TTV Translate - Ứng dụng convert truyện trên mobile
Hướng dẫn đăng truyện trên website mới
Đăng ký convert hoặc Thông báo ngừng
Trang 1 của 26 12311 ... CuốiCuối
Kết quả 1 đến 5 của 127

Chủ đề: Thương Tâm Tiểu Tiễn [Luận Anh Hùng] - Ôn Thụy An (Hoàn thành)

  1. #1
    Ngày tham gia
    Mar 2008
    Đang ở
    SOS 団
    Bài viết
    4,230
    Xu
    25,100

    Mặc định Thương Tâm Tiểu Tiễn [Luận Anh Hùng] - Ôn Thụy An (Hoàn thành)

    Luận Anh Hùng hệ liệt:

    1. Ôn Nhu Nhất Đao
    2. Nhất Nộ Bạt Kiếm
    3. Kinh Diễm Nhất Thương
    4. Thương Tâm Tiểu Tiễn
    5. Triều Thiên Nhất Côn
    6. Quần Long Chi Thủ
    7. Thiên Hạ Hữu Địch
    8. Thiên Hạ Vô Địch


    Chương 1 – Tóc đen, chân trần, môi hồng, tay ngọc

    Người dịch: fishscreen

    Nguồn: www.tangthuvien.com

    Tất cả đều tin, chặt đứt gốc cây này sẽ mang đến tai họa cho mọi người.

    Bạch Sầu Phi lại hỏi:
    - Tại sao?

    - Đó là Tô lâu chủ nói.
    Dương Vô Tà kính cẩn đáp:
    - Ngay cả lão Tô lâu chủ, phụ thân của Tô lâu chủ trước kia cũng nói như vậy.

    Ngày hôm sau, Bạch Sầu Phi lại ra lệnh cho “Quỷ Lệ Bát Xích môn” Chu Như Thị và “Vô Vĩ Phi Tha” Âu Dương Ý Ý chặt cây, cắt cành, nhổ gốc, đào thân, hoàn toàn tiêu hủy.

    Đây đương nhiên là chuyện xảy ra sau khi Bạch Sầu Phi nắm quyền trong Kim Phong Tế Vũ lâu. Chuyện này có quan hệ rất lớn, dẫn đến sự chú ý và suy đoán của rất nhiều người.

    Phần lớn hảo hán giang hồ thuộc phe chính đạo trong kinh thành, nếu không phải là huynh đệ của “Hoa phủ” Hoa Khô Phát thì cũng là “Ôn trạch” Ôn Mộng Thành.

    Phái Ôn Mộng Thành và phái Hoa Khô Phát tuy có lúc tranh chấp, mấy chục năm qua luôn gây sự với nhau, nhưng dù sao đều là lão huynh đệ, hảo chiến hữu của hai đảng Phát và Mộng, tâm ý tương liên, huyết mạch nối liền, hợp thành một khối, cùng một trận tuyến.

    Từ sau lần Bạch Sầu Phi dẫn Nhậm Lao và Nhậm Oán huyết tẩy Phát đảng Hoa phủ, Hoa Khô Phát và Ôn Mộng Thành lại càng chung kẻ thù.

    Lúc này, sau khi Hoa Khô Phát và Ôn Mộng Thành nghe được tin tức từ trong miệng đệ tử “Thủy Hỏa Bất Dung” Hà Trạch Chung, nói rằng Bạch Sầu Phi đã chặt gốc cây mà Tô Mộng Chẩm xem như bảo bối, hai người đều cảm thấy ngạc nhiên.

    Ôn Mộng Thành trước tiên cười khan ba tiếng, sau đó hỏi:
    - Cô lão đầu, chuyện này ngươi thấy sao?

    Hoa Khô Phát đảo mắt:
    - Thấy sao cái gì?

    Ôn Mộng Thành cười một tiếng:
    - Nếu như ngươi là Tô Mộng Chẩm, ngươi sẽ làm gì?

    Hoa Khô Phát ho một tiếng, phun ra một bãi đàm, mắng:
    - Ta làm gì à? Tiểu tử Bạch Sầu Phi này rõ ràng là muốn cướp lấy vị trí long đầu của Kim Phong Tế Vũ lâu, muốn làm phản rồi. Không có Tô Mộng Chẩm một tay nâng đỡ, tiểu tử da trắng kia làm sao lớn mạnh được như hôm nay. Nếu như ta là Tô Mộng Chẩm, đêm nay hắn đừng mơ tưởng sau khi nhắm mắt lại còn có thể mở ra, ta sẽ đưa hắn đến cầu Nại Hà một chuyến.

    Sau đó y hỏi ngược lại Ôn Mộng Thành:
    - Ngươi thì sao?

    Ôn Mộng Thành chỉ cười hà hà.

    - Ngươi bớt làm ra vẻ đi!
    Hoa Khô Phát lại mắng:
    - Đừng có trước khi nói chuyện đều cười gian ba tiếng, chỉ sợ người khác không biết ngươi là đại gian đại ác. Ta đã nói rồi thì ngươi cũng nói đi!

    - Nếu ta là Tô Mộng Chẩm, cũng sẽ không bỏ qua cho Bạch Sầu Phi.
    Ôn Mộng Thành lại cười hà hà nói:
    - Loại người như Bạch Sầu Phi, một khi đắc thế thì sẽ xem mình như trời, được voi đòi tiên, sau này ngay cả bàn thờ cũng không để cho ngươi ngồi. Có điều…

    - Có điều cái gì?

    - Còn nhớ Vương Tiểu Thạch không?

    - Đương nhiên là nhớ, hắn là đại ân nhân của hai đảng Phát và Mộng chúng ta.

    - Nếu như có hắn ở đây, hắn vẫn là tam đương gia của Kim Phong Tế Vũ lâu. Tô Mộng Chẩm có được trợ thủ mạnh cũng không phải sợ Bạch Sầu Phi nữa.

    - Nhưng hắn vì diệt trừ gian tướng Phó Tông Thư nên đã chạy trốn hơn ba năm, không trở về kinh thành nữa.

    - Ai, giết một tên gian tướng, không phải lại có một tên càng gian càng có quyền hơn sao. Làm sao giết hết được tham quan ô lại trong thiên hạ?

    - Nghe nói sở dĩ Bạch Sầu Phi dám to gan phạm thượng như vậy, cũng là do quyền tướng Thái Kinh bao che giật dây. Hắn muốn khống chế thế lực võ lâm của Kim Phong Tế Vũ lâu, cho nên đã nhận Bạch Sầu Phi làm con nuôi, tìm cách đoạt quyền Tô Mộng Chẩm.

    - Như vậy xem ra, trong kinh khó tránh khỏi hỗn loạn.

    - Nói như thế, Tô Mộng Chẩm càng nên lập tức trừ khử họ Bạch. Nếu không một khi tên Bạch Vô Thường này đoạt được quyền hành của Kim Phong Tế Vũ lâu, khó tránh khỏi sẽ chĩa mũi tên về phía chúng ta…

    - Chẳng những là chúng ta, tất cả hảo hán giang hồ và người trong võ lâm đều sẽ gặp nạn.

