TTV Translate - Ứng dụng convert truyện trên mobile
Hướng dẫn đăng truyện trên website mới
Đăng ký convert hoặc Thông báo ngừng

Bình chọn: Cho mình ý kiến nhé <3

Trang 33 của 83 Đầu tiênĐầu tiên ... 23313233343543 ... CuốiCuối
Kết quả 161 đến 165 của 415

Chủ đề: Mật Thám Phong Vân - Thần Long

  1. #161
    Ngày tham gia
    Feb 2009
    Đang ở
    Japan
    Bài viết
    1,267
    Xu
    9,695

    Mặc định


    Mật Thám Phong Vân
    Tác giả : Thần Long
    Chương 160 : Từ Tử Lăng



    Lăng Phong vào sảnh, lại phát hiện Tần Quyền cũng đã trở về, đang ung dung ngồi chỉnh sửa tóc tai. Ngồi đối diện với Tần Quyền còn có một thanh niên lạ mặt khá đẹp trai, Lăng Phong cũng không quá để ý.

    - Lão Lục, cũng về rồi sao? Theo tên mặt nạ kia có thấy chuyện gì không?

    - Không có gì, để thoát rồi.

    - Thoát? Với thân pháp của đệ mà cũng không truy được.

    Tần Quyền thản nhiên :

    - Hắn ra khỏi thành, hình như có lệnh bài đặc biệt gì đó, đưa ra một cái là qua. Đệ chỉ là dân thường, không theo được.

    - Ra khỏi thành?

    Bỏ đi, chắc là về nhà thăm vợ con. Lăng Phong cũng không quá thất vọng, dù sao đã tìm ra chỗ ở của Triệu Hanh. Chỉ tiếc là chuyện của mẫu thân thi càng lúc càng đi vào ngõ cụt.

    Đột nhiên ...

    “Ý, từ từ.”

    Lăng Phong cảm giác giống như có ai đang nhìn mình.

    Hắn nhìn qua nhìn lại. Trong sảnh có vài nhóm người đang ăn uống ồn ào, cảm giác kia lại đã biến mất.

    Lăng Phong vỗ vai Tần Quyền :

    - Lục đệ, có cảm giác bị theo dõi không?

    - Theo dõi? Có.

    - Như thế nào?

    Tần Quyền thản nhiên vênh mặt :

    - Lúc nào cũng có thôi. Ài, đẹp trai như đệ, không bị theo dõi cũng khó. Đệ không nhìn cũng biết các cô nương ngoài phố đang cố ý qua lại để nhìn đệ thôi.

    - Cút! - Lăng Phong cười mắng.

    Ai đó chêm một câu :

    - Ta cũng thấy bị theo dõi.

    - Ồ? Hổ đệ sao? Phật môn không nói dối, nói một chút.

    - Chính là ... Phật Tổ.

    - Ngươi cũng cút. - Lăng Phong giơ chân đạp.

    Đám huynh đệ tấu hài, khiến Lăng Phong cũng gạt ý nghĩ kia ra khỏi đầu. Có thể vì chuyện hạ độc cộng thêm chuyện bị ám sát khiến hắn nghi thần nghi quỷ chăng?

    Có điều ngay lúc Lăng Phong xoay đi, lại có một bàn tay xoay xoay tách trà nói :

    - Bộ pháp cũng được đấy. Không uổng công ta từ xa đến.

    Lần này thì Lăng Phong không thể không định vị được đối phương. Hắn còn chưa kịp quay lại hỏi đã nghe đối phương giành trước :

    - Ngươi là Lăng Phong?

    Lăng Phong quay lưng lại nhìn.

    Thằng nhãi kia, chính là tên ngồi cùn Tần Quyền.

    Hắn mặc trường bào xanh lam, chỉ ngang tuổi Lăng Phong. Khuôn mặt rất tuấn tú, lại có kiểu non nớt, không khác gì đám người mẫu mỹ nam sau này, khiến Lăng Phong không khỏi sinh ghen tỵ. Phong ca xuyên không, ghét nhất là loại đẹp trai hơn mình, vừa nhìn đã không ưa.

    Lăng Phong mắt bất thiện hỏi :

    - Chuyện gì?

    - Từ Tử Lăng, đến đây để giết ngươi.

    "Đệch, bố láo còn hơn cả ông." Lăng Phong trợn mắt há mồm.

    - Từ gia sao? Từ Nguyên kêu ngươi tới?

    Từ Tử Lăng kia khoanh tay ôm kiếm, bộ dáng "trời đánh cũng không sợ" nói :

    - Không phải kêu, mà là mời ta tới.

    - Như nhau cả. Ngươi muốn giết ta thế nào?

    - Xem ra ngươi đang có việc. Vậy đi, làm gì thì làm cho xong. Chết nhanh ấy mà.

    "A đù." Lăng Phong ngơ ngác.

    - Từ gia các ngươi, coi bộ toàn một lũ thích ra vẻ.

    - Không phải ra vẻ, mà là tự tin.

    - Ngươi không sợ ta chạy mất?

    - Chạy cũng không thoát khỏi ta.

    Từ Tử Lăng bỏ lại một câu lại thong thả ngồi uống trà.

    Lăng Phong không khỏi giơ ngón giữa.

    Lâu nay toàn đụng thể loại chưa nói đã đánh úp, lần đầu tiên gặp loại tự cao tự đại thế này. Thiên hạ quả nhiên rộng lớn, loại người nào cũng có.

    Mấy hôm bận rộn quên béng Từ Nguyên, nhưng thằng kia thì lại rất rảnh rỗi, hóa ra đã tìm người chơi Lăng Phong. Có điều tên sát thủ cũng quá bá đạo đi, lại còn thông báo cho Lăng Phong chuẩn bị, giống như chắc chắn sẽ giết chết hắn bất kể thế nào.

    Lăng Phong lắc lắc đầu, hắn không manh động, bởi vì hắn nhìn không thấu tên kia.

    Nhưng thằng nhãi kia khệnh khạng như vậy, hắn chả lẽ lại cong đít lên chạy, như vậy rất không được, sẽ bị độc giả chửi mắng.

    Nói sao, Phong ca đang có đồng bọn nha. Phong ca ra ngoài một mình còn có thể lo lắng, chứ ở đây đang là đầm rồng hang hổ. Không cần Phong ca đích thân ra tay, đã có Hổ đệ là “ironman”, có Quyền đệ là “superman”, chẳng lẽ còn sợ thằng nhóc nhà ngươi không bằng?

    Mà từ từ.

    Thằng nhãi này từ đầu đã ngồi cùng ... Tần Quyền rồi. Cảm thấy có vấn đề, Lăng Phong liền hỏi :

    - Lão Lục, ngươi quen hắn?

    Tần Quyền ung dung :

    - Cũng vừa mới quen xong. Nghe hắn nói đến giết huynh, nên đệ cũng làm quen một chút. Không chỉ có đệ, mấy người Lăng Hổ cũng đã chào hỏi qua.

    Lăng Phong suýt chút úp sấp.

    Còn ... chào hỏi nhau. Đây là tình huống gì?

    Hắn đưa mắt dò hỏi mấy thanh niên Triệu Tử Long Chu Công Cẩn :

    - Các ngươi biết cả rồi?

    - Đã biết cả!

    - Biết hắn đến giết ta, sao còn ngồi đó?

    Chu Công Cẩn gãi đầu :

    - Thì bọn đệ đang chờ xem đánh nhau đây, còn có thể làm gì? Không giấu gì Đương gia, còn làm một bàn cược nhỏ. Đệ đặt cho đương gia đó, Đương gia cố lên, nhất định thắng lợi.

    - A đù?

    Lại nghe Lăng Hổ chắp tay lầm rầm :

    - A-di-đà Phật, Phật dạy, thân ai người nấy lo.

    Lăng Phong mắt trợn trắng. Bà nội nó, không biết Phật Tổ ở thế giới này lại là vị nào nha?

    Tần Quyền bỗng ghé lại nói nhỏ :

    - Thằng nhãi này đem rất nhiều đồ tốt đấy, huynh đánh xong xem lột được gì thì lột.

    - Đồ tốt gì? - Lăng Phong không hiểu hỏi lại.

    Tần Quyền hứng thú tay chỉ chỉ nói :

    - Nhìn thấy cây kiếm kia chứ? Nếu đệ không nhầm, đó là Quân Tử Kiếm.

    "Quân Tử Kiếm?"

    Lăng Phong nhìn lại, chỉ thấy vỏ kiếm chuôi kiếm đều màu xanh thiên thanh, hoa văn cầu kỳ màu bạc, vô cùng tỉ mỉ. Phong ca lịch duyệt giang hồ nửa chữ đều không, hoàn toàn không thể thẩm định hàng hóa.

    Tần Quyền tiếp tục :

    - Huynh còn nhớ lời hứa đúc kiếm không?

    - Lời hứa nào? - Lăng Phong mờ mịt.

    - Biết ngay mà. Năm trước lúc đệ xả thân cứu huynh, từng nói cần một cây kiếm tốt. Đệ chờ mãi vẫn chưa thấy kiếm mới đâu.

    Lăng Phong nghĩ nghĩ, hình như đêm bị Triệu Hanh ám sát năm đó, Tần Quyền nhảy ra nói cái gì "kiếm lởm sắp gãy" gì đó, còn hắn thì sắp chết nên hứa bừa thật.

    Ài, cái thằng này, rút cục là nam hay nữ, lời hứa đầu môi mà thôi, cũng nhớ kỹ như vậy?

    Liền ra vẻ suy tư :

    - Nói thì như vậy, chúng ta cũng không phải dân cướp giật a, tự dưng đi lấy đồ người khác.

    - Hôhô, còn xem huynh có lấy được không. Thằng nhãi kia khá đấy, đệ đặt vào cửa của hắn rồi.

    Nhìn bộ dáng hứng thú sợ thiên hạ không đủ loạn của chúng huynh đệ, Phong ca không khỏi che mặt. Xem thế nào phải tổ chức một lớp quán triệt tư tưởng gấp mới được.

    Phong ca là ai?

    Là hạch tâm của đoàn thể, là trung tâm của kịch bản, là lãnh tụ của quần chúng, là ... lão đại.

    Còn vai phụ như các chú là ai?

    Là tay sai ... à không đúng, là huynh đệ của lão đại.

    Mà huynh đệ thì phải có trách nhiệm gì?

    Có tiền phải đưa lão đại xài. Có thịt nhường lão đại ăn. Có quan để lão đại làm. Có gái cấp lão đại chơi. Có nguy hiểm phải xông ra trước, cho dù chết sạch cũng không thể để lão đại rụng một cọng lông. Kịch bản ăn khách đều như vậy. Đâu có thể nào ngồi yên xem lão đại bị người đến đánh?

    Sai lệch, quá sai lệch, làm sao mà truyện được đề cử nổi đây.

    Đang lúc này, Lăng Phong phát hiện lại có người tiếp cận hắn. Hắn nhanh như cắt xoay người định phóng phi đao, thì nghe một đoạn “phong thủy thần” cái gì đó.

    "Phong thủy thần?" Lăng Phong hơi khựng lại.

    Cái này là mật mã gặp mặt trong Mật Thám ty.

    Lăng Phong ánh mắt đề phòng, nói nhỏ :

    - Thần thủy phong?

    Kẻ kia nghe vậy chắp tay miệng hơi cười, ra hiệu cần gặp riêng.

