TTV Translate - Ứng dụng convert truyện trên mobile
Hướng dẫn đăng truyện trên website mới
Đăng ký convert hoặc Thông báo ngừng

Bình chọn: Cho mình ý kiến nhé <3

Trang 83 của 83 Đầu tiênĐầu tiên ... 3373818283
Kết quả 411 đến 415 của 415

Chủ đề: Mật Thám Phong Vân - Thần Long

  1. #411
    Ngày tham gia
    Feb 2009
    Đang ở
    Japan
    Bài viết
    1,267
    Xu
    9,695

    Mặc định

    .
    Mật Thám Phong Vân
    Tác giả : Thần Long
    Chương 410 : Thần tiên tỷ tỷ?


    Chỉ thấy đi tới vài đạo sĩ, thì ra là Dương Thanh Phong và vài gã đệ tử Toàn Chân.

    Đám đông lập tức hào hứng xoa tay bàn tán.

    - Kèo này hay nha. Đầu tiên là trưởng lão Sùng Thánh đánh đệ tử Toàn Chân, bây giờ bên Toàn Chân dẫn người đến. Khẳng định là sắp đánh nhau to đây...

    - Ta nghĩ không có đâu. Dù gì ở đây cũng ngay gần cửa thành, chỉ sợ hai bên còn chưa kịp xắn tay thì Cấm quân đã đến dọn rồi.

    - Ầy, vậy thì ngươi sai rồi. Người thường gây sự thì Cấm quân đúng là sẽ tới ngay, nhưng đám tăng đạo này thì khác đó. Người ta gần đây ngay cả bắt cóc giữa ban ngày còn dám làm ...

    Toàn Chân và Sùng Thánh tuy trong võ lâm có lẽ không được xem là đỉnh cấp, nhưng trong dân gian thì lại cực nổi, hương hoả cứ gọi là nghi ngút quanh năm.

    Toàn Chân tạm không nói làm gì, chuyện Vương Viễn Tri đi lại với Hoàng đế là chuyện ai cũng biết. Còn Sùng Thánh tự thì có tin đồn trụ trì chính là phản đồ Đại Lâm tự bám váy triều đình. Nói chung cả hai đều là phụ tá đắc lực triều đình trong công cuộc càn phá võ lâm, chỉ khác bên tăng bên đạo. Đây có lẽ là lần đầu hai bên đụng độ ra mặt như vậy.

    Lúc này, Dương Thanh Phong lại đang nhíu mày.

    Dương Thanh Phong gần đây không ở Chung Nam sơn, y đang bận rộn ở kinh gặp gỡ kéo quan hệ với vài quan viên, nghe đâu chuẩn bị nhậm chức ở Đạo Lục ty.

    Đạo Lục ty là cơ quan thuộc Lễ bộ, quản lý Đạo giáo toàn Đại Tống. Cơ quan này tuy về quyền hành chẳng đáng là bao, nhưng lại là cánh cửa giao tiếp giữa triều đình với Đạo giáo cả nước, chức vị khá nhẹ nhàng mà lại béo bở.

    Nói ra, làm chưởng môn chưởng giáo cho dù to thế nào, bị triều đình ngứa mắt cho cái giấy bắt giải tán là cũng xong phim. Dương Thanh Phong hiểu được chuyện này, nên y cũng rất chú tâm vào vị trí ở Đạo Lục ty. Vị trí này vốn ngày trước Triệu Cát hứa dành cho Vương Viễn Tri làm, chỉ là lão kia lặn một hơi không thấy bọt, Dương Thanh Phong mới được nhắc đến.

    Song song với Đạo Lục ty chính là Tăng Lục ty, Liễu Trần không ai khác chính là chưởng quản Tăng lục, cho nên đi đâu cũng xưng là "thượng nhân", ý tứ lão nạp không phải tăng thường mà là tăng quan.

    Dương Thanh Phong đến nơi nhận ra đối phương là Liễu Trần lập tức không muốn dây dưa, vì hai bên về sau còn phải qua lại. Có điều đệ tử y Trương Sư Chính thì không nhanh nhạy như vậy.

    Trương Sư Chính mấy hôm cùng sư phụ dạo chơi kinh thành đang dần phát chán, tiểu thư thành thị không hợp nhãn gã lắm. Gã bấy lâu vẫn thầm thích Tiểu Uyển, chỉ tiếc là nàng ta hạ sơn nhập cung mất. Thế nào hôm nay ra phố lại bắt gặp Tiểu Uyển, gã liền lon ton chạy tới.

    Có điều tới nơi nhìn thấy Công Tôn Dao, Trương Sư Chính lại bạo phát hoa tâm.

    Không giống Tiểu Uyển hướng nội, cô gái này như một bông hoa đang dần nở rộ, xinh tươi toả sáng, cực kỳ cuốn hút gã.

    Cơ hội "anh hùng cứu mỹ nhân" trước mắt, Trương Sư Chính liền chẳng thèm quản ông lớn Liễu Trần vênh mặt quát :

    - Các ngươi thanh thiên bạch nhật trêu chọc nữ tử không biết xấu hổ sao?

    Câu này tuy giống y câu của Tiểu Bích lúc trước, nhưng tình hình căn bản đã không giống. Chúng nhân đều nhìn Trương Sư Chính đầy ngu ngốc.

    Trương Sư Chính ngược lại vẫn nhập tâm vào vai diễn, cũng không buồn để ý ánh mắt của ai, ưỡn ngực thẳng lưng xông tới, coi bộ muốn diễn cảnh che chắn cho mỹ nhân. Chỉ tiếc, còn chưa kịp thể hiện thì đã bị tiếng quyền phong vỗ thẳng vào mặt ...

    "Vù"

    "Bốp"

    Sau đó là tiếng hừ lạnh của ai đó.

    - Không chút tôn ti!

    Trương Sư Chính ngã sấp mặt, đang định đứng dậy tay đôi thì lại bị Dương Thanh Phong quát khẽ :

    - Sư Chính, không được vô lễ với Thượng nhân.

    Đám đông không khỏi cười rộ lên một mảnh.

    Người vừa ra tay không ai ngoài Liễu Trần thượng nhân, y lúc này mới ra vẻ trầm giọng nói :

    - Nghe danh Toàn Chân đã lâu, chỉ đáng tiếc không giống với tưởng tượng của lão nạp rồi.

    - Thượng nhân quá lời.

    Dương Thanh Phong cười gượng đáp, Liễu Trần khuôn mặt xấu xí không đổi sắc nói :

    - Không biết Dương đạo trưởng để cho đệ tử quát tháo trước mặt lão nạp, phải chăng có ý muốn can dự vào?

    - Toàn Chân trước nay vẫn luôn xem quý tự là bằng hữu. Nếu là chuyện riêng của Thượng nhân, bần đạo đương nhiên sẽ không can thiệp.

    - Haha, Dương đạo trưởng biết được vậy là tốt.

    Liễu Trần thượng nhân cười lớn, đám đông xung quanh cũng liền xì xào :

    - Còn tưởng Toàn Chân này dữ thế nào, hóa ra cũng chỉ là một đám mũi trâu, chỉ được cái thổi phồng.

    Trương Sư Chính vừa bị đánh lại bị mất mặt lần nữa, tuy rất muốn đứng ra phản bác nhưng chỉ biết ôm mặt đứng một bên hầm hừ. Chỉ có hai người Tiểu Bích Tiểu Uyển là không nhịn được nói ngay :

    - Nhị sư tôn, nhưng bọn họ ...

    Dương Thanh Phong không để hai nàng nói hết đã trầm giọng :

    - Có nghe hay không? Hay là xuất sơn làm nữ quan rồi đã quên luôn cả sư môn?

    - Đệ tử không phải ý đó. Chỉ là ...

    Tiểu Bích khuôn mặt ửng đỏ, nhưng cũng không thể làm gì chỉ dậm chân khó chịu. Còn Tiểu Uyển lại có cách nghĩ riêng. Nàng quay sang nói với Công Tôn Dao :

    - Tỷ sống gần đây không?

    Công Tôn Dao nhoẻn miệng cười nói :

    - Ta sống một mình ở gần đây thôi. Hay để ta dẫn hai muội đến đó, có gì về sau rảnh rỗi thì đến chơi luôn, hì hì.

    Nói rồi cũng không chờ ai cho phép, nàng vui vẻ kéo tay Tiểu Uyển muốn bước đi.

    Đám Vương Trường Đông thấy cả Dương Thanh Phong đến mà cũng bị Liễu Trần ép xuống, nào còn sợ điều gì, đương nhiên không thể nhìn mấy người Công Tôn Dao kéo nhau đi đơn giản vậy. Nhưng rút kinh nghiệm màn lúc trước, biết bản thân không cản được Tiểu Uyển Tiểu Bích, gã liền nhìn sang Liễu Trần.

    Liễu Trần lần nữa bị mấy nữ hài không xem vào đâu vô cùng mất mặt, động nộ quát :

    - Hừm! Vẫn chưa biết điều sao? Ai cũng không được đi!

    Nói rồi lại lần nữa vung chưởng.

    "Vù"

    Người xem ai cũng không nghĩ hoà thượng nọ lại cố chấp như vậy. Đối phương dù sao cũng chỉ là ba nữ hài, trong khi y đã có tuổi, có thân phận, có cả tu vi, hù doạ đến mức nào đó không được thì thôi đi. Đã thế nhìn tư thái xem chừng y còn dùng khí lực cao hơn hẳn lúc trước, thậm chí khiến Dương Thanh Phong phải hít một hơi, tư thế sẵn sàng nhảy vào. Dù y nói không can thiệp, nhưng nếu để người khác đánh trọng thương đệ tử trước mặt, thế thì y cũng khó mà sống trong giang hồ.

    - Tiểu Uyển ...

    - Cẩn thận kìa!

    Tiểu Bích Công Tôn Dao đều tái mặt, quần chúng cũng có người thất thanh theo. Tiểu Uyển không la lên nhưng lại là người phản ứng nhanh nhất. Nàng lập tức nhún một cái ra sau, lần nữa muốn một mình chống lại Liễu Trần.

    Chưởng phong ào ào áp đến ...

    "Bùng"

    Sau tiếng giao phong, mọi người nhìn lại không khỏi bị ngoài ý ngẩn cả ra.

    Chỉ thấy Liễu Trần vừa tư thế xuất chưởng dữ tợn lại thành loạng choạng lùi ra sau mấy bước. Đồng thời ở phía đối diện phía ba người Tiểu Uyển lại là cảnh một bạch y nữ tử đang chầm chậm đáp xuống đất.

    Người xem chứng kiến cảnh tượng ảo diệu như vậy nhất thời đều trợn mắt há mồm.

    Nếu như vừa rồi Tiểu Uyển nhún một cái vài trượng xa đã khiến đa số thán phục. Thế thì cảnh tượng một nữ tử bí ẩn giang tay từ từ đáp xuống này căn bản ngoài sức tưởng tượng của tất cả, kể cả là đám Dương Thanh Phong Liễu Trần. Bởi vì kia đã vượt qua phạm vi khinh công, mà thành phi hành. Cũng chỉ có ai xem phim chưởng nhiều thì mới thấy quen nổi, đáng tiếc ở đây có mỗi một tên là xuyên không giả thì lại không có mặt.

