TTV Translate - Ứng dụng convert truyện trên mobile
Hướng dẫn đăng truyện trên website mới
Đăng ký convert hoặc Thông báo ngừng
Trang 1 của 12 12311 ... CuốiCuối
Kết quả 1 đến 5 của 57

Chủ đề: Tiên Quốc Đại Đế - Quan Kỳ (New: Quyển 2 Chương 16)

  1. #1
    Ngày tham gia
    May 2012
    Đang ở
    Tâm hồn thiếu nữ
    Bài viết
    6,461
    Xu
    220

    Mặc định Tiên Quốc Đại Đế - Quan Kỳ (New: Quyển 2 Chương 16)

    Tiên Quốc Đại Đế - 仙国大帝
    Tác giả: Quan Kỳ
    Thể loại: Tu chân




    Giới thiệu:
    Thiên hạ to lớn, chỉ mình ta làm chủ! Dùng khí thế của Thiên triều mà quét ngang tất cả Tiên môn trong thiên hạ!

    Một cường giả tu 'đạo của Đế vương' đi tới một thế giới có vô số Tiên môn, để cho một Vương triều thế tục bị người tu hành khinh thường từng bước một có được địa vị ngang bằng với các Tiên môn cấp cao.

    Pháp tắc của Vương triều là: "Dưới bầu trời chỗ nào cũng là đất của Vương, người người đều là thần dân của Vương!

    Thiên hạ chính thống chỉ có một, tất cả Tiên môn, đều là các tổ chức phi pháp!


    PS: Vì chưa có nhiều kinh nghiệm dịch và biên, mong các bạn góp ý thêm!!!
    Lần sửa cuối bởi Sở Khanh SG, ngày 24-12-2012 lúc 05:07.
    ---QC---
    Hôm qua hoa nở đỏ cây
    Đời người sinh diệt có ai biết
    Trăm năm chuyện vui lớn nhỏ
    Cũng chỉ như một giấc mộng mà thôi.


  2. Bài viết được 49 thành viên cảm ơn::   [Hiện ra]
    thienchihan1801,ttn,
  3. #2
    Ngày tham gia
    May 2012
    Đang ở
    Tâm hồn thiếu nữ
    Bài viết
    6,461
    Xu
    220

    Mặc định

    Quyển 1: Đế Lâm Thiên Hạ
    ---o0o---
    Chương 1: Cửu Tinh Liên Châu, Thiên môn mở ra!
    Dịch: Sở Khanh SG
    Biên: phuonngbanana

    Nguồn: www.tangthuvien.com

    Ngày 9, tháng 9, ngày Trùng Dương, giờ Dần!

    Trước lúc bình minh, trên bầu trời cao vạn dặm không một gợn mây, có chín ngôi sao vô cùng rực rỡ, như muốn che khuất tất cả các vì sao khác trên bầu trời.

    Chín ngôi sao chuyển động.

    Trong đó đã có bảy ngôi sao nối với nhau thành một đường thẳng tắp, bảy sao thẳng hàng.

    Ngôi sao thứ tám cũng đang chầm chậm di chuyển, dần dần, nối thành một hàng với bảy ngôi sao kia.

    “Vù vù!”

    Tám sao thẳng hàng! Một luồng ánh sáng nhàn nhạt tỏa ra xung quanh. Khi luồng sáng đi qua, chín ngôi sao càng trở nên chói mắt, mà các ngôi sao khác trên bầu trời ngày càng ảm đạm.

    Tất cả còn chưa kết thúc, ngôi sao thứ chín đang di chuyển, dần dần đi vào đường thẳng của tám ngôi sao kia.

    Trong thiên hạ, vô số cường giả trầm ngâm nhìn lên bầu trời, chờ đợi giây phút chín ngôi sao thẳng hàng.

    Ngày 9, tháng 9, ngày Trùng Dương, còn được gọi là ngày Chí Dương, dương đến cực hạn sẽ sinh âm. Vào ngày này, âm dương đảo loạn, Thiên Cơ cũng bị hỗn loạn, người tu đạo tới đỉnh phong sẽ mượn cơ hội hôm nay để đột phá cảnh giới cao hơn, nghịch thiên cải mệnh.

    Chín ngôi sao thẳng hàng càng là ngàn năm khó gặp. Cửu Tinh Liên Châu, Thiên môn mở ta!

    Thiên môn mở ra, không khí của Âm phủ cuồn cuộn tuôn vào dương gian, tẩm bổ cho linh hồn tất cả sinh linh trên thế gian, thiên hạ được nhận ân huệ. Lúc này, hồn phách của những người tu đạo đỉnh phong được tẩm bổ, càng dễ dàng đột phá.

    Hiện giờ, tâm tình các cường giả đỉnh phong trong thiên hạ dâng trào, tất cả đều đang chờ đợi hiện tượng đặc biệt của đất trời.

    Nhưng người phàm lại không cách nào biết được sự huyền hiệu của hiện tượng đặc biệt này. Có lẽ, giờ phút này hầu hết những người phàm tục đều đang đắm chìm trong giấc mộng đẹp.

    Ở một rừng trúc rộng lớn, dưới chân ngọn núi hùng vĩ!

    Trung tâm một mảnh đất trống có mấy căn nhà, tất cả đều được làm bằng trúc già, nhưng kiểu cách lại rất khí thế.

    Thanh nhã mà không mất đi uy nghiêm!

    “Giết!”

    "Bảo vệ Vương gia!"






    Bên ngoài khu nhà trúc tràn ngập những tiếng kêu la chém giết.

    Một bên là bốn mươi tướng sĩ mặc giáp bạc, tay cầm trường thương bảo vệ lấy căn nhà trúc. Bên còn lại có tới hai trăm tướng sĩ mặc giáp đen, tay cầm đại đao, đang chém giết sống mãi với các tướng sĩ mặc giáp bạc.

    Các tướng sĩ Ngân giáp lấy một địch bốn, thương tích đầy mình, máu tươi nhuốm đỏ cả khôi giáp nhưng vẫn quyết không lùi bước.

    Chém giết không ngừng, đánh nhau kịch liệt nhất chính là thống lĩnh của hai bên.

    Thống lĩnh Ngân giáp là một nam tử ước chừng ba mươi tuổi, còn thống lĩnh Hắc giáp lại là một đại hán mặt đen khoảng bốn mươi tuổi.

    “Hắc Quang, vì sao ngươi còn hứng thú ở lại nước Đại Yên? Ở tiền tuyến lập nhiều chiến công hiển hách, kết quả lại trở thành kẻ giữ nhà cho một tên nhóc con? Đến nước Đại Trịnh của chúng ta đi, ta sẽ tiến cử ngươi với đại đô đốc, chức thấp nhất cũng là hiệu úy!”

    “Chỉ có heo chó mới không biết trung nghĩa, riêng Hoắc Quang ta chưa bao giờ dám quên! Đợi đại quân của Hộ Quân doanh chúng ta đến đây, các ngươi đừng hòng chạy thoát tên nào!” Hoắc Quang quát lạnh.

    “Heo chó? Hừ, đúng là không biết điều. Hôm nay, tên nghiệt chủng kia nhất định phải chết, cung phụng của nước ta đã bố trí đại trận ở bên ngoài, bất luận động tĩnh ở trong ra sao cũng không hề lọt ra ngoài, Hộ Quân doanh sao có khả năng phát hiện chúng ta, ngươi hãy quên ý nghĩ đó đi. Ta cho ngươi thêm một cơ hội, hàng hay không hàng?” Thống lĩnh Hắc giáp trầm giọng nói.

    “Hàng? Ha ha ha ha, Hoắc gia chúng ta đời đời trung nghĩa, chưa từng có ai sợ chết, nếu hôm nay phản quốc đầu hàng lũ heo chó các ngươi, làm sao còn mặt mũi sống trên đời.”

    “Không hàng, vậy ngươi đi chết đi!” Ánh mắt thống lĩnh Hắc giáp trở nên dữ tợn, đại đao trong tay tiếp tục chém về phía Hoắc Quang.

    “Keng”

    Hoắc Quang ngăn cản thống lĩnh Hắc giáp. Nhưng ở xung quanh, quân Ngân giáp chống cự càng ngày càng gian nan.

    “Xoẹt!” “Xoẹt!”…

    Ba bốn tên Ngân giáp bị chém giết ngay tại trận, cứ thế tiếp tục, quân Hắc giáp càng đánh càng hung mãnh.

    “Muốn Hoắc Quang ta phản quốc? Đừng hòng! Độc Long Toản!” Trường thương trong tay Hoắc Quang đột nhiên phóng ra một luồng ánh sáng bạc.

    “Oanh!”

    Ánh mắt thống lĩnh Hắc giáp hoảng hốt, hắn lùi lại liền bảy bước mới có thể đứng vững được.
    “Giết, giết cho ta, giết Hoắc Quang!” Thống lĩnh Hắc giáp thẹn quá hóa giận.

    “Keng!” “Keng!”…

    Năm tên Hắc giáp liền gia nhập vòng chiến, cùng nhau áp chế Hoắc Quang.

    Có thể thấy quân Ngân giáp sắp bị diệt toàn quân, nhưng không một ai lùi bước, vẫn đang tử thủ trước căn nhà trúc.

    Bên ngoài căn nhà chính có bảy tám tên tạp dịch đang đứng, mặt xanh như tàu lá, người run bần bật, chỉ có tên cầm đầu là giữ được bình tĩnh. Đó là một người trung niên mặc quan phục thái giám, tay cầm phất trần, vẻ mặt lo lắng.

    Nhưng vào lúc này, trên bầu trời, cuối cùng ngôi sao thứ chín cũng đã di chuyển tới đường thẳng của tám ngôi sao kia.

    “Ầm!”

    Chín ngôi sao nối thành một hàng, đất trời đột nhiên vang lên một tiếng nổ thật lớn.

    Cửu Tinh Liên Châu, Thiên môn mở ra!

    “Vù vù!”

    Gió lốc nổi lên khắp nơi, trên bầu trời bỗng nhiên xuất hiện vô số mây đen, kéo dài vô tận, liếc mắt nhìn không thấy điểm đầu.

    “Ào!” “Ào!”. . .

    Lúc mây đen xuất hiện, trời mưa như trút nước.

    Dưới hiện tượng đặc biệt của đất trời, trước căn nhà trúc, tướng sĩ của hai bên căn bản không hề để ý, chỉ coi đó là cơn mưa bình thường, vẫn cứ chém giết không ngừng. Điểm khác duy nhất chính là xung quanh càng lúc càng tối đen, giúp cho quân Ngân giáp giành được chút thời gian để thở gấp.

    Quân Ngân giáp đều thề sống chết bảo vệ căn nhà trúc, bảo vệ Vương gia của nước Đại Yên đang ở trong đó.

    Thái giám trung niên vẻ mặt buồn bã lẩm bẩm: “Lão hoàng gia, người ở trên trời có linh thiêng, xin hãy phù hộ cho Vương gia!”

    Bên trong căn nhà trúc đang đóng chặt cửa.

    Giống như một thư phòng, trên tám chiếc giá sách được làm bằng gỗ lim xếp đầy các loại sách vở. Ở giữa đặt một chiếc bàn đọc sách bằng gỗ đỏ thắm, giấy và bút mực đều đã bày sẵn. Xung quanh được thắp sáng bằng mười sáu ngọn đèn lưu ly, khiến cho bên trong căn nhà trúc cực kỳ sáng sủa.

    Góc phía đông là một cái giường gỗ, một thiếu niên khoảng mười bảy mười tám tuổi đang nằm ở đó.

