TTV Translate - Ứng dụng convert truyện trên mobile
Hướng dẫn đăng truyện trên website mới
Đăng ký convert hoặc Thông báo ngừng
Trang 2 của 26 Đầu tiênĐầu tiên 123412 ... CuốiCuối
Kết quả 6 đến 10 của 127

Chủ đề: Thương Tâm Tiểu Tiễn [Luận Anh Hùng] - Ôn Thụy An (Hoàn thành)

  1. #6
    Ngày tham gia
    Mar 2008
    Đang ở
    SOS 団
    Bài viết
    4,230
    Xu
    25,100

    Mặc định

    Chương 6 – Xướng cơ (ca hát)

    Người dịch: fishscreen

    Nguồn: www.tangthuvien.com

    Tin tức báo lên và truyền ra đương nhiên là: Tô Mộng Chẩm ám sát Bạch Sầu Phi không thành, lại giết chết Trương Bộ Lôi.

    Thế là Thái Kinh liền dùng danh nghĩa thừa tướng kiêm tổng chỉ huy thủ vệ kinh thành, ra lệnh truy bắt tội phạm Tô Mộng Chẩm.

    Có mệnh lệnh này, đám người Bạch Sầu Phi làm việc sẽ thuận tiện hơn nhiều.

    Chỉ trong hai canh giờ, hắn đã danh chính ngôn thuận đoạt được tất cả quyền hành của Tô Mộng Chẩm, lại khiến cho những người vốn trung thành với Tô Mộng Chẩm chuyển sang ủng hộ hắn.

    Bởi vì hắn đại biểu cho chính nghĩa, bản thân chịu lệnh vua, vì đại nghĩa diệt thân, hơn nữa hiển nhiên là bất đắc dĩ.

    Hắn lấy được Thanh lâu, đánh chiếm Bạch lâu, bao vây Hồng lâu (Hoàng lâu vốn là của hắn).

    Hắn cô lập tháp ngọc ở giữa bốn lầu, sau đó mới cùng với vài thuộc hạ đắc lực chậm rãi vào tháp, lên tháp.

    Tháp này mới thật sự đại biểu cho trung tâm quyền lực của Kim Phong Tế Vũ lâu. “Thiên Tuyền sơn hạ nhất tuyền nhãn, tháp lộ nguyên thân thiên hạ phản” * chính là chỉ Thiên Tuyền dưới tòa tháp này.

    * Dưới núi Thiên Tuyền có một nguồn suối, khi tháp lộ ra cũng là lúc thiên hạ làm phản.

    Khi hắn tiến vào tháp này, tâm tình lại rất kỳ diệu. Tuy hắn đã đến rất gần trọng tâm và trung tâm quyền lực của Kim Phong Tế Vũ lâu, nhưng vẫn ít có cơ hội tiến vào tòa tháp này. Trước kia mặc dù Tô Mộng Chẩm tín nhiệm hắn, nhưng cũng rất ít khi để hắn lên tháp.

    Tháp này cũng không có gì đặc biệt, chỉ giống một chiếc ngà voi trải qua sương gió, cong cong vươn lên trời, màu sắc cũng gần giống như ngà voi.

    Nhưng tất cả hiệu lệnh của Kim Phong Tế Vũ lâu đều xuất phát từ nơi này, đưa đến Thanh lâu, sau đó mới có thể truyền khắp trong bang và trong kinh.

    Mặc dù hắn rất ít khi tiến vào nơi này, nhưng đã tìm hiểu về nó rất rõ ràng

    Trước khi hắn làm một chuyện, nhất định phải hiểu biết tường tận.

    Biết người biết ta, tuy chưa chắc đã trăm trận trăm thắng, nhưng nếu như có thể biết người mà người ta lại không biết mình, ít nhất có thể nắm được thắng lợi, ngược lại thì sẽ thất bại.

    Hắn nhớ lại ngày trước khi vừa gặp Tô Mộng Chẩm trong kinh thành, hắn đã cùng nhân vật danh động tám phương này lên lầu, là lầu Tam Hợp. Khi đó còn có Vương Tiểu Thạch.

    Thật là một cảm giác kỳ diệu.

    Bọn họ vừa gặp mặt đã kết nghĩa, nhanh chóng tiến vào trung tâm quyền lực. Đó là thời cơ mà hắn đã khổ công chờ đợi bao năm, cuối cùng đã tới.

    Khi đó là một bước ngoặt, hiện giờ lại là một bước ngoặt còn cao hơn.

    Hắn từng bước từng bước lên tháp, giống như từng bước từng bước đi lên đỉnh cao, cũng từng bước từng bước đến gần quyền lực cực hạn.

    Hắn quý trọng ngày hôm nay, hắn quý trọng loại cảm giác này.

    Có đôi khi, cảm giác mừng rỡ vì sắp lấy được thứ gì đó, còn đáng quý hơn so với lúc đã lấy được, khiến người như say như mê.

    Hắn cảm thấy mình đang từng bước tiến vào thời cơ tốt nhất trong đời, mặc dù đôi khi cũng gặp phải trắc trở.

    (Giống như lần đó tại Phát đảng Hoa phủ không đối phó được Vương Tiểu Thạch.)

    (Nghe nói gần đây hắn lại trở về kinh sư.)

    (Nhất định sẽ có một ngày giải quyết đối phương.)

    Hắn cảm thấy hiện giờ là thời cơ tốt nhất của mình, cho nên hắn rất vui vẻ.

    Hắn ca hát, thậm chí còn mong dùng tiếng hát để nói lên sự đắc ý trong lòng.

    Thực ra, trong lòng hắn vẫn luôn chờ đợi ngày này, nghĩ tới ngày này, mong ước có một ngày như vậy, nhưng lại không dám thốt ra khỏi miệng.

    Đến hôm nay, lúc này, hắn cuối cùng đã có thể hát ra:
    - Ta muốn bay cao vượt trên thiên hạ, làm sao nhẫn nhục trốn trong bùn lầy; chí của ta rung chuyển trời đất, bất đắc dĩ nên phải đợi thời cơ. Rồng bay chín tầng trời, nào có sợ kháng long hữu hối *? Trong nháy mắt lên đến đỉnh cao, hỏi ai lại không thất kinh…

    * Người ở địa vị cao phải đề phòng, nếu không sẽ thất bại và hối hận.

    Hắn cuối cùng đã lên đỉnh tháp.

    Trước khi vào tháp, hắn đã chuẩn bị kỹ càng, bao gồm cả những lời muốn nói.

    “Chúng ta tại Thanh lâu đột nhiên bị ám toán, vẫn không biết người cầm đầu là ai, nhưng chắc chắn là có âm mưu rất lớn. Bọn họ đều nói là đại ca huynh, đệ không tin, bởi vì nếu huynh muốn giết đệ thì đã sớm giết rồi, cần gì phải chờ tới hôm nay, đúng không? Nhưng Thái tướng gia lại rất giận dữ vì cái chết của Trương Bộ Lôi, muốn người có trách nhiệm trong lâu chúng ta đi ra nhận tội, còn chỉ rõ chính là huynh. Đệ nghĩ, đại ca thân thể bệnh tật, không bằng do đệ đi thay thì tốt hơn. Cho nên đệ cả gan đưa hết cơ mật quan trọng của bốn lầu về dưới trướng của mình, đây chỉ là giả vờ mà thôi, để cho tướng gia không truy cứu đến cùng. Dù sao đệ cũng là con nuôi mà ông ta tin tưởng. Trước khi tự trói mình đến tướng phủ xin tội, đệ vẫn muốn được lên tháp ngọc, cáo từ thỉnh an đại ca huynh, mới có thể thõa mãn tâm nguyện và an tâm được.”

    Hôm nay là đông chí.

    Vào buổi tối trước đông chí một ngày, Bạch Sầu Phi phải đối mặt với lựa chọn quan trọng như vậy. Cho dù hắn là một người khá tàn nhẫn độc ác (điểm này chính hắn cũng thừa nhận, thậm chí còn cho rằng vinh quang. Một người nếu như không thể “tàn nhẫn độc ác”, vậy thì cũng không thể xông pha giang hồ. Đương nhiên không thể “tàn nhẫn” cả đời, hơn nữa kết quả của sự độc ác thông thường là sẽ không được chết già. Nhưng sau khi tàn nhẫn lấy được giang sơn, không ngại làm một chút việc thiện mua chuộc lòng người, củng cố địa vị, an hưởng tuổi già, như vậy mới xem là sáng suốt), nhưng muốn hắn tự tay lật đổ, đoạt quyền, phản bội, bán rẻ, sát hại nghĩa huynh của mình, trong lòng vẫn có phần áy náy.

