TTV Translate - Ứng dụng convert truyện trên mobile
Hướng dẫn đăng truyện trên website mới
Đăng ký convert hoặc Thông báo ngừng
Trang 2 của 198 Đầu tiênĐầu tiên 12341252102 ... CuốiCuối
Kết quả 6 đến 10 của 988

Chủ đề: Thế Giới Hoàn Mỹ - Thần Đông (New: Chương 992)

  1. #6
    Ngày tham gia
    May 2008
    Đang ở
    Ác Ma Lầu
    Bài viết
    267
    Xu
    525

    Mặc định

    Thế Giới Hoàn Mỹ
    Tác giả: Thần Đông
    Dịch giả: Yencute


    Chương 5: Nâng đỉnh






    Thời gian thấm thoắt thoi đưa, mới đó đã hai năm trôi qua, nhóc tỳ đã ba tuổi rưỡi, có cái tên riêng thuộc về mình – Thạch Hạo.

    Lúc hơn một tuổi nó chỉ có thể bám đuôi chạy theo lũ trẻ lớn hơn, giờ đã ba tuổi rưỡi, thể chất khỏe kinh người, thường xuyên cùng đám đàn anh đi khắp nơi phá làng phá xóm.

    Lúc này, mọi người đang tập trung đông nghịt xung quanh một khoảng đất trống ở Thạch Thôn, trai gái già trẻ trong thôn đang quan sát đám thiếu niên múa võ.

    Lũ trẻ cơ bắp chắc nịch, ở trần, mồ hôi đầm đìa đang đấu tay đôi, có mấy đứa còn nhấc được cả những cái chùy đồng nặng hơn trăm cân, vung múa nhoang nhoáng.

    Tuổi tác của chúng không đồng đều, từ sáu bảy tuổi đến mười hai mười ba tuổi, đứa nào đứa nấy giống như hung thú nhỏ của chốn sơn lâm, sức khỏe vô cùng, thân hình rắn rỏi tráng kiện đến kinh người.

    “Mau nhìn kìa, đó là thằng nhóc nhà tôi, mới sáu tuổi thôi mà đã nhấc được cả tảng đá xanh hơn trăm cân làm khiên sử dụng, có mấy ai so được với nó? Mai sau chắc chắn nó sẽ là bậc hảo hán của Đại Hoang!”

    “Nhóc nhà tôi mới lợi hại, mọi người xem, cây cung lớn bằng gân tê giác chỉ có người trưởng thành mới kéo nổi, thế mà nó kéo căng rồi. Sau này nhất định nó sẽ giết chết được sư tử hung ác chỉ bằng một mũi tên, bắn chết cả Tỳ Hưu trưởng thành.”

    Dân làng tuy chất phác, nhưng khi túm lại với nhau ai cũng thích khen con mình giỏi, so sánh với nhau. Có mấy người đàn ông vạm vỡ nắm bàn tay to bè như cánh quạt của mình, không ngừng khua khoắng, mặt mày hớn hở.

    Những người phụ nữ trong thôn cũng cười mãi không thôi, lũ tẻ thực sự rất xuất sắc, đứa nào cũng dũng mãnh như rồng như hổ, sức lực dùng không hết, mai sau Thạch Thôn chắc chắn sẽ càng thêm cường đại nhờ bọn chúng.

    “Ùm….”

    Một tiếng trâu mộng rống vang làm rung động cả thôn làng..

    “Mau nhìn kìa, Nhị Mãnh mới tám tuổi rưỡi mà đã lật nhào được cả một con trâu mộng, giỏi quá!”

    Giữa sân là một con trâu mộng lớn màu xanh đen, toàn thân đen bóng như lụa lĩnh đang phát ra những tiếng rống trầm như tiếng sấm, thế nhưng vừa mới nổi điên nó đã bị một đứa nhóc không mấy cao lớn vật ngã ra, khiến những người đứng xem ai cũng trầm trồ.

    “Rốt cuộc cũng không lãng phí tâm huyết, các vị bô lão cứ một thời gian lại cho chúng nó luyện thể bằng chân huyết hung thú và bảo dược bổ cốt, đã có tác dụng lớn rồi.”

    “Lũ trẻ đều rất mạnh, tương lai chưa biết chừng sẽ xuất hiện vài đứa hơn người, giết cho các chủng tộc hồng hoang sâu trong núi phải cuống cuồng bỏ chạy.”

    “Binh” một tiếng vang rền, phía xa một đứa trẻ gầy còm quăng một cái cối đá bay xa mười mấy mét.

    “Úi chà, Bì Hầu tám chín tuổi rồi đúng không, trông còm nhom mà khỏe gớm, đúng là không thể trông mặt bắt hình dong.”

    “Chứ sao, phải xem giống nhà ai nữa, tôi đặt tên nó là Thạch Trung Hầu, sau này phải ra khỏi núi, đi đến những bộ lạc lớn phồn thịnh nổi danh phong hầu xưng vương.”

    Đám đàn ông đua nhau lên tiếng, ai cũng thấy con mình tài giỏi.

    “Rầm!”

    Mặt đất rung mạnh, bụi bay mịt mù, ánh mắt của tất cả mọi người đều bị thu hút nhìn sang, ai cũng sửng sốt vì có người muốn nâng đỉnh!

    Chính giữa khoảng đất có một chiếc đỉnh đồng nặng cả ngàn cân, bề mặt đỉnh có hoa văn hình chim bay thú chạy, hết sức cổ xưa. Vách đỉnh rất dày, cảm giác nặng nề và hùng tráng. Chân đỉnh do thường xuyên bị người ta cầm vào nên rất nhẵn, bóng loáng như mặt gương, bề mặt có hoa văn hình chu tước.

    “Nhóc Thạch Giao không được rồi, vừa nãy xém chút thì trẹo hông, chỉ nhấc đỉnh lên khỏi mặt đất thôi. Cháu còn nhỏ quá, bốn năm nữa cũng chưa nhấc được đâu.” Có người trêu chọc.

    Chiếc đỉnh nặng ngàn cân không thể tùy tiện nâng lên được, nếu không sẽ khiến bản thân bị thương. Trẻ con bình thường không thể nào nhấc được nên ngày thường không được phép lại gần, dù sao đỉnh cũng quá nặng.

    “Để cháu thử xem.”

    Một đứa nhóc rất cường tráng bước lên, tuổi chừng mười hai mười ba, hai cánh tay nắm chắc một quai và một chân đỉnh, dồn sức, chiếc đỉnh bị xê dịch nhấc khỏi mặt đất, nhưng liền đó lại rơi sầm xuống, bụi tung mù mịt.

    Thất bại rồi, may mà đứa bé này không bị thương gì.

    “Cháu cũng thử!”

    Lại một đứa nữa bước lên, chú nhóc vừa mới vật ngã một con trâu mộng, tên gọi Thạch Mãnh, là con thứ hai trong nhà nên còn có biệt danh là Nhị Mãnh. Đích thực, vóc dáng nó rất lớn và vạm vỡ, tuy rằng nó mới tám tuổi rưỡi.

    “Bụp” một tiếng, đỉnh đồng rời khỏi mặt đất, bị cậu bé nhấc dần lên giữa không trung. Mọi người ai cũng ngạc nhiên, nó vẫn chỉ là một đứa trẻ thôi, không ngờ lại làm được đến mức này, thực sự quá bất ngờ.

    “Rầm!”

    Đáng tiếc, nó vẫn chưa nâng lên được qua đầu mà hai cánh tay đã run bần bật, đành quăng xuống khiến mặt đất lõm một hố, đất bay tung tóe.

    Có người mở màn, đám trẻ còn lại ai cũng nôn nóng thử sức. Cứ như thế, từng đứa bước lên nâng đỉnh, nhưng vẫn chưa có ai thành công.

    Đến tận khi một đứa trẻ mày rậm mắt to thân hình cao lớn bước lên, tên nó là Thạch Đại Tráng. Nó hít sâu một hơi, nắm chặt một quai và một chân đỉnh nhấc bổng lên và nhanh chóng nâng quá đỉnh đầu.

    Tuy cánh tay nó đang run khẽ, hai chân cũng bắt đầu lảo đảo nhưng rốt cuộc nó đã thành công, người lớn đứng xem trầm trồ không ngớt, bởi vì đây chỉ là một đứa nhóc chín tuổi, có thể nói là trời sinh thần lực!

    “Đại Tráng cừ lắm, mai này nhất định sẽ không tầm thường!”

    “Mới có chín tuổi, tôi nghĩ trong vòng mấy nghìn dặm quanh đây không có ai bằng tuổi mà được như nó đâu, tương lai kiểu gì cũng trở thành một trong những người mạnh nhất vùng!”

    Người lớn tất nhiên không tiếc lời khen, cũng động viên khen ngợi cả Nhị Mãnh nữa, bởi vì nó gần như đã thành công, sức khỏe kinh người.

    Mấy vị bô lão mỉm cười, tâm huyết mấy năm nay không hề lãng phí, thường xuyên dùng chân huyết hung thú rèn luyện thân thể cho lũ trẻ, bây giờ hiệu quả đã thể hiện ra,Thạch Thôn mai này ắt sẽ xuất hiện vài kẻ mãnh nhân.

    “Nhóc con thập thò gì thế, cũng muốn thử à?” Một người lớn trêu đùa.

    Trong đám đông có một chú nhóc đang tò mò nhìn ngó, chính là nhóc tỳ, nay đã có tên Thạch Hạo. Nó nhỏ xíu, phải kiễng chân chen lên phía trước mới trông thấy đám trẻ lớn hơn nâng đỉnh.

    “Đúng đó, ai cũng nói Tiểu Hạo Hạo thần lực kinh người, tuy tuổi nhỏ nhưng cứ thử xem sao. Đừng nâng đỉnh vội, thử kéo trục đá xem.”

    Có người gật đầu nói: “Nghe thằng nhóc nhà tôi nói Tiểu Hạo Hạo khỏe không thua gì chúng nó, tôi vẫn không tin, nhân dịp này nhóc con thử xem nào.”

    Thạch Hạo hiện giờ đã ba tuổi rưỡi, mái tóc đen nhánh buông xõa ngang vai, đôi mắt to tròn đen láy sinh động vô cùng, nó trắng trẻo sạch sẽ, xinh xắn đáng yêu.

    “Dô hầy!” Thạch Hạo còn bé nên tiếng kêu phát ra khi dùng sức nghe cũng rất non nớt, thế mà nó lại dễ dàng bê cả một cái trục đá to.

    “Thật không đơn giản!” Mọi người gật đầu.

    Sau đó, nó lại nhấc cả một cái cối đá lên quăng tít ra xa, món đồ đá nặng trịch cứ thế bị ném đi như một hòn đá bình thường, bay xa tới sáu bảy mươi mét.

    “Rầm” một tiếng, cối đá rơi phịch xuống làm lún một hố to, đá vụn văng tứ phía, bụi bốc mịt mù, mặt đất rung lên bần bật.

    Mọi người sững sờ không nói lên lời.

    Tiếp đó, nhóc tỳ bỗng chạy đến chỗ con trâu mộng màu xanh đen, nhanh chóng phát lực nắm một sừng trâu vật nó ngã lăn ra đất.

    Tuy lúc phát lực rất có kỹ xảo, nhưng cũng đủ chứng minh chú nhóc khỏe kinh người. Cả khoảng sân vang lên những tiếng xuýt xoa, dân làng có cảm giác như đang xem một con hung thú nhỏ ra oai, tấn công mạnh vào thị giác.

