TTV Translate - Ứng dụng convert truyện trên mobile
Hướng dẫn đăng truyện trên website mới
Đăng ký convert hoặc Thông báo ngừng
Trang 3 của 58 Đầu tiênĐầu tiên 123451353 ... CuốiCuối
Kết quả 11 đến 15 của 288

Chủ đề: Song Kiếm - 双剑 - Hà Tả - Full

  1. #11
    Ngày tham gia
    Sep 2012
    Bài viết
    7,741
    Xu
    1,000

    Mặc định

    Chương trễ.


    SONG KIẾM ( 双剑 )

    Tác giả : Hà Tả (虾写 )
    Thể loại truyện : Võng du
    Người dịch : Xanh Trời Xanh Nước
    Nguồn : Quán Trà Đá Tàng Thư Viện




    CHƯƠNG 10 : KHẤN VÁI TRỜI ĐẤT

    Rất nhiều người suy đoán, chị gái này trong hiện thực là một tỷ phú bà, bởi vì nàng có một thanh phi kiếm có ngoại hình với thuộc tính giống y chang thanh phi kiếm mà thợ rèn hay bày bán lúc giờ Tý mỗi ngày. Thanh phi kiếm kia thuộc tính không tốt lắm, nhưng chào giá hai mươi kim. Tương đương với hai ngàn vạn tiền Liên Bang.

    Đường Hoa không dám chắc chị gái này có phải phú bà hay không, nhưng mà hắn biết được vài sự tình, thứ nhất, chị gái này khá là có tiền, hắn và Mặc Tinh đã bán cho nàng ba món trang bị thu được hai kim. Thứ hai, chị gái này không phải tên là Chị Gái, tên trò chơi của nàng là Công Chúa.

    Lúc trước từng nói đến thủ pháp thao tác phi kiếm của Công Chúa, có thể nói khá là xuất sắc, giống như là thiết lập phím tắt trong những trò game online vậy, Công Chúa từ cơ sở của hệ thống gia tăng thêm cho phi kiếm gần hai mươi phương thức phi hành. Mọi động tác đều được khống chế từ tay trái của nàng, có thể nói nó linh hoạt đến một cảnh giới khiến người ta khó thể tưởng tượng nổi.

    So ra Mặc Tinh còn kém rất nhiều, nàng sau khi được Công Chúa chỉ điểm chỉ miễn cưỡng thao tác được thêm mười động tác ngoài hệ thống. Còn như vì sao chỉ điểm cho Mặc Tinh? Đương nhiên không phải vì Đường Hoa đẹp trai, cũng không phải vì Mặc Tinh được người ta ưa, mà là bởi vì dùng một món y phục màu lam đi trao đổi với nàng.

    Mặc Tinh đương nhiên là không đáp ứng đem y phục cho người khác, nhưng mà Đường Hoa lại không lý tới nàng, lấy y phục xong trực tiếp liên hệ với Công Chúa. Công Chúa biết y phục là bộ vị khó kiếm được nhất trong mọi bộ vị, nói có thể dùng giá cao mua lại, nhưng bị Đường Hoa cự tuyệt. Đường Hoa cắn chặt : bọn ta cần kỹ xảo thao tác.

    Công chúa đối với chuyện này cũng đã cân nhắc thật lâu, phải biết rằng trong mọi món trang bị, y phục có thuộc tính cảm mạnh nhất, tức là thuộc tính cao nhất, ý thứ hai là y phục bắt mắt nhất. Cuối cùng công chúa vì đánh BOSS gà trống, cắn răng đáp ứng dùng kỹ thuật trao đổi bộ y phục có phòng ngự pháp thuật công kích thuộc tính nước này.

    Mặc dù Mặc Tinh coi như là nhân vật chính nghe giảng có thành tích không xuất sắc gì, nhưng mà vai phụ Đường Hoa lại rất nhanh học thông được kỹ thuật, hơn nữa còn có thể dạy thêm cho Mặc Tinh. Vì sao lại như vậy?
    Đường Hoa giải thích rất đơn giản cho Mặc Tinh : “Hồi nhỏ nhà ta có mở cửa hiệu thêu hoa, ta hồi nhỏ cũng có thêu thùa vài năm, vốn ta tên là Đường Miễn Hoa, sau này hài âm, nên đổi thành Đường Hoa. Ngươi thì sao? Ngày ngày đều là nắm nắm đấm lại, các khớp ngón tay không linh hoạt cũng rất là bình thường.” Bất quá Đường Hoa nhạy bén cảm giác được, thao tác có tốt nữa, cũng chỉ có thể nói là đánh thắng được địch nhân ngang cấp hoặc là hơn cấp mình chút xíu. Dù sao kiếm quyết mà hệ thống đưa ra là thực dụng nhất đơn giản nhất, như phát minh của cá nhân thì chỉ có thể xem như là chút khôn vặt mà thôi.

    Tuy rằng Đường Hoa vẫn chưa có phi kiếm, nhưng hắn đối với phi kiếm đã hiểu được rất nhiều.

    * * * * * *

    Đối với người đầu tiên rời đi tân thủ thôn – Công Chúa, tất cả mọi người chơi trong thôn đều đến tập thể đưa tiễn. Này tuy rằng không biết là xuất phát từ loại cảm tình gì, nhưng dù sao mọi người đều là thiệt tình tiễn Công Chúa một đoạn đường. Công chúa cũng không khách khí, phất tay nói nàng sẽ cố hết sức sáng lập bang hội, về sau hoan nghênh mọi người nhập vào.

    Công Chúa đi rồi, lục tục lại đi thêm vài người chơi. Mặc Tinh đã cấp 10, nhưng vì chờ Đường Hoa vẫn đang đung đưa ở cấp 9, vẫn tận tâm tổ đội, tiêu diệt quái cấp 10 : Thụ Tinh.

    * * * * * *

    “Lượng Thiên Xích!” Đường Hoa quát to một tiếng, tuy rằng không quát cũng được, nhưng hắn lại ưa thích loại khí thế này, dù sao pháp bảo này của mình cũng có cái tên thật vang dội.

    “A! Khởi động rồi.” Mặc Tinh hoan hô một tiếng, đây là lần thứ ba Đường Hoa khởi động Lượng Thiên Xích. Tuy rằng mỗi ngày đều ném đủ hai mươi bốn tiếng, tuy rằng thời gian cooldown chỉ có mười phút.

    Xoẹt một nhát, miễu sát, Hoả Chú miễu sát quái cấp 10 đầy máu. Mặc dù Đường Hoa lại âm thầm dậm chân mười giây. Đường Hoa dùng Hoả Chú xong phát hiện, uy lực đề cao 50% rồi, nhưng mà pháp lực hao phí cũng nhiều thêm 50%. Bất quá cái mà hắn theo đuổi chính là cảm giác giữa nháy mắt như thế này...

    * * * * * *

    “Hoả Chú của ta thăng cấp rồi.” Đường Hoa thật kinh ngạc nói một câu, bản thân hắn cũng không nghĩ rằng pháp thuật còn có thể thăng cấp.

    “Thật sự?” Mặc Tinh cao hứng thay cho Đường Hoa, hỏi lại một câu.

    “Ừ! Ngươi xem.” Đường Hoa bắt một cái pháp ấn, bảy giây sau một cột lửa bốc lên từ dưới chân Thụ Tinh. Mặc dù không có miễu sát, nhưng mà xem ra, uy lực của Hoả Chú gia tăng vài phần. Hiện giờ Hoả Chú hiển thị : thời gian chờ 7 giây, còn như uy lực bao nhiêu thì không có thuyết minh như phi kiếm.

    Lúc này Đường Hoa mới hiểu ra, vì sao lại phải làm cho tân thủ thôn phức tạp như thế, khó khăn như thế. Chính là muốn mọi người đi tìm hiểu trò chơi, hưởng thụ trò chơi. Chứ không phải như những trò chơi trước kia, còn chưa phát hành đã có đầy trời những chỉ dẫn cho lính mới, chỉ đường cho lính mới, nội dung của trò chơi là cái gì, mỗi loại nghề nghiệp có đặc điểm gì...

    Xem công lược rồi chơi trò chơi thì còn cái lạc thú gì mà nói?

    Hắn còn có một chỗ không biết, chính là máy tính có trí năng vì muốn thu thập tài liệu, cho nên nhất định phải làm cho trò chơi phức tạp, chỉ có như vậy mới có thể thu thập tư liệu hoàn chỉnh về các phương diện của mỗi người để tiến hành phân tích.

    * * * * * *

    Cấp 10! Rốt cục là cấp 10 rồi! Ở ngày thứ năm kể từ khi vào trò chơi, Đường Hoa rốt cục lên cấp 10 rồi. Đối với bản thân hắn mà nói thì đây đã là một cái kỷ lục, bởi vì hắn chưa từng chôn chân trong bất kỳ cái tân thủ thôn nào quá năm tiếng đồng hồ. Nhưng ở trong Song Kiếm thì hắn mỗi ngày online hai mươi bốn giờ, bỏ ra năm ngày mới tới cấp 10.

