TTV Translate - Ứng dụng convert truyện trên mobile
Hướng dẫn đăng truyện trên website mới
Đăng ký convert hoặc Thông báo ngừng

Bình chọn: Cho mình ý kiến nhé <3

Trang 54 của 83 Đầu tiênĐầu tiên ... 444525354555664 ... CuốiCuối
Kết quả 266 đến 270 của 415

Chủ đề: Mật Thám Phong Vân - Thần Long

  1. #266
    Ngày tham gia
    Feb 2009
    Đang ở
    Japan
    Bài viết
    1,267
    Xu
    9,695

    Mặc định


    Mật Thám Phong Vân
    Tác giả : Thần Long
    Chương 265 : Bạn gái cũ



    Nữ tử giả nam đi mất, để lại Lăng Phong và tên thanh niên kia ngồi nhìn nhau âu yếm.

    Chẳng qua, Phong ca là người văn minh, cho dù là tình địch cũng phải tỏ ra lịch sự, liền hắng giọng trước :

    - Khụ ... Ngươi, khỏe?

    - Khỏe. Ngươi?

    - Khỏe.

    Đoạn hội thoại hai chữ đến đó chấm dứt, cục diện lại lâm vào bế tắc.

    Mãi lát sau, môt bóng nữ nhân trở ra, làm cả sân đều dõi theo trầm trồ.

    Mày liễu cong cong, đôi con mắt trong trẻo. Ý cười khảm trên hai gò má lúm đồng tiền đầy mê hoặc. Váy dài từ trên xuống đều một màu hồng. Đặc biệt là cổ áo, hạ một đường lộ ra cái khe ...

    Từ từ, kia chính là kiểu cổ áo vuông Phong Vân tơ lụa nha, không nghĩ đã đến Hà Đông.

    - Ai vậy? Từ bao giờ ở đây lại có mỹ nữ như kia?

    - Vô Lượng Thiên Tôn, bần tăng tu ở gần đây, không biết vị nữ thí chủ này có rảnh ...

    Tiện nói, quả nhiên là Phong ca, đi đâu cũng hút mỹ nữ.

    Thực ra, Lăng Phong đi nam về bắc, nữ nhân hắn nhìn cũng ngót vài ngàn, nhưng gọi là đẹp thì cũng không nhiều lắm. Còn khiến hắn ngẩn ra một lát thì càng hiếm, còn chưa qua 5 ngón tay. Có thể kể đến Liễu Cung chủ, Vân tỷ, Thành Bích phu nhân và Mộc Hàm Yên. Ngay cả Đóa Nhi cũng chỉ tạm châm chước.

    Tiêu chuẩn của Phong ca là rất cao. Nói sao, chưa gì đã đụng phải Liễu Cung chủ, không cao cũng không xong. Liền “đệ nhất ca kỹ” Lý Sư Sư làm Hoàng đế si mê Quyền đệ mê mẩn, vào mắt Phong ca cũng chẳng có cân lượng gì.

    Lăng Phong tuy đã nhớ nàng kia là ai, cũng không khỏi trầm trồ :

    - Cô thực là ... Diễm Tuyết Cơ sao?

    Diễm Tuyết Cơ, nữ lão bản đổ phường Thiên Địa. Năm xưa Lăng Phong chân ướt chân ráo đến kinh thành, nữ nhân đem lên giường đầu tiên chính là nàng ta. Chỉ hận một cái, người ngọc đã trên giường, nhưng Phong ca vẫn chưa đâm chọc gì được.

    Mới đó đã hai năm.

    Diễm Tuyết Cơ nguýt dài ngồi xuống, trong lòng rất hài lòng với vẻ mặt ngẩn ngơ vì đẹp của Lăng Phong. Nàng vểnh đôi môi mềm mại nói :

    - Nhớ ra rồi sao? Hừm, uổng công ta hai lần cứu ngươi ...

    - Cái gì ... hai lần?

    Lăng Phong mờ mịt.

    Theo hắn nhớ, Diễm Tuyết Cơ chỉ giúp hắn một lần, chính là hồi xửa hồi xưa tẩu hỏa nhập ma. Còn lần thứ hai là khi hắn bị Như Vân sát thủ tập sát, chẳng qua lúc Diễm nữ hiệp xuất hiện thì Phong ca đã bất tỉnh nhân sự.

    Dù gì người ta cũng có ơn, Lăng Phong cười nói :

    - Hai lần thì hai lần, coi như ta nợ cô. Lúc nào ta sẽ trả.

    Diễm Tuyết Cơ bẽn lẽn :

    - Trả thì không cần đâu ...

    - Cần chứ, ta sẽ trả cả vốn lẫn lãi, còn khuyến mãi thêm vài lần ...

    - Khục!

    Có tiếng ho thô thiển của thằng nào đó phá mất không khí mờ ám.

    Là Hà Mạch Dũng, cái bóng đèn to đùng, đang mở to mắt ghen tức nhìn hai người Lăng Phong.

    Diễm Tuyết Cơ xấu hổ giận dỗi :

    - Sư huynh, ngươi nhìn cái gì? Mau đi chỗ khác đi.

    Hà Mạch Dũng quả quyết :

    - Không được, ta phải ở lại đây ...

    Diễm Tuyết Cơ túng quẩn gắt :

    - Huynh ở lại làm gì? Hắn ... hắn võ công không bằng muội, huynh không phải lo.

    - Ta không lo chuyện đó.

    Đến lượt Lăng Phong tủm tỉm chen vào :

    - Chứ ngươi lo chuyện gì? Cảm thấy mất tự tin, sợ thua sao?

    - Ta sợ cái gì?

    Biện pháp khích tướng này rất hữu hiệu. Hà Mạch Dũng nói không ra câu, đành bực bội đứng phắt dậy, dằn mặt :

    - Hừm, ngươi khôn hồn đừng có làm xằng bậy cái gì. Bằng không ta sẽ không tha cho ngươi.

    Nói rồi đạp ghế một cái bỏ đi.

    Lăng Phong nhún vai.

    Buồn cười, Phong ca là ai chứ? Một tên dâm ... à không đúng, một người có văn hóa, có thể làm trò xằng bậy gì được? Cùng lắm thì lại như năm đó bóp một chút thôi. Khụ!

    Tiện nghĩ đến chuyện xưa, Phong ca không khỏi liếc trộm Diễm Tuyết Cơ.

    Cái “chỗ kia”, hình như đã lớn hơn trước. Ước lượng thoáng một cái, chắc cũng 84 đi? Không đúng, khả năng có độn, trừ thuế còn 82. Ài, nói chung cũng là khá rồi. Dù sao, được bàn tay Phong ca nắn qua, còn không lớn lên mới là kỳ quái.

    Nếu có thể như xưa, lại nắn một lần nữa ...

    - Này, ngươi nhìn cái gì vậy?

    - Nhìn ngự ... Khụ, không nhìn gì. Ta đang tự hỏi một vấn đề số học cao thâm thôi. Rút cục là 82, hay là 84 nhỉ?

    Lăng Phong lập tức đưa tay vuốt cằm lẩm nhẩm.

    Diễm Tuyết Cơ không quan tâm lắm chuyện số học, hỏi :

    - Đúng rồi, ngươi đang làm gì ở đây?

    - Ờ, cũng không làm gì. Rảnh rỗi, làm bang chủ chơi.

    - Bang chủ? Như ngươi mà cũng làm bang chủ được sao?

    Diễm Tuyết Cơ che miệng cười không ngừng, má đồng tiền lại hiện.

    Lăng Phong há mồm định bào chữa. Đột nhiên nghĩ lại, mỹ nữ cười vui vẻ như vậy, cái chỗ 84 kia còn rung rinh. Chậc chậc, thật là quá dụ người, việc gì phải sửa lời cứ để nàng ta cười ngắm cho đã.

    Nghĩ vậy liền trịnh trọng thở dài, mắt thì vẫn liếc ngang dọc liên hồi :

    - Kỳ thực, ta đi buôn kiếm chút tiền thôi. Cô cũng biết đó, nhà ta nghèo rớt mùng tơi, trên dưới ăn không đủ no. Không đi xa kiếm tiền, uống gió tây bắc mà sống mất.

    Tiện nhắc đến chuyện tiền, Lăng Phong bỗng nhớ ra một chuyện, liền hỏi Tuyết Cơ :

    - Tiện thể, có một chuyện ta muốn hỏi cô.

    - Chuyện gì? - Tuyết Cơ chớp mắt.

    - Còn nhớ mấy vạn lượng ở đổ phường khi xưa không?

    Lăng Phong nghiêm túc hẳn lại, nhíu mày nói chậm rãi từng chữ :

    - Vì sao các ngươi lại để ta cầm số tiền đó đi, mà không quay lại gây sự gì?

    Vừa nói vừa gắng quan sát mọi cử động của Tuyết Cơ.

    Chỉ tiếc, đáp lại hắn là nụ cười rất vô tư lự của Diễm Tuyết Cơ :

    - Ta làm sao biết. Chỗ đó là do một người họ hàng ta lập ra, hồi đó ta chỉ đến chơi đùa thôi.

    Lăng Phong nghe vậy bán tín bán nghi, nhưng cũng không có chứng cứ gì vặn hỏi.

    Hôm trước Bạch Ngọc Đường bâng quơ một câu, cộng thêm sự xảo trá lộ liễu của Cố lão mấy ngày qua, đã nhắc Lăng Phong một điều.

    Giang hồ hiểm ác.

    Diễm Tuyết Cơ, xinh đẹp dễ thương. Nếu để Lăng Phong của nửa năm trước gặp lại, có lẽ sẽ nghĩ ngay cách tán tỉnh. Dù sao thì, có gái đẹp để ý, còn lăn tăn cái gì nha? Cứ cắm đầu tiến tới rồi ch*ch thôi.

    Nhưng là, nàng ta có thực sự dễ thương không?

    Nàng này có chút giống với Mộc Hàm Yên. Khác là, tính cách Mộc Hàm Yên không khiến Lăng Phong thấy đề phòng, hắn đề phòng Mộc Hàm Yên là cái thân phận Kim quốc của nàng ta. Nói dễ hiểu, nếu hắn hỏi tên thật, Mộc Hàm Yên sẽ trả lời luôn, còn Diễm Tuyết Cơ sẽ không. Lăng Phong còn chưa nghe qua thiên hạ có mấy người họ Diễm.

    Ài, thôi cũng vì Phong ca quá ngây thơ dễ dụ.

    Kiếp trước Lăng Phong cũng sắp 30, cũng không phải loại thanh niên chưa từng ra đời. Nhưng là, làm một nhân viên quèn trong thời đại văn minh, tuy ra đường cũng sẽ gặp cướp giật, về nhà cũng có thể có trộm, nhưng nếu nói chuyện bị người tính kế tầng tầng lớp lớp, sẩy một bước chân vạn kiếp bất phục, thì lại không dễ gặp.

    Hắn đọc truyện xuyên không, từng rất hâm mộ những nam chính tâm tư cẩn mật. Có cảm giác chuyện gì bọn họ cũng tính toán được trước, bất kể âm mưu của kẻ địch có cao thâm ra sao. Sự thật thì sao? Vốn dĩ vai chính cũng chính là tác giả, mưu kế của ai mà chẳng bị vai chính nhìn thấu.

    Còn Phong ca?

    Phong ca tuy cũng là vai chính, nhưng lại bị tác giả phũ thảm thiết.