    Phải biết rằng hiện giờ Tiểu Thạch Hạo vẫn còn bé xíu, thấp bé nhất đám đông, trông kiểu gì cũng giống một con búp bê bằng sứ, thật khó liên hệ tới cụm từ “thân mang man lực”.

    Trong ánh mắt chấn kinh của mọi người, Thạch Hạo bước về phía đỉnh, vì chiều cao có hạn nên nó không thể với tới quai, đành ngồi sụp xuống nâng đáy đỉnh, rồi nó gồng mạnh, nhấc bổng đỉnh đồng lên khỏi mặt đất, đỉnh bị nó nhấc lên quá chỏm đầu.

    Tất cả mọi người ngây ra không dám tin vào những gì trông thấy. Một đứa trẻ ba tuổi rưỡi, không ngờ lại có thể nâng bổng đỉnh nặng ngàn cân, quá đỗi kinh người.

    Gì thế này? Giống như Kim Sí Đại Bằng, lại phảng phất như con cháu của một đầu Tỳ Hưu Vương thuần huyết, Tiểu Thạch Hạo chẳng kém gì một con hung thú non Thái Cổ đích thực!

    TTV Translate - Ứng dụng convert truyện trên mobile



    Góp ý cho bản dịch
    ---QC---
    ๑๑۩۞۩๑๑ GIÀ THIÊN THÁNH ĐỊA ๑๑۩۞۩๑๑

    -‘๑’- HOANG CỔ MA THỂ -‘๑’-
    Hidden Content Thất học rồiHidden Content


  2. Bài viết được 556 thành viên cảm ơn::   [Hiện ra]
    *atula*,*B3*,1695,19trungtrung,A S U S,ahieu,AkaiRyul,AndyHuang,angola,anhlac,anhsangpm,anhtac,anhungcuabom,asokayoyo,asterix,atula,augustus,Back2vn,banbetatca,belenba,bigbang0409,binhminhhm08,binhso1988,black11b4,blackrose650,BLMonday,BOBVU73,bomberman,boybatri,boyvt_10,camdo3000,chicken_vn,chinhbeo,chipnho191,client_ideas,colongus,compro,conqueror74,Critina,cryhunter052,cucthitbo,Cuulong1505,cyon,dack00,daicaxomlieu,daiphong7241,danieldangz,Darkpinces,denim2410,devilish12,devilmaylose,dhoang,diepnguyen,ditimbanchip,doanketcaca,doctruyenke,Ds Tung,duccowboy,ducnhi95,DuHiep,dungcohoi,evilsoul,FANKD,fishes8x,flubird,ForLogin,froge123,gaquay,giang_04,goldenboss,haimuoi,hanoinho,hatxi1234,hellphoton,henrytr4n,heogay83,hieu12242,hieudtd,hieuhientran,hoalybaby,hoang_pro10,Hoàng Giang,hopecornell,hotcream,hsp,htluu,huythanh62,huyvan,iamvampire2009,iceteazz,Jake2K,jenkun,jmark,johnq408,kẻ truy mộng,KhoaiLang,koolmaster,kpk001,kungai,kurorolucifer01,Ky0Sir0,lalala2004,lamtrung34,langbavibo,Lào Phong,Litieuthanh,liutiu88,ll3lack0takl_lte,long17111995,longpt,lovefantansy,machu,mactam,maivu1233,makete,manhhuynhxd,manhktqd,maojindo,mathagu,maybachpro,meotwo1989,meyuu,mickeyy353535,Milikan,minhblack,minhphi,mrdjeu,mrkings9x,myancongchua,namliem,namphuongara,nangchieuduca,NgạoThiên,Ngcauca,ngocnghechvn,ngongcuong2,ngugat,nguoi5doc,nguyenduy1k,nguyenlam_09,Nhat Chi Mai,nhatrangkhanhhoa,nhất giới,nhica,nhiduonggia,nhl,nonamehl,nsguyenan,o0oyukio0o,odin,ongnoibephuong,phainhau,pharaon_vn,phù thủy kem bông,phongcmc,phuc_trinh,PMR,Qrays34,quanbk,raigonlk,raincloudOB,rett,rgv120,rjnpenho,rod,roman_1509,ruouthit,saga13,sakai,sasuketaki02,satthudn1984,scmg,sgk_12m,snoob,soccerrec28,soibac89,soldier301st,sondecuto,sonhox,sonpham9999,sosos,soulcrys,springmount3785,super4noob,Suriken,ta2392003,tadangha201990,taisaoth,tangko113,tantrinh,tayngang,teyu,tgtg,thaisalem,thaison1930,thanhvt,Thảo Như,Thần Nam,thehien12391,theking1,thekingmuhn,Thiên Lôi,Thiện Lương Ác Ma,Thien dao,thienduy123,thienhoa,thientrieuqn,thien_ha_khuyet,thoike123,thuvang,thuydiensla,tientran81,tindt,TNguyenGia,toiyeuphonui,tomnhi,trai1986,tramvan,tranhoan06,Tree,trubatgioi_2000,truonglan76,ttibbti,ttn,tuannam6688,Tuan_Anh,turtul,TuTien,tuyendet,vanhoatrang,vanlove,vietmeocong,VietStar1711,viking16882,vinhmap,vivi0001,VoAnhNhan,voccatymer,voma,voquan,vualuoi86,williamcan199x,xaharat,xsiverxx,xuanhao,xuanlongdang,x_chien,yakumo111,yenoanh,yeuchuong,younoel,zeno22,Đào hoa sát kiếp,Đình Tống,Độc Nhân,
  3. #7
    Ngày tham gia
    May 2008
    Đang ở
    Ác Ma Lầu
    Bài viết
    267
    Xu
    525

    Mặc định

    Thế Giới Hoàn Mỹ
    Tác giả: Thần Đông
    Dịch giả: Yencute


    Chương 6: Chuẩn bị



    Về đến nhà mới nhớ để quên file dịch ở cty, thế là lại chổng mông dịch lại


    Dân làng như hóa đá, có người đứng ngây ra, tuy sớm đã nghe nói và biết thể chất của nhóc tỳ vượt xa lũ trẻ đồng trang lứa, nhưng không ngờ thân thể nó lại biến thái đến mức này.

    “Chắc không phải đã dùng đến sức mạnh của cốt văn thần bí đấy chứ?” Có người nêu ra nghi vấn

    “Không đâu, tôi nhìn rõ mà, đây là sức mạnh cơ thể thuần túy.” Thủ lĩnh đội săn Thạch Lâm Hổ nói.

    “Rầm!”

    Nhóc tỳ Thạch Hạo ném chiếc đỉnh đồng xuống đất làm dấy lên một lớp bụi mù, nó nhanh chóng giật lùi nên không hề bị bụi đất bao phủ. Tiếng động rền vang lại một lần nữa khiến dân làng giật thót. Đúng là một đứa nhóc yêu nghiệt!

    Kết quả này khiến người ta khó lòng tin nổi. Một đứa bé ba tuổi nhấc bổng được đỉnh nặng ngàn cân, đừng nói là những vùng núi xung quanh, ngay cả ở nơi tận cùng mặt đất xa xôi cũng không dễ dàng tìm thấy.

    Dân làng choáng ngợp, cả tộc trưởng Thạch Vân Phong cũng giật mình. Lão vốn tưởng ở độ tuổi này Thạch Hạo vẫn chưa thể nâng được chiếc đỉnh lớn kia, không ngờ nó lại làm được sớm như thế.

    “Điều này là thật sao? Nhóc con Thạch Hạo sao lại có sức khỏe thế này nhỉ? Tôi chưa từng nghe nói ở đâu có đứa trẻ con nào được vậy.”

    Dân làng tỉnh táo lại, bắt đầu bàn tán xôn xao. Biểu hiện của chú nhóc thật chẳng khác nào tia sét đánh ngang trời, khiến người ta choáng váng, chấn động sâu sắc.

    “Tộc trưởng, ông từng đến một số vùng phồn thịnh, ông đã gặp đứa trẻ nào như thế này chưa?”

    “Đúng thế, Vân Phong, ông đã từng đến thăm rất nhiều bộ tộc cường đại, có nghe nói đến yêu nghiệt mức này không?” Thậm chí một số bô lão cũng không thể nào bình tĩnh được phải lên tiếng hỏi, họ quá sững sờ trước biểu hiện của nhóc tỳ.

    Thạch Vân Phong nói: “Tôi từng thấy ở một bộ lạc với hàng trăm vạn nhân khẩu có mấy đứa trẻ đặc biệt, thiên tư ngút trời khiến người ta trố mắt, mới tí tuổi đã rất mạnh, những tôi thấy vẫn kém nhóc tỳ một chút.”

    Dân làng nghe thế đều ngẩn người, rồi bật cười sảng khoái. Đây chính là ân huệ lớn ông trời ban cho Thạch Thôn! Đứa nhóc khỏe ngang một con hung thú non Thái Cổ, khi nó trưởng thành còn lợi hại đến mức nào? Thạch Thôn sẽ nhờ nó mà trở nên phồn thịnh.

    Một bô lão phân tích: “Những bộ tộc đó mạnh mẽ khỏi nói, cao thủ vô số, chắc chắn có khả năng săn được những loài hung thú khủng bố vô cùng, dùng chân huyết các loài Thái Côt tôi luyện mấy đứa trẻ thiên tư siêu phàm, tẩy rửa thân xác, nếu không được thế, khoảng cách của chúng với nhóc tỳ còn kém xa hơn nữa.”

    “Chư vực vô biên, mênh mông không thấy bến bờ, các tộc lớn siêu cấp trong truyền thuyết và một số lãnh địa của vương hầu có lẽ sẽ có những đứa trẻ lợi hại hơn, dù sao thế giới này cũng quá lớn, những gì chúng ta biết chỉ là một góc mà thôi.” Thạch Vân Phong nói.

    Lần múa võ này khiến dân làng hết sức vui mừng. Lũ trẻ đều rất mạnh, tiềm lực cực lớn. Còn Thạch Hạo chính là một niềm vui bất ngờ, biểu hiện của nó có sức lay động rất lớn.

    Khi đám đông tản đi, mấy nhân vật quan trọng gồm các bô lão và Thạch Lâm Hổ vẫn chưa giải tán, họ vẫn đang nghiêm túc thảo luận, chưa kết thúc chủ đề ban nãy.

    “Sau này khi Thạch Hạo lớn lên, nếu để một chọi một, lẽ nào nó sẽ có thể tay không giết Chân Sư, đánh chết Toan Nghê trưởng thành thuần huyết? Mấy loài hung thú Thái Cổ trong truyền thuyết đó chỉ cần xuất hiện một con là đã có thể dễ dàng hủy diệt một tộc lớn siêu cấp đó!”

    Một vị bô lão lên tiếng dội gáo nước lạnh: “Lúc nhỏ có tiềm lực chưa chắc đã có thể trở thành cường giả kinh thế thực sự. Phải biết có rất nhiều thiên tài đã rơi rụng từ thuở thiếu niên.”

    Mọi người im lặng, sau đó gật đầu.

    Thạch Vân Phong chau mày, nói: “Tính ra thì Thạch Hạo sinh ra ở thôn chúng ta hơi có chút thiệt thòi, khởi điểm khá thấp, chúng ta không thể cung cấp chân huyết của các chủng tộc Thái Cổ cho nó giống như những tộc lớn kia, và cả sơn bảo, thánh dược trong truyền thuyết nữa.”