    “Ngươi dùng dịch dung đan không?” Đường Hoa hỏi.

    “Không thèm đâu!” Mặc Tinh một lời phủ quyết : “Này tương đương với giải phẫu thẩm mỹ, chỉ có những người thích hư vinh, hoặc là nội tâm buồn loạn thì mới dùng. Ta cứ là thích soi gương thì hiện ra bộ dáng vốn có của ta hơn.”

    “Đúng vậy đúng vậy!” Đường Hoa hơi hơi nói hùa cho qua, hắn vốn muốn dùng, tuy rằng hắn vốn không có khó coi, nhưng cũng chả tính được đẹp trai. Chẳng qua là hôm gần đi mẹ mình đã trăm gửi vạn dặn rằng trong trò chơi phải tìm cho bà một đứa con dâu... Ngươi nếu như nói là Mặc Tinh, Đường Hoa sẽ nói ngươi biết, bọn ta là bạn hữu. Nam nữ cọ cọ sinh ra điện, mà hai người Mặc Tinh cùng Đường Hoa căn bản là không sinh ra điện áp nổi.

    “Tiếp sau là dâng hương.”

    Đường Hoa nhìn trái nhìn phải nói : “Ta nhìn coi ở đâu mượn lửa được.”

    “Ta có!” Mặc Tinh móc ra cái bật lửa.

    “Ngươi đồ bại gia tử.” Đường Hoa nhìn sơ là biết mua trong tiệm tạp hoá, một cái một lượng bạc. Vài ngày này hai người đúng thật là có chút dư dả, trừ đi hai người tiêu hao mười bao mì Dương Xuân mười lượng, tổng cộng lại là hơn hai lượng vàng. Cô nàng Mặc Tinh này, có tiền liền nhàn không được, Đường Hoa đã N lần ngăn lại nàng mua những đồ trang sức không hữu dụng rồi.

    “Mua rồi thì dùng vậy! Lại đây ta đốt cho ngươi.”

    * * * * * *

    “Đệ tử Đông Phương Gia Tử!” Đây là cách thức bắt buộc của bài cúng, trừ cái này ra còn phải đến chỗ cao nhất trong thôn, quỳ bái trời đất. Đương nhiên ngươi không làm cũng được, nhưng trưởng thôn nói rất rõ ràng, có ưu đãi. Mà lại nói trên lạy trời, dưới lạy đất, trung gian lạy cha mẹ, nam nhi bảy thước có gì mà mất mặt.

    “Đệ tử Mặc Tinh!”

    “Ây! Ta nói niệm như vậy ngươi không cảm thấy mất tự nhiên sao?” Đường Hoa nói.

    “Vậy ngươi trước đi.” Mặc Tinh cũng cảm giác thấy có chút không ổn.

    “Đệ tử Đông Phương Gia Tử...” Đường Hoa không khiêm nhượng niệm xong bài cúng. Sau khi niệm xong, trước mặt Đường Hoa xuất hiện một cái bảng, trên bảng biểu hiện : trời là cha đất là mẹ... một đống lời nhảm, dòng cuối là : vui lòng lựa chọn phần thưởng là gia tăng loại thuộc tính ẩn nào của ngươi. May Mắn, Phúc Duyên, Căn Cốt, Ngộ Tính.

    TTV Translate - Ứng dụng convert truyện trên mobile



    *** Thụ Tinh : yêu tinh cây.

    *** miễu sát : nghĩa thực sự chính là giết địch trong vòng chưa đến 1 phút (miễu = giây), nhưng thường trong các trò chơi dùng miễu sát là chỉ diệt địch trong vòng 1 chiêu (có nhiều đòn liên hoàn), hoặc chỉ trong 1 đòn.

    *** công lược : là những bản hướng dẫn game cặn kẽ : chỗ này phải làm sao để lấy được đồ này đồ nọ, tới giai đoạn này phải làm sao để cua đổ em này, đập văng được thằng nọ, v.v...

    *** bại gia tử : giống như phá gia chi tử vậy, đều là những người phá phách khiến cho cơ nghiệp tàn bại hết.


    Góp ý
    Lần sửa cuối bởi Xanh Trời Xanh Nước, ngày 12-08-2013 lúc 08:46.
    ---QC---
    ...


  2. Bài viết được 143 thành viên cảm ơn::   [Hiện ra]
    0989143984,aaaaza,alkhan,angelhell92,anhday71,annguyen1703,apovt89,BackStab,banbe1025,batuocdenqn,boynghich,Cáo Biết Bay,chandoiwe,chicken_vn,chutuocst,Critina,dau_dat,devilbat15,diepnguyen,doctruyenke,dta1978,EmHot,enbosiro,flee12,gautrucbeo,ge445,HACKTIMECABAL,hattiendo,heogay83,hoanlamthao,hsp,htinh000,iamvampire2009,IS3,khuccui,kingorchid,kushin1008,kydanhlagi,lamtg,laymore,Longinus,longphiduongkk,manlysmile11,maybachpro,meogiahaylaca,minhfabregas,minhtan12d1,Mongdaonhan,mrdjeu,mysexylove50,neverwon,ngocnghechvn,ngocquan0404,ngoyui,ngutinhthieu,Nguyenduylan80,nguyenvinh189,nhimbong,odin,phamzika,phieubat,pika_pika,qtdevil,raiso_vang_trang,rongmotmat,sasuketaki02,Shiali1904,Siskem,sondecuto,sonpham9999,supermaria,talavip241,TanAnh,TửLinh,thachdauvn,thanchit123,thanh3754,Thảo Như,TheBeginner,thtgiang,thunreigu,thuynguu,tonylai78,traichuoi,tramvan,tranthuthao,trantom,trongpong,truongnt,tuan_ohyeah,tycan78,Vampire97,vietthuan,vinhtac,voma,voquan,vuong260589,Zoro_NDK,zzBORISxx,
  3. #12
    Ngày tham gia
    Sep 2012
    Bài viết
    7,741
    Xu
    1,000

    Mặc định

    Phù, dịch xong. Post trước chương cho Chủ Nhật, sợ ngày mai ngủ dậy trễ.


    SONG KIẾM ( 双剑 )

    Tác giả : Hà Tả (虾写 )
    Thể loại truyện : Võng du
    Người dịch : Xanh Trời Xanh Nước
    Nguồn : Quán Trà Đá Tàng Thư Viện




    CHƯƠNG 11 : ĐÚT LÓT

    Hệ thống lần này không làm khó người, nói rất rõ ràng, May Mắn chính là xác suất rớt vật phẩm của ngươi, Phúc Duyên là khả năng gây ra nhiệm vụ ẩn của ngươi, Căn Cốt, chính là khả năng học được pháp thuật hoặc ngự kiếm thuật cao thâm của ngươi, Ngộ Tính, chính là chỉ năng lực lĩnh ngộ cùng thông suốt ngự kiếm thuật và pháp thuật của ngươi.

    Lựa chọn Căn Cốt! Đây là điều mà Đường Hoa đã cân nhắc từ sớm. Lúc Công Chúa gần đi đã nói rất rõ ràng, cho nên người chơi còn lại cũng có đủ thời gian đặng mà cân nhắc. Về phần Công Chúa, cái mà nàng lựa chọn chính là Phúc Duyên. Nàng cho rằng trang bị tốt, phi kiếm tốt hoặc là pháp thuật tốt, đều không thể tách rời cùng Phúc Duyên.

    * * * * * *

    Mặc Tinh thì lựa chọn Ngộ Tính, vì theo ý nàng, mấy cái này giống như đánh nhau vậy, một cú đấm thẳng đơn giản nhất, có khi còn hơn võ thuật cao thâm nhất. Những chiêu thức phổ phổ thông thông phối hợp nhau, có thể đánh thắng những chiêu thức cao thâm rất thoải mái. Cho nên nàng cho rằng trọng yếu nhất chính là dung thông cùng lĩnh ngộ.

    * * * * * *

    Lúc hai người đang đi tìm trưởng thôn lấy giấy chứng nhận tốt nghiệp, lại bị một thầy bói mù trong thôn cản lại : “Vị đại tỷ này, nhìn ngươi thiên đình đầy ắp, ngộ tính cực cao...”

    Đường Hoa ngắt ngang hỏi : “Ông làm sao biết được nàng thiên đình đầy ắp?”

    “Ta nhìn.”

    “Ông không phải người mù à?”

    “Không mù dùng mắt nhìn, mù rồi dùng tâm xem.” Người mù duỗi tay ra : “Ngân phiếu năm mươi lượng, ta có thể chỉ điểm nơi tốt cho ngươi đi.”

    “Năm mươi lượng...” Đường Hoa rống to một tiếng, tuy rằng hắn cũng cảm giác được người mù này có chút ý tốt, nhưng phải tiêu năm mươi lượng, tương đương với năm mươi vạn tiền Liên Bang a, có thể mua non nửa căn hộ...

