa, cuộc điện thoại với ông khi nãy đã làm tô mì của anh trương lên, khó ăn mất rồi, ài, đành cố nuốt vậy. Anh trong mấy ngày chờ đợi nhà trường chỉnh sửa, nhập thêm thông tin, xét duyệt các vấn đề, cũng chẳng biết làm gì ngoài việc chơi game và... chém gió với mấy cô nàng cùng dãy phòng trọ giết thời gian.

    TTV Translate - Ứng dụng convert truyện trên mobile



    Link luận đàm: http://www.tangthuvien.com/forum/showthread.php?t=96092
    Lần sửa cuối bởi ansu16, ngày 28-07-2013 lúc 15:31.
    Truyện Chân long kiếm: Hidden Content Hidden Content Thế giới ngầm Hidden Content http://www.tangthuvien.com/forum/showthread.php?t=96092

  6. Bài viết được 11 thành viên cảm ơn::   [Hiện ra]
    Darkzergling,dtthanh4321,ltgbao97,quantruongtien,talavip241,
  7. #4
    Ngày tham gia
    Feb 2009
    Bài viết
    261
    Xu
    299

    Mặc định

    Thế giới ngầm

    Tác giả: ansu16


    Quyển 1: Bước ngoặt cuộc đời

    Chương 2: Người đẹp



    Hôm nay là ngày đầu tiên đi học, không hiểu sao Việt lại cảm thấy háo hức vô cùng.

    “Lên đại học sao vẫn còn cảm giác này, lẽ nào học ở môi trường mới là có cảm giác này sao?” Quốc Việt tự hỏi, lắc đầu cười tự giễu. Sáng nay anh đã cố gắng dậy sớm để đi học, tránh bị mất ấn tượng tốt trước mấy cô bé trong lớp, gây ảnh hưởng tới quá trình cua gái sau này. Nào ngờ, khi đến cửa lớp anh đã trố mắt ra nhìn suýt nữa tưởng mình đến trễ bởi cả phòng gần như chật kín người. Sau một hồi nhìn quanh lớp, cuối cùng cũng tìm được một chỗ trống để ngồi xuống, đó là chiếc bàn phía bên phải phòng học, khá gần chiếc bảng. Người bạn Việt Tiến mới quen hôm đi nộp hồ sơ nhập học cũng ngồi ở bàn đó. Việt Tiến nói:

    - Sao mày lúc nào cũng đến trễ thế, hầu hết mọi người đến lớp rồi mày mới lò dò lên, không rút kinh nghiệm bữa trước hả?

    Quốc Việt cười khổ, đáp:

    - Ai mà biết được mấy người đến sớm thế chứ, gần mười lăm phút nữa mới vào học cơ mà.

    Việt Tiến vỗ ngực ra vẻ đàng hoàng nói:

    - Buổi đầu tiên đi học phải lên sớm chọn vị trí tốt để ngắm mấy em chứ, đến chậm bọn kia cướp hết cơ hội mất.

    - Sặc, tưởng ông thế nào.

    Thằng bạn này vừa nói, Quốc Việt choáng váng, tưởng nó đên sớm để làm gì, hóa ra là để ngắm gái.

    - Buổi đầu hơi đâu mà học hehe! À, hay là chiều nay đi làm mấy ván CF đi, mới vào học còn rảnh lắm. Để tao thử trình đọ của ông đạt được đẳng cấp nào rồi.

    Việt Tiến bắt đầu dụ dỗ người chăm học như Quốc Việt đi chơi

    - Ok, tao cũng đang muốn chơi lại, lâu rồi không đụng tới chuột.

    Quốc Việt gật đầu đồng ý, bỗng đột nhiên thấy không khí lớp trở nên yên tĩnh, mà thằng bạn kia đã ngơ ngác nhìn gì đó. Anh nhìn theo, sau đó anh há hốc mồm, đôi mắt muốn lòi ra, nước rãi chảy ra khóe miệng,...

    A!! Một người đẹp!!!

    Cô gái có khuôn mặt xinh xắn, làn da trắng nõn mịn màng, đôi mắt to tròn, đen láy như muốn hút hồn người ta, đôi môi đỏ mọng nhìn chỉ muốn “cắn”, mái tóc cô gái đen dài óng mượt xõa xuống hai bờ vai nhỏ nhắn, đôi gò bồng đảo nở nang , vòng eo nhỏ nhắn cùng cặp chân dài thẳng tắp... đầy sức quyến rũ. Mấy thằng đực rựa xung quanh đã nhìn cô gái đến ngây ngốc, thậm chí nhiều đứa nhìn đến nỗi quên lau miệng.

