TTV Translate - Ứng dụng convert truyện trên mobile
Hướng dẫn đăng truyện trên website mới
Đăng ký convert hoặc Thông báo ngừng

Bình chọn: Cho mình ý kiến nhé <3

Trang 74 của 83 Đầu tiênĐầu tiên ... 24647273747576 ... CuốiCuối
Kết quả 366 đến 370 của 415

Chủ đề: Mật Thám Phong Vân - Thần Long

  1. #366
    Ngày tham gia
    Feb 2009
    Đang ở
    Japan
    Bài viết
    1,267
    Xu
    9,695

    Mặc định


    Mật Thám Phong Vân
    Tác giả : Thần Long
    Chương 365 : Thiên Địa hội



    Thành Bích đeo mạng che mặt, chỉ là trên thân lại mặc một bộ đồ hơi bó một chút, khiến đường cong trên thân thể cứ thế hiển lộ, chẳng trách quần chúng đều mắt tròn mắt dẹt.

    Nàng vừa đến nơi, việc đầu tiên là đảo mắt tìm bóng Lăng Phong.

    Mãi sau một hồi vất vả Thành Bích mới phát hiện tên kia đang ngồi bất động gần xe tượng đá, khiến nàng không khỏi lo lắng. Lẽ nào hắn đã bị thương?

    Thành Bích rất rõ Lăng Phong bình thường thuộc lại trâu chó. Tỷ như bị Bạch Vân Thành chưởng cho te tua vẫn đùa được. Thế nhưng bây giờ lại bất chấp xung quanh chém giết như vậy ngồi điều tức, chỉ e thương thế phải rất nặng.

    Ài, oan gia này, đã dặn đừng có đánh nhau rồi.

    “Giá!”

    Thành Bích lập tức thúc ngựa lao xuống.

    Tiêu Thiên Phóng lúc này cũng trong bộ dạng bịt mặt, vội chặn ngang hỏi :

    - Đường chủ, ngươi đi đâu vậy? Kế hoạch có gì thay đổi sao?

    Đường chủ? Xưng hô này có chút cổ quái.

    Chỉ nghe Thành Bích đằng sau mạng che mặt nhàn nhạt nói :

    - Không có thay đổi. Các huynh đệ cứ tiếp tục như đã bàn. Ta ... phải lo chút việc riêng.

    - Việc riêng ...?

    Tiêu Thiên Phóng nhíu mày.

    Gã thực ra biết việc riêng kia là cái gì.

    Vốn Tiêu Thiên Phóng cho rằng chuyện Thành Bích với Lăng Phong là trong kế hoạch chung của môn hội, giống như với Triệu Doãn trước kia. Đây chính là lý do Tiêu Thiên Phóng tuy võ công cao cường vẫn rất thân thiện với Lăng Phong, còn nhiệt tình lôi kéo Bắc đường để Lăng Phong làm quen.

    Chỉ là, đến gần đây Tiêu Thiên Phóng chợt nhận ra, dường như Thành Bích đang có ý định riêng, thậm chí muốn rút chân khỏi môn hội.

    Quả nhiên, chỉ nghe Thành Bích nhẹ giọng mông lung nói :

    - Sau hôm nay, có lẽ ta sẽ rời khỏi.

    - Đường chủ, ngươi đây là ...?

    Dù đã đoán đươc một ít, Tiêu Thiên Phóng vẫn không hết bất ngờ.

    Thành Bích thổn thức một lát mới nói :

    - Chỗ Tổng đà chủ ta sẽ tự thân xử lý. Việc ở đây về sau có lẽ phải nhờ Tiêu đại ca tiếp quản.

    - Đường chủ, ngươi cũng biết hội quy nghiêm khắc ra sao. Hơn nữa, hắn ta ...

    Thành Bích ngắt lời :

    - Tiêu đại ca không cần khuyên nữa, ta đã quyết ý!

    Tiêu Thiên Phóng đành phải dừng câu, liếc mắt nhìn Đại Đao vẫn trầm mặc một bên, chỉ thấy trong mắt Đại Đao tuy điềm tĩnh nhưng đầy mất mát.

    Thanh Đường chủ không lẽ thực sự yêu tên họ Lăng kia, muốn bỏ tất cả theo hắn?

    Tiêu Thiên Phóng thở dài nghĩ nghĩ.

    Thân phận Thành Bích, Lăng Phong suy đoán cũng chỉ sai một chút. Không phải Bạch Liên giáo, nhưng là Thiên Địa hội.

    Thành Bích và Tiêu Thiên Phóng là 2 thành viên chủ chốt của Thiên Địa hội tại Hà Bắc. Thành Bích là Đường chủ Hoằng Hóa đường, mật hiệu "Hoàng Long". Còn Tiêu Thiên Phóng có mật hiệu "Hồng Côn", phụ trách võ trang. Hoa phủ ở Đại Danh và Trường Phong tiêu cục chính là hai cứ điểm chính. Mà Bắc đường Cái bang cũng là hậu thuẫn đắc lực. Kỳ thực Cái bang từ khi thành lập đã có liên quan sâu xa đến hoạt động "phản Tống phục Minh".

    Bọn họ ẩn thân ở Hà Bắc âm thầm tranh đấu từ lâu. Riêng Thành Bích, năm đó bị ép làm "mỹ nhân kế", rút cục kế bất thành kế lại thành thực sự thất thân vì Triệu Doãn. Chuyện này chính là tổng đà có lỗi với nàng, trong hội ai ai cũng biết.

    Tổng Đà chủ có lẽ vì áy náy mới để Thành Bích làm Đường chủ, lại ra sức bù đắp nàng tài lực để nàng sống thật thoải mái. Cũng chính vì vậy mới có một mỹ phụ Văn Thành Bích nức tiếng cả Đại Danh. Hoàn toàn không phải do Triệu Doãn chu cấp như lời vẫn đồn.

    Nhưng 10 năm thanh xuân, trinh tiết một nữ tử, đâu thể cứ dùng tiền là bù đắp hết được. Đừng nói Thành Bích còn có thân phận đặc biệt khác. Nay nàng nói muốn rửa tay gác kiếm, Tổng đà chủ có lẽ cũng phải chấp nhận.

    Chỉ là, về tình nghĩa là vậy, nhưng đã là người của Thiên Địa hội nói muốn rút là rút dễ vậy sao?

    Trọng yếu nhất là, kẻ họ Lăng kia lại là mật thám triều đình, chính là kẻ địch trực tiếp nhất của Thiên Địa hội. Cho dù hắn ta chỉ là loại tiểu tốt chăng nữa, Tổng đà ở Tô Châu nếu biết khẳng định không bao giờ cho phép Thành Bích đi theo hắn.

    "Giá"

    Mặc kệ Tiêu Thiên Phóng ngẫm nghĩ, Thành Bích đã thúc ngựa lao xuống.

    Thành Bích tuy là đường chủ, nhưng võ công gần như không có, một mình lao vào hỗn loạn chẳng khác nào tự sát. Nhất là khi nàng ăn mặc nổi bật như vậy, càng dễ thành đối tượng trọng điểm cho kẻ xấu.

    Tiêu Thiên Phóng định ra tay ngăn lần hai, nhưng rồi nghĩ gì đó lại thôi. Hơn nữa đã có Đại Đao và vài huynh đệ đi cùng.

    Nhìn bóng dáng Đại Đao và Thành Bích, Tiêu Thiên Phóng nhếch mép cười khổ :

    - Ài, hai kẻ si tình.

    Xong rồi lại nghĩ chính bản thân mình lẩm bẩm :

    - Ài, còn ta thì sao đây? Hay là cũng rút lui đi tìm nàng ấy ...

    ...

    Quan Thắng như một cái bóng, âm thầm hộ vệ sát Thành Bích.

    Yển Nguyệt Đao đã rời bọc vải từ lúc nào, mũi đao thi thoảng kéo đất phát ra những tiếng rợn người. Một ngựa một đao, sát khí bức người, không khác nào thần tướng hạ phàm, quan binh vì thế không ai dám vọng động, mặc cho Thành Bích nửa khắc đã tiếp cận chiếc xe lớn ở trung tâm.

    Vừa rồi nghe Thành Bích muốn từ bỏ theo Lăng Phong, Quan Thắng không khỏi cay đắng trong lòng. 10 năm yêu thầm của lão Quan, lại chẳng bằng nửa năm của Lăng thiếu gia, thật là đau a.

    Chỉ là, Thắng ca cũng mặc kệ, chỉ cần nàng ấy hạnh phúc ... Ai, lời kịch này thật quá cẩu huyết.

    Quan Thắng tả xung hữu đột, hộ vệ Thành Bích đến gần chỗ Lăng Phong, bỗng ...

    “Choang”

    Một mũi thương lớn chặn ngang mũi Yển Nguyệt đao.

    Quan Thắng không khỏi nhìn lại đối phương. Có thể chặn Yển Nguyệt đao của hắn, tuyệt đối phải là tầm cỡ đại tướng. Nên biết Lăng Phong từng suýt chút mất mạng dưới cây đao này.

    - Ngươi là ai?

    - Loại phản tặc như ngươi mà cũng xứng hỏi tên bản tướng?

    Quan Thắng hừ lạnh. Gã hỏi tên đối phương, là cho đối phương mặt mũi, chẳng ngờ bị tên kia sỉ nhục lại.

    Người nọ là Khương Tuấn.

    Lão Quan đang buồn bực thất tình không chỗ phát tiết. Được lắm, lại có thằng tìm chết. Liền hừ lạnh một cái, vung đao chém tới.

    "Choang"

    Quan Thắng Khương Tuấn, một người là hậu duệ của Quan Vũ, một người là con cháu của Khương tướng gia, cũng không biết ai mới xứng đáng với tổ tiên.

    Nhân lúc Khương Tuấn bị Quan Thắng giữ lại, Thành Bích liền lách ngựa tới chỗ Lăng Phong. Còn chưa kịp lại gần hỏi han, đã nghe một tiếng phẫn nộ :

    - Nữ tặc, ngươi dám đụng đến Tứ ca, ta sẽ không tha cho ngươi.

    Thành Bích không khỏi thảng thốt, mấy người Lăng Hổ cũng ngẩn ra.

    Là Tần Quyền, tên này đang làm trò gì? Thành Bích tuy đang hóa trang, nhưng nàng vừa rồi đã ra dấu hiệu, Tần Quyền không thể không hiểu.

    Chỉ thấy Tần Quyền học điệu bộ Lăng Phong, vuốt vuốt mũi nhỏ giọng nói với chúng huynh đệ :

    - Nhìn cái gì? Chúng ta là lương dân nha, nàng ta đang là phỉ tặc đó. Không thấy tên thối kia phải giả vờ ngủ say sao? Mau diễn!

    - A ...

