TTV Translate - Ứng dụng convert truyện trên mobile
Hướng dẫn đăng truyện trên website mới
Đăng ký convert hoặc Thông báo ngừng
Trang 7 của 7 Đầu tiênĐầu tiên ... 567
Kết quả 31 đến 35 của 35

Chủ đề: Có người đến gần, có người rời xa - Phong Hồn(Chương 34)

  1. #31
    Tiếu hồng trần's Avatar
    Tiếu hồng trần Đang Ngoại tuyến Một giấc hồng trần
    Tiếu ngạo nhân gian
    Tiếu TiếuI'm a Gunner forever
    Thi Sĩ
    Moderator
    Ngày tham gia
    Mar 2013
    Đang ở
    Thính vũ hiên
    Bài viết
    7,833
    Xu
    135,862

    Mặc định

    Có người đến gần, có người rời xa
    Chương 30

    ----o0o----
    Tác giả: Phong hồn
    Dịch&biên: Triêu Dương

    Nguồn: www.tangthuvien.com


    Tiểu Lâu bưng một tách trà đi tới, đúng lúc thấy câu kia, mém chút nữa phun cả trà ra ngoài:
    - Người này đùa ghê quá.
    - Dịch Hàn đó. Tôi nói.
    - Hả? Cậu ta ở trong game là gái hả?
    - Ờ, một tên nhân yêu.

    Tiểu Lâu kéo ghế ngồi xuống bên cạnh tôi, nhìn cảnh game trên màn hình:
    - Tớ vốn tưởng cậu vẫn chơi trò này là vì Thẩm Độ. Không ngờ lại không dùng tài khoản của ảnh nữa. Bộ game này hay lắm hả?

    Trong trò chơi, Bạch Hiểu Trì đang nói cám ơn rồi ngồi xuống trên một lá sen, xem ra là muốn ngồi lâu. Thế nên tôi với Dịch Hàn kệ cậu ta ở lại đó một mình, chạy đi đánh Ngạc Ngư nhân.

    Tôi vừa điều khiển nhân vật vừa trả lời Tiểu Lâu:
    - Cũng bình thường, game nào cũng giống nhau thôi mà.

    Tiểu Lâu vẫn ngồi một bên xem tôi chơi, hỏi:
    - Các cậu đang làm gì?
    - Đánh quái á.
    - Sao đánh con này?
    - Do hôm qua tớ bị nó giết nên hôm nay tới trả thù.
    - Vậy bình thường thì làm gì? Cũng đánh quái à?
    - Ừ, luyện cấp, làm nhiệm vụ, kiếm trang bị, đánh quái, kiếm tiền... Nghề của tớ là thợ săn, không Thành chiến, không Pk thì chỉ có thể làm chuyện này. Các chức nghiệp kia còn có thể làm mấy việc khác như hái thuốc. nấu nướng, may vá v.v
    Tôi vừa nói vừa đi theo Dịch Hàn đánh một con Ngạc ngư nhân khác.
    - Cứ đánh con này tới con khác vậy mà cũng đánh được suốt đêm hả?

    Tôi quay qua nhìn nàng, cười:
    - Sao hôm nay tự dưng cậu lại có hứng thú với game online thế?
    - Tớ không hiểu thôi, chỉ là đánh đánh giết giết mà nhiều người lại mê tới vậy?
    - Tớ cũng không biết. Có lẽ, mỗi người một lý do. Tôi nói:
    - Có người thì tìm chút kích thích, người thì muốn làm một người khác so với trong đời thực, hoặc tìm một nơi phát tiết, hay có lẽ chỉ để giết thời gian. Ờ, mà thậm chí, tớ còn biết một tên chỉ chơi game để cua gái á.

    Tiểu Lâu bày ra một vẻ mặt 'hết nói nổi':
    - Đúng là kiểu người gì cũng có.
    - Ừ. Có đôi khi tớ thấy game online cũng tựa như một thế giới thu nhỏ vậy. Cách thức mỗi người xử lý mọi chuyện cũng không giống nhau, nên không bao giờ thấy nhàm chán.
    Tôi cười. Trong game, có người giống tôi, cũng có người giống Dịch Hàn, cũng có người như Bạch Hiểu Trì. Không giống game offline, đi đâu cũng chỉ đụng phải NPC cùng những câu thoại nhàm chán như nhau.

    Tiểu Lâu im lặng một lúc:
    - Vậy còn cậu, sao lại chơi game?
    - Thật thà mà nói, thì lúc đầu do Thẩm Độ chơi tớ mới chơi. Rồi sau đó, cứ ngây người mà đóng giả Thẩm Độ. Nhưng lâu dần, lại nảy sinh tình cảm với nó. Những người mà tớ quen biết trong đây, những chỗ tớ thích tới, thậm chí là trang bị, quái... nên, vẫn chơi tiếp.
    Tôi vừa chơi vừa thuận miệng trả lời. Một lúc, cũng không thấy Tiểu Lâu nói gì, quay sang:
    - Thật ra là có nhiều chuyện, cũng không nói rõ được. Nếu cậu thích, không bằng lập một tài khoản vào chơi. Tớ sẽ kéo cậu.

    Tiểu Lâu liếc:
    - Quên đi. Ngay cả nhân vật trong đời thật này, tớ cũng không biết có đóng đạt nổi hay không, tinh lực đâu mà sắm thêm vai nữa?
    - Có nhiều người cũng vì áp lực trong cuộc sống, hoặc là không hài lòng với bản thân nên mới chơi game cho thoải mái á. Tôi cười: - Chỉ là trò chơi thôi, nghiêm túc quá làm gì?

    Tiểu Lâu lại im lặng một lúc mới tiếp:
    - Dù là game, nhưng ở sau mỗi tài khoản ảo cũng là một con người thật mà. Nếu ai cũng không nghiêm túc, không phải rât xót xa sao?

    Tôi giật mình.

    Tiểu Lâu thở dài:
    - Tớ chỉ nói vậy thôi, chứ đừng nói mạng ảo, dù là người thật gặp nhau đấy, cũng không hoàn toàn biết được người ta có mấy phần nghiêm túc!

    Tôi dừng chơi, quay hẳn người lại nhìn Tiểu Lâu:
    - Sao thế?
    Nàng ngước mắt:
    - Sao cái gì?
    - Hình như từ trước khi tớ đi đám cưới Tiểu Kiều, cậu đã hơi khác thường. Xảy ra chuyện gì thế?

    Nàng từ tốn uống một ngụm trà rồi mới trả lời:
    - Không có gì, có lẽ tại tớ mới đổi công việc nên thành ra chưa quen, hơi mệt chút thôi.
    Tôi nhíu mày:
    - Thật?
    - Ừ. Muộn rồi, ngủ thôi.

    Tiểu Lâu cười rồi đi về phòng.