    Huống hồ, người mà hắn muốn đối phó là long đầu lão đại của bang hội đệ nhất trong kinh thành. Hắn muốn đẩy đối phương xuống, ngồi lên vị trí này, không những phải nơm nớp lo sợ mà còn phải suy tính thiệt hơn.

    Dù sao đó cũng là một người rất khó đối phó, “cuốn chiếu trăm chân, chết mà không ngã” *.

    * Ám chỉ người hay thế lực đã sụp đổ nhưng ảnh hưởng vẫn còn.

    Người này mặc dù là một bệnh nhân, nhưng còn khó đối phó hơn so với tám ngàn người khỏe mạnh.

    Cho nên, trước tiên hắn phải làm cho mình không còn áy náy.

    Phải làm sao mới không áy náy?

    Đầu tiên phải đứng về phía chữ “lý”.

    Thứ nhất, Tô Mộng Chẩm dù sao cũng là người một tay nâng đỡ hắn. Hôm nay hắn có thể đến gần trung tâm quyền lực như vậy, hoàn toàn là nhờ Tô Mộng Chẩm dìu dắt và tin tưởng.

    Tiếp theo, Tô Mộng Chẩm nói gì cũng là lão đại kết nghĩa của hắn. Hắn muốn phản bội Tô Mộng Chẩm, không khỏi có lỗi với đạo nghĩa, cũng không thể giải thích trước mặt hảo hán giang hồ.

    Lại nói, cha con Tô Mộng Chẩm sáng lập nên Kim Phong Tế Vũ lâu, thế lực sâu xa, cây lớn rễ dài, địa vị võ lâm cao quý, rất có danh vọng trong giang hồ. Với thực lực của hắn, cho dù có thể lấy được quyền hành, liệu có thể thay thế được hay không?

    Hơn nữa, vị trí lãnh tụ của Kim Phong Tế Vũ lâu vốn không dễ ngồi. Một khi ngồi lên, ngày sau lên không được cũng xuống không xong, làm thế nào cho phải? Không bằng giữ gìn cái đã có, làm một phó lâu chủ có quyền có thế, tiếng xấu để cho Tô Mộng Chẩm gánh lấy, chuyện tốt thì do mình ôm vào, chẳng phải là vui vẻ sao?

    Huống hồ, nếu như hắn thật sự phát động công kích Tô Mộng Chẩm, liệu có thể giải quyết, đối phó, giết chết được đối phương hay không, đó vẫn là một nghi vấn. Cho dù trừ khử được Tô Mộng Chẩm, vây cánh của họ Tô có báo thù cho y hay không, đó cũng là một chuyện khó giải quyết.

    Nhớ lại trước kia, từ khi Kim Phong Tế Vũ lâu thành lập đến nay, có bao nhiêu người đã từng đối đầu với kẻ bệnh tật, thần bí và đầy quyền lực này, kết quả là không người nào có thể thắng được. Y vẫn sừng sững không ngã, không gì có thể lay chuyển được.

    Ngoại trừ bệnh tật.

    Bệnh tật càng ngày càng quấn chặt, đến mức khó phân khó chữa.

    TTV Translate - Ứng dụng convert truyện trên mobile

    ---QC---


  2. Bài viết được 77 thành viên cảm ơn::   [Hiện ra]
    aci,aolong,Ba_Van,cabalvn,chicken_vn,freejack,ha2004,Hắc thư sinh,kiemhon_58,Lôi Động Cửu Thiên,lnk111229,mtdloc,niemdc1,ntt8301,ryethyme,Tiếu ngạo,tommilanista,tonducphi,Trác Thanh,tuan nha,zroccoz,
  3. #7
    Ngày tham gia
    Mar 2008
    Đang ở
    SOS 団
    Bài viết
    4,230
    Xu
    25,100

    Mặc định

    Chương 7 – Mộng cơ

    Người dịch: fishscreen

    Nguồn: www.tangthuvien.com

    Cho đến khi trăng lên giữa trời, trên mặt sông phía tây lầu truyền đến tiếng mái chèo vạch nước, Bạch Sầu Phi trong lòng nôn nóng, đang suy nghĩ miên man mới tỉnh lại.

    Bạch Sầu Phi, ngươi nhu nhược yếu đuối, lòng dạ đàn bà như vậy, làm sao thành được đại sự?

    Hắn quyết định sẽ phản bội Tô Mộng Chẩm, cho nên lần lượt phản bác những lý do “không thể phản bội”.

    Thứ nhất, cũng bởi vì Tô Mộng Chẩm một tay nâng đỡ hắn, hắn càng phải giết chết Tô Mộng Chẩm.

    Tô Mộng Chẩm bồi dưỡng hắn ngày càng lớn mạnh trong kinh thành, vì vậy những ngăn trở, khuất nhục, thất bại và sai lầm khi hắn vùng vẫy đấu tranh, Tô Mộng Chẩm đều nhìn thấy tất cả. Hôm nay hắn đã là cá chép hóa rồng, không thể để cho một người biết được quá khứ hèn mọn của hắn còn sống trên đời.

    Huống hồ, các đời nhân vật đứng đầu, một khi ổn định giang sơn, đều không thể để cho đại tướng trọng thần bên cạnh có thể uy hiếp đến quyền lực của hắn. Hán Cao Tổ giết chết công thần, Tống Thái Tổ diệt trừ chính quyền, ai cũng như vậy. Nếu cứ tiếp tục, chỉ cần Tô Mộng Chẩm khôi phục lại, một lần nữa nắm giữ quyền hành, nhất định sẽ không bỏ qua cho mình. Chi bằng tiên hạ thủ vi cường.

    Thứ hai, một khi mình có thể nắm quyền đắc thế, cũng không sợ người trong võ lâm khinh thường căm ghét. Giang hồ này vốn coi trọng hiện thực, nếu như có quyền có thế, tất cả sẽ đến nịnh hót ngươi. Ai lại ăn no không có chuyện gì làm, đi báo thù cho người thất thế hoặc đã chết? Ai nắm quyền thì thiên hạ là của người đó, ai ngã xuống thì chỉ có thể trách bản thân mình.

    Võ lâm hiện giờ không thể so với ngày trước. Ngay cả triều đình cũng không quan tâm đến công lý, luôn sợ chuyện cầu hòa, tất cả đều dựa vào lợi ích hiện thực, làm gì có kẻ ngốc nào nói đến đại nhân đại nghĩa? Huống hồ, hắn xuất binh có lý do chính đáng, là triều đình ra lệnh cho hắn đại nghĩa diệt thân, có tướng gia nâng đỡ, ai dám nói một chữ không?

    Thứ ba, Kim Phong Tế Vũ lâu tuy là do cha con họ Tô sáng lập, nhưng vua nào thì triều thần nấy. Lại nhìn nước Tần đánh sáu nước, thống nhất thiên hạ, uy phong biết bao, nhưng chỉ mấy năm ngắn ngủi đã binh bại như núi đổ, đường đường là một nước lớn lại sụp đổ hoàn toàn, quần hùng nổi dậy lần lượt xưng bá. Năm đó họ Tào nước Ngụy cũng uy phong biết bao, nhưng không lâu sau lại bị họ Tư Mã chiếm ngôi, lập nên triều Tấn. Mặc kệ người nào sáng lập thiên hạ, ai có tài năng đều có thể học Lưu Bang nói một câu “đại trượng phu nên làm như vậy”, hoặc cùng Hạng Vũ hét một câu “nó nên được thay thế”.

    Những năm gần đây hắn cũng tốn không ít tâm cơ, gây dựng nền móng vững chắc tại Kim Phong Tế Vũ lâu, muốn phế bỏ Tô Mộng Chẩm lên làm lâu chủ. Đã sớm tính trước mọi việc, lại nắm binh trong tay, lúc này hắn không phản chẳng phải sẽ thành Hàn Tín sao? Lúc nên phản thì không phản, lúc không nên phản thì lại phản, kết quả không chết sớm thì cũng là chết oan.

    Thứ tư, con người phải có chí khí. Chí nguyện từ nhỏ của Bạch Sầu Phi là “không kêu thì thôi, kêu phải kinh người; không bay thì thôi, bay phải tận trời”. Hắn thường mơ ước mình là một con chim, chim đại bàng, bay lên chín tầng trời, lượn vòng trên trời cao. Hiện giờ hắn đã bay, nhưng còn chưa bay đến nơi cao nhất của đời người. Hắn muốn đạt tới đỉnh cao thì không được sợ cao sợ lạnh.

    Phía trên có người gánh vác tội lỗi thay mình dĩ nhiên là tốt, nhưng đúng là không có chí khí. Làm người thì phải tiêu dao tự tại, nếu không thì làm hoàng đế thiên tử (hoặc làm tướng gia Thái Kinh), làm đúng thì được vạn dân ca tụng; làm sai cũng có ngàn ngàn vạn vạn người chịu oan cho hắn, đúng là tốt thật. Hôm nay mình không thể mất đi chí khí, ngồi lên bảo tọa của Kim Phong Tế Vũ lâu chỉ xem như bắt đầu mà thôi. Ngày khác nói không chừng còn có thể nhờ vậy mà đi lên con đường công danh, biết đâu còn ngang hàng với tướng gia… Mình làm sao có thể do dự không tiến, chần chừ không quyết.

