TTV Translate - Ứng dụng convert truyện trên mobile
Hướng dẫn đăng truyện trên website mới
Đăng ký convert hoặc Thông báo ngừng
Trang 195 của 198 Đầu tiênĐầu tiên ... 95145185193194195196197 ... CuốiCuối
Kết quả 971 đến 975 của 988

Chủ đề: Thế Giới Hoàn Mỹ - Thần Đông (New: Chương 992)

  1. #971
    ronkute's Avatar
    ronkute Đang Ngoại tuyến ★ ★ ★ ★ ★ Nhất Đại Tôn SÆ°
    Ngày tham gia
    Jun 2010
    Đang ở
    Lây Ku Phố Núi
    Bài viết
    13,169
    Xu
    1,000

    Mặc định

    Thế Giới Hoàn Mỹ
    Tác giả: Thần Đông

    Chương 968: Pháp môn của Liễu Thần.






    "Việc này... Chẳng lẽ, Tiên cổ sẽ nứt ra, chúng ta có thể đi vào trong?!"

    Ngoại giới, tất cả mọi người đều chấn động, có mấy người còn run rẩy vì kích động, ai nấy cũng muốn ngửa mặt hét thật dài.

    Việc này quá kinh người, Tiên cổ ẩn chứa tạo hóa lớn nhất trong cả thế gian này, ai có thể đoạt được thì có thể ngạo nghễ ở đỉnh cao nhất Vạn cổ, thực hiện việc siêu thoát chung cực.

    Đáng tiếc là, tu sĩ vượt qua Tôn giả cảnh thì không cách nào đi vào, đây là một tiếc nuối vô cùng lớn, Giáo chủ bốn phía, Thiên Thần mười phương chỉ có thể nhìn chứ không thể lại gần.

    Hiện giờ có thể có một vết rách mờ nhạt đang mở ra trong khu vực không người kia, có thể đó sẽ là một cơ hội hiếm hoi đang tới!

    "Xoẹt!"

    Có người ra tay, đó là một chiếc chuông Minh nguyệt được mạ vàng đang ngân vang, thứ này được một lớp tiên kim sáng rực quấn quanh.

    Chiếc chuông vừa xuất hiện thì bầu trời nứt ra, uy lực mạnh tới mức dù là Thiên Thần cũng sợ hãi, sức mạnh này đủ nghiền ép một đám cao thủ cấp Thiên.

    Chính xác, có Giáo chủ xuất thủ đánh nứt ra vết rách hòng xông vào Tiên cổ.

    "Boong!"

    Nhưng việc làm người khác giạt mình lại xảy ra, một luồng pháp tắc thần bí từ trong vết rách mờ nhạt kia tản ra rồi đánh văng chiếc chuông Minh nguyệt đó.

    Nên biết, dù là bầu trời cũng bị âm thanh vang vọng của chiếc chuông này đánh nứt, thế nhưng khu vực dày đặc vết rạn này tại sao lại vững chắc như thế, lại còn có thể đánh bay binh khí của Giáo chủ.

    Chuyện đáng sợ vẫn còn ở phía sau, vết nứt kia phát sáng, pháp tắc kinh khủng lan tràn đánh tiếp về phía chiếc chuông này.

    "Rắc!"

    Tiếng vỡ nát truyền tới, chiếc chuông Minh nguyệt đã bị tổn hại!

    Bên ngoài chiếc chuông này được tráng mỏng một lớp ánh sáng tiên kim, tuy rằng với một lượng rất nhỏ thế nhưng lại là tiên liệu vô giá, lúc này cũng không hề bị hao tổn gì cả, chỉ là thành chuông ở bên trong mới xuất hiện vết nứt vô cùng đáng sợ!

    Ở thượng giới này, những binh khí được thêm vào tiên kim dù chỉ một lượng rất nhỏ thì cũng đã là bảo cụ tuyệt thế, toàn bộ Giáo chủ cũng chẳng có mấy ai sở hữu được.

    Thế nhưng, chiếc chuông Minh nguyệt này lại bị hủy nên khiến lòng người đau đớn, quá đáng tiếc mà.

    Cũng chính vì thế mà tất cả mọi người cảnh giác hơn, Tiên cổ cũng không phải dễ tiến vào, dù cho hiện giờ có xuất hiện vết rách thì cũng rất khó mở ra hoàn toàn.

    Ầm!

    Lại có Giáo chủ xuất thủ thế nhưng cũng chẳng hề tế bảo cụ vì lo sợ sẽ bị hủy diệt, mà chỉ thi triển một môn đại thần thông.

    Vết rách kia chẳng hề suy chuyển mà tạo nên một đám sương mù hóa giải bảo thuật của hắn, đồng thời một lực phẩn chấn cực mạnh đánh trả về hắn.

    Hắn né tránh thế nhưng núi sông đằng sau chớp mắt hóa thành tro bụi, ngọn núi to lớn hóa thành bụi phấn, toàn bộ thần linh đều sợ hãi.

    "Chư vị, chúng ta cùng liên thủ nào!" Có Giáo chủ hét lớn.

    Bọn họ nắm giữ sự hưng suy của thượng giới, là một nhóm sinh linh có thực lực mạnh mẽ nhất, hiện giờ Tiên cổ lại xuất hiện vấn đề và có khả năng tiến vào được thì làm sao không động tâm chứ.

    "Chúng ta giáo hóa vạn dân, tuân theo khí vận thiên địa, lẽ ra cũng phải nên tham dự vào mới đúng, chư vị đạo huynh, cùng nhau xuất thủ nào!" Có người hưởng ứng.

    Một lát sau, một đám Giáo chủ đều xuất ra bảo thuật, tập trung sức lực đánh về cùng một vết rách lớn!

    Di địa Tiên cổ, tất cả mọi người đều hoảng sợ, vết nứt kia quá to lớn, nó xuyên qua toàn bộ tiểu thiên thế giới, việc này có ý nghĩa gì đây?

    Chẳng lẽ nơi đây sẽ bị hủy, không tồn tại nữa?

    Việc làm cho người khác bất an nhất chính là, một trong những tiểu thiên thế giới này lại chấn động, tựa như đang chịu phải công kích nào đó, bên ngoài như có người muốn đi vào đây!

    Nhưng dù thế nào đi nữa thì giới bích đó cũng rất khó bị ủy, bởi vì khe nứt ấy có một luồng pháp tắc thần bí đan dệt cùng nhau, thi thoảng còn có cả khí tức Tiên đạo khuếch tán.

    Trong thời gian ngắn hẳn là không có vấn đề gì, thế nhưng nếu về lâu về dài, một tháng, hai tháng... mấy tháng tiếp theo thì có lẽ sẽ xảy ra vấn đề lớn!

    Dân bản địa vô cùng lo lắng, bọn họ cũng từng nghe về chuyện của ngoại giới, nếu như một ngày nào đó nơi đây nứt ra thì sẽ phát sinh biến cố như thế nào, loại xung kích đó khó mà tưởng tượng nổi.

    Còn các thiên tài đến từ ngoại giới thì lại hoan hô, bởi vì chuyện này mang ý nghĩa rằng sư môn của bọn họ có thể sẽ giết thẳng vào trong đây.

    Về phía bọn họ thì đây là tin tức tốt, bởi vì bọn họ biết, bản thân mình không cách nào giành chiến thắng trong phần Tiên cổ tranh bá được, những quái thai cổ đại kia quá lợi hại.

    Một đám thiên tài kiêu căng tự mãn trước kia hiện giờ đều tràn ngập vẻ cay đắng, sau khi nhìn thấy được những vương giả của cổ đại thì bọn họ cảm thấy mình là kẻ thất bại.

    "Ha ha, Thiên Thần của giáo ta chuẩn bị đi vào rồi, Hoang, để ta xem thử ngươi tránh khỏi tai nạn này bằng cách nào!" Có người cười to.

    "Ráng đợi, ráng chờ Giáo chủ giáng lâm, bình định tất cả các địch thủ, gì mà 'Trích tiên', gì mà Hoang, tất cả sẽ bị trấn áp, cứ cho là các ngươi đang tỏa sáng đi, thế nhưng cũng chỉ là vô ích mà thôi!"

    Những người như vầy cũng không phải là ít, ví như những người thuộc Minh tộc, Thiên quốc, Thần miếu, Hỏa Vân động, Yêu Long đạo môn còn sót lại chẳng hạn, thật sự là rất nhiều.

    Bọn họ rất mong ngóng Giáo chủ sẽ xuất hiện và bình định Tiên cổ, sau đó cùng bọn họ đi đoạt tạo hóa lớn nhất từ cổ chí kim!

    Nhưng, hiện giờ mọi người đều áp chế lại vẻ kích động mà nhằm về Vân giới, võ đài Tiên đạo ở nơi đó đã mở ra, một Đạo cung vàng to lớn đứng sát bên cạnh.

    Lúc này, đừng nói là những thiên tài tới từ ngoại giới, dù là dân bản địa của Tiên cổ cũng nhanh chân chạy tới, cả vùng tiểu thế giới này trở nên chật ních.

    Tổ địa Tế linh, Thạch Hạo thở dài, hắn đã nhận được tin tức, võ đài mở ra là một chuyện tốt thế nhưng nếu xuất hiện quá sớm như vầy thì quả là phiền phức to.

    "Tranh thủ thời gian thôi, ta nhất định phải quật khởi trước khi đám ngoại giới vào đây, đứng hiên ngang trên võ đài, bình định tất cả địch thủ!" Thạch Hạo nói.

    Nếu không, phiền phức sẽ vô cùng lớn, tạo hóa chân chính chắc chắn sẽ vô duyên với hắn, từng vị Giáo chủ đi vào thì nhất định sẽ rất kinh khủng, chuyện gì cũng có thể làm được!

    Kết quả đó, chỉ cần vừa nghĩ tới thôi thì đã khiến người khác lạnh toát cả xương sống, đặc biệt về phía Thạch Hạo thì có thể sẽ là một con đường chết.

    "Phụt!"

    Thạch Hạo nhổ ra một ngụm máu lên tờ giấy vàng, thân thể chấn động không thôi.

    "Pháp của Liễu Thần quả nhiên chẳng hề bình thường mà." Hắn than nhẹ, đây vốn là phương pháp sinh mệnh, vấn Đạo trường sinh, một khi tu hành thì ngoại trừ dính phải lực công kích đầy đáng sợ ra, những công kích khác với thương tích nhẹ hơn thì có thể chữa trị trong thời gian ngắn.

    Chỉ là, bảo thuật này rất khó tu thành, nếu muốn tìm hiểu pháp tắc sinh mệnh thì cần phải lý giải hiểu rõ sinh mệnh, cất bước trong lằn ranh sinh tử.

    Pháp này một khi tu thành thi tinh khí sinh mệnh của bản thân sẽ không bao giờ cạn kiệt, cuồn cuộn không thôi, có thể nói là tinh lực ngập trời, tựa như Thập Hung phục sinh, trở thành một trong những sinh linh mạnh mẽ nhất.

    Đây là biến hóa của việc thoát thai hoán cốt!

    Thế nhưng, muốn sở hữu tinh lực cuồn cuộn, tinh nguyên sinh mệnh dâng trào tựa như núi lửa thì trước đó cần phải đốt cháy bản thân, làm tiêu biến loại tinh huyết này.

    Muốn vậy, trước phải mất đi, là sự thể hiện cơ bản của pháp này.

    Hiện giờ hắn đang rơi vào trong cục diện hỗn loạn này, vốn bảo thể sáng rực như thần kim thì nay lại mất đi vẻ lộng lẫy, thân thể trở nên khô quắt.

    "Phải chết sao, phải tiến vào trong ranh giới đó để đột phá, thế nhưng tòa võ đài kia đã mở rồi!" Ánh mắt của Thạch Hạo trở nên sắc bén, hắn tuyệt đối không bỏ qua cuộc tranh bá võ đài này.

    Hiện giờ hắn lại muốn đột phá, thiêu đốt tinh lực bản thân, là đang trong quá trình vượt ải.

    "Phải đi, đánh bại đám quần hùng sớm một bước đồng thời đoạt lấy giải nhất trên võ đài này, như vậy mới có thể giữ khoảng cách với mối nguy kia, miễn việc ngoại giới quấy phá!" Thạch Hạo nói.

    Lúc này, da thịt của hắn càng ngày càng đen xì, cơ thể khô quắt, thiếu hụt tinh khí thần.

    "Ầm!"

    Một lát sau, ở bên ngoài cơ thể hắn bùng phát tinh lực vàng óng, thứ này hóa thành ngọn lửa hừng hực.

    Từ xa nhìn lại thì hắn vô cùng óng ánh, tựa như là một chiếc lò lớn vàng ươm, thế nhưng nếu lại gần thì người khác sẽ phải kinh ngạc hơn, đây không phải là đang đột phá mà là đang tiêu biến sinh mệnh phồn thịnh của mình.

    Hắn tựa như là pháo hoa đang bắn giữa trời, thế nhưng lại trả giá là cả mạng sống mình.

    "Gay rồi, đã tới lúc ngàn cân treo sợi tóc, phải làm sao đây?" Thạch Hạo nhíu mày.

    Người của Bát Tí Hồn tộc cũng đã bị kinh động, từng người đều trợn tròn mắt, lão Thiên Thần tự mình chạy tới, nói: "Tiểu hữu, tiểu hữu làm sao thế, có cần lão hủ trợ giúp không?"