    Diễm Tuyết Cơ không biết có nhận ra vẻ đề phòng của Lăng Phong không, vẫn thoải mái hỏi :

    - À, ngươi luyện võ công thế nào rồi?

    - Ờ thì ... vẫn vậy thôi.

    Diễm Tuyết Cơ liền cất giọng tiếc nuối :

    - Ngươi thực sự chỉ nghĩ kiếm tiền thôi sao? Ngươi có chỗ hơn người khác, không chịu luyện sẽ rất phí đó.

    Nói xong lại cười khúc khích :

    - Hìhì, có điều tâm chỉ nghĩ đến tiền như ngươi, luyện công chắc chắn tẩu hỏa nhập ma. Thôi đừng luyện thì hơn. Mất công tẩu hỏa không có người giúp.

    Lăng Phong thờ ơ đáp :

    - Cũng không phải. Chẳng qua cái thế đạo này, tuy rằng tiền tài không phải vạn năng, thế nhưng không có vài ức bạc không thể sống tốt nha. Ta còn chưa cưới được vợ đâu.

    - Không phải ở Triều gia trang kia đã làm lễ rồi sao?

    - Cái đó? Giả thôi, giả thôi.

    Diễm Tuyết Cơ bĩu môi :

    - Có phải vì có nữ tử Nguyệt Dung kia không? Mấy ngày ở Triều gia trang, nàng ta rất để ý đến ngươi đó.

    Lăng Phong lắc đầu thở dài :

    - Nàng ấy sao? Là bạn gái cũ thôi ...

    Diễm Tuyết Cơ liếc mắt hiếu kỳ, Lăng Phong lập tức bổ sung :

    - À, mà chia tay rồi. Bây giờ ta là người tự do.

    Nói rồi còn cố gắng nhấn trọng tâm cuối câu, trên mặt diễn một bộ bi thương hối tiếc.

    Chỉ là, Diễm Tuyết Cơ ngay lập tức sầm mặt, đôi mày liễu nhăn lại nói :

    - Hừ, nam nhân đều như vậy. Sư phụ nói phải.

    - Nam nhân đều như thế nào kia?

    Lăng Phong không hiểu ra sao. Chẳng qua nghe ý tứ nhất định là nghĩ xấu rồi, chắc lại cái bài nam nhân thiên hạ đều bội tình bạc nghĩa đi. Không biết sư phụ nàng ta là bà già nào, lại đi gieo rắc vào đầu nữ đệ tử mấy thứ định kiến phản khoa học.

    Còn may Phong ca là người nhanh ý, lập tức dựng chuyện :

    - Hừm, ta mới là người chịu thiệt đó. Cô ta kỳ thực đã có ý trung nhân, thậm chí không chỉ một người, thấy ta có tiền tài mới theo đuôi mà thôi. Vừa gặp thương thế khó qua, cô ta chăm sóc thấy không có thu hoạch liền bỏ đi mà thôi. Ta là người chung tình, ghét nhất chính là loại nữ nhân tham tiền tài. Cô ta đi cứ đi, ta cũng không nuối tiếc ...

    - Thật sao?

    Diễm Tuyết Cơ bị một tràng chuyện xưa lay chuyển, cảm động rối rít.

    - Cũng phải. Nàng ta xinh đẹp lại bản lĩnh, mặc dù thua bản cô nương một tẹo. Nhưng nếu không vì ham tiền, quả thật chẳng có lý do gì đi thích người như ngươi.

    - Ê, từ từ ...

    Lăng Phong suýt chút úp sấp, nói gì tổn thương quá đó.

    Ngay lúc này, có tiếng một đám người lại gần hung hăng :

    - Đương gia, chính là hắn. Hắn chọc một cái liền làm Vương đại ca nội thương ...

    Lăng Phong chắp tay mờ mịt :

    - Các vị đây là ...?

    - Cửu Long trại. Cũng khen cho ngươi, đánh người của Cửu Long xong, vẫn còn dám ung dung ngồi ở đây.

    Lăng Phong bị nhóm người tự xưng Cửu Long trại vây vào giữa. Nhưng nổi nhất là một tên nằm cáng, toàn thân băng bó trắng toát. Còn may vẫn thấy hơi thở, bằng không còn tưởng Cửu Long sơn đem xác tới kêu oan.

    Lăng Phong trợn mắt há mồm.

    Kia là ... Vương Bưu?

    Vừa lúc chỉ bị điểm một cái, làm sao bây giờ lại thảm như kia?

    TTV Translate - Ứng dụng convert truyện trên mobile


    Lần sửa cuối bởi atkd1890, ngày 09-06-2016 lúc 14:50.
    ---QC---
    Đang viết // Mật Thám Phong Vân
    (http://tangthuvien.vn/forum/showthread.php?t=99319)

    Fanpage ~ http://facebook.com/atkdfic (update nhanh nhất tại đây)


  2. Bài viết được 59 thành viên cảm ơn::   [Hiện ra]
    avatarchar,B&T,banhdacua25,beoquy1212,Broly Anaklusmos,camcheuk,Chígiáođầu,danhbunhao,darkandlight_only1,darkfkyou,dart,dau_dat,dochanh96,doicom123,donaldr,froge123,g00dfriend,giaosuthanh93,Gitchi Gitchi Goo,hacmama,hhpdt,hieudtd,htc2212,huuduc1984,icepika,Machineshop,map,Mr.Monk,mykh,ngoalongruco,ngobakabon,ngocnghechvn,ngoc_quynh11,nhathuy92cr,nhatlangthv,nhatnhat1,nhica,nqtien9x,onehif,phiêu!,pizza1993,sasuketaki02,t19pha,TanAnh,thanhtien_nh,thểtôn,thiênmộng,thichminhha,thienha2012,thinhhp2000,thomng,tientom,tieuthieugia,tjnm0c,tongthanhthu,VoDanh93nb,xhydro,yakuza_japan,ZZzzz,
  3. #267
    Ngày tham gia
    Feb 2009
    Đang ở
    Japan
    Bài viết
    1,267
    Xu
    9,695

    Mặc định


    Mật Thám Phong Vân
    Tác giả : Thần Long
    Chương 266 : Ta không giết vô danh



    Chúng nhân biết chuẩn bị có đánh nhau, đều lục đục chen chúc lại. Phần đông đều ghen ghét nổ mắt với Lăng Phong, lại có thể ngồi cùng mỹ nữ hồng y kia. Cả đám đều chỉ trông cho Lăng Phong bị kiếm chuyện, tốt nhất là đánh cho chết quách đi. Có vài tên lại lợi dụng tình hình vây quanh Tuyết Cơ, hòng nhân cơ hội sờ mó nàng.

    Chỉ là, lại không thằng nào lại gần được ...

    - Ê, ngươi là thằng nào, sao cứ đứng chắn ở đây vậy?

    - Ông là sư huynh của nàng ta, lũ chúng mày tránh hết ra.

    Ra là Hà Mạch Dũng cũng đã có mặt, lấy thân lấp lỗ châu mai.

    Chỉ nghe kẻ cầm đầu lạnh giọng với Lăng Phong :

    - Hừ, ngươi ra tay tàn độc với huynh đệ chúng ta. Nói câu công đạo đi.

    Người này khoảng 30 tuổi, khoác một chiến bào cũ kỹ, nhìn qua khá giống trang phục của quân Tống. Khuôn mặt gã vuông vức khá có khí chất, không giống đám trộm cướp thông thường.

    Lăng Phong gắng nở một nụ cười hòa nhã :

    - Vừa rồi thực sự không phải chủ ý của ta. Tất cả chỉ là hiểu lầm, là hiểu lầm.

    Một tên lâu la ghé mồm chửi :

    - Ngươi xuất chiêu đại gia đều nhìn rõ. Không phải chủ ý của ngươi thì của ai? Ma làm chắc?

    Lăng Phong không khỏi kinh hãi :

    - A, vị huynh đệ này mắt sáng như đuốc nha. Ta cũng đang ngờ ngợ là ma làm đó.

    Còn chưa nói xong, đã nghe một tiếng sấm :

    - Bớt sàm ngôn đi, xem đao!

    “Vù”

    Một bóng người lao ra, kèm tiếng đao phong.

    Lăng Phong nghe giọng quen quen, lách người định thần nhìn lại.

    Chỉ thấy kẻ cầm đao mặt đen ria mép xoăn tít phì phò nhìn hắn.

    - Lý Thành?

    - Ngươi là ...? Là ngươi?

    Hóa ra là người quen cũ.

    Lần trước Lăng Phong bị sát thủ bao vây, chính nhờ Lý Thành cùng tham gia lập La Hán Trận phá vây. Về sau không rõ tên này sống chết ra sao, chẳng ngờ hôm nay gặp lại.

    Vừa nhìn thấy đối phương, Lý Thành cũng dừng đao khó chịu. Ít nhiều cũng từng đánh qua, gã biết Lăng Phong không hề dễ chơi.

    - Lão Lý, ngươi tạm ra sau.

    Đầu lĩnh Cửu Long nhíu mày nhìn Lăng Phong :

    - Vừa rồi, là ngươi dùng chỉ pháp?

    Lăng Phong gãi đầu :

    - Ờ ... không phải ta. Ta không hề biết chỉ pháp.

    - Nói láo, chính ngươi ...

    Có tên lâu la chen vào, nói được nửa câu thì bị đầu lĩnh trừng mắt, liền cúp đuôi lui lại.

    Đầu lĩnh nói :

    - Xưng tên đi, ta không giết vô danh.

    - A, thật sao? Nói lời giữ lời đó chứ?

    Đầu lĩnh không hiểu ra sao :

    - Ý gì? Lão tử là Đương gia Cửu Long sơn, đương nhiên nói lời giữ lời.

    Lăng Phong cười dài :

    - Vậy thì tốt quá, ta chính là Vô Danh.

    - Hử?

    Lăng Phong hồ hởi tiến lại, rút ra một tờ gì đó :

    - Đây, có cả giấy chứng thân của quan phủ. Ài, cha mẹ ta lúc sinh ra ta, sợ lớn lên quá nổi bật, nên để tên là Vô Danh.

    May mắn, đợt rồi nhận nhiệm vụ, Phong ca có lấy chỗ Đại Tiếu ít giấy tờ giả. Con dấu thì xong cả rồi, nhưng còn chưa điền tên giả vào, không phải vô danh thì là gì?

    Đầu lĩnh há mồm :

    - Gặp quỷ, thực là ... vô danh?

    Y chỉ định làm màu chút thôi, thế nào lại đụng phải vô danh thật, tiến thoái lưỡng nan.

    Cứ tưởng chuyện sẽ kết thúc nhảm nhí như vậy, bỗng có tiếng ai đó trong đám đông :

    - Hắn không phải vô danh đâu, là Phong Vân bang tân bang chủ Lăng Phong đó.

    Lăng Phong suýt chút ngã ra sau.

    “Thằng cờ-hó nào phá game đấy?”

    Từ từ, nghe giọng, giống như là ... Bạch Ngọc Đường. Khẳng định đang lợi dụng tình hình hỗn loạn đi trộm vặt đi. Đậu móa, đồng bạn có cũng như không.

    Tên đầu lĩnh lập tức cười gằn :

    - Tốt. Đã không phải vô danh. Đánh trước nói sau.

    Nói rồi y tháo thương ra.

    Chỉ thấy cây thương của y, phần thân tuy có vài đường vân cũ kỹ, phần lưỡi lại sắc nhọn chói mắt, xem chừng là một kiện bảo khí.

