TTV Translate - Ứng dụng convert truyện trên mobile
Hướng dẫn đăng truyện trên website mới
Đăng ký convert hoặc Thông báo ngừng

Bình chọn: Cho mình ý kiến nhé <3

Trang 2 của 83 Đầu tiênĐầu tiên 12341252 ... CuốiCuối
Kết quả 6 đến 10 của 415

Chủ đề: Mật Thám Phong Vân - Thần Long

  1. #6
    Ngày tham gia
    Feb 2009
    Đang ở
    Japan
    Bài viết
    1,267
    Xu
    9,695

    Mặc định


    Mật Thám Phong Vân
    Tác giả : Thần Long
    Chương 5 : Làm nam chính không dễ



    (Facebook của truyện : http://facebook.com/atkd1890fic, like để nhận thông báo chương mới, chém gió cùng tác giả, xem ảnh chế nhân vật, etc)

    Trời chuyển tối.

    Đám người Lăng Phong đã rời thành được chục dặm đường.

    Lăng Phong và người thuê cùng ngồi ở trước đánh xe. Người này hầu như không nói chuyện mấy, chỉ thi thoảng lấy bầu rượu ra uống. Gã tự xưng lão Hắc, còn khá trẻ, chắc chỉ khoảng trên dưới 30 tuổi.

    "Ư ... ư ..."

    Đang mơ màng trăng sao thì Lăng Phong nghe có tiếng rên nho nhỏ từ trong xe phát ra. Từ lúc xuất phát đến giờ, Lăng Phong không hề biết trong xe là ai hay cái gì.

    Lão Hắc cũng nghe ra tiếng động kia, đột nhiên quay qua hỏi Lăng Phong, mùi rượu phả vào mặt hắn rất khó chịu :

    - Huynh đệ, ngươi là người ở đâu?

    - Ta ... là người kinh thành.

    Lăng Phong hơi bất ngờ đáp, kẻ này giông như muốn nói chuyện để che giấu tiếng động kia.

    Lão Hắc cười nói :

    - Haha, khẩu âm của ngươi không phải. Có chuyện khó nói sao?

    - Ta cũng không biết gốc gác ta ở đâu, nhưng từ nhỏ đều ở kinh thành.

    Lăng Phong đáp qua loa, hắn không có nghĩa vụ nói chuyện với người này. Trái lại, từ đầu lão ta cũng không bắt chuyện hắn.

    Lão kia bất thình lình hỏi :

    - Ngươi chơi qua nữ nhân chưa?

    - Ta ...

    - Xem cái thân ngươi chắc là còn trai tân đi, haha.

    Lão già kia hỏi xong lại cười to, lại uống rượu.

    Lăng Phong choáng váng. Lão này bị thần kinh?

    Có điều, lão ta nói không phải không có lý, cái thân xác kiếp này chắc là còn nguyên bao nguyên kiện, nhung cái kiếp trước của Phong ca thì không nha. Phong ca năm đó cuối tuần đều đi club, mỗi tuần một em, đến cái em ca sĩ kia thì ...

    Ài!

    "Cộc cộc ..."

    Lại có tiếng động giống như thứ gì đó đập vào thùng xe phía sau. Lăng Phong kịp để ý thấy, ảnh mắt lão Hắc đột nhiên lóe lên vẻ khác thường.

    Hắn không kìm được ngoái lại rồi nói :

    - Hình như bên trong có chuyện đó.

    - Để ta vào xem.

    Lão Hắc vừa cười, sau đó vén rèm che chui nhanh vào.

    Trong khoảnh khắc rèm nâng lên hạ xuống, Lăng Phong nhìn thấy bên trong có bóng người, trang phục màu sáng, nên dù trời tối hắn có thể thấy mờ mờ.

    Có điều, người trong xe giống như đang nằm ra, và đang ... giãy dụa.

    Cố nén lòng hiếu kỳ xuống, Lăng Phong quay người tiếp tục đánh xe. Người ta nói giảm tò mò một chút thì giảm được hầu hết họa ngầm, Lăng Phong cũng chỉ vì miếng ăn thôi, tốt nhất không quan tâm.

    Đúng lúc này, Lăng Phong nghe tiếng người ngựa đuổi ở đằng sau.

    "Giá giá ..."

    “Đụng cướp?” Lăng Phong không khỏi bất an.

    Rất nhanh, có tiếng hét lớn vang lên :

    - Dừng xe.

    Lăng Phong ngoái cổ nhìn. Xem ra không phải cướp. Vì nếu là cướp, đại loại sẽ không nói "dừng xe" như vậy.

    Nhóm tên Hùng cũng đã dừng ngựa lại cảnh giác nhìn ra sau.

    Đám người lạ nhanh chóng tiếp cận, có khoảng gần chục người, vây lấy xe Lăng Phong. Những người này đều ăn mặc kiểu gia đinh.

    Tên ở giữa quát :

    - Khương tiểu thư, mời ra xe.

    "Tiểu thư?" Lăng Phong nghĩ thầm, có lẽ nói người ở trong xe.

    Lăng Phong từ từ xuống xe, nhóm tên Hùng cũng đã xuống ngựa vòng ra đằng trước. Tất cả đều cùng một suy nghĩ, không phải chuyện của mình, tránh xa là tốt nhất.

    "Ư ..." Đột nhiên từ trong xe đi ra hai bóng người.

    Trời hơi tối, Lăng Phong chỉ thấy phía trước là một cô gái mặc áo váy màu trắng. Chỉ là, nàng ta đang bị khống chế, lão Hắc một tay cầm đao nhỏ kề cổ cô gái nọ.

    - Lui hết, nếu không ta giết nàng.

    Tên cưỡi ngựa gằn giọng :

    - Khúc quản gia, ngươi muốn làm trò gì đây?

    - Ta làm gì không cần ngươi quản, lùi ra sau.

    - Ngươi chạy cũng vô ích, công tử nhà chúng ta chả lẽ không tìm ra sao?

    - Hừ. Không cần nhiều lời.

    Cô gái phía trước giãy giụa muốn thoát ra. Trong đêm Lăng Phong không nhìn rõ khuôn mặt, nhưng dáng người thì khá lung linh, xem ra là một tiểu mỹ nhân.

    Nhân tiện nói đến mỹ nhân.

    Từ lúc tới thế giới này, trừ Lâm thị mẫu thân hắn miễn cưỡng có thể coi là có nhan sắc. Còn lại Lăng Phong gặp đều là đại tẩu đại thẩm đại ma ma các loại, ngoại trừ là giới tính nữ ra thì chẳng có gì phải kể thêm.

    Lúc đầu Lăng Phong còn hoài nghi, có phải kinh thành gần đây có cuộc thi miss nào, khiến các thiếu nữ xinh đẹp chạy đi hết.

    Kỳ thực, mỹ nữ thời cổ, làm gì có chuyện ra đường dạo phố dễ như vậy? Đặc biệt ở mấy chỗ dân nghèo thuê mướn lại tuyệt đối không bao giờ đặt chân đến.

    Nói đi cũng phải nói lại, thời hiện đại cũng không khác là bao. Chẳng qua, vì mỹ phẩm thời trang trở nên đại trà, mặt bằng chung cái goi là “mỹ nhân” cũng nhiều hơn.

    Trọng yếu là mạng xã hội. Các thanh niên chỉ cần lướt web một đêm, liền có thể chiêm ngưỡng vài vạn mỹ nữ Âu Á Mỹ Phi, liền cảm giác cuộc sống xung quanh ta khắp nơi đều là người đẹp. Thế nhưng nếu ngươi thử cách xa máy tính tầm một tháng, ngươi sẽ nhận ra kỳ thực cũng không nhiều mỹ nữ cho lắm.

    Dù sao, chị em thực sự có nhan sắc, người ta đều ngồi hết xe 4 bánh, ăn nhà hàng ngủ khách sạn 5 sao cả.

    Quay lại hiện trường, đám người kia mặc dù nói cứng, nhưng xem ra cũng khá lo sợ, vì vậy vẫn không ai dám động, còn từ từ lùi ngựa ra sau.

    Khúc quản gia quay lưng về đám Lăng Phong, lão này xem ra ra giang hồ không nhiều, dám để sơ hở như vậy về một phía không hề quen.

    Lão thấp giọng nói :

    - Giết bọn chúng, tăng tiền gấp đôi.

    Tên Hùng trầm ngâm đáp :

    - Bọn ta cần giữ mạng trước, rồi mới đến tiền.

    - Kẻ nào còn sống, toàn bộ tiền về tay kẻ đó.

    Khúc quản gia có vẻ đặt cược hết vào tên Hùng. Dường như lúc trước bọn họ đã bàn bạc qua chuyện này.

    Cũng dễ hiểu, trong đây chỉ cần có chút ánh mắt ai cũng nhìn ra tên Hùng có bản lĩnh nhất.

    Tên Hùng không nói tiếp, chỉ nhìn chằm chằm vào đám gia đinh kia, hắn đang phân tích đối thủ. Tên Quyền dường như nhận ra điều gì, nhìn sang A Hùng nói :

    - Lão đại, đám này ...

    - Còn sống, ta sẽ chia. - Tên Hùng đáp ngắn gọn.

    "Đù, không xong." Lăng Phong giật mình.

    Tên Hùng nói như vậy, nghĩa là gã quyết định giúp Khúc quản gia lấy tiền. Nhưng giọng điệu kia chính là ai lo người đó.

    Ở trong đây, Lăng Phong tự biết mình kém. Hắn trước kia chỉ là một nhân viên bình thường, chẳng phải cảnh sát cũng chẳng phải đặc công như mấy kịch bản ăn khách. Tuy cũng có đi tập gym theo phong trào, luyện vài thế võ lòe gái, nhưng tựu chung vẫn chưa đâu ra đâu. Cái thân xác mới này còn tệ hại, cơ bắp chẳng có, ngay cả tên Vinh thư sinh kia Lăng Phong cũng có cảm giác đánh không lại.

    Lăng Phong lùi ra sau, hắn muốn bàng quan đứng ngoài xem. Nhưng hắn khựng lại khi nhìn thấy ánh mắt tên Hùng nhìn mình.

    Kẻ này thật đáng sợ, nhìn thấu lòng người, chưa gì đã quay qua dằn mặt Lăng Phong.

    Nghĩ kỹ lại, đêm nay Lăng Phong không thể rút chân ra làm trung lập. Hắn không biết cưỡi ngựa. Kể cả hắn có thể đứng ngoài xem hai bên đánh nhau, chỉ cần một bên có người bị giết, bất kể bên nào, Lăng Phong cũng không yên ổn sống tiếp. Không ai muốn có nhân chứng nhìn cảnh giết người thoát đi được cả.

    Nhìn ánh mắt tên Hùng là hiểu, "ngươi hoặc theo ta, hoặc chết chỗ này".

    Lăng Phong cười khổ.

    Trái với Lăng Phong, những kẻ còn lại không ai tỏ vẻ bất an, kể cả tên Vinh. Những người này giống như đều đã quá quen chuyện chém giết, chỉ mỗi Lăng Phong gà mờ mới vào, lần đầu gặp chuyện mới khủng hoảng.

    Thế mới biết, lúc trước hắn còn nghĩ chỉ cần có tiền, đâm thuê chém mướn cũng làm. Bây giờ thực sự có tiền, lại còn gấp đôi, nhưng hắn không đủ dũng khí.

    Nói là một chuyện, làm lại là chuyện khác.

    Tên Quyền nhìn ra Lăng Phong lo lắng, vỗ vai nói :

    - Đám này thường thôi, không phải lo.

    Một tên thanh niên cười nhạt :

    - Hừ, một đám giẻ rách, còn ...

    Tiếng cười còn chưa dứt.

    "Phập"

    "Aaa"

    Tên cầm đầu ngã luôn từ trên ngựa xuống. Đám ngựa phía sau vùng lên hí điên loạn.

    Kế sau đó là những tiếng la hét, tiếng đao kiếm va chạm.

    Lăng Phong chết cứng.

    Hắn chỉ kịp nhìn thấy tên cầm đầu giữa ngực bị đâm xuyên nguyên một cây đao, là tên Hùng phóng ra.

    Thật kinh khủng, ở khoảng cách mặc dù gần, nhưng có thể phóng đao xuyên người không hề là chuyện đơn giản, bản thân Lăng Phong hắn cầm đao lên vung vài cái đã hư thoát, nói gì đến phóng.

    Tên kia chết mắt vẫn mở, tình cờ còn nhìn thẳng về phía Lăng Phong.

