TTV Translate - Ứng dụng convert truyện trên mobile
Hướng dẫn đăng truyện trên website mới
Đăng ký convert hoặc Thông báo ngừng
Trang 1 của 7 123 ... CuốiCuối
Kết quả 1 đến 5 của 35

Chủ đề: Có người đến gần, có người rời xa - Phong Hồn(Chương 34)

  1. #1
    losedow's Avatar
    losedow Đang Ngoại tuyến Tiếu Ngạo Giang Hồ Giang Hồ Vạn Ngữ Thông
    Ngày tham gia
    Jun 2010
    Bài viết
    2,755
    Xu
    6,572

    Mặc định Có người đến gần, có người rời xa - Phong Hồn(Chương 34)

    Có người đến gần, có người rời xa
    Tác giả: Phong Hồn
    Dịch: Losedow

    Giới thiệu:

    Cô thích một người đàn ông mười mấy năm, từ hàng xóm trở thành anh em, lại từ người yêu trở lại thành bạn. Không thể rũ bỏ, lại không thể vãn hồi. Bề ngoài dứt khoát buông tay, trong lòng lại luôn có một lớp kén mang tên anh.
    Nhìn những người bạn gái bên cạnh lần lượt chìm nổi trong biển tình, cô cho rằng mình sẽ không bao giờ cắt đứt được sợi tơ tình với anh, lại không biết rằng mùa xuân đã đến.
    Xuân về hoa nở, phá kén hóa bướm.
    Trò chơi tình ái, hợp rồi lại tan, chẳng qua là một người đến gần, nhưng người kia lại rời xa.
    ---QC---


  2. Bài viết được 22 thành viên cảm ơn::   [Hiện ra]
    canbothang,kingorchid,niemdc,odin,quangtri1255,Triêu Dương,Ui_da,vietstars,
  3. #2
    losedow's Avatar
    losedow Đang Ngoại tuyến Tiếu Ngạo Giang Hồ Giang Hồ Vạn Ngữ Thông
    Ngày tham gia
    Jun 2010
    Bài viết
    2,755
    Xu
    6,572