    Lăng Phong bán tín bán nghi, nhưng vẫn đi theo ra một góc. Chỉ nghe tên kia nói nhỏ :

    - Ra mắt Chủ sự đại nhân.

    Người này dáng nhỏ gầy, ăn mặc đầy bụi bặm, xem chừng đường xa mới đến.

    - Ngươi là ...? - Lăng Phong hỏi dò.

    - Thuộc hạ đến đây bắt liên lạc với đại nhân.

    Nói rồi người kia hé ra một lệnh bài nhỏ, nhìn qua có vẻ trùng khớp với lệnh bài Mật Thám ty phát cho đám Lăng Phong trước khi đi.

    - Có chuyện gì?

    - Thuộc hạ chỉ là người đưa tin, đại nhân theo thuộc hạ ra đến nơi tập hợp gấp.

    - Là ai đến?

    Nếu Nguyệt Dung thì còn được, nếu Cảnh Dương hắn sẽ tìm cớ không đi.

    - Tổng lĩnh đại nhân đích thân đến.

    "Kha lão?" Lăng Phong nghĩ gì đó, cười nói :

    - Hừm, hay lắm, vừa lúc thiếu tiền.

    Hắn quay qua định gọi vài đứa đi cùng, người kia đã ngăn lại, nói :

    - Đại nhân, Tổng lĩnh đại nhân giao phó, lần này là cơ mật. Chỉ có mình ngài đi thôi.

    - Cũng phải.

    Lăng Phong gật đầu, Tần Quyền Lăng Hổ cũng không phải mật thám, lúc trước sang sông chỉ biết là quan phủ thuê người.

    Hắn vẫn quay sang nhắc Tần Quyền :

    - Lão Lục, ta có việc đi một chút.

    Cũng không quên đánh tiếng với kẻ bố láo nào đó :

    - Còn ngươi, cứ ở mà đợi ta về!

    Xong xuôi liền cùng kẻ nọ đi.

    ...

    Cùng lúc đó.

    Trong một căn miếu hoang, có một nhóm người đang đứng. Hầu hết mặc võ phục màu xám bịt khăn, chỉ trừ hai người lộ mặt. Một kẻ khá cao lớn, khuôn mặt to bành ria mép rậm rì, mặc khải giáp kiểu quân đội, bên lưng mang bội đao.

    Người còn lại là Bùi Thiệu Huy, gã hất hàm hỏi xung quanh :

    - Sắp xếp ra sao rồi?

    - Đại nhân, đã sắp xếp xong. Chỉ cần hắn dám đến đây, thần tiên cũng phải chết.

    Tên ria mép đứng bên cạnh tỏ vẻ không phục nói :

    - Hừm, tên kia thực sự lợi hại như vậy?

    Tên thủ hạ kia cũng nói :

    - Đại nhân, phải chăng hơi quá cẩn thận?

    - Hừ, ta có cẩn thận hay không, không đến lượt ngươi hỏi.

    Nói rồi, Bùi Thiệu Huy quay qua người ria mép kia, bộ dáng lại khép nép hẳn :

    - Lý tướng quân, kẻ này võ công rất lợi hại, không thể khinh thường. Thế tử điện hạ cũng từng tận mắt thấy qua.

    - Lợi hại bao nhiêu đi nữa, bản tướng vác đao ra là xong, cần gì phải sắp xếp kiểu này?

    - Lúc nguy cấp vẫn cần thần uy của Lý tướng quân. - Bùi Thiệu Huy cười nói.

    Người ria mép kia là Lý Thành, Thủ lĩnh Thị vệ của Triệu Diễn.

    Lý Thành có thần lực thiên phú, ngày trước làm lục lâm sơn tặc từng đứng đầu cả một đám giặc cướp. Yên Vương đem quân tiễu trừ đụng phải, thấy võ công Lý Thành cao cường liền thu phục, sau đó lại chuyển qua làm Thị vệ cho Triệu Diễn.

    Lý Thành xuất thân thảo khấu, tính tình khá lỗ mãng. Tuy võ công hơn người nhưng mãi chỉ làm đến Thị vệ.

    Lần này Lý Thành đi cùng Bùi Thiệu Huy xử lý ai đó, gã còn tưởng thần thánh phương nào, hóa ra một tên nhãi nhép trong Nam phủ, nghe đâu từng làm mật thám từ Nam Tống. Kể cả thế cũng chả có tí uy hiếp gì với Lý Thành.

    Đã thế đến nơi Bùi Thiệu Huy còn sắp đặt đủ trò, Lý Thành càng xem càng khó chịu, gã chỉ muốn cầm đao ra chiến một trận cho xong.

    Lăng Phong đáng ra không phải nhân vật quá quan trọng, nhưng đối với Bùi Thiệu Huy, Lăng Phong không khác gì cái gai trong mắt.

    Bùi Thiệu Huy tuy bề ngoài vẫn đi theo Thành Bích, thực tế gã ôm chân Triệu Diễn, tham vọng có ngày lật luôn Thành Bích xuống. Nhưng Bùi Thiệu Huy tự biết giá trị của bản thân chỉ tồn tại khi còn trong Nam phủ, một khi gã bị ai đó thay thế, Triệu Diễn sẽ đá bay gã không thương tiếc.

    Lăng Phong gần đây thường xuyên gặp gỡ Thành Bích đều rơi vào mắt Bùi Thiệu Huy, khiến Bùi Thiệu Huy nóng như lửa đốt, lo sợ Lăng Phong sẽ cướp ghế của mình.

    Chỉ là, gã lại không biết mình “lo bò trắng răng”. Lăng Phong hoàn toàn không phản bội Mật Thám ty, càng không có ý tứ ở lại phục vụ Nam phủ.

    Triệu Diễn lần nọ bị Tần Quyền Lăng Hổ gây ấn tượng, từng nhắc Bùi Thiệu Huy thử thu phục xem sao. Nhưng Bùi Thiệu Huy là kẻ ích kỷ, Lăng Phong hiện tại chỉ cận kề Thành Bích đã khiến Bùi Thiệu Huy ăn ngủ không yên, nếu rơi thêm hai tên võ công bá đạo khác, Bùi Thiệu Huy gã chỉ e sớm muộn cũng bị thất sủng. Vì vậy bề ngoài xin Triệu Diễn cử Lý Thành đến giúp "thu phục", thực tế muốn giết luôn, trước mắt là Lăng Phong.

    Lúc này, một tên thủ hạ chạy vào báo :

    - Đại nhân, có người đến.

    - Là ai?

    - Hình như tên Thập Nhất kia.

    - Bao nhiêu người?

    - Chỉ một mình hắn.

    - Rất tốt.

    Bùi Thiệu Huy gật đầu, xem ra tên thủ hạ đã lừa được Lăng Phong đến, đám huynh đệ lợi hại của Lăng Phong cũng không theo cùng.

    Ánh mắt gã dần hưng phấn.

    TTV Translate - Ứng dụng convert truyện trên mobile


    Lần sửa cuối bởi atkd1890, ngày 09-06-2016 lúc 14:33.
    ---QC---
    Đang viết // Mật Thám Phong Vân
    (http://tangthuvien.vn/forum/showthread.php?t=99319)

    Fanpage ~ http://facebook.com/atkdfic (update nhanh nhất tại đây)


  2. Bài viết được 93 thành viên cảm ơn::   [Hiện ra]
    aback,abc84p,aldorhimler93,B&T,bachbi,banhdacua25,beoquy1212,bitmattula2,Broly Anaklusmos,camcheuk,Chígiáođầu,cungbuon,darkandlight_only1,darkfkyou,dart,dau_dat,dizzybone94,dochanh96,doicom123,donaldr,ducanh2020,ducbinhxf,dungktak9,enbosiro,Fresus,froge123,g00dfriend,gianam,giaosuthanh93,Gitchi Gitchi Goo,hacmama,haiteltel,hasuphu57,hhpdt,hieudtd,hnv991,hothan710,htc2212,huuduc1984,jackperson,kimdungfan,kkk3k,kydanhlagi,lezd,long TK,Machineshop,map,milkenough,Mr.Monk,mtdloc,mykh,nad,ngoalongruco,ngobakabon,ngocnghechvn,ngoc_quynh11,nhatlangthv,nhatnhat1,nhica,nqtien9x,onehif,onglao,phachle,phantanphat,phiêu!,phiplahmn9x,quangvinh121194,rainter,sasuketaki02,SpaceWolf,t19pha,TanAnh,thanhmm,thanhtien_nh,thểtôn,thichminhha,thienha2012,thomng,thosantinhle,tjnm0c,tmbaoloc,tptthd10,trantiep1990,trauconlongbong,trunglieu,trungvp2110,vampireheart,vintram,VoDanh93nb,weaver,xhydro,yakuza_japan,yeu_hau,
  3. #162
    Ngày tham gia
    Feb 2009
    Đang ở
    Japan
    Bài viết
    1,267
    Xu
    9,695

    Mặc định


    Mật Thám Phong Vân
    Tác giả : Thần Long
    Chương 161 : Cạm bẫy



    Trên đường đi, Lăng Phong cố bắt chuyện với tên đưa tin :

    - Tiểu huynh đệ, đến Hà Bắc lâu chưa?

    - Thuộc hạ chỉ mới đến. Đại nhân xem, áo quần vẫn còn bẩn.

    - Vất vả rồi.

    Nhìn về phía trước, Lăng Phong hỏi tiếp :

    - Còn lâu không?

    Tên kia chỉ tay nói :

    - Tới rồi. Ngay chỗ miếu phía trước.

    - Chỗ kia?

    - Đúng vậy. Đại nhân và các huynh đệ đều chờ ở đó.

    Lăng Phong mắt bỗng đảo một cái, cố ý cười lạnh hỏi :

    - Ngươi đi cùng Kha đại nhân đến Hà Bắc à? Đại nhân vẫn khỏe chứ?

    - A, Kha đại nhân lo nhiều việc, khí sắc không tốt lắm.

    - Ra vậy.

    Lăng Phong gật gù, được một lúc hắn lại hỏi :

    - Mật Thám ty chúng ta vừa thay đổi quy tắc?

    Tên kia đáp trong vô thức :

    - Đổi quy tắc? Hình như không hề, tất cả đều như cũ.

    - Chà, ngươi cũng thật may mắn, mật thám cấp hai mà cũng có thể gặp Kha đại nhân.

    Nói rồi Lăng Phong ánh mắt sắc lên, quay qua nhìn đối phương.

    Tên kia chột dạ, gã đã biết mình sơ hở, mồ hôi bắt đầu chảy ra, nhưng vẫn cố nói :

    - Điều này ... tình hình nguy cấp, ngoại lệ thôi.

    Lăng Phong cười âm, gằn giọng :

    - Vừa rồi lệnh bài Nam phủ trong người ngươi cũng là ngoại lệ?

    Tên kia rút cục biết mình lộ tẩy, gã rụt người lại :

    - Ngươi ... làm sao nhìn ra?

    Lăng Phong cười cười nhếch mép.

    - Ngay từ đầu nhìn trang phục là ông đã biết gian tặc rồi.

    Tên kia đầu mù mịt nhìn lại bản thân :

    - Trang phục của ta? Có vấn đề gì?

    - Áo quần không đồng bộ, áo thì hàng siđa của Tống, quần thì hàng nhập lậu của Liêu. Không gian mới là lạ.

    - Đại ca, tiểu đệ nghèo mà.

