TTV Translate - Ứng dụng convert truyện trên mobile
Hướng dẫn đăng truyện trên website mới
Đăng ký convert hoặc Thông báo ngừng
Trang 2 của 165 Đầu tiênĐầu tiên 12341252102 ... CuốiCuối
Kết quả 6 đến 10 của 823

Chủ đề: [Sưu Tầm] Quốc Sắc Sinh Kiêu - Tác giả: Sa Mạc

  1. #6
    Hau Tin's Avatar
    Hau Tin Đang Ngoại tuyến Chia cách bình yên
    Lãng du đi vô định cánh chim trời...
    Ngân thủ phi vũ
    Ngày tham gia
    Jan 2013
    Bài viết
    3,235
    Xu
    4,000

    Mặc định

    Quyển 1: Vân Sơn ai không thấy quân


    Chương 5 : Huyết chiến đêm trăng


    Nguồn: Mê Truyện


    Nhị Hổ lấy một địch ba, tuy rằng chém bị thương một tên giặc cướp, nhưng gã cũng bị giặc cướp chém hai đao, trong đó một đao sau lưng thương thế khá nặng, máu tươi tràn ra, chẳng qua người này thực sự dũng mãnh, một cây đao cũng vung mạnh mẽ sinh phong, người đang ở hiểm cảnh mà không loạn, vừa thấy liền biết là hạng người trải qua chiến trận đã lâu.

    Hai bên kịch chiến say sưa, chợt nghe bên mép thuyền truyền đến động tĩnh, lập tức liền nghe được đầu thuyền kia truyền đến tiếng kinh hô:
    - Không tốt, giặc cướp lên tuyền, người mau tới… A… !
    Sau một tiếng hét thảm, liền không có âm thanh, nhưng đuôi thuyền rõ ràng truyền đến tiếng động hỗn loạn.

    Vệ Thiên Thanh bổ liền vài đao, mở ra một lỗ hổng, tới gần Nhị Hổ, lạnh lùng nói:
    - Nhị Hổ, giặc cướp lên thuyền, ngươi đi vào khoang thuyền, cùng Hắc Tử bảo vệ phu nhân, nơi này giao cho ta!
    Khi nói chuyện, gã lại liên tục vung đao, vót ngang chém dọc, muốn độc chiến đàn phỉ.

    Sở Hoan ngồi xổm bên người chèo thuyền cụt tay, vẫn không có bất cứ động tác gì, chỉ thờ ơ lạnh nhạt. Hắn nhìn xem rõ ràng, đám thổ phỉ này cũng không phải đám ô hợp bình thường, một đám đao pháp đều rất tốt, cũng may mắn Vệ Thiên Thanh người này võ nghệ cao cường, nếu công phu của gã yếu hơn một chút, sớm đã bị đám giặc cướp này bắt lại.

    Chỉ có điều giặc cướp lấy nhiều đánh ít, lại thủy chung không thể bắt Vệ Thiên Thanh, thậm chí có hai người bị Vệ Thiên Thanh gây thương tích, nôn nóng lên, có người liên tục quát mắng, nhưng Vệ Thiên Thanh càng đánh càng hăng, trong miệng cũng lớn tiếng trách mắng:
    - Giặc cướp ô hợp, hôm nay nhất định muốn giết hết các ngươi ở nơi này!
    Đao pháp của gã cũng không nhiều thay đổi, nhìn qua thậm chí vô cùng đơn giản, nhưng mỗi một đao chém ra đều vô cùng sắc bén, hơn nữa đều là thẳng tới yếu hại kẻ địch.

    Hai gã giặc cướp đã xoay người đi lên từ mép thuyền một bên khác, cũng là áo đen che mặt, vừa mới lên từ trong nước, trên người ẩm ướt, bọn họ lên thuyền đi thẳng qua khoang thuyền, Vệ Thiên Thanh ở đăng kia nhìn thấy, lại quát chói tai một tiếng, vung đao bức lui hai gã giặc cướp, lạnh lùng nói:
    - Nhị Hổ đi nhanh!

    Miệng vết thương trên lưng Nhị Hổ chảy máu ròng ròng, nhưng vẫn nổi giận gầm lên một tiếng, một đao bức lui kẻ thù trước người, cao giọng quát:
    - Thằng ranh con tới đây cho ông!
    Từ trong khe hở xông tới, tiến lên vài bước, giết thẳng tới hai gã giặc cướp chạy về phía khoang thuyền.

    Tên nữ trùm thổ phỉ mũi thuyền giặc vẫn lạnh lùng nhìn chăm chú, thấy bộ hạ của mình chậm chạp không thể đắc thủ, lại thấy được Vệ Thiên Thanh càng đánh càng hăng, đôi mắt trăng khuyết liền lộ ra thần sắc không nhẫn nại, rút đao trong tay, bỏ vỏ đao, nũng nịu quát lên:
    - Đều tránh ra!
    Trước chạy hai bước, chân phải điểm một cái, cả người nhảy qua nhẹ nhàng như con bướm, đứng trên mép thuyền, sau lại điểm hai chân, tay phải nắm đao, ở trên không bổ thẳng tới Vệ Thiên Thanh.

    Nữ trùm thổ phỉ xuất mã, vài tên giặc cướp vây công Vệ Thiên Thanh nhanh chóng tránh ra, Vệ Thiên Thanh cũng đã cảm giác được kình phong đánh tới, dưới chân hơi chuyển, đánh ngược một đao, một tiếng "keng" vang lên, hai cây đao chạm nhau, đốm lửa văng khắp nơi.

    Trước khi Vệ Thiên Thanh đánh ra một đao này, chỉ biết đối phương là kình địch, cho nên một đao ngược này dùng toàn lực, dùn bản lĩnh đao pháp vài chục năm của gã lại thêm dùng toàn lực, tự tin nếu đối phương cứng rắn va chạm với mình, tám chín phần mười đao đối phương phải rời tay, hơn nữa gã cũng nghe tới giọng nói trùm thổ phỉ, biết là nữ tử, lại cảm thấy đối phương tuyệt đối không thể nắm chặt đao.

    Nữ trùm thổ phỉ giết qua, với Vệ Thiên Thanh mà nói, đó là gãi đúng chỗ ngứa, trong lòng gã vốn nghĩ bắt trốm trước bắt vương, chỉ có điều không may bị đám phỉ cuốn lấy, không thoát thân được, lúc này nữ trùm thổ phỉ chủ động lại đây, đúng là tự chui đầu vào lưới.
    Nhưng ngoài dự kiến của Vệ Thiên Thanh chính là, tuy rằng nữ trùm thổ phỉ này cứng đối cứng tiếp một đao với Vệ Thiên Nhanh, nhưng đại đao trong tay nữ trùm thổ phỉ không những không rời tay, trái lại cực kỳ nối liền bổ ngang một đao tới.



    Nhị Hổ cuốn lấy hai gã giặc cướp, không để bọn chúng tiến vào trong khoang thuyền, nhưng sau khi nữ trùm thổ phỉ lên thuyền quấn lấy Vệ Thiên Thanh, bên ngoài ngoại trừ lưu lại hai gã thổ phỉ yểm hộ bên cạnh, năm sáu tên thổ phỉ còn lại hùng hổ giết quả, Nhị Hổ vốn bị thương, lúc này đối mặt bảy tám tên thổ phỉ, đó là tuyệt đối không thể chống đỡ, tuy rằng ra sức vật lộn, nhưng rất nhanh liền bị người dùng sống đao chém vào sau đầu, lúc này liền bị chém ngã xuống đất, bên cạnh lập tức có hai gã thổ phỉ tiến lên đè lại, cởi dây thừng gân trâu đã sớm chuẩn bị bên hông trói gã lại.

    Đám thổ phỉ còn lại cũng không nhìn Phan chủ thuyền xụy lơ trên mặt đất, thậm chí cũng không để ý tới Sở Hoan giống như tê năn mày, vọt vào trong khoang thuyền như lang như hổ, rất nhanh trong khoang thuyền truyền ra tiếng kinh hô, bên trong vô cùng náo loạn.

    Lập tức liền nghe được tiếng gầm lên truyền ra từ bên trong, Sở Hoan nhíu mày, bên trong truyền ra tiếng lưỡi mác, hắn liền biết Hắc Tử thủ bên trong đã giao thủ với đám thổ phỉ.

    Không thể phủ nhận, ba người Vệ Thiên Thanh quả thật dũng mãnh, nhưng đám thổ phỉ này chẳng những mỗi người dũng mãnh, hơn nữa người đông thế mạnh, tuy rằng hành khách trên thuyền nhiều, nhưng căn bản không có mấy người có gan ngẩng đầu vật lộn với đám giặc cướp này, dùng lòng mà nói, cho dù hành khách trên thuyền đến phấn khởi mà chiến, đối mặt với đám giặc cướp này, đó cũng nhất định không chiếm được tiện nghi.

    Vệ Thiên Thanh giao đấu với nữ trùm thổ phỉ hơn mười đao, sắc mặt ngày càng khó coi, công phu nữ trùm thổ phỉ này vượt xa dự đoán của gã, gã liên tục xuất ra hơn mười đao, đó đều là tinh túy đao công vài chục năm của gã, nhưng nữ trùm thổ phỉ này lại đều có thể tiếp được, thậm chí còn có thể vung đao phản kích, điều này khiến cho Vệ Thiên Thanh giật mình không nhỏ trong lòng, cũng cảm giác đám giặc cướp này cũng không phải đám ô hợp.

    Nữ trùm thổ phỉ kia chẳng những đao pháp rất cao, hơn nữa thân hình nhẹ nhàng, Sở Hoan đang thờ ơ lạnh nhạt một bên cũng âm thầm lấy làm kỳ, dựa theo lẽ thường, thân hình nữ trùm thổ phỉ kia thon thả lả lướt, kém qua xa so với thân thể khôi ngô cường tráng của Vệ Thiên Thanh, vừa nhìn qua, lực lượng của Vệ Thiên Thanh hiển nhiên là hơn xa nữ trùm thổ phỉ kia, nhưng thực sự giao thủ, dường như lực lượng của nữ trùm thổ phỉ lại không thua kém Vệ Thiên Thanh chút nào, hơn nữa thân pháp nhanh nhẹn linh hoạt, dường như Vệ Thiên Thanh hơi kém một chút.

    Hai gã giặc cướp nắm đao yểm hộ, dường như tràn đầy tin tưởng đối với nữ trùm thổ phỉ, chỉ ở bên xem, cũng không tiến lên, nhìn thần sắc của bọn họ, vẫn có vẻ rất thoải mái.

