TTV Translate - Ứng dụng convert truyện trên mobile
Hướng dẫn đăng truyện trên website mới
Đăng ký convert hoặc Thông báo ngừng

Bình chọn: Cho mình ý kiến nhé <3

Trang 3 của 83 Đầu tiênĐầu tiên 123451353 ... CuốiCuối
Kết quả 11 đến 15 của 415

Chủ đề: Mật Thám Phong Vân - Thần Long

  1. #11
    Ngày tham gia
    Feb 2009
    Đang ở
    Japan
    Bài viết
    1,267
    Xu
    9,695

    Mặc định


    Mật Thám Phong Vân
    Tác giả : Thần Long
    Chương 10 : Deja vu?



    (Facebook của truyện : http://facebook.com/atkdfic, like để nhận thông báo chương mới, chém gió cùng tác giả, xem ảnh chế nhân vật, etc)

    Chỉ thấy một cái bóng lao đến trước, chưa kịp phản ứng thì thấy Mặc lão bước ra trước chụp lấy tay người kia.

    Lăng Phong định thần nhìn lại.

    Là một phụ nhân tầm 40, khuôn mặt phù thủng, giống như vừa bôi bột bánh lên mặt. Bà ta nhìn chằm chằm Lâm thị, nghiến răng chì chiết :

    - Ngươi là cái gì mà dám bước vào chỗ này?

    - Ta ...

    Lâm thị không biết nói gì, nhưng cũng không tỏ ra yếu thế.

    Lăng Phong buồn bực, ả này chỉ trỏ Lâm thị mẫu thân hắn là một, hai là giọng nói của a rất khó nghe. Đúng chuẩn đã xấu còn đóng vai ác.

    Lăng Phong thong thả bước ra trước, chắn lại cho Lâm thị, lạnh giọng nói :

    - Dù sao chúng ta cũng là người có tình có nghĩa, tới viếng ông ta một lần mà thôi, cần thiết chửi bới như vậy?

    - Ngươi chính là tên tạp chủng kia?

    - A đù ...

    Lăng Phong mặt thâm trầm.

    Người cổ đại có một tật xấu, đó là thích chửi người khác thành súc vật.

    Ả này ở Tô Châu có lẽ không biết, đầu năm nay trên kinh có tên Nhị thế tổ gọi ai đó là chó, bây giờ còn đang ở thẩm mỹ viện chỉnh xương đấy. Phong ca tuy cũng phải nằm liệt nửa ngày, nhưng hắn cũng không ngại tái diễn lần hai. Hiện tại hắn chính là thành phần không tiếc mạng chỉ tiếc tiền, muốn ca liều mạng ca liền phụng bồi.

    Lần này có một giọng trung khí cất lên :

    - Nào nào Nhị tẩu, dù gì cũng là tang lễ của đại ca, không cần phải làm rộn thế.

    Ra là bà ta, Trâu Nhị nương.

    Lăng Phong tuy không quá rõ ràng vai vế trong hậu viện gia tộc cổ đại, nhưng theo hắn biết, thiếp có địa vị vô cùng thấp kém, chỉ hơn nha hoàn một chút. Trâu Nhị nương này chỉ là một người thiếp, sao lại dám to tiếng như vậy?

    Thực ra chỉ cần biết một chút nội tình Lăng gia liền hiểu.

    Lăng Chiến, tính cả Lăng Phong chỉ có 3 đứa con trai. Nhưng con trai cả Lăng Minh bệnh tật, Lăng Phong thì chưa chính thức được nhận vào, như vậy chỉ còn lại Lăng Hải. Trâu Nhị nương tuy là thiếp, nhưng lại sinh Lăng Hải, có thể nói được sủng nhiều năm. Hơn nữa hiện lão thái quân không có mặt, ả liền càn rỡ như vậy.

    Thứ hai, Trâu Nhị nương nóng ruột. Lăng Minh không thể tiếp quản gia tộc, Lăng Hải chính là nhân tuyển. Lăng Hùng chỉ là tạm quyền. Nhưng nếu Lâm thị lần này trở về có danh phận, Lăng Phong sẽ là lão Tam. Cùng là con của thiếp, lại khỏe mạnh tráng kiện, trực tiếp uy hiếp đến vị trí của Lăng Hải.

    Còn trung niên vừa nói, xem ra là Lăng Hùng.

    Theo Lăng Phong thấy, lão này cũng chẳng phải mặt hàng gì tốt, chẳng qua lão đối lập với Trâu Nhị nương.

    Lăng Chiến chết, Trâu Nhị nương những tưởng Lăng Hải sẽ có cơ hội làm gia chủ, thế nào lại bị lão chiếm mất. Hai bên đang thế giương cung bạt kiếm, nước lửa đối nghịch. Bêy giờ Trâu Nhị nương làm chuyện gì, lão Hùng chỉ làm ngược lại là đã thỏa mãn.

    Trâu Nhị nương lẫn Lăng Phong đều hừ lạnh một tiếng lui lại.

    Lăng Hùng đột nhiên quay qua Lâm thị cười giả lả :

    - Chẳng phải đây là Lâm muội sao?

    "Lâm muội?"

    Lăng Phong chưa kịp lùi ra sau lại trừng mắt bước tới lần hai.

    Nói đùa sao? Lão Hùng này là em trai Lăng Chiến, phải gọi Lâm thị tẩu tẩu, ở đâu ra mà muội muội?

    Lăng Phong lại quên mất. Đây là cổ đại.

    Lâm thị dù có vào được Lăng gia, cao nhất cũng chỉ là một tiện thiếp.

    Tiện thiếp, nói trắng ra là một loại nô tì. Nói thô thiển một chút, thì chính là công cụ sinh dục cho lão gia. Thông thường nhà nào có tiền, phu nhân không sinh được con, thì mới nạp thiếp, giống như Trâu Nhị nương. Chứ không phải gia chủ cứ thích em nào là nạp em đó.

    Tiện thiếp sinh con xong, đứa con sẽ gọi đại phu nhân là mẹ, gọi thân mẫu là di nương. Nói chung, không thân phận không địa vị, gọi muội đã là rất khách khí. Trâu Nhị nương có thể càn quấy như vậy, xem chừng Mạnh thị phu nhân là một nữ nhân nhu nhược, có lẽ mặc cảm vì sinh phải đứa con bệnh tật, bị công công bà bà hắt hủi gì đó.

    Lăng Hùng gọi Lâm thị là muội, nói trắng ra còn là khách sáo.

    Lăng Hùng kịp nhận ra vẫn còn một tảng đá đang trừng mắt ở đây, hắn đành quay sang nhìn Lăng Phong nói :

    - Tiểu tử, Phong thiếu gia đúng không?

    - Thiếu gia nào ở đây? - Trâu Nhị nương lại quát.

    - Phong con.

    Một bàn tay nhẹ nhàng kéo Lăng Phong lại. Lâm thị cố chọn câu chữ để nói :

    - Lâm Nghi Anh lần này tới để phúng điếu cho Lăng lão gia. Dù sao ... dù sao chúng ta cũng có một đoạn tình cảm.

    Đến lúc này Lăng Phong mới biết hóa ra mẫu thân mình có tên đầy đủ là Lâm Nghi Anh, làm con như hắn quả thật bất hiếu. Ai bảo thằng nhãi "Lăng Phong" kia căn bản không biết tên mẹ nó là gì, báo hại Phong ca khó xử. Không lẽ còn hỏi, "Nương, ngài tên gì ấy nhỉ? Hài nhi vừa chết đi sống lại quên béng đi mất".

    Lại nghe mụ mặt 2 cân phấn kia rít lên :

    - Một đoạn tình cảm? Haha, một đoạn lang chạ bên đường mà thôi. Còn không biết xấu hổ đem mặt tới đây. Nhanh cút.

    Lăng Phong buồn bực, rất muốn tung chân đạp thẳng mồm ả này một cái.

    Nhưng hắn chưa kịp bước lên thì lại bị một bàn tay ôn nhu kéo lại.

    - Mẫu thân, cần gì phải nhịn?

    - Phong, không nên làm bậy.

    Lăng Hùng chen vào nói :

    - Ài, dù sao đại ca cũng đã đi rồi, chuyện này có làm căng thì cũng được gì đâu. Lâm muội cũng chỉ có ý tốt, muốn trả chút nhân tình cho đại ca thôi. Nhị tẩu cần gì khó chịu chứ?

    Trâu Nhị nương liền nói :

    - Nói cũng đã nói rồi đấy thôi, còn không cút.

    - Mẫu thân, chúng ta đi.

    Lăng Phong thấy đây cũng là cách tốt nhất. Hắn tuy chán ghét bà già kia nhưng vẫn còn lý trí. Có muốn đạp vào mồm ai thì cũng từ từ đã, hắn cũng không có tuyệt kỹ đạp mồm nào. Xong chuyến này phải xem xét học đạp gấp.

    Lâm thị ngập ngừng, vào đến đây rồi, dễ dàng gì đi ra. Lần này không như những lần trước, là lần cuối bà có thể dùng Lăng Chiến để kéo Lăng Phong vào gia tộc này. Để vài hôm nữa, người chết xuống mồ, tất cả đều xong, hy vọng thân phận của Lăng Phong vĩnh viễn thành bọt nước.

    Lăng Hùng không rõ tâm tư là gì, lại nói :

    - Lâm muội kinh thành đường xa tới đây, nói đi là đi sao được. Lăng gia ta cũng không phải hạng vô nhân tính như thế.

    Lâm thị đột ngột nói :

    - Lăng Phong, quỳ xuống để tang cho phụ thân.

    Không khí đột ngột tĩnh lặng.

    Trâu Nhị nương cười gằn oang oang :

    - Haha, tạp chủng muốn ăn chia? Nằm mơ đi.

    Lâm thị lấy ra một bức thư :

    - Là lão gia để lại di thư cho chúng ta.

    - Di thư gì?

    Trong sảnh đường rất nhiều người bắt đầu nhìn lại.

    Lão gia chết, di chúc cũng đã làm hết, bây giờ lại lòi ra một cái “di thư”, tình huống vô cùng nhạy cảm.

    Lăng Hùng là lo lắng nhất. Lão vội vàng giật lấy, đọc một đoạn khóe miệng nhếch lên. Di thư cũng không ảnh hưởng đến lão.

    Mãi lúc này, mỹ nữ đang quỳ mới ngước mắt nhìn đám Lăng Phong. Tình cờ cũng là lúc hắn liếc sang.

    Hai ánh mắt chạm nhau.

    Mặc dù đang lúc căng thẳng, nhưng Lăng Phong không nhịn được phải ngẩn ra một lúc.

    Nàng ấy ...

    Lăng Phong chưa bao giờ tin tưởng tiếng sét ái tình. Năm đó hắn cuối tuần thả mình club, gặp không biết bao nhiêu mỹ nữ, thi thoảng cũng kéo được lên giường, nhưng căn bản chưa động chân tình với ai.

    Cũng không phải Lăng Phong chưa từng yêu. Chẳng qua, mối tình đầu của hắn bị phản bội. Cũng là nguyên nhân khiến hắn buông thả.

    Nhưng vừa rồi, khi nhìn vào ánh mắt mỹ nữ kia, Lăng Phong tim đập thình thịch.

    Mỹ nữ nọ vội tránh ánh mắt của hắn, Lăng Phong lúc này mới tỉnh lại, mẫu thân đang có chuyện nha, cũng không phải lúc để sét đánh.

    Lâm thị thúc dục :

    - Phong, mau quỳ xuống!

    Cái quỳ này tuy chỉ tượng trưng, nhưng nếu thực sự làm xong, Lăng Phong coi như vào Lăng phủ.

    “Người cũng chết rồi thôi, quỳ thì quỳ”

    Có điều, đôi khi người ta muốn đứng không được, nhưng muốn quỳ cũng chưa chắc đã xong.

    - Tạp chủng không được quỳ.

    - Từ từ đã Phong thiếu gia.