    Tôi ngơ ngẩn cả nửa buổi mới quay lại trò chơi. Dịch Hàn đang ở bên cạnh, hỏi mấy câu liên tiếp: làm sao vậy? Sao lại bất động, không nói gì thế... Tôi gõ một mặt cười bảo lúc nãy nói chuyện với Tiểu Lâu, nên Dịch Hàn cũng không hỏi gì nữa. Lại cùng nhau đánh Ngạc ngư nhân, tôi nhìn đồng hồ thấy cũng muộn rồi nên chào Dịch Hàn, chuẩn bị logout.

    - Ừ, tạm biệt, ngủ sớm đi.
    Dịch Hàn còn gửi thêm một icon hôn môi gớm ghiếc, rồi nói tiếp:
    - À, tớ thấy tên nhóc Bạch Hiểu Trì kia có gì đó không ổn.
    - Gì là gì?
    - Cậu không thấy thái độ của hắn đối với Thẩm Độ rất kỳ quái hả? Dịch Hàn nói: - Nếu là con gái mà thích anh ta thì cũng là chuyện thường. Nhưng cậu không nghĩ, một thằng con trai lại đi ngưỡng mộ một tên con trai khác đến mức này thì hơi ghê ghê sao?

    Tôi sững mất một lúc mới hiểu ý cậu ta, hết cả hồn:
    - Hù nhau hả? Cậu nói hắn thích Thẩm Độ?
    - Ai mà biết? Trên đời này điều gì cũng có thể. Có lẽ hắn thích đàn ông, hoặc biết người dùng tài khoản đó là con gái, cũng có lẽ hắn chính là con gái.
    Dịch Hàn cười ha ha.
    - Thôi, đi ngủ nhanh đi, ngày mai còn đi làm.
    - Ờ. Tôi đáp. Chào tạm biệt cậu ta lần nữa.

    Lúc logout, tôi thấy Bạch Hiểu Trì vẫn đang ngồi trên cầu sen phía xa. Tên nhóc này thật ra cũng rất cố chấp. Tôi vừa cảm khái, vừa nhớ tới lời Dịch Hàn mà nhíu mày. Nếu để Thẩm Độ biết tôi lấy nick anh chơi đùa lại dẫn tới một người thích đàn ông... Không biết sao, tôi liền rùng mình một cái.

    Gần đây, mọi người xung quanh tôi, hình như ai cũng khác thường cả.

    Hy vọng chỉ là tại tôi đa tâm!

    TTV Translate - Ứng dụng convert truyện trên mobile

    Bàn luận và góp ý tại đây
    Lần sửa cuối bởi Tiếu hồng trần, ngày 18-05-2015 lúc 23:46.
    ---QC---


  2. Bài viết được 3 thành viên cảm ơn::   [Hiện ra]
    diepkiemanh,Triêu Dương,vietstars,
  3. #32
    Tiếu hồng trần's Avatar
    Tiếu hồng trần Đang Ngoại tuyến Một giấc hồng trần
    Tiếu ngạo nhân gian
    Tiếu TiếuI'm a Gunner forever
    Thi Sĩ
    Moderator
    Ngày tham gia
    Mar 2013
    Đang ở
    Thính vũ hiên
    Bài viết
    7,833
    Xu
    135,862

    Mặc định

    Có người đến gần, có người rời xa
    Chương 31

    ----o0o----
    Tác giả: Phong hồn
    Dịch&biên: Triêu Dương

    Nguồn: www.tangthuvien.com


    Ngày hôm sau đi làm, mới tới không lâu thì Tô San mang theo một xấp văn kiện tới tìm tôi, cười híp mắt gọi "chị Thất", thái độ không khác gì với trước. Tôi nhịn không được bèn liếc A Tầm, có khi cậu ta cũng đa tâm?

    Tô San kéo ghế ngồi xuống bên cạnh:
    - Chị Thất, có chuyện muốn nhờ chị giúp đây.
    - Chuyện gì thế?
    - Chị biết Phương Thiên Hàng không?

    Cái tên nghe quen quen, nhưng tôi suy nghĩ một lúc cũng không nhớ ra là ai. Tô San liền bổ sung thêm:
    - Là một thương nhân lớn trong nước đó, khởi nghiệp từ địa ốc, hiện nay ở các thành phố lớn khắp cả nước đều có chi nhánh của công ty anh ta, gần đây vừa mở thêm ở thành phố C của chúng ta đó.

    Tôi gật đầu:
    - Hình như có nghe nói qua, chuyện gì thế?
    - Người này là một truyền kỳ trong giới kinh doanh, có thể nói là thành danh sau một đêm. Không một ai biết bất cứ chuyện gì của anh ta trước khi anh ta giàu có, anh ta cũng chưa từng tiếp nhận bất kỳ cuộc phỏng vấn truyền thông nào. Cho nên, kế hoạch của chúng ta là viết bài về anh ta.

    Tôi lại gật đầu:
    - Nghe rất hay. Nếu như trước đây chưa từng có bài viết nào, mà giờ chúng ta lại làm được thì phát tài to rồi.
    - Đúng đó! Tô San cười híp mắt: - Chị Thất, lần này sẽ do chị đi phỏng vấn nha.
    - Hả? Tôi ngẩn người, trợn mắt: - Chị?

    Vào công ty lâu như vậy, tôi vẫn chưa thấy tiền lệ kêu một biên tập hình ảnh đi phỏng vấn một mình nha, cùng làm là đi theo để chụp ảnh hay quay phim gì đó thôi. Thế nên, tôi liền hỏi lại:
    - Một mình chị?
    - Dạ. Tô San cười, đưa xấp văn kiện cho tôi: - Em cũng soạn xong câu hỏi rồi, chị xem qua đi.

    Tôi định cầm thì A Tầm đã vươn tay qua lấy xấp văn kiện, liếc Tô San:
    - Cô làm gì thế? Trước đây chưa từng thấy một biên tập hình ảnh lại đi phỏng vấn một mình bao giờ?
    - Chuyện gì mà chẳng có lần đầu. Tô San cười trả lời.

    A Tầm tức giận, nói:
    - Rõ ràng là đem một nhiệm vụ phỏng vấn hóc búa như vậy, ngay cả cô cũng từng thử qua không dưới năm lần, giao cho một biên tập hình ảnh hoàn toàn không có kinh nghiệm về vấn đề này, đây là cái lần đầu cô nói đó hả?

    Tô San vẫn cười cười:
    - Tôi chỉ đang giao công việc cho người thích hợp nhất mà thôi. Tôi tin tưởng chị Thất có năng lực này, chí ít thì tôi và Tề tiên sinh đều xem trọng chị ấy.

    Tôi bật cười. Quả nhiên đã không còn là nữ sinh năm xưa kéo tay áo tôi mà khóc nữa, giọng điệu cũng đã trở nên trịch thượng rồi.

    Tô San quay sang nhìn tôi:
    - Em cũng biết, nhiệm vụ phỏng vấn này không dễ làm, đúng là em có thử qua mấy lần đều bị từ chối, mọi người đều nói Phương Thiên Hàng chưa từng tiếp nhận một cuộc phỏng vấn nào. Nên chị Thất à, chị cũng không cần tự tạo áp lực, chị cứ thử xem sao, nếu không được thì chúng ta sẽ tính cách khác. Nhưng tất nhiên, nếu có thể hoàn thành cuộc phỏng vấn này trong một tuần là tốt hơn hết.