    Vệ Thiên Thanh càng đấu càng kinh ngạc, gã đã thoáng nhín qua Nhị Hổ bị thổ phỉ buộc chặt, lại nghe được tiếng kinh hô và đánh nhau truyền ra từ trong khoang thuyền, tuy rằng biết rõ đối chiến với cao thủ tuyệt đối không thể phân tâm, nhưng lúc này gã không thể không lo lắng tình hình trong khoang thuyền, trái lại nữ trùm thổ phỉ kia một lòng một dạ muốn bắt Vệ Thiên Thanh, đao sau quỷ diệu hơn đao trước, đao sau hung ác hơn đao trước.

    Sở Hoan ở bên nhìn thấy, sắc mặt đột nhiên trở nên lạnh lùng, nhìn đao pháp của nữ trùm thổ phỉ kia ngày càng cổ quái, dùng một âm thanh cực thấp thì thào tự nói:
    - Đây... không phải đao pháp Đại Tần... !

    Hắn còn đang nghi hoặc, ánh mắt lại nhìn thấy phía trên thuyền phỉ đột nhiên xuất hiện một người, người nọ không giống với các thổ phỉ, gồm cả nữ trùm thổ phỉ bên trong, đều là kình y màu đen trên người, lại che thêm khăn đen, nhưng người nọ xuất hiện trên thuyền phỉ lúc này, lại một thân xiêm y màu trắng bạc, dáng người cao ráo, tóc xõa phía sau, dùng một chiếc băng buộc chặt, trên mặt hắn, lại mang một chiếc mặt nạ ác quỷ bộ dáng dữ tợn, ánh trăng chiếu lên chiếc mặt nạ chế bằng đồng thau, phát ra ánh sáng yếu ớt, có vẻ quỷ dị khác thường.

    Người đeo mặt nạ lưng cõng hộp tên, tay nắm một chiếc trường cung, lúc này chậm rãi đi tới đầu thuyền phỉ, bình tĩnh tự nhiên, tuy rằng mặt nạ trên mặt hơi khiến người ta sợ hãi, nhưng dáng người đứng thẳng vô cùng tự nhiên phóng khoáng.

    Tuy rằng nữ trùm thổ phỉ đánh nhau sống chết với Vệ Thiên Thanh chiếm được thượng phong, nhưng muốn đánh bại Vệ Thiên Thanh trong khoảng khắc tuyệt đối không thể được, người đeo mặt nạ chậm rãi nâng trường cung trong tay, tay phải lấy ra một vũ tiên trong hộp tên phía sau, giương cung cài tên, nhắm thẳng hai người đang chiến đấu kịch liệt.

    Nữ trùm thổ phỉ thân hình nhẹ nhàng lay động, trong khi đánh nhau, cũng nhìn thấy người đeo mặt nạ giương cung cài tên, nũng nịu quát:
    - Không cần ngươi quan tâm, nếu ngươi dùng tên, ta sẽ giết ngươi!

    Người đeo mặt nạ kia hiển nhiên vô cùng kiêng kị đối với nữ trùm thổ phỉ, cung tên vốn kéo căng lại chậm rãi thả xuống.

    ...

    Bỗng nghe một tiếng “phanh” vang lên, một người bay ra từ trong khoang thuyền, đúng là một gã thổ phỉ, từ trán đến cổ có một vết đao thật sâu, máu thịt mơ hồ, thậm chí xương trắng cũng như ẩn như hiện ở miệng vết thương, quả nhiên là vô cùng thê thảm, người này dường như bị người bên trong chém trúng một đao sau đó đá ra ngoài, nện thật mạnh trên boong tầu, giãy dụa hai cái, trong lúc nhất thời không đứng dậy được.

    Hai gã thổ phỉ bên cạnh nữ trùm thổ phỉ thấy vậy, đều chấn động, một người bước nhanh tới, lấy thuốc trị thương vội vàng chữa trị cho thổ phỉ bị thương, mà tiếng quát mắng trong khoang thuyền càng thêm thô lỗ, rất nhanh nghe bên trong có người kêu lớn:
    - Chém trúng đùi hắn, mọi người cùng tiến lên, giết tên tạp chủng này!

    Trong lòng Vệ Thiên Thanh biết trong khoang thuyền không ổn, liên tục xuất ra ba đao, bức nữ trùm thổ phỉ lui hai bước, rống giận xoay người vọt vào trong khoang thuyền, vừa mới vọt tới trước cửa khoang thuyền, chợt thấy một người bay tới từ bên trong, Vệ Thiên Thanh vung đao muốn chém, nhưng dưới ánh trăng, nháy mắt liền nhìn ra người bay từ bên trong ra chính là Hắc Tử thủ ở bên trong, thu đao vươn tay, đón lấy Hắc Tử, chỉ thấy toàn thân Hắc Tử máu chảy đầm đìa, trên người đã trúng không dưới mười vết đao, có mấy vết đao đều ở chỗ yếu hại, đã hấp hối.
    Vệ Thiên Thanh bi phẫn đan xen, gã một tay ôm Hắc Tử, một tay nắm đao, ba bốn người lại nhảy ra từ trong khoang thuyền, vây quanh Vệ Thiên Thanh lại, trên mặt mỗi người đều có một vết máu, lại không biết là máu của bọn chúng hay là máu của Hắc Tử.

    Vệ Thiên Thanh giận dữ mà cười, xoay người nâng đao, mũi đao chỉ về phía nữ trùm thổ phỉ, lạnh lùng nói:
    - Các ngươi rốt cuộc là ai?

    Trong đôi mắt nữ trùm thổ phỉ tràn đầy lạnh lẽo, cười lạnh nói:
    - Cướp của người giàu chia cho người nghèo!

    - Thối lắm!
    Vệ Thiên Thanh cả giận nói:
    - Coi Vệ Thiên Thanh ta là người mù sao? Trên thuyền này có thể có bao nhiêu tiền, phải nhọc các người động nhiều người như vậy? Tối nay các ngươi mai phục tại đây, là sớm có kế hoạch, các ngươi rốt cuộc toan tính cái gì?

    Nữ trùm thổ phỉ thản nhiên nói:
    - Nếu ngươi là Vệ Thiên Thanh, vậy thì không có sai lầm rồi!
    Lúc nàng đi lại, vòng eo mảnh mai lắc nhẹ, đi đến bên người Nhị Hổ bị buộc chặt sau khi hôn mê, nâng một chân, giẫm lên đầu Nhị Hổ, cặp mắt trăng khuyết nhìn chằm chằm Vệ Thiên Thanh, lạnh lùng nói:
    - Nếu ngươi còn muốn đánh, bản cô nương vui lòng phụng bồi, nếu không thì ném đao trong tay xuống, tránh cho tự rước lấy nhục!

    Vệ Thiên Thanh cuồng loạn cười:
    - Xem ra ngươi biết tên Vệ Thiên Thanh ta. Rất tốt, nếu biết tên ta, ngươi nên biết, Vệ Thiên Thanh ta nửa đời người đều sống trên đao, còn chưa bao giờ buông đao trong tay!

    TTV Translate - Ứng dụng convert truyện trên mobile

    Lần sửa cuối bởi Hau Tin, ngày 23-08-2013 lúc 20:57.
    ---QC---
    The Eyes Of Sorrow


  2. Bài viết được 11 thành viên cảm ơn::   [Hiện ra]
    Cáo Biết Bay,hungp234,Kingnothing,leecong,Mr.Lookluck,
  3. #7
    Hau Tin's Avatar
    Hau Tin Đang Ngoại tuyến Chia cách bình yên
    Lãng du đi vô định cánh chim trời...
    Ngân thủ phi vũ
    Ngày tham gia
    Jan 2013
    Bài viết
    3,235
    Xu
    4,000

    Mặc định

    Quyển 1: Vân Sơn ai không thấy quân


    Chương 6 : Rơi xuống sông


    Nguồn: Mê Truyện


    Vệ Thiên Thanh vừa mới dứt lời, chợt nghe từ trong khoang thuyền vọng ta tiếng thét chói tai của nữ nhân, giọng thất thanh:
    - Các ngươi làm cái gì? Mau thả ta ra. Các ngươi cũng biết ta là ai? Thật to gan… các ngươi… Vệ Thiên Thanh, ngươi ở đâu?

    Nghe thấy tiếng nói, Vệ Thiên Thanh sắc mặt đại biến, gã quay đầu lại, thì thấy ba tên thổ phỉ kéo một mỹ phụ từ bên trong khoang thuyền đi ra. Trong đó có một gã thổ phỉ dí đao vào bên hông mỹ phụ. Mỹ phụ kia mặt không còn chút máu, gương mặt quyến rũ lúc này sợ đến xanh mét.

    Mỹ phụ kia nhìn thấy Vệ Thiện Thanh, run giọng nói:
    - Họ… họ.. là ai… bọn họ… muốn cái gì?

    Vệ Thiên Thanh chuyển ánh mắt về phía nữ trùm thổ phỉ, kiềm chế cơn giận, cười lạnh nói:
    - Đây là thủ đoạn của các ngươi? Cũng không tránh khỏi quá mức vô sỉ. Ngươi nếu như có gan, thì hãy cũng ta đơn đả độc đấu, nếu thật sự có thể thắng ta, ta chết trong tay các ngươi ta cũng yên tâm.

    Nữ trùm thổ phỉ vẫn chưa kịp nói chuyện, liền nghe một thanh âm rống lên:
    - Vô sỉ? Ha hả, so với sự hai mặt của các ngươi, tay của chúng ta còn quá sạch sẽ. Các ngươi là đồ tay sai, có tư cách gì mà mắng chúng ta là vô sỉ?
    Cùng với giọng nói, gã cầm cung đeo mặt nạ từ bên mép thuyền nhảy vọt tới, chậm rãi đi về hướng mỹ phụ.

    Mỹ phụ bị khống chế, Vệ Thiên Thanh ném chuột sợ vỡ lọ, trong lúc đó cũng không biết phải làm thế nào.

    Mỹ phụ nhìn thấy gã đeo mặt nạ dữ tợn, lại càng sợ, vốn định lùi về phía sau nhưng lưỡi đao lạnh ngắt đã dí vào bên hông, nên không thể lùi lại dù chỉ một bước.

    Gã đeo mặt nạ đi đến trước mắt mỹ phụ, đôi mắt lộ ra qua lỗ hổng nhìn chằm chằm vào mỹ phụ, cuối cùng thản nhiên cười:
    - Kiều Minh Đường là gì của ngươi?

    Thân hình mềm mại của mỹ phụ phát run, cắn môi, rốt cuộc nói:
    - Đó là… đó là lão già nhà ta.

    - Ngươi là phu nhân của hắn?

    - Phải!

    - Thế thì được rồi.
    Người đeo mặt nạ thản nhiên cười:
    - Trói bà ta lại!

    Vệ Thiên Thanh lớn tiếng quát:
    - Các ngươi nếu đã biết thân phận của phu nhân ta, nên hiểu làm như vậy hậu quả sẽ như thế nào? Việc này một khi đại bại, cho dù các ngươi chạy đến chân trời góc bể cũng chết không có chỗ chôn.