    Mặc định

    Có người đến gần, có người rời xa

    Tác giả: Phong Hồn
    Dịch: Losedow

    Chương 1


    Chương 1
    Mười rưỡi tối.
    Trong trò chơi vẫn còn rất náo nhiệt, tôi ngồi ở cửa thành một lát, bên cạnh đông vui tấp nập, thỉnh thoảng có người đến chào hỏi với biểu tượng mặt cười trên đầu, tôi cũng luôn đáp lại bằng một biểu tượng mặt cười. Trong máy chủ này, tôi là một người nổi tiếng. Nói một cách chính xác, nhân vật game tôi đang dùng bây giờ là một người nổi tiếng.
    Nó tên là Thẩm Độ.
    Thánh kỵ sĩ cấp chín mươi chín.
    Mặc dù không thể nói là vô địch nhưng cũng chẳng kém vô địch bao xa.
    Đây không phải tài khaonr của tôi, đây là của Thẩm Độ.
    Khi anh đăng kí tài khoản này, tôi còn cười anh, nói: "Làm gì có ai dùng tên thật của mình để đăng ký cho nhân vật trong trò chơi chứ?"
    Anh nhíu mày, nói: "Có vấn đề gì đâu? Dù sao trong trò chơi anh cũng sẽ không thay đổi thành người khác. Nó chính là anh, anh chính là nó".
    Bây giờ nghĩ lại, quả đúng là không sai.
    Con người có tên Thẩm Độ này, bất kể là ở đâu, bất kể là khi nào, bất kể gặp chuyện gì, đều sẽ không thay đổi.
    Thẩm Độ vĩnh viễn là Thẩm Độ!
    Đúng như anh nói, trong trò chơi anh vẫn là chính mình không hề thay đổi: Điên cuồng luyện cấp, tìm quái vật mạnh nhất để chiến đấu, bị giết lại tiếp tục luyện cấp, thăng cấp xong lại đi; Dốc hết sức lực kèm cặp người mới chơi, thậm chí nhiệt tình đến mức bán trang bị của mình để mua đồ cho người anh mới chỉ gặp một vài lần trong trò chơi khi người đó chuẩn bị đi thực hiện nhiệm vụ; Ghét ác như thù, lấy bạo lực trị bạo lực, từ khi còn là một người mới chơi đã thích xen vào việc của người khác, lúc đầu luôn bị người khác giết, sau đó giết người đến mức tên nhân vật biến thành màu đỏ, cuối cùng đến khi chỉ cần có Thẩm Độ online là cả máy chủ sẽ không có sự kiện người chơi đánh nhau (PK) ác ý.
    Thậm chí trong thái độ đối với trò chơi, anh vẫn giữ nguyên đặc điểm thiếu kiên nhẫn, thích mới mẻ của mình. Mới chơi trò chơi LK này được có mấy tháng, lòng nhiệt tình của anh cũng xuống dốc không phanh trái ngược với mức độ quen thuộc tăng dần. Một đặc điểm khác của anh là quả quyết, khi đã chán thì nhất định sẽ không chạm tới một lần, không nhìn tới một cái.
    Thẩm Độ là bạn tôi.
    Hoặc còn có thể dùng những xưng hô khác: thanh mai trúc mã, hàng xóm, bạn học, cùng hội cùng thuyền, anh em chí cốt, và... bạn trai cũ.
    Từ nhỏ chúng tôi đã lớn lên cùng nhau, chơi đùa cùng nhau, cùng đi học, cùng về nhà, cùng nghịch ngợm, cùng bị phạt, hầu như chia sẻ cho nhau tất cả mọi bí mật của mình.
    Từ nhỏ Thẩm Độ đã rất được hoan nghênh, anh hào phóng, rộng lượng, nghĩa khí, lại rất có tinh thần kỵ sĩ đối với nữ sinh, cho nên bất kể là nam hay nữ đều rất có cảm tình với anh. Sau đó đến khi đọc truyện Thiên long bát bộ, gấp sách lại, tôi thở dài nhìn Thẩm Độ đá bóng ngoài sân. Khi đó tôi nghĩ, nếu như Tiêu Phong đầu thai đến thời hiện đại, anh ta nhất định sẽ tên là Thẩm Độ.
    Sau khi lớn lên, tính cách hào hiệp giống như trong tiểu thuyết võ hiệp của anh càng thêm rõ ràng. Giáo viên và phụ huynh càng ngày càng đau đầu với anh, nhưng trong đám bạn cùng lứa tuổi, anh lại càng ngày càng được hoan nghênh. Trong mắt một đám nữ sinh háo sắc, anh quả thực giống như một vị thần hạ phàm lấp lánh ánh vàng. Mà khuyết điểm duy nhất của vị thần này là thích mới mẻ, anh vĩnh viễn không thể kháng cự sức hút của những sự vật mới mẻ, mà một khi đã thích là sẽ một lòng lao tới với một lòng nhiệt tình giống như đã đốt cháy tính mạng, sau đó nhanh chóng bùng cháy rực rỡ, cuối cùng ngay cả chạm cũng chẳng muốn chạm vào lấy một lần. Chẳng hạn như bóng rổ, chẳng hạn như đua xe, chẳng hạn như... phụ nữ.
    Từ thời cấp hai, tôi không nhớ nổi anh đã từng có bao nhiêu bạn gái, chỉ nhớ rõ người anh yêu lâu nhất là một tháng lẻ ba ngày, còn người nhanh nhất thì thậm chí còn chưa đến một tuần.
