TTV Translate - Ứng dụng convert truyện trên mobile
Hướng dẫn đăng truyện trên website mới
Đăng ký convert hoặc Thông báo ngừng
Trang 3 của 26 Đầu tiênĐầu tiên 1234513 ... CuốiCuối
Kết quả 11 đến 15 của 127

Chủ đề: Thương Tâm Tiểu Tiễn [Luận Anh Hùng] - Ôn Thụy An (Hoàn thành)

  1. #11
    Ngày tham gia
    Mar 2008
    Đang ở
    SOS 団
    Bài viết
    4,230
    Xu
    25,100

    Mặc định

    Chương 11 – Đọa cơ (sụp đổ)

    Người dịch: fishscreen

    Nguồn: www.tangthuvien.com

    Y vốn còn cơ hội đánh một trận, nhưng loại độc mà Tô Thiết Lương dùng là “Thập Tam Điểm”.

    Đây là một loại kịch độc của Quỷ Lệ Bát Xích môn. Người trúng độc trong mắt sẽ xuất hiện điểm đỏ, điểm đỏ càng nhiều thì sức chiến đấu sẽ càng mất đi. Đợi sau khi mười ba điểm đỏ cùng xuất hiện, toàn thân sẽ hư thoát, mặc cho người ta chém giết.

    Loại độc này gần như không thuốc nào cứu được, chỉ có người nội lực cao thâm, có thể bức độc lực ra sau một hai canh giờ.

    Nhưng đối phó với đại địch như Bạch Sầu Phi, chỉ một khoảnh khắc yết ớt cũng đã đủ chết hai vạn tám ngàn lần rồi.

    Y vốn còn một đường sinh cơ, nhưng Tô Thiết Lương lại hạ một loại độc khác là “Hạc Đỉnh Lam”.

    Hạc Đỉnh Hồng đã là kịch độc trong kịch độc, Hạc Đỉnh Lam càng là chí độc trong kịch độc. Người trúng loại độc này, điểm đặc biệt duy nhất là chân lông hiện ra màu lam nhạt, màu lam chết người.

    Đây vốn là một loại thuốc giải, nghe nói có thể giải được bất kỳ thương độc bệnh tật nào, nhưng người dùng loại “thuốc giải” này da thịt sẽ tự động rách ra, thương tích đầy mình mà chết.

    Trong danh gia dùng độc đệ nhất thiên hạ là Lão Tự Hiệu Ôn gia, Hoạt Tự Hiệu (chuyên môn xử lí giải độc) và Tiểu Tự Hiệu (chuyên môn nghiên cứu chế tạo độc dược) vì muốn khống chế loại dược tính này (để biến thành linh dược giải độc hoặc kịch độc chí mạng), đã hi sinh mười hai hảo thủ. Sau này chưởng môn nhân họ Ôn đã tự mình hạ lệnh, “đừng quan tâm đến loại thuốc này nữa”.

    Nhưng loại thuốc mà ngay cả Ôn gia cũng “không muốn quan tâm” lại lọt vào trong bụng Tô Mộng Chẩm.

    Tô Mộng Chẩm vốn còn cơ hội liều mạng, nhưng bây giờ…

    Y nổi giận quát lên:
    - Các ngươi…

    Chợt y phát hiện, hai người khác (Tô Thiết Tiêu và Tô Hùng Tiêu) đều đã là người chết.

    Chỉ là chuyện xảy ra trong phút chốc, vừa rồi hai người còn sống sờ sờ.

    Là do Tô Thiết Lương làm.

    Tay trái của hắn dùng kim đâm vào tử huyệt của Tô Thiết Tiêu, tay phải móc vào yếu huyệt của Tô Hùng Tiêu.

    Hai người đều chết trong nháy mắt. Trước khi chết nhất định đều bị trúng độc, nếu không với công lực của hai người bọn họ, cho dù Tô Thiết Lương có bất ngờ ám toán cũng không thể dễ giải quyết được.

    Cho nên tiếng quát của y càng giận dữ hơn, nhưng đã đổi thành:
    - Ngươi… ngươi lại dám giết cả huynh đệ ruột thịt của mình sao?

    Y lập tức phát hiện mình đã hỏi câu này hơi nhiều.

    Người cũng đã giết rồi, còn dám hay không gì nữa.

    Cao thủ chân chính, lúc đối địch sẽ không nói những lời nhảm nhí, cũng không hao phí bất kỳ một phần sức lực nào, càng không hỏi những vấn đề vô vị.

    Cho nên y lập tức sửa lại câu hỏi, đổi thành hai chữ:
    - Lý do?

    Mạng người quan hệ trọng đại. Đối với những kẻ liều mạng trên giang hồ, giết người tuy không phải là chuyện mới mẻ, nhưng dù nói thế nào cũng đều có lý do.

    Bất kể một người hay nhiều người, hợp lý hay không hợp lý, đều luôn có lý do. Huống hồ là giết chết huynh đệ ruột thịt của mình.

    Cho nên Tô Mộng Chẩm chỉ hỏi hai chữ “lý do”.

    Người đã chết rồi, không thể sống lại, nhưng y phải biết lý do.

    Nếu có lý do, có lẽ y sẽ chấp nhận được; nếu không có đạo lý, y sẽ báo thù cho huynh đệ thủ hạ của mình.

    Giống như lần đó, y và thuộc hạ trúng phải phục kích tại phố Khổ Thủy, Ốc Phu Tử và Trà Hoa vì bảo vệ chủ nên chết thảm. Y mặc dù bị thương vẫn xông đến Phá Bản môn, chém đứt chiếc đầu của Hoa Vô Thác để tế bằng hữu đã mất, mới chịu khua chiêng thu binh, lui về Kim Phong Tế Vũ lâu.

    Trong chiến dịch đó, Bạch Sầu Phi cũng có mặt. Cũng trong trận chiến ấy, Bạch Sầu Phi đã nhìn thấu khuyết điểm của Tô Mộng Chẩm.

    Khuyết điểm của y rất chết người, bởi vì từ trước đến giờ y chưa từng hoài nghi huynh đệ của mình.

    Một người chưa từng hoài nghi huynh đệ của mình, rất dễ được nhiều huynh đệ thủ hạ ủng hộ, nhưng càng dễ bị huynh đệ thuộc hạ phiền chết, hoặc là hại chết.