    Bọn họ còn lo lắng hơn cả Thạch Hạo, vạn nhất Hoang xảy ra chuyện bất ngờ gì thì cả tộc họ cũng sẽ 'đau lòng' theo. Tất cả cũng đều chờ hắn hóa giải nguyền rủa.

    "Tiểu hữu, ta có Thối Ma đan, mau ăn vào!" Một vị Thiên Thần khác cũng đã kinh động và chạy nhanh tới rồi lấy ra một viên bảo đan, hắn tưởng Thạch Hạo bị tẩu hỏa nhập ma.

    Thạch Hạo cười khổ, tình huống hiện giờ của hắn chẳng hề có chút liên quan gì tới tẩu hỏa nhập ma cả, chỉ là đang tự tiêu biến hết tinh lực của chính mình mà thôi.

    "Cái gì, đốt cháy tinh thần phồn thịnh của bản thân, sao lại có việc này chứ!" Lão Thiên Thần nghe thế thì ngay lập tức sai người đi hái lá thần dược mang tới.

    "Đừng!" Thạch Hạo ngăn lại, hắn tuyệt đối không thể được 'bồi bổ', nếu không sự đốt cháy sẽ càng kinh khủng hơn, tựa như việc tưới thêm xăng vào lửa vậy.

    "Làm sao đây, tình huồng như vầy thì ta không thể bế quan được nữa." Thạch Hạo nhíu mày.

    Hắn hiện giờ không thích hợp để hành động, tình hình rất tồi tệ, tinh huyết bản thân đang nhanh chóng tiêu biến, cơ thể càng ngày càng khô quắt.

    Cuối cùng thì hắn cũng đã hiểu rõ vì sao Liễu Thần lại nhắc nhở như thế, chờ cảnh giới hắn cao hơn một chút, thực lực đủ mạnh thì mới tu hành pháp này, việc này rất then chốt, muốn tinh lực cuồn cuộn thì trước phải hiểu được sự biến mất hoàn toàn.

    "Là tới thẳng nơi đó, hay là chờ sau khi xuất quan đây?!" Thạch Hạo khó có thể đưa ra quyết định.

    Vân giới, Đạo cung vàng nguy nga, đây là cổ điện tiếp dẫn, và cũng chẳng ai biết nó đang tiếp dẫn thứ gì.

    Ở bên cạnh, tòa võ đài kia tối tăm mờ ảo, cổ xưa vô cùng, bên trên có những vũng máu đen chứng minh cuộc chiến đầu tàn khốc trước kia.

    Nó lơ lững nơi không trung, to lớn vô ngần.

    Trên mặt đất hay trên vòm trời đều đầy ắp người, ai ai cũng chăm chú, bàn tán sôi nổi.

    "Ai muốn làm người đầu tiên thượng đài đây?"

    Rất nhiều người đều đang chờ đợi, không ai muốn mình làm người tiên phong, sợ bản thân sẽ kiệt sức mà bị áp chế.

    "Yên tâm, võ đài đó rất công bằng, không phải ai cũng có thể lợi dụng cơ hội đâu, dù là ai lên thì cũng phải thắng liên tiếp trăm trận thì mới có thể nghỉ được."

    "Cái gì?" Rất nhiều người hoảng sợ.

    Thắng liên tiếp trăm trận? Cũng quá tàn khốc đi mà, có thể tiến vào trong Tiên cổ này thì đều là những thiên tài, là những kiệt xuất của cả tộc.

    Trong những người này thì hơn kém nhau bao nhiêu, họ đều là nhân vật thiên tài thế nhưng ai dám bảo đảm sẽ thắng liên tiếp trăm trận?

    Rất nhiều người tâm chợt nguội lạnh, việc này quá gian nan, gần như không thể hoàn thành!

    "Ngươi không được nhưng sẽ có người được, sơ đại mạnh mẽ nhất, còn có vương giả của cổ địa, người nào không thể thắng liền trăm trận chứ? Đương nhiên, điều kiện trước tiên là không có những đại địch chiến sinh tử xuất hiện."

    "Được, ta lên trước!"

    Địa ngục khuyển ba đầu ngửa mặt tru lớn, nó là người lên đài đầu tiên, khi vừa cất bước chạm lên sân thi đầu mênh mông kia thì nó cảm thấy mình như là một chiếc lá trong trời cao, bé nhỏ không đáng kể.

    Bởi vì, võ đài này quá to lớn!

    Đột nhiên, xa xa trở nên náo loạn, tất cả mọi người đều dạt sang hai bên.

    "Hoang... Hắn lại là người đầu tiên chạy tới!" Có người kinh ngạc.

    Thời khắc này, tất cả mọi người đều quay đầu hồi hộp nhìn hắn.

    "Sao hắn lại tới sớm vậy chứ, chẳng lẽ không muốn cho người khác chút cơ hội nào à?"

    Rất nhiều người thầm suy đoán, hơn nửa là Hoang muốn thắng liên hoàn, ép cho quần hùng không dám lên nghênh chiến!

    'Trích tiên', Ninh Xuyên, Thâp Quan vương đều bị cho là đã chết, đã bị lôi đình đánh tan, giờ thì ai có thể ngăn được hắn?

    TTV Translate - Ứng dụng convert truyện trên mobile



    OFF MỪNG SINH NHẬT LẦN THỨ 10 CỦA TTV TẠI SÀI GÒN
    LINK ĐĂNG KÝ



    Góp ý cho bản dịch
    Thảo luận truyện
    ---QC---
    Cái gì đã cũ là cũ. Có cố đánh bóng cũng ko thể mới!
    Cái gì đã đứt là đứt. Có ráng nối lại cũng tồn tại chẳng dài lâu.
    Cái gì đã qua là qua. Có quay trở lại cũng chẳng được như xưa.
    Cái gì đã đi là đi. Có kéo về cũng chẳng còn là của mình nữa đâu.
    Cái gì đã vỡ là vỡ. Có hàn gắn lại cũng chỉ toàn rạn nứt.
    Cái gì phải quên là quên. Có nhớ nhung mãi cũng chỉ là hoài niệm.


  2. Bài viết được 10 thành viên cảm ơn::   [Hiện ra]
    adbn,belenba,hoacotu326,kkk3k,lhc772,sanotaro,tienprola,Tieu Lan,torai131313,WolfBoy,
  3. #972
    ronkute's Avatar
    ronkute Đang Ngoại tuyến ★ ★ ★ ★ ★ Nhất Đại Tôn SÆ°
    Ngày tham gia
    Jun 2010
    Đang ở
    Lây Ku Phố Núi
    Bài viết
    13,169
    Xu
    1,000

    Mặc định

    Thế Giới Hoàn Mỹ
    Tác giả: Thần Đông

    Chương 969: Thắng liên tiếp.







    Thạch Hạo vừa xuất hiện thì mười phương đều chú ý!

    Sau khi hắn được Thiên Thần của mấy tộc mời chào thì rất ít khi xuất hiện, nhiều người đều nghe qua danh tiếng của hắn thế nhưng cũng chưa từng thấy chân thân lần nào cả.

    "Đó là Hoang hả, cũng chỉ là một thiếu niên nhanh nhẹn chứ làm gì có vẻ là một người tạo nên chiến tích huy hoàng, vượt qua thiên kiếp mạnh nhất chứ, việc này chắc chắn sẽ được ghi lại trong sử sách!"

    Rất nhiều người bàn tán, cái tên Hoang này được rất nhiều người nhắc tới, cứ như sấm nổ bên tai, tiếng tăm rất lớn, thế nhưng người từng gặp qua hắn cũng chỉ là một phần nhỏ mà thôi.

    Hôm nay, chân thân hắn xuất hiện nên đã tạo nên chấn động không hề nhỏ.

    Trước đây không lâu, hắn từng phá tan thần thoại và độ kiếp thành công, đồng thời làm cho bảy đại Thiên Thần bỏ mạng, thật sự vô cùng chấn kinh, trở thành tiểu điểm trong các buổi trò chuyện của các tộc.

    Với loại chiến tích cùng với hành động vĩ đại huy hoàng như kia thì dù đi tới đâu cũng sẽ trở thành nhân vật trung tâm, không muốn người khác chú ý cũng không được!

    "Quả là anh hùng xuất thiếu niên mà, hắn còn trẻ hơn cả so với tưởng tượng của ta, không biết hắn tu hành ra sao nhỉ, nên biết, hắn không phải là quái thai cổ đại, chưa hề tích lũy qua các đời, mà chỉ quật khởi ngay trong đời này!"

    Có người thán phục, dù là cừu địch thì cũng thầm nể phục, Thạch Hạo quét ngang địch thủ, đánh đâu thắng đó, là một kỳ tài trên con đường tu hành này, dù cổ kim cũng hiếm thấy.

    "Trong lịch sử cũng không phải là không có ai, thế nhưng đa số đều chết trẻ, cũng chỉ có số ít như Ninh Xuyên, Thập Quan vương sống cùng thế gian mà thôi, nhưng đáng tiếc là đám người này hình như bị chết cả rồi."

    Mọi người thở dài, chỉ cần hoang không chết sớm thì tương tai của hắn không cách nào tưởng tượng, thành tựu không cách nào do lường được..

    Một đời ngút trời, ngạo thị cao thủ cùng thế hệ, đây là một truyền kỳ, là một vương giả tuổi trẻ chân chính có thể đại chiến với toàn bộ thiên tài cùng đời!

    "Haizz, ai cũng nói Hoang tu vi rất lợi hại, thì ra vẻ đẹp trai cũng chẳng hề kém!" Nơi đây có rất nhiều thiếu nữ đang đắm đuối nhìn ngắm Hoang.

    "Ố kìa, vừa nãy hắn liếc mắt nhìn ta đó, hi hi."

    "Đừng có ảo tưởng nữa được không, họ là đang quan sát võ đài, cũng chẳng hề chú ý tới ngươi đâu. Trừ phi là Long nữ, Ma nữ thì may ra, chứ người khác khó mà hấp dẫn được sự chú ý của hắn."

    Một vài thiếu nữ chuyện trò, cặp mắt đẹp lóe lên ánh sáng kì lạ trêu chọc lẫn nhau, cười nói vô cùng vui tươi.

    Đương nhiên, những người lòng mang địch ý cũng chẳng phải là số ít thế nhưng không ai dám biểu lộ ra ngoài. Bởi vì chiến tích của Hoang quá đáng sợ, chém liên tục đám quái thai cổ đại Đọa Thần tử, Quân Đạo, Cổ Thánh tử, thật sự bọn họ rất sợ.

    Thạch Hạo lòng chẳng thể bình tĩnh nhìn về trước, tiến vào Tiên cổ này đã được mấy năm, giờ hắn đã hai mươi tuổi, nếu so với trước kia thì thời gian cũng quá ngắn, chưa gì đã phải quyết chiến rồi.

    Võ đài ấy rất to lớn, những dấu vết năm tháng đầy rẫy bên trên thế nhưng vẫn chẳng hề bị hủy diệt, đứng sừng sững trong hư không. Đó chính là sân khấu để cho các chí tôn trẻ tuổi tranh bá!

    Thạch Hạo cũng không có lên đài ngay lập tức mà bắt đầu ngồi xếp bằng rồi quan sát nơi đó.

    "Đáng tiếc, người của đi địa Tiên cổ như ta không cách nào đi lên được, nếu không thì cũng phải tham dự một lần cho biết cảm giác nó ra sao!" Có dân bản địa tỏ vẻ tiếc nuối.

    "Ai dám đánh với ta một trận?" Trên võ đài, Địa ngục khuyển ba đầu gầm lớn, nó cũng không hề biết Thạch Hạo đã đến nên vẫn la hét rất hăng.

    Không ít người đều quay đầu nhìn về phía Thạch Hạo, thế nhưng lại phát hiện hắn rất bình tĩnh, không hề có hành động gì cả.

    "Ồ, các ngươi có nhận ra rằng khí sắc của Hoang có gì đó là lạ, hắn gầy hơn rất nhiều, da dẻ cũng chẳng còn hồng hào gì nữa." Có người kinh ngạc, lúc trước cũng cảm thấy thế nhưng không suy nghĩ nhiều, là ai đã đánh trọng thương hắn chứ?

    Nơi đây trở nên náo động, con mắt của không ít cường giả đều căng tròn, rất có thể đây là một cơ hội, Hoang khả năng là đã gặp phải chuyện gì đó bất ngờ, nếu như không lên đài thì.... vô cùng hoàn hảo!

    Mọi người đều quan sát hắn, rất lâu sau thì cũng chẳng hề thấy hắn đứng dậy, chưa hề có ý định lên đài tham chiến.

    "Có ai muốn chiến với ta không?" Trên võ đài, Địa ngục khuyển ba đầu kinh ngạc vì chẳng hề có ai tiến lên, việc này làm nó hơi ngạc nhiên thế nhưng rất nhanh hiểu được, cũng không phải do đã chấn nhiếp cả quần hùng.

    "Hoang... ngươi!" Rốt cuộc nó cũng đã phát hiện ra Thạch Hạo vì nó từng thấy qua hình dáng của Thạch Hạo, lúc này chợt lộ vẻ hốt hoảng và rất muốn rời khỏi lôi đài ngay lập tức.

    Thạch Hạo mỉm cười nhìn nó nhưng cũng không hề lên đài, việc này làm cho nó an tâm hơn chút xíu.

    "Ta sẽ tiếp ngươi!" Có người lên đài, đây là một cao thủ của Dạ Xoa tộc, là một con Dạ Xoa cánh vàng, cả người tỏa ra ánh sáng vàng lộng lẫy, tay cầm trường thương dài.