    Tôi và anh yêu nhau lâu nhất, cũng chỉ có năm tháng hai mươi mốt ngày. Vốn tưởng rằng với những gì hai người hiểu rõ về nhau sau bao nhiêu năm tháng sống bên nhau như vậy, tình yêu của tôi và anh sẽ dài lâu một chút, thậm chí từ đó anh có thể ổn định tình cảm của mình, ai dè ngay cả nửa năm cũng không giữ nổi.
    Nhưng tôi không hận anh.
    Càng thú vị là tất cả mọi phụ nữ từng qua lại với anh đều không hận anh.
    Khi tối còn chưa phải bạn gái của anh, có một nữ sinh đã chia tay anh uống rượu say, là bạn tốt nhất của Thẩm Độ, tôi cảm thấy rất không yên tâm, rất thông cảm chạy tới chăm sóc cô ấy. Cô gái đó vừa khóc vừa nói, cô ấy còn yêu anh, cô ấy sẽ yêu anh mãi mãi. Anh quay đi chỉ là vì cô ấy còn chưa đủ tốt. Tôi cảm thấy hơi kì lạ, hỏi cô ấy vì sao không hận anh, cô ấy nói, cô ấy không thể nào hận anh được, bởi vì thời gian ở bên cô ấy, anh thật sự yêu cô ấy.
    Đến tận lúc chúng tôi yêu nhau, tôi mới rõ ràng ý cô gái đó là gì.
    Lúc anh nói yêu tôi là lúc anh thật sự yêu tôi, yêu đến mức trong mắt không thể chứa được bất cứ thứ gì khác. Khi anh yêu một người, anh sẽ không nhìn thẳng bất cứ phụ nữ nào khác, tình yêu mãnh liệt đó đủ để thỏa mãn lòng hư vinh của bất cứ người phụ nữ nào.
    Có điều ngọn lửa bùng cháy càng mãnh liệt lại càng dễ tắt.
    Có một ngày tôi không còn nhìn thấy tình yêu trong mắt anh nữa, tôi biết đại khái thời gian đã đến.
    Hôm đó tôi đi làm về sớm, nấu một mâm cơm ngồi đợi anh.
    Lúc về, anh hơi giật mình nhưng không nói gì. Sau khi cơm nước xong anh cũng không nói gì, chỉ lẳng lặng ngồi đó, vẻ mặt hơi tỏ ra bối rối bất an.
    Dọn dẹp bát đũa xong, tôi ngồi xuống đối diện với anh, nhẹ nhàng hỏi: "Không có lời gì muốn nói với em sao?"
    Dường như anh thở phào nhẹ nhõm, nhẹ nhàng cười cười: "Thất Thất, em thật sự hiểu anh".
    Tôi cũng cười, nói: "Đương nhiên, là bạn bao nhiêu năm cơ mà!"
    Anh nắm tay tôi, hỏi: "Chúng ta vẫn là bạn chứ?"
    Tôi gật đầu: "Đúng vậy, dù sao cũng đã từng kết nghĩa mà!"
    Thế là anh đứng lên, nhẹ nhàng ôm tôi, nói: "Cảm ơn!"
    Một cái ôm xã giao, lạnh như băng.
    Một giọng nói xã giao, quyết đoán.
    Tôi cũng ôm anh một cái rất xã giao, sau đó buông tay, lui lại, mở cửa: "Vậy thì, mời anh!"
    Anh gật đầu, móc chìa khóa ra trả tôi, sau đó đi ra ngoài.
    Tôi nhìn bóng lưng anh, đột nhiên có thứu gì đó trào lên, nghẹn lại ở cổ họng. Tôi vô thức gọi thành tiếng: "Thẩm Độ!"
    Anh quay đầu lại: "Có chuyện gì thế?"
    Vẻ mặt anh giống như đang nói chuyện với một người bạn cũ đã quen biết nhiều năm. Đúng vậy, tôi đã trở lại thành một người bạn của anh. Tôi hít vào một hơi, cũng lộ ra một nụ cười lạnh nhạt: "Bao giờ anh đến lấy đồ? Hay là để em gửi cho anh?"
    Anh dừng lại một hai giây, sau đó giơ tay phóng khoáng: "Tùy em xử lý".
    "Vậy tốt", tôi mỉm cười, "Tạm biệt!"
    Anh cũng cười: "Tạm biệt!"
    Sau đó tôi đóng cửa lại.
    Từ đó trở đi, Thẩm Độ không còn xuất hiện trước mặt tôi, còn tôi thì bắt đầu mất ngủ thường xuyên.
    Dù sao đột nhiên bên cạnh thiếu nhiệt độ của một người, tôi cũng cần có thời gian thích ứng.
    Một tuần sau, tôi bắt đầu thử dùng tài khoản của Thẩm Độ để đăng nhập trò chơi.
    Không có bất cứ trở ngại nào, tôi luôn luôn đoán mật khẩu của anh rất chính xác, còn anh thì rõ ràng đã lâu không vào trò chơi này.
    Tôi nói chuyện bằng khẩu khí của anh, tôi đối xử với mọi người với thái độ của anh, tôi chơi trò chơi theo đúng cách của anh, làm như anh vẫn còn ở nơi này, hoặc, làm như tôi chính là anh.
    Với những gì tôi hiểu anh sau bao nhiêu năm như vậy, bắt chước anh trong một thế giới ảo là một chuyện dễ như trở bàn tay đối với tôi.
    Có người biết rõ, có người không biết.
    Thời gian trên máy chủ hiển thị: 23:00. Tôi gõ biểu tượng tạm biệt chào mọi người.
    Tiếng trả lời tới tấp hiện lên: Chúc Thẩm đại ca ngủ ngon. Bye bye Thẩm Độ ca ca. Thẩm Độ, hẹn gặp lại.
    Tôi cười, tắt máy tính.
    Rôi biết rất rõ, Thẩm Độ vĩnh viễn sẽ không gặp lại họ, và cả tôi.
    Bất kể tôi làm gì, anh vẫn sẽ không quay lại.