    Thời gian như đình chỉ. Mãi khi nữ tử nọ đáp hẳn xuống đất được hẳn mấy giây mới nghe thấy tiếng hít thở của chúng nhân. Nếu nàng ta mà bay chậm thêm chút nữa chỉ e sẽ có kẻ chết vì ngạt.

    Chỉ thấy nữ tử nọ mặc một bộ váy dài bạch y kín thân, lộ mỗi đôi bàn tay thon trắng ngọc ngà. Nàng ta đeo mạng trắng che nửa mặt, chỉ lộ đôi làn thu thuỷ cùng đôi mắt mỹ lệ tuyệt luân. Thân hình nàng thanh tú hoàn mỹ đến vô khuyết, có thể nói thừa một phân thì béo, thiếu một phân thì gầy. Khí chất toát ra lại ưu nhã cao quý đến nghẹt thở.

    Người xem không ai không bị chấn trụ bất kể phụ nữ lão ấu. Trăm người cả trăm đều ngẩn ra nhìn, ngay cả lời trầm trồ cũng quên mất.

    Nữ tữ này là ai nha? Xuất hiện cũng quá hoàn hảo đi.

    Chỉ có Công Tôn Dao là không bị ngẩn ra quá lâu, nàng vừa nhìn thấy hình dáng nữ nhân nọ đã vui mừng hô lên :

    - A, Liễu tỷ tỷ. Thì ra lâu nay tỷ vẫn ở kinh thành sao?

    Nữ tử bí ẩn không đáp mà chỉ nhẹ giọng nói :

    - Đi thôi!

    Liễu Trần bị trúng chiêu mãi một lúc mới bình hoà được khí tức trong người. Thế nhưng y căn bản không phục ngay, y cho rằng vừa rồi chẳng qua bị đánh lén mới tạm thua thiệt mà thôi, liền giận đỏ mặt quát to :

    - Nghiệt chướng từ đâu tới. Xem Kim Cương Quyền của lão nạp.

    Tiện nói, Sùng Thánh tự có hai môn võ công nổi tiếng là Kim Cương Quyền và Phục Ma Côn, nằm trong set kỹ năng trấn tự "Kim Cương Phục Ma", cùng với Kim Cương Phục Ma Trận và Kim Cương Phục Ma Công. Chính nhờ set này đủ bá mà Sùng Thánh mới nhảy lên thay thế Đại Lâm tự bị hủy xếp ngang hàng cả Thiếu Lâm tự.

    Liễu Trần tung ra Kim Cương quyền nhìn qua khá thô sơ, chỉ như một cú đấm thẳng bình thường, nhưng hành gia nhìn sẽ thấy ngay sự khác biệt. Mỗi quyền đấm ra vừa có kình lực vừa kèm khí lực, giống với Đạt Ma quyền của Lăng Phong, nói không chừng lại cùng một gốc gác.

    Nữ tử bí ẩn vốn đang tư thế quay lưng dẫn Công Tôn Dao đi thì thình lình bị tiếng gió sau lưng đả động. Nhưng nàng ta cũng không thèm xoay người, chỉ lạnh nhạt hừ một tiếng rồi vung tay áo ra sau.

    Sau tiếng quạt áo nhẹ nhàng lại là một tiếng "bùng" vang lên.

    Lần giao phong này không còn đơn giản như trước. Liễu Trần trực tiếp bị hất bay. Mà trên con phố bỗng như có một cơn cuồng phong thổi qua, khiến cho hàng quán xung quanh đều nghiêng ngả, đồ vật bày biện bay lả tả. Đám dân chúng đang hiếu kỳ vây xem không khỏi ôm lấy nhau run rẩy kêu hét.

    Dương Thanh Phong đứng gần đó quan sát lập tức kinh hãi ra mặt.

    Y vừa rồi không muốn gây với Liễu Trần, ngoài lý do xã giao còn vì y đại khái biết tu vi Liễu Trần. Nếu tung toàn lực, Dương Thanh Phong nghĩ chưa chắc đã toàn bại dưới tay Liễu Trần, nhưng khẳng định sẽ trọng thương, cho nên y mới tạm nhường.

    Nhưng lý do trọng yếu hơn là, y biết thừa sau lưng Liễu Trần ở Sùng Thánh còn là một lão sư phụ quái vật. Người này chính là kẻ được kể trong lời đồn "phản đồ Đại Lâm", đồng thời là một trong Tứ Đại Cung phụng bảo vệ riêng cho Triệu Cát, cùng đẳng cấp với Vương Viễn Tri. Nghe nói năm xưa khi Ma Môn truy đuổi Thần Cung Cung chủ đến chân Chung Nam, lão ta cũng từng xuất hiện.

    Nói tới nói lui, tu vi Liễu Trần thượng nhân đã ở giai đoạn đăng đường nhập thất, tầm cỡ chưởng môn chứ, lại có dựa lưng trâu bò chỉ dạy, hoàn toàn có thể đi ngang Đại Tống.

    Thế nhưng y lại bị một quẩy nhẹ tưng của nữ tử bí ẩn đánh tan tại chỗ. Dương Thanh Phong tự hỏi, nếu là Toàn Chân Thất Tử liên thủ cũng chưa chắc có thể phá giải nhẹ nhàng được như nàng kia.

    Hơn nữa, là dân trong nghề, Dương Thanh Phong còn chú ý một điểm khác.

    Đó là cách xuất khí.

    Đừng tưởng ai chơi nội công cũng đều đánh chưởng cách không khiến cây đổ người ngã như phim. Phim ảnh đều là làm bậy.

    Thực ra dân luyện khí xưa nay đúng là có thể đánh cách không, nhưng cùng lắm chỉ có thể đánh ra một khoảng cách tay tầm trượng là căng. Đó cũng là lý do nội lực chỉ stack được với quyền cước và vũ khí tầm trung cỡ như kiếm. Còn dài cỡ thương bổng là bắt đầu bó tay chỉ có thể dùng thuần kình lực. Ngày đó Bạch Vân Thành và Lăng Phong đối chưởng, tuy diễn tả thì cát bay đá chạy các kiểu, thực chất chủ yếu là do căn nhà chỗ đó sắp sập sẵn, còn lại hai bên vẫn đứng khá gần nhau chơi tay không.

    Còn chỉ vung tay chơi chơi mà có thể đánh ra khí lực cường đại ở phạm vi rộng, quật ngã cả hàng quán, thì Dương Thanh Phong thậm chí cũng chỉ nghe kể chứ chưa từng gặp. Y thậm chí nghĩ đến sư phụ Vương Viễn Tri cũng chưa chắc đã đạt được trình độ này.

    Mà Liễu Trần thượng nhân loạng choạng đứng dậy cũng đã mồ hôi lấm tấm ngộ ra, y đã biết mình trong mắt nữ tử kia chỉ là con kiến.

    Như thể đoán ra cái gì, Liễu Trần mãi lúc này mới nhớ Phật hiệu hô nói :

    - A-di-đà Phật, ngươi ... không lẽ là vị Cung chủ kia?

    Dương Thanh Phong nghe câu này không khỏi choàng tỉnh theo. Y bỗng nhớ lại một chuyện trọng yếu bấy lâu chưa giải, cũng vội vàng chắp tay nói :

    - Vãn bối mạo muội, xin hỏi tiền bối có phải là người đó của Thần Cung?

    Nữ tữ bạch y dường như khựng lại một nhịp, nhưng rồi rất nhanh không một tiếng động lắc mình, chỉ cái nháy mắt đã đem theo Công Tôn Dao biến mất khỏi con phố. Lần nữa khiến quần chúng ồ lên kinh ngạc. Dương Thanh Phong nghĩ gì đó cũng khinh thân đuổi theo.

    TTV Translate - Ứng dụng convert truyện trên mobile



    ---QC---
    Đang viết // Mật Thám Phong Vân
    (http://tangthuvien.vn/forum/showthread.php?t=99319)

    Fanpage ~ http://facebook.com/atkdfic (update nhanh nhất tại đây)


  2. Bài viết được 9 thành viên cảm ơn::   [Hiện ra]
    Broly Anaklusmos,Chígiáođầu,dochanh96,lhc772,lKai,Odisey,tuongmap,vinhnguyenkm,vivu9xx,
  3. #412
    Ngày tham gia
    Feb 2009
    Đang ở
    Japan
    Bài viết
    1,267
    Xu
    9,695

    Mặc định

    .
    Mật Thám Phong Vân
    Tác giả : Thần Long
    Chương 411 : Hey everyone, I'm back!


    Dương Thanh Phong dùng hết thân pháp bú sữa mẹ đuổi theo. Nhưng ngắm chừng dù có dùng cạn nội lực cũng không thể đuổi kịp, rút cục y đành chán nản đánh liều hô lớn :

    - Vãn bối Toàn Chân Dương Thanh Phong. Toàn Chân giáo có chuyện cấp bách liên quan đến Ma Môn, mạo muội thỉnh tiền bối ghé thăm Chung Nam chỉ giáo một lần. Đổi lại chỉ cần trong khả năng Toàn Chân nhất định làm theo bất kỳ yêu cầu nào của tiền bối.

    Cũng không biết nữ tử bí ẩn nọ có nghe được hay không, nhưng dân chúng xung quanh thì được dịp chỉ trỏ lão Dương cười đùa một hồi.

    Chốc lát sau, đám đệ tử Trương Sư Chính cũng đuổi đến nơi, nhìn ngang nhìn dọc đương nhiên đã không thấy hình bóng bí ẩn nọ. Một đứa hiếu kỳ hỏi :

    - Sư tôn, nàng vừa rồi là ai vậy? Công lực thật là khủng bố.

    Trương Sư Chính ỷ mình là đệ tử đích truyền của Dương Thanh Phong, ra vẻ trải đời bỡn cợt nói hộ :

    - Chậc chậc, nàng ta chính là đạo lữ song tu sư phụ đang theo đuổi chăng?

    Lập tức bị Dương Thanh Phong sầm mặt quát :

    - Câm mồm! Ngươi có biết câu vừa rồi mà bị tiền bối nghe thấy, sẽ có hậu quả gì không?

    Trương Sư Chính trước nay chẳng mấy khi bị Dương Thanh Phong to tiếng, cứng đầu nhỏ giọng lầm bầm :

    - Chỉ là đùa một chút thôi, làm gì mà căng ...

    - Hừ, còn không chịu hối cải. Nói cho ngươi biết, Liễu tiền bối mà hiện thân, ngay cả sư tổ các ngươi cũng phải nhường nhịn.

    Cả đám đệ tử nghe vậy không khỏi trợn mắt há mồm.

    Nữ tử kia mặc dù thần bí, nhưng nhìn bộ dáng tối đa chỉ 30 tuổi là kịch kim. Thế mà sư tôn nói sư tổ cũng phải sợ nàng ta, thế thì là loại tồn tại gì chứ? Xưa nay võ lâm còn chưa nghe nói môn phái nào nghịch thiên như vậy.

    Mà Dương Thanh Phong tuy chửi mắng nhưng trong bụng lại không khỏi bị lời mỉa mai của Trương Sư Chính làm ngứa ngáy. Thằng nhãi Sư Chính nói cũng có cái đúng.

    Toàn Chân tuy nói phải thanh tu nhưng không có ai cấm song tu. Bằng không trong Thất Tử cũng không có một nữ đạo cô Lý Thanh Huyền. Dương đạo trưởng lâu nay không màng đến song tu, ấy là vì chưa tìm được em nào ưng ý mà thôi.