    Lời này thật là... Nhắc đến cũng nàng, gạt đi cũng nàng. Nhưng Phó chủ biên đại nhân đã nói đến vậy, tôi còn lựa chọn nào khác đây? Nên đành gật đầu, cầm lấy văn kiện.

    Tô San vỗ vỗ vai tôi, cười cười bỏ đi.

    A Tầm liếc tôi, thở dài:
    - Đáng lẽ chị không nên đồng ý. Cô ta làm không được nên cố ý bắt chị đi làm thôi.
    Tôi trừng cậu ta:
    - Em ấy cần gì phải làm vậy?

    A Tầm hừ một tiếng:
    - Đây là nhân vật lớn đầu tiên cô ta phải phỏng vấn sau khi nhậm chức, nhưng vẫn luôn bị từ chối, hơn nữa về chuyện thăng chức, trong công ty luôn có lời xì xầm rằng cô ta không bằng chị. Nên cô ta cũng muốn cho chị nếm mùi thất bại, bị mất mặt chứ sao nữa.

    Tôi nhíu mày:
    - Cho dù lần này chị không phỏng vấn được, cũng đâu có gì mất mặt? Chị vốn không rành việc này mà.

    A Tầm không nói nữa, chỉ thở dài rồi về chỗ của mình. Nhưng sau đó lại chat trên MSN:
    - Ra đời nhiều năm như vậy, cũng chỉ có chị là còn giữ được sự hồn nhiên. Không biết em nên hâm mộ chị hay là nên tới lay cho chị tỉnh lại nữa. Dù chị có không am hiểu nhưng cũng đã tiếp nhận rồi, đến lúc không làm được, không phải là mặc cô ta trù dập sao?

    Tôi gõ lại một hàng dấu chấm.

    Mấy năm nay, tôi luôn làm tốt công việc của mình, hết việc thì về nhà, không quan tâm đến những thứ khác, không lẽ là sai rồi?

    Tôi sắp xếp lại xấp bản thảo trong tay, rồi lấy số Tô San đưa gọi điện thoại, người nhận là thư ký, giọng từ chối vô cùng lịch sự, nói rằng tổng giám đốc của bọn họ xưa nay không tiếp nhận bất kỳ cuộc phỏng vấn nào.

    Đến chiều, tôi lại thử lại lần nữa, giọng nói cô thư ký ngọt như đường nhưng kết quả thì vẫn như cũ.

    Đến khi tan làm về nhà, tôi vẫn còn nghĩ về việc này, lúc nhìn thấy địa chỉ trên tập hồ sơ, tôi tự nghĩ không biết nếu như chạy thẳng qua nhà thì có bị người ta đuổi đi như đuổi ruồi không?

    Lúc Tiểu Lâu về, tôi đang ngồi trên sofa xem những vấn đề Tô Sân đã liệt kê.

    Tiểu Lâu cũng ghé mắt vào xem, giật mình hả một tiếng.
    - Sao thế? Tôi ngước nhìn nàng.
    - Ngạc nhiên chút thôi, bọn cậu muốn phỏng vấn người này à?
    - Có gì kỳ quái hả? Bộ tạp chí thời trang không được phỏng vấn đại gia bên bất động sản sao?
    - Không phải, tớ ngạc nhiên vì cậu lại mang việc về nhà thôi. Tiểu Lâu cười, nói tiếp: - Hơn nữa, phỏng vấn này nọ cũng đâu phải việc của cậu?

    Tôi cười to:
    - Là việc của tớ đấy!
    Vẻ mặt của Tiểu Lâu càng tỏ ra ngạc nhiên hơn, nhướng mày hỏi:
    - Cậu là biên tập hình ảnh mà?
    - Nghe đâu cả chủ biên và phó biên đều rất xem trọng tớ, tớ còn có thể làm gì?
    Tôi cười kể chuyện trên công ty cho nàng nghe.

    Tiểu Lâu nghe xong, im lặng một chút mới hỏi:
    - Giờ cậu định sao?
    - Thì làm thôi chứ sao nữa.

    Tiểu Lâu bày ra một vẻ mặt 'bộ cậu bị ngu hả':
    - Không phải chỉ mỗi chuyện phỏng vấn này, cô ta cũng bảo là "lần đầu" thôi. Ai biết sau này, cô ta còn giao cho cậu những gì nữa? Huống chi, nếu cô ta thật sự theo đuổi Tề Mặc, còn không dồn cậu vào chỗ chết hả?

    Tôi trợn mắt, rồi cười khổ:
    - Tớ đâu có muốn tranh giành gì với em ấy.
    - Vấn đề không phải là chuyện cậu muốn tranh hay không.
    Tiểu Lâu thở dài:
    - Cậu nghĩ đi, cô ta leo lên cái ghế đó đã rất vất vả, nhưng cấp dưới lại dày dặn kinh nghiệm hơn, tình duyên thì tốt đẹp hơn... đụng một chút là bị người khác nói cô ta đạp đầu cậu để leo lên, thì cô ta sẽ thấy dễ chịu sao? Hơn nữa, dù cậu có thích Tề Mặc hay không, thì chuyện anh ta theo đuổi cậu là sự thật. Nếu tớ là Tô San, thì dù nhìn kiểu nào cũng thấy cậu khó ưa.

    Tôi chỉ có thể cười khổ:
    - Vậy theo cậu, nếu như tớ không muốn đấu với em ấy, chỉ có thể từ chức?
    - Còn gì nữa? Giờ cô ta đã căm cậu rồi, nếu cậu không tới thì chỉ có thể lui thôi. Còn như không tranh, cũng không từ chức, cậu cứ đứng đó mà nuốt giận đi.

    Tôi im lặng.

    Chuyện từ chức kia, tôi thật chưa bao giờ nghĩ tới.

    Thật ra mà nói, tôi có chút sợ mấy loại chuyện như vậy, nói tôi lười biếng cũng được, nói tôi vô dụng cũng xong. Nhưng đúng là tôi không muốn lại mò mẫm đi tìm việc làm, một lần nữa phải thích ứng với môi trường xung quanh, càng không muốn tranh đua gì với người khác.

    Cho nên, cuối cùng tôi chỉ thở dài:
    - Chờ tớ phỏng vấn xong lần này rồi tính. Giờ mà xin nghỉ người ta lại bảo tớ vô tích sự nên từ chức để chuộc lỗi thì khổ.

    Tiểu Lâu liếc:
    - Tùy cậu thôi, tớ chỉ góp ý vậy, còn quyền quyết định là của cậu.
    Tôi gật đầu, đem cất tài liệu đi, sau đó chạy tới bật máy lên chơi game.


    TTV Translate - Ứng dụng convert truyện trên mobile

    Bàn luận và góp ý tại đây
    Lần sửa cuối bởi Tiếu hồng trần, ngày 03-06-2015 lúc 15:11.