    TTV Translate - Ứng dụng convert truyện trên mobile


  4. Bài viết được 22 thành viên cảm ơn::   [Hiện ra]
    canbothang,Critina,diepkiemanh,kingorchid,niemdc,odin,quangtri1255,Triêu Dương,vietstars,
  5. #3
    losedow's Avatar
    losedow Đang Ngoại tuyến Tiếu Ngạo Giang Hồ Giang Hồ Vạn Ngữ Thông
    Ngày tham gia
    Jun 2010
    Bài viết
    2,755
    Xu
    6,572

    Mặc định

    Có người đến gần, có người rời xa

    Tác giả: Phong Hồn
    Dịch: Losedow

    Chương 2


    Chương 2
    Hôm sau, lúc sắp hết giờ làm việc, tôi nhận được điện thoại của Tiểu Lâu. Cô ấy nói hợp đồng thuê nhà của cô ấy đã hết hạn, chủ nhà không chịu cho thuê tiếp, tạm thời không tìm được nơi nào thích hợp, hỏi tôi có thể đến chỗ tôi ở tạm vài ngày hay không.
    Tôi sống trong căn hộ do bố mẹ tôi để lại, ba phòng, hai sảnh, tầng bốn. Vị trí khu nhà nằm hơi xa trung tâm, đó là căn hộ được chính quyền đến bù khi căn nhà do ông bà tôi để lại bị thu hồi để xây dựng khu đô thị mới. Chính vì gia đình Thẩm Độ chê khu này quá xa và không chịu nhận nên quan hệ hàng xóm láng giềng của tôi và anh mới chấm dứt từ đó. Tuy nhiên bây giờ đã có tàu điện ngầm tới khu này, ra cửa đi bộ mười phút là đến ga tàu điện ngầm, cũng không có gì bất tiện.
    Năm năm trước bố tôi qua đời, hai năm trước mẹ tôi tái giá, một năm trước Thẩm Độ quay đi, vậy là chỉ còn lại một mình tôi sống trong căn hộ này. Có lúc tôi thật sự cảm thấy nhà cửa quá trống trải, Tiểu Lâu muốn chuyển đến sống quả thực rất hợp ý tôi, vì vậy tôi rất vui vẻ gọi cô ấy chuyển đồ tới luôn, bởi vì bình thường buổi tối nào tôi cũng ở nhà.
    Đi làm về, tôi về thẳng nhà để dọn dẹp tất cả đồ đạc Thẩm Độ để lại đây trước khi Tiểu Lâu đến, gồm quần áo của anh trong tủ quần áo, dao cạo râu của anh trong phòng tắm, thuốc lá của anh trên bàn trà. Thực ra tôi nên dọn dẹp từ lâu rồi, chỉ có điều đến giờ tôi vẫn không nỡ làm vậy.
    Có lúc nhìn thấy những đồ đạc vụn vặt tràn ngập mùi cuộc sống đó, tôi lại có một loại ảo giác, giống như anh chỉ đi xuống lầu mua chai bia, hoặc chỉ là anh đang làm thêm giờ, một lát nữa anh sẽ cười hì hì mở cửa vào nhà, còn chưa thấy tôi đã gọi tướng lên: "Thất Thất, xem anh mang cái gì về này".
    Tuy nhiên đó chỉ là một ảo giác.
    Nhưng tôi vẫn không nỡ thu dọn mấy thứ kia đi, ở nơi nào đó dưới đáy lòng vẫn đang giấu kín một khát khao, ước mong có một ngày điều đó sẽ biến thành sự thật.
    Cứ thế đến tận hôm nay, thời gian đã qua một năm.
    Tôi phải thừa nhận, tôi để anh ra đi như vậy không phải vì tôi không yêu anh, không quan tâm đến anh, mà là bởi vì tôi luôn luôn tự đánh giá mình rất cao, tôi không thể cho phép mình khóc lóc, van xin hay dọa dẫm tự tử như những người phụ nữ tầm thường để làm cho một tình yêu vốn đã tử vong càng thối rữa nhanh hơn.
    Nhìn chiếc hòm vừa mới được khóa kĩ, tôi thở dài nặng nề.
    Anh ra đi lâu như vậy, kết quả chỉ làm cho tôi nhận ra rằng quyến luyến và nhớ nhung là những thứ vô cùng ương ngạnh, giống như một sợi tơ vừa dính vừa mềm kéo dài đến nơi tận cùng của thế giới, dứt không ra, cắt không đứt.
    Bảy giờ mười một phút, Tiểu Lâu gọi điện thoại cho tôi. Cô ấy nói rằng đã đến dưới lầu, hành lý hơi nặng, gọi tôi xuống giúp đỡ một tay.
    Vì vậy tôi cầm chìa khóa, thay giày ra cửa.
    Tiểu Lâu họ Tần, cũng là bạn học của tôi, là một trong những người bạn cùng giới tốt nhất của tôi năm đó. Cô ấy không phải người thành phố này mà chỉ đến đây học đại học, sau khi tốt nghiệp đã ở lại đây luôn.
    Tốt nghiệp đã mấy năm, bình thường chúng tôi vẫn liên lạc với nhau, thỉnh thoảng cuối tuần lại hẹn nhau đi ăn cơm, đi dạo phố. Khi đi chơi với nhau, chúng tôi không hề cảm thấy có gì khác biệt so với ngày còn đi học.
    Lúc tôi xuống thì Tiểu Lâu vừa trả tiền taxi xong và quay lại. Mái tóc rất mỏng của cô ấy vẫn buông ngang vai giống như lần trước tôi nhìn thấy cô ấy, trên người mặc một chiếc áo sơ mi màu đen, bên ngoài khoác một chiếc gi lê màu xám. Cô ấy không bao giờ sợ lạnh, không giống tôi, vừa đến giữa mùa thu tay chân đã bắt đầu lạnh buốt.
    Xoay người lại nhìn thấy tôi, Tiểu Lâu giơ tay lên: "Hi, Thất Thất".
    Tôi cười cười, vẫy tay đi tới. Thực ra hành lý của cô ấy không hề nhiều, một hòm, hai túi, đều không to lắm.
    "Chỉ có thế này thôi à?" Tôi hỏi.
    "Ờ". Tiểu Lâu xách chiếc hòm lên, lúc đưa tay định xách thêm một chiếc túi thì bị tôi giành trước, thấy vậy cô ấy mỉm cười: "Thực ra tớ định không mang gì mà đi thẳng tới đây luôn, có điều bà chủ nhà không muốn đồ đạc của tớ làm chật nhà bà ấy".
    Tính tình nói đi là đi, tuyệt không dây dưa này của cô ấy lại có vài phần giống Thẩm Độ, cho nên có lúc tôi cũng nghĩ, có phải năm đó cũng vì điều này nên tôi và cô ấy mới trở thành bạn tốt hay không.
    Lắc lắc đầu tự giễu, tôi xách hai chiếc túi đi tới cầu thang: "Đi nào".
    Nhà chung cư kiểu cũ không có thang máy, mặc dù đồ đạ không nhiều nhưng vẫn tương đối nặng, mang lên đến tầng bốn, cả tôi và Tiểu Lâu đều thở hồng hộc vì mệt. Tôi không nhịn than thở: "Trời ạ, Tiểu Lâu, trong túi của bạn đựng toàn vàng thỏi đấy à?"
    "Chứ sao?" Tiểu Lâu cười, "Chẳng những có vàng mà còn có USD nữa".
    Sau khi vào nhà, Tiểu Lâu mở cả hòm và túi cho tôi xem, thì ra ngoài đồ dùng hàng ngày và một vài bộ quần áo ít ỏi, còn lại tất cả đều là sách, thật sự không giống như là hành lý của phụ nữ.
    Tôi làm bộ không biết phải nói gì cho phải, Tiểu Lâu cười: "Tớ phải làm phiền bạn mấy ngày".
    "Tớ với bạn thì còn khách sáo cái gì, nếu bạn không ngại đường xa thì cứ ở luôn đây cũng được".
    "Vậy thfi tốt quá, tớ tìm một công ty gần đây là được thôi".
    Tôi yên lặng một hai giây rồi mới phản ứng lại: "Bạn bỏ công việc cũ rồi à?"
    "Đúng vậy", Tiểu Lâu ra vẻ đáng thương: "Tớ thất nghiệp rồi!"
    Tôi lườm Tiểu Lâu: "Thôi, không cần phải diễn đâu. Dùng đầu ngón chân để nghĩ cũng biết là bạn đã sa thải ông chủ rồi. Nhưng mà vì sao? Không phải mấy năm nay vẫn làm rất tốt à?"
    "Bởi vì mấy năm nay không có ai lên cơn điên. Bạn không biết chứ, cái gã Trương Tân kia, ờ, bạn cũng từng gặp rồi đấy, chính là người tớ với bạn tình cờ gặp khi đi dạo phố làn trước ấy, tháng trước đột nhiên phát bệnh thần kinh, tự nhiên ngày nào cũng tặng hoa, hết hẹn tớ đi ăn lại hẹn đi xem phim", Tiểu Lâu rùng mình một cái ra vẻ không thể chịu nổi, "Khó chịu chết đi được".
    Tôi nhìn Tiểu Lâu chằm chằm, ngẩn ra một hai giây, sau đó kêu lên: "Này, không phải chứ? Bởi vì có một đồng nghiệp theo đuổi bạn, cho nên bạn liền bỏ việc?"
    "Ơ, có gì không đúng sao?" Cô ấy mở to mắt nhìn tôi với vẻ rất ngây thơ vô tội.
    Tôi bị đánh bại triệt để, mệt mỏi thở dài: "Này, người ta đã sắp ba mươi tuổi, phát hiện một đối tượng phù hợp để kết hôn, thế là theo đuổi người đó, đây là chuyện rất hợp tình hợp lý đúng không? Hơn nữa những chuyện người ta làm đó lại không phải quá đáng, bạn không thích thì từ chối là xong, tội gì phải bỏ cả công việc như vậy?"
    "Lông mày Tiểu Lâu nhíu chặt: "Bạn không biết hắn ta phiền hà đến mức nào đâu, hình như thần kinh có vấn đề thật hay sao ấy".
    Thế là tôi bắt đầu mở từng ngón tay ra đếm: "Bạn thấy Nhạc Quảng có phiền hà không? Vu Cảnh Long có phiền hà không? Triệu Bình Dương có phiền hà không?"
    Tiểu Lâu suy nghĩ một hồi, dường như đang tìm kiếm những cái tên này trong trí nhớ, sau đó gật đầu kiên định: "Có!"
    Nghe vậy tôi buông tay: "Từ khi tớ quen biết bạn đến giờ cũng đã được sáu bảy năm, bất cứ ai theo đuổi bạn, bạn đều thấy người ta rất phiền hà, người có vấn đề chính là bạn ấy!"
    Tiểu Lâu lại suy ngẫm một hồi, sau đó nghiêm mặt: "Thất Thất, bạn nói như vậy, ý là bạn không muốn thu nhận tớ?"
    Tôi lại thở dài một hơi, đưa tay nắm vai cô ấy: "Tớ nói như vậy, ý là tối nay chúng ta ăn gì?"