    Nói sao, họ Dương bèo thì bèo cũng đang chấp chưởng một giáo, quản cả trăm tên đệ tử, tiền tiêu cũng gọi là rủng rỉnh, võ công cũng có số má, ánh mắt làm sao có thể quá thấp. Gì chứ ba loại gái mát-xa giang hồ là Dương đạo trưởng khẳng định không thể để vào mắt. Lâu lâu đi tí thì được ... khụ!

    Nói tiếp, tuy Thần Cung nghe nói là tồn tại cấp bậc thần tiên vũ trụ gì đó, nhưng ai nói nhân vật phụ thì không được yy đâu. Cung chủ thì có chút hơi quá tay, nhưng lân la kiếm một nữ trưởng lão Thần Cung thì đúng là cải thiện được hình ảnh đáng kể chứ chẳng đùa, không khéo còn gia nhập hàng ngũ tu tiên.

    Đáng tiếc, Dương đạo trưởng vẫn là kém một chút.

    ...

    Trở lại con phố nọ.

    Lúc này, bà con đang phải lục đục dọn dẹp hàng quán ngả nghiêng. Tay làm mồm chửi đổng tuy cũng có, nhưng đa phần vẫn là nhỏ to bàn tán về thân thế bí ẩn của nữ nhân nọ.

    Có kẻ nói ở đây ngay cạnh Thất Tú các, mà nghe nói Các chủ Thất Tú các cũng là mỹ nhân như hoạ, rất hiếm khi hiện thân, phải chăng vừa rồi chính là nàng ta?

    Người khác lại nói, nữ nhân nọ thực ra chỉ là đội tạp kỹ phố Tây, có tuyệt kỹ đi dây trên không. Hắn còn quả quyết giá của nàng ta chỉ tầm 5 lượng một đêm.

    Có kẻ thì nói, kia là Cung chủ Thần Cung đang lẩn trốn Ma Môn. Nhưng ý kiến này lập tức bị vùi dập không thương tiếc, lý do là không gần gũi phố phường gì cả.

    Đúng lúc này, bỗng có tiếng hét lớn của ai đó từ đầu phố phá bĩnh không khí chung.

    - Hey everyone, I'm backkk!

    Chỉ thấy một đoàn xe ngựa khá luộm thuộm xuất hiện, dẫn đường là một tên thanh niên coi bộ vừa trong núi ra, đang cười nham nhở chào hỏi. Hắn ta một thân áo quần bụi bặm nhìn không ra màu sắc, mái tóc thì rối tinh buộc tạm bợ. Nếu không phải dáng đi còn có chút khoẻ mạnh, khẳng định sẽ bị nhầm thành ăn mày.

    Nhìn cảnh con phố dường như vừa có đánh nhau xong, tên thanh niên tặc lưỡi nói :

    - Chậc chậc, kinh thành thiếu vắng ta có vẻ xác xơ quá đi.

    Nói xong cũng không chờ người khác khinh bỉ, liếc thấy gần đó có một nữ tử có vẻ cũng dễ nhìn, hắn liền chủ động tiến lại hỏi :

    - À, vị đại tỷ này ...

    Nữ nhân nọ tưởng được trai trẻ để ý liền vuốt tóc quay sang. Nào ngờ nhìn thấy bộ dáng bẩn bựa của ai đó lập tức trợn mắt :

    - Chuyện gì?

    - Khụ, tiểu đệ muốn hỏi đại tỷ là ...

    - Hừm, nhân gia một chồng bốn con rồi, tránh xa một chút.

    - Dammmned!

    Thanh niên đầu rối suýt chút úp sấp. Có điều rất nhanh hắn lấy lại tinh thần, lại lân la một trung niên mặt gấu khác :

    - Đại ca này, ở đây vừa xảy ra chuyện gì vậy? Đại ca không cần hiểu nhầm, tiểu đệ chỉ hỏi chuyện, tuyệt đối không có ý gì khác.

    Vị đại ca nọ liếc mắt khinh bỉ một cái rồi hếch mũi nói :

    - Thần tiên đánh nhau!

    - Thần tiên? Đại ca cứ đùa ...

    Tên thanh niên đầu rối không khỏi kinh hãi. Đại ca mặt gấu thì một bộ hiển nhiên nói :

    - Ai đùa với ngươi. Đây là kinh thành biết không? Cái gì mà không có chứ.

    Rồi lại cười đắc ý ra mặt nói :

    - Mà nhà ngươi đúng là số nhọ nồi quá ...

    Tên thanh niên nọ kinh hãi che miệng :

    - Oa, đại ca thật là thần, vừa nhìn đã biết biệt danh "nhọ" của tiểu đệ?

    - Còn không nhọ sao? Haha, ngươi mà tới sớm một chút thôi thì đã được thấy cảnh tiên nữ giáng trần đấy. Ai, lão tử sống bao năm thiếu chút thì uổng phí, may sao đến tuổi này lại gặp được tiên nữ. Mãn nguyện! Mãn nguyện! Haha.

    Tên thanh niên đầu rối căn bản không tin, cười cợt nói :

    - Tiên nữ? Nàng ta đẹp lắm hay sao? Hay là có cánh sau lưng?

    - Nói thừa, đẹp là đương nhiên. Còn vụ có cánh ... Ngươi nói làm ta mới nghĩ đến. Khó trách vừa rồi nàng ta lại bay được. Haha, thì ra là vậy.

    Thanh niên đầu rối thấy gã kia coi bộ bị nhập quá sâu, liền trêu :

    - Kể cả vậy đại ca có phải yêu cầu quá thấp không? Nhìn thấy tiên nữ thôi thì có gì mà mãn nguyện, phải chịch mới đủ phê nha ...

    - Chịch? Là cái gì?

    - Ờ ... khụ!

    Thanh niên nọ nghe vậy chỉ biết gãi đầu gượng gạo. Đưa mắt nhìn sang phía bên đường, tình cờ thấy có mấy tên thiếu gia có vẻ chật vật dìu dắt nhau, đoán đoán gì đó thanh niên đầu rối liền đổi đề tài hỏi :

    - Đại ca nói thần tiên đánh nhau, chính là bọn hắn sao?

    - Vớ vẩn. Bọn chúng chính là đám bị thần tiên đánh.

    Thanh niên đầu rối không khỏi thú vị cười. Hắn có ấn tượng cực xấu với thành phần công tử nhà giàu này, cứ phải bị đánh mới được.

    Rồi đột nhiên hắn lại nhíu mày một cái, vuốt cái cằm lún phún râu lâu chưa cạo lẩm bẩm nói :

    - Từ từ, thằng béo kia sao cứ quen quen nhỉ?

    Một gã bán hàng lúi cúi nghe thấy bĩu môi ngay :

    - Còn không quen được sao? Còn may hôm nay thằng đấy không mang con chó của hắn theo. Bằng không thì lại loạn cả phố.

    Một người khác coi bộ cũng chán ghét tên thiếu gia béo nọ chen vào :

    - Nói đến con chó đó. Không biết là thứ chó gì mà to dã man.

    - Ta biết. Nghe nói con cũ là Đại Hắc chết rồi, dạo này hắn mới nuôi con khác, bảo là chó Tây Tạng m* gì đó, còn to hơn cả trâu.

    - Từ từ, Đại Hắc?

    Thanh niên đầu rối đang hóng chuyện nghe đến hai chữ "Đại Hắc" hai mắt bỗng sáng lên kỳ dị.

    Một loạt ký ức xưa cũ tràn về, khóe miệng hắn cũng dần dần nhếch lên.

    Thế mà đã hơn hai năm trôi qua rồi, còn nhớ ngày đó xuyên không ai đó phải đánh nhau với hai con chó, chính là Đại Hắc và tên thiếu gia béo phệ kia. Chẳng qua ông trời cũng không bạc, ngay lúc tưởng như Phong ca đã quên thì lại dẫn kẻ thù cũ đến cho hắn.

    Thanh niên đầu rối không ai ngoài Lăng Phong, vừa chật vật từ Thái Nguyên trở về. Hắn quay ra sau xe ngựa gọi ngay :

    - Lục đệ, ngươi nhìn thử phía kia, xem có nhớ ra là ai không?

    Tần Quyền lúc này cũng vừa ngái ngủ chui ra, vuốt tóc buồn chán nói :

    - Ai kia? À, nhớ chứ sao không? Thằng này dạo này có vẻ bảnh bao đấy?

    Lăng Phong có chút ngẩn ra. Phiền thiếu gia kia nhìn thế nào cũng là bộ dáng con lợn, ở đâu ra mà bảnh bao. Liền hỏi lại :

    - Ngươi đang nói thằng nào đấy?

    - Chứ Tứ ca đang nói thằng nào?

    - Thằng béo nha.

    - À, đệ nói thằng nhãi đi giữa, hình như cháu Vương Phủ gì đó.

    Lăng Phong hiếu kỳ hỏi :

    - Người quen? Có thù với hắn sao?

    Tần Quyền khinh khỉnh nói ngay :

    - Thằng nhãi đó tầm nào mà gây được thù với đệ chứ. Phải là hắn bị đánh nên có thù với đệ.

    Lăng Phong không khỏi che mặt.

    Ông bà có câu oan gia ngõ hẹp. Đã phản phái lại còn đi cùng team với nhau. Kịch bản như vậy có phải quá não tàn không đây.

    Dù sao tác giả đã sắp xếp như vậy rồi, Phong ca không làm đến nơi thì có điểm thất đức. Liền đánh mắt với Tần Quyền xoa xoa hai tay nói :

    - Lục đệ, ta có ý này ...

    "Phù phù"

    Còn chưa kịp nói xong câu đã thấy Tần Quyền rút bội kiếm ra thổi bụi phì phèo. Phong ca suýt chút thì úp sấp, vội lau mồ hôi nói :

    - Moá, ngươi tưởng đang làm đại vương trong núi sao? Mau cất đi. Đúng là éo có tí chuyên nghiệp gì cả.

    Tần Quyền ung dung đút kiếm vào bao, vẫn một bộ tỉnh queo hỏi :

    - Ai mà biết? Đệ tưởng Tứ ca muốn báo thù xưa.

    Lăng Phong trợn trắng mắt nói :

    - Ta đúng là muốn báo thù, nhưng phải trên tinh thần bao dung bác ái hiểu không? Quên tôn chỉ của Phong Vân rồi sao? Văn hoá! Đánh gãy tay gãy chân dập lá lách là được rồi ...

    "Cộp"

    Vẫm không đợi Lăng Phong chém hết câu, đã thấy Tần Quyền lần nữa rút ra một cây gỗ dài gõ vào thành xe. Lăng Phong không khỏi ngã ngửa :

    - Moá, kiếm đồ đâu ra mà nhanh vậy?

    - Tứ ca lại giỡn. Lúc trước đệ cũng lăn lộn kinh thành thôi, gì chứ ba cái đạo cụ này dễ không.

    - Haha, nói cứ như ta không từng lăn lộn ấy. Đi thôi.

    Bước được hai bước nhìn lại con mồi, Lăng Phong bỗng khựng lại nhíu mày nói :

    - Mà chậm đã, ở kia có đến 3 tên nhà giàu. Tên thứ ba thì ta không quen ...

    - Đệ cũng không quen.