    Thạch Lâm Hổ nói: “Giờ tuổi nhỏ còn đỡ, nếu cứ thế này mãi, đến lúc nào đó sẽ thực sự thua đám trẻ con của các tộc lớn kia mất.”

    Thạch Vân Phong ngẫm nghĩ giây lát, nói: “Theo như ta biết, ở các tộc mạnh nơi tận cùng mặt đất, thông thường khi những đứa trẻ có thiên tư lên năm tuổi sẽ tiến hành lần tẩy lễ quan trọng đầu tiên, phong kín trong lô đồng, dùng nhiều thánh dược và chân huyết thái cổ để tôi luyện thân thể, tăng cường tiềm chất.”

    Mọi người không khỏi thở dài, nơi đây dù sao cũng chỉ là một thôn làng, làm sao so được với những tộc lớn kia? Căn bản không thể tìm được Thánh dược và chân huyết chủng tộc Thái Cổ trong truyền thuyết.

    “Cố gắng hết sức thôi, tranh thủ giết thêm cự thú, chưng chất lấy một ít bảo huyết, tích lũy dần dần để chuẩn bị cho nhóc tỳ lên năm tuổi tiến hành tẩy lễ.” Một vị bô lão thở dài.

    Thạch Lâm Hổ nhíu mày, nhắc đến một vấn đề khác: “Muốn sánh được với những đứa trẻ lợi hại trong truyền thuyết đó, ngoại trừ thân thể phải có cơ sở chắc chắn, truyền thừa tu hành cũng là một vấn đề quan trọng.”

    Tộc trưởng Thạch Vân Phong gật đầu: “Việc này để ta nghĩ cách.”

    Mọi người sững sờ. Họ đều biết năm xưa tộc trưởng và một số dân làng đi xa, từng đến không ít thế tộc môn đình, cuối cùng đánh đổi máu và mạng sống đem về được một ít cốt thư, lẽ nào có thể sánh ngang với truyền thừa của các tộc lớn siêu cấp đó?

    Mười mấy huynh đệ sống chết một lòng, vậy mà chỉ có hai người toàn thân đẫm máu trở về, cuối cùng chỉ còn một mình tộc trưởng sống sót, để lại một thân ám tật. Chuyện năm xưa lão chưa từng nhắc kỹ, mà dân làng cũng không gặng hỏi.

    Rốt cuộc năm đó đã xảy ra chuyện gì? Rất hiển nhiên còn có ẩn tình chưa kể.

    Những ngày tiếp theo, tộc trưởng Thạch Vân Phong ngày nào cũng bận rộn, thường xuyên chưng cất mấy loại dược thảo, lô đỉnh trong sân chưa khi nào tắt lửa, mùi thuốc thơm nức mũi.

    “Tộc trưởng gia gia, ông đừng vất vả quá, phải chú ý nghỉ ngơi.” Tiểu Thạch Hạo lông mi thật dài, còn xinh hơn bé gái, nó hết sức hiểu chuyện, khuyên ông lão nghỉ ngơi.

    “Không sao.” Thạch Vân Phong lắc đầu cười.

    Mấy vị bô lão và Thạch Lâm Hổ biết rõ nội tình nhưng không ai nói gì với Thạch Hạo, nó không hề biết Thạch vân Phong đang chuẩn bị để “tẩy lễ” cho nó lúc nó lên năm tuổi.

    Dưới bóng chiều tà, đội săn trở về thôn, trên vai mỗi người đều vác theo một con dã thú. Tuy có người bị thương nhưng ai cũng nói nói cười cười.

    Nhà tộc trưởng nằm ở đầu thôn. Thạch Hạo lúc này đang đứng trước cổng, trông thấy đám đông trở về.

    “A Thúc, mọi người về rồi ạ.” Nó ngước khuôn mặt nhỏ nhắn trắng trẻo nhìn lên, ánh mắt sáng ngời, trong trẻo, lễ phép chào mọi người.

    “Nào, đây là Tương Quả cháu thích ăn nhất, A Thúc hái riêng cho cháu đó.” Thạch Lâm Hổ đưa cho nó một cái túi da thú, mở ra bên trong đầy những quả đỏ au thơm lừng, quả nào quả nấy căng mọng như những viên mã não.

    “Cảm ơn A Thúc.” Thạch Hạo chớp mắt, vui vẻ nhận lấy.

    Chập tối, dân làng đem xác thú ra cúng tế trước cây liễu. Nghi thức xong xuôi, mấy con thú săn có linh tính được mang vào nhà tộc trưởng.

    Không lâu sau, mùi máu tanh từ trong căn nhà đá xộc ra, mấy con mãnh thú nằm đó, toàn thân đẫm máu. Thân thể chúng khô dần, lấp lóe từng kí tự phù văn thần bí và quỷ dị.

    Đó là cốt văn, lúc này đang đan xen với huyết dịch, giống như từng tia sét nhỏ xíu xẹt qua. Thạch Vân Phong làm phép, lão đang dùng sức mạnh thần bí chưng cất thu lấy tinh hoa trong máu thú, tạo ra “huyết dược”. Trải qua không ngừng tôi luyện, máu thú mỗi lúc một ít dần, mỗi con mãnh thú cuối cùng chỉ rơi ra một giọt chảy vào trong bình ngọc. Giọt máu lung linh trong suốt, rực rỡ như viên kim cương màu máu.

    “Theo như ghi chép trong cốt thư, lúc tẩy lễ năm tuổi, nếu thánh dược, chân huyết đủ nhiều và thần dị thì căn cơ sẽ ảnh hưởng rất sâu, liên quan lớn đến thành tựu sau này.” Thạch Vân Phong khẽ nói.

    Lão không muốn lãng phí thiên tư của Thạch Hạo, không muốn nó bị thua kém những thiên tài của các tộc lớn siêu cấp kia. Lão luôn canh cánh trong lòng làm sao để tích lũy được những thứ quý giá cho ngày “tẩy lễ” của nó.

    “Thà thiếu còn hơn lạm dụng, chỉ có chân huyết phẩm chất cao mới có tác dụng với nhóc tỳ. Tiếc rằng dị chủng quá hiếm, mà cũng quá mạnh, rất khó đối phó.” Lão khẽ lẩm bẩm một mình.

    TTV Translate - Ứng dụng convert truyện trên mobile

    ๑๑۩۞۩๑๑ GIÀ THIÊN THÁNH ĐỊA ๑๑۩۞۩๑๑

    -‘๑’- HOANG CỔ MA THỂ -‘๑’-
    Hidden Content Thất học rồiHidden Content

  4. Bài viết được 543 thành viên cảm ơn::   [Hiện ra]
    *atula*,*B3*,1695,19trungtrung,A S U S,ahieu,AkaiRyul,AndyHuang,angola,anhlac,anhsangpm,anhtac,anhungcuabom,asokayoyo,asterix,atula,augustus,Back2vn,banbetatca,belenba,bigbang0409,binhso1988,black11b4,blackrose650,BLMonday,bo17age,BOBVU73,bomberman,boybatri,boyvt_10,camdo3000,chicken_vn,chinhbeo,chipnho191,client_ideas,conqueror74,Critina,cryhunter052,cucthitbo,Cuulong1505,cyon,dack00,daicaxomlieu,daichiton,daiphong7241,danieldangz,Darkpinces,denim2410,devilish12,devilmaylose,dhoang,diepnguyen,ditimbanchip,doanketcaca,doctruyenke,Ds Tung,duccowboy,DuHiep,dungcohoi,evilsoul,FANKD,fishes8x,flubird,ForLogin,froge123,gaquay,giang_04,haimuoi,hanoinho,hatxi1234,Hỏa long,hellphoton,henrytr4n,heogay83,hieu12242,hieudtd,hoalybaby,hoang_pro10,Hoàng Giang,hopecornell,hotcream,hsp,htluu,hungp234,huythanh62,huyvan,iamvampire2009,iceteazz,izanamikohaku,Jake2K,jenkun,jmark,kẻ truy mộng,KhoaiLang,koolmaster,kungai,kurorolucifer01,Ky0Sir0,lalala2004,lamtrung34,langbavibo,Lào Phong,lil_buddha,liutiu88,ll3lack0takl_lte,long17111995,longpt,lovefantansy,machu,mactam,maivu1233,makete,manhhuynhxd,manhktqd,maojindo,mathagu,maybachpro,meotwo1989,meyuu,mickeyy353535,Milikan,minhblack,minhphi,mrdjeu,mrkings9x,myancongchua,namliem,namphuongara,nangchieuduca,ndts,NgạoThiên,Ngcauca,ngocnghechvn,ngongcuong2,ngugat,nguoi5doc,nguyenduy1k,nguyenlam_09,Nhat Chi Mai,nhatrangkhanhhoa,nhất giới,nhica,nhiduonggia,nhl,nonamehl,nsguyenan,o0oyukio0o,odin,ongnoibephuong,phainhau,pharaon_vn,phù thủy kem bông,phong1179,phongcmc,phuc_trinh,PMR,Qrays34,quanbk,raigonlk,raincloudOB,rett,rgv120,rod,roman_1509,ruouthit,saga13,sakai,sasuketaki02,satthudn1984,scmg,sgk_12m,snoob,soccerrec28,soldier301st,sondecuto,sonhox,sonpham9999,sosos,soulcrys,super4noob,Suriken,tadangha201990,taisaoth,tangko113,tantrinh,tayngang,teyu,tgtg,thaisalem,thaison1930,thanhvt,thaodhkt,Thảo Như,Thần Nam,thehien12391,theking1,thekingmuhn,Thiên Lôi,Thiện Lương Ác Ma,Thien dao,thienduy123,thienhoa,thientrieuqn,thien_ha_khuyet,thitluoc,thoike123,thuvang,thuydiensla,tientran81,tindt,TNguyenGia,toiyeuphonui,tomnhi,trai1986,tramvan,tranhoan06,Tree,trubatgioi_2000,truonglan76,ttibbti,ttn,tuannam6688,Tuan_Anh,tuyendet,vanhoatrang,vanlove,vietmeocong,VietStar1711,viking16882,vinhmap,vivi0001,VoAnhNhan,voccatymer,voma,voquan,vualuoi86,williamcan199x,xaharat,xsiverxx,xuanhao,xuanlongdang,x_chien,yakumo111,yenoanh,yeuchuong,zeno22,Đào hoa sát kiếp,Đình Tống,Độc Nhân,
  5. #8
    ryuken's Avatar
    ryuken Đang Ngoại tuyến Xà Thần
    Già Thiên Thánh Địa
    Học Sĩ sơ kỳ
    Ngày tham gia
    Jan 2009
    Bài viết
    2,654
    Xu
    776

    Mặc định

    Thế Giới Hoàn Mỹ
    Tác giả: Thần Đông
    Dịch giả: Ryuken


    Chương 7: Ngô Mộc Sào








    Núi rừng nguyên thủy rậm rạp, âm khí trong rừng rất nặng, độc trùng ẩn hiện, tiếng thú vật gào thét nặng nề như tiếng sấm. Từng đợt tinh khí do Hung Bưu hay Xà Hủy để lại cứ ập vào mũi khiến người ta lạnh hết cả người.

    "Grao..."