    - Nếu như ta là Tô Mộng Chẩm…

    - Nhưng ngươi lại không phải là Tô Mộng Chẩm.
    Ôn Mộng Thành nghiêm túc nói:
    - Đừng quên, Tô Mộng Chẩm bị bệnh rất nặng, hơn nữa y từng bị mai phục tập kích và trúng độc tại phố Khổ Thủy, cộng thêm lúc tiêu diệt thế lực của Lục Phân Bán đường do Lôi Tổn cầm đầu, y đã bị thương rất nặng, chỉ sợ đã không cầm cự nổi. Hiện giờ vây cánh của Bạch Sầu Phi đã lớn, nếu không thì hắn cũng không dám lớn lối như vậy. Tô lâu chủ có thể giải quyết được tên ác nhân do y một tay bồi dưỡng này hay không còn rất khó nói, không thể lạc quan.

    Hoa Khô Phát nhất thời nghẹn giọng.

    oOo

    Tóc đen, chân trần, môi hồng, tay ngọc… tại Hoàng lâu.

    Thật là một cô gái xinh đẹp.

    Nàng múa theo âm nhạc, không phải hết sức nhẹ nhàng, mà là hết sức ngọt ngào, hết sức kiều diễm.

    Trên ghế thái sư được trải thảm dày thoải mái và hoa lệ, khuôn mặt của Bạch Sầu Phi rất lạnh.

    Hắn luôn luôn không nói đến tình cảm, chỉ ân ái. Vị trí càng cao, quyền lực càng lớn thì hắn lại càng cần nhiều nữ nhân hơn, nhưng lại không có thời gian nói lời yêu thương, càng không thể bỏ ra tình cảm.

    Cho nên hắn chỉ ân ái chứ không yêu. Đối với hắn thì yêu một người là chuyện nguy hiểm, tốt nhất vĩnh viễn cũng không nên yêu.

    Người thành đại sự không thể yêu quá nhiều. Nhưng nếu không có tình yêu vĩ đại, làm sao có thể thành được đại sự?

    Bạch Sầu Phi không quan tâm đến những thứ này, hắn luôn là một phần tử hiếu chiến, đặc biệt là trong tình dục.

    Nhưng hôm nay hắn lại rất lạnh, rất trầm, rất yên tĩnh.

    Cho đến khi thủ hạ của hắn là Tường Ca Nhi thử thăm dò hỏi một câu, hắn mới bắt đầu nói chuyện.

    Hắn cầm chén rượu, chỉ ngắm nghía, nhìn mỹ nữ đang múa, nhìn rượu ngon trên tay, ánh mắt lạnh lùng nhìn rượu và sắc.

    Lần này hắn không uống rượu, cũng không mất đi lý trí.

    Tường Ca Nhi cẩn thận hỏi:
    - Bạch phó tổng, ngài đã chặt cây của Tô lâu chủ, chuyện này, ngài thấy liệu hắn có thể…

    Bạch Sầu Phi lơ đãng hỏi:
    - Có thể cái gì? Hả?

    Tường Ca Nhi cúi đầu nói:
    - Tiểu nhân không dám nói.

    Bạch Sầu Phi vẫn tùy ý nói:
    - Ngươi cứ nói đi!

    Nhưng hắn lại phất tay dừng âm nhạc, cũng ngừng ca múa. Vũ nữ ngọt ngào xinh xắn kia đỏ mặt rời đi, lúc gần đi còn liếc nhìn hắn với ánh mắt oán hờn.

    Tường Ca Nhi lắp bắp nói:
    - Tôi sợ… lâu chủ sẽ thẹn quá hoá giận.

    Bạch Sầu Phi không quan tâm nói:
    - Ví dụ như chuyện gì?

    Tường Ca Nhi ngập ngừng nói:
    - Ví dụ như… ví dụ như…

    Hắn vẫn không nói ra.

    Bạch Sầu Phi lạnh nhạt hỏi:
    - Nếu như ngươi là Tô lâu chủ, ngươi sẽ làm gì?

    Tường Ca Nhi cười khổ:
    - Chuyện này…

    Một hán tử khác vẫn luôn khoanh tay phục tùng đứng ở một bên, lúc này bỗng lên tiếng:
    - Tôi sẽ trừ khử ngài.

    Hắn nói rất trực tiếp.

    Bạch Sầu Phi xoay chén rượu, hơi nghiêng người liếc nhìn đối phương, cũng không quá để ý hỏi:
    - Tại sao?

    Sau khi hắn gia nhập Kim Phong Tế Vũ lâu, Tô Mộng Chẩm lập tức phái đến cho hắn bốn tên hảo thủ mới gia nhập, bao gồm “Quỷ Lệ Bát Xích môn” Chu Như Thị, “Vô Vĩ Phi Tha” Âu Dương Ý Ý, “Nhất Liêm U Mộng” Lợi Tiểu Cát và “Tiểu Văn Tử” Tường Ca Nhi .

    Tên của bốn người bọn họ hợp lại chính là “Như Ý Cát Tường”.

    Bốn người này rất trung thành với Bạch Sầu Phi, cũng chỉ trung thành với Bạch Sầu Phi.

    Hôm nay Bạch Sầu Phi đang ở trên Hoàng lâu, một trong bốn tòa lầu lớn thuộc đại bản doanh của Kim Phong Tế Vũ lâu.

    Hoàng lâu cũng không phải trung tâm cơ mật, mà là nơi đàn hát ca múa, tiệc tùng mua vui.

    Tô Mộng Chẩm không thích tiệc tùng, còn Bạch Sầu Phi lại thích.

    Hôm nay, bốn người “Như Ý Cát Tường” cũng không có mặt đầy đủ, ít nhất Lợi Tiểu Cát cũng không đến.

    Bạch Sầu Phi nghiêng người liếc nhìn Chu Như Thị:
    - Nhưng ngươi lại không phải là Tô lâu chủ.

    Chu Như Thị nói:
    - Tôi không phải.

    Bạch Sầu Phi nói:
    - Ngươi không có bệnh, còn y có.

    Chu Như Thị nói:
    - Võ công của y giỏi, còn tôi chưa đủ giỏi.

    Bạch Sầu Phi ung dung hỏi:
    - Ngươi cho rằng võ công của y giỏi hơn ta sao?

    Chu Như Thị lại gật đầu.

    Nhưng hắn cũng lập tức bổ sung một câu:
    - Nếu như y không bệnh nặng đến như hôm nay.

    Âu Dương Ý Ý trầm giọng quát một tiếng:
    - Láo xược!

    - Không sao cả.
    Bạch Sầu Phi uể oải nói:
    - Ta là lão đại của các ngươi, nếu tình thế đã ngàn cân treo sợi tóc như vậy, sao các ngươi không đến chỗ Tô lâu chủ thăm dò tình hình một chút?

    TTV Translate - Ứng dụng convert truyện trên mobile

    Lần sửa cuối bởi fishscreen, ngày 27-06-2017 lúc 11:36.
    ---QC---


  2. Bài viết được 105 thành viên cảm ơn::   [Hiện ra]
    a39000,aci,aolong,bactruy75,Ba_Van,cabalvn,chicken_vn,Diêm,freejack,ha2004,Hắc thư sinh,kiemhon_58,kivzh7,Lôi Động Cửu Thiên,lnk111229,nam_god,niemdc1,ntt8301,Ph0ng Trần,phuongk,ryethyme,to mong cham,tommilanista,tonducphi,Trác Thanh,tuan nha,tvh_iam,voma,zroccoz,
  3. #2
    Ngày tham gia
    Mar 2008
    Đang ở
    SOS 団
    Bài viết
    4,230
    Xu
    25,100

    Mặc định

    Chương 2 – Lương cơ (cơ hội tốt)

    Người dịch: fishscreen

    Nguồn: www.tangthuvien.com

    Kim Phong Tế Vũ lâu có bốn lầu một tháp, trong đó bốn lầu gồm bốn màu sắc xanh, đỏ, vàng và trắng.