  4. Bài viết được 3 thành viên cảm ơn::   [Hiện ra]
    diepkiemanh,Triêu Dương,vietstars,
  5. #33
    Tiếu hồng trần's Avatar
    Tiếu hồng trần Đang Ngoại tuyến Một giấc hồng trần
    Tiếu ngạo nhân gian
    Tiếu TiếuI'm a Gunner forever
    Thi Sĩ
    Moderator
    Ngày tham gia
    Mar 2013
    Đang ở
    Thính vũ hiên
    Bài viết
    7,833
    Xu
    135,862

    Mặc định

    Có người đến gần, có người rời xa
    Chương 32

    ----o0o----
    Tác giả: Phong hồn
    Dịch&biên: Triêu Dương

    Nguồn: www.tangthuvien.com


    Ngày hôm sau đi làm, tôi lại thử gọi tới phòng làm việc của Hướng Thiên Hàng. Vẫn là cô thư ký kia bắt điện thoại, giọng nói vẫn rất lịch sự, tao nhã, nhưng rõ ràng đã lạnh nhạt hơn hôm qua mấy phần. Tôi thở dài, lúc định dập máy thì cô ấy đột nhiên ngừng lại một chút, rồi hỏi:
    - Thật ngại quá, xin hỏi chị vừa nói là tạp chí nào?
    - Là XX Phong Thượng ạ!

    Cô ấy lại ngừng tiếp khoảng một, hai giây rồi hỏi tiếp:
    - Xin được hỏi chị tên là gì ạ?

    Tôi hơi nghi hoặc, còn chưa xác định sẽ tiếp nhận cuộc phỏng vấn hay không, thì cần gì phải hỏi cả tên tuổi của tôi? Nhưng tôi vẫn trả lời:
    - Tôi là Hoa Thất ạ!
    - Ừm. Cô thư ký nói tiếp: - Nếu phỏng vấn trong một tiếng thì ok. Vậy đi, để tôi hỏi lại tổng giám đốc, sắp xếp thời gian rồi sẽ gọi lại cho chị. Xin chị cho biết số điện thoại.

    Thái độ cô ta tự nhiên chuyển biến khiến tôi nhất thời ngẩn ra. Đến khi bên kia giục:
    - Hoa tiểu thư?
    Tôi mới vội vàng đưa số điện thoại cho cổ.

    Sau khi cúp điện thoại, tôi ngã người ra ghế, thở dài một hơi.

    A Tầm rót cho tôi cốc nước:
    - Không được thì thôi chị, dù sao Tô San cũng đâu làm được, nếu cô ta muốn nhân việc này mà kiếm chuyện với chị, em sẽ nói thay cho.

    Tôi cười, nhận lấy cốc nước:
    - Bọn họ đồng ý rồi.
    A Tầm ngẩn ra:
    - Hả? Cái gì?
    - Bọn họ đồng ý phỏng vấn rồi. Tôi lặp lại. - Lát nữa sẽ gọi lại báo thời gian.

    A Tầm không tin nhìn tôi, nhíu mày, rồi cười rộ lên:
    - Chị Thất, đúng là nhìn không thấu nha, chị thế mà thật sự làm được rồi.
    - Chị chỉ gọi điện thoại thôi, có lẽ là may mắn, đúng lúc Phương Thiên Hàng đang cần một tạp chí để tuyên truyền.

    A Tầm cười:
    - Tóm lại, chịu để chúng ta phỏng vấn là tốt rồi.
    - Ừm. Tôi gật đầu, Tuy rằng chị thấy thái độ của bọn họ hơi kỳ nhưng có thể hoàn thành tốt cuộc phỏng vấn này là được rồi.

    Một lát sau, thư ký của Phương Thiên Hàng gọi lại hẹn tôi 3h chiều tới công ty của họ. Bởi vì đối phương chỉ cho phép phỏng vấn một tiếng, tôi sợ đến lúc đó tôi lại không hỏi đúng trọng tâm thì sẽ lãng phí mất cơ hội. Thế nên, tôi định nói chuyện với Tô San, để em ấy tự đi phỏng vấn.

    Sau khi A Tầm biết chuyện, liền bày ra một vẻ mặt như gặp phải đứa ngốc, thở dài nặng nề, chat trên MSN:
    - Chị nghĩ chị làm vậy thì cô ta sẽ cảm kích chị sao? Chỉ sợ đến lúc phỏng vấn xong, ngay cả tên của chị cũng không được nhắc tới.
    - Chị cũng vốn không làm được gì mà. Tôi trả lời.

    A Tầm gõ lại một hàng dấu chấm.
    Tôi thì chỉ cười.

    Mặc dù Tô San có chỉa mũi dùi vào tôi đi chăng nữa, nhưng nói sao thì giờ em ấy cũng đang là cấp trên của tôi, không cần thiết phải khiến cho mối quan hệ giữa hai bên trở thành thù địch. Hơn nữa, tôi nghĩ nếu tôi nhượng lui vài bước, em ấy sẽ biết tôi không có ý muốn tranh đoạt gì với em ấy, sau đó có thể yên ổn làm việc với nhau.

    Kết cục, lúc 3h, Tô San gọi điện cho tôi, vội vàng giục tôi nhanh chóng tới công ty của Phương Thiên Hàng.

    Tôi không hiểu đầu cua tai nheo gì nhưng vẫn lâp tức chạy qua. Tô San đang đứng ở cửa chờ tôi, vẻ mặt nôn nóng, sốt ruột.
    - Sao thế? Tôi hỏi.
    Em ấy cười gượng:
    - Thư ký của họ nói là hẹn với Hoa tiểu thư, những người khác không được.

    Tôi ngớ người:
    - Gì nữa vậy? Chỉ là một cuộc phỏng vấn thôi, nếu đã đồng ý thì ai làm không được?
    - Khoan nói mấy chuyện này đã, nhanh lên đi. Lỡ một hồi họ lại muốn người khác nữa. Tô San nói, vội vàng tới thang máy.
    Tôi cũng nhanh chóng đi theo.

    Trên đường đi không ai nói gì, đến khi ra khỏi thang máy, Tô San đã tươi cười trở lại. Sự nôn nóng sốt ruột vừa rồi tựa như chỉ là ảo giác của tôi mà thôi.

    Mọi chuyện sau đó cũng khá thuận lợi, cô thư ký kia cũng không gây khó dễ gì nữa cả, chỉ xã giao mấy câu rồi dẫn chúng tôi tới phòng tổng giám đốc.

    Từ trước tới giờ, tôi rất ít khi giao tiếp với kiểu người này, hơn nữa còn nghe đâu Phương Thiên Hàng là thành danh sau một đêm, nên trong lòng tôi không tránh được có một vài thành kiến. Nên sau khi tới phòng làm việc của Phương Thiên Hàng, tôi có phần bất ngờ.