    Từ sâu trong dãy núi truyền tới tiếng kêu như sấm sét làm cho cát bay đá chạy, tiếng vọng ầm ầm, cây cối lắc lữ dữ dội, lá bay tứ tung, xa xa có hung thú cỡ lớn ẩn hiện.

    Một đám trẻ con mặt tái dại, chúng nó trốn người lớn rời khỏi Thạch Thôn để vào rừng cũng đã được một đoạn đường, còn may là chưa đi vào chỗ ở của hung thú chân chính.

    "Đại Tráng ca, trong rừng quá nguy hiểm, chúng ta vẫn còn nhỏ tuổi, không thể đi tiếp được đâu." Một đứa nhỏ run rẩy nói.

    Chúng nó trông coi rừng rậm nguyên thủy mà trưởng thành, tự nhiên biết sự nguy hiểm ở trong đó, có các loại hung vật khiến ngay cả bậc cha chú của chúng nó đi vào rừng cũng phải cẩn thận, nếu không sẽ mất mạng.

    Tuổi bọn nhóc này cũng không lớn, tổng cộng có mười mấy đứa, dẫn đầu chính là Thạch Đại Tráng đứa đã từng nâng được đỉnh động nặng ngàn cân, nó mày rậm mắt to, tay chân to lớn, người cũng như tên, chiều cao cũng đã sắp bằng người trưởng thành. Nó nhìn sang một đứa khác nói: "Bì Hầu, còn bao xa nữa?"

    Bì Hầu tên là Thạch Trung Hầu, người tuy còm nhom nhưng sức lực cực lớn, cũng rất thông minh, nói: "Tao nghe mấy người Lâm Hổ thúc nói sườn núi đó không xa thôn mình mấy, chính là hướng này, chắc là sắp đến nơi rồi."

    "Thạch Hạo, đệ có ý kiến gì không?" Thạch Đại Tráng hỏi.

    Hồi trước, Thạch Hạo chỉ biết đi theo bám đít một đám trẻ lớn. Nhưng từ lúc nó nâng được đỉnh đồng, đến người lớn còn coi nó như quái vật nhỏ chứ đừng nói là bọn trẻ. Thoáng cái nó đã trở thành một trong những 'phần tử nòng cốt' của cả bọn.

    "Tiếp tục đi nữa sẽ rất nguy hiểm." Tiểu Thạch Hạo giọng trong trẻo, đôi mắt to đen nhánh rõ ràng, nói như thực chất.

    "Nhưng thật sự không còn cách chỗ đó là mấy nữa rồi." Thạch Đại Tráng nói.

    Hơn nửa số bọn nhóc muốn đi tiếp.

    "Nếu mọi người muốn đi, đệ cũng đi theo." Tiểu Thạch Hạo non nớt nói.

    Cứ như vậy, bọn nhóc lại lên đường, đi thêm được khoảng hơn một dặm, cây cối càng lúc càng ít, đá lớn càng lúc càng nhiều, hơn nữa còn tràn ngập hung khí.

    Đá núi lởm chởm, đây là một khu rừng đá rất lớn, yên lặng như tờ, trên đất tản mát di cốt của một vài con cự thú, trắng như tuyết mà cũng kinh người.

    Bì Hầu nhìn khắp nơi, nhỏ giọng nói: "Chính là chỗ này, tao nghe mấy người Lâm Hổ thúc nói tổ của nó ở trên vách núi sâu trong rừng đá."

    Thạch Đại Tráng cũng hạ thấp giọng, nhắc nhở cả bọn: "Đống xương này có thể là sót lại từ lúc nó ăn mãnh thú, mặc dù nói lúc này nó chắc không ở trong ổ, nhưng chúng ta vẫn phải cẩn thận một chút. Tuyệt đối đừng để bị phát hiện nếu không có thể sẽ toi đời như chơi đấy."

    Mười mấy đứa trẻ đều lớn lên ở trong Đại Hoang, tính cảnh giác cao giống như thú rừng, nhanh chóng trốn vào giữa khe ở trong rừng đá, che chở bản thân, hơi quan sát một chút, sau đó đón gió hít thử mùi rồi gật đầu với nhau. Chúng giống như viên hầu, mạnh mẽ xông vào chỗ sâu nhất trong rừng đá.

    Trên đường chúng nhìn thấy rất nhiều hài cốt, vừa trắng vừa lớn, có xương chim dài năm mươi mét, cũng có xương đầu to bằng cối xay, đều là hài cốt của mãnh thú và hung cầm ở trong rừng còn sót lại sau khi bị ăn tươi, bầu không khí nơi đây đầy vẻ đe dọa.

    "Nó quả nhiên muốn ở lại chỗ này, về lâu về dài, nếu nó sinh thêm mấy con nhỏ, người của Thạch Thôn chúng ta lúc vào trong dãy núi sẽ gặp phải nguy hiểm trí mạng!"

    "Đám Lâm Hổ thúc đã thương lượng mấy ngày rồi, họ sớm đã quát sát kỹ tập quán của nó."

    Mấy đứa nhóc này vừa nhỏ giọng nói vừa chạy, tốc độ cực nhanh, giống như mấy cơn gió xoáy nhỏ xông vào trong rừng đá.

    Một cái dốc đá vắt ngang ở phía trước, nơi đây càng thêm vắng lặng, không có một nhánh cây ngọn cỏ, ở trên đỉnh vách đá có một cái tổ khổng lồ, làm bằng rất nhiều cành Ngô Mộc, cho người ta cảm giác bị đè nén.

    Bọn nhỏ đứng cách rất xa, trốn ở giữa khe đá núi cẩn thận xem xét, cái tổ màu đen đường kính phải dài mười mét, rất to lớn, không cần nghĩ cũng biết là sào huyệt của hung cầm dị chủng.

    "Quả nhiên là ở chỗ này!"

    "Con Thanh Lân Ưng này đã quanh quẩn ở đây lâu lắm rồi, hiện tại đã làm xong tổ lớn, lẽ nào nó thật sự đã đẻ trứng như lời của Lâm Hổ thúc ư?"

    Cả đám nhóc đều sáng mắt lên, đây là mục đích chủ yếu nhất mà chúng nó đến chỗ này.

    Đây là một loại dị cầm rất hung hãn và mạnh mẽ, trong cơ thể có huyết dịch truyền thừa từ Thái Cổ Ma Cầm, rất khó đối phó. Mãnh thú và hung vật bình thường mà bị nó nhìn trúng đều chết chắc, khó mà chạy thoát.

    "Theo như Lâm Hổ thúc quan sát, con Thanh Lân Ưng đực đó mấy ngày rồi đều chưa từng hiện thân, có thể là gặp phải bất ngờ ở trong dãy núi mà chết rồi cũng nên. Trưa nào con cái cũng sẽ tự mình đi ra kiếm mồi, nếu muốn tiếp cận thì cơ hội đang ở ngay trước mắt." Bì Hầu nói.

    Đám nhóc nắm chặt bàn tay, hiển nhiên là rất khẩn trương, đồng thời trong mắt cũng có một loại hưng phấn và chờ mong. Trẻ con lớn lên ở trong rừng đứa nào cũng to gan, nếu không thì chúng đã không tự tiện chạy tới nơi nguy hiểm như thế này rồi.

    "Tất cả trốn hết vào trong khe đá, để tao ném thử một hòn đá xem sao." Một đứa trẻ da ngăm đen mở miệng, tên nó là Thạch Mãnh, người trong làng đều gọi nó là Nhị Mãnh. Lúc diễn võ ở Thạch Thôn, nó từng trực tiếp quật ngã một con trâu mộng, còn tí nữa là nhấc được đỉnh đồng xanh nặng nghìn cân, ở trong bọn nhóc này chỉ đứng sau Thạch Hạo và Thạch Đại Tráng.

    'Vù' một tiếng, một hòn đá lớn bay về phía xa, cuối cùng 'cộp' một cái rơi ở trên đống đá trước vách đá, phát ra một tiếng vang lớn.

    Cả bọn đều giật thót mình, còn may ở trên vách núi không có động tĩnh gì.

    "Đừng lỗ mãng như vậy chứ Nhị Mãnh, cẩn thận một chút."

    "Tao chỉ thử xem nó có ở trong tổ không thôi, hiện tại xem ra không có việc gì. Chúng ta mau lên đi!" Nhị Mãnh nói xong liền muốn xông tới.

    "Nhị Mãnh ca chờ đã." Tiểu Thạch Hạo lên tiếng, nắm lấy một hòn đá không nhỏ rồi dùng sức ném ra, hòn đá vù một cái bay lên dốc đá, rơi ở gần Ngô Sào, phát ra một tiếng vang lớn.

    Qua một lúc, trên vách núi rất yên lặng, Thanh Lân Ưng cũng không có xuất hiện.

    "Đi!"

    Một đám nhóc như đàn thú kêu grao grao rồi nhanh chóng xông về phía dốc đá. Sau khi tới gần bọn nó phân công nhau, một bộ phận đứng ở gác ở trên đá lớn, nhìn kỹ bầu trời để đề phòng có con hung cầm nào tự nhiên xuất hiện. Mấy đứa khác lại chuẩn bị trèo lên dốc đá.

    "Đại Tráng ca, mấy ca chờ một chút, đệ đi lên xem thử trước." Thạch Hạo nói.

    "Trẻ ranh miệng còn hôi sữa như đệ ở một bên nhìn là được rồi, chúng ta lên." Thạch Đại Tráng nói, một đám nhóc đều đi lên, nhóc tỳ hiện vẫn còn đang bú sữa nên thường bị bọn nó trêu chọc.

    "Đệ sớm đã ăn thịt rồi, chỉ là thỉnh thoảng uống sữa thay nước thôi." Nhóc tỳ thở phì phì, nhăn nhăn mũi, trợn đôi mắt như hắc bảo thạch và giải thích.

    Đương nhiên, thằng nhóc rất thông minh, biết bọn trẻ lớn lúc này thật sự không phải đang trêu mà là đang lo lắng và bảo vệ nó, không muốn để cho nó lên đầu mạo hiểm.

    "Tốc độ của đệ nhanh hơn mấy ca, có nguy hiểm cũng chạy được nhanh hơn." Nhóc tý không chờ bọn nó mở miệng, giống như một con khỉ con, vèo một tiếng nhanh chóng trèo thoăn thoắt lên dốc đá.

    "Đừng để nó mạo hiểm, chúng ta cũng lên nào!" Thạch Đại Tráng, Nhị Mãnh và Bì Hầu cũng giống như viên hầu đuổi theo sát phía sau.

    Trên vách đá có không ít khe hở, để cho mấy đứa nhóc có thể mượn lực mà nhanh chóng trèo lên trên. Bọn nó lớn lên ở trong núi rừng, trông coi rừng rậm nguyên thủy, bản lĩnh leo trèo đương nhiên rất tốt, nếu so với Ác Ma Viên ở trong dãy núi thì cũng không thua kém là bao.

    "Phù... Cuối cùng cũng lên đến nơi rồi!"

    Vách đá phải cao cỡ ba trăm mét, sau khi nhóc tỳ trèo lên bèn chờ ba đứa kia một lúc, tới khi bọn nó thò đầu lên mới cùng nhau đi với cái tổ khổng lồ đó.

    "Tổ chim to vật!" Bì Hầu thán phục.