    Mặc Tinh cũng bị năm mươi lượng làm chấn động, nàng kéo kéo y phục Đường Hoa : “Chúng ta đi thôi.” Hai người vẫn còn chưa nhảy ra khỏi cái vòng luẩn quẩn kia, vẫn đang dùng tiền Liên Bang so sánh với tiền ảo. Nhưng bọn họ lại không biết, ngươi có một vạn lượng vàng thì lại có thể hối đoái bao nhiêu tiền hành tinh M đây?

    “Bốn mươi chín lượng.” Người mù nghiến răng quát : “Đây là giá cực rẻ rồi, nếu còn mặc cả, các ngươi đừng có mà hối hận.”

    “Hai lượng.” Đường Hoa xắn tay áo nhìn chòng chọc như hổ đói : “Ông chỉ cần nói một câu nói liền có thể được hai lượng, hai đứa bọn ta có thể ngốc, nhưng không phải gà mờ như người ta.”

    “Hai lượng? Đại ca ngươi đi cướp a.” Người mù rơi lệ đầy mặt nói : “Hai lượng bạc thì mua được cái gì? Bốn mươi tám lượng, ta đã rất nhân nhượng, trừ ta ra, không có ai biết được môn phái lánh đời kia.”

    “Hai lượng rưỡi ...”

    “Ây!” Người mù giận dữ nói : “Ông đây là hạ xuống từng lượng từng lượng, vậy mà ngươi cứ nửa lượng tăng lên, có phải không phúc hậu lắm không. Cút cút cút...”

    “Hai mươi lăm lượng đưa ngài.” Mặc Tinh dùng phép toán đơn giản nhất để tính ra giá quy định của người mù, xìa ra một tờ ngân phiếu.

    “Ừ!” Người mù rất vừa lòng nhìn nhìn ngân phiếu, Đường Hoa lúc này có loại cảm giác bị lừa.

    “Truyền thuyết ở thôn trấn phụ cận Hàm Dương có một môn phái lánh đời, tuy rằng gần đây xuống dốc, nhưng vẫn không hổ là một môn phái lớn. Ngươi ngộ tính rất cao, lại có họ là Mặc, không cần phúc duyên cũng có thể đăng đường nhập thất. Dùng võ nhập đạo, có thể nói là hai lượng bạt ngàn cân.”

    Mặc Tinh hỏi Đường Hoa : “Ông ta nói cái gì?”

    “Ông ta nói thuộc tính cùng tên của ngươi cực kỳ thích hợp với môn phái ở phụ cận Hàm Dương, đến bên đó thuận tiện lăn lộn một chút cũng lợi hại hơn so với nhiều người luyện bán sống bán chết. Là ý này phải không?”

    “Đúng đúng... bất quá môn phái này mấy ngày gần đây đang bàn bạc việc di dời, nên ngươi phải nhanh. Nếu không khi đi vào rừng sâu thì sương mù như biển, lại càng khó tìm hơn. Nhưng bởi vì kỳ môn thu đồ đệ rất nghiêm, như người bình thường không thể nhập, vậy...”

    Người mù lật tay xuất ra một cái thẻ bài : “Hai mươi lăm lượng mua được một cái tín vật thiết yếu để nhập môn.”

    Mặc Tinh suýt chút nữa bị sặc nước miếng, nếu mà hai mươi lăm lượng này không đưa, hai mươi lăm lượng trước cũng xài uổng.

    Lại không ngờ, tên Đường Hoa vốn vẫn “keo kiệt” lại xìa ra một tờ ngân phiếu đập vào trên tay người mù : “Cho ngươi, ngươi tên lừa đảo chết tiệt.”

    “Quân tử ái tài, thủ chi hữu đạo, nguyện đánh nguyện chịu, nào lừa đảo ai?” Người mù cười hì hì tiếp nhận ngân phiếu đem tín vật giao cho Mặc Tinh.

    “Ngươi làm vậy làm chi?” Mặc Tinh rất bất mãn Đường Hoa, nói : “Hắn đây không phải là vấn đề đòi bao nhiêu tiền, hắn đây là bắt bí, là bắt chẹt. Không được, ta muốn tìm hắn tính sổ.”

    “Các ngươi hai đứa trời đánh, cả người mù cũng đi lừa...” Đằng sau Mặc Tinh truyền đến tiếng khóc bi thương của người mù : “Đáng thương lão phu cả đời mới kiếm được một cái tín vật, lũ trời đánh các ngươi...”

    Đường Hoa che tay nhỏ giọng nói : “Ta đưa cho hắn một đồng.”

    “A?” Mặc Tinh thật kinh ngạc : “Không phải hắn nhìn thấy được sao?”

    “Nhìn được cái rắm, hắn đón tờ ngân phiếu kia của ngươi là mặt ngược, nên ta đoán...”

    Mặc Tinh lui ra phía sau một bước, chỉ Đường Hoa : “Ngươi trở nên hư hỏng rồi.”

    “Trở nên hư hỏng? Đúng à... Trước kia ta không lừa gạt người ta như vậy.” Đường Hoa gãi gãi đầu nghi hoặc tự hỏi : “Từ khi nào mà mình đã trở nên hư hỏng như vậy. Vả lại trước kia mình cũng sẽ không chú ý những chi tiết nhỏ này... Lẽ nào là gần đây bị NPC lừa thảm quá?”

    Nói tới điều này, Đường Hoa lại hận đến nghiến răng, liền kể việc lúc hai người đi tiệm tạp hoá mua mì Dương Xuân đi. Hỏi hắn bao nhiêu, hắn trả lời một lượng. Đường Hoa liền nói mua một gói, rồi chuyển ngân phiếu qua, người ta đưa cho một gói mì. Nhưng Đường Hoa nhìn thoáng rồi nổi giận, ấy mình muốn mua chính là loại đóng gói tiêu chuẩn năm lạng, nhưng lão chủ tiệm này lại đưa cho mình gói hai lạng. Nhưng chủ tiệm nói : ngươi không hỏi ta gói năm lạng bao nhiêu tiền.

    Lần đi mua thứ hai, Đường Hoa cẩn thận hơn, hỏi loại mì Dương Xuân năm lạng một gói một lượng bạc. NPC chủ tiệm lại đưa cho Đường Hoa một gói mì hai lạng tiếp. Đường Hoa lại tức lên quát hỏi. Chủ tiệm không nhanh không chậm đáp lại : ta bán đúng là loại mì nhãn hiệu “mì Dương Xuân năm lạng” mà.

    Lần thứ ba, Đường Hoa lại đi mua, lần này hắn hỏi : một gói một lượng bạc, loại mì Dương Xuân mà đúng mì Dương Xuân đạt trọng lượng năm lạng. Lần này chủ tiệm không chơi xỏ nữa, rốt cục để cho Đường Hoa mua được hàng chính hãng.

    Cho nên từ đó trở đi, Đường Hoa cũng dần dần từ một người phẩm đức tốt đều trở nên sa đoạ mất rồi... Phải biết rằng có một cái đạo lý rất đơn giản : học tốt ba năm, học xấu một giờ. Huống chi Đường Hoa lại chôn chân ở trong thôn tới năm ngày.

    “Bồng Lai, Thục Sơn, Côn Lôn, Nga Mi, Thanh Thành, Đại Từ Ân tự, Huyễn Nguyệt Am, Thủy Nguyệt cung, Thánh Tôn Vũ Môn, Đại Từ Bi Minh Tông, Quỷ Cốc... vân vân đều là danh môn đại phái, trong đó Thục Sơn chia thành phái Tiên Kiếm, phái Tiên Hà, Côn Lôn chia thành phái Côn Lôn, phái Quỳnh Hoa, phái Bích Ngọc, phái Tử Thúy, phái Huyền Phố, phái Ngọc Anh, phái Lãng Phong, phái Thiên Dong, những môn phái khác cũng đều có chi nhánh, không cần phải nói tỉ mỉ từng cái. Những địa phương này lão phu đây có thể truyền tống ngươi đi. Còn những môn phái lánh đời, hoặc những cao nhân lánh đời khác, đều nhờ phúc duyên, lão phu cũng không thể biết được. Chọn lựa xong thì tiến vào pháp trận truyền tống bên cạnh ta.”

    Nhiều cả trăm điều vậy sao? Chọn làm sao đây a? Đường Hoa rút ngân phiếu mười lượng ra cho trưởng thôn.

    Trưởng thôn nhìn trái nhìn phải thấy không người, nhận lấy xong thì nhỏ giọng hỏi : “Học kiếm hay là học pháp? Hay là kiếm pháp song tu?”

    “Nên thế nào?” Đường Hoa ghé sát vào tai trưởng thôn.

    “Học kiếm đi Bồng Lai, học pháp đi Nga Mi, kiếm pháp song tu tìm Côn Lôn. Nhưng nếu như ngươi tăng căn cốt, ta đề nghị ngươi đi Thục Sơn.”

    “Vì sao?”