    “Lão già này vì sao cũng ngăn ta?”

    Lão Lăng Hùng rất cáo già, nói với Lăng Phong :

    - Không cần đa nghi, ta chỉ nghĩ cho mẫu thân ngươi, nàng có vẻ mỏi mệt, cần nghỉ ngơi, phía sau còn người đến viếng nữa.

    Lúc này, Trâu Nhị nương vội vàng chạy qua, muốn giật di thư khỏi tay Lăng Hùng :

    - Lão Nhị, mau đưa di thư cho ta xem. Bên trong nói cái gì?

    Lăng Hùng điềm nhiên cất di thư vào tay áo :

    - Cũng không có gì quan trọng. Đại ca muốn thu nhận Lăng Phong mà thôi.

    - Thu nhận hắn? Vớ vẩn. Trước lúc chết hắn cũng không hề nói với ta. Chỉ e là đồ giả đi.

    Lăng Hùng cười nói :

    - Nhị tẩu, đại ca có lẽ ngại ngươi ngăn cản, nhưng chuyện này xác thực có thật, đã dặn dò riêng với ta.

    - Dặn dò riêng? Lăng Hùng, ngươi tốt nhất đừng bịa chuyện.

    - Có linh cữu của đại ca ở đây, Lăng Hùng ta có thể thề. Còn có Phương quản gia làm chứng.

    Nói rồi liếc mắt với một trung niên đứng cạnh, xem chừng chính là Phương quản gia. Người nọ chỉ cúi đầu, xác nhận lời nói của Lăng Hùng.

    - Hừ!

    Trâu Nhị nương hậm hực, chú em nhân dịp 49 ngày lôi chồng ra thề, lão quản gia cũng làm chứng hộ, ả cũng hết cách.

    Lăng Hùng phân phó :

    - Phương quản gia, chuẩn bị phòng nhỏ cho mẹ con Lâm muội.

    Mặc dù không nhìn ra lão già này nghĩ cái chủ ý gì, nhưng không quỳ vẫn hợp ý Lăng Phong hơn cả. Vì vậy liền đứng yên.

    "Ài." Lâm Nghi Anh thở dài, bà biết chuyện lần này cũng chỉ mỗi bà cưỡng cầu hy vọng. Làm gì dễ dàng như thế, dù Lăng Phong có quỳ xuống cũng không hẳn đã xong chuyện.

    - Hừ, tiện nhân.

    Lại là tiếng mụ kia không bỏ.

    Mấy người Lăng Phong quay lưng đi ra.

    Đột nhiên Lăng Phong nghe một giọng nói thầm, cảm giác rất kỳ quái.

    "Chuẩn bị cho nàng ở Tây viện."

    Cái giọng nói này, nghe như của Lăng Hùng?

    Hắn kỳ quái không phải vì biết ai nói thầm, mà vì cách hắn cảm nhận được câu nói kia. Rõ ràng là nói thầm, hắn lại nghe rõ mồn một.

    Lăng Phong hoàn toàn cảm giác được, vừa rồi không phải là tình cờ nghe được từ sau lưng, mà giống như Lăng Hùng nói vào tai hắn. Hắn thậm chí "nhìn thấy” cảnh Lăng Hùng đưa tay trái lên che miệng nói thầm với lão quản gia. Cái ảo cảnh đó có chút méo mó, như kiểu trong mơ, nhưng trình tự đúng như thế.

    "Đúng rồi. Còn có một chiếc nhẫn."

    Lăng Phong quay lại, hắn ngạc nhiên.

    Tay trái Lăng Hùng có một chiếc nhẫn, chính xác như những gì hắn nhìn thấy trong ảo cảnh kia.

    "Chuyện gì xảy ra? Deja vu."

    Không giải thích được hiện tượng vừa rồi, Lăng Phong đành bỏ qua, đi theo Lâm thị ra khỏi nội viện.

    TTV Translate - Ứng dụng convert truyện trên mobile


    Lần sửa cuối bởi atkd1890, ngày 29-05-2017 lúc 00:28.
    ---QC---
    Đang viết // Mật Thám Phong Vân
    (http://tangthuvien.vn/forum/showthread.php?t=99319)

    Fanpage ~ http://facebook.com/atkdfic (update nhanh nhất tại đây)


  2. Bài viết được 230 thành viên cảm ơn::   [Hiện ra]
    01683187991,aback,abc84p,acnhancocchu,anhhoang1612,anhsangpm,anhtsc,asokayoyo,avatarchar,avicia,Ảnh Phong,B&T,babana,bachbi,bachkimkysi,bachtroc,bagggggggg,banhdacua25,BaoAnh,batuocdenqn,beoquy1212,big0no1,bitmattula2,Broly Anaklusmos,camcheuk,caubeotn,cgdl_hp96,Chígiáođầu,chieuly,chl10808,chtoantr,clonedrive0100,congnghiavnn,cungbuon,darkandlight_only1,darkfkyou,darklynx,DarkTime,dau_dat,dizzybone94,dnc,DocChoi,dochanh96,dochimanh,docmynhan,doicom123,dolekim,donaldr,dongtay19,dragonbxan1,dragonnet,ducanh2020,ducbinhxf,dunganh2712,duongson,duytoan88,enbosiro,eu8889,fdk1979,Fresus,g00dfriend,Galatea,gavb,geminigill,gianam,giangkheo,giaosuthanh93,h7101983,hacmama,haiga9109,haiking,haino,harynguyen9,hasuphu57,hbk_123,hhpdt,hiepyhp,hieudtd,hieuthuan,hnv991,hoanglongvn,hongliendang,hongviet2609,horusvn84,hothan710,htc2212,hung521707,hunglephi,hungquang1001,huyền huyễn,huycan01,jackperson,jinling,kakesi_kenji,keichiro,ketuky,khanhhn,khiemcallboy,khunglongmap,kimzuku,kira,kitty2003,kkk3k,kotokocho,Kusanagi,kydanhlagi,lamlai123,lammhea,lehoangphi,lezd,lntntl,loccoc,long TK,long17111995,luuvanphong,lybietcau,Machineshop,madatakesi0701,mama1232,map,mastish,meodihia,Meohamchoi,Miên Lý Tàng Châm,milkenough,miskaila1988,mogemthathu,momo123,Monkizero,motsach1710,Mr.Monk,MRManGoe,mtdloc,myancongchua,nad,naivang,ngoalongruco,ngobakabon,ngocnghechvn,ngoc_quynh11,ngutinhthieu,nguyenduff,nguyengiap2009,nguyenhoangtung1989,nguyentuan007845,nguyenvuduydl,nhatlangthv,nhatnhat1,nhica,Nobuno,nogania,novae_lily,nqtien9x,onehif,onglao,Pang,pestie,phachle,phamtuvn,phannam,phantanphat,phantom1609,phiêu!,pizza1993,pocleman147,quanbk,quangvinh121194,quans2bn93,quocviet11,qwertyuiop1989,Rainboy_love_n44ever,realman,richardwars,sander,sasuketaki02,sexylove,songsong2442,Sutrang,sviking,t19pha,TanAnh,tbluong,thanchit123,thanhmm,thanhnc88,thiênmộng,thichminhha,thienha2012,thinhhp2000,thomng,thosantinhle,thusinhbg206,tinydragon,tjnm0c,tmbaoloc,tobano,tongthanhthu,trauconlongbong,travinh19,Tri Vien Dai Su,trung1234567890,trungdoanbattu,vampireheart,VanHung3110,Vấn Thiên,vegito,vintram,VoDanh93nb,vohuyet,volam113,volamchiton,vuilathich1,vutoc12,weaver,xhydro,xuzuzu2402,yakuza_japan,yeu_hau,ynhi123,zinzz,zodjac,ZoRo_Th,zorro231,
  3. #12
    Ngày tham gia
    Feb 2009
    Đang ở
    Japan
    Bài viết
    1,267
    Xu
    9,695

    Mặc định


    Mật Thám Phong Vân
    Tác giả : Thần Long
    Chương 11 : Lão dê già



    Lăng phủ, Tây viện.

    Mấy người Lăng Phong được sắp xếp ở một phòng nhỏ Tây viện. Chỗ này trông khá thanh nhã, viện nhỏ nhiều gian, phía trước còn có cả vườn hoa hồ nước.

    Lăng Phong chỉ thấy kỳ quái, không phải viện này hơi biệt lập đi mãi mới tới, mà là vì sao mẹ con hắn lại được xếp vào chỗ tốt như vậy. Nói không chừng là sắp xếp "đặc biệt" của Lăng Hùng đi.

    Khương tiểu thư có lẽ ngại ngùng vì chuyện chẳng liên quan đến mình, liền đóng vai hầu nữ cho Lâm thị, rất có sắc thái con dâu phù mẹ chồng.

    Lăng Phong chuyến này đi theo, cưỡi ngựa xem hoa là chính. Vào đươc Lăng phủ hay không đối với hắn cũng chẳng quan trọng. Xã hội này khắc nghiệt thế nào Lăng Phong tạm hiểu, cũng không tình nguyện bươn chải cho lắm, có gia thì tốt. Thân phận khó tạo dựng thế nào hắn cũng dần thấy, có thân phận cũng tốt.

    Giả dụ cả hai đều không có, cũng chẳng sao cả. Trừ phi chính Lăng Phong hắn muốn tìm chết như hôm nọ, hoặc là ăn rau sống đau bụng chết. Còn bằng không, thân là xuyên không cũng không thể để mình đói chết được.

    Lăng Phong Mặc lão vừa đến liền ra cổng ngồi canh Tây viện.

    Lại nói, Mặc lão lúc thanh niên từng rong ruổi theo Lâm lão tướng ra sa trường, năm đó còn tham gia phá trận quân Liêu tận mạc bắc. Về sau trở thành nô bộc trong Lâm gia. Chỉ đáng tiếc, Lâm lão tướng lại đột ngột tử trận. Mặc lão trở lại Lâm gia, xin làm nô bộc trong phủ. Ngẫu nhiên thành nô bộc cho Lâm tiểu thư.

    Lăng Phong bỗng nhiên hỏi :

    - Mặc lão, Lăng gia này hình như trước kia lão đã đến nhiều lần?

    Mặc lão không khỏi thấy thú vị, trước kia Lăng Phong chẳng bao giờ bắt chuyện với mình. Trọng yếu là trí lực không tốt như vậy.

    - Làm sao công tử lại nghĩ vậy?

    - Không làm sao. Ta chỉ cảm giác lão bước vào phủ này, tư thế có chút gi đó ... Giống như, giống như ... chủ nhân đến thăm thủ hạ.

    Lăng Phong nói xong gãi gãi đầu ra vẻ ngờ nghệch :

    - À, ta chỉ đoán bừa thế thôi. Có sai ngài đừng trách tội.

    Mặc lão cười :

    - Haha, không sai. Công tử nhãn lực rất tốt. Lăng gia năm đó kinh doanh, là phụ thuộc vào Lâm gia chúng ta bảo hộ.

    - Mẫu thân ta và Lăng Chiến, có phải cũng vì vậy mà quen nhau.

    Mặc lão liền nhớ lại chuyện cũ :

    - Năm đó Lăng Chiến tiếp nhận gia tộc, đến kinh thành bái phỏng Lâm gia rồi ngẫu nhiên gặp được tiểu thư. Cả ta và lão tướng quân đều nhìn ra ý đồ của hắn không đơn giản. Chỉ là tiểu thư rất nhanh sa vào lưới tinh. Sau đó thì lão tướng quân đi mạc bắc, một đi không trở lại. Gia tộc bị triều đình hiềm nghi, Lăng Chiến đánh hơi thấy liền vứt bỏ tiểu thư, mới khiến tiểu thư rơi vào tình cảnh này ...

    Nói đến đó thì lão thở dài.

    Lăng Phong trầm ngâm.

    Lăng Chiến xem ra mang tư tâm, ban đầu muốn tán đổ Lâm tiểu thư, kéo gần quan hệ với Lâm tướng gia. Đáng tiếc Lâm gia gặp chuyện thất thế, hắn liền rũ bỏ. Lão cha này của hắn, xem ra cũng chẳng tốt lành gì.