    Đứng ở phía trước quan sát đặc biệt có cảm giác chấn động, sào huyệt dài những mười mét, làm bằng Ngô Mộc màu đen, chiếm hơn nửa đỉnh dốc, còn to hơn cả nhà ở trong Thạch Thôn.

    Ngoài đây ra, ở trên vách còn có một vài cái xương lớn vẫn đang dính máu, cái nào cũng to hơn cả người trưởng thành, điều này khiến người lạch sởn gai ốc.

    Nhất là trên cái xương đầu to cỡ cối xay kia còn có mấy lỗ móng vuốt kinh khủng, vẫn để lại vết máu, trông vô cùng dữ tợn.

    "Đây là xương của Long Giác Tượng, thật là đáng sợ, một con hung cầm không ngờ hở ra là muốn ăn voi lớn." Nhị Mãnh kinh hãi.

    "Đừng chú ý mấy cái việc này vội." Thạch Đại Trạng nói, trèo lên phía cái tổ chim màu đen đó.

    Lên đến tổ chim, chúng lập tức cảm giác được hơi thở lành lạnh, hơn nữa còn có mùi máu tanh. Mép tổ có màu đỏ sậm, hiển nhiên là Thanh Lân Ưng thường ăn ở bên cạnh tổ, trải qua thời gian dài ngấm các loại máu thú nên sát khí rất nặng.

    "Con hung điểu đó không có ở đây!"

    "Mau nhìn xem, có mấy quả trứng chim lận!"

    Mấy đứa nhóc kêu lên, bọn nó gan to bằng trời, sau khi nghe lén được người lớn nói chuyện ở trong thôn liền tự tiện đến đây vì trứng của hung cầm.

    "Quá tốt rồi, bọn mình mau mang về thôn để ấp, sau này sẽ có hung cầm cường đại săn mãnh thú rồi mang về cho mình!" Bì Hầu hưng phấn kêu mãi.

    Trong Ngô Sào trải Kim Ti Thảo mềm mại, thoạt nhìn rất thoải mái, ba quả trứng óng ánh như bích ngọc lẳng lặng hiện ra ở đó, ở trên còn có một vài đường vằn và chấm li ti.

    Trứng do loại hung cầm này đẻ ra quả nào cũng to bằng chậu nước, sáng lấp lánh, xanh biếc như mã não, đường vằn ở bên trên trứng rực rỡ dưới ánh mặt trời.

    TTV Translate - Ứng dụng convert truyện trên mobile

    Hidden Content Già Thiên Thánh Địa - Hidden Content Tổ Xà Thần ThểHidden Content

    Đọc thì thank phát cho vừa lòng nhau

  6. Bài viết được 518 thành viên cảm ơn::   [Hiện ra]
    *atula*,*B3*,1695,19trungtrung,A S U S,ahieu,AkaiRyul,AndyHuang,angola,anhlac,anhsangpm,anhtac,anhtuanngoc,anhungcuabom,asokayoyo,asterix,augustus,Back2vn,banbetatca,belenba,bigbang0409,binhso1988,black11b4,blackrose650,BLMonday,bo17age,bomberman,boybatri,boyvt_10,camdo3000,chicken_vn,chinhbeo,client_ideas,colongus,conqueror74,Critina,cryhunter052,cucthitbo,Cuulong1505,cyon,dack00,daichiton,daiphong7241,danieldangz,Darkpinces,denim2410,dhoang,diepnguyen,ditimbanchip,doanketcaca,doctruyenke,Ds Tung,duccowboy,DuHiep,evilsoul,fishes8x,ForLogin,froge123,gaquay,goldenboss,hacvanbatvu,haimuoi,hanoinho,Hỏa long,hellphoton,henrytr4n,heogay83,hieu12242,hieudtd,hieuhientran,hoalybaby,Hoàng Giang,hopecornell,hotcream,hsp,htluu,hungp234,huythanh62,huyvan,iamvampire2009,iceteazz,Jake2K,jenkun,jmark,kẻ truy mộng,KhoaiLang,koolmaster,kungai,kurorolucifer01,Ky0Sir0,lalala2004,lamtrung34,langbavibo,Lào Phong,lil_buddha,Litieuthanh,liutiu88,ll3lack0takl_lte,long17111995,longpt,lovefantansy,machu,mactam,maivu1233,makete,manhhuynhxd,manhktqd,mathagu,maybachpro,meotwo1989,meyuu,mickeyy353535,Milikan,minhblack,minhphi,monsoon,mrdjeu,mrkings9x,myancongchua,namliem,namphuongara,nangchieuduca,NgạoThiên,Ngcauca,ngocnghechvn,ngongcuong2,ngugat,nguoi5doc,nguyenduy1k,nguyenlam_09,Nhat Chi Mai,nhatrangkhanhhoa,nhất giới,nhica,nhiduonggia,nhl,nonamehl,nsguyenan,o0oyukio0o,odin,ongnoibephuong,phainhau,phù thủy kem bông,phong1179,phongcmc,phuc_trinh,PMR,Qrays34,quanbk,raigonlk,raincloudOB,rett,rgv120,rod,ruouthit,saga13,sakai,sasuketaki02,satthudn1984,scmg,sgk_12m,snoob,soccerrec28,soldier301st,sondecuto,sonhox,sonpham9999,sosos,soulcrys,sunshine,super4noob,Suriken,tadangha201990,taisaoth,tangko113,tantrinh,tayngang,teyu,tgtg,thaisalem,thaison1930,thanhvt,thaodhkt,Thảo Như,Thần Nam,thehien12391,theking1,thekingmuhn,Thiên Lôi,Thiện Lương Ác Ma,Thien dao,thienduy123,thienhoa,thientrieuqn,thien_ha_khuyet,thoike123,thuvang,tientran81,tindt,TNguyenGia,toiyeuphonui,tomnhi,trai1986,tramvan,tranhoan06,tranvanboi,trubatgioi_2000,truonglan76,ttibbti,ttn,TTTD100,tuannam6688,Tuan_Anh,TuTien,tuyendet,vanhoatrang,vanlove,vietmeocong,VietStar1711,viking16882,vinhmap,vivi0001,voccatymer,voma,voquan,vualuoi86,williamcan199x,xaharat,xuanhao,xuanlongdang,x_chien,yenoanh,yeuchuong,zeno22,Đào hoa sát kiếp,Đình Tống,Độc Nhân,
  7. #9
    Ngày tham gia
    May 2008
    Đang ở
    Ác Ma Lầu
    Bài viết
    267
    Xu
    525

    Mặc định

    Thế Giới Hoàn Mỹ
    Tác giả: Thần Đông
    Dịch giả: Yencute


    Chương 8: Thanh Lân Ưng

    Tranh thủ nốt để mai con Rắn tiện post chương mới.
    Buồn ngủ lắm rồi có lỗi chính tả mng bới giùm


    Nhị Mãnh nước da đen nhẻm nở nụ cười ngờ nghệch, nước dãi sắp chảy thòng lòng cả ra ngoài. Cậu chàng bước lên phía trước, nói: “Đây là cái tổ chim to nhất tao từng chọc, lần đầu tiên trông thấy trứng chim lớn thế này.”

    “Hắc hắc, đúng thế. Chọc tổ chim cỡ này mới khoái.” Bì Hầu gầy nhom, lúc cười trông giống hệt một con khỉ núi.

    “Đẹp quá!” Nhóc tỳ Thạch Hạo chớp đôi mắt to tròn, hàng mi dài rung rung nhìn ba quả trứng chim dữ nhẵn nhụi long lanh, tỏa sáng lấp lánh, vô cùng thích thú. Nó nhỏ tuổi nhất, lòng hiếu kỳ rất lớn, chỉ muốn ôm lấy xem cho kỹ.

    Nhị Mãnh bước lên, thế nhưng vừa mới đưa tay chạm vào quả trứng khổng lồ lập tức “úi cha” một tiếng, tay tê rần như điện giật.

    “Sao thế?” Mấy đứa trẻ đều giật mình.

    Trên vỏ trứng long lanh như ngọc bích là những đốm nhỏ cùng đường vân lấp lánh tỏa sáng như ánh sao trời, vô cùng đẹp đẽ. Có một thứ sức mạnh thần bí đang lưu chuyển.

    “Mạnh thật đấy, Thanh Lân Ưng là đời sau của Thái Cổ Ma Cầm, huyết mạch cho dù không còn thuần khiết nữa nhưng bên trong dấu ấn sinh mệnh vẫn còn một phần mảnh vụn phù văn truyền thừa.” Nhóc tỳ ngày nào cũng học cốt văn nên lúc nãy đã nhìn ra chút manh mối, đôi mắt to đen chớp chớp, làm bộ người lớn, lên tiếng mạch lạc.

    Mấy đứa trẻ vừa ngạc nhiên vừa mừng rõ, loài hung cầm càng cường đại thì chim non ấp ra sẽ càng quý hiếm, huyết mạch càng cao quý. Sau này có thể bảo vệ thôn làng, chưa biết chừng sẽ sánh ngang với Tế Linh.

    “Chỉ là những đốm nhỏ trên vỏ trứng đang tỏa ánh hào quang lưu chuyển thôi mà, cẩn thận đừng sờ vào những chỗ đó, cất vào trong túi da thú, chúng ta phải mau chóng rời khỏi chỗ này.” Thạch Đại Tráng thân hình cao lớn vạm vỡ, cũng hết sức ổn trọng. Nó giục giã mấy đứa, giờ không có thời gian rề rà thêm nữa.

    Hiển nhiên bọn chúng đã có chuẩn bị trước, mỗi đứa đều mang theo túi da thú, mau chóng mở ra, cẩn thận cất quả trứng hung cầm vào trong. Có tất cả ba quả trứng bích ngọc to cỡ chậu nước, ngoại trừ nhóc tỳ ra thì ba đứa kia mỗi đứa vác một quả.

    “Tốt quá, không ngờ chúng ta đã thành công.” Nhị Mãnh mừng húm, cười bắn cả mũi dãi ra ngoài.

    Bì Hầu cũng cười hi hi, nói: “Sau này Thạch Thôn chúng ta sẽ có hung cầm cường đại thủ hộ, tộc trưởng và tụi Lâm Hổ thúc chắc chắn sẽ phải công nhận, nhìn tụi mình bằng con mắt khác.”

    “Á ui!” Thạch Đại Tráng loạng choạng suýt ngã bổ nhào, được nhóc tỳ đỡ lại.

    Trong tổ hung cầm lót đầy cỏ Kim Ti, hết sức mềm mại, nhưng bên trong lại ẩn hiện máy tấm vảy tỏa ánh sáng kim loại sáng bóng lạnh lẽo. Thạch Đại Tráng không chú ý nên đã dẫm lên, đế giày bị đâm thủng, lòng bàn chân tóe máu. May mà mới chỉ toác da.

    “Vảy sắc quá!” Nhóc tỳ Thạch Hạo thu hết mấy tấm vảy lên tay, mỗi cái đều to bằng bàn tay trẻ sơ sinh, hàn quang lấp lóa.

    “Đây chính là vảy hung cầm trưởng thành, quả nhiên bất phàm, tao đồ rằng đại kiếm mấy trăm cân cũng khó mà chém đứt!” Bì Hầu nói

    Mấy đứa nhóc không dám ở lại lâu, vội men theo vách đá leo xuống như thằn lằn, chẳng mấy chốc đã xuống dưới đất. Quẹt mồ hôi, chúng thở phào nhẹ nhõm.