    Đứng trước những ánh mắt như hổ đói của nam sinh trong lớp, Thu Ngọc cảm thấy hơi khó chịu, nhưng vẫn bình tĩnh, đi vào ngó nghiêng kiếm chỗ ngồi xuống. Đến lúc này, Quốc Việt đã tỉnh lại, nhờ tâm lý đã trải qua bao nhiêu chuyện khó khăn nên anh đã phục hồi trước mọi người... mấy giây. Cả bọn con trai bắt đầu nhao nhao dọn chỗ cho cô gái, còn anh có vẻ điềm tĩnh hơn, anh nhìn cô gái đang tìm chỗ, chợt cảm thấy buồn cười cho mấy thằng đang nhảy như con choi choi kia. Nhưng không bao lâu sau, anh không thể cười được nữa, vì hình như cô gái đó đang đi về phía anh, hướng về phía chỗ trống ngay bên cạnh, cô nói:

    - Bạn cho mình ngồi ở đây với nhé?

    Giọng nói thật ngọt ngào, tựa như thấm sâu vào lòng người, tiếng nói như có ma lực khiến Quốc Việt không tự chủ được, gật mạnh đầu cái rụp.

    - Cám ơn

    Cô gái cười nhẹ nói lời cám ơn rồi ngồi xuống bên cạnh anh.

    “Sao mình lại đồng ý để cô ấy ngồi đây được nhỉ? Đúng là bị sắc đẹp mê hoặc rồi, tâm lý quá kém.” Trong đầu vừa thoáng qua suy nghĩ này, Quốc Việt đã giật mình, thầm hối hận việc mình đồng ý và nhanh chóng, lại thấy có gì đó không ổn, anh bắt đầu toát mồ hôi. Anh cảm thấy không khí xung quanh nhanh chóng tụt xuống âm độ, khiến anh không rét mà run. “Không xong rồi, mình đã thành tử địch của tất cả bọn con trai trong lớp rồi.” Anh than thở cho số phận của mình: “đào hoa cũng khổ chứ sướng cái cóc khô gì”.

    Trong lúc anh đang căng thẳng chống lại hàng chục ánh mắt mang hình viên đạn nã tới thì thầy giáo bước vào lớp. Thầy giáo này còn khá trẻ, chỉ tầm ba mươi mấy tuổi, dạy môn Toán cao cấp lớp anh. Hiện tại thầy giáo đã vào rồi đồng nghĩa với việc đám học sinh nam đành đình chỉ việc nã đạn. Ngồi trên ghế mà Việt cảm thấy mình như kiến trong chảo nóng, cứ bồn chồn bứt rứt, không thể tập trung được. Bất quá, sau một hồi quan sát, anh cũng biết được tên của cô là Thu Ngọc, một cái tên khá hay. “Tên hay mà người cũng đẹp nữa”, vừa suy nghĩ xong anh lập tức lắc lắc đầu gạt qua một bên. “Người đã đẹp thì tên có xấu cũng thấy hay thôi”

    - Này, ăn một cái cho nó bình tĩnh đi, mày đang ngồi gần người đẹp, khi nói chuyện với nàng mà để hôi miệng là tạo ấn tượng rất xấu đó.

    Việt Tiến ngồi bên cạnh đưa cho Quốc Việt một cây kẹo cao su. Quốc Việt cầm lấy định nói cám ơn, ai ngờ nghe câu thì tức đến trào máu, muốn đứng dậy đạp cho thằng bạn một cái, thật là, dám làm mất hình tượng của anh mày hả. Anh hít một hơi sâu kìm nén cơn tức. Anh trừng mắt nhìn Việt Tiến, đe dọa:

    - Mày muốn chết hả? Mày còn nói kiểu thế là tao cho mày thăng ngay.

    Việt Tiến cười cười nói:

    - Ý chú là chú nhường chỗ cho anh ngồi cạnh người đẹp để anh sướng hả?

    - Biến!