    Nói như vậy, cái di thư của lão ta, muốn nhận lại mẹ con Lăng Phong, rút cục có phải vì thật lòng hối cải hay không? Hay vẫn còn tính toán trong đó?

    Đối với thương gia mà nói, có vài đức tính “đáng quý” có chết cũng không đổi, tỷ dụ keo kiệt trục lợi. Lăng Chiến chết mới chỉ tầm 50, cũng chưa tính là già, coi bộ vẫn chưa đến cái tuổi “nhìn lại cuộc đời mà hối hận” đi.

    Đúng lúc này có tiếng khàn khàn :

    - Lâm muội ...

    "Lão này nhanh như vậy đã chạy đến đây làm gì?"

    Lăng Phong đi ra, liếc mắt thấy sắc trời vẫn còn trưa nắng, cố nặn ra một nụ cười :

    - Nhị lão gia, đã muộn rồi ngài đến có chuyện gì sao?

    Lăng Hùng nhìn lại, nheo mắt hai lượt mới nhớ ra thằng này là con trai Lâm Nghi Anh, liền đổi giọng :

    - Ra là Phong thiếu gia sao? Haha, các ngươi mới tới Tô Châu, ta sợ mẫu thân ngươi thân thể không hợp thổ nhưỡng Giang Nam, cho nên tới thăm hỏi.

    Xem xem, ông bà có câu mất cha còn chú, lão cha không tốt lành gì, ông chú này lại rất quan tâm nha. Vì vậy Lăng Phong liền cười nói :

    - Ta thân thể rất khỏe, thổ nhưỡng cũng vô cùng thích hợp.

    Lăng Hùng mặt xám xịt, ông cũng không hỏi ngươi khỏe hay không.

    - Ta là hỏi mẫu thân ngươi ...

    - Mẫu thân ta cũng rất khỏe. Nhị lão gia cứ yên tâm về được rồi.

    Lăng Phong trực tiếp tiễn khách, hắn thậm chí quên mất đây là nhà người ta, còn mình đang ở trọ.

    Lăng Hùng mặt sầm lại. Cảm phiền thằng này là con trai nàng ta, cũng là cháu mình, bằng không lão đã trực tiếp đạp ra khỏi nhà.

    Đúng lúc Lâm Nghi Anh bước ra :

    - Phong, không được vô lễ. Xin mời Lăng gia chủ vào.

    Lăng Phong đành buồn bực tránh sang một bên, cũng lẽo đẽo theo vào, kiếm đại một cái ghế ngồi xem lão kia diễn kịch.

    Lại nói, Lâm Nghi Anh tuy khổ cực nhiều năm, nhưng khí chất rèn luyện từ nhỏ trong danh gia vọng tộc vẫn còn đó. Lăng Hùng bước vào, đã không ngừng liếc qua. Chẳng qua, lão lại vờ ra vẻ đánh giá căn phòng, lão cũng quên béng mất đây là Tây viện chính lão vùa cho tu sửa, còn cần đánh giá cái vẹo gì.

    Lăng Phong tuy tinh mắt, nhưng còn chưa tinh đến mức thái độ gì của người khác cũng nhìn ra. Nếu biết được lão già này đang nghĩ gì, quá nửa trực tiếp đạp lão ra khỏi cửa.

    Có điều Lâm Nghi Anh là nữ nhân, bà nhạy cảm hơn, lập tức nhận ra ánh mắt của Lăng Hùng, liền nhắc :

    - Lăng gia chủ ...

    Lăng Hùng thất thố cười dâm :

    - A, thất lễ thất lễ. Dung mạo Lâm muội vẫn xuất sắc như xưa, khiến ta thất thố, haha.

    - Không biết Lăng gia chủ đến có chuyện gì quan trọng? Mẹ con ta còn chưa kịp cám ơn gia chủ về chỗ nghỉ ngơi này.

    - Làm sao làm sao, dù sao cũng là người một nhà. Nói mới nhớ, Lăng muội cứ gọi ta nhị ca, hay Lăng huynh gì cũng được, ta thấy vậy tiện hơn.

    Lăng Phong vừa định phản ứng, Lâm thị đã lắc đầu :

    - Gia chủ thông cảm, như vậy tuyệt đối không được, sẽ loạn tôn ti.

    - Khụ. Vậy không biết muội thấy nơi này thế nào? Có cần đổi nơi khác không?

    - Đa tạ gia chủ đã lo lắng, chỗ ở rất tốt.

    Lăng Hùng liếc Lâm Nghi Anh đổi giọng :

    - Là thế này, ta cũng không muốn dài dòng. Chẳng phải muội đang muốn cho Phong nhi nhận tổ tông sao?

    - Gia chủ có gì cứ nói, mẹ con chúng ta xin nghe. Có điều, xin ngài xưng hô đúng mực một chút.

    Lăng Hùng liền ho khan, lại cố ý câu kéo :

    - Nếu là trước kia thì chuyện này khó mà thành, nhưng hiện nay thì không phải không thể.

    Lão nói xong liền thong thả, xem ra chờ Lâm thị mắc câu, hỏi lại mình đại khái "tại sao?". Chẳng ngờ Lâm Nghi Anh lại vẫn điềm nhiên im lặng, khiến Lăng Hùng đấm vào không khí, lại phải lật đật tự biên tự diễn :

    - Khục. Bây giờ, ta là gia chủ, chuyện ra vào Lăng gia chỉ cần ta gật đầu là được, không ai có thể cản.

    - Vậy điều kiện của gia chủ là gì?

    Lăng Hùng hai mắt tỏa sáng, suýt chút nói luôn ra dâm ý của mình.

    - Haha, Lâm muội là người thông minh, có lẽ đã hiểu ý ta rồi đi. Lại nói, nếu không phải muội là tiểu thư Lâm gia ...

    - Ta từ lâu không còn là người Lâm gia.

    Lăng Hùng tự tin nói :

    - Không có gì không thể, chẳng phải Phong thiếu gia cũng sắp thành người Lăng gia sao? Lâm gia bây giờ đã không còn như trước. Lâm muội, có rất nhiều chuyện, nhìn thì tưởng chừng ngõ cụt. Kỳ thực, chỉ cần nàng động một cái, liền mở ra một con đường, lại rất thông thoáng. Một khi Phong thiếu gia nhận tổ tông, chuyện Lâm gia ...

    Lâm Nghi Anh giống như hiểu ra cái gi, ngập ngừng nói :

    - Mẹ con chúng ta cần thời gian suy nghĩ.

    - Haha, quả nhiên Lâm đại tiểu thư. Được được, vậy ta cáo từ. Lâm muội có yêu cầu gì, ta sẽ hết sức đáp ứng.

    Lăng Phong lúc này mới đứng dậy, niềm nở nói :

    - Nhị lão gia đi nha, cẩn thận vấp chân ...

    ...

    Lăng Phong trực giác mách bảo Lăng Hùng có ý xấu. Nhưng hắn không nghĩ được sâu xa bên trong. Chỉ có thể nói :

    - Mẹ, con thấy lão này chả có ý tốt gì.

    - Ừm, mẹ biết.

    Lâm Nghi Anh trầm ngâm, bàn tay nắm lại.

    Ý tứ của Lăng Hùng, Lâm thị đã hiểu. Chính là ... muốn nạp Lâm thị làm thiếp.

    Lăng Hùng tính toán thu nạp mẹ con Lăng Phong, có vài lý do.

    Đáng ra có di thư của Lăng Chiến, Lăng Hùng chỉ cần thuận lý thành chương, để mẹ con Lăng Phong vào phủ là xong. Nhưng lão vừa lên gia chủ, không tránh được có tư tâm.

    Lăng Hùng không có con trai, nói đúng hơn là lão không thể có con.

    Lăng gia hiện có hai vị thiếu gia Lăng Minh Lăng Hải, thì đều là con Lăng Chiến. Lăng Hùng nếu không có con trai, cho dù lão tiếp quản gia tộc thêm vài năm, rồi cũng phải trả lại cho Lăng Minh, lão không cam tâm.

    Lăng Hùng đã nạp vài người thiếp nhưng vẫn vô vọng. Nhưng lão không cách nào chấp nhận sự thật vấn đề là do bản thân lão bị tịt. Vì vậy chọn Lâm thị là nhất cử lưỡng tiện, nếu có thể sinh là tốt nhất.

    Lăng Hùng nhìn Lâm thị, xuất thân đại tiểu thư, chưa qua 40, còn nhan sắc, có phẩm hạnh, sinh con xong nhiều năm giữ thân, mặn mà phong tình. Nữ nhân như vậy, đốt đèn khắp Giang Nam cũng không có vài người.

    Nói ra thì, đại ca chết tẩu tẩu cải giá gả cho tiểu thúc, loại chuyện này trong các đại gia tộc không hiếm, đặc biệt là gia tộc tôn tử ít ỏi như Lăng gia. Hơn nữa, nếu chỉ là một người thiếp, thì còn càng thuận tiện, căn bản không có vấn đề gì.

    Thứ hai, Lăng Hùng vừa biết một tin tức giá trị, Lâm gia sắp hồi sinh. Lâm gia có một nữ nhân vừa được Thái tử thu vào hậu cung, tương lai rất khó đoán, không chừng lại phục sinh. Người kia xét về vai vế còn là đường muội của Lâm Nghi Anh.

    Lúc này kinh thành người người nườm nượp tìm đến Lâm gia nhờ bóng mát, Lăng Hùng có một con cờ nhỏ ở đây, không ngu gì không tận dụng.

    Mặc dù Lâm Nghi Anh về danh phận đã bị trục xuất khỏi Lâm gia. Nhưng nếu bây giờ Lăng gia thu nạp mẹ con Lâm thị, tức là Lâm thị không còn mang tai tiếng, phía Lâm gia hoàn toàn có thể sẽ nhận Lâm thị trở về.

    Việc này lợi cả đôi bên, Lâm gia cần có gia tộc buôn bán như Lăng gia, Lăng gia cần cái bóng từ Lâm gia, Lăng Hùng tin tưởng sẽ thành.