    - Chết không có chỗ chôn?
    Người đeo mặt nạ cười ha hả:
    - Vệ Thiên Thanh, ngươi cũng biết, hiện tại chúng ta mới là người khiến ngươi chết không có chỗ chôn.

    Nữ trùm thổ phỉ cũng lên tiếng:
    - Không cần nhiều lời vô nghĩa, đem người về!
    Liếc mắt nhìn Vệ Thiên Thanh một cái, bước lên, dí đao lên cổ họng mỹ phụ, mỹ phụ cả kinh thét lên chói tai. Nữ trùm thổ phỉ lạnh lùng nói:
    - Vệ Thiên Thanh, ta đếm đến ba tiếng, ngươi nếu còn không buông đao, ta sẽ cắt đứt yết hầu của bà ta.

    Vệ Thiên Thanh nghiến răng nghiến lợi, trên mặt tràn đầy vẻ phẫn nộ. Nữ trùm thổ phỉ bắt đầu đếm:
    - Một… hai…

    Vệ Thiên Thanh thở dài một tiếng, buông đao, vẻ mặt bất đắc dĩ.

    Người đeo mặt nạ cười ha hả:
    - Kẻ thức thời mới là trang tuấn kiệt. Vệ Thiên Thanh, năm đó ngươi cũng được cho là nhân vật số 1, sau lại cúi người làm tay sai của triều đình, đó là thức thời. Hôm nay phải buông đao, cũng là thức thời, ha hả, trách không được ngươi sống đến tận ngày hôm nay, quả nhiên là không đơn giản.
    Rồi gằn giọng:
    - Trói lại hết cho ta!

    Vài tên thổ phỉ lập tức đi lên, hạ gục Vệ Thiên Thanh và Hắc Tử, lấy dây trâu trói chặt tay hai người lại. Vệ Thiên Thanh vẻ mặt giận dữ nhưng nhìn mỹ phụ bị nữ trùm thổ phỉ khống chế cũng đành cắn răng thúc thủ.

    Nữ trùm thổ phỉ nhìn Vệ Thiên Thanh bị trói, mới thu hồi đao, rồi quay người nhìn Sở Hoan đang đứng bên cạnh mép thuyền, ánh mắt thản nhiên vô cùng, giọng cực lạnh nói:
    - Đem bà ta và Vệ Thiên Thanh đi.

    Lập tức có tên phỉ hỏi:
    - Những người trong khoang thuyền làm sao bây giờ?

    Nữ trùm thổ phỉ nói:
    - Không cần làm hại người vô tội.

    Gã đeo mặt nạ nâng tay lên ngăn cản:
    - Đợi đã.
    Nhìn về phía nữ trùm thổ phỉ:
    - Bên trong khoang thuyền, phần nhiều là thương nhân giàu có, sao có thể bỏ qua? Chúng ta đang cần bạc, bắt bọn họ mang theo, báo người nhà đến chuộc.

    Nữ trùm thổ phỉ lạnh lùng nhìn gã đeo mặt nạ, cũng không nói lại.

    Người đeo mặt nạ thấy nữ trùm không có ý kiến khác, vung tay lên, trầm giọng quát:
    - Bắt hết bọn người trong khoang ra cho ta.
    Lúc này có vài tên phỉ vào trong khoang thuyền, trong khoang thuyền lúc này bắt đầu náo loạn.

    Sở Hoan thấy thế, cầm cái bọc đang định đứng dậy, đã thấy nữ trùm thổ phỉ bước nhanh tới, hỏi:
    - Cái bọc của ngươi đựng cái gì?

    Cái bọc của Sở Hoan thoạt nhìn tuy rằng đã cũ, hơn nữa còn dính đầy bùn đất, nhưng lại có vẻ căng phồng, nữ trùm thổ phỉ nhìn chằm chằm vào cái bọc, đôi mắt tỏ ra nghi hoặc.

    Sở Hoan đứng lên, dựa vào mép thuyền, nhếch miệng cười:
    - Không có gì, các người bận tâm làm gì.

    Nữ trùm thổ phỉ vươn một bàn tay ra, cười lạnh:
    - Đưa ta xem.

    Mới vừa rồi Sở Hoan băng bó cho người bị thương dĩ nhiên là nữ trùm đã thấy, tuy rằng không dồn sự chú ý vào Sở Hoan nhưng sự thành thục khi băng bó vết thương của hắn vẫn khiến nữ trùm sinh nghi. Lúc này đối thủ có vẻ úp mở về cái bọc lai càng để ý.

    Sở Hoan lắc đầu, lại nhếch miệng cười.

    Nữ trùm thổ phỉ tỏ ra tức giận, đưa tay ra giật lấy, vừa nhanh vừa đột ngột, Sở Hoan lúc này dựa vào mép thuyền, đã không thể lùi, trong chớp mắt, tay của nữ trùm đã chạm vào cái bọc.

    Đúng vào lúc này, trong đôi mắt Sở Hoan lộ ra vẻ giảo hoạt, tay trái hắn nắm chặt cái bọc, tay phải trong nháy mắt đưa ra nhắm thẳng cổ tay nữ trùm, giọng có vẻ như kinh hoảng:
    - Cái này là của ta, ngươi không thể cướp nó.

    Nữ trùm thổ phỉ hiển nhiên không thể ngờ Sở Hoan ra tay nhanh như vậy, thậm chí căn bản không thể ngờ trong hoàn cảnh như vậy mà Sở Hoan dám ra tay. Nàng vội vàng buông cái bọc, định dùng tay khống chế kinh mạch của Sở Hoan, nhưng Sở Hoan tốc độ nằm ngoài dự đoán của nàng, bàn tay nàng vừa đưa ra, tay Sở Hoan đã nắm được cổ tay nàng.

    Nữ trùm thổ phỉ giật mình, không kịp nghĩ nhiều, đã cảm thấy từ cánh tay như bị một lực hút mạnh hút lại.

    Trùm thổ phỉ hiển nhiên cũng không phải loại tầm thường, tuy rằng có biến cố, nhưng tay phải của nàng đã nâng lên, nhằm thẳng vào cánh tay của Sở Hoan chém xuống.

    Nàng nghĩ Sở Hoan nếu muốn bảo vệ cánh tay chắc chắn sẽ buông tay nàng ra, có ai ngờ Sở Hoan đã kêu lên:
    - Nữ Đại vương, ta không biết bơi… Ngươi…
    Giọng hắn tràn đầy vẻ hoảng hốt, mà cả người đã xoay qua mép thuyền rơi xuống sông, tay vẫn không rời tay nữ trùm. Nữ trùm thổi phỉ đại đao không đánh trúng, còn cảm thấy cổ tay như có một sức nặng khổng lồ, cả người không ngờ bị Sở Hoan kéo đi, cũng rơi xuống sông theo hắn.

    Đám thổ phỉ trên boong thuyền ngơ ngác nhìn nhau, trên thực tế đám người này còn chưa hiểu đã xảy ra chuyện gì. Sở Hoan và nữ trùm rơi xuống nước trong nháy mắt, những người này dĩ nhiên đoán là Sở Hoan bị thủ lĩnh đánh hạ, nhưng cũng không thể hiểu vì sao nàng ta cũng rơi xuống sông.

    Hơn nữa, Sở Hoan vừa rồi liên tục kêu hoảng hai tiếng, những người này tất nhiên không thể tưởng được thủ lĩnh của mình lại bị Sở Hoan kéo xuống sông.





    Bùm một tiếng, trên mặt sông nước bắn tung tóe, Sở Hoan và nữ thổ phỉ chìm vào trong nước, cuối mùa thu, nước sông rất lạnh, Sở Hoan trong nháy mắt cảm thấy toàn thân toàn lỗ chân lông như có hàn khí xâm nhập vào.

    Sở Hoan mới vừa rồi chậm chạp không động thủ, dĩ nhiên không phải sợ chết, mà suy nghĩ giống như Vệ Thiên Thanh, đám thổ phỉ người đông thế mạnh, đánh bừa tuyệt đối không được, chỉ có một khả năng là tìm cách bắt thủ lĩnh, khiến cho đối phương ném chuột sợ vỡ lọ, không dám làm càn.

    Hắn luôn chờ cơ hội, khi thời cơ chưa đến, không nắm chắc phần thắng, hắn tuyệt đối không hành động thiếu suy nghĩ.

    Hắn vừa rồi đến băng bó vết thương cho gã thủy thủ kia, hiển nhiên là muốn cứu người nhưng cũng cố ý thể hiện kỹ xảo trị thương khiến nữ thổ phỉ phải chú ý đến.

    Một tên ăn mày quần áo mục nát lại có kỹ xảo trị thương? Hơn nữa, đối mặt hiểm cảnh không hề sợ hãi, điều này dĩ nhiên là khiến người ta không thể không chú ý tới.

    Chỉ cần khiến cho nữ trùm thổ phỉ chú ý đến, cũng sẽ có cơ hội tiếp cận nàng ta. Sau đó tìm cơ hội xuất thủ. Tuy rằng Sở Hoan không có nắm chắc phần thắng, nhưng đây là thời khắc hắn nghĩ là tốt nhất.

    Sự việc phát triển, cơ hội cũng đến, nữ thổ phỉ quả nhiên đúng là chú ý đến Sở Hoan, thậm chí còn đi đến gần hắn, mà Sở Hoan đứng cạnh mép thuyền, mục đích chính là muốn kéo cả nàng ta xuống sông.

    Mới vừa rồi, nữ trùm thổ phỉ và Vệ Thiên Thanh xuất chiêu, Sở Hoan hiển nhiên hiểu võ công nàng ta cực cao, hơn nữa, đầu thuyền đứng đầy thổ phỉ, nếu giao thủ đầu thuyền không thể trong khoảng thời gian ngắn khống chế thủ lĩnh, nếu cả đám xông lên, Sở Hoan chắc chắn không phải là địch thủ. Hắn tính toán, chỉ còn cách xuống sông, Sở Hoan mới có khả năng khống chế được nàng.



    Rơi xuống nước, nữ thổ phỉ hiển nhiên là vừa sợ vừa giận. Sở Hoan nắm chặt cổ tay nàng, căn bản không thể giãy ra, tay phải huy đao định chém, nhưng dưới nước lực cản rất lớn, đại đao chắc chắn sẽ không thể sắc bén bằng ở trên bờ được.

    Nữ trùm thổ phỉ đao pháp quỷ dị, công phu nhất chính là xuất chiêu cực nhanh, khiến đối phương chưa kịp kinh ngạc đao đã tới bên người. Nếu không thi triển được ưu thế tốc độ, đao pháp cho dù quỷ dị cũng khó có thể đả thương địch thủ.