    Hai người đùa vui qua lại, giúp anh bình tĩnh hơn nhiều, có thể chú ý để tâm vào việc học. Bất quá ngồi thêm được một lúc anh vẫn không thể nào học được. Vì bàn có nhiều người ngồi, nên anh và Thu Ngọc cứ ngồi sát vào nhau, khuôn mặt dễ thương và hương thơm từ mái tóc, từ cơ thể cô bay vào mũi khiến anh ngất ngây, những gì nghe được thì lọt từ tai này rồi chui qua tai kia, trả lại thầy hết rồi. Không chỉ như thế, cả tiết học anh lại tiếp tục chịu những con mưa đạn bằng ánh mắt của các nam sinh trong lớp. Ừ thì đúng, người đẹp đang ngồi cạnh anh, mấy thằng khác GATO đến muốn giết người là điều tất nhiên, anh cũng bó tay không làm gì được. Nhưng giờ là đang trong giờ học à nha, không thể gây ảnh hưởng đến người khác, phải để người ta học nữa chứ.

    Chẳng qua anh vẫn quyết tâm chày cối, chống chọi với áp lực khủng khiếp, rồi mỗi lần đến giải lao là anh lại lôi cái điện thoại cục gạch không biết từ thời nào ra vọc, hơn nữa, lâu lâu lại bồi những câu “ừ, thì hử, hả”, cười cười nói nói với Ngọc ra chiều tâm đắc khiến cho mấy thằng kia tức đến bể phổi mà không làm gì được, và cũng không thể nói thẳng là muốn đổi chỗ, kiểu đó quá thô lỗ. Khi chuông reo báo hết tiết cuối cùng, Việt nhanh chóng vọt ra bởi nếu còn chần chờ, anh sẽ bị đè bẹp ngay vì biển người quanh cô gái đó mất. Việt Tiến chạy lại anh hỏi.

    - Này, cảm giác ngồi gần ngay người đẹp thấy thế nào? Quá tuyệt chứ hả?

    - Cũng được, có điều bữa sau ta không ngồi đó nữa, gần bảng quá, nhìn đau mắt khiếp.

    Quốc Việt nói trái với lòng. Việt Tiến cười khinh khỉnh:

    - Cũng được? Gần người đẹp thế mà cũng được, tao mà như được như mày thì...

    Quốc Việt cười lớn đáp:

    - Ha ha, mày thấy được thì cứ ngồi thử đi, thôi tao về đây.

    Việt Tiến nhắc nhở Quốc Việt:

    - Ừ, mà chiều nhớ đi đấy, có thêm mấy thằng lớp mình nữa.

    - Ok, chiều tao sẽ ra.

    Quốc Việt vừa đi vừa trả lời. Anh nhớ lại tình cảnh khi nãy, liền thở phào nhẹ nhõm, rồi cười lên mấy tiếng, vừa rồi tuy khổ cực nhưng cũng rất kích thích, khẹc khẹc, Thu Ngọc à? Được đới. Đầu anh bắt đầu nghĩ đến mấy cảnh “happy ending”. Anh vừa ra tới cổng trường thì bỗng nhiên xuất hiện ba gã sinh viên ăn mặc khá bảnh với vẻ mặt bất thiện đi tới đứng chắn trước mặt anh. Một thằng tóc đinh cầm điếu thuốc, một thằng tóc chẻ giữa khá đẹp trai và một thằng tóc vàng. Thằng đầu đinh châm thuộc hút và hỏi cộc lốc:

    - Mày tên gì?

    Quốc Việt ngẩn ra, tự dưng ở đâu mọc ra mấy cái thằng này rồi hỏi một câu xấc láo, nếu không phải đang đứng trước cổng trường chứ với cái tính xấu của anh thì anh đã cho hắn một đạp gãy xương rồi, thầm nghĩ bụng: “Vốn nghe ĐN là thành phố bình yên, không ngờ mới vào chưa được bao lâu thì đã thế này, được rồi, mày thích kiểu du côn thì ông cũng chiều mày.” Anh bèn đút hai tay vào túi quần, ngẩng đầu, vẻ bất cần, hất hàm đáp lại:

    - Thế mày là thằng nào mà hỏi tao câu đó?

    - Ơ, cái thằng này...

    Gã kia rõ ràng không ngờ anh sẽ phản pháo một câu như thế, nên nổi giận giơ tay lên định đấm thì thằng đứng giữa giơ tay ngăn lại, bảo:

    - Không được đánh, ở đây là trường học, mày dẹp ngay cái tính nóng nảy đó cho tao.

    Rồi hắn quay sang nói với Quốc Việt:

    - Tao tên Đình Hiếu, tao có chuyện muốn nói với mày.

    - Chuyện gì?