    Bạch lâu là nơi hội tụ và bảo quản tất cả tư liệu. Ngày đó Vương Tiểu Thạch không thích gò bó và Bạch Sầu Phi dã tâm lớn ánh mắt cao vừa vào nơi này, cũng bị sự phân công tinh tế và bố cục chặt chẽ của nó làm cho ngạc nhiên.

    Hồng lâu là trọng địa tập kết của tất cả vũ lực, bao gồm vũ khí và nhân lực, còn có một số “thực lực” mà người khác không biết. Năm đó Dương Vô Tà đã từ nơi này lấy ra một số tư liệu tường tận về thân thế, khiến cho Vương Tiểu Thạch trời sập cũng không biến sắc và Bạch Sầu Phi gan lớn bằng trời cũng bị kinh ngạc. Đây là thực lực trọng tâm của một tổ chức.

    Hoàng lâu là trung tâm giải trí, cũng là nơi mà Bạch Sầu Phi quản lý hiện giờ. Đây là nơi mà tất cả đệ tử của Kim Phong Tế Vũ lâu đều đổ xô vào, phụ trách nơi này cũng đồng nghĩa với việc nắm được tâm tình của mọi người.

    Thanh lâu vốn là nơi phát hiệu lệnh, nhưng gần đây sau khi nghe được bệnh tình của Tô Mộng Chẩm càng lúc càng nặng, đã ít thấy lâu chủ và các nhân vật quan trọng hội họp ở đó, cũng hiếm khi có mệnh lệnh từ nơi ấy ban xuống.

    Mệnh lệnh lại đến từ Hoàng lâu nhiều hơn.

    Thông thường sau khi Bạch Sầu Phi bày tiệc, khách và chủ cùng vui vẻ, ban bố mệnh lệnh lại rất có hiệu quả. Rất nhiều đệ tử đều vui lòng phục tùng, bởi vì lợi ích của nó có thể thấy dược rõ ràng, nhanh và thực tế.

    Có điều Thanh lâu vẫn do Tô Mộng Chẩm phụ trách, mặc dù nơi mà y thường ở là tòa tháp bạch ngọc nằm ở trung ương bốn tòa lầu. Có y ở đó, cho dù hiếm người thấy được bóng dáng bệnh tật của y, nhưng dù sao vẫn là một tổng đàn danh chính ngôn thuận.

    Hôm nay bọn họ lại thấy được y.

    Bọn họ tổng cộng có năm người, bao gồm Đao Nam Thần, Dương Vô Tà, Thụ đại phu, Lợi Tiểu Cát và Tường Ca Nhi.

    Y chỉ có một mình. Y đương nhiên chính là Tô Mộng Chẩm, lãnh tụ của bang phái đệ nhất kinh thành Kim Phong Tế Vũ lâu, bảy mươi mốt đường Phong Yên, ba mươi tám đường Tinh Sương, mười hai Liên Hoàn ổ.

    Đao Nam Thần cúi thấp đầu, thần sắc rất kính cẩn. Y mặc dù cúi đầu nhưng lại ngẩng mắt nhỉn lên, quan sát vị chủ nhân đang không ngừng ho, lá phổi như một chiếc ống bễ già nua, toàn thân thỉnh thoảng lại co giật.

    Trong lòng y cảm khái. “Ngũ Đại Thần Sát” của Kim Phong Tế Vũ lâu năm đó, hiện giờ Thượng Quan Trung Thần đã chết, Tiết Tây Thần cũng bỏ mạng vì Mạc Bắc Thần phản bội, Quách Đông Thần dù sao cũng không hợp với mình, vẫn luôn ở nơi này hầu hạ Tô công tử, chỉ còn lại một lão tướng là mình.

    Y đã cảm khái một lúc lâu, bởi vì y đã đợi một hồi lâu.

    Dương Vô Tà đã báo cáo xong được một lúc, y vừa mới kể lại những hành vi ngông cuồng gần đây của Bạch Sầu Phi, bao gồm cả chuyện chặt đứt gốc cây kia.

    Gốc cây kia đại biểu cho Kim Phong Tế Vũ lâu vạn đời không ngã, do phụ thân của Tô Mộng Chẩm là Tô Già Mạc tự tay trồng, cũng là gốc cây mà Tô Mộng Chẩm yêu thích nhất.

    Sau khi nghe xong báo cáo của Dương Vô Tà, Tô Mộng Chẩm chỉ uể oải ôm lấy chiếc đệm trên giường, thờ ơ hỏi:
    - Các ngươi cho rằng nên xử trí thế nào?

    Y luôn thích nghe một số ý kiến của người khác trước, sau đó đến khi thật sự chấp hành và ra quyết định, y lại có ý kiến riêng của mình, hơn nữa hoàn toàn không quan tâm bọn họ tán thành hay phản đối.

    Đao Nam Thần đột nhiên trở nên hăng hái:
    - Giết hắn!

    - Tại sao?
    Tô Mộng Chẩm lại mệt mỏi hỏi.

    - Nếu như không giết hắn, hắn sẽ giết ngài trước, đoạt lấy vị trí, phá hoại Kim Phong Tế Vũ lâu.

    Tô Mộng Chẩm dường như cũng không bất ngờ, y dựa vào đệm, quay sang hỏi Dương Vô Tà:
    - Ý của ngươi thì sao?

    - Cướp ngôi đoạt quyền còn là thứ yếu.
    Dương Vô Tà suy nghĩ cẩn thận nói:
    - Chỉ cần Bạch phó lâu chủ nắm giữ đại cục, dĩ nhiên lực lượng của chúng ta sẽ hoàn toàn ủng hộ Thái Kinh. Cứ như vậy, thế lực võ lâm trong kinh thành sẽ không thể kiềm chế tên quyền tướng không chuyện ác nào không làm này nữa.

    Tô Mộng Chẩm trầm mặc một lúc, vẫn cúi đầu nhìn chiếc đệm kê bên dưới, sau đó nói một cách yếu ớt:
    - Vậy cũng không phải, thế lực võ lâm trong triều đình còn có Gia Cát tiên sinh và Tứ Đại Danh Bổ, giang hồ phố phường cũng còn thế lực của hai đảng Phát và Mộng.

    Y khoan thai nói:
    - Lại nói, có Thái Kinh nâng đỡ, các anh em trong lâu chẳng phải là không cần lo lắng, hơn nữa nhất định thanh thế sẽ càng ngày càng mạnh, như vậy cớ sao không làm?

    Dương Vô Tà nghiêm nghị nói:
    - Nhưng mà Thái tướng nắm quyền khiến dân chúng lầm than, một mực cầu hòa, không tiếc bán rẻ quốc thổ, hơn nữa còn cưỡng chế trưng thu, ức hiếp bách tính. Nếu như để hắn nắm quyền thêm mười năm, lại không kiềm chế hắn hoành hành bạo ngược, e rằng quốc gia thật sự sẽ không còn nghĩa sĩ, có ngày họa vong.