    “Thục Sơn có thầy giỏi a.” Trưởng thôn đáp sau khi lén lén lút lút nhìn chung quanh.

    “Cám ơn lão trượng.”

    “Đừng khách sáo, đến chơi thường xuyên nhé.”

    “Vâng, gặp lại lão trượng sau.”

    “Đi thong thả.”

    TTV Translate - Ứng dụng convert truyện trên mobile



    *** Thiên Đình : ở đây là chỉ một huyệt nằm trên đỉnh đầu của con người.

    Khuyến mãi độc giả hình ảnh gói mì Dương Xuân và tô mì Dương Xuân.

    Góp ý
    Ảnh đính kèm Ảnh đính kèm
    Lần sửa cuối bởi Xanh Trời Xanh Nước, ngày 12-08-2013 lúc 08:46.
    ...

  4. Bài viết được 138 thành viên cảm ơn::   [Hiện ra]
    alkhan,anhday71,annguyen1703,apovt89,BackStab,banbe1025,batuocdenqn,bobobaba,boynghich,Cáo Biết Bay,chandoiwe,chicken_vn,chutuocst,Critina,dau_dat,DeltaVuu,devilbat15,diepnguyen,doctruyenke,dta1978,EmHot,enbosiro,flee12,gautrucbeo,ge445,hac am,heogay83,hoanlamthao,htinh000,iamvampire2009,IS3,khuccui,kingorchid,kushin1008,lamtg,laymore,loanthien,Longinus,longphiduongkk,manlysmile11,maybachpro,meogiahaylaca,minhfabregas,minhtan12d1,Mongdaonhan,mrdjeu,mysexylove50,neverwon,ngocnghechvn,ngocquan0404,ngoyui,ngutinhthieu,nguyenvinh189,nhimbong,odin,phieubat,pika_pika,qtdevil,raiso_vang_trang,sasuketaki02,Shiali1904,Siskem,sondecuto,sonpham9999,supermaria,talavip241,TanAnh,TửLinh,thachdauvn,thanchit123,thanh3754,Thảo Như,TheBeginner,thtgiang,thunreigu,thuynguu,tonylai78,traichuoi,tramvan,tranthuthao,trantom,trongpong,truongnt,tuan_ohyeah,tycan78,Vampire97,vietthuan,vinhtac,voma,voquan,vuong260589,Zoro_NDK,zzBORISxx,
  5. #13
    Ngày tham gia
    Sep 2012
    Bài viết
    7,741
    Xu
    1,000

    Mặc định

    Chương trễ, ngủ quên.

    Đã cập nhật lại tất cả các chương, chủ yếu là mấy cái số má viết lại thành chữ, và vài chỗ cho trơn tru, nhưng mà về tổng thể thì không ảnh hưởng, nên quý độc giả không cần phải dò lại đâu. Còn file gộp thì mỗi 20 chương tiểu Xanh sẽ úp file gộp một lần ở đầu trang.

    Chúc mọi người đọc truyện sáng khoái.


    SONG KIẾM ( 双剑 )

    Tác giả : Hà Tả (虾写 )
    Thể loại truyện : Võng du
    Người dịch : Xanh Trời Xanh Nước
    Nguồn : Quán Trà Đá Tàng Thư Viện




    CHƯƠNG 12 : ĐƯỜNG THỤC SƠN

    “Ngươi...” Mặc Tinh há hốc miệng chỉ vào Đường Hoa.

    Đường Hoa khiêm tốn nói : “Mới lĩnh ngộ từ người mù kia.”

    “Ngươi vậy mà lại đi hối lộ NPC... Ngươi đang đút lót đó có biết không?”

    Đường Hoa ngẫm nghĩ rồi nói : “Nhưng chiêu này quả thật hữu hiệu.”

    “Hừ! Ta mặc kệ ngươi, ta đi đây.” Mặc Tinh hơi có chút mất hứng chạy vào trong pháp trận xong lại chạy ra : “Có muốn ta đưa phi kiếm cho ngươi hay không?”

    “Không cần, nơi ngươi đi là môn phái lánh đời, có khi chỉ có mình ngươi. Nơi ta đi chỗ nào mà chả một đống người?” Đường Hoa vẫy tay dặn dò : “Đừng mua lung tung a.”

    “Biết rồi, đi đây.” Mặc Tinh đột nhiên dâng lên chút thương cảm, phải biết rằng thông tin trong Song Kiếm không có phát đạt. Tin ngắn cứ một tin một lượng bạc. Còn như nói chuyện phiếm trong hảo hữu hoặc trong bang hội... vậy phải có người bỏ ra vốn lớn mở kênh. Nếu không ngươi chỉ có thể chờ sau khi luyện thành ngự kiếm thuật cao siêu, rồi cứ bắn ra phi kiếm truyền thư.

    “Đi thôi đi thôi.”

    “Vậy ngươi có rảnh phải tới Hàm Dương tìm ta.”

    “Biết rồi, đi đi!”

    “Ừ...” Cuối cùng dường như Mặc Tinh đã có lau nước mắt, biến mất giữa pháp trận.

    * * * * * *

    Thục Sơn! Không còn sự lựa chọn nào nữa, dù sao đây cũng là tin tình báo mà hắn phải bỏ mười vạn tiền Liên Bang mới lấy được. Sau khi Đường Hoa chọn đến Thục Sơn, ánh sáng chớp nháy một trận, sau cùng cũng vĩnh biệt tân thủ thôn.

    “Song kiếm đột kích đội, bốn chờ một, đến thì kêu lên.”

    “Đơn kiếm tốc kích đội cần người, ba chờ hai, vị trí Đông Nam.”

    “Phi kiếm đơn công cần tổ đội đi Thục Sơn.”

    “Bộ binh cần được kéo, năm mươi lượng bạc.”

    “Cần người oanh tạc, bốn chờ một.”

    “Có ai vừa biết tăng máu, vừa biết cổ vũ không, thuê mua giá cao, tiền trước người sau.”

    “Bộ binh có pháp bảo phòng ngự cần tổ đội.”

    “Bay đơn có quần công cần tổ đội đi Thục Sơn.”

    “Địa đồ phi kiếm Thục Sơn, địa đồ bộ binh Thục Sơn, một kim một tờ, vừa có các địa điểm phân bố quái vật, lại có các khu vực phân bố cơ quan. Là tình báo trọng yếu mà ta đây cùng bạn bè tử vong mất năm lần lấy được, tuyệt đối là thật.”

    Đây là cảnh tượng náo nhiệt của một mảng chân núi Thục Sơn. Đường Hoa ra khỏi pháp trận, chỉ thấy trước mắt là một vùng người qua lại, cực kỳ náo nhiệt. Trên không trung ba mươi thước cao, cũng có hơn chục tên người chơi đang hò hét cần tổ đội hoặc cần người khắp nơi. Coi bộ số lượng phi kiếm thực sự là còn ít. Hiện giờ độ cao phi hành cao nhất của phi kiếm nhất giai chỉ có ba mươi thước, muốn ép buộc một mình bay tới Thục Sơn, cơ bản là không có khả năng.

    Đường lên Thục khó, khó như lên trời.

    “Đội bộ binh cảm tử Thục Sơn tuyển người, không sợ chết thì vào.”

    Một thanh âm vang dội vang lên từ bên tai Đường Hoa. Đường Hoa nhìn thoáng qua, hoá ra là một hán tử uy mãnh.

    “Ta!” Đường Hoa giơ tay. Đường Hoa tính lại vốn liếng của mình một chút. Song kiếm đột kích đội là không có phần mình, đơn kiếm tốc kích đội cũng vậy, thêm máu thì mình không biết, cũng không có pháp bảo phòng ngự. Cho nên tính đi tính lại, chỉ có thể là làm một tên bộ binh không sợ chết.

    Vào đội, Đường Hoa thấy tên của đội trưởng, cũng tức là tên đại hán kia, quả thực là rất hợp với tư thái của hắn : Hổ Hoàng. Còn một người nữ tên là Hổ Nữu, phỏng chừng là hai anh em.

    “Gọi ta là lão Hổ là được rồi, đây là em gái ta, kêu là Nữu Nữu cũng được, nhũ danh.” lão Hổ nói trong kênh đội ngũ, kênh đội ngũ chỉ cần ở trong khu vực nhất định, là có thể sử dụng tự do. Nhưng nếu như mà ngươi rời đội ngũ quá xa, sẽ bị đuổi ra khỏi đội ngũ.

    “Chào mọi người.” Hổ Nữu chào hỏi trước.

    “Chào ngươi, gọi ta là Gia Tử là được.”

    “Gia Tử, các ngươi nghỉ ngơi trước, ta đi tổ người cái đã.”

    Tiếp qua vài phút, lại có một cô gái vào đội, tên viết : Pha Ly Tâm.

    Cuối cùng chờ thêm mười phút sau, một người chơi nam nhập đội : Phong Hồn.