    Cả đám Lăng Hổ lập tức hiểu ra, liền lập tức phối hợp.

    - A, ngươi chính là nữ thần tiên đã đánh bị thương Thiên Diện Quỷ Thủ kia sao?

    - Nữ thần tiên, tiểu nhân trên có mẹ già 80 dưới có con nhỏ ...

    - A-di-đà Phật. Không ngờ hôm nay bần tăng lại phải bỏ mạng chốn này. Thiện tai!

    Mặc kệ màn diễn xuất thối hoắc của đám Tần Quyền, quan binh xung quanh lại đều hoảng hốt ra mặt.

    Từ đầu đã thấy nhóm người này võ công cao cường, còn hy vọng bọn họ trợ giúp một tay. Thế mà nữ nhân này vừa đến còn chưa làm gì bọn họ đã lăn ra đầu hàng. Lại còn cái gì đánh bị thương ma nữ khủng bố đằng kia.

    Vốn đoạn kịch này kẻ hở khắp nơi. Chỉ là kẻ bịt mặt mang đao đi cùng xem chừng chỉ là hộ vệ cho nàng ta, lại có thể đánh ngang ngửa với cả Khương giáo đầu. Xem chừng nữ nhân này thực sự là siêu cao thủ. Thế là cả đám binh lính đều nghĩ thôi kệ m* thần tiên đánh nhau đi thôi, bọn ta chỉ làm lính kiếm tí cháo có điên mới tặng mạng vào. Không ai nhủ ai, liền biết ý tránh ra xa không chút nghi ngờ.

    Thành Bích trong lòng muốn cười, nhưng cũng biết lúc này phải diễn theo, chỉ lạnh giọng quát :

    - Biết điều thì tự trói mình lại.

    Nói rồi liếc mắt nhìn sang Lăng Phong. Tên kia từ khi nàng đến vẫn chẳng có phản ứng gì, vẫn nhắm tịt mắt ngồi đó. Nàng nửa giận nửa lo ấp úng ra lệnh :

    - Trói cả tên ở kia nữa, mang đi.

    Vài thủ hạ lập tức nhảy xuống thi hành.

    Đám A Trình từ lúc đám Lăng Phong tới cứ nghĩ xe hàng mình sẽ an tòan rồi. Chẳng ngờ giữa đường toát ra một nữ tặc chưa đánh đã khiến quân ta đầu hàng sạch, liền nơm nớp nói :

    - Nữ đại nhân, vậy xe hàng này ...

    Thành Bích liếc mắt một cái, nói :

    - Phong Vân tiêu cục sao? Được đấy, ta ... à lão nương không cần. Các ngươi ... cố mà bảo vệ cho tốt.

    - A?

    A Trình ngẩn ra, vị nữ tặc này rất có phong cách nha.

    Thành Bích thấy đối phương ngây ra thẹn quá nói :

    - Làm sao? Muốn bị cướp mới chịu?

    A Trình nghe mà mù mịt, liền xua tay lia lịa :

    - Không không không. Bảo vệ, hết mình bảo vệ.

    Thành Bích nghĩ gì đó lại nói :

    - Có điều, lão nương trưng dụng vài con ngựa.

    - A?

    - Làm sao? Phản đối?

    A Trình lại xua tay. Hiện tại xung quanh cướp bóc, ngựa vô chủ đầy ra, vội vàng nói :

    - Không không không. Trưng dụng, ngài phải trưng dụng chục con mới tốt.

    Thế là giữa trận liền có một vở hài kịch. Quan binh tiêu sư đều khoanh tay nơm nớp nhìn một màn “nghĩa đệ anh dũng bảo vệ Tứ ca kết cục bi thảm bị nữ thần tiên trói mang đi".

    Đương nhiên, màn kịch vụng về này tuy tránh được phần lớn sự chú ý, vẫn không thoát khỏi vài ánh mắt sắc sảo.

    Câu hỏi đặt ra là, nhân vật chính của vở kịch “Phi Long sát thủ” kiêm “nhân viên mật thám rởm” Lăng Phong, hiện đang ra sao?

    Hắn đang ngủ.

    Lần này không phải diễn, mà thực sự là ngủ.

    Giữa chiến trường mấy trăm mạng quần thảo, cũng chỉ có anh ấy, mặc kệ chúng sinh, siêu thoát tất cả. Thậm chí bị người ta trói lại mang đi vẫn không hề mảy may phản ứng, so với cái tượng đá bên kia còn giống tượng hơn.

    ...

    Vừa rời khỏi phạm vi giao tranh, Thành Bích không nhịn được lay Lăng Phong :

    - Lăng Phong ...

    Im lặng.

    - Lăng Phong, không còn ai nữa rồi, mau tỉnh!

    Vẫn là im lặng.

    Phong ca vẫn như người chết bất động. Trên mặt còn cười đê tiện, thậm chí nước miếng chảy cả ra khóe miệng. Thành Bích không khỏi nhìn mà hờn dỗi.

    Người này bị làm sao đây, dáng ngủ xấu chết đi được, khẳng định đang mơ về nữ nhân nào đi?

    Nàng liền sốt sắng hỏi :

    - Đương gia hắn đang bị làm sao vậy?

    Tần Quyền khoanh tay buồn chán giải thích :

    - Chắc đang minh tưởng.

    - Minh tưởng?

    Thành Bích không khỏi dở khóc dở cười.

    Thuật ngữ “minh tưởng”, phàm là dân luyện khí luyện thần, đến một trình độ nhất định đều sẽ được nghe qua.

    Dựa theo quyển “Minh tưởng, nơi bạn không thể tự kiếm chế“, thì chỉ riêng định nghĩa đã dài đến 69 trang. Ngắn gọn mà nói, minh tưởng là một phần trong tâm pháp. Bình tâm tĩnh khí, khí huyết tràn đầy, tinh lực dư thừa, mở ra tâm cảnh ...

    Chỉ là, người ta minh tưởng đều phải lựa chỗ an toàn yên tĩnh. Đâu có ai giữa lúc đánh nhau lại minh tưởng?

    Còn phải hỏi sao? Bởi vì Phong ca là cao thủ. Khụ, thôi bỏ đi. Bởi vì Phong ca thân là nam chính, phải nổi bật mới được. Còn nhớ lần trước đụng ba tên Hộ giáo Thiên Nhẫn cũng thế này, đang đánh lăn ra ngủ, không muốn nổi bật cũng không xong.

    TTV Translate - Ứng dụng convert truyện trên mobile


    ---QC---
    Đang viết // Mật Thám Phong Vân
    (http://tangthuvien.vn/forum/showthread.php?t=99319)

    Fanpage ~ http://facebook.com/atkdfic (update nhanh nhất tại đây)


  2. Bài viết được 8 thành viên cảm ơn::   [Hiện ra]
    anhhoang1612,Bến,bin_damde,Broly Anaklusmos,Mr.Monk,ngoalongruco,ngocnghechvn,nhica,
  3. #367
    Ngày tham gia
    Feb 2009
    Đang ở
    Japan
    Bài viết
    1,267
    Xu
    9,695

    Mặc định


    Mật Thám Phong Vân
    Tác giả : Thần Long
    Chương 366 : Người tình tiền kiếp



    Trong không gian trắng xóa.

    Vừa rồi Lăng Phong đúng là giả ngủ, nhưng khi nhắm mắt đột nhiên thấy mình trở nên vô cùng mệt mỏi, cả người thoát lực. Có lẽ bản thân bị quá tải sau mấy trận đánh đấm liền tù tì. Vì vậy biến giả thành thật, ngồi luôn xuống điều tức.

    Chỉ chốc lát, Lăng Phong rơi vào tâm cảnh của chính mình.

    Đây cũng không phải lần đầu.

    Mỗi lần rơi vào tâm cảnh, Lăng Phong đều nhìn thấy nhiều chuyện cổ quái. Nhưng hắn lại không thể chủ động mở tâm cảnh ra xem cho hết. Vì vậy mỗi lần đạt được trạng thái này, Lăng Phong luôn rất cẩn thận.

    Lăng Phong biết rõ, cái tâm cảnh này chứa đựng rất nhiều bí mật về chính hắn.

    Rất nhanh, cảnh lạ tới.

    Vẫn như mọi khi, những mảnh ghép như thủy tinh vỡ xuất hiện, rồi dần liền lại.

    Chỉ thấy một thiếu nữ váy vàng dần hiện, nhìn thẳng vào Lăng Phong. Chính là nữ tử xuất hiện lần trước trong cảnh chia tay. Chỉ tiếc dung nhan nàng ta như bị một tầng sương phủ lấy, cho dù cố thế nào cũng không thể nhìn rõ ngũ quan. Chỉ còn đôi mắt ẩn hiện, thâm tình tựa biển, khắc cốt ghi tâm.

    Nữ tữ này rút cục là ai? Vì sao cứ luôn xuất hiện trong tâm hắn?

    Trong tâm cảnh, mọi thứ đều là những tia ý thức, Lăng Phong không thể nghe nàng ta nói gì. Nhưng hắn lại hiểu được, giống như hai người rất thân thiết, đến mức không cần nói gì cũng có thể hiểu được nhau.

    "Hẹn chàng kiếp sau, vĩnh viễn không rời."

    Hẹn kiếp sau?

    Nàng ta không lẽ là người tình kiếp trước của mình sao?

    Không đúng nha, kiếp trước đúng là không ít mối tình sâu đậm, nhưng đều là chơi xong trả tiền, ngay cả số điện thoại còn chẳng buồn xin, làm sao có thể thề non hẹn biển?

    Mà cái ánh mắt lưu luyến kia, cứ như đang kêu gọi hắn đi tìm hóa thân kiếp sau của nàng ta. Ai m* nó kịch bản gì đây, cứ như Liêu Trai Chí Dị.

    Đang lúc chờ đợi chuyện tiếp theo, Lăng Phong bỗng nghe một giọng già cỗi vang vọng trong đầu. Những mảnh vỡ thủy tinh cũng bị đánh tan.

    "Tiểu tử, giờ mới chịu chui vào đây à?"

    "Ai, thằng nào đấy, phá mất ký ức của ... A, Cố lão điên?”

    Chỉ thấy một thân ảnh khọm khẹm dần dần xuất hiện, là một tia thần lực chứ không phải chân thân.

    Lăng Phong lập tức khó chịu truyền âm :

    “Lão điên, mấy ngày qua đi đâu giờ này mới xuất hiện?"

    "Đi lo lót giúp ngươi chứ đi đâu? Không có tổ tông, ngươi nghĩ mình có thể toàn mạng đến giờ sao?"

    Lăng Phong nghe thế ngẫm lại vài chuyện hỏi :

    "Nói vậy, Bạch Vân Thành là do lão đánh trọng thương sao?"