    - Lý do?
    Tô Thiết Lương căm hận nói:
    - Bởi vì bọn họ rất giống ta. Ba người giống nhau như đúc, ai tốt ai xấu, ai cao ai thấp đều không thể phân biệt được. Ta không muốn tiếp tục sống một cách ngây ngô như vậy.

    Hắn lại nhếch miệng cười:
    - Thầy tướng cũng nói, loại người trán gồ cằm nhô, ngũ nhạc quay về giữa như ta, nếu may mắn thì có thể lên làm đế vương. Bạch Nhị gia nói, nếu như có một ngày y lên làm lâu chủ, y sẽ bổ nhiệm ta làm Tô Tây Thần trong “Ngũ Phương Thần Sát”. Ta cũng không muốn cả đời ở chỗ này làm một kẻ hầu sắc thuốc.

    Tô Mộng Chẩm thở dài nói:
    - Ngươi theo ta nhiều năm nay, ta lại không phát hiện, ngươi là một người vì muốn nổi bật xuất sắc và một chút quyền lực mà đánh mất lý trí như vậy.

    Trong nụ cười của Tô Thiết Lương cũng lộ ra mùi thuốc:
    - Đó là vì ngay cả ngươi cũng không hoàn toàn phân biệt được ai là ai. Có lúc ngươi cho rằng đó là chuyện xấu do Hùng Tiêu làm, có lúc cho rằng là sai lầm do Thiết Tiêu gây nên, cho nên mới bị ta lừa gạt.

    Bạch Sầu Phi nói tiếp:
    - Nếu như không có Tô Thiết Lương, ta cũng không dám tùy tiện phát động. Thụ đại phu nói ngươi bị bệnh nặng đến mức không thể động thủ, ta lại càng hoài nghi, liệu có phải hắn muốn ta ra tay với ngươi, tự tìm đường chết hay không? May mà có Tô Thiết Lương, mới có thể chứng thực được.

    Tô Thiết Lương nói:
    - Ta là người giúp hắn sắc thuốc, dĩ nhiên là biết rõ bệnh tình của hắn. Hắn đã bệnh đến mức vô phương cứu chữa, nhưng khi cần chiến đấu, hắn vẫn có thể vận công thi triển một kích toàn lực.

    Bạch Sầu Phi nói:
    - Vì vậy ngươi mới cho hắn dùng Thập Tam Điểm.

    Tô Thiết Lương nói:
    - Bây giờ Thập Tam Điểm đã phát tác ít nhất mười một điểm, sức lựa còn lại của hắn đã ít đến đáng thương.

    Bạch Sầu Phi nói:
    - Ngươi còn cho hắn dùng Hạc Đỉnh Lam.

    Tô Thiết Lương nói:
    - Ta độc đến cả tóc hắn cũng biến thành màu lam.

    Vì vậy Bạch Sầu Phi nghiêm nghị hỏi Tô Mộng Chẩm:
    - Đến lúc này, nếu ngươi vẫn còn sức lực phản kích, ta mới phục ngươi.

    Trong lòng Tô Mộng Chẩm trầm xuống, hơn nữa còn sụp đổ. Tất cả sinh cơ đều đã vỡ tan, cơ hội ban đầu cũng lần lượt trôi đi.

    Đến lúc này, y vẫn (mang theo nụ cười ảm đạm) hỏi ngược lại một câu:
    - Không phải ngươi vẫn luôn rất bội phục ta sao? Chỉ vì không muốn khiến ngươi thất vọng, ta cũng phải dốc tất cả sức lực để phản kích.

    Lời vừa dứt, phản kích lập tức diễn ra.

    TTV Translate - Ứng dụng convert truyện trên mobile

    Lần sửa cuối bởi fishscreen, ngày 13-09-2013 lúc 19:51.
    ---QC---


  2. Bài viết được 72 thành viên cảm ơn::   [Hiện ra]
    aci,aolong,Ba_Van,cabalvn,chicken_vn,freejack,ha2004,Hắc thư sinh,kivzh7,lnk111229,ntt8301,ryethyme,tommilanista,tonducphi,Trác Thanh,tuan nha,
  3. #12
    Ngày tham gia
    Mar 2008
    Đang ở
    SOS 団
    Bài viết
    4,230
    Xu
    25,100

    Mặc định

    Chương 12 – Trụy cơ (rơi xuống)

    Người dịch: fishscreen

    Nguồn: www.tangthuvien.com

    Sau hai tiếng vang, hai chiếc tủ lớn đồng thời vỡ tan, hai người phi thân ra ngoài.

    Một người cao lớn uy dũng, mái tóc bạc trắng, từng sợi chĩa lên như kích.

    Vũ khí y dùng cũng là kích. Kích dài một trượng tám, hoàn toàn chế tạo bằng thép. Khi vung kích râu tóc của y cũng tựa như sống dậy, vừa giống ám khí lại vừa giống binh khí sắc bén.

    Một người khác lại xinh xắn linh mẫn, đẹp đến rất khí phái.

    Nàng thi triển kiếm chiêu, nhưng trên tay lại không có kiếm.

    Nàng chỉ tùy ý phất tay giơ ngón, kiếm khí lại xé gió bắn ra.

    Hai người một trước một sau lao đến Bạch Sầu Phi.

    Bắt giặc trước tiên phải bắt vua. Tên đầu sỏ phát động cuộc nổi loạn này đương nhiên là Bạch Sầu Phi.

    Lão nhân uy dũng chính là Đao Nam Thần, y đã chờ cơ hội giết chết Bạch lão nhị này lâu lắm rồi.

    Cô gái xinh xắn dĩ nhiên là Quách Đông Thần, nàng cũng chờ cơ hội này đã lâu rồi.

    Do đó hai người vừa xuất hiện, vừa ra tay đã dùng đòn sát thủ.

    Đó là hai người bên cạnh Tô Mộng Chẩm, hai ái tướng, hai sát thủ muốn lấy mạng Bạch Sầu Phi.

    Không, là một người.

    (Đúng là hai sát thủ, nhưng chỉ có một người muốn lấy mạng Bạch Sầu Phi, một người khác lại muốn…)

    Đao Nam Thần đột nhiên mất đi sinh sạng, bởi vì có người một kiếm đâm vào sau lưng y, hơn nữa còn xuyên qua tim.

    Y hét lớn, ngã xuống, từ ngực đến lưng xuất hiện một lỗ hổng lớn.

    Một lỗ máu lớn như vậy, khiến cho lão nhân vốn tràn đầy dũng mãnh và sinh mệnh, trong phút chốc đã mất đi dũng mất đi mãnh, cũng không còn sinh không còn mệnh, càng thiếu đi sức sống.