    Trong giang hồ, nhân sĩ dùng thương không nhiều lắm. Thương không linh hoạt, bất tiện đơn đấu, nó chủ yếu dùng trong quân đội. Nhưng vì dài nhất trong các loại vũ khí, chiếm không gian rộng, nên đụng phải cao thủ thương pháp cũng là một chuyện phiền phức.

    Tên đầu lĩnh nhìn Lăng Phong, lại lạnh nhạt nói :

    - Hừ, lấy vũ khí ra, lão tử không đánh với kẻ tay không ...

    - A, lời này vẫn là thật chứ?

    - Ý gì? Lão tử là Đương gia ... Khụ, con m* nó sao đoạn này quen vậy?

    Có tên lâu la nhỏ giọng nhắc :

    - Đương gia, vừa rồi vừa nói xong.

    Tên Đương gia lập tức tỉnh ngộ. Lăng Phong thì tủm tỉm cười. Phong ca dân chơi ám khí, căn bản không xài đồ đạc lộ thiên.

    Đầu lĩnh liền vung tay :

    - Từ từ, đừng vội đắc ý ...

    Rút kinh nghiệm quả vô danh vừa xong, y quay đầu đánh mắt một cái. Lập tức có vài tên lâu la Cửu Long tiến lên. Mỗi người cầm một thứ vũ khí trên tay, ánh mắt bất hảo nhìn Lăng Phong.

    - Đao? Kiếm? Hay thương? Chọn lấy một cái đi.

    Lăng Phong không khỏi vuốt mũi. Thằng kia cũng rất có ý tứ nha.

    Có tiếng Diễm Tuyết Cơ phía sau vang lên :

    - Lăng Phong, ngươi được không vậy?

    - Haha, hóa ra là một tên yếu ớt. Tiểu mỹ nhân, đã biết hắn không được còn theo làm gì nha.

    - Nữ thí chủ, bần tăng tu hành sắp đắc đạo, trên thân mọi thứ đều “rất được” đó ...

    Lăng Phong buồn bực quát :

    - Vớ vẩn, ta còn được hơn các ngươi. Giỡn chơi chút thôi.

    - Hứ, không muốn người ta giúp thì thôi.

    Diễm Tuyết Cơ giận dỗi nói, nhưng vẫn đứng đó quan sát tiếp. Vốn dĩ chuyện là do nàng ta mà ra. Chẳng qua chính nàng ta cũng tò mò về Lăng Phong. Chiêu thức chỉ pháp kia, ngay cả nàng ta cũng thấy vô cùng hiểm độc.

    Lăng Phong thở dài một cái, cầm lấy cây thương.

    Vũ khí dài, Phong ca xài cây nào cũng tệ như nhau. Đã thế thì cầm cây dài nhất cho nhanh. Dù sao, hàng họ cứ phải càng dài càng tốt.

    Lại nói, vừa rồi hắn câu giờ không muốn đánh, cũng không phải vì sợ hãi đối phương.

    Dù sao Lăng Phong cũng đã tính đường làm ăn ở Thái Nguyên lâu dài, có lẽ sẽ dựng một nhánh tiêu cục ở đây, mở đường tiêu Trường An Thái Nguyên. Mà đã mở đường tiêu, kiểu gì cũng phải đụng mấy cái sơn trại loanh quanh như Cửu Long trại này.

    Vấn đề là, đã làm ăn, Lăng Phong không muốn thành kẻ càn quấy trong mắt giang hồ. Như vậy về sau sẽ rất khó đi lại.

    Trọng yếu nhất là, vụ Vương Bưu hắn hoàn toàn không hiểu gì. Hắn có thể chắc chắn, mình đã bị thứ gì đó khống chế. Lăng Phong đâu có thù hằn gì Vương Bưu mà ra tay, chỉ pháp kia hắn lại càng không biết.

    "Gặp quỷ?"

    Đây là hai chữ đang lảng vảng trong đầu Lăng Phong.

    Chẳng qua, cho dù thực sự có quỷ, cũng không thể kinh vậy chứ? Lại có thể điều khiển hắn?

    Hay, chính bản thân Lăng Phong có vấn đề?

    Lâu nay Lăng Phong vẫn khổ não một chuyện, chính là những ký ức võ công của hắn. Giống như, trong người hắn có đến hai tâm hồn, chỉ là một cái bị chèn ép cực sâu, phải tận lúc sinh tử kề cận mới xuất hiện.

    Lẽ nào lần này lại tái phát rồi?

    Lúc này cũng không phải lúc nghĩ ngợi, hắn chép miệng khổ não lần cuối :

    - Cửu Long trại chủ, tại hạ đã nói nhiều lần. Không phải ta làm, ta bị người khống chế.

    Đầu lĩnh khinh bỉ :

    - Ngươi mới nói 1 lần thôi.

    - Không hề gì, ta có thể nói lại vài lần nữa.

    - Bỏ đi, ngươi không nói ta cũng đã biết.

    - Biết là tốt rồi, biết là tốt rồi.

    Lăng Phong thở ra, xong xuôi lại ngẩn ra.

    “Ấy, đã biết? Đã biết cái gì?”

    Chỉ nghe tên kia gằn giọng :

    - Cho nên ta phải thế thiên hành đạo. Ngươi rút cục cùng Thiên Diện Quỷ Thủ có quan hệ gì?

    Câu này vừa ra, xung quanh không ít người bàn tán sôi nổi :

    - Thiên Diện Quỷ Thủ gì vậy?

    - A, ta biết. Không lẽ là ma nữ ám sát Dương lão tướng? Cửu Long trại có quan hệ với Dương gia, chắc chắn rõ nhất.

    - Cái gì? Là ma nữ đó?

    Cũng chỉ có Lăng Phong là ngơ ra, không hiểu đầu cua tai nheo ra sao.

    Đúng lúc này, có tiếng truyền âm vang lên trong đầu hắn :

    “Tiểu tử, muốn biết Thiên Diện là ai không?”

    “Cố lão điên?”

    Quên mất tiêu lão già này cũng đi cùng, cả đoạn vừa rồi ăn no lại biến đâu mất.

    Chỉ nghe tiếng lão ta cười gian :

    “Nói cho ngươi biết, lão ca vừa trò chuyện với nàng ta xong đấy.”

    “Trò chuyện? Các ngươi quen nhau?”

    Tiện nói, lão già này ỷ mình 600 năm, luôn mồm gọi người khác là cháu chắt, đây là lần đầu lão xưng "nàng ta" với ai đó.

    Cố lão đủng đỉnh truyền âm sang :

    “Ngươi cũng quen thôi.”

    “Ta cũng quen?”

    “Thiên Diện chuyển lời. Vừa rồi nàng ta thấy ngươi, đùa với tiểu tử ngươi một chút. Coi như trả lại chuyện tân lang vứt bỏ thê tử đêm tân hôn.”

    “Là ... nàng ta?”

    Thiên Diện Quỷ Thủ, chính là Triều Nguyệt Nga sao?

    Là đôi mắt đen ngòm đó? Khó trách.

    Lăng Phong lại nghĩ đến, chẳng phải hắn gặp Cố lão ở Triều gia trang sao? Lão ta nói mình bị nhốt dưới Định Châu tháp, chẳng biết có bị nhốt thật hay không, nhưng thoát ra vì sao lại chạy tới Triều gia trang?

    Không trách lão ta cứ úp úp mở mở, thì ra đã biết Thiên Diện Quỷ Thủ từ đầu. Xem ra, cả hai đều là thứ già bất tử, cũng nhất định đều có âm mưu với Lăng Phong.

    Ài, cũng chỉ có Phong ca là đẹp trai phong lưu chân chính thiện lương thiên chân vô tà hồn nhiên đáng yêu ... khụ.

    Lại nghe Cố lão đùa cợt :

    “Nữ nhân nha, chủ động đến tìm ngươi thế còn đòi gì nữa. Đổi lại là ta, còn mong được người ta khống chế ấy. Lão ca nói rồi, đêm tân hôn ngươi mà không bỏ trốn, thì đã có một cô vợ thần lực trâu bò rồi. Bây giờ thì ngươi đã đắc tội nàng ta, có muốn cưới lại cũng không được đấy. Đáng tiếc đáng tiếc!”

    “Ra là cô ta dùng thần lực khống chế ta? Chỉ pháp kia cũng là của cô ta?”

    “Haha, tự nghĩ tự xử đi. Lão ca lại đi dạo một chút.”

    “Ê, lão điên ...”

    Gọi mấy lần vẫn bặt vô âm tín, Lăng Phong buồn bực tỉnh lại.

    Lúc này ở bên ngoài, quần chúng bàn tán đang đến hồi kịch liệt :

    - Thiên Diện Quỷ Thủ võ công lợi hại lắm sao?

    - Đương nhiên. Nghe nói năm đó một mình ả lao vào giữa doanh trại Thiên Ba, dùng chính là Phong Huyệt Chỉ, ám sát Dương lão tướng quân.

    - Ầy, kém hiểu biết, Phong Huyệt chỉ kia chỉ là thứ chiêu mà thôi. Có biết vì sao nàng ta xưng Thiên Diện hay không?

    - Vì sao?

    Lăng Phong nghe thấy liền nhớ lại. Lúc xảy ra tranh chấp, trong đám đông có ai đó cũng nhắc đến chiêu thức này. Không chỉ 3 chữ, chính xác hơn phải là 5 chữ.

    “U Linh Phong Huyệt Chỉ”.

    “Chậm đã. U Linh?”

    Đám đông cũng đang bàn đến đó.

    - Ta từng nghe bằng hữu Vạn Thú kể cho. Ả ta có thể biến hóa thành trăm ngàn ảo giác khác nhau đánh lừa đối phương. Mặc kệ ngươi nội công thâm hậu cỡ nào, một sát na lơ đễnh đều dễ dàng mắc bẫy.

    - Vạn Thú sơn trang? Ả ta sống gần Vạn Thú lĩnh sao?

    - Nghe đâu là trong U Linh Sơn trang gì đó. Nhưng đó là chuyện xưa rồi, chục năm nay đã không nghe đến.

    “U Linh sơn trang?” Lăng Phong lại lẩm bẩm.

    7 tên Như Vân sát thủ tập sát Lăng Phong, chính là từ U Linh sơn trang.

    Có tiếng ai đó quát :

    - Hừ, tiểu tử. Ngươi giả vờ ngẩn ra đó làm gì? Chọn vũ khí xong chưa?

    Lăng Phong không khỏi cười khổ :

    - Thôi thôi, coi như tại hạ lỡ tay.

    - Thừa nhận rồi sao? Tốt.

    Lăng Phong liền cười gượng :

    - Xin lỗi. Tiền thuốc men của hắn, ta sẽ chịu là được chứ gì?

    - Nếu xin lõi có thể xong chuyện, còn cần thổ phỉ sao?

    - Lời thì như vậy nhưng ... Từ từ, câu vừa rồi không đúng.

    Tên đầu lĩnh gằn giọng :

    - Nếu ngươi chỉ là nhân sĩ bình thường, ta có thể chấp nhận. Nhưng nếu đã liên quan Thiên Diện, thì không được.

    - Chẳng phải các ngươi cũng biết nàng ta tạo ra ảo giác sao? Ta cũng chỉ là nạn nhân thôi.

    Nói xong lại chỉ Lý Thành :

    - Đúng rồi, có hắn ta làm chứng. Ta còn bị U Linh sơn trang kia ám sát đấy, có thể đồng lõa được gì chứ?