    Trên người thiếu niên mặc một bộ hoàng bào được thêu rồng vô cùng lộng lẫy, hắn đang nằm lặng lẽ, khuôn mặt trắng bệch, trên trán ướt đẫm mồ hôi, dường như đang chịu đựng sự đau đớn khủng khiếp.

    “Vù!”

    Đột nhiên có một vệt sáng màu lục xuất hiện trên khuôn mặt thiếu niên, nhưng rất nhanh đã biến mất, sau đó ánh sáng màu lục lại xuất hiện, liên tiếp không ngừng. Trong giấc mộng, thiếu niên càng trở nên đau đớn.

    Đã vài giờ trôi qua, nỗi đau đớn của thiếu niên vẫn không giảm bớt.

    Cho đến khi chín ngôi sao vừa thẳng hàng, trong phòng đột nhiên nổi lên một cơn gió lạnh.

    “Vù vù!”

    Gió lạnh chợt bị một luồng sức mạnh trên người thiếu niên hút thẳng vào huyệt Thiên môn ở trên trán.

    “Ầm!”

    Huyệt Thiên môn đột nhiên nổ vang, từ nơi đó tỏa ra ánh sáng màu lục, bao phủ lấy toàn thân thiếu niên. Một luồng khí thế ngang tàng cuồn cuộn tuôn ra từ thân thể hắn.

    Mười sáu ngọn đèn trong phòng đột nhiên lay lắt không ngừng. Giống như đang bị khí thế chèn ép, bất cứ lúc nào cũng có thể tắt.

    “Đùng đùng đùng!”

    Thân thể thiếu niên vang lên từng tiếng nổ.

    “Gào!"

    Trong cơ thể người thiếu niên đột nhiên truyền ra một tiếng rồng gầm. Rồng gầm thật lớn, nhưng kỳ lạ ở chỗ những người bên ngoài chẳng một ai nghe thấy.

    Khí thế tỏa ra từ trong cơ thể thiếu niên càng lúc càng mạnh, từ từ phóng vút lên trời cao.

    Xuyên qua căn nhà trúc, phóng thẳng lên bầu trời.

    “Ầm!”

    Bên trên căn nhà trúc, tầng mây đen che kín cả bầu trời thình lình bị luồng khí thế mạnh mẽ phá tan tành, mưa lớn cũng vì vậy mà ngớt dần.

    Mây đen tan nát, thế nhưng trên không trung của căn nhà lại ngưng tụ thành một đám mây trắng hình rồng. Con rồng bằng mây uốn lượn, hai sừng cao vút, trợn mắt nhìn trời!

    Đáng tiếc, trời còn chưa sáng, đám tướng sĩ đang chém giết lẫn nhau, hoàn toàn không để ý tới hiện tượng kỳ lạ ở trên bầu trời xa xôi.

    Bên trong căn nhà.

    Ánh sáng màu lục đang từ từ thu vào trong cơ thể thiếu niên, hai mắt hắn đột nhiên mở ra.

    “Vù vù!”

    Hai luồng ánh sáng sắc bén bắn ra từ đối mắt thiếu niên, ánh mắt tàn bạo lóe lên, xung quanh chợt như nổi lên một trận cuồng phong.

    Có điều, thiếu niên nhanh chóng thích ứng với hoàn cảnh, chầm chậm thu khí thế về cơ thể.

    Ánh mắt của thiếu niên cực kỳ cơ trí, sâu sắc và tràn ngập vẻ tang thương, rõ ràng đây là thứ không nên có ở một thiếu niên mới mười bảy mười tám tuổi.

    Cách đầu giương không xa là một chiếc gương.

    Thiếu niên chầm chậm bước tới trước gương, đưa hai tay ra, quan sát cánh tay của mình, sau đó đứng trước gương đưa hai tay sờ sờ khuôn mặt.

    “Giống như đúc, hình dáng giống như đúc kiếp trước!”. Thiếu niên híp mắt cảm thán nói.

    Dứt lời, hắn vén tay áo trái lên, chỗ cổ tay có một cái bớt trông như hạt mầm, ngón giữa của bàn tay phải nhẹ nhàng xoa xoa cái bớt một hồi. Hai mắt thiếu niên hơi híp lại: “Soán Mệnh Diễn Sinh đại pháp? Không uổng công trẫm dốc hết tài lực để khai quật ngôi mộ của tiên nhân. Soán Mệnh Diễn Sinh? Bí pháp tiên nhân để lại trong huyệt mộ thật là kỳ diệu!”

    “Kho báu trong mộ tiên nhân?”
    Dường như thiếu niên vô cùng khổ sở khi nhớ lại điều gì đó, lông mày đột nhiên nhíu lại, ánh mắt tàn bạo quét ra xung quanh.

    Thiếu niên nhìn quanh thư phòng rồi đi đến bàn đọc sách.

    Trên bàn đọc sách có hơn mười cây bút lông.

    Thiếu niên nhìn thoáng qua, sau đó chọn trong đó cây bút Tử ngọc được khắc hình rồng.

    Chấm mực, ánh mắt tàn bạo nhìn bốn phía, sắc mặt cực kỳ âm trầm. Hắn cầm bút viết lên tấm giấy Tuyên đã trải sẵn.

    Ánh mắt người thiếu niên tràn ngập hận thù và giận dữ, nhưng bàn tay lại vững vàng như núi, viết từng nét từng nét một.

    “Vù vù!”

    Trong phòng đột nhiên nổi lên từng cơn gió lốc, cuồng phong nhanh chóng càn quét mọi ngóc ngách của căn phòng, vô số sách vở bị gió thổi lật trang liên tục, những đồ vật nhỏ cũng bị thổi bay tứ tung. Nhưng kỳ lạ ở chỗ, mỗi lần cuồng phong thổi tới những ngọn đèn, dưới sức mạnh của gió lớn, đèn vẫn không hề tắt.

    Bản thân thiếu niên không lộ ra chút khí thế nào, khiến cho gió lớn tự do lướt qua nét chữ dưới ngòi bút của hắn, đúng lúc vừa viết xong chữ thứ nhất “Chân”.

    Nếu như để người tu “Chữ” nhìn thấy, nhất định họ sẽ kinh hãi không nói nên lời. Bởi vì rõ ràng chữ viết của thiếu niên đã đạt đến trình độ ‘Bút Lạc Kinh Phong Vũ’. Đây chính là trình độ cực cao của thư pháp, rất nhiều người tu đạo đến cuối đời vẫn chẳng thể đạt tới. Vậy mà thiếu niên này chỉ mới mười bảy mười tám tuổi.

    Bút Lạc Kinh Phong Vũ! Trình độ thư pháp của thiếu niên này có từ kiếp trước, không hề có quan hệ với tu vi, một chữ “Chân” có thể làm gương cho vô số nhà thư pháp trong thiên hạ. Hơn nữa, trong nét chữ này còn ẩn chứa khí thế bá chủ của Đế vương, khiến cho người khác nhìn vào liền sinh lòng kính sợ.

    Một chữ “Chân” chiếm hết nửa trang giấy, ở góc khác, thiếu niên lại viết thêm một chữ.

    “Hùng!”

    “Chân Hùng!”

    Mỗi một nét hạ xuống, cuồng phong lại lớn thêm, càng lúc càng lớn, đến khi chữ cuối cùng vừa viết xong, chiếc bút Tử ngọc đột nhiên vang lên một âm thanh giòn tan.

    “Rắc!”

    Trên cây bút Tử ngọc xuất hiện vài vết rạn.

    “Rắc rắc rắc rắc!”

    Vết rạn càng ngày càng nhiều.

    “Bụp!”

    Bút Tử ngọc vỡ thành vô số mảnh vụn, bị gió lốc thổi bay khắp nơi. Chỉ viết hai chữ đã khiến bút vỡ tan tành, nếu để người tu “Chữ” chứng kiến chữ viết của thiếu niên này, không biết họ sẽ cảm thán ra sao, hay sẽ tiếc hận cây bút lông chất lượng quá kém?

    Ngay lúc vừa viết xong, gió lốc đột nhiên gào thét khắp nơi, thổi quanh trang giấy Tuyên, đồng thời xông thẳng vào hai chữ kia.

    Nhìn hai chữ màu đen giống như nhìn vào địa ngục, tràn ngập oán hận, tràn ngập giận dữ, hàng loạt cảm xúc tiêu cực được thiếu niên đưa vào hai chữ này.

    “Vù vù!”

    Gió lốc bị cuốn vào trong đó, từ hai chữ kia đột nhiên tuôn ra vô số khói đen, chúng xoáy vòng trên mặt giấy, sau đó dần ngưng tụ thành một cái đầu lâu ác quỷ đen kịt.

    “Khặc khặc khặc khặc khặc khặc!”

    Đầu lâu ác quỷ có hai sừng, hốc mắt như vực sâu, răng như lưỡi cưa, gian ác và âm hiểm, nó cười điên cuồng hung lệ.

    Từ đầu đến cuối, thiếu niên vẫn nhìn chằm chằm vào luồng khói đen.

    “Ngàn năm qua, chữ của trẫm không cách nào đột phá, hiện giờ lại vì 'Chân Hùng' ngươi mà đột phá? Hạ bút xuất hiện khí tượng?” Người thiếu niên nhìn chằm chằm vào đầu ác quỷ, căm hận nói.

    Nhìn đầu lâu ác quỷ được viết ra từ chính cảm xúc tiêu cực của mình, sự oán hận trong mắt thiếu niên vẫn không giảm bớt, thậm chí hai mắt hắn dần dần đỏ rực.

    “Chân Nhu là hoàng hậu của trẫm, ngươi là cha của nàng, sao trên đời lại có người cha nhẫn tâm đến như vậy? Vì thanh Tiên kiếm đó, ngươi có thể bất chấp tất cả lừa gạt Chân Nhu, lừa nàng đem loại độc dược độc nhất thiên hạ ăn cùng trẫm. Trẫm có thể kiên trì mười ngày không chết, nhưng Chân Nhu thì chết ngay tại chỗ không kịp trăn trối. Người cha thật quá độc ác, người cha thật quá nhẫn tâm.”

    “Chân Nhu hiền lành như vậy, ngươi không xứng làm cha của nàng. Thanh Tiên kiếm lấy ra từ trong huyệt mộ tiên nhân, cho dù lợi hại nhưng trẫm cũng có Thiên Tử kiếm, chỉ vì một thanh Tiên kiếm mà ngươi có thể hạ độc hại chết con gái ruột của mình? Chân Hùng? Ha ha ha ha, ngươi đợi đấy, trẫm vừa sống lại, trẫm nhất định sẽ mổ bụng moi tim ngươi, để xem trái tim ngươi rốt cuộc có màu gì, báo thù vì Chân Nhu!”

    Ánh mắt tàn bạo của thiếu niên quét qua xung quanh, khí thế hung ác gấp mấy lần đầu lâu ác quỷ xông thẳng tới, ép nó đang sống sờ sờ phải quay về bên trong hai chữ kia.

    Trên mặt giấy bao phủ một lớp khói đen kịt.

    Trang giấy Tuyên giá rẻ mạt, sau khi viết xong hai chữ này nhất định có giá trị liên thành, thế nhưng thiếu niên lại cầm lấy tờ giấy ném thẳng vào ngọn đèn dầu.

    “Bùng!”

    Tờ giấy bốc cháy rừng rực.

    “A!” “Tha cho ta!” “A!” . . .