    Tô Mộng Chẩm đã từng thấy cảnh này.

    Y chính mắt nhìn thấy hi vọng và cơ hội cuối cùng của mình, Đao Nam Thần và Quách Đông Thần một trước một sau lao ra (dĩ nhiên là Đao Nam Thần đi trước), sau đó Quách Đông Thần đâm một kiếm vào lưng Đao Nam Thần, giống như năm đó nàng ám sát Lôi Tổn,.

    Tô Mộng Chẩm không kịp ngăn cản, cũng không có khả năng ngăn cản.

    Cơ hội của y lại một lần nữa rơi xuống… vỡ nát.

    Hi vọng của y lại tiêu tan… sụp đổ.

    Y có thể phát ra ám hiệu, hạ lệnh cho thủ hạ vây công đám người Bạch Sầu Phi, nhưng chỉ là vô ích.

    Y có thể sử dụng bao nhiêu người, Bạch Sầu Phi nhất định còn có thể điều động nhiều người hơn. Đối phương đã chuẩn bị kỹ càng trước khi đến, vùng vẫy chỉ làm tăng thêm thương vong mà thôi.

    Lần này không chỉ tâm của y trầm xuống, có lẽ vì độc lực đã phát tác, y cũng cảm thấy mình lung lay sắp ngã.

    Y dùng hết khí lực khàn giọng hỏi:
    - Tại sao ngươi lại làm như vậy?

    Đây không phải là lần đầu tiên Lôi Mị (Quách Đông Thần) trả lời câu hỏi này. Lần trước khi nàng ám sát tổng đường chủ Lôi Tổn của Lục Phân Bán đường, cũng đã từng trả lời.

    Lần trước nàng đã trả lời Lôi Tổn là: “Bởi vì ngươi đã đoạt đi tất cả của cha ta, còn cướp đi tất cả của ta. Ta vốn là người thừa kế của Lục Phân Bán đường, nhưng hiện giờ chỉ có thể làm tình nhân trong tối của ngươi. Ngươi đối đãi với ta có tốt hơn cũng không thể đền bù được những mất mát mà ta đã chịu. Từ sau khi ngươi lấy đi tất cả những thứ thuộc về ta, ta đã thề nhất định sẽ trả thù ngươi. Huống hồ, ta sớm đã gia nhập Kim Phong Tế Vũ lâu.”

    Lần này câu trả lời đương nhiên không giống:
    - Sở dĩ cha ta bị Lôi Tổn ám toán, là vì người muốn tập trung toàn lực đối phó với ngươi. Điều mà người tiếc nuối trước khi chết chính là không thể tiêu diệt họ Tô của Kim Phong Tế Vũ lâu. Ta đã giết Lôi lão tổng, đương nhiên cũng không thể bỏ qua cho Tô công tử. Ta vốn là người thừa kế của Lục Phân Bán đường, cho nên trong Kim Phong Tế Vũ lâu ít nhất cũng nên được làm phó lâu chủ. Bạch lâu chủ đã đáp ứng ta, sau khi giết chết ngươi sẽ đối phó với Lục Phân Bán đường. Chỉ cần giải quyết Địch Phi Kinh, Lục Phân Bán đường sẽ do ta tiếp quản.

    Nàng nhướng mày nói:
    - Mặc dù phải đi đường vòng một chút, nhưng kết quả ta vẫn là tổng đường chủ của Lục Phân Bán đường. Ta còn trẻ, con đường này cũng không xem là quá dài.

    Nàng quả là một cô gái thích nhướng mày, vừa nói chuyện vừa nhướng mày, khuôn mặt nhỏ nhắn rất đắc ý.

    TTV Translate - Ứng dụng convert truyện trên mobile


  4. Bài viết được 71 thành viên cảm ơn::   [Hiện ra]
    aci,aolong,Ba_Van,cabalvn,chicken_vn,freejack,ha2004,Hắc thư sinh,kivzh7,lnk111229,mtdloc,ntt8301,ryethyme,tommilanista,tonducphi,Trác Thanh,tuan nha,
  5. #13
    Ngày tham gia
    Mar 2008
    Đang ở
    SOS 団
    Bài viết
    4,230
    Xu
    25,100

    Mặc định

    Chương 13 – Tiếp cơ (đón nhận)

    Người dịch: fishscreen

    Nguồn: www.tangthuvien.com

    - Ngươi đúng là một nữ nhân đáng sợ.
    Tô Mộng Chẩm thở dốc nói:
    - Nhưng ngươi thật sự có lý do giết người báo thù.

    - Thực ra ngươi đối xử với ta cũng rất tốt, ta không có lý do gì giết ngươi, nhiều nhất chỉ phản bội ngươi mà thôi.
    Giọng nói của Quách Đông Thần rất có tình cảm, thậm chí trong mắt cũng ươn ướt:
    - Còn tên to xác này vẫn luôn xem thường ta, xấu hổ vì có địa vị ngang với ta, ta giết hắn là chuyện đương nhiên.

    - Hay cho đương nhiên!
    Tô Mộng Chẩm không ngừng thở dốc, sắc mặt đã dần dần biến thành màu lam:
    - Bây giờ ta chỉ hỏi ngươi một câu.

    - Ngươi hỏi đi!
    Lôi Mị sảng khoái nói:
    - Ta sẽ trả lời.

    - Nếu như các ngươi có thể tiêu diệt được Lục Phân Bán đường.
    Tô Mộng Chẩm ôm lấy vạt áo trước ngực mình, nói:
    - Ngươi thật sự cho rằng Bạch lão nhị sẽ để ngươi làm tổng đường chủ sao?

    Lôi Mị cười, nụ cười như chuông bạc.

    - Nếu như ta là thê tử của y, cũng chính là phu nhân của lâu chủ Kim Phong Tế Vũ lâu, ngươi nói xem hắn có thể để một người mà hắn tuyệt đối tin tưởng làm chủ quản Lục Phân Bán đường hay không?
    Lôi Mị cười, dựa vào cánh tay phải Bạch Sầu Phi:
    - Huống hồ, ta đã sớm là tiểu thê tử của hắn rồi.

    Tô Mộng Chẩm rên rỉ một tiếng, cũng không biết là đồng ý hay phản đối, nhưng tiếng rên này đã tràn đầy sự thống khổ.

