TTV Translate - Ứng dụng convert truyện trên mobile
Hướng dẫn đăng truyện trên website mới
Đăng ký convert hoặc Thông báo ngừng
Trang 26 của 26 Đầu tiênĐầu tiên ... 16242526
Kết quả 126 đến 127 của 127

Chủ đề: Thương Tâm Tiểu Tiễn [Luận Anh Hùng] - Ôn Thụy An (Hoàn thành)

  1. #126
    Ngày tham gia
    Mar 2008
    Đang ở
    SOS 団
    Bài viết
    4,230
    Xu
    25,100

    Mặc định

    Chương 126 – Sống tạm bợ không bằng chết sảng khoái

    Người dịch: fishscreen

    Nguồn: www.tangthuvien.com

    Vương Tiểu Thạch bất đắc dĩ, hắn đã không còn lựa chọn nào khác.

    Hắn đành phải xuất đao, Tương Tư đao.

    Đao vừa xuất ra, trừ đi “Phá Sát”.

    Chỉ của Bạch Sầu Phi biến đổi, đang định thi triển ra “Kinh Mộng”. Ngay lúc này, Ôn Nhu bỗng chạy tới, vừa kêu lớn vừa ngăn cản:
    - Các người đánh cái gì thế!

    Nàng không muốn, cũng không đành lòng nhìn Vương Tiểu Thạch và Bạch Sầu Phi xung đột.

    Nàng ngất đi trên Bạch lâu, cho nên cũng không biết Bạch Sầu Phi đã làm gì với nàng, mà Trương Thán cũng ngại nói rõ ràng.

    Vì vậy nàng cho rằng Bạch Sầu Phi và Vương Tiểu Thạch đánh nhau là vì muốn “tranh giành” nàng.

    Nàng cho rằng như vậy không tốt, nàng cảm thấy mình là “hồng nhan họa thủy”.

    Nàng thậm chí cho rằng mình không thể đổ trách nhiệm cho người khác, phải ngăn cản trận chiến này, vì vậy nàng bèn chạy đến.

    Nàng vốn tưởng rằng chỉ cần mình đến gần “chiến trường”, Vương Tiểu Thạch và Bạch Sầu Phi sẽ vì nàng mà ngừng chiến.

    Nàng nghĩ thật hay.

    Không sai, Vương Tiểu Thạch lập tức dừng tay, đao thế chợt ngừng lại.

    Nhưng Bạch Sầu Phi thì không, hắn lập tức chộp lấy Ôn Nhu.

    Vương Tiểu Thạch thấy vậy, trong lòng liền rối loạn.

    Bạch Sầu Phi nhân cơ hội xoay ngón tay, đoạt lấy trường kiếm, lưỡi kiếm gác lên cổ Ôn Nhu, quát lên:

    - Kẻ nào tới đây, ta sẽ giết ả!

    Ôn Nhu vừa giận vừa sợ.

    - Huynh làm gì vậy?

    “Bốp!”

    Bạch Sầu Phi tát nàng một cái.

    Nhất thời, Ôn Nhu không biết nói gì, cũng không nói ra được nữa.

    - Kẻ nào ngăn cả ta, ta sẽ giết cô ta!
    Bạch Sầu Phi vừa lui vừa nói.

    Hắn lui rất chậm. Thiên Hạ Đệ Thất và Lôi Mị ở hai bên che chở cho hắn.

    Nhìn sắc mặt của Tô Mộng Chẩm và Vương Tiểu Thạch, mọi người đành phải tản ra hai bên.

    Ôn Nhu là tiểu sư muội của Tô Mộng Chẩm.

    Quan hệ tình nghĩa giữa nàng và Vương Tiểu Thạch, mọi người đều biết.

    Lôi Thuần luôn luôn ngoài mềm trong cứng, lòng đầy thủ đoạn, nhưng nếu lúc này hạ quyết sát lệnh, cũng không khỏi có điều băn khoăn lo lắng. Thứ nhất là vì Ôn Nhu cũng là hảo hữu của nàng, thứ hai là nàng không muốn Tô Mộng Chẩm và Vương Tiểu Thạch hận nàng cả đời, thứ ba là nàng không muốn đắc tội với Lạc Dương Ôn gia.