    TTV Translate - Ứng dụng convert truyện trên mobile


  6. Bài viết được 16 thành viên cảm ơn::   [Hiện ra]
    canbothang,Critina,diepkiemanh,niemdc,odin,Triêu Dương,vietstars,
  7. #4
    losedow's Avatar
    losedow Đang Ngoại tuyến Tiếu Ngạo Giang Hồ Giang Hồ Vạn Ngữ Thông
    Ngày tham gia
    Jun 2010
    Bài viết
    2,755
    Xu
    6,572

    Mặc định

    Có người đến gần, có người rời xa

    Tác giả: Phong Hồn
    Dịch: Losedow

    Chương 3


    Chương 3
    Tôi cố ý dẫn Tiểu Lâu đi tới quán ăn cách nhà hai con phố để ăn đồ ăn nấu kiểu quê quán Tiểu Lâu, chúc mừng cô ấy chuyển nhà và thất nghiệp.
    Cơm nước xong ra về thì đã là chín giờ.
    Tiểu Lâu đi tắm rửa trước, tôi ngồi vào máy tính theo thói quen, khởi động máy, đăng nhập trò chơi.
    Lúc này chính là lúc náo nhiệt nhất, vị thánh kị sĩ nhỏ bé thay mặt cho tôi xuất hiện trên màn hình cùng với một luồng ánh sáng, một giây sau liền thu được rất nhiều tin tức thăm hỏi.
    Tôi dùng mặt cười trả lời theo thường lệ, vừa ngồi ở cửa thành trò chuyện câu được câu chăng với bọn họ được vài câu đã bị một cô gái nằng nặc bắt đi làm nhiệm vụ cùng cô ta, lấy nguyên liệu chế tạo đồ trang sức. Thế là mấy người tạo thành một tổ chạy tới hang núi bên kia, đang liều mạng chém nhau với một con cáo thì tôi nhận được tin nhắn của Dịch Hàn.
    Dịch Hàn cũng là bạn học của tôi, sau khi tốt nghiệp đã vào làm đồ họa trong công ty trò chơi, LK là trò chơi đầu tiên cậu ta thật sự tham gia sản xuất. Khi vừa mới cho đăng kí giới hạn số lượng để chơi thử (close beta), Dịch Hàn đã rất hưng phấn kéo một đám bạn học có quan hệ thân thiết đến chơi. Kết quả đến bây giờ chỉ còn lại tôi và chính cậu ta.
    Tướng mạo anh chàng này cũng được coi là đẹp trai loại khá trở lên, nhưng lại chỉ thích chọn giới tính nữ trong trò chơi. Từ khi tôi biết cậu ta, trong tất cả những trò chơi nào có thể lựa chọn giới tính nữ cho nhân vật, tôi chưa bao giờ nhìn thấy cậu ta lựa chọn giới tính nam. LK cũng không phải là ngoại lệ, nhân vật của cậu ta là một cô nàng thích khách (assassin) với tướng mạo xinh đẹp, dáng người nóng bỏng và mái tóc dài đỏ như lửa. Học phong cách văn học sau thập niên tám mươi, cậu ta đặt một cái tên vừa lãng mạn vừa đầy ý thơ cho nó: Na Thuấn Phương Hoa (Thời khắc đóa hoa tỏa hương thơm).
    "Thất Thất", cậu ta gọi tôi trong kênh trò chuyện riêng tư.
    Tôi đang đánh cáo, tiện tay trả lời bằng một mặt cười .
    Thấy bên phía cậu ta hồi lâu không có động tĩnh, tôi nghĩ có lẽ cũng đang đánh quái hoặc dụ dỗ mấy cô bé ngây thơ nên không rảnh tay, vì vậy cũng không quan tâm đến cậu ta nữa. Một lát sau, cậu ta lại gọi: "Thất Thất".
    "Chuyện gì?" Tôi hỏi.
    "À, chuyện là... Hôm nay tớ đã gặp Thẩm Độ".
    Mười chữ, hai dấu câu, màu xanh lục, từ góc dưới cùng của màn hình máy tính chạy lên trên.
    Giống như câu thần chú hóa đá của một pháp sư.
    Tôi chết lặng ở đó, ngay cả hô hấp cũng đã dừng lại.
    Đến tận lúc Tiểu Lâu vừa lau tóc vừa đi tới: "Thất Thất, tớ tắm xong rồi, bạn vào tắm đi!" thì tôi mới tỉnh táo lại, sau đó nhìn thấy nhân vật trong trò chơi đã nằm xuống đất, mấy người xung quanh không ngừng hiển thị các biểu tượng "Choáng váng", "Toát mồ hôi", "Hộc máu", "Khóc"... Những lời đối thoại trên kênh tán gẫu không ngừng chạy lên trên.
    "Sao có thể như vậy chứ?"
    "Thẩm Độ bị một con cáo cắn chết rồi".
    "GM đâu, có BUG kìa!" (GM: Nhân viên điều hành công ty phát hành game. BUG: Lỗi chương trình).
    "Thẩm đại ca, Thẩm đại ca, mau tỉnh lại đi, mất hết cả mặt mũi rồi".
    "..."
    Dòng chữ Dịch Hàn gửi tới lúc này không biết đã bị đẩy đến tận đâu rồi.
    Tôi nhìn màn hình, thở dài nặng nề, tiện tay gõ mấy dòng trả lời bọn họ rồi bấm nút tái sinh để làm lại từ đầu.
    Tiểu Lâu ghé đầu vào nhìn: "Là trò chơi của công ty Dịch Hàn sản xuất à? Bạn vẫn còn chơi sao?"
    "Ờ", tôi trả lời một tiếng, đứng dậy đi lấy cốc nước. Lúc về, tôi nhìn thấy Tiểu Lâu cầm chuột bấm vào người nhân vật trong trò chơi, nhìn cái tên hiện ra trên đầu nhân vật, vẻ mặt không biết nên hình dung thế nào.
    "Sao thế?" Tôi hỏi, cầm cốc ngồi xuống phái trước máy tính.
    Tiểu Lâu nghiêng đầu liếc tôi: "Thất Thất, bạn thật là biến thái".
    Tôi sững sờ một chút: "Cái gì? Tại sao bạn lại có kết luận này?"
    "Đã chia tay thoải mái như vậy rồi, vì sao khi chơi game còn phải lấy tên cậu ta? Rõ ràng là tâm lý bạn có vấn đề, muốn khống chế cậu ta, đùa bỡn cậu ta, chà đạp cậu ta mà!"
    Tôi cười, không thừa nhận, cũng không phủ nhận: "A, không nhìn ra Tiểu Lâu nhà mình cũng biết phân tích lòng người cơ đấy!"
    Tiểu Lâu nhìn tôi rất khinh bỉ: "Tớ đoán là nếu bạn có nuôi một con chó thì nhất định cũng sẽ gọi nó là Thẩm Độ".
    "Sai rồi", tôi nghiêm mặt, "Tớ biết gọi nó là Tần Tiểu Lâu".
    "Đưa một triệu nhân dân tệ tiền phí bản quyền đây, tớ sẽ cho phép bạn dùng". Tiểu Lâu hừ một tiếng, chìa tay ra.
    Tôi gạt tay cô ấy ra: "Đây là tài khoản của chính Thẩm Độ".
    Tiểu Lâu sững sờ nhìn tôi hồi lâu, cuối cùng dường như sợ gợi lại những kí ức không vui của tôi, cô ấy hỏi hết sức thận trọng: "Vì sao dùng tài khoản của cậu ta?"
    "Vì tài khoản của tớ có cấp bậc quá thấp. Đây chính là một thánh kỵ sĩ cấp chín mươi chín đấy. Luyện cấp vất vả lắm, có thể dùng nhân vật có sẵn, tại sao lại không dùng?"
    Tiểu Lâu nhíu mày: "Chỉ vì điều này thôi à?"
    Tôi nhún vai: "Chỉ thế thôi".
    Tiểu Lâu hừ một tiếng tỏ ý không tin, một lát sau lại nhẹ nhàng hỏi: "Cậu ta biết không?"
    "Thẩm Độ?" Tôi lắc đầu, "Tớ không biết anh ấy có biết hay không".
    Tiểu Lâu đảo mắt, đột nhiên đưa tay nắm vai tôi, hạ thấp giọng, có vẻ rất hứng thú: "Theo bạn, nếu cậu ta biết thì sẽ có phản ứng gì?"
    Tôi làm bộ làm tịch suy nghĩ vài giây: "Nói không chừng cũng sẽ chìa tay ra, nói cần trả bao nhiêu tiền sử dụng phí".