    Không hiểu sao trời khá tối, nhưng cái ánh mắt kia cứ sáng quắc lên nhìn thẳng vào Lăng Phong, khiến hắn có cảm giác như ma quỷ đang nhìn mình. Mặc dù Âm phủ điện Chuyển Luân cũng đều đi qua, nhưng sao hoàn toàn không giống. Lăng Phong thà nhìn đầu trâu mặt ngựa còn thấy dễ chịu hơn nhìn người chết kia.

    - Cẩn thận.

    Đang lúc mơ màng Lăng Phong nghe tiếng tên Quyền hét lên.

    Lăng Phong hoàn hồn lại, thấy trước mặt mình có một bóng người cầm đao chém tới. Thế nhưng thân thể hắn giống như không còn nghe theo hắn chỉ đạo, đầu óc một mảng trống rỗng. Lăng Phong cứ thế ngây ra, nhìn khuôn mặt dữ tợn kia càng ngày càng gần.

    Mọi thứ như một đoạn phim chiến tranh quay chậm.

    "Xoạt"

    Đang lúc tưởng như chỉ chờ cây đao chém xuống, thì kẻ đối diện đột nhiên rung một cái, sau đó há miệng phun máu, đao cũng rời tay.

    Máu của kẻ kia phun hết cả lên người Lăng Phong, mùi tanh thối xốc thẳng vào mũi, khiến Lăng Phong muốn nôn ra.

    Kiếp trước chơi đủ thứ trò chơi, cầm chuột bấm bấm vài cái thế là giết địch này kia, cảm giác thật thoải mái. Thi thoảng mấy anh em còn bàn luận vũ khí nào ra sao, lên mạng chém gió khoe ta giết bao nhiêu mạng, ra vẻ là cao thủ. Phim ảnh cũng xem qua đủ thể loại, cảnh người chết, máu văng tung tóe, thậm chí chặt đầu lột da cũng chả lạ gì, thậm chí còn thấy hưng phấn.

    Nhưng tất cả đều chỉ là giả.

    Chỉ khi nào ngươi đối diện với tràng diện thật, mùi vị xông lên não, gió lạnh buốt vào người, nhìn ánh mắt người chết. Lúc đó mới biết cái gì là chém giết.

    Lăng Phong ngồi luôn xuống đất, ớn lạnh tận óc, sau lưng mô hôi lạnh tuôn ra. Hắn muốn nôn ra thứ gì đó nhưng không tài nào nhả ra được gì, cũng may hôm nay chưa ăn tối.

    "Đây chính là chém giết sao?"

    Các vị đại ca, tiện thiếp là người văn minh, nhỏ lớn còn chưa chém người. Chém giết làm qua loa lên hình chút là được rồi, cần gì phải đánh ra máu me như vậy chứ?

    Làm nam chính ... không dễ a.

    TTV Translate - Ứng dụng convert truyện trên mobile


    Lần sửa cuối bởi atkd1890, ngày 09-06-2016 lúc 13:27.
    ---QC---
    Đang viết // Mật Thám Phong Vân
    (http://tangthuvien.vn/forum/showthread.php?t=99319)

    Fanpage ~ http://facebook.com/atkdfic (update nhanh nhất tại đây)


  2. Bài viết được 274 thành viên cảm ơn::   [Hiện ra]
    01683187991,112233,123456i,21031986,aback,abc84p,acnhancocchu,alias511995,anhhoang1612,anhsangpm,asokayoyo,avatarchar,avicia,Ảnh Phong,B&T,babana,bachbi,bachkimkysi,bachtroc,bagggggggg,banhdacua25,BaoAnh,batuocdenqn,beoquy1212,big0no1,bitmattula2,botayroi,Broly Anaklusmos,camcheuk,caubeotn,CậuChủNhỏ,Chígiáođầu,chieuly,chl10808,chtoantr,clonedrive0100,congnghiavnn,congson,Conlocmauxam,conqueror74,Cubicute1998,cungbuon,darkandlight_only1,darkfkyou,darklynx,DarkTime,dau_dat,Dau_den_rau_ma,dizzybone94,dnc,DocChoi,dochanh96,dochimanh,docmynhan,doicom123,dolekim,donaldr,dongtay19,dont2011,dragonbxan1,dragonnet,dtthanh4321,ducanh2020,dungnhsd,duong06,duongson,duytoan88,enbosiro,eu8889,fdk1979,Fresus,g00dfriend,gacon_191,Galatea,gavb,geminigill,GF1997,gianam,giangkheo,giaosuthanh93,h7101983,hacmama,haiga9109,haino,haiteltel,hasuphu57,Hỏa long,hbk_123,hhpdt,hiepyhp,hieudtd,hieuthuan,hlcm151,hnv991,hoahongdalat,hoangcaoduong,hoanglongvn,hoaxam111,hongliendang,hongviet2609,horusvn84,hothan710,htc2212,htnt2005,hung521707,hunglephi,hungquang1001,huuduc1984,huudungtk,huy1952,huyền huyễn,huycan01,huyqb14,islamabad,jackperson,jinling,jmark,kakesi_kenji,katarinasky,keichiro,khiemcallboy,khunglongmap,Kiếm Du Thái Hư,kimzuku,kitty2003,kkk3k,kotokocho,Kusanagi,kydanhlagi,lamchihan,lamlai123,lammhea,laogialun,lehoangphi,lezd,LFY,lien_huong,lntntl,loccoc,long TK,long17111995,luuvanphong,lybietcau,mama1232,map,mastish,memyself&i,meodihia,Meohamchoi,meolac,Miên Lý Tàng Châm,milkenough,minh84,minhhong,miskaila1988,mogemthathu,momo123,Monkizero,motsach1710,Mr.Monk,MRManGoe,mtdloc,myancongchua,nad,naivang,ngoalongruco,ngobakabon,ngocnghechvn,ngoc_quynh11,ngutinhthieu,nguyengiap2009,nguyenhoangtung1989,nguyentuan007845,nguyenvuduydl,nhapgiatuytuc,nhathuy92cr,nhatlangthv,nhatnhat1,Nhân ảnh,nhimbeo89,niemdc1,nivinz,Nobuno,nogania,novae_lily,nqtien9x,onehif,onglao,Pang,pestie,phachle,phamtuvn,phannam,phiêu!,phong1179,pisces113,pizza1993,pocleman147,quanbk,quangvinh121194,quans2bn93,qwertyuiop1989,Rainboy_love_n44ever,realman,redworld,richardwars,rukuru,sander,sasuketaki02,sexylove,Sneaky,songsong2442,sorryboyset,stardust1993,stinkbug9999,Sutrang,sviking,t19pha,TanAnh,tdungktnl,thanchit123,thanhmm,thanhnc88,thanhnguyen,thanhtien_nh,thểtôn,thiênmộng,thichminhha,thinhhp2000,thosantinhle,thunreigu,thusinhbg206,tinydragon,tjnm0c,tmbaoloc,tobano,tongthanhthu,tonylai78,tptthd10,trangyeuls,Tri Vien Dai Su,trieutlong,trung1234567890,trungdoanbattu,Trương Vô Kỵ,v4nk13p,vampireheart,VanHung3110,Vấn Thiên,vegito,VISTAAN,VoDanh93nb,vohuyet,volam113,volamchiton,vuongthang,vutoc12,weaver,xhydro,xuzuzu2402,yakuza_japan,yeu_hau,ynhi123,yuruki,zodjac,ZoRo_Th,zorro231,
  3. #7
    Ngày tham gia
    Feb 2009
    Đang ở
    Japan
    Bài viết
    1,267
    Xu
    9,695

    Mặc định


    Mật Thám Phong Vân
    Tác giả : Thần Long
    Chương 6 : Lần thứ mấy rồi?



    Trong một căn miếu hoang đổ nát, ánh lửa ảm đạm.

    Tên Quyền bước lại vỗ vai Lăng Phong, trong đây cũng chỉ có kẻ này chịu nói chuyện với hắn. Lăng Phong vẫn đang thất thần, những hình ảnh vừa rồi cứ thi thoảng hiện ra.

    - Lần đầu ai cũng thế cả. Dần dần sẽ quen thôi.

    - Ngươi là lần thứ mấy?

    Lăng Phong hỏi nhưng không quay đầu lại.

    - Lần thứ hai.

    - Thứ hai?

    Nghe vậy hắn buộc phải nhìn lại A Quyền.

    Không thể tưởng được, kẻ này còn trẻ hơn hắn, mà mới lần thứ hai đã trở nên cứng cỏi như vậy. Lăng Phong tự biết, nếu có lần sau, hắn e là vẫn không thể cầm nổi cây đao lên. Mặc dù tuổi trẻ thằng nào cũng muốn một lần phong vân giang hồ, làm anh hùng này nọ. Nhưng nói dễ hơn làm. Có chăng "anh hùng bàn phím" thì còn được.

    A Quyền bỗng cười hỏi :

    - Huynh đoán tên Diệp kia là lần thứ mấy?

    - Không biết.

    Lăng Phong lắc đầu. Tên Diệp kia có vẻ giống lão Hùng, cũng là phường đã qua chém giết, xem ra không phải ba thì cũng bảy tám đi.

    - Haha, huynh có đoán nữa cũng sai thôi. Lần đầu.

    - Lần đầu? - Lăng Phong lại giật mình.

    - Không thấy hắn uống rượu liên tục sao? Là đang tâm trạng giống huynh, lần trước đệ cũng phải uống rượu liên tục.

    - Ngươi không thấy ghê sợ?

    - Có một chút, chém kẻ đầu tiên xong đệ muốn nôn, nhưng đến cái thứ hai thì muốn làm tiếp.

    Tên Quyền nói trong hưng phấn.

    Lăng Phong thì lại lắc đầu.

    Điều này có lẽ tùy tính cách từng người đi. Những kẻ như tên Quyền sinh ra hợp cho việc chém giết, không phải Lăng Phong hắn. Chỉ là thật không thể nhìn mặt đoán tính tình, bình thường cười cười nói nói non choẹt như tên Quyền này, hóa ra máu lạnh đến vậy.

    - Huynh lại đoán lần nữa, Vinh và lão đại, ai giết nhiều người hơn?

    Nếu bình thường, dĩ nhiên Lăng Phong sẽ nói là tên Hùng nhiều hơn. Tên A Vinh kia cùng lắm chỉ có chút âm hiểm, nếu thực đao thực kiếm giết người, Lăng Phong không tin kẻ thư sinh kia còn chém được mấy nhát. Nhưng tên Quyền lại hỏi kiểu này, xem ra đáp án không giống như suy nghĩ thông thường được.

    - Bằng nhau?

    - Tên Vinh kia từng giết cả một nhà kẻ thù hắn, huynh nói ai nhiều hơn?

    Tên Quyền đáp bâng quơ, nhưng trong giọng nói có chút e ngại.

    - Cả một nhà?

    - Một nhà, mấy chục mạng.

    Lăng Phong hít một hơi, hắn giật mình lần thứ ba.

    Thật dã man, hóa ra nhóm người này, đều toàn hàng khủng tập trung.

    - Là dùng độc.

    Tên Quyền nói thêm, ý tứ giống như không phục. Đại loại kẻ này muốn nói, nếu dùng đao tên Vinh kia sẽ không thể giết nhiều như vậy.

    Lăng Phong thì vẫn nghĩ, giết người nên có cái lý do. Đại khái là căm hận hay vì chính nghĩa gì đó. Đằng này đơn thuần vì tiền. Như vậy hắn chẳng khác nào thành một kẻ xấu rồi? Mặc dù vẫn biết, lúc đó hắn không ra tay thì cũng sẽ bị giết, nhưng bản thân Lăng Phong vẫn không thể chấp nhận nổi kiểu suy nghĩ này. Hắn là người dân thế giới văn minh, không có lối suy nghĩ giang hồ kiểu này.

    - Hai người kia đâu?

    Lăng Phong níu sang chuyện khác, hắn không muốn nói mãi ai giết nhiều giết ít nữa.

    A Quyền lấp lửng :

    - Ở gian sau. Đệ thấy tên quản gia gì kia cũng chả phải hạng tốt lành gì. Còn cô gái kia ...

    - Cô gái kia làm sao?

    - Rất đẹp. Lâu lắm mới gặp nữ nhân đẹp như vậy.

    Lăng Phong ậm ừ, cũng không có tâm đi quan tâm đẹp xấu. Hắn cầm một miếng màn thầu lên định cho vào miệng, thứ này do tên quản gia kia đưa cho, nói là phụ phí chém giết.