    “Thế nào, có thu hoạch gì không?” Cả đám trẻ con xúm lại.

    “Thành công rồi, bọn tao chọc được một ổ trứng chim, ha ha.” Nhị Mãnh ngoác miệng cười.

    Đám trẻ mở túi da thú ra nhòm vào trong, trông thấy quả trứng chim to như cái chậu, nhẵn bóng long lanh, hào quang thần bí lấp lánh, đứa nào cũng phải trầm trồ.

    “Tuyệt quá, thành công rồi!”

    “Đây là trứng do hung cầm có thực lực cường đại đẻ ra đó nha, Thạch Thôn chúng ta sắp có chiến cầm biết bay rồi!”

    “Đi thôi!”

    Lũ trẻ vừa vui vừa hưng phấn, nhảy nhót trong Thạch Lâm hệ một bầy thú rừng non, nhanh nhẹn vô cùng, chẳng mấy chốc đã ra khỏi Thạch Lâm, vừa kịp trước khi Thanh Lân Ưng về tổ.

    “Lần này thật thuận lợi, chúng ta mau đi thôi!”

    Núi rừng rậm rạp, lá cây chất thành lớp dày cui, dẫm lên có cảm giác mềm mềm xốp xốp. Đại thụ chọc trời che khuất ánh nắng chói chang, dây leo già lan dài như thân rắn, mọc cùng đại thụ. Phía xa đôi lúc truyền đến tiếng thú dữ hú vang chấn động núi rừng.

    May mà nơi này cách Thạch Thôn không xa lắm, vẫn còn trong khu vực tương đối an toàn chứ chưa đến gần phạm vi hoạt động của những hung vật nguy hiểm trong núi lớn.

    “Sắp đến rồi, cố lên, chúng ta chạy một mạch về thôn!”

    Lũ trẻ tuy hưng phấn nhưng trong lòng cũng hơi lo, dù sao đi nữa đó là một con Thanh Lân Ưng chứ chẳng vừa, những người đàn ông cường tráng nhấn thôn cũng phải sợ nó, thế mà chúng lại thành công trộm trứng của nó đi, cảm giác có chút không thực tế.

    Đột nhiên có tiếng chim kêu vang vọng tầng không, như xuyên kim phá đá, chói tai vô cùng. Tiếng kêu có sức xuyên thấu đáng sợ khiến lỗ tai lũ trẻ ù đi.

    “Không xong rồi, con Thanh Lân Ưng đó đã quay lại, chắc chắn đã phát hiện ra trứng bị mất, nó nổi điên rồi.” Có đứa sợ hãi nói.

    “Chạy mau!” Tiểu Thạch Hạo ánh mắt sáng ngời, nhìn xuyên qua những tán cây rậm rạp, trông thấy một bóng đen đang bay lượn giữa không trung, nhằm hướng này bay tới.

    Trên bầu trời gió lớn rít gào, một con chim khổng lồ in bóng rộng trải khắp rừng, nó lao xuống với tốc độ cực nhanh, toàn thân lưu động ánh sáng xanh ớn lạnh, hung khí kinh người.

    Lúc này những đứa trẻ khác cũng đã nhìn thấy, từ phía xa một con chim khổng lồ đang bổ tới mảnh rừng này, tốc độ cực nhanh, hệt như một ngôi sao rơi xuống, lăng lệ và đáng sợ.

    “Ôi mẹ ơi, con chim to quá, mau chạy thôi!”

    Lũ trẻ hoảng hốt sinh lòng sợ hãi. Con chim đó quá lớn, dài tới bảy tám mét, hai cánh trải rộng tận mười lăm mét, toàn thân phủ kín những tấm vảy màu xanh lấp lánh ánh sáng kim loại sắc lẻm, hơi thở hung ác rợn người!

    Lũ trẻ co giò chạy, ỷ vào sự quen thuộc với núi rừng, chúng chuyên nhằm những nơi rậm rạp để tránh né con hung hầm toàn thân đầy vảy lấp lóe hàn quang.

    Mấy chục cây đại thụ chọc trời bị cánh nó đập gãy, cành lá bay loạn văng khắp nơi. Nó như một sinh vật rèn từ thép, lao xuống với khí thế không gì chống đỡ nổi.

    Cảnh tượng quá kinh hãi, lũ trẻ kêu lên, mặt mày tái nhợt, cuống cuồng bỏ chạy.

    Con vật khổng lồ này vô cùng đáng sợ, cánh sắt chọc trời phá hủy hết thảy,vảy nó lấp lóe hào quang lạnh ngắt, bổ nhào xuống mà khiến cả nửa mảnh rừng tan hoang, cành lá xơ xác.

    Nó quá mạnh, thân thể cứng rắn vô cùng, hai cánh như đại đao, cảm tưởng có thể xô gẫy một ngọn núi cao. Khu rừng này căn bản không cách nào ngăn nổi.

    Trông nó giống như một con chim ưng khổng lồ, nhưng toàn thân lại không có một sợi lông nào mà chi chít vảy, tựa như được rèn từ sắt nung, ngập tràn thứ sức mạnh chấn áp.

    Mỏ ưng hình móc câu đen bóng sắc lẻm, dài tới già nửa mét, trên bề mặt còn dính máu hung thú, hiển nhiên nó vừa mới đi săn trở về. Đôi móng vuốt càng đáng sợ hơn, âm u lạnh lẽo, cực kỳ sắc bén, dài gần một mét, tuyệt đối có thể dễ dàng xé xác một con voi.

    Trên đầu nó có mấy chỗ gồ lên giống như linh vũ, nhưng chắc chắn không phải là linh vũ mà là những cái gai to dài sắc lẻm, tựa như một dãy sừng, có thể dễ dàng mổ bụng những con mãnh thú lớn.

    Đây chính là Thanh Lân Ưng, vảy xanh dày đặc, toàn thân ngập tràn sức mạnh, giống như được rèn từ thép, hoành tảo chốn sơn lâm, không thèm để những cây đại thụ này vào mắt.

    Trong những tiếng động phành phạch, từng mảng rừng đổ rạp, trong đó có vô số cây đại thụ đường kính mười mấy người ôm. Thanh Lân Ưng lao thẳng tới, cặp cánh sắt cắt đứt mọi chướng ngại vật, cành lá vương vãi khắp nơi.

    Lũ trẻ toàn bộ đều sởn da gà, con Thanh Lân Ưng này quá mạnh, nếu không có phiến đá núi kia cản trở, vừa này không ít đứa trong bọn đã mất mạng.

    Thanh Lân Ưng sau khi phá hủy cả một khoảng rừng thì quay trở lại bầu trời, nó lượn mấy vòng trên không, ánh mắt như điện xẹt lạnh lùng nhìn xuống dưới chuẩn bị nhào xuống thêm lần nữa, truy sát lũ trẻ đang chạy trốn.

    “Thôn làng ở ngay phía trước không xa, mau xông lên!” Lũ trẻ hét to.

    TTV Translate - Ứng dụng convert truyện trên mobile

    ๑๑۩۞۩๑๑ GIÀ THIÊN THÁNH ĐỊA ๑๑۩۞۩๑๑

    -‘๑’- HOANG CỔ MA THỂ -‘๑’-
    Hidden Content Thất học rồiHidden Content

  8. Bài viết được 515 thành viên cảm ơn::   [Hiện ra]
    *atula*,*B3*,1695,19trungtrung,A S U S,ahieu,alvissrisk,AndyHuang,anhlac,anhsangpm,anhtac,anhungcuabom,asokayoyo,asterix,augustus,Back2vn,banbetatca,belenba,bigbang0409,binhso1988,black11b4,blackrose650,BLMonday,BOBVU73,bomberman,bongmacodon,boybatri,boyvt_10,camdo3000,chicken_vn,chinhbeo,client_ideas,conqueror74,Critina,cryhunter052,cucthitbo,Cuulong1505,cyon,dack00,daichiton,daiphong7241,danieldangz,Darkpinces,denim2410,dhoang,Diego,ditimbanchip,doanketcaca,doctruyenke,Ds Tung,duccowboy,DuHiep,evilsoul,FANKD,fishes8x,flubird,ForLogin,froge123,gaquay,giang_04,hacvanbatvu,haimuoi,hanoinho,Hỏa long,hellphoton,henrytr4n,heogay83,hieu12242,hieudtd,hieuhientran,hoalybaby,Hoàng Giang,hopecornell,hotcream,hsp,htluu,hungp234,huythanh62,iamvampire2009,iceteazz,Jake2K,jenkun,jmark,kẻ truy mộng,KhoaiLang,koolmaster,kungai,kurorolucifer01,Ky0Sir0,lalala2004,lamtrung34,langbavibo,langtupy102,Lào Phong,LãoLong,lil_buddha,linhbom2610,Litieuthanh,liutiu88,ll3lack0takl_lte,long17111995,longpt,lovefantansy,machu,mactam,maivu1233,makete,manhhuynhxd,manhktqd,maojindo,mathagu,maybachpro,meotwo1989,meyuu,mickeyy353535,Milikan,minhblack,minhphi,mrdjeu,mrkings9x,myancongchua,naginijeans,namliem,namphuongara,nangchieuduca,NgạoThiên,Ngcauca,ngocnghechvn,ngongcuong2,ngugat,nguoi5doc,nguyenduy1k,nguyenlam_09,Nhat Chi Mai,nhatrangkhanhhoa,nhất giới,nhica,nhiduonggia,nhl,nonamehl,nsguyenan,o0oyukio0o,odin,ongnoibephuong,phainhau,pharaon_vn,phù thủy kem bông,phong1179,phongcmc,phuc_trinh,PMR,Qrays34,quanbk,raigonlk,raincloudOB,rett,rgv120,rod,roman_1509,ruouthit,saga13,sakai,sasuketaki02,satthudn1984,sgk_12m,snoob,soccerrec28,soldier301st,sondecuto,sonhox,sonpham9999,sosos,soulcrys,sunshine,super4noob,Suriken,tadangha201990,taisaoth,tangko113,tantrinh,taris,tayngang,teyu,tgtg,thaison1930,thanhvt,Thần Nam,thehien12391,theking1,thekingmuhn,Thiện Lương Ác Ma,Thien dao,thienduy123,thienhoa,thientrieuqn,thien_ha_khuyet,thitluoc,thoike123,thuvang,tientran81,tieuholao,tindt,TNguyenGia,toiyeuphonui,tomnhi,trai1986,tranhoan06,trubatgioi_2000,truonglan76,ttibbti,ttn,TTTD100,tuannam6688,Tuan_Anh,TuTien,tuyendet,vanhoatrang,vanlove,vietmeocong,vinhmap,vivi0001,VoAnhNhan,voccatymer,voma,voquan,vualuoi86,williamcan199x,xaharat,xuanhao,xuanlongdang,x_chien,yenoanh,yeuchuong,zeno22,Đào hoa sát kiếp,Đình Tống,Độc Nhân,
  9. #10
    ryuken's Avatar
    ryuken Đang Ngoại tuyến Xà Thần
    Già Thiên Thánh Địa
    Học Sĩ sơ kỳ
    Ngày tham gia
    Jan 2009
    Bài viết
    2,654
    Xu
    776

    Mặc định

    Thế Giới Hoàn Mỹ
    Tác giả: Thần Đông
    Dịch giả: Ryuken


    Chương 9: Hung uy




    "Không kịp rồi, tốc độ của nó nhanh quá. Chúng ta căn bản không chạy về thôn được." Bì Hầu hét lên, nó nhe răng nhếch mép. Vừa rồi nó bị một hòn đá bay đập trúng cánh tay, da bị sước một mảng lớn, máu tươi chảy ròng ròng.