    "Cũng không chỉ có mỗi tên đó. Mà ngươi giết hắn rồi sao? Nếu ta không nhầm thì tên kia ít nhất mạnh gấp 2 lần ngươi.”

    "Có gì đâu. Ta và lão ta so đấu nội lực. Hahả, lão cũng biết nội lực của ta hùng hậu vô cùng, lão già kia làm sao là đối thủ. Đang cân thì ta lỡ tay một cái ..."

    Còn chưa nói hết câu đã bị Cố lão khinh bỉ :

    "Bốc phét, trình độ của ngươi lão tổ tông còn không rõ ràng chắc."

    Lăng Phong vội ho khan.

    "Mà thôi, tìm ngươi không phải để tán gẫu. Ta đang ở xa, chờ mãi ngươi mới mở tâm cảnh, bằng không ta cũng hết cách.”

    Lăng Phong không khỏi làm kỳ. Hóa ra mở tâm cảnh còn có hiệu quả này?

    Chỉ nghe Cố lão lạnh nhạt :

    “Đồ vật lấy được rồi chứ?"

    Lăng Phong tặc lưỡi :

    "Phi Long sát thủ đã ra tay đương nhiên là lấy được. Bên trong có mỗi vài thứ trang sức linh tinh. Chỉ là tình hình gấp gáp, ta mới vừa nhón được một thứ thì cái hộp đóng mất ...”

    "Từ từ, ngươi không lấy được cả sao? Vậy chứ lấy được cái nào?”

    Cố lão nói nửa câu lại hắng giọng ngăn luôn :

    “Làm sao lão tổ tông dự cảm rất không hay. Đừng có nói là ngươi lấy mảnh bảo đồ đấy.”

    "Ô, sao lão đoán được hay vậy? Còn tưởng bảo đồ thế nào, cũng chẳng ý nghĩa gì."

    Cố lão vừa nghe liền chửi ầm lên :

    “Lão tổ tông đã nói, cái hầm mộ kia ở Vĩnh Lạc. Nếu ta đã biết nó nằm ở đó, bằng vào bản lĩnh thông thiên triệt địa của lão phu, còn sợ ba cái cơ quan cạm bẫy tôm tép đó sao mà phải cần bản đồ?”

    Lăng Phong liền thì thào :

    "Không lẽ là món trang sức?”

    Cố lão nghiến răng :

    “Chính ... là ... nó!”

    Lăng Phong năm đó xem phim tìm cổ vật không ít, lập tức nghĩ đến mấu chốt :

    “Ý lão là, cái dây trang sức kia chính là một cái ... chìa khóa?”

    "Giờ mới nghĩ ra thì ích gì nữa.”

    Lăng Phong không phục nói :

    “Lão trâu bò như vậy không tự đi mà lấy, kêu ta đi lấy lại không chịu nói rõ, bây giờ còn đổ cho ta?”

    “Hừ. Nói ra sớm để ngươi lấy rồi giấu đi à? Ta đâu có ngu.”

    "Khụ khụ"

    Lăng Phong ho sù sụ, con m* nó đúng là đồng đạo, đi guốc trong bụng nhau. Có điều cũng chẳng sao, bây giờ chẳng phải vẫn lòi rồi sao? Hahả, IQ của Phong ca, đâu phải người cổ đại có thể làm đối thủ.

    Cố lão lại thờ ơ :

    “Ngoài mảnh bản đồ và trang sức ra, không còn vật gì khác sao? Tỷ dụ như, một đoạn thần ký ...”

    "Thần ký?"

    "Đúng vậy, một đoạn thần lực, do chủ nhân chiếc hộp để lại."

    Lăng Phong ngẫm lại. Xem ra đúng là của Vệ Cơ gì kia. Lúc đó hắn cũng đã đoán vậy.

    Chẳng qua, cái thần ký này chẳng phải tin nhắn sao? Trò thần lực này, càng lúc càng giống mạng di động. Mỗi người có một số, có thể truyền âm, lại có thể để lại tin nhắn.

    Lăng Phong chỉ nói :

    "Đúng là có một đoạn, nhưng ta chẳng hiểu gì cả. Trái lại, sau hôm đó ta lại rất hay mơ linh tinh. Thậm chí vừa mới xong tức thì."

    "Ồ, mơ thấy gì?"

    "Tỷ dụ mơ thấy một cặp nam nữ lưu luyến. Lão có biết ý nghĩa của nó là gì không?"

    "Cái đó sao? Đơn giản."

    Lăng Phong không khỏi mừng rỡ. Giải đáp được giấc mộng kia, nói không chừng hắn sẽ biết bí mật trong người mình.

    "Nó là gì?"

    Chỉ nghe Cố lão đằng hắng :

    "Là xuân mộng chứ là gì? Ngươi có phải mơ xong tỉnh dậy thấy bên dưới ươn ướt, tinh thần uể oải?"

    Lăng Phong mặt đen thui. Xuân mộng cái beep chứ xuân mộng. Lão già này, tuổi này còn xuân mộng, không phải thực sự còn chưa khai bao đi?

    Chỉ nghe Cố lão thở dài :

    “Ài, đầu năm nay kiếm ăn chẳng thuận lợi gì cả, lăn lộn nửa năm chỉ được một tấm Bát Mỹ đồ ...”

    Lăng Phong chột dạ :

    “Bát Mỹ đồ? Khụ. Lão điên, có chuyện này có lẽ cần phải thông báo một chút ...”

    Cố lão lập tức dự cảm lại có chuyện không hay :

    “Đừng có nói ngươi lại lỡ tay làm gì tiếp đi.”

    “Ồ, sao lão đột nhiên minh mẫn quá vậy? Số là lúc đó tình hình cấp bách, cho nên ta tiện tay ... ném Bát Mỹ đồ đi rồi.”

    Cố lão lập tức sùi bọt mép :

    “Cái gì? Ngươi cái đồ phá gia chi tử. Lão phu rốt cục làm sai gì vậy, lại gặp phải ngươi chứ? Ài, hồi đầu gặp ngươi, thấy cái bộ dáng láo liên là lão tổ tông đã nghi rồi, quả nhiên từ khi dính vào liên tục gặp chuyện xui xẻo.”

    “Gì? Lão mới là sao chiếu mạng của ta đó. Từ ngày bị lão bám theo, ta đây bị hành lên bờ xuống ruộng, chết lên chết xuống. Lão có biết hiện tại trong tiêu cục ta có biệt danh gì rồi không?”

    “Ngươi thì có thể có biệt danh gì?”

    Lăng Phong sụt sùi :

    “Móa, Phong nhọ”.

    Cố lão suýt chút sặc nước miếng. Lăng Phong lại nói :

    “Ài, mà có gì phải tiếc? Ở với ta bao lâu, một chút khẩu vị cũng chẳng cải thiện được. Cái tấm Bát Mỹ đó, họa kỹ thực sự là quá kém, đem về thời của ta chỉ đáng cho học sinh tiểu học xem ...”

    “Đúng là hiểu biết hạn hẹp, căn bản không hiểu cái gì là thưởng thức dâm đồ. Khụ, không đúng. Ý ta kia là cổ vật 600 năm chính tay Thái Tổ kiểm định, hàng thật giá thật, cho dù xem không lọt mắt đem đi bán đấu giá cũng được khối tiền đó. Thôi, cũng may còn Cửu Âm ...”

    Lăng Phong chột dạ, ấp úng :

    "Khụ khụ. Thực ra, Cửu Âm ... ta cũng ném đi rồi.”

    "Cái gì? Ngay cả Cửu Âm ngươi cũng ném luôn?"

    "Khụ khụ, chiến thuật, là chiến thuật."

    Lần này Cố lão lặng im chốc lát, coi bộ cạn lời.

    Lăng Phong cũng im lặng, không biết nói gì.

    Lát sau, hắn mới nghe Cố lão hắng giọng, có điều lại có gì đó nghiêm túc :

    "Ngươi thực sự ném Cửu Âm cho bọn chúng?"

    "Đúng vậy. Dù sao ta cũng thuộc lòng rồi ..."

    Lăng Phong còn tưởng lão điên sẽ phải gầm rú một phen, chẳng ngờ lão lại buông một câu :

    "Vậy cũng tốt!"

    "A, tốt?"

    Cố lão đến đó lại vờ như vô tình hữu ý, đánh sang chuyện khác :

    “Đúng rồi. Nói đến chuyện tốt. Có một tin tốt một tin xấu, ngươi muốn nghe cái nào trước?”

    Lăng Phong bừa bãi truyền âm nói :

    “Tốt trước đi.”

    “Lần trước ngươi hỏi cái gì Đoạn Cân ..."

    “Lão hỏi được tin tức?”

    Lăng Phong không khỏi hai mắt sáng lên.

    “Ta gặp vài lão bằng hữu, thuận miệng mới biết hóa ra cái Đoạn Cân mà ngươi nói lại là một loại cổ độc từ thời Thái Tổ, thậm chí rất có danh tiếng ...”

    Cái này Thành Bích hôm nọ cũng có nói, không nghĩ lại là đúng vậy. Lăng Phong lại nghĩ thầm, tám phần là chẳng có “lão bằng hữu” nào, mà là lão già này “cố ý quên” thôi.

    Vì sao hôm nay lão lại nói ra? Lão ta lại muốn dụ dỗ hắn làm gì?

    Lăng Phong vuốt cằm :

    “Tin tốt ở đoạn nào?”

    “Hềhề, tin tốt là, những vong hồn đoạt xá như chúng ta miễn nhiễm với nó. Bởi vì thể xác và linh hồn không liên quan nhau, háhá. Cho dù ngươi có bị hạ độc cũng không bị gì cả ...”

    Lăng Phong không hứng thú với chuyện này :

    “Thế nếu người bình thường mắc phải, làm sao giải trừ?”

    “Háhá ...” Cố lão bỗng cười lớn.

    Lăng Phong không khỏi nín thở.

    Rút cục chuyến đi này cũng có chút ý nghĩa, Lâm thị sẽ được chữa trị chăng?

    Chỉ nghe Cố lão mặt già sượng lại, thấp giọng nhỏ nhẹ :

    “Đây chính là tin xấu. Vẫn không biết.”

    “Đậu ...” Lăng Phong xúc động.

    “Có điều, trong tin xấu lại có một cái tin khác. Muốn nghe tiếp không?”

    Giọng Cố lão lại trở nên thần bí.

    “Kiếp trước lão đi theo Thái Tổ, cụ thẻ chuyên môn là cái gì vậy?”

    “Ờ, truyền tin?”

    “Chẳng trách!”

    Cố lão ho khan nói :

    “Còn nhớ ta nói về 18 quyển Võ Kinh Tổng Yếu không? 2 quyển bị đánh cắp phát tán trong giang hồ, ngươi bây giờ cầm được gần đủ 2 rồi đó. Nhưng vẫn còn 16 quyển ..."