    "Bộp"

    Bỗng tên Quyền dùng tay đập bay miếng màn thầu đi.

    - Khoan, đừng ăn.

    - Sao vậy?

    "Aaa."

    Lăng Phong đang chưa hiểu chuyện gì, lại có tiếng la từ gian sau, là của cô gái kia?

    "Lại chuyện gì đây?"

    Ngày hôm nay ngày mấy tháng mấy, nhất định phải ghi vào lịch. Làm sao cứ một lúc lại có chuyện?

    ...

    - Buông ta ra ...

    Lăng Phong đi vội vào, tên Quyền ở ngay sau.

    Đi vài bước đã thấy tên Hùng đi ngược ra. A Vinh đã đứng sẵn ở cửa từ lúc nào, mắt lúc liếc nhìn vào gian trong.

    - Chuyện gì vậy?

    - Không phải chuyện của chúng ta.

    Tên Hùng mặt không biểu tình đi ra tiếp tục nghỉ ngơi.

    Cái miếu này có hai gian, gian trước đám Lăng Phong nghỉ ngơi, chỉ cách gian sau một tấm gỗ lớn.

    Lăng Phong ghé mắt vào nhìn. Hắn chỉ thấy lưng tên Khúc quản gia quay về phía mình, gã ta nửa ngồi nửa quỳ che lại vị trí cô gái kia. Gian này cũng có đốm lửa nhỏ, nhưng đã sắp tàn.

    - Tiểu thư, nếu không có ta, bây giờ nàng đã lọt vào tay nhà họ Đàm rồi, không biết ơn ta sao?

    - Ngươi ... không được lại gần.

    Cô gái kia lên tiếng, vừa bò lui vào trong góc. Giọng nói nàng ta tuy lúc tức giận nhưng vẫn rất nhẹ nhàng, không có nổi chút uy hiếp.

    Khúc quản gia di chuyển lại gần cười dâm tiện :

    - Thế nào, ta cứu mạng nàng, không muốn báo đáp sao?

    - Về đến Danh Châu, ta ... ta sẽ nói bà ngoại ... thưởng tiền cho ngươi.

    Giọng cô gái kia run run.

    Khúc quản gia giọng khàn khàn :

    - Tiền? Haha. Nếu ta giao nàng cho họ Đàm, chẳng lẽ còn thiếu tiền sao?

    - Ngươi rút cuộc muốn gì?

    - Tiểu thư, còn không rõ sao. Nàng chiều ta lần này đi. Về Danh Châu, giao nàng cho Khương gia xong, ta cũng rời đi, không ai nói ra, mọi chuyện đều tốt đẹp.

    Khúc quản gia nói xong liền chồm tới.

    Chỉ nghe vị tiểu thư kia kinh hoảng hét lên :

    - Aaa, không.

    - Này, khoan đã!

    Lăng Phong rút cục không nhịn được. Hôm trước đóng vai ngọn đuốc cách mạng bị đánh suýt chết, là vì thời cơ cách mạng còn chưa chín muồi. Lần này khác, là ra tay nghĩa hiệp cứu người, cái này thì phong kiến hiện đại gì đều không vấn đề đi.

    Lăng Phong vừa muốn tiến lên thì bị ai đó giữ lại :

    - Ngươi muốn làm gì?

    Tên Vinh cầm lấy một tay Lăng Phong, mắt nheo lại, cười nửa miệng.

    Lăng Phong kỳ thực cũng không rõ. Nhưng hắn không thể như tên Vinh này đứng xem. Thà rằng không nghe không thấy, còn bây giờ thấy trước mắt có nử tữ yếu ớt bị hại, Lăng Phong không tài nào bỏ qua. Hắn không biết mình nên giải quyết thế nào, nhưng là một người đến từ xã hội văn minh, ít nhất ... nói chuyện cái đã.

    Lăng Phong không vội tiến lên, nhưng vẫn gắng đè giọng nói lớn :

    - Ngươi xem bọn ta là không khí sao?

    - Tiểu huynh đệ, làm sao? Muốn thêm tiền? Hay thèm muốn nữ nhân.

    Tên Vinh giành nói :

    - Ngươi nói đúng rồi đó. Tiền coi như đủ, có điều bọn ta cũng lâu ngày không đụng nữ nhân nha, thấy khó chịu trong người.

    - Được. Coi như từng hợp tác. Vậy đi, ta sẽ cố gắng nhẹ nhàng trước là được, đảm bảo huynh đệ không mất hứng.

    Khúc quản gia lại cười đáp, khuôn mặt gã trở nên khá dữ tợn, một kiểu vui vẻ khi gặp đồng bạn.

    Lăng Phong quay qua nhìn A Vinh, càng ngày hắn càng thấy gã này vô lại âm nhu. Có điều, hình như A Quyền cũng không có ý ngăn cản.

    Ngay lúc họ Khúc quay ra nói chuyện. Khương tiểu thư phía sau không hiểu lấy đâu ra sức lực, vùng chạy ra phía đám Lăng Phong. Trời nhập nhẹm tối, Lăng Phong còn chưa kịp nhìn kỹ thì nàng ta đã tránh ra sau lưng hắn. Có lẽ nàng ta thấy ở đây chỉ có Lăng Phong còn chút ý tốt với mình nên chọn hắn.

    Một mùi hương thoang thoảng tỏa ra.

    Tên Quyền chầm chậm bước qua chỗ Khúc quản gia. Tên họ Khúc nhận ra tình hình có chút không đúng.

    - Ngươi ... muốn gì?

    - Bản đại gia không thích dùng hàng thừa của ngươi. Cho nên ...

    - Ngươi ...

    "Bụp"

    Khúc quản gia còn chưa kịp nói tiếp thì đã bị tên Quyền áp sát đấm một cú thật mạnh vào bụng, tên kia bay ngược ra tường phía sau ngã ngồi xuống.

    - Quyền, khoan đã.

    Lăng Phong hô lên theo phản xạ. Trong đầu hắn còn đang nghĩ cách giàn xếp chuyện này nhẹ nhàng, theo đúng chuẩn mực hành xử của một thanh niên tiên tiến có học thức, tốt nghiệp Đại học sau 6 năm.

    Tên Vinh nhởn nha :

    - Mấy kẻ này chết là tốt nhất, để tâm làm gì ...

    - Các vị ... khục ... tiền trao cháo múc, ta đã không ... khục ... nuốt lời. - Khúc quản gia vừa nói vừa ho khan.

    - Chính vì tiền đã trao cháo đã múc, nên ngươi cũng hết tác dụng đó.

    Tên Quyền ngồi xuống làm động tác gì đó.

    "Rắc."

    Lăng Phong không nhìn thấy chuyện gì xảy ra, chỉ nghe âm thanh như có thứ gì đó bị bẻ gãy. Hắn ngẩn ra, không nghĩ tới đám bằng hữu này lại tàn nhẫn đến vậy. Nói giết là giết, không khác gì một đám cướp của giết người cả.

    Lăng Phong đang dần thành giết người cướp của sao?

    Cái gì sống lại đổi đời xem ra đều là hư vô hết. Còn tưởng khởi đầu xuất thân thấp hèn một chút, nghèo khó một chút, từ từ đi lên cũng được đi. Hóa ra hoàn toàn không dễ như vậy, Lăng Phong hắn bây giờ có muốn rút chân ra cũng không xong, không khéo còn bị diệt khẩu cũng nên.

    A Vinh bỏ đi ra gian trước, lúc rời đi không quên liếc nhìn cô gái sau lưng Lăng Phong, nói :

    - Ngay từ lúc bắt đầu đi, ta đã nghi ngờ kẻ này khống chế người muốn bỏ trốn rồi. Tiểu thư này, không cần phải lo lắng nữa nha, hếhế.

    - Không phải áy náy, miếng màn thầu vừa rồi, gã này đã cho độc vào muốn hại chết tất cả chúng ta. Cũng may có Vinh biết chút về độc.

    - Hơn nữa, loại người như chúng ta chẳng phải

    A Quyền cũng nói thêm vào.

    Lăng Phong hơi loạn nghĩ. Cái cuộc sống xung quanh hắn sao tàn khốc quá. Cạm bẫy có ở khắp nơi, không quen không biết không thù không oán, trong chớp mắt lại sẵn sàng hạ độc thủ với nhau. Lăng Phong những tưởng hai kiếp người sẽ trưởng thành hơn kẻ khác, hóa ra trong nhiều chuyện vẫn còn quá ngây ngô. Đi nhầm một bước liền có thể chết không hiểu tại sao.

    Bỗng Lăng Phong cảm nhận hơi ấm từ phía sau.

    Cô gái họ Khương vẫn đứng sau lưng hắn, không phát ra tiếng động nào. Lăng Phong quay lại muốn động viên nàng ta một chút, dù sao trước mặt nữ nhân thằng đàn ông nào cũng muốn tỏ ra mình cứng cỏi trải đời.

    - Không sao rồi, đi ra nghỉ ngơi, ngày mai ta sẽ ...

    Lăng Phong ngừng câu nói nửa chừng.

    Hắn đã hiểu vì sao tên Khúc quản gia kia bất chấp xung quanh muốn cường bạo nàng ta.

    Cô gái đứng trước mắt hắn, thấp hơn Lăng Phong một chút. Tóc nàng cuộn hơi cao, đơn giản để lệch sang một bên, chỉ buộc quanh búi tóc một dải lụa hồng nhạt, cũng không có cài thêm gì khác. Nàng ăn mặc rất giản dị. Một bộ váy màu hồng nhạt, ở eo cột một dải lụa vàng.

    Nàng đang ngước nhìn hắn, nhợt nhạt. Chỉ là trong ánh mắt không có sợ khép nép muốn dựa dẫm, mà chỉ đơn thuần sợ hãi.

    Cô nàng này có nét giống Lý Băng Băng.

    Lăng Phong thấy cô gái trốn tránh ánh mắt của mình, nhận ra mình hơi thất thố, liền đánh trống lảng nói :

    - A, xin lỗi, chúng ta ... đi ra gian trước đã vậy.

    TTV Translate - Ứng dụng convert truyện trên mobile


    Lần sửa cuối bởi atkd1890, ngày 09-06-2016 lúc 13:28.
    Đang viết // Mật Thám Phong Vân
    (http://tangthuvien.vn/forum/showthread.php?t=99319)

    Fanpage ~ http://facebook.com/atkdfic (update nhanh nhất tại đây)