    * * * * * *

    “Ta với em gái ta đã chết hai lần rồi, cái buồi Thục Sơn này khó lên quá.” Lão Hổ vừa dẫn đội chạy về phía trước vừa nói : “Địa phương này lại có cấm chế, người nào lên Thục Sơn thành công thì không thể leo lên lần nữa. Các ngươi phải chuẩn bị tốt tư tưởng, chết, là chắc chắn sẽ.”

    “Không có việc gì, bọn này trừ cái mạng nhỏ, hiện giờ không đáng một xu.” Đường Hoa sảng khoái đáp lại.

    “Mệt chết chó!” lão Hổ la lên một câu tiếng Anh, trước khi bước vào đường Thục Sơn điêu khắc đầy pháp chú đạo gia.

    * * * * * *

    Con đường rộng bốn thước này khiến cho Đường Hoa tưởng như một con đường quốc lộ lượn vòng lên núi, bên tay trái là vực sâu vạn trượng, phía dưới biển mây lượn lờ. Bên tay phải là vách núi cao dựng đứng, trừ bỏ mọc đầy dây leo, thì cũng khắc đầy chú văn.

    “Dừng!” Mới đi được mấy thước, lão Hổ giơ tay một cái ý bảo mọi người đứng lại, sau đó nói trong kênh đội ngũ : “Có 113.”

    “113?”

    “Lính tuần tra.”

    Đường Hoa nhích nhích người hỏi : “Sao ta không thấy được vậy?”

    “Khi ngươi nhìn thấy hắn, hắn cũng trông thấy ngươi ngay.”

    Đường Hoa đang muốn đặt câu hỏi tiếp, lại có một đội ngũ khác đi vào đường Thục Sơn, bọn họ không để ý tới đội của Đường Hoa, trực tiếp đi về phía trước, nhưng vừa mới ngoặt qua Đường Hoa liền nghe thấy thanh âm của sắt thép...

    “Được rồi!” lão Hổ phất tay một cái, dẫn dắt bốn người đi tới, qua chỗ ngoặt, Đường Hoa liền trông thấy hơn mười con dạ xoa cao chừng 50cm đang hướng lên trên núi, con dạ xoa đầu lĩnh đang ở mặt trước dẫn đường tên gọi : đội trưởng tuần tra Dạ Xoa. Về phần đội ngũ liều lĩnh kia, khẳng định là đã đi địa ngục du lịch rồi.

    “Vì sao không lên cùng mọi người vậy?” Pha Ly Tâm hỏi, điều nàng hỏi cũng trùng hợp chính là điều mà Đường Hoa muốn hỏi.

    “Trên đường Thục Sơn không thể nói chuyện, một khi nói chuyện sẽ làm tỉnh BOSS đang ngủ say. Nếu như một đám người xuất phát, thì phối hợp làm sao? Lại nói, nhiều người như vậy, ai chịu đi ở mặt trước nào?” Hổ Nữu giải đáp.

    “Dừng!” lão Hổ giải thích : “Đằng trước có ba con bươm bướm, chúng ta chờ!”

    “Chờ cái gì?” Mọi người hỏi.

    “Chờ đột kích đội.”

    Vừa nói xong, quả nhiên có một đội song kiếm đột kích đội bay qua đỉnh đầu của họ. Đường Hoa chìa đầu nhìn thoáng qua, đột kích đội trùng hợp đụng độ với mấy con bươm bướm cao chừng một thước, đang trôi nổi giữa không trung. Tên đội viên đột kích ở phía trước nhất bị bươm bướm chọt sơ một cái máu liền chỉ còn thừa một nửa, còn kèm theo giảm tốc độ.

    Bốn gã đội hữu ở phía sau thấy vậy, liền đỡ thay công kích thứ hai cho đội trưởng. Sau đó là trên không trung năm đối ba đánh giết. Đây thấy được đội ngũ này là một đội cao thủ, mỗi người đều là lâm trận không hoảng, lợi dụng đầy đủ sự linh hoạt của phi kiếm phi hành, dùng biện pháp ba dẫn hai giết tiến hành du đấu.

    Rất nhanh, con bươm bướm thứ nhất bị hai tên chủ lực công kích giết, hai con bươm bướm còn lại bởi vì nguyên nhân cừu hận, thuỷ chung truy đuổi hai tên này. Cái này là bệnh chung của các quái vật. Vì thế ba tên công kích thủ khác lại hợp lực đánh chết một con bươm bướm. Tiếp đó rất thoải mái...

    “Cao thủ!” Đường Hoa nhìn theo bóng lưng đội cao thủ đằng xa tán thưởng.

    “Cao cái rắm, bao gạo.” lão Hổ đứng bên cạnh nói : “Đi xa thêm một chút có quái có chỉ số thông minh, chúng nó không căn cứ cừu hận đi tìm đối thủ, mà là chuyên môn tìm đối tượng dễ hạ thủ nhất đặng hạ thủ. Mấy thằng huênh hoang này, cho rằng có hai cây phi kiếm là giỏi lắm ấy.”

    Nữu Nữu cười nói : “Mọi người đừng để ý, anh của ta đang ghen tị đấy.”

    “Ai ganh tỵ hử? Ta chỉ là đỏ mắt chút thôi.” lão Hổ phất tay một cái : “Nguy cơ giải trừ, các huynh đệ, mệt chết chó.”

    TTV Translate - Ứng dụng convert truyện trên mobile



    *** Hổ Hoàng : vua hổ
    *** Nữu : con gái, bé gái
    *** Pha Ly Tâm : trái tim pha lê
    *** Phong Hồn : hồn của gió

    Góp ý
    Lần sửa cuối bởi Xanh Trời Xanh Nước, ngày 22-08-2013 lúc 22:31.
    ...

  6. Bài viết được 142 thành viên cảm ơn::   [Hiện ra]
    alkhan,anhday71,annguyen1703,BackStab,banbe1025,batuocdenqn,boynghich,Cáo Biết Bay,chandoiwe,chicken_vn,chutuocst,Critina,dau_dat,DeltaVuu,devilbat15,diepnguyen,doctruyenke,dta1978,EmHot,enbosiro,flee12,gautrucbeo,ge445,hac am,hattiendo,heogay83,hoanlamthao,hsp,htinh000,iamvampire2009,IS3,khuccui,Kim Bút,kingorchid,kushin1008,kydanhlagi,lamtg,laymore,loanthien,Longinus,longphiduongkk,manlysmile11,maybachpro,meogiahaylaca,methamhue,minhfabregas,minhtan12d1,Mongdaonhan,mrdjeu,mysexylove50,neverwon,ngocnghechvn,ngocquan0404,ngoyui,ngutinhthieu,nguyenvinh189,nhimbong,odin,phamzika,phieubat,pika_pika,qtdevil,raiso_vang_trang,sasuketaki02,Shiali1904,Siskem,sondecuto,sonpham9999,supermaria,talavip241,TanAnh,TửLinh,thanchit123,thanh3754,Thảo Như,TheBeginner,thienduy123,thtgiang,thunreigu,thuynguu,tonylai78,traichuoi,tranthuthao,trantom,trongpong,truongnt,tuan_ohyeah,tycan78,Vampire97,vietthuan,vinhtac,voma,voquan,vuong260589,Zoro_NDK,zzBORISxx,Đình Tống,
  7. #14
    Ngày tham gia
    Sep 2012
    Bài viết
    7,741
    Xu
    1,000

    Mặc định

    Rốt cục cũng lên được Thục Sơn rồi.


    SONG KIẾM ( 双剑 )

    Tác giả : Hà Tả (虾写 )
    Thể loại truyện : Võng du
    Người dịch : Xanh Trời Xanh Nước
    Nguồn : Quán Trà Đá Tàng Thư Viện




    CHƯƠNG 13 : THỤC SƠN

    Cái kia là tổ ong Châu Lan, bộ binh chúng ta thì không có gì, một khi có người điều khiển phi kiếm bay qua trước mặt chúng, bọn chúng sẽ cùng nhau tấn công. Nếu như không có pháp bảo phòng ngự, đoạn đường này là nơi khó nhất đối với đột kích đội.

    “Đây là trận nước độc, người chơi sẽ rụng máu từng giây, đối với đột kích đội thì không có vấn đề lớn, một nửa máu là xông qua. Bộ binh thì không ổn.” lão Hổ phân phó : “Toàn bộ lấy y phục che miệng mũi lại, nhìn thấy cây hoè ở đối diện không? Một hồi ta kêu chạy, toàn bộ mọi người nhắm mắt lại chạy qua. Ngàn vạn đừng mở to mắt, nếu không khí độc xông vào một cái, sẽ mù 10 phút.”

    “Dừng! Ở chỗ này nhất định phải nghỉ ngơi, ta xem giờ một cái... ừ năm phút sau sẽ có một tảng đá khổng lồ lăn từ đỉnh núi xuống, chờ nó lăn qua rồi chúng ta mới có thể đi tiếp được.”

    “Quái trên mặt đất trừ lính tuần tra thì coi như là ít. Nếu như gặp mấy con như bươm bướm, chúng ta cũng chỉ có thể chờ đột kích đội đến bao vây tiễu trừ giúp chúng ta, sau đó thừa dịp chúng nó chưa có nảy mới thì chúng ta lại đi tới.”