    Trong mảnh giấy, ác quỷ không ngừng kêu la thảm thiết, nhưng ánh mắt thiếu niên lạnh như băng, mặc cho mảnh giấy hóa thành tro tàn.

    “Chân Hùng?” Thiếu niên hung tàn nhớ lại cái tên này một lần nữa.

    Khi trong lòng bình tĩnh trở lại, người thiếu niên mới bắt đầu quan sát tình hình xung quanh. Hai mắt khẽ nhắm lại, sau đó lông mày hơi nhướng lên.

    "Soán Mệnh Diễn Sinh cần cảnh giới Tiên Nhân mới có thể phát huy, đúng là không uổng công. Năm đó, trẫm còn chưa thành Tiên, lúc sắp chết mới đành liều mạng đánh cuộc. Nếu không nhờ Cửu Tinh Liên Châu, Thiên môn mở ra, có lẽ ý chí của trẫm sẽ bị nhốt vĩnh viễn trong thân thể kiếp này. Cuối cùng cũng đi ra, không biết thân thể kiếp trước có còn nằm trong cỗ quan tài kia hay không, tương lai trẫm sẽ quay về!” Người thiếu niên khẽ thở dài nói.

    Hít một hơi thật sâu, thiếu niên chậm rãi bước về phía cửa.

    “Két!”

    Cánh cửa căn nhà trúc được hắn mở ra!

    TTV Translate - Ứng dụng convert truyện trên mobile

    Lần sửa cuối bởi NAMKHA, ngày 18-04-2013 lúc 21:22.
    Hôm qua hoa nở đỏ cây
    Đời người sinh diệt có ai biết
    Trăm năm chuyện vui lớn nhỏ
    Cũng chỉ như một giấc mộng mà thôi.

  4. Bài viết được 55 thành viên cảm ơn::   [Hiện ra]
    quykiensau,thienchihan1801,
  5. #3
    Ngày tham gia
    May 2012
    Đang ở
    Tâm hồn thiếu nữ
    Bài viết
    6,461
    Xu
    220

    Mặc định

    Chương 2: Diêm Xuyên
    Dịch: phuonngbanana
    Biên: Nại Hà

    "Giết!"

    "Nhị ca! Ngươi giết nhị ca, ta phải liều mạng với các ngươi!"

    "Kẻ nào dám ngăn cản ta đều phải chết, giết, giết, giết!"

    . . .

    . . .

    . . .

    Bên ngoài khu nhà trúc, tiếng chém giết vang thấu trời xanh, máu tươi bắn tung tóe, bùn đất văng khắp nơi. Trên mặt đất ngổn ngang vô số thi thể, quân Ngân giáp đã tổn thất hơn nửa nhưng vẫn một mực liều mạng bảo vệ căn nhà trúc.

    Hoắc Quang và thống lĩnh Hắc giáp đã giết đến đỏ cả mắt. Hai bên đều bị thương nhưng càng chém giết càng hung mãnh.

    Mấy tên tạp dịch đứng ngoài khu nhà trúc toàn thân run rẩy, vị thái giám trung niên cũng lộ vẻ lo lắng.

    Lúc này, bầu trời bỗng xuất hiện ánh sáng, chớp mắt đã xua tan bóng tối xung quanh, khiến cho người ta chợt cảm thấy yên bình, khoảnh khắc tối tăm nhất trước lúc bình minh đã qua đi.

    "Cót két!"

    Cánh cửa căn nhà trúc đột nhiên mở ra.

    "Hô!"

    Thái giám trung niên lập tức xoay đầu lại.

    Một thiếu niên mặc hoàng bào, sắc mặt tái nhợt, trông khá gầy yếu, đang chầm chậm bước ra.

    "Vương gia! Vương gia mau nấp đi, chớ để quân địch phát hiện!" Thái giám trung niên vội vàng nói.

    Thiếu niên thản nhiên đưa mắt nhìn thái giám trung niên, sau đó không để ý đến hắn nữa, tiếp tục theo dõi khung cảnh chém giết máu tanh.

    "Tên nghiệt chủng ra rồi. Nhanh. Lập tức giết hắn!" Một tên Hắc giáp mắt sáng rực nói.

    Tên Hắc giáp vừa hô lên lập tức thu hút sự chú ý của mọi người.

    "Vương gia? Chạy mau!" Đám quân Ngân giáp lo lắng hét lớn.

    "Giết!"

    Quân Hắc giáp càng trở nên hung mãnh.

    "Vương gia, lão nô lập tức hộ tống người rời khỏi đây! Nơi này đã bị cung phụng của nước Đại Trịnh bày bố trận pháp, chỉ cần thoát khỏi trận pháp này thì ắt có đường sống, bên ngoài còn có Hộ Quân doanh của chúng ta!" Thái giám trung niên lo lắng lao lên.

    Vẻ kinh hoảng đáng lẽ phải có lại không xuất hiện trên khuôn mặt thiếu niên, hắn nhìn tất cả mọi người, trong mắt lộ vẻ lạ lẫm. Có điều chuyện này chẳng hề ảnh hưởng tới phán đoán của thiếu niên về cục diện trước mắt.

    "Trận pháp?" Thiếu niên bình thản nói.

    "Vương gia, nếu còn không đi thì sẽ muộn mất!" Thái giám trung niên lo lắng nói.

    Thiếu niên lắc đầu, quay sang nhìn chung quanh một vòng. Hai mắt hơi híp lại, vẻn vẹn một hồi, ánh mắt thiếu niên đã dừng ở một nơi trong rừng trúc. Nhìn chằm chằm về phía rừng trúc, ánh mắt thiếu niên trở nên lạnh lẽo như băng.

    Ở sâu trong rừng trúc, lúc này có hai người đàn ông đang đứng. Kẻ thứ nhất mặc bộ quần áo hoa lệ, đôi mắt hiện vẻ đắc ý, đang âm độc nhìn về hướng khu nhà trúc, kẻ còn lại là một lão già xấu xí mặc đạo bào.

    Trước mặt lão đạo sĩ có cắm một lá cờ nhỏ, hai lòng bàn tay lão ta tỏa ra thứ ánh sáng màu vàng nhàn nhạt, liên tục đổ vào lá cờ. Trong mắt lộ vẻ kiêu căng tự mãn.

    "Triệu Thiên Đức, nếu không có ngươi, chúng ta sẽ chẳng thể tìm thấy nơi này! Chắc chắn Yên đế sẽ không thể tưởng tượng được Triệu gia các ngươi lại muốn giết tên nghiệt chủng này." Lão đạo sĩ cười âm hiểm.

    "Yên đế? Hắn còn ước tên nghiệt chủng này nhanh chết đó. Dù sao thân thế tên nghiệt chủng này quá đặc biệt, hơn nữa cha mẹ hắn còn chết sớm." Triệu Thiên Đức cười lạnh nói.

    "Thân thế tên nghiệt chủng thật sự quá mức kỳ lạ. Ta thấy nếu Yên đế thật sự muốn hắn chết thì tại sao khi tên nghiệt chủng ở nơi này bảy năm ròng, Yên đế không hề kiếm cớ giết hắn. Yên đế còn chưa sốt ruột, Triệu gia các ngươi đã sốt ruột rồi sao? Khặc khặc khặc!" Lão đạo sĩ âm hiểm cười nói.

    Triệu Thiên Đức nhìn Mã cung phụng, khẽ mỉm cười nói: "Yên tâm, chờ khi Triệu gia ta khống chế nước Đại Yên, việc đáp ứng với các ngươi nhất định sẽ hoàn thành. Mười sáu tòa thành ở Yên Châu Nam Cương, một tấc đất cũng không thiếu ngươi!"

    "Ha ha ha, Triệu Thiên Đức là con trưởng Triệu gia, tất nhiên lời của ngươi đại biểu cho Triệu gia, ta tin!" Bộ mặt Mã cung phụng hiện vẻ âm tà, hắn cười nói.

    Việc Triệu Thiên Đức có giữ lời hay không căn bản chẳng hề quan trọng với Mã cung phụng, điều hắn quan tâm nhất chính là chuyện này sẽ khiến Đại Yên quốc càng ngày càng loạn.

    "Tên nghiệt chủng đi ra rồi!" Triệu Thiên Đức lập tức mở miệng.

    Mã cung phụng nhìn theo, sau đó khinh thường nói: "Đi ra thì sao, đằng nào cũng là một người chết. Có trận pháp của lão phu vây khốn, Hộ Quân doanh căn bản không thể phát hiện điểm khác thường ở nơi này."

    "Không ổn, tên nghiệt chủng nhìn tới đây!" Triệu Thiên Đức biến sắc nói.

    "Không có khả năng, một kẻ tầm thường như hắn sao có thể nhìn xuyên qua đại trận của ta?" Mã cung phụng không tin nói.

    Chưa nói dứt lời, Mã cung phụng đột nhiên cảm thấy như bị rắn độc nhìn chằm chằm lên mình, lông tóc sau lưng đều dựng hết lên, gương mặt lộ vẻ không dám tin nhìn về phía thiếu niên đứng trước cửa căn nhà trúc.

    Thiếu niên nhìn chằm chằm vào Mã cung phụng. Trận pháp căn bản không thể ngăn được ánh mắt hung lệ.

    Hai người đối mắt, Mã cung phụng lập tức có cảm giác như bị núi lớn đè nặng.

    "Đây, đây là loại ánh mắt gì?" Mã cung phụng kinh hãi nói.

    Thiếu niên trợn mắt, một luồng khí thế hung lệ bắn ra từ hai mắt.

    Người ngoài không phát giác được nhưng Mã cung phụng lại thấy được tất cả. Thời điểm thiếu niên vừa trừng mắt, cả đất trời như bừng sáng. Một luồng ý chí to lớn bắn thẳng về phía mình.

    Ý chí! Ẩn chứa trong hồn phách, phóng ra từ hai mắt, đều không hề liên quan đến tu vi, những thứ này là do sự từng trải và tâm cảnh kiếp trước của thiếu niên.

    "Gào!"

    Mã cung phụng như nghe thấy một tiếng rồng gầm cực lớn, đánh thẳng vào thần hồn của lão, khiến tinh thần đột nhiên hoảng loạn.

    Trong lúc hoảng hốt thì thấy đôi mắt thiếu niên bắn ra một con rồng vàng khổng lồ.

    Rồng vàng trợn mắt, giương nanh múa vuốt, vẫy đuôi rít gào lao đến, khí thế kinh khủng giống như thế giới đến ngày tận thế, bay thẳng tới chỗ Mã cung phụng.

    Trong nháy mắt, sắc mặt Mã cung phụng trở nên sợ hãi cùng cực, uy thế mạnh mẽ áp bức khiến toàn thân Mã cung phụng cứng đờ, không thể động đậy, mặc cho con rồng vàng to lớn lao đến trước mặt.

    "Rống!"

    Rồng vàng gào rít đâm thẳng vào người Mã cung phụng. Gần như cùng lúc đó đó, trên người Mã cung phụng đột nhiên bay ra một luồng ánh sáng màu lục trông giống hệt lão ta. Nếu có người tu đạo chứng kiến, chắc chắn sẽ kinh hãi không hiểu tại sao, bởi vì luồng ánh sáng màu lục chính là hồn phách của Mã cung phụng.

    Một ánh mắt? Đánh cho Mã Cung Phụng hồn phi phách tán?

    Chuyện này cần ý chí mạnh mẽ ra sao mới có thể làm được? Đây là hạng nhân vật như thế nào?

    Thân hình Mã cung phụng mềm nhũn, mất hết tri giác.

    "Mã cung phụng, ngươi làm sao vậy?" Triệu Thiên Đức cả kinh kêu lên.