    Tô Mộng Chẩm trầm giọng nói:
    - Nhưng đó là chuyện quốc gia đại sự, còn chúng ta chỉ là người trong giang hồ…

    Đao Nam Thần lớn tiếng cắt lời:
    - Người trong võ lâm cũng có quy củ võ lâm, người trong giang hồ càng coi trọng quy tắc giang hồ. Chúng ta mũi thương giết địch, đầu đao liếm máu, đi là đạo, hành là hiệp, có việc nên làm cũng có việc không nên làm. Đi theo Thái Kinh chèn ép lê dân bách tính, chúng ta thà rằng về quê cày ruộng còn hơn.

    Tường Ca Nhi cũng nói:
    - Đúng, đúng, nói rất đúng… Sống chết không hối tiếc, quyền thế không khuất phục. Sự tồn vong của cá nhân là chuyện nhỏ, sự hưng suy của quốc gia mới là chuyện lớn…

    Tô Mộng Chẩm liếc nhìn hắn một cái, chỉ mệt mỏi hỏi:
    - Các ngươi muốn ta làm gì?

    Đao Nam Thần buông tay, cúi đầu, nói một câu:
    - Tất cả chỉ chờ lâu chủ hạ lệnh…

    Sau đó y lại bước lên phía trước một bước, thấp giọng nói:
    - Đây là cơ hội tốt để trừ gian, nếu như bỏ lỡ thì sẽ không còn nữa, hối hận không kịp.

    - Loại người đó, hắn muốn bay…
    Đao Nam Thần cương quyết nói:
    - Chúng ta sẽ bắn hắn xuống!

    TTV Translate - Ứng dụng convert truyện trên mobile

    Lần sửa cuối bởi fishscreen, ngày 04-09-2013 lúc 21:44.

  4. Bài viết được 92 thành viên cảm ơn::   [Hiện ra]
    a39000,aci,aolong,BachYTuTai,Ba_Van,cabalvn,chicken_vn,freejack,ha2004,Hắc thư sinh,kiemhon_58,kivzh7,Lôi Động Cửu Thiên,lnk111229,nam_god,niemdc1,ntt8301,Ph0ng Trần,ryethyme,tommilanista,tonducphi,Trác Thanh,tuan nha,tvh_iam,voma,zroccoz,
  5. #3
    Ngày tham gia
    Mar 2008
    Đang ở
    SOS 団
    Bài viết
    4,230
    Xu
    25,100

    Mặc định

    Chương 3 – Huyền cơ

    Người dịch: fishscreen

    Nguồn: www.tangthuvien.com

    Mọi người đang chờ Tô Mộng Chẩm quyết định, chờ một mệnh lệnh của Tô công tử.

    - Thông báo xuống, giờ Dậu ngày hai mươi mốt tháng tháng mười một, bày tiệc tại Thanh lâu để khen thưởng công lao của Bạch nhị lâu chủ gần đây.
    Tô Mộng Chẩm cuối cùng “ra lệnh”:
    - Ta cho rằng, Bạch phó lâu chủ đã dẫn dắt mọi người theo một hướng tốt hơn, điều này chẳng những trước kia ta không làm được, ngay cả gia phụ cũng không làm được, đáng để khen ngợi tuyên dương. Tiệc do ta bày, người có thể do y mời đến.

    Y lại ra một “mệnh lệnh” như vậy.

    Nghe được “mệnh lệnh” của Tô Mộng Chẩm, Dương Vô Tà lại cảm khái, không hề ít hơn so với hơn Đao Nam Thần.

    “Ngũ Phương Sát Thần” ngày đó đi theo bên cạnh Tô lâu chủ, chỉ còn lại Quách Đông Thần thường không biết tung tích, xuất quỷ nhập thần, cùng với Đao Nam Thần trung thành ngày càng già đi. Còn trong “Tam Vô” năm đó từng bảo vệ bên cạnh Tô lâu chủ, Hoa Vô Thác đã phản bội chết đi, Sư Vô Quý cũng bị ám toán bỏ mình, chỉ còn lại một mình y.

    Tô công tử, Tô lâu chủ năm đó uy phong biết bao, hiện giờ lại làm bạn với gối đệm cả ngày.

    Tâm tình của y cũng không dễ chịu, bởi vì y phụ trách “thông báo” cho Bạch Sầu Phi.

    Y cầm tấm thiệp kia như nặng cả ngàn cân, cảm thấy mình thật sự đã già rồi, lỗi thời rồi, thậm chí vận may cũng không còn nữa.

    Lúc Bạch Sầu Phi nhận thiệp, cô gái ngọt ngào tóc dài chân trần kia vẫn môi đỏ ướt át, ngón tay ngọc không ngừng múa lên.

    Bạch Sầu Phi sai người khác mở thiệp, đó là Âu Dương Ý Ý. Hiển nhiên hắn rất cẩn thận, có lẽ sợ trong thiệp có thuốc mê hay thuốc độc.

    Khi hắn biết được nội dung trong thiệp, cũng nhíu mày, lẩm bẩm một tiếng:
    - Có huyền cơ gì đây?

    Âu Dương Ý Ý xoay chuyển ánh mắt, thấp giọng hỏi:
    - Công tử có đi không? Nên đi không?

    Ánh mắt Bạch Sầu Phi quay sang Tường Ca Nhi.

    Tường Ca Nhi đã sớm báo cáo những gì nghe được với Bạch Sầu Phi, cho nên lúc này hắn chỉ nói:
    - Tôi thấy, Tô lâu chủ đối với công tử vẫn rất tin tưởng, không hề đề phòng, chi bằng…

    Âu Dương Ý Ý lại không đồng ý.

    - Đây có thể là một cái bẫy.
    Hắn nói:
    - Đi đến cuộc hẹn quá mạo hiểm.

    Hai người đang muốn tranh luận tiếp, Bạch Sầu Phi lại chậm rãi nói:
    - Muốn biết tình hình chân thật, tại sao không hỏi một người.

    - Người nào?

    - Thụ đại phu.

    Thụ đại phu luôn chữa bệnh cho Tô Mộng Chẩm, đã qua mười một năm, chỉ có yn hiểu rõ tình hình của Tô Mộng Chẩm nhất, đặc biệt là bệnh trạng.

    Thụ đại phu được Bạch Sầu Phi “mời” tới, ban đầu còn không hiểu chuyện gì, nhưng sau khi Bạch Sầu Phi hỏi rõ, y lập tức tắt nụ cười, giống như bị một chiếc đũa cắm vào cổ họng.

    Sau đó y lại không nói gì cả.

    Bạch Sầu Phi gọi hai người tới, tiếp theo hắn liền thoái thác có chuyện rời khỏi nơi đó.

    Hai người này vừa đến, mới động vài cái, Thụ đại phu đã không thể không nói.