    Theo lương tâm mà nói, lão Hổ là một tên đội trưởng rất ưu tú, hắn ai hỏi cũng đáp. Hơn nữa còn rất chú ý đội hình cùng cảm xúc của đội viên. Nếu nói có khuyết điểm, thì là mỗi khi hắn thoáng thấy đột kích đội sẽ nghiến răng : “Nha, ngã chết ngươi.” Tuy nhiên câu này của hắn lại thường khiến cho trong đội ha ha cười to. Có lẽ cũng bởi vì câu nói này mà không khí đội ngũ khá là hoà hợp.

    * * * * * *

    “Được nửa đường rồi.” lão Hổ nhìn vách núi cụt nói : “Các ngươi xem, vách núi đối diện có một điểm sống lại, tới đó cho dù chết đi cũng không cần phải đi lại đoạn đường này.”

    Đường Hoa nhìn lại, chỉ thấy vách núi cụt chỉ có bề rộng chừng hai thước, một bên có một bia đá nhỏ, trên có viết : Khuyết Nguyệt độ. Ở bờ vách bên Đường Hoa còn có một luồng sương khói trong suốt lượn lờ dâng lên.

    “Bia này có viết, sương khói này là cấm chế phi hành, nơi này cũng là một bước khó nhất khó nhất trên đường Thục Sơn. Các bạn bè của ta vừa gửi tin, trừ người đi Côn Lôn cũng bầm dập mặt mũi, mấy chỗ như Bồng Lai tới rất thuận lợi.” lão Hổ nói : “Ta đoán có độ khó đến như vậy, đệ tử của Thục Sơn khả năng lác đác không nhiều.”

    Pha Ly Tâm phụ họa : “Đây không phải khó, mà là căn bản không thể, cho dù là quán quân thế giới đến nhảy, ai có thể nhảy xa nổi hai mươi thước.”

    Đường Hoa hỏi : “Lão Hổ, ngươi qua được chưa?”

    “Chưa, nếu qua rồi, điểm sống lại của ta phải bên kia chứ. Lần thứ hai ta còn mang theo sào trúc, nhưng mà vẫn không qua được.”

    “Chẳng lẽ là phải nhảy xuống dưới sao.” Đường Hoa hỏi.

    Lão Hổ khinh bỉ liếc hắn một cái : “Ta nhảy lần nào, rớt lần đó.”

    “Cảm giác như thế nào?”

    Lão Hổ rùng mình một cái : “Sâu, khá là sâu.”

    “Kia có một cái dây leo còn xanh.” Phong Hồn chỉ vào chỗ sương khói bên trên vách núi cụt, quả nhiên ở chỗ cao khoảng chiều cao ba người có một đoạn dây leo như ẩn như hiện.

    Hổ Nữu nói : “Lần trước có thấy rồi, nhưng mà cao vậy sao với tới.”

    “Không phải với không tới nhỉ.” Phong Hồn ha ha cười một tiếng, lại không nói tiếp.

    Sau đó năm người cứ ngươi nhìn ta, ta nhìn ngươi, đều không ai mở miệng. Không khí hoà hợp trong đội ngũ đột nhiên biến mất tăm mất tích.

    “Ta đến.” Đường Hoa mở lời đi đến ngồi xổm bên rìa vách núi.

    “Kia... Thôi thì ta đến vậy.” Phong Hồn cười thoáng, leo lên trên bả vai Đường Hoa.

    Đường Hoa hô : “Nữu Nữu qua trước.”

    “Ai!” Hổ Nữu đáp một tiếng, leo lên bả vai Phong Hồn.

    “Lên!” Đường Hoa đứng lên, Hổ Nữu với tay một cái bắt lấy dây leo, dây leo lướt đi rất nhanh, Hổ Nữu buông tay, người vững vàng đáp xuống vách núi bên kia. Dây leo quay ngược lại bên vách núi Đường Hoa.

    “Pha Ly Tâm, lên!” Pha Ly Tâm do dự, nhưng cũng không khách sáo, làm rập khuôn đu tới bờ bên kia.

    “Lão Hổ! Lên!”

    So với hai cô gái, lão Hổ khá ngượng nghịu, có thể thấy hắn cực kỳ xấu hổ. Nhưng Thục Sơn đã kề trong giang tấc... Cho nên hắn rất muốn nói hai câu khách sáo, nhưng lại không biết phải nói thế nào.

    “Lên a!”

    “...Được!” Rốt cục lão Hổ cũng dẫm lên bả vai hai người tới bờ bên kia.

    * * * * * *

    “Hẹn gặp lại!” Đường Hoa vẫy tay với bọn lão Hổ, sau một lần khách sáo để lảng tránh xấu hổ, ba người lão Hổ biến mất giữa biển mây.

    “Kỳ thực hắn đã sớm biết cọng dây leo này.” Phong Hồn ngồi qua một bên gặm táo.

    “Ừ, ta cũng đã sớm biết hắn có âm mưu.”

    Câu trả lời của Đường Hoa khiến Phong Hồn có chút sửng sốt : “Ngươi làm sao biết được?”

    “Hắn đã chết hai lần, lại dưới tình huống chưa nghĩ ra biện pháp gì mà vẫn tổ đội. Nếu không có âm mưu thì có vẻ nói không thông.”

    “Vậy ngươi?”

    “Hắn dù sao cũng dẫn ta tới đây, nếu không có hắn, ta dù có chết hai lần cũng chưa chắc tới nơi này nổi.”

    “Ha ha! Tốt. Ta đi trước một bước đây.” Phong Hồn đi đến bên vách núi.
    “Đi đâu?”

    “Thục Sơn ta phỏng chừng đi không thành, sau khi sống lại ta đi Bồng Lai là hơn.” Phong Hồn cúi đầu xuống : “Nói thật, ta đã làm cây thang hai lần rồi. Chỉ đáng tiếc cho tới bây giờ cũng không có hai người giống như ngươi trong đội ngũ, hẹn gặp lại!”

    “Hẹn gặp lại!” Đường Hoa duỗi đầu nhìn nhìn vực sâu rồi than một câu : “Người bạn này thú vị thật.”

    Hệ thống nhắc nhở : thoát ly trạng thái tổ đội. Vốn là Phong Hồn còn ở trong khu vực, đương nhiên là tổ đội cùng Đường Hoa, hiện tại khu vực này chỉ còn một mình Đường Hoa.

    “Vì tân Trung Quốc... tiến lên.” Tráng sĩ họ Đường rốt cục cũng nghiến răng nhảy xuống dưới.

    “Lại một đứa dốt nát.” Một luồng ánh sáng cuốn thân thể Đường Hoa đi mất.

    * * * * * *

    Chờ Đường Hoa mở được mắt ra, phát hiện mình đã đứng trước một toà đại điện khí vũ hiên ngang, chung quanh trái phải, thực sự là một cảnh sắc thần tiên. Những núi nhỏ trôi nổi giữa không trung, những thang lầu bằng đá bay bổng, bầu trời NPC dẫm kiếm bay tới bay lui, hết thảy mấy thứ này nói lên cái gì? Nói lên rằng mình đã đến Thục Sơn.

    “Người mới, phải tập trung sức chú ý.” Một ông già NPC rất bất mãn việc Đường Hoa không để ý tới sự tồn tại của mình.

    “A!” Đường Hoa hoàn hồn, vội nhìn trái nhìn phải. Hoá ra chỗ mình đứng đã có ba người chơi, mà đối diện với bọn họ thì có một ông già đang vuốt chòm râu vểnh của mình.

    “Tên họ!” Ông già chỉ người chơi nữ đầu tiên hỏi.

    “Thiên Sứ.”

    “Thiên Sứ, ta thấy ngươi là óc làm bằng sứ. Đừng ấm ức, ta hỏi ngươi, ngươi có phi kiếm phải không?”

    “Đúng vậy. Nhưng mà bên đó không phải không cho dùng hay sao?”

    “Nói ngươi ngu tức là ngu thiệt. Ngươi không biết nhảy khỏi vách xong rồi dùng phi kiếm bay qua phía đối diện à?”

    “A... vậy cũng được à?”

    “Ngươi ngay thử cũng chưa thử, sao lại biết không được?” Ông già chỉ người chơi nam tiếp theo : “Tên họ.”

    “Triêu Thiên Nhất Tiếu.”

    “Cũng là đồ ngu, người sau.”

    Người thứ ba vung cây quạt trong tay một cái, rất tao nhã hồi đáp : “Tam Thiếu Gia.”

    “Ngu nốt, người sau.”

    “Đông Phương Gia Tử.”

    “Ừ, ngay cả cái tên cũng ngu như vậy.” ông già rất bất mãn nói : “Các ngươi... đều không dùng cái đầu, có cả trăm cái biện pháp có thể đi qua, vì đâu lại phải nhảy xuống vực tự sát đây?”

