TTV Translate - Ứng dụng convert truyện trên mobile
Hướng dẫn đăng truyện trên website mới
Đăng ký convert hoặc Thông báo ngừng

Bình chọn: Cho mình ý kiến nhé <3

Trang 82 của 83 Đầu tiênĐầu tiên ... 327280818283 CuốiCuối
Kết quả 406 đến 410 của 415

Chủ đề: Mật Thám Phong Vân - Thần Long

  1. #406
    Ngày tham gia
    Feb 2009
    Đang ở
    Japan
    Bài viết
    1,267
    Xu
    9,695

    Mặc định

    .
    Mật Thám Phong Vân
    Tác giả : Thần Long
    Chương 405 : Một núi không thể hai vua


    Vĩnh Lạc trấn.

    Cả Vĩnh Lạc đang rộn lên chuyện huyện mới An Lạc.

    Một trấn phát triển thành huyện, chuyện này vốn cũng không có gì nóng hổi. Nhưng đáng nói là, tốc độ tăng trưởng của Vĩnh Lạc quá nhanh, chỉ 2 năm từ một sơn trấn hẻo lánh chẳng ai biết tên trở thành tân tinh Đại Tống.

    Trọng yếu là, An Lạc sẽ là huyện trực thuộc phủ Kinh Triệu Trường An. Nói cách khác, dân Vĩnh Lạc đang từ sơn dân trong núi nhảy lên thành dân thủ đô, đi ra đường có thể tự xưng là "người Trường An" hẳn hoi. Mặc dù khả năng sẽ bị dân nội thành khinh là đồ "Trường An B" gì đó.

    Mà đám người già thì ngược lại khá hào hứng. Bọn họ nói mấy trăm năm trước đời tổ tiên Vĩnh Lạc vốn là tiểu thành thị, chẳng qua bị lãng quên thôi. Cho nên nay có giàu có trở lại cũng là điều hiển nhiên.

    Lại nói đến việc phát triển của Vĩnh Lạc. Chuyện này không thể không nhắc đến công lao của Phong Vân đoàn. Nếu không có sự xuất hiện của Phong Vân làm đòn bẩy, Vĩnh Lạc có lẽ sẽ vĩnh viễn lạc trôi không ai biết.

    Chẳng qua, đa phần quần chúng lại không nhìn thấu điều kỳ diệu này.

    Dân cư Vĩnh Lạc sau 2 năm tuy tăng gấp 100 lần, nhưng toàn là tứ xứ đổ về. Cho nên không phải ai cũng biết sự tích của Phong Vân.

    Hơn nữa, nói cho cùng, đều là dân bốc vác ít học, làm gì có ai đủ tầm mắt vĩ mô đề nhìn. Dù sao xưa nay trong lòng mọi người, mọi thứ tốt xấu đều do ông trời để mắt, do Hoàng đế anh minh, liên quan éo gì Phong Vân đâu.

    Mà lúc này, ở Phong Vân đoàn Nghị sự đường.

    Nói là Nghị sự đường, kỳ thực cũng chỉ một căn phòng gỗ đơn giản, từ cửa sổ có thể phóng mắt nhìn thấy lôi đài Hắc kỳ.

    Trong phòng đang có chừng chục người đứng ngồi hai dãy. Có một lão nhân, một thanh niên dáng vẻ đạo mạo, và vài trung niên tướng tá cục mịch.

    Thanh niên đạo mạo nọ tay cầm một cây sáo bằng ngọc thạch, theo thói quen gõ gõ lên tay kia vừa nói :

    - Mấy ngày nữa tân huyện lệnh sẽ đến làm lễ nhậm chức. Bên huyện nha vừa cho sai dịch sang đánh tiếng, nói chúng ta nên chuẩn bị một chút.

    Một trung niên cằm vuông râu vểnh có vẻ khó chịu nói :

    - Hắn đến là việc của hắn? Đòi chúng ta chuẩn bị cái gì?

    - Thông lệ cũ thôi. Huyện lão gia mới đến, trong huyện ai cũng phải bày tỏ chút lòng thành.

    - Hừ, kệ m* đi. Chỉ đánh tiếng thì không làm cũng được.

    - Vậy thì không được. Dù gì người ta cũng sắp là quan phụ mẫu lớn nhất ở đây. Không muốn bám vào cũng tuyệt đối không thể đắc tội, bằng không về sau khó mà sống ổn. Hơn nữa nghe nói vị huyện lão gia này còn là thân thích với cả Vương Tả tướng, càng không thể khinh suất.

    Lần này đến lượt một thanh niên đứng cạnh gã cằm vuông chen nói :

    - Cái trấn này to được như hôm nay, còn không phải nhờ có chúng ta đến khai khẩn sao? Cần gì đám cẩu quan đó nhúng mũi vào?

    Thanh niên cầm sáo miễn cưỡng nói :

    - Ài, nói thì vậy. Lúc trước sơn trấn là khác, nay thành huyện không thể không có quan lại quản. Vả lại, lời này nói ở đây thì không sao, các huynh đệ tuyệt đối không nên ra ngoài tuyên dương. Bằng không lại có người ở đằng sau nói chúng ta có mưu đồ chiếm đất làm đại vương thì phiền phức.

    - Hừ, chỗ này trước nay chỉ có Phong Vân đoàn chúng ta, còn có ai mà lo bị nói sau lưng?

    Một trung niên dáng vẻ kham khổ nói :

    - Gần đây thì có đấy. Ta nghe mấy anh em nói, mấy hôm nay có vài kẻ lạ đến gây hấn mỏ đá. Nghe nói xưng là Thiết Chưởng bang từ bên Hà Nam qua. Ngoài ra còn có vài người xưng là môn nhân Đại Thừa môn đến thuê tửu điếm, coi bộ đều nhăm nhe tranh địa bàn.

    Lão nhân tóc bạc từ đầu vẫn im lặng, có vẻ nhớ ra điều gì nói :

    - Đại Thừa môn? Không phải huynh trưởng Chính Kỳ đang làm phó môn ở đó sao?

    Thanh niên tên Chính Kỳ gật đầu thừa nhận, nói :

    - Nếu đúng là Đại Thừa môn, ta có thể nói chuyện một chút.

    Trung niên cằm vuông lúc này lại nói :

    - Ta thì thấy bọn Thiết Chưởng bang lám việc hào sảng hiệp nghĩa, có vẻ đáng kết giao hơn đấy.

    Lục Chính Kỳ chỉ nhìn Phương Hùng không nói gì. Cái hiệp nghĩa hào sảng mà Phương Hùng nói, thực chất là phỉ khí.

    Lão nhân tóc bạc không ai ngoài Mặc lão, chuyển đề tài nói :

    - Nói đến chuyện chiếm đất, nghe tin nói huyện nha đang thu hồi lại đất thuộc sở hữu cũ. Không biết là thật giả?

    Chỉ nghe Lục Chính Kỳ cười khổ :

    - Ta cũng đang đau đầu chuyện này. Bọn họ nói trước kia Vĩnh Lạc là tiểu trấn, nay chuyển vào phủ Kinh Triều, đất đai cũ đều phải nộp cho huyện nha để quy hoạch lại. Họ sẽ đền bù, nhưng chỉ e rất ít.

    Trung niên bộ dáng kham khổ là Long Bác Khôn, nói :

    - Hừ, đây không phải là nói láo để cướp trắng sao? Chắc là thấy giá đất đang tăng, mà đến một nửa đất Vĩnh Lạc đang trong tay chúng ta nên thèm thuồng.

    Lục Chính Kỳ tặc lưỡi nói tiếp :

    - Ta cũng biết thừa là quan phủ đang ỷ thế ăn cướp. Làm gì có cái lý phải phân phối gì, trừ phi là thay đổi triều đại. Chỉ là, bọn họ đã để mắt như vậy, chúng ta không thể không nhả ra một chút. Bằng không, ngày nào đó bị khép cái cớ chiếm đất của vua, thì đừng nói là đất, ngay cả mạng cũng không giữ được.

    - Vậy thì bán đi một nửa, lấy tiền đó mở rộng tiêu đội cũng tốt.

    Lục Chính Kỳ lắc đầu nói :

    - Vấn đề là, hiện tại Đương gia vẫn chưa về.

    Phương Hùng nghe nhắc đến ai đó lập tức khó chịu nói :

    - Sao phải chờ hắn? Chúng ta ở đây quyết định là được.

    Lục Chính Kỳ miễn cưỡng nói :

    - Đất quanh đây đúng là của cả đoàn, nhưng còn đất khác trong trấn đều đứng tên riêng của Đương gia, có ghi chép huyện nha hẳn hoi, ngoài Đương gia ra không ai quyết được.

    Long Bác Khôn lúc này lại hít một hơi cảm thán :

    - Ta không thể không khâm phục ánh mắt của Lăng Phong. Vung tay mua mấy nhúm đất hoang rẻ như cho, bây giờ giá đội lên cả trăm lần. Hiện tại bán ra một nửa thôi cũng thu về chục vạn lượng bạc dễ dàng.

    Phương Hùng nghe vậy càng thêm khó chịu, không phục nói ngay :

    - Hừ, có cái gì mà ánh mắt, chẳng qua là chó táp nhằm ruồi.

    Lục Chính Kỳ nghe vậy đánh mắt với Mặc lão, cả hai đều không nói gì.

    Thực ra không chỉ Phương Hùng có thái độ này. Rất nhiều người khác trong đoàn cũng như trong trấn có cùng suy nghĩ này với Lăng Phong. Nói trắng ra là đố kị đỏ mắt nhưng vẫn cứng mồm không phục.

    Mà nói ra, mặc dù hồi đó đúng là Lăng Phong mua đất phòng hờ ngày sau, nhưng căn bản không thể ngờ chỉ 2 năm đã thành như vậy.

    Tình hình có vẻ bế tắc, Lục Chính Kỳ đành gõ gõ cây sáo, nghiêm túc nói :

    - Chuyện huyện mới đã là không thể đổi, chúng ta chỉ có thể ứng phó từ từ. Có điều, cũng không phải tất cả đều bất lợi. Huyện mới lập, thương nhân quý tộc tìm đến, mối làm ăn cũng sẽ nhiều hơn. Mà ngay nha môn cũng sẽ cần xây dựng nhiều, khẳng định cần một nhà tiêu cục bao vận chuyển ...

    Phương Hùng hậm hực không nói, Long Bác Khôn ngược lại gật gù :

    - Ta thì nghe tin triều đình còn muốn lập xưởng chế đá, nghe đâu vì lão Triệu muốn xây lăng để sau này chết rồi cũng có thể hồi sinh gì đó. Cũng là một cơ hội kiếm mối làm ăn ...

    Lục Chính Kỳ liền tiếp :

    - Không sai. Cho nên chúng ta không thể chỉ vì chút định kiến với quan phủ mà bỏ lỡ cơ hội kiếm tiền. Chỉ tiếc là ở đây lại không có ai quen đi lại với người trong quan trường. Được mỗi Gia Cát thì vẫn mãi bận rộn ở kinh thành ...

    Phương Hùng nghe nhắc đến Gia Cát Vinh lông mày liền sầm lại.

    Phương Hùng vẫn đang tức giận Gia Cát Vinh. Lý do chính là chuyện hộ tiêu sứ đoàn đi Thái Nguyên mấy tháng trước.