    Sau đó y khó khăn nói:
    - Kiếp nạn này đã tới, ta chỉ đành đón nhận thôi…

    Khuôn mặt của y đã vặn vẹo vì đau đớn và khổ sở, ngũ quan co rúm lại, nhưng ánh mắt vẫn lạnh lẽo, mang theo sự ngạo mạn và kiên nghị.

    Ngay cả đến lúc này, Bạch Sầu Phi xem như đã giành được thắng lợi, nắm giữ sống chết, nhưng khi thấy được ánh mắt của y cũng không khỏi giật mình.

    - Hôm nay ngươi phản bội ta, ngày khác nhất định sẽ có người phản bội ngươi như vậy.
    Tô Mộng Chẩm nói với hắn:
    - Nếu như ta còn sống, sẽ có một ngày giải quyết ngươi; còn nếu ta chết, nhất định cũng sẽ có người đối phó với ngươi.

    Nói xong, Tô Mộng Chẩm lại nằm xuống giường.

    Chẳng lẽ y đã biết đã không còn đường sống, cho nên nằm yên chờ chết?

    Không phải.

    Y vừa nằm, ván giường lập tức sụp xuống.

    Ván giường vừa sụp, lẽ ra Tô Mộng Chẩm phải rơi xuống, nhưng vào giây phút quan trọng, cơ quan điều khiển ván giường lại bị kẹt cứng.

    Ván giường đã không lật, cũng không sụp, chỉ hơi nghiêng qua một bên.

    Tô Thiết Lương lại vỗ tay cười nói:
    - Bạch lâu chủ đã sớm biết chiêu bỏ chạy này của ngươi… cho nên đã bảo ta phá hỏng cơ quan trước.

    Y rõ ràng cao hứng quá sớm, bởi vì Tô Mộng Chẩm bỗng cầm chiếc gối của mình lên.

    Bạch Sầu Phi biến sắc, bởi vì hắn e ngại chiếc gối này.

    Những năm gần đây, thứ duy nhất mà hắn không thăm dò được chính là chiếc gối vẫn luôn ở bên cạnh Tô Mộng Chẩm này.

    Tô Mộng Chẩm đặt chiếc gối xuống đầu giường, nơi đó vừa vặn có một chỗ lõm hình gối. Sau khi chiếc gối và chỗ lõm khít vào nhau, y lại dùng sức xoay gối một vòng.

    Một tiếng “xịch” vang lên, một cơ quan khác lập tức khởi động.

    Chiếc giường đột nhiên sụp xuống, hoàn toàn sụp đổ.

    Bạch Sầu Phi cũng không quan tâm được nhiều như vậy, lập tức quát lớn:
    - Ngăn hắn lại…

    Nếu để cho Tô Mộng Chẩm chạy thoát, tất cả công lao trước đây sẽ đổ sông đổ biển. Nhất định phải ngăn đối phương lại, cho dù sống hay là chết.

    Chính hắn là người đầu tiên lướt đến bên giường.

    Nhưng người kinh ngạc nhất không phải Bạch Sầu Phi, mà là Tô Thiết Lương. Bởi vì ngay cả hắn cũng không biết chiếc giường của Tô Mộng Chẩm còn có cơ quan thứ hai, cho dù nhiều năm qua hắn vẫn luôn hầu hạ bên cạnh Tô Mộng Chẩm.

    Hắn cũng lao nhanh đến.

    Nếu để cho Tô Mộng Chẩm sống sót, hắn nhất định sẽ không sống được.

    Hai người vừa đến bên giường, Tô Mộng Chẩm đã rơi xuống bên dưới. Bạch Sầu Phi và Tô Thiết Lương đang muốn ngăn cản, ngay lúc này chiếc gối kia lại đột nhiên bắn ra trăm ngàn ám khí.

    Ám khí nổ tung giống như pháo hoa, dày đặc như mưa.

    Mỗi loại ám khí đều khác nhau, có lớn có nhỏ. Có lúc to lớn lại càng khó đề phòng, nhỏ bé thì sức sát thương lại càng cao.

    Mỗi loại ám khí đều đáng sợ, hơn nữa còn tẩm độc, là kịch độc.

    Phương thức bắn ra của các loại ám khí cũng khác nhau, có cái xoay tròn, có cái bay thẳng, có cái lượn vòng, có cái va chạm, có cái kẹp chặt, có cái nhấp nhô, thậm chí có cái trước tiên xuyên qua nóc nhà sau đó mới rơi lả tả xuống…

    Giống như có trăm ngàn cao thủ đồng loạt thi triển ám khí độc môn của bọn họ, nhưng tất cả đều chỉ phát ra từ một chiếc gối vỡ tan.

    Trong lúc nhất thời, ngay cả Bạch Sầu Phi cũng không tiếp nổi.

    Mà nhân cơ hội ngàn năm một thuở này, Tô Mộng Chẩm đã lật người rơi xuống.

    TTV Translate - Ứng dụng convert truyện trên mobile


  6. Bài viết được 69 thành viên cảm ơn::   [Hiện ra]
    aci,aolong,Ba_Van,cabalvn,chicken_vn,freejack,ha2004,Hắc thư sinh,lnk111229,mtdloc,ntt8301,ryethyme,tommilanista,tonducphi,Trác Thanh,tuan nha,
  7. #14
    Ngày tham gia
    Mar 2008
    Đang ở
    SOS 団
    Bài viết
    4,230
    Xu
    25,100

    Mặc định

    Chương 14 – Tống cơ (đánh mất)

    Người dịch: fishscreen

    Nguồn: www.tangthuvien.com

    Bạch Sầu Phi bất ngờ gặp phải phản kích của Tô Mộng Chẩm, cảm giác của hắn lúc này là vừa kinh vừa mừng.

    Hắn đã bố trí ổn thỏa tất cả, trước khi giết chết con sư tử già này, không biết đã hao phí bao nhiêu tâm cơ, bỏ ra bao nhiêu cái giá, tốn hết bao nhiêu thời gian.

    Tô Mộng Chẩm là một người tâm cơ thâm trầm, y ngạo mạn nhưng lại rất cẩn thận. Những năm gần đây y bị bệnh nặng, không thể trông coi công việc, đành phải nhờ vào tài năng của Bạch Sầu Phi và Vương Tiểu Thạch. Đến sau này Vương Tiểu Thạch chạy trốn khỏi kinh, chỉ còn lại Bạch Sầu Phi một mình nắm giữ đại cục, thanh thế đã càng lúc càng rõ ràng.