    Hai người này mới động một chút, Thụ đại phu chỉ còn lại một con mắt (một con mắt khác đã bị cưỡng bách nuốt vào trong bụng mình), bốn ngón tay (đều không bị đứt, chỉ là có ngón bị cháy rụi, có ngón bị hầm chín, có ngón bị kim thép xuyên qua xương ngón tay, có ngón bị ép thành thịt vụn, có ngón thịt vẫn còn hoàn hảo nhưng xương đã bị rút ra, có ngón thật sự không ai dám tin đó vốn là, đã là, từng là một ngón tay), nửa mảnh tai (nửa mảnh khác đã bị cắt xuống, bịt kín một lỗ tai khác, bên trong thả một bánh pháo, sau một tiếng nổ, máu thịt văng tung tóe; Thụ đại phu mặc dù đã bị điếc một tai, nhưng vẫn còn một tai khác nghe được âm thanh trong khoang tai đầy máu)… Bọn họ cũng không làm y câm, bởi vì muốn y nghe được câu hỏi, nói được đáp án.

    Đối với hai người này, như vậy cũng chưa tính là độc ác.

    Chủ yếu là vì Bạch Sầu Phi nhớ tình bạn cũ. Hắn cũng từng bị thương vài lần, mắc vài cơn bệnh, khi đó Thụ đại phu đã chữa trị cho y.

    Về phần hai người được hắn mời tới dùng hình, đương nhiên chính là Nhậm Lao và Nhậm Oán, lần trước đã cùng hắn đi đến Hoa phủ Phát đảng.

    Đối với việc dùng hình, hai người bọn họ luôn luôn mhậm lao nhậm oán (nhẫn nhục chịu khó).

    oOo

    Trong kinh thành, đương nhiên không chỉ có Hoa phủ Phát đảng và Ôn trạch Mộng đảng đang suy đoán tình hình trong lâu.

    Lôi Thuần đang ngửi mùi hoa mai cũng không ngoại lệ.

    Trong vườn mai tại Lục Phân Bán đường, Lôi Thuần trong vắt như bông tuyết còn chưa rơi xuống đất, đang nhìn về một góc ngọn tháp màu xanh sẫm trong tuyết bay.

    Ngọn tháp kia cao hơn một chút so với bốn tòa lầu bốn màu chung quanh, trong sương tuyết vẫn có khí phái vượt trên thiên hạ, lặng nhìn thế gian.

    Nhưng người thì sao?

    Người trên lầu đó phải chăng vẫn còn bệnh nặng lâu ngày?

    Đó là kẻ thù giết cha nàng, mà thiếu chút nữa nàng đã gả cho y.

    Cho đến khi giọng nói dịu dàng của Địch Phi Kinh vang lên bên cạnh nàng.

    Đó nhất định là Địch Phi Kinh, không chỉ bởi vì Địch Phi Kinh mới có thể ung dung đến gần nàng, mà còn bởi vì chỉ Địch Phi Kinh mới có thể dùng giọng điệu lạnh lùng kiêu ngạo nói ra một cách dịu dàng như vậy.

    - Coi chừng cảm lạnh đấy.

    Lôi Thuần khẽ mỉm cười.

    Địch Phi Kinh phủ thêm tấm chăn chiên lên người nàng.

    - Y thế nào?

    - Y?

    - Tô Mộng Chẩm.

    - À…
    Địch Phi Kinh nhanh chóng khôi phục lại:
    - Theo tin tức Mạc Bắc Thần dò xét được, Bạch Sầu Phi đã chặt đứt gốc cây mà Tô Mộng Chẩm yêu thích, nhưng…

    Lôi Thuần lại khẽ cười, giống như một đóa mai hồng nở ra trong tuyết, nói:
    - Nhưng Tô Mộng Chẩm cũng không trách cứ, đúng không?

    Trong lòng Địch Phi Kinh không khỏi bội phục phán đoán của Lôi Thuần.

    - Y còn bày tiệc chiêu đãi Bạch Sầu Phi vào ngày mai, nói rằng Bạch Sầu Phi đã lập công lớn cho Kim Phong Tế Vũ lâu…
    Địch Phi Kinh nhìn về một góc mái cong kia, bổ sung:
    - Trong lâu bây giờ đang nổi sóng ngầm…

    Lôi Thuần nói:
    - Nếu như vậy, Thụ đại phu cũng nên cẩn thận.

    Địch Phi Kinh ngẩn người, sau đó lập tức hiểu ý của nàng.

    Nhưng nàng lại nói một cách xa xăm:
    - Không phải sao? Bây giờ tuyết cũng đã rơi…

    Lúc nàng nói lại chắp tay, vai rất gầy, rất nhỏ, cũng rất thanh tú.

    Nàng nhìn cây mai già kia.

    Trước kia cha nàng là Lôi Tổn rất thích ngắm nhìn cây mai đã ba đời này. Cây mai này được trồng trước cửa sổ khuê phòng của nàng. Ở nơi đó có thể nhìn ra Kim Phong Tế Vũ lâu hùng bá kinh thành, nhất là nhân vật thần kỳ bệnh lâu chưa chết, vẫn là chúa tể võ lâm kinh sư cư ngụ ở đó, còn có tháp ngà voi và Thanh lâu.

    Địch Phi Kinh từ bên cạnh nhìn lại, trông thấy dung nhan của Lôi Thuần gặp tuyết càng trong, qua sương càng đẹp.

    Lôi Thuần dường như đang chờ.

    Nàng chờ điều gì?

    Báo thù, giết địch, hay là chờ kẻ địch kẻ thù tàn sát lẫn nhau? Một cô gái lẻ loi, xinh đẹp khiến người khác bảy phần động tâm, ba phân đau lòng như nàng, rốt cuộc có thể làm gì?

    Nàng vẫn luôn nhặt hoa mai, nhìn về một góc tòa tháp trong tuyết phía xa.

    Người trong tháp thì sao?

    Kỳ nhân từng làm rung chuyển thiên hạ, cười ngạo tám phương, quản lý bảy mươi tám ngàn đệ tử, hiện giờ lại bệnh đến thoi thóp một hơi, lại bị nghĩa đệ do y một tay bồi dưỡng từng bước lấn áp, lúc này đang đang nghĩ gì, làm gì? Chờ chết, hay là chờ đợi phản kích? Hay là y cũng đang từ trong cửa sổ nhìn ra, vừa lúc trông thấy trong ngôi vườn phía xa, có một cô gái gặp tuyết càng trong, qua sương càng đẹp đang chờ y bại, chờ y chết, chờ y ngã xuống…

    Địch Phi Kinh ở bên cạnh nàng vẫn đang do dự, không biết có nên nói với nàng hay không, rằng nghe đồn Vương Tiểu Thạch sắp trở lại kinh thành rồi.

    TTV Translate - Ứng dụng convert truyện trên mobile

    Lần sửa cuối bởi fishscreen, ngày 09-09-2013 lúc 22:20.

  6. Bài viết được 86 thành viên cảm ơn::   [Hiện ra]
    aci,aolong,Ba_Van,cabalvn,chicken_vn,cucaiduong,freejack,ha2004,Hắc thư sinh,kiemhon_58,kivzh7,Lôi Động Cửu Thiên,lnk111229,nam_god,niemdc1,ntt8301,Ph0ng Trần,ryethyme,tommilanista,tonducphi,Trác Thanh,tuan nha,tvh_iam,voma,zroccoz,
  7. #4
    Ngày tham gia
    Mar 2008
    Đang ở
    SOS 団
    Bài viết
    4,230
    Xu
    25,100

    Mặc định

    Chương 4 – Dạ cơ (cơ hội buổi tối)

    Người dịch: fishscreen

    Nguồn: www.tangthuvien.com

    Thụ đại phu cuối cùng đã trả lời câu hỏi của Bạch Sầu Phi.