    Lúc này nữ trùm thổ phỉ chính là đang rơi vào tình cảnh như vậy, muốn dùng đao chém đứt cánh tay phải của Sở Hoan để thoát ra, nhưng lực cản của nước khiến đao không thể xuất chiêu nhanh mạnh được. Sở Hoan cũng biết đao pháp của nàng rất lợi hại, nên không dám giằng co lâu.

    Sở Hoan ngay từ đầu vốn tưởng nữ trùm thổ phỉ nếu có thể cầm đầu đám hải tặc, chắc chắn bơi lội rất giỏi, nhưng lúc này đã cảm giác, kỹ năng bơi của nàng kém xa mình.

    Sở Hoan ở trong nước chẳng khác nào là cá, vô cùng linh hoạt, rất nhanh đã khống chế nữ trùm thổ phỉ từ phía sau, đúng là đã kẹp chặt hai cánh tay của nàng. Nữ thổ phỉ giãy dụa kịch liệt, nhưng khí lực Sở Hoan cũng không nhỏ, nắm chặt tay cô, không buông ra.

    Cánh tay hắn đè trước ngực nàng, cảm thấy bộ ngực kia thật vô cùng rắn chắc, khi nữ thổ phỉ giãy dụa, bộ ngực mềm mại cọ xát mạnh vào tay hắn, đầy đặn dị thường.

    TTV Translate - Ứng dụng convert truyện trên mobile

    Lần sửa cuối bởi Hau Tin, ngày 23-08-2013 lúc 20:57.
    The Eyes Of Sorrow

  4. Bài viết được 11 thành viên cảm ơn::   [Hiện ra]
    Cáo Biết Bay,hungp234,Kingnothing,leecong,Mr.Lookluck,
  5. #8
    Hau Tin's Avatar
    Hau Tin Đang Ngoại tuyến Chia cách bình yên
    Lãng du đi vô định cánh chim trời...
    Ngân thủ phi vũ
    Ngày tham gia
    Jan 2013
    Bài viết
    3,235
    Xu
    4,000

    Mặc định

    Quyển 1: Vân Sơn ai không thấy quân


    Chương 7 : Đời người như chỉ mới gặp


    Nguồn: Mê Truyện


    Trên boong tàu, mọi người trong khoang thuyền đang từng người một đi ra từ bên trong, sau khi nữ trùm thổ phỉ rơi xuống nước, người đeo mặt nạ và hai gã thổ phỉ đầu tiên sợ run một chút, lập tức chạy với tới cạnh mép thuyền, dưới ánh trăng, chỉ thấy được bọt nước lăn tăn dưới mặt sông, hai người rơi xuống nước đều chìm bên dưới, trong khoảng thời gian ngắn lại nhìn không thấy tình huống phía dưới đến tột cùng là như thế nào.

    Trong đôi mắt người đeo mặt nạ lúc này đã lộ ra một chút lo lắng, tay trái nắm chặt trường cung, xoay người kêu lên:
    - Hai người quen thuộc bơi lội mau tới, đi xuống mang tên ăn mày kia lên… !
    Gã gọi người khác, bản thân mình lại không nhảy xuống, dường như gã cũng không quen bơi lội.

    Gã ra lệnh một tiếng, hai người liền nhanh chóng đi lên từ phía sau, không nói hai lời, liền treo lên mép thuyền nhảy xuống.

    Lúc này khí lực trên cánh tay Sở Hoan càng lúc càng lớn, hắn tự nhiên không có tâm tình thật sự thưởng thức bộ ngực săn chắc và co dãn của nữ trùm thổ phỉ, chỉ muốn dùng lực lượng trên cánh tay mình đè nữ trùm thổ phỉ xuống, khiến nàng thở không nổi.

    Chỉ cần hô hấp của nữ trùm thổ phỉ này bị ngưng lại, trong thời gian ngắn ngủi tuy rằng sẽ không chết, nhưng lại có thể tiến vào trạng thái hôn mê.

    Nữ trùm thổ phì liệu mạng giãy dụa bằng khí lực toàn thân, khí lực của nàng cũng không nhỏ, Sở Hoan biết thủ đoạn của cô gái này vô cùng cao, nếu thật sự bị nàng giãy ra, bản thân mình quả thật chưa chắc có thể bắt nàng, toàn thân dính sát vào cùng một chỗ với nữ trùm thổ phỉ, nhưng hai người lại ở vào thời khắc tranh chấp sống chết.

    Thân trên của nữ trùm thổ phỉ bị khống chế, nhưng đôi chân thon dài rắn chắc phía dưới lại liều mạng đá về phía sau, chỉ có điều lực cản trong nước quá lớn, mặc dù chân nàng hơi có lực đạo, nhưng đá vào người Sở Hoan, giống như gãi ngứa căn bản không có bất luận tổn thương gì. Chẳng qua trong khi hai chân nàng đá loạn, chiếc mông tròn xoe khá vểnh kia vặn vẹo, hoàn toàn ma sát vào bụng Sở Hoan, tuy rằng nước sông mùa thu hơi rét lạnh, nhưng thân thể hai người dán cùng một chỗ, lại vô cùng ấm áp, cặp mông kia đang liều mạng vặn vẹo, nhưng cũng khiến trái tim Sở Hoan đập gia tốc trong khi vật lộn.

    Nữ trùm thổ phỉ cuối cùng khó có thể giãy ra, hơn nửa bị Sở Hoan đè xuống, ngực quả thật bị đè nén không chịu nổi, thật sự khó thở, trong khi giãy dụa, khăn đen che mặt của nàng đã lỏng lẻo, thậm chí khăn đen trên đầu cũng đã tán loán, mơ hồ lộ ra mái tóc đen thui bên trong.

    Sở Hoan biết đám phỉ trên thuyền rất nhanh sẽ xuống nước, trước khi bọn họ tới đây, phải khống chế được nữ trùm thổ phỉ, cho nên tay không hề lưu lại khí lực.

    Cảm thấy cánh tay đau nhức một hồi, Sở Hoan nhe răng, là nữ trùm thổ phỉ rơi vào đường cùng, không ngờ cúi đầu, cắn một ngụm vào cánh tay Sở Hoan.

    Tuy rằng ý chí của Sở Hoan cực kỳ cứng cỏi, nhưng dù sao cũng là thân xác máu thịt, nữ trùm thổ phỉ này cắn một ngụm, là liều mạng dùng tất cả khí lực, răng nanh cắm sâu vào trong thịt cánh tay Sở Hoan, Sở Hoan nhất thời ăn đau, cũng thật không ngờ nữ trùm thổ phỉ lại dùng chiêu thức ấy, cánh tay đau đớn cũng không tự chủ được khẽ buông lỏng.

    Nữ trùm thổ phỉ thấy chiêu này hữu hiệu, liền không buông miệng, khuỷu tay phải nắm đau đánh ra sau, Sở Hoan đau đớn trong lòng biết không ổn, cảm thấy được bọt nước phía trước lăn tăn, mờ hồ thấy được hai gã thổ phỉ bơi lội tới bên này, trong lòng thầm khen nữ tử này quả nhiên không phải bình thường, cũng biết rằng tính toán của mình sợ rằng phải thất bại.

    Hắn biết rõ nếu không rút cánh tay ra, nữ tử này tám chín phần mười sẽ cắn ra một miếng thịt từ trên cánh tay mình, rút mạnh cánh tay phải ra, nữ trùm thổ phỉ này buông lỏng răng nanh, Sở Hoan rút cánh tay ra, lúc trải quả ngực nữ trùm thổ phỉ kia, nhất thời buồn bực, dĩ nhiên kéo lấy một vạt áo, mạnh mẽ lôi lại.

    Nữ trùm thổ phỉ hơi thở vừa thông, cánh tay Sở Hoan buông ra, nàng biết đây là cơ hội tốt nhất, một chân rắn chắc quệt ra sau, quệt vào ngực Sở Hoan, tuy rằng không tới mức tổn thương Sở Hoan, nhưng nàng cũng đã mượn lực kéo giãn khoảng cách với Sở Hoan, hơi thở không đủ khiến nàng cũng không kịp đi đối phó Sở Hoan, nhanh chóng nổi lên mặt nước tìm không khí hô hấp.

    Sở Hoan xé vạt áo kia, cũng không biết là nơi nào, chỉ cảm thấy vô cùng mềm nhẵn, dường như là tơ gấm dệt thành, hiển nhiên không phải kình y màu đen mặc bên ngoài, liền ném xuống ,nhưng lại cảm thấy trong tay hơi cứng rắn, dường như có một hòn đó nhỏ, trong lòng kỳ quái, đưa vạt áo kia đến trước mắt, mơ hồ thấy một mảnh đen tuyền, bên trong kẹp một đồ vật, sờ soạn lấy đồ vật này ra khỏi vạt áo, vào tay vô cùng ấm áp, mềm mại vô cùng, bóng loáng dị thường, hiển nhiên là một vật nữ trùm thổ phỉ kia mang trên người.

    Hai gã thổ phỉ bên kia đã đến, Sở Hoan cũng không kịp nghĩ nhiều, ném vạt áo kia ra, cũng nhét khối đá cứng rắn lại ấm áp vào hông mình.

    Nữ trùm thổ phỉ trồi lên mặt nước, ánh mắt lo lắng khẩn trương của người đeo mặt nạ bên mép thuyền lúc này mới thoải mái xuống, gã vốn định nâng tay gọi một tiếng, nhưng nhất thời nhìn thấy một cảnh tượng quỉ dị, trong nhất thời ngây ra như phỗng, tay nâng lên một nửa, rốt cuộc không nâng nổi nữa, cả người cứng đờ giống như tảng đá, đôi mắt cũng đăm đăm.

    Dưới ánh trăng thanh u, nữ trùm thô phỉ trồi lên mặt nước, mái tóc xõa ra, đang tham lam mà hít không khí trên mặt sông. Chỉ có điều ánh trăng chiếu rọi xuống, xiêm y trước ngực nữ trùm thổ phỉ rộng mở ra, ánh trăng chiếu vào một mảnh trắng bóng, tuy rằng cũng không có lộ ra toàn bộ, nhưng tảng da thịt trắng nõn dưới ánh trăng cũng cực kỳ chói mắt.

    Càng quỷ dị chính là, nữ trùm thổ phỉ kia hiển nhiên trong khoảng thời gian ngắn cũng không nhận thấy buộc ngực của mình bị Sở Hoan kéo xuống, lúc này vạt áo ngực mở rộng cảnh xuân lọt ra ngoài, nàng suýt nghẹn dưới nước, lúc này chỉ hít thở không khí khôi phục khí lực.

    Mặc dù có chút khoảng cách, hơn nữa dưới bóng đêm xem không phân biệt được rõ ràng, nhưng một mảnh trắng bóng kia vẫn rơi vào mắt người đeo mặt nạ.