    TTV Translate - Ứng dụng convert truyện trên mobile


    Lần sửa cuối bởi atkd1890, ngày 09-06-2016 lúc 13:38.
    Đang viết // Mật Thám Phong Vân
    (http://tangthuvien.vn/forum/showthread.php?t=99319)

    Fanpage ~ http://facebook.com/atkdfic (update nhanh nhất tại đây)

  4. Bài viết được 216 thành viên cảm ơn::   [Hiện ra]
    01683187991,abc84p,acnhancocchu,anhhoang1612,anhsangpm,anhtsc,asokayoyo,avicia,Ảnh Phong,B&T,babana,bachbi,bachkimkysi,bachtroc,bagggggggg,banhdacua25,BaoAnh,batuocdenqn,beoquy1212,big0no1,bitmattula2,Broly Anaklusmos,camcheuk,caubeotn,CậuChủNhỏ,Chígiáođầu,chieuly,chl10808,chtoantr,clonedrive0100,darkfkyou,darklynx,DarkTime,dau_dat,dizzybone94,dnc,DocChoi,dochanh96,dochimanh,docmynhan,doicom123,dolekim,donaldr,dongtay19,dragonbxan1,dragonnet,dtthanh4321,ducanh2020,ducbinhxf,dunganh2712,dungnhsd,duongson,enbosiro,eu8889,fdk1979,Fresus,g00dfriend,Galatea,gavb,geminigill,gianam,giangkheo,giaosuthanh93,h7101983,hacmama,haino,haiteltel,harynguyen9,hasuphu57,hbk_123,hhpdt,hiepyhp,hieudtd,hieuthuan,hnv991,hoanglongvn,hoaxam111,hongliendang,hongviet2609,horusvn84,hothan710,htc2212,hung521707,hunglephi,hungquang1001,huyền huyễn,huycan01,jackperson,jinling,kakesi_kenji,keichiro,khunglongmap,kimzuku,kira,kitty2003,kkk3k,kotokocho,Kusanagi,kydanhlagi,lamlai123,lammhea,lehoangphi,lezd,lntntl,loccoc,long TK,long17111995,luuvanphong,lybietcau,Machineshop,mama1232,map,mastish,meodihia,Meohamchoi,Miên Lý Tàng Châm,milkenough,miskaila1988,mogemthathu,momo123,Monkizero,motsach1710,Mr.Monk,mtdloc,myancongchua,nad,naivang,ngoalongruco,ngobakabon,ngocnghechvn,ngoc_quynh11,ngutinhthieu,nguyenduff,nguyengiap2009,nguyenhoangtung1989,nguyentuan007845,nguyenvuduydl,nhatlangthv,nhatnhat1,nhica,Nobuno,nogania,novae_lily,nqtien9x,onehif,onglao,Pang,pestie,phachle,phamtuvn,phannam,phantom1609,phiêu!,pizza1993,pocleman147,quanbk,quangvinh121194,quans2bn93,quocviet11,qwertyuiop1989,Rainboy_love_n44ever,richardwars,sander,sasuketaki02,sexylove,songsong2442,SpaceWolf,Sutrang,sviking,t19pha,TanAnh,tbluong,thanchit123,thanhmm,thanhnc88,thểtôn,thiênmộng,thichminhha,thienha2012,thinhhp2000,thosantinhle,tinydragon,tjnm0c,tobano,tongthanhthu,trauconlongbong,travinh19,Tri Vien Dai Su,trung1234567890,trungdoanbattu,vampireheart,VanHung3110,Vấn Thiên,vegito,vintram,VoDanh93nb,volam113,volamchiton,vuilathich1,vutoc12,xhydro,xuzuzu2402,yakuza_japan,yeu_hau,ynhi123,zodjac,ZoRo_Th,zorro231,ZZzzz,
  5. #13
    Ngày tham gia
    Feb 2009
    Đang ở
    Japan
    Bài viết
    1,267
    Xu
    9,695

    Mặc định


    Mật Thám Phong Vân
    Tác giả : Thần Long
    Chương 12 : Mỹ nữ vụng về



    Vài hôm sau.

    Tô Châu, bên bờ đê Thái Hồ, đào liễu xanh mướt, sóng vỗ dập dờn.

    Thái Hồ vô cùng rộng, thậm chí có chỗ sinh sóng vỗ bờ như Đông Hải. Quanh Tô Châu vì vậy có rát nhiều bờ đê chắn sóng. Chỗ này là đê nam thành, kéo dài từ Bàn Môn đến Phong Hà Tứ Các. Bờ đê nam thành nổi tiếng nhất nhì Tô Châu, vì đây là thiên đường cho các sắc lang.

    Phàm là người Lưỡng Chiết, ai cũng biết Phong Hà Tứ Các là địa phương gì, chính là phố đèn đỏ. Dọc chỗ đê này về đêm mà nói, chính là cảnh tượng nườm nượp thuyền hoa đậu vào. Cái gì siêu cấp kỹ nữ, tài nữ, dâm nữ đều sẽ xuất hiện. Các loại hình mua bán trong truyền thuyết đều sẽ đăng đàn.

    "Bán nghệ không bán thân", có.

    "Bán thân không bán nghệ", có.

    "Bán cả nghệ cả thân", "không bán gì cho miễn phí", đều có.

    Chỉ là, lúc này đang ban ngày, trên bờ đê sẽ không có cảnh mua bán hương diễm nào xảy ra, ngược lại là cảnh một tên thanh niên cổ quái đang ... chạy bộ.

    Người cổ đại không có thói quen thể dục buổi sáng. Tên kia còn ai ngoài Lăng Phong.

    Mấy hôm nay không có Lăng Hùng làm phiền, Lâm thị không chịu nói ra tâm tư, Lăng Phong rảnh rỗi liền tiến hành thể dục thể thao rèn luyện thân thể. Lần trước chứng kiến chém giết khiến Lăng Phong nhận ra cái thân thể này quá tệ, nên rèn một chút.

    Lại nói, bề ngoài Lăng Phong được chu cấp ăn mặc, cũng cải thiện hẳn ra. Không còn bộ dáng trộm cướp rách nát ngày nào. Lụa Tô Châu ngay cả hàng thải cũng là chất lượng cao, người đẹp vì lụa lúa tốt vì phân, khụ. Nhìn vào Lăng Phong lúc này, cho dù là đồ hạ nhân thì cũng nhìn ra là hạ nhân nhà giàu.

    "Quác quác"

    Đang mơ màng hít khí trời Giang Nam, Lăng Phong nghe tiếng gà vịt đâu đó.

    Lăng Phong dự định không quan tâm, nhưng hắn đột nhiên cảm giác âm thanh đó đang bay lại gần mình. Hắn đành tránh ra theo phản xạ.

    Con gà thì hắn đã thấy, đang chạy tót ra trước mặt. Nhưng cả người Lăng Phong thì đụng phải một “tòa gì đó” mềm mại, khiến hắn té lăn ra.

    Lăng Phong chật vật phủi phủi bụi, ngước lên nhìn, vừa định chửi thì liền ngậm miệng.

    Một khuôn mặt thanh tú động lòng xuất hiện trước mặt. Tuy có hơi lấm lem chút, nhưng lại nhỏ nhắn thanh xuân, như một dòng nước mát tưới vào tâm hồn Lăng Phong.

    Cô gái này ăn mặc giản dị, váy áo phối màu lục nhạt, một dải lụa màu cam bên hông. Trên đầu quấn khăn, vài lọn tóc dài lất phất hai bên mai. Nàng ta thậm chí còn đang mang tạp dề.

    Đây là vai gì? Đầu bếp?

    Chính xác, nàng ta khẳng định là đầu bếp, vi trên tay còn cầm theo dao.

    Dao hay đầu bếp không phải vấn đề. Vấn đề là nàng ta đang chỉa dao vào Lăng Phong, còn động thân tiến tới.

    Chuyện gì? Cướp?

    Lăng Phong theo bản năng ngả người ra sau.

    Phong ca quên béng mất, mình đang ở trên đê, đằng sau chính là sông nước.

    "Ùm"

    - Aaa ...

    Người la thất thanh là nàng kia, Lăng Phong còn không rảnh vừa nhảy sông vừa la.

    Lại nói, Phong ca tuy biết bơi, nhưng còn chưa học "thủy thượng phiêu", trực tiếp bay cái vèo xuống nước, rất có phong cách nhảy cầu thi đấu Olympic. Tiếc là không được luyện tập đầy đủ, tiếp nước không được chuẩn cho lắm.

    Cả người đập thẳng vào mặt sông, đau không tả được. Nước sông buổi sáng lạnh như nước đá, khiến ai đó có nguy cơ chuột rút.

    Lăng Phong chật vật trồi lên, liền nghe một tiếng ôn nhu :

    - Ngươi ... ngươi có sao không?

    Một cánh tay trắng bóng, thon gọn tuyệt mỹ xuất hiện trước mặt hắn.

    Này vẫn không phải trọng yếu.

    Trọng yếu là, trên tay vẫn cầm dao.

    Đại tỷ, không lẽ bắt ta cầm vào mũi dao để ngươi kéo lên sao?

    Lăng Phong giật người ra xa, gắng nhìn lại thân chủ.

    Nàng kia đang ngồi hổm, hai đùi ép lại trươc ngực, bầu ngực lập tức hiển lộ. Chỉ là, con dao trong tay thì vẫn quơ quơ ra trước. Rút cục nàng ta muốn làm trò gì Lăng Phong cũng không lý giải nổi.

    Lăng Phong thở dài. Xem như đã hiểu cảnh thiên sứ giết người là thế nào.

    - Ngươi sao không chịu lên bờ?

    Ai đó buồn bực nói :

    - Đại tỷ, con dao ...

    - A ...

    Nàng kia mãi lúc này mới nhận ra vấn đế, vội đặt con dao xuống, hai má đỏ ửng bối rối nói :

    - Ngươi ... ta xin lỗi ... có lên được không?

    - Đại tỷ làm ơn lùi ra sau.

    - A, được, ta lùi ra sau.

    - Cầm theo con dao.

    - Ưm, đã cầm.

    ...

    Lát sau.

    “Hừ hừ”

    Lăng Phong tự mình leo lên bờ, một cơ gió thổi qua khiến hắn run bắn lên rên rỉ.

    - Ngươi ... nhanh theo ta, sưởi ấm kẻo bệnh.

    Cô gái kia vội vội vàng vàng quay lưng chạy về gian nhà của mình.

    Lăng Phong vừa đi theo vừa lầm bầm.

    Mông tròn đẹp, eo nhỏ tinh tế, lắc lắc lắc lắc, khụ. Rất được. Chỉ là thói quen cầm dao không tốt lắm.

    Một lát sau.

    Nàng này không chỉ cầm dao vụng về, đến nhóm bếp cũng không xong. Báo hại Lăng Phong ngồi run cầm cập mãi vẫn chả có tí lửa nào, đã vậy còn hít không biết bao nhiêu là khói.

    - Thôi đưa đây cho ta. Cô chưa nhóm lửa bao giờ à?

    - Ta ... xin lỗi.

    Cô gái kia khó xử nhẹ giọng như muỗi kêu. Tù lúc vào đến giờ, nàng vẫn liên tục nói xin lỗi.

    Có vẻ thấy mình hơi vô dụng, nàng ta liền đứng lên nói :

    - Để ta ... đi lấy thêm cỏ khô.

    Đợi nàng ta vừa đi, Lăng Phong liền lầm bầm nói nhỏ :

    - Không biết tên nào sẽ lấy ngươi, chắc tổn thọ 10 năm.

    Gái gú là một chuyện, đối phương dù sao cũng vừa hù cho Lăng Phong một trận, thậm chí rơi sông suýt toi mạng. Ra vẻ với gái cũng không cần quên tính mạng đi, đây là quy tắc của hắn.

    Chỉ là đúng lúc cô gái kia quay lại, thính giác không hiểu tốt thế nào lại nghe được, liền ấm ức nói :

    - Ngươi ... Ta đã xin lỗi rồi mà. Có cần nói ... khó nghe như vậy không?

    Đây cũng là lần đầu tiên, nàng gặp nam nhân nói chuyện như vậy với mình.

    Lăng Phong lập tức ho khan :

    - Khụ.

    Lăng Phong hiện đã biết vì sao lại có cảnh "ma nữ cấm dao đuổi giết soái ca" vừa rồi.

    Hóa ra tiểu mỹ nữ này muốn làm thịt gà, loay hoay thế nào bị vụt mất, đuổi gà vô tình đụng phải Lăng Phong. Đến lúc sau, chỉ nhìn con gà phía trước mà nhào tới, tay vẫn cầm dao, báo hại ai đó còn tưởng bị tiền sát hậu dâm.

    Bình thường Lăng Phong cũng khá hồi hộp trước mỹ nữ, nhưng cái trường hợp thế này hắn lại tự nhiên thoải mái hẳn.

    Âu cũng là cái số, nếu không gặp nàng ta trong tình huống này, Lăng Phong e rằng chỉ có ngồi trơ ra ngậm miệng, hoặc có khi cũng chả có cơ hội mà ngồi với nàng.

    Lăng Phong buột miệng hỏi :

    - Cô tên gì?

    - Ta ...

    Cô gái nhìn Lăng Phong, hỏi tên thẳng tưng như hắn, cũng là lần lần đầu tiên nàng gặp.

    Lăng Phong lờ mờ nhận ra mình hơi hiện đại quá.

    - Xin lỗi, là tại hạ đường đột, là phương danh. Đúng đúng, phương danh ...

    - Ta ... họ Ngô.

    - Ồ, hóa ra là Ngô cô nương. Ta thấy mấy việc này bếp núc có vẻ cô không quen thì phải?