    Cả phòng làm việc rộng rãi sáng sủa, bài trí đơn giản nhưng lại không mất đi lịch sự, cộng thêm một vài bức thủy mặc trang trí vừa đủ, khiến căn phòng càng thêm trang nhã.

    Ngay cả bản thân của Phương Thiên Hàng cũng khiến tôi bất ngờ.

    Tôi vốn cho rằng, với thân phận của anh ta, thêm ấn tượng từ mấy lần gọi điện thoại, thì tôi ngỡ anh ta là kiểu người huênh hoang ngông cuồng, kết quả lại hoàn toàn trái ngược.

    Trong tư liệu nói anh ta ba mươi tám tuổi, nhưng bề ngoài lại trông trẻ hơn nhiều, thoạt nhìn cũng chỉ khoảng ba mươi. Dáng người tầm thước, đường nét trên gương mặt cũng rất nhu hòa, nổi lên phong phạm của dân trí thức. Nói chung, nếu trên đường mà đụng phải người này, rồi nói là ông trùm kinh doanh thì tôi thà tin rằng đây là một giáo viên còn hơn.

    Anh ta tiếp đãi chúng tôi rất lịch sự, nói năng nho nhã, lúc anh ta trả lời các câu hỏi của Tô San thậm chí còn phải nói là xuất khẩu thành chương luôn.

    Tuy rằng trước đó bị chậm trễ một chút nhưng bài phỏng vấn hoàn thành vẫn rất thuận lợi.

    Chúng tôi đứng dậy cáo từ.
    Phương Thiên Hàng bắt tay chúng tôi, rồi đưa một tấm danh thiếp cho tôi, cười nói:
    - Hoa tiểu thư, sau này nếu có gì cần đến tôi, thì cứ gọi vào số này.

    Tôi ngớ người, không hiểu anh ta có ý gì, chỉ có thể chớp mắt nhìn, quên cả việc nhận danh thiếp.

    Tô San vốn đã đi tới cửa, lúc này đứng lại khẽ ho một tiếng.

    Tôi mới hoàn hồn, vội cầm lấy danh thiếp của Phương Thiên Hàng, gật đầu cảm ơn rồi cùng Tô San ra ngoài.

    Mãi đến khi đã ra khỏi tòa cao ốc đó, tôi vẫn còn ngẩn ra.
    Người này có ý gì? Chúng tôi chỉ là lần đầu gặp mặt?

    Tô San hỏi:
    - Thì ra chị Thất quen biết với Phương Thiên Hàng hả?
    - Không hề quen. Tôi lắc đầu.
    - Ồồồ. Nàng kéo giọng, nhướng mày lên nhìn tôi rồi cười thành tiếng:
    - Thật là nhìn không ra nha.

    Nhìn em ấy cười như vậy, tôi bỗng cảm thấy lạnh hết cả lưng.

    Có lẽ A Tầm và Tiểu Lâu nói không sai, cho dù cho tôi không muốn thì trong lúc vô ý cũng đã kết thù mất rồi.


    TTV Translate - Ứng dụng convert truyện trên mobile

    Bàn luận và góp ý tại đây
    Lần sửa cuối bởi Tiếu hồng trần, ngày 22-05-2015 lúc 14:29.

  6. Bài viết được 4 thành viên cảm ơn::   [Hiện ra]
    quangtri1255,Soujiro_Seita,Triêu Dương,vietstars,
  7. #34
    Tiếu hồng trần's Avatar
    Tiếu hồng trần Đang Ngoại tuyến Một giấc hồng trần
    Tiếu ngạo nhân gian
    Tiếu TiếuI'm a Gunner forever
    Thi Sĩ
    Moderator
    Ngày tham gia
    Mar 2013
    Đang ở
    Thính vũ hiên
    Bài viết
    7,833
    Xu
    135,862

    Mặc định

    Có người đến gần, có người rời xa
    Chương 33

    ----o0o----
    Tác giả: Phong hồn
    Dịch&biên: Triêu Dương

    Nguồn: www.tangthuvien.com


    Lúc quay về công ty, Tô San đi thẳng về phòng làm việc của mình. Tôi vừa ngồi vào chỗ thì A Tầm đã hỏi:
    - Sao rồi chị?

    Tôi cười:
    - Ngon lành! Phương Thiên Hàng không khó tiếp xúc như chị nghĩ, buổi phỏng vấn cũng thuận lợi.
    - Em không có hỏi Phương Thiên Hàng. A Tầm thở dài, hất hất cằm về phía phòng làm việc của Tô San.
    - Cũng tốt, không có chuyện gì. Tôi cười.

    A Tầm không nói gì thêm, sau đó ai làm việc đó, hết giờ thì chào nhau một tiếng rồi đường ai nấy đi.

    Lúc tới cửa thì tôi gặp Tề Mặc.
    - Đi ăn chung chứ? Anh cười hỏi.

    Tôi nghĩ tới những lời Tiểu Lâu nói ngày hôm qua, nên hơi chần chờ.

    Tề Mặc liền hỏi tiếp:
    - Em có hẹn sao?
    - Không có. Tôi lắc đầu cười: - Chỉ là em nghĩ, chúng mình nên giữ chút khoảng cách trước đã.
    - Lý do? Anh ngừng một chút rồi tiếp: - Hay bởi vì ai đó?

    Tôi cau mày, trong lúc đang nghĩ xem nên trả lời anh thế nào thì thấy Tô San bước từ trong thang máy ra, cười gật đầu chào tôi, rồi quay sang Tề Mặc:
    - Ồ thật tốt quá, Tề tiên sinh vẫn chưa đi.

    Tề Mặc cười:
    - Sao thế? Có chuyện gì hả?

    Tô San cũng cười híp mắt:
    - Bản thảo hôm trước em đã sửa lại theo ý anh và gửi qua mail cho anh rồi đấy.

    Tề Mặc gật đầu:
    - Ừ, đó tôi sẽ xem.
    Tô San nói tiếp:
    - Còn có chuyện Tề tiên sinh nói sửa đổi chuyên mục hôm trước, em vừa có vài ý tưởng mới.

    Nhân lúc hai người họ đang nói chuyện, tôi im lặng đứng lách sang một bên, lạy trời Tề Mặc cảm thấy hứng thú với ý tưởng mới kia của Tô San rồi quay về làm việc, vậy tôi có thể thoải mái rời đi rồi.

    Không ngờ động tác của tôi lại bị Tề Mặc nhìn thấy. Anh cau mày nhìn tôi rồi mỉm cười nói với Tô San:
    - Hôm nay vất vả cho em rồi, về nghỉ sớm đi. Ngày mai chúng ta sẽ bàn chuyện sửa đổi sau.

    Tô San nhìn theo ánh mắt của anh, liếc qua tôi một cái, rồi gật đầu cười:
    - Dạ vâng, tạm biệt Tề tiên sinh.

    Đó, nhìn xem, đó cũng chính là nguyên nhân mà tôi muốn giữ khoảng cách với Tề Mặc.

    Tôi nhìn bóng lưng thướt tha của Tô San, thở dài.
    - Than thở cái gì? Tề Mặc hỏi.