    "Từ từ, ta chỉ cầm được 1 quyển Cửu Âm, đâu ra mà 2?"

    "Hừm, tự mà nghĩ đi. Nói tiếp, 16 quyển còn lại, có một là Thiên Hạ Độc Kinh. Ta dám đảm bảo bên trong có ghi chép về Đoạn Cân mà ngươi tìm."

    Lăng Phong không khỏi động dung, nhưng vẫn xì một cái :

    “Lại muốn bẫy ta đi làm culi? Bây giờ ta dị ứng nhất chính là các loại kinh kệ. Cũng chỉ có thứ già mà còn hư như lão, vợ con không lo suốt ngày nghĩ đến chuyện luyện bí kíp ..."

    “Vớ vẩn. Ta cần bí kíp làm cái quái gì? Chính ngươi suốt ngày than phiền không có bí kíp để luyện, làm lão tổ tông tai suýt mọc kén mới phải chỉ cho ngươi đi lấy mà thôi!”

    "Rồi rồi, vậy lão nói xem. Độc Kinh đó đang ỏ đâu? Nói trước, ta cần một địa điểm chính xác, không có kiểu 'ở gần đây' như lần nọ, ta chẳng ngu nữa đâu.”

    Cố lão cười gượng :

    "Thì vẫn chỗ đó thôi."

    "Vĩnh Lạc lăng?"

    Cố lão vờ xúc động :

    “Ài, Thái Tổ thế mà đã tạ thế 600 năm. Ta muốn đi tìm chút dấu vết của ngài để hồi tưởng. Nhớ buổi chiều dương năm đó, ta cùng ngài ấy ...”

    Lăng Phong ngắt ngang :

    “Ai, muốn đào trộm lăng mộ người ta thì cứ nói m* ra. Bày đặt ...”

    Cố lão vờ hổ thẹn :

    “Nói bậy ... Khụ, ngươi hiểu trong lòng là được."

    Lão bất tử này, da mặt quá dày, không có đối thủ.

    “Soạt soạt”

    Ảo ảnh của Cố lão bỗng đột ngột méo mó, truyền âm cũng đứt quãng dần.

    “Ai, không xong. Muốn tìm tung tích bảo đồ, ngươi đi thử Thục sơn xem sao. Còn lại lần sau nói tiếp.”

    "Ây, lần sau là khi nào?"

    Truyền âm ném vào khoảng trống, đại loại "tần số quý khách vừa truyền hiện không liên lạc được, xin quý khách vui lòng chờ lần khác."

    “Móa, cứ làm như mất sóng di động.” Lăng Phong buồn bực.

    Đúng lúc này, lại có người gọi ...

    "Lăng Phong ..."

    Ai, hôm nay ngày gì nha, điện thoại kêu liên tục.

    TTV Translate - Ứng dụng convert truyện trên mobile


    Đang viết // Mật Thám Phong Vân
    (http://tangthuvien.vn/forum/showthread.php?t=99319)

    Fanpage ~ http://facebook.com/atkdfic (update nhanh nhất tại đây)

  4. Bài viết được 9 thành viên cảm ơn::   [Hiện ra]
    anhhoang1612,Bến,bin_damde,Broly Anaklusmos,Chígiáođầu,Mr.Monk,ngoalongruco,ngocnghechvn,nhica,
  5. #368
    Ngày tham gia
    Feb 2009
    Đang ở
    Japan
    Bài viết
    1,267
    Xu
    9,695

    Mặc định


    Mật Thám Phong Vân
    Tác giả : Thần Long
    Chương 367 : Thôi kệ đi



    Lăng Phong chậm rãi mỏ mắt. Chỉ thấy toàn thân tê dại như bị trói, mờ mờ phía đối diện là một nữ nhân bịt mặt.

    Chuyện gì đây chuyện gì đây?

    Bị bắt cóc? Lại còn là nữ nhân bắt cóc?

    Dám lắm. Kịch bản xuyên không trước nay chẳng phải đều vậy sao? Kiểu m* gì nam chính cũng sẽ có cảnh bị nữ tặc bắt đi. Trong lúc khống chế hai bên lại cọ xát sinh tia lửa điện.

    Rút cục cảnh này cũng tới phiên Phong ca diễn.

    Tốt, diễn thì diễn.

    - Khụ ...

    - Chàng tỉnh rồi?

    “Ý, giọng điệu nhẹ nhàng quá nha. Đậu móa kịch này mới.”

    - Nữ anh hùng ...

    Mới nói nửa câu Lăng Phong đột nhiên dự cảm không đúng.

    “Từ từ, làm sao vóc dáng có điểm quen.”

    Nghĩ vậy liền cẩn thận dụi mắt nhìn lại.

    - Chàng nhìn không rõ sao?

    - Thành Bích?

    - Ừm, làm sao? Chàng quên người ta luôn rồi sao?

    Lăng Phong không khỏi mồ hôi, còn tưởng bị bắt cóc hiếp dâm. Ai đáng tiếc! A không đúng, làm sao lại có suy nghĩ tự ngược này. Xem chừng mấy tháng qua ăn hành dữ quá, tâm hồn mỏng manh cũng bị tổn thương.

    Thành Bích nhẹ giọng quan tâm :

    - Phải rồi, chàng có bị nội thương chỗ nào không?

    - Ta cũng không chắc, phải kiểm tra từng bộ phận mới được.

    Nói rồi Lăng Phong cẩn thận sờ soạng trên người. Thành Bích ánh mắt trìu mến nhìn theo, chỉ là được một lúc nàng bỗng đỏ mặt sẵng giọng :

    - Đừng có cởi quần, đồ lưu manh.

    - Không cởi làm sao mà xem nó có bị gì không? Nàng không sợ nó có vấn đề sao? Hay nàng xem giúp ta?

    Lăng Phong một bộ nghiêm túc, Thành Bích lại càng thêm túng quẫn, đành mặc kệ tên bại hoại quay đầu đi. Nàng vén rèm xe ngựa, cố gắng điều chỉnh lại giọng điệu hỏi ra ngoài :

    - Diêm Bá, đến đâu rồi?

    - Cách Thái Nguyên chừng 50 dặm, gần Hà Bắc.

    Sau sự cố Đại Danh, Thiên Địa hội Hà Bắc phải tạm lánh sang Hà Đông, những người đi theo Thành Bích ở đây đều là thành phần trung thành còn lại. Diêm Bá bề ngoài là hộ vệ, kỳ thực hắn là người phụ trách đưa tin liên lạc, mật danh "Thảo Hài".

    Chỉ nghe Thành Bích hỏi :

    - Tình hình lúc ngươi rời đi thế nào?

    Diêm Bá làm bộ nghiêm trọng nói :

    - Đám kia kịch đấu ma nữ tổn thất hơn phân nửa. Đến sau cùng, hình như có cao thủ Cái bang tới trợ chiến, mới tạm đánh lui được ma nữ.

    Lăng Phong nghe chuyện bên ngoài, không hiểu sao nghĩ đến Thiên Diện. Không biết nàng ta còn sống hay đã chết? Ai, ta làm sao lại quan tâm đến ma nữ vô tình kia rồi?

    Đầu vừa xua đi suy nghĩ, mắt Lăng Phong lại bị một cảnh tượng làm chấn trụ.

    Thành Bích đang ngồi cạnh cửa sổ vén rèm hỏi chuyện. Thân người xoay ngang, bầu ngực vốn đã tròn lại càng thêm bạo mãn, cặp đùi thon dài miên man gấp vào nhau. Tha thướt mượt mà, đẹp tới mức làm người ta ngạt thở.

    Lăng Phong không khỏi nuốt một ngụm nước bọt. Thân thể của Thành Bích quả là quá chí mạng với hắn.

    Lại nói, lần abcxyz gần đây nhất là khi nào đây? Hình như là ở Chu lâu, tính ra cũng gần cả tuần lễ rồi.

    Ai, lão tử rút cục có phải vai chính hay không đây, sinh hoạt phòng the quá con m* nó không điều độ, còn rải rác hơn cả hòa thượng. Ai nói bậy rồi.

    Không được, phải bù đắp ngay và luôn.

    ...

    Thành Bích căn bản không biết thân mình đã rơi vào nanh vuốt của sắc lang, nàng vẫn tiếp tục hỏi chuyện bên ngoài :

    - Vậy còn đám Triều Lam?

    Diêm Bá cười nhạt nói :

    - Tên Minh chủ bù nhìn đó sao? Kịp thời dùng thủ hạ làm bia thoát khỏi chiến trường. Trước khi rời đi còn mạnh miệng tuyên bố sẽ phát động võ lâm truy sát ma nữ lấy lại công đạo cho nhân sĩ bị giết hại. Thật là uy phong bát diện, haha! Lại nói, ma nữ kia ...

    Trong lúc Diêm Bá luyên thuyên về Thiên Diện, Thành Bích cũng nghĩ đến nữ nhân kia.

    Mặc dù Thành Bích cũng đã biết Thiên Diện là ma nữ, nhưng nàng chỉ nghĩ đó là một loại "danh hiệu", chứ căn bản không nghĩ đến khía cạnh linh hồn. Nàng mới gặp đối phương một lần, tuy suýt bị Thiên Diện đánh chết, nhưng nàng vẫn không hề hận. Ấn tượng của nàng về Thiên Diện trái lại còn có gì đó đồng cảm. Nữ nhân kia có gì đó đau khổ và cô độc, giống chính nàng ...

    Đang xuất thần mông lung, đột nhiên Thành Bích giật bắn mình.

    Nàng phát hiện có một bàn tay ma quỷ đang sờ nắn bầu ngực mình, thậm chí dần dần đi xuống bụng. Thành Bích cả kinh suýt chút thì kêu to dâm tặc. Cũng may phút cuối nhớ ra, trong xe đúng là có một tên dâm tặc. Chỉ là, kẻ này không thể nàng không thể kêu.

    Lúc này bên ngoài xe Diêm Bá vẫn đang báo cáo, Thành Bích căn bản không thể cứ thế mặc kệ, nàng đành đưa tay muốn ngăn cản đôi tay ma quỷ kia.

    Chỉ là, nàng có thể ngăn sao? Thủ pháp của tên kia nàng căn bản không trụ nổi một phút. Cả khuôn mặt nàng dần hồng như ráng chiều, hơi thở cũng dồn dập hẳn lên, bên tai đã chẳng còn nghe Diêm Bá nói cái gì.

    Diêm Bá cưỡi ngựa bên ngoài nhận ra, không khỏi cổ quái hỏi :

    - Phu nhân bị sốt sao? Bỗng nhiên mặt lại đỏ như vậy?

    Thành Bích vội lấp liếm :

    - A, không có gì. Ngươi lại dẫn vài huynh đệ đi dò la, không cần để ý ta.