    - Hừ, lão tử mặc kệ. Dương gia và Thiên Diện, là tử địch.

    Trong đám đông cũng có tiếng quát :

    - Dương lão tướng là ân nhân của Thái Nguyên, bọn ta ai cũng hận Thiên Diện. Giết hắn đi!

    Lăng Phong nuốt nước miếng.

    Lần này ... phiền to rồi đây.

    TTV Translate - Ứng dụng convert truyện trên mobile


    Lần sửa cuối bởi atkd1890, ngày 09-06-2016 lúc 14:50.
    Đang viết // Mật Thám Phong Vân
    (http://tangthuvien.vn/forum/showthread.php?t=99319)

    Fanpage ~ http://facebook.com/atkdfic (update nhanh nhất tại đây)

  4. Bài viết được 56 thành viên cảm ơn::   [Hiện ra]
    aback,avatarchar,B&T,banhdacua25,BiNgo_In,Broly Anaklusmos,camcheuk,Chígiáođầu,danhbunhao,darkandlight_only1,darkfkyou,dart,dau_dat,dochanh96,doicom123,donaldr,froge123,g00dfriend,giaosuthanh93,Gitchi Gitchi Goo,hacmama,hhpdt,hieudtd,htc2212,huuduc1984,Machineshop,map,Mr.Monk,mykh,ngoalongruco,ngobakabon,ngocnghechvn,ngoc_quynh11,nhathuy92cr,nhatlangthv,nhatnhat1,nhica,nqtien9x,onehif,pizza1993,sasuketaki02,t19pha,TanAnh,thanhtien_nh,thiênmộng,thichminhha,thinhhp2000,thomng,tieuthieugia,tjnm0c,tongthanhthu,trantiep1990,VoDanh93nb,xhydro,yakuza_japan,ZZzzz,
  5. #268
    Ngày tham gia
    Feb 2009
    Đang ở
    Japan
    Bài viết
    1,267
    Xu
    9,695

    Mặc định


    Mật Thám Phong Vân
    Tác giả : Thần Long
    Chương 267 : Cảm biến nhiệt



    Bên trong Ngô gia trang, ở một gian phòng nhỏ.

    Triều Lam đứng cạnh cửa sổ, đưa ánh mắt xuyên qua sân lớn, nhìn về chỗ Lăng Phong và Diễm Tuyết Cơ, thấp giọng với ai đó :

    - Ngô tiên sinh, ngươi nói nàng ta đến đây, không đi lại âm thầm như mọi khi, lại đột nhiên chạy ra kia gây sự với Cửu Long sơn, là vì cái gì?

    Ngô sư gia phẩy phẩy quạt, cười nói :

    - Có lẽ muốn xem Thiên Vương làm sao xử lý? Hoặc là sợ ngài và Cửu Long sơn có tiếng nói chung, sẽ ảnh hưởng đại kế của chúng.

    - Hừ, sợ ta quá mạnh sao?

    Triều Lam gằn giọng :

    - Đám người này, thực lực rút cục đến đâu? Trước nay cũng chỉ có hai huynh muội bọn họ đến truyền tin. Ngô tiên sinh, hay là chúng ta nhân cơ hội này, thêm nhân thủ rồi tìm cách thoát ly?

    Ngô sư gia lắc đầu :

    - Thiên Vương không nên vội. Hai người họ chỉ là sứ giả, nhưng võ công đã cao như vậy. Chứng tỏ chủ nhân của chúng còn khủng bố hơn nhiều. Hiện tại chúng ta vẫn phải giả vờ nghe theo sắp xếp của chúng, chờ thời cơ đến mới tốt.

    Triều Lam hậm hực nín nhịn.

    “Cộc”

    Có tiếng gõ cửa.

    - Triều gia, là bần đạo.

    - Vào đi!

    Cửa hé ra, một đạo sĩ tiến vào, là Công Tôn Thắng.

    - Triều gia, bần đạo đi một vòng quan sát, phát hiện trong số khách nhân có đến vài kẻ số mệnh cổ quái. Chỉ e, đều là Tướng hồn ...

    - Thật sao?

    Ánh mắt Triều Lam chỉ gợn lên một chút hứng thú rồi tắt.

    Mấy ngày qua, không lúc nào Công Tôn Thắng không nhắc đến hai chữ “tướng hồn”. Nói nhiều đến mức Triều Lam sắp nghĩ khắp nơi đều là tướng hồn.

    Công Tôn Thắng còn định nói gì đó, đột nhiên linh tính báo cho hắn biết siêu nguy hiểm cận kề, lập tức chắp tay :

    - Thiên Vương, bần đạo còn phải đi xem đan dược. Lúc khác lại nói ...

    Ngô Dụng nhìn Triều Lam, cả hai cùng cười nhạt. Bọn họ biết có người đến, và người này lần nào cũng khiến Công Tôn Thắng vì sợ mà phải lẩn trốn.

    Triều Lam đột ngột nói vào trống không :

    - Nguyệt Nga, muội về rồi đó sao?

    - Hừ!

    Có tiếng hừ lạnh đâu đó.

    Rất nhanh, sau lưng Triều Lam bỗng có thêm một thân ảnh như ma, đến lúc nào không ai rõ.

    ...

    Ngoài sân lớn.

    Cảnh tượng không khác Tam Nguyên khách điếm lần trước, vô cùng náo nhiệt.

    - Mấy thằng phía trước ngồi xuống, đứng thế ai xem được nữa chứ?

    - Kèo đây, kèo đây. Nhanh tay đặt, nhanh tay đặt.

    - Đây đây, bổn Thử 5 lượng, Phong Vân bang chủ chịu được nửa nén hương.

    Lăng Phong nhìn cảnh tượng này, biết không thể câu giờ gì được nữa. Đằng nào cũng phải đánh, thôi thì dốc lực đánh một trận ra trò vậy. Chẳng phải chuyến này đến để do thám sao? Tạo được chút danh tiếng biết đâu lại càng dễ săn tin hơn.

    Lúc này, một tên bên Cửu Long trại bước ra hất hàm với Lăng Phong :

    - Nhìn cái tướng của ngươi, còn chưa xứng để Đại Đương gia chúng ta phải đích thân trừng trị. Bọn ông sẽ tiếp ngươi trước. Ngươi muốn đơn chiến hay hội đồng?

    Lời thoại này quá quen thuộc, Lăng Phong cười nói :

    - Tưởng ta không biết sao? Ta đơn chiến hay các ngươi hội đồng mà chả như nhau?

    - Haha, biết là tốt. Lên hết!

    “A đù, chơi hội đồng thật?”

    Lăng Phong suýt chút ngã ngửa ra sau.

    Không phải nói giang hồ cổ đại rất trọng tinh thần võ đạo sao? Sao lại chơi bẩn thế này rồi.

    Lý do thì đơn giản, các anh đây thấy chú ngồi với gái đẹp, ngứa mắt.

    Chỉ thấy đối phương bước ra tận 9 người, cũng không tấn công ngay, trái lại chia nhau đứng những vị trí khác nhau.

    "Trận pháp?"

    Lăng Phong ngay lập tức vận khí hộ thân, Lưỡng Nghi Hộ Tâm xuất hiện mờ mờ.

    Cũng không nói nhiều thêm, hắn xoay thương một vòng, Đoạn Hồn quyết búng một nhịp gần hai trượng chọc tới.

    Tên Đương gia Cửu Long tròng mắt đột ngột dị dạng. Y nhận ngay ra kia là Đoạn Hồn quyết. Nó chính là một môn gia truyền, chỉ có con cháu Dương gia hoặc tướng quân Thiên Ba mới được biết. Tên Lăng Phong này làm sao cũng biết?

    Kỳ thực, Lăng Phong mới là người đang thấy kỳ quái.

    Lăng Phong không có tuyệt kỹ nào, chỉ có dăm chiêu Dương gia thương. Tính hắn không ưa màu mè chiêu này chiêu nọ, dự tính dùng thần lực áp chế, sau đó dùng nội lực lồng vào ngoại kình, một chiêu đánh lui kẻ địch.

    Chỉ là, Đoạn Hồn quyết của hắn yếu hơn trước rất nhiều.

    Chẳng lẽ một thời gian tiết kiệm tích góp, thần lực của hắn không tăng thì thôi, ngược lại còn giảm?

    Xem ra phải dùng đến khí. Miệng lẩm nhẩm khẩu quyết Cửu Âm Tâm Kinh, khí lực Lăng Phong đột ngột đại tăng, đại khái trong tức khắc chỉ số tăng lên "9000".

    Có vài kẻ có mắt nhìn liền kinh hô.

    "Choang choang"

    Lăng Phong vót ngang đâm dọc, không có bất kỳ hư chiêu nào, mỗi nhát đều như phá núi lấp sông.

    Chỉ là "9 vs 1", sau chừng mười chiêu thế thương của Lăng Phong cũng bị phá. Hắn liên tục bị phản công, phải dùng Hoạt Bất Lưu Thủ chân hình "zig-zag" lùi ra sau. Kiện Bộ Công 7 thuật, lăn lộn nhảy nhót, nhạn hành xà hành gì đều đem ra dùng sạch sẽ, mồ hôi cũng tứa ra. May nhờ Lưỡng Nghi Hộ Tâm giảm bớt sát chiêu, mới không bị xiên nào.

    Đám thanh niên vây xem thấy Lăng Phong chật vật, đều vỗ tay mừng rỡ ra mặt.

    - Ối dào, còn tưởng khá thế nào? Hóa ra cũng thường thôi.

    - Đáng đời, dám ngồi với mỹ nữ cười đùa hả? Các huynh đệ Cửu Long, xông lên đánh cho hắn chết quách đi.

    Lăng Phong mặc kệ đám GATO, ho nhẹ suy tính.

    Cái đáng lo không phải thần lực yếu đi, mà là trận pháp đối phương quá kín kẽ, 9 người như 1. Cửu Âm chân khí thời gian duy trì vẫn còn thấp, không thể dùng mãi được, chỉ e kiệt sức mà chết.

    "Tập trung thần lực, lão phu chỉ ngươi một chiêu."

    "Phù, rút cục lão đây rồi."

    Cố lão trở lại.

    "Hừm, giúp ngươi đánh chóng vánh để lão ca còn đi chơi tiếp thôi. Nhắm mắt lại, vận thần vào huyệt Thiện Trung giữa ngực ..."

    "Gì? Đang đánh nhau, nhắm mắt lại mà toi à?"

    "Nghe hay không thì tùy. Trận pháp của chúng chuyên áp chế thần lực, ngươi nếu dây dưa thêm một lúc không phá đi, chỉ e ngay cả Truyền Âm với ta cũng không nổi."

    Lăng Phong vỡ lẽ ra, thảo nào ...

    ...

    Trong lúc đám đông bị hút cả về giữa sân xem đánh nhau, ở một mâm kín cách đó không xa.

    - Xem ra có ai đó đang truyền âm cho hắn.

    - Truyền âm? Đây chẳng phải là thần kỹ sao? Phu nhân nghe thấy được?

    - Ta chỉ đoán thôi, quanh hắn đang có ba động thần lực.

    Người nói là một mỹ phụ đeo mạng che nửa mặt, chỉ để lộ ra làn thu ba dập dờn sắc sảo. Tuy nàng đang ngồi yên, nhưng dáng người vẫn vô cùng thướt tha xinh đẹp, mỗi cái nhấc tay nhăn mày đều rung động lòng người.