    Tiểu Lâu lại sững sờ một lát, sau đó đẩy tôi một cái, vừa lườm tôi vừa tránh ra.
    Tôi cười một tiếng, tiếp tục chơi game.
    Vừa rồi đi lấy nước, sau đó lại nói chuyện với Tiểu Lâu một hồi, nhân vật của tôi đã đứng yên rất lâu. Bởi vì vừa bị chết nên kênh tán gẫu có một trống không, không biết sau đó Dịch Hàn nói gì. Cậu ta đã gặp Thẩm Độ? Sau đó xảy ra chuyện gì? Bây giờ anh ấy... có khỏe không?
    Những vấn đề này giống như những móng vuốt không ngừng cào cấu trong lòng tôi. Tôi đang do dự có nên tìm Dịch Hàn để hỏi hay không thì những người trong đội đã hỏi tôi có đi đánh cáo nữa hay thôi, người nào cũng cười có vẻ rất xấu xa. Tôi nghĩ có lẽ không cần chờ đến ngày mai, toàn bộ mọi người trong máy chủ này đều sẽ biết chuyện Thẩm Độ bị cáo cắn chết.
    Vì vậy tôi rất buồn bực nói không đi nữa.
    Đám quái vật đó lại còn nói sẽ kiếm một ít đuôi cáo về an ủi tôi, cười đùa một trận rồi không nói gì nữa.
    Tôi lại đứng ở đó rất lâu, rốt cục quyết định phải đi tìm Dịch Hàn. Đột nhiên tôi phát hiện một người mới đang đứng bên cạnh tôi, có vẻ như cũng đứng yên rất lâu rồi.
    "Có cần giúp đỡ không?" Tôi hỏi.
    Một lát sau hắn mới đáp lời: "Hỏi tôi à?"
    Người mới này tên là Bạch Hiểu Trì.
    Tôi gõ một mặt cười: "Đúng vậy, dường như bạn đã đứng cạnh tôi rất lâu rồi mà. Có chuyện gì cần hỗ trợ không? Cứ nói đi!"
    Hắn cũng gõ một mặt cười: "Đứng bên cạnh bạn tức là có việc cần bạn hỗ trợ à?"
    Tôi lập tức nghẹn lời. Nếu là những người khác, khi tôi mở miệng hỏi, nhất định họ sẽ xin tiền, xin trang bị hay đề nghị kèm họ đi luyện cấp. Đây là lần đầu tiên tôi gặp một người mới hỏi ngược lại tôi như vậy.
    Tôi cười cười: "Nếu không cần hỗ trợ thì tôi đi trước đây. Tạm biệt!"
    "Ờ, tạm biệt!" Hắn nói.
    Sau đó tôi chạy đi tìm Dịch Hàn, gã này đang mặc cả với hai thương nhân, thấy tôi đến, cậu ta lập tức cho tôi một cái hôn gió: "Bạn thân ái, bạn tới đúng lúc quá. Đến xem thanh đoản kiếm tớ vừa mới chọn được này".
    Tôi toát mồ hôi: "Tớ đến không phải để trả tiền giúp bạn".
    "Có vấn đề gì đâu. Người ta rất thích thanh kiếm đó, tặng người ta làm quà sinh nhật đi". Cậu ta làm nũng, còn không ngừng thả trái tim, liếc mắt đưa tình.
    May mà trừ vẻ mặt hơi phong phú một chút, trò chơi này cũng không thể có hành động tứ chi giống như những trò chơi khác, nếu không gã này nhất định sẽ lao tới ôm tôi. Mặc dù trong trò chơi cậu ta là một người đẹp bốc lửa, nhưng dù sao cũng là một gã bạn thân, vừa nhìn thấy cái tên đó là trước mặt đã hiện lên khuôn mặt của ông bạn họ Hàn. Vừa nghĩ đến cảnh hắn làm nũng tôi với khuôn mặt đó, tôi đã buồn nôn đến mức suýt nữa nôn cả cơm ăn từ tối hôm trước ra.
    Tôi vừa gõ biểu tượng nôn mửa vừa nói: "Sinh nhật bạn đãqua hai tháng rồi".
    "Vậy thì coi như chúc mừng sinh nhật muộn hai tháng của người ta là được".
    Tôi biết nếu không đạt được mục đích thì tối nay cậu ta sẽ không nói chuyện khác. Vừa gõ biểu tượng trán nổi gân xanh, tôi vừa bỏ tiền mua thanh đoản kiếm cậu ta nói. Thực ra cậu ta đã chơi từ khi close beta đến bây giờ, hoàn toàn không thiếu chút tiền ấy, cũng không thật sự coi loại vũ khí như thế này ra gì, chẳng qua cậu ta chỉ thích bắt nạt tôi vậy thôi. Từ sau khi biết tôi đang dùng tài khoản của Thẩm Độ, ngày nào gã này cũng lấy việc đùa giỡn Thẩm Độ làm niềm vui. Nể tình là bạn học cũ, hơn nữa tài khoản tôi dùng vẫn đều do cậu ta nạp tiền, tôi cũng chẳng muốn tính toán với cậu ta. Kết quả là toàn bộ mọi người trong máy chủ đều cảm thấy Na Thuấn Phương Hoa và Thẩm Độ có quan hệ cực kì mập mờ.
    Tôi đưa đoản kiếm cho cậu ta, cậu ta lại thổi một cái hôn gió: "A, cảm ơn. Nào, hôn một cái! Người ta thích bạn lắm đấy!"
    Tôi xem thường, chuyển sang kênh đối thoại riêng tư: "Đồ gay, đừng có làm tớ buồn nôn nữa. Bạn nói đã nhìn thấy Thẩm Độ, chuyện thế nào?"
    Cậu ta yên lặng một lát rồi mới trả lời: "Không có gì, buổi trưa ra ngoài ăn cơm cùng đồng nghiệp tình cờ gặp thôi. Nói chuyện bâng quơ dăm câu ba điều".
    "Ờ", ngón tay tôi gõ bàn phím hơi run rẩy, gõ một câu, cảm thấy không ổn lại xóa mất, mấy phút mới gõ ra vài chữ: "Dạo này anh ấy thế nào?"
    Lần này hắn lại trả lời rất nhanh: "Thoạt nhìn cũng không tồi, để râu rồi, trông càng giống một gã thổ phỉ".
    Tôi không cầm được cười thành tiếng, bắt đầu tưởng tượng hình ảnh Thẩm Độ để râu. Bên kia Dịch Hàn nói tiếp: "Hình như cậu ta đã nghỉ việc rồi, góp vốn với người khác mở hàng quán gì đó. Cậu ta cho tớ một tấm danh thiếp, bảo tớ rảnh rỗi tới chơi. Lần sau cùng đi nhé!"
    "Ờ", tôi buột miệng đáp lời, nhịp tim đập nhanh hơn không khống chế được.
    "Đúng rồi", Dịch Hàn gõ một vẻ mặt rất xấu hổ, "Tớ nhất thời lỡ miệng, nói với cậu ta chuyện bạn đang dùng tài khoản của cậu ta rồi..."
    "Cái gì?" Tôi kinh hoàng, hầu như phải nhảy dựng lên.
    "Thất Thất, bạn không được giận, tớ... cái này... chẳng qua chỉ là lỡ miệng thôi". Dịch Hàn bên kia hình như hơi lo lắng, tôi vội vàng nói, "Không sao. Anh ấy phản ứng thế nào?"
    "Cũng không nói gì cả, có điều..."
    "Có điều cái gì?"
    "Có điều cậu ta dặn tớ nhắc nhở bạn một chút, nói sức khỏe của bạn vẫn không tốt, đừng chơi game muộn quá. Trời lạnh rồi, cẩn thận đừng để nhiễm lạnh".
    Ngực tôi lập tức nóng bừng, tôi vô thức che miệng lại, mũi liền bắt đầu cay cay.
    Trước mắt bỗng mờ dần, sau đó Dịch Hàn còn nói gì đó nữa nhưng tôi không đọc nổi chữ nào, chỉ cảm thấy một tâm tình khó gọi tên nào đó không ngừng trào lên từ đáy lòng rồi lan tràn ra khắp cơ thể.
    Tôi nghĩ, mình hết thuốc chữa rồi.
    Không ngờ đang ngồi trước máy tính, nhìn một nhân vật trong trò chơi, tôi lại không cầm được nước mắt chỉ vì một câu bạn trai đã chia tay một năm nhờ người khác chuyển lời cho mình.