    Diêm Bá nào biết nữ thủ trưởng đang bị quấy rầy, gãi đầu nói :

    - Dò la? Đã dò từ trước rồi, không cần đâu.

    - Ta bảo dò thì dò đi, không được sao?

    Diêm Bá toát mồ hôi, huýt sáo gọi thêm vài tên vội chạy đi.

    Gắng dặn dò xong thủ hạ, Thành Bích liền vội vội vàng vàng kéo rèm quay đầu vào trong xe. Mở miệng sẵng giọng với tên xấu xa nào đó :

    - Chàng làm gì ... Aưmmm!

    Môi anh đào vừa hé đã bị bịt kín lại.

    Lăng Phong bị hỏa dục trong lòng thiêu đốt. Hắn ôm lấy thân thể mĩ miều của Thành Bích, cúi xuống áp miệng vào đôi môi thơm tho mọng nước, tùy ý nhấm nháp hương vị ngọt ngào của nàng.

    Đúng lúc này ...

    "Lộc cộc"

    Xe ngựa bị xóc nảy một cái, Thành Bích vội vàng đẩy Lăng Phong ra xa. Tay ngọc quệt quệt vết nước trên môi, nàng nhìn Lăng Phong lắc lắc đầu tỏ ý không được.

    Lăng Phong lúc này tên đã trên dây, làm sao có thể đồng ý, hơi thở ồ ồ nói :

    - Ta thực chịu không nổi.

    - Không được, bên ngoài ...

    Lại một cái hôn sâu.

    Thành Bích bị Lăng Phong hôn đắm đuối hít thở không thông. Tình dục cũng rất nhanh bị hắn khơi dậy. Chỉ là nàng vẫn kịp giữ một chút thanh tỉnh cuối cùng, lại lần nữa thoát khỏi dục vọng, mang theo suyễn âm nói :

    - Xin chàng đó. Có được không? Thiếp ... không phải là dâm phụ.

    Rút cục Lăng Phong bị hai chữ "dâm phụ" làm cho tỉnh táo.

    Ân ái trên xe ngựa chính là tràng diện kích thích vào loại top 5. Chẳng qua bên ngoài đầy người như vậy, nếu thực sự làm gì lập tức lộ tẩy. Phong ca thực ra cũng chẳng ngại, nhưng Thành Bích thì khác.

    Ai, thôi vậy.

    Thấy Lăng Phong mất hứng, Thành Bích một bên sửa lại phục trang, một bên nắm lấy tay hắn nhẹ giọng :

    - Chàng giận sao? Đến Mã Chủng thôn, chàng ... muốn sao cũng được.

    - Mã Chủng thôn sao?

    Thành Bích nói :

    - Ừm, là địa điểm hội ước với đám Triều Lam.

    Lăng Phong nửa đùa nửa thật, làm bộ như đang ghen nói :

    - Hóa ra nàng vậy đến hội ước với hắn?

    Thành Bích má ửng hồng, nguýt một cái nói :

    - Nghĩ lung tung gì đó? Không phải chàng đang điều tra Triều Lam sao? Nhân thủ của ta tình cờ phát hiện, Triều Lam thực ra bị hạ độc, hàng tháng đều cần thuốc giải. Khả năng có kẻ thứ 3 khống chế hắn.

    - Ồ, trúng độc?

    Lăng Phong nghe vậy lập tức trầm ngâm. Xem ra lại thêm tình tiết mới.

    Lăng Phong đã đoán được Triều Lam bị giật dây từ lâu. Chỉ chưa biết đến tận cùng rút cục là ai làm, và làm cách nào khống chế Triều Lam.

    Cái này không trách được. Vốn dĩ Phong ca là đặc vụ vô trách nhiệm số một Đại Tống. Hắn không được hết mình vì nhiệm vụ, mất công lại bị chúng độc giả chửi là đồ chó săn triều đình không có chí lớn làm vua các loại.

    Cho nên thôi kệ đi.

    Lại nghe Thành Bích nói :

    - Mã Chủng Thôn là nơi Triều Lam gần đây bí mật lui tới. Hắn tìm được một thần y có thể trị được loại độc kia ở đó.

    - Âm thầm lui tới?

    Thấy Thành Bích gật đầu, Lăng Phong chỉ vuốt cằm cười nhạt. Xem ra gã kia cũng có chút mưu đồ, không phải hạng đầu đất.

    Mà thôi kệ m* đi liên quan gì Phong ca đâu?

    Chỉ là, Thành Bích lại lần nữa bổ sung :

    - Vốn ta cũng biết chàng không để ý chuyện này. Chỉ vì triệu chứng độc đó có chút giống với Đoạn Cân mà chàng kể, cho nên ...

    Lăng Phong nghe vậy đành phải nghiêm túc ngẩng đầu.

    Ai, thế thì không kệ được. Xem ra lại phải cố điều tra một chút.

    Thầm quyết định xong chủ ý, Lăng Phong bỗng nhoẻn miệng cười gian :

    - À, nàng thực sự sao cũng được?

    Thành Bích ngẩn ra :

    - Cái gì sao cũng được?

    - Không phải nàng vừa nói đến cái Mã gì thôn đó, tư thế gì cũng được sao?

    Thành Bích không khỏi vừa bực vừa buồn cười. Nàng thì nghĩ chính sự, hắn thì chỉ nghĩ đến ... Liền ngượng ngùng cúi đầu :

    - Chỉ cần ... tư thế không quá kinh thế hãi tục.

    Lăng Phong không khỏi đại hỉ. Lập tức một bên bấm đốt ngón tay. Thành Bích không nhịn được tò mò hỏi :

    - Chàng tính toán chuyện gì nữa sao?

    - Ừm. Để ta xem còn tư thế nào hai ta chưa làm ... A, có. Ta sẽ bồng nàng lên.

    - Lưu manh! Miệng chó không nhả nổi ngà voi.

    Thành Bích bực mình sẵng giọng, Lăng Phong thì cười ha ha.

    Bỗng có tiếng Tần Quyền vang vang đâu đó :

    - Ai, Tứ ca làm gì mà xe ngựa xóc nảy kinh quá nha.

    Lăng Phong thầm oán thằng mất dạy.

    Bỗng hắn nhớ đến một kỷ niệm nho nhỏ khi xưa, nín giận thò đầu ra nói :

    - Lão Lục lão Thất, để đại ca nói cho hai ngươi một tin giật gân, nghe xong đừng quá xúc động.

    - Chuyện gì?

    Hóa ra vừa rồi trong lúc minh tưởng, Lăng Phong cũng tiện thể hành công thử một lần, thì phát hiện chân khí trong cơ thể đã thuận lợi xông nốt đạo kinh mạch cuối cùng. Con hàng Kỳ Kinh Bát mạch coi như chính thức hoàn mỹ.

    Nói sao, Phong ca mãi lúc xuyên không mới bắt đầu luyện khí, đã vậy lại chẳng có sư phụ nào kèm cặp, căn bản là tự mình mày mò, thổ huyết toi mạng mấy lần rút cục mới thông xong Bát mạch. Chuyện này rõ ràng là chuyện đáng chúc mừng.

    Liền hắng giọng :

    - Đại ca ta vừa xông xong Bát mạch. Thế nào? Ngưỡng mộ không?

    Tần Quyền nghe xong chỉ trợn mắt một cái, bình thản nói :

    - Hổ Tử, nói nói một chút trải nghiệm của ngươi cho Tứ ca nghe chơi.

    Lăng Hổ làm bộ nhớ lại tuổi thơ :

    - A-di-đà Phật, năm ta 5 tuổi, sư phụ nói muốn luyện đao thương bất nhập thì phải thông mạch, ra kỳ hạn 3 năm. Ta nghĩ chuyện này chắc phải rất khó, cho nên chú tâm thúc đẩy, chẳng ngờ mới một năm thì thông xong mất. Thiện tai!

    - Vl ...

    Có kẻ nào đó suýt nữa chúi mũi ra khỏi cửa xe.

    Chỗ này cũng phải nói một chút, mạch của Phật môn và “Bát mạch” của Đạo môn có chút khác biệt nói sau, chẳng qua muốn thông đều khó như nhau.

    Lại nghe Tần Quyền thờ ơ :

    - Đệ thì không luyện sớm như hắn. Nhưng năm 9 tuổi đệ dậy thì, liền muốn ra ngoài tầm hoa vấn liễu. Cha đệ biết được liền ngăn cản, bảo rằng thân thể kém cỏi mà vui chơi sớm sẽ tổn hại về sau. Vì vậy ném cho đệ một quyển kinh rách, bảo đệ luyện được thì mới cho đi. Đệ dành ra vài tháng thì đại thành. Sau này nghe gia nhân nói mới biết, hóa ra kia là tâm kinh gia truyền, đại thành thì thông Bát mạch.

    Kẻ nào đó hai mắt trợn trắng. Đậu phộng 9 tuổi đã dậy thì thì thôi, còn chỉ mất có vài tháng thì thông Bát mạch? Đành đỏ mặt tía tai chui vào xe ngựa.

    Cũng may còn có Thành Bích, nàng nhỏ giọng :

    - Chàng không phải buồn. Luyện kinh mạch hơn nhau là nắm được các huyệt vị cần thiết, việc còn lại chỉ là ở sự kiên trì mà thôi.

    - Cũng chỉ có nàng là hiểu ta.

    Lăng Phong cảm động rơi nước mắt.

    Bởi vậy mới nói, quan trọng là tìm được một nữ nhân cảm thông với mình. Chứ không phải là nàng xinh đẹp bao nhiêu ...

    Thôi bỏ đi, xinh đẹp cũng rất quan trọng.

    Thành Bích rơi vào hồi tưởng :

    - Năm đó luyện khí, sư phụ nói phẩm chất ta không phù hợp luyện khí thượng thừa, chỉ có thể luyện qua loa. Ta phải mất một năm rưỡi mới thông Bát mạch.

    - Một năm rưỡi?

    - Đúng vậy. Đó là chưa kể đến Đại Đao ...

    - Thôi nàng đừng nói nữa.

    Lăng Phong nghẹn ngào.

    TTV Translate - Ứng dụng convert truyện trên mobile


    Đang viết // Mật Thám Phong Vân
    (http://tangthuvien.vn/forum/showthread.php?t=99319)

    Fanpage ~ http://facebook.com/atkdfic (update nhanh nhất tại đây)

  6. Bài viết được 9 thành viên cảm ơn::   [Hiện ra]
    anhhoang1612,bin_damde,Broly Anaklusmos,Chígiáođầu,mastish,Mr.Monk,ngoalongruco,ngocnghechvn,nhica,
  7. #369
    Ngày tham gia
    Feb 2009
    Đang ở
    Japan
    Bài viết
    1,267
    Xu
    9,695

    Mặc định


    Mật Thám Phong Vân
    Tác giả : Thần Long
    Chương 368 : Mã Chủng thôn



    Đoàn người Lăng Phong đến được Mã Chủng thôn thì trời đã về chiều.