    Quốc Việt tiếp tục đáp lại bằng cái giọng tưng tửng, thách thức người khác. Đình Hiếu hơi chút tức tối trong lòng, có điều ngoài miệng vẫn lạnh lùng nói:

    - Tao muốn mày tránh xa Thu Ngọc ra, cô ấy là của tao.

    "Hừ, tìm mình gây sự hoá ra là vì gái, cái @#$#@ nó!" Quốc Việt thầm khinh bỉ, nhếch mép cười mỉa:

    - Mới vào học mà đã muốn giành gái rồi sao, tao không điên như mày, cút sang một bên.

    - Mày muốn chết...

    Hiện có nhiều sinh viên đi học về nhưng tiếng của bốn người nói khá nhỏ nên dù đứng chửi nhau giữa cổng trường vẫn không ai biết. Tên đầu đinh nóng lắm rồi, hắn nghiến răng ken két định động thủ nhưng Đình Hiếu trừng mắt nhìn khiến hắn rụt lại, Đình Hiếu biết không nên đánh nhau ở đây. Hắn hừ lạnh một tiếng và đe:

    - Việt, mày ăn nói cho cẩn thận, tao đang rất tử tế với mày đấy, đừng có được nước lấn tới, tao nhắc lại lần nữa, tránh xa Thu Ngọc ra.

    Quốc Việt bắt gặp Đình Hiếu vẫn dửng dưng trước kế khiêu khích của mình, anh càng thấy thú vị, bèn tăng thêm cường độ:

    - Tránh cái mốc xì, chả liên quan éo gì đến tao, mà mày là cái đếch gì của Thu Ngọc mà đòi đuổi tao.

    Đình Hiếu giờ đã rất giận nhưng vẫn còn có thể kiềm chế:

    - Thu Ngọc là người yêu của tao từ cấp ba, mày liệu hồn mà cút!

    Quốc Việt sực nhớ lại lúc trên lớp, khi Thu Ngọc vào có liếc qua hắn ta hai ba giây gì đấy, nhưng ánh mắt như nhìn một người bạn mà thôi. Lời này có lẽ là do thằng hâm vì yêu đơn phương sinh hoang tưởng đứng trước mặt này chỉ là láo toét, anh bèn châm một câu đau hơn ong đốt:

    - Người yêu từ cấp ba? Im cái @#$# mày đi, nếu đúng như thế thì cô ấy đã không đến chỗ tao mà qua chỗ mày rồi, hừ, tao chả có thời gian đôi co với mày, cút sang một bên để tao còn đi việc.

    Anh nói xong rồi xách túi học chuyển hướng khác đi, chả thèm quan tâm đến bọn chúng nữa. Đình Hiếu lửa giận bừng bừng, quay đầu nhìn theo, rít lên:

    - Việt, tao cảnh cáo mày, mày mà dám léng phéng, đừng trách sao tao độc ác.

    Quốc Việt dừng bước, không quay đầu lại, lạnh lùng đáp:

    - Hoa dại thì tao cứ việc hái, mày làm cái éo gì được tao??!!

    Dứt lời thì anh đi thẳng, để ba gã tức tối đứng đó chửi rủa, trong lòng vô cùng sảng khoái, chỉ là anh không biết rằng nhân vật chính trong cuộc chửi nhau đã nghe hết tất cả, tình cờ Thu Ngọc đến đúng lúc anh chạm trán ba gã đó. Ban đầu bạn cô muốn kéo cô đi khỏi, nhưng cô vẫn lắc đầu đứng lại. Đình Hiếu thì khỏi nói, từ lúc học cùng lớp cấp ba, cô đã chẳng ưa gì hắn ta nên cứ bỏ ngoài tai mấy lời láo toét đó, chủ yếu tò mò muốn nghe xem thử cậu bạn mới ngồi bên cạnh khi nãy như thế nào. Dè đâu cô vừa nghe được hai ba câu từ miệng anh phát ra là mọi ấn tượng tốt ban đầu lúc trên lớp bay biến sạch, đến câu cuối cùng “hoa dại thì tao cứ việc hái” thì chuyển thành ghét, tức đến ngứa răng muốn cắn. Quốc Việt cứ hồn nhiên tự sướng một mình, thầm lấy Thu Ngọc làm mục tiêu tình cảm để phấn đấu, nào biết anh đã bị cô liệt vào danh sách đen phải tránh xa.