    "Được, chỉ cần không phải là Hoang đại nhân lên thì ta sẽ tiếp hết!" Địa ngục khuyển ba đầu nói.

    Mọi người thầm mắng, trình độ nịnh hót của tên khốn này quả nhiên cao siêu.

    "Cái tên chó điên kia, biết điều thì đi xuống đi!" Dạ xoa cánh vàng đâm trường thương về trước, lúc này hư không nổ vang ầm ầm, trời cao bị cắt phá.

    Đây là một tên Chân Thần, thực lực siêu tuyệt, làm rất nhiều người hít vào ngụm khí lạnh.

    Địa ngục khuyển ba đầu sủa lớn, chiếc đầu bên trái phun ra một ngọn lửa đen, đó chính là Lửa địa ngục có thể thiêu chết thần linh một cách dễ dàng, mà chiếc đầu bên phải lại phun ra chất lỏng màu vàng, đó là Nước hoàng tuyền có thể hòa tan thần ma.

    Nước lửa giao hòa, hai cái đầu thồng thời phát động công kích chống lại trường thương vàng óng đang đâm tới kia.

    "Ầm!"

    Dạ xoa cánh vàng tay phải nắm trường thương, tay trái cầm một tấm khiên lớn chặn ở trước người, thứ này phát ra hào quang sáng rực, ký hiệu hàng ngàn hàng vạn ngăn lại ngọn lửa và dòng nước đang lao tới.

    "Giết!"

    Trường thương trong tay của hắn tựa như là con rắn độc lao nhanh tới ngay mi tâm của chiếc đầu ở ngay chính giữa của Địa ngục khuyển này.

    "Keeng!"

    Địa ngục khuyển ba đầu vung móng vuốt lớn lên vỗ mạnh vào thân trường thương liền khiến tia lửa văng khắp nơi, cùng lúc đó cái đầu ở giữa kia phun ra một tia chớp đỏ ngòm dọc theo chiến mâu lan về phía Dạ xoa cánh vàng.

    "Diệt!" Dạ xoa hét lớn, thân thể phát sáng, phù văng vàng óng tựa như là dòng sông xung kích về trước, chống lại tia chớp đỏ ngòm này.

    Cứ như thế, hai bên không ngừng quyết chiến đầy kịch liệt, thế nhưng mặc dù thần thông của bọn họ có quảng đại tới cỡ nào, huy động tới sức mạnh cấp Chân Thần thì võ đài này vẫn chẳng hề suy chuyển, chẳng hề hư hao.

    Sau hơn trăm hiệp thì Địa ngục khuyển ba đầu sủa lớn một tiếng, ba chiếc đầu đồng thời phát sáng, mi tâm của nó chợt nứt ra đồng thời một con mắt dọc xuất hiện rồi bắn tới một luồng ánh sáng kinh người xuyên thủng Dạ xoa cánh vàng.

    "Ầm!"

    Dạ xoa cánh vàng tả tơi bỏ chạy với nửa thân đã bị vỡ nát, sau cùng cũng coi như là né thoát được một sát kiếp, thành công rời khỏi lôi đài.

    Mọi người không thể không cảm thán về sự lợi hại của Địa ngục khuyển ba đầu, hèn chi mới dám là kẻ đầu tiên lên võ đài, thật ra bộ tộc này rất hiếm khi xuất hiện cường giả.

    "Thắng lợi này của ta xin dâng tặng lên Hoang đại nhân!" Địa ngục khuyển ba đầu mặt dày nói.

    Thạch Hạo ngạc nhiên rồi nở nụ cười.

    Những người khác thì đều thầm mắng trong lòng, tên này nịnh nọt đã thành tinh, lời vô sỉ như vậy mà cũng nói được, da mặt công nhận quá dày.

    "Ta khiêu chiến với ngươi!" Đang lúc nói chuyện thì có một cây cổ thụ mở rộng tán cây rồi nhảy mạnh lên võ đài.

    Đây là một cây cổ thụ Thiết huyết, cành cây cứng chắc tựa như rồng uốn lượn, những nhánh cây đỏ đậm phát ra đầy phù văn, những chiếc lá phe phẩy tựa như những thanh phi kiếm đang chém về trước.

    "Gâu, gâu, gâu..." Địa ngục khuyển sủa inh ỏi rồi cả người phát sáng, Lửa địa ngục hừng hực rồi lao tới quyết chiến, sau cùng thì đốt cháy cây cổ thụ này.

    Nó lần nữa chiến thắng, đã thu hút rất nhiều ánh mắt của mọi người.

    Cứ như thế, nó chiến thẳng tới hai mươi trận, việc này làm cho rất nhiều người kinh ngạc, con chó này không ngờ lại lợi hại như vậy.

    "Thắng liền ba mươi trận, kết quả này ta vẫn xin kính dâng lên Hoang đại nhân." Nó lên tiếng nịnh nọt.

    "Ngươi không còn có hội đó nữa rồi!" Một con Tỳ Hưu với tinh lực ngập trời nhảy lên võ đài, thân thể của nó khổng lồ tựa như một ngọn núi lớn nhìn chằm chằm Địa ngục khuyển,

    Trận chiến này Địa ngục khuyển đã thua và thiếu chút nữa đã bị giết chết, chấm dứt chuỗi chiến thắng liên tiếp của nó.

    Đang lúc này thì nơi phương xa truyền tới tin tức, một giới nào đó đang rung chuyển dữ dội, những gợn sóng xung kích vô cùng kịch liệt, ngoại giới đang có người công kích như bão vào vết rách hư không to lớn kia hòng đi vào đây.

    Thạch Hạo thở dài, thời gian quá gấp gáp, hắn cần phải lên đài để nhanh chóng quét ngang các địch thủ, sau đó đoạt lấy tạo hóa!

    "Ha ha, Hoang đại nhân sẽ ra mặt giúp ta, phát huy ánh sáng của vị chí tôn trẻ tuổi vô thượng này!" Địa ngục khuyển làm dáng vẻ mừng rỡ khen ngợi.

    Thạch Hạo lên đài, nơi đây náo động!

    Ánh mắt Tỳ Hưu đầy hung ác, nó không có lùi bước mà ngược lại xông thẳng về trước, miệng lớn há to phun ra một luồng sát quang tuyệt thế, đó là một bí bảo.

    "Răng rắc!"

    Trong vẻ khiếp sợ của mọi người thì Thạch Hạo lại dùng một tay nắm lấy bí bảo đó rồi dùng sức bóp mạnh, lập tức thứ này chia năm xẻ bảy. Tiếp đó, hắn giơ lên một ngón tay, một phù văn màu vàng hóa thành lá liễu rồi chém mạnh lên trước.

    Bụp!

    Tia máu lóe lên, Tỳ Hưu kêu thảm vì trái tim đã bị xuyên thủng, lúc này nó cầu xin tha thứ, vẻ sợ hãi lan tràn khắp cơ thể.

    Thạch Hạo phất tay đưa nó rời khỏi võ đài.

    Chỉ một đòn đã chấn nhiếp tất cả mọi người, hành động này cũng quá ngông cuồng, chỉ giơ tay đã có thể trấn áp được loại hung thú Thái cổ như Tỳ Hưu này, thật sự quá mạnh mẽ.

    "Ủa, không đúng lắm, tại sao hắn lại ngồi xếp bằng trên võ đài?"

    "Các ngươi xem kia, mặt mày của hắn vàng như nghệ, sắc mặt lại rất khó coi!"

    Mọi người ngạc nhiên vì tình hình không ôn của Thạch Hạo, thân thể thì khẽ run, thậm chí họ còn thấy vết máu dính nơi khóe miệng của hắn.

    Ầm!

    Nơi đây sôi sục, tất cả mọi người đều biết Thạch Hạo đã xảy ra chuyện ngoài ý muốn, thân thể đã găp phải vấn đề.

    "Đây là cơ hội!"

    Việc phát hiện này khiến mọi người phấn chấn hẳn, nếu không thì ai có thể địch lại hắn? Có thể, hiện giờ có rất nhiều người chợt thấy được một tia hi vọng mong manh nào đó.

    "Hoang đại nhân, ta muốn thỉnh giáo!" Một con thiên nga có màu vàng tím giang cánh hạ xuống võ đài, nó đã hóa thành hình người và khiêu chiến Thạch Hạo.

    "Có thể, tới đây đi." Thạch Hạo nói đồng thời lau đi vết máu nơi khóe miệng và nhìn về phía con chim thần này.

    "Tốt, vậy ta tới đây!" Thiên nga màu vàng tím hót vang, nơi miệng phun ra một thanh thần kiếm cũng có màu vàng tím, đó là do chiếc mỏ của nó hóa thành, đồng thời sau lưng xuất hiện một cặp cánh thần cắt lìa trời cao, chém ngang về phía Thạch Hạo.

    Thạch Hạo vẫn ngồi xếp bằng chứ chẳng hề đứng dậy, hắn chỉ vung tay hoá lớn như một căn phòng rồi đánh văng con này.

    Bốp, bất kể là thần kiếm từ mở chim hay là bản thân con thiên nga vàng này đều bị đánh nát, máu tươi tung toé bay ngược ra sau.

    "Xin Hoang đại nhân hãy khoan dung, ta nhận thua!" Thiên nga vàng vội vàng xin thua.

    Thạch Hạo không tiếp tục xuất thủ nữa mà cứ để nó rời đi, còn bản thân của hắn lại chợt run mạnh thế nhưng bên ngoài cơ thể lại toả ra thần diễm màu vàng bốc cháy, đó chính là tinh huyết mà bản thân của hắn đã bị tiêu hao.

    "Hả, chuyện gì thế, sao hắn lại thiêu đốt bản nguyên sinh mệnh thế, lẽ nào thương thế chuyển biến tới mức xấu như vậy?"

    "Thân thể hắn đã gặp vấn đề rất nghiêm trọng nên muốn trong thời gian ngắn chiến thắng hết quần hùng rồi đoạt lấy tạo hoá, ta cảm thấy nếu như kéo dài thời gian thì tính mạng của hắn sẽ nằm im trên võ đài luôn."

    Rất nhiều người vui mừng, không tin tức nào tốt hơn tin tức này.

    Một lát sau cũng không có ai lên đài, chỉ lặng lặng chờ đợi hắn chết.

    Nhưng, thời gian ngắn sau thì trên võ đại hiện ra phù văn.

    "Cái gì, hắn đã thắng một hiệp?" Mọi người hiểu ý nghĩa của phù văn đó.

    Nếu như không có ai lên đài trong thời gian nhất định thì coi như đã thắng một hiệp.

    Tiếp tục như vầy cũng không phải là cách, đặc biệt là những người căm thù Thạch Hạo, ai cũng không muốn nhìn hắn ung dung thắng lợi như thế.

    "Không sao, tìm vài người tới chiến với hắn, đánh không lại thì nhận thua thôi, nhìn dáng vẻ của hắn cũng sẽ không hạ sát thủ đâu." Không ít cường giả âm thầm thương lượng với nhau.

    Quả nhiên, sau mười mấy trận chiến, tuy rằng không ai có thể lay động được Thạch Hạo thế nhưng bệnh trạng của hắn càng ngày càng căm go, bởi vì hắn đang vượt ải nên tiêu hao tinh nguyên bản thân rất nhiều, tinh lực bốc cháy hừng hừng bên ngoài cơ thể.

    Mười mấy sinh linh này đều được hắn tha mạng, chưa hề hạ sát thủ bao giờ.

    Nhưng sau đó Thạch Hạo nhíu mày rồi lộ ra ý lạnh, trận chiến đấu thứ mười tám, hắn giờ ta điểm tới, một đám lá liễu màu vàng bay ra đâm thủng mi tâm của đối thủ, thi thể kẻ này ngã ầm dưới mặt đất.

    "Giết người, một cường giả đã chết đi!" Mọi người kinh ngạc thốt lên.

    Rõ ràng, cuộc chinh phạt tàn khốc đã bắt đầu, ai muốn lên đài thì cần phải cân nhắc kỹ lưỡng.

    Mà vào lúc này, tinh lực thiêu đốt bên ngoài cơ thể của Thạch Hạo càng thêm mạnh hơn, cơ thể khô quắt chỉ còn da bọc xương.

    "Hắn không chịu nổi nữa rồi!"

    Đây là phán đoán của mọi người, ai cũng đều hưng phấn.

    Nhưng dù là thế thì cũng không ai dám lên đài một cách bừa bãi, vì sợ bị hắn giết.

    "Không ổn, cần phải có người lên đài để tiêu hao tinh lực, để cho thương thế của hắn càng chuyển xấu hơn. Quyết không thể để để hắn thắng liên tiếp một trăm hiệp được." Có người nôn nóng.

    Nhưng, ai lại đồng ý đi mạo hiểm chứ, việc này hơn nửa là vứt luôn cái mạng.

    "Chúng ta bốc thăm, ai trúng thì phải đi khiêu chiến!"

    Một vài sinh linh có địch ý với Thạch Hạo tụ lại một chỗ rồi tìm cách để đối phó hắn, trong này quả có mấy người không hề sợ chết.

    Đương nhiên, rất nhiều người đều có thủ đoạn tự vệ của riêng mình, tin chắc vào thời khắc sống chết có thể thoát thân.

    Cứ như thế, từng sinh linh lần lượt lên đài, thân thể của Thạch Hạo càng ngày càng khô quắt, ra tay không còn ác liệt như trước, khi thắng liên tiếp năm mươi bốn hiệp thì hắn cũng chỉ giết một nửa đối thủ, nửa còn lại đều được tha xuống lôi đài.