    Loại người giống như Tô Mộng Chẩm, trong lòng không đề phòng mới là chuyện lạ.

    Bạch Sầu Phi dám tấn công toàn diện, hoàn toàn bởi vì một câu nói.

    Tô Mộng Chẩm đã tự mình nói một câu: “Từ trước đến giờ ta chưa từng nghi ngờ huynh đệ của mình.”

    Với những lời này, cho dù Tô Mộng Chẩm có phòng họa, cũng chưa chắc biết “họa” ở nơi nào, càng khó đề phòng triệt để.

    Loại người này thường có thể thành công nhờ vào bằng hữu, nhưng bị thảm bại cũng bởi vì bằng hữu.

    Bạch Sầu Phi từng tận mắt nhìn thấy Tô Mộng Chẩm bị thuộc hạ ám toán, đó là lần đầu tiên hắn và Vương Tiểu Thạch gặp Tô Mộng Chẩm tại phố Khổ Thủy trong mưa.

    Người ám toán Tô Mộng Chẩm là Cổ Đổng và Hoa Vô Thác.

    Ngay cả loại người như Hoa Vô Thác và Cổ Đổng cũng thiếu chút nữa đã ám toán được Tô Mộng Chẩm, Bạch Sầu Phi càng tin tưởng mình nhất định sẽ thành công.

    Bởi vì Tô Mộng Chẩm có nhược điểm, hắn cũng nhìn thấu nhược điểm của Tô Mộng Chẩm, đó chính là quá tin vào bằng hữu.

    Quá tin tưởng thường thường sẽ được đền đáp, nhưng cũng phải trả ra cái giá tương đương.

    Cho nên người mà Bạch Sầu Phi tin tưởng nhất vẫn là chính mình.

    Mặc dù hắn tin tưởng bản thân, nhưng cũng tuyệt đối không đánh giá thấp Tô Mộng Chẩm. Dù sao một con sư tử già nua vẫn là vua của vạn thú, vẫn có móng vuốt và răng nanh.

    Hắn biết, cho dù đã bố trí chặt chẽ như vậy, Tô Mộng Chẩm có lẽ vẫn phản kích lại được, đó đương nhiên là phản kích lúc sắp chết.

    Chỉ cần hắn tiếp được một kích, sẽ có thể nhổ răng rút móng con sư tử này, chia làm tám mảnh, mặc hắn chém giết, làm gì tuỳ thích.

    Ánh tà dương buổi chiều, có rực rỡ cũng không thể giữ lâu.

    Hồi quang phản chiếu, có tươi sáng cũng dài được trong mấy khắc?

    Chỉ cần ngăn cản được một kích lúc sắp chết, không cho đối phương cơ hội “ngọc nát đá tan, cả hai đều thiệt”, vậy thì đối phương sẽ chết chắc.

    Hắn không cho đối phương cơ hội, càng sẽ không đánh mất cơ hội của mình.

    Đánh mất dễ dàng lấy lại khó, hắn không bao giờ bỏ qua một cơ hội tốt.

    Khi Tô Mộng Chẩm phát ra ám khí trong chiếc gối kia, trong lòng hắn lập tức kêu lên một tiếng: “Quả nhiên đoán đúng rồi!”

    Con sư tử già này dù sao vẫn không thể xemthường, không được sơ xuất.

    Do đó, hắn kinh là vì phản kích của Tô Mộng Chẩm lại ác liệt như vậy (nếu như Tô Mộng Chẩm không phản kích, hắn còn cảm thấy thất vọng nhàm chán), còn mừng là vì Tô Mộng Chẩm quả nhiên đã phản kích (hơn nữa dưới đáy giường còn có cơ quan, “con đường cuối cùng”).

    Hắn muốn đối phương đi con đường này.

    Hắn cảm thấy Tô lão đại thật sự đã già rồi.

    Trong võ lâm vẫn luôn có một truyền thuyết làm người ta kinh tâm động phách. Năm đó thủ lĩnh Lão Bá của một bang hội lớn bị thuộc hạ mà mình tin tưởng nhất phản bội, trọng thương nằm trên giường. Khi tên thuộc hạ kia đang đắc ý vì kế hoạch của mình đã thành công, Lão Bá lại từ trên giường lật người rơi vào thông đạo dưới lòng đất. Nơi ấy đã sớm bố trí những thủ hạ trung thành mấy chục năm, chỉ chờ Lão Bá có ngày hôm nay, bọn họ không tiếc hi sinh tính mạng để cứu y, bảo vệ y. Lão Bá thoát khỏi đại nạn, nghỉ ngơi lấy sức, sau này cuối cùng đã báo thù. *

    * Xin đọc bộ “Lưu Tinh Hồ Điệp Kiếm” của Cổ Long để biết thêm chi tiết.

    Mọi người đều biết chuyện xưa động lòng người và răn đe người này, Bạch Sầu Phi cũng từng nghe qua.

    Tô Mộng Chẩm đương nhiên cũng biết, nhưng y vẫn dùng tới một chiêu này.

    Đây không phải là “lão hóa” thì là gì?

    Một đại tông sư chân chính nhất định phải có phong cách của mình, đi con đường của mình, bắc cây cầu của mình, dùng phương thức của mình, sáng tạo ra thủ pháp và cách làm của mình.

    Những người luôn bắt chước người khác, chẳng những không có bản lĩnh, hơn nữa còn bị người khác hiểu rõ ngóc ngách.

    Lúc này trong lòng Bạch Sầu Phi hoàn toàn hiểu rõ, hắn đã chờ Tô Mộng Chẩm đi bước này.

    Tô Mộng Chẩm quả nhiên đã đi.

    Hắn đã tính toán chuẩn xác, Tô Mộng Chẩm chắc chắn phải chết.

    Hơn nữa bất kể Tô Mộng Chẩm như thế nào, trước tiên Bạch Sầu Phi phải qua được cửa ải này.

    Chiếc gối mà Tô Mộng Chẩm ném ra không phải mộng, mà là tử vong. Chiếc gối này quanh năm không rời khỏi người y, lần này thật đúng là một kích trước khi chết.

    Bạch Sầu Phi vừa nhìn thế công của ám khí, lập tức khẳng định và quyết định hai chuyện.

    Khẳng định là, tất cả chỉ pháp và võ công hắn tu luyện và sở trường, đều không thể giúp hắn bình yên tránh khỏi một chuỗi ám khí không thể tiếp được này.