    Một cơn gió thổi qua, nữ trùm thổ phỉ mơ hồ cảm giác ngực lạnh lẽo, không kìm nổi dùng tay kéo xiêm y, cái kéo này lập tức cảm thấy hơi không thích hợp, cúi đầu lập tức nhìn thấy ngực mình lộ ra, bộ ngực sữa đầy đặn cao ngất bên trái tràn ra hơn nửa từ trong vạt áo, chấn kinh này cũng không phải nhỏ, không kìm nổi kêu "A" một tiếng, vội vàng cài lại vạt áo, lập tức nghiến chặt hàm răng, nghĩ tới việc dưới nước vừa rồi, nhớ tới đây là việc tốt Sở Hoan làm, nổi giận căm giọng nói:
    - Ta muốn giết ngươi!
    Một lần nữa nàng chìm vào đáy nước, đi tìm Sở Hoan.

    Lúc này Sở Hoan ở trong đáy nước, hắn tinh thông phương pháp thở dưới nước, cho dù một lát không trồi lên mặt nước để thở cũng không sao, nhìn thấy tính toán không chế nữ trùm thổ phỉ thất bại, liền muốn nhân cơ hội lặn xuống nước rời khỏi nơi này, dù sao trên thuyền rất nhiều thổ phỉ, hơn nữa đám thổ phỉ đã không chế toàn bộ thuyền khách, bản thân mình có mọc ra ba đầu sáu tay, cũng không phải địch thủ của đám thổ phỉ này.

    Kỹ năng bơi lội của hắn rât stốt, chỉ tiếc hai gã thổ phỉ xuống nước cũng là hạng người kỹ năng bơi lội tốt, cánh tay trái của Sở Hoan còn cầm bao xám của mình, hơi nặng tốc độ tự nhiên không so được hai gã thổ phỉ chỉ cắm dao găm đi tới, rất nhanh liền bị hai người này cuốn lấy, ba người giằng co dưới nước. Hai gã thổ phi kia vô cùng tàn nhẫn, dao găm đâm thẳng người Sở Hoan, cũng may mắn kỹ năng bơi của Sở Hoan không kém, nếu không nhất định sẽ chết dưới dao găm của thổ phỉ.

    Đang khi giằng co, nữ trùm thổ phỉ đã qua, cánh tay phải của Sở Hoan bị nữ trùm thổ phỉ cắn thương, máu tươi tràn ra xen vào trong nước, lúc này ba người giáp công, Sở Hoan lại chỉ có thể một tay đối phó, trong lòng âm thầm kêu khổ.

    Nữ trùm thổ phỉ bơi tới, ở dưới nước phất tay, ra hiệu hai gã thổ phỉ tạm thời tránh ra, bản thân mình cũng bơi tới, đại đao trong tay nhắm thẳng Sở Hoan đâm tới. Sở Hoan tránh qua, nữ trùm thổ phỉ cũng lấy tay bắt được áo Sở Hoan, Sở Hoan cũng không phản kháng, tùy nàng bắt lấy, mà đại đao nữ tử này lại hướng tới Sở Hoan, Sở Hoan đang muốn né tránh, đã thấy đại đoa kia đột nhiên dừng lại.

    Sở hoan đang kỳ quái, nữ trùm thổ phỉ đã kéo theo áo hắn hướng về phía trước, trồi lên mặt nước. Hai gã thổ phỉ cũng nhân cơ hội bơi tới, mỗi người ôm một chân Sở Hoan, lập tức khống chế Sở Hoan lại.

    Sau khi Sở Hoan trồi lên mặt nước, lập tức thở hổn hển, trên mặt lại lộ ra vẻ hoảng sợ, lớn tiếng nói:
    - Nữ đại vương, ngài… ngài tha ta đi… !

    Lúc này hắn cùng nữ trùm thổ phỉ kia gần trong gang tấc, khăn che trên mặt nữ trùm thổ phỉ đã không thấy, dưới ánh trăng, Sở Hoan cũng đã thấy được khuôn mặt rõ ràng.

    Nữ tử này nhìn qua đã hai ba hai tư tuổi, mắt hạnh mặt đào, làn da trắng nõn, đôi môi đỏ thẫm, quả nhiên là một nữ nhân vô cùng xinh đẹp. Chẳng qua trên khuôn mặt này lại lộ ra một cảm giác tang thương, hai túm tóc ướt sũng dán trên khuôn mặt trắng nõn, trắng đen phân rõ, rất có bộ dạng mỹ nhân tắm rửa, còn có một hương vị nữ nhân nồng đậm, chỉ tiếc trong cặp mắt hình trăng khuyết kia, đôi mắt đen như mực lại tràn đầy hàn ý.

    Sở Hoan cũng thật không ngờ đầu lĩnh lũ tội phạm này lại một vị giai nhân xinh đẹp như thế, trong lòng không khỏi lập tức dâng lên cảm giác "Khanh vốn giai nhân vì sao làm tặc".

    Hắn ra vẻ hoảng sợ ra tiếng cầu xin tha thứ, chỉ tiếc nàng kia đối với điều này nhìn như không thấy, trong đôi mắt tràn đầy hàn ý lại mang theo xấu hổ cáu giận, khóe miệng lộ ra một nụ cười lạnh, cũng không nói lời nào.

    Sở Hoan cười khổ nói:
    - Kỹ năng bơi của ta không tốt, mới vừa rồi… Mới vừa rồi là vì bảo vệ tính mạng, cho nên hơi luống cuống tay chân, nếu là đối với… đối với cô nương có chỗ thất lễ, còn xin cô nương… Cô nương chớ trách… !

    Nữ tử cười lạnh lùng, môi đỏ mọng hé mở, giọng nói trong trẻo, chỉ là lại mang theo một cỗ hàn ý:
    - Ngươi cảm thấy ta sẽ không trách ngươi sao?
    Nói đến đây, dường như nghĩ tới cái gì, hai mắt nhìn xuống vạt áo trước ngực mình, đã kín đáo, liền yên tâm.

    Sở Hoan nói:
    - Cô nương, ta… ta chỉ là lãng tử lang thang chung quanh, giết người chẳng qua đầu rơi xuống đất, cô thạt sự muốn giết ta sao? Ta coi mấy người cũng là hảo hán cướp của người giàu chia cho người nghèo, loại người nghèo như ta, đúng là cấn mấy người trợ giúp, cô… cô ngương cũng không thể vi phạm đạo nghĩa giết người nghèo chứ?

    Nữ tử cũng không nói xen vào, chờ Sở Hoan nói xong, mới lạnh lùng nói:
    - Người nghèo cũng có thiện có ác, là thiện tự nhiên không giết, hạng người vô sỉ giống như ngươi vậy, còn muốn sống sót sao?
    Cũng không nói gì thêm, nàng lạnh lùng nói:
    - Mang hắn lên thuyền đi!

    Hai gã thổ phỉ trồi lên mặt nước, đều dùng dao găm nhắm ngay Sở Hoan, nữ trùm thổ phỉ này vừa phân phó, hai người liền kéo Sở Hoan bơi về phía thuyền khách, mà người đeo mặt nạ cạnh mép thuyền nhìn thấy Sở Hoan bị khống chế, đã giương cung cái tên, mũi tên nhắm ngay Sở Hoan, chỉ đợi Sở Hoan hơi có dị động, liền lập tức bắn chết.

    TTV Translate - Ứng dụng convert truyện trên mobile

    Lần sửa cuối bởi Hau Tin, ngày 23-08-2013 lúc 20:57.
    The Eyes Of Sorrow

  6. Bài viết được 11 thành viên cảm ơn::   [Hiện ra]
    Cáo Biết Bay,hungp234,Kingnothing,leecong,Mr.Lookluck,
  7. #9
    Hau Tin's Avatar
    Hau Tin Đang Ngoại tuyến Chia cách bình yên
    Lãng du đi vô định cánh chim trời...
    Ngân thủ phi vũ
    Ngày tham gia
    Jan 2013
    Bài viết
    3,235
    Xu
    4,000

    Mặc định

    Quyển 1: Vân Sơn ai không thấy quân


    Chương 8 : Mang huyết giáp, bài vô danh


    Nguồn: Mê Truyện


    Lúc Sở Hoan trở lại boong thuyền, đầu thuyền đã kín người, hành khách trong khoang thuyền đều đã bị đuổi chạy tới đầu thuyền, chen chúc ở boong tàu trung ương đầu thuyền, hơn mười tên thổ phỉ tay cầm đại đao vây quanh bốn phía, đầu thuyền lúc này lạnh ngắt như tờ.

    Tiến đến trên thuyền, hai gã thổ phỉ lập tức lấy dây thừng trói Sở Hoan, đẩy vào trong đám người, chỉ là cái bọc màu xám Sở Hoan giữ trong tay lại bị một gã thổ phỉ đoạt mất.

    Sở Hoan đi về phía đám người, liếc mắt một cái liền thấy chủ tớ ba người Tô Lâm Lang, ngoại trừ sau khi thoáng nhìn thấy ở con đường trước khi lên thuyền, đây là lần đầu tiên Sở Hoan nhìn thấy Tô Lâm Lang ở trên thuyền.

    Nha hoàn đứng bên cạnh Tô Lâm Lang, hai má thanh tú đã trắng bệch, lão già tự xưng là “Lão Tô” cũng đứng bên cạnh Tô Lâm Lang, còn Tô Lam Lang trên đầu vẫn đội một cái mũ rộng vành, rủ xuống một tấm lụa đen che lấy khuôn mặt nàng như trước, không nhìn rõ khuôn mặt của nàng, nhưng dáng người thướt tha nở nang của nàng lẫn trong đám người lại như hạc giữa bầy gà, dễ thấy khác thường.

    Sở Hoan đảo ánh mắt qua đám người, thấy Tiết Lão Lục và người liên quan vừa rồi rơi xuống nước cũng đều nằm ở boong tàu, đều bị trói lại, có mấy người loang lổ vết máu trên người, hôn mê bất tỉnh, không rõ sống hay chết. Bên cạnh đám người kia, Sở Hoan nhìn thấy Vệ Thiên Thanh hai tay bị trói sau lưng, một cây đại đao gác ở trên cổ. Thần sắc Vệ Thiên Thanh hung hăng khác thường. Khi Sở Hoan nhìn về phía gã, ánh mắt Vệ Thiên Thanh cũng đang hướng về phía Sở Hoan, bốn mắt nhìn nhau, Vệ Thiên Thanh khẽ gật đầu, tuy rằng thần sắc nghiêm trọng nhưng trong ánh mắt lại có vẻ tán đồng.

    Nữ trùm thổ phỉ từ mạn thuyền nhảy lên boong tàu, xé một mảnh vải không rõ từ chỗ nào trên người, che kín mặt. Sau khi lên thuyền, nhìn thấy Sở Hoan bị thuộc hạ trói lại, bèn cười lạnh một tiếng, thoáng nhìn cái túi cướp được của Sở Hoan trong tay tên thổ phỉ, tiến đến lạnh lùng nói:
    - Mở ra!