    Từ trước đến nay, không độc không phải trượng phu.

    Thứ năm, về chuyện có đối phó được Tô Mộng Chẩm hay không, ngày thường thì khó nói, nhưng bây giờ thì sao?

    Tô Mộng Chẩm bị bệnh.

    Anh hùng chỉ sợ bệnh hao mòn, chinh chiến càng lâu, vết thương càng nhiều.

    Tô Mộng Chẩm đã giết không ít người, càng đánh bại nhiều người. Những người này phần lớn đều là cao nhân phi thường, cao thủ tuyệt đỉnh. Tô Mộng Chẩm vẫn giữ vững không bại, sừng sững không ngã, nhưng lại không thể tránh bị thương. Thương thế của y càng nhiều thì bệnh lại càng nặng.

    Chỉ có vào lúc này, Bạch Sầu Phi mới tự tin giành được thắng lợi. Huống hồ hắn đã bố trí xong tất cả, lúc này không ra tay, chẳng lẽ còn đợi đến khi kẻ địch khỏi bệnh?

    Khi đó, nếu như đối phương ra tay trước, chẳng phải mình sẽ hối hận không kịp sao?

    Hắn cũng không muốn làm Hàn Tín hay Anh Bố.

    Hắn hạ quyết tâm, nhất định phải làm, phải giết Tô Mộng Chẩm.

    Trên giang hồ không phải có lưu truyền, “muốn giết Tô, trước hết phải giết Bạch” hay sao?

    Đến tận bây giờ cũng không ai giết được Tô Mộng Chẩm.

    Trừ hắn ra, chính hắn, Bạch Sầu Phi.

    Có thể giết Tô, nhất định là Bạch.

    Bạch Sầu Phi muốn một bay lên cao, một tiếng kinh người, một bước lên trời, một buồm xuôi gió, vậy thì trước hết phải giết Tô Mộng Chẩm đã từng nâng đỡ hắn, bây giờ lại trở thành chướng ngại.

    Sau khi Bạch Sầu Phi đã quyết định, hắn còn muốn xem ý trời, thiên cơ.

    Hắn nghĩ thầm: “Ta tùy ý chọn một chữ, nếu như số nét là chẵn, chính là ý trời muốn ta giết chết Tô Mộng Chẩm, còn nếu số nét là lẻ thì nên thay đổi kế hoạch này.”

    Hắn quả thật tùy ý nghĩ ra một chữ. Chữ này giống như đột ngột “bay” ra trong lòng hắn, vốn nằm yên đã lâu, lúc này cuối cùng lại hiện lên.

    Đó là một chữ “Mộng”.

    Hắn dùng kình lực viết một chữ lớn lên tường đất, sau khi viết xong lại không khỏi khẩn trương.

    Ánh trăng màu bạc chiếu khắp mặt đất.

    Mây trôi lững lờ, trăng soi đỉnh núi. Ánh trăng vô hạn, có người đang khua mái chèo nhanh chóng qua sông.

    Hắn thật sự nhẩm tính số nét của chữ “Mộng”.

    Hắn dựa vào cửa sổ, nhìn trăng, đối diện với sông, tính toán số nét, cảnh tượng này thật sự giống như một giấc mộng. Không ai biết vị công tử nho nhã đang nhắm mắt suy nghĩ, hóa ra lại đang tính toán làm thế nào phản bội đại ca kết nghĩa của mình.

    Ồ? Không đúng, bởi vì chữ “Mộng” (梦) chỉ có mười một nét.

    Mười một nét, đó là số lẻ. Cho dù cộng thêm bộ Thảo trên đầu (夢), cũng là mười ba nét.

    Như vậy chẳng phải ý trời muốn ta dừng kế hoạch này sao?

    Hắn bất cam, hắn bất bình.

    Đại trượng phu há có thể cúi đầu dưới kẻ khác lâu ngày?

    Hắn còn trẻ, hắn muốn liều. Hắn muốn vượt qua thành tựu của người đi trước, không muốn làm một trợ thủ chỉ biết nghe lời người khác.

    Ý trời này rốt cuộc có phải ý trời hay không?

    Thiên cơ này xem như là thiên cơ gì?

    Hắn không phục, cho nên đi tra sách cổ. Lần này hắn lại tra được, hóa ra chữ “Mộng” xưa là 夣 chứ không phải 夢.

    Điều này cực kỳ khác biệt, ít nhất đã tăng thêm một nét. Cộng thêm một nét này chính là mười bốn nét *.

    * Đoạn này thì chữ “Mộng” trong bản tiếng Trung bị biến thành ô vuông nên không xem được. Theo nguyên văn thì có ba kiểu viết là 13, 15 và 16 nét, nhưng mình tìm thì chỉ thấy ba kiểu là 11, 13 và 14 nét. Cho nên mình dịch theo hiểu biết của mình. Bạn nào thấy sai xin nhắn tin để mình sửa lại.

    Số chẵn, ý trời cũng vậy, thiên cơ muốn giết Tô.

    Đây là ý chỉ của trời, thiên cơ như vậy, ý trời không thể làm trái.

    Gặp phật giết phật, gặp tổ giết tổ.

    Hắn cao hứng đến búng ngón tay. Chỉ phong xé gió bắn vào trăng.

    Chỉ phong này khiến cho người chèo thuyền trên sông cũng có cảm ứng, ngẩng đầu nhìn trăng sáng. Cũng không biết là gió mát thổi qua trăng sáng, hay là trăng sáng chiếu rọi gió trong.

    Trong đó rốt cuộc có ý trời hay không? Nếu có thì ai cũng không biết, ai cũng không hiểu.

    Nhưng ánh trăng vẫn chiếu sáng, ngàn dặm theo cơn gió. Ánh trăng chiếu lên tường, gió nhẹ thổi qua mép tóc Bạch Sầu Phi.

    Chữ “Mộng” trên tường hiện lên rất rõ ràng.

    Thứ mà Bạch Sầu Phi nhìn thấy lại là quyền lực.

    Chỉ là thỉnh thoảng cũng có ý niệm lướt qua đầu hắn: “Ngày mai là đông chí, sắp ra tay rồi. Không biết Tô Mộng Chẩm, Tô đại ca, Tô lâu chủ bây giờ đang nghĩ gì? Có nghĩ gì hay không?”

    TTV Translate - Ứng dụng convert truyện trên mobile

    Lần sửa cuối bởi fishscreen, ngày 10-09-2013 lúc 22:55.

  4. Bài viết được 71 thành viên cảm ơn::   [Hiện ra]
    aci,aolong,Ba_Van,cabalvn,chicken_vn,Hắc thư sinh,kiemhon_58,Lôi Động Cửu Thiên,lnk111229,mtdloc,niemdc1,ntt8301,ryethyme,tommilanista,tonducphi,Trác Thanh,tuan nha,zroccoz,
  5. #8
    Ngày tham gia
    Mar 2008
    Đang ở
    SOS 団
    Bài viết
    4,230
    Xu
    25,100

    Mặc định

    Chương 8 – Kiếp cơ

    Người dịch: fishscreen

    Nguồn: www.tangthuvien.com

    Tô Mộng Chẩm, gối mộng không nên giấc.

    Y dựa gối, nhìn trăng, đang suy nghĩ.

    Y nghĩ đến Bạch Sầu Phi, còn có Vương Tiểu Thạch, có thể nói là nhớ đến Bạch Sầu Phi cho nên mới nhớ đến Vương Tiểu Thạch, ngược lại cũng như vậy.

    Bạch lão nhị là một người không thể nhẫn nhịn, hắn quá coi trọng chữ quyền.

    Một người có dục vọng quá lớn, khao khát quá mạnh đối với quyền lực, nhất định không thể chia sẻ quyền lực của hắn với bất cứ ai.

    Sớm muộn gì Bạch lão nhị cũng sẽ không tha cho mình.

    Bệnh của mình lại càng ngày càng nặng.

    Từ khi bị trúng ám khí tẩm độc tại phố Khổ Thủy, lại đánh một trận với Lôi Tổn, bệnh, độc và thương đã cùng nhau phát tác.

    Thứ đáng sợ là bệnh chứ không phải cái chết. Bệnh hành hạ con người, làm hao mòn tất cả chí khí, kết quả chỉ còn lại một thân xác thối rữa, càng đến gần cái chết thì càng giày vò đáng sợ.

    Có ai không sợ chết?

    Mình cũng rất sợ chết, thật sự là tham sống sợ chết.