    Tần Quyền nhún vai xoè tay ra vẻ không quan tâm. Lăng Phong đành ra vẻ khó xử nói :

    - Cũng không nên vô duyên vô cớ đánh cả hắn chứ?

    - Cái này ...

    Tần Quyền cũng gãi đầu, quay đầu lại nhìn thấy Lăng Hổ đang lim dim vắt vẻo trên xe liền hỏi :

    - Lão Hổ, ngươi nhìn thử một cái, xem có phải kẻ thù cũ không?

    Lăng Hổ chỉ liếc một cái liền cụp mắt nói ngay.

    - Không quen!

    - Ài, gắng nhìn lại lần nữa thử.

    - Không phải!

    - Ngươi phải dùng ánh mắt độ hóa chúng sinh mà nhìn.

    Lần này Lăng Hổ mới chân thành nhìn thẳng, được chốc lát thì hắn ung dung niệm :

    - A-di-đà Phật, nhìn kỹ một chút thì đúng là có điểm dơ bẩn. Cần phải được rửa tội một lần.

    - Đấy, ta nói mà!

    Tần Quyền nghe vậy vỗ tay nhảy nhót, trong khi Lăng Phong chỉ biết che mặt cười khổ. Cái đội này thật là ... Mà Hổ đệ càng lúc càng biến chất, ngay cả tín ngưỡng cũng tha hoá, từ ngữ bên Thiên Chúa cũng xài luôn rồi.

    TTV Translate - Ứng dụng convert truyện trên mobile



    Đang viết // Mật Thám Phong Vân
    (http://tangthuvien.vn/forum/showthread.php?t=99319)

    Fanpage ~ http://facebook.com/atkdfic (update nhanh nhất tại đây)

  4. Bài viết được 8 thành viên cảm ơn::   [Hiện ra]
    Broly Anaklusmos,Chígiáođầu,Decepticon,dochanh96,lhc772,lKai,Odisey,vivu9xx,
  5. #413
    Ngày tham gia
    Feb 2009
    Đang ở
    Japan
    Bài viết
    1,267
    Xu
    9,695

    Mặc định

    .
    Mật Thám Phong Vân
    Tác giả : Thần Long
    Chương 412 : Làn da nâu lâu chưa cạo


    Tạm để Tiêu Thiên Phóng dẫn bọn nha hoàn Manh Manh Tích Nhược thăm thú đường phố kinh thành, bộ ba Phong Hổ Quyền lập tức lẻn sang bên kia đường, bắt đầu kế hoạch đánh lén ... khụ, hay còn gọi là du kích.

    Đám Vương nha nội và vài gã tuỳ tùng lại chẳng chút mảy may đại hoạ đang sắp tới.

    Chẳng qua lại nói, nếu hỏi hôm nay ai đỏ nhất thì lại không ai ngoài Vương nha nội. Gã đứng vị trí mà nữ tử thần bí đáp xuống ngay trước mặt. Trong khoảnh khắc nàng kia đáp xuống, mạng che mặt hơi nhấc lên lại để lộ một phần dung nhan, quá đủ cho gã bị hớp mất hồn.

    - Hai ngươi nói có phải vừa rồi là tiên nữ thật không?

    Tên công tử gầy, Triệu Bất Vưu, một bộ hiểu biết cười nhạt nói :

    - Nha nội sao lại dễ tin như vậy? Đời này sao lại có thần tiên chứ?

    - Nhưng nàng ta biết bay nha.

    Tên mập Phiền Chính chen mồm nói :

    - Này ta biết. Lúc trước nhà ta làm đại thọ thuê đám tạp kỹ về, bọn chúng có vài tên cũng bày trò bay lượn. Lúc đó ta cũng thích lắm, sau tra hỏi mới biết có dây treo lên cả thôi.

    Triệu Bất Vưu vẫn một bộ trang bức lắc đầu nói :

    - Không đúng rồi. Lúc đó ta để ý không hề có sợi dây nào cả. Khả năng là võ công. Phủ đệ nhà ta có mấy vị sư phụ tuy không bay từ từ được, nhưng nhún người một cái từ mái nhà xuống là chuyện bình thường.

    Nói xong nhớ ra cái gì, Triệu Bất Vưu bỗng nhìn quanh hỏi :

    - Nói đến võ công, lão trọc đi đâu mất rồi?

    Phiền Chính vừa thở vừa khinh bỉ nói :

    - Thôi đừng nhắc đến lão. Còn nói cái cao tăng Sùng Thánh chỉ thua kém Bạch Mi phương trượng nọ kia. Ta còn tưởng có lão di cùng thì sẽ thu hoạch hơn hẳn mọi khi. Rút cục bị nữ nhân kia đánh cho chạy dài ...

    Vương Trường Đông nghe nhắc đến nữ nhân trong mộng liền giật mình nói :

    - Đúng rồi, thần tiên tỷ tỷ chẳng phải dẫn nữ tử kia đi sao? Bây giờ chỉ cần tìm ra nàng ta là tìm được thần tiên tỷ tỷ rồi.

    Phiền Chính tiếc nuối nói :

    - Nói thì dễ. Người đi đã nửa canh giờ, làm sao biết nàng ta đi đâu chứ? Đã thế hai vị muội muội biết võ công kia cũng đi lúc nào không hay ...

    Bỗng Triệu Bất Vưu tủm tỉm cười :

    - Các ngươi nói đã hết cách tìm mấy nữ tử kia sao? Vậy cũng chưa chắc.

    - Ngươi có cách sao?

    Hai gã Vương Phiền kinh hỉ nhìn sang.

    Triệu Bất Vưu nhỏ to thì thầm gì đó, chốc lát ba tện liền cười hô hố.

    - Haha, có lý có lý. Triệu huynh không hổ là tử tôn Hoàng tộc.

    ...

    Lát sau.

    Ba người Lăng Phong vẫn một mực theo đuôi.

    Thực ra chỉ có Lăng Phong là chuẩn bộ dáng theo dõi, thi thoảng ngụp lặn giấu mình các kiểu, chứ hai tên Quyền Hổ thì căn bản là dạo mát. Một tên thì huýt sáo láo liên check gái, tên kia thì như khúc gỗ di động.

    Lại nói, vì sao Phong ca muốn báo thù xưa mà không chạy tới đập thằng kia tại chỗ?

    Đơn giản, vì Phong ca là giang hồ có văn hoá, phải dùng đức phục người ...

    Thôi bỏ đi, chủ yếu vì mấy thằng kia toàn đi đường lớn, éo chịu chui vào ngõ hẻm gì cả, khó ra tay nha.

    Nói sao, kinh thành là trọng địa dưới chân Hoàng đế, không giống như Thái Nguyên đất thổ phỉ. Kể cả ai đó có tội tày trời đi nữa cũng không đến lượt anh em tự xử. Đánh nhau kiểu gì cũng bị gọi lên nha môn, lỡ mà gây thương tích thì có khi còn đền bù sấp mặt. Mà áng chừng Phong ca chuyến này ra tay khó có khả năng không gây thương tật cho đối phương.

    Chỉ là, càng đi Lăng Phong lại càng thấy có gì đó vô cùng cổ quái, liền nhỏ giọng hỏi Tần Quyền :

    - Lục đệ, ngươi có thấy đoạn này có gì lạ không?

    - Có gì lạ?

    Lăng Phong tạm đứng lại, vuốt mũi nhìn ngắm xung quanh một chốc ngậm ngùi nói :

    - Ta cứ thấy chỗ này quen quen thế quái nào?

    Tần Quyền nhếch mép lười nhác nói :

    - Đương nhiên phải quen, đây là hướng đi về Phong Vân tơ lụa nha.

    - Moá, phải không?

    Lăng Phong giật mình cảm khái.

    Ai, mới đó mà đã một năm trời đấy, đến đường về nhà cũng quên mất.

    Còn chưa kịp cảm khái hết câu đã nghe đằng trước có tiếng cợt nhã :

    - Vừa rồi đường đột chưa kịp tự giới thiệu, khiến tiểu mỹ nhân kinh hãi. Bổn Hầu là tử tôn Hoàng tộc, nhưng vì quen sống khiêm tốn nên không nhiều người biết. Tư sản bổn Hầu không nhiều lắm, ngoài phủ đệ lầu các thì có chỉ vài cái tiệm châu báu. Bổn Hầu cũng vốn không có ý xấu, chỉ hy vọng được bồi tiểu mỹ nhân đây nhất du ...

    V*, thằng nào tán gái cũng có bài phết.

    Nhìn lại, phát hiện chính là ba tên nha nội vừa xong. Đang vây lấy một nữ tử nhỏ nhắn ôm một giỏ áo quần trước cổng một tiểu viện trong hẻm.

    Thằng nhãi đang ba hoa là tên cao cao cả đám Lăng Phong không ai quen. Cái này thực ra dĩ nhiên, thằng nhãi mập nhìn là biết loại chưa tốt nghiệp tiểu học, căn bản không thể phun ra được câu chữ hoa mỹ. Còn tên Vương nha nội thì đang láo liên nhìn trước nhìn sau, cũng không biết đang tìm cái gì.

    Thú thật mà nói, nếu không phải chuẩn bị xông lên đập đối phương một trận, Phong ca có khi đã lại kết thân một phen. Cổ nhân có câu anh hùng quen nhau chủ yếu nhờ tán gái. Thằng mập thì tạm vứt sang một bên, nhưng gã Hầu gia gì kia cũng rất có phong cách.

    Liếc mắt sang nữ tử nọ, Lăng Phong hai mắt nhất thời toả sáng.

    Khó trách mấy thằng nhãi này đi cả một đoạn đường dài xuyên cả thành để tìm.

    Nữ hài nọ mặc một bộ váy phá cách màu lục, ngọc trâm đơn sơ cài tóc. Bộ dáng nàng mềm mại đáng yêu, thanh thuần như nước, vô cùng động lòng người. Nhưng điểm thu hút nhất ở nàng chính là, ở nàng có nét gì đó rất tú khí gần gũi, phảng phất như nữ hài nhà bên.

    May mắn là nàng ta cũng không phải một mình. Sau lưng nàng còn có một đôi nam nữ trung niên, nữ nhân thì đầy vẻ khắc khổ, còn nam nhân thì bị tật ở chân. Cả hai đều đang bộ dạng sợ hãi trước mấy tên công tử và tuỳ tùng giàu có, nhưng vẫn rất kiên trì đứng phía sau bảo hộ, xem chừng là hàng xóm tốt bụng hoặc là người ở của nữ tử nọ.

    Chẳng qua, nhìn chốc lát Lăng Phong bất chợt nhíu mày :

    - Từ từ, nữ nhân kia sao ta cũng thấy quen nốt nhỉ?

    - Lạy ngươi a Tứ ca, kia chính là trước cửa nhà ngươi. Còn nữ tử kia chính Công Tôn muội muội nha.

    Lăng Phong lông mi nhướng hẳn lên đầy khoa trương :

    - Oa? Thực sự là Dao Nhi?

    Một năm không gặp, thân thể phát dục không ít ... Khụ, là trưởng thành không ít.

    Mà cái này không trọng yếu. Trọng yếu là mấy thằng nhãi kia lại dám giỡn nữ nhân trong biên chế của Phong ca, này vạn vạn không thể được rồi. M*, vợ tương lai của ca, ba thằng vương bát đản chúng mày chỗ nào toát ra, thật là quá chán sống.