    Hồi đó còn đi làm thuê với nhau, ba người Hùng Vinh Quyền là một nhóm sẵn có, Lăng Phong chỉ là sau mới vào. Phương Hùng còn tưởng Gia Cát Vinh sẽ mãi là huynh đệ tốt nghe lời mình.

    Chẳng ngờ Gia Cát Vinh lại dần tách ra, có ý muốn làm quan, hoàn toàn đi ngược với suy nghĩ của Phương Hùng. Chuyện hộ tiêu sứ đoàn còn hoàn toàn loại Phương Hùng ra ngoài, khiến gã cảm thấy bị phản bội.

    Chỉ nghe gã bực bội nói :

    - Hừ, chuyện với đám cẩu quan đó các ngươi tự bàn đi ...

    Trong đây ai cũng biết Phương Hùng căm ghét nhất là quan binh. Tất cả chỉ biết nhìn nhau, cũng không ai bàn bạc gì thêm.

    Lại nghe Phương Hùng nhìn Lục Chính Kỳ hỏi :

    - Tiêu đội đang cần bổ sung thêm ngựa và trang bị. Lần này ta muốn làm lớn một chút, đại khái tầm 2 đến 3 vạn lượng bạc. Ngươi xem chừng nào thì chi được?

    Lục Chính Kỳ làm mặt khổ nói :

    - Cái này ... Chi dưới 1 vạn ta có thể làm chủ, nếu là trên 1 vạn, cần phải Đương gia quyết. Vả lại, lợi nhuận của đoàn một năm qua càng lúc càng ít. Nếu vậy còn chi quá tay sẽ không ổn.

    Lục Chính Kỳ ý tứ thực ra là, tiền lời mà Phương Hùng chuyển lên càng lúc càng ít, chỉ e gã không trung thực.

    Phương Hùng không biết có hiểu không, lại hừ lạnh nói :

    - Hừ, ta là đại ca, hắn chỉ là thứ tư. Ta nói cần chi cũng không được?

    Lục Chính Kỳ miễn cường lắc đầu nói :

    - Kết nghĩa kim lan là một chuyện, nhưng thu chi làm ăn lại là một chuyện. Cũng giống như trong một gia tộc, có đôi khi trưởng tử cũng không chắc đã được quản lý gia tộc ...

    Phương Hùng mắt trừng lên, bất mãn quát :

    - Ý ngươi là lão tử bất tài, không đủ sức cáng đáng?

    Lục Chính Kỳ vội xua tay :

    - Đó là Phương tiêu đầu suy diễn ra thôi, Lục mỗ cũng không có ý đó.

    - Hừ, vậy còn cái lôi đài kia thì sao? Ngươi đừng nói xây nó lên tổ chức mấy lượt lôi đài cũng chỉ cần dưới 1 vạn lượng.

    Lục Chính Kỳ liền gắng giải thích :

    - Riêng lôi đài là ý tưởng của Đương gia, dùng là tiền quỹ của Hắc kỳ. Vả lại, chỉ sợ Phương tiêu đầu còn không biết, lợi nhuận lôi đài thu lại đã đủ sức tự chi trả. Nói chung, chuyện chi lớn để mở rộng tiêu đội, Phương tiêu đầu có lẽ phải chờ Đương gia về.

    Phương Hùng nghe vậy hùng hổ quát :

    - Chờ chờ chờ, chờ đến khi nào? Hắn nếu vĩnh viễn không về chúng ta cũng chờ đến chết sao?

    Phương Hùng đập mạnh xuống bàn, cũng không biết gã muốn mắng ai. Mà mấy anh em nghe câu này đều liếc mắt nhìn nhau.

    Lâu nay Phương Hùng rất hiếm khi nhắc đến Lăng Phong. Nhưng mỗi lần nhắc đều sẽ thái độ khó chịu như vậy.

    Lục Chính Kỳ liếc sang Mặc lão tỏ vẻ mệt mỏi. Rút cục, Mặc lão đành đứng ra nói :

    - Thôi hôm nay cứ tạm vậy đã, Lăng Phong có lẽ nay mai là về thôi. Hôm trước mấy người A Trình từ Thái Nguyên trở về có nói, đã gặp Lăng Phong ở Hà Đông. Nghe nói còn tạo dựng được tiêu đội riêng ở phía bắc ...

    Không chờ Mặc lão khoe hộ Lăng Phong, Phương Hùng đã bất mãn chặn ngang :

    - Hừ, tốt nhất là hắn nên về ngay ngày mai. Nếu không ...

    Có lẽ cảm thấy ở thêm không giải quyết được gì, Phương Hùng bực dọc vung tay bỏ đi. Sau đó một loạt người cũng rời khỏi phòng nghị sự.

    TTV Translate - Ứng dụng convert truyện trên mobile



    ---QC---
    Đang viết // Mật Thám Phong Vân
    (http://tangthuvien.vn/forum/showthread.php?t=99319)

    Fanpage ~ http://facebook.com/atkdfic (update nhanh nhất tại đây)


  2. Bài viết được 13 thành viên cảm ơn::   [Hiện ra]
    anhsangpm,Biển Truyện,Broly Anaklusmos,Chígiáođầu,Cungbonvotang,Decepticon,dochanh96,lhc772,lKai,ngoalongruco,ngocnghechvn,spchjken,tuongmap,
  3. #407
    Ngày tham gia
    Feb 2009
    Đang ở
    Japan
    Bài viết
    1,267
    Xu
    9,695

    Mặc định

    .
    Mật Thám Phong Vân
    Tác giả : Thần Long
    Chương 406 : Vàng bạc cướp sau, nữ nhân cướp trước


    Lát sau.

    Đám Phương Hùng Long Bác Khôn đã rời đi, trong phòng nghị sự chỉ còn hai người Lục Chính Kỳ và Mặc lão nhìn nhau thở dài.

    Lục Chính Kỳ vẫn thói quen gõ cây sáo ngọc tự giễu nói :

    - Ai, ta đây đang làm gì chứ. Ở nhà ăn ngon mặt đẹp không chịu, chạy ra đây chịu chửi thay người. Lại nói, năm xưa Lưu Bị "tam cố thảo lư" phải tự thân đi mời Gia Cát đến ba lần. Đằng này Lục mỗ tự mang thân đến, còn kẻ đáng ra làm Lưu Bị thì chẳng thấy đâu.

    Mặc lão chỉ biết cười gượng.

    Tiện nhắc vì sao lại có Lục Chính Kỳ.

    Mặc lão là quân nhân, vả lại cũng đã lớn tuổi, không có đầu óc làm ăn. Năm ngoái Lăng Phong đi giao lại cả đoàn, chỉ một tháng Mặc lão đã quản không xuể. Lão lại chẳng thân thiết với mấy người Long Bác Khôn Gia Cát Vinh, Phương Hùng hành xử kiểu thổ phỉ lại càng không thích hợp. Rút cục, lão đành tìm đến vài chỗ quen biết tuyển người giúp một tay, trong đó có Lục gia.

    Lục gia là gia tộc nổi danh gia giáo đất Quan Trung, gia môn nhiều đời sinh mưu sĩ kiệt xuất. Nghe đâu đệ nhất quân sư dưới trướng Minh Tổ Chu Xán chính từ Lục gia đi ra. Mà năm đó còn dưới trướng Lâm lão tướng có một tham mưu cũng là đệ tử Lục gia, hiện tại chính là Lục gia gia chủ, là chỗ quen biết với Mặc lão.

    Vốn ban đầu Mặc lão đến, Lục gia cũng chỉ khách sáo chứ không muốn cử người nào giúp. Lục gia là danh gia, đệ tử ra ngoài cũng phải đi theo đại tướng quân, tệ cũng tri châu tri phủ, làm sự nghiệp mưu sĩ vẻ vang. Trong khi Phong Vân đoàn lại chỉ là tiểu đoàn đội dân gian, căn bản không có tương lai.

    Mãi khi Mặc lão trở về thì Lục Chính Kỳ mới ló mặt.

    Lục Chính Kỳ tên thật là Lục Tể, Chính Kỳ chỉ là tên chữ. Bởi vì là dân có học nên ra đường đều lấy tên chữ ra xưng. Không có như ai đó ngoài tên Phong ra không có tên chữ gì, chẳng trách năm đó xuyện không đi xin rửa bát bị khinh là không có bằng cấp.

    Nói tiếp, tuy là con cháu Lục gia, nhưng trong gia tộc Lục Chính Kỳ lại là hàng phế thải. Đại khái ăn rồi toàn trốn nhà đi chơi game các kiểu. Trong gia tộc cũng chẳng ai trông mong hắn làm nên sự nghiệp. Bản thân Lục Chính Kỳ càng chán ghét ở nhà, chỉ có huynh trưởng Lục Nghị là hay hỏi han hắn.

    Ban đầu Lục Chính Kỳ cũng chẳng muốn tới Phong Vân đoàn. Mãi sau dưới sự động viên của Lục Nghị, hắn mới chịu đi.

    Từ khi đến Phong Vân, Lục Chính Kỳ quả thực giúp ích không nhỏ. Chỉ là họ Lục có một điểm yếu, đó là hắn không thích làm ăn chính thường, mà chỉ hứng thú với những ý tưởng là lạ khác người, tỷ như cái lôi đài của Lăng Phong. Đấy cũng là lý do hắn vẫn bám trụ, cốt để chờ gặp Lăng Phong về xem con người thật ra sao.

    Lúc này, Mặc lão khuôn mặt già nua nheo hẳn lại nói :

    - Ài, mỗi lần nghị sự đều dạng này, càng lúc càng lộn xộn.

    Lục Chính Kỳ chỉ cười tủm tỉm, tặc lưỡi nói :

    - Lộn xộn là đúng thôi, phân chia quyền hạn không rõ gì cả. Đổi lại là ta làm Phương Hùng, mang danh đại ca quyền quản lý tiền bạc lại không được nắm, không thể không khó chịu.

    Lục Chính Kỳ tuy là người cổ đại, nhưng lại nói một câu đúng trọng điểm.

    Vốn dĩ nếu Phong Vân chỉ là một tiêu cục, thế thì cơ cấu chỉ cần một tổng tiêu đầu bên dưới chia nhau hoa tiêu là xong. Nhưng Phong Vân lại đã mang hơi hướng tập đoàn, kinh doanh đa ngành nghề. Không có cấu trúc chặt chẽ đương nhiên rối loạn.

    Hơn thế, Phong Vân không phải do một người vừa làm CEO vừa sáng lập, mà là tập thể sáng lập. Loại hình khởi nghiệp tập thể này, kể cả về thời hiện đại cũng là dễ tan nhất. Ban đầu anh em mới lập công ty thì đều có thể đồng cam cộng khổ. Nhưng một khi công ty ăn nên làm ra, lập tức sẽ phát sinh xung đột, đặc biệt là trong chuyện tiền bạc, chính xác hơn là chia cổ phần.

    Trong các kịch bản yy, thường thì nam chính kinh doanh cái gì cũng dễ dàng. Đa phần là đem ý tưởng từ thời hiện đại về, vung tay chế tạo một hai cái liền nổi danh thiên hạ. Sau đó chỉ 2 3 chương thì mọi sự hanh thông, tiền vào như nước, nhân viên ùn ùn kéo tới xin ăn bám.