    Nàng ta đang nhíu mày quan sát Lăng Phong.

    Nàng có một thần kỹ, đại khái mở ra một "thần nhãn", quan sát dòng vận khí thậm chí vận thần của đối phương, qua đó có thể phát hiện vài điều mà người thường không thể thấy. Ngoài ra, nếu nhân đó đem so sánh phân tích, nàng còn có thể ước lượng "chỉ số sức mạnh" của người khác.

    Đặc biệt là, nếu ai đó có ý định dùng thần lực “nhìn lén” vẻ đẹp của nàng, cũng sẽ bị nàng dễ dàng phát hiện.

    Không thể không nói, cái khả năng này cũng rất hữu ích, có thể nói nửa giống Hỏa Nhãn Kim Tinh của Tôn Ngộ Không, nửa giống Scouter của "siêu Xayda".

    Mỹ phụ cất giọng với trung niên lưng hùm vai gấu bên cạnh :

    - Tiêu tiêu đầu, xem ra lần này chúng ta chỉ nên đóng vai phụ thôi.

    - Phu nhân, có chuyện gì sao?

    Mỹ phụ hạ thấp giọng :

    - Có mật thám xuất hiện.

    - Là kẻ nào? Có cần ta bí mật thủ tiêu không?

    - Không cần. Đây là chuyện của Triều Lam, chúng ta không cần quản thay hắn. Tên mật thám kia, có lẽ ta sẽ có cách thuyết phục.

    Tuy giọng của nàng ta như thể sẽ đối phó với kẻ kia, nhưng trong ánh mắt nàng, lại chứa đựng một sự quan tâm nào đó, vô cùng kín kẽ.

    ...

    Lăng Phong nhắm mắt triển khai thần lực.

    Cảnh tượng không khác gì mở "cảm biến nhiệt độ". Ngoài những bóng người màu đen, Lăng Phong thấy rõ 9 vòng sáng màu vàng dưới chân đối phương, xem ra là trận vị. Những trận vị này nối với nhau bằng những đường chằng chịt lúc mờ lúc rõ, nếu nhìn từ trên cao chắc hẳn sẽ thành một đồ hình nào đó.

    Cố lão đoán không sai, kia chính là Đoạn Hồn trận, cặp bài trùng với Đoạn Hồn quyết.

    Đoạn Hồn quyết là thứ dành riêng cho Dương gia nhân, không thể áp dụng cho binh lính Thiên Ba. Về sau Dương gia mới sáng tạo ra trận thế này, tái hiện Đoạn Hồn quyết thành trận pháp, Thiên Ba quân uy chấn Hà Đông cũng một phần nhờ nó.

    Cố lão nói :

    "Ngươi có thể thấy trận pháp, bây giờ chỉ việc phá trận."

    "Phá thế nào?"

    "Ngươi nhìn chứ ta có nhìn đâu? Nhìn ra rồi phá thế nào là chuyện của ngươi."

    "Ặc!"

    Cố lão thờ ơ lạnh nhạt :

    "Phá trận, muốn nói phức tạp có phức tạp, muốn nói đơn giản lại đơn giản. Đừng cho chúng đứng đúng trận vị, thế là xong."

    Lăng Phong nhếch mép.

    Tự tin đã có, hắn nhằm thẳng một kẻ mặt đáng ghét nhất xông đến.

    "Bịch bịch"

    Chỉ sau chục chiêu, 2 người bị đánh bay ra sau. Lăng Phong bằng "cảm biến nhiệt độ" có thể thấy rõ những đường kỳ dị màu vàng kia mờ hẳn đi.

    Đoạn Hồn Trận mất 2 trận vị, sắp bị phá ...

    Tên Đương gia bắt đầu nhíu mày, y không nghĩ đến, trận pháp trứ danh của gia tộc, lại chỉ một lát đã bị đối phương phá mất.

    Lăng Phong cười thầm, thần lực đã được tự do. Hắn vận thần lực lên huyệt Ấn Đường, dùng Đoạn Hồn quyết áp sát người tiếp theo, khí thế như chẻ tre.

    "Choang choang"

    Quần chúng không khỏi buồn bực. Thằng nhãi kia không phải đã thua rồi sao, sao lại phản kích được thế này?

    9 người đánh ngã đến người thứ 4, đột nhiên ...

    Đầu Lăng Phong bỗng đau đớn vô cùng, tai mắt lồng ngực đều vô cùng khó chịu, như muốn nổ tung. Đây là lần thứ hai hắn bị như vậy. Lần trước đấu cùng 7 sát thủ Như Vân, ngay thời điểm quan trọng Lăng Phong cũng rơi vào tình trạng này, sau đó bất tỉnh.

    Cơ thể hắn có vấn đề gì?

    "Phù"

    Hắn phun ra một ngụm máu lớn, cả người lảo đảo.

    - Lăng Phong ...

    - Lăng Phong ...

    Có đến hai thanh âm yêu kiều vang lên.

    Người hô đầu tiên là Tuyết Cơ, nàng ta từ đầu vẫn đứng quan sát. Tiếng hô thứ hai lại không rõ của ai. Chẳng qua rất nhỏ, nếu không để ý căn bản không thể phát hiện.

    Diễm Tuyết Cơ liếc mắt về một phía, thấy một nhóm người đang vây lấy một nữ nhân che mặt.

    Nữ nhân rất nhạy cảm với tình địch, còn hơn hẳn nam nhân. Mặc dù đối phương đeo mạng che mặt, nhưng Diễm Tuyết Cơ rõ ràng nhìn ra được, nàng kia đang rất lo lắng cho Lăng Phong.

    Trọng yếu là, bằng vào giác quan thiên sinh của nữ nhân, Tuyết Cơ không khỏi cay đắng thừa nhận, nữ nhân kia chắc chắn vô cùng xinh đẹp. Chỉ cần nhìn vào đường cong thân thể đầy man diệu đó, liền chính Tuyết Cơ lâu nay tự phụ xinh đẹp cũng phải thấy tự ti phần nào.

    Diễm Tuyết Cơ vốn định chạy lại xem thương thế cho Lăng Phong, nhưng bị mỹ phụ ở đằng xa kia làm cho phân tâm, rút cục nín nhịn đứng yên.

    Hà Mạch Dũng nhìn thấy sư muội không quá quan tâm, còn tưởng nàng ấy thấy Lăng Phong yếu ớt nên chán ghét, tảng đá trong lòng mới thả xuống.

    TTV Translate - Ứng dụng convert truyện trên mobile


    Lần sửa cuối bởi atkd1890, ngày 09-06-2016 lúc 14:50.
    Đang viết // Mật Thám Phong Vân
    (http://tangthuvien.vn/forum/showthread.php?t=99319)

    Fanpage ~ http://facebook.com/atkdfic (update nhanh nhất tại đây)

  6. Bài viết được 57 thành viên cảm ơn::   [Hiện ra]
    aback,avatarchar,B&T,banhdacua25,BiNgo_In,Broly Anaklusmos,camcheuk,Chígiáođầu,danhbunhao,darkandlight_only1,darkfkyou,dart,dau_dat,dochanh96,doicom123,donaldr,Endee,froge123,g00dfriend,giaosuthanh93,Gitchi Gitchi Goo,hacmama,hhpdt,hieudtd,htc2212,huuduc1984,Lâm Kính Vũ,Machineshop,Mr.Monk,mykh,ngoalongruco,ngobakabon,ngocnghechvn,ngoc_quynh11,nhathuy92cr,nhatlangthv,nhatnhat1,nhica,nqtien9x,onehif,pizza1993,sasuketaki02,t19pha,TanAnh,thanhtien_nh,thiênmộng,thichminhha,thinhhp2000,thomng,tieuthieugia,tjnm0c,tongthanhthu,trantiep1990,VoDanh93nb,xhydro,yakuza_japan,ZZzzz,
  7. #269
    Ngày tham gia
    Feb 2009
    Đang ở
    Japan
    Bài viết
    1,267
    Xu
    9,695

    Mặc định


    Mật Thám Phong Vân
    Tác giả : Thần Long
    Chương 268 : Chẳng logic gì cả



    Mãi lúc này, Tam Thử mới lao vào trong.

    - Ê, Cửu Long sơn các ngươi ép người quá đáng rồi đó.

    Chỉ thấy Bạch Ngọc Đường phẩy quạt một cái, có thể thấy ám khí gì đó bay ra.

    Có ai đó vội la lên :

    - Cẩn thận! Trong quạt giấu phi châm.

    "Bịch"

    Một tên Trưởng lão Cửu Long chậm chạp bị trúng đòn, cả người như đóng băng ngã chúi mũi xuống đất.

    Lăng Phong gắng gượng nhìn thấy, cũng không khỏi ngạc nhiên. Hóa ra đây là tuyệt kỹ của con chuột kia. Lâu nay đã hơi xem thường Cẩm Mao Thử.

    Phiến pháp trong giang hồ rất hiếm người dùng. Bạch Ngọc Đường năm xưa ngao du, chôm được một bộ thủ pháp tên Không Không Phiến pháp, dùng phi châm làm vũ khí, lấy quạt làm ngụy trang.

    Chẳng qua, nghe nói thủ pháp này còn kèm một cây Vị Ương Phiêu Vũ Phiến mới chân chính phát huy sức mạnh. Bạch Ngọc Đường tìm suốt 5 năm vẫn không biết nó ở đâu. Hắn đành mua bừa một cây quạt nhét phi châm vào dùng tạm. Người ngoài nhìn vào vẫn dè bỉu họ Bạch "công tử màu mè", không hề biết nguy hiểm ẩn trong quạt.

    Tên Đương gia Cửu Long lúc này mới nói :

    - Khá lắm, khồng cần dùng trận nữa. Ta và hắn quyết đấu.

    Bạch Ngọc Đường cười lạnh :

    - Ngươi nói hay nhỉ? Cho bộ hạ 9 đánh 1 xong xuôi mới ra tay.

    Tên kia không trả lời. Cửu Long trại của gã là trại phỉ, có phải danh môn chính phái gì đâu mà phải ra vẻ trượng nghĩa.

    Lăng Phong vỗ vỗ ngực cố đứng thẳng dậy.

    Kỳ thực, sau khi thổ huyết, Lăng Phong lại cảm thấy thoải mái hẳn, giống như vừa nhổ ra một mảnh xương gà.

    Bỗng lại có tiếng Cố lão vang lên trong đầu :

    "Tiểu tử, ngươi có 2 loại ý niệm?"

    "2 loại gì?"

    "Hừ, ngu ngốc. Ngươi cùng lúc thi triển hai loại thần lực xung khắc nhau, chưa chết đã là may."

    ...

    Lăng Phong nhíu mày nhớ lại.

    Vừa rồi, Lăng Phong dùng thần lực nhìn trận vị đối phương xong, liền thi triển tiếp Đoạn Hồn quyết. Lẽ nào, vấn đề nằm ở Đoạn Hồn quyết?

    Nó cũng ẩn chứa thần lực sao? Không phải chỉ là thân pháp thôi?

    Vốn dĩ, năm xưa khi Lăng Phong muốn bái lão đùi gà làm thầy, lão ta đã từng nhắc hắn. Nói rằng Lăng Phong có sẵn thần lực chữ vô, thần pháp của lão ta là "nhiếp", hai bên xung khắc nhau, không thể dạy cũng không cần học.