    - Ta ... đang học.

    Cô gái đỏ mặt, dù sao bị nam nhân nói mình vô dụng không biết nữ công cũng là điều khá xấu hổ.

    - Có cần ta giúp không?

    Lăng Phong bỗng nhiên nói một câu bâng quơ, hắn cũng phải ngồi sưởi một lúc nữa mới hết run, cái áo ngoài thì đang hong khô, cũng không thể nào vội được.

    - Ngươi ... giúp?

    Nam nhân kỳ quái này khiến nàng không kịp phản ứng mấy lần.

    Bấy lâu nay đàn ông mà nàng tiếp xúc đều cùng một kiểu đối xử với nàng. Kể cả có thi triển hoa dạng đù trò ra sao, chung quy vẫn rất nâng niu khách sáo.

    Có điều bây giờ nghĩ lại, nàng lại thấy hình như tất cả đều rất giả tạo.

    Trái lại, tên nam nhân này, tuy thẳng thắn sỗ sàng, bù lại rất tự nhiên.

    Lăng Phong thấy cô gái này cứ ngơ ra đó, cười nói :

    - Cô làm ta phi xuống sông thế này, tiện có con gà đây làm luôn bát cháo gà tạ lỗi không phải quá đáng chứ? Còn ngồi thừ ra đó?

    - Vậy ... có được không?

    - Được! Đưa con gà đây ta làm cho.

    Lại nói, vừa rồi Phong ca cũng đã động thân bắt gà. Con gà kia coi bộ biết mình tội lỗi to lớn, sau năm vòng chạy quanh sân đành chấp nhận để Phong ca thu nạp.

    Lăng Phong cũng không dông dài, cứ thế cắt cổ, nhanh gọn chuyên nghiệp.

    Chỉ là ...

    - A, máu kìa. Ngưoi ... đừng cắt nữa có được không?

    Tên nào đó nhẫn nhịn.

    Con gà cũng nhẫn nhịn. Đại tỷ, ta bị cắt còn không kêu, ngươi kêu cái gì nha?

    - A, nó vẫn đang cựa quậy kìa. Ngươi ... hay là đừng làm gà nữa có được không?

    - Không muốn xem thì vào xem nước sôi dùm đi đại tỷ.

    Ngô cô nương không tình nguyện đi vào, lát sau đi ra đã thấy gà nằm thẳng cẳng.

    Lăng Phong tiếp nước sôi, cứ thế ném con gà vào.

    Ngô cô nương lập tức đau khổ :

    - A, sao ngươi lại nhúng nó vào nước sôi? Bỏng chết nó thì sao?

    - ...

    - Đừng cạo lông nữa được không? Trông nó tội nghiệp quá, không có lông chắc là lạnh lắm.

    Tên nào đó rút cục chịu không nổi :

    - Thế cô có lông hay không? Có thấy lạnh không?

    - A, ngươi ...

    Ngô cô nương cũng không đến mức ngây thơ, chẳng qua nàng xưa nay chẳng bao giờ vào bếp, không quen cảnh làm thịt. Lúc này mới ấm ưc nói :

    - Ta chỉ là ... không quen nhìn thôi. Ngươi đừng to tiếng được không?

    Lăng Phong thở ra, người ta dịu dàng như vậy, hắn còn có thể làm gì.

    - Ừm, có điều không phải lúc đầu cô muốn làm gà sao? Không quen làm sao làm?

    - Ta lại không biết, nó ... tàn nhẫn như vậy nha.

    - Chứ cô nghĩ làm thế nào?

    - Ta nghĩ ... động dao vào một cái, liền ... thành miếng.

    Lăng Phong mặt đen thui.

    Ngô cô nương bị cảnh làm gà kinh tâm động phách, phá lệ nói nhiều :

    - Nhìn ngươi quen tay như vậy, trước giờ ngươi làm bao nhiêu con rồi?

    - Rất nhiều, trăm con có lẻ.

    - Sao ngươi ác tâm vậy?

    Lăng Phong trán hiện vết đen. Làm gà cũng bị xem là ác tâm, thế gian này phân nửa đều là ác nhân đi.

    - Xong, bây giờ làm gì với nó thì làm đi. Ta thấy chặt miếng ra làm bát cháo cũng không phải tệ đâu.

    - Cháo gà? - Cô gái ngạc nhiên nhìn hắn.

    - Đúng, cháo gà. Có gì sai sao?

    Lăng Phong trống ngực loạn nhịp.

    “Ài, mỹ nữ này, chẳng lẽ không biết mình rất hại nước hại dân sao, còn làm cái vẻ mặt chết người này."

    Cô gái cũng nhận ra không khí xấu hổ, gật đầu đáp.

    - Được, vậy thì ... cháo gà.

    - ... - Ai đó trầm mặc.

    Cả hai liếc nhau.

    Rút cục, cũng là Lăng Phong dở khóc dở cười :

    - Gì đấy? Đừng nói cô đến cả cháo cũng không biết nấu nhé.

    - Ta ... xin lỗi.

    Ngô cô nương lại lắp bắp. Nàng thật muốn kiếm cái gì đó che mặt lại, cũng chỉ biết nói xin lỗi.

    - Ài, thật chưa thấy bệnh nhân nào thảm như ta, tự sưởi tự chặt gà tự nấu cháo, người gây án thì ngồi xem. Đúng là lần đầu trong đời.

    - Ta ... sẽ tập dần.

    Ngô cô nương nhận ra giọng đùa của hắn, chỉ ửng đỏ đôi má đáp lời.

    Lát sau, bên trong gian nhà cạnh bờ đê, chỉ nghe tiếng một cặp nam nữ, chủ yếu là nam.

    - Hành lá ở đâu? Hành lá là cái gì à? Nó như thế này thế này ...

    - ...

    - Gia vị nêm bằng cái gì đây?

    - ...

    - Chỗ này có phải nhà cô không vậy? Sao cái gì cũng không biết?

    Lăng Phong đến bó tay với vị cô nương này. Hắn bây giờ đã minh bạch lấy vợ tiểu thư sẽ khổ thế nào.

    Chỉ là, cô gái này, chắc không phải tiểu thư gì chứ?

    Mặc dù cô gái này cử chỉ ý tứ lễ độ có gia giáo, nhưng cùng lắm thì Lăng Phong chỉ nghĩ nữ tử cổ đại thì ai cũng thế mà thôi. Hơn nữa, đây là một căn nhà nhỏ. Tuy có hai lầu, nhưng căn bản chỉ rộng bằng cái phòng trọ sinh viên năm đó Lăng Phong ở. Tiểu thư gì lại ở trong căn nhà thế này?

    TTV Translate - Ứng dụng convert truyện trên mobile


    Lần sửa cuối bởi atkd1890, ngày 09-06-2016 lúc 13:38.
    Đang viết // Mật Thám Phong Vân
    (http://tangthuvien.vn/forum/showthread.php?t=99319)

    Fanpage ~ http://facebook.com/atkdfic (update nhanh nhất tại đây)

  6. Bài viết được 211 thành viên cảm ơn::   [Hiện ra]
    01683187991,673757,abc84p,anhhoang1612,anhsangpm,anhtsc,asokayoyo,avatarchar,avicia,Ảnh Phong,B&T,babana,bachbi,bachkimkysi,bachtroc,bagggggggg,banhdacua25,BaoAnh,batuocdenqn,beoquy1212,big0no1,bitmattula2,Broly Anaklusmos,camcheuk,caubeotn,CậuChủNhỏ,Chígiáođầu,chieuly,chl10808,chtoantr,clonedrive0100,cungbuon,darkandlight_only1,darklynx,DarkTime,dau_dat,dizzybone94,dnc,DocChoi,dochanh96,dochimanh,docmynhan,doicom123,donaldr,dongtay19,dragonbxan1,dragonnet,ducanh2020,ducbinhxf,dunganh2712,dungnhsd,duongson,enbosiro,eu8889,fdk1979,Fresus,g00dfriend,Galatea,gavb,geminigill,gianam,giangkheo,giaosuthanh93,h7101983,hacmama,haiga9109,haino,haiteltel,hasuphu57,hbk_123,hhpdt,hiepyhp,hieudtd,hieuthuan,hnv991,HoangThiênLong,hoaxam111,hongliendang,hongviet2609,horusvn84,hothan710,htc2212,hung521707,hunglephi,hungquang1001,huyền huyễn,huycan01,jackperson,jinling,kakesi_kenji,khunglongmap,kimzuku,kira,kitty2003,kkk3k,Kusanagi,kydanhlagi,lamlai123,lammhea,lehoangphi,lezd,lntntl,loccoc,long TK,long17111995,luuvanphong,lybietcau,Machineshop,mama1232,map,mastish,meodihia,Meohamchoi,Miên Lý Tàng Châm,milkenough,miskaila1988,mogemthathu,momo123,Monkizero,motsach1710,Mr.Monk,mtdloc,myancongchua,nad,naivang,ngoalongruco,ngobakabon,ngocnghechvn,ngoc_quynh11,nguyenduff,nguyengiap2009,nguyentuan007845,nhatlangthv,nhatnhat1,nhica,Nobuno,nogania,novae_lily,nqtien9x,onehif,onglao,Pang,pestie,phachle,phamtuvn,phantom1609,phiêu!,phong1179,pizza1993,pocleman147,quanbk,quangvinh121194,quans2bn93,quocviet11,qwertyuiop1989,Rainboy_love_n44ever,realman,richardwars,sander,sasuketaki02,sexylove,songsong2442,SpaceWolf,Sutrang,sviking,t19pha,TanAnh,tbluong,tdkhang12,thanchit123,thanhmm,thanhnc88,thichminhha,thienha2012,thinhhp2000,thomng,thosantinhle,tinydragon,tjnm0c,tmbaoloc,tobano,tongthanhthu,trauconlongbong,travinh19,Tri Vien Dai Su,trung1234567890,trungdoanbattu,VanHung3110,Vấn Thiên,vegito,vintram,VoDanh93nb,volam113,volamchiton,vuongthang,vutoc12,weaver,xhydro,xuzuzu2402,yakuza_japan,yeu_hau,ynhi123,ZoRo_Th,zorro231,ZZzzz,
  7. #14
    Ngày tham gia
    Feb 2009
    Đang ở
    Japan
    Bài viết
    1,267
    Xu
    9,695

    Mặc định


    Mật Thám Phong Vân
    Tác giả : Thần Long
    Chương 13 : Thân phận đầu tiên



    Chào gà rút cục nấu xong.

    Ngô cô nương hóa ra cũng biết cách lấy cháo ra bát, bằng không Lăng Phong sẽ nghi ngờ trí lực của nàng ta có vấn đề.

    Lăng Phong cũng không khách sáo, vừa húp vừa ăn như chết đói ba năm, thịt gà ngấu nghiến như hổ vồ mồi. Kiếp trước hắn nghiện nhất món này.

    Ngô cô nương ăn rất từ tốn, miệng nhỏ chúm chím từng muỗng, thịt cũng xé đến nhỏ không thể nhỏ hơn mới dám ăn. Ăn mãi còn chưa được một phần ba Lăng Phong đã làm xong ba bát lớn.

    - Cô không ăn ta ăn hết đấy nhé.

    - Ngươi cứ ăn đi, ta chỉ một bát này thôi.

    Lăng Phong vừa lấy nốt cháo vừa nói :

    - Ài, ta thừa nhận cô rất xinh đẹp nhỏ nhắn. Nhưng mà cũng không cần giữ gìn nhiều như vậy chứ? Cháo gà rất tốt cho sức khỏe đó, ăn nhiều một chút.

    Nàng lắc đầu cười. Đại ca ngươi đã đổ cả vào bát rồi, còn kêu người ta ăn nhiều cái gì đây.

    Lăng Phong lại tiếp tục đại chiến.

    Nàng thi thoảng liếc nhìn Lăng Phong, ban đầu nhíu mày với cách ăn uống sỗ sàng của hắn. Nhưng về sau, nàng đột nhiên dãn đôi mày ra cười mỉm.