    "Chư vị, cơ hội của chúng ta đã tới!"

    Nhất định phải ngăn cản Hoang, thừa dịp cơ thể hắn có vấn đề để giải quyết, nếu không sẽ không có bất kỳ ai có thể tranh cướp tạo hoá với hắn.

    Trận thứu bảy mươi, thứ tám mươi...

    Mặc thân thể Thạch Hạo lắc lư lảo đảo thế nhưng vẫn thắng liên tiếp tám mươi lăm trận làm cả Tiên cổ khiếp sợ, tất cả mọi người đều lộ vẻ sợ hãi.

    "Chư vị, chúng ta đã mời cao thủ tới, hắn không sợ tốc độ của Hoang, nếu không liều mạng thì vẫn có thể chảy thoát được, xin các vị hãy đưa hết bí bảo mạnh nhất của mình cho hắn dùng."

    Thạch Hạo ngồi xếp bằng nơi đó, hắn cảm nhận được sự suy yếu của bản thân, tinh lực thiêu đốt, thân thể ngày càng khô quắt.

    Trận thứ tám mươi sáu, hắn nhìn thấy một người quen, đó là Thiểm Điện tử.

    Lúc trước ở bí cảnh Nguyên Thiên thì Thạch Hạo từng đã giết chết hắn một lần, thế nhưng trong tiểu thế giới đó thì một vài sơ đại đều có mệnh phù Răng thú nên có thể phục sinh một lần.

    "Hoang, lại gặp nữa rồi, thế nhưng tình hình của ngươi hiện giờ không được ổn cho lắm." Thiểm Điện tử lạnh lùng nói.

    "Đúng vậy, lại gặp nữa rồi, không biết ngươi còn mệnh phù Răng thú nào nữa không?" Thạch Hạo hỏi.

    "Lần này, tốt nhất ngươi nên lo cho chính mình thì hơn!" Thiểm Điên tử nói, hắn cũng chẳng hề dùng hư chiêu, thiên linh cái phát sáng rồi hình thành một phù văn thần bí, bùng phát ra tia điện ngập trời đánh về phía Thạch Hạo.

    "Ngươi không biết là ta vừa mới độ Lôi kiếp xong à, ta không sợ nhất chính là sấm sét đó!" Thạch Hạo cười lạnh.

    Thiểm Điện tử cũng không nói lời nào, tay giơ lên rồi lấy ra mười mấy món bí bảo, tất cả đều thiêu đốt bùng phát ra sức mạnh kinh khủng nhất chìm cả võ đài cổ xưa này.

    Việc này làm cho Thạch Hạo trở nên nghiêm túc, những bí bảo này bị đốt cháy và nổ tung tạo ra uy lực cực mạnh đủ uy hiếp tới hắn.

    Xoẹt!

    Một lắt sau, hắn di chuyển, không còn ngồi xếp bằng nữa mà đã vận dụng thủ đoạn mạnh mẽ để tự vệ.

    Mọi người thay đổi sắc mặt, đây là lần đầu tiên thấy Hoang tránh né.

    "Hoang, ngươi đi chết đi!" Thiểm Điện tử gầm nhẹ, lần nữa lấy ra mười mấy món bí bảo rồi làm nổ tung, nhấn chìm về phía Hoang.

    Liên tiếp mấy lần như vậy đã làm cho mọi người chấn động, Thiểm Điện tử phá huỷ mấy chục món bí bảo, tất cả đều có giá trị rất lớn.

    Làm người khác kinh ngạc hơn chính là, Thạch Hạo chẳng hề hấn gì cả, toàn bộ bảo cụ nổ tung kia cũng không cách nào làm thương được hắn.

    Thiểm Điện tử sợ hãi, hắn là một sơ đại mạnh mẽ thế nhưng hiện giờ lại nản lòng thoái chí, cảm giác thất bại còn mãnh liệt hơn cả khi ở bí cảnh Nguyên Thiên.

    Hắn xoay người bỏ chạy, hắn biết, mình không phải là đối thủ của Hoang.

    "Kết thúc thôi!" Thạch Hạo nói.

    Cánh tay phát sáng, một cành liễu màu vàng tựa như xích thần trật tự lao ra ngoài, đuổi theo Thiểm Điện tử đang điều động tia chớp bỏ chạy kia.

    "Không!"

    Thiểm Điện tử hét lớn, kịch liệt giãy giụa.

    "Phụt!" Cành cây màu vàng xuyên thủng thân thể và phá nát nguyên thần của hắn.

    Mọi người giật mình, giết chết Thiểm Điện tử dễ dàng như thế? Hoang, không cách nào địch lại được.

    Trận thứ chín mươi mốt, chín mươi hai...

    Thạch Hạo thắng liên tiếp, không ai có thể địch!

    Mọi người ngây người, thân thể của hắn gặp phải vấn đề lớn như thế nhưng không ai có thể ngăn cản được bước chân của hắn sao?

    TTV Translate - Ứng dụng convert truyện trên mobile






    Góp ý cho bản dịch
    Thảo luận truyện
    Cái gì đã cũ là cũ. Có cố đánh bóng cũng ko thể mới!
    Cái gì đã đứt là đứt. Có ráng nối lại cũng tồn tại chẳng dài lâu.
    Cái gì đã qua là qua. Có quay trở lại cũng chẳng được như xưa.
    Cái gì đã đi là đi. Có kéo về cũng chẳng còn là của mình nữa đâu.
    Cái gì đã vỡ là vỡ. Có hàn gắn lại cũng chỉ toàn rạn nứt.
    Cái gì phải quên là quên. Có nhớ nhung mãi cũng chỉ là hoài niệm.

  4. Bài viết được 8 thành viên cảm ơn::   [Hiện ra]
    adbn,anhtuanngoc,belenba,kkk3k,lhc772,tienprola,torai131313,WolfBoy,
  5. #973
    ronkute's Avatar
    ronkute Đang Ngoại tuyến ★ ★ ★ ★ ★ Nhất Đại Tôn SÆ°
    Ngày tham gia
    Jun 2010
    Đang ở
    Lây Ku Phố Núi
    Bài viết
    13,169
    Xu
    1,000

    Mặc định

    Thế Giới Hoàn Mỹ
    Tác giả: Thần Đông

    Chương 970: Không ai có thể ngăn cản nổi.







    Trận thứ chín mươi lăm, một con Chu Yếm lên đài, nó cao một trượng, cơ bắp cuồn cuộn, bộ lông sáng rực, sở hữu sức bộc phá vô cùng lớn.

    Nó hoàn toàn khác với tên Bóng Lông mập ú núc ở Thạch thôn, thân thể cường tráng, đầu bạc chân đỏ, bộ lông đỏ dài cả thước trông rất hung mãnh.

    Hai tay của nó buông dài tới tận đất, hùng dũng vô cùng.

    "Gào..."

    Âm thanh rống lớn tràn đầy sức mạnh tàn bạo, Chu Yếm bay vút lên trời khiến hư không đều nứt ra, đây là một tên Chân Thần đầy mạnh mẽ.

    "Chu Yếm vương, tiếng tăm lừng lẫy trong sơ đại, chưa hề bại bao giờ!" Có người nhỏ giọng nói.

    Mọi người căng thẳng quan sát trận chiến này, ai cũng biết, thân thể của Thạch Hạo đã gặp phải vấn đề nghiêm trọng, rất có thể sẽ tự chết ngay trên sân đấu kia.

    Hiện nay có nhiều cao thủ liên chiến đấu với hắn như vậy thì chắc chắn thương thế kia lại càng chuyển biến xấu hơn, sẽ nguy hiểm tới tính mạng.

    "Ầm!"

    Sức mạnh của Chu Yếm vô cùng kinh khủng, sau khi bậc nhảy lên thì tung một cước về phía Thạch Hạo, một cước này đủ đá nát núi cao, toàn bộ thân thể của nó phát sáng, bộ lông dựng đứng, hung cuồng vô cùng.

    Hư không đều nổ vang!

    Thạch Hạo ngồi xếp bằng trên mặt đất, tinh lực bên ngoài không ngừng bốc cháy tựa như là thánh hoả vàng rực chiếu sáng cả một vùng, hắn như là Chân Tiên niết bàn, dáng vẻ đầy trang nghiêm.

    Rầm!

    Hắn giơ tay, một quyền đánh về không trung đỡ lấy bàn chân của Chu Yếm đang đánh tới, cách không một đòn, hai bên phát ra phù văn lấp lánh, bùng phát tiếng vang kinh thiên động địa.

    Thân thể của Thạch Hạo khẽ rung, bản thân gặp phải vấn đề quá nghiêm trọng thế nhưng Chu Yếm lại càng khó chịu hơn, bàn chân của nó đã biến hình, vết rách chằng chịt, máu tươi ứa ra. Nó nhảy mạnh lên một cái tựa như gặp phải ma, cả cẳng chân đều co giật, thân thể đều run rẩy.

    Chu Yếm dựa vào sức mạnh để nổi tiếng, để nổi danh trên thế gian, rất khó để đối phó, chỉ xếp sau Thập Hung. Thế nhưng, lần này nó lại còn kém cả Hoang đang bị thương.

    "A!"

    Chu Yếm hét lớn, chỉ trong nháy mắt thân thể đã biến lớn, đây chính là pháp tướng của nó có chiều cao tới ngàn trượng, đồng thời cũng sử dụng tới đại thần thông Ba đầu sáu tay, sáu cánh tay cùng kết ấn và trấn áp về phía Thạch Hạo.

    Hư không nứt toác, lực công kích của Chu Yếm kinh người tới lạ thường, pháp ấn Ma viên có uy năng to lớn khiến người khác cảm thấy khó thở, nếu là tu sĩ bình thường khác thì đã bị đập thành bánh thịt rồi, dù là sơ đại cũng khó lòng chống đỡ.

    Thế nhưng, trong lúc Thạch Hạo giơ tay thì những bông liễu dập dìu, những thứ này không phải màu trắng mà thay vào đó là vàng kim rơi lên trên người của nó, lập tức tiếng kêu thảm thiết vang khắp.

    Những bông liễu này ngay lập tức đâm rễ nứt chồi và trói chặt nó lại!

    "Biến!"

    Chu Yếm hét lên, thân thể ngàn trượng nhanh chóng nhỏ lại, nó hoá thành một con muỗi rồi ra sức đập cánh bỏ chạy.

    Thạch Hạo vẫn ngồi nơi đó, một bàn tay vung tới, ầm, con muỗi mà Chu Yếm hoá thành liền bị giam cầm và hiện ra nguyên hình, xương cốt gãy lìa, cả người văng ngược ra sau.

    "Xoẹt!"

    Trong nháy mắt, Thạch Hạo đánh ra một luồng kiếm khí xuyên thủng thân thể khiến nó kêu thảm thiết không thôi, máu me chảy xối xả, lảo đão rời khỏi nơi đây, thiếu chút nữa thì đã nằm lại tên võ đài này rồi.

    Vẻ mặt của Chu Yếm tràn ngập vẻ sợ hãi, nó rốt cuộc cũng biết được Hoang đáng sợ tới dường nào, dù cho thân hình có khô quắt, tinh lực tiêu tan sạch thì dù là người kiệt xuất nhất bộ tộc như hắn cũng không thể địch lại.

    "Dựa vào giao tình của Bóng Lông nên ta tha cho ngươi một mạng." Thạch Hạo nói, lúc này nhớ tới Bóng Lông ở hạ giới, vì vậy mới vào lúc sau cùng không có hạ sát thủ.

    Chu Yếm chệnh choạng, máu me bê bết lết xuống lôi đài.

    Lúc này, sắc mặt của tất cả mọi người đều nghiêm túc hẳn, Hoang quá mạnh mẽ, gần như muốn thắng liên tiếp một trăm trận, quả nhiên không ai có thể ngăn cản được hắn!

    "Thương thế của hắn nặng như thế, với laị cũng không ai đánh lại nổi, nếu để cho hắn lành lại thì ai cũng không phải là đối thủ, không hề có chút cơ hội nào!"

    "Chưa chắc, nếu như có vương giả vô địch của cổ đại ra tay, cùng với trạng thái lúc này của hắn thì khả năng sẽ phải xuống đài ngay!"

    "Ta xin được lĩnh giáo!"

    Ầm một tiếng, khí tức tử vong ngập tràn, một bộ khung xương trắng hếu to lớn từ từ hạ xuống trên võ đài, bên trong xương sọ có thần hoả bốc cháy, đây cũng không phải là cường giả của Minh tộc mà là một bộ xương tắng đã tiến hoá thành thần linh.

    "Răng rắc!"

    Thạch Hạo vận dụng ngay bảo thuật Lôi đế, ánh chớp đầy trời quét lại, khí Dương cương sôi trào, ánh điện xèn xẹt mỗi tấc trong không gian.

    Tiếng gào hét liên hồi, tên Chân Thần xương tắng kia dùng mọi khả năng để chống lại, thế nhưng tóm lại vẫn chẳng phải là đối thủ, nơi mi tâm bị ánh chớp xuyên thủng, ánh sáng linh hồn tán loạn, chết ngay tại chỗ.

    "Hoang chủ động công kích đầy dồn dập, chẳng lẽ... hắn kiên trì không nổi nữa, phải nhanh chóng kết thúc trận chiến này?!" Rất nhiều người nhìn ra được chút đầu mối.

    Việc này càng làm cho không ít cường giả lại thêm chờ mong, lại càng căng thẳng, đã tới thời khắc mấu chốt rồi, chỉ còn đúng bốn trận chiến nữa mà thôi!"