  4. Bài viết được 261 thành viên cảm ơn::   [Hiện ra]
    01683187991,112233,123456i,21031986,aback,abc84p,acnhancocchu,alias511995,anhhoang1612,anhsangpm,asokayoyo,avatarchar,avicia,Ảnh Phong,B&T,babana,bachbi,bachkimkysi,bachtroc,bagggggggg,banhdacua25,BaoAnh,batuocdenqn,beoquy1212,bienxua123,big0no1,bitmattula2,Broly Anaklusmos,camcheuk,caubeotn,Chígiáođầu,chieuly,chl10808,chtoantr,clonedrive0100,congnghiavnn,congson,conqueror74,cungbuon,darkfkyou,darklynx,DarkTime,dau_dat,Dau_den_rau_ma,dizzybone94,dnc,DocChoi,dochanh96,dochimanh,docmynhan,doicom123,dolekim,donaldr,dongtay19,dont2011,dragonbxan1,dragonnet,dtthanh4321,ducanh2020,dungnhsd,duongson,duytoan88,enbosiro,eu8889,fdk1979,Fresus,g00dfriend,gacon_191,Galatea,gavb,geminigill,GF1997,gianam,giangkheo,giaosuthanh93,h7101983,hacmama,haiga9109,haino,haiteltel,hasuphu57,Hỏa long,hbk_123,hhpdt,hiepyhp,hieudtd,hieuthuan,hlcm151,hnv991,hoahongdalat,hoangcaoduong,hoanglongvn,hoaxam111,hongliendang,horusvn84,hothan710,htc2212,htnt2005,hung521707,hunglephi,hungquang1001,huuduc1984,huudungtk,huy1952,huyền huyễn,huycan01,huyqb14,ikoiki,islamabad,jackperson,jinling,kakesi_kenji,keichiro,khiemcallboy,khunglongmap,Kiếm Du Thái Hư,kimzuku,kitty2003,kkk3k,kotokocho,Kusanagi,kydanhlagi,lamchihan,lamlai123,lammhea,laogialun,lehoangphi,lezd,LFY,lien_huong,lntntl,loccoc,long TK,long17111995,luuvanphong,lybietcau,mama1232,map,mastish,meodihia,Meohamchoi,Miên Lý Tàng Châm,milkenough,minh84,miskaila1988,mogemthathu,momo123,Monkizero,motsach1710,Mr.Monk,MRManGoe,mtdloc,myancongchua,nad,naivang,ngoalongruco,ngobakabon,ngocnghechvn,ngoc_quynh11,nguyengiap2009,nguyenhoangtung1989,nguyentuan007845,nguyenvuduydl,nhapgiatuytuc,nhathuy92cr,nhatlangthv,nhatnhat1,Nhân ảnh,niemdc1,nivinz,Nobuno,nogania,novae_lily,nqtien9x,onehif,onglao,Pang,pestie,phachle,phamtuvn,phannam,phantanphat,phiêu!,phong1179,pisces113,pizza1993,pocleman147,quanbk,quangvinh121194,quans2bn93,quocviet11,qwertyuiop1989,Rainboy_love_n44ever,realman,richardwars,rukuru,sander,sasuketaki02,sexylove,Sneaky,songsong2442,SpaceWolf,stardust1993,Sutrang,sviking,t19pha,TanAnh,tdungktnl,thanchit123,thanghpph01,thanhmm,thanhnc88,thanhnguyen,thanhtien_nh,thểtôn,thiênmộng,thichminhha,thinhhp2000,thomng,thosantinhle,thusinhbg206,tinydragon,tjnm0c,tmbaoloc,tobano,tongthanhthu,tonylai78,tptthd10,trangyeuls,trauconlongbong,Tri Vien Dai Su,trieutlong,trung1234567890,trungdoanbattu,Trương Vô Kỵ,v4nk13p,vampireheart,VanHung3110,Vấn Thiên,vegito,VoDanh93nb,vohuyet,volam113,volamchiton,vutoc12,weaver,xhydro,xuzuzu2402,yakuza_japan,yeu_hau,ynhi123,yuruki,ZoRo_Th,ZZzzz,
  5. #8
    Ngày tham gia
    Feb 2009
    Đang ở
    Japan
    Bài viết
    1,267
    Xu
    9,695

    Mặc định


    Mật Thám Phong Vân
    Tác giả : Thần Long
    Chương 7 : Đã lâu không đụng nữ nhân



    Quanh đống lửa.

    Hùng và Diệp giống như hai con gấu đang ngủ. Tên Vinh như một con rắn độc, mắt lúc liếc nhìn về phía hai người Lăng Phong, miệng lúc nào cũng treo nụ cười nhếch mép. Còn Quyền tuy vẻ ngoài trẻ trung sáng sủa nhất, nhưng vừa rồi một màn giết Khúc quản gia không chút nháy mắt khiến hình tượng của hắn bị xấu đi ít nhiều. Cô gái họ Khương giống như một con thỏ run rẩy trong góc.

    Còn Lăng Phong, hắn như một cái cây, bất động.

    Mãi một lúc, Lăng Phong mới hắng giọng phá vỡ không khí trầm lặng :

    - Tiếp theo ... chúng ta làm gì đây?

    A Quyền ngả người ra sau gác chân lên nói :

    - Ngủ thôi, mai về lại thành ăn uống một chút, đã lâu không có tiền thế này.

    - Thế còn cô ấy? - Lăng Phong chần chừ hỏi lại.

    - Giao dịch đã xong, đường ai nấy đi.

    Tên đại ca Hùng tưởng như đã ngủ bỗng lên tiếng.

    Lăng Phong cũng không phản đối ý này.

    Nếu không thì làm sao? Chẳng lẽ còn ra tay hiệp nghĩa, anh hùng cứu mỹ thì cứu cho trót không thành? Đúng là Lăng Phong có ý nghĩ đó thoáng qua thật, nhưng qua những chuyện vừa rồi, Lăng Phong bỗng cảm thấy tốt nhất đừng có nóng đầu thể hiện gì trong cái xã hội này, kẻo còn chưa kịp cười thì đã bắt đắc kỳ tử.

    Bỗng Lăng Phong thấy tay áo mình có thứ gì đó kéo kéo.

    "Ài." Hắn thở dài một cái.

    Tên Vinh liếc nhìn Khương tiểu thư :

    - Từ đây tới Danh Châu còn đến mấy chục dặm đường, lại càng xa kinh thành thổ phỉ càng dễ xuất hiện, cô ta lại không có chút tiền nào. Có điều, nhan sắc cũng không tệ, nếu chịu hy sinh một chút tiểu sinh có thể giúp.

    Cô gái lắp bắp :

    - Ta ... không ...

    Lăng Phong liền nói :

    - Dù sao chúng ta cũng đã nhận tiền, giúp nàng tới nơi cũng không sai.

    - Tiền cũng không phải của cô ta. - Tên Vinh cười nhạt.

    - Ở Danh Châu ... ta có thể trả tiền. - Cô gái nói như cầu xin.

    A Vinh không cho là đúng, ung dung đáp :

    - Bọn ta không có điên. Theo ta biết, đám người họ Đàm gì kia từng nói công tử nhà hắn kể cả cô có đến Danh Châu cũng sẽ tìm ra. Nói vậy nếu bọn ta theo cô tới Danh Châu, chẳng phải tự khai ra đã giết người của chúng sao? Ông đây tuy tiền muốn nhiều một chút, nhưng cũng phải sống để còn hưởng. Nói câu khó nghe bây giờ cô chết đi mới là an toàn nhất đấy.

    Tên Vinh ánh mắt bỗng thay đổi hẳn. Ánh mắt kia khiến Lăng Phong khẳng định, lời Tần Quyền là đúng. Kẻ này ... rất độc.

    - Ta ... Huhu.

    Cô gái như muốn khóc lên.

    - Này. Tạm thời quay lại kinh thành, ta sẽ bảo vệ cô.

    Lăng Phong nói một câu, hắn cũng chả hiểu tại sao lại nói ra.

    "M*, huynh đệ thông cảm, đàn bà khóc, ông chịu không nổi."

    ...

    Phía tây Trường An.

    Mùa thu, trời bắt đầu trở lạnh. Ở cái khu người nghèo này, người ta hầu như không quan tâm mùa nào, lo bữa nay bữa mai đã đủ mệt, dù muốn cũng không tích trữ nổi cái gì cho cái lạnh sắp đến.

    Một cái bóng già cỗi đi vào cửa.

    - Đại Tiểu thư.

    - Mặc lão, đừng gọi ta là tiểu thư được không?

    Lâm thị từ trong nhà đi ra.

    Mặc lão vẫn gọi như vậy 20 năm nay. Lão trung thành với Lâm lão tướng quân, sẽ không bao giờ quên thân phận tiểu thư của Lâm thị.

    Lâm thị vừa búi lại tóc vừa hỏi :

    - Bá có chuyện gì vậy?

    - Lão vừa nghe chút tin tức từ Tô Châu ...

    Mặc lão ngập ngừng. Lão có một vài huynh đệ ở Tô Châu, thi thoảng cũng nhờ họ nghe ngóng. Tô Châu là chỗ của gia tộc Lăng Chiến, thời trẻ cũng tại Tô Châu mà Lâm thị gặp hắn.

    Lâm thị hơi khựng người không đáp. Tuy vậy mắt nhìn Mặc lão.

    - Hắn đã chết. - Mặc lão cố nói chầm chậm.

    - Bá có biết nguyên nhân không?

    Trái với dự đoán của Mặc lão, Lâm thị mặc dù giọng có chút run, nhưng không phản ứng gì thái quá.

    - Nghe nói bệnh chết.

    - Tang kỳ của hắn ra sao?

    - Đã được nửa tháng. Đây là di thư hắn gửi cho tiểu thư.

    Lâm thị cầm lá thư nọ, đọc được vài dòng thì tay run run, ánh mắt nửa mừng nủa lo.

    Đúng lúc này ...

    - Mẫu thân, Mặc lão, có chuyện gì vậy?

    Lâm thị một tay cất lá thư vào tay áo, cười nói :

    - Con về rồi à?

    Lăng Phong trở về.

    Hắn nhận ra không khí có chút không đúng, nhưng hắn cũng không gặng hỏi. Lâm thị đã không muốn nói hắn không ép, hắn có thể hỏi Mặc lão sau.

    Lâm thị lúc này nhìn thấy sau lưng Lăng Phong còn có một cô gái đang cúi đầu, không khỏi khó hiểu hỏi :

    - Vị cô nương này là ...?

    - À, nàng ấy muốn ở nhờ nhà chúng ta một thời gian, chỗ tiền này cũng là của cô ấy đưa.

    Lăng Phong cầm túi tiền đưa ra. Đây tính ra là tiền công của hắn, nhưng nhận lời đưa người tới Danh Châu lại nửa đường quay về, cũng có chút áy náy. Coi như tính luôn tiền thuê nhà.

    - Ở nhờ?

    Lâm thị khó hiểu nhìn lại.

    Bà từng là tiểu thư Lâm gia, vừa nhìn liền nhận ra cô gái này cũng là một tiểu thư nhà giàu.

    Mặc dù áo váy bị bẩn đôi chút. Nhưng da tay trắng mịn, ngón tay thon dài, dáng đi nhẹ nhàng súc tích, là tiểu thư có gia giáo không sai được.

    Tiểu thư như thế làm sao lại đi theo Lăng Phong về đây? Nếu nàng ta có tiền, vậy thì thuê khách điếm ở không hơn sao?

    Lâm thị nghĩ vậy, nhưng ngoài mặt lại tươi cười :

    - Vậy sao? Cô nương là ...?

    - Ta ... họ Khương.

    - Khương cô nương, mời vào. Ài, nhà chúng ta rất nhỏ bé, chỉ sợ cô nương chê cười.

    - Ta ... không sao. Làm phiền bà.

    - Mẹ, để con đi làm thịt.

    Lăng Phong tìm cớ chuồn đi.

    Lâm thị nhìn theo bóng Lăng Phong cười mỉm. Bà mặc dù không biết đằng sau còn có chuyện gì, nhưng nhìn cô gái này không đến mức đề phòng con trai mình, là người mẹ Lâm thị cũng không tránh được nghĩ này nọ.

    Tiểu thư thì đã sao?

    Lăng Phong về danh phận là con cháu của Lâm gia, cũng không phải “đũa lệch chòi mâm son”. Đứa con Lăng Phong này, nói gì thì nói cũng đã 20. Ở thời đại này, nhà khác cũng đã có con bồng rồi. Lâm thị lo lắng chuyện này rất lâu, chỉ là gần đây không tiếp xúc được với Lăng Phong nhiều, không hỏi chuyện được.

    Nhìn lại cô gái họ Khương này, nếu có thể trở thành nàng dâu trong nhà, quả thật không tệ. Chỉ là khả năng này hơi thấp.

    Tiểu thư nhà giàu, tính tình chỉ sợ khó chiều. Bản thân Lâm thị từng là tiểu thư, bà rõ hơn ai hết. Cưới một tiểu thư “đúng nghĩa tiểu thư” về nhà, cũng không biết là phúc hay họa.

    "Ài." Vừa nghĩ lung tung, Lâm thị quay đầu đi vào.

    Lát sau.

    Lăng Phong ngồi trước sân rửa thịt cá, bỗng hắn nghe tiếng xối nước đâu đó.

    Đằng sau nhà có một gian nhỏ để tắm rửa, Lăng Phong liền đoán có lẽ Khương cô nương kia, Lâm thị sẽ không tắm giờ này.

    "Hay là ông thi triển một chút công phu nhìn lén?"

    Lăng Phong cười cười nghĩ thầm, có điều lại thôi. Mấy ngày qua lăn lộn, hết bị đánh đến bị dọa, hỏa khí trong người hắn cũng tăng lúc nào không biết, dễ suy nghĩ lung tung.

    Lại nói, Lăng Phong không muốn ở nhà nhiều. Một phần vì sợ Lâm thị nhận ra mình không phải “Lăng Phong”. Nhưng trọng yếu là sợ bản thân huyết khí phương cương.

    Lăng Phong là xuyên không, quan hệ với Lâm thị tuy là mẹ con, nhưng suy cho cùng thuần túy nam nữ. Lâm thị có chút nhan sắc, lại nhiều năm giữ thân, nhìn qua chỉ trên dưới 30. Lăng Phong hồi trước cũng đã sắp 30, lại yêu thích kiểu nữ nhân trưởng thành, cho nên hắn rất sợ đi ra đi vào đụng tới đụng lui sinh chuyện không hay, vì vậy cả ngày không muốn về nhà.