    Tương truyền khi xưa nơi này phát sinh một trận đại chiến, người ngựa chết la liệt thây rải khắp đường. Về sau dân chúng thiêu hủy xác thối, tập trung xác người chôn về một chỗ thành thôn Mộ Lâm, ngựa chôn ở thôn Mã Chủng này.

    Không thể không nói, không khí thôn này với Mộ Lâm rất giống nhau, đều một kiểu kỳ dị âm u. Xem ra khi xưa chôn quá nhiều xác chết, bao nhiêu năm tháng vẫn oán khí chưa có tan hết. Chẳng qua vẫn hy vọng đừng rớt ra một tên biến thái như “Bạch Tiểu thư” ở Mộ Lâm mới tốt.

    Lăng Phong vừa đến đã thấy một trung niên chừng 40 tuổi niềm nở đứng sẵn ở cổng thôn chào đón :

    - Haha, hoan nghênh các vị đại hiệp đến Mã Chủng làm khách.

    Lăng Phong chắp tay qua loa :

    - Ngài là Mã thôn trưởng sao? Mã Chủng thôn của ngài cũng không yên bình lắm à nha.

    - Ấy, thiếu hiệp từ đâu mà nói vậy? Mã Chủng địa thế hiểm trở, lâu lâu mới có nhân sĩ giang hồ đi qua, đều không so sánh được với nơi khác, nhưng làm sao nói đến không yên bình?

    Lăng Phong trong mắt hơi dị dạng.

    Con hàng này, khách sáo mà thôi, lắm lời như vậy. Chẳng qua bộ dạng thì chất phác quê mùa, nhưng không ngờ lời nói lại rất học đòi văn vẻ. Coi bộ cũng không phải hàng thô kệch.

    - Mã thôn trưởng lời nói hàm ý sâu sắc, xem ra thời điểm phong vân cũng từng đi đây đi đó nhiều đi?

    - A, lão lúc tuổi trẻ cũng từng ghé Đại Danh Thái Nguyên thăm bằng hữu, bây giờ già rồi chỉ ở đây chờ chết mà thôi, haha.

    Lăng Phong vuốt cằm, con hàng này lại nói lắm rồi.

    Kẻ này có điểm bất thường. Cái bất thường lớn nhất, đó chính là ... hắn ta không hề liếc nhìn Thành Bích.

    Phải biết Thành Bích là đệ nhất mỹ nhân Hà Bắc, cho dù nàng đeo mạng che mặt, dáng người tuyệt mỹ của nàng vẫn là vạn người có một, ngay cả nữ nhân thấy còn phải ghen tị nổ đom đóm mắt. Cấp độ của nàng ở cái chỗ kia chỉ e phải cỡ ứng viên Miss Universe, không phải loại hotgirl nhan nhản mạng xã hội, xuất hiện ở bất kỳ đâu cũng sẽ thu hút ánh mắt nam nhân.

    Phong ca đương nhiên không trông cho nữ nhân của mình bị người khác thèm thuồng. Nhưng nếu thằng nào mới gặp mà lại không có ý này, thế thì hắn lại thấy kỳ quái. Ai, mâu thuẫn mâu thuẫn.

    Chỉ nghe Mã Hồi bình thản giới thiệu :

    - Thôn nhỏ không có tiểu điếm, quý tiêu cục xem ra đành phải trú tạm miếu nhỏ cuối thôn vậy.

    - A, no problem!

    Mã thôn trưởng mặc kệ trình độ Anh ngữ zero tiếp tục quảng cáo :

    - Trong thôn cũng có một vị thần y. Nếu quý tiêu cục có ai đó bị thương thì có thể ghé y quán xem.

    - Như vậy đa tạ thôn trưởng.

    Mã Hồi chỉ cười cười, Lăng Phong lại không nhịn được buột miệng hỏi :

    - Mã thôn trưởng có phải ... bị bệnh kín?

    Mã Hồi ho sặc sụa, Lăng Phong vội cười lấy lòng :

    - Haha, là ta đường đột, là ta đường đột.

    - Không có gì không có gì.

    Mã Hồi xua tay, không hiểu sao ánh mắt lại có chút hèn mọn nhìn lên.

    Lăng Phong bỗng nghiêm túc nhỏ giọng :

    - Mã thôn trưởng thực sự có bệnh kín?

    Mã Hồi mặt đen thui. Qua loa khách sáo vài câu liền quay đầu chuồn thẳng.

    Đã xác định Mã Chủng thôn là trọng điểm cần điều tra, Lăng Phong bỗng bị một cỗ cảm giác “không đi theo không được” bốc lên.

    - Chàng sao vậy?

    - Ta cảm giác kẻ này rất đáng nghi, muốn đi theo một chuyến xem sao.

    - Có cần ta đi cùng không?

    Thành Bích nhẹ giọng đề nghị, thần lực của nàng không kém gì Lăng Phong.

    Lăng Phong nghiêm nghị :

    - Không cần, nàng cứ sắp xếp chỗ ngủ, tắm rửa chờ ta về là được.

    - Linh tinh!

    Thành Bích đỏ mặt giận dỗi, Lăng Phong một mình rời đi.

    ...

    Lăng Phong âm thầm theo sát Mã Hồi.

    Ban đầu hắn e sợ đối phương cũng có dị năng, nên rất cẩn trọng đi theo. Về sau, cảm giác đối phương không hề có phản ứng, Lăng Phong đánh liều tung ra một đòn thuần thần lực chụp lấy Mã Hồi, phát hiện đánh vào khoảng không, hắn liền khẳng định tên kia có lẽ không luyện thần, vì vậy yên tâm dùng thần lực nghe ngóng.

    Mã Hồi lòng vòng một đoạn quanh thôn, hỏi han người này người nọ một lúc lâu, đại khái thôn sắp có nhiều khách tới, thôn dân cần phải niềm nở tiếp đón, cũng phải đề phòng kẻ gian này kia, nhưng tuyệt nhiên không làm gì khác bất thường.

    Khi Lăng Phong sắp chán nản bỏ cuộc, Mã Hồi đột ngột rẽ vào một gian nhà nhỏ.

    “Y quán?”

    Rất nhanh, ra tiếp Mã Hồi là một trung niên dáng vẻ mỏi mệt. Lăng Phong vụng trộm đánh giá một chút, cảm thấy tên này cũng rất ... đáng nghi.

    Lại nói, hôm nay không biết bị chuyện gì, Phong ca gặp ai cũng nghi, nói không chừng Bát mạch khai thông giác quan đột phá nhạy cảm.

    Lát sau, Mã Hồi và người kia đã vào mật thất. Phong ca phải tung hết thần lực ra, từ ngoài đường nghe vào trong.

    Chỉ nghe Mã Hồi sốt sắng :

    - Thuốc ra sao rồi?

    - Còn một mẻ cuối. Ngươi cũng biết cái Đoạn Cân này là kịch độc, chúng ta chỉ làm giả thôi. Nếu không chế đủ lượng, căn bản không giống được.

    “Làm ... Đoạn Cân?”

    Lăng Phong không khỏi tim đập bùng bùng.

    Đi mòn gót chân, rút cục ...

    Đã nói mà, Phong ca mà nghi thì cấm có sai.

    - Chừng nào xong? Tên Triều Lam chỉ e đêm nay là đến rồi, cũng vừa tròn hạn 30 ngày. Cửu gia đặc biệt dặn dò, chỉ đủ lượng không để hắn chết ngay đấy. Mấy tháng trước nghe nói ở Giang Nam có một vụ quá tay. Tên nghiệm độc kia nghe nói cả nhà chết rất thảm ...

    - Biết rồi, ngươi chỉ có mẫu thân, ta đây ngay cả vợ con cũng trong tay Cửu gia, không đến lượt ngươi nhắc.

    “Triều Lam cũng bị độc? Cửu gia là ai? Nghiệm độc là gì?”

    Quá nhiều dữ kiện. Xem ra, phải tìm cách tra hỏi một trong hai người này.

    Có điều nên làm thế nào tra hỏi đây?

    Biện pháp đơn giản nhất, chính là chạy về xin “Quang đa cấp” một túi thuốc mê, chờ nửa đêm chụp bao tải đem ra ngoài thôn, tùy tiện tìm địa phương yên tĩnh tâm sự đêm khuya một chút. Bằng vào kinh nghiệm của đặc vụ quốc gia, cơ mật thì chưa biết có hỏi được không, nhưng tin tưởng tin mật cỡ “quần lót phu nhân ngươi màu gì” rất có thể sẽ tra ra được.

    Nhưng đến đây phát sinh vấn đề. Đánh rắn động cỏ, đeo phiền phức lên người. Lỡ như hỏi ra cái gì tổ chức thần bí, không diệt khẩu cũng bị chú ý mà diệt khẩu cũng sẽ bị chú ý. Phải tìm biện pháp uyển chuyển một chút, sao cho đối phương tình nguyện nói ra sau đó ai đi đường đó.

    Tỷ như dùng mỹ nhân kế. Thuê một hai vị cô nương thanh tú, tốt nhất là tuổi nhỏ chút. Sau đó lại vẫn xin “Quang đa cấp” một túi xuân dược, lừa cho hai lão này uống vào, nửa đêm đem hai tỷ muội kia dâng vào, tám phần cầm giữ không được kiểu gì cũng sẽ cởi đồ đòi xxoo. Đến lúc đó, Phong ca sẽ xông vào, hô cái gì nếu ngươi không nói ta sẽ báo quan. Đại phu thôn trưởng đều là người cần mặt mũi, khẳng định có thể giao dịch.

    Chỉ là cách này hơi phiền phức, tiểu ngạch lại cao. Mã Chủng thôn chỉ sợ ngoài ngựa cái ra làm gì có cô nương thanh tú? Cho dù có chỉ e đều bị đại phu và thôn trưởng hai vị đại quan nhân sờ qua. Hơn nữa, vừa rồi gặp Thành Bích ở cửa thôn, tên thôn trưởng kia cũng không lộ ra chút háo sắc nào. Lăng Phong cũng vì điểm này mà sinh nghi. Nói không chừng là gay. Thế thì khó đối phó phết.

    Vậy có thể thẳng thắn một chút, đường đường chính chính hỏi không?

    Điều này hiển nhiên vẫn không sáng suốt. Nếu cái đám "Cửu gia" kia không phải sát thủ không sao. Vạn nhất phải, Phong ca chân trước vừa ra cửa chân sau đã có người đi theo. Mà tình hình này xác suất phải lên đến 90%.

    Trước mắt vẫn là theo dõi một cái xem đã.