    "Cô Kiếm Vân tới rồi!" Đúng lúc này thì có người kinh ngạc thốt lên.

    Tất cả mọi người người đồng thời quay đầu lại nhìn về một phương, ai ấy cũng đều chấn kinh, Vương của cổ đại đã hiện thân rồi, hơn nữa vị này hoàn toàn khác với những người khác, là người từng độ kiếp thành công.

    Đây là một nhân vật mạnh mẽ, hắn tới từ Kiếm cốc,với một thanh kiếm có thể quét ngang quần hùng trong thiên hạ, từng khiêu chiến với Thập Quan vương Trường Cung Diễn.

    Hiện giờ hắn xuất hiện, mọi người biết, Hoang gặp nguy rồi!

    Một người như vầy, không chỉ tu ra tiên khí mà còn vượt qua được thiên kiếp thì chính là một trong vài người mạnh mẽ nhất của quái thái cổ đại, có thể tranh bá với bất luận người nào.

    Càng đừng nói tới tình hình hiện giờ, Hoang đã bị thương, tình huống rất nguy cấp.

    Cô Kiếm Vân sẽ xuất thủ ư?

    Kiếm cốc cùng với Hoả Vân động, Yêu Long đạo môn đều như nhau, là những đạo thống cổ xưa trấn áp Tội châu, mà Cô Kiếm Vân lại xuất từ môn phái này thì có thể xem là đối lập hoàn toàn với đời sau tội huyết.

    Tất cả mọi người đều nín thở, lặng lặng đợi chờ thời khắc căng thẳng sẽ tới.

    "Ha ha, đạo huynh, để ta lên trước cho, thay huynh đong đo ước lượng tên này một phen!" Cách đó không xa xuất hiện một người và mở miệng tươi cười với người Kiếm cốc.

    "Không cần!" Cô Kiếm Vân lắc đầu, hắn vác thần kiếm, khí vũ oai hùng, vẻ mặt lạnh lùng và cũng không hề định ra tay.

    "Thật sự ta rất muốn lĩnh giáo, mặc dù có thua Hoang đi nữa thì vẫn có thể rời khỏi võ đài." Người này đầy tự tin.

    Mọi người kinh ngạc, bởi vì đã nhìn ra bản thể của người này.

    Đây là một con Đằng xà* với thân hình trắng bóng, kích thước như dãy núi, lập tức nó nhảy lên võ đài rồi cuộn mình lại tựa như là một ngọn Xà sơn, thật sự chẳng hề thua núi lớn là bao nhiêu cả.
    (*): Rắn biết bay.

    Sau đó, thân thể của nó phát sáng, phù văn dày đặc, nó đang diễn hoá ra áo nghĩa chí cường của Xà tộc, tiếng rồng gầm lan truyền, phù văn lao tới tấn áp về phía Thạch Hạo, và bản thân nó cũng đã động.

    Vô số phù văn bao quanh lấy Xà sơn, tất cả trấn áp lấy Thạch Hạo!

    "Hả?"

    Thạch Hạo kinh ngạc, con Đằng xà này mạnh hơn những sơ đại bình thường, phù văn này dâng trào như núi lửa phun trào khiến hắn cảm nhận được vẻ uy hiếp nhất định.

    Thế nhưng cũng giống như trước, chẳng đáng để chú ý, dù cho hắn gần như tiêu hao sạch tinh lục, bản thân vô cùng suy yếu thì cũng có thể phát ra một đòn lôi đình!

    "Ầm!"

    Hắn đánh bay Xà sơn này, tiếp đó Thượng Thương Chi Thủ đè khắp trời cao ập xuống, bịch, Đằng xà bị chấn cho ho ra đầy máu, thân thể khổng lồ cuộn tròn.

    Nó kêu lớn, lưỡi rắn hoá thành dải lụa cuốn về trước, đồng thời vô số phù văn bốc cháy chống lại Thạch Hạo.

    "Bụp!"

    Lần này, Thạch Hạo đồng thời vận chuyển hai tay hoá lớn như hai dãy núi, hắn tóm lấy thân thể của con rắn khổng lồ này rồi kéo mạnh đứt làm hai.

    "A..." Đằng xà hét lớn, nó đâm thủng hư không rồi lao vút lên trên, quả nhiên có hậu thủ, lại còn có thể chạy trốn trong hư không!

    Mọi người thở dài một tiếng, Hoang quả nhiên lợi hại, dù bị thương nặng như vậy mà cũng có thể đánh bại sinh linh sơ đại mạnh mẽ như vậy.

    Đồng thời, mọi người cũng thừa nhận sự siêu phàm nhập thánh của Đằng xà này, có thể giữ mạng dưới chiêu Thượng Thương Chi Thủ thì cũng không hề tầm thường. Chỉ là, một số người chợt ngạc nhiên, bởi vì Thạch Hạo không hề có ý định thu tay lại!

    Rẹt một tiếng, hắn rút thanh kiếm thai cổ xưa bên cạnh, chỉ trong nháy mắt đã bùng phát ra ánh sáng đè ép cả nhật nguyệt, chiếu sáng cả võ đài, tiên kiếm Đại La xuất thế, xoẹt, đâm thủng hư không.

    "Thật ác độc, thủ đoạn thật tàn nhẫn!"

    Mọi người hít vào ngụm khí lạnh, rất nhiều người có thể sống trước kia là do Hoang không muốn hạ sát thủ, hiện giờ hắn đã động sát ý nên dù sợ đại mạnh mẽ như Đằng xà cũng không cách nào chạy thoát!

    Tất cả mọi người chợt nhìn về phía Cô Kiếm Vân, bởi vì trước khi lên đài thì Đằng xà đã từng nói, muốn cân đo đong đếm xem Hoang mạnh cỡ nào.

    Giờ Đằng xà lại bị chém, vậy hắn sẽ có phản ứng gì?

    Mọi người hiểu rõ, tội huyết một mạch luôn đối địch với Kiếm cốc, Hoả Vân động, đại thù này không cách nào gỡ, Hoang ra tay như thế là đang cảnh cáo Cô Kiếm Vân sao?

    Nên biết, Hoang đang trọng thương, bản thân có bệnh mà lại còn dám ngông nghênh như vậy, chẳng phải là đang ép Cô Kiếm Vân ra tay hay sao.

    Sắc mặt của Cô Kiếm Vân bình tĩnh, hắn chưa hề có ý định ra tay, chỉ là hai mắt vô cùng sâu thẳm nhìn chằm chằm thanh tiên kiếm Đại La trong tay Thạch Hạo, sau đó từ từ lộ lên vẻ nóng rực thèm khát.

    Hắn sử dụng kiếm nên tự nhiên sẽ vô cùng thèm thuồng thanh kiếm thai tuyệt thế này!

    "Rất tốt, thanh kiếm này, ta thích!" Hắn khẽ nói.

    Mọi người nghe vậy thì đều giật mình, đây là đang tuyên chiến ư, muốn động thủ với Hoang rồi?

    "Nếu đã thích thì ngươi có thể tới lấy." Thạch Hạo bình tĩnh nói, hắn vẫn ngồi xếp bằng trên võ đài và dùng tay áo lau đi một vệt máu nơi khoé miệng, đồng thời thánh quang không ngừng bốc cháy bên ngoài cơ thể khiến bản thân càng ngày cáng khô gầy, giờ chỉ còn lại da bọc xương mà thôi.

    "Tất nhiên!" Cô Kiếm Vân dừng lại, rồi nói tiếp: "Nhưng mà ta sẽ không chiến đấu cùng một tên đang hấp hối."

    Hắn không hề ra tay mà chỉ gọi Thạch Hạo là một tên hấp hối.

    "Để ta!"

    Trận thứ chín mươi tám, một con Huyền quy màu đen lên đài nghênh chiến Hoang.

    "Xoẹt!"

    Thời khắc này, Thạch Hạo không còn giữ lại gì nữa, bởi vì hắn biết vấn đề của bản thân càng lúc càng nghiêm trọng, xoẹt, kiếm thai phát sáng vẽ nên một vệt sáng đầy tuyệt thế.

    "Rắc!:

    Huyền quy màu đen kêu to, chiếc mai rùa của nó liền bị cắt đứt hoá thành hai rơi trên mặt đất.

    "Đây không phải là sơ đại của bộ tộc Huyền quy à, sao nói là sức phòng ngự của tên này mạnh nhất của đời này mà lại bị chém lìa thành hai thế?"

    Tất cả mọi người đều giật mình, trợn tròn hai mắt.

    Phòng ngự có mạnh hơn nữa thì cũng không cách nào ngăn cản được một đòn của thanh kiếm thai tuyệt thế này, Huyền quy vứt đi mai rùa của mình rồi đứng thẳng quay đầu vừa chạy vừa la làng: "Ta chịu thua!"

    Nhìn dáng bộ trần như nhộng bỏ chạy như vậy của hắn nên sát cơ trong lòng của Thạch Hạo chợt giảm, tha cho nó một mạng.

    Tiếp đó, trận thứ chín mươi chín, một vị quái thai cổ đại lên đài.

    "Ngươi là vương của cổ đại thế nhưng lại chấp nhận làm tay sai đi tiêu hao khí huyết của ta cho người khác, cứ thế từ bỏ việc tranh bá?" Thạch Hạo nói.

    "Ta đều biết bản thân như thế nào, chưa hề tu ra tiên khí, cũng không cách nào vượt qua được thiên kiếp, cứ như vậy không bằng từ bỏ tranh cướp tạo hoá để giao dịch với người khác, dùng thứ khác để lấp vào cũng được." Hắn nói.

    Trận chiến này, long tranh hổ đấu, người này đã lên Chân Thần cảnh từ lâu và cũng đã đại viên mãn rồi!

    Thạch Hạo bị thương, tinh lực khô kiệt, sau khi chiến đấu xong thì lúc đứng lên cảm thấy hơi chút vất vả.

    Nhưng, khi hắn khẽ hít mạnh một hơi, khi máu nóng bị khuấy động thì tất cả đều xoay chuyển, dù là quái thai cổ đại cũng không cách nào chống lại nổi!

    Bụp!

    Hắn chưa từng vận dụng tiên kiếm mà chỉ kết pháp ấn, triển khai thần thông Luân hồi khiến cho xung quanh lượn lờ những mãnh vỡ thời gian, việc này khiến cho kẻ này trở nên già yếu.

    Cuối cùng, tay phải của Thạch Hạo cắt lìa cổ của tên này, đầu lâu bay vút sang ngang.

    Đồng thời, Thạch Hạo bồi thêm một chỉ điểm ngay mi tâm, dòng máu đỏ sẫm tuôn tào, một vị quái thai cổ đại mất mạng!

    Không ai có thể ngăn cản được hắn, dù cho thân thể gặp phải vấn đề, dù vương giả của cổ đại có tới thì cũng không được!

    "Ngươi muốn lên đài chưa?" Thạch Hạo nhìn về phía Cô Kiếm Vân rồi chỉ nói một câu như vậy.

    TTV Translate - Ứng dụng convert truyện trên mobile





    Góp ý cho bản dịch
    Thảo luận truyện
    Lần sửa cuối bởi ronkute, ngày 08-11-2017 lúc 17:01.
    Cái gì đã cũ là cũ. Có cố đánh bóng cũng ko thể mới!
    Cái gì đã đứt là đứt. Có ráng nối lại cũng tồn tại chẳng dài lâu.
    Cái gì đã qua là qua. Có quay trở lại cũng chẳng được như xưa.
    Cái gì đã đi là đi. Có kéo về cũng chẳng còn là của mình nữa đâu.
    Cái gì đã vỡ là vỡ. Có hàn gắn lại cũng chỉ toàn rạn nứt.
    Cái gì phải quên là quên. Có nhớ nhung mãi cũng chỉ là hoài niệm.

  6. Bài viết được 9 thành viên cảm ơn::   [Hiện ra]
    adbn,belenba,kkk3k,lhc772,matmotmi,tienprola,Tieu Lan,torai131313,WolfBoy,
  7. #974
    ronkute's Avatar
    ronkute Đang Ngoại tuyến ★ ★ ★ ★ ★ Nhất Đại Tôn SÆ°
    Ngày tham gia
    Jun 2010
    Đang ở
    Lây Ku Phố Núi
    Bài viết
    13,169
    Xu
    1,000

    Mặc định

    Thế Giới Hoàn Mỹ
    Tác giả: Thần Đông

    Chương 971: Quét ngang địch thủ.







    "Ta sẽ không chiến với ngươi đâu!" Cô Kiếm Vân trả lời rất đơn giản và cũng rất dứt khoát về việc không ra tay của mình.

    Cường giả thuộc đời này dám lên tiếng nói giết Thạch Hạo cũng chẳng có mấy ai, oai phong của hắn đã tạo nên cơn chấn động không nhỏ cho sinh linh khắp mười phương.

    "Đạo hữu có hơi bất cẩn, nói nhầm không vậy?" Bên cạnh có người nhỏ giọng hỏi, hiện nay Cô Kiếm Vân có uy thế cực thịnh, ngoại trừ Thạch Hạo ra thì chỉ có mình hắn độ kiếp thành công, tuyệt đối là một trong vài vương giả mạnh mẽ nhất.

    "Hắn đang tu sửa một pháp môn nên tổn thương tới bản nguyên của đại đạo, tình trạng đã tới giai đoạn cuối, sống cũng chẳng được lâu nữa." Cô Kiếm Vân nói, đây cũng xem coi như là lời giải thích.