    ...

    Buổi tối, bữa cơm diễn ra khá trầm lặng.

    Lâm thị thi thoảng hỏi chuyện Khương tiểu thư, Lăng Phong nhân đó cũng biết, hóa ra nàng ta cũng rất bất hạnh, cha mẹ đều đã mất, chỉ còn lại bà ngoại ở Danh Châu. Còn những chuyện khác, ví dụ vì sao bị bắt đi lần trước, thì không hề nói tới.

    Lăng Phong nhân đó thi thoảng ngắm Khương tiểu thư. Chẳng qua ánh mắt càng lúc càng bạo, khiến Khương tiểu thư ăn cũng không yên, mỗi động tác đều phải cẩn thận, sợ thằng kia nhìn được cái gì lộ hàng.

    - E hèm ...

    Xem ra con trai có ý với cô gái này không sai. Lâm thị phải giả vờ ho khan để cứu vãn.

    Lăng Phong chột dạ, giả vờ kiếm chuyện để nói :

    - Nương, chiều nay là có chuyện gì?

    Lâm thị bị nhắc tới chuyện của Lăng Chiến, cảm thấy không tự nhiên.

    Thực ra lúc chiều Lăng Phong đã hỏi Mặc lão, cũng biết được Lăng Chiến đã chết. Hắn không biết tên "Lăng Phong" thật sự sẽ phản ứng ra sao, nhưng hắn thì không cảm thấy gì cả, vì không chút quan hệ nào.

    Lăng Phong bâng quơ :

    - Là chuyện của người kia đúng không?

    Lâm thị đột nhiên nói :

    - Phong, ta dự định ... ngày mai về Tô Châu.

    - Để làm gì? Chịu tang hắn ta sao?

    Giọng Lăng Phong hơi khó chịu.

    Cho dù là đứng ở góc độ của Lăng Phong “cũ” hay “mới”, thì cái chết của Lăng Chiến cũng rất mờ nhạt. Lúc lão ta còn sống chưa bao giờ quan tâm đến mẹ con hắn, chết đi cũng chẳng ảnh hưởng gì, Lăng Phong thấy không cần thiết phải chịu tang cho lão.

    Lâm thị nhẹ giọng khuyên :

    - Kỳ thực, hắn cũng có ... khổ tâm.

    Lăng Phong cười nhạt :

    - Ngài việc gì phải nói thay cho hắn. Sinh con ra được, lại không chịu nuôi, khổ tâm cũng không bằng ác tâm.

    Lâm thị hơi giật mình. Lăng Phong trước kia tuy hận Lăng Chiến ra mặt, nhưng luôn lầm lì không nói ra bao giờ, vả lại cũng sẽ không nói những câu có đạo lý nhu vừa rồi.

    Khương tiểu thư bắt đầu đứng ngồi không yên. Chuyện này là chuyện riêng nhà người ta.

    Lâm thị bỗng thấy con trai đã trưởng thành hơn rất nhiều, đã có thể tự quyết định, vì vậy đắn đo một lúc mới lấy bức thư đưa cho Lăng Phong. Cổ đại phụ nữ ở nhà địa vị rất thấp, vì lẽ đó mới có câu “phu tử tòng tử”.

    - Đây là di thư của hắn, con đọc đi. Mẹ nghe con.

    Lại nói, Lăng Phong tuy sống khổ cực, nhưng Lâm thị là tiểu thư, cũng đã dạy chữ cho hắn.

    Lâm thị nhìn con trai trầm lặng đọc thư, trong lòng lo lắng không thôi. Bà sợ hắn sẽ không đồng ý.

    Đối với bà, Lăng Phong quan trọng hơn người kia rất nhiều. Nuôi đứa con này 20 năm rồi, thấy hắn lớn dần lên, bao nhiêu tình cảm đều dồn hết vào cho hắn. Còn người kia, chỉ như cái bóng ma, bây giờ có biến mất hẳn cũng chẳng khiến bà quá thương tiếc.

    Chỉ là, Lăng Phong cần phải về Tô Châu, hắn cần có danh phận.

    Thời cổ đại, danh phận là thứ rất quan trọng. Có những người đấu tranh cả đời đến chết cũng chỉ vì hai chữ này. Người hiện đại như Lăng Phong khó tiếp thu ngay được.

    Lâm thị muốn Lăng Phong ít nhất phải vào được Lăng gia, không cần danh phận thiếu gia nhận thừa kế, nhưng ít nhất cũng phải có cha có mẹ, có gốc có cội, ghi tên vào gia phả. Bà không muốn chút bồng bột xưa kia khiến Lăng Phong cứ sống như không tồn tại.

    Về phần Lâm gia, e rằng vĩnh viễn không trở về được. Từ sau khi Lâm Canh mất đi, trong tộc không có ai để ý đến còn một Lâm thị ở bên ngoài nữa.

    Lăng Phong cầm lấy lá thư đọc qua.

    Hóa ra lão cha này cũng còn chút lương tâm, trước khi chết còn nhớ đến mẹ con Lâm thị, để lại di thư muốn nhận Lăng Phong vào Lăng gia.

    Cũng được, dù sao Lăng Phong đang chán cái kiếp làm thuê, vi vậy nói :

    - Hừm, coi như còn có chút lương tâm. Vậy chút con đi chuẩn bị.

    Lâm thị không khỏi bất ngò, bà còn tưởng con trai sẽ phản đối quyết liệt.

    TTV Translate - Ứng dụng convert truyện trên mobile


    Lần sửa cuối bởi atkd1890, ngày 09-06-2016 lúc 13:28.
    Đang viết // Mật Thám Phong Vân
    (http://tangthuvien.vn/forum/showthread.php?t=99319)

    Fanpage ~ http://facebook.com/atkdfic (update nhanh nhất tại đây)

  6. Bài viết được 259 thành viên cảm ơn::   [Hiện ra]
    01683187991,123456i,21031986,aback,abc84p,acnhancocchu,alias511995,anhhoang1612,anhsangpm,anhtuan_cl,asokayoyo,avatarchar,avicia,Ảnh Phong,B&T,babana,bachbi,bachkimkysi,bachtroc,bagggggggg,banhdacua25,BaoAnh,batuocdenqn,beoquy1212,bienxua123,big0no1,Bim Bim,bitmattula2,Broly Anaklusmos,caubeotn,Chígiáođầu,chieuly,chl10808,chtoantr,clonedrive0100,congnghiavnn,congson,conqueror74,cungbuon,darkandlight_only1,darkfkyou,darklynx,DarkTime,dau_dat,Dau_den_rau_ma,dizzybone94,dnc,DocChoi,docmynhan,doicom123,dolekim,dont2011,dragonbxan1,dragonnet,dtthanh4321,ducanh2020,ducbinhxf,dungnhsd,duong06,duongson,duytoan88,enbosiro,eu8889,fdk1979,Fresus,g00dfriend,gacon_191,Galatea,gavb,geminigill,GF1997,gianam,giangkheo,giaosuthanh93,h7101983,hacmama,haiga9109,haino,haiteltel,hasuphu57,Hỏa long,hbk_123,hiepyhp,hieudtd,hieuthuan,hlcm151,hnv991,hoahongdalat,hoangcaoduong,hoanglongvn,hoaxam111,hongliendang,horusvn84,hothan710,htc2212,htnt2005,hung521707,hunglephi,hungquang1001,huuduc1984,huudungtk,huy1952,huyền huyễn,huycan01,huyqb14,ikoiki,islamabad,jackperson,jinling,kakesi_kenji,keichiro,khiemcallboy,khunglongmap,Kiếm Du Thái Hư,kimzuku,kira,kitty2003,kkk3k,kotokocho,Kusanagi,kydanhlagi,lamchihan,lamlai123,lammhea,laogialun,lehoangphi,lezd,LFY,lntntl,loccoc,long TK,long17111995,luuvanphong,lybietcau,lyhung122005,mama1232,map,meodihia,Meohamchoi,Miên Lý Tàng Châm,milkenough,minh84,miskaila1988,mogemthathu,momo123,Monkizero,motsach1710,Mr.Monk,MRManGoe,mtdloc,myancongchua,nad,naivang,ngoalongruco,ngobakabon,ngocnghechvn,ngoc_quynh11,nguyengiap2009,nguyenhoangtung1989,nguyentuan007845,nguyenvuduydl,nhapgiatuytuc,nhathuy92cr,nhatlangthv,nhatnhat1,Nhân ảnh,niemdc1,nivinz,Nobuno,nogania,novae_lily,nqtien9x,onehif,onglao,Pang,pestie,phachle,phamtuvn,phantanphat,phiêu!,phong1179,pisces113,pizza1993,pocleman147,quanbk,quangvinh121194,quans2bn93,quocviet11,qwertyuiop1989,Rainboy_love_n44ever,realman,richardwars,rukuru,sander,sasuketaki02,sexylove,Sneaky,songsong2442,SpaceWolf,stardust1993,Sutrang,sviking,t19pha,TanAnh,tdkhang12,tdungktnl,thanchit123,thanghpph01,thanhmm,thanhnc88,thanhnguyen,thanhtien_nh,thểtôn,thiênmộng,thichminhha,thinhhp2000,thomng,thosantinhle,thusinhbg206,tinydragon,tjnm0c,tmbaoloc,tobano,tongthanhthu,tonylai78,tptthd10,trangyeuls,Tri Vien Dai Su,trieutlong,trung1234567890,trungdoanbattu,Trương Vô Kỵ,vampireheart,VanHung3110,Vấn Thiên,vegito,VISTAAN,VoDanh93nb,vohuyet,volam113,volamchiton,vutoc12,weaver,xhydro,xuzuzu2402,yakuza_japan,yeu_hau,ynhi123,yuruki,zodjac,ZoRo_Th,ZZzzz,
  7. #9
    Ngày tham gia
    Feb 2009
    Đang ở
    Japan
    Bài viết
    1,267
    Xu
    9,695

    Mặc định


    Mật Thám Phong Vân
    Tác giả : Thần Long
    Chương 8 : Dẫn dâu về nhà



    Sáng sớm hôm sau.

    Nhân tiện kể một chút, tối qua Khương tiểu thư ngủ cùng Lâm thị, cũng không phải ngủ với Lăng Phong. Các vị sắc lang không cần thắc mắc chuyện này. Nửa đêm Phong ca cũng có ý nhìn trộm nàng ta, nhưng bởi vì chuyện cha chết quá đỗi thương tâm, Phong ca lại là người có nhân cách, cho nên ăn xong bữa liền đánh một giấc tới sáng. Sáng dậy thì phát hiện nàng ta cũng đã dậy trước, cho nên chuyện thâu hương đành để lúc khác.

    Cửa Quang Hóa, một trong ba cửa bắc Trường An.

    Trường An ở phía tây bắc, giao thương đều chủ yếu đi vào hai cửa đông nam. Thành nam tập trung thương nhân, thành đông là nơi ở của quyền quý quan lại, thành tây hạ dân, còn thành bắc khá hỗn tạp.

    Sau lần giết người kia, cả nhóm tên Hùng bàn nhau chuyển địa điểm lên phía bắc. Dù sao sống ở kinh thành đã quen, không muốn trốn hẳn đi, vả lại kinh thành đông người, xác suất bị Đàm gia phát hiện cũng không cao.

    Chỗ này lại không nhiều mối cần thuê người cho lắm.

    Lăng Phong hôm nay tới coi như chia tay, bấy lâu hắn cũng chỉ quen mấy người này. Nói là chào hỏi, thực tế cũng chỉ có Lăng Phong và tên Quyền nói với nhau. Tên Vinh không có ở đây, tên Hùng và Diệp thì không mấy quan tâm. Lăng Phong chỉ e có đi tự sát hai tên này cũng không nháy mắt một cái, nói gì tạm biệt.

    Tên Quyền có được ít tiền, cũng chịu khó mua ít áo quần sạch sẽ mặc, thế mà nhìn rất ra dáng thiếu gia đi lừa gái. Gã vừa nhai vừa hỏi :

    - Huynh sẽ đi Tô Châu à?

    - Đúng vậy, ta đi cùng mẫu thân.

    - Nghe nói nữ tử Giang Nam rất mượt mà đó, cố gắng mà thử một lần cho biết.

    Lăng Phong cầm một ít tiền đưa cho A Quyền, nói :

    - Chuyện Tiểu Hoa, nhờ ngươi.