    Nhưng Lăng Phong lại không biết là. Vì tham lam, sau đó hắn lại học thần lực chữ “nhiếp” lúc nào không hay.

    Đúng vậy, chính là Đoạn Hồn quyết.

    Đoạn Hồn quyết ngoài luyện thân, còn ẩn chứa một đòn thần lực. Thực tế thì ngay chính Dương gia, chủ nhân của Đoạn Hồn quyết, cũng không rõ ràng lắm. Vì luyện thần khá bí ẩn. Bọn họ chỉ truyền từ đời này sang đời khác, căn bản không biết là thần pháp hay là gì.

    Trọng yếu là, bọn họ có gia môn, không phải phân tích gì cả, cứ luyện theo cha ông là được.

    Chỉ tội cho Phong ca, một mình bơi giữa biển võ học, không có sư môn chỉ tường tận.

    Hắn cũng muốn có thầy lắm chứ, nhưng hoặc là gặp hạng xảo trá, hoặc là người ta không chịu nhận hắn, ài.

    Nhân tiện, lại nói đến tương sinh tương khắc.

    Theo Lăng Phong biết, luyện thân có 2 bí cơ bản, chữ "định" và chữ "phiêu". Lăng Phong hiện chỉ luyện bí chữ "phiêu".

    Về tâm pháp, lại có rất nhiều bí quyết. Lăng Phong luyện Lưỡng Nghi tâm pháp là bí chữ "tĩnh", sinh ra chân khí thuộc Thái Cực, hóa hình tầng hai là Lưỡng Nghi Hộ Tâm, giảm sát thương ngoại kình.

    May mắn cho hắn, Cửu Âm Tâm Kinh cũng thuộc bí chữ "tĩnh", cũng sinh khí Thái Cực, nhưng hình như không có tầng hiệu ứng. Bản thân Cửu Âm không sinh ra chân khí, nó chỉ luyện hóa khí lực sẵn có tăng sát thương, càng luyện càng tăng.

    Còn luyện thần có 2 đường, "vô thức" và "ý thức", Lăng Phong vô tình luyện cả 2.

    "Vô thức" của Lăng Phong chính là Thái Ất Thần Công gì đó có sẵn trong người, đã đột phá lên tầng hai gây choáng.

    Vấn đề là, Đoạn Hồn quyết hóa ra là một môn thân thần kết hợp. Trong đó thần kỹ lại thuộc về "ý thức", sinh ra “Đoạn Hồn chiến ý”. Tác dụng lại gần giống đòn gây choáng bên vô thức. Lăng Phong dùng choáng cảm thấy tiêu hao nhiều, cho nên ít dùng, chuyển sang dùng Đoạn Hồn.

    Chỉ là, hai thứ tuy có cùng tác dụng, nhưng bản chất lại xung khắc nhau.

    Lăng Phong nào ngờ đến, cứ tưởng học càng nhiều chiêu trò càng tốt, lại thành tự mình hại mình.

    Chỉ nghe Cố lão lạnh lùng :

    "Ngươi bây giờ đang gặp bình chướng trong luyện võ, chính là phải chọn một vứt một. Hoặc theo vô, hoặc theo ý."

    "Không thể dung hòa cả 2 sao?"

    Cố lão nửa đùa nửa thật nói :

    “Có thể.”

    “Thật sự?”

    “Hên thì phun một ít máu, xui thì tẩu hỏa nhập ma mà chết."

    Lăng Phong thở dài.

    Học đã chả bao nhiêu còn phải bỏ bớt đi.

    Không trách được game RPG đều chia class.

    Giả dụ Lăng Phong đã luyện được vô thức, có thể nhìn ra trận pháp, có thể gây choáng, có thể né tránh áp sát. Nếu bây giờ hắn còn khủng cả ý thức, chấn nhiếp đối phương, áp sát cận chiến, nói vậy chẳng hóa thành siêu nhân? Đánh xa đánh gần gì đều vô địch?

    Có điều nói thì vậy, Phong ca vẫn thấy bị thua thiệt quá đi.

    Xem mà xem, các đại thần xuyên không khác, đều là loại hình siêu nhân đó đấy. Khắp thiên hạ cứ có công pháp gì, cứ ngon là luyện được ráo.

    Tỷ dụ, nếu chia chân khí ra ngũ hành Kim Thủy Mộc Hỏa Thổ, thế chì nam chính tệ lắm cũng phải tu được tam hành. Nếu chia theo chức nghiệp kiếm sư ma pháp sư vong linh sư, thế thì nam chính khẳng định sẽ ôm hết luôn.

    Đến lúc đó, xuất trận một cái, liền khiến quân địch sợ hãi xấu hổ, “con m* nó thằng này là quái thai sao, cái gì cũng khủng?”. Làm gì có chuyện phải tính toán xung khắc mà bỏ bớt không luyện bao giờ?

    Đâu có như cái dị giới ở đây, bày đặt xung khắc. Thật là quá vở vẩn, chẳng logic gì cả.

    ...

    Tên Đương gia nọ không để cho Lăng Phong suy ngẫm quá lâu, quát :

    - Tiểu tử, ngẩn ra đó làm gì? Xem chiêu!

    Mũi thương lao đến cực nhanh, sắc bén đòi mạng.

    Lăng Phong toát mồ hôi, Hoạt Bất Lưu Thủ lùi ra sau tránh chiêu, trong lòng hô không xong.

    Hắn để ý thấy, người kia dùng thương bằng một tay. Tay giữ thương ở đốc, nhìn thì có vẻ lỏng lẻo, kỳ thực lại rất uy mãnh. Lăng Phong cũng luyện một chút thương pháp, chủ yếu để luyện lực tay, nhưng cũng coi như trong nghề, liền lập tức nhíu mày :

    - Dương Quan Tam Điệp? Dương gia thương?

    - Cũng biết Dương Quan Tam Điệp? Lão tử họ Dương, dĩ nhiên phải dùng Dương gia thương.

    “Vù”

    “Loảng xoảng”

    Lại một chiêu xuất ra, Lăng Phong chật vật tránh né, hết nhảy lên bàn lại chuồn xuống đất.

    Trong lúc phi thân, hắn nghe loáng thoáng có người nhỏ giọng khinh bỉ :

    - Đến Cửu Long "Nhị Thập Cửu" là ai cũng không biết, vậy còn đi chọc vào?

    - Thì đó, ngu vậy mà lại quen được mỹ nữ kia, thật là bất công mà. Sao không phải ta chứ?

    Lăng Phong tái mặt :

    - Từ từ, "Nhị Thập Cửu"? Không lẽ ngươi là ... Dương Tái Hưng?

    - Chính là ta!

    Người kia nhếch mép đắc ý, thế thương càng sắc.

    Dương Tái Hưng con cháu Dương gia, xài Dương gia thương cũng không có gì kỳ quái.

    Trong lịch sử, người này còn là mãnh tướng dưới trướng Nhạc Phi.

    Lâu nay Phong ca kết bạn toàn phường lông bông, không dâm tặc thì cũng ăn trộm, quả thật rất mất thể diện. Đáng ra đã xuyên không, có bao nhiêu danh nhân nổi tiếng đều chạy đi tìm, thu hết vào tay mới phải.

    Nghĩ vậy liền giơ tay :

    - Dừng!

    - Chuyện gì?

    Lăng Phong cười cầu tài :

    - Dương huynh đệ có muốn cá cược một chút không?

    Dương Tái Hưng lạnh lùng từ chối :

    - Không có hứng thú. Lão tử đến là để đòi công đạo cho huynh đệ.

    - Khoan vội quyết định chứ. Không ngại thì nghe một chút?

    Dương Tái Hưng nghĩ nghĩ một lát, hất hàm :

    - Bao nhiêu tiền?

    Lăng Phong thở dài :

    - Ài, sao lại nói chuyện tiền ở đây. Tục quá ...

    Đám Bạch Ngọc Đường bên cạnh suýt nữa chúi đầu. Mặt trời mọc phía tây, hôm nay Lăng Bang chủ lại bảo tiền là tục vật.

    Dương Tái Hưng cắt ngang :

    - 1 vạn lượng, coi như tiền thuốc cho Vương Bưu. Ngoài ra đừng mong giao dịch gì khác. Một kẻ có quan hệ cùng ma nữ, Dương Tái Hưng ta thà chết không dính líu đến.

    - Vậy nếu ta thắng thì sao?

    - Hai bên không nợ nần gì nhau.

    Lăng Phong cười nói :

    - Vậy thì thiệt cho ta quá đó. Thế này, nếu ta thắng, làm bằng hữu, thế nào?

    Dương Tái Hưng da gà nổi lên, nghe cứ như đang tán tỉnh nhau, sẵng giọng quát :

    - Đánh rồi nói!

    "Vù"

    - Ấy, Dương huynh, chậm chút ...

    Lăng Phong không có thời gian nói thêm, mũi thương của Dương Tái Hưng lại đến trước mặt.

    Lăng Phong liền âm thầm nín hơi vận khí, kích hoạt nội lực Cửu Âm, dùng một chiêu Nhất Thương Đoạt Mạng, dùng Dương gia thương đánh Dương gia thương, cứng đối cứng.

    Thương đến ...

    "Bùng"

    Một tiếng nổ nhỏ phát sinh, cả hai đều bị đẩy lùi ra sau.

    Dương Tái Hưng vẫn cầm thương trong tay, ánh mắt đã hoàn toàn khác, nghiêm túc khác thường.

    Lăng Phong lại đang cúi gằm mặt, khóe miệng như đang cười.

    Hôm trước đọc qua Bát Mạch đồ, thuận tiện khai thông mạch thứ năm, quả nhiên khí lực tăng mạnh.

    Cộng thêm Cửu Âm, ngon!

    Chỉ tiếc, thương pháp thiên về ngoại công, dùng kình lực nhiều hơn khí lực. Lăng Phong miễn cưỡng nhét nội lực vào chiêu thức, lại phát huy chưa đến 1 phần sức mạnh. Nếu thay bằng một khí chiêu dùng hết 10 phần khí, chỉ e Dương Tái Hưng không thể nào đứng vững như kia.

    - Ngươi vừa dùng Nhất Thương Đoạt Mạng? Ngươi rút cục là ai?

    Đám đông nhỏ giọng to nhỏ.

    Không nghĩ Dương Tái Hưng thương pháp oai chấn Cửu Long, đánh khắp Hà Đông vô địch thủ, ra tay chưa bao giờ quan tâm địch là ai, hôm này lại phải thua thiệt.

    Lăng Phong ngẩng đầu, dùng chính câu của Dương Tái Hưng ban đầu :

    - Đánh tiếp rồi nói!

    "Choang choang"

    Lại qua vài chục chiêu.

    Lăng Phong khí lực tuôn ra ào ào, nhảy trái nhảy phải, chỉ công không thèm thủ. Tay như cái máy xay càng đánh càng hăng, điểm "combo" nhảy liên tục. Dương Tái Hưng tuy hơn về chiêu thức, nhưng về kình khí lại kém hơn, càng về sau càng thua thiệt.

    ...

    Lẫn trong đám đông khán giả lúc này, có thể thấy ba người, bọn họ nổi bật vì đội nón lá rộng vành che gần kín mặt, cộng thêm thân hình to cao khác thường, hơn hẳn xung quanh.

    Chỉ nghe một người béo mập khen nói :

    - Thương pháp người kia cũng không tệ.

    Người đứng giữa mặt chữ điền, ánh mắt hữu thần nhấp nháy, đáp :

    - Đó là Dương gia thương.