    Lăng Phong cũng không đùa cợt thêm nhiều, lập tức Đoạn Hồn quyết phi ngang sang chỗ đối phượng.

    Thân người trên không, Lăng Phong gầm nhẹ một tiếng, tay nắm lại vung một chiêu Phiên Thiên Bích Địa đơn giản nhằm ngay ngực đối phương. Chiêu này sát thương không cao nhưng có tác dụng chấn nhiếp, đi kèm Đoạn Hồn quyết gần như không ai đỡ nổi. Kẻ kia không phải cao thủ, dính một quyền liền bị chấn bay.

    Vừa đáp đất, mặc kệ cát bụi, Lăng Phong nhanh như cắt vòng ra sau chụp lấy hai tay đối phương khóa lại, đè cả thân người khiến gã kia nằm hẳn xuống.

    Lăng Phong giọng lạnh lùng :

    - Có gì muốn nói không?

    - Ta có ... khục ...

    Tên kia vừa mở mồm muốn nói “có cái gì đó”, Lăng Phong đã đè đầu hắn xuống đất cát :

    - Thôi khỏi, lại cái bài “ta trên có mẹ già 80 dưới có con nhỏ 8 tuổi” đó hả. Ông xem phim nghe mòn tai rồi.

    Kỳ thực oan ức cho tiểu huynh đệ, hắn có xem phim đâu mà biết câu kia, câu của hắn là ... "ta có tiền, xin tha mạng". Đáng tiếc, còn chưa kịp nói.

    Có điều kể cả có nói ra được, chỉ e cũng bị đoạn tiếp sau đó của Lăng Phong chọc cho tự động hôn mê.

    Chỉ thấy Lăng Phong đánh ngất xỉu đối phương, xé vải trói lại. Hắn từng giết người, nhưng đều trường hợp bất đắc dĩ hắn mới phải ra tay. Hiện tại vẫn chưa biết ai lập mưu dụ mình ra ngoài, Lăng Phong kìm sát ý xuống. Dù sao Phong ca là đại diện người hiện đại, xã hội nhân văn hòa ái, người người tin tưởng pháp luật, không thể quen việc xem mạng người như cỏ rác cứ hở ra là giết được.

    Có điều, hôi của thì lại được.

    Lăng Phong sục sạo khắp thân người kẻ kia, được một lúc rút ra ít tiền lẻ, bực bội lẩm bẩm :

    - Đậu, chỉ có chừng này? Chí ít cũng phải vài vạn mới phải.

    Ngay từ lúc trong thành, kẻ kia nói Kha lão đích thân đến, Lăng Phong đã thấy ngờ ngợ, nhưng hắn vẫn cho qua.

    Mật Thám ty làm việc, cách biệt quá hai cấp không thể liên hệ thẳng. Kha lão là thủ lĩnh tối cao, phải mức như Lăng Phong mới có thể gặp mặt.

    Nói thực ra, cái chức Đô Mật sứ của Lăng Phong cũng chỉ là tạm bợ mà thôi. Kha lão đặt hắn làm Đô Mật sứ, chủ yếu cũng vì cái quy tắc “quá hai cấp” kia, lão muốn trực tiếp chỉ đạo huấn luyện Lăng Phong.

    Nói tóm lại, nếu Kha lão thực sự xuất hiện ở Hà Bắc, lão sẽ trực tiếp tìm Lăng Phong, hoặc ít nhất cử hộ vệ dùng phi đao đặc chế truyền tin như mọi lần.

    Kẻ kia nói mình vừa tới Hà Bắc, nhưng lại có lệnh bài giống Lăng Phong. Cái lệnh bài này chỉ dùng riêng cho nhiệm vụ đi Hà Bắc, ngoài nhóm Lăng Phong chỉ còn nhóm Nguyệt Dung hoặc Bùi Thiệu Huy có. Bởi vậy tuy nghi ngờ tăng lên nhưng Lăng Phong tạm thời nhịn lại, hắn cho rằng kẻ này là thuộc hạ của Nguyệt Dung.

    Cuối cùng chính là, mật mã khác biệt.

    Mật mã tên này dùng, chỉ là mật mã cấp thấp nhất.

    Vì vậy trước lúc đi Lăng Phong mới để lại câu "ta cần ra ngoài thành" với Tần Quyền, thực tế đó là ám hiệu, cũng không biết tên Lục đệ kia có hiểu ý không.

    Đúng lúc này, Lăng Phong cảm nhận sau lưng có người tới.

    "Tần Quyền?"

    Lăng Phong gần đây rất tiết kiệm thần thức, vì vậy không dùng lung tung. Hắn đoán Tần Quyền hiểu ý nên dẫn huynh đệ theo đến, vì vậy cũng không quay lại cứ thế giao phó :

    - Lục đệ, dẫn vài huynh đệ vòng ra sau.

    Không có ai trả lời.

    Dự cảm không tốt, Lăng Phong vẫn giữ nguyên tư thế thi triển thần thức nhìn đằng sau, lòng bàn tay âm thầm chuẩn bị phi đao.

    Chỉ là, người đến không phải đám Tần Quyền, mà là ...

    - Sát thủ huynh đệ, ngươi không ở khách điếm chờ ta? Ra đây làm gì?

    - Sợ ngươi bị kẻ khác giết mất.

    - Vớ vẩn!

    ...

    Lăng Phong chầm chậm tiếp cận ngôi miếu.

    Dùng thần thức hắn đã biết bên trong có khoảng chục người chờ sẵn, còn bố trí cái gì nữa không thì không nhìn ra. Dù sao khoảng cách còn xa, thần thức Lăng Phong cũng chỉ từa tựa cái kính hồng ngoại nhìn đêm mà thôi, còn không phải cái radar cỡ nào cũng quét được.

    Từ Tử Lăng ôm kiếm rảo bước theo sau, vừa đi vừa nói :

    - Ngươi biết bên trong có mai phục, còn muốn chui vào?

    - Vừa rồi có tên nào đó tự nguyện làm hộ vệ cho bổn đại hiệp, ta đang muốn xem bản lĩnh hắn ra sao?

    Từ Tử Lăng cười khinh :

    - Ta nói kẻ nào bị ta nhắm trúng, ngoài ta ra không ai được giành. Không hề nói sẽ bảo vệ cho ngươi.

    - Ý nghĩa khác nhau sao?

    - Dĩ nhiên khác. Ngươi chui vào đó bị đâm gần chết, ta bồi một kiếm, vậy vẫn tính ta là người kết thúc.

    Lăng Phong giơ ngón giữa.

    Thực ra, đùa thì đùa, Từ Tử Lăng xuất hiện khiến Lăng Phong không khỏi lo lắng. Phía trước một đám đang chờ sẵn, sau lưng lại thêm một kẻ đòi ám sát mình, chuyện này chả hay ho gì. Rõ ràng đã đánh mắt cho Tần Quyền đi theo một chút, thế quái nào lại là thằng này đi nha?

    Lại nói, thằng nhãi này vẫn luôn mồm nói sẽ không đến đánh hôi, ngược lại khệnh khạng nói mình đã chọn giết ai, trừ gã ra không ai được giết gì đó, nhất định chờ Lăng Phong sức khỏe tốt nhất mới so tài. Quả thật là láo đến không thể láo hơn.

    Chẳng qua, Lăng Phong còn không chủ quan mà tin tưởng đối phương đến vậy.

    Nhân gia là đến gây sự, cũng không phải đến giúp đỡ nha. Ai mà biết có phải là giả ngu hay không? Chờ cho Lăng Phong chủ quan khinh địch, liền một chiêu đánh lén.

    Lăng Phong lại hỏi dò :

    - Ngươi rời nhà lần này lần thứ mấy?

    - Rời nhà? Ý ngươi là xuất sơn sao? Lần đầu.

    - Thảo nào.

    Lăng Phong hỏi tiếp :

    - Ngươi trong nhà có mấy huynh đệ?

    - Ngươi hỏi làm gì?

    - Võ công cao cường như ngươi, chắc làm đại ca?

    - Từ gia ta người nào cũng võ công cái thế, ta tuy đứng thứ năm nhưng võ công xem như ... đứng đầu.

    Lăng Phong châm chọc :

    - Cái tên Từ Nguyên kia mà cũng gọi "võ công cao cường"?

    - Từ Nguyên? Hắn thì liên quan gì đến nhà chúng ta? Đồ thương nhân ti tiện.

    "Xem ra cùng tộc khác chi."

    Từ Tử Lăng tuy họ Từ, nhưng với Từ Nguyên lại tách biệt. Có thể nói Từ gia hiện chia hẳn làm hai. Môt làm ăn buôn bán, một là thế gia võ lâm. Từ Tử Lăng có thể tính là nhân sĩ võ lâm, thậm chí còn là đệ tử danh môn, phái Hoa Sơn.

    Còn nhớ Lăng Phong từng hỏi chuyện các môn phái trong võ lâm, cũng từng hỏi đến Hoa Sơn, nhưng anh em lại không ai biết.

    Trong võ lâm, Hoa Sơn rất có tên tuổi. Nhưng, khác với Toàn Chân hay Cái bang, phái này chọn ngọn Hoa Sơn làm tổng đà, sinh hoạt khá biệt lập với dân thường, càng không có quan hệ với triều đình quan binh. Vì vậy trong dân gian không có nhiều tin đồn về nó.

    Vì là đệ tử môn phái võ lâm, không phải sát thủ, nên thái độ của Từ Tử Lăng mới như vậy. Hắn tự cao tự đại chỉ là một phần, còn lại là vì muốn quyết đấu với Lăng Phong như một nhân sĩ chân chính.

    Lúc này, Lăng Phong liếc mắt vào trong miếu nói :

    - Trong một phân thời gian, đám trong kia ngươi giết được bao nhiêu?

    - Việc gì ta phải giết chúng?

    - Ví dụ thôi.

    Từ Tử Lăng không thèm suy nghĩ nói luôn :

    - Tất cả.

    - Ta nói này Từ tiểu đệ, bốc phét nó cũng có mức độ thôi, quá nhiều rất ngán, ngươi hiểu không?

    - Ai nói ta bốc phét? - Từ Tử Lăng không cho là đúng.

    Lăng Phong chỉ vào trong thách thức :

    - Vậy được, nếu ngươi trong ba phân thời gian giết được hết đám trong kia, ta đứng luôn ở đây cho ngươi muốn làm gì thì làm.

    Từ Tử Lăng nghiêng đầu nhìn trời, ra vẻ khinh thường :

    - Không chút hứng thú. Ta muốn quyết đấu với ngươi, ngươi đứng im thì còn gì vui.

    - Vậy đúng rồi. Chẳng phải muốn ta trạng thái tốt nhất để đánh với ngươi sao? Nếu ta đánh với chúng, bị thương cái gì nằm vài ngày nửa tháng, ngươi cũng phải chờ nha.

    - Vẫn không hứng thú.

    Lăng Phong không khỏi buồn bực, đây là cảnh tượng gì nha? Dỗ dành sát thủ sao?

    - Vậy thế nào mới chịu?

    - Một phân thời gian là đủ.

    Lăng Phong suýt nữa phì cười.

    Lăng Phong dĩ nhiên không muốn tự chui đầu vào bẫy. Ngoài ra, nhân đây xem thử tên này thực lực bao nhiêu.

    Từ Tử Lăng vừa định đi vào, Lăng Phong đã chặn lại nói :

    - Khoan. Chúng ta còn chưa giao kèo, nếu ngươi thất bại thì sao?