    Tên tay nhanh nhẹn nhận tiền, ra vẻ khách sáo.

    - Haha, ta biết rồi. Tiểu ăn mày thôi, không có đệ vẫn sống tốt.

    A Quyền lại hỏi :

    - À đúng rồi. Còn cô gái kia? Đã ... làm được gì chưa?

    - Làm được gì là làm được gì?

    - Huynh đòi dẫn người ta về nhà, còn hỏi làm cái gì? Thì cái ... đó đó.

    A Quyền mắt nheo lại, nhìn Lăng Phong thăm dò :

    - Ta rất thích suy nghĩ của ngươi, nhưng rất tiếc là chưa. Có điều, lần này nàng ta cũng sẽ đi với ta.

    - Haha. Vậy chúc huynh may mắn. Nàng ta là mỹ nhân hiếm có đó, đừng bỏ lỡ cơ hội. Nếu không, thì để cho đệ.

    Tên Quyền đánh mắt với Lăng Phong.

    Thực ra, Lăng Phong quả thực sáng nay đã hỏi ý Khương tiểu thư, nói có thể nhờ đám tên Quyền đưa nàng đến Danh Châu, nhưng nàng ta ậm ừ không chịu, có lẽ ấn tượng về bọn họ quá kém. Lăng Phong đoán nàng ta không muốn về Danh Châu. Vì vậy cuối cùng quyết định mang luôn đi Tô Châu.

    ...

    Tạm biệt nhóm tên Hùng, Lăng Phong ghé miếu hoang tìm Tiểu Hoa.

    Vừa đi vào căn miếu đổ nát, hắn đã thấy Tiểu Hoa ngồi vắt vẻo trên một cái tủ gỗ.

    - A, ca ca tới. Hôm nay không thấy huynh ra chợ, muội còn tưởng huynh ghét bỏ muội. Hihi.

    - Muội đáng yêu như vậy. Làm sao có ai ghét bỏ được chứ.

    Tiểu Hoa nhìn thấy Lăng Phong, liền mừng rỡ nhảy xuống chạy lại ôm lấy hắn.

    Cô bé đang cầm trong tay một con dế bằng cỏ đùa nghịch. Chỉ là màu cỏ cũng đã ngả sang vàng héo, nhưng Tiểu Hoa vẫn yêu thích không buông tay.

    - Đúng rồi, ca ca không biết đâu. Hôm qua muội cầm nó ra đường, có một đại thúc cứ hỏi nó là ai làm ra đó.

    - Vậy sao?

    Lăng Phong cười cười. Con dế cỏ này, là hắn dùng kỹ xảo origami gấp ra, không tính quá mức tinh xảo, nhưng ở thế giới này cũng được coi là hàng hiếm. Lăng Phong lúc này mới nghĩ đến, kỳ thục bản thân hắn có vài món kỹ xảo nho nhỏ, đem ra thì vẫn kiếm tiền qua ngày.

    - Muội thích nó vậy sao?

    - Thích ...

    Tiểu Hoa nói đến đó thì xịu mặt :

    - Nhưng mà nó sắp hỏng rồi.

    Lăng Phong vuốt tóc cô bé, nói :

    - Vậy chốc nữa ta sẽ làm cho muội mấy cái bền hơn, có thể giữ lâu hơn. Chịu không?

    - Chịu. - Tiểu Hoa hớn hở hô lớn.

    Lăng Phong nựng nựng má cô bé, lại hỏi :

    - Hôm nay muội ăn gì chưa? Ta dẫn muội đi ăn nhé.

    - Đi ăn? Ca ca có tiền sao? - Tiểu Hoa mắt chớp chớp hỏi.

    - Dĩ nhiên rồi. Đi thôi. Hôm nay phải ăn thật ngon.

    Lăng Phong quyết định dẫn cô bé đi dạo một vòng phố, mua cho nàng một bữa ăn no. Tiểu Hoa lúc ăn cứ cắn từng miếng một, lại liên tục nhìn trước ngó sau, như sợ ai giành mất. Lăng Phong không khỏi khóe mũi cay cay, có lẽ cô bé bị giành giật quá nhiều sinh ra thói quen, ngay cả ăn cũng không chưa được bữa nào bình yên.

    Kiếp trước, Lăng Phong là con một trong nhà, hắn chưa bao giờ biết qua tình cảm anh chị em. Hắn nghe nói anh em trong nhà không phải lúc nào cũng hòa thuận. Đến kiếp này, tiểu cô nương này lại như thân muội của hắn vậy. Hoàn cảnh tuy khó khăn, nhưng tâm hồn trong sáng vui vẻ, Lăng Phong rất yêu thương.

    Lần này đi sợ là không mang cô bé theo được. Cô bé tự lo cho mình đã lâu, không phải kiểu trẻ con ngờ nghệch. Lăng Phong thân mình còn chưa lo đủ, hắn cũng không biết sẽ lo cho Tiểu Hoa ra sao nữa? Vả lại chẳng qua đi Tô Châu, chắc chỉ dạo một vòng rồi loại quay lại thôi.

    Có điều, cuộc đời chả có gì biết trước được.

    Lần ra đi này, Lăng Phong không hề biết, cuộc đời hắn thực sự đổi thay. Tiểu Hoa, Quyền, thậm chí Hùng, Diệp, Vinh, .... những con người này, khi hắn gặp lại một lần nữa, cũng đã khác.

    Lăng Phong lại mua thêm một cái vòng tay nhỏ xinh. Tiểu Hoa chưa có lúc nào vui vẻ như vậy, nói cười không ngớt, nhưng lại luôn miệng nói nàng thích đồ chơi Lăng Phong làm hơn.

    Đến trưa, Lăng Phong để Tiểu Hoa về trước, còn mình đi tìm một tiệm đồ chơi, hắn đã hứa gấp cho cô bé vài món đồ chơi bền một chút.

    ...

    Chiều muộn.

    Lăng Phong trên tay cầm vài con dế bằng giấy. Vừa rồi hắn tìm được một tiệm tạp hóa, mua ít giấy đắt tiền rồi gấp tại chỗ.

    Đang nghênh ngang đi về miếu, Lăng Phong bị ai đó gọi :

    - Tiểu ca mau dừng bước, tiểu ca ấn đường màu đen, chỉ sợ sắp đại nạn lâm đầu.

    Lăng Phong vừa nghe đoạn kịch gọi hồn này, liền biết đụng đến thể loại gì.

    Khách khí mà nói, thì là một vị “tiên nhân tu hành tại hồng trần”.

    Còn không khách khí mà nói, thì là ... một tên bịp bợm.

    Chỉ thấy kia là một lão đạo sĩ, đạo bào bẩn thỉu, phất trần như cái giẻ lau nhà, mái tóc lộn xộn hoa râm, mặt tràn ngập tang thương.

    Lăng Phong dù sao cũng là người có lễ nghĩa, người ta bảo hắn có nạn lâm đầu, hắn cũng phải trả lại đối phương một cái nạn lâm đầu mới đủ lễ nghĩa đi. Liền không tình nguyện nói :

    - Ngươi nếu là xem cho ta hôm qua thì chuẩn đấy, đúng là có họa tai ương.

    - Phải không? Bần đạo đã xem là không sai được. À không đúng, bần đạo nói là chuyện sắp xảy ra, không phải đã xảy ra.

    - Cần ngươi giải thích sao?

    Bịp bợm giang hồ sợ nhất chính là ngươi không phản ứng, chỉ cần ngươi bắt chuyện, vận không không xấu cũng thành xấu.

    - Khụ, bần đạo cũng không nói dối. Tiểu ca cũng đừng đánh đồng bần đạo với đám bịp bợm ngoài kia. Mà lại kỳ quái ...

    - Kỳ quái cái gì mà kỳ quái?

    - Lúc trước nhìn thấy ngươi, đó là “hắc sát lâm đỉnh”, có họa tai ương. Nhưng bây giờ bần đạo nhìn lại, lại là “kim quang lăng đỉnh” nha. Bần đạo cái này không lấy tiền, chỉ cần tiểu ca nói ra bát tự, bần đạo liền nói cho tiểu ca tin mới thôi.

    Lăng Phong nghe đến không lấy tiền, liền đỡ phòng bị hơn, buồn chán nói :

    - Bát tự? Không có.

    - Không có bát tự? Làm người ai mà chẳng có bát tự?

    Lăng Phong thản nhiên :

    - Ngay cả tuổi ta còn chẳng biết chính xác, bát tự biết moi ở đâu ra. Tiên trưởng muốn xem bát tự thế nào nhất?

    - À, đại khái sinh loanh quanh ngày Thất tịch, mấy ngày đó bát tự dễ bịp nhất. À không đúng, ý ta là quanh năm bát tự đều thông, mà riêng tháng 7 thì thông nhất.

    Lăng Phong nghe vậy liền biết đủ, nhấc chân bỏ đi.

    Lão đạo sĩ nóng nảy, hô to một câu :

    - Ngươi bị yêu ma phụ thể, đại họa không xa đâu!

    Câu này thì Lăng Phong phải dừng chân. Thực ra hắn cũng biết bịp bợm có rất nhiều câu giật gân kiểu này, nhưng bởi vì thân là dân xuyên không, hắn tự dưng chột dạ, nói không chừng đạo sĩ cổ đại cũng có tí đạo hành, không có tào lao như hiện đại.

    - Ngươi làm sao biết ta bị yêu ma phụ thể?

    - Không thể nói, không thể nói.

    Lăng Phong lại quay lưng nhấc chân. Đã không thể nói thì nói làm m* gi?

    Lão đạo sĩ lại hô to :

    - Bần đạo có hai vị bằng hữu, nói đã tặng cho ngươi một ít đồ vật, nhưng lại quên hướng dẫn ngươi cách dùng ...

    Lăng Phong chấn động quay lưng :

    - Bằng hữu gì của ngươi, ở đâu? Nói không đúng thì đừng có theo ta nữa.

    Lão đạo sĩ cầm phất trần, chỉ chỉ ... xuống dưới đất.

    Lăng Phong triệt để choáng váng.

    “Đầu trâu mặt ngựa?”

    ...

    Lát sau.

    Lăng Phong đứng trước một cái tửu lâu, ngước mắt nhìn lên chiêu bài, cảnh giác hỏi :

    - Chỗ này và hai tên “bằng hữu” của ngươi, có quan hệ gì?

    - Không có.

    - Không có thì dẫn ta tới đây làm gì?

    - Bần đạo rời núi mấy ngày không ăn. Ngươi mời bần đạo bữa cơm, bằng hữu chứ vợ con cũng bán cho ngươi hết.

    Lăng Phong mặt đen thui.

    Hắn có một cỗ cảm giác, lão già này muốn ăn cơm chùa.

    Có điều lại thôi, thứ nhất không biết chừng quả thật là “đầu trâu mặt ngựa” gửi tin. Thứ hai, cũng chỉ một bữa cơm thôi, nhìn lão này già rồi còn phải lăn lộn thảm như vậy, ăn thì ăn.

    Sờ sờ túi còn trăm văn tiền, đều là tiền công hôm qua của Khương tiểu thư, cầu mong cái quán này giá rẻ chút.

    Lại thêm một lát ...

    - Hai vị dùng gì?

    Lão đạo sĩ hào hứng nói ngay :

    - Tiệm ngươi có món gì ngon, đem ra biễu diễn hết ta xem.

    - Từ từ, không cần phiền như vậy ... - Lăng Phong khoát tay.

    Tiểu nhị hồ hởi :

    - Không phiền không phiền, rất nhanh liền làm đủ cho hai vị ...

    - Nhưng ta phiền nha, ngươi nhìn xem làm món đắt ta có đủ tiền trả hay không?

    Tiểu nhị liền chột dạ, nói cũng phải. Hai tên này đều ăn mặc không thể nào là sạch sẽ.

    Rút cục, chỉ gọi 4 cái màn thầu 1 bình trà. Cả lão đạo sĩ lẫn tiểu nhị đều lầm bầm lầu bầu.

    Màn thầu rất nhanh liền lên, ngấu nghiến xong 4 cái màn thầu, lão đạo sĩ mới ho khan :

    - Bần đạo đạo hạnh vẫn là quá cạn, có chút nhìn không thấu số mạng của ngươi.

    Lăng Phong buồn bực :

    - Đến ta còn chẳng nhìn thấu chính mình nữa là ngươi. Ăn xong rồi thì nói chuyện chính đi. Hai bằng hữu kia, rút cục muốn nói gì?