    TTV Translate - Ứng dụng convert truyện trên mobile


  8. Bài viết được 18 thành viên cảm ơn::   [Hiện ra]
    canbothang,Critina,niemdc,odin,quangtri1255,Triêu Dương,vietstars,
  9. #5
    losedow's Avatar
    losedow Đang Ngoại tuyến Tiếu Ngạo Giang Hồ Giang Hồ Vạn Ngữ Thông
    Ngày tham gia
    Jun 2010
    Bài viết
    2,755
    Xu
    6,572

    Mặc định

    Có người đến gần, có người rời xa

    Tác giả: Phong Hồn
    Dịch: Losedow

    Chương 4


    Chương 4
    Hôm sau lại đi làm như thường lệ, buổi chiều tôi nhận được điện thoại của Tiểu Diệp. Tiểu Diệp bảo tôi đi làm về đến thẳng chỗ cô ấy.
    Tiểu Diệp tên là Diệp Huân Y, là hoa khôi của khoa chúng tôi thời đại học. Tiểu Diệp, Tiểu Lâu, Kiều Qua và tôi ở cùng một phòng kí túc, thân thiết như chị em. Năm ngoái Tiểu Diệp tự mở một quán cà phê nhỏ, mấy người chúng tôi cũng đóng góp chút tiền, xem như góp một phần vốn. Đương nhiên chúng tôi đã coi nơi này là điểm tụ tập thường xuyên của mình.
    Quán cà phê tên là CLOVER, được trang trí theo phong cách đơn giản mộc mạc, Thẩm Độ là người thiết kế. Khi đó tôi và anh còn yêu nhau, anh mới nhận được một giải thưởng lớn, lại giành được sự khen ngợi của một kiến trúc sư nước ngoài nổi tiếng, cũng là thời kì thành đạt nhất của anh.
    Mà nay cảnh còn người mất, nhất là hôm qua mới nhận được tin tức về Thẩm Độ lần nữa. Đi tới trước cửa CLOVER, nhìn cảnh thương tình, tâm tình tôi không khỏi trở nên sa sút.
    Trên cửa kính có treo chuông. Tôi đẩy cửa đi vào, Tiểu Lâu đang ngồi trước quầy phục vụ xem tạp chí và Tiểu Diệp đang đun cà phê sau quầy đều bị tiếng chuông kinh động, ngẩng đầu lên nhìn tôi.
    "Hi!" Tôi giơ tay lên chào hai người rồi ngồi xuống bên cạnh Tiểu Lâu, "Sao bạn đã đến đây rồi?"
    "Bây giờ tớ là người thất nghiệp nên đương nhiên phải đi khắp nơi tìm kiếm sự giúp đỡ mà", Tiểu Lâu cười, "Bạn lo chỗ ở, Tiểu Diệp lo ăn, nếu Kiều Qua mà ở đây thì tớ sẽ bắt cô ấy lo mặc".
    "Nói đến Tiểu Kiều", Diệp Huân Y đưa cà phê vừa đun xong cho tôi, "Cô ấy sắp cưới rồi".
    "Cái gì?" Tôi giật mình, bàn tay khẽ run, đổ nguyên cả thìa đường vào cốc, "Bao giờ cưới?"
    "Hôm qua cô ấy gọi điện thoại cho tớ, nói tháng sau sẽ cưới, hỏi bọn mình có thể đến được không. Hôm nay gọi hai bạn đến chính là để bàn bạc một chút xem".
    "Tháng sau à?" Tôi trầm ngâm một lát, "Cô ấy định tổ chức ở đâu?"
    "Thành phố B, không thấy nói sẽ về đây".
    Kiều Qua là người ít tuổi nhất trong phòng chúng tôi năm đó, là một người có nhiệt tình, dũng khí và tinh thần mạo hiểm mà tôi không có. Năm đó vừa mới tốt nghiệp, cô ấy đã theo người bạn trai cũng tràn ngập sức sống và dào dạt nhiệt tình của mình đến miền tây dạy học. Thoáng chốc đã mấy năm, cô ấy lại là người kết hôn sớm nhất trong số chúng tôi.
    Có điều, nghĩ đến việc phải đi xa như vậy để uống rượu mừng, tôi lại nhíu mày.
    Tiểu Diệp nhìn tôi: "Bạn không đi được đúng không?"
    "Ờ", tôi gật đầu, "Mới được nghỉ quốc khánh không lâu, lại đang trong thời kì cải tổ công ty, lúc này xin nghỉ sợ là tương đối khó".
    "Vậy tớ đi đại diện cho bạn cũng được, quan trọng là tấm lòng, chắc là Tiểu Kiều cũng sẽ không trách đâu". Tiểu Diệp quay lại nhìn Tiểu Lâu, hỏi: "Tiểu Lâu, bạn thfi sao? Có đi được không?"
    Không biết Tiểu Lâu đang suy nghĩ gì, lúc Tiểu Diệp gọi, cô ấy mới bừng tỉnh: "Gì cơ? Tớ ấy à? Nếu vẫn chưa tìm được việc làm thì không thành vấn đề".
    "Vậy thì để đến lúc đó nói tiếp".
    Tôi đang bàn bạc với Tiểu Diệp xem nên tặng quà gì, đột nhiên Tiểu Lâu nhỏ giọng lẩm bẩm một câu: "Nói đến kết hôn, tháng sau S Kun cũng phải kết hôn rồi".
    Tôi lại giật mình, cà phê trong cốc suýt nữa bắn ra ngoài: "Cái gì?"
    Ngay cả Tiểu Diệp cũng trợn mắt: "Sao hắn lại kết hôn? Với ai?"
    Tiểu Lâu cúi đầu, nhẹ nhàng đáp: "Không biết, chỉ nói với tớ là phải kết hôn thôi".
    "Cái gì? Vậy mà bạn cũng không hỏi?"
    Giọng nói của Tiểu Lâu càng nhỏ hơn: "Anh ấy lại không phải gì của tớ, anh ấy cưới vợ, tại sao tớ phải hỏi? Dù sao có hỏi cũng không biết là ai, cũng sẽ không thay đổi gì cả".
    Tôi và Tiểu Diệp liếc nhau, không hẹn mà cùng ngậm miệng.
    S Kun là bạn quen trên mạng của Tiểu Lâu, quen biết nhau từ khi cô ấy mới lên mạng, sợ là thời gian quen biết cũng không kém chúng tôi là bao.
    Bọn họ chưa từng gặp nhau, chỉ có qua lại bằng thư điện tử, nghe nói vẫn rất hợp nhau, có một dạo hầu như cứ mở miệng là Tiểu Lâu lại phải nhắc tới S Kun.
    Mấy người chúng tôi cũng từng trêu đùa Tiểu Lâu, nói rằng cô ấy vướng phải tình online rồi, kêu gào bắt Tiểu Lâu phải lỗi người ta từ đầu mạng bên kia về xem mồm nàng mũi dọc thế nào. Nhưng công tác bảo mật của Tiểu Lâu làm rất tốt, không hề lộ một chút tin tức nào, chúng tôi thăm dò bao nhiêu lâu mà ngay cả cái tên cũng không dò hỏi ra được. Vì người đàn ông đó ở thành phố S nên chúng tôi đành phải dùng tên thành phố để gọi thay, gọi người đó là S Kun. Ngay cả chính Tiểu Lâu cũng đối cách xưng hô từ "người đó" thành S Kun, thế là chúng tôi càng không thể nào thăm dò được nữa.
    (kun: Hậu tố trong tiếng Nhật, -san : người bạn bình thường, -kun : người con trai thân thiết, -chan : người con gái thân thiết, -sensei : thầy cô, -senpai : người học khóa trên, cấp trên, -sama : ngài, biểu lộ sự kính trọng.
    kun và chan không có sự phân biệt quá rõ ràng. Vẫn có thể dùng kun để gọi con gái và ngược lại. Thường thì dùng với ý nghĩa trêu chọc, đùa giỡn. Như dùng -kun để gọi con gái ý tức là cô nàng này ngổ ngáo, tính nết giống con trai chẳng hạn. Nguồn Internet)