    Ánh mắt của thiếu niên chỉ liếc tới Mã cung phụng, đương nhiên người khác chẳng thể cảm nhận được sự mạnh mẽ của luồng ý chí đánh tới, càng không nhìn thấy ý chí ngưng tụ thành con rồng vàng to lớn.

    Mã cung phụng đã hồn phi phách tán, chết đến không thể chết lại, đại trận vốn được lão ta điều khiển cũng ầm ầm tan vỡ.

    Nguyên bản bốn phía rừng trúc tràn ngập sương khói, nhất thời đều tản đi hết.

    Trước căn nhà trúc xá, sau khi nhìn một cái, thân hình thiếu niên hơi lảo đảo, sắc mặt cũng trở nên trắng bệch.

    "Thân thể kiếp này quá yếu ớt!" Thiếu niên hơi cảm thán.

    "Vương gia, mau theo lão nô đi thôi!" Thái giám trung niên lo lắng nói.

    Nhưng thiếu niên lại lắc đầu, bởi vì nguy hiểm đã được giải quyết!

    "Nhanh, địch tập kích!"

    "Toàn bộ tới trước căn nhà trúc!"

    "Bảo vệ Vương gia!"

    . . .

    . . .

    Ở sâu trong rừng trúc đột nhiên vang lên những tiếng bước chân.

    Bên ngoài căn nhà trúc, quân Hắc giáp vốn chiếm ưu thế tuyệt đối thì hiện giờ tất cả đều biến sắc.

    "Chuyện gì xảy ra? Người của Hộ Quân doanh sắp tới rồi?" Một tên Hắc giáp lập tức kinh hãi kêu lên.

    "Các huynh đệ, viện quân của chúng ta đến rồi, viện quân đến rồi!" Một tên Ngân giáp mừng rỡ hét to.

    "Viện quân đến? Trận pháp bị phá? Thật tốt quá, thật tốt quá!" Thái giám trung niên lập tức kịch động thốt lên.

    "Được cứu rồi, được cứu rồi!" Đám tạp dịch cũng qua cơn kinh sợ reo hò.

    Phá đại trận, thiếu niên tuy bị thoát lực, nhưng Đế vương ý chí của kiếp trước giúp hắn bĩnh tĩnh đứng ở cửa căn nhà trúc như cũ, ánh mắt lạnh lẽo nhìn tất cả.

    Từ đằng xa vọng đến giọng nói đầy lo lắng của Hộ Quân doanh. Bên ngoài căn nhà trúc, quân Hắc giáp lập tức trở nên rối loạn. Tuy lúc trước có thương vong nhưng vẫn ở trong phạm vi chấp nhận được. Hiện tại, đại quân của Hộ Quân doanh đến thì bọn họ không còn cơ hội trốn thoát nữa rồi.

    Lập tức có vài tên Hắc giáp chậm chân lại, thay đổi tư thế chuẩn bị chạy trốn.

    Thống lĩnh Hắc giáp vừa thấy thế đã biết không ổn.

    "Xung quanh đây đều là người của Hộ Quân doanh, ai cũng không thể trốn thoát được. Hiện giờ chỉ còn cách bắt giữ tên nghiệt chủng này, hoặc là chết, hoặc là bắt hắn!" Thống lĩnh Hắc giáp lập tức hét lớn.

    Thống lĩnh Hắc giáp gào lên một tiếng, quân Hắc giáp vốn mất đi sĩ khí lại bùng cháy nhiệt huyết, tất cả đều lập tức nhìn về phía thiếu niên.

    "Thề bảo vệ Vương gia!" Hoắc Quang lo lắng hô lớn.

    "Rống!" Quân Ngân giáp lập tức hét theo.

    Viện quân đến, quân Ngân giáp cũng hừng hực ý chí chiến đấu.

    "Giết!" "Phụt phụt!" . . .

    Cuộc chém giết điên cuồng nhất bắt đầu. Trong ánh đao bóng kiếm, máu tươi nhầy nhụa, óc bắn tung tóe, ruột gan tùng phèo, máu tanh vô cùng.

    Đám tạp dịch sợ hãi không dám nhìn tiếp, thái giám trung niên cũng hoảng hốt quay đầu về phía thiếu niên.

    Ánh mắt thiếu niên không hề kinh hoảng, cho dù nội tạng bay tung tóe ngay gần đó, sắc mặt hắn vẫn lạnh nhạt chẳng phản ứng gì.

    "Rống!"

    Thời khắc bại trận, thống lĩnh Hắc giáp bộc phát toàn bộ tiềm năng của mình, hai mắt đỏ ngầu, tấn công tới chỗ thiếu niên.

    Thống lĩnh Hắc giáp nhảy ra khỏi vòng chiến với Hoắc Quan, nhưng hắn phải trả cái giá đắt cho việc này, cánh tay phải bị mũi thương của Hoắc Quang đâm trúng.

    Tay phải tàn phế thì vẫn còn tay trái. Thống lĩnh Hắc giáp mặc kệ cánh tay phải bị thương, tay trái cầm đao, lao thẳng tới chỗ thiếu niên.

    "Tên hèn hạ, đứng lại!" Hoắc Quang hét lớn.

    Đáng tiếc, Hoắc Quang bị sáu tên Hắc giáp vây quanh, mặc dù thương pháp của hắn càng thêm hung tàn nhưng cũng không cách nào chém chết sáu tên Hắc giáp ngay lập tức.

    Trong nháy mắt, thống lĩnh Hắc giáp đã lao đến trước mặt thiếu niên, gương mặt hắn trở nên dữ tợn, thanh đao lớn trên tay chém mạnh về phía thiếu niên.

    Khoảnh khắc nhát đao chém tới, trên lưỡi đao tỏa ra quầng sáng màu đỏ tươi, nồng nặc sát ý.

    Nhát đao kia chém thẳng vào cánh tay của thiếu niên, mục đích không phải lấy mạng hắn, mà là để uy hiếp những kẻ xung quanh.

    "Vương gia!" Thái giám trung niên kinh hãi thét lên, nhưng đã không kịp tới cứu viện.

    Mắt thấy thanh đao sắp chém vào thiếu niên. Giây phút này, dường như ánh mắt của tất cả mọi người đều hướng về nơi đây, kẻ thì hưng phấn, kẻ thì sợ hãi.

    Tiêu rồi, tiêu rồi, Vương gia tiêu rồi! Thiếu niên đã sống ở nơi này bảy năm, tuy mọi người e ngại không dò hỏi nhưng vẫn biết sơ sơ về tu vi của hắn, chắc chắn hắn không thể đỡ được nhát đao kia.

    Thanh đao dài chém tới trước mặt nhưng sắc mặt thiếu niên vẫn lạnh lùng như cũ, chẳng hề có chút kinh hoàng sợ hãi nào.

    Không trốn tránh. Ngược lại, thiếu niên tiến lên phía trước một bước.

    Bước chân nhìn như đi lung tung nhưng cao thủ thật sự đều hiểu rõ, đỡ nhát đao này không cần sự dũng cảm vô song, bởi vì chuyện này chẳng hề liên quan đến dũng khí. Khi nguy hiểm đến gần, con người ta sẽ nảy sinh phản xạ lùi lại, đây chính là một loại bản năng vô thức.

    Ý chí của thiếu niên khống chế bản năng, tiến lên một bước, chuyện này cần sự tự tin mãnh liệt mới có thể làm được.

    Một bước tiến lên, trong nháy mắt thiếu niên đã tránh khỏi nhát đao kia.

    Thống lĩnh Hắc giáp kinh ngạc nhìn nhát đao chém hụt của mình.

    Điều này, điều này sao có thể? Bản thân mình là cao thủ Lực cảnh tầng thứ sáu! Làm sao có chuyện để một tên thiếu niên gầy yếu tránh thoát?

    Đây là một thiếu niên gầy gò yếu ớt sao?

    Giây lát sau, thống lĩnh Hắc giáp nhìn thẳng vào hai mắt thiếu niên.

    Lạnh lẽo như băng, lạnh đến cực điểm, ánh mắt thiếu niên giống như đang nhìn một người chết.

    Lông tóc toàn thân tên thống lĩnh Hắc giáp lập tức dựng đứng lên, trong nháy mắt, cảm giác chết chóc bao phủ lấy hắn.

    Làm sao có thể? Một thiếu niên yếu ớt, tu vi cũng chỉ tới Lực cảnh tầng thứ ba, làm sao có thể gây cho ta cảm giác như vậy?

    Bởi vì thiếu niên tiến lên một bước, khoảng cách giữa hai người quá gần nên những người đằng sau không thể thấy rõ được động tác của thiếu niên. Nhưng thái giám trung niên đứng bên cạnh lại quan sát rất chi tiết.

    Chỉ thấy thiếu niên đột nhiên nâng lên tay phải, bàn tay co thành trảo, đầu ngón tay lóe lên ánh sáng màu vàng, chộp tới với tốc độ cực nhanh, trong nháy mắt đã cắm vào cổ họng của thống lĩnh Hắc giáp.

    "Phụt!"

    Máu tươi bắn ra từ lòng bàn tay thiếu niên. Nơi yếu ớt nhất trên cơ thể con người cổ họng bị ngón tay của thiếu niên đâm thủng.

    Thống lĩnh Hắc giáp lập tức khựng lại, đôi mắt trợn lên, gương mặt lộ vẻ không dám tin.

    "Bịch!"

    Thiếu niên đạp lên thân thể cứng rắn của thống lĩnh Hắc giáp, đá hắn lui ra.

    Thống lĩnh Hắc giáp giống như mất hết sức lực, buông bỏ thanh đao, ôm lấy cổ họng, vẻ mặt sợ hãi nhìn thiếu niên. Sắc mặt thiếu niên vẫn lạnh lùng như trước, nhưng trong lòng bàn tay phải lại cầm một cục máu thịt bầy nhầy, hóa ra là một đoạn cuống họng.

    Một trảo của thiếu niên đã giật đứt cuống họng thống lĩnh Hắc giáp.

    Gần như tất cả tướng sĩ xung quanh đều rợn cả da đầu. Đây, đây là tên nghiệt chủng mà bọn họ có thể dễ dàng bóp chết sao?

    Nhìn lỗ thủng ở cổ họng thống lĩnh mình, quân Hắc giáp lập tức mất hết tất cả ý chí chiến đấu.

    "Aaa! Chạy mau!"

    Quân Hắc giáp xô nhau trốn chạy.

    "Bắn tên!"

    Từ xa vang lên tiếng hô lớn của tướng sĩ Hộ Quân doanh.

    "Xiu!" "Xiu!" "Xiu!" . . .

    Những mũi tên liên tiếp bay tới từ đằng xa. Lập tức, hơn nửa số quân Hắc giáp trúng tên, đương nhiên, hầu hết đều là xạ kích tầm xa, bởi vậy những mũi tên này cũng không dồn người ta vào chỗ chết!

    Trong nháy mắt, khoảng một ngàn tướng sĩ lao tới, dùng chiến thuật chớp nhoáng tiếp cận nơi quân địch chạy trốn, bắt gọn tất cả quân Hắc giáp bị thương.

    "Ty chức hộ giá chậm trễ, xin Vương gia trách phạt!" Sau khi bắt quân Hắc giáp, một đám tướng sĩ vội vàng nhận tội.

    "Hoắc Quang hộ giá bất lực, xin Vương gia trách phạt!" Hoắc Quang cũng lập tức quỳ xuống.