    - Không bao giờ có chuyện đó.

    Từ Tử Lăng mắt không thèm liếc, vẫn tiến tới.

    - Từ lão đệ, lại bốc phét rồi.

    - Hừ, ngươi sao phiền vậy. Nếu ta thất bại, đi theo làm hộ vệ cho ngươi một năm.

    "Vù"

    Nói rồi Từ Tử Lăng nhanh như cắt lao vào trong miếu.

    - Này, nói trước tiền lương ta không trả đâu, tự ngươi ...

    Lăng Phong chỉ nói được nửa câu, vì nửa câu sau hắn phải nuốt vào.

    Cảnh tượng trong miếu khiến Lăng Phong trợn mắt há mồm.

    "A đù, hóa ra quả thật lợi hại. Biết vậy bắt hắn hứa hộ vệ cho ta năm năm. Không, cả đời luôn."

    TTV Translate - Ứng dụng convert truyện trên mobile


    Lần sửa cuối bởi atkd1890, ngày 09-06-2016 lúc 14:33.
    Đang viết // Mật Thám Phong Vân
    (http://tangthuvien.vn/forum/showthread.php?t=99319)

    Fanpage ~ http://facebook.com/atkdfic (update nhanh nhất tại đây)

  4. Bài viết được 91 thành viên cảm ơn::   [Hiện ra]
    aback,abc84p,acnhancocchu,aldorhimler93,B&T,bachbi,banhdacua25,beoquy1212,bitmattula2,Broly Anaklusmos,camcheuk,Chígiáođầu,cungbuon,darkandlight_only1,darkfkyou,dart,dau_dat,dizzybone94,dochanh96,doicom123,donaldr,ducanh2020,ducbinhxf,dungktak9,enbosiro,Fresus,froge123,g00dfriend,gianam,giaosuthanh93,Gitchi Gitchi Goo,haiteltel,hasuphu57,hhpdt,hieudtd,hnv991,htc2212,huuduc1984,jackperson,kkk3k,kydanhlagi,lezd,long TK,Machineshop,map,milkenough,Mr.Monk,mtdloc,mykh,nad,ngoalongruco,ngobakabon,ngocnghechvn,ngoc_quynh11,nhatlangthv,nhatnhat1,nhica,nqtien9x,onehif,onglao,phachle,phantanphat,phiêu!,phiplahmn9x,quangvinh121194,rainter,sasuketaki02,Sutrang,t19pha,TanAnh,thanhmm,thanhtien_nh,thểtôn,thichminhha,thienha2012,thomng,tjnm0c,tmbaoloc,tptthd10,trauconlongbong,trunglieu,trungvp2110,vampireheart,vintram,VoDanh93nb,vuongthang,weaver,xhydro,yakuza_japan,yeu_hau,ZZzzz,
  5. #163
    Ngày tham gia
    Feb 2009
    Đang ở
    Japan
    Bài viết
    1,267
    Xu
    9,695

    Mặc định


    Mật Thám Phong Vân
    Tác giả : Thần Long
    Chương 162 : Nụ hôn châu Âu



    Một phân thời gian tương đương 15 giây.

    Chỉ trong 15 giây, Lăng Phong mới biết tên "trẻ trâu” Từ Tử Lăng kia bốc phét là có cơ sở cả.

    Chục tên mai phục trong miếu đều lên sẵn nỗ tiễn, chỉ chờ đối phương vào cửa sẽ đồng loạt bắn.

    Kết quả?

    Trong số chục cây nỗ, vẫn có phân nửa kịp phát tiễn, số kịp phát ra lại không cây nào trúng đích. Bởi Từ Tử Lăng tiến vào ở tư thế khác hẳn người thường, đám mai phục hoàn toàn bất ngờ.

    Lúc vừa đến cửa, Từ Tử Lăng búng người lộn tròn vào, sau đó chân đạp vào không trung, thân người đổi hướng trên không, tưởng như có một sợi dây kéo hắn vậy.

    5 giây đầu tiên, cứ mỗi một giây Từ Tử Lăng lại xử lý ít nhất một kẻ địch. Điều đáng nói nhất, cây Quân Tử Kiếm của hắn chưa hề rời khỏi bao, Từ Tử Lăng chỉ sử dụng bao kiếm để giết địch.

    Lăng Phong bên ngoài nhìn hết trong mắt mà toát mồ hôi.

    Dù Lăng Phong cũng khá tự tin, nhưng nhìn màn biểu diễn trong kia, hắn tự biết nếu mình so chiêu với Từ Tử Lăng, chỉ có chưa đến ba phần thủ thắng. Cái khả năng "đạp không" kia, Lăng Phong vừa học được một chút da lông, nhưng so với tên trong kia Lăng Phong biết mình vẫn kém nhiều.

    Lúc này, bên trong có tiếng hét :

    - Khá lắm thằng nhãi, xem chiêu.

    "Coong"

    - Haha, lâu lắm ông đây mới có đối thủ như ngươi.

    Lý Thành xuất hiện, gã phừng phừng chiến ý, hú hét điên cuồng. Từ Tử Lăng ngược lại không nói gì.

    Hai bên qua lại khoảng chục chiêu. Đúng giây thứ 15, Từ Tử Lăng rút ra ngoài.

    - Chạy đâu?

    Lý Thành lập tức lao theo.

    Lăng Phong đang mang tâm lý "chỉ đạo diễn xuất", chẳng ngờ diễn viên chính bỏ phim trường phi ra ngoài, đã thế còn nhằm đúng hướng đạo diễn phóng tới.

    "Chuyện gì? Tên họ Từ kia thua?"

    Lăng Phong giật mình, vừa rồi màn show-off của anh Từ quá "đỉnh cấp", nhưng cái tên hú hét trong kia lại khiến họ Từ bỏ chạy, này là ý gì?

    Lăng Phong không nghĩ nhiều, hắn cũng ... quay đầu chạy.

    Sau đó là cảnh tượng ba tên đuổi nhau. Tên ở đầu cắm đầu cắm cổ, tên thứ hai chạy kiểu thong thả, còn tên cuối vừa giơ đao vừa hét.

    Chỉ thấy tên ở cuối hét lớn :

    - Đứng lại, đang đánh hay tại sao bỏ chạy?

    - Hết giờ.

    - Hết cái gì ... giờ?

    Tên ở đầu ngoái đầu lại nói :

    - Ngươi đánh thua hắn?

    - Nói đùa? Ta chỉ tiếc cái bao kiếm, lúc rời khỏi nhà cha ta căn dặn không được làm hỏng.

    - Vậy tại sao ngươi lại chạy?

    - Ta phải hỏi tại sao ngươi chạy mới đúng?

    - Ta thấy ngươi phi từ trong ra, ta đành chạy trước.

    - Còn ta thấy ngươi chạy, ta cũng chạy theo thôi.

    Ai đó mặt mày đen thui.

    - Ngươi nói một phân thời gian là giết hết, bây giờ ba phân thời gian vẫn còn một tên đuổi ra.

    - Hừ, ta làm sao biết có thằng biến thái kia, m* nó cái bao kiếm của ta là hàng quý hiếm, đánh lên người hắn vài cái nữa bong tróc, ngươi đền được không?

    - Ta còn tưởng ngươi rất coi trọng mặt mũi.

    - Mặt mũi dĩ nhiên quan trọng, nhưng tiền vẫn quan trọng hơn. Ngươi có biết cái bao kiếm này bao tiền không?

    - Bao nhiêu?

    - Nó trị giá ... ta cũng không biết nữa.

    - Vậy cũng nói.

    Ai đó suýt vấp chân ngã.

    - Dù sao ngươi cũng thất bại, từ giờ làm hộ vệ cho ta.

    - Hộ vệ thì hộ vệ. Có điều hết một năm, ta sẽ giết ngươi.

    - Hừm, thằng điên.

    - Hai thằng kia, chọc ông tức còn ở đó tán gẫu, xem chiêu.

    Lý Thành ở phía sau hơi thở phì phò, hai chân bật mạnh, cả thân người bay trên không, đao trong tay chém ngang ra trước.

    Lăng Phong ngay lập tức dùng Hoạt Bất Lưu Thủ né đao, muốn vòng ra sau Lý Thành.

    Chẳng ngờ gã kia trông to béo nhưng không hề chậm, lộn người trên không vung đao xoay tròn, Lăng Phong khá chật vật lùi ra sau.

    Đao pháp của Lý Thành khá giống Mộc Sinh, thế chân vững chãi, thế đao như núi đè, tuy không được nhanh gọn như Đại Đao, nhưng ra chiêu nào đều khiến đối thủ phải toàn lực chống đỡ không thể phá. Lý Thành lại hơn Mộc Sinh ở độ cuồng, gã ra chiêu đao nào đều cầu thắng bất kể sinh mạng, ngay cả Từ Tử Lăng cũng phải lùi vài bước.

    - Này, ngươi đánh nghiêm túc chút đi, cái bao kiếm kia hỏng thì đúc cái khác a.

    - Ngươi thì khác gì ta? Rõ ràng có phi đao cũng không thèm dùng.

    - Phi đao này một cây cả chục lượng bạc, chúng ta đang hai đánh một đem ra dùng không phải phí phạm sao?

    - Kiếm của ta thiên hạ chỉ có một cây, phi đao của ngươi muốn đúc là đúc, sao có thể so sánh.

    - Hai thằng mày nói ít thôi, đao của ông thiên hạ cũng chỉ có một cây, thằng nào bị nó chém chết là phước đức tám đời đấy.

    "Choang."

    - Hai vị "thiên hạ chỉ có một" hay là cứ so chiêu với nhau đi nha, xem bên nào mới đáng độc nhất.

    - Vậy ngươi cút. - Lý Thành hét lớn.

    - Đi ngay đây. Từ lão đệ, cảm phiền chăm sóc hắn, ta có chút việc riêng.

    "Coong."

    Từ Tử Lăng giơ bao kiếm, vừa đỡ đao vừa nói :

    - Khoan, nếu không có tiền, ta không làm.

    - Về nhà tính sau.

    Lăng Phong bỏ lại một câu trong không khí rồi phi đi.

    ...

    Cùng lúc, trong căn miếu hoang.

    Bùi Thiệu Huy mặt mày xanh lét, gã biết Lăng Phong có võ công, huynh đệ không tầm thường, thầm nghĩ không thấy hai tên kia đi cùng chắc chắn không vấn đề. Không nghĩ đến ở đâu ra một tên khác, còn lại lợi hại đến vậy. Vừa rồi chỉ vài cái nháy mắt cả tiểu đội nỗ tiễn đã bị xử đẹp.

    Nhưng đáng sợ nhất, lúc gã quay ra sau kiểm tra đội thứ hai ở phía sau miếu, thì phát hiện tất cả đều đã bị giết chết.

    Bùi Thiệu Huy mồ hôi chảy ròng ròng, rõ ràng Lăng Phong đi vào từ cửa trước, làm sao phía sau cũng bị giết?

    Lần này Bùi Thiệu Huy tính kế người khác, muốn một vố ôm gọn, thật không ngờ bị tính ngược lại, đến giờ vẫn không biết ai làm.

    Bùi Thiệu Huy nhìn trái phải, quyết định âm thầm rời miếu.

    Vừa bước chân ra ngoài chuẩn bị lên ngựa, gã đã thấy có vài người chờ sẵn, một người mang áo bào cười nói :

    - Bùi Tả sứ, đi vội vậy?