    Mỹ nhân cười duyên, trời đất đổi màu.

    Chỉ tiếc Lăng Phong đang ăn, hắn không nhìn thấy cảnh đẹp này.

    Nàng chần chừ nhìn Lăng Phong một lúc, cố lấy dũng khí hỏi :

    - Ngươi ... tên là gì?

    Hai má nàng đã ửng đỏ. Lần đầu tiên nàng tò mò muốn biết về một nam nhân khác, bình thường bọn họ đều tự khoe ra từ đầu.

    - Lăng Phong.

    Lăng Phong đáp ngay, tên hắn cũng không có gì bí mật.

    - Ngươi ... là đầu bếp sao?

    - Đầu bếp? Cô nương đùa sao. Tại hạ là siêu nhân, nghề gì cũng có thể làm.

    - Siêu nhân?

    Ngô cô nương lại cười.

    Nàng không hiểu từ "siêu nhân", nhưng nàng thấy thoải mái kỳ lạ. Trước kia có rất nhiều tài tử thiếu gia bốc phét trước mặt nàng, nhưng chưa bao giờ nàng thấy vui vẻ kiểu này.

    Nàng lại dè dặt hỏi :

    - Lăng ... đại ca, ngươi ở gần đây à?

    Nàng không biết xưng hô thế nào với hắn. Xem ra thiếu gia công tử gì đó chắc chắn không phải.

    - Rất gần, Lăng phủ.

    - Ồ, là hạ nhân Lăng phủ? Lại còn họ Lăng, xem ra Lăng đại ca cũng có tí thân phận nha.

    Lăng Phong không đáp, hắn vừa hoàn thành bát cháo cuối cùng.

    Ngô cô nương bắt đầu rửa bát. Lăng Phong ngồi sau vừa ngắm nàng uyển chuyển, vừa chém gió.

    Tới đây đã lâu, vẫn chưa thực sự trò chuyện với ai thật thoải mái. Đám huynh đệ A Hùng A Quyền thì quá âm nhu. Mẫu thân cùng lão Mặc thì không dám nói nhiều sợ lộ thân phận. Vừa may gặp "người lạ" như này, thôi thì tiện thể.

    Dù sao đến từ kiếp sau, chuyện thời đại này thì đúng là hắn ngu thật, nhưng điều mới lạ vặt vãnh hắn vô cùng nhiều. Nàng ta vừa nghe vừa hỏi, không khí rất vui vẻ.

    Nữ nhân, một khi đã tò mò về một nam nhân khác, thì rất dễ rơi vào "thiên la địa võng". Nhất là khi xung quanh đang có một loạt nam nhân cùng một kiểu, tự nhiên lọt ra một người thú vị.

    Chẳng qua cũng thât thú vị, bình thường nữ nhân cổ đại nghe nói rất khép mình, làm thế nào cô gái này lại rất cởi mở, tiếp chuyện nam nhân nhanh như vậy. Thậm chí Lăng Phong thấy còn có điểm khá ... chuyên nghiệp.

    Nhoáng cái đã gần trưa, Lăng Phong nửa đùa nửa thật cười nói :

    - Thôi, không làm phiền mỹ nữ vụng về, ta phải về, kẻo bị trừ lương thì toi.

    Nói xong liền đi.

    Ngô cô nương nghĩ ngợi một lúc, nói với theo :

    - Ta ... tên Oánh Oánh.

    - OK, Ngô Oánh Oánh mỹ nữ.

    Lăng Phong quay lại cười, giơ tay làm động tác ok, tỏ vẻ đã biết.

    Động tác và câu chữ kỳ cục của hắn khiến Oánh Oánh đứng ngây ra một lúc, chờ Lăng Phong đi khuất, nàng mới nhoẻn miệng cười.

    Bỗng Oánh Oánh hơi ngạc nhiên nghĩ lại.

    "Hắn ... không biết tên ta? Cũng có thể do hôm nay ăn mặc thế này, lại có chút chật vật."

    Nàng tự nhủ, khuôn mặt đã một màu hồng nhạt.

    ...

    Cổ đại sĩ nông công thương, thương nhân là mạt hạng, còn thua nông dân hai bậc. Cho nên đã là thương nhân, kể cả có giàu nứt vách, bước ra đường căn bản không có bao nhiêu tiếng nói. Đụng phải sĩ tử, đặc biệt sĩ tử có danh phận thì càng cách biệt.

    Lăng gia cho dù làm giàu mấy đời, nhưng lúc nào cũng muốn con cháu trong nhà có người đi vào đường quan tước, kể cả làm một chức nhỏ bé ở cái xó nào đó. Nghe nói phải ba đời trước có một vị từng làm huyện thừa ở tận Kiếm Nam.

    Thế hệ này của Lăng gia đang trông chờ vào Nhị thiếu gia Lăng Hải. Lăng gia lần này gần như quyết tâm đổ vốn liếng cho tên này đi vào con đường làm quan.

    Nói đến "niềm hy vọng" Lăng Hải, tên này ở Tô Châu cũng có tí tên tuổi, cũng tự xưng "tài tử". Có điều chữ tài ở đây là trong "tiền tài", chứ không phải "văn tài" đi.

    Lúc này, Lăng Hùng đang ngồi trong thư phòng.

    Lăng gia cũng như bao nhà khác, bởi vì học đòi văn vẻ, có tiền cũng cố xây một cái phòng đọc sách, lại còn bỏ tiền kiếm vài bức tranh có giá đem về chưng cho có không khí.

    - Lão gia ...

    Là tiếng Phong quản gia.

    Lăng Hùng mắt lim dim dựa vào ghế ngồi, mệt mỏi trả lời :

    - Chuyện gì?

    - Thằng nhóc kia muốn gặp ngài.

    - Ai?

    - Lăng Phong.

    - Thằng nhãi đấy thì có chuyện gì nói với ta?

    - Hắn nói chuyện của mẹ con hắn.

    - Vậy sao? Cho hắn vào đi.

    Lăng Hùng mở mắt, nhắc đến Lâm Nghi Anh lão mới tỉnh ra đôi chút. Mấy hôm nay gia tộc sinh ý bận rộn, lão cũng quên mất còn có chuyện này chưa dứt điểm xong.

    Lão liền giả vờ cầm bút lông lên viết gì đó.

    Lăng Phong đi vào thấy cảnh tượng giả tạo kia, suýt chút phun ra.

    - Nhị lão gia, ngài còn chưa mài mực.

    Lăng Hùng bị bóc mẽ, ho sù sụ.

    - Ta đang luyện tay, cũng không phải viết ra cái gì.

    - Ra vậy. Không nghĩ Nhị lão gia trông vậy còn có hứng thú thanh nhã này nha?

    - Ta trông làm sao? Hừm, ta trước nay vẫn yêu thích đọc sách làm từ, nếu không bị việc buôn bán quấn thân thì có lẽ cũng sẽ đầu tư một chút rồi.

    Lăng Phong suýt chút ngất lịm.

    Được đằng chân lân đằng đầu, đại ca ngài cũng thật biết chém gió.

    Lăng Hùng biết nói nữa lộ tẩy, liền hỏi vào chính đề :

    - Ngươi chạy sang có chuyện gì? Không đủ cái ăn sao?

    - Làm gì có, là ngược lại mới đúng. Chính vì ăn không ngồi rồi hơi nhiều nên mới phải qua đây gặp Nhị lão gia.

    Lăng Phong tự nhiên ngồi xuống đối diện. Lão Hùng vờ không thấy, hắng giọng nói :

    - Muốn nói gì thì nói, ta còn phải viết nốt.

    - Chuyện mẹ con ta, ngài định thế nào?

    - Chẳng phải đã nói chờ mẫu thân ngươi quyết định rồi sao?

    Lăng Phong không tình nguyện nói :

    - Mẫu thân sai ta sang gửi lời, bà ấy đồng ý.

    Lăng Hùng hai mắt tỏa sáng :

    - Đồng ý? Thực sự đồng ý? Tốt rồi tốt rồi.

    Lăng Phong thực ra vẫn không hiểu điều kiện mà mẫu thân đồng ý là gì, nhưng nhìn lão già này hưng phấn như vậy, hắn không khỏi dấy lên một cảm giác phòng bị. Nhất là hai chữ “tốt rồi” kia.

    Chuyện mẹ con hắn vào Lăng gia, nói trắng ra là mẹ con hắn là bên cần, nắm đằng lưỡi, Lăng gia nắm đăng chuôi, có nói tốt cũng là phía Lăng Phong nói. Vì sao lão này lại nói tốt?

    Lăng Phong bất khả tư nghị, nói :

    - Có điều, mẫu thân ta chuyển lời, thân phận của ta về sau sẽ là gì?

    - Thân phận của ngươi?

    Dựa vào thái độ của Lăng Hùng, cộng thêm chuyện Mặc lão kể lần trươc, như nắm được cái gì, Lăng Phong chậm rãi nói :

    - Ta biết Nhị lão gia đưa mẹ con ta vào tộc còn có tư tâm, xem chừng liên quan đến Lâm gia bên kia đi. Đã vậy, ngài là dân buôn bán, cũng biết một món hàng giá cả không hợp lý, bên bán hoàn toàn có thể hủy giao dịch, ngài coi như mất trắng mấy ngày nuôi chúng ta mà không mua được gì đó.

    Lăng Hùng không khỏi nhìn lại Lăng Phong.

    Lão cảm giác đang ngồi bàn giá cả với môt tên buôn, chứ không phải một tên thanh niên vừa ráo máu đầu.

    Lão nghĩ gì đó nói :

    - Bằng vào di thư của cha ngươi, ngươi có thể có thân phận thiếu gia, vào từ đường, ghi gia phả. Nhưng sẽ không có quyền lợi của một thiếu gia.

    - Là như thế nào? - Lăng Phong căn bản không hiểu mấy thứ này.

    Lăng Hùng chậm rãi nói :

    - Không có phòng riêng, không có người hầu, cùng lắm chỉ có thể nhận chu cấp như gia đinh nội viện.

    Lăng Phong còn tưởng gì, chuyện này hắn không quan tâm lắm. Có chỗ ăn chỗ ở là được, mấy cái phù phiếm kia có cũng được không cũng chẳng sao. Hắn sẽ tự mình tạo ra, không cần phải ngồi ăn sẵn.

    Có điều, mua bán cũng không thể người ta bán gì mua đó.

    - Ngoài gia đinh nội viện, còn có lựa chọn nào không?

    Lăng Hùng nghĩ đến vài vị trí trống trong nhà, buột miệng nói :

    - Thư đồng cho Nhị thiếu gia ...

    Lăng Hải sắp đến sẽ lên kinh thi cử, cần một tên thư đồng.

    Lăng Phong nghĩ nghĩ. Làm gia đinh không được tự do lắm, làm việc chân tay cả ngày, ngoài quản sự quản gia các loại, ngay cả nha hoàn cũng xếp sau. Nghĩ đến mấy bộ xuyên không thịnh hành, thư đồng rất thoải mái, liền chụp lấy.

    - Được, vậy thư đồng.

    - Ngươi biết chữ?

    Lăng Phong bĩu môi, chỉ vào một tờ giấy trên bàn, mặc dù nằm ngược vẫn đọc vanh vách :

    - Hoa muội, tuy xa cách đã lâu nhưng lão huynh ...

    Lăng Hùng toát mồ hôi, vội chụp lấy bức thơ lật úp, ho nói :

    - Khụ, khụ. Được rồi, thư đồng thì thư đồng.

    Lăng Phong lại nghĩ, đi lần này chủ yếu để hài lòng mẫu thân, liền hỏi :

    - Vậy còn mẫu thân ta sẽ sắp xếp ra sao? Nếu như chu cấp không đủ, ta vẫn sẽ hủy giao dịch.

    - Nàng ta? Đương nhiên sẽ có phòng riêng nha hoàn, chu cấp đầy đủ, chỉ kém nhị nương.