    Lúc này, ngoại trừ những người đang đuổi bắt hoặc canh giữ quân Hắc giáp, tất cả tướng sĩ bên ngoài căn nhà trúc đều quỳ một chân trên mặt đất để nhận tội.

    "Hộ giá?" Hai mắt thiếu niên híp lại.

    Từ hộ giá chỉ sử dụng cho Đế vương, địa vị kiếp này của mình là Vương gia, tại sao lại nói hộ giá?

    "Vương gia? Có phải người lại quên đi chuyện trước kia?" Ở bên cạnh, thái giám trung niên đột nhiên mở miệng nói.

    "Hả?" Thiếu niên nhìn sang thái giám trung niên.

    "Đúng rồi, hôm nay lại là ngày chín tháng chín. Vương gia, lão nô vâng lệnh chăm sóc người, đến nay đã được bảy năm. Cứ vào ngày chín tháng chín hàng năm, Vương gia đều mất trí nhớ, quên hết tất cả. Những chuyện quá khứ đều do lão nô kể lại cho người!" Thái giám trung niên cung kính nói.

    Ngày mồng chín tháng chín hàng năm đều mất trí nhớ? Sắc mặt thiếu niên biến đổi, lập tức hiểu rõ nguyên nhân. Vào ngày mồng chín tháng chín, ý chí của kiếp trước vốn tồn tại trong huyệt Thiên môn lại tấn công. Ý chí kiếp trước mạnh mẽ hơn kiếp này rất nhiều, nên mỗi khi nó tấn công đều làm tan biến một phần lớn trí nhớ, đến hôm nay đã xóa sạch ký ức của kiếp này.

    "Vương gia, người họ Diêm tên Xuyên!" Thái giám trung niên cung kính nói.

    "Diêm Xuyên?" Thiếu niên lẩm nhẩm cái tên này.

    Trầm ngâm một hồi, cuối cùng thiếu niên gật đầu nói: "Đã như vậy, sau này ta tên Diêm Xuyên!"

    Thiếu niên tiếp nhận cái tên kiếp này.

    "Người là Vương gia cao quý nhất nước Đại Yên chúng ta, Nhất tự Tịnh Kiên Vương! Địa vị ngang hàng với hoàng thượng!" Thái giám trung niên trịnh trọng nói.

    "Nhất tự Tịnh Kiên Vương?" Lông mày Diêm Xuyên nhíu lại.

    Kiếp trước đã làm Đế vương nên Diêm Xuyên hiểu rõ, thế gian không thể có hai mặt trời, đất nước không thể có hai vua. Đế vương đứng đầu một nước, không một kẻ nào có thể so sánh, uy nghiêm Đế Vương sao có thể xâm phạm. Nhất tự Tịnh Kiên Vương? Vớ vẩn, sao có thể tồn tại loại vương tước này?


    TTV Translate - Ứng dụng convert truyện trên mobile


    PS: Giải thích thêm về Nhất tự Tịnh Kiên Vương
    Trích dẫn Gửi bởi losedow Xem bài viết
    Trung Quốc cổ đại lễ chế cực kì tỉ mỉ, triều Minh thân vương, triều Thanh thân vương cùng quận vương, lại phân "Một chữ vương" cùng "Hai chữ vương" ."Một chữ vương" địa vị cao, chỉ thấp hơn hoàng đế, kinh kịch " hai vào cung " trong hát "Phong ngươi một chữ sóng vai vương", chính là ý này. Hoàng đế con vợ cả con trai khẳng định có thể phong một chữ vương. Minh thái tổ Chu Nguyên Chương mấy con trai đều phong làm "Một chữ vương", như "Yên vương", "Tần vương" ."Hai chữ vương" địa vị khá thấp, hoàng đế cháu hoặc hoàng thất khác thành viên nếu là lập có công lớn, có thể nhận được này một tước vị, minh đầu Chu Nguyên Chương một cháu Chu thủ khiêm bị phong tại Quế Lâm làm "Tĩnh Giang vương" ; đời Thanh vương chỉ có phủ đệ không có đất phong, thanh đầu có một vị thành viên hoàng thất lặc khắc đức hồn bị phong làm "Thuận nhận quận vương", vương phủ chỗ cũ đã tại hiện cả nước chính hiệp cao ốc chỗ, ba mươi năm thay trương học lương từng coi đây là tướng quân phủ.


    - Đăng ký dịch Tiên Quốc Đại Đế

    - Góp ý cho bản dịch Tiên Quốc Đại Đế
    Lần sửa cuối bởi NAMKHA, ngày 18-04-2013 lúc 21:22.
    Hôm qua hoa nở đỏ cây
    Đời người sinh diệt có ai biết
    Trăm năm chuyện vui lớn nhỏ
    Cũng chỉ như một giấc mộng mà thôi.

  6. Bài viết được 43 thành viên cảm ơn::   [Hiện ra]
    quykiensau,
  7. #4
    Ngày tham gia
    Dec 2012
    Bài viết
    83
    Xu
    544

    Mặc định

    Chương 3: Thủ đoạn
    Dịch: Sở Khanh SG
    Biên: phuongbanana


    Trong lúc Diêm Xuyên đang quan sát mọi người, đột nhiên nghe thấy từng hồi la hét ầm ĩ từ xa vọng lại.

    Vài tên tướng sĩ đang áp giải một nam tử mặc quần áo hoa lệ.

    “Làm cái gì vậy, ta là thiếu chủ của Triệu gia, ta là Triệu Thiên Đức, đồ mắt chó mù? Thả ta ra, nếu không ta sẽ tru di cửu tộc nhà ngươi!”

    Triệu Thiên Đức kiêu căng chửi mắng đám tướng sĩ, mặc dù các tướng sĩ vô cùng khó chịu nhưng vẫn không thả ra, mạnh mẽ áp giải tới trước căn nhà trúc.

    Các tướng sĩ đằng sau thì đang mang theo thi thể của Mã cung phụng và tám lá cờ.

    “Ngươi tên gì, ta muốn tru di cửu tộc nhà ngươi!” Triệu Thiên Đức ngông cuồng hét lên.

    Diêm Xuyên nhìn dáng vẻ kiêu căng của Triệu Thiên Đức, hai mắt hơi híp lại.

    “Chém cửu tộc? Ai cho ngươi cái quyền đó?” Diêm Xuyên lạnh lùng nói.

    Đã biết rõ thân phận và địa vị của mình, Diêm Xuyên liền nhân cơ hội ngồi vào vị trí của thân thể kiếp này.

    Nhất tự Tịnh Kiên Vương, mặc dù Diêm Xuyên rất ngứa mắt với tước vị này, nhưng nếu cho bản thân mình sử dụng thì hắn cũng không phản đối. Địa vị ngang hàng với Yên Đế, giống như mình cũng là người đứng đầu một nước.

    Pháp luật, là thứ trọng yếu của một quốc gia, không được phép khinh nhờn, dù chỉ là một chút. Chém cửu tộc là tội nặng nhất trong trăm tội, chỉ có xúc phạm hoàng quyền mới có thể bị xử tội chém cửu tộc. Vả lại, chỉ riêng Đế vương mới có quyền định tội nảy. Ở nước Đại Yên, chỉ có Yên đế, hiện tại còn thêm Diêm Xuyên mới đủ tư cách hạ lệnh chém cửu tộc. Một tên thiếu chủ Triệu gia? Cho dù hắn là gia chủ của Triệu gia, cũng có tư cách tranh quyền đoạt lợi sao?

    Một câu nói của Diêm Xuyên lập tức thu hút ánh mắt Triệu Thiên Đức.

    “Hả, nghiệt chủng, Diêm Xuyên, ngươi biết ta là ai không? Tốt nhất thả ta ra ngay, ta sẽ coi như chưa có chuyện gì xảy ra!” Triệu Thiên Đức vẫn kiêu ngạo như cũ.

    “Vương gia, Triệu gia là gia tộc lớn của nước Đại Yên chúng ta, Triệu gia chủ lại được phong Vương khác họ, quyền cao chức trọng, thâm chí còn nắm trong tay ba phần quân đội Đại Yên chúng ta. Hơn nữa, phần lớn quân đội đóng quân cách đây không xa. Ở nước Đại Yên, tên Triệu Thiên Đức này được cũng phong hầu tước, Đức Sâm Hầu!” Thái giám trung niên lập tức giải thích.

    “Ha ha, ta nhớ ra rồi, chứng mất trí nhớ của ngươi còn chưa khỏi, mỗi năm lại quên đi một chút, hiện tại biết ta là ai không? Mau thả ta, nếu không đại quân của Triệu gia chúng ta sẽ san bằng nơi này!” Triệu Thiên Đức ngông cuồng nói.

    Diêm Xuyên lạnh lùng nhìn Triệu Thiên Đức, trầm giọng ngắt lời hắn: ”Đức Sâm Hầu? Thân là quan chức của Đại Yên mà dám coi thường Thiên gia, vả miệng! Hoắc Quang hành hình.”

    “Dạ!” Hoắc Quang đang quỳ một chân lập tức đứng đậy.

    Nắm tay siết chặt, Hoắc Quang đi tới phía trước.

    “Ngươi muốn làm gì? Kẻ nào dám đánh ta, ta chém cửu tộc nhà hắn!” Hai mắt Triệu Thiên Đức trợn trừng.

    “Bốp!”

    Một dấu tay đỏ chót liền xuất hiện ngay trên mặt Triệu Thiên Đức.

    “Ngươi dám đánh ta?”

    “Bốp!” “Bốp!” “Bốp!”...

    Diêm Xuyên không bảo ngừng nên Hoắc Quang cứ tát liên tục, chẳng mấy chốc, mặt mũi Triệu Thiên Đức sưng vù lên, răng môi lẫn lộn, vô cùng hoảng loạn.

    “Đừng đánh nữa, đừng đánh nữa!” Triệu Thiên Đức vội cầu xin.

    “Bốp!” “Bốp!”...

    Hoắc Quang vẫn tiếp tục tát.

    “Van xin ngươi, đừng đánh nữa, răng của ta gãy rồi, đừng đánh nữa!”

    Diêm Xuyên vẫn lạnh lùng nhìn hắn, Triệu Thiên Đức lúc trước vốn kiêu căng bị đánh đến tơi tả, muốn tránh cũng không thể tránh, lập tức hoảng sợ cầu xin tha thứ.

    “Dừng!” Diêm Xuyên trầm giọng nói.

    Hoắc Quang lập tức dừng tay, Triệu Thiên Đức thì bụm mặt lảo đảo muốn ngã, hoảng sợ nhìn Hoắc Quang. Mãi cho đến khi vả miệng xong, hắn mới buông tay ra, nhưng mặt mũi đã sưng vù không còn nhìn rõ.

    Vừa hoảng sợ vừa thù hận nhìn về phía Hoắc Quang.

    Diêm Xuyên liếc qua bộ đồ đang đặt trên mặt đất mà mình đã lột ra từ trên người của lão đạo sĩ nọ. Ánh mắt lạnh nhạt.

    “Nói đi, vì sao muốn hại ta, nói hết ra!” Diêm Xuyên trầm giọng nói.

    “Ta bị người nước Đại Trịnh mê hoặc, ta đã bị lừa, Vương gia tha mạng!” Lần này, Triệu Thiên Đức đã biết nghe lời, liền lập tức nói.

    Diêm Xuyên nhìn chằm chằm vào Triệu Thiên Đức, cười lạnh nói: “Đến nông nỗi này rồi còn muốn gạt ta? Ta dễ bị gạt như vậy sao? Chặt một tay của hắn!”