    Sự thật thì cổ đại hay hiện đại, khởi nghiệp làm ăn dù là tiêu cục hay tiệm thời trang cũng sẽ gặp đủ loại vấn đề. Ý tưởng cho dù mới lạ cỡ nào, không đi đúng đường cũng sẽ đâm đầu vào ngõ cụt.

    Nói tiếp, đây cũng không phải lần đầu Phương Hùng đòi chi tiền đầu tư. Phương Hùng cũng không phải chỉ ngắm vào tiền, mà là quyền quản lý tối cao.

    Kỳ thực, năm trước lúc Lăng Phong đi, hắn đã giao hoàn toàn lại cho Mặc lão, từ tiền vốn lẫn giấy tờ. Nhưng vì Mặc lão không thích Phương Hùng nhúng tay, cho nên mới luôn nói dối là Lăng Phong cầm theo tất cả đi phương bắc.

    Lại nói, Phương Hùng tuy không nắm được tiền, nhưng y lại nắm được nhân sự và tuyến tiêu, cũng không thể khinh thường. Y muốn giành quyền quản lý tiền, cũng là bước cuối cùng nắm trọn Phong Vân. Ngược lại, giả dụ lúc này Phương Hùng bỏ đi, Phong Vân sẽ tổn thất không ít thứ, Lăng Phong trở về sẽ phải làm lại từ đầu.

    Lục Chính Kỳ và Mặc lão đều hiểu được vấn đề trọng yếu này, cho nên vẫn thay mặt bảo trụ Lăng Phong.

    Chỉ là tình hình sợ không kéo dài thêm được bao lâu. Công Tôn gia có vẻ dần ngả sang phía Phương Hùng, ngay cả Long Bác Khôn cũng không rõ nội tâm nghĩ gì. Gia Cát Vinh quản lý tiền trang ở kinh rất ít khi về lại càng mông lung. Một khi bị số đông bức ép, Mặc lão và Lục Chính Kỳ khó lòng giữ mãi.

    ...

    Cùng lúc này, bên ngoài sân lớn.

    - Cái lăng mộ kia có tiến triển gì không?

    Phương Hùng chắp tay sau lưng, hỏi Long Bác Khôn đang đi ngay phía sau.

    Long Bác Khôn hơi giật mình chỉ vào mình hỏi lại :

    - Nói ta?

    - Không nói ngươi thì nói ai?

    Phương Hùng vẫn một bộ khó chịu đáp. Mà Long Bác Khôn thì cũng nhíu mày.

    Long Bác Khôn vốn là đầu đà Diêm bang, ngày đó bị anh em chơi xấu gặp đúng lúc Lăng Phong đến giúp nên quen biết. Ban đầu chỉ là vì chán nản mới đồng ý sang Phong Vân, nhưng dần dà gã cũng thấy ở đây không tệ nên quyết tâm ở lại.

    Long Bác Khôn lâu nay vẫn luôn giữ thái độ trung lập, việc mình mình làm. Chỉ là gần đây Phương Hùng luôn ỷ mình là đại ca, thậm chí chẳng bao giờ xưng hô lịch sự với Long Bác Khôn, dù tuổi hai người xấp xỉ nhau. Điều này khiến y rất không thích.

    Long Bác Khôn trong lòng tuy phản cảm, nhưng bề ngoài vẫn phải trầm giọng nói :

    - Ta có tìm vài người quen đào mộ xem một chút. Bọn chúng nói cái đường lần trước chúng ta vào thử, thực ra là đường mộ tặc từng đào, không phải là đường chính. Với những loại cổ mộ Hoàng tộc như vậy, nhất định phải có bản đồ mới nên đào. Bằng không cứ cứng đầu vào có khi chết sạch cũng không kiếm được gì. Bên ta nhân thủ chỉ có mười mấy người làm đá, không thể vì một cái mộ không rõ thực hư mà liều mãi, tạm thời cho anh em rào lại đó tính sau.

    - Vậy sao? Vậy để hôm nào ta dẫn huynh đệ sang đó xem lại.

    Khác với lần trước, Long Bác Khôn không nhiệt tình khuyên nhủ gì khác. Y chỉ gật đầu coi như đã biết rồi cáo từ.

    Đợi cho họ Long đi khuất, một gã đả thủ liền nói với Phương Hùng :

    - Đại ca, không phải chúng ta đã nghe ngóng được nơi giấu một mảnh bản đồ sao. Giả dụ sau này thực sự đào được kho báu, như vậy có phải chia sẻ không?

    Phương Hùng chưa nói, một thanh niên bộ dáng thư sinh có đôi mắt tam giác liền cười khinh nói thay :

    - Làm gì có chuyện dễ như vậy. Tiền làm ăn lâu nay bọn hắn khư khư giữ, đó là do chúng ta bị động. Còn cái kho báu này, cùng lắm thì chia cho bên Long Bác Khôn một chút, dù sao bọn chúng cũng là đám phát hiện đầu tiên, còn lại đều phải của chúng ta cả.

    Gã ta chính là mưu sĩ họ Lý, tên Thông, từng có mặt cùng Phương Hùng xem thử mộ đạo lần trước.

    Phương Hùng tuy vẫn không nói gì, nhưng bộ dáng nhếch mép của gã cũng nói thay tất cả.

    Một tên đả thủ khác hiếu kỳ hỏi :

    - Vậy còn Lăng Phong? Về lý hắn là Đương gia ...

    Tên đồng bạn hừ mũi nói ngay :

    - Lăng Phong thì có gì đáng nói. Chỉ là một thằng nhãi còn hỉ mũi chưa sạch. Chẳng qua ỷ vào chút vốn ăn may lấy từ sòng bạc mới có thể ngồi ghế Đương gia. Nếu tính bản lĩnh đàn ông, thì làm sao bằng đại ca?

    Phương Hùng bề ngoài vẫn chỉ vờ lạnh nhạt không quan tâm, kỳ thực trong lòng xem chừng rất đắc ý với câu "bản lĩnh đàn ông" của mấy gã huynh đệ.

    Trong tiêu cục, Phương Hùng rất được lòng mấy tên xuất thân du thủ du thực như thế này, chủ yếu vì gã luôn tỏ ra mình có phong thái đại vương, nhất là khi chúng huynh đệ xuề xòa ăn nhậu với nhau. Câu cửa miệng luôn kiểu anh em cùng kiếm rồi sẽ chia đều. Sự thực có đều hay không có trời biết.

    Về điểm này Lăng Phong lại trái ngược. Phong ca việc gì không nói, chi tiêu luôn định rõ quyền hạn. Đã là nhân viên thì tuyệt đối không được nhúng mũi vào, chỉ cần làm xong nhận lương là được. Nói trắng ra là tư tưởng tư bản điển hình.

    Cái này cũng không trách được hắn, Phong ca vốn là người hiện đại.

    Lúc này, lại nghe Lý Thông trầm giọng phân tích :

    - Ta thì thấy không hẳn. Bề ngoài hắn chỉ là thằng nhóc, nhưng tâm cơ không ít đâu. Nếu không làm sao không có mặt mà vẫn có thể gây khó dễ cho đại ca. Mà không chỉ chính sự, ngay cả chuyện của Công Tôn cô nương cũng cho thấy hắn rất biết tính toán.

    Phương Hùng nghe nhắc đến Công Tôn Dao, rút cục mở miệng :

    - Chuyện của Dao Dao hắn có tính toán gì?

    Lý Thông một bộ cao thâm khó dò đủng đỉnh nói :

    - Chính là chuyện hắn nhờ Công Tôn cô nương ở lại chăm sóc Lâm thị. Kia thực ra là diệu kế giữ chân mà thôi. Hắn biết rõ Lâm thị không thể một sớm một chiều tỉnh lại, cũng biết Công Tôn cô nương là người có tình có nghĩa nên mới vô sỉ nhờ vả. Công Tôn cô nương một khi nhận lời sẽ rất khó giữa chừng bỏ đi. Mà như vậy là hắn đã thành công giữ chân nàng ấy kể cả khi không có mặt.

    Phương Hùng như có điều tỉnh ngộ, ánh mắt dần căm hận nói :

    - Nói như ngươi, Dao Dao là đang bị lừa mà không biết?

    - Không sai. Công Tôn cô nương thiện lương như vậy, làm sao nghĩ đến ảo diệu đằng sau.

    Tên đả thủ gầy hồi nãy lại nhân cơ hội nói :

    - Nếu đúng vậy, đại ca nên tìm cơ hội nói cho nàng ấy biết bộ mặt thật của thằng nhãi kia.

    Phương Hùng im lặng chốc lát, như quyết định điều gì lại hỏi :

    - Mấy món trang sức tơ lụa hôm nọ cướp được, có mang theo không?

    - Có mang một ít. Đại ca muốn đem nó tặng Công Tôn cô nương sao?

    Phương Hùng vẫn bộ dạng cục mịch không ư hử, lại nghe gã đả thủ gầy nói :

    - Đại ca, cả năm qua huynh tặng nàng ta không ít đồ rồi, mà lần nào nàng ta cũng nhận nhưng lại chẳng hiểu ý gì. Ta thấy hay là đổi sang cách khác đi. Nữ nhân thôi, có đôi khi phải cường bạo một chút, cho nàng ta biết mùi vị nam nhân là gì, đến lúc đó ...

    Phương Hùng bất mãn chặn lời :

    - Hừm, chuyện Dao Dao không cần ngươi phải dạy ta.

    Tên kia biết mình nhiều chuyện liền tiu ngỉu cụp đuôi. Đến lượt Lý Thông nói :

    - Chỗ tài phú kia, không phải đại ca muốn đem đổi bí kíp võ công gì sao. Thực ra mấy hôm Lý mỗ cũng dò la hắc đạo, mới biết thì ra cái bí kíp Cửu U đó mới nổi trong giang hồ. Bây giờ hắc đạo khắp nơi đều đang thèm nó, còn đồn nói ai có được sẽ vô địch thiên hạ. Mà đám sát thủ kia vì bị truy đuổi sát sao, cực chẳng đã mới bán ra. Nếu như không tận dụng về sau khó có cơ hội khác.

    Phương Hùng không cho là đúng sẵng giọng nói :

    - Vẫn chưa đến thời hạn giao dịch. Vàng bạc có thể cướp sau, nhưng nữ nhân ... ta phải có ngay nay mai.

    Phương Hùng chém đinh chặt sắt. Lăng Phong sắp trở về, y không muốn kéo dài thêm.

    TTV Translate - Ứng dụng convert truyện trên mobile



    Đang viết // Mật Thám Phong Vân
    (http://tangthuvien.vn/forum/showthread.php?t=99319)

    Fanpage ~ http://facebook.com/atkdfic (update nhanh nhất tại đây)

  4. Bài viết được 10 thành viên cảm ơn::   [Hiện ra]
    anhsangpm,Broly Anaklusmos,Chígiáođầu,Cungbonvotang,lhc772,lKai,ngoalongruco,ngocnghechvn,spchjken,tuongmap,
  5. #408
    Ngày tham gia
    Feb 2009
    Đang ở
    Japan
    Bài viết
    1,267
    Xu
    9,695

    Mặc định

    .
    Mật Thám Phong Vân
    Tác giả : Thần Long
    Chương 407 : Đi thăm hỏi huyện vùng cao


    Bão Độc trại.

    Đợt này trở về, Lăng Phong quyết tâm thúc đẩy việc làm ăn, vì vậy ngang qua Bão Độc liền quyết định tạt vào một chút. Thôi nói trắng ra là tiền đi đường đã cạn, ăn ké nốt được bao nhiêu thì đỡ bấy nhiêu.