    Trong lúc ai đó đang phồng mang trợn má phẫn nộ, lại nghe Công Tôn Dao nói :

    - Ta đã nói rồi, ta không làm gì sai, cũng không muốn đi cùng các ngươi. Nếu các ngươi cứ quấy rối ta, chờ đại ca ta trở về sẽ không tha cho các ngươi đâu ...

    Phiền Chính không đủ học vấn như Triệu Bất Vưu, cười hô hố thô tục nói :

    - Haha, đại ca của ngươi? Là Quan Vân hay Triệu Công?

    Công Tôn Dao có lẽ chưa chắc biết Quan Công Triệu Vân là ai, nhưng nàng đủ thông minh nghe ra gã xấu xí đang khinh bỉ đại ca. Nàng gắng ưỡn bộ ngực sữa nói :

    - Hứ, không phải Quan hay Công nào cả, huynh ấy là Lăng đại ca.

    Lăng Phong phía xa nghe được hai mắt toả sáng, một bộ tự đắc nhe răng nói :

    - Há há. Lục đệ Thất đệ các ngươi thấy gì chưa? Dao muội nhắc đến ta đầu tiên đấy. Nam chính, là phải như vậy ...

    Còn chưa kịp nói hết đã nghe Công Tôn Dao tiếp :

    - Lăng đại ca không trị nổi thì còn có Quyền ca Hổ ca nữa. Các huynh ấy bản lĩnh còn cao hơn cả Lăng đại ca.

    - Phùùùù ...

    - Hahaha ...

    - A-di-đà Phật!

    Ai đó phun máu ba trượng. Tần Quyền được thể ôm bụng cười ngoặt ngoẽo, trong khi Lăng Hổ chỉ lim dim niệm Phật.

    Lúc này, phía Công Tôn Dao lại đến đoạn gay cấn.

    Phiền Chính không thích câu giờ như Triệu Bất Vưu, gã đưa tay ra định chạm vào Công Tôn Dao, thì thình lình có tiếng quát :

    - Uây uây, dừng lại!

    Sau đó từ hai bên con hẻm bỗng toát ra ba thanh niên che mặt nửa vời. Nói nửa vời là bởi vì không tên nào thực sự nghiêm túc che mặt. Đại khái là không tìm được đạo cụ, cả 3 chỉ buộc tạm vải bố che lỗ mũi.

    Rút kinh nghiệm vừa xong, đẩy mấy tên tuỳ tùng ra trước che chắn, Phiền Chính mới hất hàm hỏi :

    - Vừa rồi kêu dừng là các ngươi?

    - Haha, đoán chuẩn rồi, chính là bọn ta. Giữa thanh thiên bạch ...

    Tên nào đó còn chưa kịp nói hết câu thoại dành riêng cho nam chính, bỗng nghe tiếng Công Tôn Dao kinh hô :

    - Aaa! Đại ca? Là Lăng đại ca phải không? Cả Quyền ca Hổ ca nữa? Các ngươi về rồi sao?

    Lăng Phong suýt chút thì sặc nước miếng, vội vàng ho khan chữa cháy :

    - Khụ khụ! Cô nương nhầm người, ta không phải Lăng Phong.

    Công Tôn Dao dường như chẳng chút bận tâm, nhanh nhẹn lách qua ba tên công tử vừa chạy tới chỗ Lăng Phong vừa vui vẻ nói :

    - Hì hì, ai chứ giọng của huynh thì sao lừa muội được chứ? Mà, huynh đi phương bắc phải chịu nhiều khổ lắm sao?

    Lăng Phong không khỏi ngẩn ra :

    - Sao lại nói vậy?

    Công Tôn Dao đến trước mặt Lăng Phong, làm bộ nghiêng người nhìn trái nhìn phải rồi tinh nghịch nói :

    - Thì vì muội thấy huynh ... xấu trai hơn trước.

    - Phùùù ...

    Lăng Phong lần nữa phun máu.

    - Khụ, đi cả tuần chưa cạo râu mà thôi ... A không đúng. Ta không quen cô nương, cô nương nhận lầm người.

    Công Tôn Dao nghe vậy khựng lại một lát, rất nhanh đã thành nước mắt rưng rưng nói :

    - Muội hiểu rồi. Đại ca đã quên muội là ai luôn rồi ...

    Lăng Phong chịu không nổi màn này, vuốt trán lấm tấm mồ hôi nói :

    - A, ta làm sao quên được. A cũng không đúng, ta không quen cô nương ...

    Biết nói nữa lộ tẩy, Lăng Phong đành phải cúi người thấp giọng :

    - Muội tạm thời lùi ra sau một chút được không. Lúc này mà ta lộ diện, thì chốc nữa không đánh đã tay được.

    Công Tôn Dao tròn mắt hỏi :

    - Huynh muốn đánh ... bọn chúng sao?

    Lăng Phong gật đầu.

    Công Tôn Dao thấy vậy mới chịu nhoẻn miệng cười một cái, gắng nhịn niềm vui đang rạo rực trong lòng ngoan ngoãn bước ra sau lưng Lăng Phong.

    Tạm thời dỗ dành được Công Tôn Dao, Lăng Phong mới chỉnh trang quần áo, bước lên hai bước hắng giọng hoà nhã nhìn thẳng Phiền Chính hỏi :

    - Khụ, các hạ còn nhớ ta chứ?

    Phiền Chính dù đã có hai tên tuỳ tùng chặn đằng trước vẫn theo phản xạ lùi ra sau, lỗ mũi hướng lên trời nói :

    - Ngươi là ai nha? Không đầu không đuôi xông ra ...

    Lăng Phong lập tức thở phào :

    - Không nhớ là tốt rồi.

    - Bổn công tử đương nhiên không thể nhớ mấy tên xấu trai như ngươi.

    - Phùùù ...

    Lăng Phong suýt chút ngã chổng vó. Moá, chưa tới nửa canh giờ ba lần bị chê xấu trai.

    Công Tôn Dao thấy bộ dáng Lăng Phong hài hước liền che miệng cười khúc khính, nhỏ giọng trêu nói :

    - Hì hì. Thực ra huynh hiện tại cũng không xấu trai lắm đâu, chỉ hơi đen chút thôi.

    Lăng Phong không khỏi che trán ai oán. Ca chỉ là làn da nâu nhưng lâu không cạo mà thôi. Vừa định quay lại phản bác gì đó đã nghe Công Tôn Dao lí nhí nói :

    - Nhưng mà không sao cả. Muội ... thích như thế ...

    Câu cuối nàng nói vô cùng nhỏ, Lăng Phong căn bản không nghe rõ, hắn nheo mắt hỏi :

    - Muội vừa nói cái gì cơ?

    - Muội từng nói một lần mà, huynh biết rõ còn hỏi.

    Công Tôn Dao biết đại ca đang trêu mình, đỏ mặt cúi đầu, nắm nắm bàn tay nhỏ nhắn đấm vào vai Lăng Phong, nhưng căn bản chẳng có tí lực nào.

    Đang lúc hai người nào đó ngập trong không khí ám muội, thình lình có giọng nói khó chịu của ai đó chọc vào :

    - Ê, ngươi rút cục là thằng nào? Dám coi bọn ta là không khí sao?

    Lăng Phong giật mình nhìn lại, nhưng suýt chút thì lật ngửa ra sau.

    Chỉ thấy không chỉ Phiền Chính, cả ba tên công tử đều đang mắt chó trợn tròn, mặt như đít khỉ nhìn Lăng Phong.

    Lăng Phong không khỏi mặc cảm nói :

    - Khụ, thật có lỗi. Quên mất chư vị vẫn còn chờ đến lượt diễn.

    Phiền Chính, như mọi khi vẫn đóng vai thằng ngu thuận miệng hỏi :

    - Lượt diễn? Diễn cái gì?

    - Ờ, đại khái là diễn cảnh ... hiếp dâm đi.

    TTV Translate - Ứng dụng convert truyện trên mobile



    Đang viết // Mật Thám Phong Vân
    (http://tangthuvien.vn/forum/showthread.php?t=99319)

    Fanpage ~ http://facebook.com/atkdfic (update nhanh nhất tại đây)

  6. Bài viết được 9 thành viên cảm ơn::   [Hiện ra]
    Biển Truyện,Chígiáođầu,Decepticon,dochanh96,lhc772,lKai,Odisey,tuongmap,vivu9xx,
  7. #414
    Ngày tham gia
    Feb 2009
    Đang ở
    Japan
    Bài viết
    1,267
    Xu
    9,695

    Mặc định

    .
    Mật Thám Phong Vân
    Tác giả : Thần Long
    Chương 413 : Anh em đâu, phang nó!


    Nheo mắt nhìn tên béo Phiền Chính, Lăng Phong không khỏi cảm khái chuyện xưa. 2 năm trước suýt chút thì bị thằng nhãi này nhục nhã. Nếu không phải Phong ca kiên trì với mộng tưởng hậu cung thê thiếp, thì có lẽ đã không có ngày hôm nay ...

    Từ từ, nhưng ngày hôm nay Phong ca cũng đã có cái vẹo gì đâu?

    Móa!

    Liền cười hòa nhã nói :

    - Phiền thiếu gia đúng không? Lâu lắm không gặp. Có điều hôm nay sao không thấy đồng loại của ngươi đi cùng vậy?

    Phiền Chính đương nhiên không thể nhớ ra Lăng đại đương gia. Liền nhạt thếch hỏi :

    - Đồng loại của ta? Ngươi nói ai?

    Lăng Phong khoanh tay thản nhiên nói :

    - Ờ, thì con chó nha.

    - À, nó không được khoẻ ...

    Nói nửa câu Phiền Chính mới nhận ra quần chúng ai cũng đang nhìn mình cười khẽ, phải hẳn một lúc gã mới trợn mắt giật mình nói :

    - A? Ngươi con m* dám chửi xéo lão tử cũng là chó?

    - Ầy, nói chuyện có văn hóa chút đi. Tại hạ vốn chỉ đi ngang qua đây mà thôi. Chẳng qua thấy các hạ ấn đường màu đen, chỉ e sắp có tai ương máu đổ, cho nên mới tiến tới khuyên một chút.

    Phiền Chính trợn mắt kinh hãi :

    - Cái gì? Bổn thiếu gia sắp có tai ương máu đổ?

    - Đúng vậy. Nếu không có gì bất ngờ xảy ra mà nói, hôm nay các hạ về nhà khẳng định lệnh đường đại nhân sẽ không nhận ra.

    Phiền Chính lùng bùng lỗ tai tròn mắt ngạc nhiên :

    - Ngươi xem bói sao mà biết? Mà từ từ, vì sao cha ta lại không nhận ra ta?

    Lăng Phong suýt chút sùi bọt mép. Con hàng này IQ cao không phải loại vừa đâu. Thật là phí cả công ca xài thành ngữ.

    Tần Quyền ngáp một cái chen vào nói :

    - Tứ ca, mấy thằng ngu này nói lắm làm gì tốn nước bọt, cứ đánh sặc máu mồm ra là hiểu ngay.

    - Hừm, chí lý!

    Lăng Phong vuốt cằm gật gù, lần này thì không chút do dự nữa xắn tay áo hô lớn :

    - Anh em đâu, phang nó!

    Còn chưa kịp dội một quả Muay thẳng mặt đối phương, thình lình lại nghe tiếng ai đó hoảng hốt kêu :

    - Gượm đã, không cần phải vội ...