    Có thể sống tiếp luôn là chuyện tốt. Nhân sinh vui buồn, phải sống mới có thể cảm nhận được, chết đi thì không còn gì cả. Phật gia dạy người nhìn thấu sinh tử, nhưng không phải bảo người ta lập tức đi tìm chết. Nếu như mình không sợ chết, vậy thì cũng không sợ bệnh. Bị bệnh thì cứ đi tự sát, như vậy còn sợ cái gì? Chỉ có bệnh sợ mình chết thì đúng hơn. Nói như vậy thì ngay cả bệnh cũng sợ chết.

    Một khi đã chết thì không còn cảm giác, thân thể thối rữa, ma bệnh cũng không có đất dụng võ.

    Gần đây hơi thở của mình lại dồn dập hơn, thở gấp, nhiều đàm, trong đàm lại có máu, ăn thứ gì cũng ói ra.

    Lúc đi ngủ, đàm lên đến cổ họng, trong lồng ngực như có người đánh mạnh vào, hoàn toàn không thể ngủ được. Một khi nằm xuống, cổ họng giống như có ngàn đứa trẻ đang gào thét, gần như không thể hít thở.

    Không thể ngủ, chỉ có thể hao mòn, nghe cổ họng và ngực của mình cùng nhau nhau kêu gào, nhìn thân thể ngày càng gầy đi, chỉ còn da bọc xương, xương chống da, cảm nhận được ngón tay, ngón chân, tứ chi, vai cổ của mình dần dần không thể làm được nhiều động tác, thậm chí không thể cử động, cảm giác này còn đau thương hơn cái chết.

    Xem ra, bữa tiệc tại Thanh lâu tối nay xảy ra chuyện, chỉ sợ có vấn đề.

    Là Bạch lão nhị không nhịn được muốn ra tay sao?

    Chọn thời cơ thật tốt, đúng lúc mình phát bệnh.

    Mình cũng đã sớm đoán được sẽ có một kiếp nạn, nhưng một kiếp này liệu có qua được hay không? Kiếp có nặng hay không? Đó đều là thiên cơ.

    Đây là một kiếp nạn, cũng giống như một cơ hội tốt, có thể tính ra được nhưng không biết nó nặng hay nhẹ, lớn hay nhỏ.

    Đây là chỗ thiếu sót của thuật số đoán mệnh.

    Mặc dù mình tinh thông mười sáu loại thuật số, nhưng muốn thần toán tuyệt đối chính xác, vậy thì chỉ có cách hỏi ông trời.

    Mình quả thật có thể tính ra được khi nào thì may mắn, khi nào thì xui xẻo.

    Giống như mười năm trước, mình đang gặp vận may, nhưng cũng ẩn giấu nguy cơ.

    Nguy cơ thì có gì nghiêm trọng, dù sao cũng là cầu phú quý trong nguy hiểm.

    Giống như bây giờ, mình đang gặp vận rủi.

    Nhưng mình lại không biết tốt đến thế nào, xấu đến thế nào.

    Mình có thể tính được sẽ gặp hỏa hoạn, nhưng lại không biết hỏa hoạn sẽ tàn phá bao nhiêu. Đó có thể chỉ là một cây nến làm phỏng ngón tay, cũng có thể thiêu cháy cả tòa nhà.

    Mình cũng có thể tính được sẽ gặp tiền tài bất ngờ, nhưng tiền tài đó rốt cuộc có bao nhiêu? Là thắng được mười vạn lượng bạc trên sòng bạc, hay là nhặt được một chiếc nhẫn vàng trên đường, không thể tính chính xác được.

    Đồng dạng, mình đã tính được năm nay có kiếp nạn, có dấu hiệu chứng tỏ sẽ gặp nạn. Nhưng kiếp nạn lớn bao nhiêu, nặng bao nhiêu, phiền phức bao nhiêu, tổn thương như thế nào, cũng không thể nhìn thấy chính xác.

    Đương nhiên, thuật số có thể phối hợp với tướng mạo và chỉ tay để xem.

    Nhưng hiện giờ mình đang mắc bệnh, sắc mặt quá khó coi. Lúc này ngay cả mình cũng không muốn nhìn thấy gương mặt đó, nó giống như một gương mặt quỷ.

    Trên mặt có hai đốm lửa lạnh, đó là cặp mắt của mình. Xem tướng trước tiên phải nhìn ánh mắt. Ánh mắt của mình như vậy, thật sự không cần nhìn, bởi vì nhìn vào chỉ khiến trái tim lạnh giá.

    Còn về chỉ tay, cũng không cần xem. Tay của mình vẫn đang run, đừng nói là cầm đao, thậm chí cầm đũa cũng không vững.

    Ngay cả cằm cũng biến thành màu lam nhạt, đây là kết quả của việc dùng thuốc lâu ngày.

    Mình cũng cảm nhận được, nơi phổi có một khối u ác tính, dạ dày có một cái lỗ lớn, lục phủ ngũ tạng giống như tự dời vị trí, trên người cũng không chỗ nào hoàn chỉnh.

    Có nội tạng như vậy, hơn nữa còn bị mất một chân, dĩ nhiên lòng bàn tay sẽ biến thành màu đen, chỉ tay hoàn toàn rối loạn.

    Có lẽ ngay cả chân mày cũng đã bắt đầu biến thành màu đen.

    Y chỉ đành cười khổ.

    Một kiếp này dù lớn đến đâu cũng được, đó cũng là chuyện sang năm. Xem ra mình còn có thể chống chọi được hết năm nay.

    Qua năm nay, hẳn là Vương lão tam sẽ trở lại.

    Những năm gần đây, mình vẫn luôn lưu ý đến hành tung của lão tam. Hắn đi tới nơi nào, chỉ cần trong khả năng, mình đều nhờ những anh hùng hào kiệt bản địa đặc biệt chiếu cố cho hắn.

    Mình đã dốc hết tâm lực. Như vậy cũng vừa khéo, khi quyền lực trong kinh thành thay đổi, Vương Tiểu Thạch lại có thể trở về.

    Hắn trở về, có lẽ sẽ kiềm chế được Bạch lão nhị.

    Có điều, lão nhị nhất định sẽ không để cho hắn dễ dàng trở về. Cho nên mình đã phái thân tín giữ liên lạc với lão tam.

    Có lẽ, tuy có mình kiếp nạn, nhưng Tật Ách cung (1) từ sang năm lại có cơ hội xoay chuyển.

    Một khi mình khôi phục lại sẽ lập tức chỉnh đốn hàng ngũ, bất kể là nội loạn hay ngoại địch đều có thể mạnh tay đánh một trận, quyết không chịu ngồi yên chờ chết. Cộng thêm Vương lão tam kịp thời trở về, mình cũng không sợ Bạch lão nhị dã tâm bừng bừng.

    Tình thế như vậy, có nên tiên hạ thủ vi cường hay không?

    Bạch lão nhị có thể ra tay sớm hơn hay không ?

    Không thể.

    Mình thật sự bệnh nặng, Tiểu Thạch Đầu còn chưa trở về, không thể rút dây động rừng.

    Hiện tại trong Kim Phong Tế Vũ lâu đã có hơn một nửa là tâm phúc của Bạch Sầu Phi, cục diện này chỉ có thể kéo dài.

    Huống hồ Bạch lão nhị còn có thừa tướng đương quyền nâng đỡ.

    Nếu như công khai đối đầu, cho dù mình có thể dẹp yên nội loạn, e rằng nguyên khí cũng sẽ tổn thương nặng nề. Trừ được nội gian cũng khó phòng được ngoại địch, lại bị bọn chúng thừa cơ công kích.

    Lỡ may không giết được lão nhị, chỉ sợ hắn sẽ thẹn quá hoá giận, phát động quân lực triều đình. Khi đó thì hai bên đoạn tuyệt, cơ nghiệp của Kim Phong Tế Vũ lâu cũng bị hủy từ đây.

    Hơn nữa, con người của nhị đương gia mặc dù có lòng phản nghịch, nhưng chưa chắc sẽ phản bội mình. Nói gì thì mình cũng là người một tay nâng đỡ hắn, giúp hắn thăng tiến thật nhanh.

    Con người của hắn chỉ là lòng dạ không tốt một chút, thủ đoạn kịch liệt một chút, nhưng hiện giờ hắn đã là dưới một người mà trên vạn người, thực sự không có lý do, cũng không cần thiết phản bội mình.

    Nghi người thì không tin, tin người thì không nghi.

    Mình muốn dùng hắn thì phải tin hắn, muốn hắn không phản bội cũng phải trọng dụng hắn, muốn hắn không sinh hai lòng thì phải đối xử chân thành với hắn. Nếu như lúc nào cũng đề phòng hắn, một khi bị hắn phát hiện, không có suy nghĩ khác mới là chuyện lạ.