    Hai năm trước người nào đó ghé Bão Độc cũng là vào một ngày cuối năm. Bão Độc trại có vẻ đìu hiu hơn trước. Xem ra đám thanh niên khỏe mạnh đều đã tham gia tiêu đội. Còn lại ở Bão Độc cũng chỉ là người già trẻ nhỏ.

    Tiện nói, tiêu đội Bão Độc cũng không phải hoàn toàn thuộc Phong Vân đoàn, hai bên đang kiểu hợp tác xã. Việc vận tiêu do Bão Độc tự chủ, quản lý là Công Tôn gia. Chẳng qua lợi nhuận hàng tháng sẽ chia cho Vĩnh Lạc, đổi lại Bão Độc có thể dùng tuyến tiêu khác của Phong Vân.

    Chỉ chốc lát, có một tiểu đội ra đón đoàn công tác của Phong ca.

    - Hoan nghênh Lăng đoàn trưởng ghé thăm Bão Độc.

    - Haha, khách sáo khách sáo. Đồng chí là ...?

    Lăng Phong nhìn trung niên dẫn đầu lục lọi trí nhớ mãi không nhớ là ai.

    - Họ Mã, họ Mã.

    - A, ha hả, thì ra là Mã ... Mã ... Ờ?

    Hai bên lại nhìn nhau lần hai.

    - Lão hủ Mã Tật Phong, trại chủ. Lần trước đoàn trưởng ghé trại lại đúng lúc lão hủ bận ra ngoài. Khó trách đoàn trưởng không nhớ mặt. Lão hủ sau lần đó nuối tiếc không thôi. Nghe Lăng đoàn trưởng lợi hại vô cùng mấy lần muốn gặp, tiếc là đoàn trưởng công tác xa xôi. Mãi hôm nay mới được gặp, quả thật là như chờ đợi trăm năm ...

    Lăng Phong lau mồ hôi.

    Xem đi, nhớ năm đó đến đây, vừa vào trại liền bị tịch thu đồ đạc, lão trại chủ này thậm chí còn không thèm ra tiếp đấy.

    Cho nên mới nói, một khi trở thành lãnh đạo, đi đâu làm gì cũng cần có thư kí thông báo cho bên dưới chút. Không nên cứ hứng lên thì tạt đại vào, kể cả là vào xin ăn, sẽ khiến nhân dân hỗn loạn.

    Mà cũng không nên xem nhẹ lão Mã này. Một trại chủ, thì chính là đồn trưởng đồn công an, kiêm viện trưởng viện kiểm sát, kiêm hội trưởng hội khuyến nông, cùng với chủ tịch vân vân một loạt các chức vụ khác. Trong Bão Độc tiếng nói không hề nhẹ. Lão ta hô một tiếng, chỉ e một nửa thanh niên Bão Độc đang phục vụ cho Phong Vân đoàn sẽ bỏ việc trở về.

    Nghĩ vậy Lăng Phong đành phải làm bộ quan tâm nói :

    - Mã đồng chí lâu nay khỏe chứ? Tình hình bà con Bão Độc có gì khởi sắc không?

    Mã Tật Phong dù gì cũng trại chủ lâu năm, một thân kinh nghiệm đón tiếp quan trên, lập tức hồ hởi đáp :

    - Cám ơn đoàn trưởng đã quan tâm. Dưới sự dẫn dắt sáng suốt của Phong Vân đoàn, bà con Bão Độc hôm nay đã không còn phải làm bữa nay lo bữa mai, ai ai cũng có cơm ăn áo mặc ...

    Đến lượt ai đó cười ha hả nói :

    - Rất tốt rất tốt. Thời gian qua bổn quan công tác xa, không quan tâm sâu sát đến đời sống bà con, lần này trở về sẽ rút kinh nghiệm. Vẫn mong bà con luôn giữ vững tinh thần vượt mọi khó khăn. Cần phải tin tưởng vào chủ trương chính sách của đoàn, chủ động động viên nhân dân yên tâm lao động, như vậy mới cải thiện được cuộc sống sản xuất ...

    - Khụ khụ ...

    Có tiếng ho sặc sụa xung quanh, Lăng Phong không khỏi nhìn lại.

    Chỉ thấy cả đám Bão Độc trại lẫn anh em Tần Quyền đều nhìn ai đó đầy quan ngại. Đại ca ngươi có phải quá nhập vai không nha?

    Phong ca không khỏi tỉnh ngộ.

    Ai, lỡ trớn, tẹo nữa thì thành cảnh tượng bí thư tỉnh ủy đi thăm đồng bào huyện vùng cao. Có điều, khó trách đám quan viên thời sau lại thích đi thị sát, thì ra nó dễ gây nghiện như vậy.

    Cảm thấy không khí có chút bế tắc, đến lượt Mã Tật Phong ho khan nói :

    - Đoàn trưởng lần này ghé trại, là muốn tìm lão Kỳ sao?

    - Lão Kỳ?

    Mã Tật Phong nháy nháy mắt :

    - Công Tôn Kỳ nha, đoàn trưởng ngay cả tên cha vợ tương lai cũng quên?

    ...

    Nửa chén trà trôi qua, trong một căn nhà thấp bé nào đó, có tiếng rèn sắt vang vang.

    “Keng, keng”

    Từ lúc vào phòng, chào hỏi xong Lăng Phong chỉ biết im lặng uống trà nhìn một trung niên bận bịu rèn sắt. Hắn không nghĩ đến Công Tôn Kỳ vẫn ở Bão Độc trại. Nghe nói toàn bộ Công Tôn gia đều đi Lạc Dương cả.

    Rút cục, có lẽ bụng có chút đói, ai đó đành lên tiếng phá vỡ không khí buồn chán :

    - Khụ. Kỳ thúc, tiểu chất có chút tò mò, bá mẫu trước kia là người thế nào vậy? Chắc hẳn phải rất xinh đẹp. Có vậy mới khiến Kỳ thúc thà rằng độc thân nuôi con cũng không tái giá ...

    Công Tôn Kỳ ánh mắt đang đục ngầu bỗng trở nên mê ly nói :

    - Nàng ấy đúng là rất xinh đẹp.

    Tần Quyền coi bộ nóng ruột hơn cả Lăng Phong, nhanh chân chen vào nói :

    - Chẳng trách Dao muội cũng xinh đẹp. Khẳng định là thừa hưởng từ bá mẫu ...

    Lăng Phong gật gù theo, còn chưa kịp hùa vào khen Công Tôn Kỳ năm xưa có tài tán gái, có thể câu được mỹ nữ làm vợ các kiểu, lại nghe Công Tôn Kỳ nhếch mép buồn rầu nói :

    - Đáng tiếc, hồi đó ta chỉ có thể ngắm nàng ta từ xa.

    Lăng Phong Tần Quyền đều không chửi chưng hửng.

    Vậy là ý gì? Để xem, lẽ nào mẫu thân Công Tôn Dao là tiểu thư cao quý, còn Kỳ thúc chỉ là một gã thợ rèn, hai người không thể đến với nhau. Rút cục vào một ngày Kỳ thúc không chịu nổi đột nhập vào nhà nàng ta cường bạo?

    Lại nghe Tần Quyền hào hứng khen nói :

    - Chỉ ngắm nữ nhân từ xa thôi mà cũng sinh được con. Kỳ thúc thật là cao thủ nha. Không lẽ đây là tuyệt chiêu bí truyền của Công Tôn gia?

    - Ta thực ra không phải họ Công Tôn.

    - A?

    Tần Quyền vẫn không chịu thua nịnh tiếp :

    - Dù sao có thể sinh ra một mỹ nữ như Dao muội, Kỳ thúc lúc trước chắc cũng phải rất đẹp trai.

    - Ta hồi đó đúng là rất đẹp trai, nhưng Dao Dao không phải con gái ta.

    - A?

    Lần này thì cả Lăng Phong cũng không khỏi bất ngờ, trợn trắng mắt liếc sang Tần Quyền. Quyền đệ quả là cùng một đội với Phong ca, đã nhúng mồm vào chuyện gì là sẽ chọc rối tung lên.

    Có điều Kỳ thúc nói mình không phải cha Công Tôn Dao lại là chuyện gì? Lẽ nào là đổ vỏ? Khó trách cứ lặm cặm lụi cụi vào cái lò rèn không chịu đi đâu, coi bộ bị cắm sừng vẫn chưa rụng hết.

    Công Tôn Kỳ bỗng nhiên nghiêm túc hẳn lại hỏi :

    - Các ngươi muốn biết chuyện của Dao Nhi?

    Lăng Phong Tần Quyền đều gật đầu. Công Tôn Kỳ mới dừng việc rèn lại, nhìn Lăng Phong nói :

    - Trước khi nói cho ngươi biết về chuyện này. Ta muốn biết, ngươi có sẵn sàng chăm sóc bảo vệ nó cả đời không?

    Nghe giọng Công Tôn Kỳ có điểm khác lạ, Lăng Phong không khỏi đoán già đoán non, tuy vậy hắn vẫn gắng miễn cưỡng hứa hẹn :

    - Ta ... sẽ cố gắng hết sức.

    Tần Quyền cũng phụ họa theo :

    - Nếu Tứ ca không làm nổi, Kỳ thúc cứ yên tâm vẫn còn có ta.

    Lăng Phong không khỏi liếc Tần Quyền trợn mắt lần hai.

    Công Tôn Kỳ lúc này mới chậm rãi rút khăn lau lau mồ hôi trên người, ngồi xuống nói :

    - Ta và mấy người Công Tôn Hàn vốn là thị vệ cho một vị quý nhân ở kinh thành. Nhiệm vụ của bọn ta chính là thủ tiêu Dao Dao. Chỉ là, rút cục bọn ta không thể hoàn thành, lại trở thành cục diện như bây giờ ...

    - A?

    Lăng Phong kinh hãi, suýt chút ngả ngửa ra sau. Kịch bản xoay chuyển quá chóng mặt, Phong ca có điểm theo không kịp. Chốc lát mới gắng gượng hỏi :

    - Dao muội có biết điều này không?

    Công Tôn Kỳ lắc đầu nói :

    - Lúc đó nó còn quá nhỏ.

    - Chuyện này xảy ra đã bao lâu?

    Công Tôn Kỳ có chút mông lung, thở dài nói :

    - Ta chỉ nhớ lúc đó Dao Nhi mới 1 2 tuổi. Chính vì thấy nó quá nhỏ, bọn ta mới không cách nào xuống tay. Mà sau đó, bọn ta cũng không dám trở về phục mệnh, rút cục chỉ có thể trốn ở Bão Độc này, mới đó thôi mà đã ...

    Lăng Phong nghe đến đó dường như mang máng đoán ra được cốt truyện nào đó, buột miệng hỏi :

    - Kỳ thúc, vị quý nhân kia là ai vậy? Vì sao muốn giết Dao muội? Hơn nữa xem chừng phải rất có địa vị, bằng không đã lâu như vậy rồi mà vẫn khiến ngươi e ngại không dám rời khỏi đây?

    Công Tôn Kỳ đưa mắt nhìn về phía tây, cũng là hướng kinh thành Trường An, từ từ nói từng chữ một :

    - Hắn chính là ... đương kim Hoàng đế.