    "Cái gì?!" Tất cả mọi người đều khiếp sợ, Hoang trọng thương sắp chết, không còn sống bao lâu nữa?

    Việc này hoàn toàn nằm ngoài dự liệu của mọi người, nên biết, danh tiếng của ai nổi nhất hiện giờ, chắc chắn là Hoang, thế nhưng giờ lại tổn thương căn cơ đại đạo và có thể sẽ chết.

    Thời khắc này, tất cả mọi người đều nhìn chằm chằm Thạch Hạo trên võ đài, có vài vương giả của cổ đại cá biệt tu thành Thiên nhãn cũng quan sát cơ thể của hắn.

    "Chính xác, Cô Kiếm Vân đạo huynh nói có lý, Hoang gặp nguy rồi, tinh lực héo tàn, hơn nữa bản nguyên lại đang bốc cháy không cách nào ngăn cản được, đang từ từ đi về phía suy yếu!:

    Hiện giờ, quái thai cổ đại cũng không còn nhiều, bất luận là ai thì cũng là kỳ tài tuyệt thế, đã từng vô địch một đời, lúc này có người nói ra dự đoán tán đồng với ý kiến của Cô Kiếm Vân.

    Thời khắc này, cách nhìn của mọi người về Thạch Hạo đã thay đổi, không còn kính nể mà thay vào đó là vẻ nuối tiếc, cũng có người hả hê vui sướng.

    Là pháp môn gì mà lại gây thương tổn tới căn cơ đại đạo, đốt cháy bản nguyên, quá kinh khủng.

    "Đáng tiếc mà, Hoang nghịch thiên là thế nhưng khả năng sẽ chết sớm, rất giống với những người kia của cổ đại, vì yêu nghiệt quá mức nên trời cao không dung, cuối cùng phải chết trẻ mà."

    Mọi người đều tán đồng với lời này, trời ghét anh tài, đây là lời giải thích tốt nhất.

    "Ha ha ha..." Xa xa có người cười lớn, quả thật không cách nào kìm nén được nữa, chính xác, đó chính là cừu địch của Thạch Hạo, những người đối đầu đều mừng rỡ không thôi.

    Hoang của hiện tại thì bọn họ không cách nào ngăn cản được, ngoại trừ Thập Quan vương, 'Trích tiên', Ninh Xuyên ra thì ai là đối thủ của hắn? Thế nhưng, ba người kia có thể đều đã bị sấm sét đánh cho chết rồi.

    Hiện giờ, toàn bộ địch thủ đều sợ hãi, không một ai có thể địch lại Thạch Hạo, nhưng lại không hề nghĩ ra loại biến cố này sẽ phát sinh, như vậy thì làm sao bọn họ không vui mừng chứ!

    Nếu là người khác nói thì cũng không nói làm gì, cũng sẽ chẳng có mấy ai tin tưởng thế nhưng Cô Kiếm Vân là người nào, chính là vương giả mạnh mẽ chỉ đứng sau Thạch Hạo và đã vượt qua thiên kiếp!

    Ngoài ra, còn có một vài vương giả cổ đại khác cũng đồng ý cho nên khiến mọi người bàn tán xôn xao. Đồng thời, việc đã rõ như ban ngày, tất cả mọi người đều nhìn thấy vấn đề trên cơ thể của Thạch Hạo, hắn vốn gần như đã vô địch, khí thôn sơn hà thế nhưng khi quét ngang các đối thủ thì chẳng hề sướng vui gì mà chỉ ngồi xếp bằng ngơi đó, chỉ bị động nghênh chiến, tất cả đã đủ để chứng minh tất cả rồi.

    Nơi đây sục sôi, một thiếu niên có thần tư ngút trời lại chuẩn bị chết, việc này khiến nhiều người cảm thấy như đang mơ.

    Thạch Hạo rất bình thản, nói: "Ta sống không còn lâu nữa? Tất cả mọi người đều chết cả, dù là mấy kỷ nguyên trước đây, thế nhưng ta chắc chắn vẫn sẽ sống trên đời này."

    Lời này vừa ra thì liền làm cho mọi người ngây dại, là tự phụ hay là liều lĩnh?

    "Ngươi cũng không cần tỏ vẻ thông minh đâu, ít nhất hiện giờ cũng không cần phải chết." Thạch Hạo nhìn về Cô Kiếm Vân rồi nói thế.

    Mọi người ồ lên, ai cũng có thể nhìn ra được tình trạng tồi tệ của hắn, hơn nửa thời gian nãy giờ đều ngồi xếp bằng bên trên võ đài chứ chẳng hề đứng dậy, tinh lực và tinh nguyên thì không ngừng bốc cháy, thế nhưng lời nói lại đanh thép như thế.

    Nên biết, dựa vào uy thế vô địch hiện giờ của Cô Kiếm Vân thì dù là Hoang lúc toàn thịnh cũng phải cẩn thận đối đãi.

    Cô Kiếm Vân tuyệt đối có tư cách khiêu chiến Hoang vào lúc đỉnh cao!

    Lời lẽ như vậy của Hoang chẳng lẽ không sợ Cô Kiếm Vân lên đài và liều mạng với mình, với trạng thái cơ thể hiện giờ của hắn thì rất có thể sẽ bị giết chết.

    Cô Kiếm Vân cười khẩy chẳng thèm để ý, lưng vách thần kiếm nhìn chằm chằm thanh kiếm thai của Thạch Hạo thế nhưng cũng chẳng làm ra bất kỳ động tác nào khác.

    Trận chiến thứ một trăm, theo dự đoán sẽ là song hùng tranh bá thế nhưng vẫn không hề xảy ra, Thạch Hạo vẫn ngồi xếp bằng trên võ đài và cũng chẳng hề có một ai lên đài.

    Không một ai dám lên, sợ hắn sẽ hồi quang phản chiếu, trước khi chết sẽ bùng phát toàn bộ.

    "Thật là tiếc, chẳng lẽ không có một ai ư?" Thạch Hạo hỏi.

    Việc này làm cho một vài địch thủ âm thầm hừ lạnh thế nhưng cũng không ai dám lên, trái lại tự an ủi mạng của hắn cũng không kéo dài, chẳng mấy chốc sẽ rời khỏi võ đài thì mình cần liều mạng làm chi?

    "Ai dám tranh đấu cùng ta?" Thạch Hạo lần nữa hỏi.

    Toàn bộ đối thủ đều không phục trong lòng, hành động này quá ngang tàn, thể hiện ngay trước mặt của bàn dân thiên hạ làm cho sắc mặt bọn họ chẳng hề dễ nhìn chút nào.

    "Một kẻ hấp hối sắp chết, không đáng để chúng ta ra tay!"

    "Có gì mà kiêu hãnh chứ, cố mà đừng có chết đó!"

    "Ai sợ ngươi chứ, chỉ là không muốn đối phó một kẻ đang hấp hối thôi!"

    Có mấy người khó chịu lên tiếng.

    Trận thứ một trăm, không một ai lên sàn, chỉ có mỗi một mình thiếu niên kia đang ngồi xếp bằng, bên cạnh là Đạo cung vàng đang lơ lũng trong hưu không.

    Thời gian trôi qua, phù văn lại hiện lên, bởi vì không có người khiêu chiến cho nên Thạch Hạo thuận lợi vượt qua ải.

    Thắng liên tiếp một trăm trận, Thạch Hạo đã thành công!

    Tất cả mọi người đều ngóng trông lúc hắn rời xa võ đài này, Hoang khó giữ được tính mạng, trong lần nỗ lực cuối cùng này đã thể hiện nên vẻ huy hoàng của tự thân.

    Hiện giờ, hắn đã chứng minh rằng mình đã là một vương giả vô địch, thắng tiên tiếp một trăm trận, không ai dám lên đối đầu. Hắn có thể rời đi và không cần chiến đấu nữa.

    Trên thực tế, Hoang chưa hề rời đi!

    Hắn cũng không có lựa chọn nghỉ ngơi mà tiếp tục ngồi xếp bằng bên trên võ đài, dõng dạc tuyên tố sẽ tiếp nhận khiêu chiến của mười phương.

    Nơi đây lại huyên náo, tất cả mọi người đều tập trung về hắn, không phải tính mạng của hắn chuẩn bị dập tắt sao? Vì sao lại còn dám ở lại?

    "Quá lắm rồi đó nghen, chúng ta kính trọng nên mới dành cho ngươi chút thể diện, nhưng ngươi lại không biết quý trọng, muốn chết trên võ đài sao?"

    Lúc này, trong đám địch thủ có người ra mặt, hắn không hề nể nang mà cứ thế chế nhạo Thạch Hạo.

    "Rõ ràng thân thể đã không còn sức sống, sức chiến đấu cũng giảm mạnh vậy mà lại không biết tiến lui, muốn bị người khác giết chết à, người khác đã nể nang mà ngươi cũng chẳng biết thân biết phận!"

    Đương nhiên, cũng có người đồng tình với Thạch Hạo, nói: "Đây là lựa chọn của một vị vương giả, hắn tình nguyện chết trên võ đài chứ không muốn ủ rủ rời khỏi."

    "Chính xác, Hoang chính là một cường nhân hiếm có khắp cổ kim, lẽ ra sẽ rất nhanh vô địch thế nhưng lại gặp phải biến cố như vầy thì làm sao cam tâm chứ, hắn chọn các rơi máu trên võ đài như thế thì đáng được tôn trọng."

    Nơi đây không cách nào bình tĩnh được, lời nào cũng được bình luận cả.

    Trong lúc nhất thời, cũng không có ai lên võ đài.

    Thời gian chuyển dời, hắn không chiến thế nhưng vẫn thắng tới hai mươi mấy trận, kết quả này khiến cho đám địch thủ tức giận, ung dung vậy à?

    Quả thật Thạch Hạo không hề muốn xuống võ đài, thời gian quá cấp bách nên hắn muốn tiến tới vương toạ cuối cùng, đoạt được vận may lớn, nếu không lỡ như cường giả từ ngoại giới tiến vào thì sẽ vô cùng phiền phức.

    "Không có ai khiêu chiến ta à? Vậy thì mình ta ngồi thủ võ đài vậy." Hắn nói vậy.

    "Ta khinh vào, ngươi tưởng chuyện sẽ dễ như vậy à?" Có người không kìm chế nổi nên sai thủ hạ lên khiêu chiến.

    Ánh mắt của Thạch Hạo lạnh lẽo, ra tay vô tình, hắn điểm ra một chỉ, phù văn Luân hồi ngập tràn biến kẻ kia thành một đống xương khô.

    Sao lại mạnh như thế chứ, việc này làm mọi người hoảng sợ. Thậm chí còn hoài nghi lời nói của Cô Kiếm Vân, Hoang sao lại đáng sợ như vậy chứ?

    "Tinh lực mười không còn một, tinh nguyên thì đã khô cạn, hắn chuẩn bị chết rồi." Cô Kiếm Vân nói, hắn nhìn ra được đạo cơ của Thạch Hạo đã rạn nứt và chuẩn bị ra đi.

    Ngay cả Thạch Hạo cũng tự mình hoảng sợ, pháp môn của Liễu Thần quá bá đạo, nếu như không phải hắn hiểu rõ toàn bộ áo nghĩa của môn bảo thuật này thì cũng sẽ nghi ngờ mình sẽ chết đi.

    Nhưng hắn biết, đây mới chính là chỗ nghịch thiên của bảo thuật Liễu Thần, muốn trường sinh thì trước phải tự diệt, không phá thì làm sao xây!

    Hắn muốn có sức sống phồn thịnh thì cần phải trải nghiệm vẻ mất đi sức sống của bản thân, đứng sát bên cái chết, không cho phép sử dụng bất kỳ thủ đoạn bất chính nào, ẩn chứa áo nghĩa cân bằng.

    Nhưng, nước cờ này rất hung hiểm, sơ sót một cái là hắn sẽ tọa hoá ngay, cứ thế biến thành đống xương tắng.

    Vẻ mặt hắn đầy nghiêm túc ngồi xếp bằng trên võ đài, không hề dám khinh thường pháp môn này chút nào.

    Thời gian trôi qua, hắn cũng không có chiến đấu thế nhưng lại thắng tới năm mươi tám trận!

    Tất cả mọi người đều á khẩu, từ các đời tới nay cũng chưa từng có ai không chiến mà thắng như vậy, rõ ràng là chuẩn bị chết thế nhưng không một ai dám dây vào.

    "Không được, lên cho ta, phải ép hắn ra tay, phải khiến hắn nhanh chết đi!"

    Một vài cường giả tụ lại cùng nhau, sau khi thương thảo thì dặn dò thủ hạ lên khiêu chiến với Thạch Hạo.

    Kết quả, Thạch Hạo đại khai sát giới, mặc cho con mắt của hắn lờ mờ, da thịt khô quắt, bản thân như xương khô, tinh huyết bốc cháy bên ngoài thân thể, thế nhưng lực sát thương vẫn kinh người như trước.

    Cuối cùng, mấy chục người bỏ mạng, hắn lần nữa thắng liên tiếp chín mươi chín trận!

    Nếu như gộp lại toàn bộ thì hắn đã thắng một trăm chín mươi chín trận.

    "Ngươi còn chưa lên à?" Thạch Hạo nhìn về phía Cô Kiếm Vân.

    Cô Kiếm Vân không hề trả lời, vẫn vách lấy trường kiếm và vẫn chọn cách không chiến với người chết.