    - So với Nhạc gia thương của huynh thì sao?

    Người thứ ba cao gầy, tỏ vẻ khó chịu :

    - Ngươi nói gì vậy? Chẳng lẽ Nhạc Đại ca còn thua giang hồ thảo khấu không bằng?

    Thanh niên kia nghiêm túc nói :

    - Không thể nói vậy được. Dương Trần Mã là ba đại gia tộc thương pháp. Bản thân Dương gia còn sinh ra rất nhiều mãnh tướng cho Đại Tống. Nhạc Thành ta rất ngưỡng mộ họ.

    Tên béo mập lại chỉ trỏ nói :

    - Tên còn lại, ngay cả quy tắc giang hồ cũng không biết, chăm chăm dùng tiểu xảo, quả thật khó ưa.

    - Dương gia thương phù hợp với chiến trận, đem ra dùng chỗ này không phát huy hết tác dụng. Ngược lại, thanh niên kia nhìn qua chiêu thức không quang minh chính đại, nhưng trong hoàn cảnh này là tối phù hợp.

    Ở ngay trên đầu bọn họ, một tên thiếu niên bắc thang lủng lẳng trên cao, mồm liên tục gào thét. Xem ra là bình luận viên, đang truyền tải diễn biến trận đấu cho đám đông đằng sau.

    - Vâng, thưa bà con, người vừa ra chiêu chính là Lăng Phong.

    - À không, xin lỗi quý vị, chính xác phải là Đại Lang.

    - Ấy, hình như lần này mới là Đại Lang, như vậy vừa rồi ... chẳng lẽ là Lăng Phong?

    - Haha, không hề gì, bây giờ tại hạ có thể khẳng định, vừa rồi chính là Đại Lang.

    Có tiếng ai đó ngất xỉu, trước khi ngất chỉ kịp gào lên :

    - Lôi nó xuống, nhanh và luôn.

    Khi trận chiến bên dưới sắp đến hồi kết, mới có tiếng ai đó can ngăn :

    - Các vị, xin dừng một lát. Đều là huynh đệ của Triều Lam ta, có thể nào nể mặt chút không? Triều Lam rất cảm kích.

    - Thiên Vương ra rồi ...

    TTV Translate - Ứng dụng convert truyện trên mobile


    Lần sửa cuối bởi atkd1890, ngày 09-06-2016 lúc 14:50.
    Đang viết // Mật Thám Phong Vân
    (http://tangthuvien.vn/forum/showthread.php?t=99319)

    Fanpage ~ http://facebook.com/atkdfic (update nhanh nhất tại đây)

  8. Bài viết được 58 thành viên cảm ơn::   [Hiện ra]
    aback,acnhancocchu,avatarchar,B&T,banhdacua25,Broly Anaklusmos,camcheuk,Chígiáođầu,danhbunhao,darkandlight_only1,darkfkyou,dart,dau_dat,dochanh96,doicom123,donaldr,froge123,g00dfriend,giaosuthanh93,Gitchi Gitchi Goo,hacmama,han than,hhpdt,hieudtd,htc2212,huuduc1984,Machineshop,Mr.Monk,mykh,ngoalongruco,ngobakabon,ngocnghechvn,ngoc_quynh11,nhathuy92cr,nhatlangthv,nhatnhat1,nhica,nqtien9x,onehif,pizza1993,sasuketaki02,t19pha,TanAnh,thanhtien_nh,thểtôn,thiênmộng,thichminhha,thinhhp2000,thomng,tieuthieugia,tjnm0c,tongthanhthu,trantiep1990,VoDanh93nb,vuongthang,xhydro,yakuza_japan,ZZzzz,
  9. #270
    Ngày tham gia
    Feb 2009
    Đang ở
    Japan
    Bài viết
    1,267
    Xu
    9,695

    Mặc định


    Mật Thám Phong Vân
    Tác giả : Thần Long
    Chương 269 : Lương Sơn Bạc?



    Lăng Phong và Dương Tái Hưng tạm thời đình chiến. Chẳng qua ai cũng nhìn ra, trận này Lăng Phong đã thắng.

    Bạch Ngọc Đường lại không tha dễ vậy, châm chọc nói :

    - A, xong rồi sao? Dương Trại chủ năm xưa cự tuyệt Dương gia, nghe nói đã thề không dùng đến Dương gia thương. Vừa rồi tỉ thí thế nhưng lại đem ra dùng, chỉ tiếc vẫn thua. Đây là làm sao vậy?

    - Ngươi ...

    Dương Tái Hưng tím mặt.

    Năm xưa gã vì xích mích gia tộc mà bỏ lên Cửu Long sơn làm sơn tặc, cũng từng thề qua sẽ không dùng lại Dương gia thương. Chỉ là Lăng Phong vừa rồi dùng chính Dương gia thương múa qua múa lại trước mắt, Dương Tái Hưng ngứa tay ngứa chân, trong lúc tức giận quên mất tiêu lời thề.

    Lăng Phong vẫn bảo trì nụ cười :

    - Dương huynh đệ, không sao cả, không đánh không quen thôi. Ta nói lần thứ 3 nhé, chuyện của Vương huynh đệ, ta thực sự không cố ý!

    - Hừ.

    Dương Tái Hưng chỉ hừ lạnh, chẳng qua thái độ cũng đã hòa hoãn. Không hòa cũng không xong, chơi trận pháp 9vs1 cũng thua, xài tuyệt kỹ gia môn solo cũng thua, còn gì để nói nữa đâu.

    Chúng nhân cũng bắt đầu tò mò, Phong Vân bang này ở đâu ra, rút cục lai lịch thế nào?

    Lúc này, lại nghe Triều Lam cười nói sang sảng :

    - Haha, chư vị đường xa đến đây là vinh hạnh cho Triều mỗ. Ai, không đúng rồi, là Triều mỗ nói sai. Phải là niềm vui cho bách tính, là vinh hạnh của võ lâm. May mắn được chư vị tin tưởng, Triều mỗ mạn phép đứng ra tổ chức buổi hội ngộ này ...

    Anh em lục đục về chỗ ngồi.

    Lăng Phong cũng cùng Bạch Ngọc Đường về mâm, nhưng Diễm Tuyết Cơ lại đã đi đâu mất.

    Bên trên, Triều Lam bắt đầu màn giới thiệu đại biểu :

    - Hân hạnh giới thiệu, Tế Nam Cái bang Chấp Pháp Trưởng lão Tống Trưởng lão ...

    Một trung niên ăn mặc chỉnh chu đứng lên, chúng nhân đều hướng mắt bình luận.

    - Hóa ra là Cái bang, nhưng sao không thấy rách rưới gì cả?

    - Ăn mày thì ăn mày, ăn đến Trưởng lão thì cũng phải sạch sẽ tinh tươm thôi.

    - Nói cũng phải.

    Lăng Phong ghé mắt nhìn. Chỉ thấy vị Tống trưởng lão nọ tầm 40, khuôn mặt biểu cảm khó lường.

    Đây là lần đầu hắn gặp người có máu mặt như vậy. Cái bang, Thiên Hạ Đệ Nhất Bang, Hàng Long Thập Bát Chưởng, Đả Cẩu Bổng, xem phim đọc truyện muốn mòn tai, bây giờ mới chân chính được gặp, không biết sự thật được mấy phần?

    - Còn có Sơn Đông Vạn Thú sơn trang Sử Trang chủ ...

    - Ồ, Vạn Thú Sơn trang, thảo nào mang cả chim vào thế này.

    Trong đoàn người Sử gia Vạn Thú, Lăng Phong quen mặt một người.

    Hắn ta vẻ mặt lấc cấc, điển hình trẻ trâu bố đời. Tóc dài buộc ra sau, nửa thân trên để trần, lộ ra không ít hình xăm ngoằn ngoèo. Trên vai là một con chim ưng to tướng đang gật gù. Chính là tên thanh niên ra tay lúc Lăng Phong bị 7 sát thủ vây sát.

    - Ngoài ra, còn có Cửu Long trại Dương Trại chủ và Quách lão tiền bối ...

    Khi Triều Lam nhắc đến Cửu Long trại, Lăng Phong cũng đưa mắt nhìn. Dương Trại chủ thì hắn không lạ nữa, nhưng còn vị Quách lão kia, tóc đã hoa râm nhưng ánh mắt rất thanh liêm thản nhiên.

    Lăng Phong bỗng nhớ đến đứa trẻ Cẩu Nhi lúc sáng, có khi nào chính là lão ta không?

    Người của Cửu Long trại còn chưa kịp chào hỏi, đã bị ai đó chặn ngang :

    - Thiên Vương, ngài giới thiệu trình tự có vẻ không đúng đi?

    - Sơ sót, sơ sót. Triều mỗ thất lễ, không biết vị này là?

    - Thanh Châu Tần gia.

    Chỉ thấy một người mang đao bước ra, bộ pháp vô cùng vững chãi.

    "Bộ pháp chữ định sao?" Lăng Phong nhíu mày.

    Trong luyện thân, chữ "phiêu" lấy nhẹ nhàng phiêu dật làm chủ, thuận tiện luyện khinh công. Còn bộ pháp chữ "định" lại lấy vững chãi chắc chắn làm trọng yếu.

    Chữ "định" có nguồn gốc sâu xa từ miền bắc, thường thấy trong đấu vật. Hầu như các tướng lĩnh quân đội đều luyện chữ “định”. Còn trong võ lâm, chỉ nhân sĩ dùng đơn đao hoặc vũ khí nặng mới luyện chữ "định”, thân thể vững như Thái sơn, lúc ra đòn thậm chí có thể đánh bay đối thủ.

    Lăng Phong hỏi Bạch Ngọc Đường :

    - Tần gia này rất nổi danh sao?

    - Tần gia ở Thanh Châu Sơn Đông, rất nổi danh về đao pháp. Nghe nói còn có một cây Tu La Đao, giết người không để lại máu, cũng khá lợi hại ...

    Lăng Phong nghĩ gì đó, hỏi dò :

    - Chờ chút, ngươi nói là Tu La Đao ... Tần Hồng Miên?

    - Tần Hồng Miên gì? Chưa nghe qua. Ta cũng không rõ nội bộ Tần gia.

    Lăng Phong cũng không nhớ Tần Hồng Miên trong lời Kim Dung cụ thể ra sao? Có phải ở Tần gia Sơn Đông hay không? Chỉ là Tần Hồng Miên cũng không phải nhân vật chính, sợ là ít người biết. Có lẽ phải kiếm cớ làm quen tên họ Tần kia mới biết được.

    Phía trên, Triều Lam đang cười dài bước xuống sân nói :

    - Nghe danh Tần gia đã lâu, chỉ không biết hôm nay Tần gia cử vị anh hùng nào đến?

    - Tại hạ Tần Minh.

    - Ra là Tần thiếu hiệp ...

    Gã ngẩng mặt nâng giọng, nói với Tần Minh nhưng lại muốn cả sân đều nghe :

    - Tần thiếu hiệp thông cảm, Cửu Long sơn lần này cử đến gần mấy trăm người, đối với liên minh là trợ lực vô cùng to lớn ...

    Ngay lập tức có người hỏi :

    - Chờ chút, liên minh trong lời Thiên Vương không biết là gì?