    - Hoàng đế?

    Lăng Phong không khỏi ngạc nhiên.

    Còn nhớ lần đầu tiên gặp Công Tôn Dao, đó là cảnh một sơn nữ xinh xắn nhảy múa dưới lá vàng, làm ai đó còn nhầm là yêu quái chặn đường Tam Tạng. Một cô nương chốn sơn trại hẻo lánh, hóa ra lại có liên quan đến cả Hoàng đế trong thâm cung.

    Lăng Phong vuốt vuốt cằm đoán nói :

    - Muội ấy đã phạm vào tội lớn gì sao? Ấy không đúng, lúc ấy muội ấy mới chỉ 1 tuổi. Nói vậy, chuyện chắc phải liên quan đến bá mẫu? Thế nhưng lại liên quan cả Hoàng đế thì ...

    Công Tôn Kỳ gật đầu nói :

    - Nàng ta là một vị phi tần trong cung.

    - Phi tần?

    Lăng Phong còn chưa kịp đặt ra nghi vấn của mình, đã nghe Tần Quyền nhanh nhảu giành nói :

    - Kỳ thúc khoan hẵng kể, để ta đoán trước. Có phải mẹ con Dao Dao bị bọn hoàng hậu phi tần gì đó ganh ghét, cho nên truy sát?

    Lăng Phong không khỏi gật gù, hắn cũng đang nghĩ theo ý này. Kịch bản này trong mấy bộ phim cung đấu khá hay xảy ra. Phi tần tranh sủng giết con cái của nhau cái gì đó. Không nghĩ Quyền đệ cũng có đầu óc ngôn tình như vậy.

    Tần Quyền cũng không đợi Công Tôn Kỳ xác nhận đã tự mình vỗ tay nói :

    - Từ từ, nói như vậy Dao muội là một Công chúa?

    Lăng Phong nghe vậy cũng tỉnh ngộ.

    Phải nha, con gái phi tần không phải Công chúa thì là gì? Ta đã nói mà, kịch yy chẳng phải nam chính sẽ luôn gặp một vị Công chúa giả trai vi hành sao, Phong ca cũng là nam chính nha.

    Chỉ là, lại nghe Công Tôn Kỳ phủ nhận :

    - Hoàn toàn trái ngược. Dao Nhi căn bản không phải cốt nhục của Bệ hạ.

    Lần này đến lượt Tưởng Bình, gã từ đầu vốn chỉ đứng đằng sau hóng chuyện, rút cục không nhịn được chen vào nói :

    - Để ta đoán để ta đoán. Khẳng định là lão Hoàng đế bị ai đó cắm sừng, cho nên mới phải sai Kỳ thúc đi thủ tiêu vị cô nương Dao Dao kia, tránh cho thành chuyện đàm tiếu trong cung.

    Lăng Phong lại gật gù lần hai, cũng có khả năng này. Không nghĩ đến bọn huynh đệ của mình đều là dân có đầu óc biên kịch. Chỉ là nếu đúng thì hơi tiếc, Phong ca không được quen Công chúa.

    Chỉ là, kịch bản ăn khách của Tưởng Bình vẫn bị Công Tôn Kỳ phủ quyết :

    - Càng không phải. Mẫu thân Dao Dao bị Hoàng đế đem về cung không lâu thì mới phát hiện nàng ta đã có thai từ trước.

    - Oa. Nói như vậy là lão Hoàng đế cướp thê nhi người khác?

    Đám Lăng Phong không khỏi nhìn nhau.

    Triệu Cát thực ra có tiếng háo sắc. Nhưng chuyện cướp thê nhi thì Lăng Phong lại mới nghe lần đầu. Mà Lăng Phong cũng đại khái hiểu được chuyện gì đã xảy ra.

    Hoàng đế vi hành gặp phải một nữ tử xinh đẹp. Mặc dù biết là vợ người khác vẫn quyết tâm chiếm đoạt. Nạp vào cung rồi thì phát hiện nàng kia đã có thai. Vì không muốn phải nuôi con hộ thằng khác nên sai đám thị vệ Công Tôn Kỳ bí mật thủ tiêu. Chỉ là đám Công Tôn Kỳ lại không nỡ ra tay, thay vì thủ tiêu lại nuôi sống đứa bé đó khôn lớn.

    Tần Quyền lại là người tiếp tục câu chuyện :

    - Vậy mẫu thân của Dao muội, hiện tại có còn ở trong cung không?

    - Theo ta biết, thì đã chết rồi.

    - Chết rồi?

    Công Tôn Kỳ kể tiếp :

    - Nghe nói sau khi Dao Nhi mất tích, nàng ta tuy rất đau khổ, nhưng làm nữ nhân thì cũng không có cách nào. Hình như còn hạ sinh cho bệ hạ một Công chúa, nhưng rồi sau đó bị khép vào một vụ án nào đó trong cung.

    Lăng Phong lúc này bỗng có chút hiểu cảm thụ của Công Tôn Kỳ, liền hỏi :

    - Kỳ thúc giấu mình ở đây làm thợ rèn, phải chăng lo lắng điều gì?

    Công Tôn Kỳ im lặng chốc lát mới nói :

    - Ta lo bọn họ vẫn sẽ không buông tha cho Dao Nhi.

    Tần Quyền liền nói :

    - Kỳ thúc, ngươi có phải hơi cẩn thận quá không? Nếu như vị phi tần kia đã chết, thế thì có lẽ chuyện của Dao muội cũng không ai truy cứu nữa đâu.

    - Chuyện trong cung cấm, các ngươi không hiểu.

    Đến lượt Lăng Phong khuyên :

    - Dù sao bao nhiêu năm rồi. Nếu chúng ta không nói ra, ai biết được Dao muội chính là nữ hài năm đó chứ?

    Lăng Phong vừa nói vừa liếc mắt nhìn đám huynh đệ. Cả đám lập tức hiểu ý gật đầu phụ họa. Dù sao chuyện này đối với bọn họ chẳng liên quan, chỉ giống như đọc một câu chuyện trên mạng rồi quên là xong.

    Công Tôn Kỳ trầm giọng :

    - Ta vốn cũng không lo lắng. Thầm nghĩ chỉ cần 5 10 năm trôi qua là xong. Chỉ là, Dao Nhi càng lớn lại càng giống mẫu thân nó. Không sự nhất vạn chỉ sợ vạn nhất, nếu có người hữu tâm phát hiện ra, thế thì công sức bao lâu ...

    Lăng Phong vuốt vuốt mũi. Lời của Công Tôn Kỳ khiến Lăng Phong bỗng nhớ đến một chuyện. Nói đúng hơn là nhớ đến một chuỗi hình ảnh.

    Đó chính là lần hắn mở Chu Công bảo hạp ở Thái Nguyên, nhìn thấy một đoạn thần ký sót lại. Đáng nói là, người nữ nhân bên trong những mảnh ghép kể chuyện đó, lại có nét hao hao giống một người hắn quen, chính là Công Tôn Dao. Lúc đó hắn còn kỳ quái.

    Một ý nghĩ lóe ra khỏi đầu, Lăng Phong buột miệng nói :

    - Kỳ thúc, mẫu thân của Dao muội, có phải là Vệ Cơ Vệ Thần phi?

    TTV Translate - Ứng dụng convert truyện trên mobile



    Đang viết // Mật Thám Phong Vân
    (http://tangthuvien.vn/forum/showthread.php?t=99319)

    Fanpage ~ http://facebook.com/atkdfic (update nhanh nhất tại đây)

  6. Bài viết được 13 thành viên cảm ơn::   [Hiện ra]
    anhsangpm,Broly Anaklusmos,Chígiáođầu,Cungbonvotang,dochanh96,lhc772,lKai,ngoalongruco,ngocnghechvn,spchjken,Tiểu Thịnh Thịnh,tuongmap,willfall,
  7. #409
    Ngày tham gia
    Feb 2009
    Đang ở
    Japan
    Bài viết
    1,267
    Xu
    9,695

    Mặc định

    .
    Mật Thám Phong Vân
    Tác giả : Thần Long
    Chương 408 : Vương thiếu gia đùa gái nhà lành


    Thành đông nội Trường An, Đông Hoa môn.

    Đông Hoa là một trong những phố lớn nhất của Đông thành, được mệnh danh là "phố mua sắm" của Trường An. Nếu rãnh rỗi dạo một vòng Đông Hoa, có thể bắt gặp nhan nhản các cửa tiệm thời trang túi xách các loại. Tỷ như Tiểu Tô, Đại Hàng, Phong Vân, Zara Chanel Gucci ... khụ cầm nhầm kịch bản không có mấy cái sau.

    Nói chung, có thể xem Đông Hoa như Beverly Hills Đại Tống. Mà không chỉ có shopping, chỗ này còn đầy rẫy tụ điểm ăn chơi như Thất Tú các Mẫu Đơn lâu gì đó.

    Đây là đoạn phố Đông Hoa ngay trước cửa Thất Tú các. Đang có vài thanh niên ăn mặc đẹp đẽ, mặt mũi nham nhở cười nói đi ra. Đằng sau lại có vài ba hòa thượng bộ dáng bặm trợn. Xem ra là một đám công tử ăn hại và hộ vệ của chúng.

    Thuận tiện nói một chút, kinh thành cái gì khác không biết, riêng ăn hại thì nhiều như chó.

    Chỉ thấy một tên thiếu giá béo mập, trên cổ lòng thòng sợi dây xích vàng, bàn tay thì 3 4 cái nhẫn vàng, hèn mọn nói :

    - Qua hôm nay, Vương huynh phải đi An Lạc kia sao?

    Tên họ Vương, bộ dáng cao ráo hơn tên béo, làm bộ xỉa răng khinh khỉnh nói :

    - Ta đang chán chết đây. Cũng tại lão già bị chuyển đến đó làm huyện lệnh, lão lại bắt ta phải đi theo tu thân dưỡng tính. Móa, đến cái chỗ chim còn khó ỉa đó thì có trò gì để tu thân chứ.

    - Haha, Vương huynh cứ nói thế. Tiểu đệ nghe phụ thân nói, An Lạc tuy là huyện mới nhưng là địa phương trọng điểm cái quái gì đó. Nói không chừng lại có mỹ nữ hơn cả kinh thành cho huynh tu ấy chứ.

    Một tên thiếu gia khác có khuôn mặt hình tam giác thì cười nói :

    - Ài, Vương huynh lo lắng có phải hơi thừa không? Không phải Vương gia còn có Vương tướng công ở trong triều tọa trấn sao. Vương bá phụ làm huyện lệnh chắc chỉ tạm thời thôi, sớm muộn cũng sẽ trở lại kinh. Có khi lúc đó Vương tướng công còn tiện tay sắp cho Vương huynh một chức quan ấy chứ.

    Vương Trường Đông nghe vậy cười tủm tỉm.

    Cha hắn chính là huyện lệnh An Lạc vừa mới nhậm chức, Vương Thắng. Vương Thắng là kẻ không học vấn, nhờ là em họ đương triều Tả tướng Vương Phủ, lâu nay làm Viên ngoại lang Hộ bộ. Đến đầu năm nay đùng một cái lại được điều về làm huyện lệnh An Lạc. Quan lại trong triều tuy đều bức xúc, nhưng cũng chẳng ai nói gì được y.