    "Ở bên này có một cái thạch động rất sâu, chúng ta vào trong né cái đã!" Nhóc tỳ Thạch Hạo kêu với mọi người.

    Bọn nó chạy thục mạng trong vùng núi, lách qua mấy tảng đá lớn, xông vào giữa một bụi dây leo khổng lồ, nhóc tỳ oạch một cái chui vào trong, mấy đứa khác thấy thế cũng làm theo nó.

    Đây là một cái thạch động rất ẩm ướt, ẩn ở sau bụi mây, mơ hồ còn có thể nghe thấy tiếng nước. Trong động ánh sáng rất mờ, tối như bưng. Sơn động vô cùng tĩnh mịch, cả bọn sau khi trốn vào đều không dám ngừng lại, tiếp tục chạy như điên vào trong mấy chục mét mới thôi.

    Trong bóng tối toàn là tiếng thở phì phò, chạy liên tục mấy dặm khiến cho đám nhóc mệt chết người. Lúc nãy vừa khiếp vừa sợ, loại hung vật như Thanh Lân Ưng đó quá mạnh, nếu bị đuổi kịp thì chỉ cào một cái thôi là cả bọn sẽ trở thành một bãi máu và xương vụn.

    Trải nghiệm lần này vô cùng nguy hiểm, chỉ thiếu chút nữa là bọn nó đã toi mạng ở trong rừng, chết dưới móng vuốt của con hậu duệ Thái Cổ Ma Cầm đó. Hiện tại hơi lấy lại bình tĩnh, sau lưng bọn nó đã ướt mồ hôi lạnh.

    Sơn động rất sâu, nối liền với sông ngầm ở dưới đất, gió lạnh vù vù. Bọn nhóc có chút lo lắng nhìn nhau, làm sao để về Thạch Thôn bây giờ? Không đứa nào dám ra ngoài cả.

    "À, đúng rồi, nhóc tỳ đệ làm sao lại biết ở trong này có một cái thạch động?" Lúc lấy lại tinh thần, cả đám mới nhớ ra là nhóc tỳ vào thời khắc quan trọng đã chỉ ra một con đường sống.

    "Ặc!" Nhóc tỳ hơi xấu hổ, nhăn nhó nắm chặt góc áo, nhỏ giọng lẩm bẩm: "Lần trước đệ đuổi theo một con chim tước màu đỏ đậm ra khỏi thôn, chút nữa là lạc đường, không cẩn thận đến chỗ này."

    Cả đám đều buồn cười, nhóc tỳ này cái gì cũng tốt, chỉ là hoạt bát hiếu động, cực kỳ tò mò, lúc nhỏ đuổi theo con chó vàng của tộc trưởng cũng đã mấy lần chạy ra khỏi thôn rồi. Khỏi phải nói sau khi lớn hơn một chút, bản lĩnh giỏi hơn, nó nhìn thấy đồ vật kỳ lạ liền sẽ đuổi theo đến cùng, phải làm rõ mới thôi.

    "Hề hề. . . Tiểu Hạo Hạo ba tuổi chưa cai sữa mà đuổi chim tước kìa!" Đám trẻ lớn trêu.

    Nhóc tỳ lúng túng, hất hàm thở phì phì nói: "Các ca đừng cười, đó chính là một con chim tước cả người đỏ tươi như máu, cực kỳ giống với Thần Điểu Chu Tước được ghi chép ở trên cốt thư."

    "Hứ, đừng nói cái loại chim chỉ có tồn tại trong truyền thuyết đó. Chỉ một con Hỏa Vân Tước hoặc là hậu duệ của nó thôi đã đủ để tiêu diệt một tộc lớn siêu cấp rồi. Nếu đó thật là Chu Tước nó còn để cho đệ đuổi theo sao? Nó ngáp một cái đã đủ để khiến cho lãnh địa của vương hầu một phương tan nát rồi!"

    "Nhưng nó thật sự giống y như trong cốt thư ghi chép mà, vừa đỏ vừa đẹp nữa." Nhóc tỳ giải thích, nắm tay trắng nõn nắm rất chặt, trên khuôn mặt đỏ lựng hơi kích động, đôi mắt to như hắc bảo thạch phát sáng ở trong bóng tối.

    "Ầm!"

    Đột nhiên một tiếng vang nặng nề làm tất cả bọn nhóc giật mình, chúng quay đầu nhìn lại, ở chỗ vào sơn động có hào quang lạnh lẽo như kim loại đang lấp lóe, đầu của Thanh Lân Ưng xuất hiện. Mắt nó rét lạnh mà kinh người, nhìn chằm chắm vào đám nhóc ở trong động.

    "Trời ơi, nó muốn xông vào!" Rất nhiều đứa thoáng cái mặt cắt không còn một giọt máu.

    "Không sao đâu, cửa động không lớn, nó không vào được đâu." Nhị Mãnh thật sự rất mạnh mẽ, vừa nói vừa nhặt một tảng đá to bằng mặt người rồi dùng sức ném ra.

    "Bịch!"

    Tảng đá to như vậy dưới sức mạnh nghìn cân của nó có tộc độ nhanh biết bao, lực lượng mạnh mẽ vô cùng, nháy mắt đập trúng đầu của Thanh Lân Ưng. Nhưng chỉ có đốm lửa văng khắp nơi, vang vang rung động, ánh sáng lạnh lấp lóe ở trên cái vẩy màu xanh như kim loại đó, không hề tổn hại gì, mà tảng đá thì lại vỡ nát, rơi ở trên đất.

    Cả bọn hít ngược một hơi lạnh, con hung cầm này mình đồng da sắt, quá mạnh mẽ rồi, thật khiến người ta rét lạnh trong lòng.

    "Phập."

    Nó cào vuốt một cái, nháy mắt đã từ cửa động cào xuống một tảng nham thạch nặng mấy trăm cân, dễ cứ như thể thiết câu sắc bén cào bùn.

    Đám nhóc nhìn mà trợn mắt há mồm, chẳng lẽ đến thạch động cũng không chịu được sao?

    "Răng rắc!"

    Tiếng nham thạch vỡ lại một lần nữa truyền tới, Thanh Lân Ưng vỗ cánh, như ánh đao quét ngang qua cắt nham thạch chia năm xẻ bảy, đá lớn ầm ầm lăn xuống, thân thể khổng lồ đó thật sự chui vào bên trong.

    "Quá đáng sợ, nó có thể xé nứt ngọn núi thấp này sao? Nếu thời gian dài không phải là thật sự có thể đánh vỡ thạch động, san bằng nơi đây ư?"

    Bì Hầu giương cung cài tên, đó là một cây cung cứng bằng sừng rồng, cái gọi là sừng rống đấy chính là cắt ra từ Long Giác Tượng. Bình thường cung này chỉ có người trưởng thành mới có thể kéo nổi, ở trong Thạch Thôn có thể xưng là nguyên liệu làm cung tốt nhất.

    "Vèo!"

    Một mũi tên nhanh chóng bay ra, thế mạnh lực nặng như thể sao băng.

    "Keng!"

    Thế nhưng khiến người ta giật mình chính là khi mũi tên trúng vào đầu của Thanh Lân Ưng chỉ tạo ra một tia lửa, khó mà xuyên thấu. Cung cứng và tên nhọn như thế này cũng không có hiệu quả.

    Mọi người trong lòng phát lạnh, bây giờ phải làm thế nào? Đến cung cứng cũng khó làm nó bị thương, trừ đây ra căn bản không thể tiếp cận để chiến đấu, bọn nó bị vây ở trong tuyệt cảnh rồi.

    "Để đấy đệ thử xem."

    Nhóc tỳ mượn một thanh thiết mâu từ trên người một đứa lớn, mâu nặng bốn năm chục cân. Nó chạy chậm một lúc rồi đột nhiên tăng tốc xông về phía cửa động, cuối cùng dồn sức ném thiết mâu đi, lập tức mâu giống như một tia chớp phá không, sắc bén bay đi.

    Thạch Hạo có thể nâng được đỉnh đồng nặng ngàn cân, khi toàn lực ném thiết mâu thì lực xuyên thấu đáng sợ kinh người, bay về phía mắt của Thanh Lân Ưng. Thiết mâu cắt ngang trời, phát ra tiếng xé gió, không khí bị dồn nén đều đang nổ vang theo đó.

    Thanh Lân Ưng vẫn luôn coi thường mà truy sát bọn nhóc, song lúc này trong mắt nó lại lần đầu tiên lộ ra vẻ kinh dị, nhanh chóng quay đầu đi, không dám để thiết mâu đâm trúng mắt.

    Một tiếng 'keng' lớn vang lên, thiết mâu cự lực kinh người, sau khi đập trúng đầu của Thanh Lân Ưng liền giống như hai tấm kim loại va vào nhau, đốm lửa văng khắp nơi, phát ra tiếng động vô cùng chói tai.

    Cuối cùng, thiết mâu rơi xuống dưới đất, nhưng ở khóe mắt con hung cầm này cũng đã bong mất một miếng vẩy đang lấp lóe hàn quang, một dòng máu tươi chảy ra, rất là dễ thấy.

    Một tiếng chim kêu cao vút vang lên, giống như sấm sét đánh trúng linh hồn người ta. Trước tiên là to lớn, sau đó lại biến thành sắc bén, giống như rồng gầm vô cùng khiếp người.

    Mấy đứa nhóc sợ hãi lùi lại, sau đó ngồi phịch xuống đất, vội vàng lấy hai tay bịt lại lỗ tai, nếu không màng nhĩ cũng có thể bị thủng.

    Con hung cầm này sơ sẩy bị thương, vì vậy mà phát điên, mắt ưng lạnh lẽo như ánh đao, gắt gao nhìn chằm chằm Tiểu Thạch Hạo. Móng vuốt của nó vung lên, điên cuồng cào xới tường trong thạch động, mạnh mẽ lách vào.

    Đá lăn khắp nơi, kích cỡ từ mấy chục cân đến hơn trăm cân, dưới đôi vuốt sắc đó giống như gỗ mục không chịu nổi một kích. Thạch động đang bị mở ra, Thanh Lân Ưng phẫn nộ kêu lên, tấn công vào bên trong.

    "Hỏng rồi, con chim lớn này phát điên rồi. Chúng ta lẽ nào đều sẽ bị nó dùng vuốt đè chết ở trong này?" Mấy đứa Bì Hầu đều khiếp vía, bọn nhóc đã hơi hối hận rồi, khó trách người lớn vẫn luôn không dám manh động, con hung cầm này quá đáng sợ.

    "Chỗ này rất gần với Thạch Thôn, tộc trưởng gia gia và mọi người nhất định sẽ nghe được động tĩnh mà đến cứu chúng ta." Tiểu Thạch Hạo nói.

    "Không sai, chúng ta dốc hết sức tấn công, chọc giận nó để nó làm ra động tĩnh lớn hơn nữa. Tộc trưởng nhất định sẽ phát giác được sớm thôi!" Thạch Đại Tráng mở miệng nói, cầm lên một tảng đá rồi dùng sức ném về phía con hung cầm.