    Bạch Sầu Phi vốn là loại người “hô mưa gọi gió, khí thế bừng bừng”. Hắn hống hách lộng hành, không hề kiêng nể, có lúc ngay cả kẻ địch cũng phải kinh sợ.

    Nhưng mình chỉ có thể nhìn, sáng sáng mặt trời mọc phía đông, tối tối mặt trăng lặn phía tây.

    Thứ mình học được là một loại “dũng khí rút lui”, cũng là một sự lui bước giống như “hồi quang phản chiếu”. Có lúc mọi chuyện không theo ý người, không bằng gạt hết tạp niệm, từ bỏ trần tục, tĩnh tâm ngồi thiền, như vậy thì tốt hơn.

    Thậm chí không nghĩ đến thiện, cũng không nghĩ đến ác, chỉ tưởng niệm.

    Tư quân như minh nguyệt (nỗi nhớ như trăng sáng). (2)

    Tưởng niệm nàng, cô gái đó.

    Một hạt bụi bay mặt đất thu, một đóa hoa nở thế giới mở, cũng là vì thế gian có cô gái đó.

    Dạ dạ giảm thanh huy (đêm đêm giảm ánh trong). (2)

    Nghĩ tới đây, Tô Mộng Chẩm lại hít một hơi dài.

    Hơi thở này gây nên va chạm kịch liệt trong ngực y.

    Đối với người khác, đó chỉ là một hơi thở. Còn đối với y, mỗi lần hít thở đều bớt đi một phần sinh mạng, hơn nữa mỗi lần đều khiến cho y khổ sở đau đớn, cho nên y càng quý trọng nó.

    Y quyết định ngày mai sẽ chấp nhận yêu cầu của Bạch Sầu Phi. Ngày mai là đông chí, Bạch lão nhị muốn vào tháp ngọc ngà voi yết kiến mình.

    Nếu không cho hắn vào, hắn nhất định sinh nghi, chỉ sợ sẽ lập tức tạo phản.

    Nếu cho hắn vào thì phải mạo hiểm. Y tin rằng trong năm nay, thời cơ của Bạch Sầu Phi còn chưa chín, sẽ không dám hành động thiếu suy nghĩ.

    Nếu như thừa dịp hắn vào, chủ động phục kích giết chết hắn, điều này mình lại không làm được.

    Khi huynh đệ thủ hạ bán rẻ và ám toán y, y nhất định sẽ phản kích; nhưng bảo y ám hại và bán rẻ huynh đệ thủ hạ của mình, y lại không làm được.

    Có việc nên làm, có việc không nên làm.

    Không phải không thể, mà là không muốn.

    Hoa mai mùa đông rất đẹp.

    Y ngửi thấy mùi hoa mai, có lẽ là từ nơi Lục Phân Bán đường bay đến.

    Ánh trăng như mộng.

    Mộng như đời người.

    Nghĩ tới đây, y lại bắt đầu ho, toàn thân co giật, mắt cũng đỏ lên, ôm chặt chiếc gối trong lòng.

    Cả đời y đều là giấc mộng đấu tranh, chỉ có một lần là ngọt ngào mỹ lệ.

    Nhưng cô gái kia đã thành kẻ thù, mỗi ngày đều đang đợi tin y chết, hàng đêm mài sáng binh khí, muốn đem lưỡi kiếm lạnh như băng đâm vào trong cơ thể còn ấm áp của y.

    Là ai thổi sáo trong lầu họa?

    Tiếng sáo xa xăm truyền đến, giống như nói lên một giấc mộng, một giấc mộng xa xôi.

    Mộng xa rồi.

    Gối vẫn còn bên cạnh.

    Ánh trăng chiếu lên người chưa chợp mắt.

    Kiếp nạn không biết gần hay xa, đang đợi y bước vào.


    Chú thích:

    (1) Một trong mười hai cung, bao gồm Mệnh cung, Tài Bạch cung, Huynh Đệ cung, Điền Trạch cung, Nam Nữ cung, Nô Phó cung, Thê Thiếp cung, Tật Ách cung, Thiên Di cung, Quan Lộc cung, Phúc Đức cung, Tướng Mạo cung.

    (1)
    Tư quân như minh nguyệt, dạ dạ giảm thanh huy.

    Đây là một câu mô phỏng lại bài thơ “Thất Tư” của Từ Quản thời Ngụy Tấn. Nguyên văn là “Tự quân chi xuất hĩ, minh kính ám bất trị. Tư quân như lưu thủy, hà hữu cùng dĩ thời”, nói đến người phụ nữ nhớ nhung trượng phu đi xa chưa về. Còn có rất nhiều câu khác được mô phỏng theo hình thức trên, chẳng hạn như:

    Tư quân như thanh phong, hiểu dạ thường bồi hồi. (nỗi nhớ như gió mát, sáng tối thường bồi hồi)

    Tư quân như mạn thảo, liên duyên bất khả cùng. (nỗi nhớ như cỏ dại, liên miên không điểm dừng)


    TTV Translate - Ứng dụng convert truyện trên mobile

    Lần sửa cuối bởi fishscreen, ngày 11-09-2013 lúc 23:00.

  6. Bài viết được 74 thành viên cảm ơn::   [Hiện ra]
    aci,aolong,Ba_Van,cabalvn,chicken_vn,freejack,ha2004,Hắc thư sinh,kiemhon_58,Lôi Động Cửu Thiên,lnk111229,mtdloc,niemdc1,ntt8301,ryethyme,tommilanista,tonducphi,Trác Thanh,tuan nha,zroccoz,
  7. #9
    Ngày tham gia
    Mar 2008
    Đang ở
    SOS 団
    Bài viết
    4,230
    Xu
    25,100

    Mặc định

    Chương 9 – Ứng cơ (ứng kiếp)

    Người dịch: fishscreen

    Nguồn: www.tangthuvien.com

    Bạch Sầu Phi vào tháp, lên tháp.

    Đó là “tháp ngà voi”.

    Hắn nhìn thấy Tô Mộng Chẩm, một người bệnh sắp chết.

    Hắn vừa nhìn thấy người này, trong lòng lập tức có hai loại cảm giác.

    Một là khẩn trương.

    Những năm gần đây, là người này một tay nâng đỡ hắn. Từ khi kính ngưỡng cho đến khi thân cận, năng lực của người này vẫn khiến hắn có cảm giác rung động và thần bí, đến bây giờ vẫn không thể thay đổi hoàn toàn.

    Mà hôm nay, hắn lại muốn đối phó với người này, cho nên hắn cảm thấy khẩn trương.

    Giống như bình thường, khi hắn cảm thấy khẩn trương đều hít thở thật sâu.

    Một loại cảm giác khác là, đây chẳng những là một người bệnh sắp chết, hơn nữa còn là một người bệnh sắp chết nhưng lại không chết được.

    Nói cách khác, đây là một người có sức sống rất mạnh.

    Nếu như người này bệnh không chết, hắn đành phải sớm chấm dứt sự đau đớn của đối phương.

    Hắn quyết định phải giết người này.

    Hắn không đi lên một mình, còn có năm người khác.

    Bốn người trong đó dĩ nhiên là “Cát Tường Như Ý”, bao gồm Chu Như Thị, Âu Dương Ý Ý, Lợi Tiểu Cát và Tường Ca Nhi.

    Một người khác lại không rõ.

    “Không rõ” là vì hắn có khuôn mặt lại giống như không có, trên mặt như phủ lên một lớp sa mỏng màu da, da cười thịt không cười, thịt cười xương không cười, có lúc ngũ quan đều cười, nhưng lại không hề có một chút ý cười nào. Đương nhiên là trên mặt hắn được phủ một lớp mặt nạ da người.

    Nếu như người này không cùng Bạch phó lâu chủ đi lên, có lẽ tại ngoài tháp ba mươi trượng đã bị người ta đuổi xuống rồi.

    Bạch Sầu Phi dẫn năm người đi lên, cũng rất hợp lý.

    Thân là phó tổng lâu chủ, bên cạnh nên có một vài thủ hạ, như vậy mới đủ uy phong, mới xứng với chức vị của mình.

    Hơn nữa, nếu để cho Bạch Sầu Phi đi lên, lại không cho phép tùy tùng của hắn đi theo, không khỏi khiến người ta nghi ngờ, hắn có thể còn sống đi vào, liệu có thể còn sống đi ra hay không?

    Bên cạnh Tô Mộng Chẩm cũng có người, ba người, đều là họ Tô.

    Ba người này đương nhiên là con cháu họ Tô, hơn nữa đều được gia tộc họ Tô tuyển chọn ra. Vào mười năm trước, Tô Mộng Chẩm đã để một người học xoa bóp huyệt vị, một người học châm cứu huyệt đạo, còn một người học sắc thuốc hái thuốc.