    Còn Vương Trường Đông, vì có thúc thúc là tể tướng, gã là thành phần đi ngang không ai quản ở Trường An. Tiện thể còn lôi kéo một đám công tử ăn hại khác, cả ngày quậy thanh lâu các kiểu.

    Lúc này, Vương Trường Đông vẫn như mọi khi, dùng con mắt tam giác của mình đảo một vòng phố phường.

    Rất nhanh, gã hưng phấn nói :

    - Ý, bên kia hình như có mỹ nữ.

    Mấy tên đồng bạn nghe đến gái lập tức đồng loạt háo mắt nhìn theo. Mà mấy tên hòa thượng hộ vệ cũng hăng hái hẳn lên, căn bản chẳng có chút gì là dáng điệu tăng nhân nên có.

    Chỉ thấy giữa dòng người, thấp thoáng một thiếu nữ xinh xắn đang đi dạo. Nàng mặc một chiếc váy xòe màu lục, chân váy cao ngang đầu gối, trông vô cùng đáng yêu.

    Vương Trường Đông nháy mắt với hai tên đồng bạn, lấy từ trong người ra một viên dạ minh châu. Sau đó đi thẳng về phía thiếu nữ kia, nhưng mắt lại cứ nhìn lên trời.

    Rất nhanh, gã đâm thẳng vào thiếu nữ nọ.

    - Ôi!

    - A, cô nương không sao chứ?

    "Choang"

    Cùng với tiếng va chạm là tiếng vật gì đó vỡ tan.

    Thiếu nữ hơi chật vật đứng dậy, liền nhìn thấy một đám tổ hợp thiếu gia hòa thượng đang nhìn mình.

    Nếu là nữ tữ khác, có lẽ đã run rẩy sợ hãi. Nàng này ngược lại khá bạo dạn. Chỉ là, nàng vẫn căn bản không biết mình đang rơi vào bẫy sắc lang, còn quan tâm hỏi lại :

    - Ta không sao cả. Ngươi cũng không sao chứ?

    Đám ăn hại xem chừng lần đầu gặp nữ tử bình tĩnh nhanh như vậy, ánh mắt không khỏi lóe lên. Ngay sau đó, Vương Trường Đông thình lình ôm đầu kêu lớn :

    - Ai, Dạ minh châu của ta đâu?

    Thiếu nữ nọ nhìn xuống, mới phát hiện dưới đất là một đống mảnh vỡ. Nàng hơi lúng túng nói :

    - Ta ... xin lỗi. Ta không cố ý đâu.

    - Trời ơi bảo vật của ta. Làm sao bây giờ làm sao bây giờ ...

    Vương Trường Đông tiếp tục cúi đầu kêu, nhưng khóe miệng nhếch lên quỷ quyệt.

    Ở kinh thành mà nói, nha nội ra phố đùa giỡn nữ tử là chuyện cơm bữa. Chỉ là, không giống đám khác đùa gái kiểu ngồi trên xe máy đuổi theo buông lời dâm uế, cảnh hay thấy trong mấy kịch bản yy. Đám Vương Trường Đông lại có kế hoạch hẳn hoi.

    Tỷ dụ, dàn xếp một vụ đụng chạm, ép nữ tử nọ vào một tội danh nào đó. Nữ tử nọ vì kém hiểu biết lại sợ hãi, đành phải chấp nhận cho bọn chúng kéo đi đâu đó cường bạo mà chẳng dám nói với ai.

    Lần này như mọi khi, Vương Trường Đông bề ngoài làm bộ đau lòng nói :

    - Ài, ta biết nàng không cố ý. Nhưng đây là bảo vật Quan Gia tặng cho thúc phụ ta. Cả Đại Tống cũng chỉ có một viên thôi. Hôm nay ta mượn thúc phụ cầm đi, chẳng ngờ ...

    Lúc này, tên béo đi cạnh mới ra giọng đe dọa :

    - Hừ, có biết vừa đụng phải ai không? Đây chính là Vương thiếu gia, cháu của đương triều Tể tướng. Ngươi đụng Vương huynh ngã thì thôi, nhưng làm hỏng bảo vật Quan Gia tặng Vương tướng. Đúng là gan to tày trời.

    Nữ tử nọ có chút ngẩn ra, có lẽ cảm thấy có gì đó không đúng lắm.

    Chẳng qua, làm hỏng đồ phải có trách nhiệm, nàng liền lấy dũng khí nói :

    - Ta thực sự không biết. Ta ... đền tiền có được không?

    - Đền? Vật này vốn độc nhất vô nhị, lại còn vô giá, ngươi lấy cái gì mà đền?

    Gã béo đóng vai hung ác bặm trợn nói. Vương Trường Đông liền làm bộ khổ chủ lương thiện can :

    - Thôi, không cần làm khó nàng ấy quá. Nhìn cách ăn mặc có lẽ chỉ là nữ hài bình dân, có bán cả nhà cũng khó mà đền được vật này của ta.

    - Vương huynh. Ta cũng chẳng muốn làm khó một nữ tử. Nhưng đây là bảo vật của Hoàng đế, là tội khi quân đó. Cũng không thể cho qua được.

    Tên thiếu gia còn lại lúc này mới vào vai quan tòa nói :

    - Chi bằng bắt nàng ta dẫn về nhà. Chuyện này liên hệ trọng đại, tội khi quân hẳn hoi, phải bắt phụ mẫu nàng ta lo mới được.

    Vừa nói gã vừa thầm đắc ý.

    Câu này thực là uy hiếp ngầm, cũng là mồi cho câu tiếp sau, bình thường trăm phát thành công.

    Cổ đại trọng nam khinh nữ, nuôi con gái như rót bát nước để hất đi. Nên nếu có con gái ra đường gây chuyện, cha mẹ tám phần sẵn sàng vứt bỏ. Mà đến lúc đó, nữ tử xấu số coi như hết đời, ai muốn chơi sao thì chơi, quan phủ cũng không có lý do can thiệp. Chơi chán còn chưa chết lại bị bán vào thanh lâu.

    Cho nên cổ đại thường nhà nào có con gái, nhất là gái xinh, thì đều nhốt kỹ trong nhà. Miễn cho để ra đường gây chuyện, xui xẻo bị bọn quyền quý để mắt, có khi còn liên lụy gia tộc. Đợi đến tuổi gả tống khứ cho xong nợ.

    Mà ngược lại, các thiếu nữ trẻ nếu ra đường gặp uy hiếp, thường sẽ quỳ xuống van xin cho qua. Đỡ mất công cha mẹ biết thì bị vứt bỏ còn tệ hơn.

    Quả nhiên, chỉ nghe thiếu nữ nọ lúng túng nói :

    - Nhưng ... cha ta hiện không ở kinh thành. Phải làm sao mới tốt?

    Bọn Vương Trường Đông chỉ chờ câu đại loại như vậy, liền nói :

    - Vậy được. Bọn ta có thể không cần gặp phụ mẫu nàng. Nhưng thay vào đó, nàng phải nghe lời, giúp bọn ta giải khuây một chút. Chuyện đồ vật coi như bọn ta sẽ tự lo.

    Thiếu nữ nọ chớp chớp đôi mắt hỏi :

    - Vậy cũng được. Nhưng giải khuây ... là gì?

    Mấy tên thiếu gia nhìn nhau đồng loạt cười khả ố, khiến cho thiếu nữ không khỏi giật mình mà lùi từng bước.

    ...

    Cùng lúc này, phía bên kia đường có vài người nhỏ to bàn tán. Xem chừng là thương nhân thường bán hàng ở đây. Bọn họ nhìn cảnh tượng kia đều tặc lưỡi nói :

    - Lại cái trò này giá họa này. Đám này càng lúc càng không coi ai ra gì.

    - Ài, cũng không biết là nữ hài nhà nào? Xinh xắn như vậy không giữ ở trong nhà, đi ra đường làm gì không biết.

    Một nữ nhân trung niên có vẻ nhận ra nói :

    - Ồ, ta biết nàng ta, hình như sống ở gần tiệm lụa Phong Vân. Nghe nói không phải người gốc Trường An, từ nhỏ lớn ở sơn trại thì phải.

    - Khó trách lại hồn nhiên đến vậy. Đã không phải người kinh thành, chắc cũng không quen biết ai giúp đỡ. Phen này thì ... Ai, thật tội nghiệp.

    Cách đó một đoạn, là một nhóm thanh thiếu niên bộ dáng nhếch nhác. Nhìn tướng mạo lấc cấc có lẽ là lưu manh bảo kê hàng quán.

    Một tên khều khều đồng bạn nói :

    - Cẩu Tử, không phải ngươi luôn mơ một lần làm anh hùng cứu mỹ nhân sao? Xông ra đi kìa.

    Tên kia chỉ liếc mắt một cái, phủi phủi tay nhếch mép nói :

    - Mọe, tao không có ngu. Thằng kia là cháu Vương Phủ, hai thằng bên cạnh cũng đều là con quan. Tuần trước bọn Đông Hùng bang bên chợ Đông cũng động vào mấy tên nha nội thế này, nửa canh giờ cả bang bị giải tán, bang chủ bị ném vô nhà lao còn chưa ra. Hơn nữa, có thấy mấy thằng trọc đi cùng không, toàn là cao tăng Sùng Thánh tự cả.

    Một tên khác ánh mắt chán ghét chửi đổng :

    - Hừ, cậy có cha chú làm to, đúng là toàn cặn bã xã hội.

    Tên vừa nói lúc trước nghe vậy bĩu môi khinh bỉ :

    - Gớm, nói thì hay lắm. Nhìn cái mặt hàng mày mà sinh ra trong nhà như bọn hắn, thì chỉ e còn cặn bã hơn.

    - Hếhế. Thế mày thì sẽ không sao?

    Cả bọn đều cười khả ố.

    Đi tiếp cách đám lưu manh chỉ tầm 10 trượng, là một hàng bánh bao hấp. Đằng sau lớp khói từ lồng bánh bao bốc nghi ngút, nữ lão bản nhỏ giọng nói với ai đó :

    - Lão già, chúng ta có can thiệp không?

    - Từ từ đã. Mới hôm trước đám Cao nha nội hiếp chết một thiếu nữ, người nhà kêu khóc kiện lên phủ doãn, chỉ nửa ngày thì bị ém xuống. Hơn nữa, cái khó nhất là đám cao tăng Sùng Thánh hộ vệ ở kia. Hai ta có xông ra cũng không chắc kịp làm gì được.

    Đáp lời là một trung niên lưng còng, đang giả vờ lúi húi sửa sang bánh xe.

    Nữ lão bản khó chịu nói :

    - Không lẽ cứ để vậy? Vị cô nương kia là nhân vật trong phạm vị bảo vệ của chúng ta.

    Trung niên nọ ngẫm nghĩ một lát :

    - Ngươi trông chừng ta chạy đi báo một chút vậy, có gì thì tùy cơ ứng biến kéo dài thời gian.

    Nữ lão bản liền miễn cưỡng gật đầu, mà trung niên lưng còng rất nhanh đã mất hút vào con hẻm phía sau.

    Cùng lúc này, ở đầu con phố cách xe bánh bao hấp tầm 20 trượng, lại có hai nữ tử khác cũng đang quan sát. Cả hai đều mặc trang phục nữ quan trong cung.

    Thiếu nữ áo tím giọng chán ghét nói :

    - Tiểu Uyển, ngươi nhìn, lại là hắn.