    “Dạ!” Hoắc Quang liền tuân lệnh.

    “Đừng!” Triệu Thiên Đức hoảng sợ nói.

    “Phụp!”

    Cánh tay phải của Triệu Thiên Đức bị Hoắc Quang chặt đứt.

    “A…a….a!” Triệu Thiên Đức kêu thảm thiết như heo bị chọc tiết.

    “Nói!” Diêm Xuyên quát lạnh một tiếng.

    Giờ phút này, trong ánh mắt Triệu Thiên Đức đã không phải sự thù hận mà là kinh hoàng, tên Diêm Xuyên này chính là ma quỷ, ma quỷ!

    “Nói!” Hoắc Quang quát to.

    Triệu Thiên Đức giật nảy mình, nhưng vẫn phải cắn răng nói: “Những lời ta nói đều là thật, những lời...!”

    “Hả, ta không thích bị người khác gạt, đặc biệt là loại người như ngươi, ngươi còn vẫn còn nói dối, Hoắc Quang, cắt lưỡi hắn!” Diêm Xuyên lạnh nhạt nói.

    Cắt lưỡi?

    Con mắt Triệu Thiên Đức trợn lên, thiếu điều muốn lòi ra. Trong nội tâm liên tục nói lẩm nhẩm ‘Hắn không dám đâu, hắn không dám đâu’.

    Nhưng mà Hoắc Quang thèm quan tâm đến hắn sao? Một tay nắm lấy cằm Triệu Thiên Đức, tay còn lại túm lấy đầu lưỡi Triệu Thiên Đức.

    “Ta nói, ta nói!” Triệu Thiên Đức kinh hãi la to.

    Triệu Thiên Đức rất rõ ràng, Diêm Xuyên không nói chơi, nếu mình nói dối, cái mạng nhỏ sẽ mất ở nơi này.

    Diêm Xuyên nhẹ nhàng phất tay, Hoắc Quang cung kính đứng ở một bên.

    Ánh mắt Hoắc Quang sáng lên, trước đây bị đày đến nơi này bảo vệ Diêm Xuyên, mặc dù ngoài miệng không nói, nhưng trong lòng vô cùng chán nản. Nói tóm lại, bảo vệ Diêm Xuyên, tiền đồ cả đời mình liền dừng lại. Nhưng hôm nay, Diêm Xuyên lộ ra bản lĩnh khiến cho Hoắc Quang lại thấy được hy vọng.

    Đại trượng phu sống ở thế gian, ai không nghĩ một lần làm nên sự nghiệp?

    “Nói đi!” Diêm Xuyên thản nhiên nói.

    “Vâng, đoàn cung phụng của nước Đại Trịnh dẫn theo đại quân tiến vào mảnh 'Rừng cấm' này. Gia chủ quyết định thừa cơ hội này hợp tác với cung phụng của nước Đại Trịnh để giết ngài! Ta, ta chỉ là một tên dẫn đường.” Triệu Thiên Đức run cầm cập nói.

    “Vì sao?” Diêm Xuyên nghi hoặc hỏi.

    “Đây là quyết định của gia chủ, bởi vì ngươi là Nhất tự Tịnh Kiên Vương, ngươi là huyết thống họ Diêm!” Triệu Thiên Đức run cầm cập nói.

    “Mang dòng máu của họ Diêm? Nói như vậy, Triệu gia các ngươi muốn mưu đồ tranh ngôi đoạt vị sao?” Diêm Xuyên thản nhiên nói.

    Với tâm trí của một người từng làm Đế vương, trong nháy mắt Diêm Xuyên đã đoán ra mấu chốt của vấn đề. Nếu như muốn diệt sạch huyết thống của Yên đế, dòng chính của Đại Yên chỉ còn lại mỗi mình, bây giờ phải giết mình trước, nhằm cắt đứt đường lui của Đại Yên, giá họa cho nước Đại Trịnh, càng có thể mê hoặc Yên đế. Vả lại, mình chết cũng khiến cho Yến đế mở tiệc ăn mừng, bởi vì thân phận mình quá đặc biệt.

    “Mưu đồ tranh ngôi đoạt vị?” Cả đám tướng sĩ liền kinh hãi.

    "Triệu gia lòng lang dạ thú!"

    ...

    ...

    “Không, không, không có...!” Triệu Thiên Đức run cầm cập nói.

    Diêm Xuyên đương nhiên sẽ không thèm nghe Triệu Thiên Đức phân bua, mà tiếp tục hỏi: “Đoàn cung phụng của nước Đại Trịnh? Vì sao lại xuất hiện tại chỗ của ta?”

    “Ta, ta cũng không biết!” Triệu Thiên Đức lắc đầu nói.

    “Hử?” Sắc mặt Diêm Xuyên trầm xuống.

    “Ta, ta thật sự không biết. Có điều, ta nghe nói, sau đó không lâu, cung phụng của nước Đại Yên chúng ta cũng đã đuổi tới đây rồi, không chỉ có các cung phụng, thậm chí, thậm chí nghe nói người trong Tiên môn cũng có thể sẽ tới đây. Những chuyện khác ta thật sự không biết!” Triệu Thiên Đức vội vã nói ra tất cả.

    Diêm Xuyên liếc nhìn Triệu Thiên Đức, trầm ngâm một lúc, tiếp thu những tin tức này.

    “Diêm, Vương gia, tiểu nhân nhất thời hồ đồ, xin Vương gia bỏ qua cho ta được không!” Triệu Thiên Đức liền van xin.

    "Vương gia, người này xử trí như thế nào?" Hoắc Quang cung kính nói.

    Nhìn Triệu Thiên Đức, Diêm Xuyên lạnh lùng nói: “Coi thường thiên uy, thông đồng với địch phản quốc, ám sát bản Vương, tội không thể tha, xét thấy hắn cũng biết phối hợp, giữ toàn thây, ban được chết!”

    Ban được chết!

    Ba chữ này, giống như sấm sét giữa trời quang, nổ vang khiến Triệu Thiên Đức choáng váng. Nguyên bản hắn còn tham sống sợ chết định cúi đầu xuống nước, đợi đến khi được tự do sẽ dẫn đại quân của Triệu gia tiêu diệt cả dòng họ Diêm, trả lại gấp trăm lần mối nhục ngày hôm nay. Nào ai có ngờ, Diêm Xuyên tàn nhẫn như vậy?

    “Ngươi không thể giết ta, ngươi không thể giết ta, ta là thiếu chủ của Triệu gia, giết ta rồi, Triệu gia sẽ tạo phản, gia gia của ta sẽ không bỏ qua cho ngươi!”

    “Ngươi không được giết ta, ta, ta có thể cho ngươi rất nhiều tiền, cực kỳ nhiều!” Triệu Thiên Đức nói năng lung tung.

    Diêm Xuyên không thèm quan tâm, chỉ nhìn sang Hoắc Quang.

    “Dạ!” Hoắc Quang lập tức tuân lệnh.

    “Phập!” Trong chớp mắt, trường thương đã xuyên qua yết hầu Triệu Thiên Đức.

    “Hự hự!” Triệu Thiên Đức trợn trừng hai mắt, không thể tưởng tượng nổi kêu lên hai tiếng, ngã xuống đất mà chết.

    Toàn quân xung quanh hoàn toàn yên tĩnh.

    Tất cả mọi người không ai dám ngẩng cao đầu, nhưng trong lòng như có từng cơn sóng lớn cuồn cuộn kéo tới. Đây là lần đầu tiên mọi người thấy thủ đoạn của Diêm Xuyên, ngoan độc đến cực điểm.

    Mà những tên tù binh Hắc giáp, tên nào tên nấy đều run bần bật.

    “Vương gia, Triệu Thiên Đức đã chết!” Hoắc Quang cung kính bẩm báo.

    Liếc thi thể của Triệu Thiên Đức, Diêm Xuyên thản nhiên nói: “Đem cỗ thi thể này, mang đến triều đô, giao cho Yến đế!”

    “Dạ!” Hoắc Quang cung kính nói.

    Mang thi thể đến triều đô? Mọi người không hiểu Diêm Xuyên có mục đích gì, đây không phải là làm chuyện thừa sao? Nhưng cũng chẳng có ai dám hỏi lại.

    “Những người bị tử thương hôm nay có được trợ cấp không?” Diêm Xuyên nhìn Hoắc Quang.

    “Có, gia đình của người chết trận được nhận ba trăm lượng bạc trắng!” Hoắc Quang nói.

    Nhìn những thi thể này, Diêm Xuyên lắc đầu nói: “Những người này chết vì bảo vệ ta, tăng trợ cấp cho mỗi gia đình gấp năm lần!”

    “Hả!” Mọi người sửng sốt ngẩng đầu lên, trong lòng trở lên nóng bóng.

    “Vâng!” Hoắc Quang hô thật to.

    Hoắc Quang hô to là vì tiễn đưa các huynh đệ đã chết trận, vì cảm động do Diêm Xuyên khao quân.

    “Thu dọn xung quanh, tống giam rồi làm thủ tục tra hỏi quân Hắc giáp nơi ở của cung phụng Đại Trịnh!” Diêm Xuyên nói.

    “Tuân lệnh!” Hoắc Quang cung kính đáp.

    “Về phần tên cung phụng Đại Trịnh đã chết này, trước tiên lục soát thi thể hắn, sau đó đợi ta đi ra xử trí!” Diêm Xuyên nói.

    “Dạ!”

    “Đứng dậy đi!” Diêm Xuyên nói với các tướng sĩ đang quỳ dưới đất.

    “Tạ ơn Vương gia!” Các tướng sĩ đều đứng dậy.

    Diêm Xuyên cũng quay đầu đi về phía căn nhà trúc. Chuyện còn lại giao cho Hoắc Quang.

    “Vương gia!” Thái giám trung niên lập tức chỉ huy tạp dịch mang mấy chậu nước trong tới, để Diêm Xuyên rửa sạch vết máu trên tay.

    Sau khi rửa sạch tay, Diêm Xuyên liền căn dặn: “Ta nghỉ ngơi một lát, bất luận kẻ nào cũng không được phép quấy rầy!”

    “Dạ!” Thái giám trung niên cung kính nói.

    Diêm Xuyên quay lại căn nhà trúc, khép cửa phòng. Mà thái giám trung niên lại tự mình canh giữ bên ngoài, quan sát Hoắc Quang chỉ huy các tướng sĩ cấp tốc dọn sạch bốn phía.

    Thái giám trung niên cảm thán nói: “Lão Hoàng gia, cuối cùng Vương gia đã trưởng thành rồi! Ngài trên trời linh thiêng, đã có thể yên nghỉ rồi!”

    Bên trong căn nhà trúc.

    Diêm Xuyên khoanh chân ngồi trên giường, nhẹ nhàng điều tức, cảm thụ thân thể của mình.

    Một lúc sau, sắc mặt Diêm Xuyên mới từ từ hồng hào trở lại.

    Hai mắt mở ra, duỗi hai tay ra, sau đó quan sát thì thấy lòng bàn tay lấp lánh ánh sáng vàng.

    “Lực cảnh tầng thứ ba? Vẫn còn quá yếu, sức mạnh mới chỉ bằng chín con trâu? Xem ra, muốn lấy lại thực lực kiếp trước, vẫn còn rất lâu!” Diêm Xuyên hơi cảm thán nói.