    Sau khi ba người này học thành, vẫn luôn ở lại bên cạnh Tô Mộng Chẩm, giúp y nấu thuốc, xoa bóp và châm cứu.

    Đương nhiên, xét về tổng thể y thuật của bọn họ vẫn không cao minh bằng Thụ đại phu, cho nên vẫn do Thụ đại phu khám bệnh, còn bọn họ dựa theo phân phó chăm sóc hầu hạ, hốt thuốc đúng bệnh.

    Ba người này có tên, cũng có ngoại hiệu, nhưng tên và biệt hiệu đều rất dễ lẫn lộn với nhau.

    Trên thực tế, ngoại hình của bọn họ cũng không khác nhau bao nhiêu, cũng dễ khiến cho người khác nhầm lẫn, không phân biệt được rốt cuộc ai là ai.

    Bọn họ là “Khởi Tử Hồi Sinh” Tô Thiết Tiêu, “Khởi Hồi Sinh Tử” Tô Hùng Tiêu, “Tử Khởi Sinh Hồi” Tô Thiết Lương.

    Ba cái tên như vậy, ba người như vậy, thật sự rất khó nhớ.

    Nhưng bản lĩnh của bọn họ thì không ai có thể quên được.

    Có ba người bọn họ, châm cứu huyệt vị, xoa bóp yếu huyệt, kê đơn bốc thưốc, chỉ cần ngươi vẫn còn một hơi, cho dù muốn chết cũng không chết được.

    Bọn họ vẫn luôn ở bên cạnh hầu hạ Tô Mộng Chẩm.

    Hơn nữa bọn họ đều họ Tô, cho nên không phải là môn đồ, cũng không chỉ là đệ tử, mà là tâm phúc.

    Tâm phúc là người có thể đối xử chân thành.

    Bạch Sầu Phi tiến vào tầng tháp thứ bảy, nhìn thấy hai cái tủ lớn, một cái bàn, trên bàn có một chiếc gương đồng, còn có một chiếc giường lớn, khăn trải giường rũ xuống không thấy đáy.

    Giống như thiếu đi một thứ rất quen thuộc, nhưng là thứ gì, nhất thời lại không nhớ ra.

    Người đều tập trung ở trên giường và bên giường. Bên giường là “Tam Tô”, gồm Tô Thiết Lương, Tô Hùng Tiêu và Tô Thiết Tiêu. Trên giường đương nhiên chính là Tô Mộng Chẩm.

    Sự vật trong tầng tháp này đều rất đơn giản, chỉ có những thứ thật cần thiết mới được đặt ở nơi y thường làm việc.

    Điều này hoàn toàn phù hợp với cá tính của Tô Mộng Chẩm, cũng phù hợp với tính toán của Bạch Sầu Phi.

    Hắn tính toán sẽ ra tay ở đây, giết chết họ Tô.

    Bạch Sầu Phi đi lên phía trước, vốn đã chuẩn bị rất nhiều lời, nhưng lại không nói ra.

    Bởi vì hai người vừa gặp mặt, Tô Mộng Chẩm đã liếc cặp mắt lạnh lẽo như đốm lửa, phía trên sống mũi vừa cao vừa thẳng vừa nhọn vừa khoằm, xa xăm hỏi một câu:
    - Ngươi tới để giết ta, đúng không?

    Chỉ với một câu này, Bạch Sầu Phi đã biết có giả vờ cũng chẳng có tác dụng gì, cũng không cần thiết nữa.

    Đối phương vừa liếc cặp mắt nhìn thấu tình đời đã hiểu rõ tất cả, thậm chí bao gồm cả sống chết vinh nhục.

    Cho nên hắn hỏi ngược lại:
    - Ngươi biết những gì? Ngươi làm thế nào biết được?

    Tô Mộng Chẩm vẫn không đứng lên khỏi giường, chỉ nói:
    - Bởi vì ngươi hít thở.

    Trong lòng Bạch Sầu Phi lạnh đi, lại nói:
    - Con người dĩ nhiên phải hít thở, không hít thở mới là chuyện lạ.

    Tô Mộng Chẩm nói:
    - Ngươi hít thở sâu.

    Bạch Sầu Phi nói:
    - Ta chỉ hít thở chứ không nói gì.

    Tô Mộng Chẩm nói:
    - Nhưng hít thở chính là một loại ngôn ngữ khác. Hít thở nhanh là kích động, hít thở chậm là bình tĩnh. Ta hiểu rõ tính tình của ngươi, lúc ngươi hít thở sâu chính là muốn kiềm chế sự khẩn trương. Ngươi rất ít khi khẩn trương, lần này lại khẩn trương như vậy, đương nhiên là vì muốn giết ta.

    Bạch Sầu Phi lại cười:
    - Xem ra, làm huynh đệ đã lâu, tập tính nào cũng không thoát khỏi ánh mắt của đối phương. Nói thật, giết một người giống như ngươi, muốn không khẩn trương cũng là chuyện khó.

    Tô Mộng Chẩm nói:
    - Có thể khiến cho ngươi khẩn trương, quả thật cũng không dễ dàng.

    Bạch Sầu Phi nói:
    - Biết người biết ta, mặc dù chưa chắc đã trăm trận trăm thắng, nhưng ít ra có thể đánh giá tình hình quân địch, có lợi cho phán đoán. Khi ngươi biết trong lòng ta khẩn trương, ta cũng biết rõ trong lòng ngươi rất khẩn trương.

    Tô Mộng Chẩm nói:
    - Ồ? Hình như ta còn chưa xuống giường thì phải?

    Bạch Sầu Phi nói:
    - Không chừng đó là vì ngươi vốn không thể xuống giường được. Ngươi nói quá nhiều, lúc ngươi khẩn trương sẽ không ngừng nói chuyện. Có thể khiến cho lâu chủ hiện tại của Kim Phong Tế Vũ lâu, Tô Mộng Chẩm, Tô công tử cũng khẩn trương như vậy, ta đúng là vinh hạnh.

    Tô Mộng Chẩm nói:
    - Chúng ta đều đã quá quen thuộc lẫn nhau, cho nên vừa là bằng hữu tốt nhất, vừa là kẻ địch xấu nhất. Chức vị lâu chủ Kim Phong Tế Vũ lâu có lẽ rất nhanh sẽ là của ngươi, ta chỉ không ngờ ngươi lại không đợi được như vậy.

    Bạch Sầu Phi nói:
    - Ta không đợi được, ngươi luôn bệnh không chết, cho nên ta mới chặt đứt cây của ngươi.

    Tô Mộng Chẩm trầm ngâm một lúc:
    - Quân tử không đoạt thứ người khác yêu thích.

    Bạch Sầu Phi hiên ngang nói:
    - Ta không phải là quân tử. Trong thời đại này, làm quân tử cũng giống như tự tìm đường chết. Quân tử phần lớn đều bị tiểu nhân hãm hại. Ta thích hại người, không để người hại ta, cho nên ta quyết chí sẽ làm tiểu nhân.

    Tô Mộng Chẩm lại trầm mặc một lúc, ánh mắt dường như biến thành màu đỏ, nói:
    - Nếu như bây giờ ta lui xuống, nhường lại vị trí cho ngươi, ngươi thấy thế nào?

    Bạch Sầu Phi thản nhiên nói:
    - Như vậy thì tốt, tiết kiệm thời gian cho ta.

    Tô Mộng Chẩm cười hỏi:
    - Ngươi sẽ không giết ta chứ?

    Bạch Sầu Phi nói:
    - Ta có thể không giết ngươi sao?

    Tô Mộng Chẩm nói:
    - Ngươi đã cháy nhà ra mặt chuột, không thấy máu, không thấy mạng người thì sẽ không dừng tay, cũng dừng tay không được.

    Bạch Sầu Phi nói:
    - Ngươi ngoan cố chống cự cũng chết. Ta đã lên tháp ngà voi, từ nơi này rơi xuống không phải thi thể của ngươi thì chính là hài cốt của ta.

    Tô Mộng Chẩm nói:
    - Ta bị bệnh.

    Bạch Sầu Phi nói:
    - Ta biết.

    Tô Mộng Chẩm nói:
    - Ngươi thắng cũng không vinh quang.

    Bạch Sầu Phi nói:
    - Cho nên ta mới ra tay.

    - Vốn là cùng một nhà, sao phải nóng lòng như vậy?

    - Ta và ngươi không phải cùng một nhà. Ta kết nghĩa với ngươi, ngươi lợi dụng tài năng võ công của ta, còn ta lợi dụng thực lực danh tiếng của ngươi. Chúng ta chỉ là lợi dụng lẫn nhau. Bây giờ ngươi đã không còn giá trị lợi dụng nữa.