    (Phải làm sao đây?)

    Lúc này Bạch Sầu Phi đã dần dần rút đi.

    (Nên làm gì bây giờ?)

    Bạch Sầu Phi đã lui đến gần Hoàng lâu. Lương Hà cũng nhìn về phía Lôi Thuần, chờ nàng hạ lệnh. Hắn biết tối nay nếu như để Bạch Sầu Phi chạy thoát, sau này tình cảnh của hắn sẽ rất nguy hiểm.

    (Nhưng phải làm sao để bắt hắn đây?)

    Tô Mộng Chẩm cười lạnh nói:
    - Không phải ngươi nói là sống tạm bợ không bằng chết sảng khoái sao? Cưỡng ép một cô gái để cầu sống tạm, đâu phải là hành vi của anh hùng.

    Bạch Sầu Phi không hề động dung:
    - Chỉ cần tối nay ta có thể rời khỏi đây, mới xem như không sống tạm bợ. Ta cũng có thể bảo đảm, các ngươi sẽ chết một cách vô cùng khó coi.

    Hắn một đường giơ kiếm, mặt mày hung tợn, vừa lui vừa rời đi.

    Chợt nghe Thiên Hạ Đệ Thất trầm giọng quát lên với Lương Hà:
    - Ngươi muốn tập kích?

    Lương Hà ngẩn ra, bởi vì hắn không hề ra tay.

    Nhưng Thiên Hạ Đệ Thất đã xuất thủ, hắn đột nhiên mở bọc vải ra.

    Không phải tấn công Lương Hà, mà là công kích Bạch Sầu Phi.

    Mặt trời!

    Ngàn tia kim quang giống như đều nằm trong tay hắn.

    Ngàn tia sáng mặt trời này đồng loạt đâm vào Bạch Sầu Phi.

    Bạch Sầu Phi đã sớm đề phòng, hắn luôn luôn đề phòng. Trải qua chuyện tối nay, hắn càng đề phòng mọi chuyện, đề phòng mọi người.

    Thiên Hạ Đệ Thất vừa ra tay, một chỉ “Kinh Mộng” của Bạch Sầu Phi đã phát ra, vừa lúc va chạm với “ngàn tia sáng” kia, hai bên bất động.

    Bạch Sầu Phi quát lên:
    - Chẳng lẽ đây cũng là do nghĩa phụ phân phó?

    Thiên Hạ Đệ Thất trầm giọng nói:
    - Một Bạch Sầu Phi đã rơi đài, chỉ biết trả thù, còn không bằng một đứa con nuôi đã chết.

    Công lực hai người ngang ngửa, đột nhiên, đột ngột, thình lình, Bạch Sầu Phi chợt cảm thấy sườn phải lạnh đi, nơi sườn phải nhô ra một mũi kiếm nhỏ bé, thanh tú, lạnh lẽo, xinh xắn, chợt lóe lên rồi biến mất.

    Lúc này hắn mới biết mình đã trúng một kiếm.

    Một kiếm của Lôi Mị.

    Kiếm đã xuyên qua thân thể, xuyên tim đâm ra.

    Bạch Sầu Phi trúng kiếm ngẩn ngơ, sững sờ, điên cuồng hét lên một tiếng:
    - A…

    Quách Đông Thần đột nhiên thu kiếm, yêu kiều cười một tiếng, thân thể mềm mại như một con chim sơn ca bay lên giữa không trung, nhảy lên nóc nhà, biến mất trong mưa tuyết cuồng phong.

    Trong lúc nhất thời, chẳng ai nghĩ đến chuyện ngăn cản nàng, báo thù cho Bạch Sầu Phi.

    Trong khoảnh khắc này, Bạch Sầu Phi đã hiểu được một chuyện.

    Ở chỗ này, tại tối nay, vào lúc này, không có ai là bằng hữu của hắn, tất cả đều phản bội hắn.