    Nói xong, Diêm Xuyên híp mắt: "Chân Hùng, chắc hẳn ngươi đã bước vào Tiên Nhân cảnh nhờ thanh Tiên kiếm đó? Đợi khi khôi phục thời kỳ đỉnh cao, trẫm nhất định sẽ tìm ngươi, kiếp này trẫm nhất định phải xây dựng một vương triều hùng mạnh hơn cả kiếp trước, đánh tan thiên kiếp, tiến thẳng vào Tiên Nhân cảnh! Sau đó mổ bụng ngươi, moi tim gan ngươi!"

    TTV Translate - Ứng dụng convert truyện trên mobile




    - Đăng ký dịch Tiên Quốc Đại Đế

    - Góp ý cho bản dịch Tiên Quốc Đại Đế
    Lần sửa cuối bởi Tiên Quốc Đại Đế, ngày 18-04-2013 lúc 21:30.

  8. Bài viết được 43 thành viên cảm ơn::   [Hiện ra]
    quykiensau,
  9. #5
    Ngày tham gia
    Dec 2012
    Bài viết
    83
    Xu
    544

    Mặc định

    Chương 4: Thân thế kiếp này
    Dịch: phuonngbanana
    Biên: Sở Khanh SG


    "Chân Hùng, chắc hẳn ngươi đã bước vào Tiên Nhân cảnh nhờ thanh Tiên kiếm đó? Đợi khi khôi phục thời kỳ đỉnh cao, trẫm nhất định sẽ tìm ngươi, kiếp này trẫm nhất định phải xây dựng một vương triều hùng mạnh hơn cả kiếp trước, đánh tan thiên kiếp, tiến thẳng vào Tiên Nhân cảnh! Sau đó mổ bụng ngươi, moi tim gan ngươi!"

    "Ùng ục...!"

    Ngay lúc Diêm Xuyên thề độc, bụng hắn đột nhiên sôi lên vì đói.

    Nhìn xuống bụng mình, Diêm Xuyên cười khổ: "Đã lâu không có cảm giác đói bụng. Lực cảnh là cảnh giới căn bản nhất, phải ăn rất nhiều thịt để tăng cường sức mạnh. Lực cảnh? Cũng may địa vị kiếp này không thấp, có thể cung cấp một lượng lớn thịt, có điều chẳng biết chất lượng ra sao!"

    Vuốt phẳng nếp nhăn trên áo, Diêm Xuyên mở cửa, từ từ bước ra.

    Số thi thể lúc trước đã được dọn dẹp sạch sẽ, một đám tạp dịch đang đứng đợi hai bên.

    "Tham kiến Vương gia!" Tất cả mọi người cung kính nói.

    "Ừ, ta đói rồi, bày tiệc lên! Ở chỗ này!" Diêm Xuyên thản nhiên nói.

    "Rõ!" Thái giám trung niên lập tức đáp lời.

    Tiếp đó, hắn nhanh chóng chỉ huy tạp dịch mang lên một cái bàn cực ky xa hoa, các món ăn cũng liên tục được bưng lên.

    Nhân lúc này, Diêm Xuyên lại quan sát thi thể Mã cung phụng một chút!

    "Vương gia, ty chức đã lục soát cái xác này, ngoài một lọ đan dược và tám lá cờ thì không còn thứ gì khác!" Hoắc Quang liền cung kính dâng lên một chiếc bình nhỏ và tám lá cờ!

    Diêm Xuyên cầm chiếc bình nhỏ, khẽ ngửi thử.

    "Ích Cốc đan? Chẳng phải thứ đan dược gì tốt, không tăng được bao nhiêu sức mạnh, một viên chỉ đảm bảo tối đa mười lăm ngày không bị đói mà thôi." Diêm Xuyên thản nhiên nói.

    Ích Cốc đan? Hai mắt Hoắc Quang sáng ngời, một hạt có thể đảm bảo mười lăm ngày? Đây chính là thứ cực kỳ quý giá đối với binh sĩ, phải biết rằng, chiến tranh thường đánh vào mặt lương thảo, nếu có Ích Cốc đan, chẳng phải đại quân sẽ đánh đâu thắng đó sao? Đáng tiếc, số lượng Ích Cốc đan quá ít, Hoắc Quang thoáng nhìn một chút, chỉ có gần ba mươi hạt thôi.

    Đây không phải nguyên nhân khiến Hoắc Quang kích động. Chuyện kích động nhất chính là Vương gia chỉ cần liếc một cái liền nhận ra ngay!

    Diêm Xuyên không quan tâm đến Hoắc Quang, tiếp tục lật xem tám lá cờ.

    Nhìn lá cờ, Diêm Xuyên chau mày nói: "Tơ Băng Tằm? Tài liệu tốt, đáng tiếc lại bị phá thành thứ đồ thô kệch này!"

    Hoắc Quang đứng một bên nhìn, trong mắt lộ vẻ hiếu kỳ. Mỗi một lời từ miệng Diêm Xuyên thốt ra giống như có ma lực khủng khiếp hấp dẫn Hoắc Quang, khiến nội tâm hắn run lên từng đợt.

    Diêm Xuyên liếc nhìn Hoắc Quang, khóe miệng hơi nhếch lên.

    "Vương gia, đã có thể dùng tiệc!" Thái giám trung niên đi tới, cung kính nói.

    "Ừ!" Diêm Xuyên gật đầu.

    Đặt Ích Cốc đan và tám lá cờ lên bàn, hắn phủi áo ngồi xuống.

    Hoắc Quang, thái giám trung niên và đám tạp dịch cung kính đứng ở bên, chờ đợi Diêm Xuyên.

    Tám món ăn trên bàn đều là thịt. Diêm Xuyên tương đối hài lòng.

    Cầm đũa ngọc, gắp thịt, bắt đầu ăn.

    Cắn một miếng, Diêm Xuyên nhíu mày: "Đây là?"

    "Vương gia, đó là thịt nai, Hộ Quân doanh vừa săn được cách đây không lâu!" Trung niên thái giám nói.

    Diêm Xuyên gật đầu, cũng chẳng phải vì hắn không ăn được mấy thứ này, chủ yếu là do thịt nai không đủ để Diêm Xuyên thoả mãn.

    Mỗi lần gắp những một loại thịt, thái giám lại giới thiệu một lượt. Thịt hoẵng, thịt sói, thịt trâu...

    "Chỉ có mấy loại thịt này?" Diêm Xuyên trầm giọng nói.

    "Vương gia, đây đều là những loại thịt tốt nhất!" Thái giám trung niên lập tức đáp lời.

    "Không có thịt yêu thú?" Diêm Xuyên hỏi.

    "Yêu thú? Nghe nói năm ngoái Bệ hạ đi săn, năm trăm Ngự Lâm quân mới có thể giết một con yêu thú bị thương, chúng ta chỉ là người phàm, sao có thể bắt được yêu thú?" Thái giám trung niên khẽ lắc đầu nói.

    Diêm Xuyên trầm ngâm nói: "Nếu như thế, loại thịt bình thường giúp tăng sức mạnh rất chậm, hơn nữa phải ăn vô cùng nhiều mới đủ!"

    "Đúng vậy! Như thuộc hạ bây giờ, một ngày phải ăn nửa con trâu mới có thể tu luyện được!" Ở bên cạnh, Hoắc Quang cũng mở miệng nói.

    Diêm Xuyên khẽ gật đầu, đũa ngọc trong tay cũng không hề dừng lại, tiếp tục gắp những đĩa thịt đã được nấu nướng cẩn thận này. Tuy tốc độ ăn cực nhanh nhưng ở trong mắt mọi người lại vô cùng ưu nhã, khiến cho người ta cảm thấy kỳ lạ không thôi.

    Những miếng thịt hóa thành từng luồng sức mạnh, được Diêm Xuyên hấp thu vào cơ thể.

    Đến khi ăn sạch tám món trên bàn, Diêm Xuyên mới buông đũa xuống. Tạp dịch nhanh chóng thu dọn hết thức ăn, sau đó dâng trà xanh cho Diêm Xuyên.

    Sau khi đám tạp dịch lui hết ra ngoài, chỉ còn lại hai người Hoắc Quang và lão thái giám.

    "Ngươi tên gì?" Diêm Xuyên nhìn thái giám trung niên hỏi.

    "Lão nô Lưu Cẩn!" Thái giám trung niên cung kính đáp.

    "Lưu Cẩn? Kể tình cảnh hiện giờ của ta!" Diêm Xuyên lạnh nhạt nói.

    "Vâng. Vương gia là Nhất tự Tịnh Kiên Vương của nước Đại Yên chúng ta, vương tước này được hưởng từ cha của người, lão Hoàng gia!"

    "Lão Hoàng gia tên Diêm Đào, ba trăm năm trước là Hoàng Đế nước Đại Yên, về sau vì gặp được cơ hội tiến vào Tiên môn nên mới nhường ngôi Hoàng Đế cho em trai, rồi tự phong mình là Nhất tự Tịnh Kiên Vương, không quan tâm đến chính sự, nhưng vẫn hưởng quyền lợi như vua của một nước. Về sau, nhờ lão Hoàng gia bảo hộ, nước Đại Yên mới đứng sừng sững không ngã trước mưa gió suốt ba trăm năm qua!" Lưu Cẩn trịnh trọng nói.

    "Nói như vậy, ban đầu thiên hạ Đại Yên là của ta, là của cha ta?" Diêm Xuyên trầm giọng hỏi.

    Sau khi đã hiểu rõ thân phận kiếp này, như vậy Diêm Xuyên cũng phải quan tâm đến máu mủ ruột thịt của mình.

    "Vâng, vì có lão Hoàng gia nên Đại Yên mới đứng sừng sững ở chỗ này không ai dám động đến. Thỉnh thoảng lão Hoàng gia lại trở về Đại Yên một lần, bảy năm trước, lão Hoàng gia giao Vương gia cho lão nô, để lão nô trông nom người. Khi ấy, Vương gia mới được mười tuổi! Hơn nữa, lão Hoàng gia còn để người kế thừa tước vị Nhất tự Tịnh Kiên Vương! Để người tạm thời rời xa vòng xoáy của quyền lực. Vì vậy, chúng ta đã đến nơi này ở cũng được bảy năm rồi!" Lưu Cẩn cung kính nói.

    "Bảy năm qua ngươi vẫn chăm sóc ta?" Diêm Xuyên trầm giọng hỏi.

    "Dạ!" Lưu Cẩn trịnh trọng nói.

    Nghe tới đây, ánh mắt Diêm Xuyên nhìn Lưu Cẩn cũng hiền hòa hơn nhiều.

    "Vì sao năm đó cha ta lại chọn ngươi?" Diêm Xuyên suy nghĩ một chút rồi hỏi.

    Lưu Cẩn nhớ lại chuyện xưa, khóe mắt rươm rớm lệ: "Nhà lão nô vốn nghèo, cha mẹ bị ác bá hại chết, chút gia sản cũng bị cướp đoạt. Lão nô trở thành một tên ăn mày, vào một ngày tuyết lớn, lão nô sắp chết đói nằm trên mặt tuyết. Chính lão Hoàng gia đi ngang qua đã cứu lão nô, hơn nữa còn giúp lão nô giết tên ác bá, báo thù nhà. Đáng tiếc, từ nhỏ lão nô đã yếu sinh lý, bởi vậy lão Hoàng gia mới đưa lão nô vào cung. Lão nô mang ơn lão Hoàng gia, có lẽ đây chính là nguyên nhân năm đó lão Hoàng gia chọn lão nô!"

    "Ừ!" Ánh mắt Diêm Xuyên nhìn Lưu Cẩn càng trở nên hiền hòa.