    Lăng Hùng nếu nạp thiếp, mấy quyền lợi nhỏ nhặt này là chuyện trong tầm tay. Đó là chưa kể nếu có thể sinh nở, Lâm thị lập tức thành phu nhân trong nhà.

    Lăng Phong căn bản không ngờ đến tính toán của lão ta. Hắn lại đang nghĩ, Lâm thị vào Lăng gia với tư cách thiếp của Lăng Chiến quá cố, thế thì có phòng riêng cũng không có gì lạ. Mẫu thân hắn cũng căn dặn, chỉ cần có được thân phận thiếu gia, chuyện khác cứ đồng ý.

    Vì vậy liền nói :

    - Thành giao.

    - Thành giao.

    Lăng Hùng cười nhạt.

    - Chuyện đã xong, ta cũng rời đi thôi. Để ngài còn viết chữ chứ nhỉ?

    Lăng Hùng vờ vờ vuốt râu, mặc dù chỉ có mấy cọng lơ thơ :

    - Haha, tuổi trẻ, làm việc lại nhanh gọn, có phong phạm của ta năm xưa.

    - Vậy sao? - Lăng Phong trong lòng khinh thường.

    Lăng Phong bước chân rời khỏi nội viện. Có điều, hắn thấy kỳ lạ là dù đã đi xa nhưng lại có cảm giác vẫn nhìn thấy Lăng Hùng đang đi lại trong phòng.

    "Lại là cái cảm giác kỳ lạ này. Chẳng lẽ ta có giác quan thứ sáu?"

    Lăng Phong khó hiểu đứng lại một chút, nhưng vừa đứng lại thì những hình ảnh kia lại nhanh chóng biến mất.

    TTV Translate - Ứng dụng convert truyện trên mobile


    Lần sửa cuối bởi atkd1890, ngày 09-06-2016 lúc 13:39.
    Đang viết // Mật Thám Phong Vân
    (http://tangthuvien.vn/forum/showthread.php?t=99319)

    Fanpage ~ http://facebook.com/atkdfic (update nhanh nhất tại đây)

  8. Bài viết được 212 thành viên cảm ơn::   [Hiện ra]
    01683187991,673757,aback,abc84p,anhhoang1612,anhsangpm,anhtsc,asokayoyo,avatarchar,avicia,Ảnh Phong,B&T,babana,bachbi,bachkimkysi,bachtroc,bagggggggg,banhdacua25,BaoAnh,batuocdenqn,beoquy1212,big0no1,bitmattula2,Broly Anaklusmos,camcheuk,caubeotn,Chígiáođầu,chieuly,chl10808,chtoantr,clonedrive0100,congnghiavnn,cungbuon,darkandlight_only1,darklynx,DarkTime,dau_dat,dizzybone94,dnc,DocChoi,dochanh96,dochimanh,docmynhan,doicom123,dolekim,donaldr,dongtay19,dragonbxan1,dragonnet,ducanh2020,ducbinhxf,dunganh2712,dungnhsd,duongson,enbosiro,eu8889,fdk1979,Fresus,g00dfriend,Galatea,gavb,geminigill,gianam,giangkheo,giaosuthanh93,h7101983,hacmama,haiga9109,haino,haiteltel,hasuphu57,hbk_123,hhpdt,hiepyhp,hieudtd,hieuthuan,hnv991,hoaxam111,hongliendang,hongviet2609,horusvn84,hothan710,htc2212,hung521707,hunglephi,hungquang1001,huyền huyễn,huycan01,jackperson,jeaolous,jinling,kakesi_kenji,keichiro,khunglongmap,kimzuku,kitty2003,kkk3k,Kusanagi,kydanhlagi,lamlai123,lammhea,lehoangphi,lezd,lntntl,loccoc,long TK,long17111995,luuvanphong,lybietcau,Machineshop,mama1232,map,mastish,meodihia,Meohamchoi,Miên Lý Tàng Châm,milkenough,miskaila1988,mogemthathu,momo123,Monkizero,motsach1710,Mr.Monk,mtdloc,myancongchua,nad,naivang,ngoalongruco,ngobakabon,ngocnghechvn,ngoc_quynh11,nguyenduff,nguyengiap2009,nguyentuan007845,nguyenvuduydl,nhatlangthv,nhatnhat1,nhica,Nobuno,nogania,novae_lily,nqtien9x,onehif,onglao,Pang,pestie,phachle,phamtuvn,phantanphat,phantom1609,phiêu!,phong1179,pizza1993,pocleman147,quangvinh121194,quans2bn93,quocviet11,qwertyuiop1989,Rainboy_love_n44ever,realman,richardwars,sander,sasuketaki02,sexylove,songsong2442,Sutrang,sviking,t19pha,TanAnh,tbluong,thanchit123,thanhmm,thanhnc88,thểtôn,thichminhha,thienha2012,thinhhp2000,thomng,thosantinhle,tinydragon,tjnm0c,tobano,tongthanhthu,trauconlongbong,travinh19,Tri Vien Dai Su,trung1234567890,trungdoanbattu,vampireheart,VanHung3110,Vấn Thiên,vegito,vintram,VoDanh93nb,volam113,volamchiton,vuongthang,vutoc12,weaver,xhydro,xuzuzu2402,yakuza_japan,yeu_hau,ynhi123,ZoRo_Th,zorro231,ZZzzz,
  9. #15
    Ngày tham gia
    Feb 2009
    Đang ở
    Japan
    Bài viết
    1,267
    Xu
    9,695

    Mặc định


    Mật Thám Phong Vân
    Tác giả : Thần Long
    Chương 14 : Cần bị đuổi khỏi Giang Nam



    Mùa đông sắp hết.

    Gió thổi nhẹ mang theo chút khí lạnh và hương vị cổ kính.

    Tô Châu một màu xanh lục, năm nay tuyết không rơi. Ở một góc nhỏ bên sông, khung cảnh còn đẹp hơn khi có một thân ảnh lung linh.

    Ngô Oánh Oánh mấy hôm nay mỗi sáng đều vô tình hữu ý đi ra sau nhà, nàng giống như thành thói quen chờ hình bóng kỳ quái nào đó chạy qua đây. Thậm chí còn cố gắng tu chỉnh trang điểm nhẹ nhàng. Nhưng cũng chỉ một chút, nàng sợ nếu nàng thực sự ăn mặc tỉ mỉ, người kia sẽ không nhận ra.

    Ngô Oánh Oánh cũng dành thời gian làm một lần món cháo gà kia. Gà chặt có hơi khó, phải nhờ Hồng phụ nhân cạnh bên, nhưng bát cháo thì nàng tự làm được, nàng nghĩ nó cũng khá ngon. Lúc đó Oánh Oánh vui vẻ vô cùng, nàng còn tưởng tượng cả cảnh mình hếch mũi lên nhìn hắn ăn món này và khen nàng nấu ngon. Mấy ngày nay lúc nào cũng bị hắn ta chỉ trỏ bảo nàng cái gì cũng không biết, khiến nàng rất không phục.

    - Ngô cô nương, hôm nay khỏe chứ?

    - Ngươi hôm nay muộn hơn một chút ...

    - Hếhế, trời mát quá, dậy muộn ...

    Thời gian này với Lăng Phong phải nói là không tệ, hắn đã trở thành con cháu Lăng phủ.

    Lăng phủ cũng chả mấy ai đi soi, phần lớn đều biết chân tướng Lăng Phong là con rơi của Lăng Chiến. Dù sao, ở những đại gia tộc kiểu này, hàng năm đều có vài tên "con cháu rơi rớt" không biết từ đâu ra tới tìm.

    Công việc của Lăng Phong là thư đồng cho Nhị thiếu Lăng Hải, nhưng tên Nhị thiếu này căn bản một khắc đọc sách cũng không có, đâm ra làm thư đồng như Lăng Phong không khác gì vô công rỗi việc cả, đến tháng lại có tiền. Việc nhàn thế này ai cũng muốn, mấy tên hạ nhân còn nhìn với ánh mắt ghen tị.

    Lại nói đến tiểu mỹ nữ Ngô Oánh Oánh.

    Lăng Phong rất thích trò chuyện với nàng, đúng hơn là hắn chém gió, còn nàng thì hỏi chuyện. Cô gái này mang đến cho hắn một sự tự nhiên hiếm có, một điều mà Lăng Phong bình thường không làm được khi đối mặt với mỹ nữ.

    Người đẹp, cho hắn ngồi ngắm không cả ngày cũng đã thú vị. Mặc dù trong nhà hắn còn một vị mỹ nữ khác, Khương cô nương, nhưng cô gái này quá nội tâm, nói trắng ra là tự kiêu, lúc nào cũng một bộ dáng tránh hắn không hiểu vì sao, khiến Lăng Phong lúc đầu cũng muốn nói chuyện đôi chút, về sau nản dần đều.

    Thôi thì mỹ nữ sáng ngắm một vị, chiều nhìn một vị, phúc đức như thế cũng quá đủ với một tên thư đồng.

    "Tinh"

    Một tiếng đàn thanh thoát cất lên.

    Hôm nay Ngô Oánh Oánh đem cổ tranh ra biểu diễn, nàng muốn chứng minh cho kẻ nào đó biết mình không phải nữ nhân vô dụng.

    Có điều, Lăng Phong ngồi nghe một lúc buông một câu :

    - Nghe cũng tạm. Nhưng nói cho nàng biết nhé, ở quê hương ta, cái thể loại nhạc đơn âm này, căn bản không ai nghe nữa.

    Ngô Oánh Oánh hơi đỏ mặt, thậm chí tức giận.

    Hắn có thể nói nàng nấu ăn tệ, nhưng đến đàn mà hắn cũng chỉ nói tạm, còn nói chỗ hắn không ai nghe, thì có hơi đụng chạm tự tôn của nàng quá rồi. Riêng về tấu đàn, Ngô Oánh Oánh bấy lâu nay luôn trên đỉnh cao, kể cả không phải thiên hạ đệ nhất cũng là hàng khủng, làm gì có kẻ nào dám chê.

    - Không biết Lăng công tử có thể chỉ giáo đôi chút?

    - Haha, dỗi sao? Được thôi. Mặc dù cái kiểu đàn này của nàng ta chưa sờ qua bao giờ, nhưng đều bộ dây cả, chắc cũng tương tự đi.

    Lăng Phong dĩ nhiên nhìn ra cô nàng này đang tự ái, hắn chỉ cười cười.

    Hắn kiếp trước cũng học qua guitar, còn học cả piano.

    Tất nhiên rồi, thằng nào muốn tán gái thời trước không học qua guitar đây.

    Thực ra, Lăng Phong cũng chỉ biết chút ít, học thuộc vài bài cơ bản. Đáng tiếc, lại chả có em nào để thể hiện, đều có thằng khác chả cần guitar gì chỉ ném tiền ra đã giành mất tiêu.

    Người ta nói, một người học qua guitar và piano, thì chơi được hầu hết nhạc cụ. Lăng Phong đối vói âm nhạc coi như tạm tạm.

    - Ta có thể thử cây đàn của nàng chứ?

    - Thử?

    Ngô Oánh Oánh nhìn lại. Cây đàn này, trước giờ là bảo vật của nàng, chưa ai khác đụng vào.

    - Không cho ta đụng vào làm sao mà chỉ nha?

    Ngô Oánh Oánh lưỡng lự, rút cục nói :

    - Ngươi cẩn thận, mấy hôm nữa ta còn dùng đến nó.

    - Mỹ nữ cứ yên tâm là được.

    Nói rồi Lăng Phong tiếp cây đàn qua.

    Thật nặng, hắn lần đầu sờ đến cái thể loại đàn cổ to đùng thế này. Cây cổ tranh này màu gỗ sẫm, tổng cộng đến 25 dây. Thử qua từng dây, Lăng Phong nhận ra hình như chỉ có 5 quãng 5 nốt, thiếu mất 2 nốt, có lẽ phải dùng thêm tay trái.

    Ngô Oánh Oánh hiếu kỳ nhìn người này.