    - Ai kia?

    - Tên béo ấy, không nhớ sao? Từng gây sự với chúng ta ở tiệm đồ chơi chợ Đông. Ta nhớ hắn còn có một con chó đen rất lớn nữa. Hừm, xem ra bị bản cô nương trị vẫn chưa chừa, lại ra đường trêu ghẹo nữ tử nhà lành tiếp.

    Nói rồi thiếu nữ áo tím đùng đùng đi tới, thiếu nữ áo xanh có chút ngoài ý phải gọi lại :

    - Tiểu Bích, ngươi định làm gì?

    - Ra đó ngăn cản chứ làm gì. Lần này phải đánh cho hắn ta một trận nhừ tử luôn, không như lần trước.

    Thiếu nữ áo xanh có vẻ lưỡng lự nói :

    - Ta thấy lần này hắn ta đi cùng người khác, cũng chưa chắc là làm chuyện xấu gì đâu.

    - Ai, ngươi sao cứ nghĩ tốt như vậy? Cái đám đệ tử nhà giàu này, cho dù có chôn ba thước đất vẫn là một dạng xấu xa thôi.

    Cũng không chờ tỷ muội mình ý kiến, thiếu nữ áo tím lại nhấn mạnh :

    - Vả lại, không phải ngày đó tỷ muội chúng ta học võ công ở Toàn Chân là để trừ gian diệt ác giúp kẻ yếu sao? Từ khi vào cung, ta thấy ngươi nhát hơn hẳn ấy.

    Thiếu nữ áo xanh chần chờ một lát mới nói :

    - Vậy được rồi, nhưng tới đó rồi ngươi phải hỏi kỹ sự tình, đừng chưa gì đã nóng vội. Chúng ta hiện tại cũng không phải là đệ tử Toàn Chân, mà là nữ quan trong cung. Làm không đúng sẽ bị phạt, còn liên lụy người nhà. Đến lúc đó chỉ e muốn trở lại giáo, sư tôn cũng không dám nhận.

    - Ôi đại tỷ thiện lương của ta, tiểu muội biết rồi.

    TTV Translate - Ứng dụng convert truyện trên mobile



    Đang viết // Mật Thám Phong Vân
    (http://tangthuvien.vn/forum/showthread.php?t=99319)

    Fanpage ~ http://facebook.com/atkdfic (update nhanh nhất tại đây)

  8. Bài viết được 12 thành viên cảm ơn::   [Hiện ra]
    anhsangpm,Broly Anaklusmos,Chígiáođầu,Cungbonvotang,dochanh96,lhc772,lKai,ngoalongruco,ngocnghechvn,spchjken,Tiểu Thịnh Thịnh,tuongmap,
  9. #410
    Ngày tham gia
    Feb 2009
    Đang ở
    Japan
    Bài viết
    1,267
    Xu
    9,695

    Mặc định

    .
    Mật Thám Phong Vân
    Tác giả : Thần Long
    Chương 409 : Liễu Trần thượng nhân


    Trở lại hiện trường.

    Mặc dù Công Tôn Kỳ đã dặn ở kinh thành thì đừng ra ngoài nhiều, nhưng Công Tôn Dao căn bản không thể nhốt mình mãi. Kinh thành vui như vậy, nàng lại đang tuổi hoạt bát, nên vài ba hôm không nhịn được lại đi đạo.

    Lại nói, Công Tôn Dao mấy tháng qua ngoài việc học chữ và múa kiếm, rảnh rỗi nàng còn ghé tiệm tơ lụa Phong Vân. Đầu tiên là để ngắm trang phục đẹp, nữ hài nào cũng yêu đồ đẹp. Tiếp theo là để lân la hỏi quản sự về Lăng Phong hồi trước.

    Dần dà, Công Tôn Dao phát hiện dường như nàng còn có hứng thú với việc thiết kế như Lăng Phong từng làm. Trong đó nàng thấy thú vị nhất là chuyện, Lăng Phong để lấy ý tưởng, đã cùng Lăng đại tiểu thư ra phố Đông Hoa dạo một vòng, gọi là "quan sát thị trường" gì đó.

    Rút cục mới có chuyện Công Tôn Dao dạo phố hôm nay, đại ý nàng muốn học theo Lăng Phong thử.

    Chỉ không ngờ còn chưa quan sát được gì thì gặp rắc rối.

    Nhìn đám thiếu gia càng lúc càng ghê tởm, Công Tôn Dao dè dặt nói :

    - Các ngươi rút cục muốn gì? Nếu còn bước tới nữa ta sẽ kêu lên đó.

    - Haha, muốn kêu sao? Ngươi cứ thử kêu xem?

    Công Tôn Dao đang định kêu thật thì bàng hoàng phát hiện, xung quanh dù đang có rất nhiều người, nhưng tất cả đều giả vờ không thấy chuyện gì xảy ra.

    Hít một hơi nhắc mình trấn tĩnh, Công Tôn Dao nhìn mảnh vỡ minh châu dưới đất buột miệng nói :

    - Ta không tin kia là đồ vật Hoàng đế gì đó. Ta muốn đến quan phủ phân xử.

    Bọn Vương Trường Đông nghe vậy dừng cười cợt nhìn nhau.

    Đây là lần đầu bọn chúng đụng phải nữ tử cứng đầu như vậy. Bình thường đều là vừa hù một cái thì lăn ra khóc lóc van xin.

    Viên dạ minh châu kia có phải là đồ của Hoàng đế không, cả bọn đều biết rõ. Nếu thực sự đem đến quan phủ, khẳng định không qua loa được. Dù cho Vương Trường Đông là cháu Vương Phủ, hai tên còn lại cũng là con cháu quan lớn, nhưng đem Hoàng đế ra đùa là đại tội. Chỉ e chính bọn chúng sẽ bị phản dam tội khi quân.

    Gã mặt tam giác liền cố bày ra một bộ đe dọa :

    - Hừ, cho ngươi đường sống không muốn. Lại cứ muốn tìm đường chết sao?

    Công Tôn Dao nghe vậy càng khẳng định mình có lý. Nàng cũng không muốn dây dưa, dứt khoát quay lưng bỏ đi.

    Mấy tên thiếu gia thấy con mồi cứ thế tuột khỏi tay, đều bắt đầu động tay động chân :

    - Định đi đâu? Còn chưa giải quyết xong đâu.

    - Tránh ra!

    Công Tôn Dao chịu hết nổi, nàng vung tay một cái. Dù sao nàng cũng từ sơn trại đi ra, tính khí vốn vẫn có chút hoang dã.

    Chỉ nghe uỵch một tiếng, tên béo Phiền thiếu gia bị đẩy suýt chút ngã chổng vó lên trời. Cả bọn Vương Trường Đông không khỏi ngẩn ra chốc lát. Có thể đẩy ngã được tên béo này, ngay cả bọn chúng cũng không dễ.

    Mà ngay Công Tôn Dao cũng bất ngờ không kém.

    Nàng không biết là vì luyện Huyền Nữ Kiếm Vũ, nàng đã tự sinh khí lực, mặc dù chỉ ở mức cơ bản.

    Lúc này, thình lình có tiếng ai đó nói :

    - Ồ, nội lực thật thuần khiết.

    Chỉ thấy Vương Trường Đông quay lại nói :

    - Liễu Trần sư phụ, ý ngươi nói nàng ta có võ công?

    Liễu Trần sư phụ chính là trung niên hòa thượng vẫn có mặt từ đầu với cả bọn. Tuy là tăng nhân, nhưng bộ dáng lại vô cùng bặm trợn. Lông mày rậm con mắt xếch lên, rõ ràng là tướng ác tăng.

    Liễu Trần cũng không nói hai lời, bỗng thình lình vung chưởng.

    "Vù"

    Chiêu thức vô cùng nhanh, chỉ nửa cái nháy mắt đã đến trước mặt Công Tôn Dao. Công Tôn Dao thì chỉ biết giương mắt hồn nhiên nhìn đại nạn. Nàng tình cờ có nội lực, căn bản không biết thân pháp hay chiêu thức nào.

    Ngay lúc tưởng chừng sẽ có cảnh ngọc nát xương tan ...

    - Dừng tay!

    Liễu Trần coi bộ chỉ muốn thử chứ không muốn đánh thật, miễn cưỡng dừng tay.

    Tiếp đó là một giọng nữ có chút đanh đá nói :

    - Giữa thanh thiên bạch nhật, một đám nam nhân hòa thượng thay nhau ức hiếp tiểu nữ tử, không thấy xấu hổ sao?

    - Ai nhàn sự? Nữ quan đại nội?

    Vương Trường Đông nói xong đôi mắt lại sáng lên. Mà cùng lúc, gã Phiền béo như nhớ ra cái gì kinh hô :

    - Là các ngươi?

    ...

    Tiểu Uyển không tình nguyện đi theo Tiểu Bích đến chỗ Công Tôn Dao.

    Vừa rồi nhìn thấy tên Phiền thiếu gia béo nọ, làm Tiểu Uyển nhớ lại vài chuyện cũ với ca ca.

    Nói đến ca ca. Tháng trước, tiểu tử tiệm đồ chơi Tiểu Biện tiết lộ cho nàng biết, ca ca thì ra đã về Tô Châu để tang. Mặc dù chuyện đã xảy ra hơn 2 năm, nhưng nàng đoán có lẽ đại ca hiện vẫn ở Tô Châu.

    Trong trí nhớ của nàng, ca ca chỉ là một kẻ làm thuê. Nếu như hắn ở Tô Châu có thân thích, xác suất về để tang rồi ở lại hẳn Tô Châu là rất cao. Nàng đang nghĩ, có lẽ chốc nữa về lại cung, phải xin Thượng Nghi cô cô đi Tô Châu để tìm ca ca.

    Lúc này, Tiểu Bích đã đi đến chỗ Công Tôn Dao, bất chấp xung quanh chen vào hỏi :

    - Cô nương, ngươi không sao chứ?

    - A, ta không sao. Các ngươi quen ta sao?

    Công Tôn Dao có chút bất ngờ, nàng không quen hai cô gái này. Tiểu Bích liền cười thân thiện nói :

    - Ta là Tiểu Bích, còn muội ấy là Tiểu Uyển. Ngươi đừng lo, có bọn ta ở đây, bọn chúng đừng hòng ức hiếp được ngươi.

    Lúc này Tiểu Uyển cũng vừa đến. Mà Công Tôn Dao chào Tiểu Bích xong cũng vừa lúc nhìn Tiểu Uyển. Hai nữ nhìn thấy nhau, đều không khỏi ngẩn ra chốc lát.

    Cả hai đều có cùng một cỗ cảm giác không thể nói rõ.

    Không khí cổ quái khiến cho Tiểu Bích đang đứng giữa cũng bị ảnh hưởng theo. Nàng ta nhìn sang Công Tôn Dao rồi nhìn Tiểu Uyển, đột nhiên cười nói :

    - Ồ, kỳ quái. Làm sao ta lại thấy hai người có nét giống nhau nha.

    Đúng lúc này, có tiếng khinh khỉnh của Vương Trường Đông ngắt ngang :

    - Các ngươi là nữ quan, không ngoan ngoãn ở trong cung chạy ra đây lo chuyện bao đồng cái gì?

    Tiểu Bích một bộ chống nạnh nói :

    - Ta là nữ quan hay gì không cần biết. Chỉ cần biết ở đâu có Bích cô nương, ở đó không thể có nha nội xấu xa các ngươi.