    Tôi ngoái đầu liếc anh một cái:
    - Làm gì mà anh gấp gáp đuổi người ta đi thế?
    - Tan sở không nói chuyện vông việc, đó không phải là nguyên tắc của em sao? Anh chỉ học theo thôi. Tề Mặc cười.

    Tôi cũng cười theo:
    - Người ta là ý ở ngoài lời, anh phải nên mời người ta đi ăn, rồi vừa ăn vừa bàn chuyện, không phải là sẽ tâm đầu ý hợp hơn đi với em sao?

    Anh nhìn tôi một lúc, rồi bật cười:
    - Em để tâm à?

    Anh ta dường như lại rất cao hứng?

    Tôi ngẩn người ra một lúc mới hiểu được anh tưởng tôi đang ghen.

    Ôi, đúng là với mối quan hệ hiện giờ giữa chúng tôi cộng thêm việc Tô San có tình ý với anh, thì hẳn là tôi nên thấy khó chịu. Nhưng trong lòng lại hiểu rõ, vừa rồi, đúng là tôi có phần để tâm, nhưng là để tâm xem sau này làm sao làm ở cùng với Tô San đây, hoàn toàn chẳng liên quan gì tới chuyện ghen tuông gì ở đây cả.

    Cho nên, anh nhìn tôi cười như vậy khiến tôi nhất thời không biết phải nói gì, chỉ đành đảo mắt, cúi đầu.

    Tề Mặc thì chỉ cười, vừa đưa tay cầm lấy tay tôi vừa nói:
    - Anh cũng là ý ở ngoài lời, cũng có chuyện muốn nói với em, không biết Thất Thất có thể nể mặt đi ăn với anh không?

    Tôi im lặng một chút rồi cũng đồng ý, theo Tề Mặc lên xe của anh.

    Tề Mặc lái qua hai con phố mới khẽ cười:
    - Tô San nói lần này có thể phỏng vấn Phương Thiên Hàng thuận lợi có công em rất lớn.
    - Làm gì có? Phỏng vấn là Tô San làm, bản thảo cũng do cô ấy viết. Chẳng liên quan gì em cả.
    - Nhưng cô ấy nói nếu không có em, thì đến cơ hội để phỏng vấn cũng không có.
    Tề Mặc nhìn sang tôi:
    - Anh từng gọi điện cho Phương Thiên Hàng, cũng bị từ chối thẳng thừng.

    Chuyện này, đến tôi cũng không biết thể hiểu nổi đây.
    - Có khi do hôm nay, tâm trạng của anh ta đang thoải mái thôi.
    - Quen em lâu vậy, anh không biết em lại quen biết với nhân vật lớn như thế. Tề Mặc cười.

    Không biết Tô San nói gì với anh, nhưng không phải tôi đã giải thích rõ ràng sao? Tôi thở dài:
    - Thật sự, chính em cũng không biết. Hôm nay là em gặp anh ta lần đầu.
    - Thật? Anh lại nghiêng sang nhìn tôi, mắt sáng rực.
    - Thật! Tôi lại thở dài: - Anh tập trung lái xe được không? Nhìn đường đi, cứ vậy lần sau em không dám ngồi xe anh nữa đâu.

    Anh bật cười, quay đầu đi nhìn thẳng về phía trước, hỏi:
    - Em muốn ăn gì?
    - Gì cũng được ạ.

    Tôi dựa vào ghế, nghiêng đầu nhìn từng tấm biển bên ngoài lóe qua.

    Một lúc sau, Tề Mặc hỏi dò:
    - Giận anh? Xin lỗi, anh chỉ cảm thấy có chút không ngờ được.
    - Không có. Tôi thuận miệng đáp, sau đó mới hiểu ra, anh hỏi về Phương Thiên Hàng, không phải vì vấn đề công việc, mà bởi vì tôi.

    Một người đàn ông như Phương Thiên Hàng, lại vì tôi mà phá lệ, rất dễ khiến người ta nghi ngờ, huồng chi giới truyền thông vốn đầy thị phi, nếu Tô San còn thêm mắm dặm muội nữa, Tề Mặc có muốn không đa tâm cũng khó.

    Nhưng anh để ý đến những chuyện này, đơn giản là vì anh để ý đến tôi.

    Ngược lại, tôi thì sao, biết rõ Tô San đang theo đuổi anh, thế nhưng ý nghĩ duy nhất của tôi lại là muốn giữ khoảng cách.

    Tuy đã đồng ý thử qua lại, nhưng thế này... thì thật là quá đáng?

    Đối với người đàn ông bên cạnh này, rõ ràng là không thật lòng yêu mến, nhưng cũng không dứt khoát cự tuyệt.

    Có lẽ lời giận dỗi ngày hôm đó của anh không sai, tôi thật là đang lợi dụng anh.

    Từ khi bắt đầu, hết lần này tới lần khác.
    Chỉ vì anh yêu tôi!

    Đồng ý hẹn hò với anh, hưởng thụ sự chăm sóc của anh, ngầm đồng ý sự theo đuổi của anh. Thậm chí, thi thoảng còn nghĩ dù tôi có thế nào, cũng sẽ có người sẵn sàng lấy tôi.

    Bọn họ đều bảo Thẩm Độ là đồ khốn kiếp bạc tình, nhưng thật ra, tôi còn tệ hơn cả Thẩm Độ.

    Chí ít, Thẩm Độ sẽ không lợi dụng tình cảm của người khác, sẽ không biến ai thành thế thân.

    Nhắm mắt, tôi kìm không được mà cười tự giễu.

    Tô San ghét tôi, không phải là vô cớ.

    Nghe tôi cười, Tề Mặc liền hỏi:
    - Sao thế?
    - Em thấy hổ thẹn. Tôi nói: - Em chỉ là một kẻ tệ mạt, không đáng để anh quan tâm...

    Anh nghiêng đầu sang nhìn, rồi bật cười:
    - Gì vậy? Lương tâm đột nhiên thức tỉnh sao?

    Tôi cúi đầu im lặng.
    Tề Mặc vươn tay sang cầm tay tôi, nói nhẹ nhàng:
    - Không sao, cứ từ từ, em còn cả đời để đền lại cho anh.

    Giọng nói của anh rất dịu dàng, bàn tay của anh cũng rất ấm áp, trong khoảnh khắc đó, tôi tựa như bị mê hoặc mà khẽ gật đầu.