    Lúc đầu nàng muốn cười, vì thấy hắn cứ như trẻ con nghịch đàn, cứ đánh tới đánh lui mấy dây không ra giai điệu nào. Nhưng nhìn hắn thực sự chăm chú, nàng cũng dần nghiêm túc.

    Lăng Phong dĩ nhiên nhìn ra chút gì đó mới dám chém gió. Hắn nghe qua cũng thừa biết Ngô Oánh Oánh là đỉnh cấp về thứ này, tuy nhiên trước mặt mỹ nữ kiểu gì cũng phải tỏ vẻ một chút, hơn nữa hắn đúng có biết chút ít thật.

    Cách chơi đàn của Ngô Oánh Oánh là kiểu cổ điển, chỉ có móc và vê dây nhiều ngón bằng tay phải, tay trái gần như chỉ để chỉnh cao độ.

    - Ở chỗ quê hương chúng ta, ta thấy còn có kiểu chơi hợp âm ...

    - Hợp âm?

    - Hợp âm sao? Thực ra ta thấy cô cũng ngộ ra rồi, chỉ là còn hơi thiếu. Ví dụ mấy dây này.

    Lăng Phong đánh thử một đoạn, Oánh Oánh liền trầm mặc.

    - Ngoài ra còn có thể kết hợp thêm âm trầm. Nàng đánh lại bài vừa rồi đi, ta sẽ cùng lúc đánh cho nàng xem.

    Lần này là hai người cùng đánh.

    Lăng Phong lại không để ý, khi hắn đang chăm chú đánh một bên, khuôn mặt Oánh Oánh đã ửng hồng.

    Nàng và hắn đánh đàn chung, cái này ... rất ý tứ nha.

    Ai đó thì vẫn thao thao bất tuyệt :

    - Nếu tiết tấu nhanh, có thể bịt hoặc chặn dây thế này ... Hoặc thế này ...

    Lăng Phong biết kỹ thuật hợp âm và âm trầm mãi đến khi âm nhạc phương Tây gia nhập vào mới có, nên chắc chắn hiện tại không ai biết. Hắn từng nghe qua mấy bản phối của Châu Kiệt Luân, thậm chí nhạc Adele đánh bằng đàn cổ tranh, nên biết rõ.

    Mặc dù Lăng Phong nói thì hay, nhưng thọc tay vào thì đôi chỗ hỏng bét.

    Tuy nhiên, Ngô Oánh Oánh là dân trong nghề, nàng chỉ cần hiểu ý tưởng là biết Lăng Phong muốn nói cái gì. Kể cả nàng không hiểu "hợp âm" là gì, nhưng thiên tài có cách lý giải của thiên tài, Ngô Oánh Oánh tự mình cũng có thể tìm ra một khái niệm tương tự cho nó.

    Nàng từ giận dỗi, dần thành bẽn lẽn, rồi chuyển sang trầm mê. Cái này chính là sáng tạo cái mới. Nếu nàng làm tốt, không chừng sẽ lưu danh về sau.

    Chỉ là, hắn vì sao lại biết nhiều thứ mới như vậy? Nhưng lại không hề giỏi đàn?

    Chẳng lẽ hắn là một kẻ chuyên nghiên cứu âm luật?

    Trong nghề đàn ca này, Ngô Oánh Oánh biết có không ít người có tài năng để thẩm định âm, nhưng lại không trực tiếp chơi nhạc cụ. Cái này cũng tương tự nhiều nhạc sĩ hát rất dở vậy.

    - Cô làm sao vậy? Còn thắc mắc gì nữa không?

    - A, không còn ... Ta hỏi đủ rồi.

    Oánh Oánh bị người ta phát hiện mình đang mơ màng, liền đỏ mặt cúi đầu.

    Lăng Phong chỉ cười cười.

    Ngô Oánh Oánh hỏi gì hắn đều nói cả rồi. Thực tế hắn chỉ biết tí da lông, cũng không muốn giữ làm của riêng.

    Còn Ngô Oánh Oánh, nàng lại nghĩ Lăng Phong còn giấu diếm. Tuy nhiên nàng không hề giận, nàng đã rất cảm kích hắn. Những tuyệt kỹ thế này, trong nghề này mỗi người đều muộn giấu tiệt đi, chẳng ai chia sẻ như hắn cả.

    Ngô Oánh Oánh bỗng nghĩ đến. Tại sao hắn lại thoải mái nói cho nàng biết? Hay là hắn ...

    ...

    Lăng Phong căn bản không biết mình đang ngồi cùng ai.

    Tên của nàng, chỉ cần bước ra đường lớn phía trước hỏi một cái, gần như ai cũng biết.

    Ngươi có biết bài "Thái Hồ vịnh" do ai hát? Không biết?

    Ngươi có biết "Thủy khúc" ai phổ nhạc, ai đánh đàn? Cũng không rõ?

    Vậy thì mới ra khỏi Giang Nam, ngươi không thuộc về nơi này đi.

    Đó là Ngô Oánh Oánh, tài nữ đầu bảng Hoa Tú phường.

    Nghe qua chắc là chốn thanh lâu kỹ viện?

    Cũng không phải.

    Hoa Tú phường cùng với Thu Cung phường là hai nữ phường lớn nhất Tô Châu, thậm chí cả Lưỡng Chiết Giang Nam. Thu Cung phường có Dương tri châu chống lưng, còn Hoa Tú phường của Ngô Oánh Oánh thì không rõ ai đằng sau.

    Hai chỗ này giống như hai công ty idol hiện đại, chuyên huấn luyện ca múa, đào tạo vũ công ca sĩ, đi biểu diễn tại các thuyền hoa trên Thái Hồ.

    Trong giới thuyền hoa hiện nay, Hoa Tú phường Ngô Oánh Oánh và Thu Cung phường Tô Đóa Nhi đang là hai là hai idol nổi tiếng nhất. Ai hơn ai vậy thì còn tùy vào từng người, dù sao không phải sắc lang nào cũng có sở thích giống nhau.

    Oánh Oánh giống như một vị muội muội cạnh nhà, khiến ngươi thấy muốn gần gũi, nhưng rồi lại đột nhiên mông lung như một tiên nữ không nhiễm bụi trần. Trái ngược với Đóa Nhi, nàng kia thì có vẻ hơi sắc sảo, xa vời, rất giống với kiểu diễn viên hạng A thời hiện đại.

    Nhưng Oánh Oánh nhỉnh hơn một chút, là vì nàng rất ít scandal, thậm chí không có.

    Đã dấn thân vào showbiz, chuyện hạ lưu sau màn là không thể thiếu. Ca sĩ diễn viên, scandal mua bán dâm. Chẳng qua, không phải idol nào cũng ham tiền, xuất phát điểm của họ là tài năng ca múa. Chỉ cần không sa ngã, căn bản sẽ không có scandal.

    Oánh Oánh chính là một idol trong sạch hiếm có. Giới phong lưu thậm chí khẳng định, Oánh Oánh không những không có scandal, mà còn là một xử nữ. Ai có được đêm đầu của nàng, thì chính là ... kẻ thù của toàn dân.

    Thời này lại chẳng có cầu thủ bóng đá để cạnh tranh lượng fan. Danh khí của Oánh Oánh, vì vậy có lẽ chỉ kém mỗi Hoàng đế. Nếu nói riêng trong cánh công tử thiếu gia, thì nàng là lớn nhất, là thần thánh nhất, cái gì Dương tri châu với Mạc tướng quân đều là con rệp.

    Oánh Oánh muốn cùng ai uống trà, vậy thì chắc chắn là tin hot toàn thành. Oánh Oánh đã không muốn gặp ngươi, vậy thì mặc kệ quyền thế ra sao, cũng phải tự mình xem xét thiệt hơn. Để nàng nói ra một tiếng âm ức, toàn dân sẽ phẫn nộ với ngươi.

    Lăng Phong, hắn mấy hôm nay đã khiến nàng ta ấm ức vài chục lần có lẻ. Được ăn đồ ăn nàng nấu cho, sau đó thì chê nàng đánh đàn dở.

    TTV Translate - Ứng dụng convert truyện trên mobile


    Lần sửa cuối bởi atkd1890, ngày 09-06-2016 lúc 13:39.
    Đang viết // Mật Thám Phong Vân
    (http://tangthuvien.vn/forum/showthread.php?t=99319)

    Fanpage ~ http://facebook.com/atkdfic (update nhanh nhất tại đây)

    ---QC---


  10. Bài viết được 215 thành viên cảm ơn::   [Hiện ra]
    01683187991,673757,aback,abc84p,anhhoang1612,anhsangpm,anhtsc,asokayoyo,avatarchar,avicia,Ảnh Phong,B&T,babana,bachbi,bachkimkysi,bachtroc,bagggggggg,banhdacua25,BaoAnh,batuocdenqn,beoquy1212,big0no1,bitmattula2,Broly Anaklusmos,camcheuk,caubeotn,Chígiáođầu,chieuly,chl10808,chtoantr,clonedrive0100,congnghiavnn,conqueror74,cungbuon,darkandlight_only1,darklynx,DarkTime,dau_dat,dizzybone94,dnc,DocChoi,dochanh96,dochimanh,docmynhan,doicom123,dolekim,donaldr,dongtay19,dragonbxan1,dragonnet,ducanh2020,ducbinhxf,dunganh2712,dungnhsd,duongson,enbosiro,eu8889,fdk1979,Fresus,g00dfriend,gavb,geminigill,gianam,giaosuthanh93,h7101983,hacmama,haiga9109,haino,haiteltel,hasuphu57,hbk_123,hhpdt,hiepyhp,hieudtd,hieuthuan,hnv991,hoaxam111,hongliendang,hongviet2609,horusvn84,hothan710,htc2212,hung521707,hunglephi,hungquang1001,huyền huyễn,huycan01,jackperson,jinling,kakesi_kenji,keichiro,khunglongmap,kimzuku,kitty2003,kkk3k,Kusanagi,kydanhlagi,lamlai123,lammhea,lehoangphi,lezd,lntntl,loccoc,long TK,long17111995,luuvanphong,lybietcau,Machineshop,mama1232,map,mastish,meodihia,Meohamchoi,milkenough,minhphuc,miskaila1988,mogemthathu,momo123,Monkizero,motsach1710,Mr.Monk,MRManGoe,mtdloc,myancongchua,nad,naivang,ngoalongruco,ngobakabon,ngocnghechvn,ngoc_quynh11,nguyenduff,nguyengiap2009,nguyentuan007845,nguyenvuduydl,nhatlangthv,nhatnhat1,nhica,Nobuno,nogania,novae_lily,nqtien9x,onehif,onglao,paita999,Pang,pestie,phachle,phamtuvn,phantom1609,phiêu!,phong1179,pizza1993,pocleman147,quangvinh121194,quans2bn93,quocviet11,qwertyuiop1989,Rainboy_love_n44ever,realman,richardwars,sander,sasuketaki02,sexylove,songsong2442,SpaceWolf,Sutrang,sviking,t19pha,TanAnh,tbluong,tdkhang12,thanchit123,thanhmm,thanhnc88,thanhtien_nh,thểtôn,thichminhha,thinhhp2000,thomng,thosantinhle,tinydragon,tjnm0c,tmbaoloc,tobano,tongthanhthu,trauconlongbong,travinh19,Tri Vien Dai Su,trung1234567890,trungdaica123,trungdoanbattu,vampireheart,VanHung3110,Vấn Thiên,vegito,vintram,VoDanh93nb,volam113,volamchiton,vuongthang,vutoc12,weaver,xhydro,xuzuzu2402,yakuza_japan,yeu_hau,ynhi123,zodjac,ZoRo_Th,zorro231,
Trang 3 của 83 Đầu tiênĐầu tiên 123451353 ... CuốiCuối

Thông tin về chủ đề này

Users Browsing this Thread

Có 1 người đang xem chủ đề. (0 thành viên và 1 khách)

DMCA.com Protection Status