    Rất nhanh, Thạch Hạo đã thắng liên tiếp hai trăm trận!

    Việc này đã khiến mọi người kinh ngạc, nếu theo lý thuyết khi thắng liên tiếp một trăm trận thì dù là quái thai mạnh mẽ cỡ nào cũng sẽ phải nghỉ ngơi, không một ai dám bất cẩn nhưu vầy.

    Nhưng mà, Hoang đã thắng tới hai trăm trận nhưng vẫn không hề rời đi, còn muốn thủ đài!

    "Việc này... không được! Phải ngăn hắn lại, nếu cứ thắng liên tiếp như vầy thì toà võ đài này không chừng sẽ nhận định hắn là người chiến thắng mất, không không lại đưa tạo hoá giao cho hắn!" Có người nói.

    Dù là quái thai cổ đại cũng không cách nào bình tĩnh được nữa, sắc mặt của Cô Kiếm Vân cũng hơi thay đổi, nếu cứ tiếp tục như vậy thì có thể sẽ tạo nên chuyện cười cực lớn, một kẻ hấp hối sắp chết lại có thể đỗ vị thứ nhất.

    Bắt đầu từ tận thứ hai trăm lẻ một thì chiến đấu đã có chút kịch liệt, không hề có chuyện không chiến mà thắng nữa, Thạch Hạo không ngừng xuất thủ.

    Rất nhiều người bị ép phải lên đài, cũng không thiếu người cho rằng Thạch Hạo càng ngày càng suy yếu nên mình có chút cơ hội, lúc đó sẽ đoạt lấy tiên chủng của hắn rồi trốn đi xa ngay lập tức.

    Kết quả, những trận này vô cùng khốc liệt, có tới tám mươi cường giả mất mạng, chết ngay trên võ đài.

    Sau cùng, Thạch Hạo thắng liên tiếp ba trăm trận!

    Chuyện này đã tạo nên chấn động.

    Nhưng, tình hình của hắn càng ngày càng gay go, tuy vẫn ngồi xếp bằng ở nơi đó thế nhưng cơ thể cũng bắt đầu rung lắc.

    Việc này càng tiếp thêm niềm hi vọng cho mọi người, cơ hội có thể tự tay giết chết Hoang đã tới rồi!

    Chỉ là, từ trận ba trăm lẻ một cho tới bốn trăm thì Thạch Hạo giết chết hơn sáu mươi tên cường giả, việc này đều làm cho mọi người dựng đứng lông tóc.

    Đây là quái vật à?!

    Tất cả mọi người đều nhìn ra được, Thạch Hạo dèn đã cạn dầu, tinh nguyên đã hết sạch, thế nhưng hắn chẳng hề chết, dù là thế vẫn có thể chiến với các lộ cao thủ.

    Tất cả mọi người cũng chẳng biết nói gì nữa, đừng có nghịch thiên quá chứ?

    Dù là Cô Kiếm Vân cũng sững sờ, cảm thấy khó mà tin vào sự thật này.

    "Còn có ai nữa không?" Thạch Hạo thều thào hỏi.

    Bắt đầu từ trận thư bốn trăm, liên tiếp mấy chục trận không hề có ai lên đài, hắn lại bắt đầu hành trình không chiến mà thắng, đảo mắt hắn đã thắng tới bốn trăm ba mươi chín trận.

    "Hắn không ổn rồi, các ngươi xem kìa, dù là ngồi mà cũng không vững luôn, đã có thể lên giết hắn rồi. Nếu cứ tiếp tục trì hoãn như vầy, cứ để hắn thắng tiếp nữa thì khả năng võ đài cổ này sẽ công nhận hắn là người chiến thắng cuối cùng!" Có người cuống lên nói.

    Quả thật Thạch Hạo rất vất vả, những trận tiếp theo hắn không thể nào chỉ dùng một chiêu mà phải tới mấy chiêu mới có thể giết được địch, thời gian tiêu tốn cũng dài ra.

    Nhưng, hắn vẫn là người chiến thắng, trên võ đài lại có thêm năm sáu mươi bộ thi thể, đều do hắn giết cả.

    Tới giờ, hắn đã thắng liên tiếp năm trăm trận!

    Mà lúc này, võ đài phát sáng chiếu rọi lên trên người hắn, đây là ca ngợi và cũng là tán thành với việc làm này.

    "Nhất định phải cản hắn lại, võ đài này đã thức tỉnh, nếu cứ tiếp tục như vậy thì hỏng bét hết!" Có người căng thẳng nói.

    Ngoại giới, Trung châu.

    Mấy ngày qua, vùng đất trung tâm của ba ngàn châu đã xảy ra sóng gió lớn, ảnh hưởng rất sâu xa.

    Thậm chí, bởi vì chuyện xảy ra ở vùng đất trung tâm này đã khiến cho rất nhiều đại giáo quên đi Tiên cổ.

    Có một nửa Giáo chủ đều công kích khe lớn của di địa Tiên cổ, một nửa còn lại thì xuất hiện ở trận pháp Tiên đạo, bởi vì chuyển xảy ra nơi này ảnh hưởng quá to lớn.

    "Chẳng lẽ, các ngươi là người... tới từ bên ngoài thượng giới này, là người tới từ nơi kia?!"

    "Sai, không phải là Địa, mà là Thiên!" Một người trẻ tuổi nói đầy ngạo nghễ, trong mắt có chút vẻ xem thường, nói: "Nơi này của các ngươi thật là làm cho ta thất vọng quá, các ngươi là Thiên Thần? Ta đã thắng liên tiếp tám mươi mốt trận, cái gọi là kẻ tài ba trong đám Thiên Thần các ngươi dù có tiến lên toàn bộ cũng chẳng có chút uy hiếp gì!"

    Sắc mặt của những Thiên Thần nơi này đều rất khó coi, dù là một vài Giáo chủ sắc mặt cũng u tối, thế nhưng người trẻ tuổi này nói là sự thật, hắn quá mạnh mẽ.

    "Nếu không, toàn bộ đám Thiên Thần các ngươi cùng lên đi!" Bên ngoài cơ thể của người trẻ tuổi này hiện ra tiên khí và diễn biến thành đoá hoa Đại đạo hiện ở trên đầu, nói thế.

    TTV Translate - Ứng dụng convert truyện trên mobile





    Góp ý cho bản dịch
    Thảo luận truyện
    Cái gì đã cũ là cũ. Có cố đánh bóng cũng ko thể mới!
    Cái gì đã đứt là đứt. Có ráng nối lại cũng tồn tại chẳng dài lâu.
    Cái gì đã qua là qua. Có quay trở lại cũng chẳng được như xưa.
    Cái gì đã đi là đi. Có kéo về cũng chẳng còn là của mình nữa đâu.
    Cái gì đã vỡ là vỡ. Có hàn gắn lại cũng chỉ toàn rạn nứt.
    Cái gì phải quên là quên. Có nhớ nhung mãi cũng chỉ là hoài niệm.

  8. Bài viết được 7 thành viên cảm ơn::   [Hiện ra]
    adbn,belenba,kkk3k,lhc772,tienprola,Tieu Lan,torai131313,
  9. #975
    ronkute's Avatar
    ronkute Đang Ngoại tuyến ★ ★ ★ ★ ★ Nhất Đại Tôn SÆ°
    Ngày tham gia
    Jun 2010
    Đang ở
    Lây Ku Phố Núi
    Bài viết
    13,169
    Xu
    1,000

    Mặc định

    Thế Giới Hoàn Mỹ
    Tác giả: Thần Đông

    Chương 972: Khiêu chiến.







    Năm trăm trận, một người sắp chết thế nhưng một hơi đánh thắng năm trăm trận, dù là một đám thiên tài cũng khó mà tiếp nhận được.

    Tình trạng như vầy phải ngăn chặn ngay, chư hùng đứng ngồi không yên, cứ vậy thì toà võ đài cổ thần bí này có thể sẽ nhận định Hoang sẽ là người giành chiến thắng cuối cùng!

    Nhưng mà, điều làm cho mọi người không rõ nhất chính là, Cô Kiếm Vân chẳng hề có động thái gì, vẫn chưa hề ra trận

    Cũng từng có người đi hỏi thì hắn vẫn nói câu nói kia, không chiến đấu với kẻ chết, không hề đặt Hoang trong lòng.

    Thế nhưng, những người khác lại đứng ngồi chẳng yên, có người to nhỏ cho rằng Cô Kiếm Vân hơn nửa là kiêng kỵ Hoang nên mới không dám lên đài.

    "Chúng ta ra tay thôi, phải tiêu hao đi tinh huyết của Hoang, làm cho hắn chết càng sớm thì lòng người mới an tâm được!" Có người âm thầm bàn luận.

    "Ha ha, trạng thái của Hoang rất tệ, chủ yếu là Cô Kiếm Vân vẫn đang nghỉ ngơi dưỡng sức hóng liều mạng với Hoang!"

    "Lẽ ra là nên như vậy!"

    ...

    Những người này đang lên kế hoạch đưa thủ hạ mình lên đài, chi ra món đồ lớn để mời cao thủ đi khiêu chiến hòng tiêu hao tinh lực của Thạch Hạo.

    Những cao thủ này, có kỳ tài của ba ngàn châu và cũng có dân bản địa của Tiên cổ, tất cả nhân thủ này đều được dùng thiên tài địa bảo để trả công hòng lên đài chiến với Thạch Hạo. Ví như Ngân Khôn của bộ tộc Ngân Huyết ma thụ từng bị Thạch Hạo đánh tả tơi và ném khỏi Hồn đảo lúc ở Bát Tí Hồn tộc, kẻ này vô cùng tức giận và oán độc nhìn chằm chằm Thạch Hạo nên đã mời người đi đối phó hắn.

    Trận thứ năm trăm lẻ một bắt đầu, chiến đấu rất kịch liệt.

    Thân thể của Thạch Hạo lung lay, việc tu hành của hắn đã tới thời khắc mấu chốt, pháp của Liễu Thần đã được hắn hiểu rõ và đang trong quá trình lột xác kịch liệt nhất, thiêu đốt tự bản thân mình và chờ đợi thành công.

    Chính xác, việc này rất nguy hiểm, sơ sẩy một cái là vạn kiếp bất phục, đặc biệt hắn còn đang quyết đấu với kẻ khác nên càng gian nan hơn.

    Hết trận chiến này tới trận chiến khác, khi tiến hành tới trận thứ năm trăm sáu mươi bảy thì Thạch Hạo hơi chút sơ ý nên bả vai đau nhói, bị trúng tên của một cường giả.

    Tuy rằng mũi tên đó vừa đâm vào có nửa tấc thì đã bị chấn nát thế nhưng đây lại là một tín hiệu cực kỳ nguy hiểm, tình trạng của hắn đã rơi xuống điểm thấp nhất!

    "Xoẹt!"

    Thạch Hạo hít sâu một hơi, phía sau hiện lên một thanh kiếm bằng lông chim vô cùng to lớn, kim quang bùng phát chói mắt, đây là sự thể hiện của pháp môn Côn Bằng.

    Chỉ đúng một đòn bằng thanh kiếm từ lông này thì hắn đã chém người kia thành hai nửa, máu tươi bắn lên cao.

    Sau khi tiến vào trận thứ năm trăm, tuy rằng chiến thắng đối thủ thế nhưng rất ít khi sát sinh, đều bị đối thủ bỏ chạy vì thân thể của hắn quá yếu, không muốn lãng phí tinh lực để diệt địch.

    Nhưng hiện tại, mạnh mẽ vận chuyển tinh khí để giết chết kẻ này cũng chỉ vì hắn làm tổn thương tới bả vai của mình.

    Đây tuy rằng có chút chấn nhiếp thế nhưng vẫn khó có thể che đi chân tướng về sự suy yếu của hắn.

    Trong mắt của rất nhiều người đều loé lên ánh sáng, tinh quang tăng mạnh, cơ hội đã tới thật rồi, lần đầu tiên Hoang bị thương, lần này có thể sẽ đánh gục được hắn.

    "Lên, phải đánh trọng thương hắn, đánh hắn rớt xuống đài như đá một con chó đã chết vậy đó!" Ngân Khôn cắn răng, vẫn là ra giá cực cao để nhờ tiên tài của ngoại giới ra tay.

    Cũng có một vài cao thủ thật sự cũng nóng lòng muốn thử, bọn họ cũng không phải muốn giành chiến thắng mà chỉ là hy vọng giải quyết Hoang thật nhanh rồi cướp lấy tiên chủng của hắn.

    Nên biết, tiên chủng của Hoang từng khiến cho bảy vị Thiên Thần khát khao, cho nên sức hấp dẫn cực kỳ lớn dù cho có nguy hiểm tới tính mạng!

    Thậm chí rất nhiều người còn cho rằng, sở dĩ Hoang có thể mạnh mẽ như vậy, có thể đi tới một bước này thì đều có quan hệ cực lớn với tiên chủng của hắn, một khi đạt được thì bản thân tựa như cá vượt long môn, cao cao tại thượng!

    "Đáng tiếc thật, Cô Kiếm Vân cũng không hề ra tay, chúng ta vẫn còn thiếu chút cơ hội, tốt nhất trước khi chết Hoang có thể diệt kẻ này!" Có người tiếc nuối.

    Vào lúc này, còn có một vài quái thai khác cũng nhìn chằm chằm, ao ước nhìn hai hổ tranh bá với nhau.

    "Bụp!"

    Trận thứ năm trăm tám bảy, Thạch Hạo lần nữa bị thương, là do một con Thương lang thái cổ cào trúng cánh tay của hắn.