    Nàng lúc này đã khẳng định lai lịch của Sở Hoan không đơn giản, vừa rồi trên sông bị thiệt hại nặng, liền muốn nhìn xem bên trong túi rốt cuộc là cái gì.

    Đám thổ phỉ ngồi xổm xuống, đặt cái túi trên boong tàu, vô cùng lanh lẹ mở ra.

    Người đeo mặt nạ cũng đi tới, không ít người đều nhìn về phía cái túi, chỉ thấy đập vào mắt là một mảng màu nâu đen, đám thổ phỉ thò tay vaò bên trong cầm lên, một tiếng “ Rắc....!”, mở ra lại là một bộ áo giáp hỏng, nhìn cũng biết là bộ áo giáp trên thân binh sĩ, nhưng bộ áo giáp này đã giập vỡ hết, nhiều chỗ bị phá thủng, hơn nữa trên bề mặt đầy vết máu, vết máu sớm đã biến thành màu đen.

    Đôi mắt nữ trùm thổ phỉ lộ vẻ ngạc nhiên, đương nhiên không thể ngờ trong túi lại là một bộ áo giáp dính máu, nhìn thấy trong túi dường như còn một đồ vật khác, xoay người tự mình cầm đồ vật trong tay, lại là một tấm bài gỗ, dưới ánh trăng nhìn kỹ, lại là một tấm linh vị tế điện người chết.

    Trong mắt nữ trùm thổ phỉ tràn đầy vẻ ngạc nhiên, nhìn hai bên linh bài, không có lấy một chữ, cũng không biết để tế điện ai.

    Trên mặt Sở Hoan không biểu lộ gì, lạnh lùng nhìn nữ trùm thổ phỉ, hai tay bị trói sau lưng chậm rãi nắm thành nắm đấm, đôi mắt đó lần đầu tiên lộ vẻ hàn ý đáng sợ.

    Người đeo mặt nạ bên cạnh cũng cảm thấy hơi kỳ quái, chỉ có điều nhìn thấy bộ xiêm y ướt sũng dán sát thân hình nữ trùm thổ phỉ, lộ rõ những đường nét lồi lõm phập phồng trên thân hình xinh đẹp, đặc biệt là khuôn ngực đẫy đà buộc ngực bởi vì buộc ngực bị xé, cũng ngạo nghễ mà ưỡn thẳng lên, y phục ướt sũng dán vào, tuy rằng nhìn không thấy canh xuân mềm mại tuyết trắng bên trong, nhưng bộ ngực giống như hai ngọn núi lại rất rõ ràng, quả nhiên là ba đào tựa núi non, người này đeo mặt nạ không thấy rõ vẻ mặt, nhưng trong đôi mắt lại tràn đầy ngọn lửa nóng cháy, hơi tới gần, nhẹ giọng hỏi:
    - Cô không sao chứ?

    Nữ trùm thổ phỉ cũng không để ý đến gã, chỉ đi đến trước mặt Sở Hoan, kề dao vào cổ họng Sở Hoan, tay kia thì nâng lên, nhìn tấm linh bài vô danh, lạnh lùng nói:
    - Những thứ này là gì? Ngươi là lính sao?

    Sở Hoan thản nhiên đáp:
    - Không phải!

    - Bộ giáp này chẳng lẽ không phải của ngươi?
    Nữ trùm thổ phỉ chậm rãi thu dao:
    - Linh bài này là của ai?

    Vẻ mặt Sở Hoan trở nên cổ quái, nhíu mày, giọng trầm ngâm, mới thản nhiên nói:
    - Đây là chiến giáp của huynh đệ ta, hắn chết trận, ta không thể mang di thể hắn về, chỉ có thể mang chiến giáp gã mặc khi còn sống về hồi hương an táng!
    Hắn nhìn linh bài vô danh trong tay nữ trùm thổ phỉ, vẻ mặt vô cùng ảm đạm, thanh âm cũng không được bình tĩnh:
    - Nơi hắn chết, núi cao đường xa, lại xa nhà, ta lo hắn không tìm thấy đường về nhà, đem linh bài đeo lên người hắn, hắn ...sẽ không lạc đường!

    Trong mắt nữ trùm thổ phỉ lộ ra vẻ kinh ngạc, Vệ Thiên Thanh nghe thấy lời Sở Hoan nói, sắc mặt cũng trở nên sợ hãi.

    - Vì sao chết trận?
    Nữ trùm thổ phỉ lại truy vấn:
    - Có phải là ức hiếp dân chúng nên bị giết? Tay sai của triều đình, vốn dĩ không làm được chuyện gì tốt!

    Trên mặt Sở Hoan chợt hiện lên vẻ lành lạnh, nắm chặt hai tay bị trói, gân xanh nổi lên, cay nghiệt nói không lên lời:
    - Câm mồm! Ngươi dám vu oan một lần nữa, chắc chắn sẽ chết!

    Hắn đột nhiên quát to, khiến mọi người trong mũi tàu giật mình kinh hãi, lúc này bọn đám thổ phỉ là dao thớt, còn Sở Hoan là thịt cá, tại thời điểm này, hắn dám quát nữ trùm thổ phỉ như vậy, mọi người đều cảm thấy Sở Hoan thật sự rất liều lĩnh, lúc này nếu chọc giận bọn thổ phỉ, chỉ cần chúng giơ đao lên, chỉ sợ Sở Hoan sẽ đầu lìa khỏi cổ.

    Trong mắt Vệ Thiên Thanh hiện ra vẻ dị thường, dường như không thể ngờ Sở Hoan đột nhiên lại gan dạ như vậy, còn Tô Lâm Lang giống như hoa thủy tiên đứng lẫn trong đám người cũng khẽ quay đầu lại, đôi mắt dưới tấm lụa mỏng màu đen nhìn về phía Sở Hoan.

    ...

    Sở Hoan quát chói tai, nhưng trong mắt nữ trùm thổ phỉ lại không lộ ra vẻ tức giận, ngược lại trong mắt người đeo mặt nạ lập tức hiện ra vẻ giận dữ, hét lên:
    - Người đâu, chém tên tiểu tử này cho ta. Để xem con dao này cứng hơn hay xương cốt hắn cứng hơn!

    Gã thổ phỉ bên cạnh liền giương đao lên chém, lúc này những hành khách lập tức quay đầu đi chỗ khác, không dám quay lại nhìn, chợt nghe thấy nữ trùm thổ phỉ lạnh lùng nói:
    - Dừng tay!
    Tên thổ phỉ đó không dám chém tiếp, từ từ buông tay.

    Người đeo mặt nạ vội hỏi:
    - Tiểu tử này miệng nói hươu nói vượn, không phải thứ tốt đẹp gì, lưu lại hắn là mối họa, nên sớm trừ khử hắn.

    Nữ trùm thổ phỉ cười lạnh lùng nói:
    - Nên nghe lệnh ngươi hay nghe lệnh ta?

    Người đeo mặt nạ nghe vậy, không dám nói lời nào, oán hận nhìn Sở Hoan.

    - Ngươi chuẩn bị đưa hết những người này đi sao?
    Nữ trùm thổ phỉ đảo mắt qua đám người bị bao vây, trên mặt Phan chủ thuyền và đám người chèo thuyền, có hơn ba mươi người, đông nghịt ở đầu thuyền.

    Người đeo mặt nạ cười ha hả nói:
    - Đương nhiên không phải.
    Đưa tay lên chỉ liền sáu bảy người:
    - Các ngươi đứng dậy!
    Tô Lâm Lang cũng nằm trong số những người bị chỉ.

    Những người hắn chỉ đều mặc trang phục áo hoa gấm, vừa nhìn có thể thấy là hạng người giàu có, những người tùy tùng đều không bị chỉ đến.

    Mọi người nhất thời không dám động đậy, một tên thổ phỉ lớn tiếng quát:
    - Những ai bị chỉ đứng sang một bên, nếu ai muốn giở trò, lão tử sẽ một tay chém đầu hắn!

    Mọi người không dám phản kháng, đã có mấy người vội vàng đứng sang một bên, Tô Lâm Lang cũng rời bước đi, nha hoàn kia vội vàng kéo cánh tay nàng, trên mặt đầy vẻ hoảng sợ, run run nói:
    - Tiểu thư...!

    Tô Lâm Lang nâng tay vỗ nhẹ mu bàn tay nha hoàn, tuy rằng không thấy rõ gương mặt của nàng, nhưng tư thế tao nhã, dường như cũng không sợ hãi, bình tĩnh tự nhiên, chỉ thấp giọng nói:
    - Chiếu cố tốt Tô bá!
    Giọng nàng vô cùng mềm mại, nhưng lại khiến cho người ta cảm thấy cực kỳ lạnh lùng.

    “Lão Tô” há miệng, dường như muốn nói gì, nhưng đối đầu kẻ địch mạnh, lão chẳng qua là một ông lão 50 tuổi, có năng lực làm gì? Hơn nữa cho dù ồn ào với đám tội phạm này, cũng không có tác dụng gì, chỉ sợ còn gặp phải phiền toái lớn hơn nữa, chỉ có thể trơ mắt mà nhìn Tô Lâm Lang nhẹ nhàng đi qua một bên.

    Người đeo mặt nạ phất tay nói:
    - Đưa bọn họ về thuyền đi, đều buộc chặt lại cho ta... Ha ha, nhưng người này không phải là người, đó là bạc trắng bóng.
    Đám thổ phỉ đều cười rộ lên, sớm có người tiến lên chèo thuyền tam bản giữa hai thuyền, lập tức đưa Tô Lâm Lang bảy người lên thuyền phỉ, mà người đeo mặt nạ theo sau bên người Vệ Thiên Thanh, liếc nhìn mỹ phụ hoa dung thất sắc vẻ mặt trắng bệch một cái, ánh mắt đảo qua bộ ngực của mỹ phụ kia, cười lạnh nói:
    - Vệ Thiên Thanh, lần này liền chiếu cố vị đại nhân kia của người theo chúng ta một chết, nếu may mắn, có lẽ các ngươi còn cơ hội sống sót!
    Gã vung tay lên, sai người đẩy Vệ Thiên Thanh và mỹ phụ lên thuyền phỉ, Nhị Hổ và Hắc Tử nằm hôn mê trên mặt đất lại không hỏi đến.

    Một gã thổ phỉ bên cạnh ghé sát lại hỏi:
    - Những người này làm sao bây giờ?

    Người đeo mặt nạ ghé sát lại phân phó hai câu, người nọ lập tức tìm một thùng gỗ tới, múc một thùng nước từ dưới sông, lập tức mang tới đây, lại sai một tên thổ phỉ mang cái muôi đến, quấy quấy trong thùng nước, lúc này mới múc một muôi nước, đi đến bên người một hành khách, đưa cái muôi gỗ qua, thô bạo nói:
    - Uống một ngụm!