    Lăng Phong thận trọng nhìn lại, chỉ thấy tên gày Triệu Bất Vưu lau mồ hôi nói :

    - Bổn hầu không biết các ngươi là ai, nhưng bổn hầu bội phục dũng khí của các ngươi. Chẳng qua, hỗn ăn kinh thành cũng phải có đầu óc một chút. Xem người nào có thể chọc, người nào không thể chọc. Loại như Phiền Chính ngươi chọc không vấn đề. Nhưng còn bổn hầu, ngươi có biết bổn hầu là ai không?

    Phiền Chính bị Lăng Phong hù một màn, đang chật vật tránh né sau lưng hai gã đồng bạn nhưng vẫn cứng mồm nói :

    - Triệu Bất Vưu, ngươi vừa nói gì đó? Cha ta ít nhiều cũng là triều đình đại quan. Ngươi bảo loại như ta có thể chọc thoải mái là ý gì?

    Vương Trường Đông từ đầu một bộ không để tâm bỗng nhiên buột miệng nói :

    - Cha ngươi chỉ một cái Khanh chức, thúc phụ ta là ai đây? Tả tướng công. Tiện tay một cái là cha ngươi về làm ruộng, có cái gì mà đại quan chứ?

    Lăng Phong không khỏi nheo mắt nhìn lại.

    Chậc chậc, gì đây? Thi nhau khoe hậu đài?

    Có điều nếu để ý kỹ một chút, thì từ đầu trừ thằng béo Phiền Chính hấp tấp ra, cả Triệu Bất Vưu lẫn tên Vương nha nội đều khá bình tĩnh. Xem chừng từng kinh qua không ít tràng diện tương tự. Quả nhiên là cha chú làm to có khác.

    Lăng Phong liền vuốt cằm ngẫm ngẫm.

    Dù sao vừa chân ướt chân ráo về kinh, không nên càn quấy quá ...

    Mà thôi bỏ đi, ai cũng tha được riêng Phiền Chính không thể bỏ qua. Ca trước kia chân ướt chân ráo xuyên không bị nhục một lần, hiện tại là bang chủ cộng thêm mật thám, nếu ngay cả một tên ăn hại cũng không trị ra, về sau làm thế nào mà hỗn?

    Liền hắng giọng dõng dạc :

    - Được rồi, đã hiểu. Xem nào, ngươi là cháu Tả Tướng đúng không?

    - Hừ, biết là tốt rồi!

    Vương Trường Đông một bộ tự đắc hất hàm. Đông ca còn tưởng ba thằng bịt mặt này kinh thế nào, vừa hô ra 2 chữ Tả tướng một cái liền sun vòi. Quả nhiên là không ngoài dự đoán. Khinh bỉ!

    Chẳng ngờ lại nghe Lăng Phong dõng dạc :

    - Tả tướng rất tốt, đánh liệt nửa người trái.

    - Đương nhiên phải tốt ... Móa, cái gì nửa trái?

    Mặc kệ Vương nha nội, ai đó lại ân cần hỏi tên thứ hai :

    - Còn ngươi, là cái gì ấy nhỉ?

    - Bổn Hầu ...

    Không chờ Triệu Bất Vưu nói nốt lời thoại, Lăng Phong đã cắt ngang :

    - Khỉ sao? Phe anh toàn rồng hổ, khỉ tính cái chim. Phang!

    - Gượm đã, nhưng bổn Hầu là quý tộc ...

    - Khỉ quý tộc thì cũng chỉ là khỉ mà thôi.

    - Móa! Đâu ra cái lý đó ...

    Cũng không nhiều lời thêm, bộ ba Phong Hổ Quyền lập tức nhún người xông lên.

    "Vù"

    Chỉ thấy Lăng Phong một cú hích tay liền hất bay 2 3 tên xông đến trước mặt Phiền Chính. Tần Quyền thậm chí còn khoa trương dùng thân pháp quỷ khốc thần sầu, nửa cái nháy mắt đã chụp được Vương Trường Đông. Tính ra trong 3 huynh đệ chỉ có mỗi Lăng Hổ là di chuyển kiểu bình thường nhất, chỉ là tư thế vẫn vô cùng bá đạo.

    Ba tên thiếu gia đầu tiên trốn ra sau lưng đám tùy tùng, chỉ là đụng phải đám Lăng Phong thì đều vô nghĩa. Nói sao, đẳng cấp quá chênh lệch. Trận này căn bản là chưa đánh đã biết kết quả, mấy tên nhà giàu ngay cả hy vọng ghi bàn danh dự cũng không có.

    Ngay sau đó là cảnh tượng dã man diễn ra.

    "Binh binh"

    - Bổn Hầu là hậu duệ Thái Tổ gia ...

    "Bốp"

    - Thúc thúc ta là Tể tướng ...

    "Hự"

    - Chúng nó vừa nói cái gì nhỉ?

    - Nghe mới sợ đó. Tiếp!

    Cũng phải nói luôn, ba huynh đệ Lăng Phong kỳ thực ra tay vô cùng chừng mực, chỉ đơn thuần là các đòn ngoại công không dùng chút nội lực nào. Dù sao cũng chỉ là trừng trị một chút mà thôi, bằng không chỉ e đã có án mạng từ lâu.

    Nhưng kể cả như vậy, nhoáng cái cả đám thiếu gia đều nằm la liệt trên đất ôm đầu rên rỉ thảm thiết.

    Mà lúc này, không ít quần chúng hiếu kỳ cũng tụ tập lại xem, có kẻ còn len lén đạp vài cái. Dù sao cảnh tượng người giàu bị đánh, bọn họ ai cũng hả lòng hả dạ.

    Đánh cho không sai biệt lắm, Lăng Phong mới chịu phủi tay đứng dậy. Ung dung chỉnh sửa áo quần, xong xuôi nhìn xuống đất bỗng giật mình che miệng nói :

    - A đù, đống gì đây?

    - Đại ca ... là bọn ta nha ...

    Chỉ thấy mấy tên xấu số hừ hừ nằm một đống, trên mặt sớm đã thũng trướng nhận không ra bộ dáng cũ.

    Lăng Phong lúc này mới làm bộ nhận ra, lắc đầu cảm thán nói :

    - Ra là các ngươi. Vừa rồi còn đẹp trai ngời ngời lắm mà, bị ai đánh ra nông nỗi này? Ài, xã hội bây giờ thật là quá xuống cấp, ra đường khoe khoang tí thôi liền bị đánh chết, chậc chậc ...

    - Ngươi ... ngươi ...

    Tên kia trực tiếp giận phun máu ngất xỉu.

    Nhìn đám công tử bị đánh thành đầu heo, Lăng Phong bề ngoài đùa cợt trong lòng lại không khỏi mím môi kiểm điểm bản thân.

    Bạn hữu trước nay vẫn luôn là vai nam chính có học vấn nha, vừa rồi có phải hơi hưng phấn quá không? Chẳng khác nào mấy tên nam chính chuyên ỷ thế hiếp người trong truyện não tàn.

    Không tốt. Ca là nam chính có đầu tư, cần phải làm gì đó khác một chút.

    Nghĩ vậy liền ngồi xuống sờ soạng một chút.

    Tên béo Phiền Chính có lẽ bị đánh cho thần trí bất minh, sợ sệt che mặt kêu :

    - Đừng đánh đừng đánh nữa!

    - Muốn dừng tay sao? OK. Cho một lý do.

    Phiền Chính lúc này đã co tròn một cục như con tôm, len lén nhìn lên khổ sở nói :

    - Bọn ta có thể trả tiền.

    Lăng Phong nghiêm nghị lắc đầu :

    - Không được. Ngươi xem bọn ta là gì chứ? Cướp sao?

    - Bọn ta ngoài tiền căn bản không có gì cả. Cùng lắm là nhiều tiền hơn mà thôi.

    - Vậy còn nghe được.

    - Móa!

    ...

    Lúc này, ở trong tiểu viện cạnh Phong Vân tơ lụa.

    - Hà thẩm, bộ trang phục cháu làm hôm trước, thẩm để ở đâu vậy?

    - Dao Nhi tỷ định mặc cho ai đó ngắm sao?

    - Không phải vậy, thẩm đừng nói linh tinh.

    Công Tôn Dao lúng túng cúi đầu. Nữ nhân trung niên Hà thẩm càng được dịp tủm tỉm trêu :

    - Để ta đoán thử, có phải là thanh niên cao cao đẹp trai mặc đồ xanh vừa lúc không?

    Công Tôn Dao lắc đầu :

    - Không phải, đó là Tần Lục ca.

    - Vậy lẽ nào là người trọc đầu? Ài, người tu hành thì không tốt lắm đâu.

    - Thẩm lại sai rồi, đó là Thất ca.

    Hà thẩm có chút thất vọng nói :

    - Vậy chẳng lẽ là thanh niên có điệu cười khả ố? Ài, làm sao ta cứ thấy người này không được thuần khiết cho lắm đó.

    Công Tôn Dao vội vàng bào chữa thay ai đó :

    - Hìhì, đó là vì thẩm chưa tiếp xúc với Lăng đại ca lần nào thôi. Huynh ấy thực ra rất thiện lương.

    - Vậy sao?

    Hà thẩm gật đầu qua loa, vẻ mặt rõ ràng là không tin.

    Đúng lúc này, có tiếng một nam nhân trung niên gọi vào :

    - Dao Nhi tỷ, có người gặp cô này.

    - A? Không lẽ mấy người Lăng đại ca quay lại rồi?

    Đôi mắt long lanh của Công Tôn Dao lóe lên sự kinh ngạc vui mừng. Nàng vội chỉnh chỉnh lại trang phục nói :

    - Hà thẩm, trông ta có chỗ nào không ổn không?

    - Xem, còn bảo không phải chờ người trong lòng đi. Ai chứ Dao Nhỉ tỷ của trại chúng ta thì lúc nào cũng xinh đẹp mà.

    - Hìhì, vậy là tốt rồi.

    Nói rồi nàng vừa chạy ra cửa vừa nói :

    - Đại ca, huynh đi cả năm không buồn nhớ muội chút nào sao? A ... sao lại là huynh?

    Chỉ thấy một thanh niên cao lớn cũng đang đi vào, trên tay còn cầm theo một hộp quà to đùng. Ra là Phương Hùng.

    Nhìn vẻ chưng hửng thoáng qua trên khuôn mặt xinh xắn của Công Tôn Dao, Phương Hùng không vui hỏi dò :

    - Hinh như muội không vui lắm thì phải. Vừa rồi muội chờ ai khác sao?

    Công Tôn Dao có chút ấp úng nói :

    - Muội tưởng huynh là ... Lăng đại ca.

    Phương Hùng ngẩn ra một lát.

    Vừa rồi gã kỳ thực chỉ có ý trách, chứ không thực sự nghĩ Công Tôn Dao đang chờ người khác. Dù sao nàng ấy ở đây cả năm nay, cũng chỉ có gã và vài người quen ở Bão Độc trại ghé qua mà thôi. Chẳng ngờ Công Tôn Dao lại nhắc đến người khác thật, khiến Phương Hùng ngậm phải cục tức trong họng, khó khăn nói :

    - Muội nói ai? Lăng Phong?

    Công Tôn Dao gật gật đầu. Phương Hùng đảo mắt hỏi :

    - Hắn đã trở về rồi?