    TTV Translate - Ứng dụng convert truyện trên mobile



    Link luận đàm: http://www.tangthuvien.com/forum/showthread.php?t=96092
    Lần sửa cuối bởi ansu16, ngày 28-07-2013 lúc 15:32.
    Truyện Chân long kiếm: Hidden Content Hidden Content Thế giới ngầm Hidden Content http://www.tangthuvien.com/forum/showthread.php?t=96092

  8. Bài viết được 9 thành viên cảm ơn::   [Hiện ra]
    Darkzergling,dtthanh4321,ltgbao97,quantruongtien,
  9. #5
    Ngày tham gia
    Feb 2009
    Bài viết
    261
    Xu
    299

    Mặc định

    Thế giới ngầm

    Tác giả: ansu16


    Quyển 1: Bước ngoặt cuộc đời

    Chương 3: Đấu súng



    Sau khi về đến phòng, Việt phát hiện ra mình là người về sớm nhất. Có lẽ anh quá “ngây thơ và ngoan ngoãn”, nên thẳng đường về nhà luôn, không la cà ở nơi khác như mấy lão kia. Anh lẳng cái cặp lên giường, bật quạt và nằm phịch xuống thở phì phò, miệng than thở: “Bố khỉ, nóng thế không biết!...”

    Bất chợt anh trông thấy quyển từ điển Anh - Việt của thằng bạn, quyển từ điển này khá mới. Nhìn thấy nó, Quốc Việt mới nhớ tới là có một cuộc thi anh văn để xét trình độ ngoại ngữ của sinh viên để phân cấp lớp Anh Văn.

    “Xem ra vài bữa nữa mình phải mua một quyển từ điển, trau dồi kiến thức anh văn thôi, nếu mà thi không đủ điểm đợt kiểm tra này phải học anh văn dự bị, chậm đi một học kỳ.” Trình độ anh văn của anh khá yếu, hồi đó học cố gắng lắm mới đủ điểm tốt nghiệp, nên việc này rất quan trọng. Sau đó anh lại nghĩ đến điều kiện kinh tế gia đình mình khó khăn, mua quyển từ điển mới có lẽ không nên, cứ ra mấy tiệm sách cũ mà mà thôi, ở đó chất lượng từ điển cũng được mà giá cả lại phải chăng. Nằm được một lát, hai người cùng phòng cũng đã trở về, Văn Tùng nói oang oang:

    - Ê Việt! Mày bị con bé nào củ hành hay sao mà trông vật vờ thế?

    Quốc Việt gật đầu đáp:

    - Ờ! Bị gái củ hành thật!

    Thằng bạn bị sốc, hai mắt trợn trừng lên, hỏi liến thoắng:

    - Gì? Con bé nào củ hành mày thế? Xinh không? Nó củ hành thế nào?

    Quốc Việt trả lời ấp úng:

    - Ờ thì... nó...

    - Nó.. nó... làm sao?

    - Thì là mấy cái ấy ấy đấy mà.

    Văn Tùng sốt ruột giục:

    - Ấy ấy thế nào?

    - Nó ngồi cạnh tao...

    - Rồi sao?

    - Rồi chả sao cả ...

    Nói xong Việt phá lên cười ngặt nghẽo. Thằng bạn nghe xong mới hiểu mình bị nó lừa, tức giận giơ ngón tay thối lên làm ra một động tác rất chuẩn của quốc tế mà giới trẻ ai ai cũng hiểu. Quốc Việt xua tay nói:

    - Thôi bỏ qua! Thế trưa nay ai sẽ nấu cơm đây?

    Việt và Tùng nhìn nhau, đứng phắt dậy... oẳn tù tì. Sau ba lần thua liên tiếp, cuối cùng Việt phải đi nấu cơm. Buổi chiều, Việt đến quán internet HbClub theo lời hẹn với mấy thằng bạn. Đây là một quán ở gần trường khá nổi tiếng, mạng tốt, máy ngon, đủ để khách đến chơi mà không bị giật lag. Việt đến quán, đã thấy lũ bạn mình ngồi hết ở đó rồi, chỉ còn trống một máy đã mở sẵn bên cạnh thằng Việt Tiến thôi. Việt đi đến vỗ vỗ vai Tiến hỏi:

    - Máy này của tao à?

    Tiến đang say sưa với game thì bị anh làm giật mình, cậu ta bỏ tai nghe xuống, gật đầu:

    - Ừ ừ! Ngồi đi mày.

    Việt kéo ghế ra ngồi xuống. Lúc này Tiến đang điên cuồng bắn CF, lên tục double kill hai đứa sướng réo ầm lên:

    - Oh yeah! Còn thằng Hùng nữa. Mày soi hộ tao coi nó đang chạy chỗ nào với.