    Lúc y trả lời đã là “không còn hình người”.

    Bạch Sầu Phi đương nhiên không trực tiếp hỏi. Hắn làm việc có một nguyên tắc. Nhiều năm thất bại, ngăn trở và đả kích trùng trùng đã nói cho hắn biết, nếu như muốn đối phó với một người, không đến giờ phút cuối cùng thì hoàn toàn không cần thiết để cho đối phương biết là mình làm. Thậm chí đến giờ phút cuối cùng, tốt nhất là khiến đối phương có chết cũng không biết là do mình làm, như vậy cho dù đối phương có biến thành quỷ (nếu thật sự có quỷ) cũng sẽ không tìm mình báo thù.

    Cho nên hắn bảo Nhậm Lao và Nhậm Oán đi hỏi.

    - Bệnh tình của Tô Mộng Chẩm thế nào?

    - Y bị bệnh rất nặng. Nếu như không phải là y, cao thủ võ lâm bình thường đã sớm chết mười bảy mười tám lần rồi.

    - Thương thế của y thế nào?

    - Thương thế của y rất đáng sợ, từ nội thương đến ngoại thương, có lúc ngay cả tôi cũng hoài nghi y liệu có còn sống hay không.

    - Độc mà y trúng thì sao?

    - Rất nghiêm trọng. Một chân bị đứt đã gần như thối rữa, kinh mạch hoàn toàn lệch lạc. Có lúc tôi cũng không hiểu làm sao y vẫn có thể sống, hơn nữa dường như còn có thể sống tiếp.

    Khi Nhậm Lao đi ra báo cáo với Bạch Sầu Phi đến câu này, Bạch Sầu Phi lại nói một câu:
    - Dường như có thể sống tiếp không có nghĩa là thật sự có thể sống tiếp.

    Sau đó hắn đi vào nơi tra tấn.

    Sự xuất hiện của Bạch Sầu Phi khiến cho Thụ đại phu tìm được một đường sinh cơ.

    Y kêu lên:
    - Phó lâu chủ cứu tôi, tôi đã nói tất cả rồi!

    Bạch Sầu Phi gật đầu, phân phó:
    - Các ngươi đối xử với Thụ đại phu như vậy, đúng là quá đáng.

    Sau đó hắn đi ra ngoài. Nhậm Lao liền chạy theo hỏi một câu:
    - Thật sự thả sao?

    Bạch Sầu Phi giễu cợt nói:
    - Sao có thể? Ta vừa vào hắn liền cầu xin ta, còn bảo rằng đã nói tất cả, hiển nhiên đã biết là do ta ra lệnh. Ta nghĩ, Nhậm Oán còn hiểu được ý ta hơn so với ngươi.

    Quả nhiên, Bạch Sầu Phi không hề nói sai.

    Nhậm Oán ít nhất trẻ hơn bốn mươi tuổi so với Nhậm Lao, nhưng thủ đoạn còn ác độc hơn bốn mươi năm.

    Người trẻ tuổi bây giờ có một truyền thống, đó là đời sau ác độc hơn đời trước.

    Sau khi Bạch Sầu Phi xoay lưng đi, Nhậm Oán đã bắt đầu giết Thụ đại phu. Hắn cắt đứt cổ họng Thụ đại phu bằng một sợi dây, bởi vì bây giờ hắn đã không cần nghe Thụ đại phu nói nữa.

    Hắn dùng đủ một canh giờ để cắt cổ, trước tiên dùng sợi dây rất dẻo từ từ cắt đứt da cổ, sau đó cắt đứt bắp thịt, lại cắt đứt huyết mạch, cuối cùng mới cắt đứt cổ họng của đối phương.

    Đương nhiên, cho đến khi chết Thụ đại phu vẫn tỉnh táo.

    Có điều nghe nói thần sắc của Thụ đại phu lại rất kỳ quái, không có oán hận, thậm chí cũng không có kinh sợ. Ánh mắt của y tỏa sáng, giống như nhìn thấy một đóa hoa nở rộ.

    Nhưng bên ngoài chỉ có tuyết, không có hoa.

    Điều này khiến cho Nhậm Oán luôn thích hành hạ người khác đến chết cảm thấy rất không hài lòng, không được mãn nguyện.

    Hắn cũng không báo cáo lại chuyện này cho Bạch Sầu Phi biết. Dù sao, tướng gia hạ lệnh cho hình tổng Chu Nguyệt Minh phái hắn và Nhậm Lao đến trợ giúp Bạch Sầu Phi, mục đích là để Bạch Sầu Phi và Tô Mộng Chẩm quyết đấu sinh tử, còn những chuyện khác đều không quan trọng.

    Ngoài cửa sổ là màn đêm, tuyết đang rơi.

    Hắn cũng không cho rằng trong màn đêm như vậy che giấu huyền cơ gì.

    Sau khi Bạch Sầu Phi biết được tình hình thực tế của kẻ địch, liền nói với Tường Ca Nhi:
    - Trả lời với Tô lâu chủ, tối mai ta sẽ tham gia bữa tiệc của y tại Thanh lâu.

    Quyết định này không hề khác thường, mà là mệnh lệnh kế tiếp của Bạch Sầu Phi.

    Hắn âm thầm truyền đạt một ý chỉ cho Âu Dương Ý Ý.

    Bởi vì mệnh lệnh thứ hai là lén lút truyền đạt, cho nên cũng không truyền ra ngoài. Nhưng mệnh lệnh thứ nhất đã nhanh chóng truyền tới trong tai Mễ công công và Phương Ứng Khán của “Hữu Kiều tập đoàn”.

    Sau khi nghe xong báo cáo của hai người “Thiết Thụ Khai Hoa”, Phương Ứng Khán lập tức khiêm tốn thỉnh giáo Mễ công công:
    - Ngài thấy, hai người bọn họ có thể xung đột trong bữa tiệc hay không?

    Mễ công công đang lột đậu phộng. Trước tiên bóc vỏ, bóp vỡ nó, lại nhặt hạt đậu phộng ra, giống như rất thèm thuồng.

    Y lại bóc lớp màng đậu phộng, cẩn thận giống như cởi áo cho nữ nhân yêu mến. Sau đó mới dùng đầu ngón tay búng ra, hạt đậu phộng rơi vào trong miệng, giống như một nụ hôn của tình nhân.

    Y bắt đầu nhai, cẩn thận nhấm nháp, hơn nữa rất có dư vị.

    Y dường như không hề vội.

    Phương Ứng Khán cũng không vội.

    Hắn bình tĩnh như phụ nữ, điềm đạm như xử nữ.

    Hắn chờ, bởi vì hắn còn trẻ nên có thể chờ.

    Chỉ cần có thể lấy được thứ mà mình muốn (bất kể đó là một đáp án hay là một mơ ước), hắn đều sẽ kiên nhẫn bố cục, sau đó chờ đợi.

    Hắn tin tưởng thu hoạch nhất định sẽ đến. Càng có thể chờ lâu, thu hoạch nhất định sẽ càng nhiều.