    Những ám khí này chắc chắn không thể tránh, cho dù tránh cũng chỉ có thể tránh được một mũi, không tránh được mũi thứ hai, thứ ba, thứ tư…

    Loại này ám khí cũng không thể ngăn cản, ngăn cản được một mảnh cũng không ngăn cản được mười mảnh, trăm mảnh, ngàn mảnh…

    Quyết định là, hắn phải dùng đến “loại chỉ pháp kia” và hi sinh một người.

    Hiện giờ vừa lúc có một người dùng để hi sinh, người này cũng vừa lúc ở bên cạnh hắn, đó là Tô Thiết Lương.

    Để bố trí lần phục kích này, Bạch Sầu Phi hiển nhiên đã hao hết tâm cơ. Trong đó quan trọng nhất và tốn nhiều thời gian nhất chính là hai người, hai nhân vật mấu chốt, Quách Đông Thần và Tô Thiết Lương.

    Hai người này đều là nhân vật phiền toái, nhưng bọn họ cũng là nhân vật cực kỳ hữu dụng.

    Bình thường, người có tài năng khó tránh khỏi tự cao, người tự cao thông thường đều có cá tính, người có cá tính dĩ nhiên là phiền toái, cho nên người phiền toái cũng chính là người có giá trị lợi dụng.

    Nói cách khác, người càng có giá trị lợi dụng thì lại càng phiền toái, người càng phiền toái thì càng khó lợi dụng.

    Thế sự thông thường chính là như vậy.

    TTV Translate - Ứng dụng convert truyện trên mobile

    Lần sửa cuối bởi fishscreen, ngày 15-09-2013 lúc 22:14.

  8. Bài viết được 71 thành viên cảm ơn::   [Hiện ra]
    aci,aolong,Ba_Van,cabalvn,chicken_vn,freejack,ha2004,Hắc thư sinh,lnk111229,mtdloc,ntt8301,ryethyme,tommilanista,tonducphi,Trác Thanh,tuan nha,
  9. #15
    Ngày tham gia
    Mar 2008
    Đang ở
    SOS 団
    Bài viết
    4,230
    Xu
    25,100

    Mặc định

    Chương 15 – Đầu cơ

    Người dịch: fishscreen

    Nguồn: www.tangthuvien.com

    Muốn thuyết phục Quách Đông Thần đúng là một việc khó.

    Nàng rất thông mẫn, nghĩa là ngoài thông minh còn thêm mẫn cảm.

    Bạch Sầu Phi từng rất cẩn thận “thăm dò ý tứ” của Quách Đông Thần.

    Quách Đông Thần lại trả lời rất uyển chuyển:
    - Ta đã phản bội hai lần rồi, ngươi lại muốn ta phản bội lần thứ ba sao?

    Bạch Sầu Phi chỉ biết nàng từng lâm trận phản chiến. Lôi Mị là một trong số đường chủ của Lục Phân Bán đường Lôi gia, nhưng trong trận chiến tiêu diệt Kim Phong Tế Vũ lâu, nàng lại dùng thân phận Quách Đông Thần ám sát tổng đường chủ Lôi Tổn, khiến cho Lục Phân Bán đường thất bại thảm hại trong chiến dịch này, cũng thay đổi cục diện hiện tại trong kinh thành là Lục Phân Bán đường và Kim Phong Tế Vũ lâu hai núi song song, địa vị ngang nhau.

    Lần phản bội đó, có thể nói là “chuyện xảy ra có nguyên nhân, xuất binh có lý do chính đáng”. Bởi vì Lôi Tổn đã hại chết phụ thân của Lôi Mị là Lôi Chấn Lôi, lại bức nàng làm thiếp, cho nên nàng phải nhẫn nhục sống tạm, chờ thời cơ báo thù.

    Vì vậy lúc đó Bạch Sầu Phi đã nói:
    - Ngươi phản bội Lôi Tổn là vì muốn báo thù.

    Lôi Mị nói:
    - Lần đầu tiên ta phản bội là với phụ thân của mình.

    Nói tới đây, nàng hơi ngừng lại một chút, giống như muốn nói lại thôi.

    Khi đó Bạch Sầu Phi còn chưa tới kinh thành, dĩ nhiên rất để ý lắng nghe.

    Lôi Mị cuối cùng cũng nói ra:
    - Khi đó phụ thân rất tin tưởng và coi trọng Lôi Trận Vũ, muốn gả ta cho y. Nhưng ta hiềm vì y tuổi tác quá lớn, mới nghe theo lời của Lôi Tổn, xúi giục y chiến đấu với Mê Thiên Thất Thánh. Kết quả, Lôi Tổn lại cấu kết với người của Mê Thiên Thất Thánh phục kích Lôi Trận Vũ, khiến cho y trở thành phế nhân, hơn nữa còn xuất gia; đến sau này nhờ gặp được Thiên Y Cư Sĩ, công lực của y mới khôi phục được một nửa. Lôi Tổn cũng nhân trận chiến đó, gây nổ làm Quan Thất bị thương ở đầu, khiến hắn biến thành một kẻ ngu ngốc. Tiếp đó Lôi Tổn lại dùng lời ngon tiếng ngọt, lừa gạt cưới em ruột của Quan Thất là Quan Chiêu Đệ làm vợ, liên kết hãm hại phụ thân ta, sau đó lại đổ hết tội lỗi cho Quan Chiêu Đệ. Ta giúp hắn đối phó với Quan Chiêu Đệ, báo thù cho cha, kết quả khiến cho Quan Chiêu Đệ sống không bằng chết, không rõ tung tích. Lôi Tổn lại trở mặt đánh thuốc mê với ta, muốn chiếm lấy thân thể ta, từ đó ta đã trở thành tình nhân trong tối của hắn.

    Nói đến đây, Lôi Mị cười lạnh một tiếng, sau đó nói tiếp:
    - Lôi Tổn cũng không trẻ hơn bao nhiêu so với Lôi Trận Vũ. Nếu không phải ta giả vờ bị Lôi Tổn bắt giữ, phụ thân tuy tuổi đã gần bảy mươi, nhưng nếu thi triển toàn lực, chưa chắc đã không chiến thắng được Lôi Tổn và Quan Chiêu Đệ. Nhưng chính vì an nguy của ta, cho nên người đã từ bỏ phản kháng. Lần đầu tiên ta phản bội, đổi lấy kết quả là mất cha chịu nhục. Lần thứ hai phản bội, ta giúp Tô công tử giết chết Lôi Tổn, chẳng những khiến cho ta mất đi một trượng phu, mà trên dưới Lục Phân Bán đường cũng xem ta là kẻ thù. Muốn ta phản bội lần nữa sao? Bỏ đi, ta sợ lắm rồi, xin thứ cho kẻ bất tài này.