    Việt nghe vậy thì lắc đầu, anh bèn vào Nhaccuatui.com mở bài Tình cha, sau đó vô 4vn.eu coi các con hàng trên đấy đang chém gió thế nào. Anh được thằng bạn giới thiệu về trang web này, nghe hắn nổ tung trời nên tò mò lập cái nick palapolo hai ngày trước xem thế nào, ban đầu cũng có hứng thú. Hôm nay lên anh thấy cái lão ansu16 chém bão, rồi bỗng nhiên bị Minh Minh ban vì tội chọc vào tổ kiến lửa. Lúc này Tiến đã bắn xong ván, nhưng có vẻ ức chế vì từ đầu đến giờ toàn thua không gỡ gạc lại được trận nào, liền vỗ vai Việt, nói:

    - Mày còn không mau vào đi. Nhanh lên đi, bên mình đang thua thảm hại rồi, 3 chọi 4 không kéo nổi.

    - Ok ok vào ngay đây.

    Việt gật gật đầu bắt đầu vào trò CF. Đây cũng là trò mà anh hay chơi nhất, bởi anh cũng không biết tại sao mỗi khi hắn chơi trò này đều có cảm giác rất thật, giống như chính mình đang tham gia vào trận chiến đó vậy. Việt đăng nhập rồi vào sever và phòng mà Tiến đã lập sẵn. Map CF được chọn là map Ngã tư tử thần, đặc điểm của map này là sẽ không bị chênh lệch nhau về súng nữa bởi vì súng được đặt thành một hàng đủ các khẩu súng cơ bản dưới đó và người chơi chỉ cần nhanh tay mà nhặt khẩu súng mà mình ưng ý lên thôi. Tất nhiên chơi bốn đấu bốn thì lượng súng sẽ thừa ra bốn khẩu mỗi bên, cái này sẽ dễ dàng chọn súng hơn chon người chơi, hơn là bị gói gọn khi chơi phòng full người. Một người bạn bên đội kia đột nhiên hô lên:

    - Đấu dao đê!

    Tiến gõ phím đáp lại:

    - Để tý nữa đi, giờ cứ chơi súng cái đã.

    - Ok, bắn đê!

    Cuộc đấu súng bắt đầu, Việt nhanh chóng nhận lấy khẩu Steyr Aug (tức khẩu 44 trong Counter Strike mà game thủ Việt hay gọi). Đây là khẩu súng mà có thể nói là toàn năng nhất trong map này, khẩu súng vừa nhẹ, có uy lực tốt và cũng có thể ngắm bắn được, độ giật thấp, tất nhiên có phát huy hết khả năng của nó không thì phải dựa vào khả năng của người chơi. Việt cầm lấy khẩu súng, bật tâm lên và lập tức bắn. “Đùng” một tiếng, bảng điện tự hiện lên polopala kill ThanSung với một phát headshot vàng. Hùng là thuộc phe Quốc Việt, cậu ta thấy thế phải bật thốt ra câu kinh ngạc:

    - Hay lắm!

    Quốc Việt nhắc nhở:

    - Cẩn thận.

    Anh vừa dứt lời, tên nhân vật của Hùng đã lên bảng điện tử. Hùng gãi đầu gãi tai vẻ xấu hổ vì cái tội thiếu tập trung. Việt không nói gì nữa, anh từ từ men theo lối giữa tiến sang bên nhà đối phương. “Đùng đùng đùng” anh lập tức nhấn nhảy liên tục tránh qua loạt đạn của đối phương rồi ngay sau đó nã lại cho đối phương hai phát hạ gục đối phương luôn. Chẳng qua, hiện giờ phe bên anh chỉ còn lại mình anh, bởi hai người còn lại đã lần lượt được điền tên trên bảng “Phong thần” rồi. Việt Tiến nóng ruột hối thúc:

    - Đi cùng nhau cẩn thận chút nào, mấy thằng kia giúp Việt soi cái nào.