    Đường Hoa cẩn thận hỏi : “Chẳng hạn như...”

    “Chẳng hạn như ngươi có thể chờ nhân viên chấp nhận hy sinh trong đội ngũ tiếp theo, chẳng hạn như ngươi có thể tìm đá tảng từ từ chồng lên, chẳng hạn như ngươi có thể dùng dây leo trên vách đá cao... các ngươi làm ơn gặp chuyện thì động não đi được không, đứa nào cũng gà như quả cà.”

    ‘Xoẹt’, ba tên người chơi còn lại cùng nhìn về Đường Hoa.

    “Nếu không phải bây giờ chưa gom đủ bốn cái danh ngạch... Ta là người tuyên bố nhiệm vụ sư môn của Thục Sơn, các ngươi hiện tại có thể vào đại điện bái sư, chính thức trở thành đệ tử Thục Sơn. Bất quá các ngươi vẫn nên nhớ, các ngươi là lũ dốt nát.” Nói xong ông già bỏ của chạy lấy người.

    TTV Translate - Ứng dụng convert truyện trên mobile



    *** Triêu Thiên Nhất Tiếu : ngửa mặt lên trời cười một tràng

    *** gia tử = quả cà, thế nên khi ông già nọ bảo là “đứa nào cũng dốt như quả cà” thì ai cũng nhìn về phía Đông Phương Gia Tử - Đường Hoa.

    Góp ý
    Lần sửa cuối bởi Xanh Trời Xanh Nước, ngày 28-08-2013 lúc 19:23.
    ...

  8. Bài viết được 140 thành viên cảm ơn::   [Hiện ra]
    alkhan,anhday71,annguyen1703,apovt89,BackStab,banbe1025,batuocdenqn,boynghich,Cáo Biết Bay,chandoiwe,chicken_vn,chutuocst,Critina,devilbat15,diepnguyen,doctruyenke,dungsi,EmHot,enbosiro,flee12,gautrucbeo,ge445,hac am,hallomici,hattiendo,heogay83,hoanlamthao,hsp,htinh000,iamvampire2009,IS3,jjjlll,khuccui,kingorchid,kushin1008,kydanhlagi,lamtg,laymore,loanthien,Longinus,longphiduongkk,manlysmile11,maybachpro,meogiahaylaca,methamhue,minhfabregas,minhtan12d1,Mongdaonhan,mrdjeu,mysexylove50,neverwon,ngocnghechvn,ngocquan0404,ngoyui,ngutinhthieu,nguyenvinh189,nhimbong,odin,phamzika,phieubat,qtdevil,raiso_vang_trang,sasuketaki02,Shiali1904,Siskem,sondecuto,sonpham9999,supermaria,talavip241,TanAnh,TửLinh,thanchit123,thanh3754,Thảo Như,TheBeginner,thienduy123,thtgiang,thunreigu,thuynguu,tonylai78,traichuoi,tranthuthao,trantom,trongpong,truongnt,tuan_ohyeah,tycan78,Vampire97,vietthuan,vinhtac,voma,voquan,vuong260589,zzBORISxx,Đình Tống,
  9. #15
    Ngày tham gia
    Sep 2012
    Bài viết
    7,741
    Xu
    1,000

    Mặc định

    Chương trễ...


    SONG KIẾM ( 双剑 )

    Tác giả : Hà Tả (虾写 )
    Thể loại truyện : Võng du
    Người dịch : trivu
    Nguồn : Quán Trà Đá Tàng Thư Viện




    CHƯƠNG 14 : THỤC SƠN TỨ HIỆP

    “Chào chào chào chào!”

    “Chào chào chào chào!”

    Bốn người bắt tay nhau khách sáo một lần, coi ra, bởi vì mấy câu chửi ngu của ông già mà bốn người tuy rằng không giao lưu nhưng cũng coi như là có chung mối thù, quan hệ giữa mấy người cũng được kéo gần thêm một bước.

    Bốn người lại tâm sự, phát hiện bọn họ đều có vài điểm chung. Thứ nhất, đều lựa chọn Căn Cốt làm phần thưởng. Thứ hai, đều là làm thang cho người ta, đồng thời là kẻ bỏ mình cuối cùng.

    Bốn người tiến vào đại điện, sau khi chọn xác định nơi một tên NPC trung niên, coi như là đã bái sư thành công.

    Sau đó vầng sáng lưu động một trận, bốn người đều bị tròng vào một thân y phục màu vàng. Hơn nữa tặng kèm một thanh phi kiếm nhị giai không thuộc tính nhưng có thể bay. Cũng phải thôi, đều là đệ tử tiên gia, khiến cho người ta đi bộ thì chưởng môn còn mặt mũi nào, với lại đây là nhóm đệ tử đầu tiên, sao có thể quá xấu mặt được. Chẳng qua bên trong môn phái có cấm chế, cho nên phi kiếm của người chơi không thể phi hành ở phạm vi bên trong môn phái.

    Phi kiếm nhị giai chuyên thuộc của Thục Sơn (không thể công kích), tốc độ 40, không thuộc tính.

    Chỉnh đốn lại xong, mọi người hẹn nhau đi nhận nhiệm vụ sư môn, bởi vì quy định cấp 15 mới có thể rời môn phái xuống núi, hơn nữa ở trong núi thì không thể liên hệ với bên ngoài, cho nên năm cấp này chỉ có thể là làm nhiệm vụ sư môn. Mục đích chủ yếu nhất, toàn bộ mọi người đều hiểu rõ, là sợ bốn người tiết lộ đường tắt nhận đệ tử của Thục Sơn.

    Ông già tuyên bố nhiệm vụ sư môn tên là Trung Hành, rốt cục không có nói nhảm cùng bọn người chơi nữa, đều phát nhiệm vụ một cách ngăn nắp nề nếp.

    “Ta đi Kiếm Các lau sàn nhà.” Thiên Sứ nghiến răng : “Ta ở nhà chưa từng phải quét rác.”

    Triêu Thiên Nhất Tiếu cười khổ : “Ta đi giặt quần áo, không biết có máy giặt hay không.”
    “Ta oẹ! Ta đi nấu nước!” Đường Hoa than thở.

    Thiếu Gia xoè cây quạt lên che nửa mặt thần bí nói : “Ta sâu sắc hoài nghi, mục đích hắn cứu chúng ta là bởi vì Thục Sơn không có tạp dịch.”

    “Thiếu Gia, ngươi nhiệm vụ gì?” Ba người đồng thanh hỏi.

    “Ta...” Thiếu Gia mặt xám xám nhỏ giọng nói : “Tưới đất.”

    “Tưới đất là làm gì?” Ba người rất nghi hoặc hỏi.

    “Không phải tưới nước, là tưới phân.” Thiếu Gia rất đau khổ hồi đáp, truy hỏi người ta vậy để làm chi.

    “À...” Ba người kéo dài chữ à rồi cười phá lên.

    * * * * * *

    “Gia Tử, hoàn thành mau lên, giúp ta làm nhiệm vụ. Tập hợp đại điện.”

    Nhất Tiếu chạy vào phòng bếp, hô một câu với Đường Hoa đang rửa rau củ. Nhiệm vụ sư môn là do rút thăm mà được cấp, có thể thất bại, nhưng không thể buông bỏ.

    “Ngay đây!” Đường Hoa nhìn một đống rau củ đang phải rửa, nghĩ nghĩ, túm lấy một thùng nước xối xuống đống rau, nhìn thoáng nhiệm vụ : tiến độ hoàn thành 80%. Xạch! Đường Hoa dùng chân đá văng đống rau ra, lại xối một thùng nước, cam đoan miếng rau nào chưa dính nước thì đều ướt, lại nhìn thoáng nhiệm vụ, quả nhiên : tiến độ hoàn thành.

    Hoá ra nhiệm vụ cũng có thể làm như này.

    * * * * * *

    “Nhiệm vụ là tầng chín Toả Yêu Tháp, tiêu diệt hai mươi con Mộc Linh. Mộc Linh là quái cấp 20, có trí tuệ, cho nên mong mọi người hỗ trợ.

    “Khách sáo cái gì.” Thiếu Gia phất tay một cái, mở đội ngũ ra, tổ mọi người xong đem chức đội trưởng cho Nhất Tiếu, bốn người đùng đùng đi tới Toả Yêu Tháp.

    Đến dưới Toả Yêu Tháp, sau khi đối thoại cùng đệ tử giữ cửa, bốn người được pháp lực đưa tới tầng chín.

    “Các ngươi nói xem, đã qua hai ngày rồi, sao mà Thục Sơn vẫn chỉ có bốn người chúng ta?”

    “Có tạp dịch rồi, còn cần nhiều người ăn cơm không làm chi.” Lời này là của Thiếu Gia. Mấy ngày nay bốn người đều đã lên tới cấp 12, vậy mà vẫn chưa thấy sư đệ sư muội của mình.