    Lúc này, hắn vốn còn cơ hội giết chết Ôn Nhu, nhưng hắn không làm như vậy, ngược lại buông tha nàng, để nàng mang theo vẻ hoảng hốt tránh ra.

    Vương Tiểu Thạch lập tức bảo vệ nàng.

    Bạch Sầu Phi ôm lấy vết thương, máu không ngừng chảy xuống. Hắn ngâm nga mấy câu:
    - Ta muốn làm thiên nga chí tại thiên hạ, chỉ sợ vừa sa chân lại thành trò cười thiên cổ; nguyện vọng của ta phun trời nuốt đất, không ngờ lại thành trời tru đất diệt…

    Giọng nói nhỏ đi.

    Hắn chợt đưa tay vỗ vào đuôi tên nơi ngực.

    Một tiếng “phụp” vang lên, mũi tên xuyên qua lồng ngực, bắn thẳng vào cổ họng Lương Hà đứng phía sau.

    Lương Hà hét lên một tiếng, ôm lấy cổ họng, giãy giụa một lúc, cuối cùng ngã xuống chết đi.

    Bạch Sầu Phi cười thảm, giống như thương hết tâm can. Hắn chậm rãi quỳ xuống, nhìn về phía Tô Mộng Chẩm, không biết là ngâm nga hay là hát:
    - Ta vốn muốn…

    Giọng nói chợt ngừng lại.

    Ta đã sống, còn bọn họ chỉ là tồn tại!

    Tô Mộng Chẩm là người đầu tiên phá vỡ sự trầm mặc khó chịu, hỏi:
    - Hắn chết rồi sao?

    Sau đó lại trào phúng cười cười:
    - Hắn đã chết rồi.

    Y lại lắc đầu, thở dài một tiếng:
    - Nếu hắn đã chết, rất nhanh sẽ đến lượt ta.

    Mọi người nhất thời không hiểu ý của y. Tô Mộng Chẩm hắng giọng, giống như cố gắng nói cho thật lớn, cũng muốn mọi người ở đây đều nghe được rõ ràng:
    - Sau khi ta chết, vị trí long đầu lão đại của Kim Phong Tế Vũ lâu sẽ truyền cho Vương Tiểu Thạch. Hắn có thể thống nhất Kim Phong Tế Vũ lâu và Tượng Tị tháp, tất cả đều do hắn toàn quyền quyết định.

    Lôi Thuần vừa nghe, sắc mặt bỗng nhiên trắng bệch, trắng đến mức có phần giống như Bạch Sầu Phi.

    Địch Phi Kinh không kinh không hoàng, không hờn không giận, khóe miệng có một nụ cười thấp thoáng khó phát hiện ra.

    Vương Tiểu Thạch kinh ngạc nói:
    - Đại ca, huynh nói gì, huynh nói vậy là có ý gì…

    Tô Mộng Chẩm thong thả hỏi ngược lại:
    - Tiểu Thạch, ngươi cho rằng Lôi Thuần sẽ tốt như vậy, không báo thù cho cha, lại giúp ta khôi phục đại nghiệp sao?

    Lôi Thuần biến sắc kêu lên:
    - Công tử, chẳng lẽ ngươi đã quên ước định giữa chúng ta?

    Tô Mộng Chẩm bình tĩnh nói:
    - Chưa quên.

    Y lại quay đầu nói với Vương Tiểu Thạch:
    - Cô ấy đã cứu ta, nhưng cũng dùng một loại tuyệt độc gọi là “Nhất Chi Độc Tú”. Đây là một loại độc làm mất hết nhân tính, cô ấy bảo Thụ Đại Phong dùng lên người ta. Tuy ta phát hiện ra, nhưng đang ở trong tay cô ấy, cho nên cũng chẳng có cách nào. Cô ấy biết ta đã đứt chân, công lực cũng giảm đi quá nửa vì trúng độc và bệnh tật, cho nên cô ấy nhận lệnh của Thái Kinh, giúp ta khôi phục địa vị, còn cô ấy âm thầm đứng sau màn điều khiển. Chỉ cần ta nghe theo, sau này cô ấy có thể danh chính ngôn thuận đoạt lấy quyền vị của ta. Cô ấy làm như vậy, còn độc sơn so với giết ta…