    Triều Lam dường như chỉ chờ câu này, liếc mắt nhìn lên chính đài, Ngô sư gia hiểu ý liền tiếp lời :

    - Chư vị, xin nghe Ngô mỗ một lời. Lần này anh hùng tụ nghĩa, hạo khí vân thiên. Chẳng qua phàm làm đại sự đều phải vạn chúng nhất tâm, lập thành liên minh là việc phải làm.

    Triều Lam cười sảng khoái :

    - Triều mỗ suy nghĩ bao đêm, thấy tên Hạo Khí Minh là vô cùng phù hợp.

    - Hạo Khí Minh, tên hay lắm!

    Có tiếng ai đó khơi mào, ngay sau đó tiếng ủng hộ càng lúc càng lớn.

    Lăng Phong thầm khinh bỉ.

    Mấy thằng ra câu hỏi kia, tám phần là Triều Lam gài vào.

    Cùng lúc, 2 bên sân, đột nhiên có những tiếng “soạt”, chỉ thấy 4 lá cờ lớn trải từ trên cao xuống.

    "Anh hùng tề tụ. Hạo khí vân thiên. Quyết làm nghĩa quân. Trừ hại bách tính."

    Lăng Phong không khỏi chấn trụ.

    "Làm màu kinh, liền slogan cũng đã nghĩ ra. Có điều, Tần Minh ... sao cứ quen quen?"

    Lăng Phong bóp trán ngẫm nghĩ, bỗng hai mắt hắn trợn lên, không nhịn được hô nhỏ :

    - Tích Lịch Hỏa Tần Minh?

    Hắn cẩn thận lướt mắt nhìn quang cảnh xung quanh thêm một lần, thấp giọng hỏi Bạch Ngọc Đường :

    - Lão Bạch, có biết Ngô sư gia kia tên gì?

    Bạch Ngọc Đường nhìn biểu cảm trên khuôn mặt Lăng Phong thầm thấy kỳ quái, nhưng vẫn đáp :

    - Ngô Dụng, nghe nói ...

    Lăng Phong triệt để chấn động, cũng không thèm nghe nốt nửa câu sau.

    Thế thì đúng rồi.

    Đầu tiên là Nhập Vân Long Công Tôn Thắng. Bây giờ là Trí Đa Tình Ngô Dụng, rồi Tích Lịch Hỏa Tần Minh. Tên nuôi chim xăm mình kia họ Sử, phải chăng là Cửu Văn Long Sử Tiến?

    Còn nữa, Đại Đao mang Yển Nguyệt Đao, hay là Quan Thắng?

    Cái này m* nó chẳng phải là ... anh hùng Lương Sơn Bạc sao?

    Lăng Phong thực ra đã nghi ngờ từ lâu, hắn đến Thái Nguyên một phần cũng vì muốn xem mặt mũi Cao Cầu ra sao. Chỉ không ngờ, đến nơi lại gặp nhiều người quen như vậy cùng một chỗ.

    Các mối liên kết cứ thế ào ào tuôn ra, càng nghĩ Lăng Phong càng toát mồ hôi. Không phải vì lo sợ, mà vì thú vị.

    Chỉ là, không nghĩ thì thôi, càng nghĩ càng thấy quá nhiều chỗ ... không đúng.

    "Triều Lam là ai? Thế thân cho Tống Giang?"

    ...

    Lăng Phong nhìn bộ dáng lẫm liệt của Triều Lam, lại nhìn không khí đầy võ lâm ở dưới, nhớ ra một chuyện quay sang hỏi Bạch Ngọc Đường :

    - Từ từ. Chẳng phải nói lần này Triều Lam kêu gọi nhắm vào cống vật sao? Nếu vậy mời Cửu Long trại còn hiểu được. Nhưng còn Cái bang Tần gia bên kia, cũng chẳng phải sơn tặc thổ phỉ, mạo hiểm tham gia không sợ bị xếp vào tội phản sao?

    Bạch Ngọc Đường chậm rãi nói :

    - Bởi vì bên trong cống vật có một thứ khiến võ lâm ai cũng thèm muốn.

    - Thứ gì vậy?

    Lăng Phong chợt nhớ lại, lần trước ở Yên Vũ lâu, thằng nhãi này cũng úp úp mở mở đoạn này rồi im.

    Bạch Ngọc Đường ra vẻ thần bí, đánh vần 4 chữ :

    - Võ Lâm Mật Tịch.

    - Võ Lâm Mật Tịch?

    Bạch Ngọc Đường chầm chậm nói :

    - Võ Lâm Mật Tịch là thư tịch ghi chép võ công thượng thừa, nghe nói là bảo vật từ triều đại trước để lại ...

    - Ồ?

    Lăng Phong vừa nghe đến đó, liền nhớ đến câu chuyện của Cố lão.

    Minh Thái Tổ Chu Xán tổng hợp võ học thiên hạ thành Võ Kinh Tổng Yếu 18 quyển, mặc dù sau đó bị trộm mất 2 quyển vẫn còn 16 quyển. Tuy đã 600 năm trôi qua, nhưng phàm là bảo vật cấm cung đều không dễ thất lạc, nhiều khả năng từ quốc khố nhà Minh truyền sang quốc khố nhà Tống.

    Nghĩa là, nói không chừng, Võ Lâm Mật Tịch chính là 1 trong 16 quyển Võ Kinh Tổng Yếu kia.

    Lăng Phong đã có trong tay tàn quyển Tâm kinh, đang khuyết đúng một bộ kiếm pháp hay đao pháp để phát huy khí lực. Lần này Võ Lâm Mật Tịch xuất hiện, quả thật vừa đúng lúc.

    Chẳng qua nhìn lại cả trăm người hổ báo xung quanh, Phong ca cũng thấy mơ hồ.

    Mật ít ruồi nhiều, cũng không dễ mà đoạt được.

    Lại nhớ ra một vấn đề, Lăng Phong lại hỏi :

    - Từ từ, vì sao đồ đạc của võ lâm lại nằm trong cống vật cho người Kim?

    Bạch Ngọc Đường kích động nói :

    - Tống đình cái gì cũng tốt, chỉ là quá xem trọng văn nhân tài tử. Cái gì cầm kỳ thi họa, "yểu điệu thục nữ quân tử hảo cầu" chó mà gì đó, quá khinh thường võ học. Năm xưa nghe đến võ học Trung nguyên bốn phương đều sợ hãi, bây giờ thậm chí dám ra yêu sách đòi võ công làm cống vật, hừ ...

    Sắc mặt gã đanh lại, nói :

    - Triều đình có thể ngu ngốc, nhưng võ lâm sao chấp nhận được? Võ học Trung nguyên, người ngoài muốn lấy là lấy sao?

    Lăng Phong cười cười, trong lòng lại nghĩ khác.

    Võ Lâm Mật Tịch liệu có thực sự là Võ Lâm Mật Tịch không?

    Bang giao đàm phán, kể cả một điều kiện nhỏ cũng phải xem xét kỹ lưỡng, dựa trên đại cục quốc gia mà yêu cầu. Tự cổ chí kim còn chưa nghe đàm phán nào lại đi đòi bí kíp võ công cả, quá sơ sài đi, đòi gái đẹp thì còn nghe được.

    Lăng Phong đột nhiên nhớ đến nhiệm vụ thứ 2 mà hắn đang làm.

    Đó là tìm cách đoạt một cái bảo hạp. Mà cái bảo hạp này, lại trùng hợp cũng nằm trong chỗ cống vật. Trong nhiệm vụ không ghi rõ là bảo hạp chứa cái gì, cũng không giải thích vì sao đã đem cống rồi còn phải đoạt về.

    Có khi nào, chính là “Võ Lâm Mật Tịch” kia không?

    Lăng Phong cau mày :

    - Chuyện trong cống vật có cả Võ Lâm Mật Tịch, ngươi nghe ai nói?

    Bạch Ngọc Đường nhìn về phía Triều Lam đang ba xạo, nói :

    - Còn ai khác ngoài hắn. Trong thiếp mời lời lẽ thống thiết, chẳng qua lại đánh trúng tâm ý võ lâm đồng đạo đi ...

    “Lại Triều Lam? Thú vị"

    Lăng Phong nhếch mép cười mỉm, hắn có cảm giác tất cả chuyện này đều đã được lên kế hoạch. Võ Lâm Mật Tịch, chỉ e cũng là một cái bẫy tinh vi.

    Có điều, hắn không tin do Triều Lam một tay dựng nên tất cả, có lẽ còn có người khác. Triều Lam tuy nói hào sảng có uy danh, nhưng cùng lắm chỉ có thể làm một sơn đại vương, căn bản không thể bày mưu liên hoàn như vậy.

    ...

    Lúc này, ở bên trên Triều Lam đang giới thiệu đến ai đó thì bị ngắt lời lần hai :

    - Triều gia quên Trường Phong tiêu cục rồi sao?

    Cả đám quan khách đều quay đầu tìm kiếm.

    Trong tiếng bước chân, chỉ thấy vài người mang đồ tiêu sư, vây quanh một nữ nhân che mặt tiến vào cửa lớn.

    Cả đám anh hùng đều trừng hai mắt, cổ nuốt ừng ực.

    Ở đây không phải không có nữ hiệp, chẳng qua đều là cá sấu, anh em đều chán chả buồn chết. Mãi mới có một Diễm Tuyết Cơ.

    Nhưng còn nữ nhân này, thì sát thương còn chí mạng hơn cả Diễm Tuuyết Cơ.

    Thân thể đẫy đà mềm mại, vòng eo thon gọn tinh tế, làm nổi lên bờ mông nở nòng tròn xoe hoàn mỹ. Tăng một chút thịt mập, giảm một chút thì gầy. Đặc biệt là vòng một của nàng, đầy đủ phong mãn, khiến mọi ánh mắt đều phải dồn về.

    Lăng Phong ngẩn ra :

    - Thành Bích?

    TTV Translate - Ứng dụng convert truyện trên mobile


    Lần sửa cuối bởi atkd1890, ngày 09-06-2016 lúc 14:50.
    Đang viết // Mật Thám Phong Vân
    (http://tangthuvien.vn/forum/showthread.php?t=99319)

    Fanpage ~ http://facebook.com/atkdfic (update nhanh nhất tại đây)

    ---QC---


  10. Bài viết được 60 thành viên cảm ơn::   [Hiện ra]
    aback,acnhancocchu,avatarchar,B&T,banhdacua25,Broly Anaklusmos,camcheuk,Chígiáođầu,danhbunhao,darkfkyou,dart,dau_dat,dochanh96,doicom123,donaldr,Endee,froge123,g00dfriend,giaosuthanh93,Gitchi Gitchi Goo,hacmama,han than,hhpdt,hieudtd,htc2212,huuduc1984,Machineshop,Mr.Monk,mykh,ngoalongruco,ngobakabon,ngocnghechvn,ngoc_quynh11,nhathuy92cr,nhatlangthv,nhatnhat1,nhica,nqtien9x,onehif,phiêu!,pizza1993,sasuketaki02,t19pha,TanAnh,tdzn63,thanhtien_nh,thểtôn,thiênmộng,thichminhha,thinhhp2000,thomng,tieuthieugia,tjnm0c,tongthanhthu,trantiep1990,VoDanh93nb,vuongthang,xhydro,yakuza_japan,ZZzzz,
Trang 54 của 83 Đầu tiênĐầu tiên ... 444525354555664 ... CuốiCuối

Thông tin về chủ đề này

Users Browsing this Thread

Có 1 người đang xem chủ đề. (0 thành viên và 1 khách)

DMCA.com Protection Status