    Một người bên đội kia hô lên, nhanh chóng đi đến chỗ đồng đội của mình, cẩn thận cảnh giới xun quanh đi đến chỗ Việt. Việt nghe vậy cũng không phản ứng gì nhiều, anh chỉ dừng lại, cầm một khẩu ngắm, chĩa thẳng vào chỗ đối phương đang chạy đến. Tiếng bước chân trong tai nghe càng lúc càng gần, Việt vẫn bình tĩnh không có bất cứ động tĩnh gì làm kẻ địch không khỏi lo lắng nhắc nhở nhau phải giữ bình tĩnh. Tiếng bước chân dừng lại, đột nhiên vụt ra một bóng người nhảy lên, Việt lập tức bấm chuột “đùng” một tiếng, thế là một người được tiễn lên bảng. Cùng lúc đó Việt điều khiển nhân vật của mình nhảy lùi về sau rất nhanh, mau chóng nấp sau đám thùng gỗ làm khuất đi tầm bắn của người thứ hai. Người còn lại bên kia thấy thế lấp tức nhanh chóng chạy tới, căn bản vì họ nghĩ cầm súng ngắm mà bị áp sát thì chỉ là vô dụng thôi. Nhưng hắn không ngờ Việt đã vứt khẩu Steyr Aug sắn ở đó rồi, khi đối phương nháo nhào chạy đến liền nhẹ nhàng cứa một phát dao cho nó “thăng” luôn. Hùng sung sướng nói lớn:

    - Ngon! Khá lắm Việt à, kiểu này thì chúng ta lội ngược dòng là vừa.

    . Bên đối phương nghe thấy thế liền mỉa mai:

    - Lội đi, năn nỉ đó.

    Câu nói này làm mấy thằng bạn anh nghẹn họng, căn bản đối phương chỉ cần thắng mười trận là kết thúc mà lúc này tỷ số đã là 9-1 rồi, đây rõ ràng là khinh người quá mức. Quốc Việt không nói gì chỉ mỉm cười, chuẩn bị trận tiếp theo Bước vào cuộc đấu, Việt mau chóng chọn được khẩu súng cho mình, lần này là một khẩu ngắm, rồi tới bên cánh trái đứng trấn thủ tại đó. Bên đối phương cũng có một người cầm ngắm trấn thủ ở đây, người này thấy bên kia đã có người ngồi đó chờ sẵn nên cứ lấp ló, thí thoảng bắn ra một phát. Bắn kiểu đó căn bản độ chính xác giảm đi bởi lo lắng khi mà đối phương đã chiếm được lợi thế về chỗ ngắm bắn thì mình rất dễ vong mạng nếu nhao ra quá lâu. Qua hai lần như vậy, đến lân thứ ba, Việt liền tiễn hắn lên bảng nhanh cho nhẹ việc, lần này vẫn là ThanSung bị chết đầu tiên. Việt nhanh chóng chạy lên phía trước, tựa mình vào tường ngắm ra phía sông, nhìn thấy phía bên đối diện có địch đang giằng co với phe mình, anh liền không ngần ngại giúp một tay tiễn kẻ tiếp theo lên đường. Cùng lúc đó, bên mình cũng đã xử lý thêm được một tên bên địch, thế trận trở thành bốn đánh hội đồng một và kết quả như thế nào thì khỏi cần phải bàn. Rồi ván thứ ba, thứ tư, thứ năm... đến ván thứ chín, phe Việt liên tục thắng áp đảo với sự xuất sắc của Việt, anh luôn là người mở màn cuộc tàn sát. Đúng là cuộc tàn sát bởi vì tỷ số của anh là giết hai mươi mà không chết lần nào, mỗi ván anh không giết cả bốn người thì cũng hai người phải bỏ mạng dưới tay anh. Một người trong số đó bực quá kêu lên :

    - Lần này ông cũng nhè tôi bắn đầu tiên là thế nào ?

    - Bởi vì tui ghét cái nick đó, tên thần súng mà tỷ lệ sống chết lại hai phần chín.

    Việt đáp lại bằng cái giọng dửng dưng, nghe anh nói vậy, ba thằng bạn cũng liền hùa theo:

    - Tao cũng ghét lắm

    - Tao cũng dzậy à!

    - Tao cũng rứa!

    Thằng ThanSung hét lên:

    - Biến hết đê! Bực mình...

    Cả đám người Quốc Việt đều bật cười khanh khách.

    ...

    Hôm sau đến lớp, Quốc Việt vẫn tiếp tục ngồi chỗ cũ, anh cứ tưởng cô nàng lần trước là chọn chỗ này để ngồi tạm thôi, rồi bữa tiếp sẽ không ngồi chỗ này nữa, ngờ đâu một lát sau nàng và ba người bạn mới quen đi tới chỗ anh đưa ra đề nghị:

    - Quốc Việt, bạn có thể nhường chỗ này cho bọn mình được không?