    ...

    Lăng Phong phi như bay về lại căn miếu, hắn biết trong miếu còn Bùi Thiệu Huy. Kẻ này hai lần muốn giết Lăng Phong, hắn không thể làm ngơ tiếp.

    Ngay lúc hắn dùng thần thức kiểm tra bên trong, đột nhiên bị một luồng thần lực khác đánh ngược trở lại.

    "Khai Thần Thuật? Thành Bích?"

    Từ bên trong có tiếng nữ nhân :

    - Ngươi lần sau có thể bỏ cái kiểu lúc nào cũng nhìn lén đó đi không?

    - Phu nhân quả nhiên thần thông a, có thể tìm đến đây.

    Lăng Phong đi vào, thấy Thành Bích đang đứng trong gian miếu. Một chiếc áo bào rộng bao cả thân người, nhưng không thể che hết bộ dáng mềm mại của nàng.

    Lăng Phong nhìn xung quanh hỏi :

    - Hắn đâu rồi?

    - Chết rồi.

    - Chết rồi? Chưa tra hỏi đã giết?

    - Không phải đã nói rồi sao? Ta không biết tra khảo.

    Lăng Phong mặt đen thui.

    Thành Bích dẫu môi nói :

    - Có điều. Từ lúc nào ngươi dám thái độ như vậy với ta? Ngươi chỉ là thân vệ cho ta mà thôi, nghĩ mình là ai?

    - Phu nhân nghĩ ta là ai?

    - Ngươi là ... người xấu.

    Lăng Phong nhìn Thành Bích miệng nhếch lên như khiêu khích, không khỏi muốn “động đậy”.

    - Mà, nhờ phu nhân nhắc, lại làm tại hạ nhớ ra. Hôm trước có tiểu thư không tiện nói, hôm nay chỉ có hai chúng ta ...

    Thành Bích trong lòng chột dạ, hỏi một câu rất thừa thãi :

    - Ngươi muốn làm gì?

    - Nàng nói xem ta muốn làm gì?

    Lăng Phong ánh mắt giảo hoạt, nhìn vào đôi môi nàng.

    Đôi môi nữ nhân có rất nhiều hình dạng, có thể tạm dùng trái cây để diễn tả.

    Đôi môi của Thành Bích, đỏ mọng ẩm ướt, giống như một trái dâu tây chín. Hai bên cánh môi lại còn vênh lên, khiến Lăng Phong không kìm nổi kích động muốn "cắn" một miếng. Lần nọ hắn cũng bị đôi môi này hút vào không thoát ra được.

    Lăng Phong bước tới, Thành Bích ngả dần ra sau.

    - Ngươi không được ... lại gần nữa.

    - Không nghĩ phu nhân lại có lúc yếu ớt thế này.

    - Ngươi ...

    Lăng Phong làm gì chịu nghe, tiếp tục ép sát Thành Bích.

    Thành Bích cả người run rẩy, bởi lúc này hai người đã sắp dính sát nhau, nàng thậm chí cảm nhận được hơi nóng thân thể của Lăng Phong lan sang, cả người nàng cũng đã nóng ran.

    Lăng Phong thích nhất là trêu đùa câu giờ, lại thong thả thấm thía nói :

    - Phu nhân, ngươi phải chú ý thân thể chứ? Thân thể là tiền vốn cách mạng đó.

    Thành Bích cường tự bản thân, lúc này rồi hắn còn nói bậy cái gì nữa. Nàng nhìn Lăng Phong :

    - Ngươi lại muốn nói gì?

    - Phu nhân là thủ lĩnh, công tác cường độ cao, chịu khó ăn chút bổ bổ đi. Nàng xem, cơ ngực lớn như vậy, chính là dinh dưỡng bất lương tạo thành hư thũng đó. Ta không làm sao ép sát nàng được đây ...

    - Ngươi ... bậy bạ.

    Thành Bích nghe được đoạn đầu còn cảm kích, thầm nghĩ tiểu tử này còn biết đau thương mình. Nghe xong đoạn sau tức giận đến mày liễu dựng thẳng, mặt mày đỏ bừng, nhìn Lăng Phong tỏ vẻ trách móc.

    Chỉ là, cái ánh mắt vừa quyến rũ, vừa sợ hãi vừa tức giận kiểu này càng khiến Lăng Phong thêm khô nóng.

    Lăng Phong bỗng cúi đầu xuống.

    - Ưm.

    Thành Bích mắt trợn tròn, sau đó dần nhắm lại, hai tay cũng mềm dần.

    Nàng chịu thua, không phải thua kẻ này mà thua chính bản thân. Chưa đến một khắc thời gian đã bị nam nhân thu phục, trong lòng tuy tự chửi mình, nhưng thân thể không kìm được khoái cảm đang bốc lên.

    Thành Bích cô đơn lâu dài, thân thể thành thục lại như thảo nguyên khô cằn cần mưa làm dịu, mẫn cảm hơn hẳn nữ nhân bình thường. Vừa bị hôn xuống, nàng liền miệng khô lưỡi khô, bất giác hơi hé miệng, chờ đón đối phương mút lấy.

    Lăng Phong miệng rộng hé ra, đẩy lưỡi tham lam tiến vào. Chỉ cảm thấy một đợt ôn nhuyễn đinh hương, lại thêm nước miếng ngọt lịm vô bờ.

    Thành Bích là nữ nhân thông minh. Rất nhanh học xong “thiên lưỡi chi hôn”, lập tức cùng đầu lưỡi Lăng Phong dây dưa một chỗ, như hai con rắn nhỏ vui đùa. Lúc thì tiến vào miệng của hắn, một hồi lại chạy về miệng nàng ...

    Lăng Phong vừa mới ăn được mấy muỗng cháo loãng, đang chuẩn bị chuyển sang cháo đặc, đột nhiên ...

    “Keng”

    Bên ngoài có tiếng đao kiếm, Thành Bích mở mắt vội tránh Lăng Phong.

    - Phu nhân, kệ đi. Vừa rồi là kiểu Ý, tiếp theo là kiểu Pháp ...

    - Hừ, Ý Pháp cái gì? Ngươi đồ vô tâm vô phế, mau ra xem chuyện gì.

    Nói rồi nàng đưa tay chùi môi, u oán liếc một cái lách người đi ra.

    - M* nó lại là thằng nào? Ông còn đủ bộ nụ hôn châu Âu, mới đi có một nước đã phá ông ...

    Lăng Phong lao ra ngoài, đầu bốc khói. Nói sao, độc giả cũng đang bốc khói.

    TTV Translate - Ứng dụng convert truyện trên mobile


    Lần sửa cuối bởi atkd1890, ngày 09-06-2016 lúc 14:33.
    Đang viết // Mật Thám Phong Vân
    (http://tangthuvien.vn/forum/showthread.php?t=99319)

    Fanpage ~ http://facebook.com/atkdfic (update nhanh nhất tại đây)

  6. Bài viết được 90 thành viên cảm ơn::   [Hiện ra]
    aback,abc84p,aldorhimler93,B&T,bachbi,banhdacua25,beoquy1212,bitmattula2,Broly Anaklusmos,camcheuk,Chígiáođầu,cungbuon,darkandlight_only1,darkfkyou,dart,dau_dat,dizzybone94,dochanh96,doicom123,donaldr,ducanh2020,ducbinhxf,dungktak9,enbosiro,Fresus,froge123,g00dfriend,gianam,giaosuthanh93,Gitchi Gitchi Goo,haiteltel,hasuphu57,hhpdt,hieudtd,hnv991,htc2212,huuduc1984,jackperson,kkk3k,kydanhlagi,lezd,long TK,map,milkenough,Mr.Monk,mtdloc,mykh,nad,ngoalongruco,ngobakabon,ngocnghechvn,ngoc_quynh11,nhatlangthv,nhatnhat1,nhica,nqtien9x,onehif,onglao,phachle,phantanphat,phiêu!,phiplahmn9x,quangvinh121194,rainter,sasuketaki02,SpaceWolf,Sutrang,t19pha,TanAnh,thanhmm,thanhtien_nh,thểtôn,thichminhha,thienha2012,thomng,thosantinhle,tjnm0c,tmbaoloc,tptthd10,trauconlongbong,trunglieu,trungvp2110,vampireheart,vintram,VoDanh93nb,weaver,xhydro,yakuza_japan,yeu_hau,ZZzzz,
  7. #164
    Ngày tham gia
    Feb 2009
    Đang ở
    Japan
    Bài viết
    1,267
    Xu
    9,695

    Mặc định


    Mật Thám Phong Vân
    Tác giả : Thần Long
    Chương 163 : Lộ tẩy



    Ở bên ngoài.

    Chỉ thấy Đại Đao đang chiến đấu cùng một tên cầm côn, xung quanh vài người đang đánh nhau.

    Lăng Phong sẽ không đi chửi Đao ca, nhưng cái đám mới tới này lại là ai? Đang chuẩn bị câu từ thì hắn bỗng thấy một bóng dáng quen quen.

    Định thần lại không khỏi tròn mắt.

    "Nguyệt Dung?"

    Nguyệt Dung cũng đã nhìn thấy Lăng Phong, đầu tiên hơi ngẩn ra, sau đó hô lớn :

    - Mau giúp ta, giết chúng.

    - Giết chúng?

    Lăng Phong nhìn lại, đám kia đều là người Nam phủ, thân vệ bên cạnh Thành Bích.

    "Phiền to rồi đây, chân đạp hai thuyền, chưa được lợi lộc gì đã lộ." Lăng Phong lẩm bẩm.

    Nhìn Lăng Phong vẫn ngơ ra, Nguyệt Dung không khỏi khó hiểu. Nhưng nàng lại không mảy may nghi vấn tại sao Lăng Phong cũng có mặt ở đây. Dù sao lúc chia tay đã nói hắn tạm phụ trách Đại Danh.

    Nguyệt Dung nóng ruột hô :

    - Sao còn đứng đó? Chúng là mật thám phản quân, ngươi ở đây bao lâu còn không biết sao?

    Thành Bích thong thả từ trong miếu cúi người đi ra. Nàng ta nhìn Nguyệt Dung một cái, cố ý lại gần Lăng Phong, cười nói :

    - Hắn dĩ nhiên phải đứng xem rồi, vì hắn là người của Nam phủ chúng ta.

    Nguyệt Dung hoàn toàn quên mình đang lúc đánh nhau, cả người ngơ ngác, tay cầm kiếm buông hẳn xuống.

    Kẻ khác phản bội nàng thấy bình thường, Cảnh Dương phản bội nàng thấy lo sợ, nhưng Lăng Phong phản bội khiến Nguyệt Dung có gì đó nhói lên.

    Mấy ngày nay vất vả, tránh đông tránh tây xuyên chiến trường đến Hà Bắc, trên đường Nguyệt Dung vẫn tưởng tượng đủ loại tình huống gặp Lăng Phong. Nàng đương nhiên lo sợ Lăng Phong đã phản bội. Nhưng nàng lại nghĩ, kể cả hắn có phản bội, nhưng chỉ cần có lý do hợp lý, đại loại vì bị đe dọa tính mạng, hay là tạm thời nằm vùng, nàng đều sẽ cho qua.

    Nhưng tình huống vừa rồi khiến Nguyệt Dung vừa tức vừa hận, không nói nên lời.