    Lôi Thuần bỗng nói:
    - Công tử, ngươi đã không giữ lời, ta cũng chỉ đành mời ngươi nghe hát…

    Nàng lại hát lên:
    - Xa cách nhớ nhung đến mất hồn, lập tức hoàng hôn, trên lầu hoàng hôn…

    Tô Mộng Chẩm vừa nghe, mặt cũng phát xanh, cả người không ngừng run rẩy, đột nhiên quát lên:
    - Giết!

    Chỉ nghe một tiếng “vù”, “Bàn Nhược Chi Quang” Hoàng Kim xử của Dương Vô Tà đã đánh vào đỉnh đầu Tô Mộng Chẩm. Sau một tiếng “bốp”, trên trán Tô Mộng Chẩm lại chảy ra máu tím, ánh sáng xanh trong mắt cũng nhanh chóng nhạt đi.

    Vương Tiểu Thạch kinh hãi, ngón trỏ và ngón giữa chỉ vào Dương Vô Tà. Lôi Thuần lại thất kinh kêu lên:
    - Ngươi!

    Nàng không ngờ được, Tô Mộng Chẩm lại quyết tâm muốn chết như vậy, cũng không ngờ được người ra tay lại là Dương Vô Tà.

    Tô Mộng Chẩm há miệng thở hổn hển, lập tức ngăn cản Vương Tiểu Thạch đang muốn báo thù cho y:
    - Chuyện này không liên quan đến Vô Tà, là ta ra lệnh cho y làm. Ta đã trúng phải kịch độc của Lôi Thuần, chỉ cần cô ấy hát lên, ta sẽ không bằng heo chó. Ta đã quyết tâm muốn chết, cũng quyết định giao Kim Phong Tế Vũ lâu giao cho đệ, làm rạng rỡ…

    Vương Tiểu Thạch rơi lệ nói:
    - Đại ca, sao huynh phải khổ như vậy? Độc cũng có thể giải mà!

    - Không giải được...
    Tô Mộng Chẩm cười khổ nói:
    - Ngươi chế độc là Ôn Thú của Tử Tự Hiệu, đã sớm bị cô ấy giết người diệt khẩu. Ta có sống, cũng chỉ là sống không bằng chết, còn khiến các ngươi bị kiềm chế… Ta bị bệnh, đứt chân, trúng độc, công lực sa sút… sống đến bây giờ, không bằng chết đi. Thế nhân đối với anh hùng mạt lộ luôn hà khắc tuyệt tình biết bao. Ta không cầu kéo dài hơi tàn, cho dù có chết, cũng không chịu cô ấy và Thái Kinh khống chế… chỉ cần giải quyết Bạch Sầu Phi, ta đã xem như chết không oan.

    Lôi Thuần căm phẫn nói:
    - Dương Vô Tà… hắn làm sao biết… hắn làm sao?

    Nàng vẫn luôn theo dõi Dương Vô Tà và Tô Mộng Chẩm, khẳng định Tô Mộng Chẩm quyết không có cơ hội nói rõ mọi chuyện với Dương Vô Tà… Nàng vốn định tối nay sau khi giành được giang sơn, sẽ không để hai người bọn họ có cơ hội “trao đổi” lần nữa.

    Tất cả đều phải chờ sau khi giúp Tô Mộng Chẩm đoạt lại quyền hành, mới từ từ lộ rõ ý đồ…

    Nhưng không ngờ…

    Dương Vô Tà cay đắng quỳ xuống trước Tô Mộng Chẩm, bi thảm nói:
    - Tối nay ta vừa nhìn thấy Tô công tử, đã biết được mọi chuyện. Không phải chúng ta đã ngâm một câu thơ sao? Đó là ám hiệu của chúng ta. Lâu chủ đã sớm lường trước sẽ có ngày hôm nay, cho nên đã thiết lập ám hiệu. Khi ta nghe được câu thơ kia, sẽ lập tức ứng biến… đây là ứng biến mà ta không muốn làm nhất… nam mô a di đà phật!
    Nói đến đây, y lại nhắm mắt chắp tay trước ngực, đọc kinh văn cho Tô Mộng Chẩm.