    Tuy rằng Mộc Linh là quái cấp 20, nhưng mà bốn người hội đồng một con, không phải là vấn đề lớn. Đối với quái thuộc tính mộc, Hoả Chú của Đường Hoa rất có đất dùng võ, đánh ra một chiêu liền có thể mất 1/3 máu.

    Nhiệm vụ rất nhanh là xong, nào giờ nhiệm vụ không phải là trọng điểm, phần thưởng của nhiệm vụ mới là trọng điểm. Bởi vì là lần hành động giết quái đầu tiên kể từ khi đến Thục Sơn, mọi người đều rất hiếu kỳ.

    “Phi kiếm phụ pháp, đây là phi kiếm phụ pháp a.” Nhất Tiếu rất hưng phấn khoe ra phi kiếm, ba người còn lại trong mắt chớp đầy sao. Thuộc tính thì rác rưởi, bất quá công kích khá là cao. Hơn nữa kèm theo xác suất 5% khởi động pháp thuật quần công : Phong Quyển Tàn Vân, điều này khiến cho giá trị của thanh kiếm tăng lên gấp trăm lần.

    “A! Ta cũng nhận được nhiệm vụ giết quái, hai mươi con Lôi Linh.” Đường Hoa thuận tay nhận lấy cái nhiệm vụ, vậy mà không phải là rửa rau trồng trọt tiếp...

    “Không phải chứ.” Thiên Sứ và Thiếu Gia phẫn hận bất bình đồng thanh hét lớn một câu.

    Nhất Tiếu thu thanh kiếm lại than một câu : “Sự thực vĩnh viễn là tàn khốc như vậy, các bạn, lên tháp.”

    Thiếu Gia che miệng nói với Thiên Sứ : “Bọn mình không đi, bọn mình vì sao lại phải đi chứ?”

    “Ừ ừ, không thèm đi, không thèm đi.” Hai người tuy rằng nói rất nhiều lời phẫn hận, nhưng lại vẫn đi lên tầng chín Toả Yêu Tháp.

    * * * * * *

    “Là phi kiếm phụ pháp thì ta chém hắn ngay.” Thiên Sứ nhìn nhìn Đường Hoa đang trả nhiệm vụ, nói với Thiếu Gia.

    “Là phi kiếm phụ pháp thì ta tự chém mình ngay.” Thiếu Gia sửa lỗi cho Thiên Sứ.

    Lại thấy Đường Hoa tay cầm một thanh kiếm nhìn trời gào lên : “... Cầm lộn rồi.”

    “...” Thiên Sứ cùng Thiếu Gia ói ra một búng máu, lúc này có xung động muốn PK người thật, nhưng thấy Đường Hoa thò vào trong bọc moi rồi lại moi, tâm tình lại lập tức khẩn trương vạn phần. Phải biết rằng nếu như phi kiếm của Đường Hoa cũng là một thanh phi kiếm phụ pháp, tức là bọn họ rất có hy vọng nhận được phi kiếm phụ pháp. Bởi vì ở phương diện nhiệm vụ tạp dịch, bọn họ là hai người cực cực lười.

    “Không có phi kiếm!” Đường Hoa cúi đầu, mặt như tro tàn đi đến trước mặt hai người.

    “Ngươi thề?” Thiếu gia bình tĩnh hỏi.

    “Ta thề.” Lại cúi đầu xuống thấp hơn.

    Thiếu Gia vỗ vỗ vai Đường Hoa : “Không sao cả, không phải ai cũng chịu đi dẫm phân chó.”

    “Ừ!” Đường Hoa bi thương nói : “Chỉ lĩnh ngộ một chiêu pháp thuật quần công.”

    “@#$%&...” Thiếu Gia và Thiên Sứ đồng thời ngửa mặt lên trời chửi thề, ngón giữa ngón cái đều được dùng tới.

    “Ya!” Đường Hoa đi qua đập tay cùng Nhất Tiếu.

    Phần thưởng nhiệm vụ của Đường Hoa là : pháp thuật sơ cấp tăng lên một cấp, Hoả Túc của hắn từ cấp 2 tăng lên thành cấp 3, đồng thời hệ thống nhắc nhở lĩnh ngộ pháp thuật trong Hoả Túc : Tam Muội Chân Hỏa, pháp thuật công kích quần thể. Tuy rằng vẫn cần phải dậm chân mười giây, nhưng dù sao cũng đại biểu rằng mình đã có quần công.

    “Trung Hành gia gia, nhiệm vụ, nhiệm vụ.” Thiếu Gia phẫn hận liếc nhìn Nhất Tiếu cùng Đường Hoa đang ăn mừng, vọt tới trước mặt Trung Hành : “Trời cao a, đất dày a, sao vẫn là tưới phân a! Ta nấu nước được không?”

    “Ta đi lau bàn cho xong...” Thiên Sứ chạy đi trong nước mắt.

    * * * * * *

    Ngày thứ hai, Thiên Sứ nhận được nhiệm vụ giết quái, đạt được một pháp bảo phòng thân có thể tự thân tu luyện : một sợi dây lụa Hỗn Nguyên Lăng.

    Tiếp đó...

    Thiếu Gia điên rồi, hắn không nghỉ ngơi nữa, không làm biếng nữa, hắn liều mạng giặt quần áo, liều mạng nấu nước, liều mạng lau bàn, liều mạng tưới phân. Rốt cục dưới sự duy trì của tinh thần không sợ khổ không sợ mệt không sợ bẩn không sợ thối, Thiếu Gia nhận được nhiệm vụ như ao ước.

    Pháp bảo hệ sét : Kinh Thiên Phiến, sau khi sử dụng sẽ hôn mê 5 giây nhiều đối tượng không lớn hơn bản thân 5 cấp, thời gian cooldown 30 phút. Kèm theo pháp thuật công kích đơn thể : Lạc Lôi Kích.

    Trải qua mọi người phân tích cùng nhau : pháp thuật mà pháp bảo của Thiếu Gia cùng phi kiếm của Nhất Tiếu kèm theo là có thể phát động trong nháy mắt, nhưng không thể thăng cấp, là bao nhiêu uy lực thì là bấy nhiêu uy lực. Mà pháp thuật của Đường Hoa là loại hình thăng cấp, khi mà một loại pháp thuật thăng cấp đến một trình độ nhất định, thì có thể lĩnh ngộ một pháp thuật cao đẳng cấp tiếp theo. Nhưng hẳn cũng phải chịu hạn chế của đẳng cấp nhân vật. Chẳng hạn như trước khi ngươi tới cấp 20 thì không thể nào lĩnh ngộ pháp thuật mới.

    TTV Translate - Ứng dụng convert truyện trên mobile



    *** Toả Yêu Tháp : tháp giam yêu quái

    *** Mộc Linh : linh hồn của cây

    *** Phong Quyển Tàn Vân : gió cuốn mây tan

    *** Lôi Linh : hồn của sét

    *** phi kiếm phụ pháp : phi kiếm có kèm thêm tính năng pháp thuật

    *** gia gia : ông nội

    *** Lạc Lôi Kích : sét đánh

    Góp ý
    Lần sửa cuối bởi Xanh Trời Xanh Nước, ngày 24-08-2013 lúc 22:58.
    ...

    ---QC---


  10. Bài viết được 144 thành viên cảm ơn::   [Hiện ra]
    alkhan,anhday71,annguyen1703,apovt89,BackStab,banbe1025,batuocdenqn,bobobaba,boynghich,Cáo Biết Bay,chandoiwe,chicken_vn,chutuocst,Critina,dau_dat,deathKnight,DeltaVuu,devilbat15,diepnguyen,doctruyenke,EmHot,enbosiro,flee12,gautrucbeo,ge445,hac am,hattiendo,heogay83,hoanlamthao,hsp,htinh000,iamvampire2009,IS3,jjjlll,khuccui,kingorchid,kushin1008,kydanhlagi,lamtg,laymore,Longinus,longphiduongkk,manlysmile11,maybachpro,meogiahaylaca,minhfabregas,minhtan12d1,Mongdaonhan,mrdjeu,mysexylove50,neverwon,ngocnghechvn,ngocquan0404,ngoyui,ngutinhthieu,nguyenvinh189,nhimbong,odin,phamzika,phieubat,pika_pika,qtdevil,raiso_vang_trang,RedFlame,sasuketaki02,Shiali1904,Siskem,sondecuto,sonpham9999,supermaria,talavip241,TanAnh,TửLinh,thachdauvn,thanchit123,thanh3754,Thảo Như,TheBeginner,thienduy123,thtgiang,thunreigu,thuynguu,tonylai78,traichuoi,tranthuthao,trantom,trongpong,truongnt,tuanpa,tuan_ohyeah,tycan78,Vampire97,vietthuan,vinhtac,voma,voquan,vuong260589,zzBORISxx,Đình Tống,
Trang 3 của 58 Đầu tiênĐầu tiên 123451353 ... CuốiCuối

Thông tin về chủ đề này

Users Browsing this Thread

Có 1 người đang xem chủ đề. (0 thành viên và 1 khách)

DMCA.com Protection Status