    "Lão nô ở hoàng cung chờ đợi mười lăm năm. Cho đến một ngày, lão Hoàng gia từ trên trời bay xuống, bế theo Vương gia ngài. Chắc hẳn trước lúc mười tuổi, Vương gia ở bên cạnh lão Hoàng gia, sau mười tuổi mới tới sống ở nơi này, sở dĩ...!" Lưu Cẩn nhớ lại nói.

    "Về sau?" Diêm Xuyên trầm giọng nói.

    "Về sau? Lão Hoàng gia rời đi. Qua một năm, Tiên môn báo tin về lão Hoàng gia, lão Hoàng gia đã chết rồi!" Lưu Cẩn buồn bã nói.

    "Hả? Chết như thế nào?" Sắc mặt Diêm Xuyên trầm xuống.

    "Không biết. Có điều, khi giao Vương gia cho lão nô chăm sóc, dường như lão Hoàng gia cũng biết trước kết quả như vậy, còn nói với lão nô, thời điểm đủ mười tám tuổi, Tiên môn sẽ phái người đến đón Vương gia trở về đó. Ủy thác lão nô chăm sóc Vương gia thật tốt!" Lưu Cẩn cung kính nói.

    Đứng ở bên cạnh, đôi mắt Hoắc Quang lập tức sáng ngời. Gia nhập Tiên môn?

    "Mười tám tuổi? Đón ta trở về Tiên môn?" Diêm Xuyên cau mày hỏi.

    "Vâng!" Lưu Cẩn khẳng định.

    "Vương gia là người có tiên duyên, tương lai nếu có cơ hội, Vương gia nhất định phải tìm hung thủ, báo thù cho lão Hoàng gia!" Đôi mắt Lưu Cẩn liền rướm lệ.

    "Ta sẽ tìm!" Diêm Xuyên gật đầu khẳng định.

    "Cha ta đã có thể gia nhập Tiên môn, tại sao không xây dựng Đại Yên? Đại Yên cường thịnh chưa hẳn đã kém so với việc ở lại Tiên môn?" Diêm Xuyên nghi ngờ nói.

    "Hả?" Lưu Cẩn hơi kinh ngạc.

    Hoắc Quang cũng ngạc nhiên.

    "Bẩm Vương gia, quốc gia tuy lớn nhưng căn bản không thể so sánh với Tiên môn được. Nếu Tiên môn muốn hủy diệt một quốc gia thì quá dễ dàng, nước Đại Yên có lớn mạnh cũng vô dụng. Tới bây giờ chưa từng nghe thấy có quốc gia nào có khả năng chống lại Tiên môn?" Lưu Cẩn kỳ lại nói.

    "Hả?" Diêm Xuyên hơi kinh ngạc.

    Phải biết rằng kiếp trước Diêm Xuyên cũng là vua một nước, khi trị quốc, ngoại trừ một số Thánh Địa cực lớn thì hắn cũng chẳng thèm để những Tiên môn nhỏ vào mắt. Hiện tại đã xảy ra chuyện gì? “Quốc” đã trở thành bên yếu? Thời thế thay đổi?

    Diêm Xuyên không hỏi thêm nữa, dù sao Lưu Cẩn chỉ là người bình thường, không thể biết quá nhiều.

    "Nếu đã như vậy, Ích Cốc đan tạm thời để ngươi giữ, còn tám lá cờ thì mang hủy đi, sau đó rút tơ trắng trong đó ra, một lần nữa dệt thành vải!" Diêm Xuyên nói.

    "Dạ!" Lưu Cẩn lập tức đáp lời.

    Từ cuộc nói chuyện vừa rồi, Diêm Xuyên cũng đoán được Lưu Cẩn là người có thể tin tưởng.

    "Hiện giờ tu vi của ngươi ra sao?" Diêm Xuyên hỏi.

    "Lão nô tư chất kém cỏi, hiện tại mới bước vào Lực cảnh tầng thứ tư!" Lưu Cẩn hổ thẹn nói.

    "Tư chất kém? Không phải lo, chỉ cần có đủ tài nguyên thì đều có thể trở thành cường giả, sau này hãy cố gắng tu luyện!" Diêm Xuyên trầm giọng nói.

    "Dạ!" Lưu Cẩn lập tức đáp.

    Diêm Xuyên quay sang nhìn Hoắc Quang.

    "Hoắc Quang? Lúc trước ta đã thấy lòng trung thành của ngươi. Tự giới thiệu một chút về mình đi!" Diêm Xuyên mở miệng nói.

    Giờ phút này, nội tâm Hoắc Quang đã trở nên nóng bỏng, những oán trách trước kia giờ cũng tiêu tan hết.

    "Vâng, ty chức tên Hoắc Quang, là công thần khai quốc của Đại Yên, đáng tiếc đến bây giờ chỉ còn một mình Hoắc Quang kế thừa tước vị 'Chiến Thần Hầu'. Ngày xưa chinh chiến ở tiền tuyến, bảy năm trước khi thành lập 'Hộ Quân doanh' bảo vệ Vương gia, ty chức được điều tới nơi này để thống lĩnh Hộ Quân doanh. Chỉ nghe lệnh của Vương gia, những quân lệnh khác đều không quan tâm!" Hoắc Quang trịnh trọng nói.

    "Bảy năm trước? Bị điều tới nơi này? Có oán hận không?" Diêm Xuyên cười nhạt nói.

    Hoắc Quang nhíu mày cắn răng, cuối cùng đành thở dài nói: "Năm xưa vì đắc tội với quan trên nên Hoắc Quang mới bị đẩy tới nơi hẻo lánh này. Ban đầu ty chức cũng hơi oán hận, nhưng hiện tại, ty chức đã không còn nữa!"

    "Hả? Vì sao hiện giờ không còn?" Diêm Xuyên cười nhạt nói.

    "Ty chức cảm thấy, Vương gia có thứ ty chức muốn!" Hoắc Quang không hề giấu diếm nói.

    "Ha ha. Ha ha. Được, ta thích sự thẳng thắn của ngươi. Lúc trước ngươi đã biểu hiện lòng trung thành, chỉ cần ngươi có năng lực thì những thứ ngươi muốn, ta tuyệt đối không keo kiệt!" Diêm Xuyên cười nói.

    "Dạ, tạ ơn Vương gia!" Hoắc Quang cúi đầu thi lễ nói.

    "Chỉ cần ngươi luôn trung thành và có đủ năng lực, ta có thể đảm bảo với ngươi, những thứ ngươi nhận được còn lớn rất nhiều so với tưởng tượng của ngươi. Không chỉ ở thế giới phàm tục này, thậm chí ta có thể dẫn ngươi tiến vào thế giới tu hành, mở ra một khoảng trời ở đó!" Diêm Xuyên trịnh trọng nói.

    "Phịch!" Hoắc Quang đột nhiên quỳ một chân trên đất.

    "Tạ ơn Vương gia! Hoắc Quang nhất định sẽ không để Vương gia thất vọng!" Hoắc Quang kích động nói.

    Tiến vào thế giới tu hành, có chuyện này thật sao? Hoắc Quang hưng phấn nghĩ.

    "Ừm, bây giờ phải tận lực nâng cao tu vi, từ Lực cảnh đột phá lên Tinh cảnh, luyện thành Tinh Nguyên, như vậy là đã bắt đầu bước vào thế giới tu hành rồi." Diêm Xuyên gật đầu nói.

    "Dạ!" Hoắc Quang cung kính đáp.

    "Thế giới tu hành là một con đường dài và buồn chán, luyện lực hóa tinh, luyện tinh hóa khí, luyện khí hóa thần... tranh đấu với người, tranh đấu với trời. Một con đường dài nhàm chán vô vị nhưng không được nghỉ ngơi giây phút nào, nếu như nghỉ ngơi thì chẳng khác gì kiếm củi ba năm đốt một giờ, thà tự giải quyết đi cho nhanh!" Diêm Xuyên thản nhiên nói.

    "Dạ, ty chức nhất định không phụ sự coi trọng của Vương gia!" Hoắc Quang trịnh trọng nói.

    "Đứng lên đi, nói một chút về chuyện ám sát này cho ta nghe!" Diêm Xuyên thản nhiên nói.

    "Dạ!"

    Giờ phút này, toàn thân Hoắc Quang giống như tràn ngập sức mạnh.

    "Vương gia, toàn bộ quân Hắc giáp đều bị bắt giữ, đã thẩm vấn ra vị trí cung phụng nước Đại Trịnh đóng quân, ở đỉnh Thuý Vân sơn cách đây khoảng ba mươi dặm về hướng Đông Bắc, đồng thời còn dẫn theo một vạn đại quân, không biết đang tìm kiếm gì ở xung quanh." Hoắc Quang nói.

    "Hả? Cung phụng gồm những ai?"

    "Cung phụng thường là những cao thủ Lực cảnh tầng thứ mười, đã luyện thành ngụy Tinh Nguyên, có khả năng thao túng một số pháp khí, nhưng cả đời khó có thể đột phá tiếp, cho nên mới làm cung phụng hưởng phúc ở các vương triều. Giống như tên Mã cung phụng này, tuy có thực lực mạnh mẽ nhưng hắn vẫn không dám đấu với Hộ Quân doanh, ba nghìn đại quân của Hộ Quân doanh đồng thời bắn tên thì chưa chắc hắn có thể thoát được. Bởi vậy hắn mới nhờ Triệu Thiên Đức dẫn đường, đến đây bày trận, định thần không biết quỷ không hay ám sát Vương gia!"

    "Ừ!"

    "Đáng tiếc, chẳng biết tại sao hắn đột nhiên chết bất đắc kỳ tử!" Hoắc Quang cảm thấy kỳ lạ.

    "Ở Thúy Vân sơn có bao nhiêu cung phụng?" Diêm Xuyên hỏi.

    "Bốn tên cung phụng, trong đó còn có đại cung phụng của nước Đại Trịnh!" Hoắc Quang trả lời.

    "Hả? Rõ ràng đều là Lực cảnh tầng thứ mười, như thế nào lại có chức đại cung phụng?" Diêm Xuyên tò mò hỏi.

    "Đại cung phụng của nước Đại Trịnh? Hắn có một con yêu thú làm bạn!" Hoắc Quang cau mày nói.

    "Yêu thú?" Mắt Diêm Xuyên sáng lên.

    "Dạ, yêu thú, nghe nói là một con rắn lớn. Nói chung, chỉ khi bước vào Tinh Cảnh, luyện thành Tinh Nguyên của dã thú thì mới có thể xưng là yêu thú. Tinh Cảnh? Có con rắn này làm bạn, chức đại cung phụng là chuyện đương nhiên!" Hoắc Quang hơi lo lắng nói.

    "Yêu thú? Tốt!" Hai mắt Diêm Xuyên lập tức sáng rực.

    "Hả, Vương gia? Người có ý gì?" Hoắc Quang lập tức tò mò nhìn Diêm Xuyên.

    Diêm Xuyên cười nhạt nói: "Ta, muốn ăn thịt rắn!"

    TTV Translate - Ứng dụng convert truyện trên mobile




    - Đăng ký dịch Tiên Quốc Đại Đế

    - Góp ý cho bản dịch Tiên Quốc Đại Đế
    Lần sửa cuối bởi Tiên Quốc Đại Đế, ngày 18-04-2013 lúc 21:16.

    ---QC---


  10. Bài viết được 49 thành viên cảm ơn::   [Hiện ra]
    quykiensau,
Trang 1 của 12 12311 ... CuốiCuối

Thông tin về chủ đề này

Users Browsing this Thread

Có 1 người đang xem chủ đề. (0 thành viên và 1 khách)

DMCA.com Protection Status