    - Chết cũng không sao, chỉ cần chết có ý nghĩa. Ta sống không còn lưu luyến, đây là cầu chết được chết. Ta đã sống, còn phần lớn mọi người chỉ là sinh tồn. Đệ không cần bi thương vì ta.
    Tô Mộng Chẩm nói với Vương Tiểu Thạch:
    - Đệ đã là lâu chủ của Kim Phong Tế Vũ lâu, đệ phải gánh vác, không được làm cho ta thất vọng… Thái Kinh và Lôi Thuần vẫn đang dòm ngó, đệ phải…

    Y vẫy tay gọi Vương Tiểu Thạch đến sát, nhỏ giọng nói với hắn mấy câu.

    Lôi Thuần không ngăn cản, cũng không ngăn cản được.

    Bởi vì nàng nhìn ra, khi Dương Vô Tà dùng một loại ngữ điệu bình tĩnh niệm kinh, tuyệt thế kiêu hùng của đời này là Tô Mộng Chẩm đã sắp chết rồi.

    Chuyện này khiến nàng nhớ lại, ngày đó trước khi Lôi Tổn chết, cũng từng rỉ tai nói nhỏ với nàng.

    Nàng quay đầu đi, đưa tay lau giọt lệ bên khóe mắt, kìm nén sự kích động, hỏi Địch Phi Kinh:
    - Huynh có cảm tưởng gì?

    Địch Phi Kinh vẫn cúi đầu, giống như cảm thấy hứng thú với cái bóng của mình hơn tất cả người sống:
    - Đời người không phải xin người khác thông cảm và đồng tình. Thông thường người thành công sống để làm những chuyện nên làm, nhưng có một số người sống để làm chuyện nên làm nhất, hơn nữa chỉ làm chuyện nên làm mà người khác không dám, cũng không thể làm.

    Sau đó y nói:
    - Tô Mộng Chẩm chính là loại người này. Lúc y không làm được, không thể làm, y thà rằng lựa chọn cái chết…

    Lôi Thuần hơi nóng nảy và bất an:
    - Ta không phải hỏi chuyện này… Tối nay chúng ta có nên đối đầu với Vương Tiểu Thạch hay không?

    - E rằng đối đầu không có lợi với chúng ta, bởi vì lòng người đều hướng về Vương Tiểu Thạch.
    Địch Phi Kinh cũng trả lời rất trực tiếp:
    - Người trong lúc nguy nan, nên đến giúp một tay; người đã đắc chí rồi, nên để cho hắn đi. Biết tiến biết lui, có thể bình an. Vương Tiểu Thạch rất may mắn, nhưng trận chiến của hắn vẫn chưa kết thúc…

    Lúc y nói, hơi thất thần, khăn tay màu trắng lập tức bị gió cuốn đi.

    Gió rất lớn.

    Tuyết tung bay.

    Khăn tay bị thổi lên rất cao, ban đêm nhìn lại, trong từng mảng hoa tuyết đặc biệt trắng, giống như Bạch Sầu Phi đang thi triển khinh công, càng bay càng cao, càng bay càng xa…

    Tâm muốn bay, có lẽ thật sự vĩnh viễn không chết, không dừng, không mục nát.