    - Khụ khụ, nói là ... đồ đạc đã ở trong người, bọn họ cũng không có lừa ngươi, từ từ sẽ hiện ra. Ngươi không cần phải mỗi sáng đều phải chửi bọn hắn ...

    - Chỉ có như vậy?

    - Chỉ có như vậy.

    Nói xong lão đạo đột ngột linh hoạt đứng dậy, nhảy một cái từ lầu hai xuống đất, thoắt cái đã biến mất trong dòng người. Thân pháp cực kỳ cao minh.

    - Bần đạo đi đây ...

    - Này, từ từ ...

    - Khách quan, vừa rồi đạo trưởng kia còn gọi thêm một bình rượu chưa trả.

    - Đậu móa đạo sĩ thối ...

    Lăng Phong rút ra một hai cái kết luận. Đạo sĩ sẽ biết võ công hoặc không, nhưng cổ đại hiện đại gì đều là lừa đảo.

    TTV Translate - Ứng dụng convert truyện trên mobile


    Lần sửa cuối bởi atkd1890, ngày 09-06-2016 lúc 13:28.
    Đang viết // Mật Thám Phong Vân
    (http://tangthuvien.vn/forum/showthread.php?t=99319)

    Fanpage ~ http://facebook.com/atkdfic (update nhanh nhất tại đây)

  8. Bài viết được 250 thành viên cảm ơn::   [Hiện ra]
    01683187991,123456i,21031986,abc84p,acnhancocchu,alias511995,anhhoang1612,anhsangpm,anhtsc,asokayoyo,avatarchar,avicia,Ảnh Phong,B&T,babana,bachbi,bachkimkysi,bachtroc,bagggggggg,banhdacua25,BaoAnh,batuocdenqn,beoquy1212,bienxua123,big0no1,bitmattula2,Broly Anaklusmos,camcheuk,caubeotn,CậuChủNhỏ,Chígiáođầu,chieuly,chl10808,chtoantr,clonedrive0100,congnghiavnn,congson,conqueror74,cungbuon,darkfkyou,darklynx,DarkTime,dau_dat,Dau_den_rau_ma,dizzybone94,dnc,DocChoi,dochanh96,docmynhan,doicom123,dolekim,donaldr,dongtay19,dont2011,dragonbxan1,dragonnet,dtthanh4321,ducanh2020,dungnhsd,duong06,duongson,duytoan88,enbosiro,eu8889,fdk1979,Fresus,g00dfriend,gacon_191,Galatea,gavb,geminigill,GF1997,gianam,giangkheo,giaosuthanh93,h7101983,hacmama,haiga9109,haino,haiteltel,hasuphu57,Hỏa long,hbk_123,hhpdt,hiepyhp,hieudtd,hieuthuan,hlcm151,hnv991,hoahongdalat,hoangcaoduong,hoanglongvn,hoaxam111,hongliendang,horusvn84,hothan710,htc2212,htnt2005,hung521707,hunglephi,hungquang1001,huuduc1984,huudungtk,huy1952,huyền huyễn,huycan01,huyqb14,ikoiki,islamabad,jackperson,kakesi_kenji,keichiro,khiemcallboy,khunglongmap,Kiếm Du Thái Hư,kimzuku,kira,kitty2003,kkk3k,kotokocho,Kusanagi,kydanhlagi,lamlai123,lammhea,lehoangphi,lezd,lntntl,loccoc,long TK,long17111995,luuvanphong,lybietcau,mama1232,map,mastish,meodihia,Meohamchoi,Miên Lý Tàng Châm,milkenough,minh84,miskaila1988,mogemthathu,momo123,Monkizero,motsach1710,Mr.Monk,MRManGoe,mtdloc,myancongchua,nad,naivang,ngoalongruco,ngobakabon,ngocnghechvn,ngoc_quynh11,nguyengiap2009,nguyenhoangtung1989,nguyentuan007845,nguyenvuduydl,nhathuy92cr,nhatlangthv,nhatnhat1,Nhân ảnh,niemdc1,nivinz,Nobuno,nogania,novae_lily,nqtien9x,onehif,onglao,Pang,pestie,phachle,phamtuvn,phannam,phiêu!,phong1179,pisces113,pizza1993,pocleman147,quanbk,quangvinh121194,quans2bn93,quocviet11,Rainboy_love_n44ever,realman,richardwars,rukuru,sander,sasuketaki02,sexylove,Sneaky,songsong2442,SpaceWolf,Sutrang,sviking,t19pha,TanAnh,tdungktnl,thanchit123,thanghpph01,thanhmm,thanhnc88,thanhtien_nh,thểtôn,thiênmộng,thichminhha,thinhhp2000,thosantinhle,tinydragon,tjnm0c,tmbaoloc,tobano,tongthanhthu,tonylai78,trauconlongbong,travinh19,Tri Vien Dai Su,trung1234567890,trungdoanbattu,Trương Vô Kỵ,vampireheart,VanHung3110,Vấn Thiên,vegito,VISTAAN,VoDanh93nb,vohuyet,volam113,volamchiton,vuongthang,vutoc12,xhydro,xuzuzu2402,yakuza_japan,yeu_hau,ynhi123,yuruki,zodjac,ZoRo_Th,zorro231,ZZzzz,
  9. #10
    Ngày tham gia
    Feb 2009
    Đang ở
    Japan
    Bài viết
    1,267
    Xu
    9,695

    Mặc định


    Mật Thám Phong Vân
    Tác giả : Thần Long
    Chương 9 : Tô Châu



    Nửa tháng sau.

    Lưỡng Chiết, Tô Châu, phủ Bình Giang.

    Lăng gia tuy không phải thăm căn cố đế ở Tô Châu, mới chỉ truyền được 2 3 đời. Nhưng nhờ vào buôn bán tơ lụa, ngắn ngủi mấy chục năm đã khai chi tán diệp, cửa hiệu đông đảo. Án tiêu chuẩn mà nói, cũng được coi là đại gia tộc, thậm chí ngấp nghé top 3 Tô Châu.

    Lăng gia hiện có 4 thế hệ, lớn nhất là một vị lão thái quân. Nghe nói năm xưa chính bà cùng chồng đến Tô Châu lập nghiệp, từ hai bàn tay trắng dựng nên Lăng gia.

    Mấy năm trước Lăng lão gia tử quy thiên, trưởng tủ Lăng Chiến thành gia chủ, chỉ là chưa được bao năm thì cũng đi theo lão cha. Lão thái quân quá đau buồn liệt giường không dậy nổi, trong Lăng gia loạn thành một cục.

    Lăng gia hiện tại do Lăng Hùng tiếp quản gia chủ. Lão là em trai Lăng Chiến, cũng đã sắp 50.

    Đáng ra đích tôn Lăng Minh mới là người thừa kế. Nhưng Lăng Minh từ nhỏ bệnh tật yếu ớt chỉ nằm trên giường, nghe nói liền chuyện vợ chồng cũng không làm nổi, đã 25 tuổi thu 2 3 phòng thiếp vẫn chẳng có nổi một đứa thừa tự, căn bản không thể cáng đáng gia tộc, rút cục để Nhị thúc Lăng Hùng tạm nắm quyền làm chủ.

    Lăng Chiến ngoài đại phu nhân họ Mạnh còn một vị thiếp khác, gọi Trâu Nhị nương. Vốn lão không nạp thiếp, nhưng vì Lăng Minh bệnh tật mãi, có lời bóng gió nói do Mạnh thị sinh nở không tốt, mới phải thu thêm một phòng.

    Trâu Nhị nương sinh cho lão một đứa con trai, tên Lăng Hải. Lăng Hải vì vậy kém Lăng Minh đến 5 tuổi, hiện mới chỉ 20. Sau khi thu thêm người thiếp này, Lăng Chiến đi buôn xa gặp Lâm thị, thậm thụt thế quái nào lại có Lăng Phong.

    Người xung quanh lúc đó bàn tán rộ lên một thời gian, có người thông cảm cho vị tiểu thư kia, có kẻ chửi ngu ngốc, Lăng Chiến thậm chí còn được tiếng phong lưu lên tận kinh thành để chơi gái.

    Lúc đó Lâm gia là tướng gia, quyền thế ngập trời, trong khi Lăng gia chỉ là một thương gia mới nổi, cho dù có bao tiền cũng không dám đứng ngang. Lăng Chiến vì vậy không thể nạp Lâm thị làm thiếp, chỉ có thể hưu thê rồi lấy. Nhưng Mạnh thị phu nhân là thanh mai trúc mã, lão không muốn bỏ.

    Rút cục, cứ dây dưa như vậy. Có lẽ lão Lăng muốn đấu độ lỳ với Lâm gia, đến khi Lâm gia chịu để Lâm thị làm thiếp mới thôi. Rút cục người chịu khổ cũng là mẹ con Lâm thị.

    Tiếp 5 năm, Lâm gia gặp đại nạn, vướng vào một vụ chính biến cung đình, ngay cả Lâm lão tướng quân cũng bị liên lụy. Lâm thị vốn bị hắt hủi, Lâm lão tướng vừa chết bà liền bị tộc đẩy ra ngoài đường, có người nói bà chính là nguyên nhân làm Lâm gia xúi quẩy.

    Vụ việc Lâm gia dính đến triều đình. Lâm thị dù đã bị khai trừ, Lăng Chiến bị lão thái quân ngăn cản, rút cục vẫn không dám thu nhận. Có lẽ e ngại liên lụy đến gia tộc, dần dà cũng bỏ quên.

    Âu cũng là bản tính thương nhân, không lợi không làm, ỡm ờ đánh trách.

    Mãi đến lúc sắp chết, có lẽ thấy con cái quá ít ỏi, sực nhớ tới đứa con rơi rớt bên ngoài, chuyện Lâm gia cũng đã 15 năm, Lăng Chiến mới dám biên thư đến kinh thành.

    Chiếu theo tình tiết truyền thống, nam chính Lăng Phong quay lại Lăng gia, hận thù khắp thân, phải hùng hổ đánh một trận, tốt nhất là giết sạch Lăng gia, có bao nhiêu của cải thì thu hết mới được.

    ...

    Lễ 49 ngày. Lăng gia một màu u ám.

    Một chiếc xe ngựa cũ màu xám đỗ lại.

    "Oáp"

    Lăng Phong ngáp một cái thật dài.

    Từ kinh thành đến Tô Châu đi lại non nửa tháng. Lăng Phong ban đầu còn hào hứng nhìn ngắm cảnh sắc cổ đại, sau ba ngày thì đã như cái xác di động, chỉ biết ngủ gà ngủ gật chờ chóng đến nơi.

    Cũng không phải vì đói khát, mà là do cái xe ngựa.

    Không có lốp, ầm ầm rung lắc cả ngày, còn khổ hơn cả đi bộ. Liền hai tai cũng sắp ù, mông cũng tê dại, nửa điểm hào hứng cũng không có. Vẫn là máy bay tàu siêu tốc tốt. Thật là nuối tiếc.

    Xuyên không, chẳng phải cái gì cũng hay.

    Chẳng qua, Lăng Phong lại nghĩ xe ngựa vẫn có chỗ dùng được. Tỷ dụ nếu lúc nào đó muốn chọn địa phương làm “chuyện đó” cho màu sắc mới lạ, xe ngựa là một lựa chọn tinh tế. Căn bản không cần ngươi dùng lực động thân, tự động đã có xe ngựa lo hộ. Cường độ lại rất đều, thi thoảng nếu vấp phải đá, thì lại càng sinh động.

    Sau này tán được mỹ nữ nào, nhất định phải thử.

    Lăng Phong xuống xe nhìn quanh, đánh giá quang cảnh Tô Châu.

    Đại khái màu sắc dịu nhẹ hơn, thơ mộng hơn. Đặc biệt cây xanh khá nhiều, đặc biệt là liễu. Khó trách nói về Giang Nam là người ta nhắc đến liễu, còn có cả thơ ... Thôi bỏ qua, Phong ca không nhớ nổi bài thơ nào.

    Nghĩ không ra thơ, Phong ca đành từ bỏ ý định làm nam chính phong cách tài tử, có lẽ phải chuyển sang phong cách kiến trúc sư.

    Chỉ là, Phong ca ở kinh thành ăn rồi cắm đầu đi làm thuê, làm gì có kiến thức nhà cửa. Liền vào phủ nha uống trà còn chưa bao giờ. Chém gió một chút mà nói, kiến trúc Tô Châu có phần thấp bé hơn kinh thành, nhưng lại mềm mại.

    Khụ ...