    Sau một thời gian chúng tôi cũng đã quen, trong tiềm thức vẫn coi S Kun như người tình online của Tiểu Lâu. Mặc dù Tiểu Lâu là người bảo thủ nhưng cũng vẫn thừa nhận địa vị đặc thù của S Kun.
    Vậy mà lúc này đột nhiên từ miệng Tiểu Lâu được biết tin tức S Kun sắp cưới vợ, đối với tôi, đây quả thực còn là tin sét đánh hơn cả Tiểu Kiều đi lấy chồng.
    Có điều chính bản thân Tiểu Lâu không nói nữa nên chúng tôi cũng không tiện hỏi nhiều. Vậy là đề tài lại chuyển tới vấn đề chọn quà cưới gì cho Tiểu Kiều. Do Tiểu Lâu vẫn nhất quyết phải tặng một món quà đặc biệt mà lại có ý nghĩa, bàn bạc rất lâu vẫn chưa đưa ra kết luận được nên chúng tôi ở lại chỗ Tiểu Diệp ăn tối luôn.
    Vừa chuẩn bị ăn cơm thì Đông Phương về. Tiếng chuông treo trên cửa còn chưa dứt, anh ta đã hỏi trước: "Nấu món gì mà thơm thế, chỉ ngửi đã thấy đói rồi".
    "Em tưởng anh bảo hôm nay không về cơ mà?" Tiểu Diệp cười, đứng dậy đi lấy bát đũa cho anh ta.
    "Công việc diễn ra rất thuận lợi nên đã hoàn thành trước thời gian dự tính". Đông Phương cười, gật đầu với chúng tôi: "A, hôm nay đông đủ quá nhỉ, Tiểu Lâu và Thất Thất đều đến cả".
    "Vâng, bọn em đang bàn bạc về đám cưới của Tiểu Kiều".
    "Là Kiều Qua ấy à?" Đông Phương đi rửa tay rồi ngồi xuống vị trí bên cạnh Tiểu Diệp, tiện tay nhận bát đũa Tiểu Diệp đưa: "Cô ấy sắp cưới rồi à? Đúng là bất ngờ. Không phải cô ấy là người ít tuổi nhất trong số bọn em sao?"
    "Đúng vậy. Mà nói đến chuyện này, người lớn nhất là Tiểu Diệp", Tiểu Lâu nhìn bọn họ trêu chọc: "Bây giờ Tiểu Kiều cũng phải lấy chồng rồi, hai người định bao giờ mới cho mọi người uống rượu mừng đây?"
    Đông Phương là bạn trai Tiểu Diệp. Khi chúng tôi học năm thứ hai đại học thì cũng là kỉ niệm năm mươi năm thành lập trường, nhà trường tổ chức lễ kỉ niệm rất rầm rộ, các khóa đã tốt nghiệp cũng đều có cựu sinh viên về thăm. Tiểu Diệp là thành viên đội lễ tân, vì vậy đã quen biết một người học trên chúng tôi mấy khóa nhận lời mời về dự lễ, người đó chính là Đông Phương Tịch. Khi khiêu vũ, hai người nhảy với nhau mấy điệu, lập tức có cảm tình với nhau. Sau khi thường xuyên qua lại chưa được một tháng đã xác định quan hệ yêu đương và kéo dài tới tận bây giờ.
    Tiểu Diệp tỏ ra hơi xấu hổ, còn Đông Phương lại thoải mái ôm vai cô: "Mùa xuân sang năm, ra giêng anh cưới em".
    Mọi người bật cười, Đông Phương lại hỏi: "Còn hai đứa nữa, cũng trưởng thành hết cả rồi, bao giờ mới giải quyết vấn đề cá nhân đây? Có cần anh giới thiệu mấy người đàn ông tốt cho hai đứa không?"
    Tiểu Diệp nói bằng giọng mũi: "Hai đứa bọn nó đều có vấn đề về tâm lý, anh đừng giới thiệu mà làm hại người ta".
    "Này này!" Tôi làm bộ sầm mặt: "Quen biết thì quen biết, bạn mà nói lung tung là tớ vẫn kiện ra tòa vì tội xúc phạm nhân phẩm đấy".
    "Đúng thế đúng thế", Tiểu Lâu hùa theo, "Ai có vấn đề tâm lý chứ?"
    "Ờ, không có vấn đề, hai bạn bình thường lắm!" Tiểu Diệp hừ một tiếng, đưa ngón trỏ chỉ vào mũi từng đứa chúng tôi: "Có điều một đứa tự cho là thanh cao, nhìn ai cũng không vừa mắt. Một đứa chỉ cần có đàn ông theo đuổi là lại thấy phiền hà, trốn mất tăm mất tích. Đây đúng là những biểu hiện quá bình thường mà!"
    Chúng tôi lập tức nghẹn lời.
    Tiểu Lâu ho nhẹ một tiếng, "Được rồi, cứ coi như có vấn đề cũng được, nhưng bạn có thể nói khéo léo một chút hay không?"
    Đông Phương ngồi bên cạnh nghe, lúc này lại cười nhẹ một tiếng, đột nhiên tung ra một câu rất văn nghệ sĩ: "Một người 'ngàn cánh buồm qua đều không phải', một người 'chỉ ở Vu sơn mới có mây”
    (Câu đầu trong bài Mộng Giang Nam kỳ 2 của Ôn Đình Quân và câu thứ hai trong bài Ly tư của Nguyên Chẩn)
    Tôi lại ngẩn ra lần nữa, khóe miệng vô thức nhếch lên tạo thành một nụ cười tự giễu.
    Đúng là người đã nhiều năm nhìn con đường chúng tôi đi, chỉ cần một câu đã chỉ rõ bản chất vấn đề.
    Tiểu Lâu cũng cười nói: "Không ngờ anh Đông Phương cũng biết ngâm thơ cơ đấy".
    Đông Phương nói: "Biết làm sao được, vị khách hàng dạo này phải tiếp xúc là một người thích thơ từ ca phú, anh cũng đành phải học đòi văn vẻ theo một chút. Chẳng qua là ngày thường không thắp hương, lúc cần mới ôm chân Phật, làm sao so với Tiểu Lâu được".
    Nghe vậy, Tiểu Lâu lại yên lặng.
    Tiểu Lâu cực thích thơ từ, còn mấy đứa chúng tôi đều không hứng thú lắm. Trên phương diện này, chỉ sợ S Kun còn nói chuyện với Tiểu Lâu hợp hơn chúng tôi nhiều".
    Tôi thở dài, đưa tay ôm vai Tiểu Lâu: "Được rồi được rồi, hai người cũng đừng có sốt ruột. Nếu thật sự không được thì em và Tiểu Lâu sống với nhau là cùng. Cái này gọi là 'Gió to sóng vỗ nào ngờ, Buồm mây kéo thẳng qua bờ biển xanh’".
    (Hai câu cuối trong bài Hành lộ nan số 1 của Lý Bạch, bản dịch Trần Trọng Kim)
    Tiểu Lâu suýt nữa phun ngụm trà trong miệng ra, cười mắng: "Cái gì cái gì đấy? Lý Bạch mà nghe thấy bạn dùng thơ của ông ấy như vậy thì nhất định sẽ khóc mà chết".
    "Dù sao ông ấy cũng đã chết rồi, có vấn đề gì đâu".
    Mọi người cùng bật cười, sau đó đề tài lại được chuyển đi.
    Tuy nhiên hai câu thơ Đông Phương đọc vẫn vang vọng mãi trong lòng tôi.
    Nếu như "Ngàn cánh buồm qua đều không phải" là nói Tiểu Lâu, vậy thì S Kun được coi là gì?

    TTV Translate - Ứng dụng convert truyện trên mobile

    ---QC---


  10. Bài viết được 16 thành viên cảm ơn::   [Hiện ra]
    canbothang,odin,quangtri1255,Triêu Dương,vietstars,
Trang 1 của 7 123 ... CuốiCuối

Thông tin về chủ đề này

Users Browsing this Thread

Có 1 người đang xem chủ đề. (0 thành viên và 1 khách)

DMCA.com Protection Status