    TTV Translate - Ứng dụng convert truyện trên mobile

    ---QC---


  2. Bài viết được 30 thành viên cảm ơn::   [Hiện ra]
    aolong,bakaganger,cabalvn,chicken_vn,cjcmb,cunhonho,diamanti,diepkiemanh,dochanh96,glook,ha2004,Hắc thư sinh,hdphai,HuongTram,katy,kivzh7,kynguyen,lybietcau,netwalker,ngothamhoa,niemdc1,nuibaden,phamtuananh,stdniitpn,Tieu Lan,tommilanista,tonducphi,tuan nha,tvh_iam,Đơn bước,
  3. #127
    Ngày tham gia
    Mar 2008
    Đang ở
    SOS 団
    Bài viết
    4,230
    Xu
    25,100

    Mặc định

    Chương 127 – Trống chiều, chuông sớm, cá đỏ, đá xanh

    Người dịch: fishscreen

    Nguồn: www.tangthuvien.com

    Lúc này, thừa dịp gió lớn tuyết rơi, Lôi Mị (Quách Đông Thần) nhẹ như tuyết bay, chạy đến ngôi miếu nhỏ ở cuối đường Thống Khổ.

    Từng trận tiếng trống, như trống chiều đánh vào sự yên lặng trong lòng…

    Chuông kêu réo rắt, như chuông sớm đánh thức sự thanh tỉnh của tinh thần…

    Trong miếu có hương khói mờ mịt.

    Tuyết ý cũng mờ mịt.

    Đá xanh cá đỏ, bồ đoàn màn phướn, trước đàn có một công tử mặt ngọc đang ngồi, mắt sao mày trăng, mặt như quan ngọc, cặp mắt khép hờ, bình yên chờ nàng tới.

    - Cực khổ rồi.
    Đây là câu thăm hỏi cầu tiên của hắn.

    - Thành công rồi chứ?
    Đây là câu hỏi thứ hai của hắn.

    Lôi Mị cười cười, rất quyến rũ.

    - Ta đã giết Bạch Sầu Phi. Hắn không đề phòng ta, thật sự cho rằng ta là một kẻ phản nghịch, trong thiên hạ đã không còn chỗ dung thân. Hắn không ngờ ta vẫn còn ngực của chàng để dựa vào…

    Nàng khẽ vuốt khuôn mặt tinh tế của Phương Ứng Khán.

    Phương Ứng Khán dùng tay ôm nàng, dùng bàn tay vừa giết Vô Mộng Nữ của hắn.

    Lôi Mị khẽ rên lên một tiếng, rung động lòng người.

    - Tại sao nàng lại phản bội Bạch Sầu Phi?
    Phương Ứng Khán dùng đôi môi tìm hương thơm y phục, hương thơm thân thể, hương thơm ấm áp của nàng:
    - Nàng thật sự hoàn toàn là vì ta?

    - Ai biết?
    Lôi Mị vẫn rung động đến tâm can, làm người ta say chết, nói:
    - Có lẽ trời sinh ta là một nữ nhân phản bội, ta thích phản bội, ta xem phản bội người khác là niềm vui… Chàng cũng phải cẩn thận, nói không chừng ta đối với chàng cũng…

    Phương Ứng Khán cười, vùi đầu (ít nhất là miệng) vào ngực nàng, lơ đãng nói:
    - Nàng dám!

    Nàng dám?

    Nàng không dám sao?

    oOo

    Trông thấy đám người Vương Tiểu Thạch mừng rỡ vì gặp lại Tô Mộng Chẩm, khóc lóc vì Tô Mộng Chẩm chết đi, Địch Phi Kinh thở dài, chỉ huy thủ hạ lặng lẽ rút lui.

    Lòng người đều hướng về phía Vương Tiểu Thạch, quân đau thương tất sẽ chiến thắng, y cũng không muốn chọc giận Vương Tiểu Thạch vào lúc này.

    Lôi Thuần hiển nhiên cũng không muốn.

    Nàng lặng lẽ rút đi, Lôi Động Thiên cản ở phía sau, Mạc Bắc Thần lại mở đường cho bọn họ.

    Sau khi Lôi Tổn chết, Lục Phân Bán đường chẳng những không chia rẽ, ngược lại càng thêm nghiêm ngặt, tiến lui chừng mực.

    Mạc Bắc Thần hiển nhiên có phần xấu hổ, cho nên cáu kỉnh.

    Hắn cảm thấy mình có lỗi với Tô Mộng Chẩm, nhất là sau khi Tô Mộng Chẩm qua đời, hoàn toàn không phân địch ta, loại cảm giác này lại càng mãnh liệt.