    Hắn cũng tin tưởng Mễ công công nhất định sẽ nói cho mình biết đáp án, đáp án mà mình cần.

    Lão nhân được đương kim thiên tử ban cho danh hiệu “Hữu Kiều” này, quả thật cho dù là đường cùng, chỉ cần có y ở đó sẽ có cầu thông qua, có đường để đi, đúng là có năng lực hơn người, trí tuệ phi phàm.

    - Tối mai là một cơ hội, một cơ hội trọng đại.
    Mễ công công vừa ăn đậu phộng vừa nói:
    - Bất kể là Tô Mộng Chẩm diệt trừ Bạch Sầu Phi, hay là Bạch Sầu Phi trừ khử Tô Mộng Chẩm, tối hôm đó vẫn là cơ hội tốt.

    - Như vậy…
    Phương Ứng Khán tiếp tục dò hỏi:
    - Theo ngài thấy, rốt cuộc là ai sẽ diệt trừ ai?

    Mễ công công híp mắt lại.

    Y vừa ăn được một hạt đậu phộng ngon, thơm, hơn nữa còn giòn, mặn đến mức mang đến một chút vị ngọt.

    Hạt đậu phộng này nhất định là đến từ đất đai màu mỡ.

    - Ai diệt trừ ai… người nào cũng phải cẩn thận.
    Y đột nhiên bắt đầu ho. Cơn ho kịch liệt khiến cho y ôm ngực, hơn nữa không thể không hớp vài ngụm rượu:
    - Thế lực trong kinh thành, lại sắp phải chỉnh hợp rồi…

    Thật là, đậu phộng tuy ăn ngon, rượu tuy tinh khiết, nhưng mỗi lần sau khi ăn đậu phộng luôn mang đến cho y một chút bất hạnh. Chẳng lẽ ăn đậu phộng nhiều vận may sẽ giảm đi sao? Mễ công công càng ngày càng có loại cảm giác này.

    Loại cảm giác kỳ dị này nói không ra, cũng phân tích không rõ được.

    TTV Translate - Ứng dụng convert truyện trên mobile

    Lần sửa cuối bởi fishscreen, ngày 09-09-2013 lúc 22:20.

  8. Bài viết được 82 thành viên cảm ơn::   [Hiện ra]
    aci,aolong,Ba_Van,cabalvn,chicken_vn,cucaiduong,freejack,ha2004,Hắc thư sinh,kiemhon_58,kivzh7,Lôi Động Cửu Thiên,lnk111229,niemdc1,ntt8301,Ph0ng Trần,ryethyme,tommilanista,tonducphi,Trác Thanh,tuan nha,tvh_iam,voma,zroccoz,
  9. #5
    Ngày tham gia
    Mar 2008
    Đang ở
    SOS 団
    Bài viết
    4,230
    Xu
    25,100

    Mặc định

    Chương 5 – Tảo cơ (cơ hội buổi sáng)

    Người dịch: fishscreen

    Nguồn: www.tangthuvien.com

    Bữa tiệc giờ Dậu, Bạch Sầu Phi, Tường Ca Nhi, Diệp Bác Thức của Lạc Anh sơn trang, Trương Sơ Phóng của Thiên minh, Võ trạng nguyên Trương Bộ Lôi, còn có một đám người võ lâm và hảo thủ có danh vọng trong kinh thành, nghênh ngang tiến vào Thanh lâu.

    Bạch Sầu Phi còn tươi cười mời rượu xin lỗi mọi người:
    - Lâu chủ còn chưa tới, ta trước tiên thay mặt y kính mọi người một chén…

    Trương Sơ Phóng uống một hớp rượu, cười nói:
    - Bạch phó lâu chủ, có phải chúng ta tới không đúng lúc, hơi sớm một chút hay không?

    Bạch Sầu Phi nói:
    - Sớm à? Nào có sớm? Có câu là “chim dậy sớm mới có sâu ăn”… sớm mới có cơ hội, càng sớm ra tay càng có thể nắm được cơ hội.

    Trương Bộ Lôi lại nói:
    - Loại người tài giỏi chí lớn như Bạch phó lâu chủ, giống như chim đại bàng buổi sáng, đương nhiên là có sâu ăn. Nhưng còn loại sâu bọ buổi sáng giống như tôi, có gì để ăn đây…

    Lời còn chưa dứt, Trương Bộ Lôi đã ăn một mũi tên.

    Tên không chỉ có một mũi, cũng không chỉ bắn về phía Trương Bộ Lôi. Càng có nhiều mũi tên bắn về phía Bạch Sầu Phi.

    Bạch Sầu Phi đột nhiên lật bàn, dùng mặt bàn để chặn tên.

    Hắn trốn phía sau bàn, lăn đi, nghĩ hết biện pháp để thoát khỏi nguy cơ. Nhưng ít nhất có mười sáu tên đao thủ cầm khiên cũng đang lăn tròn chém tới.

    Hắn lập tức phóng lên cao, phá lầu bay ra.

    Nhưng trên nóc lầu có ít nhất mười hai cây thương đang chờ hắn, chỉ cần hắn vừa lên sẽ lập tức đâm vào chỗ hiểm.

    Nhưng Bạch Sầu Phi còn chưa lên tới nóc lầu, ngón tay đã liên tục búng ra, giống như ấn lên dây đàn tỳ bà hay đàn tranh, chuyển động một cách thần kỳ.

    Sau đó trong tiếng kêu thảm thiết, từng người lần lượt bị phong bế huyệt đạo ngã xuống.

    Lúc này Trương Bộ Lôi đã bị bắn thành bia tên.

    Hắn vốn có thể tránh được mấy mũi tên, ngăn cản mười mấy mũi tên, đón đỡ mấy chục mũi tên. Nhưng trước khi trúng tên hắn đã mất đi hơn nửa sức chiến đấu, bởi vì hắn đã trúng độc, hiển nhiên trong rượu có độc.

    Đó là rượu do Tô Mộng Chẩm chuẩn bị chiêu đãi, tại sao lại có độc?

    Lúc này Tô Mộng Chẩm đang ở trong tháp ngọc, chuẩn bị đến Thanh lâu dự tiệc.

    Nhưng y lại không tìm được Thụ đại phu. Ngày hôm nay y chỉ dùng thuốc do đại phu để lại.

    - Thụ đại phu đi đâu?

    - Không biết.

    - Không biết.

    - Tôi không biết.

    Khi Dương Vô Tà cũng nói “không biết”, không chỉ có ánh mắt của Tô Mộng Chẩm trầm xuống, trong lòng cũng như vậy.

    Lúc này Tường Ca Nhi lại hổn hển chạy tới thông báo với y:
    - Không hay, Thanh lâu có kẻ địch xâm phạm, gặp phải phục kích. Phó lâu chủ có thể ứng phó được, xin lâu chủ tạm thời đừng qua đó.

    Bạch Sầu Phi cuối cùng đã lên nóc Thanh lâu. Hắn có cảm giác như “trên cao thấy cô đơn, nhìn ra thiên hạ nhỏ”.

    Lúc này có một người lao đến tấn công hắn, không phải dùng vũ khí mà là thân thể.

    Người này đương nhiên chính là Âu Dương Ý Ý.

    Hắn dùng thân thể của mình làm binh khí, đúng là một món “vô vĩ phi tha” (một món binh khí gồm một khối sắt cột với sợi dây).