    Nói ngắn gọn, đại khái Tô Châu đẹp ... khó mà tả thành lời.

    Mặc lão nhảy xuống xe ngựa :

    - Đại Tiểu thư, đã tới Lăng phủ.

    - Mẫu thân, để ta đỡ ngài.

    Lăng Phong đứng ngoài đưa tay cho Lâm thị cùng Khương tiểu thư vịn xuống xe. Cả hai đều có vẻ mệt mỏi vì đường xa.

    Chỉ là Khương tiểu thư lại không thèm để hắn đỡ tay, tự mình xuống xe ngựa.

    Lăng Phong vuốt vuốt mũi.

    Thực ra, suốt cả tháng trên đường, Lăng Phong cũng tìm cách tiếp cận người ta. Dù sao cũng là một tiểu mỹ nhân, Lăng Phong lại đang độc thân chưa vợ, chẳng có gì ngăn cản hắn.

    Vả lại, thông thường mà nói, bất kỳ mỹ nữ nào xuất hiện sớm, trừ người thân ra quá nửa sẽ là vợ cả. Kịch bản yy trước nay luôn như vậy. Lăng Phong cũng hy vọng sẽ như vậy. Dù sao Khương tiểu thư có nhan sắc có gia giáo, là nhân tuyển làm vợ cả không sai.

    Chẳng qua, Lăng Phong phát hiện Khương tiểu thư ít nói không phải vì tính cách, mà là giữ khoảng cách với mình. Ban đầu hắn nghĩ nữ tử cổ đại đều e lệ mới vậy, nhưng về sau hắn nhận ra nàng ta ... là khinh thường, thậm chí khắp nơi đề phòng hắn.

    Cái cảm giác này Lăng Phong biết rất rõ.

    Năm đó Lăng Phong chuyên đi club giải sầu, biết rõ dưới sàn phần đông là sinh viên làm thêm gái điếm diễn kịch, nhưng trên phòng VIP sẽ là các tiểu thư phu nhân có gia thế. Mặc dù cả hai đều muốn tìm trai, nhưng ánh mắt nhu cầu sẽ khác nhau. Khương tiểu thư thuộc vào loại ngồi phòng VIP.

    Chẳng qua lại không sao, Phong ca cũng không phải soái ca ngôn tình, mỹ nữ người ta vừa gặp đã đòi nhung nhớ hắn mới là có vấn đề.

    Khương tiểu thư hôm nay ăn mặc giản dị, một thân xám nhạt, không chút trang sức. Thực ra nàng ta cũng không còn trang sức, tất cả đều đã bán.

    Chỉ là, khuôn mặt nàng ta hôm nay thế nhưng lại đầy tàn nhang.

    Không lẽ đi nửa tháng đã già đi 20 tuổi?

    Kỳ thực, cũng là do Lăng Phong dặn dò. Hắn vừa mang chút tư tâm, vừa không muốn vì nàng ta sinh chuyện. Hồng nhan họa thủy, mỹ nữ đi đến đâu cũng sẽ có chuyện, đặc biệt là bên cạnh một người mạt hạng như Lăng Phong, sinh chuyện hắn cũng bất lực giải quyết.

    Cũng may Khương tiểu thư hiểu chuyện, gật đầu làm theo.

    Nhưng dù có cố ý xấu mặt, dáng dấp vẫn còn đó.

    Tên gia đinh đứng cổng Lăng phủ cũng phải thất thần một lát, về sau nhìn kỹ khuôn mặt nàng ta thì lại lắc đầu đáng tiếc.

    - Người tới mời báo danh.

    - Chúng ta là ...

    Lâm thị ngập ngừng không biết nên nói gì. Lăng Phong chen vào :

    - Kinh thành Lâm gia.

    - Mời các vị.

    Tên canh cổng cũng không buồn nghĩ xem Lâm gia nào, hắn chỉ bực bội vì nhà này không thưởng tiền, đang nghĩ làm sao để xe ngựa của đám này hư hỏng cho đỡ tức.

    ...

    Đây là một khuôn viên khá rộng rãi, có không ít chậu cây cảnh to lớn xếp quanh.

    Trong sân đã tụ tập khá đông người, hầu hết đều tụm năm tụm ba bàn tán. Để ý chỉ thấy cười nói là nhiều buồn bã không bao nhiêu. Nếu không phải còn có vài tấm vải xám treo đâu đó, nhìn thế nào cũng giống ăn hỏi sinh nhật, nào có phải lễ siêu độ.

    Lăng Phong chỉ cười nhạt.

    Lão cha hờ này ăn ở thế nào, chết rồi không ai thương. Cũng chỉ có Lâm thị bị ông ta bỏ rơi là lộ ra vẻ mặt buồn bã.

    Nói cho cùng, lễ 49 ngày, ai có khóc cũng đã khóc đủ.

    Lại một tên hạ nhân tiến lại gần hỏi :

    - Không biết các vị là ở đây đưa lễ hay vào trong phúng điếu?

    - Chúng ta vào trong.

    - Xin mời.

    Lâm thị vội đi trước, ba người Lăng Phong không tình nguyện theo sau.

    Nếu không có Lâm thị, cả Lăng Phong và Mặc lão đều không muốn đi vào. Hai người còn chưa đến phá lễ tang là may.

    Khương tiểu thư còn tệ hơn, nàng căn bản nửa điểm quan hệ với người đã chết cũng không có. Chẳng qua không đi theo cũng không biết đứng ở đâu.

    Viện này càng đi vào trong càng bề thế, cột gỗ chạm khắc tinh mĩ, to cao vô cùng.

    Đến sân chính, Lăng Phong nghe tiếng tụng kinh vang lên, liền ngẩng đầu quan sát.

    Đứng trong nội viện có một nhóm tăng lữ đang làm lễ, xung quanh là một dàn người quấn khăn tang đứng ngồi đủ kiểu. Lăng Phong nói chung chả ấn tượng với ai ở đây, đây là lần đầu hắn gặp những người này.

    Nhưng đột nhiên con mắt ngắm gái chuyên nghiệp của Lăng Phong để ý một người.

    Cô gái này đang ngồi, Lăng Phong đoán quan hệ vô cùng gần với Lăng Chiến, bởi nàng ta ngồi bên trong nhất, không chừng là tỷ muội cùng cha khác mẹ với hắn. Tính về huyết thống, Lăng Phong là thiếu gia trong nhà này.

    Nữ tử này mặc một bồ đồ tang, màu xám thùng thình, che hết sạch đường cong thân thể, nhưng không hề giảm đi mỹ cảm, ngược lại càng tăng thêm vẻ nhu mì u tịch.

    Nữ nhân rất nhạy cảm với ánh mắt người khác giới đánh giá mình. Đầu nàng hơi cúi, ánh mắt tuy vô hồn, thái độ hờ hững không quan tâm đến xung quanh, nhưng ngay lập tức phát hiện ánh mắt của Lăng Phong, chỉ nhẹ nhàng đưa tay chỉnh chỉnh lại áo tang, bày tỏ ra sự phản cảm trong lòng.

    Lăng Phong nhận ra phản ứng của nàng ta, cũng biết mình chỉ e đã để lại ấn tượng xấu. Chẳng qua hắn lại không quá quan tâm.

    Căn cứ vào kinh nghiệm tán gái cấp độ “tình thánh”, đánh 100 ăn 1 từ kiếp trước mà nói, muốn theo đuổi mỹ nữ cần có 4 điều kiện : nhiều tiền, rảnh rỗi, dẻo miệng, và đẹp trai. Trong đó nhiều tiền chiếm hẳn 50%. Đây cũng không phải Lăng Phong cho rằng mỹ nữ đều hám tiền, mà là “tiền” quyết định cả 3 cái điều kiện sau. Dư tiền thì sẽ rảnh, xài tiền thì chém gió mới đáng tin, có tiền thì mới ăn mặc đẹp. Còn “ấn tượng tốt" cũng không nằm trong số đó. Cho nên, không phải quá lăn tăn nếu bị mỹ nữ khó chịu.

    Đang lẩn quẩn về chuyện theo đuổi mỹ nữ, bỗng ột tiếng rít khiến Lăng Phong tỉnh táo.

    - Ai cho ả vào đây?

    TTV Translate - Ứng dụng convert truyện trên mobile


    Lần sửa cuối bởi atkd1890, ngày 09-06-2016 lúc 13:28.
    Đang viết // Mật Thám Phong Vân
    (http://tangthuvien.vn/forum/showthread.php?t=99319)

    Fanpage ~ http://facebook.com/atkdfic (update nhanh nhất tại đây)

    ---QC---


  10. Bài viết được 238 thành viên cảm ơn::   [Hiện ra]
    01683187991,123456i,21031986,abc84p,acnhancocchu,anhhoang1612,anhsangpm,anhtsc,asokayoyo,avatarchar,avicia,Ảnh Phong,B&T,babana,bachbi,bachkimkysi,bachtroc,bagggggggg,Ban Lại Lập,banhdacua25,BaoAnh,batuocdenqn,beoquy1212,bienxua123,big0no1,Bim Bim,binhminhk08407a,bitmattula2,Broly Anaklusmos,camcheuk,CậuChủNhỏ,Chígiáođầu,chieuly,chl10808,chtoantr,clonedrive0100,congnghiavnn,congson,conqueror74,cungbuon,darkandlight_only1,darkfkyou,darklynx,DarkTime,dau_dat,Dau_den_rau_ma,ddgg,dizzybone94,dnc,DocChoi,dochanh96,docmynhan,doicom123,dolekim,donaldr,dont2011,dragonbxan1,dragonnet,ducanh2020,duong06,duongson,duytoan88,enbosiro,eu8889,fdk1979,Fresus,g00dfriend,gacon_191,gavb,geminigill,GF1997,gianam,giaosuthanh93,h7101983,hacmama,haiga9109,haino,haiteltel,hasuphu57,hbk_123,hhpdt,hiepyhp,hieudtd,hieuthuan,hlcm151,hnv991,hoahongdalat,hoangcaoduong,hoanglongvn,hongliendang,horusvn84,hothan710,htc2212,hung521707,hunglephi,hungquang1001,huuduc1984,huy1952,huyền huyễn,huycan01,jackperson,jinling,kakesi_kenji,keichiro,khiemcallboy,khunglongmap,kimzuku,kira,kitty2003,kkk3k,kotokocho,Kusanagi,kydanhlagi,lamlai123,lammhea,lehoangphi,lezd,linhdan0612,lntntl,loccoc,long TK,long17111995,luuvanphong,lybietcau,mama1232,map,mastish,meodihia,Meohamchoi,Miên Lý Tàng Châm,milkenough,miskaila1988,mogemthathu,momo123,Monkizero,motsach1710,Mr.Monk,MRManGoe,mtdloc,myancongchua,nad,naivang,ngoalongruco,ngobakabon,ngocnghechvn,ngoc_quynh11,nguyengiap2009,nguyenhoangtung1989,nguyentuan007845,nguyenvuduydl,nhathuy92cr,nhatlangthv,nhatnhat1,niemdc1,nivinz,Nobuno,nogania,novae_lily,nqtien9x,onehif,onglao,paita999,Pang,pestie,phachle,phamtuvn,phantanphat,phantom1609,phiêu!,phong1179,pisces113,pizza1993,pocleman147,quanbk,quangvinh121194,quans2bn93,quocviet11,qwertyuiop1989,Rainboy_love_n44ever,realman,richardwars,rukuru,sander,sasuketaki02,sexylove,Sneaky,songsong2442,sorryboyset,SpaceWolf,Sutrang,sviking,t19pha,TanAnh,thanchit123,thanhmm,thanhnc88,Thiên Hạ Vô Địch,thiênmộng,thichminhha,thinhhp2000,thosantinhle,tinydragon,tjnm0c,tmbaoloc,tobano,tongthanhthu,trauconlongbong,travinh19,Tri Vien Dai Su,trinhtuananh,trung1234567890,trungdoanbattu,Trương Vô Kỵ,vampireheart,Vấn Thiên,vegito,VISTAAN,VoDanh93nb,vohuyet,volam113,volamchiton,vutoc12,weaver,xhydro,xuzuzu2402,yakuza_japan,yeu_hau,ynhi123,yuruki,zodjac,ZoRo_Th,ZZzzz,
Trang 2 của 83 Đầu tiênĐầu tiên 12341252 ... CuốiCuối

Thông tin về chủ đề này

Users Browsing this Thread

Có 1 người đang xem chủ đề. (0 thành viên và 1 khách)

DMCA.com Protection Status