    Cho dù Bạch Sầu Phi dùng cách gì thuyết phục, nàng vẫn không đồng ý.

    Bạch Sầu Phi lại sợ rút dây động rừng, nếu không phải bạn thì chính là địch, vì vậy muốn giết nàng diệt khẩu, nhưng cũng giết không được.

    Quách Đông Thần rất thông mẫn, thông minh đến mức giống như hoàn toàn biết Bạch Sầu Phi đang nghĩ gì, mẫn cảm đến mức không bao giờ bước vào mai phục và cái bẫy do Bạch Sầu Phi bố trí.

    Bạch Sầu Phi đương nhiên xem nàng là cái đinh trong mắt.

    Có một lần, hắn đành phải ước hẹn với Quách Đông Thần:
    - Ngươi không giúp ta một tay thì cũng đừng tố cáo, nếu không ta sẽ lấy mạng ngươi trước.

    Lôi Mị cũng bày tỏ thái độ:
    - Tô Mộng Chẩm và ta không quen không biết, chỉ vì muốn giết Lôi Tổn báo thù nên ta mới vào Kim Phong Tế Vũ lâu. Ta chẳng việc gì phải mật báo cho y, nhưng cũng không muốn giúp ngươi hại y.

    Những lời này tuy vẫn từ chối trợ giúp, nhưng đã khiến Bạch Sầu Phi nhìn ra được đầu mối.

    Bạch Sầu Phi giỏi về đầu cơ, ngày thứ hai hắn liền thay đổi “chiến lược”. Hắn đối xử với Lôi Mị (Quách Đông Thần) rất tốt, hắn trọng dụng nàng.

    Hắn năm lần bảy lượt đề cử công trạng của Quách Đông Thần với Tô Mộng Chẩm, quả nhiên Tô Mộng Chẩm đã khen thưởng Quách Đông Thần. Nhưng Bạch Sầu Phi cũng khiến cho Quách Đông Thần hiểu được, đây là do hắn tiến cử nàng.

    Hắn quý trọng nàng. Những chuyện dễ lập công hắn đều giao cho nàng làm, những chuyện quá nguy hiểm thì hắn bảo vệ nàng. Hắn biết tính tình của nàng, cho nên những nhiệm vụ có tính khiêu chiến hắn đều không quên nàng; khi nàng chỉ có một thân một mình, hắn lại kề vai chiến đấu với nàng.

    Hắn còn theo đuổi nàng.

    Lôi Mị rất nhanh đã biết, nàng hiểu được tâm ý của Bạch Sầu Phi.

    Nàng đối xử với Bạch Sầu Phi vẫn như gần như xa, không hoàn toàn đồng ý cũng không dứt khoát từ chối, cũng không tiết lộ tin tức cho Tô Mộng Chẩm.

    Bạch Sầu Phi làm như vậy, chính là muốn Quách Đông Thần cho dù không giúp hắn, cũng không ngăn cản hắn đối phó với Tô Mộng Chẩm. Hơn nữa, hắn cũng biểu thị mình tuyệt đối trọng dụng Quách Đông Thần hơn so với Tô Mộng Chẩm.

    Thời cơ đã dần dần chín muồi.

    Theo bệnh tình của Tô Mộng Chẩm ngày càng nghiêm trọng, Quách Đông Thần cũng nhìn ra được, Bạch Sầu Phi muốn ra tay rồi.

    Quách Đông Thần mặc dù còn trẻ, nhưng từ nhỏ nàng đã sinh trưởng trong thời cục Mê Thiên Thất Thánh, Lục Phân Bán đường và Kim Phong Tế Vũ lâu tranh đấu với nhau, dần dần hình thành một loại bản lĩnh hiểu rõ tiên cơ, nhìn thấu tình thế.

    Nàng cảm thấy đã đến lúc biểu thị thái độ.

    Nếu như không biểu thị thái độ, một khi Bạch Sầu Phi thành công sẽ ghi hận trong lòng, địa vị của mình cũng khó giữ được. Lại nói, với tính cách cẩn thận của Bạch Sầu Phi, không chừng còn ra tay trước với mình, giết người diệt khẩu.

    Nếu như kế hoạch của Bạch Sầu Phi không thành, gừng càng già càng cay, Tô Mộng Chẩm dẹp yên nội loạn, trong khi mình lại không rõ lập trường, chưa chắc đã có thể bình an vô sự, không chừng còn trở thành đối tượng bị thanh trừ.

    Cho nên nàng nhất định phải “nương nhờ” một bên.

    Giống như đánh bạc, muốn thắng thì phải đặt cược, muốn thắng lợi thì phải mạo hiểm.

    Đặt cược càng lớn, phần thắng sẽ càng cao; nguy hiểm càng lớn, phần thưởng cũng sẽ càng nhiều.

    Nàng là một cô gái thông minh. Nàng cảm thấy khí số của Tô Mộng Chẩm mặc dù chưa hết, nhưng cũng hết sức tàn tạ.

    Cho nên nàng hỏi Bạch Sầu Phi:
    - Ngươi đối xử với ta như vậy là có ý gì?

    Bạch Sầu Phi thẳng thắn thừa nhận:
    - Ta có ý với nàng đã lâu rồi.

    - Ngươi muốn ta đối xử tốt với ngươi.
    Lôi Mị nói ra điều kiện:
    - Trước tiên ta không muốn thấy bên cạnh ngươi có bất kỳ cô gái nào khác.

    Nàng cũng không muốn quá đoạn tuyệt:
    - Bởi vì ta đã từng làm tình nhân trong tối của người ta, cho nên không muốn sai thêm lần nữa.

    Bạch Sầu Phi lập tức đáp ứng nàng.

    Thế là “tình nhân” và “bạn gái” bên cạnh hắn cùng nhau “biến mất”.

    Người vui lòng “biến mất” dĩ nhiên sẽ biến mất một cách tự nhiên. Người muốn Bạch Sầu Phi trả công, sau khi nhận được cái giá nhất định cũng ngoan ngoãn “biến mất”. Còn những người không chịu cũng không muốn biến mất, kết quả là vẫn “biến mất”.

    “Biến mất” này đương nhiên là dùng một phương pháp khác.