    Một kẻ nhìn thấy Nguyệt Dung khựng lại, gã đảo kiếm đâm tới.

    Lăng Phong làm sao để chuyện như vậy xảy ra, hô lớn :

    - Nguyệt Dung, cẩn thận.

    Lăng Phong vừa nói vừa thi triển Hoạt Bất Lưu Thủ, chân đạp trái phải lao tới, tung ra một chiêu Phiên Thiên Bích Địa trấn áp kẻ kia, đồng thời lúc ngang qua Nguyệt Dung đưa tay ôm lấy eo nàng ta.

    Cảnh xưa kia ở bờ sông tái hiện, lần này Nguyệt Dung lại cảm nhận rõ ràng, tim nàng đột nhiên nhũn ra.

    Nguyệt Dung nhìn Lăng Phong, ánh mắt vô cùng thất vọng :

    - Ngươi, hóa ra thực sự phản bội. Ta vậy mà ... vậy mà ...

    - Có gì nói sau, ở đây không tiện.

    Lăng Phong liền hô lớn :

    - Tất cả dừng tay! Đều là ...

    Nói được một nửa thì dừng.

    Đều là cái gì đây? Người mình sao?

    - Đều chỗ ... quen biết. Có gì ngồi xuống uống trả ăn bánh nói chuyện không tốt sao?

    Không ai nghe thấy.

    Lăng Phong ở chỗ này chẳng là cái gì cả. Phe Mật Thám ty đều là thủ hạ Ưng tổ của Nguyệt Dung đem đến, phe Nam phủ đều là thân cận của Thành Bích, thậm chí vị trí còn cao hơn cả Lăng Phong.

    Nguyệt Dung vẫn nằm gọn trong lòng Lăng Phong, lúc này mới tỉnh táo lại, nàng lúng túng đẩy Lăng Phong đứng ra một bên.

    Thành Bích bên cạnh nhắc nhở :

    - Lăng Phong, giết hết chúng, chức phó sứ sẽ thuộc về ngươi. Ngoài ra ...

    Nói nửa câu Thành Bích dừng lại, nhìn Lăng Phong liếc mắt.

    Cái ánh mắt kia, ý tứ không nói cũng rõ, "ngay cả ta cũng sẽ thuộc về ngươi". Lăng Phong chỉ nhìn phớt qua cũng thấy trong lòng rạo rực, lửa tình vừa bị dập xuống lại bốc lên.

    Nguyệt Dung bên cạnh nhìn cảnh này, trong lòng gần như quên luôn chuyện nhiệm vụ này nọ, nói một câu chua lét :

    - Ngươi vì mụ đàn bà này mà phản bội? Đáng sao?

    - Ta ...

    Lăng Phong còn chưa kịp giải bày, đã nghe một tiếng lạnh lẽo :

    - Ngươi gọi ta là gì?

    Thành Bích bị một chữ “mụ” làm cho bốc hỏa. Nàng nhạy cảm nhất là mấy từ kiểu này.

    Chỉ có đám Nam phủ xung quanh đều âm thầm ấm ức. Vì phu nhân mà phản bội, đáng chứ sao không? Các ông ở đây toàn thế cả.

    Lăng Phong đầu to như cái đấu, đang không biết nói gì thì từ sau miếu lại có tiếng ai đó :

    - Lăng phó sứ, huynh làm tốt lắm. Trở về muội nhất định có thưởng.

    "Đậu móa, gì nữa đây?" Lăng Phong mờ mịt.

    Chỉ thấy một nhóm người từ sau miếu dần lộ diện. Người đứng giữa nhìn Lăng Phong nở một nụ cười vô cùng mê hồn.

    Nhìn thấy khuôn mặt kia, Lăng Phong suýt nữa bị cao huyết áp.

    Nguyệt Dung nhìn Lăng Phong tâm tình hỗn loạn.

    Còn Thành Bích, nàng nhìn người mới đến, trong lòng bỗng dấy lên một nỗi lo sợ bất an. Nữ tử này xuất hiện ở đây, vậy thì Đại Danh nhất định đã có biến.

    ...

    Cùng lúc này.

    Phủ Thế tử, phòng riêng Triệu Diễn.

    Triệu Diễn vừa vui vẻ xong, khuôn mặt vẫn béo hồng, nằm thoải mái ngả ngớn trên giường.

    - Thuốc của ta đâu?

    - Dạ, điện hạ.

    Một nha hoàn rón rén bưng một bát thuốc đi vào.

    Triệu Diễn nhìn nha hoàn nhỏ tuổi kia, một tay vươn ra bóp mông nàng ta, mắt dâm dật nói :

    - Ngươi mới đến?

    - Nô tỳ ... vừa vào phủ hôm qua.

    - Haha, còn chúm chím thế này, tốt lắm. Đợi ta uống thuốc xong, tinh lực dồi dào, lại ban phát cho ngươi.

    - Tạ ... điện hạ.

    Nô tỳ kia câu nói ngắt quãng, đứng yên cho Triệu Diễn muốn bóp gì thì bóp, nhưng kỳ quái ánh mắt lại không hề lo sợ hay chờ đón gì, rất thản nhiên.

    Triệu Diễn có thú vui rất dâm tục, đó là các bé gái chưa hoàn toàn phát dục. Ở đất Hà Bắc, Yên Vương đi vắng, gã không khác gì làm vua, muốn bắt ai vào vui chơi thì bắt. Chẳng qua gã làm việc cũng khá chừng mực, không đến nỗi ra đường cứ thế kéo vào phủ, vẫn biết dựng vài vụ án, đại loại "Liêu tặc bắt cóc nữ hài" này nọ, dân chúng bởi vậy có bao nhiêu căm tức đều đổ lên đầu người Liêu. Nào có biết chính là tên Thế tử béo mập vô dụng này làm ra.

    Triệu Diễn uống xong bát thuốc, đang định ôm nha hoàn kia ra giường, bên ngoài có tiếng thân binh báo :

    - Điện hạ, có chuyện không hay.

    - Chuyện gì? - Triệu Diễn mất hứng hỏi.

    - Ngoài phủ ... bị bao vây.

    - Lý Thành đâu?

    - Lý tướng quân từ sáng đi cùng Bùi phó sứ của Nam phủ ra ngoài, nói do Điện hạ giao phó.

    Triệu Diễn nghĩ gì đó, hình như có chuyện này thật.

    Gã đang bực bội khó hiểu, bản thân Thế tử Yên Vương, ngay tại Hà Bắc lai có kẻ nào dám làm càn? Đột nhiên Triệu Diễn nghĩ đến một người, còn chưa kịp ra lệnh đã thấy cửa phòng mở ra.

    Một đám binh lính từ từ lùi vào phòng, ngăn lại một chiếc xe lăn.

    Kẻ ngồi trên xe lăn quát :

    - Huynh đệ chúng ta thăm hỏi lẫn nhau, có chỗ cho các ngươi đứng sao?

    Đám binh lính nhìn nhau, người kia là ... Triệu Hanh. Tuy chúng là thủ hạ dưới tay Thế tử Triệu Diễn, nhưng Triệu Hanh cũng là Vương tử, không thể đụng nổi.

    Nhìn thấy Triệu Hanh ngồi xe lăn đi vào, Triệu Diễn rùng mình một cái.

    Tuy bấy lâu không gặp Triệu Hanh, nhưng Triệu Diễn cũng biết em trai đã bị liệt nửa người, còn thấy đắc ý. Chỉ là lúc này nhìn Triệu Hanh ánh mắt như bóng ma, Triệu Diễn tuy đã chuẩn bị tinh thần đối chọi với Triệu Hanh, thâm tâm không khỏi muốn bỏ chạy.

    Triệu Hanh gằn giọng :

    - Tất cả ra ngoài!

    - Không được, ở đó hết cho ta!

    Triệu Diễn hoảng lên.

    Triệu Hanh nhắm mắt thở ra một cái, bên ngoài lập tức có vài chục binh lính khác xuất hiện.

    Đám bên trong nhìn thấy cảnh này, liền biết ở lại là ngu, đều dần lùi cả ra ngoài, nha hoàn kia cũng nhân lúc đi ra. Triệu Diễn hít một hơi lạnh, tự trấn định :

    - Nhị đệ, ngươi muốn làm gì?

    - Thăm hỏi Đại ca thôi.

    - Đến thăm hỏi ta, cần thiết mang theo thân binh nhiều như vậy?

    Triệu Diễn vừa nói vừa lùi ra sau, gã cũng không rõ mình muốn làm gì. Căn phòng này không hề có địa đạo hay mật thất gì khác.

    Triệu Hanh thờ ơ nói :

    - Nghe nói Đại ca bệnh nặng đột phát, tiểu đệ đến thăm. Phòng ngừa có thích khách hãm hại, liền đem vài thủ hạ đến canh gác, ở ngoài còn mang theo đại phu, tiện thể xem bệnh cho Đại ca.

    - Ta? Bệnh nặng? - Triệu Diễn ngơ ngác.

    Triệu Hanh chỉ vào bát canh còn trên mặt bàn :

    - Cái này chẳng phải là thuốc sao?

    - Cái này? Nó là thuốc bổ ...

    Triệu Diễn nói nửa câu ngừng lại.

    Cái món "thuốc bổ" này thực tế là một thứ dâm dược. Nghe nói làm từ dê non gì đó, có tác dụng tăng khoái cảm. Triệu Diễn có sở thích quái đản với nữ hài, nhưng đám trẻ kia thân thể chưa phát dục, nhiều khi khiến gã rất mất hứng, vì vậy tìm khắp nơi mới ra thứ "thần dược" này, tăng thêm ảo tượng kích thích, dùng suốt một năm nay.

    Triệu Hanh nói :

    - Ta dĩ nhiên biết, có điều Đại ca xem ra không biết tác dụng phụ của nó?

    - Còn tác dụng phụ nào?

    Triệu Hanh ra vẻ quan tâm :

    - Thứ này, lâu lâu uống một ít không sao, nhưng uống dài kỳ như Đại ca, chỉ sợ ...

    - Chỉ sợ cái gì?

    Triệu Diễn bắt đầu toát mồ hôi, lúc đầu gã nghĩ mình lo lắng quá mà thành, nhưng lúc này gã biết có chuyện.

    - Đại ca, đến lúc rồi.

    - Đến lúc ... cái gì?

    - Đến lúc ngươi bệnh nặng đột phát.

    Triệu Diễn bắt đầu thấy tay chân rụng rời, miệng lưỡi cũng co rụt ngoài kiểm soát. Gã ánh mắt sợ hãi cùng cực nhìn Triệu Hanh :

    - Ngươi ... thuốc này ...?

    - Đại ca, không nên nhìn ta, thứ ngươi uống là tự ngươi tìm về cả năm nay. Ta chẳng qua nghe tin chạy đến nhưng không kịp cứu mà thôi.

    - Ngươi ... chính ngươi ...

    Triệu Diễn nói không ra hơi, mồm miệng bắt đầu lắp bắp.

    - Quên nói a Đại ca, càng tức giận, tác dụng phụ càng nhanh phát tác.

    Triệu Diễn dần khuỵu xuống, cảm giác thân thể không còn nghe lời mình, đặc biệt hơi thở cứ thế dần yếu đi. Gã ôm ngực, mắt đỏ bừng ngước nhìn Triệu Hanh.

    - Ngươi ... khục ... nghĩ mình ... có thể che mắt ... tất cả ... sao?