    Công Tôn Dao không chút do dự nói :

    - Đúng vậy, huynh ấy và Tần Lục ca cùng Lăng Hổ nữa. Mà buồn cười là mấy huynh ấy không về thẳng nhà, lại còn giả vờ bịt mặt gây chuyện cơ, làm muội nhịn cười gần chết luôn hihi.

    Nói xong nghĩ đến cảnh tượng vừa xong, Công Tôn Dao không nhịn được che miệng cười khúc khích.

    Nhìn khuôn mặt rạng rỡ của Công Tôn Dao, Phương Hùng càng thêm khó chịu. Suốt một năm qua, cứ mỗi khi xong một chuyến hàng gã đều dành thời gian ghé kinh thăm Công Tôn Dao, hơn nữa còn hao phí tâm sức tìm bảo vật để tặng. Nhưng chưa bao giờ gã thấy Công Tôn Dao vui vẻ như hôm nay.

    Gã đầy vẻ khó chịu nói :

    - Hừ, muội chờ hắn ích gì? Nghe nói

    Phương Hùng có lẽ trông chờ Công Tôn Dao sẽ hiếu kỳ hỏi cho ra nhẽ. Thế nhưng sự thật lại trái ngược, Công Tôn Dao chỉ cười nói :

    - Huynh ấy đi làm ăn xa, cần quen biết nhiều người là phải thôi.

    - Hừ, đó là muội còn chưa biết, hắn đã có ...

    Ngay khi Phương Hùng còn định nói gì đó, lại có tiếng nam nhân vang lên :

    - Ta đã về đây, người đâu cả rồi!

    Rất nhanh, lần lượt có mấy bóng người đi vào.

    Công Tôn Dao rạng rỡ chạy đến, cao hứng ôm lấy tay Lăng Phong.

    - Lăng đại ca ...

    Lăng Phong đầu tiên mỉm cười với Công Tôn Dao, sau đó phát hiện trong phòng còn có người mới nhíu mày một cái. Nhìn lại thì kinh hỉ nói :

    - Ây, Phương đại ca cũng đang ở đây sao? Huynh vẫn khỏe chứ?

    Tần Quyền Lăng Hổ vào sau cũng đồng loạt gật đầu chào.

    Phương Hùng không tình nguyện liếc mắt, ngay cả thân người cũng không thèm quay sang, cố giấu sự bất mãn nói :

    - Hừ, ta tưởng các ngươi vĩnh viễn không trở về nữa?

    - Khụ khụ, làm sao vậy được. Lại nói, năm qua tất cả đều nhờ Đại ca trông nom Phong Vân đoàn, chắc huynh phải rất khổ cực. Cái này là lỗi của đệ. Hay chốc nữa mấy huynh đệ chúng ta đi chỗ nào đó làm bữa tiệc chứ?

    Phương Hùng không chút khách sáo nói :

    - Hừ, khổ cực là đương nhiên. Chỉ là cũng không thể làm khó được Phương mỗ. Còn tiệc tái ngộ thì không cần đâu, ta còn phải đi ngay.

    Lăng Phong có chút cổ quái vuốt mũi. Không đúng nha! Đi xa cả năm mới gặp nhau, cho dù là người quen chỉ gặp một lần cũng niềm nở, dừng nói là huynh đệ kết nghĩa.

    Trước kia tuy hắn và Phương Hùng không quá thân thiết, nhưng chủ yếu là tính cách Phương Hùng có điểm nghiêm túc, trong khi Lăng Phong hơi linh tinh. Chứ hai bên không có bất đồng nào lớn.

    Thế nhưng thái độ của Phương Hùng vừa rồi lại khác hẳn, Lăng Phong thậm chí cảm nhận được cả sự thù địch.

    Giữa lúc không khí có chút bế tắc, lại thấy Hà thẩm hớt hơ hớt hải chạy vào nói :

    - Dao Nhi tỷ, bên ngoài ... bên ngoài có quan sai đến đòi bắt người ...

    - Bắt người?

    TTV Translate - Ứng dụng convert truyện trên mobile



    Đang viết // Mật Thám Phong Vân
    (http://tangthuvien.vn/forum/showthread.php?t=99319)

    Fanpage ~ http://facebook.com/atkdfic (update nhanh nhất tại đây)

  8. Bài viết được 8 thành viên cảm ơn::   [Hiện ra]
    Biển Truyện,Chígiáođầu,dochanh96,lhc772,lKai,Odisey,tuongmap,vivu9xx,
  9. #415
    Ngày tham gia
    Feb 2009
    Đang ở
    Japan
    Bài viết
    1,267
    Xu
    9,695

    Mặc định

    .
    Mật Thám Phong Vân
    Tác giả : Thần Long
    Chương 414 : Ta là người có thân phận


    Lăng Phong là người đầu tiên phản ứng. Nói sao, Phong ca vừa gây án xong, đặc biệt nhạy cảm với chữ "bắt người”. Phương Hùng tuy tỏ ra trấn định, nhưng vẻ mặt căng thẳng đã bán đứng gã. Xem chừng thời gian qua họ Phương làm không ít chuyện mờ ám.

    - Lăng đại ca, làm sao bây giờ?

    Công Tôn Dao vẻ mặt non nớt lo lắng nhìn Lăng Phong. Nàng là người chứng kiến toàn bộ chuyện đánh nhau vừa xong. Mặc dù lúc đó đám Lăng Phong bịt mặt giấu tên, nhưng căn bản là quá sơ sài, Công Tôn Dao vừa nhìn liền nhận ra.

    Có điều Lăng Phong chẳng chút lo lắng, hắn nhẹ nhàng hỏi :

    - Năm qua muội ở chỗ này, rất hay bị người đến làm phiền như vậy sao?

    - A, không có …

    Công Tôn Dao lắc lắc đầu. Nữ nhân họ Hà vừa chạy vào thì lại chen vào nói :

    - Dao Nhi tỷ, sao lại không có chứ? Vừa mấy hôm trước có mấy tên nhà giàu mò đến tận đây quấy nhiễu cô còn gì?

    - Thực sự?

    - Hừ, là tên nào?

    Lăng Phong nhướng mày hỏi lại, mà Phương Hùng bên cạnh đó thì trực tiếp giận dữ.

    Công Tôn Dao chỉ nhỏ giọng nói :

    - Thực ra cũng không có gì đâu. Dù sao nếu mãi không có ai đến, muội cũng buồn chết mất mà.

    Phương Hùng có vẻ mất hứng nói :

    - Sao muội lại nói không có ai đến? Chẳng phải có ta sao?

    - Muội không phải ý đó ...

    Công Tôn Dao lúng túng đáp.

    Lăng Phong đứng cạnh liếc mắt nhìn cả vào mắt.

    Ở cạnh Thành Bích một thời gian, Lăng Phong ít nhiều lý giải được tâm lý nữ nhân. Hắn đoán Công Tôn Dao thực ra đang làm nũng mà thôi, người như Phương Hùng căn bản sẽ không hiểu được. Liền nói :

    - Xin lỗi, từ giờ đại ca sẽ không để muội buồn một mình nữa, được chứ?

    - A, muội ...

    Công Tôn Dao dường như bị nói trúng tâm ý hô khẽ một tiếng, chỉ biết lấy hai tay bưng má cúi đầu. Bộ dáng thẹn thùng đáng yêu khiến Lăng Phong nhìn chỉ muốn với tay kéo nàng vào lòng tỉ tê.

    Chỉ là đúng lúc từ ngoài sân có tiếng quát :

    - Người trong nhà chết đâu hết? Lục Phiến môn tra án, không tự hiện thân đừng trách bọn ta đốt nhà tìm.

    Lăng Phong suýt chút úp sấp. Lục Phiến môn nào mà láo như vậy? Không biết tão tử đang ngắm gái sao ...

    Phương Hùng ngược lại có vẻ không yên lẩm bẩm :

    - Hừ, làm sao lại là đám ưng khuyển này?

    Rồi quay sang nói với Lăng Phong :

    - Ngươi đi xử lý đi, ta có việc đi trước.

    Cũng không chờ Lăng Phong đồng ý hay không, Phương Hùng cứ thế đi thẳng ra cửa sau.

    Lăng Phong trân trối nhìn theo. Móa, sao lại là ca? Rút cục cũng chẳng thể là ai khác, hắn không tình nguyện dẫn Công Tôn Dao đi ra ngoài. Còn chưa ra cửa đã nghe một giọng nói như sấm oang oang :

    - Vừa nhậm chức ngày đầu tiên đã đánh nhau làm loạn. Lão tử mà tóm được chủ mưu đừng trách ngồi nhà lao mọt gông.

    Lăng Phong không khỏi cổ quái.

    Con m* nó, giọng ai mà quen như vậy?

    Cẩn thận ló đầu ra cửa chính, còn chưa kịp nhìn kỹ đã bị ai đó chỉ thẳng mặt hô :

    - Lại là ngươi?

    Lăng Phong theo phản xạ giơ tay che mặt nói :

    - Không phải ta!

    - Hừ, còn không phải? Gì chứ cái tướng bỉ ổi của họ Lăng ngươi, có đốt ra tro lão tử vẫn nhận ra.

    A đù, biết cả họ tên luôn.

    Lăng Phong không thể không ngẩng đầu nhìn.

    Chỉ thấy bên ngoài có tầm năm sáu người, cầm đầu là một gã nam tử cao lớn thân mặc quan phục của Bộ đầu. Có điều so với bộ khoái thông thường thì chỉnh chu hơn một bậc, phụ kiện roi da bội đao các kiểu đầy đủ, xem chừng là team hình sự.

    Có điều ...

    Móa, sao lại là thằng này?

    - Haha, tiểu đệ còn tưởng là ai đến chơi. Triển đại ca, long time no see nha. Đại ca sao cũng đến kinh thành rồi? Cuối năm nghỉ làm đi du lịch sao?

    - Hừm, lão tử nào có rảnh như ngươi. Là chuyển công tác!

    Gã Bộ đầu bố nọ, không nghĩ tới lại chính là “thần bổ mắt lé" Triển Chiêu.

    Gặp người quen, Lăng Phong cũng không câu nệ nữa, ngược lại nhe răng cười nịnh :

    - Ra vậy. Chậc chậc, người ta phấn đấu nửa đời người có khi còn chẳng biết kinh thành mặt mũi ra sao. Đại ca tuổi còn trẻ như vậy mà đã được bên trên để mắt, tương lai khẳng định không thể đo lường được.

    - Hahaha, đó là đương nhiên ...

    Triển Chiêu ngửa bụng cười to, rồi bỗng thình lình khoát tay hô :

    - Bớt nói nhảm đi. Bắt hắn!

    Công Tôn Dao là người hốt hoảng nhất, nàng không chút do dự bước ra giữa nói :

    - Không được, huynh ấy không làm sai gì hết. Tất cả là do ...

    Lăng Phong làm sao lại để nữ tử ngăn sóng dữ giúp mình, hắn kịp thời kéo Công Tôn Dao sang một bên ôn tồn :

    - Muội không cần lo lắng. Để ta giới thiệu một chút, đây là Triển đại ca, huynh đệ tốt của ta ở Thái Nguyên.

    Công Tôn Dao nghe vậy mới hết phòng bị, rụt rè chào nói :

    - A, vậy sao. Dao Dao chào Triển đại ca ...