    Người chức cao vọng trọng, quyền lớn sức mạnh giống như Bạch Sầu Phi, dĩ nhiên có rất nhiều phương pháp khiến người ta “biến mất”. Chuyện này không hề khó, thậm chí hắn còn có thể làm người khác cảm thấy không hề bất thường.

    Khi “bạn gái” bên cạnh Bạch Sầu Phi lần lượt “biến mất”, Lôi Mị cũng dần dần thân cận với hắn hơn một chút.

    Thậm chí nàng còn trực tiếp hỏi Bạch Sầu Phi:
    - Ngươi đối xử tốt với ta, có phải vì muốn ta giúp ngươi diệt trừ Tô công tử hay không?

    Câu trả lời của Bạch Sầu Phi rất hùng hồn:
    - Chủ yếu là vì ta thích nàng, nếu không, không cần nàng giúp ta cũng có thể đối phó được Tô Mộng Chẩm. Lại nói, tại sao ta không giết nàng, không phải như vậy càng có thể ăn ngon ngủ yên sao? Hơn nữa Tô Mộng Chẩm đã bệnh sắp chết, nàng giúp hắn chưa chắc đã có kết quả tốt.

    Lôi Mị nói:
    - Nếu ta giúp ngươi thành tựu nghiệp lớn, ta sẽ được lợi gì?

    Bạch Sầu Phi nói:
    - Nghiệp lớn của ta cũng là nghiệp lớn của nàng, nào có nương tử không giúp lang quân.

    Lôi Mị động dung hỏi:
    - Ngươi muốn lấy ta làm vợ sao?

    Bạch Sầu Phi gật đầu nói:
    - Lần đầu tiên nàng tạo phản đã thay đổi cục diện trong kinh, đó là Lục Phân Bán đường, Kim Phong Tế Vũ lâu và Mê Thiên Thất Thánh tạo thành thế chân vạc, chia ba thiên hạ. Lần thứ hai nàng tạo phản lại thay đổi thế cục trong thành, đó là Kim Phong Tế Vũ lâu và Lục Phân Bán đường mỗi bên một nửa, song hùng tranh bá. Lần này, chỉ có nàng mới có thể thay đổi càn khôn, hơn nữa còn tạo nên cục diện mới cho riêng mình. Thử nghĩ xem, nếu như ta nắm giữ Kim Phong Tế Vũ lâu, kết hợp với thế lực của cha nuôi, đúng là muốn gió có gió, muốn mưa có mưa, sớm muộn gì cũng sẽ thống nhất giang hồ, độc bá thiên hạ. Mê Thiên Thất Thánh cái gì, Lục Phân Bán đường cái gì, trước sau cũng sẽ phải cúi đầu xưng thần với chúng ta.

    Lúc này Lôi Mị không ngừng động dung, cũng đã động tâm:
    - Ngươi nói là “chúng ta”?

    Bạch Sầu Phi tràn đầy tin tưởng nói:
    - Nàng và ta ở cùng với nhau, đương nhiên là hai người chúng ta.

    Lúc này Lôi Mị chỉ hỏi một câu:
    - Nếu như ngươi nắm giữ Kim Phong Tế Vũ lâu, lại đánh bại Lục Phân Bán đường, ngươi có thể giao Lục Phân Bán đường cho ta quản lý hay không?

    Bạch Sầu Phi sảng khoái trả lời:
    - Có thể. Ta còn sợ nàng không quản lý ấy chứ.

    Trong lòng hắn thầm nghĩ: “Có lẽ Lôi Mị vẫn nhớ đến tình xưa, muốn lấy lại quyền hành nơi nàng xuất thân, ‘làm rạng rỡ tổ tông’.”

    Bạch Sầu Phi đã đáp ứng, Lôi Mị cũng đáp ứng, nàng giúp Bạch Sầu Phi trừ khử Tô Mộng Chẩm.

    Một khi nàng đã đồng ý, một nhân tuyển cần thiết khác sẽ dễ xử lý hơn nhiều, đó là Tô Thiết Lương.

    Không có “Tô Thị Tam Hùng” trợ giúp, Bạch Sầu Phi không thể hạ độc với Tô Mộng Chẩm.

    Hắn và nàng đều nhìn trúng Tô Thiết Lương trong ba huynh đệ họ Tô, bởi vì Tô Thiết Lương có nhược điểm rõ ràng. Thứ nhất hắn yêu quyền, thứ hai hắn háo sắc, thứ ba hắn muốn nở mày nở mặt.

    Trên cơ sở ba ham muốn này, Tô Thiết Lương còn có một khuyết điểm cơ bản nhất trên tính cách, đó là không tự lượng sức.

    Cho nên hắn là người dễ đánh động nhất trong số ba huynh đệ, cũng dễ giải quyết hơn nhiều.

    Bạch Sầu Phi bảo Lôi Mị đi thuyết phục Tô Thiết Lương.

    Tô Thiết Lương vốn rất thèm muốn sắc đẹp của Lôi Mị, cho nên không có bất kỳ ai thích hợp để thuyết phục Tô Thiết Lương hơn so với Lôi Mị.

    Thế là Tô Thiết Lương bắt đầu giấc mộng đẹp của hắn, cũng là mơ mộng, hắn mơ tưởng trở thành một nhân vật lớn.

    Do đó, ngày hôm nay trong tháp ngọc, hắn đã giết chết hai huynh đệ ruột của mình, cũng hạ kịch độc với Tô công tử đã một tay bồi dưỡng hắn.

    Cho nên, Lôi Mị cũng thừa lúc Tô Mộng Chẩm đang cần trợ thủ nhất, ra tay giết chết Đao Nam Thần.

    Sau đó, chuyện này lại trở thành cơn ác mộng của Tô Thiết Lương.

    TTV Translate - Ứng dụng convert truyện trên mobile

    Lần sửa cuối bởi fishscreen, ngày 16-09-2013 lúc 22:16.

    ---QC---


  10. Bài viết được 67 thành viên cảm ơn::   [Hiện ra]
    aci,aolong,Ba_Van,cabalvn,chicken_vn,freejack,ha2004,Hắc thư sinh,kivzh7,lnk111229,mtdloc,ntt8301,ryethyme,tommilanista,tonducphi,Trác Thanh,
Trang 3 của 26 Đầu tiênĐầu tiên 1234513 ... CuốiCuối

Thông tin về chủ đề này

Users Browsing this Thread

Có 1 người đang xem chủ đề. (0 thành viên và 1 khách)

DMCA.com Protection Status