    - Ta cần gì che mắt ai?

    - Phụ vương ... nhất định ... không ... tha cho ngươi.

    - Haha. Phụ vương chỉ có ta và ngươi, ngươi nếu chết đi, chẳng lẽ phụ vương còn truy cứu ta sao? Lại nói, Phụ vương tìm ra thì đã sao, biết ngươi vì cái thú vui bệnh hoạn kia mà sinh bệnh, ông ta còn thương tiếc sao?

    Triệu Diễn nghe vậy hoàn toàn tuyệt vọng.

    Đây chính là kịch bản Huyền Vũ môn của Lý Thế Dân nhà Đường. Chỉ là, thế giới này không có nhà Đường, Triệu Hanh xem như người thứ nhất.

    Triệu Hanh nói đúng, Yên Vương dù biết Triệu Hanh làm gì Triệu Diễn, lão cũng đành âm thầm nhịn lại, bởi lão chỉ còn một đứa con trai nối ghế, kể cả đứa con trai này không thể sinh sản.

    Đây cũng là lý do Triệu Hanh càng muốn khử Thành Bích.

    Yên Vương phi sau khi sinh hai anh em Triệu Diễn đã mất khả năng sinh sản, điều này đã được các đại phu trong phủ xác nhận. Chỉ còn Thành Bích chưa đến 30, lại từng sinh cho Yên Vương một đứa con gái chưa được công nhận là Văn Như Ý. Thành Bích không thể vào vương phủ, ngoài Vương phi còn có Triệu Hanh liên tục ngăn cản.

    Lúc Triệu Hanh còn là Thế tử, được Yên Vương yêu quý, gã không để ý lắm đến chuyện Thành Bích. Nhưng từ lúc Triệu Diễn thay gã lên Thế tử, tình thế quay ngược 180 độ.

    Thành Bích nguy cơ có thể đặt chân vào phủ, nếu chẳng may Yên Vương sủng ái nàng ta sinh ra một đứa con trai, lúc đó hoàn toàn uy hiếp vị trí Triệu Hanh đang bị "tiệt đường con cháu".

    Triệu Diễn từ ngày lên Thế tử đã biết Triệu Hanh không an phận ngồi nhìn. Gã cũng âm thầm chuẩn bị thế lực lâu nay, đến ngày nào đó tranh giành với đứa em trai này. Chẳng qua Triệu Hanh bị liệt trên xe lăn, lại âm thầm lui vào trong, gần như ít đụng chạm, khiến Triệu Diễn cũng dần mất cảnh giác.

    Hơn nữa, Triệu Diễn không đủ độc bằng Triệu Hanh, cũng không đầu óc bằng Triệu Hanh.

    Triệu Hanh nhìn Triệu Diễn hấp hối, từ từ nói :

    - Đại ca a, có trách chỉ trách đại ca không biết lượng sức. Ngày đó phụ vương trao quyền cho ngươi, ngươi nên từ chối mới phải.

    - Hừ ... hừ ...

    Triệu Diễn dần thở khó khăn, tay vươn ra muốn nói gì đó.

    Triệu Hanh chân đá bàn tay Triệu Diễn ra xa, khuôn mặt lộ vẻ khinh bỉ :

    - Ngươi từ lúc sinh ra đã bất lực như vậy, thân thể ục ịch, còn đòi làm Thế tử, làm Hoàng đế? Haha, nực cười. Cái bộ dạng này của ngươi mới hợp lý nhất.

    - Khục.

    Triệu Diễn ngã sóng xoài ra sàn, lịm hẳn đi.

    Lúc này, Triệu Hanh ánh mắt đột nhiên thay đổi, gã tự ngã khỏi xe lăn, nhào ra sàn khóc lớn :

    - Đại ca, người đâu, mau vào. Đại ca, ngươi làm sao thế này?

    Phủ Yên Vương loạn thành một đoàn. Nghe đâu Triệu Hanh khóc ngất lên ngất xuống, nói cơ nghiệp phụ vương chỉ có đại ca thân thể lành lặn mới lo nổi, thật không ngờ ông trời bạc bẽo gì đó.

    Thành Bích lo sợ không sai, quả nhiên Đại Danh có chuyện.

    TTV Translate - Ứng dụng convert truyện trên mobile


    Lần sửa cuối bởi atkd1890, ngày 09-06-2016 lúc 14:33.
    Đang viết // Mật Thám Phong Vân
    (http://tangthuvien.vn/forum/showthread.php?t=99319)

    Fanpage ~ http://facebook.com/atkdfic (update nhanh nhất tại đây)

  8. Bài viết được 88 thành viên cảm ơn::   [Hiện ra]
    abc84p,aldorhimler93,B&T,bachbi,banhdacua25,beoquy1212,bitmattula2,Broly Anaklusmos,camcheuk,Chígiáođầu,cungbuon,darkandlight_only1,darkfkyou,dart,dau_dat,dizzybone94,dochanh96,doicom123,donaldr,ducanh2020,ducbinhxf,dungktak9,enbosiro,Fresus,froge123,g00dfriend,gianam,giaosuthanh93,Gitchi Gitchi Goo,haiteltel,hasuphu57,hhpdt,hieudtd,hnv991,htc2212,huuduc1984,jackperson,kkk3k,kydanhlagi,lezd,long TK,map,milkenough,Mr.Monk,mtdloc,mykh,nad,ngoalongruco,ngobakabon,ngocnghechvn,ngoc_quynh11,nhatlangthv,nhatnhat1,nhica,nqtien9x,onehif,onglao,phachle,phantanphat,phiêu!,phiplahmn9x,quangvinh121194,rainter,sasuketaki02,SpaceWolf,Sutrang,t19pha,TanAnh,thanhmm,thểtôn,thichminhha,thienha2012,thomng,thosantinhle,tjnm0c,tmbaoloc,tptthd10,trauconlongbong,trungvp2110,vampireheart,vegito,vintram,VoDanh93nb,vuongthang,xhydro,yakuza_japan,yeu_hau,ZZzzz,
  9. #165
    Ngày tham gia
    Feb 2009
    Đang ở
    Japan
    Bài viết
    1,267
    Xu
    9,695

    Mặc định


    Mật Thám Phong Vân
    Tác giả : Thần Long
    Chương 164 : Căng



    Trở lại căn miếu hoang.

    Căn miếu lụp xụp này, cả chục năm chả ai ngó tới, chỉ nhoáng cái đã tập trung ba siêu cấp "cường mỹ nữ", đáng ra cách đó vài đoạn còn có một Lăng Vân, chỉ tiếc không tham dự được.

    - Lăng Phó sứ, thật tiếc cho huynh. Chỉ sợ vừa lập công lại sẽ phải hy sinh vì nhiệm vụ.

    - Cô muốn nói cái gì nữa đây? - Lăng Phong bất mãn hỏi lại.

    Nữ tử nọ là Mộc Hàm Yên, Kim Quốc Thiên Sách Nội thần.

    Chỉ là, Lăng Phong từ lúc nào xưng huynh muội với nữ tử họ Mộc này?

    Xung quanh một đám nam nhân nhìn Lăng Phong đầy vẻ ghen tỵ.

    Nguyệt Dung dáng chuẩn lung linh, Thành Bích phong tư trác tuyệt, còn vị mới tới kia thì gần như tiên nữ giáng trần. Các "quý ngài" ở đây đánh nhau bở hơi tai, trong đó không thiếu phần muốn thể hiện với mỹ nữ, rút cục chả ai để ý. Trong khi thằng nhãi kia cứ đứng một chỗ, ngơ ngơ ngác ngác, thế quái nào ba phương mỹ nữ đều tranh giành hắn.

    Quả nhiên xã hội vẫn quá bất công, người lao động không đươc trả công thích đáng, yêu cầu cách mạng đã đến lúc gấp gáp.

    Bị địch ý khắp nơi bao trùm, Lăng Phong mồm miệng méo xệch.

    - Các huynh đệ, ta cũng không biết đây là chuyện gì nha. Chắc ... do kịch bản đi.

    Mộc Hàm Yên cười duyên :

    - Huynh nói đúng đó, đều do kịch bản. Chỉ là, nghe nói huynh còn chưa kết hôn? Vậy đi, để muội an táng hai mỹ nữ kia bên cạnh huynh nha, nhân gia nghe còn ghen tỵ đó.

    Lăng Phong không đáp. Nữ tử này lần nào nói chuyện cũng cái kiểu không sờ thấy đáy, hắn không đoán ra ý tứ của nàng ta, cũng chẳng có hứng trêu đùa nàng ta, không muốn nói gì.

    Trong lúc Mộc Hàm Yên đang nói, từ sau lưng nàng ta từ từ xuất hiện ba người.

    Nhìn thấy ba người này, Thành Bích liền lộ vẻ mặt nghiêm túc :

    - Thiên Nhẫn giáo?

    Mộc Hàm Yên cười đáp :

    - Ý, quả nhiên là phu nhân, muội rất tò mò xuất thân của tỷ đấy, có thể vừa nhìn đã nhận ra. Phu nhân, lời đề nghị của ta, phu nhân đã nghĩ lại chưa?

    - Không bao giờ.

    Lúc này, Lăng Phong lại chẳng có sức lực đi suy xét xem Thành Bích và Mộc Hàm Yên đề nghị nhau cái gì. Cả người hắn đang căng cứng, tay nổi gân xanh, mắt đỏ ngầu. Một trong ba kẻ vừa đi ra đã nhằm thẳng Lăng Phong công kích thần lực.

    Cái tên Thiên Nhẫn giáo Lăng Phong từng nghe qua.

    Lúc nhận chức Mật sứ Bắc Kim, hắn từng đọc không ít hồ sơ về Kim Quốc, trong đó có vài dòng về Thiên Nhẫn giáo. Tin tức về Thiên Nhẫn giáo dù vậy vẫn rất ít ỏi.

    Chỉ biết giáo này hoạt động vô cùng bí mật, lực lượng rất ít khi lộ diện, thậm chí tin tức còn mù mờ hơn cả Thiên Sách phủ. Hồ sơ trong tay Lăng Phong chỉ ghi chung chung, nói rằng tổ chức này được triều đình Kim bảo trợ, thậm chí do chính triều đình dựng lên. Dù là một "giáo" nhưng bản chất khác hẳn Toàn Chân giáo hay Phật giáo ở Tống, không còn là tôn giáo đơn thuần, ngược lại dính líu rất nhiều đến chính trị Kim Quốc.

    Nhưng hồ sơ lại không hề đề cập đến cao thủ trong Thiên Nhẫn mức độ ra sao, có lẽ Thiên Nhẫn giáo chưa đặt chân vào Tống bao giờ, không có nguồn tin để thu thập.

    Lăng Phong đang bị uy áp của đối phương đè xuống, phải căng người ra chống đỡ, thậm chí dốc hết cả thần lực ra, đây là lần đầu tiên hắn bị yếu thế về thần lực đến thế này. Đối phương ngược lại chỉ bình thản nhìn Lăng Phong.

    Lăng Phong toát mồ hôi, sắp không chịu nổi.

    Thành Bích quay qua thỏa thuận với Nguyệt Dung :

    - Chúng ta tạm thời phải liên kết lại. Nếu không, tất cả đều chết ở chỗ này.