    Chỉ là, cánh tay của Thạch Hạo chẳng hề có chút máu nào chảy ra cả, bởi vì những thứ này gần như đã tiêu hao sạch, tinh huyết đã bốc cháy hoàn toàn.

    "Hắn gần đi đời rồi, máu cũng chẳng còn, tinh khí thì mất sạch, đây cơ bản là một kẻ chết, nếu không thì làm sao bị móng vuốt kia làm thương được chứ?" Rất nhiều người phấn chấn, tin tin tăng thêm vài lần.

    Ầm!

    Cánh tay của Thạch Hạo hơi động thì thân thể của con Thương lang kia lăn ra ngoài rồi nổ tung trong hư không hoá thành một chùm sương máu.

    Chỉ là bản thân Thạch Hạo cũng lắc lư, hắn cảm thấy mình suy yếu tới cực điểm, trạng thái không hề ổn chút nào!

    "Chư vị, nếu ai tiến lên thì sau khi rời khỏi Tiên cổ ta sẽ hai tay dâng lên viên Đại Niết Bàn đan, binh khí chuẩn Giáo chủ cho người đó, nếu như không yên lòng thì ta sẽ lập huyết thệ nguyền rủa!"

    Những người còn sót lại của Ma Quỳ viên, Minh thổ, Thiên quốc cùng với một số người đối đầu với Thạch Hạo đều đưa ra giá cao nhờ người ra tay giết Thạch Hạo.

    Ngay cả Thần miếu, Hoả Vân động, Yêu Long Đạo môn cũng sớm có hành động nhờ người khác hòng chấm dứt dây dưa với Thạch Hạo.

    "Giết hắn thì không cần phải lo lắng sẽ không nhận được thù lao, các vị hãy nhìn đây, đây là một viên bảo đan, thành phần cho chứa thần dược, giải thưởng rất qúy giá đó!" Ngân Khôn cũng bất chấp.

    Ngoài ra, tộc nhân của đám Voi vàng, Cổ viên, Mã Nguyên, Đế Côn, Cầu Long đều đã xuất hiện và trầm giọng nói, tất cả đều nhờ người lên đài giết Thạch Hạo.

    "Muốn chết trên võ đài thế nhưng thể diện vẫn còn? Không có cửa!"

    "Kiếm người lên gõ hắn, gõ thành một con chó chết, sau đó là đạp rớt xuống đài!"

    "Phải cho hắn chết một cách nhục nhã ở ngay trên võ đài này!"

    Trong bảy tộc lớn này ai nấy cũng đều gấp gáp nên đánh đổi mọi giá để nhờ người giết chết một cách tàn nhẫn và nhục nhã Thạch Hạo.

    Cũng chính bởi vì thế đã làm cho rất nhiều người phấn khỏi, bọn họ đều bị thù lao kếch xù đó làm động tâm nên lần lượt tiến lên võ đài đại chiến với hắn.

    "Bụp!"

    Người thứ sáu trăm bị Thạch Hạo điểm một chỉ giết chết, thi thể ngã ầm xuống mặt đài.

    "Tiếp theo!" Thạch Hạo cắn răng, hắn từng nghe nói, vào một đời nào đó có một vị quái thai cổ đại bởi vì tài năng quá lớn, đánh thắng liên tiếp hơn bảy trăm trận và cũng chưa có tiến tới trận cuối cùng thế nhưng lại được phán làm người chiến thắng.

    Vì vậy, hắn muốn kiên trì và nhanh chóng kết thúc trạn tranh bá này để miễn việc đêm dài lắm mộng, Giáo chủ ở bên ngoài nếu như đi vào đây thì nguy to.

    Việc làm người khác kinh ngạc tiếp đó chính là, có tới mấy lần Thạch Hạo không cách nào ngồi xếp bằng ngay ngắn được, mà thay vào đó là lảo đảo muốn ngã xuống võ đài, thế nhưng hắn vẫn liên tiếp chiến thắng!

    Trận thứ sáu trăm chín mươi tám, trận chứ sáu trăm chín mươi chín...

    "Trời ơi, hắn là Tiên vương chuyển thế chắc, làm sao vẫn có thể tiếp tục vậy?!" Mọi người đều giật mình.

    Trận thứ bảy trăm tròn!

    Thạch Hạo vẫn còn sống, việc này làm mọi người chấn kinh, tới lúc này tất cả người nơi đây đều biến sắc.

    Rất nhiều người sợ hãi, chẳng lẽ Hoang không có trọng thương, đây cũng chỉ là giả bộ để lừa mọi người?

    Nghĩ tới việc này thì rất nhiều người đều liếc nhìn Cô Kiếm Vân rồi lộ vẻ khác lạ, cảm thấy như hắn có tính toán nào đó, hơn nửa đã nhìn nhận được vấn đề gì rồi.

    "Không cần phải nhìn ta đâu, nhiều lắm thì hắn cũng chỉ chiến thêm trăm trận nữa mà thôi, có thể gắng gượng không chết là tốt lắm rồi, nếu như có người liều mạng thì hơn phân nửa hắn sẽ không kiên trì quá tám mươi trận!" Cô Kiếm Vân bình thản nói.

    "Giết hắn cho ta!" Có người nhỏ giọng nói, sắc mặt thì dữ tợn sai người đi giết Thạch Hạo.

    Trận thứ bảy trăm lẻ một, bảy trăm lẻ hai...

    Quả nhiên, cứ tiếp tục như vậy thì Thạch Hạo càng ngày càng suy yếu, trong lúc này có vài lần gặp phải tình huống nguy hiểm suýt nữa thì gặp phải bất trắc, đây chính là sự kích thích lớn cho quần hùng.

    Thạch Hạo chiến tới trận thứ bảy trăm chín lăm thì trong lòng thầm thở dài, hắn không còn kiên trì nổi nữa. Bởi vì căn cứ theo những gì mà hắn nghe được, ở cổ đại đã có người một hơi thắng tới bảy trăm trận nên được quyết định là người chiến thắng cuối cùng.

    Hiện giờ, hắn đã vượt qua kỷ lục kia thế nhưng võ đài này cũng chẳng hề quyết định sự chiến thắng cho hắn.

    Rất nhanh hắn cũng hiểu được, năm đó ngươi kia chấn áp mọi quần hùng, thực lực quá kinh khủng cho nên không có mấy ai dám lên khiêu chiến. Mà tình trạng trước mắt hiện tại của hắn thì hoàn toàn không phải, bởi vì hắn đã trọng thương nên người khiêu chiến có rất là nhiều!

    "Chỉ có thể đi tới đây mà thôi, trước nên nghỉ ngơi cái đã, tranh thủ tu thành pháp của Liễu Thần, để nó lột xác!" Thạch Hạo biết buông biết thả nên đưa ra quyết định.

    Trận thứ tám trăm, hữu kinh vô hiểm, hắn đều vượt qua cả!

    Hiện trường yên lặng như tờ, tên này quá biến thái, nghịch thiên tới lạ thường, nếu như hắn không có bị thương thì sẽ tới mức nào nữa chứ!?

    Rốt cuộc Thạch Hạo cũng đứng dậy rồi loạng choạng bước xuống lôi đài.

    "Cái gì, hắn không thủ đài nữa, tự mình đi xuống à?!"

    Mọi người ngẩn ngơ rồi tỉnh ngộ, Hoang không còn kiên trì được nữa.

    Việc này trở thành vấn đề bán tán sôi nổi, tiếng xì xào vang trời.

    Rốt cuộc thì Hoang cũng chịu không nổi nữa, thể lực và tinh khi đã tiêu hao sạch, điều này mang ý nghĩa rằng, khả năng hắn sẽ chết, căn cơ đại đạo rạn nứt, bản thân mang trọng thương, đây là sự thật.

    Không ít người nhìn về phía Cô Kiếm Vân thì cảm thấy ánh mắt của người này quá sắc bén, nói rằng nhiều nhất thì Hoang cũng chỉ kiên trì được tới tận thứ tám trăm, không ngờ lại dự đoán chính xác như thế.

    "Hoang không ổn rồi, thân thể của hắn có vấn đề, ha ha... quả là tin tức tốt mà!"

    Rất nhiều người hả hê cười lớn, chẳng hề thông cảm cho tình cảnh hiện giờ của Thạch Hạo mà lại vô cùng hưng phấn.

    Hơn nữa, sát cơ trong mắt của nhiều người chợt loé lên rồi vụt lắt, nếu không phải kiêng kỵ dân bản địa đang che chở cho hắn thì hơn phân nửa đã động thủ rồi.

    Nên biết, hiện giờ là thời khắc yếu nhất của Hoang, rất dễ để đánh giết, nếu không thì hắn cũng chẳng xuống võ đài làm gì.

    "Hoang, ngươi có dám chiến một trận với di dân Tiên cổ như ta không, vừa nãy do ngươi đứng trên võ đài nên chúng ta không thể lên đài vì gặp phải hạn chế, hiện giờ ta muốn cùng ngươi phân cao thấp một lần!"

    "Đúng đó, nếu không phải võ đài này bài xích chúng ta thì đời nào cho phép đám ngoại lai như các ngươi đi tìm cơ duyên chứ, Hoang, ngươi có dám chiến với ta một tận?"

    Có người âm thầm hét lớn.

    Mọi người ngạc nhiên, lại có chuyện như vậy diễn ra ư?

    "Như thế có được không, sẽ đắc tội với người khác đó." Xa xa có người nhỏ giọng nói.

    Ngân Khôn lắc đầu cười khẩy nói: "Việc này có vấn đề gì à, cũng không phải do chúng ta ra tay, có người khiêu chiến hắn rồi, chúng ta cứ ngồi xem cuộc vui là được."

    "Chuyện này... là do ngươi xúi giục, nếu như bị người khác biết được thì có vẻ không hay cho lắm."

    "Mắc mớ gì tới ta chứ, là bọn họ muốn khiêu chiến mà, vả lại, hậu nhân và bộ lạc của bảy đại Thiên Thần đã chết kia cũng đang xúi giục đó thôi, chỉ cần chúng ta không ra tay thì không có điều tiếng gì cả." Ngân Khôn hờ hững nói, ánh mắt tàn ngập vẻ hung tàn.

    "Hoang, ngươi có dám chiến một trận không, dám giao thủ với di dân Tiên cổ chúng ta không? Chút thành tựu này của ngươi thì là cái gì đâu!" Có người khiêu khích.

    Hậu nhân của bảy đại Thiên Thần đều cười lạnh, không ngừng xúi giục một vài kẻ xấu.

    "Hoang, đừng có làm suy yếu uy phong của thiên tài ba ngàn châu chúng ta, đừng có vứt bỏ niềm vinh quang, ngươi sợ cái gì à, chiến với bọn chúng một trận đi!"

    Người tới từ ngoại giới, thiên tài của ba ngàn châu cổ vũ, hiển nhiên họ cũng chẳng có ý tốt gì, cố ý gây rối hùa theo.

    Ai cũng nhìn ra được, hiện giờ Hoang vô cùng suy yếu, nếu khiêu chiến hắn vào lúc này thì chính là cố ý giết người!

    Những người kia kêu gào hò hét.

    "Hoang, dao bén của ngươi chẳng lẽ chỉ dám chỉ về đám thiên tài của ba ngàn châu thôi à, muốn làm con rùa đen rút đầu à?!"

    Có người nói huỵch tẹt ra, cố ý làm nhục Thạch Hạo.

    Đám nhân mã của Ma Quỳ viên, Thần miếu, Minh thổ, Hoả Vân động, Yêu Long đạo môn, Thiên quốc đều âm thầm đổ thêm dầu vào lửa.

    "Hoang, tới cùng có chiến không, hay là không dám ứng chiến, muốn mất mặt thay cho thiên tài ba ngàn châu chúng ta ư!"

    Một nhóm người âm thầm la het, lòng dạ vô cùng ác độc.

    Người của Bát Tí Hồn tộc muốn ra tay ngăn mấy người này lại thế nhưng lại bị Thạch Hạo ngăn lại.

    Hắn đứng nơi đó với sắc mặt lạnh lẽo, hậu nhân của bảy đại Thiên Thần thì không nói làm gì thế nhưng người của ba ngàn châu cũng khiêu khích như thế, quả là đáng trách mà.

    "Các ngươi đã muốn chết thì ta đành đại khai sát giới, giết sạch toàn bộ vậy!" Ánh mắt của Thạch Hạo loé lên vẻ lạnh lẽo.

    TTV Translate - Ứng dụng convert truyện trên mobile





    Góp ý cho bản dịch
    Thảo luận truyện
    Cái gì đã cũ là cũ. Có cố đánh bóng cũng ko thể mới!
    Cái gì đã đứt là đứt. Có ráng nối lại cũng tồn tại chẳng dài lâu.
    Cái gì đã qua là qua. Có quay trở lại cũng chẳng được như xưa.
    Cái gì đã đi là đi. Có kéo về cũng chẳng còn là của mình nữa đâu.
    Cái gì đã vỡ là vỡ. Có hàn gắn lại cũng chỉ toàn rạn nứt.
    Cái gì phải quên là quên. Có nhớ nhung mãi cũng chỉ là hoài niệm.

    ---QC---


  10. Bài viết được 6 thành viên cảm ơn::   [Hiện ra]
    adbn,belenba,kkk3k,lhc772,tienprola,torai131313,

Thông tin về chủ đề này

Users Browsing this Thread

Có 1 người đang xem chủ đề. (0 thành viên và 1 khách)

DMCA.com Protection Status