    Người nọ nơm nớp lo sợ, nhận cái muôi gỗ, nhìn nước sống đục ngầu bên trong, vẻ mặt đau khổ nói:
    - Đại vương, giờ... vì sao phải uống nước sông?
    Giọng gã còn chưa dứt, lập tức có một tên thổ phỉ đặt đại đao lên cổ gã, lạnh giọng nói:
    - Nói nhiều như vậy làm gì, muốn uống nước sông hay là muốn rơi đâu, cho ngươi chọn một loại!

    Người nọ không có biện pháp, chỉ có thể uống một ngụm nước sông trong muôi gỗ, liền trả lại cho thổ phỉ, gã thổ phỉ kia bĩu môi, nói:
    - Truyền xuống, mỗi người đều phải uống một ngụm, không muốn uống nước sông, chỉ cần để lại đầu là được rồi!

    Mọi người bất đắc dĩ, ngoại trừ tay chân bị trói chặt đều uống rồi, tiếp theo vài tên thổ phỉ lại cầm muôi gỗ tưới vào miệng vài tên chèo thuyền bị buộc chặt, cuối cùng tới trước mặt Sở Hoan, cũng muốn đổ vào trong miệng Sở Hoan, lại nghe nữ trùm thổ phỉ kia nói:
    - Không cần cho hắn uống, mang hắn theo cùng!

    Người đeo mặt nạ vội hỏi:
    - Người này không có tác dụng gì, hoặc là giết, hoặc là bỏ lại, vì sao còn muốn mang hắn đi? Cũng đừng để nhiều hơn một phiền toái!

    Nữ trùm thổ phỉ lạnh lùng liếc gã, đi thẳng qua thuyền phỉ, chỉ lạnh lùng nói:
    - Mang đi!
    Nàng lên boong tàu, lại quay đầu thản nhiên nói:
    - Cả chiếc bao hắn mang theo, đều mang đi!
    Rồi trở về trên thuyền phỉ.

    Hai gã thổ phỉ tiến lên đẩy Sở Hoan lên thuyền phỉ, Sở Hoan vừa mới tới đầu thuyền phỉ, đột nhiên nghe được phía sau truyền đến tiếng “bịch bịch”, hắn quay đầu lại, chỉ thấy đám hành khách uống nước sông không ngờ ngã quỵ xuống boong tàu.

    Sắc mặt Sở Hoan lạnh lẽo, lạnh lùng nói:
    - Trong nước có độc?

    Một gã thổ phỉ hung hăng đẩy hắn, nói:
    - Chúng ta cướp của người giàu chia cho người nghèo, bọn họ nghe lời, tự nhiên không giết họ. Chẳng qua chúng ta cũng không muốn bọn họ thông báo tin tức nhanh như vậy, bỏ mông hãn dược vào trong nước, không đến giữa trưa ngày mai, không ai tỉnh lại được!
    Gã lập tức cười lên ha ha, rất là đắc ý.

    TTV Translate - Ứng dụng convert truyện trên mobile

    Lần sửa cuối bởi Hau Tin, ngày 23-08-2013 lúc 20:55.
    The Eyes Of Sorrow

  8. Bài viết được 11 thành viên cảm ơn::   [Hiện ra]
    Cáo Biết Bay,hungp234,Kingnothing,leecong,Mr.Lookluck,
  9. #10
    Hau Tin's Avatar
    Hau Tin Đang Ngoại tuyến Chia cách bình yên
    Lãng du đi vô định cánh chim trời...
    Ngân thủ phi vũ
    Ngày tham gia
    Jan 2013
    Bài viết
    3,235
    Xu
    4,000

    Mặc định

    Quyển 1: Vân Sơn ai không thấy quân


    Chương 9 : Bắt cóc


    Nguồn: Mê Truyện


    Đám khách thuyền uống nước sông, đều hôn mê đi, mà đám người Sở Hoan lại bị đẩy mạnh vào trong khoang thuyền, cả đám đều bị trói hai tay sau lưng, chen chúc một chỗ.

    Rất nhanh, thuyền phỉ lập tức căng buồm lên, thuận gió đi về phía nam, không bau lâu, liền không thấy được bóng dáng thuyền khách.

    Lúc này đã gần giờ tý, trăng treo giữa trời, thuyền phỉ giương buồm mà đi, tốc độ cực nhanh, chẳng qua hơn một canh giờ, thuyền phỉ liền dừng lại, đám phỉ vào trong khoang dồn đám người Sở Hoan ra khoang thuyền. Sở Hoan ra khoang thuyền nhìn xem, lại phát huyện thuyền này ở gần bờ, bên cạnh bờ có một rừng cây, cũng không có bến tàu.

    Có thổ phỉ chèo thuyền ba lá, đưa mọi người tới cạnh bờ, nữ trùm thổ phỉ nhảy xuống thuyền cuối cùng, trên thuyền chỉ để lại hai gã thổ phỉ.

    - Hai người các ngươi tiếp tục giương buồm đi về phía nam, có thể đi bao xa thì đi.
    Nữ trùm thổ phỉ ở trên bờ sông nói:
    - Tay sai của quan phủ rất nhanh sẽ nhận được tin tức, chắc chắn đuổi theo, một khi các ngươi phát hiện nguy hiểm, thì bỏ thuyền rời khỏi... Chẳng qua đợi cho bọn họ thật sự đuổi kịp, chỉ sợ các ngươi đã cách nơi này ít nhất mấy chục dặm, bọn họ nhất định không thể nghĩ được chúng ta xuống thuyền ở nơi này!

    Hai gã thổ phỉ kia vô cùng kính sợ đối với nữ trùm thổ phỉ, chắp tay ôm quyền nói:
    - Yên tâm, thuộc hạ sẽ cẩn thận.

    Nữ trùm thổ phỉ cũng nâng tay ôm quyền, đám thổ phỉ trên bờ khác cũng ôm quyền với hai người, đều nói:
    - Bảo trọng!
    Đợi đến khi thuyền phỉ rời khỏi, nữ trùm thổ phỉ mới phất tay nói:
    - Chúng ta đi!

    Theo ánh trăng, lúc này Sở Hoan lại nhìn thấy chiếc khăn đen trên đầu nữ trùm thổ phỉ sớm không biết tung tích, lộ ra mái tóc đen thùi, một cây trâm xanh biếp óng ánh cài trên mái tóc đen, cặp mắt trong sáng dưới cặp mày liễu cong cong, hơi lạnh lùng, tuy rằng trên mặt vẫn dùng khăn đen che lại, nhưng đứng giữa đám thổ phỉ, vẫn lộ ra hương vị nữ nhân nồng đậm.

    Nàng mặc kình y màu đen, lưng ong kiều đồn, tuy rằng bàn tay hơi thô ráp vì tập võ, trên mặt cũng lộ ra vẻ tiều tụy, nhưng da thịt lại vô cùng trắng nõn hơn tuyết.

    Lúc Sở Hoan giằng co với nữ trùm thổ phỉ trên sông, cũng đã nhìn thấy mặt nàng, chỉ có điều lúc đó không thể tĩnh tâm nhìn kỹ, trong ấn tượng chỉ biết là một nữ nhân rất đẹp, về phần tướng mạo rốt cục thế nào, cũng hơi mơ hồ không rõ.

    Đám phỉ đẩy đám người Sở Hoan vào trong rừng cây, đi không bao xa liền thấy hai cỗ xe ngựa dừng trong rừng cây, bên cạnh xe ngựa cũng có năm sáu con tuấn mã, hai người bịt mặt trang phục màu đen đang chờ bên xe ngựa, thấy mọi người tới đây, hai gã bịt mặt kia vội vàng chào đón, tự nhiên là đồng đảng với nữ trùm thổ phỉ, vẫn chờ tiếp ứng ở chỗ này.

    Tính cả Sở Hoan, mười người bị kèm hai bên đi đến, đám thổ phỉ dùng đao buộc mọi người lên xe ngựa, mười người bị kèm hai bên, mỗi chiếc xe đều có năm người đi lên. Đợi sau khi mọi người lên xe, đám thổ phỉ lại lưu loát dùng dây thừng trói hai chân mọi người, nữ trùm thổ phỉ và người đeo mặt nạ mỗi người mang theo một gã thổ phỉ lên xe giám thị.

    Từ đầu đến cuối Sở Hoan đều biểu hiện cực kỳ nhẫn nại và bình tĩnh, cũng không làm ra bất kỳ phản kháng gì, nhưng trên mặt hắn cũng khó có thể thấy được một chút vẻ sợ hãi.

    Mười người bị kèm hai bên, ngoại trừ Tô Lâm Lang và mỹ phụ kia, còn có một nữ nhân, ba nữ nhân này và hai gã đàn ông khác đi vào xe phía trước, mà Sở Hoan, Vệ Thiên Thanh và ba người còn lại ngồi chiếc xe phía sau, người đeo mặt nạ lại mang theo một gã thổ phỉ ngồi bên trong chiếc xe ngựa chở Sở Hoan.

    Thùng xe của hai cỗ xe ngựa này đều rất rộng lớn, tuy rằng trong xe đều có bảy người ngồi, chưa nói tới rộng rãi, nhưng cũng không quá chật chội.

    Nữ trùm thổ phỉ ra lệnh một tiếng, hai chiếc xen gựa lập tức bắt đầu đi về phía đông trên đường rừng gập gềnh, hơn mười tên thổ phỉ lại cưỡi năm sáu con tuấn mã, phân tán đi hai bên xe ngựa, tiến về phía trước.

    ...

    Xe đi lộc cộc, trải qua một đêm giày vò, vài người bị bắt trong lòng run sợ không ngờ nặng nề ngủ trong xe, mà Vệ Thiên Thanh và Sở Hoan lại lách vào một chỗ, nhưng không có ngủ.

    Sở Hoan tựa đầu vào thùng xe, thần sắc bình tĩnh, bộ dáng như thoáng suy nghĩ, mà Vệ Thiên Thanh lại mang theo nụ cười lạnh lùng, nhìn chằm chằm người đeo mặt nạ đồng thau kia, xe ngựa một đường đi tới, đôi mắt sắc bén lạnh lùng của hắn gần như không rời khỏi mặt nẹ đồng thau, dường như muốn nhìn thấu tâm tư người đeo mặt nạ.