    Anh bắt đầu giở trò tinh tướng:

    - Nhường chỗ à? Khó đấy, mình thấy chỗ này có vị trí thuận lợi, phong thủy rất tốt, khó mà nhường lại à nha.

    Anhh từ nhỏ đã xấu tính, có thói dở là cứ hễ gặp người hơi quen thuộc một chút là buông lời trêu chọc, bất kể nam hay nữ, mà cô gái khá xinh đứng cạnh Thu Ngọc cũng bạo dạn, cô đáp:

    - Nhường đi, con trai ga lăng chút thì có mất gì đâu chứ.

    Anh vuốt vuốt cằm, bắt đầu ngả giá:

    - Uhm, để xem, chỗ này để ngồi học thì tuyệt, muốn chuyển đi cũng được, nhưng phải có điều kiện gì chứ nhỉ, bọn này mất quyền lợi mà.

    - Ừ, chỗ phong thủy đẹp thế này rất khó kiếm, nếu không có quyền lợi nào thì sao phải đi, tao nói đúng không mày?

    Một thằng bạn cũng muốn kiếm chác chút đỉnh nên gật đầu ủng hộ ý của Quốc Việt nhưng thằng Việt Tiến lại ra vẻ tốt lành nói:

    - Thôi tụi mày chém vừa vừa thôi, để chỗ cho ba em nó, anh em mình chuyển chỗ khác cũng chả mất gì.

    Quốc Việt da mặt dày, nói thẳng ra:

    - Chuyển thì thôi được, có điều “ấy” phải cho tớ số điện thoại.

    Từ hôm vô tình nghe được cuộc đối thoại giữa anh và Đình Hiếu, Thu Ngọc đã có ác cảm với anh, nên lờ đi, để mặc cho ba bạn gái mới đối phó anh. Với thằng đàn ông mà đã tạo ra ác cảm cho một cô gái ngay lần đầu gặp thì sau này xui xẻo có thừa. Trong đám bốn cô này thì có nàng tính tình chanh chua, nàng ta bĩu môi, phát biểu:

    - Này, đừng được nước mà làm tới nhé, muốn xin số người đẹp đây thì phải có lễ có lạc mới được.

    Quốc Việt ra vẻ đường hoàng, miệng cười he he nói:

    - Lễ thì sẽ có nhưng phải “ngoan”, đằng nào tụi này cũng tổ chức buổi gặp mặt đầu năm, cứ đưa số điện thoại đây có gì tụi này liên hệ báo lại sau.

    Cô nàng chanh chua đáp trả:

    - Cũng được, nhưng nhớ phải gọi, cấm cho bọn này leo cây đâu đấy.

    - Cứ yên tâm, mình là người luôn giữ chữ tín mà

    Quốc Việt vỗ ngực đảm bảo. Cô gái dễ thương hừ một tiếng, cô vẫn không thể tin vào ý tốt của mấy thằng háo sắc này được. Cô nàng chanh chua viết số điện thoại lẫn họ tên lên tờ giấy đưa cho anh. Anh cứ tưởng sẽ có được số hai người đẹp kia, đặc biệt là Thu Ngọc, ai ngờ là cô nương này, nhưng đến nước này đành phải chấp nhận thôi. Xong việc, ba người nhóm anh đứng dậy đi về dãy ghế sau. Có mấy thằng đực rựa định chơi chiêu “đi ăn cỗ về mất chỗ”, nhưng mỗi tội là bọn anh đã đổi chỗ cho các cô gái thế là bọn kia cũng tịt ngòi không biết làm sao, chỉ ngậm ngùi oán trách mình vô duyên mà thôi.

    TTV Translate - Ứng dụng convert truyện trên mobile



    Link luận đàm: http://www.tangthuvien.com/forum/showthread.php?t=96092
    Lần sửa cuối bởi ansu16, ngày 28-07-2013 lúc 15:33.
    Truyện Chân long kiếm: Hidden Content Hidden Content Thế giới ngầm Hidden Content http://www.tangthuvien.com/forum/showthread.php?t=96092

    ---QC---


  10. Bài viết được 9 thành viên cảm ơn::   [Hiện ra]
    Darkzergling,ltgbao97,quantruongtien,trungvp2110,
Trang 1 của 39 12311 ... CuốiCuối

Thông tin về chủ đề này

Users Browsing this Thread

Có 1 người đang xem chủ đề. (0 thành viên và 1 khách)

DMCA.com Protection Status