    Tiếng chim kêu càng thêm khiếp người, chấn động khiến cho trong động cát bụi mù mịt, cơ thể khổng lồ giăng đầy vẩy đó từng bước từng bước áp sát, tức giận đào bới vách đá.

    Bọn nhóc dùng cung tên nhắm bắn, thiết mâu thì lại đưa hết cho Thạch Hạo, Nhị Mãnh và Thạch Đại Tráng ba đứa có sức lực mạnh nhất để chúng nó ném vào hai mắt Thanh Lân Ưng.

    Vùng núi rừng này đất đá sụp đổ, lá bay toán loạn, hung cầm vì tránh chỗ hiểm ở mắt mà lùi ra thạch động nhỏ hẹp mấy lần, triệt để san bằng vùng đất ở phụ cận.

    "Có chuyện gì vậy? Con Thanh Lân Ưng kia phát điên cái gì mà chạy tới gần thôn chúng ta giở trò thế này."

    Trong Thạch Thôn có người phát hiện ra sự khác thường, tỏ vẻ nghi hoặc, nhanh chóng sai người đi bẩm báo mấy vị tộc lão. Cả đám người đi tới một cái đài cao ở đầu thôn nhìn về khu vực đó.

    "Tộc trưởng, hôm nay cháu thấy bọn Nhị Mãnh, Đại Tráng và nhóc tỳ lén la lén lút tụ tập với nhau. Lẽ nào là bọn nó ra ngoài gây họa?" Một đứa trẻ mười bốn mười lăm tuổi lên tiếng, nói rằng mười mấy đứa nhóc đã mất tăm mất dạng rồi.

    "Bọn ranh con này!" Thạch Lâm Hổ vỗ đùi một cái, bỗng nhớ tới lúc họ nói chuyện về Thanh Lân Ưng thì mấy đứa Bì Hầu đều ở bên cạnh thò đầu ra nhìn.

    Tộc trưởng Thạch Vân Phong sau khi nghe liền biết rõ tình hình khẩn cấp, vô cùng quả quyết nói: "Mau đi lấy hai cái Tổ Khí lại đây, chúng ta cùng nhau đi!"

    Một nhóm đàn ông cường tráng nhất Thạch Thôn toàn bộ lên đường, vì đám nhỏ mà người nào cũng đỏ mắt. Không cần biết nó có phải là hậu duệ của Thái Cổ Ma Cầm hay không đều phải đi chiến đấu! Người thì cầm gậy nanh sói nặng mấy trăm cân, người thì lưng đeo một cái cung cao hơn cả mình, còn có người thì tay cầm kiếm bản rộng cao bằng nửa người, sát khí đằng đằng.

    "Yên tâm đi, bọn trẻ không có việc gì đâu. Con chim không lông kia dám làm dữ thì bọn ta nhất định sẽ băm vằm nó cho lợn ăn!" Những người này an ủi vợ mình, lớn tiếng quát, sau đó gầm gừ xông vào trong rừng.

    Đám thanh niên trai tráng này như một đàn thú quét qua, hung dữ mà tràn đầy khí thế. Ở rất xa đã bắt đầu bắn tên, mũi tên to lớn như lao, hơn nữa còn toàn là tên sắt, uy lực kinh người.

    "Keng", "Keng" . . .

    Hàng loạt mũi tên khổng lồ bắn ra, rất nhiều cây cối đều bị bắn gãy, ầm ầm rơi xuống. Đám trai tráng giống như một đám dã nhân to lớn đang hò hét mà đến, lớn tiếng quát mắng hung cầm.

    Thanh Lân Ưng sớm đã lùi ra khỏi cửa động, mắt lạnh như băng nhìn chằm chằm đám người thiện chiến này. Nó cũng chẳng sợ hãi bởi vì nó mới là người săn mồi thực lực mạnh nhất trong khu vực này. Chỉ cần không vào trong chỗ sâu nhất của dãy núi là nó có thể đi mọi nơi.

    Nó giương cánh một cái, cuồng phong gào thét, rất nhiều mũi tên và thiết mâu đang phi tới đều bị đánh bay, tiếng keng keng không dứt, đóm lửa bay khắp nơi. Sau đó nó ngẩng đầu kêu dài, trong mắt tràn ngập hung quang, vẫy cánh xông về phía mọi người.

    Thân thể dài bảy tám mét, hai cánh giương ra phải những mười lăm mét. Một con vật khổng lồ như thế này lao tới, thanh thế khiếp người, khiến cho lá úa cành gẫy nổ tan. Nó còn chưa tiếp cận, e rằng luồng không khí đã đủ khiến mặt người ta phát đau.

    "Tất cả tụ lại một chỗ phòng thủ. Lâm Hổ mau tế Tổ Khí!" Tộc trưởng Thạch Vân Phong nói.

    Chọi cứng với một con hậu duệ Ma Cầm kinh khủng như thế này khẳng định sẽ tổn thất cực lớn. Chỉ có cách dùng bảo khí gia truyền lâu đời ở trong thôn để chấn nhiếp mới có thể dọa nó chạy.

    "Con chim không lông kia, giỏi thì nhào vào chỗ tao đây này!" Thạch Lâm Hổ hét lớn, đứng ở trước nhất, ngẩng đầu nhìn con hung cầm đang lao đến đó. Cùng lúc này, hắn từ trong lòng lấy ra một cục xương thú, chắc là xương tay của hung thú.

    Mắt Thanh Lân Ưng co lại, giống như cảm ứng được gì đó. Nó dừng tấn công và nhìn chằm chằm vào cục xương thô đó, tỏ vẻ cảnh giác, cái mỏ màu đen dài hơn nửa mét của nó bỗng phát ra hào quang, một cái phù văn nổi lên và phát ra uy áp khủng khiếp.

    "Được đấy. Con Thanh Lân Ưng này quả nhiên bất phàm, trong cơ thề có ký hiệu của huyệt mạch truyền thừa, đại biểu cho một loại lực lượng mạnh mẽ." Tộc trưởng thán phục.

    "Hống!" Cùng lúc này, Thạch Lâm Hổ rống to một tiếng, hắn biết tình hình khẩn cấp, dùng hết sức thúc giục, tay trái phát sáng rồi nổi lên mấy cái cốt văn rực rỡ. Sau đó hắn bỗng đem cục xương tay thú đó ấn lên.

    "Ầm!"

    Một luồng hơi thở mạnh mẽ xông thẳng lên trời, giống như một cơn lốc cuồng bạo, như thể vua của vạn thú sống lại khiến cho con hung cầm ở trên không chấn động. Nó nhanh chóng bay lên trên để kéo dài một khoảng cách rất xa.

    Cánh tay trái của Thạch Lâm Hổ lấp lánh hào quang. Cục xương cánh tay của hung thú đó dung hợp vào tay của hắn, biến thành một bộ phận của cơ thể hắn, huyết nhục dung hòa, vô cùng thần bí.

    Hơn nữa hào quang ở cánh tai trái càng lúc càng mạnh, cuối cùng ngựng tụ thành một cái phù hiệu cổ xưa, giống như một con hung thú sắp từ trong cái phù văn đó nhảy ra.


    TTV Translate - Ứng dụng convert truyện trên mobile

    Lần sửa cuối bởi ryuken, ngày 26-08-2013 lúc 23:24.
    Hidden Content Già Thiên Thánh Địa - Hidden Content Tổ Xà Thần ThểHidden Content

    Đọc thì thank phát cho vừa lòng nhau

    ---QC---


  10. Bài viết được 518 thành viên cảm ơn::   [Hiện ra]
    *atula*,*B3*,1695,19trungtrung,A S U S,AkaiRyul,AndyHuang,anhlac,anhtac,anhtuanngoc,anhungcuabom,asokayoyo,asterix,atula,augustus,Back2vn,ball_fly103,banbetatca,belenba,bigbang0409,binhso1988,black11b4,blackrose650,BLMonday,bo17age,BOBVU73,boket,bomberman,bongmacodon,boybatri,boyvt_10,camdo3000,chicken_vn,chinhbeo,chipnho191,chubeo1979,client_ideas,colongus,concaosamac,conqueror74,cryhunter052,cucthitbo,Cuulong1505,cyon,dack00,daicathai,daichiton,daiphong7241,danieldangz,Darkpinces,denim2410,dhoang,Diego,diepnguyen,ditimbanchip,doanketcaca,doctruyenke,Ds Tung,dungt,evilsoul,FANKD,fishes8x,forever4th,ForLogin,froge123,gaquay,giang_04,haimuoi,hanoinho,Hỏa long,hellphoton,henrytr4n,heogay83,hieu12242,hieudtd,hieuhientran,hoalybaby,Hoàng Giang,HongQuyen,hotcream,hsp,htluu,iamvampire2009,Jake2K,jenkun,jmark,kẻ truy mộng,kenshuu,KhoaiLang,koolmaster,kungai,kurorolucifer01,Ky0Sir0,lalala2004,lamtrung34,langbavibo,Lào Phong,LãoLong,LightStar,lil_buddha,Litieuthanh,liutiu88,ll3lack0takl_lte,long17111995,longpt,lovefantansy,mactam,maiducs,maivu1233,makete,manhhuynhxd,manhktqd,mathagu,maybachpro,meotwo1989,meyuu,mickeyy353535,Milikan,minh5e,minhblack,minhphi,mluan91,mrcoipro1991,mrdjeu,mrkings9x,myancongchua,naginijeans,namliem,namphuongara,nangchieuduca,NgạoThiên,ngocnghechvn,ngongcuong2,ngugat,nguoi5doc,nguyenduy1k,nguyenlam_09,Nhat Chi Mai,nhatrangkhanhhoa,nhất giới,nhica,nhiduonggia,nhl,nsguyenan,o0oyukio0o,odin,odinnary89,ongnoibephuong,phainhau,pharaon_vn,phù thủy kem bông,phong1179,phongcmc,phuc_trinh,Qrays34,quanbk,raigonlk,raincloudOB,rett,rgv120,rod,roman_1509,ruouthit,saga13,sakai,sasuketaki02,satthudn1984,scmg,sgk_12m,SilverRiver,smallmummy,snoob,soccerrec28,soibac89,soldier301st,sondecuto,sonpham9999,sosos,soulcrys,sunshine,super4noob,Suriken,tadangha201990,taisaoth,tangko113,tantrinh,tayngang,teyu,tgtg,thaisalem,thaison1930,thanhvt,Thần Nam,thehien12391,theking1,thekingmuhn,Thiện Lương Ác Ma,Thien dao,thienhoa,thientrieuqn,thien_ha_khuyet,thoike123,thuvang,tientran81,tieuholao,tindt,TNguyenGia,toiyeuphonui,tomnhi,trai1986,tramvan,tranhoan06,trubatgioi_2000,truonglan76,ttibbti,ttn,TTTD100,TttittT,tuannam6688,Tuan_Anh,tuyendet,vietinus,vietmeocong,vinhmap,vivi0001,voccatymer,voma,voquan,vualuoi86,williamcan199x,xaharat,xuanhao,xuanlongdang,x_chien,yenoanh,yeuchuong,zeno22,Đào hoa sát kiếp,Độc Nhân,
Trang 2 của 198 Đầu tiênĐầu tiên 12341252102 ... CuốiCuối

Thông tin về chủ đề này

Users Browsing this Thread

Có 1 người đang xem chủ đề. (0 thành viên và 1 khách)

DMCA.com Protection Status