    Tô Mộng Chẩm cười khổ:
    - Bây giờ ngươi đã có chỗ dựa khác, vì muốn bày tỏ sự trung thành với chủ mới, cho nên phải diệt trừ ta?

    Bạch Sầu Phi cười lạnh:
    - Đây là quy củ giang hồ, ngươi là lão đại của bang hội, không lý nào lại không biết. Thiếu niên năm đó cũng phải già, đây là quy tắc mà chúng ta xông pha thiên hạ, đi lại giang hồ, cũng là cái giá mà chúng ta phải trả.

    Tròng trắng mắt của Tô Mộng Chẩm thật sự có chút đỏ, cũng có điểm đỏ, giống như những đốm lệ máu rơi xuống:
    - Ngươi không thể niệm tình trước kia, tha cho ta một mạng sao?

    Bạch Sầu Phi nói một cách quả quyết:
    - Không thể.

    Cặp mắt Tô Mộng Chẩm đều đỏ lên:
    - Ngươi hận ta như vậy sao?

    Sắc mặt Bạch Sầu Phi trắng bệch:
    - Bởi vì ta luôn phải nghe lệnh ngươi. Ta đã nghe lệnh năm năm, bây giờ ta muốn lấy lại những gì đã bỏ ra, đó là cái mạng của ngươi.

    Tô Mộng Chẩm nói:
    - Bây giờ ta chỉ còn lại nửa cái mạng.

    Bạch Sầu Phi nói:
    - Nửa cái mạng của Tô Mộng Chẩm còn đáng giá hơn mạng của tám trăm hảo hán.

    Tô Mộng Chẩm nói:
    - Hóa ra ngươi vẫn luôn không phục ta.

    Bạch Sầu Phi nói:
    - Không, ta phục ngươi.

    Sắc mặt Tô Mộng Chẩm tái đi, cay đắng cười một tiếng:
    - Đây chính là kết quả của việc ngươi phục ta?

    Bạch Sầu Phi nói:
    - Bởi vì ta không chỉ phục ngươi, mà còn bội phục ngươi, cho nên ta mới xem ngươi như hình mẫu, trong lòng lập lời thề, một ngày nào đó ta phải thay thế ngươi.

    Tô Mộng Chẩm nói:
    - Vì vậy ngươi muốn giết ta?

    Bạch Sầu Phi nói:
    - Ngày nào ngươi còn sống, ta sẽ không thể hoàn toàn thay thế ngươi.

    Tô Mộng Chẩm nói:
    - Đừng quên, từ trước đến nay ta đều hết lòng bồi dưỡng ngươi.

    Bạch Sầu Phi thở dài một tiếng, nói:
    - Vào lúc này cảnh này, người thông minh không nên nói những lời này.

    Tô Mộng Chẩm nói:
    - Nếu như ta là người thông minh, cũng sẽ không nuôi hổ trong nhà.

    Bạch Sầu Phi nói:
    - Ngươi bồi dưỡng ta, một phần bởi vì ta là nhân tài, đồng thời trong tay ngươi cũng không có người nào có thể so sánh với ta. Vương Tiểu Thạch thì lại phạm tội, chạy trốn mất rồi.

    Tô Mộng Chẩm nói:
    - Là ngươi bức hắn đi.

    Bạch Sầu Phi lại gật đầu:
    - Là ta gạt hắn, nói rằng ngươi hạ lệnh muốn giết Gia Cát tiên sinh.

    Tô Mộng Chẩm nói:
    - Kết quả hắn lại giết Phó Tông Thư.

    Bạch Sầu Phi nói:
    - Hắn vẫn không tin lời ta, hoặc là hắn không nghe lệnh của ngươi.

    Tô Mộng Chẩm hỏi:
    - Tại sao ngươi phải làm như vậy?

    Bạch Sầu Phi đáp:
    - Bởi vì ta muốn cô lập ngươi.

    Tô Mộng Chẩm nói:
    - Ngươi đuổi Tiểu Thạch đi, mới có thể độc chiếm quyền hành.

    Bạch Sầu Phi nói:
    - Còn không có, ít nhất ngươi vẫn chưa chết.

    Tô Mộng Chẩm hỏi:
    - Ngươi không thể tha chết cho ta sao?

    Bạch Sầu Phi đáp:
    - Vừa rồi ngươi đã hỏi câu này, ta cũng đã trả lời rồi.

    Tô Mộng Chẩm tiếp tục hỏi:
    - Ta có điểm nào không xứng làm lâu chủ?

    Bạch Sầu Phi đáp:
    - Không có. Nhưng cũng bởi vì không có, loại người giống như ngươi nhất định được lòng người, nhất định có chí lớn, nhất định không cam chịu đứng dưới người khác, cho nên không thể không trừ.

    Tô Mộng Chẩm lại hỏi:
    - Vậy ta đã làm gì có lỗi với ngươi?

    Bạch Sầu Phi đáp:
    - Có, ít nhất ngươi đã từng trách mắng ta trước mặt mọi người.

    Tô Mộng Chẩm nói:
    - Mấy lần đó, là vì ta tốt cho ngươi.

    Bạch Sầu Phi nói:
    - Nhưng thế nhân chỉ nhớ được người nợ hắn, không nhớ được người dạy hắn. Lão đại mắng lão nhị là giúp hắn thành tài, nhưng lão nhị muốn giết lão đại, cũng là vì hắn từng bị xem là không thành tài.

    Tô Mộng Chẩm nói:
    - Ngươi nói như vậy, ta cũng không còn gì nói nữa. Ta nghĩ, ta đã ứng kiếp rồi.

    Bạch Sầu Phi hỏi:
    - Ứng kiếp gì?

    Tô Mộng Chẩm:
    - Ta đã sớm tính ra sang năm có một kiếp, nhưng vẫn cho rằng đó là chuyện sang năm, ít nhất còn có thể sống tạm một đoạn thời gian. Không ngờ hôm nay là đông chí, đã bắt đầu đến vận năm sau. Trong thuật số có một câu “vận cực tốt và cực xấu sẽ đến trước một trăm ngày”. Không ngờ kiếp nạn đã đến trước mắt, ta phải nhận một kiếp này rồi.

    TTV Translate - Ứng dụng convert truyện trên mobile


  8. Bài viết được 70 thành viên cảm ơn::   [Hiện ra]
    aci,aolong,Ba_Van,cabalvn,chicken_vn,freejack,ha2004,Hắc thư sinh,Lôi Động Cửu Thiên,lnk111229,niemdc1,ntt8301,ryethyme,tommilanista,tonducphi,Trác Thanh,tuan nha,
  9. #10
    Ngày tham gia
    Mar 2008
    Đang ở
    SOS 団
    Bài viết
    4,230
    Xu
    25,100

    Mặc định

    Chương 10 – Cảo cơ (cơ hội tạo ra)

    Người dịch: fishscreen

    Nguồn: www.tangthuvien.com

    Bạch Sầu Phi trầm ngâm một lúc mới nói:
    - Có biết vì sao ta không thể bỏ qua cho ngươi không?

    Tô Mộng Chẩm bi thương nói:
    - Xin lắng nghe.

    Ánh mắt Bạch Sầu Phi lóe sáng, còn sắc bén hơn so với lưỡi kiếm:
    - Đó là do ngươi dạy ta. Lần đó khi ngươi ước chiến với tổng đường chủ Lôi Tổn của Lục Phân Bán đường, Lôi Tổn vẫn luôn nhún nhường cầu hòa, kéo dài thời gian, nhưng ngươi lại ý chí sắt đá, từng bước bức người. Khi đó hắn đã từng xin ngươi nương tay, nhưng ngươi vẫn tàn nhẫn độc ác. Đó là ngươi dạy chúng ta, loại kiêu hùng như Lôi Tổn nào có chuyện mắng không nói lại, đánh không trả đòn? Nếu như hắn vẫn luôn ẩn nhẫn, nhất định là có âm mưu lớn, muốn chờ viện binh. Một khi tình thế có lợi, hắn sẽ lập tức phản công, khi đó chắc chắn sẽ ra tay vô tình, đuổi tận giết tuyệt.

    Vành mắt Tô Mộng Chẩm đỏ lên, hai mắt lập lòe ngọn lửa xanh, lẩm bẩm nói:
    - Ngươi quả thật nhớ rất rõ.

    - Cơ hội là do mình tạo ra.
    Bạch Sầu Phi nói:
    - Cơ hội tạo ra giống như nước trái cây thêm trứng, nếu như ngươi không uống một hơi, nó sẽ biến thành chua thành hỏng, nói không chừng còn bị người khác uống mất. Ta vất vả lắm mới tạo ra cơ hội có thể lật đổ ngươi, nếu như ta không giết ngươi, chẳng lẽ còn đợi sau này ngươi khôi phục lại tới giết ta? Ta cũng không muốn đánh mất cơ hội của mình.