    Ánh mắt Bạch Sầu Phi sáng lên, khuôn mặt lại trắng, còn trắng hơn so với trường bào mà hắn mặc trên người.

    Hắn không lùi mà tiến tới, dùng một tay ngăn cản Âu Dương Ý Ý đang lao đến. Trước khi thân thể kẻ địch đụng trúng, hắn đã khống chế đối phương, sau đó nghiêm nghị quát lên:
    - Là ai phái ngươi tới?

    Lúc này, Chu Như Thị đã sớm dẫn theo thuộc hạ trong Kim Phong Tế Vũ lâu thần phục Bạch Sầu Phi, còn có đám người Lạc Anh sơn trang và Thiên minh chạy tới, ngăn cản đám sát thủ kia.

    Chợt nghe Bạch Sầu Phi lại nghiêm nghị quát hỏi:
    - Ai phái ngươi đến giết bọn ta?

    Hắn đứng ở nơi cao, cho nên tiếng nói truyền đi rất xa, hơn nữa còn rất rõ ràng, dĩ nhiên là ai nấy đều nghe được.

    Âu Dương Ý Ý lập tức quỳ xuống, khấu đầu xin tha.

    - Tôi không có cách nào. Phó lâu chủ, xin ngài tha thứ cho tôi. Tôi không phản bội, chỉ là bị buộc phải giết ngài…
    Giọng nói cầu khẩn của Âu Dương Ý Ý cũng rất lớn:
    - Là mệnh lệnh do lâu chủ ban ra, tôi sao dám không tuân…

    Đúng, nếu như lâu chủ ra lệnh cho hắn giết phó lâu chủ, như vậy có thể xem là phản bội sao? Hắn có thể kháng lệnh sao? Hắn có thể không giết sao?

    Sau khi Bạch Sầu Phi nghe xong, lập tức ôm ngực, ngửa mặt lên trời hét lớn một tiếng, lật người rơi xuống, lảo đảo muốn ngã. Hiển nhiên hắn cũng bị trúng độc.

    Lần này đã khiến cho quần chúng giận dữ.

    Những nhân vật võ lâm trong bữa tiệc may mắn thoát nạn không khỏi căm hận Tô Mộng Chẩm đến nghiến răng, xoa xoa nắm tay, trong lòng giận dữ.

    - Đúng là quá đáng!

    - Quá tàn độc!

    - Quá tuyệt tình!

    - Đối với anh em kết nghĩa của mình cũng ra tay độc ác như vậy!

    - Ngay cả đối với chúng ta cũng dùng loại thủ đoạn độc ác này! (câu này thật ra ai cũng muốn nói, cũng một câu nghe lọt tai nhất)

    Cuối cùng cũng có người nói ra:
    - Tô Mộng Chẩm này tính tình thất thường, lâu chủ của Kim Phong Tế Vũ lâu cũng nên đổi người rồi.

    Sau khi nói ra câu này, người nói và người người đều quay đầu nhìn về phía Bạch Sầu Phi đang khoanh chân bức độc.

    Lúc này, Gia Cát tiên sinh trong phủ Thần Hầu vẫn luôn chú ý đến tình hình Kim Phong Tế Vũ lâu, chợt nghe tin tức “Tô Mộng Chẩm không thể nhịn được Bạch Sầu Phi”, đôi mày bạc liền nhíu lại, nói:
    - Tình hình của Tô lâu chủ e rằng không ổn.

    Thư Vô Hý ngạc nhiên hỏi:
    - Là sao?

    Gia Cát tiên sinh vuốt râu nói:
    - Bạch Sầu Phi hao tâm bố trí như vậy, là muốn trước tiên đứng ở chữ “lý”. Hắn muốn lật đổ Tô Mộng Chẩm, cũng không thể không quan tâm đến đạo nghĩa giang hồ. Dù sao hắn cũng là người được Tô Mộng Chẩm một tay nâng đỡ.

    Vô Tình nói tiếp:
    - Lần này, hắn đã có thể chứng thực trước con mắt mọi người, là do Tô Mộng Chẩm ra tay trước, hắn có thể làm gì tùy thích mà không cần quan tâm đến người khác.

    Thiết Thủ lại nói:
    - Nhưng Trương Bộ Lôi cũng chết trong bữa tiệc… hắn không phải là tâm phúc nanh vuốt của Thái Kinh sao?

    Truy Mệnh lại trả lời câu hỏi này:
    - Trương Bộ Lôi là người của Thái Kinh, nhưng lại thuộc phe phái bất đồng. Giống như đám người Trương Sơ Phóng và Diệp Bác Thức ủng hộ Bạch Sầu Phi, còn đám người Trương Bộ Lôi và Lê Tỉnh Đường lại trợ giúp Phương Ứng Khán.

    Đôi mày rậm của Lãnh Huyết nhướng lên:
    - Cho nên Bạch Sầu Phi mới mượn đao giết người, trước tiên trừ khử Trương Bộ Lôi?

    - Trương Bộ Lôi chỉ là một vật hi sinh.
    Gia Cát tiên sinh nói:
    - Mục đích của Bạch Sầu Phi không chỉ như vậy.

    Y vốn muốn phái Tứ Đại Danh Bổ đi bảo vệ Tô Mộng Chẩm, nhưng lúc này y lại phải chạy đến Điềm sơn cứu nhị sư ca Thiên Y Cư Sĩ. Như vậy đã trúng phải cạm bẫy của Nguyên Thập Tam Hạn, Lục Hợp Thanh Long cùng nhau vây đánh Điềm sơn, muốn giết chết Gia Cát tiên sinh. Nhưng chuyện này cũng kinh động đến Tứ Đại Danh Bổ, bọn họ lập tức chạy tới Tư Phòng sơn đối phó với Lục Hợp Thanh Long (tình hình cụ thể và tỉ mỉ xin đọc bộ Kinh Diễm Nhất Thương). Vì vậy, bên phía Gia Cát nhất thời cũng không có thời gian quan tâm đến nội chiến của Kim Phong Tế Vũ lâu.

    Thư Vô Hý vốn có thể làm gì đó, nhưng Nguyên Thập Tam Hạn còn có một đồ đệ khác là Thiên Hạ Đệ Thất, vào lúc này lại gây phiền phức cho y. Đợi đến khi bọn họ giải quyết xong mọi chuyện, Kim Phong Tế Vũ lâu đã có kết cục mới, là định cục.

    TTV Translate - Ứng dụng convert truyện trên mobile

    Lần sửa cuối bởi fishscreen, ngày 09-09-2013 lúc 23:00.

    ---QC---


  10. Bài viết được 80 thành viên cảm ơn::   [Hiện ra]
    aci,aolong,Ba_Van,cabalvn,chicken_vn,ha2004,Hắc thư sinh,kiemhon_58,kivzh7,Lôi Động Cửu Thiên,lnk111229,niemdc1,ntt8301,Ph0ng Trần,ryethyme,tommilanista,tonducphi,Trác Thanh,tuan nha,tvh_iam,voma,zroccoz,
Trang 1 của 26 12311 ... CuốiCuối

Thông tin về chủ đề này

Users Browsing this Thread

Có 1 người đang xem chủ đề. (0 thành viên và 1 khách)

DMCA.com Protection Status