    ...

    Mã Hồi vừa bước chân ra cửa y quán, liền thấy Lăng Phong “cà nhắc” đi tới.

    Mã Hồi ý thức điều gì bỗng khựng lại một cái, ý tứ như muốn chặn đường Lăng Phong :

    - A, không phải Lăng Đương gia đó sao? Làm sao vậy? Không phải vừa xong thân thể vẫn khỏe mạnh?

    - Ài, vừa rồi bất cẩn đi đường vấp phải đá, tại hạ sợ nhỡ lại để lại di chứng thì rất không tốt, muốn tìm thần y xem thử xem sao.

    Mã Hồi cười cười :

    - Lăng Dương gia nói đùa?

    Lăng Phong nhăn nhó mặt mày, ý tứ chính là “ông thế này mà đùa à?”

    Mã Hồi ho nhẹ một cái, nghiêm chỉnh nói :

    - Ngài không biết, thần y tính tình cổ quái, ngoại trừ nan y ra sẽ không tiếp. Ta thấy, cái tiểu bệnh này vẫn là không nên quấy rầy thần y thì hơn.

    - Ấy, vẫn là quấy rầy mới tốt.

    - Bằng không, để ta xem cho ngài ...

    Mã Hồi sốt sắng ngăn lại. Thần y còn đang chế biến thuốc “đặc biệt”, để Lăng Phong vào nhìn thấy cái gì sẽ rất không xong.

    Lăng Phong làm bộ nhìn trước nhìn sau, nhỏ giọng :

    - Ta kỳ thực ... còn có bệnh nan y.

    Mã Hồi cũng thập thò đáp :

    - Nhưng thoạt nhìn ngài khí sắc hồng nhuận phơi phới ...

    Lăng Phong liền làm mặt khổ :

    - Đây là tuyệt chứng phi thường hiếm thấy. Mặc dù bề ngoài không thấy triệu chứng gì, bên trong gân cốt cũng không có dị tượng gì ...

    Mã Hồi hai mắt thao láo. M* nó bệnh gì mà bên ngoài không, bên trong cũng không.

    Lăng Phong ho khan, trong đầu không hiểu sao liên tưởng đến con mắt Sauron trong siêu phẩm “Chúa tể của những chiếc vỏ”, khua tay khua chân gắng diễn tả :

    - Ngài vẫn không rõ ý ta sao? Cái này, chính là liên quan đến linh hồn. Trong cõi u minh có một lực lượng tà ác đang thao túng đôi chân ta, khiến cho nó cà nhắc như vầy. Aaa! Phải rồi, chính là một con mắt đỏ loét đang nhìn chăm chú ta, gọi ta về xứ Mordor!

    Mã Hồi lập tức nheo mắt nhìn Lăng Phong, ý tứ chính là “bệnh của ngài có phải là bệnh tâm thần không đây, nói cái gì loạn thất bát tao”?

    Lăng Phong cười khan, xem ra trình độ đóng kịch vẫn còn quá tệ, càng làm lố càng dễ bị nghi.

    Thôi vậy, cơm canh vẫn còn đó, không cần phải vội. Đuổi thằng nhãi này đi đã tính sau.

    Rút cục quả thật để Mã Hồi nắn bóp chân vài cái, còn mặt dày muốn nhờ Mã thôn trưởng dẫn đi tham quan một chút. Mã Hồi lấy cớ bận tiếp khách nhã nhặn từ chối, Phong ca liền chém linh tinh cái gì Mã Chủng thôn quả nhiên đất đế vương sinh rồng sinh hổ, thôn trưởng cũng biết bắt bệnh gì đó rồi thong thả rời đi.

    TTV Translate - Ứng dụng convert truyện trên mobile


    Lần sửa cuối bởi atkd1890, ngày 02-01-2017 lúc 19:47.
    Đang viết // Mật Thám Phong Vân
    (http://tangthuvien.vn/forum/showthread.php?t=99319)

    Fanpage ~ http://facebook.com/atkdfic (update nhanh nhất tại đây)

  8. Bài viết được 10 thành viên cảm ơn::   [Hiện ra]
    anhhoang1612,bin_damde,Broly Anaklusmos,Chígiáođầu,kenkita2525,mastish,Mr.Monk,ngoalongruco,ngocnghechvn,nhica,
  9. #370
    Ngày tham gia
    Feb 2009
    Đang ở
    Japan
    Bài viết
    1,267
    Xu
    9,695

    Mặc định


    Mật Thám Phong Vân
    Tác giả : Thần Long
    Chương 369 : Không có lợi ông không làm



    Cùng lúc đó, ở một thôn trang khác cách Mã Chủng chừng trăm dặm, Ngưu gia thôn.

    Trên đường lớn, vài thôn dân đang chỉ trỏ bàn tán :

    - Đoàn kịch trong thành đến à?

    - Chắc không phải. Ta nghe nói đám trẻ ranh hay phá phách đầu thôn vừa bị điên cả lũ, nghe đâu bị ma nhập.

    - Liên quan?

    - Ờ, thì ta cứ nói thế thôi ...

    Chỉ thấy gần cổng thôn đang có hai người ăn mặc kỳ dị dắt nhau đi vào, một lão già cùng một nữ nhân. Nữ nhân có vẻ đang bị thương nặng, bước đi tập tễnh. Lão già nọ đưa tay hờ hững đỡ nàng ta, cất giọng già nua :

    - Khụ. Ở đậy ồn ào quá. Ta thấy hay là chúng ta nên lên mái nhà đứng ...

    - Vì sao?

    Đáp lại là một giọng nữ lạnh băng, nghe không ra chút cảm tình.

    Lão già nọ đưa tay vuốt râu :

    - Ngươi cũng biết đấy, chúng ta là ... cao thủ.

    - Thì?

    - Cao thủ nói chuyện, nên đứng ở chỗ cao một chút. Đứng ở dưới đất thế này không phải quá mất thể diện sao?

    - Hừm. Phiền phức.

    Nữ nhân kia gắng gượng nhìn quanh, xem ra cũng thấy khó chịu vì bị người khác nhìn chòng chọc. Nàng ta hừ nhẹ một cái, nhịn đau lăng không lên mái nhà, ngay cả điểm chân vào vách tường cũng không thèm làm.

    - A má ơi. Bay kìa ...

    - Là thần tiên, mau quỳ lạy.

    - Từ từ, thần tiên làm sao lại bị thương? Hơn nữa nhìn lão già kia kìa, haha.

    Nhìn lại mới thấy, lão già nọ cực nhọc hơn hẳn, trượt lên trượt xuống. Đám đông qua đường nhìn thấy không khỏi chỉ trỏ, kinh ngạc sợ hãi vì thân pháp của nữ nhân bị thương nọ bao nhiêu thì lại cười nhạo lão già kia bấy nhiêu.

    - Lão phu hôm nay bị ngộ độc thực phẩm, ra vào nhà xí mấy chục lần, hai chân bị yếu thôi, haha!

    Lão già mất nết như vậy, cả Hà Đông cũng không mấy người, Cố lão điên. Mà nữ nhân kia, kỳ thực càng không xa lạ, Thiên Diện Quỷ Thủ. Chỉ là tình hình nàng ta dường như rất không ổn, đang trọng thương. Có lẽ vừa từ chiến trường trở lại.

    Chẳng qua đám thôn dân bên dưới cả đời chẳng mấy khi rời thôn, có nghe hẳn tên cũng chẳng biết ai ra ai đừng nói gì chỉ nhìn bộ dáng mà đóan. Người có tuổi nghĩ thần tiên đến thôn, sụp sụp quỳ lạy xin xỏ. Đám thanh niên láo hơn thì chỉ trỏ thêm một lát rồi cũng buồn chán bỏ đi. Cũng may không tên nào dám ném đá làm bậy. Ngưu gia thôn có mấy thằng láo nhất thì nghe đâu mấy hôm trước chọc gái thế nào bị đánh cho thần trí bất minh sống chết không rõ cả.

    Cố lão chật vật một lát rút cục cũng leo được lên mái.

    Thiên Diện đã ngồi xuống nhắm mắt điều tức, nhàn nhạt nói :

    - Đa tạ!

    Cố lão phủi phủi tay ngồi xuống cười cợt :

    - Không biết cô định trả ơn ta thế nào?

    Cố lão lại xưng Thiên Diện là "cô". Vậy rút cục Thiên Diện tuổi thật cũng già như Cố lão, hay Cố lão thực chất chỉ là một thanh niên, đoạt xá một lão già?

    Cố lão nói :

    - Cô làm sao lại đại khai sát giới như vậy, phe nào cũng giết?

    Thiên Diện cất giọng âm u :

    - Đều là phản tặc, bớt bao nhiêu hay bấy nhiêu. Ngươc lại, ngươi vì sao đánh trọng thương Bạch Vân Thành?

    Cố lão hờ hững :

    - Không phải ngươi cũng không ưa gì chúng sao?

    - Tàn Dương, ngươi phải biết bây giờ mình không còn là ... Bạch thị huynh muội có làm gì cũng không cần ngươi nhúng tay vào.

    "Tàn Dương" Cố lão tặc lưỡi :

    - Xem như ta nhiều chuyện đi. Chẳng qua, tên Bạch Vân Thành đó đã bị trúng độc từ trước rồi. Ta không ra tay cũng chết mà thôi ...

    - Trúng độc?

    - Chẳng phải cô vừa nói không cần ta quan tâm sao?

    Thiên Diện bất mãn hừ nhẹ.

    - Không sao, ta là người độ lượng. Còn nhớ buổi chiều năm đó ...

    Thiên Diện có lẽ đã quen, ngay lập tức chặn lại :

    - Câu sau!

    - Khụ, ta đoán độc đó là Thiên Tuế làm, hắn vốn rất thiện dùng độc.

    Xem ra Lăng Phong nghi ngờ quả nhiên không thừa. Lăng Phong hỏi Cố lão về Đoạn Cân Nhẫn, lão ta luôn chém gió linh tinh, cái gì thiên hạ có mười chủng mê dược, rồi thì bên trong hộp bạc kia là Độc Kinh, ngươi chạy đi mà xem thử chứ lão tổ tông không biết gì về độc ...

    Thiên Diện Quỷ Thủ bỗng gằn giọng :

    - Không lẽ ngươi cũng đã đầu nhập vào Thiên Tuế?

    - Haha, hắn? Trong bảng Thập Ác năm đó, hắn còn đứng dưới cả Tàn Dương này.

    Thập Ác, võ lâm mấy năm gần đây đã không còn nghe đến cái này nữa.

    Thiên Diện khinh thường nói :

    - Một đám ngu xuẩn viết ra mà thôi.

    - Haha, sao vậy? Hồi đó không được ghi tên nên dỗi sao? Có điều yên tâm, cô vừa gây động tĩnh lớn như vậy, dám chắc bảng Thập Ác sắp tới sẽ có tên thôi.