    Người đeo mặt nạ dựa vào thùng xe, đột nhiên mở miệng cười lạnh nói:
    - Ta biết ngươi rất muốn giết ta, chỉ tiếc cả đời này người đều không có cơ hội này.
    Gã rất thoải mái duỗi thẳng chân, thản nhiên nói:
    - Kiều Minh Đường tín nhiệm ngươi, phu nhân hắn về quê thăm người thân, phái ngươi tới hộ tống, là ký thác kỳ vọng cao đối với ngươi, chỉ nghĩ rằng có ngươi ở bên, phu nhân hắn sẽ không có nguy hiểm. Chẳng qua chỉ sợ Kiều Minh Đường không thể tưởng tượng được, thuộc hạ hắn có thể tin tưởng nhất, cũng không chịu nổi một kích như thế, chẳng những không thể bảo vệ phu nhân hắn, ngay cả bản thân mình cũng không thể bảo vệ... Ha ha, là dưới tay Kiều Minh Đường quả thật không người có thể sử dụng, hay là Kiều Minh Đường không biết phân biệt tin lầm kẻ tầm thường như ngươi... Đây thật sự là khiến người ta phải suy nghĩ!

    Vệ Thiên Thanh cười lạnh nói:
    - Ta liền biết, các ngươi khổ tâm chuẩn bị bày bố mai phục, cướp thuyền trên sông, mục đích chính là vì bắt cóc phu nhân... !

    - Ngươi nói không sai.
    Thân thể người đeo mặt nạ hơi nghiêng về phía trước:
    - Tới nước này cũng không ngại nói thẳng với ngươi, chúng ta điều động nhiều người như vậy, chính là do thám biết được các ngươi sẽ đi thuyền Nam hạ.
    Trong mắt gã lộ ra vẻ nham hiểm hung ác:
    - Đi đường bộ tất nhiên sẽ nhanh hơn một chút, nhưng nguy hiểm cũng nhiều hơn vài phần, mà đi đường thủy tuy rằng chậm, lại an toàn không ít. Lúc các ngươi trở về Thái Nguyên, bí mật mà đến, tuy rằng ngươi muốn lặng yên không tiếng động trở về, chỉ tiếc vị phu nhân kia của các ngươi trở về nhà mẹ đẻ động tĩnh quá lớn, khiến mọi người đều biết, ngươi là người từng trải, tự nhiên biết động tĩnh như thế, trên đường trở về phủ Vân Sơn nhất định sẽ không thái bình.
    Gã lại cười lạnh một tiếng:
    - Cho nên ngươi chia binh hai đường, chia sáu tên hộ vệ theo hộ tống đi đường khác, hộ tống chiếc xe ngựa kia trở về theo đường bộ, đó là nghi binh, mà bản thân ngươi lại mang theo hai gã hộ vệ bảo hộ vị phu nhân kia của các ngươi trở về theo đường thủy, nhìn qua an bài vô cùng khéo léo, chỉ tiếc lúc các ngươi rời khỏi thành Thái Nguyên, chúng ta liền nhìn chằm chằm các ngươi, ngươi muốn chạy cũng không chạy được... Hồ ly có giảo hoạt, sao có thể là đối thủ của thợ săn?

    Vệ Thiên Thanh giận dữ mà cười, giọng nói lạnh lùng:
    - Câu cửa miệng nói hay, họa không tới thường dân, các ngươi tự xưng là hảo hán lục lâm cướp của người giàu chia cho người nghèo, lại làm ra hành vi bỉ ổi bắt cóc con tin này, thật sự khiến cho người ta khinh thường.
    Sắc mặt gã như sương:
    - Nếu muốn người ta không biết, trừ phi mình đừng làm, dưới tay Kiều đại nhân còn nhiều cao thủ nhất lưu, các ngươi quả thật cho rằng điều tra không ra chuyện này do các ngươi làm sao? Ta khuyên các ngươi vẫn nên thả phu nhân, nếu không... !

    Gã còn chưa nói xong, người đeo mặt nã đã lạnh giọng ngắt lời:
    - Nếu không thì thế nào? Chẳng lẽ Kiều Minh Đường hắn còn có bản lĩnh một lưới bắt hết chúng ta? Ha ha, lão Tử nói thật cho ngươi, chỉ bằng một Kiều Minh Đường, chúng ta thật sự không để vào mắt, hắn muốn phái binh tiêu diệt chúng ta, cho dù kiếp sau cũng không có năng lực kia!

    Sở Hoan ở bên nghe thấy, híp mắt lại.

    Cái tên “Kiều Minh Đường” này lúc ở trên thuyền khách hắn chợt nghe qua, lúc ấy nữ trùm thổ phỉ ép hỏi mỹ phụ, liền hỏi mỹ phụ kia có phải phu nhân của “Kiều Minh Đường” hay không, lúc này lại nghe người đeo mặt nạ nhắc tới, mơ hồ biết được Kiều Minh Đường kia dường như là quan viên triều đình, nhưng trong lúc nhất thời còn không rõ ràng lắm là quan chức gì.

    Chẳng qua dưới tay có kẻ dũng mãnh như Vệ Thiên Thanh, chỉ sợ cũng không phải quan lại tầm thường.

    Hơn nữa trong lòng Sở Hoan vô cùng nghi hoặc, đám thổ phỉ này hao tổn tâm cơ bắt cóc phu nhân Kiều Minh Đường, mục đích là vì cái gì? Sở Hoan khẳng định bọn họ cũng không phải vì tiền tài, nếu chỉ là vì tiền tài, có thể cướp bóc thương nhân giàu có, không đáng đi đắc tội quan lớn triều đình.

    Tuy rằng hắn nghi hoặc trong lòng, nhưng biểu tình vẫn vô cùng bình tĩnh, bất cứ kẻ nào đều khó có thể nhìn ra hắn rốt cuộc đang suy nghĩ gì từ trên mặt hắn.

    Vệ Thiên Thanh cũng cười lên ha ha, trong giọng nói tràn đầy trào phúng:
    - Quả nhiên là dõng dạc không cảm thấy xấu hổ. Ngươi biết rõ đường thủy chỉ có Vệ Thiên Thanh ta và hai gã huynh đệ hộ vệ phu nhân, lại còn điều đi một đám lớn như vậy, cuối cùng cũng chẳng qua chỉ dùng an nguy của phu nhân bức bách bắt ta, chỉ đối phó với Vệ Thiên Thanh ta các ngươi đã gióng trống khua chiêng như thế, các ngươi dựa vào cái gì đấu với Kiều đại nhân? Rốt cuộc là Vệ Thiên Thanh ta vô năng, hay là đám đạo chích phản tặc các ngươi vô năng, cũng không cần ta nhiều lời.

    Trong đôi mắt người đeo mặt nạ lộ ra vẻ tức giận, nhưng rất nhanh liền tỉnh táo lại, cười ha ha nói:
    - Người quan phủ các ngươi giả dối đa đoan, chúng ta tự nhiên cũng muốn thi triển diệu kế. Ai thắng ai thua, có đôi khi cũng không phải chỉ bằng chém giết võ công, vẫn phải dựa vào đầu óc.
    Thân thể gã dựa ra phía sau một lần nữa, nói:
    - Hiện giờ ngươi giết không được ta, ta lại có thể giết được ngươi, hơn nữa vị phu nhân kia của các ngươi cũng rơi vào tay chúng ta, chúng ta tự nhiên là người thắng... Chỉ có điều những thương nhân vô tội này bị ngươi liên lụy, ngươi nên hỏi lòng có hổ thẹn hay không mới đúng!

    - Đê tiện vô sỉ!
    Vệ Thiên Thanh lạnh lùng nói.

    Người đeo mặt nạ cũng cười lạnh nói:
    - Đê tiện vô sỉ? Rất được, đợi đến nơi, ta cho ngươi nhìn cái gì là đê tiện vô sỉ. Vị Kiều phu nhân kia tuy rằng tuổi không nhỏ, nhưng bảo dưỡng quả thật là không tồi, da mịn thịt mềm, ngực lớn mông tròn, vừa thấy chính là phụ nhân vô cùng quyền rũ, vừa lúc ông đây chưa từng nếm thử, lát sau phải nếm thử tư vị của vị phu nhân nhà quan là cái dạng gì... Nghĩ tới bản lĩnh trên giường của Kiều phu nhân cũng không kém, nếu không vì sao Kiều Minh Đường sủng ái với nàng, lần này ta cũng phải nhìn xem nữ nhân này nổi sóng, rốt cuộc là bộ dáng lẳng lơ gì... !
    Nói xong, gã phát ra một tiếng cười dâm tục, tên thổ phỉ bên cạnh gã cũng phát ra tiếng cười quái dị.

    Mắt Vệ Thiên Thanh muốn nứt ra, lạnh lùng nói:
    - Nếu ngươi dám động tới một sợi lông của phu nhân, Vệ Thiên Thanh ta thành quỷ cũng muốn giết chết ngươi!
    Nói xong, “phi” một tiếng, một ngụm nước miếng phun ra từ trong miệng Vệ Thiên Thanh, phun lên mặt nạ đồng thau.

    Người đeo mặt nạ giận dữ, lấy tay túm áo Vệ Thiên Thanh lên, phất tay liên tục mười mấy cái bạt tai, tiếng “ba ba” vang lên, khiến mấy người ngủ thật vất vả bên cạnh bừng tỉnh, chỉ thấy hai bên má Vệ Thiên Thanh đã sưng phù đỏ tươi, trong miệng tràn ra máu tươi, đều quá sợ hãi, không ngừng hoảng sợ.

    Vệ Thiên Thanh mặt không đổi sắc, phun máu tươi trong miệng ra, rơi trên thùng xe, dĩ nhiên có hai chiếc răng, người đeo mặt nạ này hiển nhiên xuống tay cực độc.

    Người đeo mặt nạ đánh mấy bạt tai, lúc này mới thu tay lại, thở phì phì ngồi xuống một lần nữa, phân phó:
    - Tên này há mồm rất thối, bịt lại cho ta!
    Thổ phỉ bên cạnh lập tức tiến lên, xé một mảnh vạt áo trên người Vệ Thiên Thanh, nắm lại thành viên, nhét vào trong miệng Vệ Thiên Thanh.

    Người đeo mặt nạ cười lạnh lùng, nhìn về phía vài người chân kinh, nói:
    - Hiện giờ im lặng, các ngươi ngủ đi!
    Gã liếc mắt nhìn Sở Hoan, chỉ thấy hai mắt Sở Hoan đã đóng lại, đầu tựa vào vách thùng xe, dường như đã ngủ.

    TTV Translate - Ứng dụng convert truyện trên mobile

    Lần sửa cuối bởi Hau Tin, ngày 23-08-2013 lúc 20:59.
    The Eyes Of Sorrow

    ---QC---


  10. Bài viết được 9 thành viên cảm ơn::   [Hiện ra]
    Cáo Biết Bay,hungp234,Kingnothing,leecong,Mr.Lookluck,
Trang 2 của 165 Đầu tiênĐầu tiên 12341252102 ... CuốiCuối

Thông tin về chủ đề này

Users Browsing this Thread

Có 1 người đang xem chủ đề. (0 thành viên và 1 khách)

DMCA.com Protection Status