    - Hahaha! Khẩu khí thật lớn. Từ bao giờ cung nữ có giá như vậy?

    Vương Trường Đông có điểm giận quá thành cười. Phiền thiếu gia lại một bộ dè dặt nhỏ giọng :

    - Vương huynh, không nên khinh thị đâu. Còn nhớ chuyện lần trước ta kể chứ, chính là hai đứa nha đầu này, hình như còn quen biết với cả Điện Tiền ty.

    Vương Trường Đông nghe vậy vẫn bộ dáng cười khinh nói :

    - Điện Tiền ty tính cái rắm.

    Nói rồi lại quay sang hòa thượng ban nãy nói :

    - Liễu Trần sư phụ, ngươi xem chuyện này xử lý thế nào?

    Hòa thượng Liễu Trần giương đôi mắt xếch đánh giá hai người Tiểu Uyển nói :

    - Hóa ra là các ngươi. Lần trước 4 đồ đệ của lão nạp là ai làm bị thương?

    Tiểu Uyển Tiểu Bích nhìn nhau.

    Ở kinh thành ai cũng biết, tăng nhân Sùng Thánh tự ngoài lập đàn tụng kinh thu tiền công quả, còn có thêm nghề tay trái là hộ vệ cho giới quyền quý. Nhớ lần trước Tiểu Uyển gặp phải tên Phiền béo kia, còn có 4 gã tiểu hòa thượng Sùng Thánh tự đi cùng. Lần này Vương Trường Đông coi bộ vì là cháu Vương Phủ, cho nên có hộ vệ cao cấp hơn hẳn.

    Tiểu Bích nhanh nhảu nghểnh mặt nói :

    - Là ta ra tay đấy, có vấn đề gì sao?

    Liễu Trần nhếch mép nói :

    - Nội tu Toàn Chân sao, khó trách dám mạnh miệng.

    - Vẫn hơn các ngươi, mang tiếng tu hành mà hành xử như lưu manh.

    - Tiểu Bích ...

    Tiểu Uyển thấy lời của Tiểu Bích có chút động chạm, không khỏi nhẹ giọng nhắc nhở.

    Đáng tiếc đã không kịp, Liễu Trần thượng nhân đã động nộ quát :

    - Hừ, lão nạp hành sự, còn chưa đến lượt thí hài như ngươi bình luận.

    Nói rồi y vung tay xuất quyền.

    Tiểu Bích xưa nay tính khí chẳng sợ ai, lập tức đối chiêu. Chỉ là rất nhanh sau đã lộ yếu điểm, liên tục bại lui.

    Tiểu Uyển tuy không muốn dùng bạo lực giải quyết, nhưng cũng không thể trơ mắt nhìn tỷ muội chịu thiệt, rút cục đành phải nói với Công Tôn Dao :

    - Tỷ đứng đây nhé, ta phải ra giúp cô ấy.

    Công Tôn Dao không khỏi ngại ngùng nói :

    - Các ngươi không cần phải liên lụy vào. Ta có thể tự lo.

    - Tỷ muốn tự giải quyết?

    Công Tôn Dao nói :

    - Bọn chúng khăng khăng nói ta làm vỡ đồ, còn nói là bảo vật của Hoàng đế. Ta muốn đến quan phủ nhờ phân xử.

    Tiểu Uyển lắc đầu nói :

    - Tỷ không biết bọn chúng chính là con quan sao. Tỷ đến nha môn, chỉ sợ càng thiệt thân hơn thôi.

    - Nhưng các ngươi đánh nhau, thì cũng đâu giải quyết được gì?

    Tiểu Uyển hiểu ý Công Tôn Dao, nhưng nhìn Tiểu Bích đang chật vật đành thở dài :

    - Ta cũng biết vậy, chỉ là ...

    Thời gian không cho phép, nói nửa câu nàng liền nhẹ nhàng khinh thân tới.

    Công Tôn Dao và đám đông xung quanh nhìn thấy cô gái nhỏ như Tiểu Uyển lại có thể nhún hẳn một trượng cao, đều không khỏi ồ lên khen ngợi.

    - A, nàng ta vừa bay sao?

    - Bay cái gì? Đúng là ngu dốt, đó là khinh công ...

    Kia là Nhất Khí Đề Túng, một kỹ trong khinh công Toàn Chân.

    Rất nhanh, Tiểu Uyển đã đến thay Tiểu Bích.

    Làm nữ quan thì không được mang vũ khí, cho nên lúc này Tiểu Uyển không dùng kiếm pháp Toàn Chân. Nàng đành dùng Lưỡng Nghi quyền.

    Cũng không nên xem thường bộ Lưỡng Nghi quyền này. Bộ quyền này là một cặp với Lưỡng Nghi kiếm, lấy Lưỡng Nghi tâm pháp làm gốc. Nếu có Lưỡng Nghi chân khí gia công, nó cũng rất có uy lực.

    Liễu Trần chỉ liếc mắt liền nhận ra Tiểu Uyển có tu vi nhỉnh hơn. Y nhếch mép một cái, bỏ hẳn Tiểu Bích hướng Tiểu Uyển đánh tới, bàn tay to mở ra như muốn chộp vào đầu vai nàng.

    "Vù"

    Đôi mắt đẹp của Tiểu Uyển không khỏi toát ra hàn ý.

    Đầu vai là một trong những huyệt trọng yếu của Lưỡng Nghi tâm pháp. Hòa thượng này xem ra vô cùng có kinh nghiệm, mà tu vi thật sự chỉ e rất cao.

    Quả nhiên, chỉ thấy mặc cho Tiểu Uyển né tránh ra sao, bàn tay của Liễu Trần chỉ ngoặt một cái đã chuẩn xác nhắm trúng đầu vai nàng.

    Sau tầm ba lần như vậy, bỗng nhiên tay Liểu Trần xoay tròn rồi vỗ xuống một cái.

    "Rột roạt"

    Chỉ nghe dường như có tiếng xương cốt thanh thúy. Liễu Trần không hổ là ác tăng, xuống tay với nữ tử không chút lưu tình.

    - Á!

    Tiểu Uyển loạng choạng lùi ra sau, sắc mặt đã xanh mét.

    Lại nói, Tiểu Uyển tuy là đệ tử ưu tú của Toàn Chân, nhưng từ khi xuất sơn nhập cung việc tu luyện cũng giảm. Hơn nữa, cái trọng yếu nhất là kinh nghiệm chiến đấu nàng quá ít ỏi.

    Tiểu Bích không khỏi hốt hoảng đỡ lấy nói :

    - Tiểu Uyển, ngươi không sao đó chứ?

    Tiểu Uyển bỗng một tay ôm mặt rên rỉ nói :

    - Ta đau mắt quá.

    - Đau mắt? Sao tự dưng lại đau mắt? Tay thì sao?

    Tiểu Uyển lắc đầu khổ sở nói :

    - Ta cũng không biết nữa. Tay cũng đau nhưng không bằng.

    May mắn là Liễu Trần thượng nhân cũng không táng tận đến mức nhân lúc này đánh tới cùng, y lạnh nhạt nói :

    - Tiểu nha đầu, nhìn khinh công xem ra là chân truyền Thất Tử đi. Lão nạp là Thượng nhân, về vai vế chính là ngang với Thất Tử sư phụ ngươi. Vừa rồi chỉ là đòn cảnh cáo, can tội làm vãn bối lại dám xen vào chuyện của ta. Bây giờ cho ngươi một cơ hội, mang theo đồng bạn nhanh chóng rời đi, coi như lão nạp nể mặt cả Toàn Chân. Nếu còn cứng đầu, lão nạp không ngại thay Vương chưởng giáo dạy dỗ đồ tôn không biết điều.

    Tiểu Uyển biết rõ hòa thượng này vẫn chưa tung tuyệt kỹ, liền liếc sang Công Tôn Dao rồi nói :

    - Vậy còn chuyện của nàng ta?

    Liễu Trần phớt lờ nói :

    - Đó không phải chuyện của lão nạp.

    Câu nói tuy mờ mịt, ý tứ lại rất rõ ràng. Các ngươi còn can thiệp thì ta còn ngăn cản. Khôn hồn thì đứng một bên xem thì sẽ không sao.

    Tiểu Bích thấy tỷ muội bị thương, tuy đã biết sợ nhưng vẫn cứng miệng nói :

    - Nếu bọn ta không đi thì sao chứ?

    - Vậy thì đừng trách lão nạp vô tình.

    - Ngươi vô tình thì làm gì được bọn ta nào?

    - Tiểu Bích ...

    Tiểu Uyển lại lần nữa nhẹ giọng gọi, gắng gượng đẩy Tiểu Bích sang một bên, còn mình chắn trước người Công Tôn Dao.

    Mà cùng lúc, Công Tôn Dao cũng không đứng nhìn. Nàng nhỏ lớn sống ở sơn trại, tính tự lập là rất cao. Liền vùng khỏi tay Tiểu Uyển nói :

    - Hai vị muội muội, không cần nữa đâu. Chuyện của ta để ta chịu thôi.

    Gã Phiền béo nhìn thấy cảnh này ánh mắt lóe lên nói :

    - Chậc chậc, thật là cảm động nha. Vừa hay cả 3 đều xinh đẹp, Vương huynh xem xong chuyện có thể nhường cho tiểu đệ đặc hưởng một người không?

    Nói rồi gã không kiêng nể gì nhìn thẳng bầu ngực Tiểu Bích nuốt nước bọt. Gã biết thừa trong ba nàng kia, gã cùng lắm được hưởng cô nàng đanh đá này.

    Tiểu Bích mắt hạnh giương lên :

    - Ngươi nhìn cái gì. Bỉ ổi!

    Vương Trường Đông tuy có vẻ đã mất hứng thú đùa gái, chì còn muốn giữ mặt mũi, vẫn miễn cưỡng cười nói :

    - Haha, ý cũng hay. Liễu Trần sư phụ ...

    Liễu Trần xem chừng không thích bị họ Vương gọi như người hầu, nhưng vẫn ra tư thế xuất chưởng.

    Bỗng có tiếng hô :

    - Thượng nhân, hạ thủ lưu tình!

    Tiểu Bích Tiểu Uyển nghe giọng này đồng thời ngạc nhiên nhìn lại.

    - Sư tôn? Sư huynh?

    Mà cùng lúc, trong khi không ai để ý, trên cửa sổ tầng ba Thất Tú các, cách đó chừng mươi trượng, đang có một đôi mắt vô cùng mĩ lệ nhìn xuống.

    TTV Translate - Ứng dụng convert truyện trên mobile



    Đang viết // Mật Thám Phong Vân
    (http://tangthuvien.vn/forum/showthread.php?t=99319)

    Fanpage ~ http://facebook.com/atkdfic (update nhanh nhất tại đây)

    ---QC---


  10. Bài viết được 13 thành viên cảm ơn::   [Hiện ra]
    anhsangpm,Broly Anaklusmos,Chígiáođầu,Cungbonvotang,dochanh96,lhc772,lKai,ngoalongruco,ngocnghechvn,nhathuy92cr,Tiểu Thịnh Thịnh,tuongmap,willfall,

Thông tin về chủ đề này

Users Browsing this Thread

Có 1 người đang xem chủ đề. (0 thành viên và 1 khách)

DMCA.com Protection Status