    Tô Mộng Chẩm đồng ý:
    - Ngươi quả là một người rất biết nắm lấy thời cơ.

    Bạch Sầu Phi nói:
    - Ta sẽ không bỏ qua cơ hội tốt, đương nhiên cũng sẽ không bỏ qua cho ngươi. Chính bởi vì ta là huynh đệ của ngươi, cho nên ta không muốn thấy ngươi tiếp tục bị ma bệnh hành hạ, không muốn thấy Kim Phong Tế Vũ lâu suy sụp sau khi ngươi chết. Nhân lúc phong thái của ngươi còn chưa hết, ta giết chết ngươi, đó là giúp ngươi được chết một cách vinh quang. Từ trước đến nay ngươi đều đối xử rất tốt với Vương Tiểu Thạch, còn đối xử với ta kém hơn một chút, ta cũng không tính toán với ngươi. Để cho ngươi chết trận là tôn trọng ngươi, ngươi nên cảm ơn ta đã giữ gìn nghĩa khí mới đúng.

    Tô Mộng Chẩm lại khôi phục vẻ lạnh lùng, kiêu ngạo và cô độc của y, thậm chí còn cả thần thái không ai sánh được.

    - Ta muốn ngươi bỏ qua cho ta, chẳng qua là chưa hết hi vọng, muốn thử ngươi một lần nữa. Nếu như đã không thể quay đầu, ta cũng tử bỏ ý định này. Lời ngươi nói càng khiến ta khẳng định, ta tín nhiệm Tiểu Thạch Đầu là đúng, hoài nghi ngươi cũng là đúng.
    Hai ngọn lửa lạnh trong mắt Tô Mộng Chẩm muốn tắt không tắt, muốn diệt không diệt, có một sự mệt mỏi không nói nên lời. Y vừa ho, vừa nói chuyện, vừa thở hổn hển, hơi sau không theo hơi trước, nhưng vẫn truyền đạt rõ ràng những gì muốn nói:

    - Bằng hữu thật sự sẽ không phân biệt xa gần. Chẳng lẽ có người chặt ngón út của ngươi, ngươi sẽ cảm tạ hắn vì không chặt đứt ngón trỏ của mình sao? Hãm hại chính là hãm hại, bằng hữu chính là bằng hữu, cuối cùng vẫn phân biệt được. Là kẻ phản bội thì sớm muộn gì cũng sẽ phản bội ngươi, còn huynh đệ chân chính thì vĩnh viễn sẽ là huynh đệ.

    Sau khi Bạch Sầu Phi nghe xong liền trầm mặc.

    Sau đó hắn suy nghĩ cẩn thận, nói:
    - Xin lỗi, ta phải giết ngươi rồi. Bởi vì ta sợ nếu không giết ngươi, sẽ trở thành ngươi tới giết ta, hoặc là ta sẽ không đành lòng giết ngươi nữa.

    Tô Mộng Chẩm chậm rãi nhắm hai mắt lại. Trong chớp mắt này, ngọn lửa lạnh duy trì sinh mạng thể lực của hắn dường như cũng tắt đi. Nhưng đó chẳng qua là chuyện trong nháy mắt, sau đó cặp mắt của y lại từ từ mở ra, hai ngọn lửa lạnh bất diệt giống như vùi sâu dưới ao đầm tối tăm, lạnh lẽo màu xanh, chung quanh đỏ sậm.

    - Thời gian đã đến, trốn cũng không thoát, ngươi ra tay đi. Cây cũng đã chặt, lầu cũng đã chiếm, chỉ thiếu một người chết nữa là ngươi có thể đại công cáo thành.

    Bạch Sầu Phi cẩn thận quan sát cả tầng tháp, sau đó càng cẩn thận nhìn Tô Mộng Chẩm, vô cùng cẩn thận hỏi:
    - Ngươi còn muốn đánh một trận sao?

    Tô Mộng Chẩm dùng tay ôm lồng ngực co rúm lại như ống bễ, cười thảm nói:
    - Ngươi cũng biết tính tình của ta, ta không có thói quen ngồi chờ chết, càng không thích chờ chết.

    Bạch Sầu Phi ngạc nhiên hỏi:
    - Ngươi còn có thể đánh sao? Hay là chỉ cố làm ra vẻ?

    Hai vai Tô Mộng Chẩm run lên.

    Bạch Sầu Phi lại tò mò hỏi:
    - Mấy ngày qua ngươi dùng thuốc của Thụ đại phu, không có cảm giác gì sao?

    Sắc mặt Tô Mộng Chẩm trắng bệch, lạnh lùng nói:
    - Ngươi đã làm gì Thụ đại phu rồi?

    Bạch Sầu Phi đứng thẳng người:
    - Ngươi thật sự muốn ta trả lời câu hỏi của ngươi sao?

    Tô Mộng Chẩm đột nhiên trừng mắt nhìn Tô Thiết Lương, nghiêm nghị quát hỏi:
    - Là ngươi phụ trách sắc thuốc cho ta?

    Tô Thiết Lương từ từ ngẩng đầu lên.

    Đầu của hắn rất gồ, cằm rất nhô.

    Đây là những chỗ tương đối nổi bật của hắn, còn những chỗ khác đều giống như hai vị huynh đệ ruột thịt kia.

    Câu trả lời của hắn lại rất cay độc:
    - Chính vì ta phụ trách sắc thuốc cho ngươi, cho nên ta không cam lòng sắc thuốc cho ngươi cả đời. Ta không phải là cái ấm sắc thuốc, càng không phải là đồng tử thuốc của ngươi (đồng tử do dược thảo tạo thành).

    Tô Mộng Chẩm lại hít một hơi.

    Y bắt đầu cảm giác được sự khác thường trong cơ thể.

    Tô Thiết Lương có đầy đủ kinh nghiệm và khả năng khiến cho y trúng độc mà không hề hay biết.

    - Ngươi đã bỏ gì vào trong thuốc?

    Tô Thiết Lương trả lời rất bình tĩnh, ánh mắt lại rất hung ác:
    - Thập Tam Điểm và Hạc Đỉnh Lam.

    Trong lòng Tô Mộng Chẩm trầm xuống, trầm đến tận đáy.

    Trên bàn có gương.

    Tay áo của y cuốn một cái, giống như cá voi hút nước cuốn gương đồng đến trước mặt.

    Phản ứng đầu tiên của y lại là soi gương.

    Chẳng lẽ vào lúc này cảnh này, Tô Mộng Chẩm vẫn còn thích chưng diện? Đại địch trước mặt, còn phải nhìn vào đắc ý; chết đến trước mắt, còn phải chỉnh đốn áo mũ hay sao?

    Người trong gương dáng vẻ rất tiều tụy, giống như bị ma bệnh hành hạ giày vò nhiều năm, chỉ còn một hơi thở, chết đi sống lại.

    Giống như một âm hồn.

    Nhưng vẫn không thay đổi được sự lạnh lùng của y, không thay đổi được sự kiêu ngạo của y, không thay đổi được khí phái không giận mà uy, lại khiến người khác không rét mà run.

    Chỉ có điều, trong mắt của y ngoại trừ lửa lạnh, còn có điểm đỏ.

    Một, hai, ba, bốn, năm… tổng cộng mười một điểm.

    Y đã rất lâu không soi gương, bởi vì y không dám nhìn vào dáng vẻ của mình. Không ngờ lần này soi gương, lại soi thấy điểm đỏ trong mắt mình.

    Dung nhan bị ngọn lửa bệnh tật thiêu hủy, thiêu đốt, thiêu cháy, đó là chuyện đương nhiên. Thứ chết người không phải cái này, mà là mắt, điểm đỏ trong mắt.

    Ngoài ra y cũng phát hiện một chuyện đáng sợ… không, là kinh sợ… quả là một chuyện ghê sợ.

    Y đã rất lâu không cạo râu, dưới cằm đã mọc ra không ít râu ngắn như những ngọn kích. Chân râu và da thịt bị ánh mặt trời và ánh sáng của gương chiếu vào, lại hiện lên màu lam.

    Màu lam loang lổ, giống như những mũi ám khí tẩm độc.

    TTV Translate - Ứng dụng convert truyện trên mobile

    ---QC---


  10. Bài viết được 67 thành viên cảm ơn::   [Hiện ra]
    aolong,Ba_Van,cabalvn,chicken_vn,freejack,ha2004,Hắc thư sinh,Lôi Động Cửu Thiên,lnk111229,niemdc1,ntt8301,ryethyme,tommilanista,tonducphi,Trác Thanh,tuan nha,
Trang 2 của 26 Đầu tiênĐầu tiên 123412 ... CuốiCuối

Thông tin về chủ đề này

Users Browsing this Thread

Có 1 người đang xem chủ đề. (0 thành viên và 1 khách)

DMCA.com Protection Status