    TTV Translate - Ứng dụng convert truyện trên mobile

    Bàn luận và góp ý tại đây

  8. Bài viết được 3 thành viên cảm ơn::   [Hiện ra]
    quangtri1255,Triêu Dương,vietstars,
  9. #35
    Tiếu hồng trần's Avatar
    Tiếu hồng trần Đang Ngoại tuyến Một giấc hồng trần
    Tiếu ngạo nhân gian
    Tiếu TiếuI'm a Gunner forever
    Thi Sĩ
    Moderator
    Ngày tham gia
    Mar 2013
    Đang ở
    Thính vũ hiên
    Bài viết
    7,833
    Xu
    135,862

    Mặc định

    Có người đến gần, có người rời xa
    Chương 34

    ----o0o----
    Tác giả: Phong hồn
    Dịch&biên: Triêu Dương

    Nguồn: www.tangthuvien.com


    Tối online trò chơi tôi lại gặp Bạch Hiểu Trì, vốn là đi ngang một địa đồ để làm nhiệm vụ thì thấy Bạch Hiểu Trì đang ở đây luyện cấp. Khác với thái độ tùy ý ngày trước, lúc này hắn đang cố gắng đánh quái, hết con này đến con khác.

    Tôi bèn đứng lại nhìn một lúc.

    Khi hắn nhìn thấy tôi, liền tranh thủ gõ một cái mặt cười giữa lúc đánh quái.

    Thế nên, tôi cũng chào lại:
    - Hi, hôm nay không đi chờ Thẩm Độ nữa hả?

    Hắn ngồi xuống nghỉ ngơi, cười ngượng ngùng:
    - Thật ngại, hình như lúc trước tớ đã làm nhiều chuyện điên rồ, nói những lời ngu ngốc, khiến bạn chê cười rồi.

    - Hả?

    - Nói cho cùng, đây chỉ là một game online thôi, mỗi người đều có quyền chọn cách chơi mình thích, chơi hay không chơi nữa cũng là quyền của mỗi người.
    Hắn cười cười:
    - Là tớ quá ngây thơ, tùy hứng. Tự ý áp đặt lý tưởng của mình lên người khác, không nghĩ đến lập trường của người ta...

    Thẩm Độ là lý tưởng của cậu ta thật sao? Tôi nhíu mày, có lẽ cậu ta giống như một đứa trẻ điên cuồng sùng bái thần tượng của mình hơn là cái ý tưởng hôm trước mà Dịch Hàn đã nói. Vì vậy, tôi cũng cười hỏi:
    - Vậy giờ bạn muốn chơi game này thế nào?

    - Tớ không biết nữa. Nhưng ít ra thì tớ muốn luyện cấp lên cao một chút, đi tới những chỗ có phong cảnh tươi đẹp mà Thẩm Độ đã từng nói, hoặc những nơi đặc biệt khác.

    Tôi gật đầu:
    - Đúng là với đẳng cấp hiện giờ của bạn, không đi đâu xa nổi cả. Chỉ là, nếu bạn chỉ đánh những Thụ tinh thảo quái này thì có đánh cả tháng cũng không lên mấy cấp đâu.

    Hắn lại cười ngượng:
    - Nhưng tớ lại không đánh nổi những quái khác. Đẳng cấp của tớ quá thấp, thao tác lại không thành thạo.

    - Để tớ kéo bạn.

    Hắn nhìn tôi, nháy mắt đến mấy cái:
    - Thật không?

    - Tất nhiên. Đằng nào tớ cũng tiện đường đi đánh Hùng chưởng để làm nhiệm vụ. Đến lúc đó tớ sẽ trụ quái, bạn đứng ở xa dùng hỏa tiễn để đánh. Không có vấn đề gì chứ?

    Hắn vội vàng gật đầu:
    - Ừ. Không vấn đề.

    - Vậy thì, đi thôi.

    Sau khi đến Rừng rậm Mê Thất, chúng tôi theo như phân công lúc đầu để đánh quái.

    Đại khái, khi tôi đánh chết được chục con thì Bạch Hiểu Trì mới mài chết được một con.

    Cũng chỉ có thể dùng từ "mài" để miêu tả mà thôi.

    Điểm tổn thương của hắn đánh ra, quả thật khiến ta đứng bên cạnh nhìn mọi người mà xấu hổ, lại còn thường đánh không trúng. Nhưng được cái sau khi quái chết, kinh nghiệm thật không ít. Nhiệm vụ thu thập hùng chưởng của tôi còn chưa xong thì hắn đã thăng liền hai, ba cấp.

    Tiếp đó thì Dịch Hàn chat mật hỏi tôi đang ở đâu.

    - Đang đánh gấu làm nhiệm vụ, thuận tiện kéo người mới. Cậu có muốn tới không?

    - ... Không đi! Đánh cái này không có tính khiêu chiến gì. - Dịch Hàn nói. - Chanh Tử nói lễ giáng sinh sẽ đến thành phố C, muốn gọi mọi người cùng tổ chức bữa tiệc No-el, cậu có tới không?

    Tôi nhíu mày, không muốn đi. Tôi thật sự không biết sẽ dùng thân phận gì để nói chuyện với Chanh Tử. Bèn nói:
    - Không đi, lễ Giáng Sinh tớ có hẹn rồi.

    - Hả? Có hẹn?
    Cậu ta dường như khá kinh ngạc:
    - Thất Thất, cậu đang hẹn hò hả? Với ai thế? Tớ có biết không?

    - Đồ bà tám! - Tôi nói: - Lúc nào chín muồi sẽ nói cho cậu biết.

    - Bộ đợi đến lúc đãi tiệc cưới hả? Phải dẫn đi giới thiệu để mọi người có thể diện kiến, khảo sát giúp cậu nha.

    - Đừng hòng, không thể để anh ấy biết tớ ở trong game quen với một tên biến thái đóng giả con gái được.

    Dịch Hàn lâu không nói gì, mãi tới lúc tôi đánh chết thêm hai con cự hùng, mới hỏi:
    - À có chuyện này... chuyện là... gần đây Tiểu Lâu có bạn trai à?

    - Hả?
    Tôi cả kinh, quên cả chuyện đánh quái làm thiếu chút nữa bị con gấu đập chết. May có Bạch Hiểu Trì phóng một chiêu băng thuật qua đây làm nó đóng băng mất một hai giây. Tôi vội vàng uống dược, rồi phóng vài mũi tên kết liễu nó. Tôi quay sang cảm ơn Bạch Hiểu Trì trước mới hỏi Dịch Hàn:
    - Cậu mới nói cái gì? Tiểu Lâu sao?

    - Hả? Cậu không biết à? Còn tưởng các cậu thân thiết như vậy, có thể hỏi thăm được một chút chứ.

    - Cậu ấy không có nói với tớ. Nhưng sao cậu lại hỏi chuyện này?

    - Hôm qua lúc tan ca đứng chờ xe, tớ thấy cậu ấy ngồi trong xe một người đàn ông, vừa nói vừa cười, nhìn rất thân mật.

    Tôi không khỏi giật mình, mấy giây sau mới hỏi tiếp:
    - Cậu có nhìn lầm hay không?

    Cậu ta cũng im lặng mấy giây mới hỏi ngược lại:
    - Cậu nghĩ tớ sẽ nhìn lầm Tiểu Lâu sao?

    Tôi gõ lại một dòng dấu chấm lửng, sau đó nói:
    - CÓ lẽ là đồng nghiệp thôi, đi nhờ xe hoặc gì đó.