    Triển Chiêu vốn đang bộ dáng chửi bới nước miếng tung tóe, nhìn thấy Công Tôn Dao lập tức như mèo thấy nước quay ngay 180 độ, mặt đỏ như gan heo rúm rỏ nói :

    - Khụ khụ ... Ra là đệ muội. Không nghĩ tới không nghĩ tới. Cái thứ nghiệp chướng như Lăng Phong lại quen được đệ muội xinh đẹp như vậy.

    - Khụ khụ, nể mặt một chút nể mặt một chút.

    Rồi hắn quay sang Công Tôn Dao nói :

    - Triển đại ca là người thân thiện vui tính, chỉ có khuyết điểm là hơi thô lỗ một chút.

    Triển Chiêu cũng cười bồi nói :

    - Thói quen từ nhỏ thôi. Bình thường ta vẫn luôn ăn nói nhỏ nhẹ. Tỷ dụ thế này ... Người đâu, chăm sóc Lăng thiếu hiệp đây kỹ một chút ...

    “Sang sang”

    - Móa!

    Chỉ thấy mấy tên bộ khoái đều đồng loạt rút bội đao hùng hổ xông tới. Lăng Phong không phản kháng ngay, chỉ khéo léo lách vai lùi ra sau, khiến cả đám bộ khoái hụt một nhịp.

    - Từ từ đã!

    Triển Chiên lạnh lùng nói :

    - Làm sao? Muốn chống người thi hành công vụ?

    - Triển đại ca, bắt người phải có chứng cứ nha. Với lại, huynh cũng biết đấy, muội là người có thân phận ...

    Triển Chiêu khinh bỉ ra mặt nói :

    - Thân phận? Ngươi ngoài cái chức mật thám què quặt đó thì còn có thân phận đếch gì?

    Nói thì nói vậy, nhưng Triển Chiêu vẫn ra hiệu phẩy phẩy tay. Mấy tên Lục Phiến môn đành lùi lại, nhưng ai nấy đều hậm hực nhìn Lăng Phong không phục. Cũng đừng khinh thường đám người này, Lục Phiến môn kinh thành đều là cao thủ môn phái.

    Lăng Phong không chút hoảng hốt, hắn đoán Triển Chiêu chỉ dọa chơi mà thôi. Liền nói :

    - Triển đại ca, rút cục có chuyện gì mà kinh động như vậy? Chỉ mấy tên thiếu gia bị đánh, không đến mức Lục Phiến môn nhúng tay chứ?

    Triển Chiêu rút cục hòa hoãn một chút, tặc lưỡi nói :

    - Ài, còn không phải vì mấy tên ăn no rỗi việc muốn làm phản sao?

    Lăng Phong kinh hãi than :

    - Lại phản? Bè đảng của Triệu Doãn sao?

    Triển Chiêu lắc đầu, rồi thình lình nhìn sang Lăng Phong ánh mắt sắc lẹm nói :

    - Nói ra, người này ngươi biết đấy.

    - Ta biết?

    Lăng Phong chỉ vào mũi mình xua tay phủ nhận :

    - Không biết không biết. Đệ là người chuyên chính, làm sao lại dính vào loại chuyện làm phản chứ. Với lại, huynh cũng biết đấy, thân phận của đệ ...

    - Hừ, Thiên Diện Quỷ Thủ, quen không?

    - Không quen không quen. Đệ là người chuyên chính ... Á, là nàng ta?

    Triển Chiêu nhe răng cười gằn :

    - Còn nói không quen? Người ta đều gọi ả là ác ma quỷ đầu. Chỉ có ngươi gọi là nàng ta.

    Lăng Phong gượng gạo nói :

    - Khụ khụ, thói quen thôi. Đệ vốn là người tôn trọng nữ giới ...

    Nói rồi liếc sang Công Tôn Dao đang đứng nghe chuyện một bên, làm nàng đỏ mặt cúi đầu lần hai.

    Triển Chiêu không rảnh nhìn hai người liếc mắt đưa tình, gã hậm hực nói :

    - Bên trên đưa lệnh xuống nói ả ta chính là tàn dư Thiên Địa hội. Đầu năm nay Hoàng Đế suýt chút thì bị chúng ám sát, giữa năm thì tổ chức cướp cống vật, khủng bố quần chúng, rõ ràng là mưu đồ tạo phản.

    - Từ từ, Thiên Diện là người Thiên Địa hội? Ở đâu ra tình báo này ...

    - Ngươi bên Mật Thám ty còn hỏi ta?

    - Khụ, tiểu đệ chỉ là tiểu mật thám.

    - Vậy chứ ai nói mình có thân phận?

    - Khụ, đại khái, là đại khái ...

    Triển Chiêu cũng mặt kệ ai đó nói bậy tiếp nói :

    - Nói chung là Thiên Địa hội hay là cái gì cũng không trọng yếu. Chỉ biết lúc này nha môn 15 đạo đang phát lệnh truy nã ả. Cũng không biết thằng nào tung tin nói ả ta đã trốn về hướng kinh thành, báo hại lão tử ngồi còn chưa nóng mông đã phải chạy đi lùng ...

    Rồi gã thở dài nói :

    - Có điều nếu không phải nhờ chuyện này, Triển mỗ cũng không chắc được điều về kinh tăng cường.

    Lăng Phong lại đang đảo mắt rất nhanh, con m* nó nói vậy là anh đang ở với phần tử khủng bố sao. Ngoài miệng qua loa nói :

    - Ài, kệ Thiên Diện Thiên Địa gì đi, nói chuyện đôi ta trước.

    Triển Chiêu cảnh giác hỏi :

    - Chuyện đôi ta?

    - Đi ngàn dặm đường lại gặp nhau. Đây không phải nói huynh đệ chúng ta có duyên sao?

    Triển Chiêu trắng mắt phiền muộn đáp :

    - Là ta trốn cả ngàn dặm vẫn gặp phải ngươi thì đúng hơn đó. Nếu có thể cả đời không gặp ngươi, lão tử chịu tổn thọ mười năm cũng được nữa.

    - Khụ, đại ca cứ khách sáo …

    - Ta có khách sáo sao? Lăng hiền đệ, nhân đây ta cũng xin ngươi đó. Có thể đừng ám ta nữa được không? Khó khăn lắm Triển mỗ mới xin được về Lục Phiến môn kiếm ăn, ngươi làm ơn về nhà đóng cửa tu hành giúp. 5 năm, không, 10 năm, tu hẳn năm 10 năm mới tốt.

    Lăng Phong cười khổ nói :

    - Nhưng đệ ăn thịt, không biết tu hành.

    - Không hề gì. Theo ta đến nhà lao Lục Phiến môn, có bộ phận chuyên môn chỉ dạy ngươi cách tu hành luôn …

    - Khụ, bỏ đi!

    Chuyện linh tinh coi như hết, Triển Chiêu bỗng trầm giọng nói :

    - Thôi nói lại chuyện chính, ngươi có biết mình vừa đánh ai không?

    Lăng Phong mặt vẫn không đổi sắc, một bộ thản nhiên nói :

    - Đánh ai cơ?

    Triển Chiêu mắt lé trợn trắng bĩu môi nói :

    - Hừ, thôi đi. Ngươi cho lão tử làm Bộ đầu mấy năm đều ăn chay sao? Ta chỉ cần nhìn vào vết tích trên mu bàn tay của ngươi là có thể khẳng định mấy phần. Nếu như thực sự muốn lấy chứng cứ ...

    - Khụ khụ, đại ca cần gì phải thế ...

    Lăng Phong toát mồ hôi ho khan. Quả nhiên không thể khinh thường cổ đại. Vừa rồi chỉ dùng quyền cước không dùng nội lực, đúng là để lại chút dấu vết.

    Triển Chiêu hắng giọng bồi nói :

    - Ba tên ngươi đánh. Một là Vương Trường Đông, cháu đương triều Tả tướng Vương Phủ. Thứ hai là Triệu Bất Vưu, con cháu Hoàng tộc, Hầu tước. Tên thứ ba phụ thân là Hồng Tư Lự Khanh Phiền Kiên. Vốn bình thường thì chẳng phải trọng thần gì, nhưng hiện tại đang là lúc bang giao căng thẳng, Quan Gia rất để mắt tới Phiền gia.

    Lăng Phong chỉ cười cười, nhún vai xòe tay, đại khái "thì đã sao?"

    - Ài, ta biết ngươi có chỗ dựa, vốn chẳng sợ ai. Có điều chắc không ngu ngốc đến mức đi gây chuyện đánh người vô lý chứ?

    Lăng Phong chép miệng nhạt nhẽo nói :

    - Thù cũ thôi!

    Triển Chiêu gật gù ra vẻ thông cảm :

    - Thù sao? Đại ca cũng là người giang hồ, cũng biết có những chuyện không thể tránh. Có điều, vẫn nhắc hiền đệ ngươi một chút. Mặc dù ngươi là mật thám, nhưng kinh thành long xà hỗn tạp, không giống Thái Nguyên trời cao Hoàng đế xa. Ta cũng chỉ một chức Bộ đầu nhỏ bé ở Lục Phiến môn, có nhiều chuyện không quản nổi giúp ngươi đâu.

    - Haha, chuyện này không cần Triển đại ca lo lắng, tiểu đệ tự có cách phá giải ...

    Triển Chiêu cười nhạt nói :

    - Ta giúp ngươi cũng là giúp chính mình về sau thôi.

    Lăng Phong nghe vậy ngẩn ra một lát, trong lòng không khỏi thầm bội phục. Triển Chiêu tuy bề ngoài ăn nói thô lỗ, kỳ thực tâm tư lại không hề lỗ mãng, gã làm gì cũng tính đường lui cho mình. Khó trách có thể lên kinh thăng chức.

    Lại nghe Triển Chiêu nhìn Công Tôn Dao rồi nói :

    - Chẳng qua, đại ca vẫn nhiều chuyện khuyên ngươi một câu, đệ muội … đừng để đi ra ngoài nhiều.

    - Ồ?

    - Kinh thành lắm hạng tiểu nhân. Mà đệ muội xinh đẹp như vậy ...

    Lăng Phong chỉ cười cười coi như hiểu ý, lại thấy Triển Chiêu cúi đầu thấp nhỏ giọng nói :

    - Quan trọng là, mỹ phụ ở Thái Nguyên kia ngươi tính sao?

    - Khụ, chuyện này ...

    Không chờ Lăng Phong nói Triển Chiêu đã phủi phủi tay nói :

    - Thôi bỏ đi, lão tử không có rảnh rang như vậy. Về sau nếu có gây sự thì tránh ngày trực của ta ra chút.

    Nói rồi hai người tán phét thêm vài câu, Triển Chiêu cũng cáo biệt.

    TTV Translate - Ứng dụng convert truyện trên mobile



    Đang viết // Mật Thám Phong Vân
    (http://tangthuvien.vn/forum/showthread.php?t=99319)

    Fanpage ~ http://facebook.com/atkdfic (update nhanh nhất tại đây)

    ---QC---


  10. Bài viết được 6 thành viên cảm ơn::   [Hiện ra]
    Chígiáođầu,dochanh96,dunam,lhc772,Odisey,vivu9xx,
Trang 83 của 83 Đầu tiênĐầu tiên ... 3373818283

Thông tin về chủ đề này

Users Browsing this Thread

Có 1 người đang xem chủ đề. (0 thành viên và 1 khách)

DMCA.com Protection Status