    Dương Vô Tà ở lại, y vốn không thuộc về Lục Phân Bán đường. Y sống vì Kim Phong Tế Vũ lâu, chết cũng làm quỷ của Kim Phong Tế Vũ lâu.

    Y và Quách Đông Thần là hai loại người khác nhau.

    Lôi Mị nhiều lần phản bội, có lẽ trời sinh nàng đã thích phản bội.

    Dương Vô Tà có đầy đủ mưu trí và thực lực để phản nghịch, nhưng y lại tận chức tận trung.

    Lôi Thuần không nhịn được có phần cảm thán:
    - Bạch Sầu Phi đã chết, đây là do hắn tự chuốc lấy.

    Địch Phi Kinh cũng cảm khái:
    - Tô Mộng Chẩm đã chết, lại là chết không hối tiếc.

    Lôi Thuần lạnh nhạt nói:
    - Hắn có cán bộ trung thành như Dương Vô Tà, mới có thể chết không oán hận… Ta cũng may mắn có chiến hữu như huynh ở bên cạnh.

    Địch Phi Kinh đang cúi đầu lại nhướng mày:
    - Lôi tổng đường chủ một tay nâng đỡ ta, cô cũng luôn đối xử với ta rất tốt…

    Lôi Thuần vỗ vỗ ngực, thở ra một hơi nói:
    - Lần này, ta chỉ sợ huynh sẽ không kiên định, không vững vàng, khi đó ta đành phải đối địch với huynh, hoặc là giết chết huynh, như vậy không tốt chút nào…

    Ánh mắt Địch Phi Kinh chợt lóe sáng:
    - Lần này? Lần nào?

    Lôi Thuần lơ đãng nói:
    - Lần này, chính là ban ngày Bạch Sầu Phi hẹn huynh lên lầu Tam Hợp, khuyên huynh phản bội ta gia nhập vào phe hắn. May mà huynh lập tức từ chối, nếu không chúng ta sẽ là địch chứ không phải bạn… đó thật sự là một chuyện tiếc nuối.

    Địch Phi Kinh giật mình.

    Chuyện Bạch Sầu Phi lén lút tìm mình hôm nay, làm sao nàng lại biết được, còn hiểu rõ như lòng bàn tay, chẳng lẽ nàng đã sớm…

    Lần này y không dám xem thường, cũng không nhịn được ngẩng đầu lên.

    Kinh là một loại cảm giác đột ngột.

    Y chợt nhớ tới mũi tên mà Bạch Sầu Phi trúng phải…

    Mũi tên đó nhất định là thương tâm của hắn, hơn nữa còn là rất thương rất thương, rất đau rất đau, cho dù hắn có thể sống tiếp, trong lòng nhất định cũng chỉ còn trống rỗng.

    TTV Translate - Ứng dụng convert truyện trên mobile



    HẾT


    Tặng mọi người ca khúc Thương Tâm Tiểu Tiễn do Lý Duyệt Quân trình bày.
    http://www.youtube.com/watch?v=soDLb4W2wDg
    Lần sửa cuối bởi fishscreen, ngày 31-12-2013 lúc 22:02.

    ---QC---


  4. Bài viết được 35 thành viên cảm ơn::   [Hiện ra]
    aolong,bakaganger,cabalvn,chicken_vn,cjcmb,diamanti,diepkiemanh,dochanh96,glook,ha2004,Hắc thư sinh,hdphai,HuongTram,ice_wy,katy,kẻ truy mộng,kivzh7,kynguyen,lybietcau,mtdloc,netwalker,ngothamhoa,nuibaden,phamtuananh,Solidus,stdniitpn,Tiếu ngạo,Tieu Lan,tommilanista,tonducphi,tuan nha,tvh_iam,vodanh2012,zemv13,Đơn bước,
Trang 26 của 26 Đầu tiênĐầu tiên ... 16242526

Thông tin về chủ đề này

Users Browsing this Thread

Có 2 người đang xem chủ đề. (0 thành viên và 2 khách)

DMCA.com Protection Status