    Dịch Hàn cũng trả lời lại bằng một dòng dấu chấm lửng.

    ... Được rồi, cả hai chúng tôi đều biết Tiểu Lâu không phải là kiểu người tùy tiện đi cùng xe với đồng nghiệp, lại còn biểu hiện thân mật.

    Thế nên tôi thở dài, hỏi:
    - Là người thế nào? Chúng ta có quen không?

    Hắn một lúc không đáp, tôi liền cảm thấy lo lắng không yên, cảm thấy giống như trái tim đang nhảy lộp bộp. Tưởng như cả thế kỷ trôi qua, Dịch Hàn mới nói:
    - Không quen, là một người đàn ông khoảng ba mươi mấy tuổi, dáng vẻ lịch sự.

    Tôi thở dài một cái, một mặt tự mắng mình lo lắng cái gì, nhưng mặt khác lại cảm thấy mất mát cùng thất bại.

    Tôi nghĩ, tôi đúng là làm người quá thất bại.

    Cấp trên thì chê không có chí tiến thủ, đồng nghiệp thì ghét bỏ, bạn bè kết hôn nhưng tôi đến lúc cũng không biết chồng nàng là ai.

    Còn Tiểu Lâu, là bạn thân nhất của tôi.

    Nếu hôm nay Dịch Hàn không nghìn nhầm thì rõ ràng là nàng đối với chuyện tình yêu này có gì đó không đúng.

    Nàng có tâm sự!
    Thế nhưng, nàng lại không muốn nói với tôi.

    Từ trước tới giờ, rốt cuộc tôi đang làm cái gì?

    Tới khi tôi dứt khỏi suy nghĩ thì Dịch Hàn đã log-out tự lúc nào, Bạch Hiểu Trì thì đang im lặng ngồi bên cạnh tôi.

    Tôi gõ một cái mặt cười, nói:
    - Ngại quá, vừa nãy đang nói chuyện với bạn.
    Sau đó tôi nhìn quanh, đang tính tìm cự hùng để đánh tiếp thì Bạch Hiểu Trì đã nói:
    - Hôm nay tới đây thôi?

    - Hả?
    Tôi quay đầu nhìn hắn, hắn đúng là chưa thật sự thích luyện cấp, mới thế này đã thôi rồi.

    Bạch Hiểu Trì nói:
    - Hình như bạn có vẻ bất an, hay là log-out sớm nghỉ ngơi đi?

    Với tâm trạng bây giờ, tôi làm sao nghỉ ngơi được? Tôi cười cười:
    - Tớ còn chưa muốn ngủ.

    - Ừm.
    Hắn chỉ đáp vậy, cũng không nói thêm gì, chỉ ngồi ở đó.

    Tôi cũng ngồi im.

    - Nói chuyện đi.
    Bạch Hiểu Trì mở miệng.

    Tôi ngẩn ra, hỏi: - Nói cái gì?

    - Gì cũng được. - Hắn cười. - Lúc tâm tình không tốt, nếu nói ra được sẽ thấy thoải mái hơn.

    Có lẽ bởi vì hắn nói thế hoặc do bầu không khí lúc này mà tôi bỗng nhiên rất muốn nói chuyện. Thế nên, tôi kể với cậu ta chuyện của tôi và Thẩm Độ.

    Mở đầu bằng câu: "Tớ rất rất thích một người", rồi sau đó là chuyện chúng tôi quen biết thế nào, chơi với nhau ra sao, rồi ở cùng một chỗ, cho đến lúc chia tay, đến cả chuyện gần nhất, đều nói ra hết. Chỉ trừ tên thật mà thôi.

    Sau khi nói ra, hình như thật sự thoải mái hơn.

    Hoặc có lẽ con người đều như vậy, khi ở trước mặt một người xa lạ, thì càng dễ thấy thoải mái.

    Bạch Hiểu Trì chỉ im lặng lắng nghe. Đến lúc tôi nói xong, một lát hắn liền hỏi:
    - Cậu khóc à?

    Tôi ngẩn ra.

    Không có!

    Tôi đưa tay sờ lên mặt, không hề rơi lệ.

    Trước đây, chỉ là chỉ nhắc tới tên Thẩm Độ thôi đã dễ dàng chảy nước mắt, còn bây giờ ý nghĩ muốn khóc cũng không có.

    Tôi không nhịn được cười khổ, hỏi Bạch Hiểu Trì:
    - Nếu như tớ đang khóc, thì cậu sẽ thế nào?

    Hắn im lặng một chút rồi cười:
    - Tớ không biết! Cách nhau mạng internet như vầy, huống hồ tớ cũng không biết cách đối xử với con gái.

    - Vì sao? Không lẽ xung quanh cậu không có bạn bè hay đồng nghiệp gì là con gái sao?

    - Ngược lại thì có, là quá nhiều. Tớ có hai chị gái, sau đó là đi học, rồi đi làm, lúc nào cũng đầy con gái. Nên luôn bị các nàng trêu đùa, tớ thì lại nhát, nên không biết phải làm thế nào.

    Tôi nghĩ đến chuyện hắn ở trong trò trò chơi thì bị con gà con bắt nạt, oải ngoài thì bị các nữ sinh ăn hiếp. Không khỏi buồn cười:
    - Có gì mà không biết. Bị bắt nạt thì phải bắt nạt lại chứ sao nữa.

    - Nhưng hình như chuyện chọc ghẹo nữ sinh không tốt lắm?

    Cậu ta lại còn rất phong độ nữa. Tôi cười:
    - Nói như vậy, tiểu tử ngươi căn bản là thích thú chuyện bị chọc phá đó?

    - Sao có thế?

    - Nếu không phải thì sao lại ngoan ngoãn chịu bị khi dễ như vậy?

    - Các nàng cũng không có ý xấu, sao tớ có thể trả thù lại được? Cùng lắm là tớ né đi, không để ý tới họ thôi...

    - ... Cậu thật là một người tốt.

    - ... Đây là... "phát thẻ" đúng không?

    Tiểu bạch kiểm ngây ngô này vậy mà cũng biết cái gì gọi là "phát thẻ" nữa!

    Tôi ở bên này máy tính, nhịn không được mà bật cười. Chủ đề câu chuyện cũng vì vậy mà thay đổi.

    Hôm đó, ở trong trò chơi, Bạch Hiểu Trì hàn huyên với tôi suốt đêm. Còn Tiểu Lâu, mãi đến sáng vẫn chưa trở về!

    TTV Translate - Ứng dụng convert truyện trên mobile

    Bàn luận và góp ý tại đây

    Lần sửa cuối bởi Tiếu hồng trần, ngày 28-10-2016 lúc 00:40.

    ---QC---


  10. Bài viết được 2 thành viên cảm ơn::   [Hiện ra]
    quangtri1255,vietstars,
Trang 7 của 7 Đầu tiênĐầu tiên ... 567

Thông tin về chủ đề này

Users Browsing this Thread

Có 1 người đang xem chủ đề. (0 thành viên và 1 khách)

DMCA.com Protection Status