    Nguyệt Dung không nói gì, nhưng ý tứ cũng như vậy. Dù sao, trong danh sách của Mật Thám ty, Thiên Sách phủ là ngoại địch, đã đánh là đối thủ một mất một còn. Còn Nam phủ, tuy cũng xung đột, nhưng ít nhiều mới xuất hiện, hơn nữa là đồng tộc nhà Tống, về sau thắng bại phân xong có thể sáp nhập vào nhau.

    Mộc Hàm Yên nói :

    - Phu nhân, tỷ lại chọn sai rồi đó. Cuộc đời của tỷ, đều là chọn sai.

    Thành Bích bị chạm vào nỗi đâu, lạnh giọng :

    - Tiểu nha đầu, ngươi im cho ta.

    Mộc Hàm Yên nhoẻn miệng cười, giống như đang xem hài kịch.

    ...

    Hai năm.

    Từ một kẻ đói khổ, không chút võ công, không có tư chất, Lăng Phong hiện tại có một bộ Trường quyền, một bộ Phi đao, hai bộ thân pháp tùy ý chạy nhảy, thậm chí sắp đạt được mức độ "đạp không" truyền thuyết.

    Tốc độ này tính ra đã rất "khủng bố".

    Chỉ tiếc, Lăng Phong khởi đầu quá muộn. Lúc này hắn chỉ hận đầu thai sớm một chút, tốt nhất từ lúc mới sinh ra, như vậy có khi bây giờ đã là đại cao thủ.

    Trên bãi đất trống hỗn chiến đang xảy ra, tiếng đao kiếm hô hét loạn xạ. Tạm thời có ba cặp nổi bật nhất. Đại Đao, người cầm côn phe Mật Thám ty và Lăng Phong. Mỗi người đối đầu một trong ba cao thủ Thiên Nhẫn.

    Đại Đao trong mắt Lăng Phong rất mạnh, nhưng chỉ ngang ngửa đối phương.

    Người cầm côn bên Mật Thám ty không ngờ cũng rất lợi hại, đang bất phân thắng bại.

    Cặp Lăng Phong hai bên chỉ đứng yên nhìn nhau, nhìn bề ngoài yên tĩnh nhất thực tế lại vô cùng căng thẳng.

    Đối thủ của Lăng Phong mặc trường bào tím xám, phủ dài từ cổ đến tận chân, một tay cầm trượng, đầu trượng hình trảo năm ngón. Khuôn mặt gã vuông vức, mắt sâu thâm trầm, trên trán có một hình xăm màu tím không rõ hình thù. Có lẽ nhờ hình xăm này Thành Bích mới đoán đối phương là người Thiên Nhẫn giáo.

    Chưa đến một khắc thời gian Lăng Phong đã biết mình thua chắc.

    Oái oăm thay, thần lực một khi "đặt bài ra đánh" chỉ có đánh đến cùng, không thể dừng được.

    Bình thường mà nói, cao thủ dùng thần chỉ xuất hiệu ứng bổ trợ cho chiêu thức tay chân, rất ít khi đem luôn ra so nhiều ít. Đây là cách trần trụi hạ đẳng nhất, cũng tổn hại nhất. Trừ khi bọn họ tự tin trong một chiêu đánh bại luôn đối phương, nếu không kéo dài bao nhiêu cả hai tổn thất bấy nhiêu, song phương đều chả lợi lộc gì.

    Cái khác mất đi còn ăn uống bổ sung được, thần lực thì phải tích góp từng chút một.

    May cho Lăng Phong, đám sát thủ đi cùng Mộc Hàm Yên đã bị phe Nam phủ và Mật Thám ty quấn lấy, nếu không hắn không thể đứng yên một chỗ mà thi triển.

    Thành Bích đứng cạnh Lăng Phong, nàng ta đang âm thầm hối hận.

    Mấy ngày trước Mộc Hàm Yên xuất hiện ở Hà Bắc, Thành Bích tuy nghi ngờ nhưng chỉ đến gặp mặt dò xét thái độ, cũng chính là đêm Lăng Phong đụng Ngân Diện. Mộc Hàm Yên lúc đó tỏ vẻ khiêm nhường, nói phái đoàn Bắc Kim sang Yên bàn bạc chuyện hợp tác, cô ta chỉ đi theo "vui chơi thăm thú", khiến Thành Bích lơi lỏng theo dõi, cũng có chút khinh thị.

    Không nghĩ đến, tiểu nha đầu kia đi chơi đem cả đội hình này theo, còn phục kích ngược lại Thành Bích ngay trên sân nhà của nàng.

    Thành Bích cũng luyện thần, nhưng nàng không có ý định giúp Lăng Phong. Nàng đang quan sát Đại Đao, chỉ cần Đại Đao thắng thế, nàng sẽ tìm cách cũng gã thoát ra. Đám thủ hạ coi như bỏ, Lăng Phong cũng không ngoại lệ.

    Mộc Hàm Yên giống như nhìn ra tâm tư Thành Bích, cười nói :

    - Thành Bích tỷ tỷ, bây giờ trong thành đang rất loạn, tỷ ở lại đây đi thôi.

    - Ý Hàm Yên muội muội là gì?

    Mộc Hàm Yên ngước đầu ra vẻ tính toán, nói :

    - Có lẽ giờ này Triệu Diễn đã chết, Triệu Hanh đang ổn định thế cục rồi.

    Thành Bích hơi run, chuyện lớn như vậy, thủ lĩnh Nam phủ như nàng lại không hề hay biết.

    Mộc Hàm Yên lại nói :

    - Tỷ cũng không cần lo lắng nữa. Từ giờ, chuyện Nam phủ giao lại cho muội là được.

    - Ngươi giúp Triệu Hanh?

    - Tiện tay thôi.

    Mộc Hàm Yên hơi nghiêng đầu bâng quơ.

    - Thật không ngờ, tuổi nhỏ mà dã tâm lớn như vậy.

    Mộc Hàm Yên nhoẻn miệng cười nói :

    - Hihi, muội chỉ tình cờ biết kế hoạch của hắn.

    - Hừ, chuyện hôm nay cũng "tình cờ" đi.

    - Ý, tỷ nói đúng rồi. Muội biết trong thành hôm nay có binh biến, đành kiếm cớ đi tránh một chút, không ngờ lại gặp tỷ ở đây.

    Thành Bích trầm xuống, nhìn thiếu nữ trước mặt, trong lòng không khỏi dâng lên cảm giác "ghê sợ".

    Tránh, tránh đi đâu không đi lại đến cái miếu này?

    Thành Bích bấy lâu tự tin vào mình, nhưng gặp phải Mộc Hàm Yên, nàng mới biết đâu mới là đẳng cấp. Cùng là nữ nhân với nhau, lại từng trải hơn, nhưng Thành Bích không cách nào phán đoán nổi tâm tư của tiểu nha đầu 18 tuổi kia. Cũng khó trách Lăng Phong gọi nàng ta là "yêu nữ".

    Lúc này, Lăng Phong đang toát mồ hôi đứng không vững.

    Thần lực của Lăng Phong chưa chắc ít hơn đối phương, nhưng kinh mạch của hắn lại thua kém, có dấu hiệu quá tải.

    Trong võ lâm thượng tầng, luyện thần là một thú vui tao nhã và cao sang, dùng thể hiện đẳng cấp thì được, đem ra đánh đấm thì sát thương lại chả bao nhiêu. Lăng Phong bấy lâu cũng chỉ đem ra "nhìn lén" nữ nhân tắm rửa, thi thoảng gây choáng, gần như chả giết nổi ai, không khác gì thứ vô dụng.

    Thực tế, trong võ lâm cũng lưu truyền, luyện thần chẳng qua bị thất truyền, sức mạnh thực sự của nó không hề tệ như hiện tại.

    Đời thực không có chỉ số sức mạnh, cũng không phân chia cảnh giới cái gì "Đấu Thánh" "Đấu Đế", cho nên hiện tại luyện thần tuy không có uy lực, nhưng vô hình trung lại trở thành một loại thước đo đẳng cấp.

    Nghĩa là, ra đường cứ đụng kẻ nào dùng thần lực, người ta mặc định kẻ đó là cao thủ. Bởi luyện thần cần tinh khí dồi dào tích hàng chục năm, còn cần ngộ tính và cơ may. Dù chăm chỉ cần cù bao nhiêu, đầu óc kém cỏi, số mạng xui xẻo, những thể loại này không bao giờ luyện thần nổi.

    Lăng Phong nam chính của chúng ta, chính vì thế cũng được xem là cao thủ.

    Chỉ là, cao thủ hiện đang máu rỉ ở miệng, nhìn chằm chằm đối phương đầy bực bội.

    Lăng Phong không hiểu vì sao tên khùng này chọn mình. Kẻ kia vừa bước ra, chả thèm chào hỏi ý kiến gì đã nhằm ngay Lăng Phong tấn công. Đã thế không khác gì kẻ thù ba đời gặp lại, không cho Lăng Phong đường lui nào.

    Lăng Phong đang chăm chỉ luyện thông Bát mạch, kinh mạch cũng coi như dần dần tạm vững. Nhưng đó là kinh mạch để tải khí.

    Còn kinh mạch để tải thần lực, thì Phogn ca ngay cả tên cũng không biết. Lúc này Lăng Phong như quả bóng, thần lực bị kích phát cứ thế tuôn ra, hắn muốn ngăn cũng không ngăn được.

    Ngay lúc Lăng Phong tưởng như sắp nổ tung, dị biến phát sinh.

    TTV Translate - Ứng dụng convert truyện trên mobile


    Lần sửa cuối bởi atkd1890, ngày 09-06-2016 lúc 14:33.
    Đang viết // Mật Thám Phong Vân
    (http://tangthuvien.vn/forum/showthread.php?t=99319)

    Fanpage ~ http://facebook.com/atkdfic (update nhanh nhất tại đây)

    ---QC---


  10. Bài viết được 87 thành viên cảm ơn::   [Hiện ra]
    abc84p,aldorhimler93,B&T,bachbi,banhdacua25,beoquy1212,Biển Truyện,bitmattula2,Broly Anaklusmos,camcheuk,Chígiáođầu,cungbuon,darkfkyou,dart,dau_dat,dochanh96,doicom123,donaldr,ducanh2020,ducbinhxf,dungktak9,enbosiro,Fresus,froge123,g00dfriend,gianam,giaosuthanh93,Gitchi Gitchi Goo,haiteltel,hasuphu57,hhpdt,hieudtd,hnv991,htc2212,huuduc1984,jackperson,kkk3k,kydanhlagi,lezd,long TK,map,Miên Lý Tàng Châm,milkenough,Mr.Monk,mtdloc,mykh,nad,ngoalongruco,ngobakabon,ngocnghechvn,ngoc_quynh11,nhatlangthv,nhatnhat1,nhica,nqtien9x,onehif,onglao,phachle,phantanphat,phiêu!,phiplahmn9x,quangvinh121194,rainter,SpaceWolf,Sutrang,t19pha,TanAnh,thanhmm,thểtôn,thichminhha,thomng,thosantinhle,tjnm0c,tmbaoloc,tptthd10,trauconlongbong,trunglieu,trungvp2110,vampireheart,vintram,VoDanh93nb,vuongthang,weaver,xhydro,yakuza_japan,yeu_hau,ZZzzz,
Trang 33 của 83 Đầu tiênĐầu tiên ... 23313233343543 ... CuốiCuối

Thông tin về chủ đề này

Users Browsing this Thread

Có 1 người đang xem chủ đề. (0 thành viên và 1 khách)

DMCA.com Protection Status