    Thiên Diện không quan tâm lắm, lại nói :

    - Hắn đứng dưới ngươi, nhưng bây giờ đã thủ hạ ngầm khắp nơi ...

    Cố lão không cho là đúng, cười nhạt :

    - Thì làm sao? Ta chẳng qua không thèm theo đuổi phù du. Xưa nay lão tử hành sự chỉ thích tự do tự tại, không ai có thể quản thúc được.

    - Ngươi giảo hoạt ra sao ta còn không rõ sao? Ai mà biết được ngươi đang tính toán điều gì?

    Cố lão đột ngột bật cười, còn khoa trương hai tay ôm bụng ngoặt ngoẽo :

    - Haha, tính toán? Các ngươi và Thiên Tuế kia mới là những kẻ suốt ngày tính này tính nọ, ta ngán đến tận cổ mới phải ra riêng. Có nhũng thứ đã qua thì cho nó đi qua đi. Chi bằng cứ như lão tử, thích gì thì làm đó ...

    Thiên Diện không hề nể mặt, lập tức nói :

    - Hừ, đừng có làm như thể mình rất phong vân. Ngươi chẳng qua đang lợi dụng tên kia tìm bảo đồ, muốn một mình đoạt lấy kho tàng của Chu Công sao?

    - Khụ ...

    Cố lão bị Thiên Diện nói toạc tim đen, mặt già cự nự :

    - Chẳng phải cô cũng nhằm đến hắn sao? Đại danh đỉnh đỉnh Thiên Diện Quỷ Thủ lại giả vờ đóng vai thục nữ bị hại, dẫn dắt tiểu tử kia vào tròng. Nghe nói còn tung ảo cảnh lộ mặt thật với hắn, suýt chút động phòng. Quen bao nhiêu năm, lần đầu tiên thấy cô bỏ cái giá lớn như vậy đó. Ta mà không ra tay kịp, ấy là một đời thanh niên trai tráng bị hủy trong tay ngươi rồi ...

    Thiên Diện tức giận nói :

    - Đừng có nói nhảm. Ngươi biết rõ ta vì sao phải làm vậy ... khục!

    Nói xong thi ho sù sụ, có lẽ động phải vết thương. Cố lão chỉ liếc mắt, cũng không hỏi han gì.

    Hai người trầm mặc một lúc.

    Rút cục Cố lão là người nói trước :

    - Chính ta cũng không ngờ đến, hắn có thể dùng thần lực khai mở phong ấn của Vệ Cơ. Nội lực của hắn lại thuộc về Thái cực Đạo gia ...

    - Đạo gia trong Thiên Cương?

    Thiên Diện cũng lẩm bẩm theo.

    Cố lão nói :

    - Vừa lúc ta cũng gặp hắn. Hắn nói mình thường mơ thấy một nữ nhân lưu luyến gì đó. Như vậy có thể khoanh vùng tiếp. Xem trong số những người chúng ta nhớ, ai có mối nợ tình duyên hay không liền biết ngay ...

    Thiên Diện cười nhạt :

    - Đó là chuyện riêng tư, làm sao chúng ta biết hết? Biết đâu chỉ là một giấc mơ bình thường.

    - Ài!

    Cố lão cũng hiểu chỗ khó, nhất thời thở dài :

    - Mà thân xác hiện tại của hắn còn là một tiểu tử rất láu cá đa nghi, không dễ gì sai bảo.

    Thiên Diện ho nhẹ rồi nói :

    - Sao ngươi không nói hết ra cho hắn? Nếu hắn tin tưởng ngươi, như vậy chẳng phải dễ dàng sao ...

    Cố lão cười lớn :

    - Haha, nói hết ra? Thiên Diện a Thiên Diện, cô cũng không phải thiếu nữ chẳng hiểu gì, lại nói ra lời ngây thơ như vậy? Cô không sợ khi hắn tỉnh ngộ, phát hiện chúng ta chính là kẻ thù cũ, âm thầm tương kế tựu kế chơi lại chúng ta sao?

    Thiên Diện im lặng. Đại Tổng Quản cũng thường nói với nàng như vậy.

    Cố lão trầm giọng :

    - Cố Hạo ta có thể một mình sống đến kiếp này, chính là nhờ không quá tin tưởng ai. Trước khi hắn biết hết, lợi dụng được bao nhiêu thì cứ lợi dụng. Thậm chí ...

    Thiên Diện cười lạnh. Nàng hiểu câu sau của Cố lão, chính là thậm chí làm sao đó vĩnh viễn không để Lăng Phong biết nguyên thần của mình là gì, vĩnh viễn chỉ như một con rối chạy lăng quăng làm tay sai cho bọn họ.

    Thật âm độc!

    Chỉ là, Thiên Diện không thể phản bác được ý tưởng này. Bởi chính bản thân nàng cũng đang mâu thuẫn. Nàng rời Thiên Quốc đi tìm các tướng hồn vô chủ trong thiên hạ. Gặp được tướng hồn, nếu như giúp họ nhớ lại chuyện cũ, thì có khả năng bọn họ sẽ có tư tâm. Như vậy cũng chỉ có con đường lừa lọc câu giờ như Cố lão.

    Thiên Diện tuy biết rõ vẫn hỏi :

    - Nói cho cùng, ngươi chỉ muốn lợi dụng hắn?

    - Đúng vậy. Sai sao? Lão tử cũng không phải đại thiện nhân, tự dưng giúp hắn tìm nguyên thần.

    Thiên Diện nhất thời cạn lời.

    Chốc lát, nàng ta nói :

    - Tháng trước ta tìm được vong của Thần Y và Vô Tình. Thần Y trong thân xác tiểu nữ hài. Còn Vô Tình là một thiếu nữ họ Hàn, xem chừng chính là tướng hồn truyền thừa của Hàn gia. Chỉ là nàng ta lại đi cùng một tăng nhân Đại Lâm tự ...

    Cố lão không hứng thú lắm hai người kia, nhưng lại để ý đến ba chữ "Đại Lâm tự" :

    - Tiểu tử mà ta đang theo cũng ở cùng một tiểu tăng Đại Lâm tự. Không những thế, còn có cả Cổ tộc.

    Thiên Diện kinh ngạc :

    - Cổ tộc?

    - Có thể tiểu tử Cổ tộc kia chỉ muốn dạo chơi Trung nguyên, giống như ta mà thôi ...

    Thiên Diện ngay lập tức phủ nhận :

    - Không đúng, Cổ tộc tuyệt đối không cho phép tộc nhân ra ngoài bừa bãi như vậy.

    - Haha, tộc quy cấm đoán không có nghĩa một giọt nước cũng không thể lọt được. Chẳng phải Bạch thị huynh muội là ví dụ đó sao?

    Thiên Diện chỉ hừ lạnh.

    Cố lão bỗng lắc mình đứng dậy, có lẽ muốn đi. Thiên Diện bỗng cất tiếng :

    - Tàn Dương, ngươi muốn tự do là việc của ngươi. Nhưng giả dụ ... nếu có một ngày muốn đầu nhập vào ai đó, đến Thiên Quốc, thế nào? Ta sẽ nói với Đại Tổng Quản, tuyệt đối không thúc ép làm việc ngươi không thích.

    - Haha, dò la sao?

    - Không. Ta đang nghiêm túc.

    Giọng Thiên Diện bỗng mông lung hẳn :

    - Chúng ta năm đó chiến đấu cùng nhau, còn lập thệ dù kiếp sau vẫn tiếp tục như vậy ...

    Cố lão ngửa đầu nhắm mắt, cũng không biết lão nghĩ gì. Chỉ thấy bỗng chốc như vô tận tang thương năm tháng bỗng phủ lấy người lão ta, vẽ bỡn cợt hoàn toàn biến mất. Lại nhớ ngày đó khi nghe Lăng Phong nói mình cùng Lăng Hổ Tần Quyền đã kết bái huynh đệ, Cố lão cũng có bộ dáng này, cười nhạt hỏi hắn có chắc chắn hay không. Xem ra lão có một đoạn ký ức nào đó.

    Cố lão nói thay lời Thiên Diện :

    - Chỉ không ngờ tới, thực sự có kiếp sau.

    Gió thổi phần phật.

    Thiên Diện thở dài, lần đầu tiên giọng nàng ta có điểm cảm tình :

    - Giờ này ngươi nhìn lại xem. Trọng sinh rồi, ai đi đường đó. Cái gì Cửu môn, Minh giáo, Thiên Hồ bang, Thiên Địa hội, chia năm xẻ bảy ... Mỗi người đều mang dã tâm riêng, gặp nhau còn xem như kẻ thù.

    Cố lão cười nhạt :

    - Những cái đó thì liên quan gì đến ta? Xưa nay Cố Hạo ta chỉ có một câu, "không có lợi ích, lão tử không làm".

    Nói rồi lão đảo thân một cái đã biến mất. Chỉ còn Thiên Diện cô linh linh đứng nhìn trời chiều u ám.

    Cũng không biết thời gian trôi qua mất bao lâu, mãi khi ánh nắng cuối cùng dần dần biến mất, đột nhiên Thiên Diện lạnh nhạt nói vào trống không :

    - Ngươi vẫn chưa chịu ra sao?

    Có tiếng cười khúc khích đâu đó, sau đó là một giọng nữ nửa đùa cợt nửa lạnh lùng cất lên :

    - Nóng ruột rồi sao? Xem ra nội thương của ngươi đã rất nặng.

    Thiên Diện quay người, ánh mắt sắc bén nhìn vào một góc tối gần đó, vẫn giọng điệu lạnh nhạt nói :

    - Thiên Tuế sai ngươi tới giết ta?

    - Hừm, trên đời còn chưa ai có thể sai khiến Ngọc La Sát này.

    Nói rồi người nọ mới dần dần hiện thân, là một nữ nhân xinh đẹp đầy ma mị.

    TTV Translate - Ứng dụng convert truyện trên mobile


    Đang viết // Mật Thám Phong Vân
    (http://tangthuvien.vn/forum/showthread.php?t=99319)

    Fanpage ~ http://facebook.com/atkdfic (update nhanh nhất tại đây)

    ---QC---


  10. Bài viết được 12 thành viên cảm ơn::   [Hiện ra]
    anhhoang1612,aznew,BBer,bin_damde,Broly Anaklusmos,Chígiáođầu,kenkita2525,mastish,Mr.Monk,ngoalongruco,ngocnghechvn,nhica,
Trang 74 của 83 Đầu tiênĐầu tiên ... 24647273747576 ... CuốiCuối

Thông tin về chủ đề này

Users Browsing this Thread

Có 1 người đang xem chủ đề. (0 thành viên và 1 khách)

DMCA.com Protection Status